Tâm Linh Tình Hữu Độc Chung [Taegi]

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
317610738-256-k791339.jpg

Tình Hữu Độc Chung [Taegi]
Tác giả: YoungSaeng_1306
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Young - Saeng.

Tác phẩm: Tình Hữu Độc Chung.

Nhân vật chính: Kim Thái Hanh x Mẫn doãn Kỳ, Mẫn Doãn Khởi
Giới thiệu: Sẽ ra sao khi bạn biết được bạn nhỏ dưới 1 lớp bạn thương và anh trai của bạn ấy sống chung 1 cơ thể?

Độc quyền từ Young - Saeng.

Chỉ đăng tải trên Wattpad.

Không có sự cho phép thì tuyệt đối không được mang "đứa con tinh thần" của tôi đi nơi khác.

Xin cảm ơn.​
 
Tình Hữu Độc Chung [Taegi]
Chương 1: Chết trẻ


"Đại ca ráng thêm chút nữa.

Xe cứu thương sắp tới rồi.

Đại ca sẽ được cứu.

Ráng thêm chút nữa thôi!"."

Kh... khỏi đi... sẽ... sẽ không... không cứu... cứu được đâu..."."

Đại ca đừng có nói như vậy mà.

Ráng lên!"."

Ta... tao mà chết rồi... thì... thì tụi bây nhớ... phải tiếp tục...

đừng để thất bại... như tao..."."

Em sẽ nghe, em sẽ nghe mà!

Đại ca đừng nói nữa, giữ sức đi mà!".Vừa dặn dò xong mấy đứa em của mình thì Mẫn Doãn Khởi cũng ra đi.Trước khi đi hắn vẫn còn luyến tiếc quay lại nhìn mấy đứa em của mình đang khóc bù lu bù loa trước cái xác của hắn.

Doãn Khởi luyến tiếc gửi 1 câu "vĩnh biệt" rồi đi mất.---

"Vậy là hôm nay mày không có tiền cho tụi tao?"

"Tô... tôi xin lỗi, hôm nay... hôm nay tôi bị đuổi việc rồi nên không có tiền đâu"."

Không có tiền hả?

Đánh chết nó cho tao!".Đằng sau xuất hiện mấy tên cao to đen hôi thù lù bước tới.

Bọn họ lao vào đánh Mẫn Doãn Kỳ một trận nhừ tử.Trong lúc đánh quá hăng mà có 1 tên đã đánh vào đầu cậu 1 cú chí mạng làm máu tứa ra.

Cậu co giật rồi tử vong ngay tại chỗ.Mấy tên đó hoảng sợ, gọi nhau là đồ ngu rồi chạy đi mất.

Người cầm đầu cũng sợ liên lụy mà hoảng sợ chạy đi mất.Linh hồn của Doãn Kỳ nán lại nhìn thân xác của mình lần cuối.

Đúng là tàn tạ thiệt mà.

Cậu thở dài rồi quay lưng đi mất.2 người chết trẻ...

Có tội nghiệp quá hay không?...-------

Hơi ngắn đúng không?

Ý đồ cả đấy!

Tại khúc này tui chỉ muốn giới thiệu sự kiện tại sao 2 người chết thôi.

Nếu tò mò thì đón xem chương sau nhé.
 
Tình Hữu Độc Chung [Taegi]
Chương 2: Trở lại


Mẫn Doãn Khởi tỉnh dậy.

Xung quanh toàn một màu trắng.

Không phải bệnh viện đâu, nó là 1 nơi nào đấy rất xa lạ, chắc là không dành cho người phàm rồi.Mẫn Doãn Kỳ mở mắt, đầu đau nhói.

Thấy kế bên mình có 1 người nữa, cậu hết hồn xém rớt tim ra ngoài."

Cậu là ai?

Sao lại giống tôi đến thế?"_ Hắn mở lời hỏi Doãn Kỳ.Cậu còn chưa kịp trả lời thì từ đâu đó phát ra tiếng cười:"Hô hô hô"."

Ai vậy?"

Cậu sợ hãi nép ra sau Doãn Khởi.

Doãn Kỳ chính là sợ ma."

Các con đừng sợ"."

Ông cười như thế ai mà không sợ cho được?"

- Doãn Khởi lên tiếng trách móc - "Mà ông là ai?

Nói một thể đi!"."

Ta chính là người sẽ giúp cho cuộc sống của tụi con thay đổi"."

Mà khoan đi khoan đi, có chuyện gì nói sau cũng được.

Bây giờ ông xuống đây đi, ông đứng ở trên đấy 2 đứa tôi ngước lên mỏi cổ lắm".Nhưng mà ta không muốn xuống.

Đứng trên đây uy lực nó mới mạnh"_ Ông thủ thỉ."

Vậy ông đứng ở đấy luôn đi!

Tụi tôi đi đây!".Hắn bực quá mà kéo tay Doãn Kỳ định rời đi."

Thôi thôi thôi bớt nóng bớt nóng.

Ta xuống nè!"."

Vậy từ đầu có phải nhanh hơn không!".Ông biến mất khỏi lớp sương mù dày trên cao rồi từ từ hiện ra từ màn sương trắng ở dưới.

Xuất hiện là 1 ông già râu tóc bạc phơ đang cầm 1 cây phép thuật có bộ lông đính kèm trắng muốt."

Đây là ông bụt trong truyền thuyết sao?"_ Doãn Kỳ ló mặt ra nhìn người trước mặt."

Mà ông nói giúp cho cuộc sống của tụi tôi thay đổi là sao?"_ Hắn thắc mắc hỏi."

Chuyện đấy ta sẽ nói sau.

Bây giờ ta cần phải cho 2 đứa biết sự thật, khi nói xong rồi ta sẽ giúp tụi con sau"."

Nói nhanh lên ông ơi tụi tôi đứng mỏi chân quá rồi!".Doãn Khởi chính thức đầu bóc khói.

Cần uống "tài lộc quá lớn" để hạ hoả 🙂))."

Rồi rồi để ta nói luôn.

Thật ra 2 đứa là anh em ruột với nhau"."

HẢ!?"

Mẫn Doãn Kỳ và Mẫn Doãn Khởi nghệch mặt.

Cái gì vậy trời?

Tự nhiên khi không lòi ra chuyện 2 người là anh em ruột vậy trời!?."

Đừng có làm cái mặt như thế, để ta kể cho nghe.

2 đứa sinh đôi, vì điều kiện lúc đó bấp bênh, chỉ có thể nuôi được 1 đứa nên họ quyết định giữ người em lại nuôi, còn người anh được đưa vào trại mồ côi".Ông vừa điềm đạm kể vừa vuốt vuốt bộ râu đồng cảm với số phận."

Em xin lỗi...".Doãn Kỳ cảm thấy cực kỳ có lỗi.

Cậu cúi mặt, mắt rưng rưng sắp khóc."

Đó không phải lỗi của em.

Đừng tự trách bản thân mình".Doãn Khởi an ủi cậu em nhỏ để em đừng tự trách bản thân mình."

Giới thiệu luôn, đây là anh hai của con, Mẫn Doãn Khởi"."

Anh hai..."

Ôi không, Doãn Kỳ bé nhỏ sắp khóc mất rồi."

Đừng khóc, lại đây anh thương em".Doãn Khởi dang tay ra ôm cậu trấn an.Doãn Kỳ gục mặt vào vai hắn khóc cho đã đời.

Sau bao nhiêu năm cậu bị coi là "thằng mồ côi" thì bây giờ cậu cũng đã gặp được anh trai của mình.

Nhưng sao lại trớ trêu thế này?..."

Em tên gì?"

"Dạ...

Mẫn Doãn Kỳ"."

Tên đẹp đấy"."

Vậy là được rồi.

Tiếp theo, hãy cho ta biết tại sao 2 con chết?"

"Ủa?

Ông biết rồi sao còn hỏi tụi tôi?"

"Ngươi làm ta quê mấy chục lần rồi nha!

Ta hỏi như vậy cho 2 ngươi kể mới có chuyện cho mọi người đọc chứ!"."

Cũng đúng".Mẫn Doãn Khởi's flashback

"Chết rồi đại ca ơi!

Nó sắp đuổi kịp tụi mình rồi!".

Đàn em của Doãn Khởi hốt hoảng vì băng đối thủ đã đuổi kịp chiếc xe của hắn.

Hôm nay hắn qua lấy lại hàng nhưng lại sập bẫy vì đã có gián điệp cài vào băng mà không một ai hay biết.

Băng bên kia lái chiếc Lamborghini còn hắn lái chiếc Rolls-Royce tạo nên 1 khung cảnh như trong vũ trụ DC.

Đột nhiên chiếc xe dừng lại vì bên đó đã phục sẵn 1 chiếc nữa ở đầu đường.

Trong xe còn chứa bom do tên gián điệp cài vào.

Doãn Khởi kêu đàn em tháo dây an toàn rồi nhảy ra khỏi xe còn hắn sẽ ở trong xe lái tiếp vì thắng xe cũng bị gián điệp cắt.

Chiếc xe phát nổ.

Băng bên kia cười hả hê rồi lái xe rời đi.

Một lúc sau, hắn ngã ra khỏi xe, toàn thân thương tích nặng.End Mẫn Doãn Khởi's flashback

"Mạo hiểm quá!".Doãn Kỳ vỗ tay thán phục vì 17 năm sống trên đời chưa bao giờ cậu thấy mấy cái cảnh mạo hiểm như thế này."

Còn con thì sao?"

"Sau khi ba mẹ mất, con phải tự kiếm tiền sinh sống.

Không may lại lọt vào tầm mắt của người yêu học bá.

Ngày nào nó cũng đòi tiền của con.

Hôm nay vì bị đuổi việc mà nó lại kêu người đánh con.

Tụi nó đánh cú chót xong là con ở trên đây luôn"."

Bây giờ ta sẽ giúp tụi con sống lại.

Tuy nhiên tụi con sẽ phải sống cùng 1 cơ thể"."

Tại sao vậy ạ?"

"Tụi con nhìn đi, 1 đứa thì bị nổ mà chết, 1 đứa thì bị đánh đến chết.

Cơ thể cũng tổn hại không ít".Ông bụt chiếu lại hình ảnh cơ thể của 2 người."

Ghê quá đi".Doãn Kỳ rùng mình núp sau lưng hắn."

Vì vậy ta sẽ ghép lại các bộ phận còn xài được của 2 đứa mà tạo ra 1 cơ thể mới.

2 đứa sẽ sống trong cơ thể đó.

Nếu Mẫn Doãn Kỳ nắm quyền điều khiển cơ thể, Mẫn Doãn Khởi sẽ ở trong và ngược lại.

Nếu có chuyện gì thì cứ nhắm mắt lại, 2 đứa sẽ được hoán đổi cho nhau.

Bây giờ hãy đi qua cây cầu bên kia, nó sẽ dẫn tụi con xuống trần gian"."

Tụi cháu cảm ơn.

Tạm biệt ông ạ".Doãn Kỳ háo hức nắm tay hắn kéo đi."

Tạm biệt".---

"Cái gì!?

Nó vẫn còn sống?

Mình đánh nó chết rồi, tại sao nó còn sống được?"

Trương Thái Tú hốt hoảng khi được mấy tên đàn em báo tin khi thấy Doãn Kỳ vẫn còn sống và đang đi lon ton trên đường."

Thiệt mà đại tỷ.

Bây giờ nó đang xem mấy con chó ngoài công viên ấy"."

Không thể nào.

Dẫn tao đi coi!

Nhanh!".Hiện tại Mẫn Doãn Kỳ đang nắm giữ quyền kiểm soát cơ thể."

Ực...".Cậu nhìn thấy xe bán đầy kẹo bông mà thèm thuồng."

Em muốn ăn kẹo bông sao?"

1 giọng nói vang lên bên tai.

Là Doãn Khởi, hắn biết cậu đang muốn gì."

D... dạ".Cậu đỏ mặt vì ngại.

Nhưng thật sự đã 11 năm rồi cậu chưa động vào thứ đồ ăn ngọt ngào này lần nào nữa."

Anh có để tiền trong túi đấy, cứ mua đi"."

Yeahhh!

Cảm ơn anh nhiều!"."

Ưm... ngon quá đi!"."

Đúng là ngọt thật.

Rất phù với 1 đứa trẻ ngọt ngào như em".Đột nhiên Thái Tú xuất hiện trước mặt cậu.

Mặt đơ ra như con khỉ già."

Anh ơi, giúp em với"."

Đây là người làm em ra nông nổi này à?"

Cậu im lặng gật đầu.2 người hoán đổi linh hồn cho nhau bằng 1 cái chớp mắt.

Từ đôi mắt màu tím ngọc đặc biệt của cậu chuyển sang màu xanh ngọc đặc biệt của hắn ngay."

Tạ... tại sao mày vẫn còn sống!?"

"Ha, chắc cô bất ngờ lắm khi tôi vẫn chưa chết mà vẫn còn lang thang trên đường đúng không?

Tất nhiên rồi, tôi sống dai lắm.

Đời còn dài mà, phải sống để hưởng thụ chứ chết làm gì!

Mà đáng lẽ người chết phải là cô chứ, sống chi cho chật đất nhỉ?".Doãn Khởi vừa giải thích vừa khịa cô cháy mặt rồi bỏ đi, để lại cô tức muốn xì khói.---

"Về nhà đi"."

Khoan anh ơi, mình ghé qua siêu thị đi, em mua đồ ăn về nấu cơm"."

Cũng được".Doãn Khởi đi vào siêu thị.

Nghe theo lời chỉ dẫn bên tai mà mua đầy đủ nguyên liệu.

Nhưng cũng có lúc hắn lén mua một vài cái bánh và vài gói thuốc cho đỡ thèm."

Cho tôi tính tiền"."

Tính tiền".Có vài tên đưa giỏ đồ qua mặt hắn mà đòi tính tiền trước."

Nhường người ta trước đi anh, mình tính sau cũng được".Doãn Khởi đồng ý nhường cho mấy người đấy tính tiền trước.Bọn họ vừa quay qua cảm ơn thì bỗng xịt keo cứng ngắt, mệng há không khép lại được."

Mấy người nhanh lên đi, còn tới tôi nữa".Tới lượt hắn tính tiền, bọn người kia cứ nhìn chằm chằm, hắn cảm thấy không thoải mái liền lên tiếng nhắc nhở:"Nè, thầy cô không dạy các cậu đừng nhìn chằm chằm người khác à?"

Bị mắng cho phát, bọn họ ngay lập tức rời đi.Doãn Khởi tính tiền xong, vừa ra khỏi cửa liền bị bọn họ kéo ra góc khuất."

Cái gì vậy?"_ Hắn bực dọc lên tiếng hỏi."

Đạ...

đại ca!".Bọn họ ai cũng kéo khẩu trang xuống để hắn nhìn cho rõ."

Ủa?

Mấy đứa!"."

May quá đại ca vẫn còn nhớ tới bọn mình!

Mà tại sao đại ca vẫn còn sống?"

"Thì... tụi bây cứ coi như tao phước lớn mạng lớn mới sống nhăn răng được vậy đi"."

Hay là mình đi ăn mừng"."

Ngày mai đi, mày đãi cái nồi lẩu rồi tao qua ăn"."

Cũng được, đại ca nhớ tới nhé"."

Bọn họ là ai vậy anh?"_ Doãn Kỳ lên tiếng hỏi."

Đàn em của anh, ở chung lâu năm nên anh cũng coi như anh em một nhà".---

Doãn Khởi về tới nhà theo lời chỉ dẫn của Doãn Kỳ.

Mở cửa ra, bên trong tuy nhỏ nhưng rất ngăn nắp, sạch sẽ."

Được quá đó chứ!"_ Hắn cảm thán."

Xuống bếp đi anh, em sẽ nấu một bữa thật ngon cho anh xem".Bọn họ lại hoán đổi cho nhau.

Bây giờ Doãn Kỳ đang làm đồ ăn trong bếp, còn hắn thì cứ luyên thuyên mãi bên tai.

Tuy nhiên cậu lại thấy không phiền vì từ rất lâu rồi cậu mới có thể trò chuyện với 1 người vui vẻ tới như vậy.2 người ăn một cách vui vẻ.

Tuy chỉ có cậu ăn nhưng hắn bên trong cũng sẽ được nạp năng lượng chung với cậu.

Ăn xong, cậu rửa bát rồi lên giường đánh một giấc ngon lành.Đã được sống lại, tôi sẽ không để ai bắt nạt tôi được thêm một lần nào nữa.
 
Tình Hữu Độc Chung [Taegi]
Chương 3: Bàng hoàng


"Ch... chết rồi... thằng đó chết rồi...".Trương Thái Tú ngồi trên xe mà lầm bầm.

Hiện tại với danh nghĩa là "người yêu học bá" thì cho dù không được sự đồng ý từ bố mẹ, Kim Thái Hanh cũng quyết định sống thử với Thái Tú để sau này đỡ bỡ ngỡ.

Thế mà cô lại dám làm ra chuyện tày trời này, cô vừa giết 1 mạng người.

Chuyện này mà đến tay gia đình họ Kim thì chắc chắn cô xong đời."

Em về rồi!".Thái Hanh hào hứng ra đón cô."

E... em về rồi đây..."."

Sao thế?

Em mệt à?"

"Kh... không có... em không sao cả...

Em lên phòng trước...".Thái Tú mặt cắt không còn giọt máu mà bước thẳng lên phòng."

Em ấy sao thế nhỉ?"

Anh khó hiểu rồi cũng không nghĩ ngợi gì thêm.

Bỗng có 1 cuộc điện thoại gọi tới."

Xin chào?"

"Học bá, có chuyện không hay rồi.

Cậu Mẫn Doãn Kỳ lớp mình bị đánh đến chết ở trường rồi.

Nhưng chỉ có camera ở trường quay lại được thôi chứ xác thì lại không thấy đâu.

Tôi gửi cậu xem".Thái Hanh bàng hoàng cúp máy, miệng lẩm bẩm.

Chỉ trêu chọc cậu nhóc có vài câu xả giao thôi mà cậu lại bị đánh chết sao?Vài ngày sau đó anh nhốt mình trong phòng xem đi xem lại cuộn băng ghi hình chứa cảnh Mẫn Doãn Kỳ bị đánh đến chết.

Ai kêu cũng chẳng ra, cứ xem đi xem lại như 1 con robot lập trình.---

"Anh thích uống nó lắm đúng không?"

"Ừm".Mẫn Doãn Khởi nhàn nhạt trả lời.

Trên tay vẫn cầm cốc cà phê đen."

Đi học không anh?"

"Đi học?"

"Em nghỉ cũng được 1 tuần rồi.

Hôm nay phải đi học lại thôi"."

Em không sợ nữa sao?"

"Có anh bảo vệ mà, em sợ gì nữa".Hắn nghe Mẫn Doãn Kỳ nói thế thì vênh váo hẳn.

Hắn như thế nhưng cũng là chỗ dựa tinh thần cho em trai nhỏ đó."

Vậy thì đi".Doãn Khởi thay áo sơ mi, quần tây, để hở 1 cúc áo, không đeo cà vạt, cặp thì chuẩn bị theo lời của cậu rồi đi tới trường.Vừa bước tới trường, hắn thấy có chiếc xe Lamborghini đậu trước cổng trường.

Hắn không quan tâm mà lách qua cửa rồi bước vào trường."

Doãn Kỳ"."

Ai thế?"

"Là anh Thạc Trân, anh ấy là anh kết nghĩa của em".1 cái chớp mắt, họ lại được hoán đổi.

Doãn Kỳ vội gài cúc áo, lấy cà vạt để sẵn trong cặp và đeo lên cổ."

Huhu!

Em có biết là cả tuần nay em nghỉ làm anh lo lắm không?"_ Kim Thạc Trân ôm cậu mà khóc sướt mướt."

Em chỉ là... bị bệnh nên nghỉ thôi"."

Trời ơi em còn bị bệnh nữa ư?

Sao không kêu anh qua chăm hả?

Em còn tự chịu một mình như thế?

Sao rồi?

Còn đau chỗ nào không?

Còn sốt hay cảm gì đó nữa không?

Hả?"

"Em ổn hết rồi mới đi học.

Anh đừng thái quá như thế mà"."

E hèm".Tiếng hắng giọng vang lên.

Họ quay lại nhìn.

Là học bá Kim Thái Hanh."

Úi xin lỗi, cản đường mày rồi.

Đi đi"."...".Thái Hanh xịt keo cứng ngắt.

Anh bàng hoàng nhìn về phía cậu vẫn còn đang cười đùa với Thạc Trân.

Sao Doãn Kỳ vẫn còn sống?

Chẳng phải cậu đã chết rồi sao?"

Sao thế?"

"Lên lớp nào".Tiếng của Phác Trí Mẫn vang lên.

Trí Mẫn kéo tay Thạc Trân và Thái Hanh đi.

Trước khi đi còn không quên hôn 1 cái thật kêu vào má Doãn Kỳ."

Ewww gì vậy?"

Doãn Khởi bên trong cảm nhận được liền khó chịu hỏi."

Anh Trí Mẫn thường hay vậy lắm.

Gặp em là đều hôn vào má hết".Doãn Kỳ ngại ngùng kể lại rồi cũng thong thả đi ăn sáng.

---

"Mày vừa làm cái gì vậy?"

Thái Hanh khó chịu gõ lên đầu Trí Mẫn."

Thì hành động chứng minh tình anh em thôi mà"."

Thì mày chỉ cần handshake hay gì đó thôi.

Cần gì phải làm thế?"."

Căng thế bạn hiền, tao hôn ẻm chứ có hôn mày đâu mà mày thái độ!"."

Tao thích thái độ thế đấy!

Làm gì tao!?"

"Thôi đi 2 bây ơi!".Chỉ vì chuyện cỏn con thế thôi mà 2 bạn trẻ đã lao vào đánh nhau rồi.
 
Tình Hữu Độc Chung [Taegi]
Chương 4: Doãn Kỳ hài lòng rồi


Tiếng chuông vào học đã vang lên nhưng vẫn không thấy Kim Thái Hanh đâu.

Học bá mà cũng biết cúp tiết nữa sao?

Không đâu, Thái Hanh chỉ đang để ý nhóc con còn đang chạy hối hả vào lớp vì ăn sáng không kịp."

Mẫn Doãn Kỳ!

Em lại đi trễ!?"

"Em xin lỗ-""Là em nhờ Doãn Kỳ chút chuyện nên cậu ấy vào trễ.

Mong cô bỏ qua cho cậu ấy"."

Vậy sao?

Vậy thôi em vào lớp đi.

Thái Hanh em cũng lên lớp đi".Mẫn Doãn Kỳ xoay người lại, tay nắm chặt tay anh, vừa cúi đầu vừa nói nhỏ:"Em cảm ơn học bá nhiều lắm ạ".Nói rồi cậu chạy vào lớp, bỏ lại anh với nhiều suy nghĩ.

Lúc trước anh đã cho cậu được quyền gọi anh là "Thái Hanh" rồi.

Sao giờ lại gọi là "học bá" xa lạ đến thế?Trong tiết học, Thái Hanh vì 2 từ "học bá" thốt ra từ miệng Doãn Kỳ mà khó chịu không thể tập trung vào các bài giảng.

Điều đó làm bạn cùng bàn Kim Nam Tuấn chú ý.Giờ ra chơi

"Có mấy cô gái xinh đẹp tìm mày nè Thái Hanh"_ Nam Tuấn lên tiếng gọi anh rồi mời các cô gái vào.Thái Hanh được các cô gái bao quanh mà lòng cũng chẳng bớt khó chịu được."

Học bá ơi".Nghe được giọng quen thuộc, anh liền ngạc nhiên ngẩng đầu lên."

Doãn Kỳ!"_ Anh vui vẻ cười vì nghĩ là Doãn Kỳ tìm mình."

Học bá có thấy anh Thạc Trân của em đâu không ạ?"

Thái Hanh khựng lại rồi tỏ vẻ thất vọng.

Các cô gái xung quanh đồng loạt lên tiếng nói:"Không thấy.

Nãy giờ Thái Hanh ở cùng bọn tôi"."

Vậy là học bá cũng bận rồi ạ?

Em tính rủ học bá đi căn tin cùng em cho vui.

Tạm biệt học bá, em đi đây".Thái Hanh chưa kịp lên tiếng thì các cô gái đã đuổi cậu đi.

Aisss phiền phức thật mà!

Làm lỡ mất cơ hội rồi!.Nhanh chóng chạy ra cửa, anh thấy Doãn Kỳ đang ôm chầm lấy Kim Thạc Trân rồi kéo cả Kim Nam Tuấn, Điền Chính Quốc, Phác Trí Mẫn và Trịnh Hạo Thạc đi mất.Kim Thái Hanh nhìn theo với vẻ tiếc nuối không thôi.Dưới căn tin

"Em thích ăn ớt lúc nào đấy?

Biết cay lắm không?

Đi đổi dĩa khác cho anh".

"Nhưng anh thích ăn mà...".

"Ai biết lúc đó em chiều anh mà ăn ớt để rồi khóc nức nở muốn trôi nhà đâu.

Mau mau đi đổi dĩa khác đi".

"Để tôi đổi cho cậu".

Thái Hanh từ đâu xuất hiện cầm lấy dĩa cơm của cậu.

Vừa định bước đi thì bị Doãn Kỳ nắm lấy vạt áo.

"Học bá, cảm ơn anh như-"

"Không được từ chối.

Đây là thành ý của tôi".

Thế là mặc cho Doãn Kỳ có kéo vạt áo, anh vẫn chủ động đi đổi cho cậu dĩa khác.

"Nhưng mà..."

"Thái Hanh!".

Trương Thái Tú giậm chân đi tới, mặt mày đen sì đầy sát khí.

"Em đã nói là anh không được giao du với hạng người như thế này mà!".

"Anh chỉ giúp đỡ cậu ấy thôi..."

"Cũng không được!

Em không cho phép!

Mau đi theo em!".

Cô dùng hết sức lực kéo anh đi nhưng được một lúc thì anh khó chịu đẩy cô ra rồi quát:

"Em vừa phải thôi!

Ở đây biết bao nhiêu người mà em lại làm loạn!

Em làm mất mặt anh lắm biết không?"

"Anh dám mắng em!?"

Lần đầu tiên họ thấy cặp trai tài gái sắc Thái Hanh - Thái Tú lớn tiếng cãi nhau.

Ai cũng tò mò bu quanh hóng hớt.

Riêng Doãn Kỳ lại len lén rời đi, miệng nở lên nụ cười mãn nguyện, lòng đầy thoả mãn.
 
Tình Hữu Độc Chung [Taegi]
Chương 5: Không bao giờ tha thứ


Mẫn Doãn Khởi chưa kịp định thần thì đã bị "nhà giàu tự tiện" Kim Thái Hanh đẩy lên xe."

Bỏ ra!"."

Cậu không được từ chối, đây là th-""Tôi không cần biết!

Ép buộc người khác là vi phạm pháp luật!

Anh không học mấy điều đó à?"

"...

Tôi xin lỗi...".Doãn Khởi bực mình rời đi bỏ lại Thái Hanh đứng như trời trồng."

Sao Doãn Kỳ lại như vậy?..."

"Anh Khởi, sao anh lại nói chuyện với học bá như thế?"

"Học bá cái gì?

Nhìn giống tên ngu si trăng hoa, đã có người yêu mà lại còn tương tư người khác"."

Anh đừng nói vậy mà.

Học bá tốt bụng lắm"."

Haizzz rồi được rồi, ai em cũng thấy tốt bụng cả".Hắn xoa xoa ngực trái rồi thong thả rời đi.---

"2!

3!

Dô!".

"Ức... mà sao đại ca còn sống hay vậy?..."

"Tao đánh mày quá!

Có 1 câu mà hỏi hoài!".

"Chỉ tại... em thắc mắc thôi...".

"Ngon quá.

Anh Khởi ơi, anh gắp thêm mực đi".

Mẫn Doãn Kỳ bên trong còn muốn ăn thêm.

Cậu vẫn còn đói.

"Được rồi.

Bây gắp cho anh miếng mực".

"Đại ca chịu ăn nhiều rồi.

Anh đưa chén em gắp.

Anh ăn nhiều vào".

"Đúng rồi, con "chiến mã" của tao đâu?"

"Đây em dẫn ra ngay đây.

Tụi em lau chùi cẩn thận, không hề trầy xước miếng nào đâu.

Đại ca đừng lo".

Tên đàn em rối rít giải thích rồi chạy vào dẫn chiếc xe ra.

Chiếc Bimota Tesi H2 lọt vào mắt xanh của hắn bởi vẻ ngoài mạnh mẽ và tốc độ khỏi bàn.

Doãn Khởi mạnh tay chi tiền chỉ để lái nó đi vòng vòng Thủ Nhĩ ngắm cảnh lúc chiều tà.

"Đâu ra chậu bông đẹp vậy?

Loại tao thích".

"Ờm... dạ bọn em mua về trang trí cho sáng nhà sáng cửa".

Đâu thể nói là do đại ca của họ lúc trước thích hoa nên mới mua về cúng được chứ!.

"Anh xin".

"Đại ca thoải mái ạ.

Em cho người ship về tận nhà đại ca luôn".

Doãn Khởi cười cười xoa đầu thằng nhóc xởi lởi trước mặt.

Bọn nhỏ đúng là hiểu ý hắn, biết hắn thích đường tùng với dâu bụi ngọt nên mua hẳn chục chậu.

Tiện tay nên hắn xin về luôn.

Doãn Khởi lái con "chiến mã" chầm chậm trên con đường lớn ngay trung tâm.

Hắn còn đang chở 1 chậu dâu bụi ngọt.

Vì hắn thích thôi, hắn thích vừa lái xe vừa xem những nhành hoa đung đưa trong gió lúc ánh đèn đường đã sáng lên trong màn đêm.

/Bíp bíp/

Chiếc xe vừa nhấn còi liền chạy lên song song với xe hắn.

Kim Thái Hanh và Trương Thái Tú cực kì bất ngờ.

Anh bất ngờ vì lần đầu tiên thấy được bộ dạng hổ báo của cậu nhóc anh để ý.

Cô bất ngờ đi kèm với hoảng sợ khi bị đôi mặt sắc lạnh của hắn xẹt ngang.

"Doãn Kỳ, cậu biết lái xe phân khối lớn lúc nào vậy?"

"Anh biết để làm gì?"

"Ơ... tôi chỉ hỏi thôi...".

"Tôi biết lái lâu rồi cơ.

Chỉ là tôi không thường xuyên lái thôi".

Nhìn dáng ngồi lái xe chuyên nghiệp của Doãn Kỳ, anh biết ngay người trước mặt không hề nói dối anh.

"Vậy tôi với cậu đua đi.

Ngày mai, tạ-"

"Tôi từ chối.

Vì tôi out trình rồi.

Anh không phải đối thủ của tôi đâu".

"Doãn Kỳ, cậu mạnh miệng thật.

À mà cậu thích dâu bụi ngọt à?

Tôi cũng thí-"

"Này này anh đang có ý đồ gì đây?

Nhìn xem người tình của anh đã bày ra bộ dạng như thế nào rồi".

Thái Hanh quay đầu lại nhìn.

Thái Tú đã tức đến đỏ bừng mặt mày, mồ hôi đổ ra như tắm, chiếc váy xinh đẹp cũng bị cô nhàu nát đến đáng thương.

"Kim Thái Hanh!

Anh nghĩ sao lại nói chuyện với thằng này vậy?

Em đã cấm anh rồi mà!".

"Em thôi ngay đi!

Ghen tuông vừa vừa thôi chứ!

Tôi mệt với em lắm rồi!".

Anh tức giận quát lớn.

Thế là 2 người giận quá chẳng thèm nhìn nhau thêm lần nào nữa.

Doãn Khởi tăng tốc lên song song với xe anh, nói:

"Thôi tôi đi trước, ở lại sợ là làm phiền 2 người.

Tôi xin phép nhé".

Nói rồi Doãn Khởi rồ ga rời đi, bỏ lại Thái Hanh tiếc nuối nhìn theo bóng lưng người vừa rời đi.

Rồi anh liếc mắt nhìn sang Thái Tú, tỏ rõ vẻ chán nản, thất vọng.

Vừa về tới nhà, Thái Tú đùng đùng tức giận lao vào trong nhà la hét.

Thái Hanh mệt mỏi tiến vào trong.

"Em im lặng một chút không được à?

Hôm nay em bị cái quái gì vậy?"

"Anh làm gì anh còn không biết sao?

Tại sao anh lại hỏi thăm, thậm chí còn thân mật với cái thằng nghèo hèn đó?

Anh còn dám mắng em trước mặt mọi người.

Anh không thấy mình quá đáng sao?"

Càng nói càng điên, cô chạy tới cầm lấy bình hoa đập xuống sàn cho hả giận.

Bao nhiêu là miếng thủy tinh đâm vào người anh.

Thái Hanh không phản kháng, anh mệt mỏi nằm gục xuống sàn mặc kệ máu đang chảy ra càng ngày càng nhiều.

"...

Sống với em bao nhiêu lâu, hôm nay tôi mới thấy được... bộ dạng thật của em...".

Thái Hanh nói xong liền ngất đi.

Còn Thái Tú thì dửng dưng vào phòng anh, lấy sơ sơ mấy cái đồng hồ xịn, vài sợi dây chuyền đắt tiền rồi thong thả rời đi.

Cô chẳng quan tâm anh có bị gì hay không vì cô biết anh rất cưng chiều cô, chỉ cần cô đi khoảng vài ngày thì anh sẽ ngay lập tức hoảng loạn đi tìm rồi nhanh chóng xin lỗi cô.

Chiêu bài này đã được Thái Tú dùng đi dùng lại nhiều lần lắm rồi.

---

"Anh ơi học bá sao rồi ạ?"

"Hình như ngất rồi".

Lúc họ đang cãi nhau trên xe, Doãn Khởi giảm tốc độ, gắn máy nghe lén vào cổ áo sau của anh.

Nghe thấy tiếng đổ vỡ, nghe tiếng Thái Hanh nói vài câu xong thì không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa, Doãn Khởi đoán rằng anh chắc đã ngất hay gì đó rồi.

"Ngất sao?

Ha... hay mình qua đó đi anh.

Qua cứu học bá".

"Em đừng hoảng.

Anh đi ngay đây".

Doãn Khởi xách con xe của mình chạy một mạch sang nhà Thái Hanh.

"Em thành thạo nên xử lí nhé.

Anh đi nghỉ ngơi chút.

Có chuyện gì cứ gọi anh".

Vừa đậu xe xong, cơ thể lại được kiểm soát bởi Doãn Kỳ.

Cậu nhanh chóng chạy vào, hốt hoảng khi nhìn thấy Thái Hanh đã máu me đầy người.

Cậu đỡ anh lên giường, thành thục lau máu, gắp từng mảnh thủy tinh ra rồi băng bó lại cho anh.

Xong thì vội vàng dọn dẹp mảnh vỡ để không ai bị thương nữa.

"...

Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho em... không bao giờ tha thứ cho cô...

Trương Thái Tú...".
 
Tình Hữu Độc Chung [Taegi]
Chương 6: Tôi là đang thích em


Kim Thái Hanh bất ngờ ngồi bật dậy.

Anh lau hết mồ hôi trên trán, trong đầu nghĩ xem mình đã ngất bao nhiêu tiếng rồi."

Học bá, anh dậy rồi!".Mẫn Doãn Kỳ đi tới với tô cháo nóng hổi trên tay.

Cậu ngồi xổm xuống, liên tục hỏi han:"Học bá cảm thấy thế nào rồi?

Học bá khoẻ chưa?

Học bá còn đau nhức chỗ nào nữa không?

Học bá ăn cháo đi...

Học bá sao thế?

Học bá nói gì đi, đừng làm em sợ mà.

Học bá ơi, học bá".Không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng phải cười trước đã.

Thái Hanh xoa xoa đầu người trước mặt rồi bật cười thích thú trước đôi mắt ngây thơ của cậu."

Ơ?

Sao học bá lại cười?"

Anh không nói gì, chỉ cười thôi.

Người trước mặt một câu cũng "học bá", hai câu cũng "học bá".

Dễ thương chết đi được!."

Lúc nãy... trông cậu ngầu đét luôn mà... sao giờ lại đáng yêu thế haha...".Doãn Kỳ nghệt mặt ra.

Cậu lúng túng không biết giải thích thế nào cho phải thì anh lại tiếp tục nói:"Là cậu băng bó cho tôi à?

Hay sao?"

"Ơ... là... là em ạ"."

Trông cậu khác lúc nãy quá..."."

Ư... học bá ăn cháo cho khoẻ...

để lâu nó nguội..."."

Được rồi được rồi".Thái Hanh thổi cho bớt nóng rồi bắt đầu ăn.

Anh chăm chỉ ăn hết tô cháo cậu nấu, trong lòng tấm tắc khen tô cháo cậu nấu, nó ngon tới mức anh còn muốn ăn nữa."

Để em dẹp cho".Thái Hanh bất chợt ôm chặt lấy cậu.

Cả anh và cậu đều bất ngờ tới mức mở to mắt."

Doãn Kỳ...".Giọng Thái Hanh run run.

Doãn Kỳ thấy điều không ổn liền nhanh chóng đẩy anh ra."

Học bá... sao mắt anh?..."

Đôi mắt anh bắt đầu thay đổi từ màu nâu trầm sang 2 màu đen trắng chia đều ở 2 mắt.

Bình thường Thái Hanh có đôi mắt không đồng đều, bên to bên nhỏ, lần này lại còn thêm màu mắt kì lạ khiến anh trông rất dữ tợn.Thái Hanh nhìn vào màn hình điện thoại của mình, ngờ vực nói:"Lâu lắm mới thấy mắt tôi đổi màu... không lẽ cậu..."

Doãn Kỳ hoảng loạn định bỏ chạy thì bị Thái Hanh nắm tay kéo lại."

Doãn Kỳ, cậu đừng sợ, đừng sợ".Thái Hanh nhanh chóng xoa lưng, trấn an Doãn Kỳ."...

Sao mắt anh lạ vậy?...

Sao lại nhìn như... hình âm dương?..."."

Tôi có được khả năng này từ lần cậu cứu tôi lúc có tia laser chíu vào mắt.

Vừa mới bình phục thì tôi cũng có được khả năng này.

Nếu một người nào đó có hơn 1 linh hồn trong cơ thể, tôi sẽ phát hiện ra ngay".Doãn Kỳ ngạc nhiên.

Nhưng rồi cậu cũng nhận ra là Thái Hanh cũng đã biết được bí mật của cậu rồi."

Vậy là..."."

Đúng vậy.

Cậu đang có thêm mộ-"Bất chợt Doãn Kỳ ngã ra sau, mắt cậu lại đổi thành màu xanh ngọc anh thấy lúc chiều.

Là Mẫn Doãn Khởi đã lao ra để giải quyết tình huống khó xử này."

Nếu biết rồi thì cẩn thận mồm miệng.

Nếu không thì đừng hỏi tại sao người ta không tìm thấy xác anh".Doãn Khởi lao tới nắm lấy cổ áo Thái Hanh kéo lên mà đe doạ."

Thì ra người lúc chiều là cậu.

Mau nói tôi biết đi.

Cậu tên gì?"

"Biết để làm gì hả?"

"Cậu đừng nóng, tôi không có ý gì cả.

Tôi chỉ muốn hỏi thôi"."...

Mẫn Doãn Khởi, tôi tên là Mẫn Doãn Khởi"."

Được rồi, tôi sẽ không nói gì đâu, mau bỏ tay ra đi.

Mà hôm nay cậu ở lại đây 1 đêm đi, ra ngoài đường vào giờ này nguy hiểm lắm"."

Không cần, tôi có th-""Dù gì thì Doãn Khởi cậu cũng đang sống chung một cơ thể với Doãn Kỳ, tôi mong cậu hãy bảo vệ em ấy thật tốt... lúc tôi không có mặt cùng em ấy"."

Ê!

Nói vậy có nghĩa..."."

Đúng vậy, tôi là đang muốn yêu Doãn Kỳ"."

Thế thì dẹp bỏ cái suy nghĩ điên khùng ấy đi.

Tôi không đồng ý đâu"."

Tại sao chứ?"

"Anh không nhớ rằng mình đang hẹn hò với cô tiểu thư xinh đẹp Kim Thái Tú kia à?

Đừng có bắt cá 2 tay như vậy!

Với tư cách là 1 người anh trai, tôi cảnh cáo anh, đừng có làm chuyện gì ảnh hưởng đến em trai của tôi"."

Nghe cậu nói chuyện rất ra dáng một người anh mẫu mực.

Nhưng hãy nói với em ấy rằng, tôi là đang thích em ấy".Thái Hanh nháy mắt rồi chậm rãi đi lên lầu, để lại Doãn Khởi cau mày đứng yên tại đó."

Học bá... học bá thích em sao?..."

"Vậy phải để xem thành ý của tên này ra sao cái đã!".
 
Back
Top Bottom