Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Tình Cảm Sâu Nặng - Bạch Trần

Tình Cảm Sâu Nặng - Bạch Trần
Chương 90: Ngoại Truyện 11: Người Đàn Ông Tốt Như Vậy Là Người Đàn Ông Của Em


Kiều Tri Niệm mặc áo cử nhân chụp xong bộ ảnh tốt nghiệp, vừa quay đầu đã nhìn thấy Tần Dập và bé con đứng chờ mình ở chỗ cũ gần cổng.

Một lớn một nhỏ đứng dưới tán cây.

Ánh nắng chiếu xuyên qua những chiếc lá làm trên người hai bố con loang lổ những vệt sáng màu vàng.

Ánh mắt của cô đong đầy sự dịu dàng, cô nâng vạt áo rồi chạy đến, mái tóc tung bay trên không.

Lúc sắp đến gần, ánh mắt sáng ngời của cô bỗng sững lại.

"Phụt..."

Kiều Tri Niệm ôm ngực thở dốc, sau đó bật cười nhìn hai người.

Hai khuôn mặt gần giống nhau bị ánh mặt trời chói chang làm cho híp mắt lại, ngay cả cái nhíu mày và động tác đút một tay vào túi cũng y chang.

Dù đã thấy nhiều lần, nhưng cô vẫn cảm thấy rất thú vị.

"Hai bố con có biết mình giống búp bê Nga lắm không?"

Nói xong cô đưa tay lên làm động tác hợp lại làm một.

Thời tiết nóng bức, gò má Kiều Tri Niệm đỏ ửng, lộ ra hai lúm đồng tiền.

Hơn một tháng không gặp, dáng vẻ đáng yêu xinh đẹp làm người đàn ông rung động.

Tần Dập ôm lấy Tần Lệ Hành, hôn lên khuôn mặt đỏ ửng của của cô: "Còn không phải do em sinh à?"

Sinh viên tốt nghiệp của các ngành đều đang đứng xung quanh, anh không xem ai ra gì mà cứ thân mật làm cô rất là ngượng.

Cậu nhóc đã quen với việc bố mẹ nó có thể thân mật ở bất cứ nơi đâu, thế là cậu không thèm để ý nữa, quay đầu không nhìn, trong lòng lẩm nhẩm bảng cửu chương.

Máy ảnh cài chế độ hẹn giờ, mỗi ngóc ngách trong trường gần như đều lưu lại bóng dáng một nhà ba người.

Cuối cùng là con đường nhỏ dẫn đến tòa nhà dạy học.

"Con tự chơi đi, bố không gọi thì con không được về."

Vừa đến nơi này, Tần Lệ Hành đã bị bố ném sang một bên, đôi mắt của cậu đen nhánh, bất mãn cất bước đi về phía xa.

"A Dập, đây là nơi chúng ta dẫn Lệ Hành cùng nhau đi dạo lần đầu tiên."

Ký ức hiện về, vẻ mặt cô gái nhỏ hiện lên nét cô đơn.

"Ở chỗ này, chúng ta đã gặp một cặp tình nhân, không biết bọn họ còn ở bên nhau không...

Bốn năm rồi, rất nhiều thứ đã thay đổi.

Trước kia nơi đây không có trồng hoa hướng dương."

Hai hàng mai vẫn còn, cơ mà mùa này lại không thấy được hoa, thay vào đó là nhưng những bông hoa hướng dương vàng óng đang nở rộ.

"Nếu em muốn, chúng ta có thể đến đây bất cứ khi nào."

Người đàn ông vươn cánh tay dài ôm cô vào lòng, ánh mặt trời ấm áp, hoa lá xum xuê, bầu trời mùa hạ sáng ngời thay cho đêm tuyết trắng.

Nếu bắt buộc phải dùng một mùi hương để thay thế cho hương thơm của hoa mai lúc yeutruyen.net trước thì có lẽ là mùi hương trên người anh.

"Anh Tần thật tốt."

Giọng nói của người phụ nữ mềm mại như suối róc rách chảy vào tai Tần Dập, anh nhướng mày, bàn tay nắm chặt: "Sao nữa?

Nói hai câu dễ nghe xem nào."

"Còn nha."

Kiều Tri Niệm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt anh, từ từ bước đến gần.

"Em may mắn ba đời mới có thể gặp được một người đàn ông tốt như anh Tần đây.

Lớn lên cao ráo đẹp trai, dịu dàng, có tiền, quan trọng nhất là..."

Đôi môi anh đào như muốn dán lên tai anh, âm thanh chỉ có hai người nghe thấy: "Người đàn ông tốt như thế, là người đàn ông của em."

Con ngươi của Tần Dập co lại, anh không thể chịu được người phụ nữ dùng giọng nói nũng nịu nói lời âu yếm.

Máu nóng dâng trào, anh bước về trước, bàn tay to chế trụ chiếc gáy rồi hôn lên môi cô.

Dịu dàng tương giao, triền miên không ngớt.

Thỉnh thoảng có những cặp tình nhân vừa mới tốt nghiệp đi ngang qua con đường này, ôn lại kỷ niệm trước khi chia xa.

Cách đó không xa có cậu nhóc bị mọi người xem nhẹ.

Trong tay cầm bông hoa hướng dương vừa hái xuống, nhìn hai người đang hôn nhau cuồng nhiệt, cậu quẹt cái miệng nhỏ thì thầm nói.

"Bố...

Mẹ...

Con còn ở đây này..."
...

"Được rồi, đừng giận nữa được không?"

Tần Thịnh lái xe, một nhà ba người ngồi ở ghế sau.

Tần Lệ Hành nghiêm mặt ngồi ở giữa, mặc cho Kiều Tri Niệm có nói thế nào thì cậu cũng chỉ liếc mắt nhìn chứ không hề phản ứng lại.

Tần Dập chưa bao giờ nuông chiều tính tình bướng bỉnh của con: "Con là đàn ông, không được giận dỗi như thế!"

Lời nói này đã khiến cậu nhóc xù lông.

Cậu học theo giọng điệu của bố: "Bố cũng là đàn ông, bố đừng có dính người nữa!"

Xe hơi đảo tay lái, có trời mới biết Tần Thịnh phải nhịn cười lắm mới được.

Hai bố con giương cung bạt kiếm, nếu xét về thực lực, Tần Lệ Hành không có cửa thắng Tần Dập.

Nghĩ vậy, Kiều Tri Niệm quơ tay trước mặt hai người, chặt đứt ánh mắt đang nhìn nhau chằm chằm.

"Bây giờ chúng ta đến thăm thím và các em, cậu mợ cũng đi cùng, con không được xụ mặt nữa."

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, Tần Lệ Hành vừa nghe thấy em trai em gái thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã tươi vui lại.

"Dạ, nể mặt em gái nên con tha thứ cho hai người."

Kiều Tri Niệm nhướng mày: "Em gái?

Vậy em trai thì sao?"

Môi và mắt của cậu nhóc đều cong lên, cười vô cùng đắc ý: "Thím đồng ý với con rồi, sau này em gái sẽ làm vợ của con, vì thế con không thể dọa vợ của mình được."

Ánh mắt của hai người lớn chợt trở nên phức tạp.

Kiều Tri Niệm: Con trai đã tìm được vợ rồi.

Tần Dập: Rất tốt, đừng giống như bố đến hai mươi tám yeutruyen.net tuổi mới kết hôn.
...

Tống Hoài Cẩn và Lục Duy vốn đến nước Z để tham dự lễ tốt nghiệp của Kiều Tri Niệm, ai ngờ vừa đến nơi thì bụng của cô bắt đầu đau nhói.

Tình huống đột ngột làm vỡ kế hoạch của hai người chuẩn bị lên chức bố mẹ, thời gian dự sinh còn khoảng một tháng, theo như kế hoạch ban đầu thì khi đó bọn họ đã quay về Thái Lan rồi.

Nhà họ Hoắc luống cuống tay chân đưa Lục Duy vào bệnh viện nhà mình.

Vào buổi tối trước hôm Kiều Tri Niệm làm lễ tốt nghiệp, Lục Duy thuận lợi sinh được một đôi long phượng.

Mục đích đến đây không thành, lại còn gặp được con của mình sớm hơn dự kiến.

Tống Hoài Cẩn- người vừa thăng chức lên làm bố, tay trái ôm đứa lớn, tay phải cô gái nhỏ, đôi mắt đỏ hơn cả anh trai của mình.

Cửa phòng bệnh được mở ra, cậu bé có vẻ ngoài đẹp trai bước vào, đằng sau còn có bốn người lớn đi theo.

"Chú, thím."

Tinh thần của Lục Duy không tệ lắm, nhìn thấy Tần Lệ Hành thì lập tức ngoắc cậu bé lại: "Mau đến đây xem em trai và em gái."

Cơ thể nhỏ bé được Tống Hoài Cẩn bế lên cao, để sát vào nôi em bé.

Cậu nhóc cúi đầu nhìn kỹ hai bé đang say giấc.

Hai bé mặc quần áo giống nhau, khuôn mặt hồng hào, bàn tay nhỏ bé khẽ cong lại đặt bên người.

Tần Lệ Hành nhỏ giọng hỏi: "Bên phải là em gái đúng không chú?"

"Sao con biết?"

Tống Hoài Cẩn nhìn thoáng qua, hai đứa bé được đặt cạnh nhau, rõ ràng là giống nhau như đúc.

"Bởi vì em ấy là vợ của con nên con phải biết rồi."

Tống Hoài Cẩn lập tức ném cậu xuống, đen mặt đứng che chắn trước nôi em bé.

"Đừng có mơ!"

Lục Duy ở bên cạnh vỗ anh: "Anh làm gì vậy?

Em đã đồng ý với cháu nó rồi."

Người vừa lên chức bố cắn chặt răng: "Bất luận là ai cũng không được nhớ thương cục cưng của anh."

Cậu nhóc tủi thân chạy ra sau lưng Tần Dập.

Dáng vẻ phẫn nộ của Tống Hoài Cẩn chọc cho năm người lớn ở đây bật cười ha hả.
...

"Em đi xem mấy đứa nhỏ."

"Ừ."

Hoắc Tri Hành gật đầu, buông lỏng bàn tay đang nắm lấy Điền Noãn.

Cô đi đến cạnh chiếc nôi, ngây ngốc nhìn đứa trẻ hồng hào, nơi mềm mại nhất trong tim đã bị đánh thức.

"Em thích à?"

Không biết người đàn ông đã đứng phía sau từ lúc nào.

"Chúng ta cũng sinh một đứa nhé?"

Một quả đấm nhỏ đập lên vai Hoắc Tri Hành, không hề đau, lại còn mang theo ý tứ làm nũng.

Câu nói kia đều bị mọi người nghe thấy, Điền Noãn xấu hổ cúi đầu không dám ngẩng lên.

Hoắc Tri Hành nhìn cô bật cười, sau đó dẫn cô gái với gương mặt ửng đỏ đi ra ngoài, lúc cánh cửa đóng lại hình như còn hôn người ta một cái.

Kiều Tri Niệm nhìn theo hướng hai người rời đi, rồi lại nhìn hai người vừa mới có thêm hai đứa trẻ bầu bạn.

Tống Hoài Cẩn đang tựa vào đầu giường xoa bóp toàn thân cho Lục Duy, giống như Tần Dập từng làm lúc trước.

"Tốt quá rồi."

Cô quay sang nhìn vào mắt của người đàn ông, sau đó nắm lấy tay anh.

Người đàn ông đáp lại cô: "Ừ, thật tốt."

Tần Lệ Hành thừa dịp Tống Hoài Cảnh ở cạnh Lục Duy, lén lút đến gần chiếc nôi, cậu đặt xuống bông hoa hướng dương tốn công lắm mình mới hái được, rồi dùng âm lượng nhỏ nhất để nói với đứa bé đang nằm trong nôi: "Cho em đó, phải giữ cho thật kỹ nha.".
 
Tình Cảm Sâu Nặng - Bạch Trần
Chương 91: Ngoại Truyện 12: Tần Vũ Mộc Con Nhóc Xấu Xa...


Tần Vũ Mộc là cô con gái ngoài ý muốn của Tần Dập lúc "tuổi già".

Năm đó, sau khi Tần Lệ Hành ra đời, anh đã thề sẽ không sinh đứa nữa, nếu không phải Kiều Tri Niệm kiên quyết giữ lại thì rất có thể đứa bé chưa tròn một tháng đã bị phá bỏ.

Người phụ nữ nằm trên giường nhìn mọi người vây quanh bé gái, lại nhìn vẻ mặt dịu dàng và dào dạt ý cười của người đàn ông cao lớn, sau đó cô xoay đầu cong môi cười.

Người nói không cần là anh, yêu thích không muốn buông tay cũng là anh.

Đúng là nói một đằng làm một nẻo mà.

"A a."

Chiếc nôi kiểu dáng mới dành cho em bé cao cấp hơn cái năm đó của Tần Lệ Hành.

Màu trắng thuần, trên đầu giường được mọi người treo lên một chiếc vương miện màu vàng.

Bé con mềm mại đáng yêu vừa ra đời đang nằm trên giường gặm gót chân của mình, vừa gặm vừa phát ra tiếng ngâm nga non nớt.

Cô bé có làn da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn phân rõ trắng đen cực kỳ giống mẹ, khác hẳn với anh trai đen thui lúc mới sinh.

Vợ chồng già nhà họ Hoắc được làm ông bà ngoại thêm một lần nữa, hai người đương nhiên rất thích đứa cháu do con gái nhà mình sinh.

Từ khi bắt đầu bước chân vào nhà họ Tần, tất cả tình yêu thương của Tần Lệ Hành đều bị em gái cướp đi, ngay cả cậu mợ cũng yeutruyen.net ở bên trong xúm quanh con nhóc.

Tần Lệ Hành đứng bên ngoài không vào, cậu nhìn thấy mọi người cười ngoắc mồm, còn khen con nhóc kia trắng trẻo xinh đẹp và không giống cậu chút nào.

Cậu càng nghe càng thấy tức.

Cậu cả sống mười năm, tung hoành ngang dọc ở nhà họ Tần, ngay cả đi tiểu cũng phải ngửa mặt lên trời, chưa khi nào phải chịu uất ức như bây giờ.

Tần Lệ Hành bĩu môi, không phục: "Tần Vũ Mộc, con nhóc xấu xa."

Sau đó cậu đi tới đi lui, cố ý dẫm chân thật mạnh ý muốn nói cho mọi người biết là cậu đi đây.

Nhưng khi đến cửa, ngoảnh lại thì phát hiện ra không ai chú ý đến mình cả.

"Rầm!"

Cậu nhóc đút tay vào quần bỏ đi, lúc đi ngang qua sảnh lớn dưới lầu thì đụng phải Lục Oanh Nhân.

"Anh ơi...

Đi gặp em gái nào."

Lục Oanh Nhân ôm món đồ chơi mình thích nhất chạy lên lầu, mới leo được hai bậc đã bị anh trai kéo về.

"Xem cái gì mà xem, trẻ con mới sinh có đẹp đẽ gì đâu."

Cậu liếc mắt nhìn lên lầu rồi lại nhìn khắp nơi, sau khi xác nhận người đứng gần hai người không nghe thấy tiếng nói chuyện của cậu, lúc này cậu mới ghé sát vào cô bé hỏi: "Này, nó đẹp hay anh đẹp."

"Ừm... em gái vừa trắng vừa mềm lại vừa thơm."

Cô nhóc đang đếm số trên đầu ngón tay thì bị anh trai túm lấy.

"Được rồi, anh quyết định sẽ bỏ nhà ra đi, em đi báo với người lớn một tiếng."

Tần Lệ Hành bước ra cửa, sau đó quay lại bổ sung thêm một câu: "Đừng bảo là anh nói."

"Bác cả."

Tần Dập đang dựa vào tường thì bị Lục Oanh Nhân lôi đi: "Bác cả, anh trai nói muốn bỏ nhà ra đi."

"Hửm?"

Anh nhướng mày, đôi chân dài đi đến cửa sổ bên cạnh, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng nhỏ quật cường đang mang trên mình ánh nắng mặt trời bước về phía trước.

Tần Dập cong môi: "Tần Thịnh – nói với người trông cửa, cậu cả muốn đi thì không cần ngăn, sau khi ra ngoài rồi thì khóa cửa lại, không được cho nó vào nhà."

Người gác cổng nhận được mệnh lệnh nên để Tần Lệ Hành ra cửa.

Thời tiết tháng bảy hanh khô khó chịu, cậu nhóc đi được mấy trăm mét đã không chịu nổi.

Mỗi yeutruyen.net bước đi đều ngoảnh đầu ra sau, nhưng không một ai đến tìm cậu.

Tâm hồn nhỏ nhắn bị đả kích, cậu nhớ lại những ngày mình còn là con một, từng được ngồi trên vai bố, ấy vậy mà giờ lại rơi vào kết cục thế này.

Điều quan trọng là khi nãy chỉ lo trốn đi nên cậu vẫn chưa ăn cơm trưa.

Tần Lệ Hành ngồi xuống gốc cây, nhìn những căn nhà lớn ở phía xa xa.

Cậu dịch sang bên cạnh theo ánh nắng đang chuyển động, lúc thật sự không chịu nổi nữa, cậu mới quyết tâm đi về.

Người gác cửa nhìn thấy đầu tóc cậu chủ đổ đầy mồ hôi thì vô cùng đau lòng, nhưng anh ta không được phép mở cửa, dù sao chủ nhân căn nhà này vẫn là Tần Dập.

Tần Lệ Hành bất lực.

Cậu không thể tìm gặp người lớn để năn nỉ khóc lóc, chỉ đành đạn ngồi xuống góc tường.

"Để cu cậu vào nhà đi, trời nóng thế này, đừng để phơi nắng rồi bệnh."

Tống Hoài Cẩn theo hướng mắt của Tần Dập nhìn thấy cơ thể nhỏ bé đang ngồi xổm ở góc tường, bàn tay liên tục lau mồ hôi.

Người đàn ông lắc đầu: "Không nên cưng chiều nó quá."

Lục Oanh Nhân từ trong phòng của bác gái đi ra, chợt nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.

Cô bé bò lên cửa sổ, nhìn thấy anh trai vẫn còn ở ngoài nên không đành lòng, thế là cô bé đi vào nhà bếp lấy trộm đồ ăn rồi đi dọc theo bờ tường, vừa đi vừa né tránh ánh mắt của người lớn.

"Anh ơi, cho anh nè..."

Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn cầm một đĩa chân giò xông khói đưa qua hàng rào.

Tần Lệ Hành quay đầu lại thì nhìn thấy một gương mặt nhăn nhó, cô nhóc thấy cậu không chịu nhận, bèn dáo dác nhìn tứ phía: "Anh ăn nhanh đi, bọn họ không biết đâu, hồi trưa anh chưa ăn cơm mà.

Lát nữa em sẽ nói anh bị ngất, sau đó bảo bác cả bế anh vào."

Tần Lệ Hành nhận lấy chân giò hun khói, tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé chưa kịp hạ xuống của em gái.

"Oanh Nhân, lại gần chút."

Cô bé nghe lời áp sát vào cậu, sau đó cậu nhóc mím môi hôn lên má trái của bé con một cái.

"Vẫn là vợ của anh tốt nhất."

Lục Oanh Nhân ôm mặt bối rối, sau đó mặt cô bé còn đỏ ửng cả lên..
 
Tình Cảm Sâu Nặng - Bạch Trần
Chương 92: Ngoại Truyện 13: Thật Ra Anh Đâu Có Thoả Hiệp


Kiều Tri Niệm đang chơi đùa với chiếc lá, miệng sắp vểnh lên trời: "Anh Tần ơi."

Tần Dập đặt món đồ trong tay xuống rồi nhìn cô.

Khuôn mặt nhỏ nhăn lại, không biết đang nghĩ gì.

Anh rất muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô thông qua nét mặt.

Mỗi lần Kiều Tri Niệm gọi "anh Tần ơi" là có chuyện hoặc đã gây ra chuyện.

"Bây yeutruyen.net giờ nước Z vào đông rồi, em nhớ tuyết ở quê nhà, nó đẹp lắm."

Cô không thích phong cảnh xứ nóng, cảm giác như đang sống trong một chậu hoa lớn vậy, đúng là không bằng một năm bốn mùa ở cố hương.

Đôi mắt trong veo mùa thu loé lên tia sáng, nhất định phải bắt anh trả lời mới được.

Người đàn ông không chịu được lạnh, chưa từng nhìn thấy tuyết rơi bao giờ.

Đó là cái gì?

Ôm được không?

Có thể hôn không?

Đẹp hơn cô gái nhỏ của anh à?

Anh nhắm mắt lại rồi hít thật sâu, bàn tay rắn chắc vuốt ve bụng của cô.

Từ khi bé con biết đạp, nếu như rảnh rỗi, anh sẽ sờ như vậy một lúc lâu.

Sau khi sờ soạn xong, anh thỏa hiệp: "Được, sang năm dẫn bé con đi chung nhé?"

Người phụ nữ cuối cùng cũng được vừa ý, đôi bàn tay nhỏ bé ôm lấy mặt anh, lướt ngang qua sườn mặt rồi hôn lên môi anh, nhỏ giọng nói: "Anh Tần thật là tốt."

"Tại sao lại thì thầm?

Ở đây đâu có ai khác?"

Người đàn ông khó hiểu, nhướng đuôi lông mày.

Cô khẽ cười, áp cái bụng tròn vo của mình vào người anh: "Có, có bé con.

Để con nghe thấy thì xấu hổ quá."

Tần Dập cong môi, banh quai hàm, ngước đầu lên để cô tuỳ ý nắn bóp.

Thật ra anh đâu có thoả hiệp, bởi vì trước đến giờ, anh đều không thể từ chối được..
 
Back
Top Bottom