Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch

Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 30: Chương 30



Màn đêm buông xuống, Tuệ Nương sau khi rửa mặt xong thì trở về phòng.

Tuy nhiên, nàng không định ngủ ngay, mà thắp thêm một ngọn đèn dầu, lén lút lật quyển thoại bản dưới gối ra.

Trong việc tự làm hài lòng mình, Tuệ Nương tuyệt đối sẽ không chịu thiệt thòi.

Nàng phải thức khuya thắp đèn dầu mà đọc, nếu không mắt sẽ hỏng mất.

Trong căn phòng yên tĩnh, ngọn đèn dầu nhỏ tỏa ra ánh sáng vàng vọt, chiếu sáng một góc phòng ngủ, chỉ thấy Tuệ Nương co ro trong chăn, lộ ra cái đầu bù xù, đôi mắt to chớp chớp, hoàn toàn bị quyển thoại bản trước mặt thu hút.

Chỉ thấy sau bức tranh minh họa đó, tác giả viết thoại bản dường như đã buông thả bản thân, chữ viết ngày càng ít đi, tranh vẽ thì ngày càng nhiều. Hết bức này đến bức khác… khiến má Tuệ Nương ngày càng nóng, hô hấp thậm chí còn có chút dồn dập…

Nhưng nàng dễ bị cuốn vào, một khi đã đọc là không thể dứt ra được, đến khi hoàn toàn lật đến trang cuối cùng, trời đã tờ mờ sáng.

Rõ ràng trong nhà không có ai, nhưng Tuệ Nương như kẻ trộm, chột dạ thở phào một hơi, sau đó nhét quyển thoại bản đó lại xuống dưới gối.

Nàng thổi tắt đèn dầu, chuẩn bị đi ngủ.

Căn phòng tối sầm lại, ban đầu Tuệ Nương vẫn còn hồi tưởng lại câu chuyện, trằn trọc không ngủ được, một lúc lâu sau, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng từ từ dâng lên, cuối cùng cũng nặng nề ngủ mất.

Thế nhưng… giấc ngủ này, Tuệ Nương không được yên giấc, có lẽ do trước khi ngủ đầu óc quá hoạt động, nàng lại mơ suốt cả đêm…

Những điều trong mơ kỳ quái, đủ loại kỳ lạ và không có quy luật.

Nàng lại biến thành cô nương lái đò trong thoại bản, chống thuyền một cách lộn xộn và cực kỳ xa lạ, mặt nước chao đảo, một trận gió lớn ập đến, nàng suýt chút nữa thì không đứng vững. Đột nhiên, phía sau xuất hiện một bóng người, một bàn tay lớn vươn tới ôm lấy eo nàng, cũng giữ vững thân hình nàng.

Tuệ Nương đột ngột quay đầu lại, người phía sau lại biến thành Ngụy Thạch…

Nam nhân không nói một lời đứng phía sau nàng, hai người đứng sát nhau, hơi thở quấn quýt.

Sức lực của hắn vẫn luôn rất lớn, chỉ một tay, là có thể ôm chặt lấy nàng.

Trong mơ, hái má của Tuệ Nương cùng cần cổ, lập tức đỏ bừng.

Mà Ngụy Thạch ở trong mơ cũng như ngoài đời, trầm lặng ít nói, nhưng hành động của hắn lại khác hẳn ban ngày, bắp tay rắn chắc khẽ dùng lực, cả người của Tuệ Nương liền ngã vào lòng hắn.

Tuệ Nương ngẩn ra, còn chưa kịp cảm nhận sự biến dạng ở ngực, sau đó, cả người liền nằm sấp xuống mạn thuyền nhỏ bé, bóng dáng như ngọn núi phía sau đè nặng lên nàng…

Tuệ Nương chợt tỉnh giấc.

Hai má đỏ bừng th* d*c.

Cảnh tượng trong mơ lại giống hệt bức tranh minh họa kia…

Lúc này, ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng chim hót líu lo, chú gà trống lớn trong làng cũng đã cất tiếng gáy gọi mọi người thức dậy, nhưng Tuệ Nương đột ngột chui tọt vào trong chăn, dường như xấu hổ không dám ló đầu ra nữa.

Trong chăn vừa bí vừa nóng, mãi một lúc sau nàng mới dám vén chăn lên một khe nhỏ…

Điên cuồng thở hổn hển hít thở không khí bên ngoài.

Và điều khiến Tuệ Nương càng khó chịu hơn là g*** h** ch*n nàng dường như cũng có chút không đúng lắm.

Phản ứng đầu tiên của nàng là đã đến ngày.

Nhưng nhìn kỹ giường, không thấy vết máu.

Mãi sau đó nàng mới cố cắn môi, hai má đỏ bừng như say rượu, sau đó đỏ mặt ngập ngừng thay toàn bộ quần trong và quần ngoài ra.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, nắng rất tốt.

Nhưng Tuệ Nương không đi giặt ngay, lại lén lút giấu chiếc quần đó xuống dưới cùng.

Điều c.h.ế.t tiệt là, không lâu sau, nam nhân xuất hiện trong giấc mơ kia đến làm việc.

Ngụy Thạch hôm nay cũng hơi lạ, khi hắn đi vào trong viện, vẫn yên tĩnh, như thể Tuệ Nương chưa dậy.

Cửa phòng đóng chặt, Ngụy Thạch nhìn đi nhìn lại mấy lần.

Cuối cùng, một lúc sau, Tuệ Nương bước ra.

Ngoài việc không nhìn hắn, mọi thứ đều khá bình thường.

Tuệ Nương vội vàng xách giỏ của mình lên, nói: “Ta, hôm nay ta phải đi vài thôn xung quanh, ngươi và Nghiên Đài tự lo liệu bữa ăn được không?”

Ngụy Thạch sững sờ một chút, gật đầu nói được: “Nghiên Đài đi rồi, ta tự lo.”

Tuệ Nương gật đầu lung tung, vẫn không dám nhìn hắn.

Bước chân nàng có chút vội vàng, nhanh chóng đi ra ngoài, Ngụy Thạch cũng không nghĩ nhiều, lặng lẽ thu ánh mắt lại…

Tuy nhiên, hắn vừa chuẩn bị tiếp tục làm việc, đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng “rầm” một tiếng, sau đó là một trận xôn xao.

“Đỗ Tuệ Nương bị trúng tà rồi!”

Ngụy Thạch kinh ngạc, lập tức bỏ đồ trong tay xuống lao ra ngoài.

Cửa lớn vừa mở, hắn liền nhìn thấy Miêu thị dẫn theo một đám người chống nạnh đứng chặn ở gần cửa, dưới chân Tuệ Nương có m.á.u gà, vừa bị rẩy vào chân nàng, chắc là Tuệ Nương đã tránh được.

Tuệ Nương cũng tức giận vô cùng: “Miêu thị, ngươi điên rồi sao?!”

Miêu thị chống nạnh nói: “Ta điên sao? Ta thấy người điên là ngươi đó! Mọi người cứ nhìn xem, nhà Đỗ Tuệ Nương có ma ám, khiến nhà ta không yên! Hôm nay ngươi phải cho ta một lời giải thích!”

Tuệ Nương nhíu mày, những người xung quanh xì xào bàn tán: “Hộ Chu gia, nghe nói ngươi ở nhà làm lung tung rối loạn gì đó, Chu Dương kia là sao, đứa trẻ Chu gia còn bị dọa mất hồn rồi!”

Tuệ Nương nghe hiểu, tức giận không thôi: “Các người điên rồi sao?! Cái gì mà yêu ma quỷ quái, ta chẳng biết gì cả! Tục ngữ có câu, không làm chuyện khuất tất, không sợ ma quỷ gõ cửa, Miêu thị, nhà ngươi có làm chuyện khuất tất gì không thì trong lòng ngươi tự rõ! Tìm ta gây sự làm gì hả?!”

Miêu thị đã sớm được lĩnh giáo sự lợi hại của Tuệ Nương, nhưng lúc này lại không sợ hãi, bởi vì thôn dân đều tin vào mấy chuyện này: “Nhưng ruộng nhà ngươi không phải là Chu Dương đang cày sao?! Có phải ngươi đang làm cái gì quỷ quái không? Đỗ Tuệ Nương, ngươi thủ tiết là do số ngươi không may, nhưng ngươi đừng hòng hại mọi người! Bọn ta đã mời một đạo sĩ đến xem cho ngươi đây!”

Tuệ Nương lúc này mới phát hiện trong đám đông còn có một lão đạo sĩ, nhưng ai biết có phải là thầy bà lừa đảo ở đâu ra không, mặc đạo bào rách rưới, trên tay cầm một cây kiếm gỗ đào xông thẳng về phía Tuệ Nương.

Mỗi bước mỗi xa

“Có quỷ khí!”

Ông ta nói một cách thần thần bí bí.

Tuệ Nương tức đến bật cười: “Có cái đầu bà nhà ngươi! Mau cút hết đi cho ta! Còn ở đây lảm nhảm, đừng trách ta không khách khí!”

Miêu thị lần trước còn bị khí thế của Tuệ Nương dọa sợ, nhưng lúc này thì không, nàng ta càng thêm khí thế: “Các người đều thấy rồi đó! Đỗ Tuệ Nương này tức giận rồi! Đạo trưởng, ông còn ngây ra đó làm gì, mau vào xem đi! Nàng ta xây tường viện cao lên, ai biết có phải đang bày trận pháp gì bên trong không! Thôn Hoa Ổ chúng ta có bao nhiêu đứa trẻ nhỏ, không thể để nàng ta làm hại!”

Những đứa trẻ trong thôn thường xuyên bị bệnh, vừa nghe thấy vậy, lập tức phẫn nộ: “Đúng đúng đúng! Mau vào xem đi! Nếu không làm chuyện xấu, nàng ta làm gì chột dạ mà đi xây tường viện!”

Tuệ Nương tức điên rồi!

“Các người dám! Các người mà dám xông vào ta sẽ báo quan!”
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 31: Chương 31



Lão đạo sĩ kia không hề sợ hãi, dẫn người xông vào, còn Miêu thị nhìn đúng thời cơ, lại múc một gáo m.á.u gà định tạt tới!

Lần này Tuệ Nương không để ý, thấy gáo m.á.u gà sắp tạt đến thật, đột nhiên, một bàn tay lớn từ phía sau kéo mạnh nàng lại, Tuệ Nương giật mình lùi mấy bước, lưng va vào một lồng n.g.ự.c rộng lớn, quay đầu lại, đúng là Ngụy Thạch.

Ngụy Thạch kéo Tuệ Nương ra sau, đứng chắn phía trước, mặt không biểu cảm nói: "Các người không thể vào."

Nam nhân cao lớn vạm vỡ đứng chắn trước mặt người khác, lập tức toát ra một khí thế vô hình.

"Ôi, thợ đá Ngụy, Đỗ Tuệ Nương tìm ngươi làm việc, không lẽ hai người đã nảy sinh tình cảm rồi sao?! Sao còn che chở thế!"

"thợ đá Ngụy, nhà ngươi còn có một đệ đệ đang đi học, sao lại đi với tiểu quả phụ không biết xấu hổ này?!"

Tuệ Nương định xông lên tranh cãi: "Ngươi nói ai không biết xấu hổ?! Ta làm gì mà không biết xấu hổ?!"

Ngụy Thạch vững vàng che chở nàng phía sau, không trực tiếp đáp trả những lời dơ bẩn đó, mà bình tĩnh nói: "Thứ nhất, ta đàng hoàng nhận việc, các người không có tư cách nói lung tung. Thứ hai, ta làm việc ở Đỗ gia, rất hiểu tình hình bên trong, ở đây không có pháp sự pháp đàn loạn xạ gì cả, các người muốn vào là tự ý xông vào, Tuệ Nương có thể báo quan, ta cũng có thể ra quan phủ làm chứng. Thứ ba, ruộng nhà Đỗ là ta đã thuê, không có cái gọi là ruộng ma quỷ gì cả, hoàn toàn là vô căn cứ."

Ngụy Thạch nói xong ba điều, tất cả mọi người đều ngẩn ra, bao gồm cả Tuệ Nương.

Đều là dân chân đất nhà quê, quen thói lớn tiếng cãi lý không cần biết phải trái, giờ nghe thấy những lời nói nghiêm túc có lý có chứng như vậy, ai nấy đều sững sờ một chút

"Thợ đá Ngụy! Chẳng lẽ ngươi cũng bị nàng ta mê hoặc rồi, tự nhiên không đâu đi thuê ruộng của nàng ta làm gì chứ!" Trong đám đông có người hét lên.

Ngụy Thạch lạnh lùng nói: "Muốn thuê, rẻ, thì thuê thôi, ngươi có ý kiến gì không?"

Khi Ngụy Thạch nói giọng nghiêm túc vẫn khá đáng sợ, người kia rụt cổ lại, lập tức không dám nói nữa.

Miêu thị hồi phục tinh thần, cười khẩy: "Hay lắm, ta đã hiểu rồi, hai người các người cấu kết với nhau giở trò quỷ! Ta không tin lời nói ma quỷ của ngươi! Xông vào đi!"

Tuệ Nương lúc này cũng phản ứng lại, lập tức lớn tiếng nói: "Các nươi muốn vào phải không! Được! Trưởng thôn đâu, ta muốn gọi trưởng thôn đến! Ta không tin, các ngươi không có bằng chứng gì mà dám xông vào nhà ta! Có vương pháp hay không?! Muốn vào cũng được, nói trước nhé, nhà ta mà không có gì! Các ngươi phải đền tiền cho ta! Bằng không ta sẽ kiện ra quan phủ, khiến các ngươi từng người một không yên thân!"

Mọi người ngẩn ra, động tác của người cầm vũ khí đi đầu đã chậm lại.

Tuệ Nương nhìn hắn ta cười lạnh: "Xông vào đi! Sao ngươi không xông nữa? Đồ ngu, ngươi không thấy nhà Miêu thị đều trốn phía sau sao, hôm nay muốn vào nhà ta không ít người đâu, ngươi giỏi thật đấy, hy sinh bản thân làm lợi cho mọi người, ngươi xông vào ta sẽ tìm ngươi, người ta đều trốn sau xem náo nhiệt cả kìa!"

Mỗi bước mỗi xa

Nam nhân kia hoàn hồn, đột ngột quay đầu lại, má nó, Miêu thị và lão đạo sĩ kia đều không xông lên trước, chỉ có hắn ta như một thằng ngốc!

"Ngươi vào đi! Ta không đi đầu!"

Tuệ Nương vừa nói ra lời này, ai còn dám xông lên nữa, lập tức lùi về phía sau.

Tuệ Nương cười lạnh một tiếng, đúng lúc này, trưởng thôn quả thật đã đến.

"Làm gì ồn ào thế! Đây là làm gì!"

Mắt Tuệ Nương đảo một vòng, lập tức chạy tới: "Trưởng thôn! Ông mau đến phân xử công bằng đi!"

Nàng miệng lưỡi lanh lợi, ba hai câu đã kể rõ đầu đuôi câu chuyện.

Đám người vừa nãy bị Miêu thị xúi giục lúc này đều nhụt chí, cứ thế lùi về phía sau.

Trưởng thôn nghe xong cũng dậm chân: "Các ngươi làm loạn cái gì không biết, sao có thể xông vào nhà người ta được chứ! Miêu thị, ngươi hồ đồ hả!"

Miêu thị mặt lúc đỏ lúc trắng: “Trưởng thôn, Thành Bảo nhà ta bị dọa sợ thật đó! Tiên cô nói thằng bé bị mất hồn, mọi người gần đây cũng thấy Chu Dương cày ruộng cho Tuệ Nương rồi! Ta đây chẳng phải cũng vì muốn tốt cho mọi người sao!”

“Ai nhìn thấy?! Ai thật sự nhìn thấy? Đứng ra đây nào! Các người mau nói rõ một lần xem đã nhìn thấy cảnh tượng và quá trình thế nào!” Tuệ Nương lớn tiếng hỏi.

Thôn dân lại im lặng, ai thật sự đã nhìn thấy chứ…? Chẳng phải là Chu Võ hôm đó nhìn thấy rồi đi nói lung tung sao, người này ở trong thôn này thích nói xấu, một đồn mười, mười đồn trăm, càng nói càng giống thật…

Trưởng thôn nhìn một cái còn gì mà không hiểu, nhíu chặt nét mặt già nua: “Về hết đi!”

Miêu thị hừ một tiếng, quay mặt đi, không tình nguyện mà rời đi. Còn lão đạo sĩ kia, lén lút cởi đạo bào xuống…

Đợi mọi người đi rồi, trưởng thôn mới nhìn về phía Tuệ Nương, “Hộ Chu gia… chuyện này là bọn họ làm sai, ngươi đừng khóc nữa.”

Tuệ Nương từ lúc trưởng thôn đến đã bắt đầu khóc lóc kể lể, càng khóc càng đau lòng, chốc lát không thể ngừng lại được.

“Mấy cái chuyện yêu ma quỷ quái này, triều đình bây giờ không cho mê tín đâu, ta cũng sẽ quản thúc bọn họ, nhưng chuyện này rốt cuộc là sao đây…”

Ngụy Thạch lúc này tiến lên, nói về chuyện mình thuê ruộng, “Là ta xuống ồng vào buổi tối, không biết là ai đang đồn thổi lung tung.”

Trưởng thôn nhìn hai người, ánh mắt trở nên đầy ý nghĩa: “Ồ… là chuyện như vậy à. Được, ta biết rồi.”

Trưởng thôn lại nhìn bức tường viện nhà Tuệ Nương, suy nghĩ một chút, những lời khác vẫn nuốt trở lại, chỉ nói: “Hộ Chu gia à, lời nói khó nghe, nhưng cửa nhà quả phụ lắm thị phi… có vài lời ngươi đừng để trong lòng…”

Tuệ Nương gật đầu lau nước mắt, trưởng thôn thấy mọi chuyện đã yên ổn thì rời đi.

Lúc này, con hẻm nhỏ yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại hai người là Ngụy Thạch và Tuệ Nương.

Tuy nhiên, những người hàng xóm xung quanh dường như không lộ diện, nhưng chắc chắn tai và nửa khuôn mặt đã dán vào tường viện không biết từ bao giờ.

Ngụy Thạch quét mắt nhìn xung quanh, nói: “Vào nhà đi.”

Tuệ Nương sụt sịt, ừ một tiếng, quay đầu đi vào nhà.

Nàng đi nhanh và vội vã, Ngụy Thạch thậm chí còn không theo kịp.

“Ôi!”

Đột nhiên, Tuệ Nương bị chính cái ngưỡng cửa nhà mình làm vấp ngã, Ngụy Thạch giật mình, lập tức chạy nhanh vào.

“Tuệ Nương!”

Tuệ Nương sững sờ, ngây người ngồi trên mặt đất, những giọt nước mắt vừa nãy khó khăn lắm mới kìm nén được lại rơi xuống thành chuỗi—

“Mi hay lắm! Ngay cả mi cũng bắt nạt ta!”

Nàng như một đứa trẻ, đột nhiên giơ chân đá vào cái ngưỡng cửa, giây tiếp theo, hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt cũng tái đi.

Ngụy Thạch thấy tình hình không ổn, lập tức ngồi xổm xuống, bàn tay lớn nắm lấy mắt cá chân nàng.

Tuệ Nương: “Đau quá!”

Ngụy Thạch nhíu mày cúi đầu nhìn: “Đừng cử động nữa, trật chân rồi.”
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 32: Chương 32



Tuệ Nương mãi sau mới nhận ra mắt cá chân mình truyền đến một cơn đau nóng rát, lập tức, mắt nàng đỏ hoe.

"Đau quá đi..."

Ngụy Thạch ngồi xổm trước mặt nàng, cau mày dường như đang suy nghĩ chuyện đại sự gì đó trong đời, lát sau khẽ nói: "Đắc tội rồi."

Tuệ Nương còn chưa hiểu lời hắn là có ý gì thì Ngụy Thạch đã trực tiếp cởi giày vớ của nàng ra.

Tuệ Nương khẽ mở to mắt, giây tiếp theo, bàn tay to hơi thô ráp của nam nhân đã nắm lấy mắt cá chân nàng, cảm giác thô ráp cọ xát làn da non mịn của nàng, nhưng Tuệ Nương hoàn toàn không để ý đến cảm giác đó, bởi vì mắt cá chân của nàng thật sự rất đau.

"Ngươi nhẹ tay thôi chứ...!" Tuệ Nương rất sợ đau, hít một hơi khí lạnh.

Ngụy Thạch vốn định giúp nàng xoay thử xem vết thương nặng đến mức nào, thấy nàng sợ đau như vậy, lập tức không dám động đậy nữa.

Tuệ Nương nhe răng trợn mắt: "Ngươi còn ngây ra đó làm gì, mau đỡ ta về phòng đã!"

Nàng bây giờ vẫn còn ngồi bệt dưới đất, đúng là tảng đá cục mịch mà!

Ngụy Thạch hoàn hồn, nhẹ giọng nói được, Tuệ Nương đưa tay về phía hắn, nhưng còn chưa kịp đưa ra, nam nhân đột nhiên cúi người xuống, một tay luồn qua nách nàng, ôm lấy eo nàng, nhấc bổng người nàng lên.

"..."

Tuệ Nương ngơ ngác nhìn hắn, giống hệt tình huống hôm trước... nhưng lần này, là trở về phòng ngủ của Tuệ Nương.

Ngụy Thạch đặt nàng ngồi trên mép giường, dường như đang lúc nửa điểm cũng không cảm thấy có gì không ổn, sau đó, ngồi xổm trước mặt Tuệ Nương.

Một chân của Tuệ Nương vẫn để trần, bàn chân trắng như tuyết rủ xuống mép giường, non mềm, Ngụy Thạch đặt tay lại lên đó, giọng nói khàn khàn khẽ nói: "Nàng cố chịu một chút, ta phải xem vết thương của nàng nặng đến mức nào."

Tuệ Nương còn chưa hoàn hồn, đâu có nghe thấy hắn nói gì, chỉ ngây ngốc nhìn đỉnh đầu nam nhân, chậm rãi chớp chớp mắt—

"Ối!"

Giây tiếp theo, mắt cá chân Tuệ Nương truyền đến một trận đau nhói, nàng theo bản năng liền dùng chân kia đá tới!

Nhưng đột nhiên, bị Ngụy Thạch đưa tay bắt lấy.

Hắn không hiểu, ngẩng đầu, "Làm gì mà đá người?"

Tuệ Nương trừng lớn mắt: "Ngươi làm ta đau!"

Mỗi bước mỗi xa

"Ta đang kiểm tra vết thương của nàng."

Tuệ Nương sững sờ một chút, mãi sau mới nhận ra...

"À, ta theo bản năng thôi... xin lỗi."

Ngụy Thạch một chút cũng không tức giận, nhưng vẫn không nói gì.

"Bị trật rồi, nhưng không tổn thương đến xương, trong nhà có rượu thuốc không?"

"Không có."

"Cao dán thì sao?"

"Cũng không."

Ngụy Thạch im lặng.

"Nhà ta có, nàng ở đây đợi, ta đi lấy."

Tuệ Nương trợn to mắt, ý của hắn là... hắn muốn chăm sóc nàng sao?

Ngụy Thạch: "Ta đi lấy nước lạnh chườm cho nàng trước, nàng không thể đi lại được."

"Được..."

Nam nhân đứng dậy, rồi quay người đi ra ngoài.

Tuệ Nương chớp chớp mắt, cái đầu rối bời đột nhiên trở nên rõ ràng, đúng rồi, vừa nãy Ngụy Thạch còn giúp nàng nói đỡ trước mặt mọi người nữa chứ...

Lòng nàng vô cùng phức tạp, đang hồi tưởng lại Ngụy Thạch đã nói gì, thì nam nhân quay trở lại rồi.

Hắn bưng một chậu nước, chắc là nước suối mát lạnh. Bên trong có một chiếc khăn vải, hắn lại ngồi xổm trước mặt Tuệ Nương. Ngụy Thạch không nói một lời, nhúng chiếc khăn đó cho ướt đẫm, rồi vắt khô và đắp lên mắt cá chân của Tuệ Nương.

Tuệ Nương lại rít lên một tiếng, nói: "Lạnh buốt... hình như không đau nữa rồi."

Ngụy Thạch im lặng ừ một tiếng: "Cứ chườm như thế này trước, ta về lấy thuốc."

Hắn như làm ảo thuật, lại không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn vải khác, đưa cho nàng: "Thay phiên dùng, cái này nóng lên thì đổi cái khác, ta sẽ về ngay thôi."

Tuệ Nương nói được.

Rất nhanh, bóng dáng nam nhân đã biến mất ở cửa.

Đầu óc rối bời của Tuệ Nương bắt đầu hoạt động trở lại, nàng suy nghĩ một lúc lâu mới từ từ phản ứng lại.

Ngụy Thạch vừa nãy đã nói đỡ cho nàng, bảo vệ nàng phía sau, bây giờ còn chủ động ở lại giúp đỡ nàng...

Tuệ Nương cắn cắn môi, đột nhiên cảm thấy tảng đá cục mịch này trở nên đặc biệt thuận mắt.

Nàng thử cử động mắt cá chân, vẫn rất đau, nhưng... điều thu hút nàng hơn là khi Ngụy Thạch nắm lấy mắt cá chân nàng vừa nãy...

Bàn tay to lớn của nam nhân dường như đặc biệt nóng, cảm giác xa lạ giờ vẫn còn đọng lại trên đó, Tuệ Nương cắn cắn môi, nhìn chằm chằm vào chiếc khăn vải hồi lâu.

Một lát sau, Ngụy Thạch đã rời đi đã quay trở lại.

Vừa bước vào phòng, Tuệ Nương liền đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt hai người giao nhau ở ngưỡng cửa.

Nam nhân ôm một vò rượu thuốc nhỏ, trên tay còn cầm mấy miếng cao dán đen sì.

"Nhanh vậy hả?" Tuệ Nương không nhịn được hỏi.

Ngụy Thạch "ừ" một tiếng, lại đi đến gần.

Hắn cúi đầu nhìn, lông mày khẽ nhíu lại: "Nàng không đổi khăn à?"

Tuệ Nương thè lưỡi: "Ta quên mất..."

Ngụy Thạch không nói gì, chỉ đưa tay giúp nàng tháo chiếc khăn đã sớm ấm, sau đó cũng không thay khăn mới, mà cầm lấy vò rượu thuốc.

"Ta bôi thuốc cho nàng, nhưng rượu thuốc này, hơi đau đấy."

Tuệ Nương dõi theo hắn, tùy ý "ừ" một tiếng.

Có lẽ là nghe ra sự lơ đễnh của nàng, nam nhân lại ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy nhìn nàng: "Đau thì nói... đừng đá người nữa."

Tuệ Nương: "...À."
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 33: Chương 33



Ngụy Thạch cũng thoáng nhìn thấy đôi má ửng hồng của nàng, im lặng một lát, đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay, cẩn thận xoa bóp.

Sau đó, bàn tay to lại một lần nữa đặt lên mắt cá chân Tuệ Nương, Tuệ Nương đột nhiên khẽ hừ một tiếng.

Rõ ràng nam nhân còn chưa bắt đầu động tác, nghe thấy âm thanh này lại ngẩng đầu lên.

"Đau hả?"

"Không, không... ngươi tiếp tục đi."

Tuệ Nương cắn đầu lưỡi, kiềm chế cảm giác kỳ lạ đó, Ngụy Thạch gật đầu, tiếp tục bôi thuốc cho nàng.

"Á!"

Đợi đến khi thực sự bắt đầu bôi thuốc, Tuệ Nương không còn tâm tư mờ ám nào nữa, thật sự rất đau!

Tay của nam nhân cũng quá mạnh rồi!

"Ngươi nhẹ tay thôi!"

Ngụy Thạch không chịu: "Không dùng sức thì rượu thuốc không ngấm vào được, ta có chừng mực mà."

Hắn có chừng mực cái đầu hắn ấy!

Mặt Tuệ Nương trắng bệch, rất muốn dùng chân kia đá người, nhưng nam nhân dường như đã đề phòng trước, đột nhiên đưa tay nắm lấy chân còn lại của nàng.

Thế là bây giờ hai chân của Tuệ Nương đều bị Ngụy Thạch nắm trong lòng bàn tay, hắn hơi dùng sức một chút, chân của Tuệ Nương còn bị nhẹ nhàng tách ra.

Tuệ Nương lúc này đang đau, đâu còn để ý đến những chuyện này, nhưng Ngụy Thạch lại nhận ra, bởi vì váy của nàng cũng bị kéo ra, làn váy khẽ chạm vào cổ tay hắn.

Ngụy Thạch đột nhiên lại buông tay.

Hầu kết lăn lộn lên xuống.

"Nhịn, nhịn chút."

Hắn không thể nói được lời nào dỗ dành cô nương, chỉ biết thốt ra hai từ nhàm chán.

"Lát nữa sẽ ổn thôi..."

Tuệ Nương cắn môi, nước mắt cũng trào ra.

"Nhưng mà thật sự đau quá đi..."

Ngụy Thạch nghe thấy âm thanh như khóc như kể bên tai, thái dương đột nhiên lăn xuống một giọt mồ hôi đáng ngờ, chảy dọc theo khuôn mặt, cằm, rồi đến hầu kết của hắn...

Sau đó, giọt mồ hôi đó không lệch chút nào, nhỏ đúng vào mu bàn chân của Tuệ Nương.

Giống như quả vải trắng muốt có thêm giọt nước.

Ánh mắt Ngụy Thạch tối sầm lại, theo bản năng liền lau đi cho nàng.

Ngón cái thô ráp lướt qua, lần này không hề dùng sức, cảm giác kỳ lạ này khiến cả hai người đều chấn động.

Cơn đau ban đầu do rượu thuốc cũng đã qua đi, Tuệ Nương không còn khóc la nữa mà ngây ngốc nhìn người trước mặt. Ngụy Thạch mãi sau mới nhận ra mình đang làm gì, đầu hắn lập tức bốc khói.

"Được, được rồi..."

Hắn vội vàng đứng dậy, như một tiểu tử mới lớn.

"Rượu thuốc cứ để đây, còn đây là cao dán, ngày mai mới đắp được."

Hắn lộn xộn dặn dò, rồi quay người bỏ chạy ngay.

Mỗi bước mỗi xa

Tuy nhiên, Tuệ Nương đột nhiên đưa tay ra, khẽ kéo một cái, liền giữ được vạt áo của hắn.

"Ngươi đi ngay bây giờ sao?"

Ngụy Thạch đứng nghiêng người, không khác gì một bức tượng.

"Ừ."

"Vậy được rồi... ngươi đi đi."

Ngụy Thạch chậm rãi cau mày, dường như đang suy nghĩ đó, trong lời nói của nàng có hai ba phần oán trách và làm nũng, nhưng nam nhân không hiểu tại sao.

Chợt, hắn đã hiểu ra.

"Ta, ta về nấu cơm, lát nữa sẽ mang đến cho nàng."

Tuệ Nương: "...?"

"Nàng không thể đi lại được, cứ ở đây nghỉ ngơi đi."

Đúng vậy, nàng chỉ có một mình, đương nhiên không thể tự chăm sóc bản thân.

Ngụy Thạch nghĩ thông suốt liền lập tức đi ra ngoài, hắn phải về nấu cơm, rồi còn phải quay lại làm việc nữa.

Tuệ Nương cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, khẽ mỉm cười.

Thôi vậy, mặc kệ hắn.

-

Ngụy Thạch vừa ra khỏi nhà Tuệ Nương, hai ba phụ nhân đang đợi ở đầu ngõ liền vội vàng líu lo: "Ê, đến rồi, đến rồi."

"Thợ đá Ngụy à! Thật không ngờ, ngươi và Tuệ Nương có vẻ quan hệ tốt ghê ha!"

"Đúng đó, ngươi làm việc ở nhà nàng ta, nàng ta trả ngươi bao nhiêu tiền vậy! Mà ngươi lại bảo vệ nàng như thế... Không được, ngươi cũng đến nhà ta sửa tường viện giúp ta đi?"

Hai người liên tục trêu chọc, nhưng Ngụy Thạch không nói một lời, đi thẳng qua.

Vẻ mặt nghiêm nghị, mang theo sự lạnh lùng xa cách ngàn dặm.

Hai người bị cụt hứng, nhưng vẫn không ngừng buôn chuyện.

"Đúng là một tảng đá mà!"

"Ngươi đừng chọc hắn, Đỗ Tuệ Nương kia còn tưởng mình nhặt được bảo vật à? Chuyện trước đây của Ngụy Thạch đâu phải ngươi chưa từng nghe nói, thiên sát cô tinh..."

"Cái gì? Sao ta không biết...?"

"À... Ngươi không biết sao? Hắn là người sau này mới chuyển đến, cả nhà hắn... thảm lắm, thảm lắm..."

Bước chân của Ngụy Thạch dừng lại một chút, cau mày quay đầu nhìn hai nàng ta một cái.

Nhưng suy nghĩ, vẫn là quên đi, quay người về tiểu viện của mình.

Nghiên Đài hôm nay tiếp tục đi học, trong viện im ắng.

Ngụy Thạch đi thẳng vào phòng bếp.

Gạo, bột, đường, dầu...

Mặt hắn không biểu cảm, nhanh chóng nấu xong một bữa cơm, đựng vào bát sành thô.

Trước khi đi, hắn lại nghĩ nghĩ, rồi bỏ thêm mấy cái bánh bao đã gói từ tối qua vào.

Vừa đi đến cửa dường như lại nhớ ra một chuyện, quay lại ôm ra một hũ đường.

Hắn đã xem qua phòng bếp của nàng, trống rỗng, không có gì cả.

Trong việc chăm sóc bản thân, nàng không có chút thiên phú nào.
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 34: Chương 34



Sau khi Ngụy Thạch đi, Tuệ Nương ở trong phòng mình nằm xuống.

Sự bực bội khi đám người Miêu thị đến gây rắc rối hôm nay, vào lúc này đã hoàn toàn biến mất không dấu vết, nàng không những không hề tức giận, thậm chí còn lăn một vòng trên giường.

Mỗi bước mỗi xa

Tâm trạng vui vẻ của thiếu nữ xưa nay không có lý do, nàng nằm sấp trên đầu giường, hai tay chống cằm nhìn chiếc gối mà cười khúc khích.

Bàn chân bị thương kia vẫn đang đung đưa trong không trung.

Dường như đã quên mất chuyện đau đớn.

Lúc này ước chừng đã là giờ Mùi, Tuệ Nương ngây ngô vui vẻ một lúc, bụng nàng bỗng "ục ục" kêu.

Tuệ Nương sững sờ một chút, đói quá...

Nàng chợt nhớ đến lời Ngụy Thạch vừa nói, theo bản năng nâng nửa thân trên lên nhìn ra ngoài, vừa đúng lúc, nam nhân vừa khéo đẩy cửa bước vào, khóe môi Tuệ Nương lại vô thức cong lên.

Trước khi Ngụy Thạch vào cửa, nàng lập tức nằm nghiêng, cố ý để lưng quay về phía cửa chính.

Cánh cửa gỗ trong phòng cũng được đẩy ra, Ngụy Thạch ung dung bước vào như thể là chủ nhà.

"Tuệ Nương, ăn cơm thôi..."

Ngụy Thạch vừa vào phòng đã nhìn thấy bóng lưng nàng, dường như vẫn còn đang giận dỗi, nên hắn cũng không dám động mạnh, chỉ nhẹ nhàng đặt thức ăn xuống, đứng bên giường gọi nàng.

Tuệ Nương thu lại biểu cảm, yên lặng ngồi dậy, liếc nhìn trên bàn rồi hỏi: "Là món gì...?"

Ngụy Thạch: "Cơm rang trứng."

Hắn nói xong, lại bổ sung một câu: "Nhanh hơn."

Tuệ Nương vểnh môi: "Ta thích ăn cơm rang."

Nàng dịch xuống giường, duỗi chân tìm giày, muốn đứng dậy nhảy tới, Ngụy Thạch theo bản năng bước tới một bước, rõ ràng là muốn đưa tay đỡ nàng, nhưng tay chỉ đưa ra được nửa chừng, lại âm thầm rụt về.

Tuệ Nương không hề nhận ra, cũng không có ý định đó.

Thực ra chân nàng không bị thương quá nặng, cũng không đến mức mặt dày đến nước này.

Nàng chỉ nhảy lò cò bằng một chân đến trước bàn, rồi ngồi xuống.

Trước mặt là một bát cơm rang trứng lớn, trứng vàng non và hành lá xanh mướt bám đều từng hạt cơm rời, thật sự khiến người ta thèm ăn.

"Trông có vẻ không tồi!"

Mặc dù Tuệ Nương chỉ nói vậy, nhưng tài nghệ của Ngụy Thạch nàng đã sớm biết, nàng vội vàng múc một thìa lớn bỏ vào miệng, vừa ăn một miếng, ánh mắt nàng vô thức sáng bừng lên.

Nàng không nhịn được nghiêng đầu nhìn Ngụy Thạch, nam nhân vẫn đứng một bên, nhưng đôi mắt hắn cũng đang nhìn nàng, trong mắt còn có một tia mong chờ khó nhận ra.

"Ngon! Thật sự rất ngon, Ngụy Thạch, ngươi có thể đi mở quán ăn được rồi đó!" Nàng không hề keo kiệt lời khen ngợi của mình.

Tảng đá lớn cuối cùng cũng có chút phản ứng, đi đến ngồi cạnh bàn.

"Vậy thì ăn nhiều vào một chút."

Hắn ngồi nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp.

Tuệ Nương cảm thấy vô cùng thú vị, vừa ăn vừa không ngừng dùng khóe mắt liếc nhìn hắn.

Thực ra, trong lúc chờ đợi hắn đến, Tuệ Nương bỗng nghĩ thông suốt một vài chuyện, dạo này Ngụy Thạch giúp nàng làm việc, hai người quả thật khá thân thiết, mà hôm qua hắn còn giúp mình nói đỡ trước mặt Miêu thị, e rằng những lời đồn đại trong thôn sẽ không ngừng lại...

Nếu là những nam nhân khác, Tuệ Nương đang nói đến những người không muốn có giao thiệp với mình, không phải loại như Lý Thu Thu kia, e rằng đã chạy mất từ tám đời rồi, thậm chí còn không bước chân vào cửa nhà nàng.

Nhưng Ngụy Thạch thì không, hắn không chỉ vào nhà nàng, mà còn nhìn cả chân nàng—

Đúng vậy, Tuệ Nương đương nhiên coi việc hắn giúp nàng bôi thuốc là nhìn chân nàng.

Điều này chẳng phải có nghĩa là...

Mắt Tuệ Nương đảo qua đảo lại, lại ăn thêm một ngụm lớn cơm rang trứng.

"Ngụy Thạch, sao ngươi không nói gì cả?"

Tuệ Nương nghĩ đến đây, liền nảy sinh ý định cố ý thử tâm tư của hắn.

Nam nhân vẫn như một pho tượng, cụp mắt xuống, chất phác: "Đang nói đây."

Tuệ Nương cười: "Ngươi nấu cơm ngon thế, còn là thợ đá, lại còn biết nấu cơm, sao ngươi lợi hại vậy chứ~"

Giọng nàng khen ngợi như mang theo một cái móc nhỏ, âm cuối nhẹ nhàng gãi vào lòng Ngụy Thạch một cái.

Bàn tay to đặt trên đùi nam nhân lập tức siết chặt thành nắm đấm, nhưng rất nhanh lại thả lỏng ra.

Hắn xưa nay ăn nói vụng về, cũng không biết nên tiếp lời Tuệ Nương thế nào, nhưng Tuệ Nương dường như chỉ tự mình nói, không mong hắn đáp lại điều gì.

"Thật lợi hại~ Giá mà ta lợi hại bằng một nửa ngươi thì tốt biết mấy, cũng sẽ không để người khác bắt nạt..."

Tuệ Nương nói xong câu này, lại dừng một chút.

Lần này, nàng mong Ngụy Thạch có thể nói thêm hai câu, dù sao, lời nàng đã đưa đến tận miệng hắn rồi.

Trong những cuốn thoại bản kia chẳng phải đều viết rồi sao, nếu con gái mà nói như vậy, nam chính có chút ý tứ chắc chắn sẽ nói vài lời an ủi.

Ví dụ như—

"Có ta ở đây, chắc chắn sẽ không để ai bắt nạt nàng."

Nhưng Tuệ Nương hoàn toàn đánh giá thấp cái đầu đá của người này.

Thực tế không phải là thoại bản, Ngụy Thạch cũng không phải nam chính trong sách.

Hắn vẫn im lặng, nhìn chằm chằm vào cái bàn mà trầm mặc.

Rõ ràng đã nghe thấy, nhưng một chút cũng không biểu lộ.

Lòng Tuệ Nương dần chùng xuống. Nàng kỳ lạ nhìn Ngụy Thạch, nhất thời không biết nói gì cho phải.

"Sao, sao vậy?"

Ngụy Thạch cuối cùng cũng nhận ra ánh mắt của Tuệ Nương, cuối cùng ngẩng đầu lên, không hiểu chuyện gì.

Tuệ Nương đột nhiên lớn tiếng: "Không có gì! Thạch Đầu ngốc!"
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 35: Chương 35



Ngụy Thạch đột nhiên bị mắng, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, vì vậy tiếp tục giữ im lặng, càng không đoán ra được tại sao Tuệ Nương đột nhiên lại giận dỗi.

Thực ra, vừa nãy hắn không những không nghe ra được ý bên ngoài lời của Tuệ Nương, thậm chí ngay cả lời nói đó cũng chưa nghe được vào tai.

Bởi vì lòng n.g.ự.c hắn vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc kỳ lạ, cảm thấy mình vừa bị mị nhãn đó gãi nhẹ một cái.

Tuệ Nương càng nghĩ càng tức, thậm chí còn cảm thấy mình vừa rồi đã uổng công ném mị nhãn.

Đúng thế, nàng đã nói như vậy rồi! Không phải ném mị nhãn thì là gì?!

Nàng lại bắt đầu ăn cơm ngấu nghiến, càng ăn càng nhanh, Ngụy Thạch im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng chủ động lên tiếng: "Chậm, chậm thôi, cẩn thận nghẹn..."

"Không cần ngươi—

Khụ! Khụ khụ!"

Tuệ Nương vừa định nói không cần hắn quản, giây tiếp theo quả nhiên bị sặc.

Ngụy Thạch lập tức rót một cốc nước đưa cho nàng.

Tuệ Nương ừng ực uống hai ngụm lớn.

Uống xong còn trừng mắt nhìn hắn một cái.

Ngụy Thạch càng thêm mù mịt, không hiểu mình đã làm sai điều gì.

Tuệ Nương có lẽ cũng cảm thấy mình hơi vô lý, vẻ mặt héo hon xuống.

"Cảm ơn ngươi, ngươi đi đi, ơn của ngươi ta ngày mai nhất định sẽ trả."

Ngụy Thạch nghĩ nghĩ, nói: "Được, vậy ta đi trước, sau khi bể nước khô hẳn thì ngày kia ta sẽ đến, nối trúc vào là xong thôi."

Tuệ Nương đột nhiên ngẩng đầu: "Ngày mai ngươi cũng không đến nữa sao?!"

Ngụy Thạch theo thói quen cho rằng nàng đang hỏi chuyện công việc: "Cũng gần xong rồi. Bây giờ chỉ đợi khô thôi."

Tuệ Nương đã hiểu.

Công việc ở nhà nàng đã hoàn thành.

Mỗi bước mỗi xa

Ngụy Thạch cũng sẽ không đến nữa.

Đúng vậy, hôm nay hắn chỉ là tốt bụng giúp đỡ nàng, không có ý gì khác. Dù sao nàng cũng là khách hàng của Ngụy Thạch, nếu có gì bất trắc, tiền công còn lại không thanh toán được thì sao?!

Chắc chắn là như vậy!

"Ồ... biết rồi, ngươi tính sổ đi, ta nên trả ngươi bao nhiêu tiền?"

Ngụy Thạch mím môi: "Không vội, đợi, đợi làm xong hoàn toàn rồi hẵng nói."

"Được."

Ngụy Thạch do dự một chút, đứng dậy.

Khi hắn đi đến cửa phòng, Tuệ Nương vẫn ngồi bên bàn không nhúc nhích, nghĩ nghĩ, Ngụy Thạch nói: "Rượu thuốc, nhớ xoa."

"Ờ."

Ngụy Thạch bưng bát tiếp tục đi.

Kết quả chưa đi được hai bước, lại quay người lại.

"Cái đó, là hũ đường, nàng pha nước uống đi."

"Ừ."

Tuệ Nương đang mơ màng, đâu có nghe lọt tai hắn nói những gì.

Ngụy Thạch đành phải thu hồi ánh mắt, lần này hắn thật sự đi ra ngoài.

Tuệ Nương mất một lúc lâu mới thích nghi với môi trường yên tĩnh, đột nhiên cười khổ một tiếng.

Trước khi Ngụy Thạch đi đã cài then cửa viện và cửa phòng cho nàng, Tuệ Nương dứt khoát trùm chăn ngủ.

Ngủ đi, ngủ rồi, trong mơ sẽ không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy nữa!

……

Sau khi Ngụy Thạch về nhà, tay chân thoăn thoắt rửa chén bát, rồi đột nhiên hắn đi xuống hầm nhà mình.

Chẳng mấy chốc, khi Ngụy Thạch đi ra, trên tay hắn có thêm một ít đồ cúng và hương, sau đó hắn cũng cài chặt cổng viện, chuẩn bị lên núi.

Phía sau thôn Hoa Ổ có một miếu sơn thần, Ngụy Thạch là thợ đá, thần núi là vị thần mà tổ tiên bọn hắn đời đời thờ phụng. Hễ động thổ khởi công, nhất định phải đi cúng bái sơn thần.

Thôn Hoa Ổ trước đây cũng tin thờ thần núi, nhưng cùng với ngày tháng càng trở nên thái bình, đa số mọi người đều chuyển xuống chân núi, nên hương khói ở miếu sơn thần dần trở nên quạnh quẽ.

Thế nhưng Ngụy Thạch lại cứ đến mùng một và rằm là lại đi cúng bái.

Và hôm nay, lại không phải mùng một, cũng không phải rằm.

Chỉ thấy nam nhân cao lớn đi vào miếu sơn thần, như thường lệ lau sạch bàn thờ, rồi quỳ xuống, thắp ba nén hương nhỏ nhất.

Hắn nhíu mày, như đang suy nghĩ chuyện đại sự gì đó trong đời.

Nhìn pho tượng sơn thần bằng vàng, hắn nói ra nghi vấn trong lòng.

Ba nén hương đã thắp, Ngụy Thạch cúi đầu.

Khi đứng dậy, ba nén hương nhỏ không hề bị đứt.

Điềm lành.

Sơn thần đã chấp thuận.

Gánh nặng trên người Ngụy Thạch nhẹ đi đôi chút, hắn cẩn thận lau dọn bàn thờ và ngôi miếu một lần nữa, rồi tiếp tục xuống núi.

Trở về tiểu viện, Nghiên Đài đã về tới.

"Ca! Vừa nãy đệ đến nhà Tuệ tỷ tỷ, cổng lớn đóng chặt, về cũng không thấy huynh đâu, huynh đi đâu vậy?"

Ngụy Thạch dừng lại một chút: "Lên núi."

"À..." Nghiên Đài đã quen rồi, nhảy chân sáo theo ca ca vào cổng viện.

Ngụy Thạch nhìn đệ đệ, đột nhiên nói: "Lát nữa ta còn phải xuống núi, đệ đóng cửa cẩn thận."

Nghiên Đài mãi sau mới nhận ra: "Huynh đi tìm Tuệ tỷ tỷ sao?"

"Đúng vậy."

Nghiên Đài không ngờ ca ca lại thừa nhận ngay, mắt sáng lên: "Vậy đệ có đi được không?!"

"Không được, đệ ở nhà đợi."

"À..."

Vẻ mặt Ngụy Thạch thoải mái hơn đôi chút, nhanh chóng nấu bữa tối cho đệ đệ, lại chuẩn bị một hộp cơm, sẵn sàng xuống núi.

Giống như buổi trưa, hắn đi lại quen thuộc.

Chỉ là lần này, còn chưa đợi hắn đi đến cổng viện, liền nhìn thấy một chiếc xe bò dừng trước cửa nhà Tuệ Nương.

Trên xe bò bước xuống là một nam một nữ, nam nhân giữa lông mày có chút giống Tuệ Nương. Còn khóe mắt, đuôi lông mày của nữ nhân thì toàn là sự tinh ranh khôn khéo.

"Tuệ Nương, Tuệ Nương ngươi có ở nhà không?"

Ngụy Thạch khẽ nhíu mày, vừa định đi tới hỏi chuyện, nào ngờ Tuệ Nương đã xuống đất, nhảy lò cò bằng một chân tới mở cửa.

Cửa mở ra, nàng mở to mắt: "Đại ca, Đại tẩu?! Sao hai người lại đến?!"

Ngụy Thạch dừng bước, không tiến lên nữa.

Người của Đỗ gia đến rồi sao?

Hắn do dự hồi lâu, cúi đầu nhìn những thứ trên tay mình, rồi do dự mãi, cuối cùng quay người đi.
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 36: Chương 36



Ca ca của Tuệ Nương tên Đỗ Hữu Điền, tẩu tử là Vương thị, cả hai đều là người thôn Hạnh Hoa.

Giờ đây đã bước vào viện, Tuệ Nương mời hai người bọn họ ngồi xuống.

Vương thị vừa đặt m.ô.n.g xuống ghế, ánh mắt đã không ngừng đảo quanh.

"Ôi chao, tiểu cô tử à, căn viện này nhìn không tệ chút nào, ôi chao cái nhà ngói xanh gạch đỏ này... thật sự tốt hơn ở nhà nhiều lắm..."

Vương thị với đôi mắt láo liên đảo quanh, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.

Trong lòng Tuệ Nương có chút khó chịu, nhưng lúc này vẫn nhịn xuống mà rót nước cho bọn họ.

Chỉ là, Tuệ Nương không tự mình đi, mà gọi: "Ca!"

Đỗ Hữu Điền vừa buộc xong xe bò, lập tức đi tới: "Sao vậy tiểu muội!"

"Thật không may, sáng nay muội vừa bị trẹo chân, đại ca vào bếp tự lấy hai bát nước nhé."

Đỗ Hữu Điền vội vàng nói: "Làm sao mà bị vậy?"

Tuệ Nương cười cười: "Nói ra thì dài lắm, ca ca cứ đi trước đi."

Đỗ Hữu Điền cười ngây ngô đi về phía phòng bếp, Vương thị lập tức đứng dậy: "Để ta, để ta, Hữu Điền, chàng ngồi xuống nói chuyện với tiểu muội đi! Ta đi là được rồi!"

Đỗ Hữu Điền đồng ý, Tuệ Nương cũng không ngăn cản, ai muốn đi thì cứ đi thôi.

Vương thị quay người chạy về phía phòng bếp của Tuệ Nương, vừa vào trong, ánh mắt nàng ta càng trở nên trắng trợn hơn.

Tục ngữ nói rất hay, muốn biết một người sống thế nào, nhìn vào phòng bếp có thể biết được tám chín phần.

Mỗi bước mỗi xa

Vương thị không vội vàng rót nước, mà vươn dài cổ đi tìm hũ gạo và rổ trứng...

Tuệ Nương cũng không để ý, tính cách của Vương thị nàng đã sớm biết, bao gồm cả ca ca nàng.

Vì vậy Tuệ Nương nói thẳng: "Ca ca, hôm nay huynh đến tìm ta có việc gì?"

Đỗ Hữu Điền xoa xoa tay, có vẻ hơi lúng túng: "Thực ra cũng không có gì, không có việc gì..."

Tuệ Nương cười nói: "Có gì thì huynh cứ nói thẳng đi, đường xa đến đây một chuyến, còn có thể không có việc gì sao?"

Đỗ Hữu Điền cười ngây ngô hai tiếng.

"Vậy... lát nữa để tẩu tử của muội nói với muội đi."

Nụ cười của Tuệ Nương nhạt đi vài phần.

Vương thị vừa vặn cũng cười bước ra: "Không quen thuộc, tìm cái bát cũng mất cả buổi! Thật là..."

Tuệ Nương cũng không vạch trần nàng ta, thực ra một mặt là nàng bị trẹo chân, mặt khác cũng cố ý để Vương thị xem, nàng không có lương thực dư thừa, phòng bếp trống rỗng.

"Tẩu tử, các người đường xa tới đây một chuyến, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?" Tuệ Nương hỏi thẳng.

Vương thị liếc nhìn Đỗ Hữu Điền, cười cười: "Không có chuyện gì lớn, chỉ là trước đó mẫu thân bị ngã gãy chân, hai bọn ta đi trấn Bạch Vân bốc thuốc cho mẫu thân, tiện đường về thì ghé thăm muội."

"Nương bị ngã gãy chân ư?!" Sắc mặt Tuệ Nương lập tức thay đổi.

"Đúng vậy... ngã ở bờ ruộng."

"Có nghiêm trọng không?! Đại phu nói thế nào!"

"Cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng phải tĩnh dưỡng, rồi thuốc thang ăn uống cũng không rẻ..."

Tuệ Nương lo lắng.

Nếu nói trong Đỗ gia còn duy nhất một người khiến nàng vương vấn, có lẽ chỉ có mẫu thân của nàng.

"Vậy thuốc có thể có loại rẻ hơn sao! Ham rẻ mà chữa hỏng hết thì sao! Các người có mua thuốc tốt không?!"

Vương thị: "Đương nhiên rồi, phụ thân nói, cho mẫu thân thì phải dùng thuốc tốt! Nên mới bảo bọn ta đi trấn Bạch Vân!"

Tuệ Nương nghe xong những lời này, sắc mặt mới giãn ra một chút.

"Bây giờ đang là mùa vụ, chân mẫu thân e rằng phải nghỉ ngơi, các người nên khuyên nhủ nhiều hơn một chút."

Đỗ Hữu Điền: "Điều này đương nhiên rồi!"

Hắn ta nói xong, liếc mắt nhìn Vương thị, dường như cả hai đều khó mở lời, Tuệ Nương nhìn ra, nói thẳng: "Các người đến để vay tiền phải không? Nói thật, nếu là để chữa bệnh cho mẫu thân, số tiền này ta sẵn lòng cho vay, nhưng rất tiếc, ta không có tài cán gì, một xu ta cũng không có."

Vương thị và Đỗ Hữu Điền đều sững sờ, Vương thị nói: "Tiểu cô tử... ta nghe nói Chu gia khá giàu có, Chu Dương hắn..."

"Chu Dương đã c.h.ế.t một năm rồi!" Tuệ Nương đè thấp âm thanh.

"Một năm nay ta không ăn không uống ư? Ta có làm việc thâu đêm suốt sáng cũng không kiếm được bao nhiêu, huống hồ ai nói Chu gia trước kia rất giàu? Cái rắm ấy!"

Vương thị: "Phải phải phải, nhưng ở thôn chúng ta, muội nổi tiếng là gả vào nhà tốt... bức tường viện này, mới sửa phải không?"

Tuệ Nương không ngờ nàng ta tinh mắt đến vậy, sắc mặt cũng chùng xuống: "Ta sửa tường viện có lý do của mình, hơn nữa số tiền này bây giờ vẫn còn nợ, các người đừng đoán mò nữa, ta vừa nói rồi, vì mẫu thân bao nhiêu tiền ta cũng sẵn lòng cho vay, tiếc là ta thực sự không có."

Tuệ Nương nói xong cũng thấy rất khổ sở, mắt nàng đỏ hoe.

Đỗ Hữu Điền vội vàng nói: "Tiểu muội, tiểu muội, muội đừng buồn, không có thì thôi..."

Vương thị lập tức trừng mắt nhìn hắn ta.

Đỗ Hữu Điền nhụt chí, giọng cũng nhỏ đi.
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 37: Chương 37



Vương thị quay đầu, cười tủm tỉm nói với Tuệ Nương: "Tiểu cô à, thực ra không phải vì tiền... còn một chuyện nữa, phụ thân nói, tuổi của muội vẫn còn nhỏ... nếu muội thực sự ở Chu gia sống không tốt, Chu gia ở thôn chúng ta muội còn nhớ không? Tức phụ của ông ta mới mất cách đây một thời gian... Ông ta còn nhờ người hỏi thăm muội đấy..."

Nói đến đây, sắc mặt Tuệ Nương lập tức thay đổi.

Giọng của nàng cao lên: "Ồ! Hóa ra các người đang có ý đồ này! Ta đã nói rồi, sao vậy? Bây giờ ta ở Chu gia thủ tiết không còn giá trị nữa, các người muốn kiếm thêm một khoản tiền sính lễ nữa sao?! Tính toán đúng là quá tinh tường đấy! Ngươi đừng quên, lúc đó ta vì sao mới gả đến đây? Không phải là vì các người tham tiền sính lễ của Chu gia sao?! Nếu không, cái nơi xa lạ không quen không biết này, ta có cần phải gả xa đến vậy không?!"

Tuệ Nương nói xong, mắt lại đỏ hoe. Rất nhiều chuyện nàng vốn không muốn nhắc lại nữa, nhưng bọn họ lại ức h.i.ế.p người quá đáng! Ban đầu nàng đâu biết thôn Hoa Ổ là gì, Chu gia là gì, người ở đây nàng cũng không quen biết một ai cả! Hoàn toàn nhờ vào lời của bà mối và người nhà, thôn Hạnh Hoa hoàn toàn không có nhà nào đưa ra được nhiều sính lễ như vậy, Đỗ lão hán lập tức đồng ý...

Mỗi bước mỗi xa

Vương thị vội vàng: "Tiểu cô tử, không thể nói như vậy được! Chu gia kia muội cũng biết đấy, là hộ giàu có ở thôn Hạnh Hoa chúng ta, trong nhà gà vịt lợn ruộng nương cái gì cũng có? Muội gả qua đó nửa đời sau cũng không cần khổ như vậy nữa... Muội nói một mình muội ở Chu gia này, lạnh lẽo vắng vẻ, sống cũng không tốt, không thể nào thủ tiết cả đời được... Sính lễ gì chứ, muội đã gả đi rồi, làm gì còn có cái cách nói đó..."

Tuệ Nương mắt đỏ hoe: "Phì! Tên Chu gia đó tuổi tác cũng không kém phụ thân là bao! Các người còn thấy có thể sao?! Các người nói thẳng đi, ông ta đã cho các người bao nhiêu tiền?!"

Quả phụ tái giá không cần đưa sính lễ về mẫu gia, nhưng Đỗ gia thì khác, Đỗ gia nắm được điểm yếu của nàng!

Vương thị không chịu thừa nhận: "Không có chuyện đó, không có..."

Tuệ Nương cười lạnh: "Thế à, vậy thì, đại ca đại tẩu mời về đi, ta không gả! Ta thủ tiết cũng có cái lợi của thủ tiết, chỉ cần ta không mở miệng, Chu gia đừng hòng đuổi ta đi, các người cũng đừng hòng làm gì được ta!"

Vương thị lập tức vội vàng đứng dậy, nàng ta không ngờ tiểu cô tử yếu đuối ngày xưa chỉ sau gần một năm lại trở nên như vậy, "Tuệ Nương, muội đừng nói khó nghe như vậy! Bọn ta cũng có ý tốt, vậy muội tự nói xem muội bây giờ sống cũng đâu quá tốt! Hiện tại cớ gì mở miệng ngậm miệng đều là tiền?! Nếu không phải vì mẫu thân, ai thèm cái này chứ?! Không cho vay thì thôi, sao nói với muội mà tấm lòng tốt lại bị coi thành lòng lang dạ sói vậy!"

Tuệ Nương nhìn nàng ta, cười lạnh: "Thật thú vị, cái bàn tính này của các người đúng là quá tinh vi rồi, nếu hôm nay ta cho các người vay tiền, e rằng lại là một cách nói khác, lại sẽ nói ta tốt số đến mức nào, ở đây sống trong đại viện hưởng phúc đến thế nào..."

Khuôn mặt Vương thị lúc đỏ lúc trắng, nàng ta không ngờ những tính toán của mình lại bị tiểu cô tử nắm rõ đến vậy...

Ngay lúc đó cũng cảm thấy khó mà giữ thể diện, đành nhìn Đỗ Hữu Điền nói: "Hữu Điền, chúng ta đi thôi, ta thấy tiểu cô tử thực sự không chào đón chúng ta, chi bằng đi đường đêm về vậy!"

Tuệ Nương: "Vốn dĩ cũng không định giữ các người lại qua đêm."

Vương thị tức đến không chịu nổi, một tay kéo Đỗ Hữu Điền vẫn đang ngây ra: "Ngươi còn đứng đực ra đó làm gì! Dậy kéo xe đi!"

Đỗ Hữu Điền hoàn hồn, bị thê tử mình kéo đứng dậy, hắn ta dường như có điều gì đó muốn nói với Tuệ Nương, nhưng lời đến cửa miệng lại không thốt ra được câu nào.

Vương thị nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, Đỗ Hữu Điền xoa xoa tay, trước khi đi vẫn mở lời: "Tiểu muội à, tự chăm sóc bản thân..."

Tuệ Nương vẫn ngồi trong sân, khuôn mặt xụ xuống, cũng không đáp lại lời hắn ta.

Cho đến khi tiếng động bên ngoài dần xa, Tuệ Nương mới không kìm được, nước mắt rơi lã chã.

......

Ngụy Thạch vừa rồi đi rồi quay trở lại, mang hộp cơm đã chuẩn bị cho Tuệ Nương về.

Nghiên Đài mơ hồ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Tuy nhiên, Nghiên Đài lanh lợi đứng trong sân, thỉnh thoảng lại ưỡn cổ nhìn xuống dưới.

Khi thấy Đỗ Hữu Điền kéo xe bò rời đi khỏi cửa nhà Tuệ Nương, Nghiên Đài lập tức quay lại tìm ca ca của mình.

"Ca, ca! Khách trong nhà Tuệ tỷ tỷ đã đi rồi!"

Bàn tay Ngụy Thạch đang đục đá khựng lại, đôi mắt đen nhánh cũng nhìn về phía dưới núi.

Nghiên Đài: "Bọn họ vào cũng không lâu, đã giờ này rồi, Tuệ tỷ tỷ chắc còn chưa ăn cơm đâu... Trông bọn họ cũng là nổi giận đùng đùng đi ra..."

Ngụy Thạch quay đầu nhìn đệ đệ, Nghiên Đài chột dạ, không dám nói nữa.

Nhưng chỉ một lát sau, nam nhân trầm lặng vẫn đặt đồ vật trong tay xuống, quay người đi vào phòng bếp.

Nghiên Đài đắc ý cười, cậu biết mà!
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 38: Chương 38



Tuệ Nương ngồi trong sân một lúc lâu, vẫn không nhúc nhích.

Cho đến khi một cơn gió thổi qua, khiến nàng rùng mình.

Nàng chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị nhảy lò cò về phòng, đột nhiên, ngoài cửa sân vang lên ba tiếng gõ cửa.

Chỉ có một người sẽ gõ cửa như vậy.

Tuệ Nương quay đầu nhìn.

Lại ba tiếng nữa.

Đầu óc của Tuệ Nương hơi chậm chạp, nhưng không ảnh hưởng đến tính khí nóng nảy của nàng.

Trực tiếp nói ra: "Không khóa!"

Người ngoài cửa lại im lặng một thoáng, rồi từ từ đẩy cửa vào.

Bốn mắt nhìn nhau, Tuệ Nương cứ thế lạnh lùng nhìn hắn.

Tên Thạch Đầu thối tha này, giờ này đến đây lại muốn làm gì?

Hiện bây giờ tâm trạng của nàng rất tệ, nếu Ngụy Thạch bây giờ đến đòi tiền, nàng cũng sẽ không đưa!

Tuệ Nương ở trong lòng đã suy tính vô số khả năng, nhưng không thể ngờ rằng, Ngụy Thạch lại lặng lẽ đặt hộp cơm trong tay lên bàn.

"Đáng lẽ lúc ấy đã tới rồi, nhưng nhà nàng có khách..."

Tuệ Nương nhìn tấm bàn đá, biểu cảm thoáng chốc trống rỗng.

Ngụy Thạch đặt thức ăn xuống xong liền chuẩn bị rời đi: "Nhớ ăn, với lại, bôi thuốc rượu."

Hắn chuẩn bị quay người, Tuệ Nương ở phía sau đột nhiên gọi hắn lại.

"Ngụy Thạch!"

Ngụy Thạch ngạc nhiên quay đầu lại.

Tuệ Nương với khuôn mặt nhỏ nhắn, lạnh như băng: "Ta không cần cơm canh của ngươi, ngươi mang đi đi."

Sắc mặt Đỗ Tuệ Nương thay đổi tám trăm lần một ngày, Ngụy Thạch đã sớm nếm trải, nhưng lúc này, hắn không muốn im lặng thuận theo như trước nữa.

Mà hỏi: "Tại sao?"

Tuệ Nương mở to mắt: "Ngươi không biết tại sao ư?!"

Nam nhân mơ hồ lắc đầu.

Trong lòng Tuệ Nương tức tối, tựa như đ.ấ.m vào bông mềm vậy! Có uất ức nhưng không có chỗ trút!

Hóa ra nàng đã bực bội nửa ngày, mà người này thật sự cái gì cũng không biết!

Đúng là một tảng đá cục mịch! Tảng đá thối tha! Còn tệ hơn cả tảng đá thối tha!

Tuệ Nương lúc này tức đến nỗi lòng quặn lại, lời nói cũng không thốt ra được nữa, chỉ là đôi mắt lại đỏ hoe.

Nỗi buồn bị đè nén nửa ngày và nỗi khổ sở bị chính đại ca đại tẩu của chính mình tính toán hồi chiều đều tuôn trào, hóa thành những giọt nước mắt lớn.

Ngụy Thạch sững sờ, quay lại.

"Tại sao lại khóc?"

Hắn vẫn không hiểu, nhưng lúc này lại nhìn ra nỗi phiền muộn của Tuệ Nương, theo bản năng muốn đưa tay lau nước mắt cho nàng, nhưng bàn tay lớn lại dừng lại giữa không trung.

"Ngốc c.h.ế.t đi được! Ngụy Thạch ngươi ngốc c.h.ế.t đi được!"

Tuệ Nương hét lớn, cuối cùng cũng nói năng trôi chảy được, lời cũng có thể bật ra khỏi bụng rồi!

"Làm gì mà đến chọc ghẹo ta! Ai, ai cho ngươi làm kẻ tốt bụng quá mức chứ!"

Kẻ tốt bụng quá mức, ngốc c.h.ế.t đi được.

Ngụy Thạch cẩn thận nghiền ngẫm mấy từ này, cuối cùng cũng hơi hiểu ra.

"Không phải tốt bụng quá mức..."

Hắn không dùng tay lau nước mắt cho Tuệ Nương, mà lấy một cái khăn tay, cái khăn tay đã giặt đến bạc màu, sờ vào hơi thô ráp.

Tuệ Nương thút thít: "Sao, sao lại không phải..."

Bóng dáng cao lớn của nam nhân đứng trước Tuệ Nương, bóng của hai người được ánh trăng kéo dài, nhìn từ một góc độ khác, giống như người cao lớn đang giấu nàng vào lòng.

Ngụy Thạch dường như cũng không quen nói những lời như vậy, nhưng do dự một lúc, hắn vẫn nói: "Chỉ đối với nàng như vậy... cho nên, cho nên không phải kẻ tốt bụng quá mức."

Não của Tuệ Nương quay rất chậm, nhưng mấy câu này vẫn lọt được vào tai nàng.

Nàng từ từ ngẩng mắt lên, đôi mắt ướt đẫm, ai nhìn thấy cũng sẽ thấy đau lòng.

Trong đôi mắt hạnh phản chiếu đôi mắt nghiêm túc của nam nhân, Tuệ Nương đột nhiên trở nên bạo dạn.

Sáng nay sau khi nam nhân rời đi, nàng đã rất buồn bã, trong giấc mơ cũng tràn ngập nỗi chua xót không kìm được, giờ đây lại chịu ấm ức từ chính người nhà mình, Tuệ Nương quyết định dung túng bản thân một lần –

Nàng đột nhiên nhảy lên một bước, tay kia chống vào mép bàn đá, hai người rất gần nhau, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương phả vào mặt.

Mỗi bước mỗi xa

"Ngụy Thạch, nói những lời như vậy, là phải chịu trách nhiệm đấy, ngươi có biết không?"

Tuệ Nương đã nín khóc, ánh mắt cũng trở nên táo bạo.

Ngụy Thạch hơi ngạc nhiên, lông mi cũng khẽ run lên, nhìn Tuệ Nương, lại lộ ra vẻ mặt suy nghĩ chuyện đại sự đời người.

"Ta đang hỏi ngươi đó?"

Tuệ Nương lợi dụng màn đêm đã buông xuống, càng trở nên không kiêng nể gì, trong đầu nàng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ hoang đường – khó trách Lý Thu Thu hôm đó dám nhân lúc trời tối trèo tường vào sân nàng.

Bởi vì, bây giờ nàng cũng muốn...

Nàng đột nhiên dùng bàn chân không bị thương giẫm lên chân Ngụy Thạch, nhưng bàn chân kia của nàng vẫn lơ lửng giữa không trung – hiển nhiên, động tác này không khác gì tự dâng mình vào lòng. Động tác của Ngụy Thạch nhanh hơn suy nghĩ, theo bản năng đưa tay ôm lấy eo nàng.

Khoảnh khắc bàn tay lớn đặt lên eo Tuệ Nương, tay của Tuệ Nương cũng rời khỏi bàn đá, nàng như một con tiểu hồ ly đã đạt được mục đích, một nụ cười ranh mãnh thoáng hiện trên môi.
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 39: Chương 39



Tuệ Nương cảm thấy tiền sửa tường viện quả thực không uổng phí, trong sân tối om chỉ có ánh trăng lờ mờ chiếu vào, bức tường viện cao vút này khiến cho Tuệ Nương không thấy sợ tí ti nào, ngược lại còn có một cỗ cảm giác an tâm.

Cảm giác an tâm có thể làm chuyện xấu mà không kiêng dè.

Vừa nãy, nàng nhảy lên bằng một chân, cả người không đứng vững, nhưng có người lại vững vàng đỡ lấy nàng.

Bàn tay lớn ở eo có thể vừa vặn giữ chặt vòng eo nhỏ của nàng, tim Tuệ Nương đập loạn xạ, cả người bổ nhào vào lòng Ngụy Thạch, tay chống trên bàn đá vì sợ ngã, "tự nhiên mà vậy" cũng vòng lấy eo hắn.

Thế là Tuệ Nương cả người được Ngụy Thạch ôm lấy, hai người cứng đờ đứng trong sân.

Ngụy Thạch đã hóa đá từ lâu, từ lúc Tuệ Nương bổ nhào tới, cả người hắn căng cứng, bất động, động tác ôm nàng hoàn toàn dựa vào bản năng.

Nhưng Tuệ Nương thì không, nàng cố ý, lúc này đã đạt được mục đích, nụ cười bên môi lộ rõ, hơi ấm dưới bàn tay lớn xuyên qua lớp áo xuân mỏng truyền đến da thịt nàng, khiến nàng run rẩy từng đợt.

Tuệ Nương như một đứa trẻ nghịch ngợm, tham lam hương vị thành công, nhưng nàng rốt cuộc không có kinh nghiệm, tiếp theo nam nhân không chủ động, nàng hoàn toàn không biết phải làm sao tiếp tục…

Ngụy Thạch cuối cùng cũng hoàn hồn, đối với động tác của Tuệ Nương, hắn có chút kinh ngạc, nhưng một chút cũng không nghĩ đến việc “ôm ấp yêu thương”.

Hắn cảm thấy nàng chỉ là muốn đùa giỡn.

Tuệ Nương là nhảy lên, giẫm phải bàn chân lớn của hắn, giống như một đứa trẻ con đang trêu chọc hắn, vì vậy Ngụy Thạch hơi dùng sức, bàn tay lớn ở eo nhẹ nhàng nâng người lên, chân Tuệ Nương liền chạm lại mặt đất rắn chắc.

Ngụy Thạch nghiêm túc nói: “Nguy hiểm, đừng chơi trò này.”

Tuệ Nương chớp chớp mắt, phản ứng lại lời hắn, “Ta mới không đùa.”

Bốn mắt nhìn nhau, móc câu nhỏ trong mắt Tuệ Nương dần lộ ra, Ngụy Thạch nhìn đôi mắt nàng, dần dần cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hắn vừa định mở miệng, đột nhiên, trên bầu trời vang lên một tiếng sét.

Sấm mùa xuân cuồn cuộn, Tuệ Nương giật mình run rẩy.

Ngụy Thạch lập tức ngẩng đầu: “Trời sắp mưa rồi.”

Hắn không còn bận tâm gì khác, lập tức cúi người ôm Tuệ Nương lên, chạy vào nhà chính.

Trở lại trong nhà, Tuệ Nương lại ngồi bên cái bàn sáng nay, Ngụy Thạch quay đầu đi lấy thức ăn trên bàn đá, hắn vẫn còn nhớ.

Tuệ Nương nhìn bóng lưng hắn qua cánh cửa lớn của nhà chính, chút giận dỗi sáng nay đã tan biến không còn dấu vết, giận dỗi với một tảng đá cục mịch như vậy để làm gì, hóa ra hắn cơ bản là nghe không hiểu gì cả.

Tuệ Nương quyết định, lúc này phải mạnh dạn hơn một chút.

Thế là đợi Ngụy Thạch quay người trở lại, nàng vẫn cứ nhìn chòng chọc vào hắn, nửa điểm cũng không rời mắt, nhìn thẳng tắp.

Ngụy Thạch lảng tránh ánh mắt: “Lạnh rồi… có cần hâm nóng lại không?”

Tuệ Nương không trả lời câu đó, mà nói: “Vừa nãy có đau không?”

“Cái gì?”

“Chân ngươi, có đau không?” Tuệ Nương lặp lại.
 
Back
Top Bottom