Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Tin Tức Tố Của Giáo Thảo Có Độc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
AP1GczOxgD7aXfC5Xiie1oRiVw7Y4Qa-ycO3ni2tgjQf321aLLMh2bus-P2ct6W9aPoGlUGeMBNLQsZ83qT1TTCjRcK0LI7Sb-2aQ1WuhwGqjx7gESibNCDFGE6blO4G9ASeYZ51h5ZtHBrHrCaMn8MPLfT5=w215-h322-s-no-gm

Tin Tức Tố Của Giáo Thảo Có Độc
Tác giả: Thính Nguyên
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Hài Hước, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tiểu thiếu gia phú nhị đại Chu Diễn là một Omega không bị bất cứ Alpha nào ảnh hưởng, hay nói cách khác là dậy thì không hoàn toàn, cho đến khi cậu gặp được Tiêu Dịch.

Tiêu Dịch là nam thần của Hành Trung, xưng bá ba con phố Tây Đường, đàn em một đống, làm cho các thiếu nữ xinh đẹp vừa yêu vừa sợ hắn.

Trọng điểm là, tiểu thiếu gia bị cha ruột đuổi ra khỏi nhà thì đụng phải Tiêu Dịch. Sau khi bị tin tức tố của hắn ảnh hưởng, hai chân cậu mềm nhũn khuỵu xuống, gương mặt ướt đẫm mồ hôi, mặt mũi bị ném ra xa tít tắp tận Vạn Lý Trường Thành.

Bác sĩ cầm phiếu báo cáo kết quả, vỗ bả vai Chu Diên, cười ẩn ý: "Chúc mừng, trưởng thành rồi."

Chu Diễn: "... Cút ngay cho bố."

Chu Diễn phát triển muộn, không giống như mấy Omega bình thường, cậu chỉ bị ảnh hưởng bởi Tiêu Dịch, hơn nữa loại ảnh hưởng này còn nghiêm trọng hơn các cặp có độ phù hợp tin tức cao gấp mấy lần.

Từ đây, tiểu thiếu gia lạnh lùng kiêu ngạo ở trước mặt Tiêu Dịch hoàn toàn bị áp chế.

Một buổi tối hôm nọ, Chu Diễn bị bắt nạt lâu ngày cuối cùng cũng bùng nổ, nhảy qua sô pha muốn chạy ra bên ngoài.

Tiêu Dịch dùng một tay túm người trở về, ngoạm cần cổ trắng nõn của người nào đó uy hiếp: "Còn chạy không?"

Người nào đó ban đầu còn chửi bới văng tục, lúc sau nức nở nói: "Không chạy, không chạy nữa... Đệt, tôi sai rồi được chưa?"​
 
Tin Tức Tố Của Giáo Thảo Có Độc
Chương 1: Chương 1



Hai giờ chiều, thời tiết ở Hải Thành nóng như muốn nướng cháy người.

Chiếc xe máy đằng sau dừng chưa tới nửa giờ, ngồi lên đã muốn bỏng mông. Chu Diễn chửi thề một tiếng, dứt khoát quay đầu đứng vào chỗ bóng râm, móc điện thoại ra chuẩn bị gọi một cuộc.

Nhưng điện thoại đã reo lên trước, trên màn hình hiện lên tên ông già nhà cậu - Chu Triều Dương.

Cậu ấn nút từ chối, chưa đến hai giây sau lại bắt đầu reo.

Chẳng khác nào đòi mạng!

Chu Diễn nhíu mày, nhận cuộc gọi.

Đầu bên kia vang lên một tiếng rống: "Cái thằng nhãi ranh này! Có phải lại đi đua xe không?"

Chu Diễn không kiên nhẫn cười lạnh hai tiếng: "Ông quản hơi nhiều rồi đấy, một đứa con còn chưa đủ cho ông quản à? Đừng quên tôi đã bị ông đuổi ra khỏi nhà rồi, ông không có quyền quản tôi."

"Vậy chắc tao mặc kệ mày?" Chu Triều Dương thời trẻ từng đi bộ đội, nên ngay cả khi làm ăn kinh doanh hay dạy dỗ con cái cũng không thèm vòng vo, quát lớn: "Nếu tao mặc kệ mày, thế tiền trong thẻ mày lấy từ chỗ nào? Ai cho mày chuyển trường hả? Tao nói cho mày biết tao khóa thẻ rồi, để tao phát hiện mày làm mấy việc không đàng hoàng nữa thì xem ông đây có đánh gãy chân mày không!"

Chu Diễn lười nghe ông cằn nhằn, trực tiếp cúp điện thoại, tắt máy.

Ban đầu định hẹn người ra đây, lúc này đã hết sạch hứng thú.

Chỉ còn lại cái bụng đầy lửa giận.

Năm năm trước Chu Triều Dương tái hôn, cưới một nữ Omega tên là Bạch Liễu Hân, tặng kèm thêm một đứa con Alpha miễn phí.

Điều đáng nói là đứa con ruột Chu Diễn này là một Omega, nhưng cậu lại khác với Omega bình thường.

Nghe nói lúc còn trong bụng mẹ cơ thể cậu đã không tốt, sau khi phân hoá thì chẳng khác nào Beta bình thường, hay nói cách khác là phát triển không hoàn toàn. Alpha sẽ không gây ra bất cứ ảnh hưởng gì đến cậu, và ngược lại, cậu cũng chẳng thể ảnh hưởng gì đến đối phương.

Nhưng bởi vì cậu là O, nên thậm chí còn không bằng một Beta.

Có vẻ đây là nguyên nhân trực tiếp khiến Chu Triều Dương coi trọng đứa con Alpha miễn phí kia.

Đứa con miễn phí kia tên là Thư Hàng, có tiếng là mặt người dạ thú, không phải theo nghĩa tốt, mà đơn giản chỉ là một tên cặn bã.

Kỹ thuật diễn phải gọi là đỉnh của đỉnh.

Chu thiếu gia ngậm thìa vàng từ nhỏ, tính tình không tốt lắm, đối mặt với người "anh trai" lớn hơn mình 5 tuổi này, lúc nào cũng nổi giận đùng đùng, cuối cùng ngược lại bị ông bô mình đánh.

Một tháng trước ông già bảo cậu cút ra khỏi nhà, cho nên cậu cút luôn.

Cút không một chút nào lưu luyến.

Giữa tiết hè khô nóng, đường lớn vắng tanh không bóng người.

Chu Diễn cất điện thoại vô túi, đi vào một cửa hàng tiện lợi cách đó năm mươi mét, khí lạnh phả vào mặt lập tức làm dịu cơn lửa giận trong người xuống.

Cậu mở tủ lạnh ra, lấy một chai nước lạnh.

Trước quầy tính tiền là một nữ sinh, vốn đang chơi điện thoại, liếc mắt nhìn đồ uống trên quầy: "5 tệ."

Chu Diễn theo thói quen tính móc thẻ ra.

Nữ sinh kia bảo: "Xin lỗi... Chỗ chúng tôi không trả tiền bằng thẻ."

Giọng nói cô càng về sau càng nhỏ, còn ngây người nhìn Chu Diễn, bị cậu nhìn lại thì đỏ mặt.

Chủ yếu là do Chu Diễn lớn lên quá đẹp.

Nếu như cậu không nói, người bình thường sẽ tưởng cậu là một Beta, cao tầm 1m78, vóc dáng cao gầy, các đường nét ngũ quan không chê vào đâu được. Hơn nữa cậu vốn rất trắng, chính là loại dù có phơi mình nguyên hè, chỉ cần tránh nắng hai tháng là trắng lại bình thường. Đã thế còn nhuộm một đầu tóc vàng chói mắt, đứng trong đám người trông nổi bật vô cùng.

Dù sao danh tiếng tiểu thiếu gia nhà hào môn cũng không phải nói suông.

Cậu cúi đầu mò túi nửa ngày, chỉ móc ra được 2 đồng tiền xu, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng hiếm thấy.

Nữ sinh thấy cậu không có tiền mặt, vội vàng nói: "Không cần không cần, coi như tôi tặng cậu."

Chu Diễn không lên tiếng, đang định lấy điện thoại trả, bên cạnh bỗng xuất hiện một tờ 100 tệ.

"Tiểu Diễn." Người đó gọi cậu.

Chu Diễn nhìn Thư Hàng không biết chui từ đâu ra, cau mày nói: "Lấy lại tiền đi, tôi tự trả."

Thư Hàng cao hơn Chu Diễn một chút, phong cách ăn mặc trước giờ vẫn luôn nghiêm túc, vừa tốt nghiệp đại học đã chạy theo Chu Triều Dương, lúc nào cũng làm bộ làm tịch, ở trước mặt cậu lại càng giữ hình tượng anh trai tốt không bao giờ bị phá vỡ.

Giống như hiện tại, anh ta kiên quyết đẩy tiền qua, nói với Chu Diễn: "Tiểu Diễn, đừng giận dỗi nữa. Hôm nay anh tới tìm em, chính là muốn đưa em về nhà."

Chu Diễn cười lạnh liếc nhìn: "Về nhà? Nhà ai?"

Thư Hàng cau mày: "Anh biết trong lòng em không thoải mái, nhưng mà Tiểu Diễn, chú đã đóng băng hết thẻ của em rồi. Khách sạn em ở lúc trước cũng không ở được nữa, không về nhà thì em tính đi đâu?"

Chu Diễn không nói gì, cầm đồ uống ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu, khiến cho lửa giận trong lòng bắt đầu trào lên, Thư Hàng còn theo sau cậu, tiếp tục lải nhải: "Đưa em về nhà cũng là ý của chú, chú rất lo lắng cho em, em lại sắp lên cao trung rồi, chú..."

Chu Diễn đột nhiên dừng chân, xoay người, đè Thư Hàng lên bức tường bên cạnh.

Cậu lạnh lùng nói: "Thư Hàng, tôi không quan tâm anh nghĩ gì mà lại đến tìm tôi, cũng không quan tâm anh gọi Chu Triều Dương là chú hay ba. Chỗ này chỉ có hai chúng ta, không cần phải diễn nữa, còn dám bám theo là tôi tẩn cho đấy."

Sắc mặt Thư Hàng bình tĩnh, qua hai giây đột nhiên cười một tiếng.

Anh ta đứng thẳng lại, chỉnh sửa cổ áo mình, nhìn Chu Diễn nói: "Tôi đã nói hết điều cần nói rồi, làm như thế nào là tuỳ cậu." Anh ta cầm một tờ danh thiếp, đút vào túi cậu, cười nói: "Tôi biết cậu chắc chắn ngại mở miệng đòi tiền chú, nếu ở trường học không nổi nữa, nhớ gọi điện cho anh nhé, em trai."

Nói xong, Thư Hàng lập tức đi thẳng tới chiếc xe đậu ở ven đường từ sáng sớm, đóng cửa rời đi.

Chu Diễn cúi đầu nhìn tờ giấy trong túi, lấy nó ra, tiếp tục đi, rồi quăng nó vào thùng rác bên đường.

Đôi khi cậu cảm thấy may mắn mình không giống Omega bình thường, ít nhất không bị Thư Hàng ghê tởm, càng không bị anh ta ảnh hưởng.

Hiện tại khách sạn không ở được nữa, thời gian cậu sống ở thành phố này thật ra không nhiều lắm, lúc học lớp Một mới lên đây ở, từ nhỏ đã đi theo ông bà, lớn lên ở nhà họ Ninh, bạn bè ở trường cũng không nhiều.

Tới lúc Cao trung khai giảng còn cỡ một tuần nữa, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cậu quyết định hẹn tên Nhị Cẩu Trần Đạc.

Trần Đạc lớn hơn cậu 1 tuổi, là một Omega có mong muốn ngủ với tất cả Alpha ở Hải Thành. Tuy hiện giờ vẫn còn nhỏ, nhưng điều đó cũng không cản được cậu ta khoe khoang về nó. Nói trắng ra, đây chỉ là một tên bốc phét.

Mùa hè này cậu ta ở nhà giúp ba trông tiệm xe máy, đối với những người chơi xe mà nói thì gia cảnh cậu ta không tệ, có điều khá ngốc, không thích học tập, là kiểu người Chu Triều Dương ghét nhất.

Hoàn toàn khác với những tên thiếu gia mà Thư Hàng kết giao.

"Ấy, thiếu gia, sao tự nhiên lại nhớ đến tôi thế?" Trần Đạc vẫn không đứng đắn như trước.

"Đi ăn cơm."

"Cậu bao hả?"

"Cậu bao, tôi không có tiền."

Hai người hẹn 6 giờ tối gặp mặt, Chu Diễn quay về khách sạn trả phòng, tiện tay kiểm tra thẻ của mình.

Quả nhiên, một đồng cũng không xài được.

Tuyệt vời!

Cậu đứng bên đường nhìn balo của mình, ngoại trừ chứng minh thư và điện thoại, toàn thân trên dưới thứ có lẽ đáng giá nhất chính là đôi giày cậu đang mang, của thương hiệu nước ngoài nổi tiếng, trị giá 13888.

Ngay cả chiếc xe cậu đang đi, cũng là của Trần Đạc cho cậu mượn trong kỳ nghỉ hè này đi cho đỡ ghiền.

Hiện giờ cậu chỉ có một chữ, nghèo.

Chu Diễn đứng ven đường ngậm điếu thuốc, nhưng không châm, vẻ mặt hơi mờ mịt đờ đẫn.

Ngay cả sau khi ra khỏi nhà, cậu cũng chưa từng thấy mờ mịt như bây giờ.

Đến khi một tiếng đùng bất ngờ vang lên bên cạnh cậu, điếu thuốc ngậm trong miệng giật mình rớt xuống

Cậu mất mười giây để phản ứng.

Sau đó mới nhận ra, là đâm xe.

Chiếc xe cậu đỗ ngay ngắn tại bên đường bị đâm bay ra ngoài năm sáu mét, một bên kính chiếu hậu bị dập nát, bay qua bồn hoa ven đường, rồi nhanh chóng lăn về dưới chân Chu Diễn.

Răng rắc một tiếng, vỡ tan.

Đệt!

Cũng may không có ai ở phía trước cuộc va chạm này, Chu Diễn phát hiện chiếc xe đâm mình là một chiếc Land Rover. Cửa sổ bên phía người lái mở ra, một nam sinh gầy nhom thò nửa người ra ngoài, nói: "Vãi thật, thằng oắt nào đậu xe ở đây thế?"

"Là bố mày đấy!" Chu Diễn đi tới.

Lửa giận nghẹn một buổi trưa cuối cùng cũng bùng nổ, cậu quát người nọ: "Mày mẹ nó lái xe mắt để trên đỉnh đầu hả?"

Nam sinh này tuổi tác cũng không lớn, thấy thái độ Chu Diễn như thế cũng phát cáu theo: "Mày mẹ nó chửi ai đấy?"

"Tao mẹ nó chửi mày đấy!"

Nam sinh định mở cửa xuống xe, nhưng người ngồi bên ghế lái phụ đã xuống trước cậu ta một bước.

Chu Diễn theo phản xạ có điều kiện nhìn qua.

Liếc mắt thấy người này là một Alpha, hơn nữa còn thuộc cấp bậc cao nhất. Hắn trông vô cùng trẻ tuổi, cao cỡ 1m80 trở lên, đôi chân vừa dài vừa thẳng, ăn mặc giản dị, đội mũ lưỡi trai màu đen đ.è xu.ống thấp, sống mũi cao thẳng.

Tay phải của hắn cầm điện thoại chống lên nóc xe, nhướng mày nhìn Chu Diễn: "Giận ghê thế?"

Chu Diễn vô cùng tức giận.

Sao cậu có thể không tức giận được?

Chiếc xe này của Trần Đạc đã được cải tiến, cậu thèm nhỏ dãi đã lâu, đương nhiên biết sau khi bị hư tổn phải bồi thường bao nhiêu.

Hiện giờ cậu đã trắng tay rồi, chẳng lẽ phải bán thân lấy tiền trả sao?

Hôm nay đúng là ra cửa không xem ngày, đệt mợ nó chứ!

Cậu đen mặt đứng tại chỗ, phun một chữ: "Đền!"

Ban đầu con khỉ ốm kia rống lên: "Với cái thái độ lồi lõm của mày, không đền!"

Sau đó Chu Diễn trực tiếp tiến tới nắm cổ áo tên kia đập vào thân xe.

Cậu hiện giờ rất muốn đánh người.

Cực kỳ muốn.

Tuy cậu chỉ là một Omega, nhưng từ nhỏ tới lớn không ít lần bị Chu Triều Dương lôi ra tập luyện, kinh nghiệm thực chiến phong phú, dư sức đối phó với cái tên trước mặt này.

Thế nhưng rất nhanh cổ tay cậu bị bàn tay khác nắm lấy.

Chu Diễn buông cổ áo tên kia ra, muốn trở tay vặn bàn tay đó lại.

Nhưng cậu đã tính sai, giá trị vũ lực của người nọ so với tên gậy trúc trước mặt cao hơn nhiều, cậu không thể lay chuyển được.

Cánh tay người nọ khẽ dùng sức, vây Chu Diễn vào lòng.

Chu Diễn định dùng khuỷu tay phản kích, đột nhiên rên một tiếng.

Cơn nhói từ bụng dưới khiến cậu gần như mất hết sức lực, cậu đau muốn ngất đi, phản ứng đầu tiên là tưởng bệnh đau bao tử tái phát, dần dần mới cảm thấy không đúng.

Một loại áp lực áp đảo từ người đằng sau dội xuống người cậu, sau lưng nháy mắt thấm ướt mồ hôi lạnh. Mãi lúc sau, cậu mới phát hiện bàn tay đang cầm lấy cánh tay người đằng sau của mình khẽ run rẩy.

Chủ yếu là vì đau.

Hết thảy chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, Chu Diễn thậm chí còn chưa kịp hiểu tình hình, trước mắt đã tối sầm, ngất xỉu.

Suy nghĩ cuối cùng trước khi mất ý thức chính là, rồi xong, mặt mũi coi như hoàn toàn mất sạch.

Triệu Húc nhìn cậu con trai bất ngờ trở nên yếu đuối, kinh ngạc la lên: "Vãi! Chuyện gì thế này?"

Người này mới hồi nãy còn mặt đầy sát khí, giờ đây đã nhắm mắt, màu môi trắng bệch, mồ hôi lạnh rịn trên trán dán vài sợi tóc vàng, thoạt nhìn khác hoàn toàn với con người trong chớp mắt sẽ đánh bạn đến cha mẹ nhận không ra.

Tiêu Dịch ôm lấy cậu trai bất tỉnh trong lòng mình, nhận ra có mùi bất thường trong không khí, nhíu mày.

"Mau lái xe." Tiêu Dịch nói.

Triệu Húc nhất thời chưa phản ứng kịp: "Hả?"

"Lái xe, đưa tới bệnh viện."

"Ờ ờ ờ." Triệu Húc vội vàng chạy qua mở cửa xe sau, nhìn Tiêu Dịch bế ngang người đặt vào hàng ghế sau, bản thân cũng nhanh chóng ngồi vào vị trí tài xế, lái xe hướng tới bệnh viện.

Vòng qua khúc ngoặt, Triệu Húc nhìn ra đằng sau, nhíu mày nói: "Anh Tiêu, người này chắc không bị gì đâu đúng không?"

Tiêu Dịch gật đầu: "Có vẻ như bị tin tức tố ảnh hưởng, hẳn là không có vấn đề lớn."

Bị tin tức tố của anh Tiêu ảnh hưởng? Cậu ta ban đầu còn tưởng rằng đối phương là một Beta giống mình.

Triệu Húc liếc mắt nhìn người nằm trong lòng Tiêu Dịch: "Chẳng lẽ cậu ta là...?"

Tiêu Dịch: "Ừ."

Triệu Húc: "..."

Hình tượng Omega trong ấn tượng của mình không lẽ là ảo giác?
 
Tin Tức Tố Của Giáo Thảo Có Độc
Chương 2: Chương 2



Lúc Chu Diễn tỉnh lại, phát hiện mình đang ở bệnh viện.

Cậu nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng hơn nửa ngày vẫn chưa thể hoàn hồn.

Hồi nãy đã xảy ra chuyện gì thế?

À, một tên ngốc nào đó đã đâm phải xe cậu.

Với cái người đi cùng với tên đó nữa.

Sau khi cuối cùng cũng nhớ chuyện gì đã xảy ra, Chu Diễn nhất thời rất muốn đập đầu vào tường.

"Tỉnh rồi?" Người ngồi bên cạnh giường bệnh nói, Chu Diễn nghiêng đầu nhìn sang, là một bác sĩ nữ mặc áo blouse trắng.

"Vâng."

Hiện tại phát hiện bản thân không còn cảm giác đau đớn nữa, cậu từ từ ngồi dậy.

Khi nhìn thấy người ngồi ở ghế đối diện, chân tay Chu Diễn cứng đờ, cậu chớp mắt.

Sao hắn vẫn còn ở đây?

Dường như nhận ra cậu đang nghĩ gì, Tiêu Dịch đứng lên đi tới cạnh giường, hất cằm về phía bác sĩ: "Đừng ngạc nhiên thế, tôi cũng không muốn, bác sĩ không cho đi."

Vị bác sĩ mới nãy vén màn xanh gần mép giường lên lấy cây bút cắm trên túi áo bên ngực xuống.

Cô viết hai nét lên bệnh án, phụ hoạ ậm ừ vài tiếng.

Làm xong rồi thì quay đầu nhìn Chu Diễn, cười vô cùng thân thiện.

"Hiện giờ cơ thể cậu có cảm thấy gì không?" Cô ấy hỏi.

Chu Diễn thử cử động vài cái, lắc đầu.

Cử động xong mới nhớ ra, hỏi: "Hồi nãy tôi bị gì thế?"

Bác sĩ nữ vỗ vai cậu, cười ẩn ý: "Chúc mừng, trưởng thành rồi."

Chu Diễn: "..."

"Cậu bây giờ là một Omega hoàn chỉnh."

Chu Diễn mặt đầy sọc đen.

Ngẩng đầu lên thì phát hiện một người khác ở đây cũng đang nhếch miệng cười, có vẻ nhịn rất vất vả.

Mặt Chu Diễn trong nháy mắt ngày càng đen.

Cậu bất mãn trừng mắt nhìn hắn: "Muốn cười thì cười đi."

Tiêu Dịch siết chặt tay thành quyền, đưa lên che miệng ho hai tiếng, nói: "Ngại quá."

Bác sĩ chỉ vào Tiêu Dịch, nói với Chu Diễn: "Nhắc mới nhớ, cậu phải cảm ơn cậu ấy đấy. Sau khi chúng tôi kiểm tra, phát hiện độ phù hợp tin tức tố của hai người lên tới 99.8%, hai người có thể gặp nhau quả thật là một kỳ tích. Hơn nữa cũng do cậu phát triển quá muộn, cho nên phản ứng lần đầu tiên mới dữ dội như vậy."

Một thằng đàn ông đột nhiên ngất xỉu, chỉ được xem là phản ứng dữ dội?

Chu Diễn ngay cả ý giết người cũng có rồi.

Bác sĩ hiển nhiên không nhận ra tâm tình sa sút của cậu, tiếp tục nói: "Nhưng mà trước mắt cậu có vẻ chỉ phản ứng với tin tức tố của cậu ấy thôi."

Chu Diễn nhìn người đang khoanh tay đứng cạnh giường, dùng ánh mắt ngờ vực nhìn hắn.

Bản thân chỉ phản ứng với tin tức tố của hắn, vậy mà còn làm mình đau đến túa mồ hôi lạnh, người này có độc à?

Nhưng mà tâm trạng Chu Diễn có vẻ tốt hơn.

Chỉ có phản ứng với người này, chứng minh về sau miễn không gặp lại hắn nữa là chẳng có vấn đề gì.

Thế nhưng câu tiếp theo của bác sĩ đã đánh cậu hiện nguyên hình: "Nhưng cũng chính vì thế, phản ứng trong kỳ đ.ộng dụ.c của cậu sẽ mãnh liệt hơn Omega bình thường. Chúng tôi khuyên cậu không nên sử dụng thuốc ức chế liều cao, như vậy sẽ có hại cho cơ thể. Nếu có thể, chúng tôi hy vọng tốt nhất cậu nên ở bên..."

"Tiêu Dịch." Người nào đó đứng bên cạnh tốt bụng nhắc nhở.

Bác sĩ nói: "Đúng, ở bên cạnh Tiêu Dịch, cậu ấy có thể tạo ra tác dụng trấn an tốt nhất. Hơn nữa..."

"Không cần." Chu Diễn vội vàng ngắt lời cô, nói tiếp: "Tôi chọn sử dụng thuốc ức chế."

Không tính chuyện cậu với người tên Tiêu Dịch này không quen, giữa bọn họ còn tồn tại một mối thù sâu oán nặng là xác chiếc xe kia, nhất là cơn đau đớn đó, chỉ nghĩ thôi đã khiến da đầu cậu tê dại.

Có chết cũng không muốn trải qua lần nữa.

Bác sĩ dường như nhận ra điều gì đó từ gương mặt khẽ tái xanh lại của cậu, bật cười: "Không lẽ cậu sợ đau?"

"Không phải." Chu Diễn phủ nhận.

Cậu đánh nhau không biết bao nhiêu lần, sao có thể sợ đau?

Nhưng cảm giác khi ấy, quả thật là ai cũng không chịu nổi.

Bác sĩ cũng không vạch trần cậu, tiếp tục cười nói: "Chuyện này cậu hiểu lầm rồi, tin tức tố của cậu ấy chỉ là chất xúc tác thúc đẩy sự phân hoá của cậu thôi. Cậu phát triển quá muộn, cộng thêm bị tin tức tố có độ phù hợp cực cao kí.ch th.ích, cho nên mới sinh ra cơn đau nhức, về sau sẽ từ từ giảm bớt, còn chuyện trong tương lai cậu có bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Alpha khác hay không thì phải xem phản ứng tiếp theo của cậu."

Chu Diễn gật đầu, không muốn tiếp tục đề tài khiến người khác bực bội này. Cậu thực sự không thích mùi bệnh viện, hỏi bác sĩ: "Hiện giờ tôi có thể xuất viện không?"

"Đương nhiên là được, nhưng về vấn đề cơ thể, tôi khuyên cậu nên thông báo với ba mẹ mình."

Chu Diễn lắc đầu, ý bảo không cần thông báo, cậu muốn xuất viện.

Nếu bây giờ thông báo cho Chu Triều Dương biết, chắc chắn sẽ khiến Thư Hàng và người phụ nữ kia chê cười cậu. Với thân phận Omega này của cậu, đã xác định là không thể có thể lực đỉnh cao và năng lực xuất sắc như Alpha.

Cậu vẫn sẽ bị Alpha ảnh hưởng, hơn nữa không chỉ có một.

Cậu đã từng rất căm ghét sự thật này, nhưng giờ ván đã đóng thuyền, cậu chấp nhận.

Hiện tại cậu cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn tìm một chỗ nằm.

Chu Diễn đột ngột trầm mặc khiến bác sĩ không biết nên nói gì, Tiêu Dịch nhìn cậu, rồi xoay người giúp cậu lấy thuốc.

Hai người cùng ra khỏi bệnh viện, Chu Diễn liếc mắt một cái đã phát hiện chiếc xe Land Rover đậu dưới bậc đá trước cổng bệnh viện, tên khỉ ốm ngồi ở vị trí ghế lái ra sức vẫy tay về phía này.

"Anh Tiêu! Anh! Với cậu gì đó nữa, bên này!"

Giọng lớn đến nỗi người xung quanh đều quay lại nhìn cậu ta.

Chu Diễn làm vẻ mặt một lời khó nói hết, hỏi cậu soái ca từ đầu đến cuối vẫn vô cùng kiệm lời, hỏi: "Cậu tìm tên ngốc này ở đâu ra thế?"

Biểu tình của soái ca dường như có hơi khó chịu.

Hai người bước xuống bậc đá, đi tới cạnh chiếc xe, Tiêu Dịch vỗ vào gáy của Triệu Húc: "Gào gì mà gào? Có cần tôi giúp cậu tìm cái loa không?"

Triệu Húc xoa gáy cười hai tiếng: "Tại em sợ anh không nhìn thấy em."

Cậu ta quay đầu, chú ý tới người bên cạnh. Với mâu thuẫn trước đó của hai người, cậu ta khẳng định sẽ không bày mặt tươi cười chào đón Chu Diễn, nhưng nghĩ tới việc đối phương là một Omega thì cũng không so đo tính toán nữa.

Chu Diễn không có mấy tâm tư phức tạp như Triệu Húc, xét thấy đã xong chuyện, cậu nói với Tiêu Dịch: "Cảm ơn hai cậu đã đưa tôi đến bệnh viện, nếu không còn việc gì thì tôi đi trước."

Tiêu Dịch vừa hay mở cửa xe, nói: "Đi đâu? Lên xe, tôi đưa cậu."

"Không cần đâu."

Không tiện đường, cũng không muốn tiện đường.

Tiêu Dịch nhướng mày, không ép.

Hắn lên xe kéo cửa kính xuống, nửa phút sau đột nhiên vươn hai ngón tay ngoắc với Chu Diễn, ra hiệu cậu tới gần.

Chu Diễn nghi ngờ, nhưng vẫn bước tới, nhìn người trong xe: "Chuyện gì?"

Từ bên trong đưa ra mảnh giấy không biết xé từ đâu.

Chu Diễn nhận lấy, mặt trên là hai chữ Tiêu Dịch, mặt sau là một chuỗi số điện thoại, chữ viết tay đẹp đến bất ngờ.

Cậu cảm thấy hơi khó tin.

Hôm nay chẳng biết là ngày gì, có tận hai người đưa số điện thoại cho cậu.

Tiêu Dịch nói: "Xe cậu đã được người đưa tới xưởng sửa chữa, về sau có vấn đề gì thì cứ gọi vào số điện thoại này. À, ý tôi là cơ thể của cậu."

Chu Diễn bán tín bán nghi.

Giây tiếp theo, cậu thấy đôi mắt Tiêu Dịch dưới vành mũ đen ánh nét cười nhàn nhạt, hắn nói: "Cậu chắc chưa đủ mười tám đâu nhỉ? Lái xe trái phép nha, bạn nhỏ mới lớn."

Chu Diễn: "..."

Chiếc xe nghênh ngang rời đi, Chu Diễn nhìn chằm đuôi xe nửa ngày, cuối cùng mới nhớ ra mà hét lên: "Tiêu Dịch, đồ khốn nhà cậu!"

Cậu mới là mới lớn, cả nhà cậu đều là bạn nhỏ!

Chu Diễn cực kỳ tức giận, cậu vò tờ giấy trong tay thành một cục rồi ném vào thùng rác.

Nhẹ quá, ném không vào.

Cậu lười ném lại lần thứ hai, quay đầu rời đi.

Lúc này sắc trời đã hơi tối, đèn đường dọc đường lần lượt bật lên, Chu Diễn móc điện thoại ra, phát hiện màn hình hiện lên toàn thông báo cuộc gọi nhỡ của Trần Đạc.

Cậu gọi lại, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.

Trần Đạc ngay lập tức gào lên: "Tôi bảo chứ cậu sao rồi? Không biết còn tưởng cậu bị bắt cóc mất tiêu."

"Ngại quá, tại tắt tiếng."

Cậu đổi giờ hẹn gặp mặt khác với Trần Đạc, đôi mắt vô thức nhìn cục giấy nhỏ bằng móng tay cái bên cạnh thùng rác, nghĩ một lát, không biết ma xui quỷ khiến gì mà nhặt lên, đút vào túi.

Về phía bên kia, Triệu Húc đang lái xe về hướng Tây Đường, bọn họ sống ở đó.

Tiêu Dịch vô thức xoay chiếc điện thoại trong tay.

Triệu Húc nghĩ tới phí sửa chữa chiếc xe kia, con số cao đến mức khiến cậu ta đau gan, chủ yếu là đau thay Tiêu Dịch.

Cho dù hắn không phải người thiếu tiền gì.

Nhân lúc dừng đèn đỏ, cậu ta quay đầu nói với Tiêu Dịch: "Anh Tiêu, anh đền thật à? Tên nhóc kia vừa nhìn là biết là một tiểu thiếu gia. Hơn nữa, chỗ đó vốn dĩ đâu phải chỗ đậu xe, không thể trách chúng ta được."

Tiêu Dịch nheo mắt nhìn: "Mới nhận xe có ba ngày mà đã lái liều như vậy, cậu còn thấy mình đúng?"

"Em không nói mình đúng, nhưng bộ em không thể phấn khích khi được cầm lái sao?"

Tiêu Dịch dựa lưng vào ghế xe, thả lỏng cơ thể.

"Tốt nhất cậu nên nghĩ cách giải thích với ba cậu vì sao lại đâm chiếc xe ông ấy mới mua chưa đầy một tháng thành một lỗ lớn đi."

Triệu Húc lập tức kéo cánh tay Tiêu Dịch, gào khóc: "Anh, anh phải cứu em!"

"Nhìn đường!" Tiêu Dịch gạt tay Triệu Húc ra, cảm thấy hết nói nổi, trợn mắt nói với cậu ta: "Còn chưa bị ba mình đánh chết đã muốn đi gặp Diêm Vương trước rồi phải không?"

"Em sợ." Triệu Húc một lần nữa khởi động xe, nghĩ tới lão ba mình là run rẩy.

Hoàn cảnh gia đình nhà Triệu Húc không khá giả như Tiêu Dịch, ba cậu ta là ông chủ tiệm bánh mì thủ công nổi tiếng ở phố Tây Đường, tay nghề gia truyền, được Nhà Nước cấp giấy chứng nhận uy tín.

Đôi bàn tay mạnh mẽ nhào bột ấy, đánh con không chút lưu tình.

Từ trước đến nay luôn xem trọng phương pháp bổng hạ xuất hiếu tử*.

*Bổng hạ xuất hiếu tử: quan niệm giáo dục thời xưa, ý chỉ con cái phải cho roi cho vọt thì mới hiếu thảo.

Cậu ta có thể sống sót và lớn tới giờ, thật sự là một kỳ tích.

Tiêu Dịch tặc lưỡi một tiếng, an ủi: "Cũng có phải lần đầu bị đánh đâu, chỗ tôi có thuốc, lát về cho cậu."

Triệu Húc vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng thuốc của hắn lần nào dùng cũng rất tốt, cho nên vui vẻ đồng ý.

Cậu ta đi gần nửa đường, không hiểu sao lại nghĩ tới tên nhóc hồi nãy.

"Anh." Trần Húc gọi người bên cạnh.

Tiêu Dịch dựa người vào lưng ghế, lãnh đạm ừ một tiếng.

Triệu Húc chậc lưỡi, nói: "Không biết anh có nhận ra không, kỳ thật tên nhóc chúng ta gặp hôm nay, lúc không chửi thề trông cũng... khá dễ thương."

Tiêu Dịch nhắm mắt lại như muốn ngủ.

Ánh đèn ven đường chiếu vào tạo bóng dọc theo viền mũ, che khuất hàm dưới, ánh sáng nhấp nháy làm cho gương mặt chìm trong nửa sáng nửa tối trông đẹp trai vô cùng.

Hắn có vẻ đột nhiên nghĩ tới gì đó, lơ đễnh ừ một tiếng, trong giọng nói còn mang theo ý cười.

Thoạt nhìn hung dữ như cả thế giới nợ tiền mình, thật ra chỉ là một đứa trẻ, Tiêu Dịch nghĩ.
 
Tin Tức Tố Của Giáo Thảo Có Độc
Chương 3: Chương 3



Chu Diễn không tới chỗ Trần Đạc ở, dù sao người ta đang sống với ba mẹ, làm sao cậu có thể vào ở ké được? Hẹn cậu ta chiều hôm sau gặp xong, trên người Chu Diễn không còn tiền, cậu lấy hai đồng xu còn lại bắt chuyến xe buýt cuối cùng, lang thang trong thành phố hơn một giờ.

Sau đó dùng mấy chục nhân dân tệ còn sót lại trong WeChat tìm đại một quán Net nào đó.

Trước đây cậu chưa bao giờ tới tiệm Net, không quen với hoàn cảnh xung quanh.

Cũng không biết có phải do mới phân hoá hoàn toàn hay không, mùi hương hỗn tạp trong tiệm Net làm cậu chịu không nổi.

Cảm thấy không muốn ngủ, cho nên Chu Diễn chơi game cả đêm.

Ngày hôm sau Trần Đạc há hốc mồm nhìn cậu, bóp mặt cậu xoay qua xoay lại, nhíu mày: "Cậu định cứ tiếp tục chơi cứng đối cứng với ba cậu mãi sao? Nhìn xem cái gương mặt đẹp trai này bị cậu tàn phá thành cái dạng gì rồi."

Chu Diễn tức giận hất bay tay cậu ta ra.

Không ngờ Trần Đạc lần nữa sáp lại gần, ngửi ngửi người cậu, nói: "Trên người cậu có mùi gì thế? Khá thơm đấy."

Sắc mặt Chu Diễn khẽ biến.
Người khác tạm thời không ảnh hưởng đến cậu, không có nghĩa là tin tức tố của cậu không ảnh hưởng tới người khác.

Cậu chưa kể chuyện mình đã hoàn toàn phân hoá thành công cho Trần Đạc nghe.

Chu Diễn đẩy đầu cậu ta: "Chẳng có mùi gì hết, đệt mợ nó đừng có ngửi nữa, trông có khác gì chó không."

Trần Đạc: "Cậu uống sữa phải không, chuyện đó có gì đâu mà phải ngại."

Mặt Chu Diễn tái mét.

Đây là một trong những lý do khiến cậu không muốn nói về nó, hôm qua ở bệnh viện, bác sĩ thông báo kết quả kiểm tra cho cậu rằng tin tức tố của cậu có mùi sữa trộn với hương cỏ xanh. Lúc ấy, cô còn cười nói: "Nam sinh có hương vị tươi mát như này kỳ thật rất hiếm thấy."

Chu Diễn không muốn nói gì cả.

Đặc biệt là trong tình huống ở bên cạnh còn có một Tiêu Dịch.

Dưới sự ảnh hưởng của Tiêu Dịch, cậu có thể cảm thấy trên người mình có một mùi hương như có như không, đó là hương gỗ thông, rất dễ ngửi. Chu Diễn không muốn chấp nhận, nhưng vẫn phải thừa nhận rằng mùi hương này cực kỳ phù hợp với gương mặt anh tuấn đó.

Không biết người đó đang làm gì.

Nhìn tuổi cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu, trông chẳng giống một học sinh nghiêm túc bình thường chút nào.

"Tiếp theo cậu định làm gì?" Trần Đạc hỏi cậu.

Lúc này, hai người đang ngồi xổm ở thềm đá dưới cầu vượt trên đường cái, trên tay mỗi người cầm một ly mì gói, vẫn là vị bò cay như cũ.

Chu Diễn húp xì xụp, thờ ơ nói: "Còn đang suy nghĩ."

Trần Đạc dường như bị cậu chọc cười, gõ vào ly mì của cậu, bảo: "Tôi vốn tưởng cậu là loại thiếu gia đến bữa sáng cũng phải đi máy bay ra nước ngoài ăn, không chịu nổi cuộc sống nghèo túng như này đâu."

Chu Diễn đang húp nước mì thì bị nghẹn ở cổ họng, ho sặc sụa.

Cậu nhìn chằm chằm Trần Đạc, khàn giọng nói: "Cậu có thể bớt tưởng tượng lố chút được không?"

Đi máy bay? Máy bay em gái cậu!

Trần Đạc tỏ vẻ vô tội: "Cái này không phải tôi tưởng tượng, tôi còn nghe được phiên bản lố hơn kìa, gì mà lúc học sơ trung cậu ở nội trú ở trường rồi dậy muộn, người hầu trong nhà lái siêu xe hàng chục triệu đứng bên ngoài ký túc xá, bưng đủ loại món ngon từ khắp thế giới chờ cậu lựa chọn."

Chu Diễn nghiến răng: "Thư Hàng cái tên khốn này!"

Chuyện này đương nhiên không thể thiếu dấu tích của Thư Hàng, dù sao loại chuyện như này không chỉ mới xảy ra lần một lần hai, anh ta đúng là phí không ít công sức biến cậu thành một thiếu gia vô dụng trong chiếc lồng vàng.

Mấy tin đồn nhảm này vốn đã không đáng tin.

Chu Diễn lớn tới từng này chỉ có một lần duy nhất ở nội trú là vào năm lớp 9, lý do là vì ngứa mắt người phụ nữ Bạch Liễu Hân kia suốt ngày giả bộ làm mẹ hiền đi lại trước mặt mình, nên mới dọn ra trường học ở.

Kết quả người dì duy nhất trong nhà tới, nói rằng anh trai cậu lo cậu ăn đồ ở trường không quen.

Tin đồn ngày càng lan rộng, kể từ đó cậu cũng không ở nội trú nữa.
Mắc công tạo cơ hội cho tên khốn Thư Hàng phao tin thêm.

"Trường mới của cậu thế nào?" Trần Đạc đoán được sơ sơ, dứt khoát chuyển chủ đề.

"Không biết, ba tôi chọn."

Trần Đạc cũng biết nguyên nhân cậu phải chuyển trường, thở dài nói: "Đôi khi ngẫm lại nhà có tiền chưa chắc đã là chuyện tốt, anh cậu đúng là người chẳng ra gì."

Chu Diễn lạnh lùng nhìn cậu ta: "Anh ta không phải anh tôi."

"Biết rồi, là tôi nói sai." Trần Đạc vươn tay phải đặt lên vai Chu Diễn, vỗ vài cái, nói: "Chẳng có gì to tát, không có tiền thì không phải vẫn còn anh em của cậu là tôi mà, không để cậu đói chết đâu."

Chu Diễn mỉm cười, trong lòng khá cảm động. Sau ngần ấy năm, nếu như thật sự có người bạn nào có thể nói chuyện được với cậu, thì chỉ có Trần Nhị Cẩu này.

Là người tử tế với bạn bè, không thích mấy loại thích ra vẻ ta đây như Thư Hàng giống cậu.

Nhưng đợi đến khi Chu Diễn ăn hết sợi mì cuối cùng trong ly, ngẩng đầu nhìn đường cái trước mặt, nói: "Chưa tới mức đói chết, trước tiên phải kiếm tiền ở khách sạn đã, tiệm Net không phải nơi cho người ở."

Trần Đạc nhìn theo ánh mắt cậu, thấy đối diện là ngân hàng thì run sợ, nói: "Thật ra... chúng ta chưa đến mức phải đi tới bước đường này đâu đúng không?"

Dứt lời, cậu ta lập tức tỏ thái độ: "Đến chỗ tôi ở đi, tôi không chê cậu đâu."

"Không đơn giản thế, lần này tôi phải tự mình giải quyết."

Ba cậu đóng thẻ cậu, đơn giản là muốn dùng tiền buộc cậu phải thỏa hiệp. Không phải lúc trước Thư Hàng cũng lợi dụng điểm này, ở bên cạnh ông thọc gậy bánh xe không biết bao nhiêu lần sao? Chu Diễn không muốn liên lụy đến Trần Đạc, chuyện này người ngoài không thể nhúng tay vào được.

Hai mươi phút sau, Trần Đạc đi theo Chu Diễn, vào một tiệm bida đằng sau ngân hàng.

Ở ngay bên kia đường đối diện chỗ cậu lướt mạng tối qua.

Buổi tối hôm qua Chu Diễn không chú ý, mãi đến sáng mới phát hiện khu vực này có đầy chỗ vui chơi giải trí, dân cư náo nhiệt, ngoài đường phố chỗ nào cũng nghe thấy tiếng rao bán của người bán hàng rong, rất tiện lợi cho những người nửa đêm vẫn còn lang thang ngoài đường như cậu.

"Chúng ta tới chỗ này làm gì?" Trần Đạc hỏi.

"Cá độ."

"Cá... Cá độ! Cậu điên rồi!"

Trần Đạc khẽ quát nhỏ bên tai Chu Diễn, vẻ mặt cậu vẫn như thường, đưa mắt quan sát một vòng xung quanh mình.

Tiệm bida hai người bước vào cũng không nhỏ, hiện giờ vẫn còn sớm, người bên trong không quá nhiều nhưng cũng chẳng ít. Những người có mặt vào giờ này, chủ yếu là kiểu người thường dành phần lớn thời gian ở đây.

Có rất nhiều người đặt cược cá độ bida, nhưng đa số toàn là cược nhỏ.

Chu Diễn dắt Trần Đạc tìm chỗ chơi, ném cây cơ cho cậu ta: "Sợ cái gì? Coi như chơi vui thôi."

Trần Đạc cạn lời, rõ ràng cậu tới đây vì tiền, chạy tới nơi xa lạ như này, xảy ra chuyện thì ai chịu đây?

Trình độ càn quét bàn bằng một hai lượt của Chu Diễn đặt ở chỗ này cũng đủ gây chú ý, dù sao đây cũng không phải trận đấu bida thật sự. Qua cỡ một hai giờ, trong tay cậu đã có khoảng ba bốn trăm tệ.

Phí ở khách sạn khoảng 180 tệ, đủ để cậu chống đỡ tới lúc nhập học.

Chậc, tuy có hơi nghèo, nhưng cậu vẫn không kìm được mà vui mừng.

Nhưng Chu Diễn quá nổi bật, trình độ càn quét bàn đặt ở tiệm bida nhỏ này thì không có vấn đề gì, có điều cậu rất nhanh đã khiến cho người nào đó chú ý. Ví dụ như... chủ tiệm bida này và những khách đến xem.

"Nhóc con, kỹ thuật không tồi."

Người tìm tới cửa khoảng chừng hai mươi tuổi, đuôi mắt có sẹo, nửa bên đầu còn có một hình xăm chữ nguệch ngoạc như vẽ bùa, khiến cho cả người gã toát ra khí chất đại ca. Chu Diễn chú ý thấy theo sau gã còn có vài người, chiều cao không đồng đều.

Trần Đạc chỉ muốn che mặt, đúng là sợ cái gì đến cái đó.

Những kẻ này đều là kiểu chơi luật rừng, không thể nói quy tắc và lý lẽ với chúng.

Chu Diễn vẫn bình tĩnh như thường, chỉ hơi giật khóe mắt nhìn chúng, nói: "Cũng tạm."

Mặt sẹo hỏi: "Hay là chơi với bọn tôi một ván đi, cược lớn."

Trường hợp này được xem như là quy tắc mặc định, ông chủ người ta không đời nào để bạn thắng trắng, có rất nhiều người trên danh nghĩa là huấn luyện viên nhưng thực chất là một xạ thủ.

Hay nói cách khác, tôi có thể nhường bạn thắng, nhưng cuối cùng bạn chỉ có thể thua.

Chu Diễn nói: "Không chơi."

Mặt sẹo đối diện lập tức thay đổi sắc mặt, gã đã nhìn trúng thằng nhóc cả người toàn hàng hiệu còn không phải là tay mơ này, nếu như hôm nay không hố nó một trận thì đúng là lỗ to.

Chu Diễn biết đối phương đang âm mưu gì, cho nên càng từ chối.

Cậu nhìn đám người đối diện bắt đầu cau mày, ban đầu cậu cũng không tính cược lớn, nhưng ai ngờ tiệm bida nhỏ này lại là nơi tụ tập của đám du côn trước mặt chứ.

Hôm nay đúng là ngày xui xẻo.

Nhưng mà tên mặt sẹo này có vẻ đột nhiên phát hiện ra gì đó, nhăn mũi, đôi mắt nhìn Chu Diễn với Trần Đạc sáng rực lên: "Không ngờ ở cái tiệm nhỏ này của tôi, vậy mà cũng có hai Omega tới?"

Ánh mắt Chu Diễn trầm xuống, trước khi bước vào chỗ này không phải cậu không có suy tính. Nơi đây vàng thau lẫn lộn, bọn họ đã xịt khử mùi rồi, theo lý thuyết không thể nào bị phát hiện được.

"Sao lại thế này?" Chu Diễn nghiêng đầu hỏi Trần Đạc.

Vẻ mặt Trần Đạc cứng đờ, móc bình nhỏ trong túi ra nhìn, biểu tình như đưa đám: "Mẹ tôi đưa cho tôi, quá hạn sử dụng rồi."

Chu Diễn cạn lời nhìn trời, tức giận: "Bộ cậu không thể lấy chai mới trước khi ra ngoài sao?

Giới tính Beta chiếm phần lớn trong nhóm người, vốn dĩ Omega và Alpha đã ít hơn nhiều. Hơn nữa Omega còn yếu ớt, vì cân nhắc cho sự an toàn, hầu hết sẽ không xuất hiện ở mấy chỗ như này.

Hiện tại danh tính của hai người đã bại lộ, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn về phía này.

Ở đây không thiếu Alpha, ví dụ như tên mặt sẹo trước mặt này, tin tức tố hương nhựa.

Chu Diễn thì không vấn đề gì, cậu chỉ thấy tức ngực trước tin tức tố của Alpha, nhưng Trần Đạc thì không như thế, khi mùi hương của đối phương ập tới, mặt cậu ta lập tức tái mét.

Trong tình huống khẩn cấp, Chu Diễn túm lấy Trần Đạc vọt về phía cửa: "Chạy!"

Trần Đạc cũng nhanh chóng phản ứng lại, cậu ta biết trong tình huống này mà chỉ đứng yên tại chỗ thì sẽ kéo chân Chu Diễn, cho nên rất nhanh đã lao ra cửa. Người của mặt sẹo muốn đuổi theo, bị cây gậy đánh golf mà Chu Diễn quăng tới chặn lại.

Tiệm bida lập tức trở nên hỗn loạn.

Chu Diễn đánh nhau không theo bất cứ quy luật nào, trước giờ toàn tìm người để thực chiến mà luyện ra, chiêu nào chiêu nấy đều tàn nhẫn.

Đám người của mặt sẹo ăn không ít đòn, bắt đầu hoài nghi đây thực sự mẹ nó là một Omega sao?

Bản thân mặt sẹo cũng phải tốn rất nhiều sức, gần như là vật lộn với đối phương.

Bởi vì đang đánh nhau nên gã có thể dễ dàng nhận ra mùi hương trên cơ thể Omega này nồng đậm hơn trước, vô cùng dễ ngửi. Tên mặt sẹo thầm nuốt nước miếng, ánh mắt dần trở nên tham lam và đánh khinh.

Chu Diễn dùng một chân quét ngang, bị gã đỡ được.

Mặt sẹo nắm mắt cá chân cậu.

Trọng tâm toàn thân Chu Diễn bị nghiêng về một bên, ngã về phía người mặt sẹo, cậu đang định chửi mẹ nó thì cảm thấy mông mình bị nhéo mạnh một phát.

Bên tai vang lên một câu: "Khà khà, mềm đấy."

Da đầu Chu Diễn tê rần, lập tức nổ tung.

Cậu biết chuyện gì vừa xảy ra, suýt chút nữa muốn nôn mửa.

"Tao đệt thằng khốn nhà mày!" Cậu cầm đại một chai bia để trên bàn, đập thẳng vào đầu tên mặt sẹo, bang một tiếng, mặt sẹo đau quá phải buông tay ra.

Chu Diễn vẫn chưa nguôi giận, tung một cước vào bụng gã: "Dám đụng tới bố mày hả! Ông đây đánh chết mày!"
 
Tin Tức Tố Của Giáo Thảo Có Độc
Chương 4: Chương 4



Chu Diễn bị dí chạy ít nhất ba con phố, đám người phía sau chẳng khác nào keo da chó, mãi không cắt đuôi được.

Khu này có khá nhiều ngõ hẻm ngoằn ngoèo.

Chu Diễn thở hổn hển băng qua một con hẻm đến một con phố khác, lúc này ven đường chẳng còn mấy người, không biết những người khu này bị gì, thấy cảnh cậu bị truy đuổi thì chỉ tránh né, vẻ mặt kiểu đã quá quen với chuyện này.

Trong lúc cậu đang cân nhắc xem nếu xáp lá cà với bọn kia thì có bao nhiêu phần thắng, thấy có người đi ra từ ngã tư phía trước.

Chu Diễn chú ý thấy trên tay người kia cầm hai túi rác.

Cậu không kịp nhìn rõ là ai, tiện tay chộp lấy túi rác, rồi lập tức ném mạnh ra đằng sau.

Túi rác rơi lịch bịch xuống đất.

Đám người mặt sẹo nhất thời chậm lại.

Chu Diễn quay đầu muốn chạy tiếp, phát hiện gáy mình bị người kia nắm lại.

Đúng lúc cậu định phản công, trên đỉnh đầu vang lên một câu: "Chạy cái gì?"

Giọng nói này?

Chu Diễn ngẩng đầu nhìn lên, hôm nay người kia không đội mũ, đôi mắt đen tuyền sắc bén nhìn cậu chằm chằm. Trong lòng Chu Diễn khẽ giật mình, thầm nhủ sắc mặt tên này hình như không tốt lắm.

"Sao cậu lại ở đây?" Chu Diễn hỏi.

Cổ áo cậu vẫn đang bị đối phương nắm lấy, hỏi xong mới phát hiện đám người mặt sẹo đối diện đã dừng lại, vậy mà không có hùng hổ xông lên.

Tiêu Dịch đưa mắt quan sát gương mặt người trong tay mình một hồi, sau đó mới hướng mắt nhìn về phía đối diện.

"Thích Lão Nhị, vượt ranh giới rồi."

Một câu nhẹ bẫng, khiến tên mặt sẹo trước mặt lập tức biến sắc.

Biểu tình của kẻ tên là Thích Lão Nhị này thay đổi liên tục, cuối cùng gã chỉ vào vết thương trên trán, nói: "Tiêu Dịch, chuyện hôm nay không liên quan gì tới mày, bọn tao chỉ muốn thằng nhóc trong tay mày."

Hiện tại trên mặt Thích Lão Nhị vẫn còn vết máu, bộ dáng trông rất chật vật.

Tiêu Dịch liếc nhìn Chu Diễn, hỏi: "Chuyện gì thế?"

Chu Diễn trợn mắt, nói: "Đừng hỏi, mất mặt lắm."

Tiêu Dịch nhướng mày.

Ánh mắt hắn nhẹ nhàng đảo qua gương mặt Chu Diễn, cảm thấy khá ngạc nhiên khi đối phương bị truy đuổi đến mức này mà vẫn giữ bản tính kiêu ngạo, kiên cường không chịu cúi đầu.

Tiêu Dịch một lần nữa nhìn Thích Lão Nhị, nói: "Tao mặc kệ giữa bọn mày có ân oán gì, mày muốn rời khỏi chỗ này tao cũng không quản, nhưng hôm nay nếu muốn mang người đi, tuyệt đối không được."

Thích Lão Nhị tức đến đỏ hết cả mặt, nói: "Tiêu Dịch, sao mày cứ thích lo chuyện bao đồng thế?"

"Này đâu phải chuyện bao đồng." Tiêu Dịch vẫn còn tâm trạng cười nói: "Bọn mày đi vào chỗ tao, để mày tự ý dắt người đi như vậy, sau này không phải Tiêu Dịch tao bị mang tiếng sao."

Bọn mày đi, được thôi, người này phải ở lại.

Thích Lão Nhị vẫn muốn nói gì đó, Chu Diễn cảm thấy đằng sau truyền đến không ít tiếng bước chân.

Cậu quay đầu, thấy mười mấy người chẳng khác nào côn đồ vác gậy chạy tới, cậu còn nhận ra giữa bọn họ thậm chí có người chỉ mang một cái dép lê, sắn nửa tay áo lên, rõ ràng là vội vã bay tới đây.

Dẫn đầu chính là nam sinh đi cùng với Tiêu Dịch ngày đó, tên Triệu Húc.

Chu Diễn: "..."

Tuy trước kia ở trường cậu cũng thường xuyên đánh nhau với người khác, nhưng cảnh đánh theo nhóm như này thì thực sự là lần đầu tiên thấy.

Triệu Húc chạy tới đây thì dừng, cầm gậy gỗ chỉ vào đám người đối diện, ánh mắt lộ tia hung dữ nói: "Thích Lão Nhị! Dám giở trò ở khu Hai Tây Đường, mày mẹ nó muốn chết đúng không?"

Tình thế trong nháy mắt nghịch chuyển, bọn họ đã thắng về số lượng.

Thích Lão Nhị dù không cam lòng, cũng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.

Cuối cùng, gã nhe răng vàng với Chu Diễn, quăng một câu: "Nhóc con, có giỏi thì đừng ra khỏi khu này, bọn tao không để yên đâu."

Lúc này Chu Diễn mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu lấy cây gậy trong tay Triệu Húc đập xuống đất, nở nụ cười vô cùng khiêu khích, bảo: "Bố mày sẽ chờ, xem ai sợ ai."

Thích Lão Nhị mặt đen như đáy nồi, trừng mắt liếc cậu một cái, mới phất tay ra hiệu đám người theo sau quay đầu bỏ đi.

Triệu Húc giờ mới nhận ra Chu Diễn, không để bụng cậu cướp vũ khí của mình.

Cậu ta hớn hở nói: "Ấy, anh bạn, trùng hợp ghê ta."

"Xui xẻo, bị gã đuổi tới đây." Chu Diễn chỉnh cổ áo, buồn bực nhíu mày.

Nếu hôm nay không đụng phải Tiêu Dịch, sợ là cậu sẽ gặp phiền toái lớn.

Mười mấy người hừng hực khí thế đứng ở ven đường, Chu Diễn đứng giữa cảm thấy khá mới lạ.

Cậu không ngờ Tiêu Dịch chính là đại ca khu này, chỉ cần vẫy tay là có một đống đàn em cầm gậy xông pha đứng chắn trước mặt. Theo như Chu Diễn quan sát, khi Tiêu Dịch im lặng, cả người hắn sẽ toả ra khí chất lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng nó hoàn toàn không giống của một tên lưu manh.

"Đại ca." Chu Diễn nghiêng đầu nhìn Tiêu Dịch bên cạnh, nói: "Cảm ơn."

Tiêu Dịch gật đầu, không nói gì.

Triệu Húc ở bên cạnh tò mò: "Cậu làm gì đắc tội với Thích Lão Nhị thế?"

"Tôi đến tiệm bida của gã chơi cá độ."

Triệu Húc tỏ vẻ hiểu rồi, nói: "Hèn chi, tên đó nổi tiếng xấu xa, cậu chỗ tốt không vào, lại vào chỗ của gã." Dứt lời, cậu ta cười: "Nhưng mà cậu cũng to gan đấy, dám đập mẻ trán gã."

"Cậu thử bị gã nhéo mông xem?" Nhắc tới chuyện này, Chu Diễn lập tức sởn da gà, nghiến răng: "Không chặt tay gã ra là tốt lắm rồi."

"Hả?" Triệu Húc kinh ngạc há hốc mồm.

Bị Thích Lão Nhị sàm sỡ?

Lúc này, mái tóc vàng của người đối diện hơi rối, gương mặt tràn ngập sát khí. Cậu chạy một đường tới đây, vì da trắng nên từ cổ đến mặt đều đỏ bừng, trông không khác gì một sư tử con tức giận.

Chu Diễn chưa từng để ý đến ngoại hình của mình, cho nên cậu không biết giờ phút này mình ở trong mắt người khác là như thế nào.

Một bàn tay đột nhiên đặt lên sau đầu cậu.

Cậu hơi nghiêng đầu, phát hiện là Tiêu Dịch.

Mùi hương gỗ thông thoang thoảng xộc vào mũi.

Cả người cậu bỗng chốc thả lỏng, đầu ngón tay tê dại.

Cảm giác này thật sự rất kỳ quái, khiến cậu vô cùng bất lực mất kiểm soát.

Chu Diễn vô thức nhích lại gần người bên cạnh, rồi lại cảm thấy hành động này quá ẻo lả. Cậu cố gắng đứng thẳng, mắt nhìn về phía trước, làm như không có chuyện gì xảy ra.

Triệu Húc thì ngược lại, cậu ta trơ mắt nhìn con sư tử đang nổi khùng trong chớp mắt đã được vuốt lông, ngạc nhiên nuốt nước bọt.

Chu Diễn gọi một cuộc cho Trần Đạc, thông báo mọi chuyện vẫn ổn.

Trần Đạc không biết đang ngồi xổm ở chỗ nào, miệng không ngừng xuýt xoa kêu đau.

"Có sao không?" Chu Diễn hỏi.

"Không sao, đụng trúng một tên ngốc, trật chân rồi." Đối phương ở đầu bên kia trả lời câu hỏi của cậu, nhưng vẫn tranh thủ mắng vài câu: "Anh nhẹ chút được không?"

Một giọng nói xin lỗi cậu ta vang lên.

Sau khi xác định Trần Đạc không gặp chuyện gì nghiêm trọng, Chu Diễn cúp máy.

Nửa tiếng sau, Chu Diễn ngồi trong một tiệm lẩu, đối diện là Tiêu Dịch và Triệu Húc.

Không biết có phải do cảm thấy chuyện cậu đánh sứt đầu Thích Lão Nhị quá ngầu hay không, hôm nay Trần Húc nhiệt tình một cách khác thường, cậu ta cầm đĩa sách bò và thịt bò to đổ hết vào nồi lẩu, bảo cậu: "Ăn đi ăn đi, đừng ngại."

Chu Diễn: "..."

Còn chưa chín, ăn cái gì?

Tiêu Dịch ngồi gần tường, từ lúc đặt mông xuống tới giờ vẫn luôn nghịch điện thoại, không biết là đang xem cái gì.

Vài phút sau, hắn đặt điện thoại lên bàn, nhìn Chu Diễn: "Được rồi, giờ chắc là chín rồi đấy, mau ăn thôi."

Lúc này Chu Diễn mới bắt đầu động đũa.

Không gian tiệm lẩu này không tồi, cỡ 7 giờ tối vẫn còn tiếng người ồn ào, hương lẩu kết hợp với khung cảnh náo nhiệt ầm ĩ này tạo thành một bức tranh cực kỳ sinh động.

Bàn bên cạnh chơi đoán số, ồn vô cùng, nhưng Chu Diễn hiếm khi không cảm thấy bực bội.

Hiện tại ngồi trong tiệm lẩu này, cậu mới có cảm giác như mình đang sống.

Một cảm giác đang sống thực sự.

Không cần chìm trong các cuộc cãi vã bất tận với Chu Triều Dương, không cần thấy mẹ kế là buồn bực, không cần cảnh giác với những âm mưu đằng sau mỗi hành động của Thư Hàng, càng không cần vì đánh nhau mà vung nắm đấm.

Cậu chưa từng có cảm giác này kể từ khi bỏ nhà ra đi khoảng một tháng trước.

Thực sự, chân chính, sống như một người bình thường.

Cậu không kìm được ăn rất nhiều, Tiêu Dịch từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc, chỉ có Triệu Húc nói không ngừng.

Cậu ta lúc sau mới nhớ ra, hỏi cậu: "Nghe nói cậu vẫn đang đi học, học ở trường nào thế?"

"Không nhớ, hình như tên là Hành Trung?"

Cậu vừa nói xong, phát hiện hai người đối diện đột nhiên khựng lại, nhưng Tiêu Dịch chỉ dừng trong chốc lát, giây tiếp theo lại tiếp tục gắp đồ ăn vào trong chén.

"Hành Trung?" Triệu Húc lặp lại lần nữa.

"Ừ, có vấn đề gì sao?"

"Khối mấy?"

"Học kỳ 2 khối 11."

"Ôi vãi!" Triệu Húc vỗ đùi: "Sao trước giờ tôi chưa từng thấy cậu?"

Chu Diễn nhìn Triệu Húc, rồi lại nhìn Tiêu Dịch: "Hai cậu học ở Hành Trung sao?"

"Ừ." Tiêu Dịch gật đầu.

Chu Diễn không thể không cảm thán đúng là duyên phận, không ngờ rằng ở thành phố Hải Thành rộng lớn này, đâm xe cũng đâm trúng của bạn cùng trường, cậu trả lời Triệu Húc: "Tôi mới chuyển tới, cậu không thấy là bình thường."

"Biết ngay mà." Triệu Húc vỡ lẽ: "Với kiểu của cậu, còn học khối 11, không có chuyện tôi chẳng có chút ấn tượng gì được."

"Tôi sẽ coi như đó là lời khen." Chu Diễn nói.

Triệu Húc hỏi tiếp: "Đúng rồi, cậu ở ban nào?"

Chu Diễn muốn gắp trứng cút, nhưng gắp nửa ngày vẫn không được, mắt thấy trong muôi Tiêu Dịch đang cầm vớt lên có một cục, cậu rất tự giác đưa chén qua.

Tiêu Dịch nhìn cậu một cái, đổ vào chén cậu.

Chu Diễn trả lời: "Chưa biết, vào khai giảng mới có thông tin."

Triệu Húc gật gù: "Cũng đúng, khối 11 phân ban."

Nói xong, cậu ta vẫn rất hưng phấn, dùng đũa chỉ vào Tiêu Dịch bên cạnh: "Hành Trung cách chỗ này không xa, đi xe khoảng mười phút là tới. Người ở bên cạnh tôi chính là gương mặt của Hành Trung - Tiêu đại nam thần, bọn tôi đều học ban tự nhiên. Ở trường có bất cứ vấn đề gì thì có thể hỏi tôi, ấy nhầm, hỏi anh ấy."

Chu Diễn nhìn Tiêu Dịch, cười: "Học bá sao?"

"Cấp giáo thảo luôn rồi." Triệu Húc tiếp tục, phấn khích một cách khó hiểu: "Cậu không biết đâu, ở Hành Trung có hơn nửa nữ sinh yêu thầm anh ấy đấy, và tất nhiên, nam cũng không ít."

Chu Diễn nghiêm túc gật đầu: "Cái này thì tôi tin."

Chỉ riêng về ngoại hình của Tiêu Dịch, chỗ nào cũng đều rất xuất sắc, càng khỏi bàn đến việc hắn là một trong số ít Alpha với năng lực mạnh mẽ.

Tiêu Dịch từ đầu đến cuối chỉ nghe hai người nói chuyện, biểu tình bất động như núi, cuối cùng liếc mắt nhìn Triệu Húc: "Đến cơm cũng không chặn nổi cái miệng của cậu nhỉ?"

Triệu Húc lập tức im bặt.

Bữa ăn này mất hơn một giờ, Chu Diễn cảm giác cả người mình đầy mồ hôi.

Lúc rời tiệm lẩu, ngoài trời đã tối đen.

Thành phố lên đèn, xe đưa đón khách tới cổng qua lại không ngừng, tiếng loa liên tục vang lên. Chu Diễn đứng trước cửa ngây người, lúc họ vào quán cũng chưa có đông đến vậy, c** nh* giọng hỏi: "Buổi tối ở chỗ này sao đông người vậy?"

Tiêu Dịch cầm điện thoại đứng bên cạnh sở hữu chiều cao ưu việt, rất nổi bật trong đám đông.

Hắn nghe vậy, giải thích: "Đây là khu chợ đêm náo nhiệt nhất của Tây Đường, tới giờ này, người tự nhiên sẽ đông hơn."

Chu Diễn gật đầu.

Triệu Húc ra cuối cùng, đứng đằng sau hai người hỏi Tiêu Dịch: "Anh Tiêu, tiếp theo mình đi đâu?"

Bây giờ Chu Diễn mới nhớ ra, nói: "Nếu không còn gì thì tôi đi đây." Cậu nhìn Tiêu Dịch, cười: "Hôm nay cảm ơn cậu đã mời tôi ăn cơm, lần sau có dịp... tôi sẽ mời."

Nói xong, bản thân cậu cũng thấy chột dạ, với tình trạng kinh tế của mình hiện giờ, mời cái beep.

Tiêu Dịch hỏi cậu: "Hiện giờ cậu định đi đâu?"

Chu Diễn nghĩ ngợi một hồi, tạm thời vẫn chưa biết đi chỗ nào, dứt khoát hỏi hắn: "Cậu có biết quanh đây có khách sạn giá rẻ nào không?"

Tiêu Dịch nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi: "Không có chỗ ở?"

"Ờ." Chu Diễn biết rõ tình huống hiện tại của bản thân cũng không có gì tốt, nói thẳng: "Không có tiền, cho nên nếu cậu biết khách sạn tốt nào dưới một trăm tệ, nhất định phải giới thiệu cho tôi."

Tiêu Dịch không ừ hử gì, chỉ nhanh chóng xoay người, nói: "Đi thôi, thiếu gia lưu lạc."

Chu Diễn theo sau hai bước: "Đi đâu."

"Nhà tôi."
 
Back
Top Bottom