Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOuYYSKuk5iKq2YdehMptpTr9fj_wlZJQH8GfZNMsNuifLEWK5MjUiA4svhykg6Lfau4nEaNjMK_RpJHA1EwD4hihmvb7_t8qg-qV3VcsQJTNKC2fJBWguSFx-AwB7Y8606TSyirpiKyypOytxKW7zh=w215-h322-s-no-gm

Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: zhihu

Tran / Editor: Quỷ Cổ Nữ

Thể loại: Vả mặt, HE, Hiện đại

Độ dài: 17

Giới thiệu

Tôi xuyên vào một bộ truyện tiểu thư thật giả máu chó, là một tiểu thư thật bị mọi người làm lơ.

Tối hôm đó về nhà, trong phòng tiểu thư giả truyền đến tiếng nói chuyện của mấy người.

Anh trai song sinh với tôi nói: "Tâm Tâm muốn ở lại thì phải nghe lời các anh."

Tiểu thư giả đáng thương: "Cầu xin anh... đừng đuổi em đi. Em nhất định sẽ ngoan."

Tôi hóa đá ngay tại chỗ.

Biết ngay cái nhà này không chào đón tôi mà.

Mấy người đừng đi, tôi đi còn không được à?​
 
Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18
Chương 1: Chương 1



Tôi thề tôi tuyệt đối không có ham mê nghe lén.

Chẳng quan muốn tạo quan hệ tốt với Lâm Tâm, miễn khiến ngày sau “chị em” cạnh tranh.

Hiện tại xem ra, có lẽ cô ta không có thời gian quan t@m đến tôi rồi.

Trong phòng, Lâm Tâm luôn mồm hứa hẹn, chỉ cần có thể để cô ta ở lại nhà họ Lâm, cho dù làm người hầu đều được.

Tôi thầm nghĩ có lẽ không cần đâu.

Bọn họ sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, cho dù cô ta bằng lòng, hai ông anh trai kia của tôi cũng không bằng lòng.

Quả nhiên, chợt nghe anh cả trịnh trọng nói: "Tâm Tâm mà luôn hiểu chuyện như này thì muốn ở lại đây mãi mãi cũng được."

Mà tôi đây, đứng ở ngoài cửa, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Bởi vì... Lâm Tâm bắt đầu nhỏ giọng nức nở, nghe đáng thương lại bất lực, như đang lên án nếu không phải tôi trở về, tình cảnh của cô ta cũng sẽ không biến thành như vậy.

Không ngờ vai hề lại là tôi, thật khiến cho người ta cạn lời.

Sáng sớm, hai ông anh trai đến công ty.

Lúc Lâm Tâm xuống cầu thang, bước chân mềm nhũn nhìn dáng vẻ rất yếu đuối.

Tôi có lòng tốt hỏi cô ta có cần hỗ trợ hay không.

Lâm Tâm liếc nhanh tôi một cái rồi lại cúi đầu cười tự giễu, hỏi: "Không phải cô rất khinh thường tôi à?"

Đầu tôi bị chập mạch trong giây lát: "Cái gì?"

"Tôi không muốn về nông thôn, tôi không sống nổi ở đó."

Ồ, hóa ra cô ta vì điều này.

Thế cũng chả sao, đổi thành người nào thì cũng không muốn trở lại thôi.
 
Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18
Chương 2: Chương 2



Lúc tôi xuyên vào chưa từng gặp mặt cha mẹ của nhà này, trong truyện cũng không miêu tả. Có lẽ là vì thuận tiện cho nội dung của truyện nên căn bản không sắp xếp.

Chẳng qua vào lúc tôi tròn 18 tuổi, hai ông anh trai tìm được tôi ở nông thôn đồng thời đưa tôi về.

Mà nữ chính trong truyện - Lâm Tâm - vì được ở lại nên vòng vòng bên cạnh các nam chính khác nhau.

Bạn không nhìn nhầm đâu. Dù sao truyện máu chó ấy mà, một, hai, ba, bốn nam chính rất bình thường.

Bởi vì nữ chính của chúng ta được “Vạn Người Mê”, chẳng cần làm gì cả chỉ cần đứng nguyên tại chỗ, tất cả mọi người sẽ yêu cô ta, giúp đỡ cô ta.

Lần này, có một trong những nam chính đến xem tiểu thư thật tôi đây, thanh mai trúc mã của Lâm Tâm - Tống Hiên.

Nói là đến xem tôi, nhưng ánh mắt anh ta không dứt nổi ra khỏi người của Lâm Tâm.

Tôi chỉ mới đi vệ sinh, hai người đã trốn ngay ra vườn hoa.

Tống Hiên nói: "Em đừng lo lắng! Nếu Lâm Nhiễm dám bắt nạt em, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta."

Đỉnh thật! Tôi tỏ vẻ muốn bắt nạt cô ta lúc nào hả?

Bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của Lâm Tâm đặt lên cổ Tống Hiên, tủi thân nói:

"Cũng chỉ có anh chịu giúp em."

Này, này, này, này...

Ban ngày ban mặt, bọn họ nói mấy thứ này có suy xét đến cảm nhận của tôi không?

Tôi không dám nghe đoạn sau nữa, sợ tăng huyết áp.

Lúc Tống Hiên đi, vẻ mặt Lâm Tâm tỏ ra xấu hổ kèm khiếp sợ.

Cũng may anh ta đi đúng lúc.

Bởi vì không biết thế nào chuyện Tống Hiên đến đây rất nhanh đã bị anh trai song sinh của tôi biết được.

Tôi nhớ không nhầm thì các anh trai luôn không ưa Tống Hiên.

Cho nên hai người nhanh chóng từ công ty chạy về nhà.

Mặt anh cả âm trầm: "Tâm Tâm ở nhà không ngoan, vậy thì phải nhận phạt nặng đó."

Anh hai cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém: "Xem ra các anh phải dạy cho em biết nên hướng về người nào."

Tôi đứng ở đây nhưng dường như tất cả mọi người đều không nhìn thấy tôi.

À không, Lâm Tâm nhìn thấy.

Cô ta liếc xéo tôi một cái, còn mang theo vài phần u oán.

Xong đời! Hiểu lầm rồi.

Chắc chắn cô ta tưởng tôi bán đứng cô ta.

Tôi không làm gì hết mà?

Nhưng hai ông anh trai đã dẫn Lâm Tâm về phòng.

Tôi xin thề tôi đi theo thật sự không phải vì muốn nghe lén.

Tôi tuyệt đối vì lo lắng cho Lâm Tâm.

Quả nhiên, cô ta một mực nhận sai, xen lẫn tiếng răn dạy của hai ông anh trai, nghe quả thật khá hung ác.

Thật là một cô bé đáng thương.

Thế này thì không mạnh bằng quay về nông thôn nhỉ? 18 năm qua tôi sống cũng rất ổn mà?
 
Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18
Chương 3: Chương 3



Giữa lúc tôi do dự có muốn vào cứu cô ta không thì đã bị người ta mạnh mẽ kéo xuống dưới lầu.

Nhìn khuôn mặt xa lạ trước mắt, tôi vô thức hỏi: "Anh là ai?"

Tôi trở về hai ngày, chưa từng nhìn thấy người này trong biệt thự.

"Cô Lâm Nhiễm, tôi là quản gia mới do hai cậu chủ mời tới."

Tôi nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới, trẻ tuổi, dáng dấp khá ổn.

Đại khái là còn chưa mở khóa thành một trong những nam chính.

"Cho nên là anh lén báo cáo?"

Anh mỉm cười: "Đấy sao có thể gọi là lén báo cáo được. Các cậu chủ mời tôi đến trông hai cô chủ."

"Anh chắc chắn là hai à?"

Từ khi ông anh sinh đôi kia đưa tôi về, nói chuyện với tôi còn chưa vượt quá ba câu.

Tôi hiểu rõ thật ra tôi cũng chỉ là công cụ dùng để uy h**p địa vị của Lâm Tâm.

"Xác thực mà nói cậu chủ sợ cô bắt nạt cô Lâm Tâm."

Xem đi, tôi đã nói mà.

Tôi cầm chuẩn xác là kịch bản nữ phụ ác độc.

Còn chưa làm gì đã bị mọi người đề phòng.

"Ồ, thế anh cũng nghĩ vậy à?"

"Trong mắt của tôi, cô Lâm Tâm có lẽ lợi hại hơn cô."

Ô?

Cuối cùng cũng có người nhìn ra.

Tôi không khỏi nhìn anh ấy thêm hai cái: "Anh tên là gì?"

"Bùi Trang."

Vậy mà không có ấn tượng.

Kỳ lạ!
 
Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18
Chương 4: Chương 4



Chắc là các anh trai giận thật. Từ buổi chiều đến tối, mấy người cũng không xuống lầu.

Cũng không biết bọn họ có đói bụng không, có khát không.

Dù sao tôi cũng không dám đi gọi.

Đùa à! Địa vị của tôi trong nhà này thế nào thì tôi là người rõ ràng nhất đấy.

Quản gia Bùi dọn lên một bàn đồ ăn, một mình tôi ăn đến bụng tròn vo.

Lúc tôi đang ườn người ở trên ghế sofa xem tivi thì từ cửa chính có một người đàn ông lịch sự xách theo một cái túi đi vào.

Bùi Trang gọi anh ta là bác sĩ Đỗ.

Chỉ thấy hai người bước nhanh lên lầu.

Tình huống gì thế, bị thương à?

Lẽ nào các anh trai làm thật à? Tôi còn tưởng rằng chỉ giả vờ hù dọa cô ta một tí thôi chứ.

Tôi lặng lẽ đuổi theo.

Chỉ thấy hai ông anh trai kia của tôi đứng ở cửa phòng Lâm Tâm, nói gì đó với bác sĩ Đỗ.

Ta liếc vào trong phòng, bừa bãi hỗn độn.

Có thể thấy được các anh trai nghiêm phạt không phải chỉ nói chơi.

Lâm Tâm trốn ở trong chăn, khóc hic hic.

Cô ta chịu đựng giỏi phết nhỉ?

Nghĩ đến bác sĩ gia đình là đàn ông, có lẽ có chỗ không tiện.

Thế là tôi xung phong nhận việc.

Tất cả mọi người đồng ý, Lâm Tâm không đồng ý.

Cổ họng cô ta khàn đặc.

"Đừng vào! Cô với các anh cô đều không phải là người tốt."

"?"

Lời này không đúng nha.

Tôi thừa nhận hai anh trai tôi có thể chất cầm thú.

Nhưng tôi là người tốt mà?

Haizzz! Không tin thì thôi.

Cứ như vậy, một mình bác sĩ Đỗ đi vào.

Tôi chợt nhớ ra bác sĩ Đỗ này là một trong những nam chính.

Bởi vì hai ông anh trai bỏ đi kia của tôi lập nhiều quy củ lắm, Lâm Tâm phạm sai lầm, thường vội vàng bị tiếp nhận nghiêm phạt, thân thể khó chịu nhiều như cơm rau dưa ở nhà bình dân.

Thường xuyên qua lại, hai người thông đồng với nhau.

Không thể không thừa nhận, Lâm Tâm đúng là người có bản lĩnh.

Thảo nào cô ta không cho tôi hỗ trợ.

Nhưng tôi nhớ rõ cuối cùng trong truyện Lâm Tâm đã thông qua bác sĩ Đỗ này biến tôi và hai ông anh trai kia thành người thực vật.

Mà dưới sự trợ giúp của mấy nam chính, cuối cùng cô ta thành người đạt đến đỉnh cao trong cuộc đời.

Thắng đến cuối rồi còn không ngừng.

Vì không để mình có kết cục thảm như vậy, tôi quyết định xuống tay từ bác sĩ Đỗ trước.

Cụ thể làm thế nào, trong khoảng thời gian ngắn tôi còn chưa nghĩ xong.

Nếu không tạo quan hệ tốt với anh ta trước?

Ta lắc đầu, bỏ ngay suy nghĩ này.

Bác sĩ Đỗ có đức hạnh gì, người khác không biết, tôi còn có thể không biết?

Như hiện tại, bác sĩ Đỗ trong phòng nói cần kiểm tra vết thương.

Chợt nghe thấy Lâm Tâm khóc lớn tiếng hơn, dần dần tiếng khóc cũng thay đổi giống như con mèo con.

Xem ra y thuật của Bác sĩ Đỗ rất được.

Sắc mặt hai ông anh trai của tôi hơi đen nhưng có lẽ do chột dạ nên cũng không dám hé răng.

Bùi Trang cúi đầu như là không nghe thấy.

Sao thiết lập của người này giống người qua đường vậy?

Không chắc lắm, cần quan sát thêm.
 
Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18
Chương 5: Chương 5



Nửa tiếng sau, cuối cùng bác sĩ Đỗ cũng đi ra.

Anh ta li3m đôi môi mỏng, dặn dò vài câu với hai ông anh trai rồi để lại một tuýp thuốc mỡ.

"Nhớ kỹ bôi cho cô ấy, một lần sáng một lần chiều."

Bùi Trang muốn đưa bác sĩ Đỗ đi ra ngoài, tôi làm bộ nhiệt tình đuổi theo.

Khi đi tới cửa, tôi nói với Bùi Trang: "Tôi muốn nói mấy câu với bác sĩ Đỗ."

Bùi Trang hơi kinh ngạc, do dự một chút rồi rời đi.

Ánh mắt bác sĩ Đỗ dưới cặp kính lóe lên ánh sáng lạnh, làm tôi thấy mà thầm sợ hãi.

Trong truyện đặt ra là hai ông anh trai kia của tôi cường thủ hào đoạt(*) với Lâm Tâm. Lâm Tâm lại không muốn mất đi tất cả mọi thứ của hiện tại, thoáng uy h**p dụ dỗ một phen thì cũng thỏa hiệp.

(*) Cường thủ hào đoạt: Là thể loại truyện dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoạt thứ mình muốn.

Nhưng theo nam chính càng ngày càng nhiều, tục ngữ có câu “Không có so sánh thì không đau lòng”.

Cộng thêm có tiểu thư thật là tôi đảm nhiệm đối tượng so sánh, Lâm Tâm chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống áp bức này, tự tay mình cầm quyền phát biểu.

Ví dụ như cô ta không dùng phương thức này, ví dụ như kết cục của tôi không phải là người thực vật thì cô ta cũng rất có chí tiến thủ đó.

Nghĩ đến đây, tôi một lần nữa nhìn về phía người trước mặt, hơi khựng lại rồi lúng túng nói:

"Y thuật của bác sĩ Đỗ kỹ càng thật đấy. Mới nửa tiếng mà em ấy đã hết khóc rồi."

Như này chắc là khen rồi nhỉ?

Bỏ đi! Liều mạng.

Bác sĩ Đỗ ngoài cười nhưng trong không cười: "Cô muốn nói gì?"

"Là như vậy, tôi có người bạn, thân thể có chút bệnh vặt nhưng nhất định không chịu đến bệnh viện khác. Tôi mới suy nghĩ để anh xem bệnh cho bạn tôi. Anh yên tâm, giá cả tính riêng."

Là người trong nhà, tôi thật sự không “Vô trung sinh hữu”(*).

(*) Kế thứ 7 trong Binh pháp Tôn Tử: Không có mà làm thành có.

Người tôi nói là một vị nam chính khác sắp lên sân khấu, chú ruột của tôi.

Anh ta quả thật có ít bệnh.

Thích tất cả những gì tốt đẹp, ví dụ như gương mặt của bác sĩ Đỗ ấy.

Trong nguyên tác, chú tôi như vậy được đặt ở trong nhóm “điên”. Trong nội dung truyện ở phần sau, anh ta thông qua Lâm Tâm biết bác sĩ Đỗ, từ nay về sau càng không thể cứu vãn…

Thế là tôi quyết định để cho bọn họ sớm chạm mặt, tốt nhất là có thể quấn lấy bác sĩ Đỗ, khiến anh ta không có cách nào để ra thời gian cho việc khác.

Bác sĩ Đỗ cái gì cũng tốt, chỉ là có người mẹ bị phá sản, cả ngày ham mê đánh bạc, còn nợ của bên cho vay nặng lãi.

Tiền này, tôi cá là anh ta sẽ kiếm.

Quả nhiên, anh ta chỉ là thoáng suy nghĩ một tí rồi đồng ý.

Tôi lập tức đưa phương thức liên lạc cho anh ta.

"Chú tôi không muốn để cho quá nhiều người biết chuyện chú ấy có bệnh. Anh cứ nói là anh trai tôi mời là được."
 
Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18
Chương 6: Chương 6



Ngày hôm sau.

Lâm Tâm đi một bước run ba cái, qua lúc lâu mới đi tới trước mặt tôi.

Kết quả cô ta không nói hai lời, đưa tay tát tôi một cái.

Nửa bên mặt của tôi đều tê rần.

Mẹ nó, không làm “chị em cạnh tranh” thì chết à?

Lúc cô ta còn muốn đánh cái thứ hai thì đã bị tôi dễ dàng chế ngự, thuận tiện còn cho cô ta một cái tát.

Lẽ nào cô ta là nữ chính thì tôi phải nhường cô ta chắc?

Không có cửa đâu!!

Người thường xuyên “vận động cơ thể” mà thể lực cũng chả ra sao cả.

Không hiểu sao, cô ta có vẻ còn tức giận hơn tôi.

"Lâm Nhiễm, cô thật không biết xấu hổ."

Tôi hoài nghi cô ta đang nói chính cô ta, nhưng tôi không có chứng cứ.

"Nếu như cô nói về việc trưa qua thì tôi có thể nói rõ cho cô biết, không liên quan đến tôi."

Dù sao tôi cũng đã nói, thích tin hay không tùy cô ta.

Lâm Tâm tức giận đến mặt đều tái rồi.

Quả nhiên là nữ chính của chúng ta, cho dù như vậy cũng rất đáng yêu.

Nếu như lúc này có nam chính ở đây, sợ là lại sẽ không khống chế được nhộn nhạo trong lòng.

"Ai nói với cô việc này? Cô hãy thành thật thừa nhận, tối hôm qua cô ngăn bác sĩ Đỗ lại là muốn làm gì? Đừng cho là tôi không biết cô có ý gì."

Tôi hứng thú hỏi: "Có gì ý? Cô nói ra xem nào?"

"Không nói thì làm sao tôi biết."

Lâm Tâm lập tức nghẹn lời, thẹn quá hóa giận nhìn tôi: "Trong lòng cô tự biết."

"Ta không biết."

Thật sự không biết.

Tôi là người ăn ngay nói thật.

"Không phải là cô đố kị tôi cướp đi cuộc sống của cô, còn cướp đi tình yêu của tất cả mọi người à? Nhưng đây đều là bọn họ tự nguyện. Còn nữa, bác sĩ Đỗ sẽ không thích cô. Đừng uổng phí sức lực."

Cô ta rất tự tin, còn sợ tôi đi sai đường.

Cô ta thực sự khiến tôi khóc chết nè.

"Tôi không có hứng thú với bác sĩ Đỗ, để cho cô đấy."

À không, có thể sẽ bị chú của tôi diệt đấy.

"Cô thật sự nghĩ vậy?"

Tôi ra sức gật đầu.

Có lẽ ánh mắt của tôi quá mức chân thành.

Lâm Tâm có thể coi như là yên lòng.

Cô ta vừa đi, Bùi Trang lập tức đi ra.

Ta giải thích theo bản năng: "Vừa rồi là cô ta ra tay trước."

Bùi Trang: "Tôi thấy được, cho nên cũng không ngăn cản cô."

Dứt lời, anh ta lấy ra một quả trứng gà luộc đã bóc vỏ đưa cho tôi.

"Lăn đi."

Tôi không nhận.

Kỳ lạ! Điều này quá kỳ lạ!

Tuy rằng hiện tại xem ra Bùi Trang là người duy nhất còn coi như bình thường, nhưng chưa biết chừng ngày nào đó anh cũng bị Lâm Tâm quyến rũ.

Tôi vẫn nên giữ một khoảng cách với anh, miễn để Lâm Tâm đối phó với tôi.
 
Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18
Chương 7: Chương 7



Buổi tối, hai ông anh trai ngốc kia của tôi trở về.

Bọn họ như không nhìn thấy vết thương trên mặt tôi, mở miệng đã chất vấn tôi tại sao lại muốn đánh Lâm Tâm.

Cảnh phụ.

"Hôm qua hai người đánh cô ta còn tàn nhẫn hơn tôi, tôi có nói gì không? Chỉ cho phép hai người đánh à?"

Tôi dứt khoát hỏi lại một câu làm hai người bọn họ đều sửng sốt.

"Phì..."

Lúc này, trong góc phòng đột nhiên truyền đến một tiếng cười, không lớn không nhỏ, vừa hay tất cả mọi người đều nghe được.

Được lắm! Công việc của Bùi Trang đến đây kết thúc.

Anh chậm rãi đi ra, đã khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.

Anh cả hỏi: "Anh cười cái gì?"

Anh hai: "Tốt nhất anh đưa ra được lời giải thích."

Ánh mắt mang cảm giác vô cùng áp bách của hai người đồng thời nhìn về phía Bùi Trang, ngay cả tôi cũng không nhịn được lau mồ hôi hộ anh ấy.

Bùi Trang không nhanh không chậm nói:

"Là thế này cậu chủ. Hôm nay con heo mẹ già của nhà tôi sinh con, mọi người đoán thử xem sinh mấy con?"

"..."

Sinh bao nhiêu không phải là then chốt, tôi bội phục tâm tính của anh.

Vẻ mặt hai ông anh trai của tôi cứ giống như gặp phải một đống lời bào chữa.

"Cái này buồn cười à?" Anh cả hỏi.

"Dĩ nhiên! Tôi vui vẻ mà. Tôi vui vẻ hì hì..."

Bùi Trang cười rồi như đột nhiên ý thức được gì đó: "À, có lỗi với cậu chủ. Tôi không nên mất tập trung khi đi làm."

"..."

Tôi cũng không dám tin anh ấy cứ vậy mà lừa qua được.

Cũng đúng! Dù sao ai có hứng thú đi xem heo mẹ già nhà anh ấy sinh bao nhiêu con chứ.

Người này rất thú vị nha.

Lúc cơm tối.

Nói là đi ăn, nhưng tôi thấy bọn họ càng như mưu cầu danh lợi với ăn những thứ khác.

Ba người ngồi ở đối diện tôi, liếc mắt đưa tình.

Lâm Tâm cúi đầu, mặt đỏ như quả táo chín.

"Những người khác đang nhìn đó..."

Anh cả cười với vẻ mặt ác liệt: "Ở đây có những người khác à? Sao anh không biết nhỉ?"

Rõ ràng anh ta đang trợn mắt nói mò đó.

Một người lớn sống sờ sờ như tôi đây mà các người dám tự động che đi.

À không, còn có một Bùi Trang ở cạnh.

Tôi nhìn anh ấy, anh ấy nhìn tôi.

Thôi! Cơm này không ăn cũng được.

Trong sân, tôi hỏi Bùi Trang: "Anh có cảm nghĩ thế nào?"

Anh ấy trả lời: "Còn có thể nghĩ thế nào? Có đứng, ngồi hay nằm suy nghĩ thì cũng không hiểu nổi."

Tôi cười xấu xa: "Anh không suy nghĩ đến việc gia nhập với bọn họ à?"

Tôi hỏi điều này cũng có lòng riêng, tôi muốn thử Bùi Trang.

"Thế giới này đã đủ điên rồi! Chúng ta coi như bỏ đi, nhìn là tốt rồi."

Anh ấy nói chúng ta.

Chẳng phải là tôi có thể coi anh ấy như đồng đội chứ?
 
Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18
Chương 8: Chương 8



Trong truyện mặc dù hai ông anh trai kia của tôi có tính cách bất đồng, nhưng sở thích lại giống hệt nhau.

Đều bị Lâm Tâm mê hoặc cho thần hồn điên đảo, cô ta nói gì thì là cái đó.

Lúc tôi đi vào, mấy người đã đi lên lầu.

Không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn.

Lâm Tâm lại bị thương, khóc gọi bác sĩ Đỗ đến.

Bùi Trang không dám chậm trễ vội đi gọi điện thoại.

Tôi hơi chột dạ, sớm trở về phòng.

Nhưng biệt thự truyền đến động tĩnh lớn vẫn làm ồn đến tôi.

Bác sĩ Đỗ chân trước vừa xong thì ông chú tôi cũng theo luôn đến ở phía sau.

Nhưng mà xem ra bác sĩ Đỗ cũng không gặp anh ta.

Từ trước đến nay ông chú thương Lâm Tâm, thấy cô ta bị thương thì mắng cho hai ông anh trai tôi một trận.

Đôi mắt sáng của Lâm Tâm trong suốt, dường như nghĩ đến gì đó lại nhỏ vài giọt nước mắt.

Ông chú liên tục không ngừng dụ dỗ: "Ngoan, có chú ở đây. Nhất định sẽ không để cháu chịu uất ức."

"Đêm nay chú sẽ ở đây. Chú muốn xem bọn nó có dám bắt nạt cháu nữa không."

Không hổ là ông chú thuộc nhóm điên, nhưng anh ta cũng không nhìn xem hiện tại ai có quyền nói chuyện ở nhà họ Lâm. Tôi thì chẳng sao cả, chỉ sợ bọn họ không một lời hợp lại đánh nhau.

Nghĩ đến bác sĩ Đỗ còn đó, không đến mức tai nạn chết người.

Tôi lại đi về ngủ.

Thế giới này mẹ nó quá không hợp thói thường.
 
Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18
Chương 9: Chương 9



Có lẽ là vì bồi thường cho Lâm Tâm, hai ông anh trai kia của tôi quyết định dẫn cô ta ra ngoài đi chơi.

Tôi vui vẻ đến nhảy cẫng hoan hô, nghĩ cuối cùng có thể có được hai ngày yên tĩnh.

Nhưng Lâm Tâm nhất định đòi dẫn tôi theo, lấy lý do hay ho là làm bạn.

Mẹ nó, cũng đã có ba người rồi còn muốn lôi tôi theo làm gì?

Nhưng tôi hiển nhiên không có quyền nói gì cả.

Nội dung truyện đều phải vây quanh nam nữ chính.

Qua mấy ngày ngắn ngủi, cả người tôi đều không ổn rồi.

Tôi thậm chí hoài nghi nghiêm trọng Lâm Tâm nói bị áp bức, chỉ vì sau này có thể yên tâm thoải mái chiếm lấy tài sản nhà họ Lâm.

Rõ ràng cô ta rất hưởng thụ cuộc sống bây giờ mà nhỉ?

Tôi ngồi ở bên ngoài lều hai tiếng đồng hồ, giả vờ mình là một tảng đá.

Người nào đó mau, mau đến cứu tôi với...

Úi dồi ôi? Thật sự có người đến này.

Kia không phải là Tống Hiên sao?

Có lẽ cũng không có tốt lành gì.

Sao mạng của tôi lại khổ vậy? Khi nào thì cuộc sống này mới kết thúc đây?

Giữa phát quang và phát nhiệt, tôi lựa chọn phát rồ.

Nhưng người nào có thể nói cho tôi biết, sao Tống Hiên còn điên hơn tôi.

Chắc anh ta là người duy nhất biết ghen giữa một đống nam chính ấy.

Trong truyện, anh ta và Lâm Tâm vốn là thanh mai trúc mã vô tư từ nhỏ, là mối tình đầu của nhau.

Anh ta với Lâm Tâm cũng tuyệt đối là chân ái.

Rõ ràng có thể một mình độc chiếm, lại một lần chạy ra nhiều người chia sẻ với anh ta như vậy, trong lòng tất nhiên căm giận khó bình.

Cho nên vì để cho Lâm Tâm cũng ghen, anh ta bắt đầu một loạt hành động cợt nhả.

Mà Lâm Nhiễm chính là công cụ mà anh ta lựa chọn.

Một thiếu nữ mới chớm tình đầu, sao có thể chịu nổi sự trêu chọc của người đàn ông đã trải đời.

Đến cuối cùng anh ta không cho là thật, Lâm Nhiễm tưởng thật, càng đắm chìm không thể cứu vãn.

Sau đó Lâm Nhiễm càng không quan tâm mà đuổi theo Tống Hiên, còn muốn để Lâm Tâm tặng Tống Hiên cho cô ấy.

Nữ chính có thể đồng ý chắc?

Động vào đàn ông của cô ta như chém cụt tay của cô ta.

Vì thế, Lâm Nhiễm làm ra không ít chuyện ngu xuẩn.

Tôi chỉ có thể nói nữ chính Lâm Tâm tất nhiên sẽ không bỏ qua cho cô ấy.

Lúc này, nhìn Tống Hiên từ từ đến gần, trong lòng tôi mặc niệm: Đừng tìm tôi, đừng tìm tôi! Lui đi, lui đi, lui đi...

Anh ta tự cho là cười đến đẹp trai bức người, ở trong mắt tôi, anh ta cũng chỉ xứng với hai chữ phía sau kia thôi.

"Nhiễm Nhiễm nghe lâu như vậy, không có suy nghĩ gì à?"

Đương nhiên là có, hận không thể gi3t chết bọn họ.

Nhưng tôi làm ra vẻ không hiểu.

"Tôi nghĩ tối nay có thể ăn giúp suất ăn của hai anh trai đấy."

Anh ta dán vào bên tai tôi nhỏ giọng cười: "Còn có thứ ngon hơn cơm đấy. Nhiễm Nhiễm có muốn thử không?"

Dứt lời, anh ta bỗng nhiên túm lấy tay tôi đưa về một chỗ nào đó.

"Tôi thử con mẹ nhà anh!"

Không nhịn được rồi!

Tôi dứt khoát đá một phát vào khuôn mặt đầy kinh ngạc của anh ta.

"Nếu anh bị chọc giận thì hãy đánh một trận với bọn họ. Đánh không lại thì gia nhập đi. Đừng ở đây làm tôi buồn nôn."

Thật sự không muốn ở cùng một chỗ với đám điên này, tự tôi xuống núi sớm.

Lúc ăn cơm thuận tiện thêm cho mình hai món.

Bọn họ không đói bụng, tôi đói.

Nhưng tôi không ngờ, Tống Hiên sẽ theo kịp.

Anh ta ngồi ở đối diện rất hăng hái nhìn chằm chằm tôi, khiến lòng tôi sợ hãi.

"Tôi đột nhiên cảm thấy cô rất được, rất có cá tính."

Tống Hiên này tám phần mười là có khuynh hướng chịu ngược hả?

Nhìn vết sưng đỏ trên má trái của anh ta còn chưa tiêu, tôi có suy nghĩ muốn làm cho hai bên đối xứng.

Nhân lúc còn trẻ vô tri, nghĩ gì thì phải làm ngay.

Cứ như vậy, Tống Hiên lại bị tôi đạp cho một phát vào bên mặt phải.

Trên mặt anh ta lóe lên hưng phấn khác thường.

"K1ch thích! Quay lại! Tôi còn chưa thấy ai hoang dã như vậy."

[Mọe...]

Tôi đã nói, trong quyển sách này không một ai bình thường.

Chết hết đi!
 
Back
Top Bottom