Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch

Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 40: Chương 40



Vào ban ngày, Tuệ Nương bị cơn đau làm phân tâm khá nhiều, hoàn toàn không quá chú ý đến động tác của hắn.

Cũng không biết rượu thuốc kia sao lại hữu hiệu đến vậy, thực ra bây giờ nàng đã không còn đau nữa.

Thế là, mọi sự chú ý của Tuệ Nương đều đổ dồn vào động tác của nam nhân.

Lòng bàn tay hắn rộng rãi dày dặn, vừa nãy ôm lấy nàng, một bàn tay xòe ra là có thể ôm trọn vòng eo của nàng, lúc này, bàn chân nhỏ của Tuệ Nương được hắn nắm gọn trong tay, chiều dài cũng gần như tương đương.

Thoa rượu thuốc rất nhanh, Ngụy Thạch định rút tay về, nhưng giây tiếp theo, Tuệ Nương khẽ động liền dùng lòng bàn chân dẫm lên lòng bàn tay hắn.

Vừa nãy là dẫm lên chân hắn, lúc này lại đổi chỗ khác.

Ngụy Thạch khựng lại, ngẩng đầu lên.

Tuệ Nương giả vờ không hiểu, khóe mắt hơi nhướng lên: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

Ngụy Thạch tưởng mình hiểu lầm, lại định rút tay về, nhưng bàn chân nhỏ kia thực sự quá không yên phận, lại nhẹ nhàng điểm điểm vài cái.

Lúc này, dù là tảng đá, cũng có thể nhận ra sự cố ý của nàng.

Trong lòng Ngụy Thạch đột nhiên dâng lên một tia nóng rực.

Đôi mắt hắn trầm xuống, hỏi: “Làm gì vậy?”

Tuệ Nương không nhận ra sự thay đổi của nam nhân, vẫn thấy buồn cười, nhưng cũng thấy hơi xấu hổ: “Ta có làm gì đâu ~~ ôi ~ chao!”

Lời nói tinh nghịch của nàng còn chưa dứt, mắt cá chân nàng đột nhiên bị bàn tay lớn siết lấy.

Hơi đau một chút, nhưng hơn thế là sự kinh ngạc.

Ngụy Thạch cũng đã nhìn ra, vết thương của nàng không nặng, dùng thuốc kịp thời, ngay cả sưng cũng không sưng. Nhưng hắn vẫn giữ sức, không chạm vào chỗ bị thương, mà dịch lên trên một chút, nắm lấy bắp chân non mềm của nàng.

Tuệ Nương trợn tròn mắt: “Ngươi làm gì vậy!”

Một chân của nàng bị buộc phải co lên, cả nửa thân trên cũng ngả về sau mấy phần, Tuệ Nương dùng khuỷu tay chống giường, tư thế này nếu bị người khác nhìn thấy, e rằng lập tức sẽ bị mắng là đồi phong bại tục.

Mà người dụ dỗ này lại hoàn toàn không hay biết, chỉ trừng mắt nhìn nam nhân, tưởng là hung dữ, nhưng lại vô ý dụ người.

Ngụy Thạch cụp mắt, nhìn chằm chằm vào bắp chân trắng nõn của nàng.

Từ lúc hắn bước vào cửa hôm nay, Tuệ Nương đã trêu chọc hắn.

Nhưng người gỗ cũng có tính khí, ngọn lửa mà Ngụy Thạch kìm nén bấy lâu cũng có chút không kìm được nữa.

“Vì sao lại dẫm lên ta?”

Tuệ Nương sững sờ, đột nhiên nghiêng đầu: “Ngươi còn biết hỏi à, ta cứ tưởng ngươi thật sự là tảng đá chứ.”

“Ta không phải… vì sao?”

Tuệ Nương cười, nhưng không trả lời thẳng: “Ngụy Thạch, ngươi đã đọc thoại bản chưa? Nếu một đứa con gái chủ động dẫm lên nam nhân, ngươi nói là vì sao?”

Ngụy Thạch cụp mắt, hắn chưa đọc thoại bản, nhưng hắn mơ hồ có thể đoán được câu trả lời.

Hắn căng cứng quai hàm, câu trả lời ở trong lòng vẽ ra sinh động.

Do dự một lát, bàn tay lớn kia trượt lên trên, làn da hơi lạnh của Tuệ Nương bị hơi nóng tác động, hô hấp của nàng đột nhiên dồn dập hơn mấy phần, vành tai cũng nhiễm màu đỏ ứng.

Đôi mắt nam nhân ngày càng trầm xuống, động tác như đang thăm dò, cũng như cảnh cáo.

Mặt hắn không chút thay đổi, nhưng Tuệ Nương lại có chút không chống đỡ nổi.

“Ngụy, Ngụy Thạch.”

Mỗi bước mỗi xa

Nàng khẽ th* d*c, cái lưỡi nhỏ màu đỏ lấp ló ra từ hàm răng trắng như ngọc.

“Ngươi, ngươi lại đang làm gì?”

Ngụy Thạch không nói gì.

Người trầm lặng ít khi nổi giận, nhưng nếu đã nổi giận, cũng giống như mây đen u ám.

Tuệ Nương không cam chịu yếu thế, lại nhấc chân lên, lần này, bàn chân trắng như tuyết trực tiếp đạp lên n.g.ự.c Ngụy Thạch—

Hắn đã cởi áo khoác ngoài, bên dưới lớp trung y mỏng là cơ bắp săn chắc, khoảnh khắc bàn chân Tuệ Nương chạm vào, cơ bắp vốn đã khá đàn hồi lập tức kéo căng.

Động tác của Ngụy Thạch khựng lại, không thể tin nổi nhìn về phía nàng.

Nếu Tuệ Nương hiểu Ngụy Thạch, sẽ biết ngọn lửa trong mắt nam nhân đang cháy càng dữ dội hơn.

“Ngươi, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?” Tuệ Nương ngẩng đầu tố cáo: “Chính ngươi không biết sức lực của mình lớn đến mức nào sao? Ngươi nắm c.h.ặ.t c.h.â.n ta thế này ta không thể cử động được, chỉ có thể dẫm lên ngươi thôi! Ai, ai bảo ngươi sờ ta!”

Tuệ Nương nhanh mồm nhanh miệng, câu cuối cùng vừa dứt lời, vành tai Ngụy Thạch đã đỏ bừng, kéo theo cả chiếc cổ màu lúa mạch cũng đỏ theo.

Hắn nhíu mày, nghi ngờ tai mình có vấn đề, sau đó, hắn dừng động tác mà nàng gọi là “sờ nàng” lại.

Tuệ Nương trợn tròn mắt: “Ta nói sai sao? Ngươi chột dạ cái gì!”

Nàng chiếm lý không tha người, cứ nhất định phải ép hắn nói ra một hai ba bốn năm.

Nhưng tảng đá thì không biết nói, khi bất động thì ai cũng dễ bắt nạt, nhưng nếu đã động đậy, kẻ yếu sức sẽ trở thành yếu thế.

Nam nhân như bị dồn vào đường cùng, bàn tay đang dừng lại lúc này mới thật sự dùng sức, khuỷu tay Tuệ Nương căn bản không chống đỡ được, lập tức mất đi điểm tựa, cả người nằm thẳng trên giường.

Nhưng chân vẫn co lại, cũng vẫn giẫm trên lồng n.g.ự.c săn chắc.

Thế là, chiếc váy màu trắng ngà của nàng sớm đã có gió xuân có thể len lỏi vào.

Mát lạnh, còn mang theo một chút hơi nước.

Đầu gối Ngụy Thạch không biết từ khi nào cũng đã quỳ trên giường, còn đè lên vạt váy trắng của nàng.

Ngoài nhà sấm mùa xuân từng trận liên hồi, nhưng cũng không bằng khí thế mây đen áp thành trong mắt nam nhân.

Tuệ Nương trợn to mắt nhìn hắn, cổ họng như bị nghẹn lại.

“Đỗ Tuệ Nương.” Ngụy Thạch trầm giọng mở miệng, lần đầu tiên gọi thẳng cả họ lẫn tên nàng.

“Nàng có biết mình đang làm gì không?”
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 41: Chương 41



“Nàng có biết bản thân đang làm gì không?”

Giọng của Ngụy Thạch và tiếng sấm ngoài cửa sổ cùng lúc vang lên.

Tuệ Nương nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, nàng đương nhiên biết rồi.

Nàng cố gắng thẳng nửa thân trên, vươn tay muốn nắm lấy một chiếc cúc trên áo Ngụy Thạch.

Nhưng lúc này, nàng đang co chân, có chút khó khăn, lý trí của Ngụy Thạch thoáng quay về, lập tức buông nàng ra để tránh làm nàng đau. Chân Tuệ Nương được tự do, nhưng nàng lại có vẻ không hài lòng, lại dùng tay kéo cổ áo hắn.

Nam nhân bị nàng ép đến hai mắt đỏ ngầu, cả người lại càng cúi về phía trước.

Mấy sợi tóc mai ở khóe mắt Tuệ Nương chớp chớp, hỏi: “Ngụy Thạch, ngươi biết ca ca và tẩu tử ta hôm nay đến làm gì không?”

Ngụy Thạch dừng lại một chút, lắc đầu.

“Bọn họ còn muốn gả ta cho người khác nữa!” Tuệ Nương căm giận nói.

“Ta nhổ vào! Đúng là ý đồ tồi tệ! Ta nhất định không để bọn họ được lợi, cuộc sống của quả phụ tuy quạnh quẽ, nhưng cũng tự tại… Có điều, tẩu tử ta có một câu nói đúng… Ta còn trẻ, không thể làm quả phụ cả đời, nhưng nếu ta muốn tìm người khác, cũng tuyệt đối không thể để người khác định đoạt…”

Ý tứ trong lời nói của Tuệ Nương đã quá rõ ràng, tiểu hồ ly này thật là to gan, ngón tay câu lấy áo choàng ngắn của hắn không hề có ý muốn dời đi, ngược lại còn luồn vào khe hở mà mò vào trong.

Ngón tay trắng nõn mềm mại chạm vào một mảng săn chắc, giọng Tuệ Nương càng trở nên ngọt ngào hơn.

“Thợ đá Ngụy, ngươi nói nếu ta tìm người, thì tìm ai là tốt nhất đây?”

Mưa dần lớn hơn, rơi lộp bộp xuống mái hiên, cửa sổ phòng ngủ của Tuệ Nương vẫn chưa đóng kín, một vài giọt mưa lất phất bay từ bên ngoài vào.

Tuệ Nương vừa nói xong, lại không nhịn được hắt hơi một cái.

Ngụy Thạch giương mắt, vươn tay đóng cửa sổ lại.

Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh hơn, cách biệt tiếng mưa, chỉ còn lại tiếng th* d*c hơi gấp gáp của cả hai người.

Ngụy Thạch cúi đầu nhìn nàng, trong lòng sớm đã xem xét kỹ lưỡng mọi chuyện xảy ra trong hai ngày nay không dưới ba lần.

Tuy hắn cục mịch, nhưng cũng không phải là tên tiểu tử non nớt chưa trải sự đời.

Nói đến nước này, đương nhiên cũng hiểu được ý tứ của Tuệ Nương.

Lúc đóng cửa sổ, bàn tay to lớn của Ngụy Thạch đã chống bên cạnh Tuệ Nương, lúc này mà lùi lại, ít nhiều cũng có vẻ giả ngây giả dại, không ra gì.

Vì vậy, hàng mi dài của Ngụy Thạch cụp xuống, như thể đã hạ quyết tâm.

“Nàng đã suy xét kỹ chưa?”

Tuệ Nương nghe lời này, liền biết chuyện hôm nay đã thành công đến tám chín phần.

Nàng cười ranh mãnh: “Suy nghĩ kỹ rồi mà… Thợ đá Ngụy…”

Ngón tay trắng nõn của Tuệ Nương cứ chọc chọc, không ngừng nghịch: “Nghe nói… ngươi biết rất nhiều chuyện? Chuyện ở cùng nữ nhân nhân, ngươi có biết không?”

Ngụy Thạch trầm mặc.

Hắn nghĩ đến mấy quyển thoại bản kia, không biết có phải nàng đã học từ thoại bản hay không.

Nhưng chuyện đã nói rõ ràng rồi, nhiều chuyện không cần phải che giấu nữa.

Tay của Tuệ Nương rất to gan, lúc thì chọc chỗ này, lúc thì nhéo chỗ kia.

Cơ bắp rắn chắc trên người hắn cứng đờ, một chút cũng không thú vị.

Hơn nữa, theo lá gan ngày càng lớn của Tuệ Nương, hơi thở của nàng ngược lại càng gấp gáp hơn, nhưng nam nhân phía trên vẫn bất động như núi.

Tuệ Nương sốt ruột.

Nàng còn non nớt, nhưng lại quyết tâm muốn kéo hắn cùng trầm luân. Thế là nàng lấy hết dũng khí, lập tức vươn tay kéo cổ hắn, hai cánh hoa đỏ mọng dán lên –

Dán lên đôi môi hơi khô, cùng hơi lạnh của nam nhân.

Ngụy Thạch sửng sốt, sau đó cuối cùng cũng có phản ứng, không đợi Tuệ Nương làm gì, cổ họng hắn như bị ép đến mức phát ra một tiếng khàn khàn trầm thấp, đột nhiên, hắn cắn lấy môi dưới của Tuệ Nương.

“Đau… nha!”

Cả hai đều không có kinh nghiệm, nhưng Tuệ Nương loáng thoáng cảm thấy nụ hôn cũng không phải như thế này, còn Ngụy Thạch cũng giật mình, sau đó lập tức thả chậm động tác, nhẹ nhàng an ủi…

Mỗi bước mỗi xa

Chỉ là, môi lưỡi chưa từng rời đi dù chỉ một khắc.

Tuệ Nương bắt đầu ư hử, chiếc lưỡi nhỏ màu đỏ thăm dò lướt tới, đôi tay trắng nõn như củ sen cũng ôm lấy cổ hắn, như một đóa tơ hồng không xương.

Nàng vẫn chưa thỏa mãn lắm, lại nhô người về phía trước, dáng vẻ này thật sự muốn khiến nam nhân phát điên.

“Ngụy Thạch… ngươi qua đây…”

Tuệ Nương đột nhiên dùng tay móc lấy đai lưng của hắn…

Ngụy Thạch sững sờ trong thoáng chốc.

Khoảnh khắc này, hình minh họa trong cuốn thoại bản và giấc mơ trùng khớp một cách hoàng mỹ.

Tuệ Nương cảm thấy, lá gan của người đã thủ tiết một năm thì rất lớn, bây giờ nàng chỉ muốn nếm thử mùi vị đó.

Nhưng nam nhân lại như tìm lại được lý trí.

“Không được…”

Hắn nắm lấy tay nàng, lùi lại một bước.

Tuệ Nương cũng ngẩn ra.

Rõ ràng không ngờ vào thời điểm mấu chốt này hắn còn có thể từ chối nàng…

Quả thực… một bước ngay trước cửa có thể gọi là thánh nhân.

Tuệ Nương thoáng chốc đỏ hoe đôi mắt: “Tại sao không được?”

Nàng có chút khó chịu, mắt đỏ như con thỏ, lại còn nhìn chằm chằm vào thợ săn, mưu toan muốn ăn thịt thợ săn vào bụng.

Suy nghĩ của Ngụy Thạch đương nhiên chu toàn hơn nhiều.

Ví như…

Đến thôn Hạnh Hoa cầu hôn mới là điều quan trọng đầu tiên.

Tuệ Nương đâu có để ý nhiều như vậy, nàng như một đứa trẻ không được ăn kẹo, khóc lóc không ngừng.

“Ngụy Thạch, ta khó chịu quá.”

Nàng quấn lấy hắn, nửa phần cũng không chịu buông tay, đáng thương cho chiếc áo khoác của Ngụy Thạch đã bị nàng kéo cho lỏng lẻo.

Bất đắc dĩ, nam nhân thở dài một hơi.

Hắn thấp giọng nói: “Nàng đừng động nữa…”

“Ta không! Ta không!” Tuệ Nương mắt đỏ hoe cắn hắn.

Ngụy Thạch thẳng người lên, mặc kệ nàng treo trên người mình lộn xộn, nhìn như điềm tĩnh nhưng nhịp tim trong lồng n.g.ự.c cũng giống như tiếng sấm chớp ngoài cửa sổ.

Mà hắn bất đắc dĩ, đè chặt hai chân thon dài của Tuệ Nương, thăm dò –

Trong khoảnh khắc, Tuệ Nương bất động, như bị ai đó nhấn công tắc.

Nàng như sợi mì treo trên người hắn, khẽ mở to mắt, nàng đỏ mặt nhìn vào mắt nam nhân, hắn vẫn bộ dạng c.h.ế.t tiệt đó –

Cứ như một phật tử thanh tâm quả dục.

Nhưng, nhìn kỹ, trong mắt vẫn có lửa cháy ngùn ngụt.

Tuệ Nương trước giờ luôn biết cách tự làm mình vui lòng.

Đọc thoại bản nhất định phải thắp đèn dầu, mà trước khi chuyện trên thoại bản xảy ra, nàng cũng rất biết cách tự tìm sự thoải mái cho mình.

“Ngụy Thạch Đầu, ngươi…”

Âm thanh nhẹ nhàng ngọt ngào vang lên bên tai Ngụy Thạch.

Nam nhân như khúc gỗ cuối cùng cũng có phản ứng, hầu kết lăn lộn, một giọt mồ hôi trên trán cũng lăn xuống thái dương…
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 42: Chương 42



Bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tí tách.

Trong nhà cũng có tiếng nước khả nghi.

Khi Tuệ Nương đang mơ màng, đột nhiên, ngoài cổng lớn truyền đến một trận đập cửa dữ dội.

“Tuệ Nương! Tuệ Nương à!”

Hai người trong phòng lập tức ngây người.

Như gặp phải ma quỷ vậy, sắc m.á.u trên mặt Tuệ Nương lập tức biến mất.

Quả thật ứng nghiệm câu nói kia, không làm chuyện khuất tất, không sợ ma quỷ gõ cửa, lúc này, Tuệ Nương thực sự nghĩ trên đời có ma.

Nhưng rất nhanh, nàng đã hoàn hồn.

Hoá ra là Vương thị.

Ngụy Thạch đã rút người ra, khuôn mặt màu lúa mạch của hắn cũng ửng hồng, vẻ mặt vô thố.

Giống hệt như bị bắt quả tang…

Tuệ Nương trợn trắng mắt: “Là tẩu tử của ta, ngươi sợ gì, đây là nhà ta.”

Tuệ Nương tuy nói vậy, nhưng lập tức bổ sung thêm một câu: “Ngươi trèo tường đi đi.”

Ngụy Thạch: “…”

“Đại tẩu ta là người rắc rối, ta đoán là trời mưa không đi được, bị bọn họ phát hiện thì phiền toái lắm.” Tuệ Nương sợ hắn nghĩ nhiều, nghiêm chỉnh giải thích.

Ngụy Thạch mím môi, dường như có chút tổn thương.

Nhưng lát sau, lý trí vẫn chiếm ưu thế.

Hắn không nói một lời, mặc quần áo tử tế rồi đi ra từ cửa bên.

Trước khi đi còn liếc nhìn Tuệ Nương, nàng chống một chân tìm ô, Ngụy Thạch dường như không muốn rời đi, nhưng Tuệ Nương lại còn thúc giục: “Ngươi còn ngẩn ra làm gì, đi đi chứ.”

Nàng hoàn toàn không nhận ra hành vi của mình, cũng chẳng khác gì tên nam nhân cặn bã mặc quần lên là không nhận người.

Quai hàm của Ngụy Thạch căng cứng, hắn quay đầu đóng cửa lại.

Tuệ Nương hoãn lại một lát, xác nhận Ngụy Thạch đã từ hậu viện rời đi, nàng mới chỉnh trang lại áo ngoài, mở cửa viện.

“Kêu cái gì mà kêu giữa đêm khuya như gọi ma vậy! Đến đây!”

Cửa mở, bên ngoài quả nhiên là Vương thị và Đỗ Hữu Điền ướt như chuột lột.

Mỗi bước mỗi xa

Vương thị cười làm lành: “Đi được nửa đường, đường trong thôn của các muội bị đá lở chắn mất rồi! Không đi được, đành phải quay lại!”

Tuệ Nương ồ một tiếng, vẫn để bọn họ vào nhà.

“Ta bị thương, không tiện tiếp đãi các người, đại ca tự mình đun nước tắm rửa đi!”

Đỗ Hữu Điền vội lau mặt: “Ấy, tiểu muội chịu cho ta trú nhờ là ta đã đội ơn lắm rồi!”

Hắn ta vừa dứt lời lại bị Vương thị lườm một cái, lập tức không dám nói gì nữa, Vương thị cười đi về phía Tuệ Nương: “Tiểu muội à, phòng tắm ở đâu vậy? Với lại khăn mặt các thứ phỏng chừng cũng phải mượn…”

……

Tuệ Nương lười để ý đến hai người kia.

Cho trú nhờ là giới hạn cuối cùng của nàng.

Đuổi Vương thị đi rồi, nàng trở về phòng, lúc này lòng lại tĩnh lặng, căn phòng vừa rồi còn ấm áp như mùa xuân giờ đây lại lạnh lẽo trống rỗng.

Tuệ Nương cắn răng nhìn về phía giường của mình, đều tại hai người kia!

Nếu không…

Nàng nhất định đã ăn đến miệng rồi!

Tuệ Nương tự động bỏ qua mọi lời từ chối của Ngụy Thạch, đương nhiên nghĩ như vậy.

Nhưng khi nàng đi đến bên giường, cúi đầu nhìn thấy vài vệt nước đáng ngờ, nàng bỗng đỏ bừng mặt kéo chăn qua, muốn che giấu thì càng lộ.

Trận mưa này ở thôn Hoa Ổ rất lớn.

Không giống vẻ của mưa xuân.

Hơn nữa, đường xá của thôn quả thật như Vương thị nói, có chút kỳ lạ.

Tuy nhiên, khi Tuệ Nương ngủ một giấc đến sáng thì mưa đã tạnh, trong không khí tràn ngập mùi vị sau cơn mưa xuân.

Nàng rời giường, mở cửa phòng.

Vương thị và Đỗ Hữu Điền tối qua ngủ ở phòng bên cạnh, đó là phòng của phụ mẫu Chu Dương khi còn sống, nàng đã rất lâu không mở ra xem rồi.

Cũng không biết hai người bọn họ dọn dẹp thế nào, nàng lười quản.

Tuệ Nương thử đi bằng hai chân, phát hiện thuốc của Ngụy Thạch cho nàng thực sự rất hữu dụng, nàng về cơ bản đã hồi phục.

Ngoài cửa viện truyền đến tiếng nói chuyện của hàng xóm, Tuệ Nương đang định đi ra nghe ngóng, đột nhiên, cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, Vương thị bước ra.

“Tiểu muội à, chào buổi sáng.”

Tuệ Nương lập tức thu lại dáng đi bình thường, gật đầu.

“Tối qua có chuyện gì vậy?”

Vương thị thở dài: “Con đường này bị sạt lở rồi, trên núi có rất nhiều đá rơi, không biết hôm nay có thông được không…”

Tuệ Nương khẽ nhíu mày, hiểu được lời ẩn ý của nàng ta, sao vậy? Nếu đường không thông, chẳng lẽ hai người bọn họ còn muốn ở lại đây vài ngày sao, nàng không muốn chút nào…

Tuệ Nương đang do dự, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận huyên náo, có người lớn tiếng hô: “Miếu Sơn Thần sập rồi!”

Tất cả mọi người đều cả kinh!

“Cái gì! Miếu Sơn Thần sập rồi sao?! Cái này không ổn rồi!”

Tuy hai năm nay người đến cúng bái Sơn Thần ít đi, nhưng nếu miếu sập, đó lại là một điềm báo chẳng lành!

Thế là người trong thôn lũ lượt chạy lên núi, Tuệ Nương cũng không màng diễn kịch trước mặt Vương thị nữa, vài bước đã đi ra ngoài.

Không biết là ai đã nói một câu: “Đi mời thợ đá Ngụy đi!”

Tuệ Nương cắn môi, không kìm được nhìn về phía sườn núi.
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 43: Chương 43



Mọi người ở thôn Hoa Ổ đều đổ xô về phía sau núi, như ong vỡ tổ, mà sở dĩ bọn họ tìm Ngụy Thạch là vì miếu Sơn Thần cũng là một miếu đá, bao gồm cả kim thân của Sơn Thần cũng được điêu khắc từ đá.

Cả thôn Hoa Ổ chỉ có một mình Ngụy Thạch là thợ đá, không tìm hắn thì tìm ai?

Tuệ Nương cắn răng, cũng muốn đi theo.

Vương thị đuổi theo phía sau: “Tuệ Nương à! Muội đi đâu đấy?!”

Tuệ Nương không quay đầu lại: “Nếu ngươi muốn ăn thì tự mình nấu đi! Bây giờ ta có việc!”

Vương thị bĩu môi, nàng ta cũng chẳng thèm hóng chuyện này, lúc này ở nhà Tuệ Nương có thể ăn ké lương thực của nàng, nàng ta cầu còn không được!

Tuệ Nương theo người trong thôn chen chúc đến chân núi phía sau, đã có vài người nhanh chân lên núi trước, đợi đến khi bọn họ tới nơi thì những người kia đã quay trở lại rồi.

“Thợ đá Ngụy không có ở đó!”

“Gì cơ?”

Người đó đi đâu rồi?

Người kia tiếp lời: “Nói là đã đi miếu Sơn Thần từ sáng sớm rồi!”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, hóa ra hắn đã đi rồi…

“Được, vậy chúng ta cũng đi theo xem sao!”

Trong đám đông có người lẩm bẩm: “Cái này e là Sơn Thần nổi giận rồi, chúng ta cũng mau đi bái tạ, tỏ lòng thành, hôm nay mà không đi… sau này bị Sơn Thần ghi hận thì xong đời!”

Có người nói như vậy, liền một đồn mười, mười đồn trăm, ai nấy đều xúm lại muốn lên núi.

Lời này lọt vào tai Tuệ Nương, nàng vốn cũng là người mê tín, cộng thêm vì Ngụy Thạch, nói gì cũng phải đi theo.

Chỉ là vết thương ở chân của nàng vừa mới lành, lúc này lên núi đi rất chậm, chốc lát đã bị đại đội bỏ cách xa.

Lúc này cũng không ai để ý đến nàng.

Tuệ Nương chống một cành cây thô, chầm chậm đi lên.

May mà vị trí miếu Sơn Thần nàng cũng biết, cứ đi chậm rãi, kiểu gì cũng đến.

Đi một đoạn, Tuệ Nương lại dừng lại nghỉ một đoạn, hoa đào mùa xuân nở rộ khắp núi, lờ mờ còn có thể thấy vài cây anh đào nở sớm.

Chậc chậc chậc, còn có dâu tằm, mùa xuân cũng có vài loại trái cây ngon…

Cả buổi sáng Tuệ Nương chưa ăn gì, lúc này lại thèm ăn.

Mãi mới đi được gần nửa canh giờ, nàng đuổi kịp đại đội.

Nhưng đây cũng chưa đến gần miếu Sơn Thần mà… đám người này vây quanh đây làm gì thế nhỉ?

Chỉ thấy mọi người của thôn Hoa Ổ đang xúm xít nói đủ thứ chuyện, vây quanh một chỗ mà nhìn, Tuệ Nương đi đến gần nhưng không chen vào được, bèn kéo một người hỏi bừa: “Sao thế này?”

“Cô nương nhà trưởng thôn bị rắn cắn rồi! Ngụy Thạch đang cứu người đó!”

“Cái gì?!”

Tuệ Nương giật mình, cũng không quan tâm đến người khác nữa, chen lấn xô đẩy muốn chui vào trong.

Chỉ thấy trên đất là một cô nương đang nằm, lúc này đã gần như ngất đi, Ngụy Thạch đang giúp nàng ta băng bó vết thương, hút nọc rắn.

“Tránh ra tránh ra! Mau tránh ra!” Trưởng thôn chạy đến.

“Hiểu Hiểu!” Người Tề gia biến sắc, xông lên phía trước.

Trưởng thôn Hoa Ổ họ Tề, tiểu cô nương này tên là Tề Hiểu Hiểu, cũng là cô nương xinh đẹp số một số hai của thôn Hoa Ổ, phía trên còn có hai ca ca, đều cưng chiều như châu báu.

Cũng không biết Tề gia có chuyện gì, lại để Tề Hiểu Hiểu một mình lên núi, còn bị rắn độc cắn.

Nghe nói con rắn đó chắc là rắn lục, cắn một phát vào cánh tay Tề Hiểu Hiểu.

“Ta tận mắt nhìn thấy! Thợ đá Ngụy phản ứng nhanh lắm! Một tay đã bóp chặt con rắn rồi! Ngay lúc nãy! Ta còn chưa kịp phản ứng nữa!”

“Con rắn đó ở đâu?”

“Nó ẩn ở trên cây đó mà! Tề Hiểu Hiểu nói là lên núi đào nấm, vừa lúc đi ngang qua!”

“Chậc chậc chậc, đúng là quái gở, con rắn lục này độc lắm, liệu có ổn không…?”

Thôn y trong thôn cũng đã chạy tới, Ngụy Thạch lúc này đã băng bó xong xuôi.

Hắn đứng dậy nhường chỗ cho thôn y, lấy nước suối lên rồi đi sang một bên súc miệng.

Thôn y xem qua loa rồi nói: “May mà xử lý kịp thời, ta đắp thuốc trước, sau đó nhanh chóng đưa người xuống núi!”

Mọi người xôn xao, đều kính nể nhìn về phía Ngụy Thạch.

“Vẫn là nhờ thợ đá Ngụy đó!”

Trưởng thôn Tề ba bước thành hai bước đi lên phía trước, một tay nắm chặt lấy tay Ngụy Thạch: “Cảm ơn! Cảm ơn ngươi nhiều lắm!”

Ngụy Thạch lắc đầu: “Không có gì…”

Trong đám đông líu ríu đủ thứ chuyện.

Phần lớn đều là những lời tốt đẹp, nhưng cũng có vài lời đàm tiếu, lúc này lại lọt vào tai Tuệ Nương.

“Thợ đá Ngụy này đúng là may mắn, Tề Hiểu Hiểu cũng coi như là một trong những cô nương tốt số một số hai thôn chúng ta rồi! Cứu như vậy, đúng là anh hùng cứu mỹ nhân!”

“Sao, ngươi ghen tị à? Đáng tiếc ngươi không có vận may này, dù có gặp phải, ngươi dám tay không bắt rắn sao?”

“…Cái này, ta không dám.”

“Vậy thì thôi đi, chuyện tốt này không đến lượt ngươi đâu!”

“Ngươi nói chuyện tốt… chẳng lẽ Tề gia này…”

“Vô nghĩa, ngươi xem cánh tay của cô nương này… Ngụy Thạch còn dùng miệng hút độc… Ta thấy chừng tám chín phần là phải rồi.”

“Chậc chậc chậc… Tiểu tử Ngụy Thạch này đúng là… Nhưng ta hình như nghe nói nhà trưởng thôn muốn chiêu rể thì phải?”

“Thế thì sao, là ta ta cũng đi!”

Tuệ Nương mím môi, tự động bỏ qua những lời không liên quan này, nhưng ánh mắt nàng cũng không kìm được liếc nhìn Tề Hiểu Hiểu một cái.

Rồi lại tìm kiếm bóng dáng Ngụy Thạch.

Mỗi bước mỗi xa

Ngụy Thạch đã bị người Tề gia vây quanh, trưởng thôn Tề đã xuống núi, nhưng hai ca ca Tề gia vẫn liên tục cảm ơn Ngụy Thạch, rất có ý tứ muốn coi hắn như người nhà.

Tuệ Nương đứng một bên lặng lẽ nhìn, đột nhiên, Ngụy Thạch như có cảm giác, lướt qua vai những người Tề gia nhìn về phía nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Ngụy Thạch đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Tuệ Nương lại mím môi, quay đầu bỏ đi.

Ngụy Thạch giật mình, theo bản năng muốn cất bước đuổi theo, nhưng một bàn tay lớn đột nhiên đè lên vai Ngụy Thạch, Tề Đại Lang nói: “Ngụy huynh đệ, hôm nay bận xong đến nhà ăn cơm đi.”

Còn có những người khác cũng vây lại: “Thợ đá Ngụy, ngươi vừa từ trên núi sao? Miếu Sơn Thần thế nào rồi?”

“Có phải Sơn Thần nổi giận hay không…?”

Trước mặt Ngụy Thạch toàn là người, che khuất tầm nhìn của hắn, đợi đến khi hắn gạt đám đông nhìn quanh, đâu còn bóng dáng Tuệ Nương nữa?
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 44: Chương 44



Tuệ Nương trực tiếp xuống núi.

Nàng có chút tức giận, dù nàng cũng không nói rõ mình đang tức giận điều gì.

Thậm chí, nàng còn quên mất mình lên núi để làm gì rồi.

Mỗi bước mỗi xa

Dù sao thì cũng tức tối đi về phía chân núi.

Đi nhanh quá, cái chân bị thương lại hơi nhức nhối, Tuệ Nương bèn tức giận ngồi xuống, ném đá về phía cách đó không xa.

Đi một lát, nghỉ một lát, cuối cùng cũng trở về thôn Hoa Ổ.

Lúc này trong thôn chẳng còn mấy ai, bờ ruộng trống vắng, tất cả mọi người đều lên núi cúng bái Sơn Thần rồi đi.

“Tuệ Nương.”

Đột nhiên, một giọng nói vừa lạ vừa quen từ không xa truyền đến.

Tuệ Nương dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Liếc mắt một cái, Tuệ Nương đã sững sờ.

Người trước mặt vậy mà lại là Tống Tài.

Là chàng học trò duy nhất của thôn Hạnh Hoa, cũng là thanh mai trúc mã của Tuệ Nương mà Lý Thu Thu nhắc đến hôm đó.

Thanh mai trúc mã thì Tuệ Nương tự nhận không phải, nhưng nhìn thấy Tống Tài ở đây, vẫn khiến tim nàng đập nhanh hơn một chút.

“Sao lại là ngươi? Sao ngươi lại ở đây?”

Tống tú tài đang đeo một cái gùi, kinh ngạc bước tới: “Thật sự là nàng à… ta, ta đến thôn Hoa Ổ hái thuốc.”

Tống gia ở thôn Hạnh Hoa được coi là nghèo, nhưng Tống gia có một lão gia tử rất có chí khí, ban đầu, phụ thân của Tống Tài đặt tên cho nhi tử là Tống Tài*.

*Tài trong hai chữ này là khác nhau, Tài đầu tiên là tài năng (才), Tài phía sau là tiền của (财)

Sau này, khi cháu trai ba tuổi đã biết đọc thơ, điều này khiến lão gia tử vui mừng khôn xiết, lập tức đổi tên thành "Tài", nói gì cũng phải nuôi cháu trai ăn học thành tài!

Điều này mới khiến Tống Tài trở thành học trò duy nhất của thôn Hạnh Hoa.

Hơn nữa, bây giờ đã là tú tài rồi.

Tuệ Nương cười: “Tống tú tài sao lại đi hái thuốc? Đây là sở thích gì vậy?”

Tống Tài cũng cười gượng: “Phu tử giao bài tập, bảo bọn ta đọc sách cũng phải biết ngũ cốc, nhận biết thảo dược.”

Tuệ Nương gật đầu: “Thì ra là vậy.” Mặc dù nàng nghe cũng không hiểu rõ lắm.

Tống Tài do dự một chút, hỏi: “Tuệ Nương, nàng sống có tốt không? Chuyện của nàng… ta đều đã nghe nói rồi.”

Ngày xưa ở thôn Hạnh Hoa, Tống Tài dáng dấp không tệ, lại đầy bụng chữ nghĩa, đứng ở đầu thôn, không biết bao nhiêu đứa trẻ nhà nào cũng sùng bái vây quanh, Tuệ Nương đương nhiên cũng không ngoại lệ, mà Tiểu Tuệ Nương khi đó cũng là một trong những tiểu cô nương xinh đẹp số một số hai thôn Hạnh Hoa, quan hệ của hai người tự nhiên cũng khác biệt so với người khác.

Ít nhất, mỗi khi Tống Tài có kẹo, đều chia cho Tuệ Nương một viên.

Nhưng Tống gia nuôi người đọc sách, một hạt gạo trong nhà cũng phải chia nhau ăn, cộng thêm người ta chí lớn, cũng không vội bàn chuyện hôn sự.

Nhà Tuệ Nương lại…

Nhiều điều ngây ngô của tuổi niên thiếu chưa kịp nảy mầm, đã bị cắt đứt.

Thời thế đổi thay, Tuệ Nương chỉ cười nói: “Ta sống rất tốt, ta đã đi xem bói, đại sư nói nhân duyên có thể hơi kém một chút, nhưng những thứ khác đều không tệ.”

Tống Tài nhìn nụ cười của nàng, thần sắc cũng có chút u buồn, nhưng thoáng qua rồi biến mất, gật đầu: “Sống tốt là được, cuộc sống mà, luôn phải nghĩ thoáng ra, nhìn về phía trước.”

Tuệ Nương: “Ngươi xem, học trò các ngươi đúng là biết nói chuyện, lời này ta không nói ra được, nhưng có lý, ta nhớ rồi.”

Tống Tài gật đầu, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì, tìm kiếm trong túi áo.

“Cho nàng, còn lại viên cuối cùng.”

Tuệ Nương nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay hắn ta, do dự hồi lâu, không đón lấy.

“Ngươi giữ lại đi, ta không còn là trẻ con nữa, không thích ăn kẹo đâu.”

Tống Tài dường như lại có chút mất mát, nhưng cũng có chút nhẹ nhõm, mỉm cười, thu tay lại: “Được, vậy ta… đi đây.”

Tuệ Nương mỉm cười: “Ừm được, ngươi đi đường cẩn thận.”

“Được.”

Tống Tài đeo gùi của mình, quay người bước đi.

Tuệ Nương đứng trên bờ ruộng một lúc lâu, cho đến khi xung quanh lại không còn ai nữa mới chầm chậm quay người đi về nhà.

Chỉ là, nàng vừa đi vài bước, đột nhiên dừng chân quay đầu nhìn lại, sao lại cảm thấy phía sau có người…

Xung quanh trống rỗng, ngay cả một cái bóng cũng không nhìn thấy.

Chắc là hoa mắt rồi.

Tuệ Nương nghĩ.

……

Tuệ Nương về đến nhà, Vương thị đã nấu cơm xong.

“Tuệ Nương, về rồi đó hả? Ăn cơm đi?”

Tuệ Nương liếc mắt nhìn, Vương thị vẫn nấu cơm khô.

Đúng là không phải gạo nhà mình nên không tiếc, nhưng Tuệ Nương lúc này cũng lười tính toán với nàng ta.

“Các người ăn trước đi, cứ để phần cho ta, lát nữa ta sẽ ăn.”

Vương thị vội vàng đáp lời, cố gắng múc đầy cơm vào bát của mình.

Tuệ Nương ủ rũ trở về phòng, nàng chẳng có chút khẩu vị nào.

Đầu óc nàng tràn ngập những lời nói của người trong thôn, mặc dù lý trí bảo nàng đừng nghe đừng tin, nhưng nàng không thể kiểm soát được đôi tai mình…

Cảnh tượng trên núi cứ lảng vảng trong tâm trí nàng, Ngụy Thạch lại còn giúp nàng ta…

Tuy biết hắn là để cứu người, nhưng nam nữ đại phòng, Tề gia chưa biết chừng sẽ thật sự đến đề nghị kết thông gia.

Tề Hiểu Hiểu xuất thân tốt, xinh đẹp, quan trọng nhất là gia cảnh không tồi, là một cô nương tốt trong sạch.

Nam chưa cưới, nữ chưa gả…

Lại còn bị nhiều người nhìn thấy như vậy…

Tuệ Nương cắn môi, bực bội úp mặt vào gối.

Phiền c.h.ế.t đi được! Không biết đại ca đại tẩu khi nào mới đi!

Cũng không biết tảng đá này, liệu tối nay có đến nữa không…
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 45: Chương 45



Tối hôm đó, trong nhà Tuệ Nương yên tĩnh lạ thường.

Ngoài tiếng ngáy của Vương thị và Đỗ Hữu Điền, thì chẳng có chút tiếng động nào.

Bức tường viện cao vút chuyên nghiệp giúp Tuệ Nương chắn mọi hiểm nguy có thể tồn tại, nhưng dường như nó cũng chắn luôn cả những người mà chủ nhân mong đợi. Cuối cùng Tuệ Nương cũng hiểu vì sao mấy tiểu quả phụ lại để lại cửa sau cho người mình thích, nàng cũng hơi hối hận, sao không lén lút để lại một cái cửa nhỏ ở sau bức tường viện cơ chứ.

Mỗi bước mỗi xa

Nhưng nghĩ lại, nếu người ta không muốn đến thì dù có mười cánh cửa cũng vô dụng.

Trời đã sáng hẳn, đêm qua không có chút động tĩnh nào.

Tuệ Nương mặt nặng như chì thức dậy, vừa mở cửa đã nhìn thấy Vương thị, cơn tức giận càng bùng lên.

"Đường xá chắc hẳn đã thông rồi, đại tẩu đại ca hôm nay về đi? Giờ đang là cày bừa vụ xuân, phụ mẫu ở nhà cũng bận rộn lắm phải không?"

Tuệ Nương thẳng thừng ra lệnh đuổi khách đuổi hai người đi.

Đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của tiểu muội, Đỗ Hữu Điền lập tức ngượng nghịu nói: "Đúng vậy, lát nữa sẽ đi..."

Vương thị lại không nhịn được ở phía sau cấu vào người hắn ta một cái, cười hì hì nói: "Tiểu muội, đi xem đường trước, đường thông rồi thì đi."

"Trời tạnh rồi, đường không thông các người cũng phải đi đường vòng mà về." Tuệ Nương chẳng chút khách khí.

Vương thị sững sờ, sắc mặt lại hơi khó coi: "Tiểu muội, muội thế này..."

"Đại tẩu, chân mẫu thân đã bị thương, sao tẩu còn muốn ở lì đây? Các người không có tiền thì thôi, sao ngay cả chút sức lực cũng không muốn bỏ ra? Ta cũng là cô nương đã xuất giá rồi, không có cách nào, đại ca là nhi tử độc nhất của phụ mẫu, giờ này không về, không sợ người trong thôn chỉ trỏ sau lưng sao?"

Sắc mặt Đỗ Hữu Điền biến đổi, Vương thị còn muốn nói gì đó thì bị hắn ta ngăn lại, "Tiểu muội à, bọn ta đi ngay đây, đi ngay đây..."

Tuệ Nương liếc nhìn hai người một cái, rồi quay người vào nhà.

Vương thị khẽ mắng Đỗ Hữu Điền: "Ngươi có thể có chút tiền đồ không! Nàng ta làm muội tử, dựa vào cái gì mà đuổi ngươi đi chứ..."

Đỗ Hữu Điền cũng hạ thấp giọng: "Thôi được rồi... Tiểu muội đã xuất giá rồi, đây là viện Chu gia người ta..."

"Xì, giờ chỉ có một mình nàng ta ở, sướng muốn chết, ta chỉ là không cam lòng thôi mà... Đến một chuyến, chẳng được lợi lộc gì... Sao mà về gặp phụ mẫu được chứ..."

Đỗ Hữu Điền lắc đầu: "Mau về thôi, ta cũng lo lắng ruộng đồng ở nhà..."

Đỗ Hữu Điền vừa nói xong, Vương thị đột nhiên mắt sáng rực: "Ế! Ruộng, tiểu muội có ruộng không, nàng ta cũng không biết làm ruộng, vậy ruộng đó bây giờ...?"

Cửa phòng Tuệ Nương đột nhiên mở ra, nàng thẳng thừng nói toạc sự thật: "Cho thuê rồi! Đừng có sinh ý đồ này!"

Vương thị: "..."

Đỗ Hữu Điền: "..."

Một khắc sau, hai người thu dọn đồ đạc rồi đi.

Ra khỏi cửa, cơn giận trong lòng Vương thị càng kìm nén càng dữ dội: "Luôn cảm thấy tiểu muội không đúng, sao lại vội vã đuổi chúng ta như vậy, ngươi nói xem nàng ta có phải là giả vờ không, trong nhà nói không chừng giấu giếm gì đó... Còn cả mảnh ruộng kia nữa..."

Đỗ Hữu Điền không thèm để ý đến nàng ta, Vương thị liền tự mình lẩm bẩm.

"Mảnh ruộng đó thật sự cho thuê rồi sao? Chúng ta có nên đi xem không? Ta nhớ ruộng nhà Chu Dương không tồi đâu, tốt hơn của đại ca hắn!"

Đỗ Hữu Điền còn chẳng biết chuyện này, cũng không biết nàng ta ghi nhớ từ khi nào.

Thật trùng hợp, Vương thị vừa dứt lời, phía sau đã có tiếng một nam nhân vang lên.

"Đỗ gia à?"

Vương thị và Đỗ Hữu Điền chợt quay đầu lại, Đỗ Hữu Điền còn chưa nhận ra đối phương, còn Vương thị thì run b.ắ.n người.

Đúng là tà môn, không nên nói xấu người khác sau lưng mà.

"Chu gia? Ngươi là đại ca của Chu Dương phải không?"

Người đối diện quả nhiên là Chu Võ, hắn ta bước nhanh vài bước tới, nhìn Vương thị với vẻ mặt phức tạp.

"Là ta, trí nhớ của ngươi vẫn tốt nhỉ."

Lần cuối cùng hắn ta gặp người Đỗ gia, là ngày hắn ta giúp Nhị đệ đi cầu hôn.

......

Sau khi Vương thị và Đỗ Hữu Điền rời đi, sân viện của Tuệ Nương lập tức trở nên vắng vẻ.

Tuy nhiên, nàng chẳng mảy may bận tâm đến sự vắng vẻ này, nàng chỉ vừa se chỉ thắt nút kết, vừa không ngừng nhìn ra bên ngoài.

Hôm kia Ngụy Thạch nói, hôm nay sẽ đến nhà nàng để dẫn nước.

Đã sắp đến giờ rồi, nàng không tin hắn còn không đến.

Đúng giờ Thìn.

Giờ Thìn ba khắc.

Giờ Tỵ.

Giờ Tỵ một khắc...

Chút bực bội trong lòng Tuệ Nương cứ như ngọn lửa nhỏ, càng cháy càng bùng!

Đến giờ đã không thể kìm nén được nữa rồi!

Nàng từ ghế đá bật mạnh dậy: "Thạch Đầu thối!"

Ba chữ vừa dứt lời.

Ba tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào.

Tuệ Nương: "..."

Lần này, nàng không để người trực tiếp đi vào nữa, mà tự mình đích thân ra mở cửa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng xuất hiện trước mặt, đôi mắt tối đen của Ngụy Thạch đối diện với nàng.

Sau khi trời tối, có màn đêm tiếp thêm dũng khí cho Tuệ Nương, khi làm những chuyện hoang đường cũng chẳng hề chột dạ, nhưng lúc này giữa ban ngày ban mặt, gặp lại, cả hai đều im lặng.

Trong lòng Tuệ Nương vẫn còn tức giận, thái độ càng lạnh nhạt hơn.

"Ngươi đến muộn."

Nàng giống như một người chủ nhà kiêu căng, đang quở trách người làm công đến muộn.

Mà bản thân người làm công chất phác, thì không hề có một lời nào bào chữa.

"Kéo trúc, bị chậm trễ." Ngụy Thạch lẳng lặng nói.

Tuệ Nương nhìn theo, lúc này mới phát hiện dưới chân hắn có một đống trúc lớn nhỏ, dài ngắn gần như y hệt nhau, không biết hắn đã chọn ra như thế nào.

Gần đây Tuệ Nương đấu trí đấu dũng với người trong thôn, quen thói nói móc mỉa, cố ý kéo dài giọng: "Ồ—ta còn tưởng ngươi anh hùng cứu mỹ nhân, bị người ta quấn lấy rồi cơ đấy~"

Ngụy Thạch: "?"

Tuệ Nương nhìn chòng chọc vào mắt hắn, cố gắng nhìn ra điều gì khác thường, nhưng nàng chỉ thấy một mảng đen kịt, chẳng thấy gì cả.

Đây là vì nàng chưa đủ hiểu Ngụy Thạch, nếu là Nghiên Đài, cậu sẽ nhìn ra được một số cảm xúc mà ca ca của cậu đang cố ý kìm nén lúc này.

"Không có." Ngụy Thạch rũ mắt, chỉ nói hai chữ này, rồi cúi người nhấc trúc lên, đi vào trong.
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 46: Chương 46



Tuệ Nương bất ngờ lùi một bước về phía sau cửa, không thể tin được nhìn bóng lưng nam nhân!

Người gì vậy?!

Nàng cau chặt mày, khó hiểu nhìn chăm chú vào bóng lưng của Ngụy Thạch.

Đêm hôm kia bọn họ đã như thế rồi! Vừa rồi nàng cũng nói rõ ràng như vậy! Hắn vậy mà không một lời giải thích! Còn thờ ơ đến vậy!

Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn không nhận ra nàng không vui sao?!

Tuệ Nương tức điên người, cái cảm giác hôm trước lại quay về, nàng nghiến răng, không cam lòng dậm chân: "Thạch Đầu thối! Thạch Đầu ngốc! Thạch Đầu trong hố xí! Làm tốt việc của ngươi đi! Nếu ta tìm ra được lỗi, một phân tiền ta cũng sẽ không trả cho ngươi đâu!"

Tuệ Nương tức đến hồ đồ, lời gì cũng buột miệng nói ra, sau đó, không nhìn phản ứng của Ngụy Thạch, nàng lộc cộc chạy vào nhà, rồi lại lộc cộc chạy ra, trên tay ôm một cái chậu gỗ.

Tất cả xảy ra quá nhanh, mãi đến khi cánh cửa viện bị đóng sầm lại, Ngụy Thạch mới chợt bừng tỉnh.

Hắn cũng cau mày, bước chân vô thức đuổi theo vài bước, nhưng Tuệ Nương chẳng cho hắn chút cơ hội nào, vừa ra khỏi cửa đã kéo một phụ nhân trên đường: "Giặt quần áo không? Đi cùng đi!"

Ngụy Thạch bất đắc dĩ thu chân về, chỉ có thể nhíu mày nặng nề nhìn cánh cổng lớn.

Một lát sau, hắn lẳng lặng quay người, vẫn là tranh thủ thời gian bắt tay vào làm công việc của mình.

......

Tuệ Nương đi chưa được bao lâu thì đã không còn bận tâm đến phụ nhân kia nữa, một mình lủi thủi đi về phía bờ sông.

Nàng tức đến hồ đồ, nhưng thực ra nàng không muốn đi giặt quần áo, bên đó có lắm bà tám, nàng cũng thấy phiền.

Cũng may, đi chưa được bao lâu thì gặp Hạ Hà.

Hạ Hà lập tức chạy tới: "Tuệ Nương! Lâu lắm không gặp tỷ rồi! Sao tỷ không đến nữa vậy?"

Tuệ Nương gượng cười: "Hai hôm trước bị trẹo chân, nên không ra ngoài."

Hạ Hà kinh ngạc mở to mắt: "Đã khỏi chưa?"

"Đã tốt hơn nhiều rồi."

Hạ Hà cười kéo tay nàng: "Vậy thì tốt, này, đi, ta đưa tỷ đến một nơi, đảm bảo không có ai."

Có lẽ vì gặp Hạ Hà mà tâm trạng Tuệ Nương tốt hơn một chút, nghe nàng ấy nói vậy, Tuệ Nương liền cười và đi cùng nàng ấy.

Nơi này quả thật không có ai, nước suối tuy nông nhưng cũng đủ dùng, phía sau còn có một rừng đào, nhìn đặc biệt đẹp mắt.

Hai đứa con gái bắt đầu ngươi một câu ta một lời trò chuyện ríu rít.

Hạ Hà hỏi trước: "Tỷ có nghe nói chuyện hôm qua không? Hôm qua miếu Sơn Thần đổ sập, ta tưởng tỷ sẽ lên núi xem chứ."

Tuệ Nương khựng lại: "Không đi, chẳng phải ta bị thương ở chân sao..."

Hạ Hà: "Ồ ồ cũng đúng, cái đầu óc ta này, vậy chắc chắn tỷ không biết chuyện Tề Hiểu Hiểu bị rắn cắn rồi phải không?"

Tuệ Nương thả chậm động tác: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Ai mà biết, bình thường nàng ta ra ngoài đều có mấy người đi cùng, hôm qua sao lại một mình lên núi chứ, có người nói đây là Sơn Thần nổi giận, câu hồn Tề Hiểu Hiểu! Đáng sợ lắm..."

Tuệ Nương cau mày: "Người trong thôn nói chuyện quỷ thần ngày càng nhiều, làm gì có chuyện tà ma đến thế, nàng ta... không sao chứ?"

"Nghe nói không sao rồi, trong thôn trước đây cũng có người từng bị rắn lục cắn mà, có thuốc, với lại..." Hạ Hà đột nhiên nhìn xung quanh: "Với lại thợ đá Ngụy thợ đã giúp nàng ta hút nọc độc kịp thời, nên cơ bản là không sao cả..."

Tuệ Nương bĩu bĩu môi: "Thợ đá Ngụy thật đúng là tài giỏi..."

Hạ Hà nhìn nàng một cái, chợt khẽ nói: "Tỷ vẫn không biết hả? Chẳng phải là thợ đá Ngụy đang giúp tỷ sửa tường viện sao?"

"Không biết, hắn cứ như người gỗ ấy, nói không được hai câu."

Hạ Hà gật đầu: "Đúng đúng đúng, vậy ta yên tâm rồi, vậy pho tượng Sơn Thần trong ruộng nhà tỷ chắc chắn là ngẫu nhiên thôi."

"????" Tuệ Nương nghi ngờ tai mình: "Ngươi nói gì cơ?"

Hạ Hà trợn tròn mắt: "Tỷ không biết ư?!"

Tuệ Nương mờ mịt lắc đầu.

Hạ Hà nóng nảy: "Tỷ đúng là không để ý chuyện bên ngoài gì cả, hôm qua tượng Sơn Thần trong miếu Sơn Thần biến mất rồi! Mọi người tìm khắp nơi, cuối cùng phát hiện là nó lăn xuống ruộng nhà tỷ đó! Chuyện lớn như vậy mà tỷ lại không biết!"

Tuệ Nương bật dậy: "Ta thật sự không biết! Không ai nói cho ta cả, đại ca, đại tẩu ta hôm qua còn đến đây!"

Hạ Hà vội nói: "Tuệ Nương tỷ đừng vội, đây là chuyện tốt!"

"Chuyện... chuyện tốt?"

"Đúng vậy, chập tối hôm qua tìm thấy, thợ đá Ngụy và trưởng thôn cùng nhau phát hiện ra, trên núi bao nhiêu đá lở xuống, đều vỡ vụn cả, nhưng tượng Sơn Thần ở ruộng nhà ngươi vẫn nguyên vẹn! Còn ngồi ngay ngắn nữa chứ, tỷ nói có lạ không, cứ lăn xuống như vậy, sao lại có thể vừa vặn đến thế...? Rồi trưởng thôn mới nói, điều này cho thấy điều gì, cho thấy Sơn Thần không chịu nổi chuyện Miêu thị vu khống tỷ trước đây, hoàn toàn không có cái hồn ma Chu Dương nào cả! Sơn Thần đây là đang cảnh cáo bọn họ đấy!"

Tuệ Nương: "..."

"Trưởng thôn... thật sự nói vậy sao?"

Mỗi bước mỗi xa

"Đúng vậy, ta tận tai nghe thấy mà... Ồ, ta hiểu rồi, thảo nào tỷ lại không biết, chuyện tốt này chẳng ai nói với tỷ, chuyện xấu thì đồn xa nghìn dặm..."

Tuệ Nương mím môi, trầm mặc nửa ngày.

"Hạ Hà, cảm ơn ngươi đã nói cho ta những điều này, ta biết rồi... ta về trước đây."

"Không có gì không có gì, mà sao tỷ lại về vội vậy?"

"Đột nhiên nhớ ra có chút chuyện..." Tuệ Nương gượng cười, qua loa trả lời một câu.

Nàng đương nhiên là đang vội về nhà tìm Ngụy Thạch Đầu.

Hạ Hà ngây thơ, mới tin chuyện tượng Sơn Thần đó.

Nàng thì không ngốc, nếu nói Ngụy Thạch không làm gì trong đó, đánh c.h.ế.t nàng cũng không tin.

Đặc biệt là có tiền lệ "Chu Dương dọa người".

Cũng không biết hắn làm cách nào, nên Tuệ Nương mới vội vàng hỏi cho ra nhẽ.

Thảo nào hôm qua hắn đi đến miếu Sơn Thần trước... Có phải Ngụy Thạch đã sớm tính toán xong cách giúp nàng giải quyết lời đồn đại trong thôn rồi không?

Tuệ Nương không khỏi tăng nhanh bước chân.
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 47: Chương 47



Vất vả lắm mới về đến nhà, Tuệ Nương thở hổn hển.

Nhưng khi thật sự đẩy cửa vào, Tuệ Nương lại thấy hơi chột dạ.

Ngụy Thạch có thể đã đi rồi hay không?

Dù sao sáng nay nàng còn nổi giận với hắn, nàng mơ hồ nhớ mình còn mắng hắn là đồ trong hố xí...

Tuệ Nương có chút hối hận, rõ ràng biết hắn có tính cách như vậy, có chuyện gì nên nói cho đàng hoàng.

Nếu Ngụy Thạch đi rồi thì sao đây?

Nàng có nên đi tìm không?

Trong chốc lát, trong lòng Tuệ Nương chợt lóe lên mấy chục câu hỏi, nhưng cuối cùng, nàng vẫn cần lấy hết dũng khí, đẩy cánh cửa lớn ra...

Cửa vừa mở, nàng ngửi thấy mùi thức ăn.

Chắc chắn không phải là Vương thị, lẽ nào...

Tim Tuệ Nương đập nhanh hơn, nàng ba bước gộp làm hai xông đến nhà bếp.

Trong nồi lại đang hấp cơm lạp xưởng...

Nhưng, trong phòng bếp trống rỗng, căn bản không có bóng dáng Ngụy Thạch.

Tuệ Nương sốt ruột, xông ra sân trực tiếp gọi.

"Ngụy Thạch! Ngụy Thạch!"

Nàng thật sự sốt ruột, gọi hai tiếng trong lòng lại có chút tủi thân, giọng nói cũng thay đổi.

Đột nhiên, cửa sổ phòng ngủ của Tuệ Nương được chống lên.

Ngụy Thạch ngậm một cây đinh ngạc nhiên nhìn nàng.

"Tuệ, Tuệ Nương?"

Tuệ Nương đột ngột quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, Tuệ Nương cũng lập tức bình tĩnh lại, khẽ th* d*c, đứng bất động nhìn hắn.

......

Ngụy Thạch lại đang sửa cửa sổ cho nàng.

Tối hôm kia nàng thực ra đã đóng cửa sổ, nhưng cửa sổ phòng ngủ hễ gặp gió lớn sẽ kêu kẽo kẹt, không thể đóng chặt được, nếu không thì tối hôm trước sao lại bị gió thổi tung, còn bị mưa hắt vào được.

Chi tiết này, ngay cả Tuệ Nương cũng tự quên mất.

Tuệ Nương không nghĩ kỹ, người đã vào trong phòng.

Lúc này đã là chạng vạng, cửa vừa đóng lại, tim Tuệ Nương lại đập nhanh hơn.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Tuệ Nương cố ý hỏi.

Ngụy Thạch quỳ một gối trên giường, tay vẫn cầm dụng cụ.

Hắn thành thật trả lời: "Sửa cửa sổ."

Tuệ Nương rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của hắn, vẫn chăm chú nhìn hắn.

Ngụy Thạch đóng nốt cây đinh cuối cùng vào, rồi lẳng lặng từ trên giường bước xuống.

Hắn còn rất chu đáo, cất luôn chăn đệm sạch sẽ của Tuệ Nương.

Giữ quy cũ, nhưng lại vượt quy cũ một cách không giới hạn.

"Ngươi còn nấu cơm nữa?" Tuệ Nương truy hỏi.

"Ừm."

"Tại sao vậy?"

Tuệ Nương thật sự không hiểu trong cái đầu đá này của hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.

Thật ra suy nghĩ của Ngụy Thạch rất đơn giản, chỉ là hắn ăn nói vụng về, thật sự không biết nói, hoặc đang suy nghĩ chưa kịp nói, có khi Tuệ Nương đã nổi cáu rồi.

"Thịt khô ở nhà còn nhiều, mang đến cho nàng."

Câu trả lời của Ngụy Thạch rất đơn giản, cũng hoàn toàn phù hợp với sự thật, nhưng đương nhiên đây không phải là điều Tuệ Nương muốn nghe.

Nàng bước tới, chặn đường hắn, chống nạnh hỏi: "Ý ta là, tại sao ngươi lại nấu cơm cho ta?"

Ngụy Thạch đón nhận ánh mắt của nàng, "Hôm kia có làm."

"Hôm kia làm rồi hôm nay cũng phải làm sao?" Tuệ Nương vẫn không hiểu.

Nhưng nói xong, nàng lại hiểu ra: "Ý ngươi là... hôm qua nếu không phải có ca ca và tẩu tử của ta, thì hôm qua ngươi vẫn đến làm cơm cho ta?"

Ngụy Thạch gật đầu.

Tuệ Nương không nói nên lời.

"Ngụy Thạch... ngươi thật là..."

Nàng nhìn người cứng nhắc như khúc gỗ, hoàn toàn hết giận.

Thật ra chuyện Tề Hiểu Hiểu, Tuệ Nương biết mình đang tự làm khó mình, theo tính cách của hắn, đừng nói là người sống, ngay cả một con ch.ó Ngụy Thạch cũng sẽ không làm ngơ.

Giữa sự sống và cái chết, sự khác biệt nam nữ nào có quan trọng đến thế?

Hôm qua hắn không đến là vì e ngại ca ca và tẩu tử của nàng, giờ nghe hắn đích thân thừa nhận muốn đến, tâm trạng Tuệ Nương lập tức tốt hơn.

Nếu không có hai người phiền phức đó, nói không chừng hôm qua nàng đã nói rõ ràng rồi.

Cũng sẽ không phải kìm nén một bụng tức vào sáng nay.

Tất cả đều tại Vương thị!

Nghĩ vậy, Tuệ Nương chợt thông suốt, cảm thấy hơi ngại về chuyện đã nổi giận với Ngụy Thạch sáng nay.

Hơn nữa, chuyện pho tượng Sơn Thần...

"Chuyện pho tượng Sơn Thần, ngươi cố ý đúng không?" Tuệ Nương vội vàng hỏi.

Ngụy Thạch vẫn rất trầm mặc, gật đầu nói: "Phải."

Mỗi bước mỗi xa

Không hề che giấu chút nào.

Thế là Tuệ Nương nở nụ cười, cười vô cùng vui vẻ.

"Ta đã biết mà... Ngươi là đồ đầu đá, tính tình thì trầm lặng, nhưng ý đồ thì nhiều, trước dùng người gỗ dọa người, giờ lại nghĩ ra cách này..."

Tâm trạng nàng tốt, giọng nói lại mang theo chút vẻ trêu chọc.

"Sơn Thần sẽ không tức giận chứ?" Tuệ Nương lập tức nắm bắt trọng điểm.

"Không đâu."

Ngụy Thạch thành thật lắc đầu.

"Sao ngươi lại chắc chắn thế?"

"Ta đã thắp hương rồi, hỏi ý kiến sơn thần rồi."

Tuệ Nương ngớ nga một chút.

Dường như không ngờ Ngụy Thạch lại nghiêm túc đến vậy.

Nhưng mà...

Nam nhân nghiêm túc lúc này thật sự rất thú vị.

Đặc biệt là khi biết hắn vẫn đặt mình trong lòng, tốn công tốn sức giúp nàng.

Ánh hoàng hôn từ ô cửa sổ nhỏ chiếu vào, kéo dài bóng dáng hai người.

Tuệ Nương lại muốn giẫm lên hắn.

Hàng mi dài của nàng cụp xuống, chạm vào bàn tay nam nhân.

Bàn tay hắn quanh năm làm việc, kẽ ngón tay và các ngón dài đều có một lớp chai mỏng.

Một vài mảnh ký ức quyến rũ vụn vặt của đêm hôm kia không tự chủ lại hiện lên.

Chính là bàn tay này.

Dễ dàng khuấy đ*ng t*nh xuân.

Tuệ Nương đột nhiên cảm thấy, giẫm người chơi không thú vị, thế là nàng tiến lên một bước, tay vươn xuống.

Lòng bàn tay truyền đến một luồng hơi nóng không thể bỏ qua, Ngụy Thạch không thể tin được trợn tròn mắt.

"Thợ đá Ngụy, sức của ngươi ghê gớm thật, pho tượng Sơn Thần cũng kéo được cơ đấy~"

"Một thân đầy sức lực, không biết có thể dùng vào việc khác được không nhỉ?"
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 48: Chương 48



"Một thân đầy sức lực, không biết có thể dùng vào việc khác được không nhỉ?"

Khi Tuệ Nương nói lời này, ánh mắt nàng ẩn chứa móc câu nhỏ, nếu là trước đây, Ngụy Thạch sẽ dựa vào ánh mắt nàng để đoán ý nàng.

Nhưng bây giờ, hoàn toàn không cần bất kỳ sự suy đoán nào.

Động tác của nàng quá táo bạo, Ngụy Thạch không phải là tảng đá thật, cảm giác dưới người hắn không thể bỏ qua.

Nhưng cũng chính vì sự chân thực này, khiến Ngụy Thạch nhất thời cứng đờ, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Mà Tuệ Nương lúc này cũng chẳng khá hơn là bao, bề ngoài nàng có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra tim nàng đập như trống.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch...

Nàng khẽ nhíu mày, đôi mắt như chứa nước, tay rõ ràng đang làm động tác dụ dỗ người, nhưng biểu cảm lại trông thật đơn thuần vô tội...

Mỗi bước mỗi xa

Có một khoảnh khắc, Ngụy Thạch vẫn nghĩ nàng đang đùa giỡn.

Nhưng, hắn là một nam nhân, không thể không động lòng.

Hắn chỉ trầm ngâm một lát, bàn tay lớn trượt xuống, kẽ ngón tay nắm lấy tay nàng: "Tuệ Nương, đừng như vậy..."

Tuệ Nương khô khốc cả miệng, nàng rõ ràng cảm nhận được thứ đó đã có sự thay đổi.

Hôm nay nàng đã hạ quyết tâm, không ăn đến miệng thì không được.

"Thế nào?" Tuệ Nương tiến lên một bước, hơi thở như lan, ấm áp phả vào tai Ngụy Thạch, "Thợ đá Ngụy, ngươi tự nói xem, tại sao ngươi mỗi ngày phải đến làm cơm cho ta, danh không chính, ngôn không thuận..."

Ngụy Thạch sững sờ, đột nhiên nhíu mày: "Danh không chính ngôn không thuận?"

"Đúng vậy. Ta là một quả phụ, ngươi có nghe câu này chưa, trước cửa nhà quả phụ — ôi chao!"

Tuệ Nương chưa nói hết lời, đột nhiên bị Ngụy Thạch ôm lấy đè xuống, đợi khi nàng hoàn hồn, đôi mắt đen thâm trầm của nam nhân lại khóa chặt nàng.

"Ngươi làm gì...?" Tuệ Nương khó hiểu.

Ngụy Thạch dường như đã tức giận, đáy mắt ẩn chứa gió tuyết: "Nàng nói danh không chính ngôn không thuận, vậy hôm kia chúng ta tính là gì...?"

Tuệ Nương: "..."

Nàng lập tức cứng họng.

Hôm kia...

Nàng cũng ở đây, nửa trêu chọc nửa đùa giỡn mà dụ dỗ hắn.

Khiến hắn bùng cháy.

Rồi...

Lại để Ngụy Thạch trèo tường bỏ đi.

Tuệ Nương đột nhiên chột dạ, cảm thấy mình chẳng khác gì một gã nam nhân tồi, lúc này lại đối mặt với ánh mắt tổn thương của Ngụy Thạch, nàng cuối cùng cũng hiểu ra một điều —

Hôm trước, người này đã coi mối quan hệ của hai người là thật.

Ngụy Thạch quả thực đã nghĩ như vậy, khi Tuệ Nương còn cảm thấy vui đùa, hắn đã tính đến bước cầu hôn.

Nếu không nghĩ kỹ, hắn tuyệt đối sẽ không chạm vào nàng.

Còn Tuệ Nương thì sao?

Chỉ giữ tâm lý vui đùa, sau khi hai người đã có sự thân mật, lại buông ra một câu "danh không chính, ngôn không thuận."

Nàng coi hắn là gì chứ?

Môi Ngụy Thạch mím thành một đường thẳng, cứng nhắc gạt tay Tuệ Nương ra, định đứng dậy.

Tuệ Nương cuống quýt, đột nhiên ôm chặt lấy cổ hắn: "Ai nha... ta không có ý đó..."

Nàng chớp chớp đôi mắt nhỏ, lộ vẻ đáng thương: "Ta nói linh tinh thôi, ta chỉ là muốn đùa vui..."

Ngụy Thạch há miệng, càng kinh ngạc hơn.

Tuệ Nương cắn đầu lưỡi, "Ta nói không phải cái đùa vui đó, chỉ là..."

Trong lúc vội vã, nàng đành kể rõ đầu đuôi: "Chàng cứ coi như ta đọc thoại bản nhiều quá đi! Học bừa đó!"

Sau hôm đó, nàng thực ra lại lén lút mua thêm mấy thoại bản, những câu chuyện nhỏ dân gian trên đó vô cùng diễm tình, có một tiểu quả phụ chính là như vậy...

Tuệ Nương đỏ mặt: "Thật đó, ta nói đùa thôi, nghĩ gì nói nấy, ta đối với chàng... đương nhiên cũng là nghiêm túc..."

Ngụy Thạch vẫn bất động như núi.

Tuệ Nương ôm cổ hắn không buông, một lát sau thấy Ngụy Thạch không phản ứng, nàng thực sự sốt ruột.

Nàng cũng không ngờ, một câu nói tùy tiện của mình lại khiến nam nhân để tâm nhiều đến thế.

Rõ ràng sáng nay nàng còn mắng hắn là Thạch Đầu thối trong hố xí, mà cũng chẳng thấy hắn giận.

Tuệ Nương thực ra cũng rất ngây ngô, không biết dỗ người, thế là nàng cứ như hôm qua, ôm chặt lấy hắn không buông.

Thỉnh thoảng, đôi môi ướt át lại cọ qua hai má cùng vành tai của hắn, vẻ mặt cứng đờ của nam nhân cũng từ từ dịu lại...

Hắn vừa nãy đã đứng thẳng người, nhưng lại bị Tuệ Nương kéo xuống, vẫn cứ khom lưng quỳ nửa người trên giường, cuối cùng, Ngụy Thạch động đậy, bàn tay lớn ôm lấy eo nàng, để nàng ngồi vững, bản thân hắn cũng từ từ thẳng nửa thân trên lên.

Tuệ Nương không chịu ngồi yên, lập tức cũng học theo dáng vẻ của hắn, quỳ nửa người thẳng nửa thân trên, bộ dạng này, thật giống con tiểu hồ ly Ngụy Thạch nhìn thấy trong tuyết năm ngoái.

Ánh mắt và cái đầu ranh mãnh...

"Ngụy Thạch, chàng đừng giận nữa, ta thật sự nói đùa thôi... Ta chỉ thấy chàng luôn vô cảm, nên thích trêu chàng..."

"Vô... cảm?"

Nam nhân lại nghiến răng.

Tuệ Nương gật đầu, lập tức tố cáo: "Đúng vậy, mỗi lần ta trêu chàng, chàng đều không thèm để ý đến ta..."

Ngụy Thạch rũ mắt, dường như thở dài.

Hắn lại nắm lấy tay Tuệ Nương, kéo xuống.

"Nàng... gọi đây là vô cảm sao?"

Tuệ Nương trợn tròn mắt.

Lòng bàn tay nóng hừng hực, nặng trịch...

Nàng lại chớp chớp mắt, hiểu ra rồi.
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 49: Chương 49



Tuệ Nương đột nhiên lại giơ tay ôm lấy cổ hắn: "Ta cứ tưởng chàng thật sự muốn xuất gia làm hòa thượng cơ đấy..."

Khi nàng nói lời này, không tự chủ dán sát về phía trước, lồng n.g.ự.c Ngụy Thạch đương nhiên cảm nhận được sự mềm mại không thể bỏ qua, hai người dán vào nhau, hắn lại cứng đờ.

Cuối cùng, nam nhân đưa tay v**t v* má nàng.

"Không vội, đợi một chút."

Tuệ Nương sững sờ.

"Đợi gì?"

Ngụy Thạch nghiêm túc: "Ổn thỏa rồi ta sẽ đến cầu hôn."

Tuệ Nương: "..."

Thì ra tảng đá cục mịch này thật sự đã nghĩ đến bước này!

Nhưng nàng...

Nàng thèm khát.

Mỗi bước mỗi xa

"Không sao đâu mà." Nàng thăm dò thương lượng với Ngụy Thạch, "Dù sao cũng không ai biết..."

Nàng vắt óc nghĩ cớ, nhưng nàng hoàn toàn đánh giá thấp nam nhân trước mặt.

Ngụy Thạch kiên quyết lắc đầu: "Không được, nghe lời."

Tuệ Nương bĩu môi, rất không vui.

Ngụy Thạch ôm người, cũng không dễ chịu chút nào.

"Vậy thì..."

Hắn vừa định nói, Tuệ Nương đã lên tiếng trước.

"Chàng..." Nàng ghé sát tai Ngụy Thạch nói mấy chữ, nam nhân trầm lặng như hũ nút lập tức vành tai đỏ bừng.

"Thế này thì được chưa?"

Tuệ Nương rất không hài lòng, dường như việc này chỉ là nàng chịu đựng để lùi một bước.

Ngụy Thạch không nói gì, nhưng một lát sau, cánh tay săn chắc khẽ động đậy.

……

Ngón tay trắng nõn mềm mại của Tuệ Nương siết chặt vạt áo Ngụy Thạch, ban đầu là ở ngực, sau đó có lẽ vì mềm nhũn vô lực, chậm rãi trượt xuống, không nhịn được nắm chặt lấy cánh tay cứng đờ của hắn.

Tuệ Nương đã từng thấy cánh tay của nam nhân không chỉ một lần, khi hắn sửa tường viện, xây bể nước cho nàng.

Cánh tay gân guốc không chút mỡ thừa, trên cơ bắp săn chắc màu lúa mạch còn nổi rõ từng đường gân xanh.

Ngay cả trong đêm tối, những ngón tay trắng muốt của Tuệ Nương vẫn tạo thành sự tương phản rõ rệt với cánh tay hắn, vô cớ khiến người ta cảm thấy miệng khô lưỡi khát.

Nàng đỏ mặt, đôi mắt cũng như chứa đựng một vũng nước, hai chiếc móc nhỏ lấp lóe.

"Ngụy Thạch, chàng động thêm một chút..."

Nam nhân chất phác cuối cùng cũng có phản ứng, một cánh tay hắn lỏng lẻo ôm lấy nàng, bị nàng nắm chặt, rõ ràng không hề có chút sức lực nào, nhưng hắn lại không thể động đậy chút nào.

Hai người đều là quần áo chỉnh tề, nhưng hầu kết của Ngụy Thạch vẫn lăn lên lăn xuống, mồ hôi trên trán chảy dài.

Ngón tay Tuệ Nương cũng cuộn lại rồi duỗi ra, trong miệng phát ra tiếng r*n r* nhỏ như mèo con.

......

Không biết qua bao lâu, thần sắc Tuệ Nương có chút mơ màng.

Khi cả người nàng mềm nhũn, mũi đột nhiên ngửi thấy một mùi khét.

Ngụy Thạch đã bưng nước nóng từ phòng tắm vào, hình như cũng ngửi thấy, thần sắc hắn cứng đờ.

Hắn đưa khăn cho Tuệ Nương, "Là phòng bếp, ta đi xem."

Đầu ngón tay Tuệ Nương vẫn mềm nhũn, vô lực nhận lấy.

"Ừm."

Ngụy Thạch sải bước ra cửa đi đến phòng bếp.

Không biết qua bao lâu, tuệ nương thần sắc có chút tan rả.

Hắn vậy mà hoàn toàn quên mất nồi cơm trên bếp lò.

Hơi nước đã khô cạn từ lâu, cơm lạp xưởng cũng đã có mùi khét.

Hắn âm thầm gạt hết phần cơm cháy sang cho mình, phần ngon thì để lại cho Tuệ Nương, hai bát cơm, bưng vào trong phòng.

Người ta nói, no ấm thì d*c v*ng nảy sinh.

Tuệ Nương lại hoàn toàn ngược lại, lần đầu tiên h*m m**n hưởng lạc, đã quên sạch chuyện ăn uống.

Giờ phút này hưởng lạc đã đủ, bụng lại bắt đầu kêu réo.

Nàng ngồi không có tư thế, xương cốt mềm nhũn để Ngụy Thạch bưng đến trên giường ăn.

Thật khó chiều.

Ngụy Thạch bất đắc dĩ, chỉ có thể đặt bàn trà ngang ra, mọi chuyện đều thuận theo nàng.

"Sao chàng lại ăn phần cháy?" Tuệ Nương nhìn hai bát cơm.

Ngụy Thạch: "Không sao, nàng ăn đi."

Tuệ Nương không chịu, nhất định phải gạt một nửa lạp xưởng cho hắn: "Nhiều quá, ta ăn không hết!"

Ngụy Thạch liếc nhìn vòng eo thon thả của nàng, âm thầm ăn cơm.

Hai người không phải lần đầu tiên cùng nhau ăn cơm, nhưng trước đây ở trong sân, mỗi người ngồi một bên, ở giữa như cách một con sông Hoàng Hà.

Lần này thì khác rồi, ánh mắt Tuệ Nương như muốn dính chặt lấy hắn, vừa ăn vừa ngắm nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Ngụy Thạch không ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của nàng.

Nam nhân lúng túng ngẩng đầu, Tuệ Nương vừa lúc không nhịn được mở miệng: "Ngụy Thạch, sao chàng không mệt?"

Rõ ràng vừa nãy người bỏ sức ra là hắn, sao lại khiến nàng cảm thấy mình vô dụng như vậy?

Ngụy Thạch rõ ràng không ngờ nàng đang rối rắm chuyện này, suýt nữa bị cơm trong cổ họng sặc, nghẹn một lúc mới nuốt xuống được.

Hắn không biết trả lời câu hỏi này thế nào, nghĩ đi nghĩ lại, đành dùng lời của Tuệ Nương để trả lời: "Có sức lực..."

Tuệ Nương bật cười một tiếng, suýt nữa phun ra.

Sau đó cũng bị nước bọt của mình sặc, ho không ngừng.

Ngụy Thạch bất đắc dĩ, buông đũa xuống giúp nàng xoa lưng.

Tuệ Nương bình phục lại, đôi mắt lại không nhịn được nhìn hắn, lúc này, nhìn thế nào cũng thuận mắt.
 
Back
Top Bottom