Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
412,235
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM1i5ecZow6tBfHt8dpQEpnjgoifAVL2U6BmVv7kClddipXIS9YE2RldWicmktPhkIY62xNkCzCDZNitS24lWUhuugVW5ShzwW_BF_-zxD7ywSdI9Vme12RG5-ucFumbiMLCeGfTjizF5o8tuCDGYBG=w215-h322-s-no-gm

Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Tác giả: Bình Sinh Hoan
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Làm thế nào để viết một câu chuyện với phần mở đầu “Ta nhặt được một đứa trẻ loài người dưới chân núi?”

Ta nhặt được một đứa trẻ loài người dưới chân núi, mười lăm năm sau, hắn lớn lên thành thiếu niên đẹp nhất trong vòng trăm dặm, mày kiếm mắt sáng, lạnh lùng, dáng người thanh mảnh, một gương mặt tuấn tú khiến vô số cô nương tranh giành ghen tuông, chỉ là tính cách này… có chút u uất.

Sau đó, ta mới biết, hắn là công tử của gia tộc trừ yêu, còn ta, là con yêu cuối cùng mà hắn bắt.​
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 1



Làm thế nào để viết một câu chuyện với phần mở đầu “Ta nhặt được một đứa trẻ loài người dưới chân núi?”

Ta nhặt được một đứa trẻ loài người dưới chân núi, mười lăm năm sau, hắn lớn lên thành thiếu niên đẹp nhất trong vòng trăm dặm, mày kiếm mắt sáng, lạnh lùng, dáng người thanh mảnh, một gương mặt tuấn tú khiến vô số cô nương tranh giành ghen tuông, chỉ là tính cách này… có chút u uất.

Sau đó, ta mới biết, hắn là công tử của gia tộc trừ yêu, còn ta, là con yêu cuối cùng mà hắn bắt.

1.

"Lâm Lâm, xong chưa?" Ta hơi ngẩng mặt lên, để Lâm Lâm giúp ta vẽ lông mày.

Thiếu niên trước mắt mày kiếm mắt sáng, lạnh lùng, một đôi con ngươi sâu thẳm, đôi môi mím chặt, sống mũi cao thẳng tắp, ta mỉm cười khen hắn: "Lâm Lâm, ngươi thật đẹp."

Thiếu niên chẳng thèm để ý ta, một tay nắm lấy cằm ta, một tay kẹp cây bút vẽ lông mày mảnh khảnh, thản nhiên nói: "Đừng có lộn xộn."

Hồi lâu sau, hắn mới vẽ xong cho ta, ta nôn nóng mở tủ quần áo, kéo Lâm Lâm đến bên cạnh, chọn một chiếc váy màu hồng phấn rồi ướm thử lên người, "Lâm Lâm, ngươi nói xem phu tử có thích bộ này không?"

Hắn chỉ liếc mắt nhìn, đi đến bàn trang điểm giúp ta sắp xếp lại đồ trang sức và son phấn đang lộn xộn, cất giọng trầm thấp: "Liễu Cố An không thích ngươi."

Ta hơi bất mãn, ném chiếc váy lên giường, đi đến bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, chợt lại cảm thấy khí thế không đủ, liền đưa tay kéo áo trước n.g.ự.c hắn, "Tư Không Lâm Lâm, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, hắn dạy ngươi viết chữ, ngươi phải gọi hắn là phu tử."

Tuy đứa nhỏ này lớn lên xinh đẹp, nhưng lại không hiểu lễ nghĩa, nhất là với Cố An phu tử, đến trường học cũng lạnh lùng, như thể ai thiếu tiền hắn vậy, vẫn là hồi nhỏ đáng yêu hơn.

Bỏ qua cơn giận của ta, hắn hơi cúi người, nhẹ giọng nói: "Ta cứ cố tình gọi là Liễu Cố An đấy."

Ta tức giận đẩy hắn ra, xoay người tự mình chọn quần áo.

2.

Lâm Lâm là ta nhặt được, nên ta gọi hắn là Lâm Lâm, hôm đó ta chuẩn bị lên núi hái một ít hoa thông về ủ rượu tặng phu tử, không ngờ lại nhặt được Lâm Lâm dưới chân núi.

Lúc đó hắn ước chừng chỉ mới ba tuổi, mềm mại nằm trên đất, hàng mi vừa dày vừa cong, ta tò mò chọc chọc vào má hắn, hắn chậm rãi mở mắt, một đôi đồng tử vừa đen vừa sáng, chớp chớp mắt, bỗng nhiên cười với ta.

Ta thích y phục đẹp, đồ trang sức đẹp, tất cả những thứ đẹp đẽ, cho nên, ta liền nhặt đứa nhỏ loài người xinh đẹp này về.

Ta lấy miếng ngọc bội treo trên quần áo Lâm Lâm đưa cho phu tử xem, phu tử nói chữ trên đó đọc là "Tư Không", hẳn là họ của Lâm Lâm.

Ta rất thích Lâm Lâm, mỗi lần ra ngoài, ta đều phải mặc cho Lâm Lâm thành đứa nhỏ tuấn tú nhất Yêu Yêu trấn.

Lâm Lâm cũng rất thích ta, mỗi lần ra ngoài đều nắm tay ta. Điều quan trọng nhất là, Lâm Lâm sẽ vẽ lông mày cho ta, điều này đã giải quyết được vấn đề mỗi lần vẽ lông mày đều một bên to một bên nhỏ của ta.

Sau đó, ta đưa Lâm Lâm đến chỗ phu tử học chữ, mỗi ngày đều cùng hắn ngồi trong trường học.

Lâm Lâm học cái gì cũng nhanh, ngay cả vóc dáng cũng đột nhiên cao hơn ta một khoảng lớn.

Trong nháy mắt đã mười lăm năm trôi qua, Lâm Lâm không nằm ngoài dự đoán của ta đã trưởng thành thành thiếu niên đẹp nhất Yêu Yêu trấn.

Tiếc là, Lâm Lâm cũng không còn là Lâm Lâm đáng yêu ngày nào nữa.

Tết Nguyên tiêu hôm đó, ta cùng Lâm Lâm đến trường học, sau khi tan học liền đem bánh trôi đã chuẩn bị sẵn tặng cho phu tử, nhất quyết phải nhìn hắn ăn xong mới chịu rời đi.

Lâm Lâm nhìn thấy, đi tới nắm tay ta, lôi ta về nhà mà không nói một lời nào.

Ánh chiều tà dát lên cây trà trước cửa một lớp ánh vàng, Lâm Lâm bình tĩnh cúi đầu hỏi ta: "Người mỗi ngày đến trường học, không phải là vì muốn ở cùng ta, mà là vì Liễu Cố An đúng không?"

Ta nhíu mày, sửa lời hắn: "Lâm Lâm, ngươi phải gọi hắn là phu tử."

Hắn nhíu mày nói: "Ngươi thích hắn?"

Nói đến đây, ta có chút ngại ngùng, Liễu Cố An là phu tử của Yêu Yêu trấn, chuyên dạy những tiểu yêu đọc sách viết chữ, phong thái ôn hòa lại còn uyên bác, đối xử với mọi người cũng dịu dàng ân cần, có rất nhiều cô nương thích hắn, ta... đương nhiên cũng thích.

Má ta hơi nóng lên, khẽ gật đầu: "Ừ."

Nhưng cũng không hẳn là vậy.

"Hừ... ngươi không phải nói thích ta sao?" Lâm Lâm nhếch môi, ánh mắt nhìn chằm chằm ta.

Ta sững sờ, há miệng lắp bắp nói: "Ta, ta cũng thích ngươi mà."

Lâm Lâm nắm lấy cổ tay ta, ánh mắt khó dò: "Cũng? Nào có ai có thể cùng lúc thích hai người?"

"Ta... ta không phải người, ta là yêu."

3.

Cuối cùng ta chọn được một chiếc váy màu đỏ nước, trước khi ra ngoài lại soi gương lần nữa, đảm bảo lớp trang điểm không bị lem. Kéo cửa ra, thấy Lâm Lâm mặc một bộ trường bào màu đen đứng giữa những đóa trà, đi đến bên cạnh hắn, nghiêm túc nói: “Lâm Lâm, ta phát hiện ngươi thay đổi rồi.”

Kể từ sau Tết Nguyên tiêu hôm đó, Lâm Lâm đã hoàn toàn thay đổi, trở nên khiến ta đôi khi có chút sợ hãi, đôi mắt hắn như muốn ăn thịt người vậy, ồ, không đúng, là như muốn ăn thịt yêu vậy. Cũng từ hôm đó trở đi, hắn không còn gọi Liễu Cố An là phu tử nữa.

Nghe vậy hắn nghiêng mắt nhìn ta, khẽ cười một tiếng: “Thay đổi? Ta thay đổi chỗ nào?”

Trong mắt thiếu niên ẩn chứa vài phần ý cười, ngữ khí lại nhẹ nhàng nhàn nhạt, ta nắm chặt vạt váy, mím môi, nhìn xem, chính là bộ dạng này, còn hỏi ta thay đổi chỗ nào, ta làm sao nói rõ được?

“Ngươi, ngươi trở nên đẹp hơn!” Ta sợ sệt đáp lại một câu, có chút chán nản, thật sự có chút sợ hắn.

Lâm Lâm im lặng một hồi bỗng nhiên lên tiếng: “Đẹp hơn cả Liễu Cố An sao?”
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 2



Ta theo bản năng gật đầu, sau đó khựng lại, không biết mệt mà sửa lời: “Gọi là phu tử.”

Ta biết hắn nhất định không muốn đổi cách gọi, không muốn tranh luận với hắn, xoay người bỏ lại một câu “Ta đi tìm phu tử đây” liền nhấc chân rời đi.

Hôm nay là Tết hoa đăng, ta đã hẹn với phu tử cùng nhau đi ngắm hoa đăng.

Không ngờ mới đi được hai bước ngón tay đã bị người ta nắm lấy, Lâm Lâm nắm tay ta, lạnh giọng nói: “Ta đi cùng ngươi.”

Ta rút tay ra, không rút ra được, hắn nắm rất chặt, ta dừng bước, nói với hắn: “Lâm Lâm, ngươi buông ta ra.”

“Tại sao? Trước đây chẳng phải đều nắm tay sao?” Hắn nghiêng đầu, hỏi ta.

Ta có chút ngượng ngùng: “Phu tử nói, nam nữ thụ thụ bất thân.”

Lâm Lâm lại nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân là để nói về con người, ngươi là yêu tinh, không giống nhau.”

Ta cứng lưỡi, khô khốc nói: “Lâm Lâm, ta ít học, ngươi đừng có lừa ta.”

Tranh luận đạo lý với Lâm Lâm, ta luôn luôn không thắng nổi, đây chính là lý do ta không thích tranh cãi với hắn.

Thôi thì mặc kệ hắn vậy, nắm tay hắn đến chỗ hẹn với phu tử.

Trời dần tối, ánh đèn sáng rực chiếu lên phu tử khiến hắn trông như một vị thần tiên, ta ngây ngốc nhìn, trong lòng thán phục, nhưng hai mắt lại bất ngờ bị một bàn tay che khuất.

Ta gạt ra, trừng mắt nhìn Lâm Lâm: “Ngươi làm gì vậy?”

Hắn nhìn ta, lạnh lùng nói: “Ta sợ ngươi bị chói mắt.”

Ta liếc hắn một cái, cười ngọt ngào gọi một tiếng “Phu tử.”

Trên đường đều là nam nữ đi thành từng đôi, ba người chúng ta đi cùng nhau, thật sự có chút kỳ quái, hơn nữa, bầu không khí còn rất gượng gạo.

Ta nhìn phu tử bên trái, lại nhìn Lâm Lâm bên phải, nghĩ thầm phải tìm cách đuổi Lâm Lâm đi, nếu không thì ta làm sao bồi dưỡng tình cảm với phu tử được?

“Cái đó, Lâm Lâm, ngươi có muốn hay không…”

“Không muốn.”

Ta l.i.ế.m l**m môi, ngậm miệng.

“Tư Không công tử――” Đằng sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ lanh lảnh.

Ta quay đầu nhìn lại, có chút kinh ngạc, đợi cô nương kia đi tới.

Nàng thích Lâm Lâm, mỗi lần nhìn thấy Lâm Lâm, đều phải quấn lấy hắn thật lâu, quả nhiên, lần này lại quấn lấy nữa rồi, thấy tình huống này, ta lập tức khoác tay phu tử nhanh bước rời đi, trước khi đi, còn không quên bỏ lại một câu: “Lâm Lâm, ngươi chơi vui vẻ với người ta nha~”

Cả đoạn đường đi, ta không dám quay đầu lại, luôn cảm thấy ánh mắt sau lưng như muốn xuyên thủng ta.

Thấy ta hơi cứng người, lại hay mất tập trung, phu tử mua một chiếc đèn hoa thêu bằng chỉ vàng hình mặt trăng đưa cho ta: “Tiểu Trà cô nương, tặng nàng.”

Ta hoàn hồn, ngơ ngác nói lời cảm ơn, sau đó đưa tay nhận lấy.

Cả buổi tối, ta đều hồn bay phách lạc, lúc thì sợ Lâm Lâm đuổi theo, lúc thì lại nghĩ đến ánh mắt lúc trước của Lâm Lâm, tóm lại, buổi hẹn hò lần này rất thất bại.

Ta xách đèn hoa về đến sân, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đèn trong phòng đã sáng, Lâm Lâm đã về rồi!

Trong lòng không tự chủ được có chút thấp thỏm, vừa bước vào phòng, đã thấy cả phòng đều bày đầy đèn hoa các kiểu, ánh lửa lập lòe, Lâm Lâm ngồi trên ghế, nửa người ẩn trong bóng tối.

Nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt dường như cuồn cuộn sóng trào, khiến ta cứng đờ bước chân, nhưng nghĩ lại, đây là nhà ta, hơn nữa ta là yêu tinh, ta sợ một con người làm gì, bèn ung dung đi đến trước mặt hắn.

“Ta về rồi, những đèn hoa này đều là ngươi mua sao?” Ta chỉ vào những đèn hoa khắp phòng hỏi hắn.

Lâm Lâm nhìn ta gật đầu, giọng nói có chút trầm thấp, trong màn đêm u ám này, nghe đặc biệt êm tai: “Ừ, mua cho ngươi.”

Ta gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, giơ chiếc đèn hoa trong tay lên cười nói: “Cảm ơn Lâm Lâm, nhưng ta đã có rồi, ngươi có thể… có thể tặng cho cô nương ngươi thích.”

Hắn không nói gì, như vậy khiến ta có chút lúng túng, đang định xoay người thì nghe thấy hắn chậm rãi lên tiếng: “Cô nương ta thích không thích ta.”

Hả? Thì ra là thế, ta vỗ vai hắn, ngữ trọng tâm trường nói: “Không sao, có câu nói thế nào nhỉ, ai da, dù sao cô nương nhiều như vậy, nhất định sẽ có người thích ngươi.”

Lâm Lâm chau mày, ánh mắt có chút ảm đạm, nhỏ giọng nói: “Ừ, cô nương nhiều như vậy, ta chỉ thích nàng.”

Ta te tua.

Ban đêm, ta nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được, nghĩ đến chuyện Lâm Lâm và phu tử hôm nay, lại đau đầu, Lâm Lâm thích cô nương không thích hắn, chắc chắn tâm tình không tốt, tâm tình hắn không tốt nhất định sẽ quấy rầy ta và phu tử ở bên nhau.

Nghĩ đến còn nhiều cô nương thích phu tử như vậy, mà ta còn có cục đá chắn đường là Lâm Lâm, ta liền sốt ruột không thôi.

Tuy nhiên, ta vẫn có chút tò mò, Lâm Lâm đẹp trai như vậy, rốt cuộc là cô nương nhà nào không ưng mắt hắn.

Ta lại lấy từ dưới gối ra miếng ngọc bội chất lượng tuyệt hảo, ánh trăng chiếu vào, lại tỏa ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt.

“Tư Không?” Ta khẽ lẩm bẩm một tiếng.

Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng ta dần dần có một quyết định, để không bị Lâm Lâm quấy rầy ta ở bên phu tử, ta phải vứt bỏ Lâm Lâm… không đúng không đúng, là đưa Lâm Lâm… về nhà.

4.

Tiểu yêu ở Yêu Yêu trấn đều rất lười biếng, nhất định phải ngủ đến khi mặt trời lên cao mới chịu dậy đi kiếm ăn, trừ phu tử và Lâm Lâm.

Phu tử mỗi ngày sáng sớm đều sẽ dậy sớm luyện tập yêu thuật và chuẩn bị bài vở cho tiểu yêu ở trường học.

Lâm Lâm thì dậy sớm luyện tập vẽ bùa chú, sau đó chuẩn bị đồ ăn cho ta.

Hôm nay là ngày cuối cùng Lâm Lâm ở trường học, phu tử nói Lâm Lâm ngộ tính cao, nên học đều đã học xong, không nên học… cũng học gần hết rồi, hôm nay đi nhận một quyển sổ tốt nghiệp là được.

Phu tử luôn khen Lâm Lâm thông minh, mà Lâm Lâm chỉ biết nhắm vào phu tử, ta từng nghi ngờ chính bởi vì Lâm Lâm luôn luôn lạnh lùng với phu tử, khiến phu tử không vui, mới cho Lâm Lâm rời đi sớm.

Nhưng cũng không sao, ta định hôm nay đưa Lâm Lâm đi nhận sổ xong liền đưa hắn về nhà. Mấy hôm trước, bà tiên đào ở Yêu Yêu trấn nói bà ấy đã tính ra nhà Lâm Lâm ở đâu, cứ đi về phía nam là đến.

Bà tiên đào là vị thần tiên duy nhất ở Yêu Yêu trấn, biết tiên thuật, nghe nói mấy trăm năm trước, Yêu Yêu trấn xảy ra một trận đại chiến, bà tiên đào bị trọng thương, tiên thuật bị tổn hại, cho nên, phải tính toán gần mười lăm năm, mới tính ra được nhà Lâm Lâm.

Tuy chỉ có một thông tin là phương hướng, nhưng không sao, chỉ cần đi về phía nam, nhất định sẽ đến nhà Lâm Lâm.

Ta tìm trong tủ một cái bọc lớn, nhét hết váy đẹp và đồ trang sức vào, nín thở xách đến trước bàn, sau đó “ầm” một tiếng đặt lên bàn.

Lâm Lâm đang rót sương sớm cho ta, liếc mắt nhìn bọc lớn, nghi hoặc nhìn ta: “Chỉ là đi nhận một quyển sổ tốt nghiệp, ngươi mang những thứ này làm gì?”

Ta bưng sương sớm cẩn thận uống một hớp, lấy gương ra soi soi, xem thử có lem son môi không, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta định đi thăm người thân ở phương xa, hôm nay liền khởi hành.”

“Người thân ở phương xa? Người thân của ngươi chẳng phải là đám tiểu yêu tinh ở Yêu Yêu trấn sao? Còn người thân nào nữa?” Hắn hồ nghi nhìn ta.

Ta né tránh ánh mắt hắn, có chút chột dạ: “Ờ… cái đó, ở phương nam, ta còn có một, còn có một người tỷ tỷ.”

Lâm Lâm nhàn nhạt nói một tiếng “Ồ”, xoay người đi tưới nước cho cây trà trong sân.
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 3



Ta nhìn bóng lưng Lâm Lâm, trong lòng bỗng nhiên có chút khó chịu, cảm thấy lừa hắn như vậy hình như không tốt lắm.

Chờ ta chậm rãi uống xong sương sớm, đã là giữa trưa. Lâm Lâm chỉ cầm một cái bọc nhỏ, tùy tiện vác bọc lớn ta đặt trên bàn lên lưng.

Trên đường đến trường học, ta còn mua một chuỗi vòng tay mã não, đeo vào cổ tay, đưa tay đến trước mặt Lâm Lâm, hỏi hắn: “Lâm Lâm, đẹp không đẹp không? Ta rất thích.”

Lâm Lâm không để ý ta, nhíu mày không biết đang nhìn gì, một lúc sau, hắn đột nhiên lên tiếng: “Trong trấn xảy ra chuyện gì sao?”

Ta mân mê từng viên mã não đỏ tươi, nghiêng mắt nhìn hắn: “Hửm? Ngươi là chỉ những cô nương kia đang chạy sao? Không sao, các nàng đã chạy mấy hôm rồi, đều nói là muốn giảm cân.”

5.

Đến trường học thì phu tử đang dạy học, ta ghé vào cửa sổ len lén nhìn trộm hắn.

Ánh nắng ấm áp chiếu vào trong phòng, phu tử mặc áo xanh, thần sắc ôn hòa, dáng người cao ráo đứng trước án thư, một tay cầm bút vẽ bùa, một tay nhẹ nhàng lật trang sách.

Đột nhiên bị người ta túm lấy, cả người ta bị lật ngược lại, dựa lưng vào tường, trước mặt là Lâm Lâm với vẻ mặt u ám.

"Đừng quấy rầy đám tiểu yêu kia."

Ta ngẩng mặt cãi lại: "Ta có phát ra tiếng động đâu."

Ánh mắt Lâm Lâm từ đỉnh đầu ta lướt xuống chân, hừ lạnh: "Ngươi ăn mặc phô trương như vậy, muốn không chú ý đến ngươi cũng khó."

Ta cãi không lại Lâm Lâm, bèn cùng hắn ngồi trên tảng đá ngoài phòng học chờ phu tử.

Trong trường học truyền đến tiếng đọc sách rầm rầm, ta nhàm chán lấy chuỗi vòng tay mã não ra nghịch, nghiêng đầu nhìn Lâm Lâm, không biết hắn đứng bên kia cứ nhìn cái gì.

Rất nhanh, phu tử đã đi ra, ta đặt chuỗi vòng tay mã não sang một bên, đi đến trước mặt phu tử.

"Phu tử!"

Không biết từ lúc nào Lâm Lâm đã đi đến bên cạnh ta, lạnh lùng nói: "Ta đến lấy sổ tốt nghiệp."

Phu tử cười ôn nhu, chỉ vào bọc lớn trên người Lâm Lâm: "Hai người muốn đi xa sao?"

Ta giành nói trước Lâm Lâm: "Đúng vậy, ta muốn đi thăm một người tỷ tỷ ở phương xa."

Phu tử mỉm cười gật đầu: "Được, hai người đi theo ta."

Ta và Lâm Lâm đi theo phu tử vào một căn phòng, bên trong có rất nhiều vũ khí, ta... không hứng thú, những vũ khí này đều không đẹp, bèn xoay người đi ra ngoài.

"Lâm Lâm, theo quy định của học viện, học viên tốt nghiệp sẽ nhận được một món vũ khí, con tự chọn một món đi." Phu tử chắp tay sau lưng đi đến phía bên kia căn phòng, xoay người nói với Lâm Lâm.

Cây trúc bên ngoài cao vút, một màu xanh mướt, khắp nơi đều rải rác lá trúc rơi xuống.

Ta quay đầu nhìn phu tử, thấy hắn mỉm cười với ta, nai con trong lòng ta liền chạy loạn xạ.

Nguyên thân của phu tử là cây trúc xanh, chính là loại trúc vừa cao vừa đẹp ấy.

Ta nhảy xuống bậc thang, lại nhảy lên, vừa nghĩ đến lễ nghi kết hôn của con người. Con người kết hôn đều mặc y phục màu đỏ tươi, nhưng ta cảm thấy phu tử mặc màu xanh là đẹp nhất, nhưng mà... màu đỏ hình như có chút làm người ta vui mắt.

"Ngươi đang nghĩ gì vậy?" Lâm Lâm đột nhiên xuất hiện dưới bậc thang, ta bị hắn dọa giật mình, thế mà lại lao thẳng vào lòng hắn.

Từ trong lòng hắn ra, ta lấy gương ra soi kỹ, thấy tóc tai không rối, hơi thở phào nhẹ nhõm.

"Lâm Lâm, ngươi dọa ta làm gì?"

"Ngươi cười ngây ngô cái gì?" Hắn cúi đầu nhìn ta.

Ta khựng lại, ờ... Cũng không thể nói ta đang nghĩ đến chuyện kết hôn với phu tử chứ, bèn chuyển chủ đề: "A! Lâm Lâm, ngươi chọn thanh kiếm này sao? Đẹp thật đấy!"

Lâm Lâm nhìn chằm chằm vào mắt ta một lúc, xoay người nói: "Đi thôi!"

Ta quay đầu vẫy tay với phu tử: "Phu tử, tạm biệt, ta sẽ sớm trở... ..."

Lời ta còn chưa nói hết đã cảm thấy một trận chấn động dữ dội, rung đến mức ta suýt chút nữa thì đứng không vững, còn chưa kịp phản ứng, đã bị người ta ôm vào lòng, là Lâm Lâm.

Phu tử cũng nhanh chóng đi đến trước mặt ta, giọng điệu đầy lo lắng: "Tiểu Trà, ngươi không sao chứ?"

Tiểu Trà? Phu tử chưa từng gọi ta là Tiểu Trà, luôn luôn gọi là Tiểu Trà cô nương Tiểu Trà cô nương, ta luôn cảm thấy có chút xa cách, hiện tại hắn gọi ta là Tiểu Trà, còn lo lắng cho ta, ta vừa vui mừng, vừa ngại ngùng, nhỏ giọng nói: "Phu tử, ta không sao."

Phu tử gật đầu, xoay người nhìn về một hướng nào đó, giọng điệu lo lắng: "Kết giới bị phá rồi."

Tim ta thắt lại, kết giới của Yêu Yêu trấn bị phá rồi?

Tiểu yêu ở Yêu Yêu trấn đều là thực vật thành tinh, rất được đám yêu tinh ăn thịt bên ngoài yêu thích, yêu đan của thực vật hấp thụ tinh hoa đất trời đối với bọn nó mà nói, chính là bảo bối.

Nhưng yêu lực của tiểu yêu thực vật nói chung đều rất yếu, đối phó với yêu tinh ăn thịt bình thường thì còn được, nhưng không chống đỡ nổi Xích Xà Yêu tu luyện ngàn năm, cho nên, bà tiên đào đã thiết lập một kết giới cho Yêu Yêu trấn vào mấy trăm năm trước.

Nhưng mà bây giờ, kết giới thế mà lại bị phá? Vậy chẳng phải tiểu yêu ở Yêu Yêu trấn đều sẽ rơi vào miệng Xích Xà Yêu sao?

Xa xa truyền đến tiếng thét chói tai liên tiếp, phu tử dẫn bọn ta chạy về phía bà tiên đào.

Trên mặt đất đã nằm đầy t.h.i t.h.ể của tiểu yêu, mùi ma/u tanh ngày càng nồng nặc.

"Cẩn thận!" Lâm Lâm ôm đầu ta nằm rạp xuống đất.

Một lúc sau, ta ngẩng đầu lên, mới phát hiện trên không trung có một con rắn lớn màu đỏ, xanh, đen xen kẽ, đang phun lưỡi liên tục.

Cách đó không xa là bà tiên đào, bà ấy đang dùng tiên thuật ngăn cản Xích Xà Yêu, phu tử nhón chân, đã đến bên cạnh bà tiên đào, giúp bà tiên đào cùng đối phó với Xích Xà Yêu.

Nhưng yêu lực của Xích Xà Yêu quá mạnh, khóe miệng bà tiên đào tràn ra ma/u tươi.

"Phu tử! Bà tiên đào!" Ta bị Lâm Lâm ôm trong lòng, không động đậy được.

"Đừng qua đó, ngươi qua đó sẽ ảnh hưởng đến hắn." Lâm Lâm nói bên tai ta.

Ta thấy bà tiên đào và phu tử không biết nói gì đó, phu tử dừng lại, sau đó vẽ một lá bùa chú, liền chạy về phía bọn ta.

"Tiểu Trà, Lâm Lâm, mau ra khỏi trấn."
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 4



Lâm Lâm phản ứng cực nhanh, kéo ta chạy, ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có thể bị hắn kéo chạy về phía trước.

Ta nhìn phu tử bên cạnh, muốn hỏi hắn có sao không? Còn muốn hỏi bọn ta chạy rồi thì bà tiên đào làm sao bây giờ?

Nhưng tốc độ chạy nhanh khiến ta gần như không nói nên lời, ta âm thầm thề trong lòng, sau này nhất định phải chăm chỉ rèn luyện thân thể.

Ngay khi sắp chạy ra khỏi trấn, Lâm Lâm đột nhiên buông tay ta ra, đẩy ta vào lòng phu tử, còn ném bọc lớn cho phu tử, bỏ lại một câu "Bảo vệ nàng cho tốt, ta sẽ quay lại ngay" liền chạy về hướng ngược lại.

"Lâm Lâm――" Ta theo bản năng muốn đuổi theo hắn, phu tử lại nắm cổ tay ta chạy về phía trước, không cho ta quay lại nửa bước.

"Phu tử, ta muốn đi tìm Lâm Lâm, phu tử..." Ta cầu xin hắn buông ta ra.

Phu tử không nói gì mà lôi ta đi, cho đến khi chạy ra khỏi trấn.

Ta mệt mỏi nằm rạp trên đất, thở hổn hển, vừa ngẩng đầu lên đã thấy tất cả mọi thứ trong Yêu Yêu trấn đều đang hóa đá, kể cả tiểu yêu đang chạy trốn khắp nơi.

Tim ta thắt lại, mặc kệ người dính đầy bụi đất, ta bò dậy định chạy vào trong trấn, Lâm Lâm còn chưa ra, Lâm Lâm còn chưa ra!

Cổ tay bị phu tử nắm lấy, ta giãy không ra, xoay người cầu xin hắn: "Phu tử, ngươi buông ta ra, Lâm Lâm còn ở bên trong, ta muốn đi tìm Lâm Lâm, phu tử..."

Mắt ta đỏ hoe, cảm thấy có chất lỏng chảy xuống theo gò má, phu tử nhìn ta, thần sắc có chút kỳ lạ: "Tiểu Trà, ngươi không thể vào trong, ta đã dùng bùa hóa đá, bây giờ ngươi vào trong sẽ biến thành đá."

Ta sững sờ, bùa hóa đá? Vậy chẳng phải Lâm Lâm cũng sẽ biến thành đá sao?

...

Cho đến khi toàn bộ Yêu Yêu trấn đều hóa đá, phu tử mới buông tay ta ra, ta lau nước mắt, hỏi phu tử có thể đi tìm Lâm Lâm không, phu tử nói không thể vào trong, bùa hóa đá vẫn luôn có hiệu lực.

"Đây là cách duy nhất có thể tạm thời khống chế Xích Xà Yêu, bà tiên đào nói tìm được Vạn Cốt Vẫn, là có thể gi3t ch/3t Xích Xà Yêu." Giọng nói của phu tử vẫn ôn nhu như cũ.

Nhưng lòng ta rất khó chịu, vừa nghĩ đến Lâm Lâm cũng biến thành đá, nước mắt liền không ngừng rơi.

"Phu tử, ta không muốn Lâm Lâm biến thành đá." Ta nghẹn ngào xoay người kéo ống tay áo của hắn.

Phu tử cúi đầu nhìn ta một cái, sau đó nhìn về phía sau ta: "Ngươi quay đầu lại nhìn xem."

Ta nghe lời vừa lau nước mắt vừa xoay người lại.

Giữa những tảng đá cao thấp, Lâm Lâm đang đi về phía ta, gió chiều thổi bay tóc mai của hắn, vạt áo bay bay vẽ ra một đường cong đẹp mắt.

Ta đứng ngây người, nhìn Lâm Lâm từng bước từng bước đi đến trước mặt ta, nắm tay ta, nhét vào lòng bàn tay ta một thứ.

Là chuỗi vòng tay mã não kia.

6.

Ta nắm vòng tay, miễn cưỡng hoàn hồn, hàng mi vẫn còn ướt nước: "Lâm Lâm... ngươi, ngươi không biến thành đá sao?"

Lâm Lâm giơ tay lau mặt ta, bình tĩnh nói: "Chắc là vì... ta là con người."

Ta cũng mặc kệ nguyên nhân là gì, chỉ cần Lâm Lâm không biến thành đá là tốt rồi, nhưng còn chưa kịp nở nụ cười đã nghe Lâm Lâm khô khốc hỏi ta: "Vừa rồi... ngươi là vì ta mà khóc sao?"

Ta nghe vậy, lập tức gật đầu thật mạnh: "Ừ! Ta nuôi ngươi lâu như vậy, xem ngươi như con trai ruột, tưởng ngươi biến thành đá, ta rất buồn..."

Sắc mặt Lâm Lâm ngày càng u ám, giọng ta nhỏ dần, lui về phía phu tử kéo ống tay áo của hắn, hỏi hắn: "Ta nói sai gì sao?"

Phu tử cúi đầu khẽ ho một tiếng: "Chắc là... Lâm Lâm không muốn làm con trai của Tiểu Trà..."

"Vậy, vậy không phải con trai, là đệ đệ, là đệ đệ… được không?" Ta nhìn Lâm Lâm, vội vàng sửa lời.

Ai ngờ Lâm Lâm vác bọc lớn lên lưng xoay người bỏ đi, ta đuổi theo sau hắn: "Lâm Lâm, Lâm Lâm... ngươi đi nhanh như vậy làm gì?"

...

Ta vốn là một tiểu yêu hoa cực kỳ yêu sạch sẽ, cực kỳ yêu cái đẹp, nhưng mà bây giờ, ta lại trở thành người luộm thuộm nhất trong ba người.

Giơ tay sờ sờ mái tóc rối bù, lại cúi đầu nhìn chiếc váy bẩn thỉu, trong lòng thật sự có chút ủy khuất, ta rất muốn tắm rửa, rất muốn thay quần áo, nhưng nơi hoang vu này, thật sự không có cách nào.

"Haiz..." Ta có chút ủ rũ thở dài một tiếng, phát hiện Lâm Lâm và phu tử không hề chú ý, sau đó lại thở dài một tiếng thật mạnh: "Haiz..."

Âm cuối còn chưa dứt, Lâm Lâm và phu tử đã dừng bước, ta đang vui mừng chờ bọn họ hỏi nguyên do thì Lâm Lâm đột nhiên ôm ta lội về sau một bước lớn, sau đó nhanh chóng lấy từ trong lòng ra hai lá bùa chú dán xuống đất bên trái bên phải ta.

"Ở yên đây đừng nhúc nhích." Lâm Lâm nói xong câu đó liền rút kiếm đi đến bên cạnh phu tử.

Không bao lâu, liền có một nữ nhân diễm lệ chậm rãi đi từ sâu trong rừng cây ra, mặc một bộ váy sa màu hồng nhạt, tay phải cầm một chiếc quạt lông vũ, dáng người cực kỳ yêu kiều.

Nàng ta mỉm cười nói: "Hai vị công tử thật là tuấn tú! Nhưng mà... vị công tử cầm kiếm này... ánh mắt có chút hung ác ... Ta dù sao cũng là nữ nhân..."

Ta rất khó chịu trong lòng, nàng ta nói Lâm Lâm không tốt, nhất định là nhìn trúng phu tử rồi.

Phu tử hai ngón tay đặt lên kiếm của Lâm Lâm, ra hiệu hắn đừng manh động, nói với nữ nhân kia: "Cô nương có chuyện gì?"

Nữ nhân kia nghe vậy, mím môi khẽ cười: "Ta chỉ là cảm thấy có chút tịch mịch, công tử có nguyện ý làm bạn với ta không?"

Ta giật nảy mình, trơ mắt nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của phu tử.

Hắn thản nhiên nói một câu: "Ta không nguyện ý."

Nữ nhân kia lập tức tức giận, chỉ vào ta hỏi phu tử: "Ngươi không muốn làm bạn với ta, thì muốn làm bạn với con quái vật xấu xí kia sao? Ta đẹp hơn nàng ta nhiều!"

Ta có chút sửng sốt, đây là lần đầu tiên bị người ta gọi là quái vật xấu xí, lập tức muốn mắng chửi nàng ta, Lâm Lâm lại nhanh hơn một bước xoay kiếm đ.â.m thẳng vào cổ tay đang vươn ra của nàng ta, sau đó quỳ một chân xuống đ.â.m mũi kiếm nhuốm ma/u cùng cổ tay kia xuống đất.

Ta nhìn động tác dứt khoát lưu loát của Lâm Lâm, che miệng, Lâm Lâm thật hung ác.

Tuy phu tử nhanh chóng né sang một bên, nhưng vạt áo của hắn vẫn dính vài giọt ma/u.
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 5



Ta trơ mắt nhìn nữ nhân kia kêu thảm thiết một tiếng, biến thành một con hồ ly chín đuôi, nàng ta còn muốn rút kiếm ra, nhưng lại không thể động đậy, tay kia cũng không chạm vào được kiếm, ta biết rồi, Lâm Lâm nhất định đã viết bùa chú lên kiếm.

Con hồ ly kia ngẩng đầu gầm rú, không bao lâu, xung quanh liền xuất hiện một đám lớn hồ yêu, con nào con nấy đều hung dữ.

Chẳng trách phu tử không cho Lâm Lâm manh động!

7.

Trong tay Lâm Lâm không có kiếm, thân hình hắn lóe lên đã dán bùa chú lên người hồ yêu, chỉ là, bùa chú không đủ, vẫn còn vài con hồ yêu quấn lấy Lâm Lâm và phu tử.

Phu tử dùng lá trúc làm bị thương hồ yêu quấn lấy hắn, nhưng vẫn không thể thoát thân, còn Lâm Lâm bị đuôi của con hồ ly xuất hiện đầu tiên kia quấn lấy, không thoát ra được.

“Hắc hắc hắc…” Con hồ ly kia phát ra tiếng cười the thé.

Lòng ta lo lắng như lửa đốt, nhìn Lâm Lâm sắp bị nàng ta siết ch/3t, cũng mặc kệ lời Lâm Lâm dặn ở yên đây đừng nhúc nhích, xé hai lá bùa chú dán trên mặt đất, chạy về phía hồ yêu và Lâm Lâm.

Ngay khi dán bùa chú lên người con hồ ly kia, một cái đuôi của nó cũng đánh úp về phía ta, ta sững sờ cho đến khi bị phu tử ôm eo né tránh cái đuôi hồ ly to lớn kia.

Lâm Lâm rơi xuống, ta chạy qua đỡ Lâm Lâm đứng dậy, hắn lại lo lắng nhìn ta: “Ngươi không sao chứ?”

Ta lắc đầu: “Là phu tử cứu ta.”

Lâm Lâm cúi đầu, khẽ “ừ” một tiếng, rút kiếm ra.

Tuy là một trận hỗn chiến, nhưng may mà có nguy mà không hiểm. Chúng ta lại tiếp tục đi một đoạn đường, khi trời sắp tối mới nhìn thấy một thị trấn nhỏ cách đó không xa đang bốc khói bếp.

Chúng ta tìm một ngôi nhà, gõ cửa, người mở cửa là một lão phụ nhân hiền lành, rất nhiệt tình mời chúng ta vào, cho chúng ta một ít thức ăn, tuy chỉ có Lâm Lâm cần ăn thức ăn của con người.

Lão phụ nhân rất tốt bụng, đồng ý cho chúng ta ở lại một đêm.

Bà ấy còn hỏi chúng ta làm nghề gì, ta nói với bà ấy chúng ta muốn đi phương xa tìm người thân, ta là muội muội của phu tử, là tỷ tỷ của Lâm Lâm.

Lâm Lâm lúc đó đang lấy quần áo cho ta, nghe thấy lời ta nói, thái độ cực kỳ tồi tệ ném quần áo lên người ta rồi xoay người bỏ đi.

Nước trong thùng đã đầy, phu tử muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, ta ôm quần áo đến trước mặt Lâm Lâm, quấn lấy hắn viết một đống bùa chú, dán một vòng quanh phu tử.

Sau đó để hắn canh giữ ở ngoài cửa, ta muốn tắm rửa.

“Lâm Lâm, không được nhìn trộm…” Ta gào lên một tiếng, không nhận được hồi đáp, yên tâm c** q**n áo xuống bước vào thùng gỗ.

Ngâm mình trong nước ấm, cả người thoải mái hơn rất nhiều.

Không biết qua bao lâu, ta cảm thấy thân thể mình trở nên nhẹ bẫng, đột nhiên nhớ tới đêm nay là đêm rằm, kinh hô một tiếng: “A! Lâm Lâm…”

Gần như ngay khi ta kêu lên, Lâm Lâm đã phá cửa xông vào, hắn hoảng hốt gọi một tiếng “Tiểu Trà” sau đó nhìn thấy nửa người trên của ta lộ ra khỏi mặt nước, vành tai lập tức đỏ bừng, nhanh chóng xoay người lại.

Ta sững sờ, “ùm” một tiếng cũng xoay người lại trong nước, ta chỉ là theo thói quen, trước khi biến thành nguyên hình thì gọi Lâm Lâm. Thế mà lại nhất thời quên mất mình còn đang k.h//o.a t.h.a.n.

“Lâm Lâm, ta sắp biến thành hoa rồi.” Một lúc sau, ta mới chậm rãi lên tiếng.

Giọng nói của Lâm Lâm có chút khàn khàn: “Ừm, ngươi mặc quần áo vào trước đi.”

Ta vội vàng đứng dậy mặc quần áo, tóc tai vẫn còn ướt sũng nước.

Ta đi đến sau lưng Lâm Lâm, nắm lấy cổ tay hắn, dặn dò đi dặn dò lại: “Lâm Lâm, nhất định phải bảo vệ cánh hoa của ta thật tốt.” Sau đó liền ngất đi, ta nghĩ, ta nhất định đã biến thành một đóa hoa trà ướt sũng.

Từ khi có ký ức, ta đã biết mình không giống với những yêu tinh khác ở Yêu Yêu trấn, ta sẽ ngủ say và biến thành nguyên hình vào đêm trăng tròn, còn bọn họ thì không.

Ta từng hỏi bà tiên đào là chuyện gì xảy ra, bà ấy chỉ cười hì hì nói mỗi tiểu yêu đều có điểm khác biệt, ví dụ như Phù Dung tỷ tỷ sẽ nhảy múa suốt đêm vào ngày mùng 6 tháng 6 hàng năm, Linh Lan muội muội sẽ rung chuông suốt ngày vào đầu năm, những chuyện tương tự như vậy còn rất nhiều.

Nghe lời bà tiên đào nói ta liền không còn lo lắng nữa.

Sau này, ta có Lâm Lâm, mỗi lần biến thành nguyên hình, Lâm Lâm đều sẽ chăm sóc ta. Cho đến một lần, Lâm Lâm làm rụng một cánh hoa của ta.

Ngày hôm sau ta tỉnh lại phát hiện trên đỉnh đầu mình thế mà lại hói một mảng, sợ đến mức suýt chút nữa thì ngất đi, Lâm Lâm nắm cánh hoa kia thế mà lại cười.

Khoảng thời gian đó, ta không dám đến trường học nhìn phu tử, cả ngày lo lắng cho mái tóc của mình, cứ cách nửa canh giờ lại lấy gương ra soi xem tóc có mọc ra chưa.

Ta thậm chí còn bắt đầu thu thập vài sợi tóc rụng mỗi ngày của mình, gom chúng lại với nhau, chính là để phòng trường hợp Lâm Lâm lỡ tay làm rụng cánh hoa của ta lần nữa, thì dán lên đầu để ứng phó.

Vì mái tóc dài mượt mà này, ta thật sự đã hao tâm tổn trí, mỗi lần biến thành nguyên hình đều phải dặn dò Lâm Lâm 1800 lần, nhất định nhất định phải bảo vệ cánh hoa của ta thật tốt.

May mà Lâm Lâm cũng chỉ làm rụng cánh hoa của ta đúng một lần đó, sau này không bao giờ xảy ra nữa, nhưng dù chỉ có một lần đó, cũng đã dọa ta sợ ch/3t khiếp, ta không thể chịu đựng được bản thân bị hói đầu.

Nghĩ lại khoảng thời gian đó thật sự là ác mộng liên miên, mỗi lần nằm mơ đều là tóc rụng hết, bị một đám tiểu yêu cười nhạo.

Lâm Lâm cười vui vẻ nhất.
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 6



Trên mặt có chút ấm áp, ta chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy là ánh sáng màu cam nhạt của buổi sớm và… gương mặt của Lâm Lâm.

Lâm Lâm còn chưa tỉnh, hắn nhất định là hôm qua quá mệt mỏi nên đến giờ này vẫn còn ngủ.

Đột nhiên nhớ tới chuyện cánh hoa của ta bị Lâm Lâm làm rụng, khiến ta bị hói một mảng nhỏ hồi rất lâu trước đó. Liền vươn móng vuốt của mình, nhắm vào tóc của Lâm Lâm, ngay khi ta sắp chạm vào tóc hắn, cổ tay đột nhiên bị hắn nắm lấy.

Lâm Lâm mở mắt ra, vẫn chưa tỉnh táo lắm, giọng nói khàn khàn: “Ngươi làm gì vậy?”

Phản ứng đầu tiên của ta là phải chạy trốn, vội vàng đứng dậy muốn xuống giường, nhưng cổ tay vẫn bị Lâm Lâm nắm lấy, hắn kéo về phía mình, ta liền mất thăng bằng ngã vào lòng hắn, cũng không biết va vào đâu của hắn, nghe thấy hắn hít sâu một hơi, buông cổ tay ta ra.

Ta che chở tóc mình giải thích: “Ta ta ta, ta không phải muốn giật tóc… của ngươi…” Lời ta còn chưa nói hết, Lâm Lâm đã nhanh chóng bật người xuống giường chạy ra ngoài.

Ơ? Ta có chút không hiểu nổi, sao Lâm Lâm đột nhiên chạy mất?

Một lúc sau, ta vội vàng xuống giường lấy gương ra soi kỹ, xác định tóc không bị rụng, mới yên tâm.

Mở bọc lớn ra tìm một chiếc váy màu hồng mơ mặc lên người, liền mở cửa đi tìm phu tử.

Vừa mở cửa ra, ta đã nhìn thấy phu tử mặc áo trắng đang bị một đám cô nương mặc quần áo sặc sỡ vây quanh, dựa vào bên cạnh là Lâm Lâm với vẻ mặt lạnh lùng.

9.

Phu tử và Lâm Lâm không giống nhau, phu tử đối xử với mọi người luôn luôn hiền lành ôn hòa, sẽ không lạnh lùng với người khác, nói năng hành động đều lấy cảm nhận của người khác làm trọng.

Còn Lâm Lâm thì không giống vậy, lúc trước Lâm Lâm đối mặt với một đám cô nương theo đuổi hắn, còn sẽ uyển chuyển từ chối, để tránh làm tổn thương các nàng.

Nhưng từ sau Tết Nguyên tiêu năm đó, Lâm Lâm đã thay đổi hoàn toàn, đối mặt với những cô nương kia, Lâm Lâm chỉ lạnh lùng, không để ý tới ai, một câu cũng không muốn nói thêm.

Giống như bây giờ, phu tử bị vây quanh, còn Lâm Lâm thì không bị quấy rầy, dù sao cũng không có cô nương nào có thể chịu đựng được gương mặt lạnh lùng của Lâm Lâm.

Nhưng mà, đây là tình huống gì, những cô nương này từ đâu chui ra vậy?

Ta bước đến bên cạnh Lâm Lâm, kéo kéo tay áo hắn: “Lâm Lâm, sao bọn họ lại quen phu tử vậy?”

Hắn hơi cúi đầu, giọng điệu có chút không tự nhiên: “Trước đó ta ra ngoài đi dạo, khụ… đi theo.”

“…”

Ta đang kinh ngạc vì Lâm Lâm dẫn đến một đám cô nương, một cô nương trong số đó đột nhiên kinh hô: “Ngươi, tại sao ngươi lại muốn nói chuyện với nàng ta?”

Nàng ta nắm chiếc khăn tay màu xanh lam trách móc Lâm Lâm, lập tức thu hút sự chú ý của những cô nương khác.

Ta lập tức đi đến bên cạnh cô nương kia, cười tủm tỉm nói: “Vị cô nương này đừng kích động! Ta là tỷ tỷ của Lâm Lâm, cho nên hắn mới nói chuyện với ta.”

Cô nương kia hồ nghi nhìn Lâm Lâm: “Tỷ tỷ của Lâm Lâm?”

Ta liều mạng nháy mắt với Lâm Lâm, hắn híp mắt nhìn ta một cái, “hừ” một tiếng rồi xoay người đi.

“Ngươi xem, đúng chứ, ta không chỉ là tỷ tỷ của Lâm Lâm, ta còn là muội muội của phu tử nữa!” Ta chỉ vào phu tử nói với cô nương kia.

Những cô nương khác tò mò nhìn ta, có lẽ là đang phán đoán thật giả, may mà phu tử hơi lùi ra xa những cô nương kia một chút, nhướng mày nhỏ giọng nói: “Vậy thì làm phiền Tiểu Trà muội muội trò chuyện với các vị cô nương này, ta đi thu dọn đồ đạc trước.”

Tiểu! Trà! Muội! Muội! Phu tử gọi ta là Tiểu Trà muội muội…

“Này, ngươi đỏ mặt cái gì?” Tay áo ta bị người ta kéo kéo, ta hoàn hồn, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Lâm Lâm, đáng sợ quá!

“Ta nói cho các ngươi biết, Lâm Lâm nhà ta chính là ngoài lạnh trong nóng, các ngươi đừng sợ, cứ mạnh dạn quấn lấy hắn là được rồi!”

Ta nhìn vào mắt Lâm Lâm, gật đầu với hắn, Lâm Lâm, tự mình gây họa tự mình giải quyết! Ta đi trước đây!

Tuy biểu cảm của Lâm Lâm có chút ngơ ngác, nhưng ta nghĩ hắn nhất định hiểu ý ta, dù sao cũng sống chung với nhau lâu như vậy, ăn ý… hẳn là phải có chứ!

“Mau đi đi…” Ta nhẹ nhàng vỗ vai cô nương kia, sau đó… xoay người chạy mất.

Lâm Lâm, giao cho ngươi đấy!

Nửa canh giờ sau, Lâm Lâm đen mặt đến tìm ta, cũng không biết hắn có hiểu ánh mắt cuối cùng của ta hay không, nhưng dù sao cũng giải quyết xong rồi.

Ta và phu tử đang ở cùng lão phụ nhân nhiệt tình kia, vừa rồi lúc chúng ta đến chào tạm biệt bà ấy, phát hiện lão phụ nhân mặt mày buồn rười rượi, sau khi hỏi thăm mới biết lão phụ nhân có một đứa con trai, là một thầy thuốc, hôm qua lên núi hái thuốc, đến giờ vẫn chưa về, bà ấy rất lo lắng.

Ta nắm lấy đôi bàn tay hơi thô ráp của bà ấy, dịu dàng an ủi: “Ta có thể hiểu cảm nhận của ngài, ngài đừng lo lắng, nói không chừng lát nữa hắn sẽ về thôi.”

Lão phụ nhân cười chua xót: “Con bé còn nhỏ như vậy, làm sao có thể hiểu được nỗi lòng của ta khi làm mẹ chứ?”

“Ta có thể, thật đấy, trước đó Lâm Lâm…” Đuôi mắt đột nhiên liếc thấy ánh mắt như cười như không của Lâm Lâm đang nhìn ta, ta giật nảy mình, cười gượng gạo: “Lâm, Lâm, quả thực ta rất đồng cảm …”

Phu tử đi lên giải vây cho ta, hắn ôn nhu hỏi lão phụ nhân: “Con trai ngài đã đi núi nào?”

“Chính là ngọn núi hướng bắc ngoài thị trấn.”
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 7



Phu tử nói con trai lão phụ nhân có thể đã gặp hồ yêu, đám hồ yêu chúng ta gặp hôm qua, chắc là từ ngọn núi đó đi xuống.

Lão phụ nhân dù sao cũng đã giúp đỡ chúng ta, khi chúng ta đang bàn bạc xem có nên giúp bà ấy tìm người hay không thì con trai bà ấy đã trở về, chỉ là… có chút kỳ lạ.

Phong tục của Yêu Yêu trấn đều học theo con người, ta từng học theo con người thức đón giao thừa cho Lâm Lâm, ngày hôm sau, xung quanh mắt ta đen sì một mảng lớn, từ đó về sau, ta không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa.

Nhưng mà bây giờ nhìn con trai lão phụ nhân, suýt chút nữa thì rớt cả cằm, người này chẳng lẽ chưa từng ngủ sao? Sao quầng thâm mắt lại đen như vậy?

Con trai đó vừa vào cửa đã vui mừng kéo lão phụ nhân nói muốn thành thân với một cô nương tên là Tiểu Mị, sau đó lại vội vàng chạy ra ngoài cửa kéo vào một nữ nhân.

Nữ nhân kia mặt như hoa đào, da như mỡ đông, đôi mắt long lanh, dù chỉ mặc một bộ đồ vải thô sơ giản dị, cũng khó che giấu được dáng người yêu kiều.

Nhìn thấy chúng ta, nữ nhân kia đầu tiên là e lệ cười một tiếng, sau đó đi theo đến trước mặt lão phụ nhân.

Ta ngây ngốc đứng bên cạnh Lâm Lâm, không khỏi thầm than, sao nữ nhân này lại xinh đẹp như vậy?

Con trai lão phụ nhân tên là A Mộc, hắn nói hôm qua lên núi đốn củi bị bầy sói tấn công, may mà có Tiểu Mị cô nương cứu hắn.

Ta thật sự có chút tò mò nữ nhân yếu đuối như vậy làm sao cứu được hắn, nhưng hắn lại không muốn nói thêm, chỉ liên tục nhấn mạnh muốn cưới Tiểu Mị cô nương.

Như vậy xem ra, tính cách của A Mộc vừa hấp tấp vừa cứng đầu.

Lão phụ nhân đành phải chiều theo hắn, chuẩn bị sắp xếp chuyện thành thân của hắn và Tiểu Mị, còn giữ chúng ta ở lại thêm vài ngày, vừa vặn có thể chung vui.

Trong lòng ta thật sự rất muốn, nhưng chúng ta còn có chuyện quan trọng, ta phải vì đại cục mà suy nghĩ, cho nên…

“Lâm Lâm, ngươi thấy thế nào?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn.

Lâm Lâm thản nhiên, mở miệng nói: “Ta nghe theo ngươi.”

Đi theo ta?

Ta lại nghiêng mặt hỏi: “Phu tử, ngài thấy thế nào?”

Phu tử một tay chắp sau lưng, mỉm cười nói: “Ta cảm thấy có thể ở lại hai ngày, dù sao cũng không thiếu hai ngày này.”

Ừm, phu tử nói có thể, ta cười rạng rỡ gật đầu thật mạnh với lão phụ nhân: “Được ạ!”

……

Tiểu yêu ở Yêu Yêu trấn kết hôn không giống con người, hầu hết đều là chuyển đến một căn phòng, hoặc một hang động là coi như kết hôn rồi.

So ra, ta vẫn thích hình thức của con người hơn, những dải lụa đỏ tươi này nhìn thôi đã thấy vui mừng vô cùng, hơn nữa, ta còn học được cách cắt chữ hỉ “囍” từ lão phụ nhân.

Chỉ là ta có một chuyện không hiểu, tại sao quầng thâm mắt của A Mộc ngày càng đen, hắn nhìn cũng không giống như thiếu ngủ, ngược lại còn tràn đầy năng lượng.

Ta đành phải đi tìm Lâm Lâm và phu tử hỏi thăm, đẩy cửa vào thì thấy Lâm Lâm đang viết bùa chú, ta ngồi đối diện hắn chống cằm.

“Lâm Lâm, tại sao quầng thâm mắt của A Mộc lại đen như vậy?”

Hắn chỉ ngẩng đầu liếc ta một cái, nhàn nhạt nói: “Có lẽ là thiếu ngủ.”

“Nhưng ta thấy tinh thần hắn rất tốt mà.”

Lâm Lâm buông bút xuống, cúi đầu nhìn ta: “Hưng phấn trước khi thành thân thôi.”

Hưng phấn trước khi thành thân? Cũng đúng, ta vừa nghĩ đến chuyện thành thân với phu tử, cũng rất hưng phấn, nếu thật sự có thể thành thân với phu tử, chắc ta cũng sẽ thức trắng mấy đêm.

“Tiểu Trà, ngươi đang nghĩ gì vậy?” Lâm Lâm đột nhiên tiến sát lại trước mặt ta, ôn nhu hỏi.

Ta không kịp đề phòng, thế mà lại buột miệng nói: “Ta đang nghĩ đến phu tử…” Hơi thở đột nhiên dừng lại, không được, không thể để Lâm Lâm biết ta đang nghĩ đến chuyện đáng xấu hổ như vậy, bèn chuyển giọng: “… Nghĩ xem phu tử… đi đâu rồi? Đúng rồi, phu tử đi đâu rồi?”

Lâm Lâm đứng thẳng dậy liếc ta một cái, hai tay khoanh trước ngực: “Hắn đi ra ngoài đường rồi.”

11.

Lâm Lâm nói, phu tử chỉ nói là muốn đi ra ngoài đường, không nói là muốn đi làm gì, ta càng thêm tò mò, bèn lôi kéo Lâm Lâm đi tìm phu tử.

Khác biệt lớn nhất giữa đường phố con người và đường phố Yêu Yêu trấn chính là, cứ đi ba năm bước, là có thể nhìn thấy một gian hàng bán đồ ăn.

Cả Yêu Yêu trấn chỉ có một mình Lâm Lâm cần ăn thức ăn của con người, tiểu yêu khác tuy không cần những thứ này để duy trì sự sống, nhưng cũng thường xuyên nhìn chằm chằm vào những món ăn đó mà nuốt nước miếng.

Tuy thỉnh thoảng ta cũng nếm thử một chút, nhưng đạo lý sắc đẹp và mỹ thực không thể có cả hai ta vẫn hiểu.

Đi một vòng lớn cũng không nhìn thấy phu tử, ngược lại lại phát hiện một người kể chuyện thú vị, người nọ đang kể chuyện về yêu tinh và thượng thần một cách sinh động.

“… Thì ra, vị thượng thần kia căn bản là tham lam sắc đẹp của tiểu yêu kia, sau khi chơi chán liền biến mất tăm, đáng thương cho tiểu yêu kia và con gái nàng, bị đại yêu truy đuổi khắp nơi, cuối cùng, tiểu yêu ch/3t để bảo vệ con gái, con gái nàng cũng không rõ tung tích…”

Những người vây quanh nghe kể chuyện lên tiếng nghi ngờ: “Tại sao đại yêu lại đuổi theo hai mẹ con bọn họ?”

Người kể chuyện kia thu chiếc quạt trong tay lại, cười nói: “Chính là đợi các ngươi hỏi câu này…” Hắn thần bí cúi người, còn cố ý hạ giọng: “Trên người con gái nàng có ma/u của thần có thể luyện Hóa Thần Đan, ăn Hóa Thần Đan vào có thể biến thành thần tiên…”

“Chậc, cái này cũng giả quá đi… Đổi cái khác, đổi cái khác…”

Yêu Yêu trấn cũng có người kể chuyện, thích nhất là kể chuyện của con người, đủ loại chuyện yêu đương lãng mạn, nhưng phần lớn đều là bịa đặt, không ngờ người kể chuyện của con người lại thích kể chuyện về yêu tinh, như vậy xem ra, phần lớn cũng là bịa đặt.

Khi ta đang nghĩ như vậy, người nọ lại bắt đầu câu chuyện tiếp theo.

“Tương truyền có một thượng cổ hung thú tên là “Chúc Nguy”, hình thể to lớn dị thường, răng nanh dài mấy thước, mặt mũi dữ tợn, giỏi nhất là ngụy trang, ngày ngày nghĩ cách để thành thần, thậm chí còn gi/3t rất nhiều con người. Sau đó, các thầy trừ tà ở khắp nơi đều bắt đầu liên kết lại, chuẩn bị hợp lực tiêu diệt nó, tiếc là… tất cả đều ch/3t dưới tay Chúc Nguy…”

“A~ Vậy chẳng phải nó vẫn còn sống, chúng ta chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?” Có người kinh hô thành tiếng, tin là thật.

Người kể chuyện nhìn người nọ mỉm cười: “Đừng vội, cứ nghe ta nói tiếp, khoảng mười mấy năm trước, đột nhiên xuất hiện một gia tộc trừ tà, trong tộc có thần khí thượng cổ, trải qua mấy tháng chiến đấu cuối cùng đã tiêu diệt được Chúc Nguy…”

Mọi người xung quanh nghe say sưa, ta cũng cảm thấy thầy trừ tà kia thật sự rất lợi hại.

Trong miệng đột nhiên bị nhét vào một thứ tròn vo ngọt ngào mềm mại, ta ngẩng đầu lên gọi một cách mơ hồ: “Lâm Lâm? Cái… gì vậy?”

Trong lòng bàn tay hắn trải một tờ giấy dầu, bên trên bày vài thứ màu vàng óng, ta chưa từng nhìn thấy.

“Hạt dẻ.”
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 8



Ta phồng má cắn một miếng, một mùi thơm ngậy ngọt ngào lan tỏa nơi đầu lưỡi, hương vị… thật ngon.

“Lâm Lâm, vừa rồi ngươi có nghe thấy người nọ nói không?” Ta vừa cắn hạt dẻ vừa hỏi hắn.

“Ta đi mua hạt dẻ.”

Ta chỉ cảm thấy tiếc nuối, định bụng sau khi về sẽ kể lại cho hắn và phu tử nghe.

Tìm một vòng cũng không tìm thấy phu tử, ta bèn cùng Lâm Lâm chuẩn bị quay về, ai ngờ lại nhìn thấy phu tử trước cửa nhà A Mộc, hắn đứng bên cạnh cửa, trong tay cầm một chiếc hộp gỗ tinh xảo, như đang suy nghĩ điều gì.

“Phu tử!” Ta gọi một tiếng, cùng Lâm Lâm đi đến bên cạnh hắn, hỏi hắn: “Phu tử, ngài đi đâu vậy?”

Hắn chỉ mỉm cười, đưa hộp gỗ cho ta, cúi đầu nói: “Ta đi mua quà mừng, tặng cho A Mộc và Tiểu Mị cô nương.”

Ta cảm thấy phu tử quả nhiên là phu tử, thật chu đáo, ta và Lâm Lâm sẽ không nghĩ đến chuyện tặng quà mừng đâu.

“Tiểu Trà, ngươi đi tặng cho Tiểu Mị cô nương đi.” Phu tử hất cằm về phía sân.

Ta vui mừng ôm hộp gỗ đi vào, đột nhiên lại phát hiện trong tay còn cầm hạt dẻ chưa ăn hết, bèn đi đến phòng Lâm Lâm, đặt giấy dầu lên bàn mở ra.

Còn thừa ba viên, lát nữa có thể mỗi người một viên.

Xếp xong ta lại ôm hộp gỗ đi tìm Tiểu Mị cô nương, đứng trước cửa phòng, vừa định gõ cửa đã nghe thấy trong phòng truyền đến một trận âm thanh kỳ lạ, ta áp tai vào cửa nghe kỹ, nghe thấy tiếng re/en ri… ừm… của nam nữ lẫn lộn, ta không diễn tả được.

Trên cửa dán chữ hỉ thật to, khắp nơi đều được trang trí bằng lụa đỏ, ta nhất thời không biết có nên gõ cửa hay không, do dự thật lâu, cúi người ghé vào khe cửa muốn nhìn trộm.

Còn chưa tìm được khe cửa có thể nhìn trộm, hai mắt đã bị một bàn tay ấm áp che lại, ta theo bản năng muốn gạt tay kia ra: “Lâm Lâm, đừng động vào ta, ta nhìn xem…”

Bàn tay kia che hai mắt ta xoay ta lại, ta mới nhìn rõ.

Là phu tử!

Hắn cong môi mỉm cười: “Tiểu Trà, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.”

Ta sững sờ, ngây ngốc nói: “Nhưng ta đã… nghe thấy rồi…”

Phu tử không trách ta, nói lát nữa lại đến tặng quà mừng.

Ta dẫn phu tử đến phòng Lâm Lâm: “Phu tử, ngài mau nếm thử cái này đi! Ở Yêu Yêu trấn ta chưa từng nhìn thấy, ngon lắm…”

Ta ra sức miêu tả hương vị thơm ngon của hạt dẻ, chỉ hận không thể nhét vào miệng phu tử như Lâm Lâm đã nhét cho ta vậy.

13.

Phu tử cầm hạt dẻ cho vào miệng, ta mong đợi lời nhận xét của hắn.

“Rất ngon.”

Đối với lời nhận xét của phu tử, ta rất tự hào: “Ừm! Là hôm nay ta dẫn Lâm Lâm ra ngoài, Lâm Lâm phát hiện ra.”

Phu tử nhướng mày, mỉm cười: “Ồ? Là Lâm Lâm phát hiện sao?”

Ta cẩn thận suy nghĩ lời phu tử nói, thầm nghĩ tuyệt đối không thể để Lâm Lâm cướp công lao, bèn nghiêm túc giải thích: “Là ta, lôi kéo Lâm Lâm đi ra ngoài đường, Lâm Lâm mới phát hiện ra.”

Phu tử nhìn ta khẽ cười thành tiếng, không tiếp tục đề tài này nữa, chuyển sang nói: “Ban đêm đừng ra ngoài.”

Chủ đề thay đổi quá nhanh khiến ta có chút theo không kịp, chỉ liên tục gật đầu, sau đó lại nghĩ đến câu chuyện nghe được hôm nay, đang định nói với phu tử thì phát hiện Lâm Lâm vẫn chưa về.

“Phu tử, Lâm Lâm đi đâu rồi?” Ta ghé vào cửa nhìn ra ngoài.

“Bố trí trận pháp.”

……

Trước khi trời tối, ta đã đưa hộp gỗ cho Tiểu Mị cô nương, lúc đó ta nhìn thấy nàng ta dường như lại xinh đẹp hơn một chút, trong lòng có chút ngứa ngáy, rất muốn hỏi bí quyết làm đẹp của nàng.

Nhưng nhìn trời càng lúc càng tối, ta nghĩ đến lời phu tử nói, bèn nhịn lại quay về phòng.

Trước đó Lâm Lâm đưa cho ta một đống bùa chú màu vàng cam, bố trí một vòng tròn trong phòng ta, bảo ta tối nay ở trong phòng đừng ra ngoài.

Yêu quái bình thường, đều có thể ngửi thấy yêu khí của nhau, chỉ có yêu quái có thực lực mạnh mới có thể che giấu yêu khí của mình, ví dụ như phu tử.

Hoặc là giống như ta, yêu lực bẩm sinh đã bị phong ấn, không có yêu khí, cũng không ngửi thấy yêu khí của yêu quái khác.

Lâm Lâm… có lẽ là ở Yêu Yêu trấn lâu rồi, đối với yêu khí cũng đặc biệt nhạy cảm.

Cho nên, khi Lâm Lâm và phu tử đều phát hiện A Mộc dẫn về một con yêu tinh, chỉ có mình ta là không biết, quan trọng hơn là, bọn họ thế mà còn ăn ý đến bây giờ mới nói cho ta biết.

Ban đêm đột nhiên mưa rơi, tí tách tí tách rơi trên cửa sổ, ta cho một viên hạt dẻ vào miệng nhai, đột nhiên nghĩ đến câu chuyện người kể chuyện kia kể ban ngày, cũng không biết thật giả, con hung thú tên là Chúc Nguy kia, thật sự bị tiêu diệt rồi sao?

Ngồi ngay ngắn giữa vòng tròn bùa chú, ta cầm giấy dầu, nhìn viên hạt dẻ còn sót lại, suy nghĩ nát óc, hay là đừng ăn nữa, dù sao Lâm Lâm cũng không biết ta chừa hạt dẻ cho hắn.

Không được, Lâm Lâm nhỏ tuổi nhất, nên chừa cho Lâm Lâm.

Ngay lúc ta đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt thì cửa sổ đột nhiên bị một trận cuồng phong thổi tung, hạt dẻ… bị thổi bay mất…

Ta sững sờ, sau khi gió ngừng lại, liền nhặt hạt dẻ lên đặt vào giữa tờ giấy dầu gói lại.

Ừm, Lâm Lâm nhỏ tuổi nhất, phải cho Lâm Lâm ăn.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến một trận tiếng thét chói tai, sau đó Lâm Lâm liền xuất hiện ở cửa.

Trong màn đêm, Lâm Lâm mặc trường bào màu đen, vạt áo bay bay, đuôi tóc bay theo gió, đưa tay về phía ta: “Tiểu Trà, qua đây.”

Ta nắm hạt dẻ trong tay, lập tức đi đến bên cạnh hắn: “Lâm Lâm, đã giải quyết xong rồi sao? Phu tử đâu?”

Hắn gật đầu, nhàn nhạt nói: “Đã giải quyết xong rồi, phu tử đang đợi chúng ta ở phía trước.”

“A… Lâm Lâm, viên hạt dẻ này chừa cho ngươi, ngươi ăn đi.” Ta mở giấy dầu ra, lộ ra viên hạt dẻ.

Hắn trực tiếp cầm lên cho vào miệng, cùng lúc đó, phía sau truyền đến giọng nói của phu tử: “Tiểu Trà!”

Ta xoay người lại, nhìn thấy phu tử, mỉm cười với hắn, giơ bùa chú trong tay lên: “Bùa chú Lâm Lâm đưa cho ta, vừa được dùng rồi.”
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 9



Nói xong ta lại dán lá bùa chú còn lại trong tay lên phía sau người Lâm Lâm, khi xoay người đi đến bên cạnh phu tử, phát hiện biểu cảm của hắn có chút kinh ngạc, nắm cổ tay ta nói: “Ngươi…”

“Ai da, ta sẽ không cản trở đâu, may mà Lâm Lâm đã đưa cho ta hai lá bùa chú.” Ta nhìn phu tử, cầu khen ngợi.

Phu tử không khen ta, chỉ lẩm bẩm một câu: “Hai lá bùa chú…”

Ta hỏi hắn Lâm Lâm ở đâu, hắn nói Lâm Lâm bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại, đang ở trong phòng, ta nhất thời có chút lo lắng, Lâm Lâm thế mà lại bị thương?

Đi theo hắn đến trước cửa phòng, ta đang định đẩy cửa ra thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lâm Lâm và… giọng nói của phu tử, truyền đến từ phía sau, ta sững sờ, còn chưa kịp xoay người lại đã bất ngờ bị đẩy vào trong phòng, cửa cũng nhanh chóng bị đóng lại.

Trong phòng không có ai, xuyên qua cánh cửa, ta nghe rõ ràng phu tử vừa dẫn ta đến lạnh lùng nói: “Đừng qua đây, ngươi tưởng rằng chỉ có các ngươi mới biết bố trí trận pháp sao? Trận pháp Thiên Sát ta bố trí trong phòng này, không ai có thể chống đỡ nổi nửa nén nhang, giao yêu đan cho ta, để chúng ta đi!”

Chúng ta? Cho nên… là hai con yêu? Hắn ta đây là muốn dùng ta để uy h.i.ế.p Lâm Lâm và phu tử sao?

Ta không nghe thấy Lâm Lâm và phu tử lên tiếng, đưa tay sờ sờ trong lòng, tùy tiện mở cửa ra, màn đêm đen kịt không thấy ánh trăng, phu tử lúc trước đã thay đổi hình dạng.

Hắn ta mặc một bộ trường bào màu tím, giữa lông mày tràn đầy vẻ yêu mị, nhìn thấy ta đột nhiên mở cửa đi ra, đột nhiên trừng lớn hai mắt: “Ngươi… sao ngươi… sao ngươi có thể ra ngoài?”

Ta giơ bùa chú trong tay lên nháy mắt với hắn ta, hắc hắc cười một tiếng, trong lúc hắn ta đang kinh ngạc đã dán lên n.g.ự.c hắn ta: “Bởi vì ta không phải người! Ta là… yêu tinh.”

Hắn ta không thể nói chuyện, nhưng tràn đầy tức giận, trừng mắt nhìn ta chằm chằm, ta suy nghĩ một lúc, phản ứng lại: “Ngươi là muốn hỏi ta sao lúc trước nói Lâm Lâm chỉ đưa hai lá bùa chú sao? Ồ, Lá này là ta tích trữ từ trước…” Nói xong ta lại lấy ra một nắm bùa chú giơ lên trước mặt hắn ta: “Nè, còn rất nhiều.”

Ta xoay người đi đến chỗ Lâm Lâm và phu tử, đánh giá hai người đã im lặng hồi lâu: “Hai người không sao chứ?”

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, lá cây trong sân phát ra tiếng xào xạc, hai người đồng thời lên tiếng: “Không sao.”

……

Con yêu ta dán bùa chú lần đầu tiên tên là Tiểu Mị, lần thứ hai là Tiểu Hoặc, hai tiểu yêu này là Mị Hồ.

Nghe nói tim của Mị Hồ sẽ biến mất mỗi một khoảng thời gian, cho nên Mị Hồ chuyên ăn tim người, sau đó nhập vào người đó một khoảng thời gian. Có 2 đặc điểm, thứ nhất là mê hoặc lòng người, khiến người ta rơi vào thế giới sâu trong nội tâm, sau đó chậm rãi ch/3t, thứ hai là có thể biết chuyện thiên hạ.

Kỳ thật, A Mộc và nữ nhân kia đã ch/3t từ lâu rồi.

Lão phụ nhân vẫn còn đang ngủ trong phòng, trước đó ta đã dán một lá bùa chú thôi miên bên cạnh giường bà ấy.

Ta ngồi xổm bên cạnh hai tiểu yêu hồ kia, chống cằm, hỏi các nàng: “Ta có một chuyện không hiểu, các ngươi… tại sao lại muốn thành thân?”

“Chúng ta yêu nhau tại sao không thể thành thân?” Tiểu Mị liếc ta một cái.

Lâm Lâm dựa vào khung cửa, cười khẩy: “Cướp tim người khác, cũng xứng nói yêu nhau sao?”

Ta tán thành gật đầu, không ngờ Tiểu Mị đột nhiên hét lên: “Ngươi hiểu cái gì? Nếu không phải… nếu không phải… chúng ta sao lại cần ăn tim người, chúng ta cũng muốn có tim, chúng ta cũng muốn có thể yêu thương…”

Nếu không phải cái gì? Nàng ta không nói, ta chỉ nhìn thấy sự sợ hãi thoáng qua trong mắt nàng ta.

Phu tử đột nhiên bước lên phía trước lên tiếng, giọng điệu có chút kỳ lạ: “Nhưng các ngươi ăn tim người khác chính là sai, không có tim mà thôi, chỉ là không thể yêu thương mà thôi, các ngươi ít nhất vẫn còn sống.”

15.

Ta ngẩng đầu nhìn phu tử, thần sắc hắn nhàn nhạt, lại quay đầu nhìn Lâm Lâm, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào lưng phu tử, không biết đang nghĩ gì.

Tiểu Hoặc bị nhốt cúi đầu, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Tiểu Mị, là chúng ta sai rồi.” Sau đó lại nhìn phu tử: “Các ngươi muốn biết gì?”

“Vạn Cốt Vẫn ở đâu?”

“Đỉnh Thương Sơn.” Dừng một chút, nàng ta lại nói: “Có thể cho ta ôm Tiểu Mị một cái không?”

Ta quay đầu nhìn Lâm Lâm, hắn bước lên phía trước gỡ lá bùa chú dán trên người Tiểu Hoặc xuống, sau đó lấy từ trong người ra một lá bùa khác, nắm trong tay, khẽ niệm chú ngữ.

Ta nhìn thấy khóe mắt Tiểu Mị ướt nước, Tiểu Hoặc ôm nàng ta vào lòng, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, ta ở đây.”

Theo lá bùa chú trong tay Lâm Lâm càng lúc càng sáng, Tiểu Mị và Tiểu Hoặc cũng dần dần hóa thành hư ảnh biến mất.

Ta ngồi xổm trên mặt đất, nhất thời có chút đau lòng, Lâm Lâm kéo ta dậy, hỏi ta có sao không.

Ta lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhìn hắn: “Ngươi và phu tử… là rơi vào thế giới sâu trong nội tâm sao? Mau kể cho ta nghe, các ngươi nhìn thấy gì vậy?” Ta lại nhìn phu tử.

Tay Lâm Lâm đang nắm cánh tay ta cứng đờ, nghiêng mặt sang: “Không có gì.”

Ta không tin, Lâm Lâm nhất định đang giấu ta, hắn càng như vậy, ta càng tò mò, xoay người hỏi phu tử, phu tử nhìn ta cong môi mỉm cười: “Chúng ta không bị mê hoặc.”
 
Back
Top Bottom