Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Thiếu Gia Độc Ác - Zhihu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,208
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPTQTeQOK3HUr8yMm9AKh_-ypP2sU9WvOgNl2icT-_vQHwEUgaUubs2hLzLZVV23Mxaweh4P2xi4l72LvEm_5VBJgqzBLZp-CF04f9xsttYgDuFdJDQfW-aB3HuSHC3Za-6LiTldMb7-OtNeqk22zS5=w215-h322-s-no-gm

Tiểu Thiếu Gia Độc Ác - Zhihu
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Đam Mỹ, Cung Đấu, Cổ Đại, Khác, Hệ Thống
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta là tiểu thiếu gia độc ác tính tình sáng nắng chiều mưa, vừa mới tung một cước đạp thẳng vào vai nam chính.

Ngay giây sau, ta đã thấy những dòng bình luận trôi nổi:

[Thiếu gia đừng “thưởng” hắn nữa! Nam chính mê chết đi được đấy!]

[Đạp cho hắn sướng rồi, tối nay chắc hắn sướng đến phát điên mất!]

[Mấy người nói xem, lỡ như tiểu thiếu gia đỏng đảnh này mà biết nam chính tối nào cũng chuốc thuốc mê mình, rồi lại còn vừa ôm vừa hôn, liệu có tức chết không cơ chứ?]

[Aaaa! Nam chính mau hôn nát đôi môi hồng non mềm của hắn đi!]

Ta đờ người ra. Vậy ra, cái dáng vẻ run rẩy nhẹ khi gã nam nhân này nắm lấy cổ chân ta không phải là sợ hãi, mà chính là đang cố kìm nén nỗi phấn khích ư?

Ta vội vàng rút chân về, đối diện với những biến đổi tâm lý khó lòng nhận thấy trên gương mặt nam chính: thất vọng, dư vị, thỏa mãn, thèm khát và cuối cùng là ánh mắt như thể chắc chắn sẽ chiếm được...

Ta tức giận đến mức vung roi quất tới.

Tên nô tài đáng chết! Đúng là đồ biến thái mà!​
 
Tiểu Thiếu Gia Độc Ác - Zhihu
Chương 1: Chương 01 + 02



01

Thẩm Lăng làm vỡ ngọc phù Thái tử ca ca tặng ta nhưng lại không hề hối lỗi.

Ta tức đến độ quất hắn mấy roi rồi bắt hắn quỳ trước cửa phòng ta, không được phép đứng dậy.

Nào ngờ lúc ta tỉnh giấc sau buổi nghỉ trưa thì lại thấy Thẩm Lăng đang quỳ ngay trước giường mình.

Đôi mắt đen thẳm sâu hút ấy cứ nhìn ta chằm chằm.

Ta bị dọa cho giật thót cả người.

Tức thì, cơn giận dữ không ngớt cuồn cuộn dâng lên trong lòng.

Ta tung cước đạp vào n.g.ự.c hắn, trong mắt ngập tràn ác ý: "Tiện nô! Dám không nghe lời ta sao?"

Thẩm Lăng ngã sõng soài trên đất nhưng sau đó lại lặng lẽ thẳng lưng quỳ ngay ngắn.

Hàng mi hắn rũ xuống, lòng bàn tay đặt nhẹ lên ngực, chẳng rõ có phải do ta đạp mạnh quá hay không mà vẻ mặt hắn thoáng chút u ám.

Ta ghét cay ghét đắng cái bộ dạng này của hắn.

Như thể cả thế gian này đều mắc nợ hắn vậy.

Chẳng thể kiềm chế, ta lại tung thêm một cước nhắm vào vai hắn, nào ngờ lại bị hắn giữ chặt lấy.

Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn xuyên qua lớp da truyền đến cổ chân ta, làm nhiệt độ trong phòng dường như cũng tăng lên vài phần.

Mu bàn tay ngăm đen tương phản với làn da trắng nõn, vô tình tạo nên một vẻ ám muội đầy khêu gợi.

"Buông ra!"

Thẩm Lăng vẫn im phăng phắc.

Gò má hắn lại dám áp sát, cọ nhẹ vào bắp chân ta, rồi sau đó là một nụ hôn, để lại vệt nước ẩm ướt.

Hắn chán sống rồi sao?

Ta tức muốn nổ phổi, lẽ nào tên tiện nô này là nội gián do kế mẫu phái tới để làm nhục ta?

Nghĩ vậy, ta lập tức rút chiếc roi da dưới gối ra, hung hăng quất tới chỗ Thẩm Lăng.

Đúng lúc này, trước mắt ta bỗng hiện lên những dòng bình luận:

[Đừng “thưởng” hắn nữa! Nam chính mê c.h.ế.t đi được đấy!]

[Chậc chậc, mấy cú đạp, mấy ngọn roi này, chẳng phải làm hắn sướng đến tận mây xanh rồi sao!]

[Mới ban ngày ban mặt đã hôn tiểu thiếu gia, nam chính không nhịn nổi nữa rồi hả!]

Ta ngẩn người, đây là thứ gì vậy?

Vậy nhưng, chẳng đợi ta nghĩ thông suốt, giữa không trung lại hiện thêm mấy dòng chữ:

[Tối đến còn chuốc thuốc mê tiểu thiếu gia, lại vừa ôm vừa hôn, nếu để cậu ấy biết được, chẳng phải sẽ tức c.h.ế.t hay sao!]

[Aaaa tiểu thiếu gia đáng yêu quá! Mau “làm” hắn đi!]

[Nam chính! Mau hôn nát môi hắn đi!]

[Giường của tôi có thể lạnh lẽo nhưng giường của couple tôi đẩy thuyền phải rung lắc cấp 10!]

Ta: "..."

Ta ngước mắt quan sát Thẩm Lăng, chỉ thấy hàng mi hắn khẽ run, gương mặt ửng hồng, còn ánh mắt nhìn ta thì vừa dính chặt vừa ẩm ướt.

Ta kinh tởm đến mức vung roi quất vào tay hắn rồi lập tức rụt chân về.

Vậy mà trong đáy mắt sâu thẳm của hắn, trên gương mặt lại là những biến đổi tâm lý khó lòng nhận thấy: thất vọng, dư vị, thỏa mãn, thèm khát và cuối cùng là ánh mắt như thể chắc chắn sẽ chiếm được...

Cơn giận lại bùng lên, ta không ngần ngại quất thẳng một roi vào mặt hắn.

Tên nô tài c.h.ế.t tiệt! Đúng là đồ b**n th** mà!

02

Thẩm Lăng bị ta xem như kẻ điển hình cho tội danh hạ phạm thượng và lôi ra giữa sân đánh roi.

Hắn chỉ mặc chiếc áo đơn bạc, quỳ gối trên nền băng giá, còn ta thì khoác tấm áo choàng lông cáo dày sụ, ung dung ngồi trên ghế dựa bập bênh.

Tiếng roi vun vút vang vọng khắp sân, dọa cho đám nô bộc xung quanh sợ đến run như cầy sấy.

Đúng lúc này, một giọng nói nam tính vừa ấm áp vừa thân thiện cất lên từ phía sau: "Ca ca, cần gì phải đày đọa hạ nhân đến thế?"

Ta ngước mắt nhìn lại, hóa ra là một thiếu niên tuấn tú với môi hồng răng trắng, vận thanh sam, chân đi hài trắng. Vóc người dong dỏng cao nhưng trông hơi yếu ớt, toàn thân toát lên vẻ ngây thơ lương thiện, chẳng rành sự đời.

Đó chính là Phó Ly Nguyệt, đứa con riêng do "ánh trăng sáng" trong lòng phụ thân sinh ra. Sau khi mẫu thân ta qua đời, hai mẹ con hắn ta đường đường chính chính bước vào phủ và nghiễm nhiên trở thành đích tử của phủ Thừa tướng.

Ánh mắt ta thoáng vẻ chán ghét, giọng nói cũng chẳng chút nể nang: "Ngươi thương xót hắn đến vậy, thì thay hắn chịu phạt đi!"

[Thương nam chính á? Hoàn toàn không thể nào! Em trai chỉ muốn xử lý hết lũ dám giành giật ca ca với mình thôi!]

[Mặt thiên thần nhưng lòng dạ quỷ dữ, chắc là nói cậu em này rồi! Chỉ giỏi đóng kịch trước mặt tiểu thiếu gia thôi!]

[Trước mặt anh trai thì em sợ lắm, anh trai đi khỏi là em cân tất!]

[Thôi đi! Cẩn thận nó xuyên qua màn hình mà “trà xanh” với các người đấy!]

[Ai mà nhìn anh nó thêm một cái là nó muốn móc mắt người ta luôn ấy chứ! Gay cấn! Muốn xem chuyện tình tay ba nảy lửa của ba người họ ghê!]

Đôi mắt Phó Ly Nguyệt long lanh ngấn nước, hắn ta đột nhiên lao tới trước mặt ta bắt đầu cầu xin: "Bị làm nhục đến thế này, đệ thật sự không đành lòng nhìn nữa, hay là ca ca cứ ban cho hắn cái c.h.ế.t bằng gậy cho xong, để hắn khỏi phải chịu khổ thêm!"

[Hay lắm hay lắm, đường đường chính chính loại bỏ tình địch luôn cơ đấy!]

[Ý đồ rõ như ban ngày luôn!]

[Học hỏi được rồi! Phải ghi lại mới được!]

Ta ngước mắt nhìn Phó Ly Nguyệt, rồi đưa tay đẩy cái hành động s* s**ng đáng nghi của hắn ta trên đùi mình.

Nhưng đẩy mãi chẳng được...

Ta không chút do dự vung chân cho hắn ta một đạp: "Cút sang một bên! Mẫu thân ta chỉ sinh một mình ta là con trai, ngươi lấy tư cách gì gọi ta là ca ca!"

Lời còn chưa dứt, nước mắt Phó Ly Nguyệt đã lã chã tuôn rơi.

Hắn ta vội nắm lấy tay ta, áp lên má mình rồi dùng giọng mềm mỏng dụ dỗ: "Ca ca không vui ư, vậy cứ đánh đệ này!"

Cọ tới cọ lui vẫn chưa thấy đủ, hắn ta lại đưa ngón tay ta lên đặt trên cánh môi mình rồi lần lượt l.i.ế.m m*t từng ngón.

Cảm giác tê dại ngưa ngứa từ đầu ngón tay lan tận đáy lòng, khiến ta thẹn quá hóa giận, lập tức cho hắn ta một cái tát như hắn ta mong muốn.

"Đồ hạ tiện!"

Hắn ta... lại hưng phấn đến mức đỏ bừng cả mặt.
 
Tiểu Thiếu Gia Độc Ác - Zhihu
Chương 2: Chương 03 + 04 +05



03

Thẩm Lăng bị ta tống vào phòng chứa củi để tự kiểm điểm, còn Phó Ly Nguyệt thì ta lại chẳng có cách nào đuổi đi cho khuất mắt.

Hắn ta cứ như sam bám lấy ta không rời, một mực đòi ta phải thừa nhận thân phận đệ đệ của hắn ta.

Khiến ta bực mình.

Mãi cho đến khi kế mẫu sai người mang y phục cho bữa tiệc ngày mai tới, hắn ta mới chịu đứng dậy.

Hắn ta vớ lấy cây kéo, thẳng tay cắt nát bộ y phục đó, rồi sai người mang tới hai bộ khác – trông bộ dạng như thể đã chuẩn bị sẵn từ lâu.

Hắn ta cầm một bộ lên ướm thử vào người mình rồi toe toét: "Ca! Hay là huynh với đệ mặc y phục cùng màu vải đi, như vậy người khác nhìn vào sẽ biết ngay chúng ta là huynh đệ!"

Ta nheo mắt nhìn hắn ta, trong lòng thoáng chút khó chịu.

Hắn ta lấy tư cách gì định đoạt đồ của ta?

Ngay lúc ta đang nắm chặt roi trong tay, chỉ chực chờ hành động thì những dòng bình luận lại sáng lên:

[Đây hẳn là bộ đồ kế mẫu gửi tới có rắc bột ngứa rồi, độc ác thật sự.]

[Đâu chỉ thế, bà ta còn cố ý rùm beng mang y phục tới chính là để ép tiểu thiếu gia phải mặc. Nếu tiểu thiếu gia không mặc thì sẽ bị mang tiếng là kẻ hỗn láo không biết trên dưới, lại thêm tội bất hiếu; còn nếu mặc vào thì trong bữa tiệc ngày mai, tiểu thiếu gia chắc chắn sẽ bẽ mặt!]

[Thảo nào trong truyện gốc danh tiếng của tiểu thiếu gia lại tệ đến thế, thì ra bà kế mẫu này là một đóa bạch liên hoa chính hiệu!]

? [May mà có cậu em “tốt” ở đây!]

[CP anh em “ruột” là chân ái muôn đời!]

[Khỏi nói nhiều, cậu em rõ ràng là muốn mặc đồ đôi với tiểu thiếu gia mà!]

[Chèo thuyền thành công rồi ~]

? [...]

04

Ta lặng lẽ dõi theo những dòng bình luận trôi nổi, cố gắng xâu chuỗi lại tình tiết câu chuyện từ những mảnh thông tin rời rạc ấy.

Theo như nội dung bình luận, Thẩm Lăng là nam chính công, còn Phó Ly Nguyệt là nam chính thụ.

Trong khi đó, ta chỉ là một nam phụ làm nền với tính tình nóng nảy cùng nhân cách tồi tệ.

Ta không chỉ bắt nạt Phó Ly Nguyệt, kẻ được cho là lương thiện, đơn thuần và vô hại từ bé, mà còn thường xuyên đánh mắng Thẩm Lăng, đồng thời chà đạp lòng tự trọng của hắn.

Về sau, hai người họ dần nảy sinh mối liên hệ, rồi dưới sự chèn ép của ta mà nảy sinh tình cảm và dựa dẫm vào nhau.

Cho đến cuối cùng, Thẩm Lăng dựa vào thân phận là hậu duệ duy nhất của tiền Thái tử để dẹp yên phản loạn, khôi phục lại trật tự, còn ta thì bị hắn xử tội ngũ mã phanh thây...

Thế nhưng tình tiết đang diễn ra lúc này rõ ràng là trật lất!

Ta đúng là độc ác nham hiểm thật đấy nhưng tại sao hai người này lại quay sang đấu đá lẫn nhau thế này?

Ta cau mày nhìn Phó Ly Nguyệt dò hỏi: "Ngươi nghĩ sao về Thẩm Lăng?"

Phó Ly Nguyệt chớp mắt mấy cái, lộ vẻ ngơ ngác không hiểu tại sao câu chuyện lại đột ngột chuyển từ y phục sang vấn đề này.

Nghĩ sao ư?

Đó là một tên không biết tự lượng sức mình! Vừa ngu ngốc vừa nhàm chán! Lại còn không biết nhìn thời thế! Đúng là thứ không có mắt nhìn! Một tên ngu đần thối nát dám cả gan tranh giành ca ca với mình!

Nhưng trước mặt ca ca, trước nay hắn ta luôn phải giữ gìn hình tượng “thiện lương”, vì vậy hắn ta chỉ có thể nhàn nhạt đáp: "Là một nô tài tốt."

05

Kinh đô về đêm, Hoàng đế mở tiệc thiết đãi các quần thần.

Bởi vì sắp phải vào cung, ta mới cho thả Thẩm Lăng đã bị nhốt trong phòng củi suốt một đêm qua ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cổng phủ, ta đã thấy Phó Ly Nguyệt đứng đợi tự lúc nào, đi cùng hắn ta không ai khác chính là kế mẫu bạch liên hoa của ta.

Có phụ thân và kế mẫu ở đó, Phó Ly Nguyệt tỏ ra phép tắc hơn hẳn, duy chỉ có đôi mắt kia là cứ dán chặt vào người ta, chẳng rời nửa phân.

Thẩm Lăng đang đi theo bảo vệ ta lập tức nhận ra điều đó, bèn không chút do dự bước lên chắn ngang tầm mắt kia.

Ta vừa định bụng khen thầm tên tiện nô này cuối cùng cũng có chút hữu dụng, thì những dòng bình luận lại hiện lên:

[Trời ơi trời ơi! Không lẽ có người tối qua bỏ lỡ màn “Tiểu thiếu gia độc ác kiêu căng đại chiến Nam bộc b**n th** si tình” hả trời! Hít hà thơm quá đi mất! “Hàng nóng” của tại hạ sắp cương nổ rồi đây này!]

[Tại hạ bận việc nên chưa xem được!!! Vị huynh đài tầng trên ơi, cho tại hạ hỏi nhỏ với!]

[Hôm qua lúc tiểu thiếu gia tát Phó Ly Nguyệt ấy, nam chính nhìn mà thèm nhỏ dãi luôn! Ngay trong đêm đã trốn khỏi phòng củi, mò tới chuốc thuốc mê tiểu thiếu gia, rồi nào là hôn tới tấp, nào là sờ soạn khắp nơi, tiểu thiếu gia tội nghiệp bị bắt nạt thê thảm luôn!]

Đọc được những dòng bình luận này, bước chân đang tiến về phía xe ngựa của ta bỗng khựng lại.

Về chuyện tối qua, quả thật ta chẳng có chút ấn tượng nào, chỉ nhớ mình đã ngủ một giấc rất say sưa cho đến tận sáng. Nếu Thẩm Lăng thật sự đã giở trò gì đó thì lúc thay y phục sáng nay, trên người ta không thể nào không lưu lại dấu vết gì được.

Đúng như dự đoán, lập tức có người thắc mắc.

[Da dẻ thiếu gia vẫn trắng nõn mịn màng thế kia, đến một vết đỏ nhỏ cũng chẳng có, nam chính làm kiểu gì hay vậy?]

[Nam chính đúng là đồ phá của trời ban mà! Võ công cao cường không dùng vào việc đàng hoàng, đến cả loại thuốc mỡ thượng hạng chuyên trị vết thương chí mạng cũng bị hắn lôi ra dùng vào việc này mới ghê chứ! Hahahaha! Nhưng mà nghe nói ở những chỗ tiểu thiếu gia không thấy được thì chi chít vết đỏ với dấu răng đó! Hắn cố tình để lại đấy! Đúng là đồ chó mà! Định đánh dấu lãnh thổ như chó hay gì?]

[Hu hu hu! Tiểu thiếu gia như miếng đậu hũ trắng non mềm mượt vậy đó! l**m l.i.ế.m l**m! Tui cũng muốn cắn một miếng quá đi!]

Chi chít vết đỏ và dấu răng?

Tên tiện nô này đúng là đồ chó mà! Cơn giận trong ta bốc lên ngùn ngụt.

Ta quay sang hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Lăng đang đứng hầu bên cạnh, rồi không thương tiếc tung một cước đạp hắn ngã sõng soài xuống đất, sau đó còn nhẫn tâm đạp mạnh lên sống lưng hắn làm điểm tựa để bước lên xe ngựa.

Đến khi hắn định bước lên theo.

Ta liền vung roi quấn chặt lấy eo hắn, lạnh lùng ra lệnh: "Chạy bộ theo."

Thế là, xe ngựa cứ thế bon bon chạy ở phía trước, còn Thẩm Lăng thì phải chạy theo ở phía sau.

Nhưng ta vẫn thấy chưa hả giận, nên đã ra lệnh cho phu xe đánh ngựa chạy nhanh hơn nữa.

Bởi vì Hoàng cung ở quá gần, đến nơi lại còn phải xếp hàng chờ đợi, nên ta dứt khoát sai người đánh xe ngựa vòng quanh cả thành một quãng dài, bấy giờ cơn giận mới nguôi ngoai phần nào.
 
Tiểu Thiếu Gia Độc Ác - Zhihu
Chương 3: Chương 06 + 07



06

Đợi xe ngựa dừng hẳn, ta lại lôi hắn tới bắt quỳ xuống để làm ghế dựa cho mình.

Chẳng may ta đạp hụt một bước, cả người mất thăng bằng ngã dúi vào lòng Thẩm Lăng.

Cánh tay hắn theo phản xạ vòng qua giữ chặt eo ta, còn bản thân thì bị va đập mạnh đến mức khẽ rên lên một tiếng.

Chưa kịp đứng vững lại, ta lại giáng thêm một bạt tai: "Đừng có chạm vào ta!"

Những dòng bình luận thật thật giả giả kia quả thực đã khiến ta trở nên nhạy cảm và cực đoan hơn hẳn. Cho dù cả hai đều là nam nhi, ta vẫn không tránh khỏi ý muốn giữ khoảng cách với hắn.

Vậy mà Thẩm Lăng chỉ đỏ mặt, hàng mi khẽ run, vài giọt mồ hôi lấm tấm lăn dài từ vầng trán, giọng nói cũng trở nên khàn đặc một cách khó hiểu.

"Vâng, thưa thiếu gia."

[Chậc chậc, nam chính lại được “thưởng” đến sướng rơn cả người rồi!]

[Cá không! Với cái tát này, chắc nam chính không nỡ rửa mặt mấy ngày liền cho xem!]

[Ba ngày! Ít nhất cũng phải ba ngày!]

[Hu hu, nếu được thơm tiểu thiếu gia, tui cũng cam tâm tình nguyện bị đánh!]

[Lầu trên tham lam quá đi, được voi đòi tiên hả!]

Ánh mắt ta dừng trên gương mặt Thẩm Lăng, bất giác nhớ tới câu “ba ngày không rửa mặt” trong bình luận, trong lòng liền dâng lên một cỗ ghê tởm.

Vì thế, ngay khi hắn vừa tiến lại gần định đưa tay đỡ, ta đã bực dọc đẩy mạnh hắn ra.

"Đồ chó chết! Bẩn thỉu!"

Cảm xúc liên tục bị mấy dòng bình luận kia chi phối khiến ta khó tránh khỏi cảm thấy bực bội, nhất là khi xung quanh chẳng có lấy một người bình thường.

Thẩm Lăng lại tỏ ra cực kỳ để tâm đến lời nói của ta, dường như đã bị kích động mạnh.

Hắn đỏ bừng mặt, đôi mắt lạnh băng nhưng lại ánh lên tia nhìn khác lạ cứ dán chặt vào môi ta, yết hầu trượt lên xuống, giọng nói trở nên khàn đặc hơn: "Ta không hề bẩn."

Chẳng buồn để tâm đến sự bất thường của hắn, ta theo chân phụ thân tiến vào cung. Kẻ nhanh chóng chen lên thế chỗ Thẩm Lăng để lẽo đẽo bám theo sát bên ta lại chính là Phó Ly Nguyệt.

Hắn ta khoác tay ta rồi đan chặt mười ngón tay vào nhau, gương mặt ánh lên vẻ vui sướng và thỏa mãn chưa từng thấy.

Vậy mà ta lại thấy ngượng nghịu vô cùng.

Hai nam nhân thẳng đét! Tay trong tay! Đúng là ẻo lả!

Thế nhưng trái ngược với vẻ ngoài mảnh mai yếu đuối đó, lực tay của hắn ta lại mạnh đến kinh người, ta giãy mãi cũng không thoát ra được.

Ngay lúc tay ta và Phó Ly Nguyệt còn đang giằng co trong ống tay áo rộng thùng thình, ta định giáng cho hắn ta một cái tát thì...

Bàn tay còn lại của ta đã bị Thẩm Lăng giữ chặt lấy, cũng với một lực đạo không cho phép kháng cự.

Ta chỉ biết ngước mắt trừng trừng nhìn cả hai, chỉ hận mình không mọc thêm tay để tặng cho mỗi tên một cái tát!

Cảm giác bất lực vì chẳng thể làm gì được thật khó tả.

[Trái ôm phải ấp, cường nhân “khóa” nam nhân, nam càng thêm nam! Đặc sắc!]

[Thái tử ca ca sắp xuất hiện rồi kìa! Tình tay ba, tay tư nảy lửa thẳng tiến!]

[Chỉ cần bốn người họ “yêu thương” nhau là được rồi, những thứ khác không quan trọng!]

07

Thái tử ca ca?

Sao lại dính dáng đến cả Thái tử?

Cuốn sách mà đám bình luận này nhắc tới rốt cuộc là loại sách gì?

Ba câu hỏi liên tiếp được đặt ra nhưng chẳng có lấy một lời hồi đáp.

Mãi cho đến khi một bóng hình mặc y phục màu vàng sáng lọt vào tầm mắt, ánh mắt người nọ dừng lại trong thoáng chốc giữa hai “hộ pháp” trái phải của ta.

Đôi mắt vốn luôn ôn hòa thân thiện nay lại thoáng nét u ám, nụ cười dường như cũng tắt lịm.

"A Dương, đệ tới rồi sao không tới tìm ta trước tiên?"

[Thái tử ca ca ghen rồi kìa! Chắc chắn là đang ghen đó!]

[Tua nhanh tua nhanh! Muốn xem cảnh Thái tử ca ca “cưỡng yêu” tiểu thiếu gia quá!]

[Câu này chắc Thái tử ca ca phải nghiến răng nghiến lợi lắm mới nói ra được ấy nhỉ!]

[Cho xin cảnh “thịt thà” mặn mà vào đi!]

Động tác hành lễ của ta chợt khựng lại, ta kinh ngạc ngẩng nhìn Thái tử, cả người bất giác cứng đờ.

Trong khi đó, hai kẻ trái phải vừa bị ta đạp cho một cước xong, sau khi vội buông tay ta ra thì đang nhăn nhó đau đớn hành lễ.

Khiến cho hành động của ta trông càng thêm kỳ quặc lạc lõng.

Ấy thế mà Thái tử lại chẳng hề bận tâm, vẫn mỉm cười đưa tay đỡ ta dậy: "Giữa chúng ta cần gì câu nệ những lễ nghi này?"

Hắn ta vừa nói vừa kéo ta hướng về phía bàn tiệc, hoàn toàn xem hai kẻ kia như không khí.

[Thái tử ca ca ghen ra mặt luôn rồi!]

[Hu hu hu, Thái tử ca ca thích tiểu thiếu gia từ bé, âm thầm chờ đợi bao nhiêu năm trời vậy mà tiểu thiếu gia vẫn chưa thông suốt, trong khi tình địch đã xuất hiện hẳn hai người! Thương Thái tử ca ca quá!]

[Đúng thật đó, vì sợ Hoàng thượng không chấp thuận nên Thái tử ca ca còn chuẩn bị sẵn cả kế hoạch đoạt vị, tất cả chỉ vì muốn cho tiểu thiếu gia một danh phận đàng hoàng!]

[*Phụ từ tử tiếu, đúng là cảnh tượng kinh điển!]

*Phụ từ tử tiếu: ý chỉ con bất hiếu.



[Bề ngoài thì ôn nhu như ngọc, là một vị công tử phong độ ngời ngời nhưng thực chất lại lòng dạ hiểm sâu, không từ thủ đoạn cầm tù cưỡng ép, đọc mà thấy k*ch th*ch ghê!]

[Chắc cũng vì Thái tử ca ca quá bá đạo nên về sau Thẩm Lăng với Phó Ly Nguyệt mới buộc phải hợp tác chống lại đó! Chứ không thì đã thành 1vs1 từ lâu rồi!]

[Haizz, hai người kia thiếu chút nữa là bị Thái tử ca ca xử đẹp rồi còn gì!]

[Ép thẳng thành cong! Hóng cực mạnh!]

Toàn là những thứ quái quỷ gì thế này!

Ta thực sự bó tay cạn lời luôn
 
Tiểu Thiếu Gia Độc Ác - Zhihu
Chương 4: Chương 08 + 09



08

Ta ngồi ở vị trí ngay dưới Thái tử, hai bên là hai tên “môn thần” (canh cửa) đều thuộc loại ta không ưa, vì thế ta không ngần ngại ra sức hành hạ bọn chúng.

Một tên phải gắp thức ăn cho ta, tên còn lại chuyên rót rượu.

Ta vô cùng khoái trá khi có thể sỉ nhục bọn chúng như những hạ nhân thấp hèn nhất.

Nhưng khi ánh mắt Thái tử liếc tới và dừng trên đôi tay của hai kẻ kia, lại toát lên vẻ âm trầm đáng sợ.

Bỗng nhớ tới những gì đám bình luận đã nói, ta bất giác cảm thấy dường như Thái tử ca ca thật sự muốn chặt phăng đôi tay của bọn họ đi.

Vậy mà khi ánh mắt ấy chuyển sang nhìn ta, lại chứa đầy vẻ phức tạp xen lẫn tủi thân.

Tủi thân ư?

Ta thực sự không tài nào hiểu nổi, đành quay mặt đi không nhìn hắn ta nữa. Sau khi chột dạ nốc cạn một ly rượu, ta cảm giác ánh mắt kia lại càng thêm bỏng rát.

Chợt thấy có gì đó là lạ, ta vừa quay đầu lại thì bắt gặp Phó Ly Nguyệt đang đỏ bừng mặt vì ngượng, lén lút giấu chén rượu ta vừa uống dở vào trong tay áo, dáng vẻ hưng phấn kích động như thể vừa nhặt được bảo vật vô giá vậy.

Ủa khoan, chẳng lẽ vừa rồi ta lại uống rượu từ chính tay hắn ta đưa ư?

Đầu ta bắt đầu thấy hơi đau rồi đấy.

[Thiếu gia sắp toi rồi! Sớm muộn gì cũng bị “xử lý” thôi!]

Ta còn chưa kịp đọc kỹ dòng đó thì đã bị kế mẫu réo tên.

Bà ta đang sụt sùi khóc lóc với phụ thân ta, kể lể chuyện ta không thèm mặc y phục do bà ta chuẩn bị, rồi bóng gió hỏi liệu có phải ta đang bất mãn với bà ta hay không.

Cái giọng điệu yếu ớt ngắt quãng, tỏ vẻ đáng thương đó nghe mà khiến ta sôi máu.

Nhưng đây là hoàng cung, nên ta không thể tùy tiện ra tay.

Vả lại, trước giờ phụ thân vẫn luôn tin tưởng bà ta.

[Mụ già này lại giở trò rồi! Làm mẹ kế mà chẳng biết thân biết phận gì cả! Suốt ngày chỉ biết kiếm chuyện!]

[Ông bố cũng thế, chẳng có chút chủ kiến nào, chỉ biết bênh mụ già đó chằm chặp. Hai người này đúng là trời sinh một cặp!]

[May là cậu em không bị tiêm nhiễm thói xấu, vẫn đáng yêu muốn xỉu!]

[Không hư hỏng +1. Bắt đầu hóng tới đoạn ông bố bị đày đi xa!]

Ta lại chẳng hề bận tâm, hệt như ta không thể ra tay lúc này thì phụ thân cũng chẳng thể trách phạt ta ngay tại đây được.

Chỉ cần ông ta còn coi trọng thể diện, chắc chắn sẽ không dám làm ra chuyện bạc đãi đích trưởng tử trước bàn dân thiên hạ, nhiều nhất cũng chỉ có thể tìm cách bôi nhọ danh dự của ta mà thôi.

Đối với một đứa trẻ đã mất mẫu thân như ta, kết quả này xem ra cũng không quá tệ.

Vả lại, ta vốn chẳng cần cái gọi là danh tiếng. Ở trong phủ, một ngày ta có thể đánh hai mẹ con kia tám trăm lần.

Phụ thân tức tối trong lòng, còn mụ bạch liên hoa kia lại càng thêm đắc ý, ánh mắt nhìn ta lộ rõ vẻ khiêu khích không thèm che giấu.

Cho đến khi bà ta nhìn thấy bóng người phía sau lưng ta, ánh mắt chợt sững lại rồi đột nhiên trở nên hoảng hốt và vội vàng né tránh.

Ta vừa quay đầu lại, thì đã thấy Phó Ly Nguyệt tỏ vẻ yếu đuối mỏng manh lao vào lòng mình: "Ca ca, ánh mắt của mẫu thân... đáng sợ quá đi!"

09

[Hay lắm hay lắm, cái trò cắn ngược này thằng nhóc học nhanh thật đấy!]

[Xin kể một câu chuyện cười: Kẻ đi uy h.i.ế.p người khác cuối cùng lại là kẻ bị dọa cho sợ hãi.]

[Trông cứ như bạch liên hoa ngây thơ lương thiện biến hình thành trùm cuối phản diện trong một nốt nhạc vậy. Nói là sợ hãi cái gì chứ, chẳng qua là muốn kiếm cớ ôm tiểu thiếu gia thơm mềm vào lòng thôi!]

[Hội fan Thái tử sốt ruột c.h.ế.t mất thôi! Thái tử ca ca mau ra tay giành người đi chứ! Gấp quá gấp quá!]

[Vị lầu trên bình tĩnh nào, tại hạ biết huynh đài đang gấp nhưng đừng vội! Thái tử ca ca đã chuẩn bị sẵn lồng vàng rồi!]

[Cái gì! Tình tiết cưỡng ép á! Tua nhanh đi! Tại hạ nhân danh Gula La - Thần Bóng tối Balala ra lệnh! Mau tua nhanh đến đoạn cưỡng ép đê!]

Ta dùng hết sức đẩy Phó Ly Nguyệt ra.

Chỉ cảm thấy từng cơn gió lạnh buốt thổi qua, ta bất giác lặng lẽ kéo chặt áo choàng thêm một chút.

"Còn dám bén mảng lại gần đây nữa, ta sẽ chặt phăng cái móng vuốt của ngươi!"

Phó Ly Nguyệt thoáng sững người nhưng ngay sau đó lại là một vẻ mặt mừng rỡ đến kỳ lạ: "Ca ca muốn tay của đệ sao? Huynh sẽ trân trọng cất giữ nó chứ? Đệ có thể cho huynh mà!"

Điên thật rồi!

Phó Ly Nguyệt đúng là điên thật rồi.
 
Tiểu Thiếu Gia Độc Ác - Zhihu
Chương 5: Chương 10



10

Theo lệ cũ, mỗi lần tiến cung, ta đều sẽ tới Đông Cung của Thái tử ca ca ở lại vài ngày.

Nhưng sau khi đọc được những dòng bình luận kia, ta lại thấy hơi muốn về nhà.

Chỉ vì Hoàng hậu mẫu nghi liên tục giữ lại, nên ta chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.

Có lẽ đám bình luận đó chỉ là giả thôi nhỉ... Chắc chắn là vậy rồi...

Khi ta đến nơi, Thái tử ca ca đang ngâm mình trong hồ ôn tuyền. Giữa làn hơi nước mờ ảo, bóng dáng hắn ta hiện ra vừa hư ảo lại vừa đầy mê hoặc.

Thấy ta bước vào, hắn ta đột ngột đứng dậy, tiện tay vơ lấy chiếc áo ngoài khoác lên người.

Có điều lớp áo lại quá mỏng manh, làm ẩn hiện những múi cơ bụng săn chắc đầy sức mạnh bên trong, tạo nên một vẻ đẹp đầy cám dỗ theo kiểu “càng che càng lộ”.

Những giọt nước long lanh từ mái tóc ướt sũng của hắn ta từ từ trượt xuống, rồi thấm vào lồng ngực.

[Hít hà hít hà! Thái tử ca ca như món điểm tâm thơm mềm vừa mới ra lò, vẫn còn nóng hôi hổi đây này!]

[Bị Thái tử ca ca quyến rũ chính là định mệnh của tại hạ, tại hạ hiểu mà!]

[Thân hình này, nhan sắc này! Xin người nhất định phải “sa ngã” đi!]

[Tại hạ l.i.ế.m l**m l**m! “Hàng nóng”... dựng đứng rồi!]

[Vị đại nhân lầu trên xin đừng làm mất hứng nữa!]

Ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản, tựa như chẳng hề rung động, mãi cho đến khi đã đến thật gần, Thái tử ca ca mới lên tiếng gọi.

"A Dương, giúp ta thay y phục."

Ta gật đầu, sau đó cúi xuống nhặt lấy bộ y phục, đai lưng và cả... sợi xích sắt đang đặt cạnh đó.

Ể?

Ta vừa ngẩng đầu nhìn Thái tử ca ca, thì đã thấy trước mắt tối sầm lại, cục diện hoàn toàn đảo ngược.

Cả người ta bị kéo theo Thái tử ca ca ngã vào hồ ôn tuyền.

Hắn ta từ trên cao nhìn xuống ta, bàn tay to lớn ghì chặt hai cổ tay ta, khiến lồng n.g.ự.c ta bị ép ưỡn cong lên.

Nếu nhìn từ xa, có lẽ người ta sẽ tưởng chính ta đang cố tình ưỡn n.g.ự.c mời gọi.

Rõ ràng là đang mỉm cười nhưng trong đôi mắt hắn ta lại chẳng có lấy một tia hơi ấm, chỉ toàn là vẻ âm u và cuồng bạo như thể sắp mất kiểm soát đến nơi: "Nói cho ta biết, rốt cuộc bây giờ đệ và bọn họ là quan hệ gì?"

"Bọn họ? Là ai?"

Tư thế này khiến ta cảm giác như bị hắn ta hoàn toàn khống chế, vừa khó chịu vừa bức bối. Ta không kìm được mà bắt đầu giãy giụa.

Nhưng ngay giây sau, sợi xích lạnh lẽo đã khóa chặt lấy hai cổ tay ta.

Hai chân ta cũng bị đè chặt xuống, còn tay của hắn ta đã lần đến đai lưng ta, giọng nói đầy mê hoặc nhưng cũng thật yêu ma: "Đệ đừng có giả ngốc với ta. Nếu câu trả lời không phải là thứ ta muốn nghe, vậy thì kết quả nhận được e rằng cũng chẳng phải là điều đệ mong muốn đâu."

Lời lẽ đầy uy h.i.ế.p của hắn ta khiến ta không khỏi kinh hãi.

Đám bình luận lại bắt đầu nhảy loạn xạ:

[Hôn hắn! Cắn hắn! Vần hắn tới bến đi!]

[Mau mau mau! Các tỷ muội mau “lên xe” hóng “phim” nào!]

[Aaaa, Thái tử ca ca “xong việc” nhớ nhốt tiểu thiếu gia vào lồng vàng nha! Đợi hắn tỉnh lại thì “làm” tiếp! Cứ ở luôn trong đó đi! Đúng rồi, ở luôn trong đó ấy!]

[Tiểu thiếu gia: Này bạn hiền, có phải bạn muốn tui “thượng mã phong” mà c.h.ế.t không?]

Ta bị đám bình luận này dọa cho hồn vía lên mây, càng ra sức giãy giụa kịch liệt hơn.

Trong lúc hoảng loạn giãy dụa, hình như ta đã vô tình th*c m*nh vào đâu đó của hắn ta.

Chỉ nghe Thái tử ca ca bật ra một tiếng rên khẽ, đôi mắt hắn ta bỗng trở nên đen kịt và sâu thẳm lạ thường. Đột nhiên, hắn ta bật cười rồi cúi xuống hôn ta.

Tiếng nước trong hồ khuấy động ào ạt, xen lẫn tiếng xích sắt va chạm lanh canh, còn ta chỉ biết không ngừng lùi lại phía sau.

Mãi cho đến khi ta lùi sát đến tận mép hồ ôn tuyền, hắn ta mới mỉm cười buông ta ra. Vào lúc này, dường như câu trả lời đã chẳng còn quan trọng nữa.

Hắn ta nâng gương mặt ta lên, rồi hung hăng cắn mạnh vào khóe môi.

Thấy m.á.u rỉ ra, hắn ta mỉm cười, dịu dàng dùng ngón tay di nhẹ vết m.á.u cho đều khắp môi ta. Cử chỉ ấy vừa mềm mại lại vừa đa tình, tựa như đang tô son điểm phấn cho người yêu vậy.

"A Dương, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời xa ta."
 
Tiểu Thiếu Gia Độc Ác - Zhihu
Chương 6: Chương 11



11

Giữa đêm khuya tĩnh lặng, đợi Thái tử ca ca ngủ say hẳn, ta mới hết sức cẩn thận và nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang ôm lấy mình của hắn ta ra.

Trong tình trạng cố gắng không gây ra tiếng động nào để kinh động đến hắn ta, ta lập tức co giò bỏ chạy.

Còn về mấy lời hắn ta nói nào là “chưa phải lúc”, nào là “tạm tha cho đệ lần này”, ta chẳng thèm để vào tai nửa chữ. Ta chỉ biết rằng, cứ ở bên cạnh hắn ta thêm một giây nào là sự trong sạch của ta lại càng khó giữ thêm một giây đó.

Nào ngờ, vừa ra khỏi Đông cung, ta đã bị người ta nhấc bổng đặt lên cây.

Trong đêm tối mờ mịt, ta chẳng thể nhìn rõ mặt mũi kẻ đó là ai lại cảm nhận được rất rõ một ánh mắt bỏng rát đang dừng lại nơi khóe môi mình.

Hơi thở của kẻ đó bỗng trở nên nặng nề đáng sợ, rồi không một lời đột ngột ấn ta xuống cành cây.

Cũng may là cành cây này đủ to và chắc chắn, hoàn toàn có thể chống đỡ được sức nặng của ta.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, một đôi môi ấm nóng đã hung hăng áp xuống.

Ta cố sức giãy dụa, cắn mạnh vào lưỡi hắn. Nhân lúc hắn sững lại vì đau, ta lập tức vung tay tặng cho hắn một cái tát trời giáng.

Kẻ đó dường như đã bình tĩnh lại đôi chút, ngón tay hắn khẽ chạm lên môi ta xoa nhẹ.

"Thiếu gia, ngài... ngài không để hắn chạm vào người chứ!"

Đến lúc này ta mới bàng hoàng nhận ra kẻ đó chính là Thẩm Lăng. Lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội hơn bao giờ hết, ta lại vung tay tát thêm một cái nữa: "Đồ chó chết! Chỉ bằng thứ như ngươi cũng dám quản ta?"

[Haizz, tiểu thiếu gia đúng là não cá vàng mà, lại vừa “ban thưởng” làm nam chính sướng rơn rồi!]

[Tát hắn một cái mà cũng nơm nớp lo hắn tiện tay l.i.ế.m luôn dấu tay trên má ấy chứ!]

[Hu hu, nếu được tiểu thiếu gia ban cho một cái tát “yêu thương” vô cớ như thế, bảo tôi từ bỏ ngôi vị Hoàng đế cũng cam lòng!]

[Việc tốt thế này toàn bị mấy người lầu trên nói hết phần rồi!]

[Gâu gâu! Tôi cũng muốn làm cún cưng của tiểu thiếu gia quá đi! Để mỗi ngày đều được gặm g*m c*n cắn hắn!]

[Thẩm Lăng nói: Kẻ không được yêu mới là con giáp thứ mười ba, còn ta chính là “cún con” duy nhất được thiếu gia “chứng nhận”!]

"Thuộc hạ không dám."

Giọng Thẩm Lăng có phần khô khốc cứng ngắc, dường như đang cố gắng đè nén cảm xúc nào đó.

Ta chẳng chút nể nang ra lệnh: "Mau thả ta xuống!"

Thẩm Lăng gật đầu rồi đột ngột buông tay.

Ta bị dọa cho hồn bay phách lạc, vội vàng ôm chặt lấy cánh tay Thẩm Lăng.

Với độ cao này mà rơi xuống đất chẳng phải tan xương nát thịt hay sao!

Bên tai lại vang lên tiếng cười trầm thấp của Thẩm Lăng, khiến ta tức đến mức chỉ muốn giơ tay đánh người nhưng lại sợ hắn nổi điên ném ta xuống thật, thành ra chỉ đành tạm thời nuốt cục tức này vào bụng.

Ngay khi mũi chân vừa chạm đất an toàn, ta lập tức tặng cho hắn một cước đúng với tinh thần qua cầu rút ván.
 
Tiểu Thiếu Gia Độc Ác - Zhihu
Chương 7: Chương 12



12

Vừa về đến phủ, không ngờ Phó Ly Nguyệt lại vẫn còn thức.

Hắn ta đứng đợi sẵn ở cổng phủ, vừa thấy bóng ta đã lao tới.

Ta vốn định đẩy hắn ta ra nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, lồng n.g.ự.c bỗng nhói lên một cái. Đến khi nhìn lại Phó Ly Nguyệt, không hiểu sao ta lại đột nhiên cảm thấy hắn ta có hơi thuận mắt.

"Siết chặt quá đấy, nới lỏng ra một chút đi."

Ta nhẹ nhàng đẩy hắn ta ra một chút, rồi bỗng ngây người.

Tại sao ta lại đối xử với hắn ta như vậy? Lẽ ra ta phải tát cho hắn ta một cái, cấm hắn ta bén mảng lại gần mới đúng chứ! Chắc chắn là do thiếu ngủ rồi!

Vì vậy, ta lập tức mặc kệ hai người bọn họ quay về phòng, rồi cứ thế mơ màng ngủ thiếp đi.

Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, dường như có ai đó đẩy cửa phòng bước vào. Tuy đầu óc ta vẫn còn tỉnh táo nhưng đôi mắt lại nặng trĩu không tài nào mở ra nổi.

Ta chỉ cảm nhận được có kẻ nào đó đang hôn dọc từ cổ xuống đến tận đầu ngón chân ta, thậm chí còn dùng chân ta để làm chuyện...

Cơn giận trong ta sôi lên sùng sục nhưng bản thân lại hoàn toàn bất lực không thể chống cự. Bên tai cứ văng vẳng những lời lẽ dâm tục, thân thể mặc cho kẻ kia tùy ý bài bố. Mãi cho đến lúc trời hửng sáng, kẻ đó mới lặng lẽ rời đi.

Còn ta cứ thế chìm sâu vào cơn ác mộng hỗn loạn.

Mãi đến tận giờ Ngọ, kẻ si tình quấn lấy ta trong cơn mơ ấy mới quyến luyến rời đi.

Khi ta mở mắt tỉnh dậy, toàn thân chỉ cảm thấy mệt lả rã rời, theo sau đó là cơn thịnh nộ bùng cháy dữ dội.

Ta liền sai người trói Thẩm Lăng mang tới, rồi sai người đè hắn xuống để mặc sức quất roi. Thế nhưng ta lại kinh hoàng phát hiện ra, mình càng đánh thì hắn lại càng tỏ ra hưng phấn.

Ta: "..."

Lời đến bên môi lại nuốt vào, nuốt vào rồi lại muốn nói ra. Ta thực sự không dám đánh cũng chẳng dám mắng hắn nữa, chỉ sợ hắn lại càng thêm khoái trá.

Thế là ta chuyển sang sai đám gia đinh và nha hoàn thay nhau đánh, còn mình thì ung dung ngồi một bên thưởng trà, nhàn nhã quan sát.

Thẩm Lăng tỏ vẻ không vui ra mặt, đôi mắt hắn cứ nhìn ta không rời, chẳng hề xê dịch nửa phân.

Ta nhếch mép cười khẩy: "Bịt mắt hắn lại rồi đánh tiếp!"

Thực lòng mà nói, ban đầu ta đã từng muốn g.i.ế.c hắn cho xong chuyện. Nhưng sức sống ngoan cường cùng với vận may cao ngất trời của hắn đã khiến ta hiểu thế nào là “hào quang nam chính” mà đám bình luận vẫn luôn nhắc tới.

Do đó, ta quyết định làm theo “cốt truyện”, bắt đầu hành hạ và giày vò hắn.

Mọi việc đánh đập đều giao cho người khác, còn ta chỉ đứng nhìn.

Thỉnh thoảng, ta và Phó Ly Nguyệt sẽ cùng nhau xem.

Nói ra cũng thật kỳ lạ, kể từ đêm đó, trong lòng ta thỉnh thoảng lại nghĩ về Phó Ly Nguyệt, rồi bất giác lại mềm lòng với hắn ta.

Còn hắn ta lại đặc biệt thích thể hiện sự yêu chiều của ta, nhất là ngay trước mặt Thẩm Lăng.

"Ca ca mời ta uống trà, còn kẻ nào đó lại chỉ đáng bị ăn đòn thôi!"

Thẩm Lăng tất nhiên cũng chẳng chịu lép vế: "Thiếu gia đã từng nói ta là chó của ngài kia mà, là “con chó” duy nhất được ngài thừa nhận đó!"

Sao hắn có thể nói câu đó với giọng điệu đắc ý tự hào đến thế chứ? Huống hồ ta nhớ rõ mình chưa bao giờ thêm vào hai chữ “duy nhất”.

Phó Ly Nguyệt lập tức quay sang nhìn ta, đôi mắt ngấn lệ đầy vẻ tủi thân: "Ca!"

Lồng n.g.ự.c lại nhói lên cơn đau tức quen thuộc, khiến ta bất giác phải thuận theo ý hắn ta, lại còn cố tỏ ra chân thành: "Ngươi cũng là đệ đệ duy nhất của ta!"

Lúc này Phó Ly Nguyệt mới chịu hài lòng.

Thẩm Lăng lại đột ngột nhếch mép cười, ánh mắt sắc lẻm kia như thể đang muốn nói: "Ngươi cứ chờ đó!"

"Đánh! Tiếp tục đánh!"
 
Tiểu Thiếu Gia Độc Ác - Zhihu
Chương 8: Chương 13



13

Xem ra Thẩm Lăng đã rất tức giận, bởi vì tối hôm đó hắn lại mò đến giày vò ta.

Ta tức đến phát điên, còn đám bình luận lại được dịp ăn mừng như Tết.

[Ngày nào cũng đen màn hình là sao hả! Có thứ gì mà một siêu cấp VIP tôn quý như tôi lại không được xem chứ hả! Mau chiếu tiếp đi! Cầu xin đó!]

[Lầu trên biết đủ đi nha, ít ra lần này còn không tắt tiếng! Hít hà hít hà, giọng tiểu thiếu gia vừa mềm mại nũng nịu lại vừa ngọt ngào làm sao!]

[Hê hê hê, ghi âm lại rồi nhé!]

[Hừ! Có gì đặc sắc chứ! Tôi đây sẽ nghe đi nghe lại một trăm lần luôn!]

Thẩm Lăng bỗng hỏi: "Thiếu gia, có phải vì thân phận ta thấp hèn, nên ngài mới chán ghét ta đến vậy không?"

"Nếu như... Ta nguyện vì ngài đoạt lấy ngôi vị kia thì sao?"

[Hay lắm hay lắm, mạch truyện chính quay lại rồi kìa!]

[Nam chính và Thái tử cuối cùng cũng phải đối đầu rồi!]

[Hu hu hu, chiến với chả đấu! Chỉ vỏn vẹn có ba người thôi mà! Tiểu thiếu gia của chúng ta xứng đáng có được tất cả!]

Ta câm nín chẳng nói được lời nào, bởi vì toàn thân đã bị hắn đè chặt cứng.

Sáng tinh mơ ngày hôm sau, ta đang định bụng đi “dạy dỗ” Thẩm Lăng thì lại bất ngờ chạm mặt kế mẫu.

Ánh mắt bà ta nhìn ta hơi phức tạp, vừa như thương hại lại vừa như kinh ngạc. Đối với chuyện ta vô tình đụng phải, bà ta lại chẳng hề tính toán mà chỉ xoay người bỏ đi.

Liên tưởng đến những chuyện bất thường xảy ra gần đây, ta trực tiếp chặn bà ta lại: "Có phải có kẻ nào đã giở trò với ta không?"

Kế mẫu quay đầu nhìn ta, rồi đột nhiên bật cười thành tiếng: "Không cần vội, đến lúc đó ngươi tự khắc sẽ biết thôi."

Nói xong câu đó, bà ta quay người rời đi mà chẳng hề ngoảnh đầu lại.

Trong lòng ta mơ hồ dấy lên một cảm giác khó chịu, bởi vì ta luôn cảm thấy có điều gì đó bị bỏ qua.

Kế mẫu vốn không phải người Trung Nguyên mà là người dị tộc, nghe đồn còn từng là Thánh nữ của một bộ lạc nào đó. Sau này, bà ta bị người cha cặn bã của ta lừa gạt mang về giấu làm ngoại thất suốt bao năm trời.

Nghĩ đến đây, ta không trì hoãn thêm mà lập tức vào cung tìm Thái y.

Quả đúng như dự cảm, trong người ta thực sự đã bị hạ cổ trùng.

Thấy sắc mặt ta tái mét đi, vị Thái y lại cười hề hề an ủi: "Không sao không sao không sao! Đây chỉ là loại Tương tư cổ mà những kẻ yêu nhau thường dùng để gieo vào người đối phương thôi, hoàn toàn không hại thân!"

Bị người ta tính kế, đâu phải nói nghĩ thoáng là nghĩ thoáng được.

Nhưng còn chưa kịp hùng hổ trở về tính sổ, ta đã bị Thái tử trói lại.

Một đầu dây xích là ta, đầu kia là lồng vàng.

Vòng xích ở cổ chân va vào nhau kêu leng keng, Thái tử v**t v* gương mặt ta với vẻ vô cùng phấn khích: "A Dương, chỉ cần qua hết hôm nay thôi, đệ sẽ có thể gả cho ta rồi!"

Ban đầu ta chẳng hiểu hắn ta nói vậy là có ý gì. Thân là Thái tử một nước, sao hắn ta lại có thể cưới một nam nhân làm vợ chứ.

Vậy mà ngay đêm đó, khi nghe được tin Thái tử dẫn binh *bức cung, ta vẫn không khỏi sững sờ.

*Bức cung: ép vua khoái vị



Hoàng đế còn đang tuổi tráng niên, sao hắn ta đã vội bức cung rồi!

Nhưng còn chưa kịp hiểu rõ ngọn ngành, một tin tức khác lại dồn dập truyền tới.

Hậu duệ duy nhất còn sót lại của tiền Thái tử đã dấy binh tạo phản dưới danh nghĩa “dẹp loạn phản chính” và đang tiến về phía hoàng cung.

Hiện tại, hai đội quân đang giằng co quyết liệt ngay trước đại điện.

Nghe cung nữ bẩm báo xong xuôi, ta lập tức nghĩ ngay đến Thẩm Lăng. Tên này lại định giở trò điên rồ gì nữa đây?

"Phó thiếu gia, Thái tử điện hạ đã căn dặn nô tỳ phải bằng mọi giá bảo đảm an toàn cho ngài. Xin ngài mau theo nô tỳ rời khỏi nơi này!"

Nói rồi, nàng ta lập tức tiến tới định tháo sợi xích đang trói buộc ta.

Ánh mắt ta chợt lóe lên tia sáng, rồi ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng vừa có được tự do, giây tiếp theo ta lập tức móc ra bảo vật mà Thái tử thu thập cho ta nện thẳng vào đầu nàng ta.

Cung nữ này rất có thể là người của Hoàng đế, bởi vì ta chưa từng thấy nàng ta xuất hiện bên cạnh Thái tử bao giờ.

Dù ta chẳng rõ tình cảm mà Thái tử điện hạ dành cho mình rốt cuộc là gì, là d*c v*ng chiếm hữu hay chỉ đơn thuần là thói quen. Nhưng ta tin chắc hắn ta sẽ không bao giờ hại ta, cũng tuyệt đối không thể phái một kẻ hoàn toàn xa lạ tới đón ta được.

Nhìn cung nữ ngã gục xuống đất, ta lập tức lao ra khỏi đại điện rồi nhanh chóng ẩn mình vào bóng tối.

Cho đến khi nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc với gương mặt vô cùng nghiêm trọng đang đứng đó.

Ta vừa định lên tiếng ngăn cản thì đã bị kẻ nào đó bịt miệng lại rồi lôi đến nấp sau một hòn giả sơn gần đó.

Hơi thở ấm áp phả vào vành tai ta: "Ca ca, giữa hai người bọn họ, huynh mong ai sẽ là người chiến thắng?"

Ngay khoảnh khắc ở gần hắn ta, cổ trùng trong người ta dường như được xoa dịu, một dòng khí mát lành chảy trong lồng ngực, cuốn trôi đi mọi cảm giác bực dọc và bất an.

Ta suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không thể đưa ra câu trả lời.

Bởi vì bất kể ai trong hai người họ giành chiến thắng cũng chẳng đem lại lợi lộc gì cho ta cả.

Nhưng sự im lặng của ta lại bị hắn ta cố tình xuyên tạc thành một ý nghĩa khác.

Phó Ly Nguyệt xoay người ta lại, khiến cho lúc này mắt ta chỉ có thể nhìn hắn ta.

Vị tiểu công tử trước nay luôn tỏ ra ôn hòa, lương thiện và yếu đuối lúc này lại nhếch mép cười, nhưng lời nói ra lại lạnh lẽo đến vô tình: "Huynh không nỡ nhìn bọn họ bị thương sao? Hay là cả hai người bọn họ đều quan trọng đến mức khiến huynh không thể phân định nổi?"

[Hắc hóa rồi kìa! Hắc hóa thật rồi! Aaaa hệ bệnh kiều này tại hạ mê c.h.ế.t mất!]

[Mau hôn hắn! “Thịt” hắn! Đè hắn xuống!]

[Muốn xem trực tiếp cơ! Loại full HD không che ấy!]

[Cậu em sắp ghen lồng lộn lên rồi kìa! Hahahaha!]

[...]

Bình luận nhảy loạn xạ khiến ta hoa mắt chóng mặt. Đúng lúc này, tai ta bỗng ù đi.

Ngay giây sau đó, một giọng nói máy móc vang lên ngay bên tai ta:

[Chúc mừng ký chủ đã liên kết thành công với Hệ thống Vạn người mê!]

[Kiểm tra phát hiện ký chủ chỉ còn lại 2 canh giờ tuổi thọ. Có muốn kích hoạt nhiệm vụ không?]

Ta ngẩn người. Hệ thống gì cơ? Cái gì mà ta chỉ còn lại 2 canh giờ tuổi thọ?

Ta đột nhiên nhớ tới những gì bình luận đã nói, ta sẽ c.h.ế.t sau khi nam chính đoạt quyền. Lẽ nào đó là kết cục đã định sẵn, không thể nào thay đổi được ư?

Chết cũng tốt thôi nhưng được sống đương nhiên vẫn hơn.

Vì thế, ta không chút do dự đồng ý ngay: [Chấp nhận nhiệm vụ.]

[Ting! Mời ký chủ nhanh chóng hoàn thành công lược Khí Vận Chi Tử - Thẩm Lăng! Kiểm tra phát hiện nhiệm vụ công lược Thẩm Lăng đã hoàn thành. +30 năm tuổi thọ đã được cộng vào!]

[Ting! Mời ký chủ nhanh chóng hoàn thành công lược Trùm phản diện - Thái tử! Kiểm tra phát hiện nhiệm vụ công lược Thái tử đã hoàn thành. +20 năm tuổi thọ đã được cộng vào!]

[Ting! Mời ký chủ nhanh chóng hoàn thành công lược Phó Khí Vận Chi Tử - Phó Ly Nguyệt! Kiểm tra phát hiện nhiệm vụ công lược Phó Ly Nguyệt đã hoàn thành. +10 năm tuổi thọ đã được cộng vào!]

Ta kinh ngạc đến trợn mắt há mồm. Cái gì mà Hệ thống Vạn người mê chứ, đây rõ ràng là hệ thống “cho không” thì có!

Từng dòng năng lượng ấm áp chậm rãi dung nhập vào cơ thể, khiến ta cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng đi, cả người cũng khoan khoái hơn hẳn. Ngay cả vết thương rách da ở khóe miệng, hay triệu chứng đau tức n.g.ự.c đến khó thở mỗi khi rời xa Phó Ly Nguyệt cũng thuyên giảm đi nhiều.

Ngay lúc ta đang thầm vui mừng trong lòng, thì cái gọi là hệ thống lại vang lên lần nữa.

[Nhiệm vụ công lược hoàn thành. Mời ký chủ nhanh chóng tiến hành “trói buộc” với ba mục tiêu để kích hoạt toàn bộ số tuổi thọ vừa nhận!]

Quả nhiên trên đời này làm gì có bữa trưa nào miễn phí.

[Làm thế nào để “trói buộc”?]

[Mời ký chủ nhanh chóng thành hôn với cả ba mục tiêu, đồng thời phải tổ chức một hôn lễ thế kỷ!]

Ta "..."

Ta thẳng thừng bỏ cuộc, mặc kệ đời: [Khỏi sống nữa, chờ c.h.ế.t cho rồi!]

Hệ thống im lặng trong giây lát.

[Mời ký chủ nhanh chóng thành hôn với cả ba mục tiêu! Hình thức không bắt buộc!]

"Ca ca, huynh mau nói đi! Huynh hy vọng ai thắng hơn?"

Phó Ly Nguyệt túm chặt lấy vai ta, vẫn cố chấp hỏi cho bằng được.

Ta liếc mắt nhìn hai kẻ đang giương cung bạt kiếm ở phía đối diện, rồi nói: "Thẩm Lăng đi."

Dù sao hắn cũng đáng giá tới 30 năm tuổi thọ cơ mà.
 
Tiểu Thiếu Gia Độc Ác - Zhihu
Chương 9: Chương 14 + 15



14

Vào thời khắc đó, ta hoàn toàn không ý thức được sức nặng của câu trả lời này.

Cũng chính vì câu nói ấy mà Phó Ly Nguyệt đã khẳng định Thẩm Lăng chiếm vị trí quan trọng hơn trong lòng ta, từ đó nảy sinh lòng địch thù sâu sắc với hắn, càng đừng nói đến chuyện sẽ hợp tác với hắn để chống lại Thái tử như trong nguyên văn.

Do không còn cổ trùng của Phó Ly Nguyệt trợ giúp, Thẩm Lăng nhanh chóng bị Thái tử dùng vũ lực mạnh mẽ trấn áp.

Ngay trong ngày đăng cơ của Thái tử, ta lại ngất xỉu ngay trước mặt bá quan văn võ.

Khi Thái y đến bắt mạch, cũng chỉ nói không thể tìm ra nguyên nhân. Chỉ có ta biết rõ, đây chính là tối hậu thư mà hệ thống gửi đến.

Bởi vì trong nguyên tác, cái c.h.ế.t của ta vốn đã được định sẵn, khoảng thời gian sống thêm này thực chất đều là ta “vay mượn” từ chỗ nó mà thôi.

Thái tử, à không, giờ phải gọi là Hoàng đế.

Lúc này, hắn ta trông càng giống một vị bạo quân như trong nguyên văn miêu tả, đến mức còn tuốt kiếm ra đe dọa bắt Thái y phải chữa khỏi bệnh cho ta.

Tất cả mọi người đều bó tay hết cách, mãi cho đến khi có một vị hòa thượng đột nhiên đến xin cầu kiến.

Sau khi xem xét tình hình, vị hòa thượng đó nói rằng đường nhân duyên và đường sinh mệnh của ta đã nối liền làm một, vì vậy bắt buộc phải mau chóng thành thân để “xung hỉ”. (Hiển nhiên, vị hòa thượng này chính là do hệ thống phái tới.)

Thế là, nam nhân tôn quý nhất thiên hạ này đã cưới ta.

Ngay trong ngày đại hôn, dưới sự thúc giục điên cuồng của hệ thống, ta đành đánh bạo hỏi thẳng: "Sau khi thành thân với người rồi, ta... Ta có thể thành thân thêm hai lần nữa không?"

Bàn tay Hoàng đế đang nắm tay ta chợt cứng đờ lại. Hắn ta quay ra đối mặt với bá quan, nở một nụ cười như có như không rồi khẽ ghé vào tai ta thì thầm đầy uy h**p: "Đừng ép ta phải “xử lý” đệ ngay trong ngày vui nhất của chúng ta."

Ta "Ờ" một tiếng, rồi ngoan ngoãn im lặng trong chốc lát.

Mãi cho đến lúc chuẩn bị uống rượu giao bôi, tiếng hệ thống thúc giục bên tai gần như sắp nổ tung.

Ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc, hỏi thêm một lần nữa: "Thật sự không được sao? Cùng lắm thì... Ta thành thân xong rồi lại hòa ly là được chứ gì."

Bàn tay đang nắm tay ta chợt siết chặt lại, rồi hắn ts bất ngờ cúi xuống hôn ta. Nụ hôn vừa mạnh bạo lại vừa nặng nề, như thể đang dùng cách đó để trút hết sự bất mãn trong lòng.

Ta hết cách thật rồi, đành phải yêu cầu hệ thống chia sẻ thông tin cho hắn ta biết.

Sau một hồi im lặng đến ngột ngạt, cuối cùng hắn ta cũng chịu buông tha cho ta.

"Nếu không gả cho cả ba người bọn họ, đệ sẽ chết?"

Ta chỉ im lặng, bởi vì ta không biết hệ thống đã “chia sẻ” cho hắn ta phiên bản thông tin nào nữa, vì thế đành phải trái lương tâm gật đầu.

"Ừm."

15

Kết quả là, Thẩm Lăng được thả ra khỏi thiên lao.

Vừa nhìn thấy bộ dạng của hắn, ta thành thật cảm thán một câu: "Trông bẩn c.h.ế.t đi được!"

Thẩm Lăng thoáng vẻ bối rối, vội kéo kéo bộ y phục rách rưới trên người rồi lẩm bẩm: "Ta không bẩn, trước khi tới đây ta đã tắm rửa cả chục lần rồi."

Ta chỉ gật đầu một cái rồi đi thẳng về phía trước.

Dường như đã nghe được phong thanh gì đó, Thẩm Lăng vội vàng đuổi theo sát gót ta, lắp bắp hỏi: "Thiếu gia... ngài... ngài đồng ý gả cho ta, có phải là vì... vì ngài thích ta không? Có phải vậy không?"

Ta quay đầu lại nhìn hắn, cánh tay đang bị hắn nắm chặt đến phát đau.

Đẩy thế nào cũng không ra, ta bắt đầu bực mình: "Ta thích những kẻ biết nghe lời, chứ không thích loại chó vừa bẩn vừa tiện!"

"Ta ngoan! Ta nhất định sẽ ngoan mà!"

Nghe vậy, Thẩm Lăng mừng rỡ ra mặt, trái tim thấp thỏm cuối cùng cũng có thể an định lại, như thể vừa nhận được một lời hứa hẹn quý giá nhất trên đời.

Hắn đột nhiên ôm chầm lấy ta, chặt đến mức như muốn khảm ta vào tận xương tủy của hắn, sau đó cọ cọ má ta rồi hôn chụt một cái.

"Ta nhất định sẽ nghe lời ngài! Sẽ làm một chú chó con ngoan ngoãn nhất của thiếu gia!"

Lời hắn vừa dứt, ta đã tặng ngay cho hắn một cái tát.

Thẩm Lăng sững người trong giây lát nhưng ngay sau đó lại là niềm vui sướng tột độ, vòng tay càng ôm chặt lấy ta hơn, nhất quyết không chịu buông.

Hơi thở nóng rực của hắn phả vào mặt ta, còn đôi tay thì siết chặt lấy ta như hai gọng kìm sắt.

Đến khi nhận ra có gì đó không ổn, ta vừa thẹn vừa giận, lại hung hăng vung tay tát thêm một cái nữa.

[Chậc chậc, nam chính lại được “ăn tát” đến sướng tê người rồi!]

[Cái tát đầu là thiếu gia “thưởng nóng”, còn cái tát sau là do thiếu gia thẹn quá hóa giận thôi! Hahahahahaha!]

[Hu hu hu, ghen tị với nam chính mỗi ngày! Tôi cũng muốn được thơm tiểu thiếu gia mềm mại thơm tho! Dù thiếu gia có tát cho một phát tôi cũng cam lòng!]

[Lầu trên sao tham lam thế, cái gì cũng muốn!]
 
Back
Top Bottom