Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tính Đạm Như Cúc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
417,007
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOAy82jgYRrqv3lD2u6vWJ3rq2eemWGpktieY2wI0v6NoaxIS-aEVURs-WRsv2wBc9oS8LEymItzq-jWFsZheCWXuZe1wbMrInCrNUnDZ-pt0pfvWL6M3jaAa_z_6-IaDHnAea0fd31KkEfcH3H_Q3h=w215-h322-s-no-gm

Tính Đạm Như Cúc
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Gia Đấu, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta là chủ mẫu của Hầu phủ, thanh tao như cúc.



Ngoài ta, trong phủ còn có hai thiếp thất được sủng ái.



Thân là chủ mẫu, việc thường ngày của ta ngoài việc tụng kinh ở từ đường, còn phải điều hòa mâu thuẫn giữa hai thiếp thất.



Nhị di nương - Kiều Nương xuất thân từ kỹ viện, vẻ đẹp trời sinh.



Tam di nương - Ôn Nương là tiểu thư khuê môn, dịu dàng thùy mị.



Mà trượng phu của ta, Hầu gia Văn Xương Cố Cẩn Ngạn, thường xuyên ngủ với Nhị Nương, tâm sự với Tam Nương.



Với ta, lại lạnh nhạt giống như huynh đệ khác giới.​
 
Tính Đạm Như Cúc
Chương 1: Chương 1



Ta là chủ mẫu của Hầu phủ, thanh tao như cúc.

Ngoài ta, trong phủ còn có hai thiếp thất được sủng ái.

Thân là chủ mẫu, việc thường ngày của ta ngoài việc tụng kinh ở từ đường, còn phải điều hòa mâu thuẫn giữa hai thiếp thất.

Nhị di nương - Kiều Nương xuất thân từ kỹ viện, vẻ đẹp trời sinh.

Tam di nương - Ôn Nương là tiểu thư khuê môn, dịu dàng thùy mị.

Mà trượng phu của ta, Hầu gia Văn Xương Cố Cẩn Ngạn, thường xuyên ngủ với Nhị Nương, tâm sự với Tam Nương.

Với ta, lại lạnh nhạt giống như huynh đệ khác giới.

Kiều Nương khinh thường ta, cảm thấy ta là oán phụ không được nam nhân ưu ái.

Cố Cẩn Ngạn chỉ đến phòng nàng hai đêm, đã được nàng khoe khoang trước mặt ta: “Tỷ tỷ, tỷ xem muội này, dạo này có vẻ mập mạp hơn không?"

"Hầu gia luôn nói, hai ba ngày không gặp muội là lòng như lửa đốt, ôi, thương thay cho tỷ, bên cạnh cũng không có nam nhân nào bầu bạn..."

Ta nhàn nhã lật kinh sách: "Ngươi nói đúng."

"Đêm dài từ từ, thật là gian nan, ta cũng chỉ có thể ném ngân phiếu khắp nơi, đợi nhặt tiền xong thì trời cũng sáng."

"..."

Nghe vậy, Kiều Nương xuất thân nghèo khó đã không thể kiềm chế được.

Ôn Nương khinh thường Kiều Nương lẳng lơ, cho rằng nàng không ra gì, chỉ là thứ đồ chơi mua vui cho người khác.

Gần đây Cố Cẩn Ngạn nhức đầu, thường xuyên đến phòng nàng vài lần, nàng liền khoe khoang trước mặt ta: "Tỷ tỷ, ta đã nói mà, sắc đẹp tàn phai thì tình yêu cũng phai nhạt, Kiều Nương kia là kỹ nữ nổi tiếng khắp Nam Bắc, còn không bằng nữ tử nhà nghèo như ta được sủng ái!"

Trước chuyện này, ta vẫn xoay tràng hạt trên tay: "Hầu gia năm nay đã lớn tuổi, không còn sức lực, đến phòng ngươi vài lần, cũng chỉ muốn thanh tĩnh.”

"Tam Nương, đừng suy nghĩ nhiều."

"..."

Ôn Nương mất mặt, quay đầu bỏ đi.

Đêm xuống, Nhị phòng Tam phòng thay nhau chửi rủa đập phá, khiến cho người hầu trong phủ sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.

Chỉ mình ta thanh tao như hoa cúc, vẫn tiếp tục gõ mõ trong từ đường

Nhắc đến Cố Cẩn Ngạn, hắn cũng từng là mỹ thiếu niên nổi tiếng ở Kim Lăng, vạn người say mê.

Chỉ là khi ấy, hắn chỉ là một đích thứ tử của Hầu phủ.

Còn cha ta đã làm quan đến chức Tể tướng, là nhân vật cưng của triều đình.

Để có thể được cha ta đồng ý cho hai nhà kết thân, hắn đã quỳ gối ba ngày ba đêm ở cửa sau phủ Tể tướng, dập đầu m-á-u chảy đầm đìa khắp mặt.

"Nếu ta cưới Ngọc Khanh, nhất định sẽ chung thủy với nàng suốt đời!"

Cảm động trước sự si tình của hắn, ta tìm đến mẹ đang tụng kinh trong từ đường, khóc lóc van xin được gả cho đứa con trai thứ không được sủng ái nhất của Cố gia.

"Mẫu thân! Con thích Cẩn Ngạn! Con muốn gả cho Cẩn Ngạn!"

Mẫu thân thở dài, hỏi ta rốt cuộc thích gì ở hắn.

Ta thích gì ở hắn?

Là hắn mặc áo trắng thanh tao, thon thả như cây trúc?

Hay là hắn nho nhã, đầy bụng sách vở?

Hoặc là hắn một lòng chung tình, thề non hẹn biển?

Ta suy nghĩ mãi, dậm chân: "Cẩn Ngạn... hắn là thiếu niên bạch y của con!"

Nghe vậy, mẫu thân đưa ta đến thư viện rách nát cuối ngõ, nơi có vô số thiếu niên bạch y, chỉ cần một gậy là có thể đánh ch-ếc cả trăm người.

Mẫu thân vuốt tóc ta, lắc đầu bất lực: "Ai, thiếu niên bạch y phiêu dạt nào cũng có ở đây mà!"

Nhưng ta không nghe, vẫn khóc lóc đòi gả.

Mẫu thân chỉ còn biết lắc đầu thở dài: "Đứa con ngốc nghếch này!”

“Ba năm nữa, con sẽ hối hận!"

Còn chưa đợi đến ba năm.

Chưa đầy nửa năm, ta đã phát hiện ra trong lòng Cố Cẩn Ngạn vẫn còn một người biểu muội đang ở chốn thâm cung xa thẳm.

Biểu muội và hắn có xuất thân giống nhau, hai người nương tựa nhau mà sống, đồng bệnh tương liên, nàng ta cũng từng ở bên cạnh hắn lúc hoạn nạn, chỉ tiếc rằng một khi vào cung, không may lọt vào mắt vua.

Hắn mất hồn mất vía, tình cờ va vào một thân ảnh áo đỏ, cưỡi ngựa trên đường dài.

Hắn nói ta là một vầng dương chói chang, rọi vào tim hắn.

Sau này mới biết.

Ta nào phải vầng dương gì.

Chỉ là ánh trăng tàn lụi mà hắn cất giấu trong hậu viện.

Sau đó, dù Cố Cẩn Ngạn có thề non hẹn biển thế nào sẽ dứt khoát cắt đứt liên lạc với biểu muội, ta vẫn sắt đá, ném một tờ giấy hoà ly vào mặt hắn.

Ta tưởng sẽ nhận được sự ủng hộ của cha mẹ.

Ai ngờ về nhà mẹ đẻ, lại bị cha mẹ đuổi ra khỏi cửa.

Có lẽ vì lúc đó Cố Cẩn Ngạn đã được triều đình trọng dụng, bọn họ không cho phép ta hoà ly, ngược lại muốn ta ở lại hậu viện Hầu phủ, tiếp tục làm chủ mẫu Hầu phủ mặc gấm vóc lụa là.

Cuối cùng ta cũng hiểu rõ, ta không thể đi đâu được.

Trở về Hầu phủ, ta không bao giờ để Cố Cẩn Ngạn tiến lại gần người.

Không biết bao nhiêu lần bị ta đuổi ra khỏi phòng, Cố Cẩn Ngạn cực kỳ tức giận, lập tức bỏ ra một nghìn vàng để chuộc thân cho kỹ nữ nổi tiếng nhất sông Tần Hoài.

Chuyện phong lưu này lan truyền khắp triều đình.

Mà ta cũng trở thành trò cười lớn nhất kinh thành Kim Lăng.
 
Tính Đạm Như Cúc
Chương 2: Chương 2



Nhìn lại, ta cũng không hoàn toàn không có sai lầm.

Dù sao khi ấy còn trẻ, không tránh khỏi kiêu căng tự phụ, chặn đường hắn thực hiện lời hứa.

Ban đầu, sau khi chuộc thân cho Kiều Nương, hắn không hề có ý định động đến nàng, chỉ là mang theo bên mình, luôn để ý sắc mặt ta, mong ta sớm mềm lòng.

Ai ngờ ta để tránh hắn, lại dứt khoát dọn vào ở trong từ đường.

Thấy ta vô tình như vậy, Cố Cẩn Ngạn trong một đêm mưa to say khướt.

Lần này, khi nữ nhân mị nhãn như tơ, dung nhan diễm lệ kia lại trèo lên giường lần nữa, hắn không hề từ chối.

Sáng hôm sau, liền bày rượu ở hậu viện, nâng Kiều Nương lên làm thiếp.

Lại sau nữa, nữ y sư Ôn Nương đến khám bệnh cho ta, vô tình đụng phải Cố Cẩn Ngạn đang nghỉ ngơi ở đình, hai người dây dưa từ trong đình lăn ra ngoài đình, lăn ch-ếc hàng chục nhành lan ta dày công vun trồng.

Sáng hôm sau, hắn cũng bày rượu ở hậu viện, nâng Ôn Nương lên làm thiếp.

Ta tưởng rằng, đây đã là giới hạn rồi.

Ai ngờ chưa bao lâu sau, hắn lại mang về phủ một bé gái không rõ lai lịch.

Sau đó, sự chán ghét của ta đối với hắn lên đến đỉnh điểm.

Qua lại một thời gian.

Chúng ta từ phu thê thời niên thiếu, cuối cùng là đi đến mức ghét nhau như chó với mèo.

Cố Cẩn Ngạn ban ngày bận rộn với việc triều đình, buổi tối dù có về phủ cũng phải tranh thủ hai thiếp thất trước.

Còn ta trong lúc buồn chán, vô tình lại làm được hai việc lớn.

Thứ nhất là khuấy đảo của hồi môn.

Chỉ trong vài năm, đã biến mười cửa hàng hồi môn thành một trăm hai mươi cửa hàng.

Thứ hai là nuôi dạy bé gái không rõ lai lịch kia.

Tuy ta đối xử tệ bạc với hai thiếp thất, nhưng đối với đứa nhỏ đáng thương kia lại không nỡ xuống tay, luôn hết lòng nuôi dạy.

Cô nương khác học nữ công, nàng học cưỡi ngựa bắn cung.

Cô nương khác học nữ huấn, nàng học võ thuật.

Qua lại một thời gian, lại nuôi dạy ra một tính cách ngang ngược thô lỗ, nhất quyết đòi đi thi võ cử nhân.

Ta không nỡ nói với nàng, ở thời đại này, nữ tử không có con đường võ cử nhân.

Con đường duy nhất của nữ tử là gả chồng.

Nhưng nghe tiếng nàng gọi ta là mẹ, ta vẫn không nỡ lòng từ chối, đành phải nhờ vả người khắp nơi, bỏ ra số tiền lớn để mời một vị tướng quân xuất thân từ võ cử nhân về.

Hôm nay ta đi lễ Phật trở về, liền thấy trong sân có một thanh niên mặc áo trắng đứng.

Chỉ thấy hắn ta tay cầm trường thương, người tựa như núi ngọc, một bộ áo trắng tung bay trong gió, không những không có vẻ thô lỗ của võ nhân, mà còn tuấn tú như một cây trúc xanh mướt.

Gió nhẹ thổi qua, hai người nhìn nhau hồi lâu.

Sau đó, đối phương khẽ gật đầu: "Tại hạ họ Tiết, tên Dung Du, là thầy dạy học của đại cô nương Cố gia."

Ta vịn vào nha hoàn, ma xui quỷ khiến nói: "Ồ."

"Ta là biểu tỷ của đại cô nương Cố gia."

Quả nhiên, dù đã bao nhiêu năm trôi qua.

Ta vẫn luôn dành tình cảm đặc biệt cho thiếu niên bạch y.

Vị Tiết tiểu tướng quân này cũng đang phục vụ trong triều đình.

Không chỉ trẻ tuổi đã đỗ cử nhân, mà còn sở hữu ngoại hình tuấn tú và võ nghệ cao cường, khiến người ta nhìn vào vô cùng mãn nhãn.

Trời tháng sáu nóng nực, khiến con người ta toát mồ hôi đầm đìa.

Nhìn lại nữ nhi ham mê võ nghệ của ta Cố Thành Nguyệt, tay cầm hai thanh đoản đao, đối đầu với Tiết Dung Du cao hơn mình một cái đầu, vậy mà lại không hề nao núng.

Hai người dưới cái nắng chói chang, đánh nhau trong sân một cách hăng hái.

Bọn họ luyện tập trong phủ suốt một buổi chiều, ta đã đích thân mang trà, trái cây và bánh ngọt đến cho bọn họ hai lần.

Vị tiểu tướng không hề e dè.

Chỉ thấy hắn buông thương dài, cầm lấy ấm trà, ngửa đầu lên uống, một giọt mồ hôi lóng lánh dọc theo thái dương chảy xuống, càng làm cho khuôn mặt hắn thêm trắng trẻo trong veo.

Thấy ta nhìn không chớp mắt, Thành Nguyệt rất là tò mò.

"Mẫu thân, đang nhìn gì vậy?"

Khác với những tiểu thư yếu đuối ở kinh đô, nàng đam mê luyện võ, thể trạng khoẻ mạnh như bê con, đứng bên cạnh ta, lại càng khiến ta càng thêm nhỏ xinh.

Ta chép chép miệng: "Thật khác biệt so với những nam nhân luyện võ."

Thành Nguyệt nhìn Tiết tiểu tướng quân, cười khúc khích: "Con còn tưởng rằng, mẫu thân thích nam nhân nho nhã như phụ thân hơn chứ!"

Ta lắc đầu: "Ai da, đừng nói nữa! Lúc đó còn trẻ, chưa hiểu được lợi ích của nam nhân cường tráng..."

"Nguyệt nhi, con đừng học theo ta nhé."

"Ồ."

Thành Nguyệt ngây thơ gật đầu.

Ta hài lòng gật đầu, vừa quay người lại, đã thấy Cố Cẩn Ngạn cau mày.

Đang đứng im lặng sau lưng ta.
 
Tính Đạm Như Cúc
Chương 3: Chương 3



Ta và Cố Cẩn Ngạn từ lâu đã như nước với lửa, không thể chung sống hòa bình.

Nhìn thấy ta quay lưng bỏ đi, đối phương lạnh giọng gọi ta lại.

"Tần Ngọc Khanh!"

"Chẳng lẽ ngươi không biết, Thành Nguyệt đã đến tuổi lấy chồng gả con?"

"Ngươi thân là chủ mẫu, sao lại dung túng cho nó cưỡi ngựa bắn cung, không giống nữ tử nhà lành chút nào?"

Môi ta mấp máy, chưa kịp mở lời, đã bị Thành Nguyệt chắn trước mặt. Thiếu nữ ngẩng cao đầu nói: "Phụ thân!"

"Con không phải con ruột của mẫu thân, ngươi không nên trách móc nàng!”

Cố Cẩn Ngạn làm hầu gia hơn mười năm, quen thói được mọi người nịnh bợ, nào từng bị mất mặt như vậy, lại còn trước mặt nữ nhi duy nhất của hầu phủ, hắn càng giận tím mặt: "Hỗn xược!"

"Ta là cha của ngươi, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy?"

Lại nhìn Thành Nguyệt, hai tay vẫn khoanh trước ngực, không hề sợ hãi.

Trên mặt hắn không nhịn được, bèn lạnh mặt quay sang ta: "Tần Ngọc Khanh, ngươi dạy dỗ nữ nhi như vậy ư?"

"Cố Đại Hầu gia, ngươi có tư cách gì để chất vấn ta?"

Ta nhàn nhạt nói: "Nữ nhi đã lớn như vậy, ngươi có từng quan tâm hỏi han một ngày nào chưa?"

Gặp phải ánh mắt ta, Cố Cẩn Ngạn nghẹn họng: "Nữ tử sớm muộn cũng phải lấy chồng, ngươi làm vậy là muốn nó ế chồng à?"

"Ế chồng thì sao?"

Ta khinh miệt hắt hủi móng tay: "Ta nuôi nổi."

"---Ngươi!"

Cố Cẩn Ngạn tức giận đến mức nhảy dựng lên.

"Tần Ngọc Khanh, ta nhịn ngươi đã lâu rồi!"

"Toàn bộ thành Kim Lăng này, có nhà nào có chủ mẫu như ngươi đâu, không dạy dỗ thiếp thất, không kính trọng phu quân? Thậm chí còn dạy nữ nhi thành tính cách ngang ngược kiêu căng?"

"Ta đã chán ngấy rồi! Ta muốn hoà li với ngươi!"

Ta gãi tai, vẻ mặt chẳng thèm quan tâm.

"Vậy thì hoà li đi."

Trước đây cũng từng cãi nhau ầm ĩ như vậy.

Chỉ là mỗi lần cãi nhau đều là ta chủ động, Cố Cẩn Ngạn luôn nghe tai trái tai phải, coi như ta nói lảm nhảm.

Bây giờ, thấy ta nhẹ nhàng đồng ý, tên nam nhân lúc nãy còn hung hăng bỗng chốc im bặt.

Ta kéo Thành Nguyệt, đang định quay người bỏ đi.

Lại thấy hắn âm thầm đỏ hoe mắt.

"Tần Ngọc Khanh, ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy ư?"

Bản thân ta vốn dĩ là người tuyệt tình.

Ngay khi biết tin ta và Cố Cẩn Ngạn đã hoàn toàn rạn nứt, từ chiều tối đến đêm khuya, từ thiếp thất đến bà tử thay nhau đến khuyên nhủ.

Sau đó, Cố Cẩn Ngạn chịu không nổi, tự mình chủ động đứng ngoài từ đường, nhỏ giọng nói hắn chỉ là nhất thời tức giận, lỡ lời.

Ta mặt không biểu cảm, tay vẫn gõ mõ.

Không nghe, không nghe, rùa ba chân niệm kinh.

Từ phu thê thiếu niên đến ghét nhau như chó với mèo.

Có lẽ Cố Cẩn Ngạn cũng từng hối hận.

Bởi vì mỗi khi say rượu, người này luôn nương men say gõ cửa phòng ta, bất kể ta có trả lời hay không.

Đêm nay cũng vậy, thấy ta nhất quyết không chịu cúi đầu, hắn liền ghé cả người vào trên cửa, liên tục nói say: "Ngọc Khanh, nàng mở cửa ra......"

"Chỉ cần nàng mở cửa, ta có thể bỏ rơi bọn họ, cả đống tiền bạc này cũng không cần..."

"Ngọc Khanh, ta sai rồi, ta thực sự sai rồi..."

Ta vừa mở cửa sổ, muốn cho tan đi mùi rượu, liền thấy trên hành lang cách xa không xa, có một bóng người mặc áo mỏng manh đang đứng.

Hóa ra là thiếp thất Ôn Nương.

Ta ngạc nhiên hỏi: "Ngươi ở đây làm gì?"

Nàng ta cẩn thận nhìn sắc mặt ta: "Ta lo lắng cho Hầu gia..."

Nghe tiếng gào rú vang dội bên ngoài cửa, ta lại đóng bớt một nửa cửa sổ: "Yên tâm đi, hắn sẽ không điên lâu đâu."

"Khi tỉnh rượu, hắn vẫn là Hầu gia của ngươi."
 
Tính Đạm Như Cúc
Chương 4: Chương 4



Tin ta muốn hoà li truyền khắp kinh thành, rùm beng ầm ĩ.

Nếu như trước đây, nhà mẹ đẻ kia của ta sớm đã nhảy ra cản trở rồi.

Nhưng giờ đây, mười mấy năm trôi qua, phụ thân về hưu, mãu thân mất, trên đời này không còn ai tự do hơn ta.

Buổi trưa, ta đang thu dọn đồ đạc, bà tử có tiếng trong phủ lại đến khuyên nhủ, khuyên ta hãy nghĩ cho gia đình, cho danh tiếng Hầu phủ, nhất định phải nể mặt Hầu gia vài phần.

Ta đếm bạc, vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

"Lão tỷ nói có lý."

"Ai trong phủ muốn đến nói chuyện, cứ nói hết ra."

"Hôm nay không có việc gì, ta cứ nghe đây."

Ta ở Hầu phủ, vốn dĩ sống khép kín, đối nhân xử thế ôn hòa, vì vậy mà trong đám người hầu kẻ hạ, ta có biệt danh thanh tao như hoa cúc.

Mọi người sớm nhận được mệnh lệnh của Cố Cẩn Ngạn, ai có thể khuyên phu nhân thay đổi ý định sẽ được thưởng lớn, vì vậy mà chẳng mấy chốc, viện nhỏ của ta đã chật kín người.

Đối với những kẻ hầu kẻ hạ đến khuyên hòa này, ta ôn tồn gật đầu, nhẹ nhàng đồng ý, thậm chí còn ghi chép từng người vào sổ tay nhỏ.

Khi các bà tử tuỳ tùng vừa lòng ra về, ta gấp sổ lại, trực tiếp ném cho nha hoàn sau lưng:

"Hừ, một lũ ăn cây táo rào cây sung! Bình thường ăn của ta, uống của ta, giờ dám giúp Cố Cẩn Ngạn nói chuyện?"

"Đi, đưa cuốn sổ này cho bà Nha!"

"Nhớ lại vừa rồi có ai đến, đều bán đi hết cho ta!"

Đang nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, bỗng thấy trước cửa viện có một bóng người mặc áo trắng, không biết đã đứng đó từ bao giờ.

Chắc hẳn những hành động vừa rồi của ta, hắn đều nhìn thấy hết.

Ta xoay chuỗi hạt, vẫn giữ nụ cười giả tạo.

"Sao vậy, ngươi cũng đến khuyên ta sao?"

Mùa hè rực rỡ, hoa hải đường trong vườn đã tàn, chỉ còn lại vài quả nhỏ trên cành. Ánh sáng vàng ấm áp xuyên qua giếng trời, rọi xuống một góc trời đất.

Trong vầng hào quang ấy, bóng người thanh mảnh trong bộ xiêm áo trắng tinh khôi khiến ta có chút mơ hồ.

Như thể quay trở lại thời niên thiếu.

Chỉ có điều người trước mặt không phải Cố Cẩn Ngạn, mà là sư phụ dạy dỗ của Thành Nguyệt - Tiết tiểu tướng quân.

Bị tra hỏi, đối phương tỏ ra khiêm tốn: "Không dám, tại hạ chỉ nghe nói, trong từ đường của phu nhân có đầy đủ kinh Phật nhất Kim Lăng."

"Tại hạ mạo muội, muốn mượn vài bản hiếm cho mẫu thân."

... Ra là vậy.

Bình tĩnh trở lại, ta lấy lại vẻ điềm đạm: "Không ngờ, Tiết tiểu tướng quân lại có lòng hiếu thảo như thế."

"Thôi được rồi, cho mượn vài cuốn cũng không sao."

Ta dẫn hắn đến từ đường quen thuộc của mình.

Đi qua hành lang, qua sân, ánh nắng lấp lánh, chỉ thấy nơi đây có hành lang gần nước, hiên nhà sâu thẳm, dưới hiên có vài con mèo mướp nằm.

Không giống như một ngôi chùa Phật giáo, mà giống như một thiên đường nhỏ tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.

Tiết Dung Du theo sau ta, nhìn ta lật tung kệ sách, vất vả lắm mới tìm thấy một bản thảo viết tay có tên "Đạo Đức Kinh" trên bìa.

Nhưng khi lật đến trang bìa, hắn lại tỏ ra ngạc nhiên.

"Truyện sát nhân đa tình và góa phụ xinh đẹp"?"

Lấy nhầm rồi lấy nhầm rồi, đổi cuốn khác!

Ta vội giật lại cuốn sách đó rồi đổi lấy một cuốn khác có bìa trang trí cổ kính.

Nhưng sau khi Tiết Dung Du xem xong, vẻ mặt hắn càng thêm hoài nghi.

"Sử ký tình yêu hậu cung mùa xuân Đại Tấn"?"

Không đúng, không đúng!

Ta vội vàng ném hai cuốn sách ra sau đầu, lại lục tung kệ sách.

Cũng may, lần này cuối cùng cũng tìm đúng rồi.

Thấy ta run sợ đưa cho một cuốn kinh sách, đối phương có vẻ suy tư.

Suy nghĩ một lúc, hắn lại rút tay lại.

"Lén lút trao nhận, dù sao cũng không ổn."

"..."

Vậy thì mượn cái gì.

Ta nghe vậy, không nói một lời cất sách lại vào kệ, nhưng lại nghe Tiết Dung Du nói sau lưng: "Nghe nói, phu nhân muốn hoà li với Hầu gia?"

Lúc này ta đã mất hết hứng thú, cầm lấy một cuốn "Mười tám mùi hương" rồi đọc.

"Sao vậy, ngươi còn chuyện gì không?"

Đối phương lùi lại đến cửa, lại khom người vái chào: "Khi phu nhân nhận được giấy hoà li, xin hãy cho tại hạ biết."

"Đến lúc đó, ta sẽ đến lấy kinh Phật của phu nhân."
 
Tính Đạm Như Cúc
Chương 5: Chương 5



Ta đã hạ quyết tâm ly hôn.

Cho đến khi Cố Cẩn Ngạn mang Thành Nguyệt ra đe dọa.

Thành Nguyệt đã gần đến tuổi cập kê, chính là lúc quan trọng để bàn chuyện hôn nhân, nếu ta cố chấp hoà li vào lúc này, nhất định sẽ tổn hại đến danh tiếng của nàng.

Lúc này, ta bỗng nhiên do dự.

Trốn trong cái miếu nhỏ này quá lâu, lâu đến mức ta gần như không còn hứng thú bỏ trốn nữa.

Ta lo lắng cho Thành Nguyệt, nhưng cũng thực sự sợ hãi.

Sợ rằng một ngày nào đó, mình sẽ già ch-ếc trong hậu viện của Cố Cẩn Ngạn.

Cố Cẩn Ngạn thấy ta dao động, lập tức vỗ ngực thề thốt, đợi đến khi Thành Nguyệt gả cho nhà người ta tử tế, sẽ cùng ta đến nha môn ký giấy hoà li.

Mặc dù ta không nói gì, nhưng trong lòng vô cùng bức bối.

Đang ngồi dưới hiên suy nghĩ lung tung, sau lưng dần dần vang lên tiếng bước chân.

Hóa ra là Kiều Nương.

Chỉ là hôm nay không hiểu sao, nàng ta không còn vẻ kiêu sa rực rỡ như thường lệ, chỉ mặc một chiếc áo thô màu nâu nhạt, đi dép đế bằng, không thêu thùa gì cả.

Nàng ta ngồi xuống bên cạnh ta.

"Tại sao phu nhân lại cau mày?"

Ta vẫn thường xem thường nàng ta, bởi vậy cũng không thèm để ý.

Kiều Nương lại không bận tâm: "Ta biết, ngài là vì Đại cô nương."

Nói xong, nàng ta nhẹ nhàng v.uố.t ve bụng mình, thở dài: "Nam nhân nuôi con chỉ tốn tiền, thỉnh thoảng trêu đùa một chút, bởi vậy coi trọng huyết thống ruột thịt hơn."

"Nhưng nữ tử nuôi con là thực sự dùng hết tâm huyết, cho dù có huyết thống hay không, đó cũng là con của chính mình."

Kiều Nương xuất thân từ lầu xanh, vốn dĩ nông cạn.

Câu nói của nàng khiến ta vô cùng kinh ngạc. Chưa kịp định thần, ta đã thấy nàng ta đặt hai tay lên bụng mình lần nữa, vẻ mặt hiện lên một tia đắc ý: "Nhưng theo thiếp nghĩ, con đẻ vẫn là tốt nhất."

Nhìn hành động của nàng ta, ta rốt cuộc cũng nhận ra vài điều kỳ lạ.

"Kiều Nương, hay là ngươi..."

Nữ tử cụp mắt xuống, nhưng không giấu được nụ cười: "Thiếp vừa mới bắt mạch, còn chưa được hai tháng đâu..."

Nghe vậy, ta im lặng.

Phủ Văn Xương chỉ có duy nhất một nữ nhi.

Nếu Kiều Nương có thể sinh con thuận lợi, ắt hẳn Cố Cẩn Ngạn sẽ vô cùng vui mừng. Tuy ta ghét hắn, nhưng không đến mức ghét con cái của hắn, lúc này chỉ nhàn nhạt nói: "Vậy sao ngươi không báo cho Hầu gia sớm hơn?"

Kiều Nương nghe vậy, lại lộ ra vẻ mặt buồn rầu: "Thiếp không có nhiều bạn bè trong phủ này, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể nói cho phu nhân trước thôi!"

"Trước đây, vì muốn da dẻ mịn màng, mụ mụ từng bắt chúng ta uống không ít thuốc hàn, cũng không biết thai này có giữ được hay không..."

Đây quả là một chuyện khó khăn.

Thấy ta nhẹ gật đầu, nữ tữ nheo mắt tinh tế nhìn vẻ mặt ta: "Nói ra cũng đúng, phu nhân đã vất vả vì Hầu phủ hơn mười năm mà không có con của mình, ôi, thật đáng tiếc..."

Hoá ra là đến khoe khoang với ta đây mà.

Ta ngoáy móng tay, vẻ mặt lạnh nhạt: "Không sao, khi nào ngươi sinh con, nó cũng chỉ có thể gọi ta là mẫu thân."

"..."

Ta đã đi xa cả mười dặm mà vẫn nghe thấy Kiều Nương ở phía sau dậm chân mắng chửi.

Nhưng nàng ta không biết, ta đã nuôi giúp Cố Cẩn Ngạn một Thành Nguyệt, sao có thể nuôi giúp hắn thêm đứa con nữa?

Hừ, đừng hòng mơ tưởng.

Mùa thu đã đến một cách lặng lẽ.

Thái hậu truyền lệnh, cho các phi tần, hoàng tử cùng đi lễ Phật tại chùa Hồng Ân. Đồng thời, bà cũng ra lệnh cho các phu nhân công hầu và nữ quyến đi theo.

Cố Cẩn Ngạn không thể chịu nổi hai thiếp thân làm ầm ĩ, đành phải đưa cả hai theo.

Xe đi nửa ngày, đã đến ngoại ô.

Dưới ánh bình minh rực rỡ, mái ngói lưu ly của ngôi chùa lấp lánh ánh vàng, hương thơm trầm hương thoang thoảng, thấm vào ruột gan. Dưới những bậc thang đá đan xen, một hàng xe ngựa hoàng gia trang nghiêm và lộng lẫy đang dừng lại.

Trong tông miếu, thứ bậc cũng rõ ràng.

Dưới sự dẫn dắt của các nhà sư, mọi người lần lượt vào điện Phật nghe kinh.

Thái hậu và các phi tần ngồi trên chiếu trên, các hoàng tử ngồi trên chiếu dưới. Nhìn mọi người xôn xao, chỉ nhìn chằm chằm vào những nữ nhân trẻ ở chiếu dưới, tôi hiểu ra ngay.

Lễ Phật chỉ là cái cớ, chỉ đơn giản là vì các hoàng tử đã đến tuổi lập gia đình, mượn cớ đến chốn linh thiêng để họ gặp gỡ nữ nhi nhà công hầu.

Ta đang quỳ ngoan ngoãn, bỗng nhiên cảm thấy lưng mình nóng rát.

Ngẩng đầu lên, ta thấy một nữ nữ mặc trang phục cung đình bên cạnh Thái hậu, nhìn chằm chằm vào ta hồi lâu.

Chỉ thấy đôi lông mày cong như trăng liềm, má ửng Hồng Ânhư đào.

Nhìn quen quen.
 
Tính Đạm Như Cúc
Chương 6: Chương 6



Kinh văn dài dòng đã được tụng niệm xong. Các tu sĩ bưng đến những chiếc khay nhỏ đựng thức ăn chay, mời hoàng tộc và tông thân dùng trước.

Ta quỳ đến tê mỏi cả hai chân, đang định từ từ di chuyển hai chân xuống dưới để thư giãn, thì lại thấy Cố Cẩn Ngạn chỉ vào phi tần đang ngồi bên cạnh Thái hậu mà nói:

"Ngọc Khanh, đó chính là biểu muội của ta."

Thấy ta cau mày, hắn lại nói:

"Nàng sinh hạ cho Hoàng thượng người con trai thứ tư, được sủng ái ngày càng tăng."

"Hiện nay, đã là Hoàng Quý Phi rồi."

Ta nhàn nhạt nói:

"Có liên quan gì đến ta?"

Hắn mấp máy môi, nhưng lại muốn nói lại thôi, đưa tay ra kéo ta:

"Ngươi ra ngoài với ta chút."

Trước bao con mắt nhìn, ta chỉ sợ mất mặt, đành phải theo hắn ra khỏi điện, đến một ngọn núi giả.

Không ngờ Cố Cẩn Ngạn đi qua đi lại một lúc, lại thốt ra lời nói kinh người:

"Ta định gả Thành Nguyệt cho Tứ hoàng tử."

Vừa nghe vậy, ta liền dứt khoát từ chối:

"Không được, chuyện này không thể!"

Trên mặt Cố Cẩn Ngạn lộ vẻ không kiên nhẫn: "Hiện nay Đông cung thế yếu, quan gia có ý truyền ngôi cho Tứ hoàng tử, có cơ hội giàu sang tột bậc như vậy, mà nàng còn không muốn ư?"

Ta đương nhiên không muốn!

Hoàng thất vốn dĩ nhiều gian hiểm.

Cho dù Thành Nguyệt có thật sự trở thành Hoàng hậu, nhưng nhìn lại lịch sử các triều đại, có bao nhiêu Hoàng hậu được ch-ếc già?

Suy nghĩ cẩn thận, ta chỉ có thể khuyên nhủ: "Nghĩ đến việc quan gia lâm bệnh đã nhiều năm, các hoàng tử tranh giành ngôi vị, m-á-u nhuộm đầy cung điện!"

"Tình cảnh như vậy, mà ngươi lại muốn đưa Thành Nguyệt vào ổ hổ hang sói?"

Lúc này ta vô cùng lo lắng.

Ai ngờ Cố Cẩn Ngạn lại thay đổi sắc mặt.

"Ổ hổ hang sói?"

"Tần Ngọc Khanh, lời này của ngươi thật quá khó nghe!"

"Đó chính là hoàng cung, ai ai cũng muốn chen lấn vào hoàng cung!"

Ta lạnh lùng cười khẩy: "Cố Đại Hầu gia, chẳng lẽ ngài muốn... bán nữ nhi cầu vinh?"

Bị nói trúng tim đen, sắc mặt đối phương thoáng hiện một tia xấu hổ.

"Phu nhân, xin cẩn thận lời nói!"

Ta hừ lạnh một tiếng, nhấc chân bước đi.

Bỗng thấy ngoài hoa cỏ, một vạt áo bào lóe lên.

Ta và Cố Cẩn Ngạn tan rã trong không vui.

Cho đến chiều tối, sau khi lễ bái Phật kết thúc, ta vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.

Hai thiếp thất được sắp xếp ở tinh xá, vì quá nhàn rỗi mà sinh chán, Kiều Nương bèn thì thầm kể cho ta nghe một bí mật về Hồng Ân Tự.

"Các vị có từng nghe qua câu chuyện về mèo Ly Miêu Nhi chưa?"

"Nghe nói Hồng Ân Tự này rất linh thiêng, những nữ tử mang thai khó sinh, thai nhi nằm sai vị trí, thường sẽ đến đây cầu tự và sinh nở. Cho dù là phi tần trong cung hay thôn nữ dân dã, dưới chân Phật luôn mang lại cảm giác an tâm hơn."

"Có nữ tử mang thai đến tháng thứ mười, sắp đến ngày sinh nở, nhưng ai ngờ vào đúng ngày sinh, nàng ta lại sinh ra một con mèo Ly Miêu Nhi..."

Ta cũng từng nghe qua câu chuyện này.

Nhưng vì nó chỉ là truyền thuyết, ta luôn cho rằng đó chỉ là lời đồn đại.

Nhìn thấy mọi người nhìn ta với ánh mắt kỳ lạ, Kiều Nương hạ giọng: "Điều đặc biệt là, vào lúc đó, có một phi tần cũng đang sinh nở trong chùa."

"Nghe nói, nữ tử kia đã xúc phạm hoàng gia, nên mới gặp phải vận rủi..."

"Nghe ai kể vậy?"

"Ta nghe Hầu gia nói..."

Nhận ra mình đã lỡ lời, Kiều Nương lập tức im lặng. Cười gượng gạo một lúc, nàng ta nhìn ra ngoài trời rồi hỏi: "Hầu gia đâu rồi?"

Ôn Nương ở đối diện đáp: "Trước chiều tối, ta thấy Hầu gia đi về phía sau núi."

Nghe vậy, Kiều Nương vội vàng đứng dậy.

"Vậy thần thiếp xin phép đi tìm hắn."

Dùng cái cớ mang thai để báo tin vui cho Cố Cẩn Ngạn, Kiều Nương vội vã rời đi.

Hành động này càng khiến ta càng thêm nghi ngờ.

Chính trường Đại Tấn luôn đề cao việc cẩn trọng lời nói và hành động. Những gì Cố Cẩn Ngạn nói chắc chắn không phải là chuyện vô căn cứ.

Bí mật hoàng gia này, người ngoài không được phép biết.

Vậy tại sao hắn lại nói cho một kỹ nữ nghe?
 
Tính Đạm Như Cúc
Chương 7: Chương 7



Nhìn theo Kiều Nương lắc mông rời đi, Ôn Nương khinh thường: "Nhìn cái con hồ ly đó kìa!"

"Con của một kỹ nữ mà cũng dám gọi là tin mừng?"

"Phi! Đúng là không biết xấu hổ!"

ta cụp mắt, nhàn nhã đáp lời: "Vậy sao ngươi không sinh một đứa?"

Ôn Nương nghẹn họng.

Ngay lập tức, vẻ mặt nàng ta lại trở nên uất ức: "Phải chăng Hầu gia lại có người mới rồi? Lúc nãy ở sau núi, ta thấy hắn cùng với một nữ tử..."

Nàng ta đang nói hăng say, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hờ hững của ta, nàng ta liền im bặt.

"Có lẽ... có lẽ là ta nhìn nhầm..."

Kiều Nương đi suốt đêm không về.

Nghĩ đến nàng đang mang thai, ta không khỏi lo lắng, chờ đến sáng sớm, ta sai nha hoàn bà tử đi tìm kiếm khắp nơi trên núi.

Chùa Hồng Ân nằm trên đỉnh núi, đường đi trơn trượt, lại thêm trời mưa.

Trên đường đi, nhiều người bị ngã, té, tìm kiếm suốt mấy canh giờ mới thấy Kiều Nương nằm trong một ao nước nhỏ dưới chân núi.

Nàng vốn yêu thích cái đẹp, nhưng giờ đây lại toàn thân nhếch nhác.

Nàng nằm úp mặt xuống ao, tóc xõa tung, nổi bập bềnh trên mặt nước bẩn.

Th-i th-ể Kiều Nương được đưa về đỉnh núi.

Cũng may là lúc đó trời còn mưa, ánh sáng lờ mờ, mọi người lại hành động nhanh chóng nên không ai trong hoàng thất hay biết.

Khi ta trở về thiền viện, lại thấy Cố Cẩn Ngạn đã về từ lúc nào.

"Nàng ấy đi tìm ta lúc nào vậy?"

Hắn khoác áo choàng, cau mày nhìn th-i th-ể ướt đẫm của Kiều Nương trên mặt đất.

"Đêm qua gió lớn, núi lại dốc, có lẽ nàng ấy vô tình trượt ngã."

Chỉ một câu nói ngắn gọn, hắn đã gán cho cái ch-ếc của Kiều Nương là do tai nạn.

Nhìn khuôn mặt bình thản của hắn, ta bỗng nhớ đến chiếc áo bào hoàng gia lướt qua, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác hoang đường.

"Tại sao hầu gia lại khẳng định như vậy?"

Cố Cẩn Ngạn ném cho ta một cái nhìn bực bội: "Còn gì để tranh cãi nữa?"

"Sáng mai, ngươi hãy sai người đưa nàng ấy về phủ hầu, lo liệu hậu sự chu đáo."

Ta không thể tin được, một nữ tữ đã làm bạn với hắn hơn mười năm lại ch-ếc lặng lẽ trong ao nước.

Cố Cẩn Ngạn hắn, thậm chí không rơi một giọt nước mắt.

Ta nhìn lại Kiều Nương trên mặt đất, nàng nhắm chặt mắt, bộ xiêm áo ướt đẫm dính đầy bùn đất, lá cây.

Đó là bộ y phục màu hồng phấn nàng yêu thích nhất, từng năn nỉ ta mãi mới có được.

Ta từng cười nhạo nàng, xuất thân từ gia đình sa sút, quen thói lợi dụng người khác, chẳng khác gì vứt cho mèo chó ăn.

Giờ đây, nhìn nàng nằm im lìm ở đó, ta lại không khỏi cảm thấy bi thương.

"Nàng không phải trượt chân."

"..."

"Nàng không phải trượt chân ch-ếc đuối, phải không?"

Ta chậm rãi nói: "Lý do nàng ch-ếc là vì đã nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy."

Ánh mắt Cố Cẩn Ngạn dần lạnh lẽo: "Ta không biết ngươi đang nói gì."

Ta nhìn chằm chằm vào hắn, khiến hắn phải dời mắt đi: "Cố Cẩn Ngạn, ngươi lại gặp nàng ta rồi sao?"

"…..Ngươi lại phát điên gì vậy?"

Ta cười cay đắng: "Người điên rõ ràng là ngươi! Cố đại hầu gia, ngươi suy nghĩ kỹ đi, đó là Hoàng quý phi!"

"Hầu phủ này không chỉ có Kiều Nương, còn có Thành Nguyệt, có ta và Ôn Nương, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn hại ch-ếc chúng ta sao?"

Hắn im lặng.

Nhìn ánh mắt né tránh của hắn, ta thực sự muốn hỏi hắn.

Hắn có biết hay không, Kiều Nương đã mang thai?

Nếu nàng không ch-ếc, đứa bé trong bụng sẽ là đứa con thứ hai của hắn, thậm chí có thể là đứa con đầu lòng của hắn...

Ta biết.

Thiếu niên năm xưa chỉ là ảo tưởng của ta.

Dưới vẻ ngoài thanh tao nhẹ nhàng ấy, cũng chỉ là một kẻ hèn mọn tầm thường mà thôi.

Kiều Nương dù tốt đến đâu cũng chỉ là một con rối.

Đứa con của nàng, hắn thật sự sẽ để ý sao?

"Cố Cẩn Ngạn..."

Nghĩ đến đây, ta không khỏi nhắm mắt lại.

"Ngươi thực sự khiến ta quá thất vọng."
 
Tính Đạm Như Cúc
Chương 8: Chương 8



Trở về Hầu phủ, ta liền đến quan phủ tự xin rời đi.

Nhưng không phải là "hòa li".

Mà là "nghĩa tuyệt".

Danh dự của Hầu phủ, hôn nhân của Thành Nguyệt...

Những thứ hư vô mờ mịt ấy, đều không quan trọng bằng tính mạng của chính ta.

Kết thân vốn dĩ dễ dàng, hoà li lại vô cùng khó khăn, cho dù mang tiếng xấu hơn là "nghĩa tuyệt", cũng phải trải qua sự tham gia thẩm vấn của cả hai bên tông tộc, kéo dài dai dẳng, mất đến hơn nửa năm.

Đợi đến khi ta cuối cùng cũng nhận được giấy hoà li, đã là mùa xuân năm sau.

Ngày dọn khỏi Hầu phủ, Thành Nguyệt đặc biệt tiễn ta ra tận cửa.

"Mẫu thân, ngài thực sự muốn đi sao?"

"Ừm."

Nghe vậy, nàng gật đầu nghiêm túc: "Chỉ cần mẫu thân vui là được."

"Dù ở đâu, trong lòng con, ngài vẫn là mẫu thân của con!"

Lời nói này, như một dòng suối thanh mát chảy vào đáy lòng, khiến trong lòng ta được an ủi.

May mà, đứa trẻ này ta không nuôi dạy uổng phí!

Chúng ta lưu luyến chia tay ở cửa sau.

Nửa năm trôi qua, nữ nhi dường như lại cao lớn hơn.

Có ta dạy nàng tập võ và kinh doanh, Ôn Nương dạy nàng đọc sách viết chữ, Kiều Nương dạy nàng biết cách quan sát sắc mặt, tuy sinh ra trong thâm trạch, lớn lên trong tay đàn bà, nhưng ta tự hỏi, Thành Nguyệt được chúng ta nuôi dạy cẩn thận, không hề thua kém bất kỳ nam nhi nào.

Nghĩ đến dáng vẻ tập tễnh của nàng hồi nhỏ, lòng ta dâng lên một trận chua xót: "Nguyệt nhi, mẫu thân không nỡ xa con, nhưng..."

Nhưng ta thực sự lo lắng.

Tính cách phóng khoáng của nàng, nếu sau này bị giam cầm trong thâm cung hậu trạch, chẳng phải sẽ vô cùng áp lực đau khổ sao?

Đối diện với ánh mắt lo lắng của ta, Thành Nguyệt mỉm cười rạng rỡ: "Mẫu thân, đừng lo lắng cho con, đừng quên, ngài đã truyền dạy cho con võ công."

"Từ nay về sau..."

"Trời cao đất rộng, con có thể đi bất cứ đâu."

Sau khi rời khỏi Hầu phủ.

Ta dọn đến ở một hiệu sách cách đó không xa.

Nơi đây có cửa hàng phía trước và nhà ở phía sau, có cả sân nhỏ, tuy chỉ cách Hầu phủ một con phố, nhưng lại có cảm giác trời đất đều rộng rãi.

Theo thói quen của mình, ta sửa sang lại gian nhà này, vẫn là hiên nhà sâu thẳm, có giường có bàn, góc tường vẫn có hai ba con mèo nằm.

Thoáng chốc, như thể vẫn đang ở trong Hầu phủ.

Nhưng tâm trạng đã hoàn toàn khác.

Buổi chiều, soi gương, người trong gương vẫn là đôi mày lá liễu, mắt như nước thu, nhưng thần sắc lại có vẻ mệt mỏi không nói nên lời.

Ta mới mười bốn tuổi đã lấy Cố Cẩn Ngạn.

Giờ tính ra, cũng chỉ vừa qua tuổi xuân.

Không hiểu sao, ánh mắt này lại già nua như một bà lão.

Nhìn lại những cây cỏ trong sân thơm ngát, hoa hồng rực rỡ, một ngày xuân tươi đẹp như vậy, ta lại có thể ăn no mặc ấm suốt ngày, không làm gì, đây chẳng phải là một loại hạnh phúc sao?

Tắm rửa xong, ta nằm trên giường thiu thiu ngủ.

Một chưởng sự bỗng nhiên thò đầu ra.

"Thưa phu nhân, có người ở ngoài cầu kiến."

"Ai?"

"Hắn nói đến lấy kinh của phu nhân."

Lúc này ta vừa tắm xong, mái tóc dài ướt sũng chảy dài trên giường, cả người chỉ mặc một bộ thường phục mềm mại ôm sát cơ thể, cũng lười dậy để thay đồ.

Tiết Dung Du bước vào sân, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này.

Hắn nhìn chằm chằm ta hồi lâu, ngay sau đó quay mặt đi.
 
Tính Đạm Như Cúc
Chương 9: Chương 9



Lòng ta sinh bất mãn: “Ta xấu xí lắm sao?"

"Không....."

Đối phương vội vàng lắc đầu: "Phu nhân... rất đẹp."

"Vậy mà ngươi không chịu nhìn ta?"

"Ta...ta..."

Chỉ thấy hắn cụp mắt xuống, mặt đỏ bừng tới mang tai, hai chân lại như bám rễ xuống đất, không thể nhúc nhích mảy may.

"Sách ở đây."

Ta không vội không vàng, che quyển sách trước mặt.

"Muốn thì tự đến mà lấy."

Tương truyền, trong thành Kim Lăng đất chật người đông, ẩn chứa một quyển kỳ kinh hiếm có.

Quyển kinh này có tên là "Mỹ nhân kinh".

Giấy trắng tinh khôi, trải qua bao thăng trầm của thời gian mà vẫn mịn màng êm ái; những nét chữ thanh mảnh hiện rõ, đường cong tuyệt đẹp, lấp lánh ánh sáng, đọc từng chữ từng câu, lại như rượu ngon lâu năm đậm đà.

Thưởng thức, không khỏi khiến người ta đắm chìm trong dư vị.

Tuổi trẻ chính là tốt.

Lấy kinh đủ một canh giờ.

Tiết tiểu tướng quân vẫn không hề hấn, sắc mặt bình thường, chỉ có trên trán băng giá kia lấm tấm vài giọt mồ hôi mỏng.

Đợi hắn đọc xong kinh, mọi chuyện mới lắng dịu.

Tiết Dung Du vươn một cánh tay dài như vượn, ôm ta vào lòng cho ta tựa nghỉ.

Hắn lặng lẽ nhìn ta hồi lâu, rồi bỗng hỏi.

"Ta so với Hầu gia thế nào?"

Tiết Dung Du, so với Cố Đại Hầu gia thế nào?

Góa vợ sống như thủ tiết đã mười mấy năm, những chuyện cũ kia ta hầu như đã quên hết.

Tuy nhiên, có một điều ta có thể khẳng định...

"Dù là lúc trẻ, hắn cũng không bằng ngươi."

Lời còn chưa dứt, cửa viện bị ai đó đá văng ra.

Cố Cẩn Ngạn đứng ngoài cửa, thấy ta mềm mại vô lực tựa vào lòng nam nhân, sắc mặt lập tức xám xịt, gào lên giận dữ.

"Tần Ngọc Khanh! Ngươi nói ta không bằng hắn chỗ nào?"

Hầu gia Cố đại từ thuở thiếu thời đã nổi tiếng phong lưu tuấn tú, ném quả đầy xe.

Dù nay đã trung niên, ở kinh thành Kim Lăng này, hắn vẫn luôn được biết đến với phong thái lịch lãm, khí chất quân tử.

Mặt đỏ tía tai, thở hổn hển như trâu như bò thế này, đây là lần đầu tiên.

Tiết Dung Du thấy thế, lập tức đứng dậy chắn trước mặt ta.

"Phu nhân..."

Ngay sau đó, ta lại nhẹ nhàng đẩy hắn ra.

"Ngươi đi đi."

Khác với chủ động nhiệt tình vừa nãy, lúc này ta đã trở lại lạnh nhạt: "Chỗ này, không còn chuyện của ngươi nữa."

Tiết Dung Du sững sờ.

Ánh mắt hắn nhìn qua lại giữa ta và Cố Cẩn Ngạn một lúc, rồi nói nhỏ: "... Vậy thì, Dung Du sẽ đợi ngoài sân, nếu phu nhân cần gì, có thể gọi Dung Du bất cứ lúc nào."

"Được."

Ta đáp lời, liền nhìn thấy Cố Cẩn Ngạn nắm chặt tay thành nắm đấm.

Nhưng khi Tiết Dung Du tiến đến gần, hắn lại lùi bước trước thân hình to lớn của đối phương, trơ mắt nhìn người kia đi ra khỏi sân, chỉ có thể biến nắm đấm thành ngón tay, giơ tay lên chửi mắng ta: "Tần Ngọc Khanh!"

"Dâm phụ như ngươi!"

"Ta chung sống với ngươi hơn mười năm như phu thê, chỉ mới hơn một tháng, mà ngươi đã ôm ấp người khác?"

"Sao vậy?" Ta nằm trở lại giường như cũ, nhàn nhã lật giở quyển sách trong tay: "Cố Đại Hầu gia ngài có thể lên lầu xanh ôm ấp giai nhân, sao ta lại không thể tìm kiếm người tâm đầu ý hợp?"

Hai người như mũi kim đối diện với lưỡi dao, càng cãi vã càng gay gắt.

Chỉ chốc lát sau, đã có không ít bà tử thò đầu ra ngoài cửa nhìn lén.

Cố Cẩn Ngạn vốn luôn coi trọng sĩ diện.

Hiện giờ mất mặt lớn như vậy, hắn căm phẫn tột độ, đến mức giận dữ, nói năng bừa bãi: "Ngươi có biết, bệ hạ đã viết chiếu thư bí mật, đợi đến khi Tứ hoàng tử lên ngôi, ta sẽ có quyền lực một người dưới vạn người!"

"Của cải vô bờ bến này, hai ta vốn có thể cùng nhau hưởng thụ!"

"Nếu giờ ngươi hối hận, ta vẫn có thể cho ngươi một cơ hội nữa..."

Ta nghe vậy liền mím môi, cả người rùng mình.

"Đừng, ta không thiếu hai phút đó của ngươi."

"..."

Lời còn chưa dứt, đã thấy đối phương nhai nghiến m-á-u chảy trong miệng, từ kẽ răng ép ra mấy chữ.

"Tần Ngọc Khanh, ngươi!"
 
Back
Top Bottom