Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 90: Chương 90


Một khuôn mặt tái nhợt, vô hồn, không có lấy một giọt máu, dí sát vào mặt Lâm Chí Cường.

Hắn ta gần như phát điên, nước mắt nước mũi giàn giụa, hét lên trong hoảng loạn:

"Á á á! Xin lỗi! Xin lỗi! Đều là lỗi của tôi!"

Cả người hắn run rẩy, ngã lăn xuống khỏi ghế, bò lết trên sàn.

"Là tôi khốn nạn! Là tôi đáng chết! Tôi không nên vì tiền mà g.i.ế.c anh... Tôi sai rồi! Tôi thực sự biết lỗi rồi! Xin anh đừng g.i.ế.c tôi... Tôi xin anh..."

Trọng Khánh Tường trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy thù hận.

Hắn rất muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Lâm Chí Cường. Nhưng hắn không phải là lệ quỷ, không có khả năng hại người. Hơn nữa, hắn cũng hiểu rõ – nếu bây giờ hắn g.i.ế.c Lâm Chí Cường, thì bản thân hắn sẽ không có kết cục tốt. Có khi kiếp sau còn không được đầu thai.

Thay vì tự mình ra tay, hắn thà để kẻ sát nhân này sống mà chịu giày vò, sống mà bị ám ảnh bởi tội lỗi cho đến cuối đời.

Chỉ là dọa dẫm hắn ta một chút thôi.

"Mày thành thật khai hết quá trình gây án đi!"

Lâm Chí Cường nước mắt giàn giụa, cả người run như cầy sấy, giọng nói lắp bắp:

"Cảnh sát... là... là tôi làm. Vụ án g.i.ế.c người tám năm trước là tôi... tôi g.i.ế.c Trọng Khánh Tường."

Hắn ta run rẩy kể lại sự việc xảy ra tám năm trước.

Lúc đó, hắn vẫn là công nhân xây dựng ở khu Hoành Nguyên. Cuộc sống gia đình không yên ổn, vợ chồng hắn thường xuyên cãi vã, vợ hắn còn đòi ly hôn. Những ngày đó, hắn ta hầu như chỉ ở công trường, không muốn về nhà đối mặt với những lời cằn nhằn trách móc.

Tối hôm đó, khoảng hơn tám giờ, hắn ta lang thang gần khu vực ao nước nhỏ. Xung quanh nơi đó hoang vắng, lau sậy mọc um tùm, hiếm khi có người qua lại. Khi đi ngang qua bờ ao, hắn ta tình cờ gặp Trọng Khánh Tường đang ôm một bọc đồ đi về phía công trường gần đó.

Trọng Khánh Tường là một tiểu đội trưởng công trình, hắn ta biết người này.

Khi ấy, Lâm Chí Cường đang nợ nần chồng chất, lại bị áp lực từ vợ khiến hắn ta bức bối vô cùng. Nhìn thấy Trọng Khánh Tường, hắn ta bỗng nhiên đỏ mắt.

Vừa hay trong túi có sẵn con d.a.o bấm dùng khi làm việc... thế là hắn ta nảy sinh ý định cướp tiền.

Chỉ là cướp tiền thôi.

Nhưng khi hắn ta theo sau, rút d.a.o ra, tất cả đã không còn đường quay lại nữa.

Sau khi g.i.ế.c người, Lâm Chí Cường ôm bọc tiền, cầm con d.a.o đẫm m.á.u chạy về công trường.

Hắn ta ra tay từ phía sau, một nhát cắt vào cổ họng Trọng Khánh Tường. Vì thế, trên quần áo hắn không dính nhiều máu, chỉ có con d.a.o toàn là m.á.u tươi.

Lúc chạy về công trường, may mắn không có ai nhìn thấy.

Sợ hãi xen lẫn kích động, hắn ta vội trèo lên khu vực đang thi công của mình, đào một lỗ trên bức tường xi măng chưa khô, nhét con d.a.o vào đó rồi lấp lại.

Không lâu sau, trời đổ mưa lớn.

Mưa như trút nước, cuốn trôi mọi dấu vết còn sót lại.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 91: Chương 91


Sau khi g.i.ế.c người, Lâm Chí Cường không dám gửi số tiền cướp được vào ngân hàng, chỉ dám cất giấu trong nhà.

Trùng hợp lúc đó, vợ hắn ta đang muốn mua căn nhà thứ hai. Hắn liền đưa tiền cho vợ, để cô ta trả tiền đặt cọc căn 602.

Căn 602 ấy, chính là nơi hắn đã giấu con d.a.o năm xưa.

Sau này, số tiền kia dần dần bị hắn tiêu sạch.

Ban đầu, Lâm Chí Cường không nghĩ quá nhiều. Hắn tin rằng con d.a.o bị chôn sâu trong bức tường công trình, không ai biết cũng chẳng ai phát hiện. Nhưng có lẽ vì trong lòng luôn thấp thỏm, chột dạ, hắn ta vẫn quyết định để vợ mình mua lại căn nhà đó.

Không ngờ, chính quyết định này lại trở thành manh mối phá án.

Nếu chủ nhân căn hộ không phải là hắn ta, dù có tìm thấy hung khí cũng khó mà nhanh chóng lần ra hắn.

Thật đúng là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt.

Nhưng có thực sự là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt không?

Cận Hổ trầm ngâm nhìn vào khoảng không trống rỗng bên cạnh.

Hắn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, đã từng xử lý không ít vụ án kỳ lạ. Có một số việc, dù không có chứng cứ khoa học, nhưng hắn vẫn tin rằng trên thế gian này tồn tại những điều con người không thể lý giải được.

Vụ án này, cứ thế mà phá được.

Lâm Chí Cường quỳ rạp xuống sàn phòng thẩm vấn, run rẩy khóc lóc, miệng không ngừng xin lỗi.

Ở nơi nào đó, Trọng Khánh Tường đứng lặng, ánh mắt phức tạp.

Hắn đã tìm Lâm Chí Cường suốt bảy tám năm trời, ngày nào cũng chạy đến Hoành Nguyên khóc lóc, khiến cư dân ở đó hoang mang sợ hãi.

Nếu không nhờ gặp được "đại nhân", có lẽ hắn vẫn sẽ tiếp tục tìm kiếm không mục đích như vậy.

Hắn tin chắc Oanh Oanh là người có thể giao tiếp giữa hai giới âm dương.

Nếu không, làm sao cô có thể nói chuyện với hồn ma?

Lại còn có pháp thuật lợi hại như vậy?

———

Khi nghe tin vụ án được phá, Đàm Đông và Ngải Giai đều cảm thán không thôi.

Oanh Oanh lại chỉ khẽ cười.

Thực ra, đôi khi cái c.h.ế.t không phải là sự trừng phạt đáng sợ nhất.

Những kẻ như Lâm Chí Cường, Chu Kính Nghiệp hay những người dân thôn Thạch Đầu năm đó... để chúng sống, đôi khi còn đau khổ hơn cả chết.

Bọn chúng sẽ tiếp tục sống lay lắt trên thế gian, đợi đến khi chuộc hết tội lỗi đã gây ra. Nhưng dù có thế nào, dưới địa ngục vẫn còn mười tám tầng đang chờ, để chúng hiểu rằng làm người thì phải biết kiềm chế, phải biết lễ nghĩa liêm sỉ.

Vụ án mạng này chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp khu dân cư. Những câu chuyện thêu dệt cứ thế mà râm ran khắp nơi.

Có người đứng giữa đám đông, vẻ mặt thần bí:

"Các người biết không? Vụ án này được phá nhờ một vị tiểu sư phụ đấy! Nghe đâu người ta chỉ nhìn thoáng qua đã phát hiện nhà chủ có sát khí. Bảo rằng nếu không nhanh chóng xử lý, trong vòng nửa năm chắc chắn sẽ có người trong nhà mất mạng! Chủ nhà ban đầu còn nửa tin nửa ngờ, ai ngờ đục tường ra thì đúng thật, tìm được con d.a.o bấm giấu bên trong. Vậy là lập tức báo cảnh sát!"
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 92: Chương 92


"Thật sự có người lợi hại như vậy sao?" Một người khác tỏ vẻ nghi hoặc. "Nếu nói là một đại sư cao tuổi thì còn dễ tin, nhưng mà…"

"Chủ nhà kể rằng vị ấy là một cô gái trẻ! Nghe nói rất xinh đẹp, lại còn bán bùa nữa. Bùa hộ mệnh, bùa bình an, bùa trấn trạch, gì cũng có! Nhưng giá thì không rẻ đâu, tận một vạn một lá!"

"Trời ạ, đắt thế! Chắc chắn là lừa đảo rồi!"

Oanh Oanh đi ngang qua, nghe loáng thoáng đoạn hội thoại mà dở khóc dở cười.

Bùa của cô đều là thật, giá cao là do chúng thực sự có công dụng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu nhà cửa yên ổn thì chẳng ai cần dùng đến bùa làm gì.

Cô không quan tâm mấy chuyện bàn tán này, định ghé hiệu thuốc xem thử giá cả dược liệu.

Mấy ngày nay, Oanh Oanh đã quen dần với việc sử dụng điện thoại. Dù không rành lắm về công nghệ hiện đại, nhưng ít ra cô đã biết cách tra bản đồ vệ tinh – một thứ vô cùng tiện lợi.

Bản đồ hiển thị có vài hiệu thuốc gần đây, cô quyết định ghé từng nơi một.

Thế nhưng sau một vòng dạo qua, Oanh Oanh thất vọng nhận ra rằng những hiệu thuốc này quá nhỏ, dược liệu ở đây không phải thứ cô cần. Nhân sâm, đương quy, phục linh đều có, nhưng không hề chứa chút linh khí nào, hoàn toàn không thể dùng để luyện đan.

Đứng trước cửa hiệu thuốc, cô lướt tìm xem thành phố này có hiệu thuốc nào lớn hơn không.

Rất nhanh, cô tìm thấy một nơi khá có tiếng – hiệu thuốc lớn nhất thành phố Ninh Bắc. Địa chỉ lại gần trường trung học Tiệp An, hình như khu đó còn có một trung tâm thương mại lớn.

"Xa quá…" Oanh Oanh lẩm bẩm, nhìn khoảng cách hai mươi cây số mà chán nản.

Cô vẫn chưa học được cách ngự kiếm phi hành, đi bộ thì rõ ràng là không khả thi, thế nên đành chọn phương án đi tàu điện ngầm.

Giờ cao điểm, tàu điện ngầm ở thành phố mới hạng nhất đông nghẹt người. Điều hòa chạy hết công suất mà không khí vẫn ngột ngạt, oi bức.

Thế nhưng giữa đám đông chen chúc, Oanh Oanh vẫn bình thản. Cô mặc áo dài, tóc xõa ngang vai, da trắng như ngọc, dung nhan kiều diễm. Dù xung quanh người ta mồ hôi nhễ nhại, cô vẫn hoàn toàn sạch sẽ, không hề có lấy một giọt mồ hôi.

Không ít người len lén nhìn cô, vừa tò mò vừa kinh ngạc.

May mắn là tuyến tàu này không cần đổi trạm, chỉ hơn nửa tiếng sau đã đến nơi.

Bước ra khỏi tàu điện ngầm, Oanh Oanh lần theo bản đồ tìm đến hiệu thuốc lớn nhất thành phố.

Lần này, cô đã thấy được dược liệu mình cần. Nhân sâm, đương quy, phục linh – tất cả đều là hàng thượng phẩm, hoang dã trên năm mươi năm, ẩn chứa linh khí.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 93: Chương 93


Nhưng khi hỏi giá cả, cô lập tức c.h.ế.t lặng.

Dược liệu tốt thì giá cũng cao không tưởng. Hai mươi vạn trên người cô, ngay cả nửa cây nhân sâm cũng không mua nổi.

Ra khỏi hiệu thuốc, Oanh Oanh có chút mơ hồ. Không được, cô không thể cứ ngồi chờ khách đến mua bùa mãi. Phải nghĩ cách khác để kiếm tiền, nếu không thì đến bao giờ mới đủ tiền mua thuốc luyện đan? Chưa kể, cô còn phải tìm một cái lò luyện đan thích hợp. Lò luyện đan không thể tùy tiện đặt mua trên mạng, nhất định phải là đồ cổ, càng lâu năm càng tốt.

Nhưng... đồ lâu năm cơ bản đều được coi là đồ cổ rồi?

Cô cũng không chắc liệu có dễ tìm hay không.

Thôi thôi, bây giờ trên người còn chưa có đủ tiền, nghĩ nhiều cũng vô ích. Trước mắt vẫn nên lo chuyện kiếm tiền trước, những thứ khác cứ thuận theo tự nhiên.

Hôm nay vẫn còn sớm, Oanh Oanh quyết định ghé qua cửa hàng hương nến của Đào Hải Diệp xem sao.

Thế giới này thật sự quá khác biệt so với hai nghìn năm trước. May mắn là ít ra cô vẫn còn mẹ và em trai bên cạnh.

Còn có——

Trong đầu Oanh Oanh chợt hiện lên khuôn mặt nghiêng lạnh nhạt nhưng tuấn tú của Đoan Vương khi ôm cô vào lòng.

Còn có anh.

Oanh Oanh rời khỏi trung tâm thương mại, đi bộ đến cửa hàng hương nến của Đào Hải Diệp. Khoảng cách cũng không xa lắm, mất chừng nửa tiếng, trên đường còn phải đi ngang qua trường trung học Tiệp An.

Vừa bước ra được vài bước, cô bỗng dừng lại, đôi mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao gầy cách đó không xa.

Đó là——

Đoan Vương.

Thẩm Dư Huề.

Tim Oanh Oanh đập thình thịch, gần như không suy nghĩ gì đã lập tức đuổi theo thiếu niên phía trước.

Hai người cách nhau chỉ khoảng trăm mét, Oanh Oanh nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, vội vàng gọi:

"Đ... đoan... Thẩm, bạn học Thẩm!"

Thiếu niên phía trước dường như không nghe thấy, vẫn sải bước về phía trước. Dáng người cao, chân dài, dù không vội vàng nhưng tốc độ lại không hề chậm.

Oanh Oanh tưởng anh không nghe thấy, vội chạy lên thêm vài bước, nhẹ nhàng kéo góc áo phông của thiếu niên.

Lần này, anh dừng lại.

Thiếu niên quay đầu, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ trước mặt, giọng điệu nhàn nhạt:

"Làm gì?"

Nụ cười trên môi Oanh Oanh càng thêm ngọt ngào, đôi mắt cong cong, long lanh như chứa đầy ánh sáng:

"Bạn học Thẩm, là tôi. Cậu còn nhớ tôi không?"

Thiếu niên im lặng, vẫn nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, sau đó nhàn nhạt hỏi lại:

"Có chuyện gì không?"

Giọng điệu thực sự không tốt, lạnh lùng, xa cách, thậm chí còn có chút không kiên nhẫn.

Nhưng Oanh Oanh chẳng hề để tâm, giọng nói vẫn mềm mại như trước:

"Bạn học Thẩm, tôi có thể kết bạn với cậu không?"
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 94: Chương 94


Thiếu niên bỗng bật cười khẽ một tiếng, khóe môi nhếch lên đầy ý vị khó đoán. Anh hơi cúi người, ghé sát vào tai cô, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên:

"Cô thích tôi?"

Không, không phải vậy——

Tôi chỉ muốn báo ơn.

Nhưng chưa đợi Oanh Oanh mở miệng, thiếu niên đã ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi lạnh:

"Không sợ c.h.ế.t sao? Tránh xa tôi ra!"

Nói xong, anh không hề liếc nhìn cô thêm một cái, dứt khoát quay người rời đi, rất nhanh đã hòa vào dòng người tấp nập, biến mất hoàn toàn.

Oanh Oanh đứng tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Có phải do mệnh cách đặc biệt của anh nên mới khiến tính tình lạnh lùng kỳ lạ như vậy không?

Thực ra, kiếp trước tính cách của Đoan Vương cũng không tốt lắm. Khi đó, đã có rất nhiều lời đồn về sự lạnh lùng vô tình của anh.

Nhưng thì sao chứ?

Dù có lạnh lùng đến đâu, thì kiếp trước anh vẫn là người đã cho cô một cỗ quan tài, để cô có thể yên nghỉ dưới lòng đất.

Cũng chính vì vậy, cô mới có cơ duyên như hôm nay.

Oanh Oanh mơ hồ đoán được vì sao kiếp trước Đoan Vương lại chôn cất cô.

Có lẽ, chỉ đơn giản vì anh cảm thấy bọn họ đều là những kẻ đáng thương giống nhau.

Một người bị vứt xác ngoài đồng không ai đoái hoài.

Một người mang mệnh thiên sát cô tinh, cả đời cô độc.

Cuối cùng, giữa bọn họ nảy sinh một chút lòng thương hại.

Vậy nên, anh đã cho cô một cỗ quan tài, chọn một mảnh đất tốt để chôn cất cô.

....

Oanh Oanh đứng lặng một lúc trước cổng trường trung học Tiệp An, rồi thở dài một tiếng.

Bất kể kiếp trước Đoan Vương đã mang tâm trạng gì khi chôn cất cô, thì ân tình lớn như vậy, kiếp này cô nhất định phải giúp anh thoát khỏi mệnh cách nghiệt ngã.

Sau một hồi suy nghĩ, Oanh Oanh đi về phía đối diện trường tìm Đào Hải Diệp. Ông ta đang ngồi trước cửa hàng hương nến, chăm chú xem một quyển sách cũ đã sờn mép.

Vừa thấy cô, Đào Hải Diệp lập tức đứng dậy, ánh mắt có chút vui mừng: "Thầy, sao thầy lại đến đây?"

Oanh Oanh bật cười, lắc đầu: "Chú Đào, đừng gọi tôi là thầy nữa, nghe kỳ lắm. Gọi tôi là Oanh Oanh đi."

"Được." Đào Hải Diệp gật đầu cười, rồi nói: "Oanh Oanh, cô đến thật đúng lúc, hôm nay tôi bán được hai lá bùa, một bùa hộ thân, một bùa trấn trạch. Tôi đang định chuyển tiền cho cô, cô đồng ý yêu cầu kết bạn của tôi trên WeChat nhé?"

Lần trước hai người chỉ trao đổi số điện thoại, chưa thêm bạn trên WeChat, khiến việc chuyển tiền có chút bất tiện.

Oanh Oanh lấy điện thoại ra, mở WeChat, thấy một lời mời kết bạn với ảnh đại diện là cửa hàng hương nến phía sau lưng Đào Hải Diệp. Cô nhấn đồng ý, rất nhanh liền nhận được một khoản tiền chuyển đến—một vạn chín.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 95: Chương 95


Cô nhớ lúc trước đã nói sẽ để lại cho Đào Hải Diệp năm trăm tiền hoa hồng mỗi lá bùa bán được.

Oanh Oanh nhìn con số trên màn hình, thoáng chần chừ rồi hỏi: "Thật sự có người sẵn sàng bỏ ra một vạn để mua một lá bùa sao?"

Cô biết giá trị của những lá bùa mình vẽ, nhưng người khác thì chưa chắc đã nghĩ vậy. Đa số mọi người đều không tin vào những thứ này.

Đào Hải Diệp mỉm cười: "Là một người bạn của Viên tổng, nghe nói Viên tổng giới thiệu đến, nhưng có vẻ không biết nhiều lắm, cứ tưởng lá bùa đó là do tôi vẽ."

Oanh Oanh gật đầu. Viên Thành Quân là người đáng tin, nếu là do anh ta giới thiệu thì chắc chắn sẽ không phải loại khách hàng gây rắc rối. Dù sao, việc để người ngoài biết những lá bùa này là do cô vẽ cũng không phải chuyện gì quá to tát. Cô không thể cứ giấu giếm mãi được.

Oanh Oanh lấy ra những lá bùa đã vẽ mấy ngày nay, đưa cho Đào Hải Diệp để ông tiếp tục bán giúp.

Sau đó, cô không vội rời đi mà ngồi xuống trò chuyện: "Chú Đào, chú nói xem có cách nào kiếm tiền nhanh mà ổn định không?"

Cô thực sự rất thiếu tiền. Không phải vì bản thân, mà là vì mẹ và em trai. Cô muốn mẹ nhanh chóng khỏi bệnh, cũng muốn em trai có một cuộc sống tốt hơn.

Đào Hải Diệp suy nghĩ một lát rồi nói: "Kiếm tiền? Chuyện này cô nên hỏi Viên tổng. Oanh Oanh, thật ra những bản lĩnh này của cô, trong mắt người khác, đều là miếng mồi béo bở đấy."

Theo ông thấy, Oanh Oanh không nên thiếu tiền. Chỉ riêng lần giúp Viên tổng xử lý chuyện đứa trẻ c.h.ế.t yểu, Viên tổng đã chuyển ngay cho cô hai mươi vạn.

Còn những lá bùa này, chỉ cần Viên tổng giới thiệu vài khách hàng, mỗi tháng kiếm vài vạn cũng không khó.

Nhưng điều mà Đào Hải Diệp không biết là Oanh Oanh đang tìm kiếm một nguồn thu nhập ổn định lâu dài.

Cô trầm ngâm suy nghĩ. Ngoài những thứ này, cô còn biết may vá, giặt giũ, nấu nướng—đây đều là những kỹ năng cô học được trong kiếp trước, khi còn là tiểu thư nhà họ Trần.

Nhà họ Trần có chín vị tiểu thư, nhưng đều không đáng giá, tất cả chỉ vì Trần Linh Bảo. Thậm chí có lúc người hầu còn coi thường, tùy tiện chậm trễ các cô. Vì thế, Oanh Oanh đã tự học cách may vá, nấu nướng để lo cho chính mình.

Nhưng những kỹ năng này rõ ràng không thể giúp cô kiếm tiền nhanh chóng được.

Thứ duy nhất cô có thể tận dụng chính là động phủ, cùng với lượng linh khí dồi dào bên trong.

Oanh Oanh còn đang chìm trong suy nghĩ thì bất chợt nghe thấy tiếng gầm rú từ đầu ngõ.

Ầm—

Một chiếc xe thể thao màu đỏ lao đến với tốc độ cao, bánh xe trượt dài trên mặt đường rồi phanh gấp trước cửa hàng hương nến, cuốn theo một trận bụi mù mịt.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 96: Chương 96


Oanh Oanh không nhịn được liếc nhìn chiếc xe thể thao thêm vài lần. Hoàn toàn khác xa với xe ngựa thời cô.

Đường nét của nó mượt mà, sáng bóng, mang theo một vẻ đẹp hiện đại đầy mê hoặc.

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ bước xuống.

Cô ta khoảng ba mươi tuổi, dáng người nóng bỏng, mái tóc dài xoăn bồng bềnh đầy quyến rũ. Trên người là một chiếc váy đỏ ôm sát tôn lên từng đường cong, đôi giày cao gót làm tăng thêm vẻ kiêu kỳ, khiến cô ta cao hơn một mét bảy. Lớp trang điểm tinh tế, đôi môi đỏ thẫm gợi cảm, cả người toát lên khí chất sắc sảo.

Nhưng khi ánh mắt dừng lại trên cửa hàng hương nến cũ kỹ trước mặt, cô ta không khỏi nhíu mày, rõ ràng có chút không hài lòng.

Ánh mắt người phụ nữ lướt qua người đàn ông trung niên ngồi trước cửa hàng, sau đó dừng lại trên cô gái trẻ bên cạnh.

Cô gái ấy có dung mạo xinh đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Làn da mịn màng như trứng bóc, trắng trẻo không tỳ vết, mềm mại như ngọc thạch. Không hề trang điểm, gương mặt vẫn toát lên vẻ thanh tú rực rỡ, mang theo sự ngây thơ và trong sáng của thiếu nữ. Đây là lần đầu tiên người phụ nữ nhìn thấy một cô gái có làn da đẹp đến vậy, đẹp đến mức không thể dời mắt.

Oanh Oanh cũng đang quan sát cô ta.

Dù người phụ nữ này ăn mặc lộng lẫy, trang điểm kỹ càng, nhưng dưới đôi mắt vẫn có quầng thâm mà lớp phấn nền cũng không thể che giấu. Cô ta trông hơi tiều tụy, như thể đã mất ngủ suốt nhiều đêm liền.

Oanh Oanh vô thức nhìn vào các đường nét trên gương mặt người phụ nữ.

Trên khuôn mặt có mười hai cung, chỉ cần quan sát kỹ là có thể đoán biết được vận mệnh của một người, dù rằng tướng mặt không phải là bất biến.

Cung quan lộc và cung tài bạch của cô ta đều rực sáng, tỏa ra vầng hồng nhàn nhạt – đây là tướng của người quyền quý, giàu sang.

Hai kiếp trước của cô ta đều là người có địa vị, kiếp này vẫn vậy.

Nhưng cung nam nữ lại có chút khác biệt.

Vùng gò dưới mắt – nơi tượng trưng cho tình duyên và con cái – lại có sắc xám mờ, thậm chí còn hơi trũng xuống. Nếu chưa kết hôn thì cung này sẽ phản ánh đường tình duyên, nếu đã kết hôn thì sẽ cho thấy tình trạng hôn nhân hoặc con cái.

Người phụ nữ này chưa kết hôn.

Và hiện tại, cô ta đang vướng vào một mối quan hệ không tốt, một mối tình đầy rắc rối và phiền phức.

Cô ta thu lại ánh mắt, nhìn về phía Đào Hải Diệp, hỏi thẳng:

"Cửa hàng này có bán bùa không? Có thể vẽ bất kỳ loại bùa nào không? Ông là người vẽ sao?"

Oanh Oanh đang định quan sát kỹ hơn thì đột nhiên điện thoại trong túi rung lên.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình.

Là Viên Thành Quân gọi đến.

Oanh Oanh rảo bước ra đầu ngõ, bắt máy: "Vâng, chú Viên?"
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 97: Chương 97


Giọng nói của Viên Thành Quân vang lên từ đầu dây bên kia:

"Oanh Oanh à, chú có chuyện muốn nói với cháu. Cháu còn nhớ lần trước chú lái xe lao xuống cầu vượt mà không bị sao chứ? Chuyện đó còn lên cả báo, nhiều người tìm đến hỏi, chú chỉ nói là nhờ bùa của lão Đào mà giữ được mạng. Có người tin, có người không tin. Hôm qua, có một người bạn làm ăn đến tìm chú, hỏi địa chỉ của lão Đào. Cô ấy nói là gặp phải chuyện gì đó, muốn nhờ giúp đỡ. Chú đã cho cô ấy địa chỉ của lão Đào, nhưng chú nghĩ có lẽ vấn đề của cô ấy không phải bùa chú là có thể giải quyết được, nên mới gọi cháu, hỏi xem có thể đưa thông tin liên lạc của cháu cho cô ấy không."

Oanh Oanh khẽ cười: "Bạn của chú Viên có phải là một người phụ nữ xinh đẹp, dáng người nóng bỏng không?"

"Đúng, đúng, đúng!" Viên Thành Quân ngạc nhiên: "Cháu biết à? Sao cháu lại biết?"

Oanh Oanh cười nhẹ: "Cháu đang ở chỗ chú Đào, vừa hay có một người phụ nữ đến tìm mua bùa. Chắc là cô ấy rồi. Chú Viên không cần lo, để cháu nói chuyện với cô ấy."

"Được, vậy Oanh Oanh cứ hỏi thẳng cô ấy đi, nhưng tính tình cô ấy không được tốt lắm, hơi nóng nảy."

"Không sao." Oanh Oanh nhẹ nhàng đáp rồi hỏi thêm: "Chú Viên, chú có biết cô ấy gặp phải chuyện gì không?"

Viên Thành Quân im lặng vài giây như đang cân nhắc, sau đó mới chậm rãi nói:

"Thực ra chú cũng không rõ lắm, chỉ nghe được một số chuyện. Cô ấy không chỉ kinh doanh giỏi mà gia thế cũng rất tốt. Trước đây có một người bạn trai, hai năm trước thì mất. Khoảng thời gian đó, cô ấy gần như suy sụp hoàn toàn, suýt chút nữa không thể vượt qua được. Cảm tình giữa cô ấy và người đó rất sâu đậm, đến mức ai cũng lo cô ấy sẽ không thoát ra được cả đời này."

Ông dừng lại một chút, rồi tiếp tục:

"Ba tháng trước, cô ấy đột nhiên quen một người bạn trai mới."

Nói đến đây, Viên Thành Quân chần chừ vài giây rồi mới nói tiếp:

"Chú chưa từng gặp người bạn trai hiện tại của cô ấy, nhưng trong giới ai cũng bàn tán. Họ nói người này kém xa bạn trai cũ, không hiểu sao cô ấy lại chọn anh ta. Thậm chí, rất nhiều người còn coi thường anh ta ra mặt. Nhưng cô ấy thì lại một mực bênh vực, vì anh ta mà cãi nhau với hai người bạn thân. Tóm lại, chuyện này có vẻ rắc rối, nhưng cụ thể thế nào thì chú cũng không rõ. Có lẽ lần này cô ấy tìm cháu là vì chuyện này."

"Vâng, cảm ơn chú Viên, cháu biết rồi."

Cúp điện thoại, Oanh Oanh quay lại cửa hàng hương nến.

Người phụ nữ xinh đẹp vẫn đang nói chuyện với Đào Hải Diệp.

Nhìn thấy vẻ mặt của ông, Oanh Oanh đoán được tình hình có lẽ không mấy tốt đẹp. Quả nhiên, khi đến gần, cô nghe thấy giọng người phụ nữ có chút bực bội:

"Ông nói bùa này không phải ông vẽ? Vậy ai vẽ? Rốt cuộc là ai vẽ? Không phải đang đùa với tôi chứ?"
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 98: Chương 98


Đào Hải Diệp kiên nhẫn giải thích, thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn về phía Oanh Oanh như chờ cô giải quyết tình huống này.

Oanh Oanh tiến lên một bước, nhẹ giọng nói:

"Là tôi vẽ."

Người phụ nữ lập tức quay đầu nhìn cô, sau đó cười lạnh một tiếng, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai:

"Các người hợp sức lừa tôi à?"

Giọng điệu của cô ta đúng là không tốt thật, nhưng Oanh Oanh chẳng hề để tâm. Cô bình tĩnh hỏi:

"Chú Viên bảo chị đến đúng không? Chuyện của chú ấy là do tôi giải quyết. Vậy chị nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"

Người phụ nữ không trả lời ngay mà nhìn chằm chằm vào Oanh Oanh, ánh mắt có phần nghi ngờ, giọng nói vẫn lạnh lùng:

"Cô bao nhiêu tuổi?"

Không đợi Oanh Oanh đáp, cô ta lại nói tiếp:

"Tuổi còn nhỏ thế này mà đã ra ngoài lừa người ta rồi sao? Cô là con gái ông ta à?"

Cô ta liếc nhìn Đào Hải Diệp, rõ ràng có chút hoài nghi.

Ông chủ cửa hàng hương nến này tướng mạo bình thường, thậm chí có phần quê mùa, sao có thể có một cô con gái xinh đẹp đến thế?

Oanh Oanh kiên nhẫn đáp:

"Không phải. Tôi quen chú Đào, nhờ chú ấy bán bùa tôi vẽ. Chị ơi, có chuyện gì thì cứ nói thẳng. Nếu tôi không giúp được thì không lấy tiền của chị, được chứ?"

Người phụ nữ bật cười chế giễu:

"Cô nghĩ tôi quan tâm đến chút tiền đó sao?"

Oanh Oanh thở dài trong lòng. Đúng là tính tình không tốt như lời chú Viên nói.

Cô lắc đầu, thản nhiên nói:

"Nếu chị không tin thì thôi. Người vẽ bùa đã đứng ngay trước mặt chị mà chị vẫn nghi ngờ. Vậy chị cứ về đi."

Nói xong, cô quay sang Đào Hải Diệp:

"Chú Đào, cháu về trước nhé. Có chuyện gì thì gọi cho cháu là được."

"Được."

Đào Hải Diệp gật đầu, nhưng trước khi Oanh Oanh rời đi, ông vẫn không nhịn được mà nói thêm với người phụ nữ kia:

"Cô gái, bùa ở đây đúng là do Oanh Oanh vẽ. Cô đừng có không tin. Ông chủ Viên rơi từ trên cầu vượt xuống mà vẫn bình an vô sự, cô nghĩ đó chỉ là trùng hợp sao? Nếu không tin, người thiệt thòi chính là cô thôi."

Người phụ nữ xinh đẹp hơi do dự.

Nhìn bóng lưng Oanh Oanh đi về phía đầu ngõ, cô ta khẽ cắn môi, rồi không chần chừ nữa, xoay người lên xe thể thao, nhấn ga đuổi theo.

Chiếc xe thể thao màu đỏ bóng loáng lặng lẽ bám theo sau Oanh Oanh. Người phụ nữ ngồi bên trong nhẹ nhàng gọi cô: "Được rồi, tôi tin cô. Cô gái nhỏ, lên xe đi."

Oanh Oanh dừng bước, quay đầu nhìn cô ta một cái, chậm rãi nói: "Tôi phải về nấu cơm cho mẹ tôi trước. Buổi chiều đi, hoặc là chị để lại cách liên lạc, tôi sẽ qua tìm."

Cô thực sự không thể đi ngay bây giờ. Sức khỏe của Thi Li Uyển vốn đã rất kém, nếu không có cô nấu cơm, mẹ cô chắc chắn sẽ bỏ bữa trưa.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 99: Chương 99


Khuôn mặt người phụ nữ thoáng hiện lên vẻ không vui, dường như nghĩ rằng Oanh Oanh đang đùa giỡn mình.

Thấy thế, Oanh Oanh bất lực giải thích: "Tôi không đùa với chị. Mẹ tôi không khỏe, tôi phải về nấu cơm cho mẹ."

Người phụ nữ mím môi, ánh mắt phức tạp nhìn cô, rồi đột nhiên nói: "Lên xe đi, tôi đưa cô về."

Nhưng trong lòng, cô ta càng không tin tưởng. Nếu thật sự có bản lĩnh như vậy, thì đáng ra phải được mọi người nâng niu bảo vệ, trong nhà hẳn là không thiếu tiền, sao lại không thể thuê nổi một người giúp việc chăm sóc mẹ mình?

Cô ta muốn xem thử, rốt cuộc cô gái nhỏ này có thực sự có năng lực hay chỉ đang cố tình tạo vẻ huyền bí.

Thấy có người đưa về, Oanh Oanh cũng không từ chối. Cô mở cửa bước lên xe, tò mò nhìn ngắm không gian bên trong chiếc xe thể thao đắt đỏ.

Người phụ nữ vừa lái xe vừa giới thiệu: "Tôi tên Phong Tranh. Cô tên gì?"

Oanh Oanh khẽ cười: "Trần Linh Oanh. Chị cứ gọi tôi là Oanh Oanh."

Trần Linh Oanh?

Phong Tranh nhíu mày. Cái tên này khiến cô ta liên tưởng đến nhà họ Trần—gia đình của Dư Hồng Vân.

Giới Ninh Bắc không lớn, cũng không quá nhỏ. Cô ta làm kinh doanh, từng có qua lại với Trần Nghĩa Xương và vợ ông ta, nhưng tiếp xúc nhiều hơn là với Dư Hồng Vân. Thực ra cũng không hẳn là thân thiết, chỉ là Dư Hồng Vân cần nhờ vả mối quan hệ xã giao của cô ta, nên luôn giữ thái độ khách sáo.

Cô ta nhớ Dư Hồng Vân có hai cô con gái—Trần Linh Ngọc và Trần Linh Bảo.

Trần Linh Ngọc đang học ở nước ngoài, còn là một trường đại học khá danh giá, thỉnh thoảng Dư Hồng Vân lại mang ra khoe khoang.

Trần Linh Bảo thì đang học ở trường trung học Tiệp An.

Còn Trần Linh Oanh?

Tên này… nghe thật quen.

Phong Tranh chợt nhớ đến một tin đồn không rõ ràng lắm—hình như nhà họ Trần còn có một cô con gái út ngốc nghếch?

Nhưng ngay sau đó, cô ta lập tức phủ nhận suy nghĩ này.

Cô gái trước mặt rõ ràng xinh đẹp hơn Dư Hồng Vân rất nhiều, không giống con cháu nhà họ Trần chút nào. Hơn nữa, cô ấy toát ra khí chất thông minh, nhanh nhạy, chẳng có vẻ gì là ngu ngốc cả.

Chắc chỉ là trùng hợp thôi.

Phong Tranh không nghĩ thêm nữa, tập trung lái xe đưa Oanh Oanh về khu Hoành Nguyên.

Trên đường đi, Oanh Oanh nghiêng đầu nhìn cô ta, rồi chợt hỏi: "Chị Tranh, chị tìm tôi chủ yếu là muốn xem chuyện gì?"

Phong Tranh bật cười: "Đừng gọi tôi là chị Phong, nghe xa cách quá. Gọi tôi là chị Tranh đi. Nhưng mà này, cô làm nghề này mà không nhìn ra được vấn đề trên người tôi sao?"

Oanh Oanh khẽ nghiêng đầu, chăm chú quan sát cô ta. Đôi mắt long lanh dừng lại ở vị trí trái tim.
 
Back
Top Bottom