Đô Thị  Tiểu Mỹ Nhân Cùng Tra Công

Tiểu Mỹ Nhân Cùng Tra Công
Chương 40


Edit: gitothemeow

_____________

Tra Công rón ra rón rén đi vào phòng trẻ em, chuẩn bị gọi bé con rời giường, đẩy cửa ra phát hiện nhóc con đã tự mình sửa soạn rất tốt——

Đầu tóc đen ngắn chải chuốt chỉnh tề, áo khoác đồng phục trường màu xanh lam đính kèm theo huy hiệu kim loại không có một nếp nhăn, cổ áo sơmi trắng như tuyết lộ ra, quần tây dài đen thẳng tắp.

Nhìn là biết chính là một bé ngoan khiến người khác bớt lo.

Giống như đúc Tiểu Mỹ Nhân khi còn nhỏ.

Thấy Tra Công tới, bé con cũng không sợ hãi.

Nhóc con nhỏ như bánh bao giương mắt liếc đối phương, lễ phép mà xa cách mở miệng, “Chú nhỏ, chào buổi sáng.”

Tra Công bị chữ chú này “Ầm” một tiếng tâm vỡ thành hai đoạn.

“Chào buổi sáng”, Alpha miễn cưỡng nở nụ cười, quỳ một gối trước mặt bé con, sau đó giương tay nâng bàn chân còn không to bằng lòng bàn tay mình của bé, rón rén mang tất cho con trai bảo bối, “Ba con bảo ta gọi con rời giường, không nghĩ tới bé cưng cư nhiên ngoan như vậy, không chỉ tự mình thức dậy đúng giờ, còn tự mặc quần áo xong xuôi…”

Nói còn chưa dứt lời, liền bị nhóc con tỉnh táo cắt đứt.

“Chú nhỏ, cái này cũng không có gì đáng kinh ngạc nha”, bé con nghiêng đầu nhìn Tra Công, ánh mắt đen láy nhẹ nhàng chớp chớp, thời điểm nói chuyện ngữ khí trầm ổn hệt như một người lớn, “Tôi không có cha, ba vừa muốn chăm sóc tôi, vừa muốn đi làm công nuôi gia đình, tôi cũng không thể không hiểu chuyện như vậy.”

Tra Công chột dạ ho khan, ngượng ngùng kiên trì nói tiếp, “Ta hiểu cảm thụ của con”

“Chú mới không hiểu”, bé con nhìn cái chân mang tất trắng một lát, bĩu môi lạch cạch một tiếng nhảy xuống giường, “Tôi ghét nhất là người lớn muốn cùng tôi thấy sang bắt quàng làm họ, đừng tưởng rằng chú mang tất cho tôi thì tôi sẽ thích chú. Tối hôm qua tôi nghe thấy chú bắt nạt ba đến khóc ở ngoài phòng khách, chú là đồ xấu xa!”

Tra Công chưa kịp biện giải cho mình, nhóc con đã thở phì phò chạy, dáng người mạnh mẽ có phong độ hệt như năm đó Tra Công kéo Tiểu Mỹ Nhân thi chạy 50 mét đạt điểm tối đa.

Tra Công nhìn con trai chạy đi một bên cảm thấy vui mừng, một bên lại nhịn không được có chút oan ức.

Bắt nạt?

Chuyện giường chiếu riêng tư thì tính là bắt nạt cái gì?

Cố tình hắn không có cách nào giải thích cho bé con, chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng, bắt đầu xoát độ hảo cảm với con trai lại từ đầu.

<i>Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad.</i>

Nhưng mà cái dây thần kinh cứng đầu này, cũng sẽ di truyền.

Tra Công gắp xíu mại cho thằng bé, nhóc con nổi nóng làm như không thấy.

Tra Công đưa cho thằng bé ly sữa bò, nhóc con vẫn tức giận như trước túm lấy ống tay áo Tiểu Mỹ Nhân, miệng bi bô nói muốn lấy ly khác uống sữa đậu nành nóng.

Ngay cả sau khi được đưa đến trường học, nhóc con cũng chỉ nhón chân lên hôn hai má Tiểu Mỹ Nhân, sau đó một bộ dáng ngoan ngoãn mềm mại nhỏ giọng nói với Tiểu Mỹ Nhân buổi tối gặp, xem cái tên Alpha cao lớn anh tuấn đứng bên cạnh ba thay mình xách cái cặp nặng trịch cả một đường vô hình như không khí.

Tra Công: QAQ

Tiểu Mỹ Nhân cũng rất mờ mịt, nhìn bóng lưng con mình một lát, quay đầu nhìn về phía Tra Công, “Anh…chọc giận nó hả?”

Tra Công thành thật gật đầu.

Tiểu Mỹ Nhân lo âu cau mày, “Xảy ra chuyện gì?”

Tra Công do dự một lúc, lo lắng nếu nói ra lí do thật sẽ chọc cho Tiểu Mỹ Nhân lúng túng, vì vậy kĩ năng diễn xuất bộc phát giơ tay che đầu, tội nghiệp mà ngã vào người Omega, “Đầu anh đau quá… Muốn nứt ra rồi…”

Tiểu Mỹ Nhân đột nhiên bị trọng lượng ép tới sững sờ, vội vàng đỡ Tra Công vào trong xe, âm thanh ôn nhu nhờ tài xế lái xe tới bệnh viện gần nhất.

Trong lúc Tra Công giả bộ suy yếu, một đường chôn đầu cọ trong lồng ngực Tiểu Mỹ Nhân, cũng một đường lén lút ngửi hương thơm sữa điềm đạm.

Tuy rằng bị con trai chán ghét thật khiến người ta tổn thương.

Thế nhưng có bé vợ đau lòng mình thật là vjp!
 
Tiểu Mỹ Nhân Cùng Tra Công
Chương 41


Edit: gitothemeow

_____________

Tra Công dù sao cũng là một bá đạo tổng tài, nhân mạch vẫn phải có.

Hắn đã sớm chào hỏi qua một vài bệnh viện hạng A, cố ý dặn mình cùng bé vợ ngày mai sẽ ghé qua khám bệnh, tuyệt đối không để bác sĩ kê thuốc ức chế, mà là nói giúp rằng phát sốt là do tin tức tố hỗn loạn gây nên, kiến nghị nên về nhà quan sát mấy ngày, không nên vội sử dụng thuốc thang chữa trị.

Như vậy hắn có thể thuận lý thành chương dựa vào bệnh mà tiếp tục dính bên cạnh Tiểu Mỹ Nhân, tranh thủ lâu ngày sinh tình, phát huy đầy đủ kỹ năng l**m cẩu, đủ cấp độ kiểu loại l**m.

Nhưng Tra Công nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, Tiểu Mỹ Nhân dưới tình thế cấp bách không có tới bệnh viện công ở xa hơn, mà là tìm tới một phòng khám tư nhân chi phí đắt đỏ.

Bác sĩ hỏi bệnh trạng Tra Công là gì là gì, làm mấy hạng kiểm tra bình thường, sau đó nhìn đơn xét nghiệm vung vung tay nói không có việc gì, đưa cho Tra Công một đợt thuốc ức chế.

Tiểu Mỹ Nhân không nói hai lời quẹt thẻ, nhanh đến mức Tra Công cũng không kịp ngăn cản.

*

Ở trong khu vực chờ truyền dịch của phòng khám, Tra Công thiếu chút nữa rớt nước mắt.

Hắn cảm thấy được nếu mình tiêm xong đợt thuốc ức chế này, khẳng định sẽ bị Tiểu Mỹ Nhân ném qua một bên không quan tâm.

Alpha oan ức mất mát mạnh mẽ đẩy cái túi thuốc ức chế ra xa, sau đó ôm chặt lấy cánh tay trắng trẻo của Tiểu Mỹ Nhân không rời.

Lực đạo hung ác, thần sắc lại ũ rũ, phờ phạc.

Giống y hệt con chó bự rất cần chủ nhân sờ sờ đầu mới được.

Tiểu Mỹ Nhân bị Alpha ôm hết toàn bộ một vòng khuỷu tay cơ hồ thở không nổi, giãy dụa muốn đẩy cái tên khốn nặng trịch kia ra. Nhưng mới động đậy một chút, liền bị đôi mắt chó ướt át của Tra Công công kích.

<i>Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad.</i>

Tiểu Mỹ Nhân có chút bất đắc dĩ, “Lê Phó Hân, anh là một Alpha”

Tra Công mê man chớp mắt mấy cái, “Hả?”

Tiểu Mỹ Nhân mất công tốn sức rút cánh tay ra, vò rối tung mái tóc đen cứng rắn lạnh lẽo của Tra Công, rồi cầm lại túi thuốc ức chế trở về, “Cái tật xấu sợ tiêm thuốc của anh khi nào mới tốt lên được? Mũi kim tiêm thuốc ức chế nhỏ nhắn như vậy, anh cư nhiên lại sợ đến khóc nhè… Anh có thể nào A một chút không?”

Tra • tin tức tố cấp S • Công khụt khịt mũi, tiếp tục dựa vào người Tiểu Mỹ Nhân không dịch chuyển, “…Không thể, anh không muốn tiêm, không muốn không muốn!”

Thật ra Tra Công đã không còn sợ tiêm.

Trước đây hắn bị choáng, nhìn thấy mũi kim liền hoảng hốt choáng váng đầu óc, còn cảm thấy buồn nôn.

Cho nên thời điểm kiểm tra sức khỏe, đều là Tiểu Mỹ Nhân giúp hắn che mắt.

Mà đoạn thời gian nằm viện khi hắn mất trí nhớ, căn bản không có ai chú ý đến cảm thụ của hắn như Tiểu Mỹ Nhân, cũng sẽ không săn sóc khiến hắn quay đầu đi chỗ khác, hoặc là nói hắn nhắm mắt như trước.

Dằn vặt hết một lần lại một lần, liệu pháp phơi nhiễm cũng có hiệu quả.

<i>(*)Liệu pháp “tự phơi nhiễm” (Exposure Therapy – EP) là một trong những kỹ thuật nhận thức – hành vi được áp dụng chủ yếu trong quá trình chữa khỏi chứng rối loạn lo âu, rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý, trầm cảm theo mùa. </i>

Tuy rằng cả quá trình đều như sống không bằng chết.

Bất quá Tiểu Mỹ Nhân hoàn toàn không biết.

Tiểu Mỹ Nhân nhìn dáng vẻ suy sụp uể oải của Tra Công, lại nhìn thuốc ức chế đắt tiền mình mua, cau mày rơi vào trầm tư.

Cậu vốn định để Tra Công tiêm xong thì gọi quản gia đến đón hắn, bản thân thì quay về phòng làm việc làm cho xong. Nhưng nhìn Tra Công hiện tại… dường như tật xấu sợ tiêm so với trước kia còn nghiêm trọng hơn.

Lỡ như bị căng thẳng, còn phiền toái hơn.

<i>Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad.</i>

Tiểu Mỹ Nhân thở dài, bàn tay dán chặt vào cái trán nóng hôi hổi Tra Công, “Thật sự không muốn tiêm?”

Tra Công không chút nghĩ ngợi, “Không muốn”.

Tiểu Mỹ Nhân trầm mặc hai phút, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cuối cùng, cậu đi tới chỗ y tá áy náy lắc đầu, quay trở lại trong xe với Tra Công.

Tiểu Mỹ Nhân đưa nước soda cho Tra công sắc mặt tái nhợt, sau đó hai tay giữ vai Tra Công chậm rãi tới gần, cúi đầu hôn đối phương, “Như vậy… anh có dễ chịu hơn chút nào chưa?”

Nụ hôn chớp nhoáng thoáng qua, nhanh đến mức Tra Công không kịp phản ứng.

Mà tin tức tố…

Lại thật sự tiến vào từ bờ môi lướt qua chưa đến nửa giây.

Ngọt ngào đến không thể tin được.

Tra Công được giải tỏa thống khổ trong tinh thần l**m môi một cái, nhìn chằm chằm Tiểu Mỹ Nhân, “Rất dễ chịu…tốt hơn cả thuốc ức chế…”

Tiểu Mỹ Nhân thở dài, “Trong nhà có quản chế”.

<i>(*) giám sát và điều khiển.</i>

Tra Công nghe được cả người rùng mình, bắt đầu nhớ lại bản thân có làm ra cái gì không nên làm hay không.

Tiểu Mỹ Nhân liếc nhìn Tra Công đang thất kinh, gõ xuống đầu đối phương, “Sau này lúc thân thể còn chưa khôi phục đừng có tắm nước lạnh nhiều lần như vậy. Anh đã rất ngu ngốc rồi, nếu lại xuẩn như thế không có Omega nào thích nữa đâu”.

Sau đó Tiểu Mỹ Nhân nhắm mắt lại, âm thanh rất nhẹ, cũng rất dịu dàng, “Lê Lê, tôi đã nếm đủ cái tư vị bị người khác điều khiển rồi, không muốn đánh mất bản thân trong kì ph*t t*nh, cũng không muốn làm đồ vật phụ thuộc vào Alpha nữa, cho nên tôi đã hẹn tháng sau giải phẫu cắt bỏ tuyến thể, không dự định lại làm Omega nữa. Nếu như…sau này tôi không thể giúp anh xử lý kì ph*t t*nh như ngày hôm nay, anh còn có thể quấn lấy tôi sao?”
 
Tiểu Mỹ Nhân Cùng Tra Công
Chương 42


Thời điểm bị Tra Công vứt bỏ, Tiểu Mỹ Nhân đã cân nhắc qua vấn đề này.

Thời gian mang thai cậu không khác gì một con thú mẹ đầu đàn, cả ngày ý thức ảm đạm sữa chảy không ngừng, bị bất kể một Alpha nào tùy tiện bố thí một chút tin tức tố, đều sẽ kìm lòng không đặng đón ý nói hùa.

Không có tôn nghiêm, không có bản ngã.

Bất quá, Omega trong kì ph*t t*nh không có người yêu bảo vệ xác thực chính là một cái công cụ sinh dục ai cũng có thể làm chồng.

Ai cũng có thể chạm vào cậu, ai cũng có thể chiếm hữu cậu, ai cũng có thể giữ chặt hai chân không thể khép lại của cậu, tùy tâm sở dục khai mở nơi sâu nhất khoang sinh sản của cậu, khiến cho cậu hết một lần lại một lầm trầm luân khóc rống khi đ*t c** tr**.

Tiểu Mỹ Nhân chống cự lại tất cả những điều này.

Lúc trước cậu không có cắt bỏ tuyến thể, đều là vì đứa bé trong bụng.

Omega cần duy trì ổn định kích tố, mới có thể bảo vệ phôi thai nhỏ bé vô tội không thể chịu nửa điểm dằn vặt.

Mãi đến sau này, đầu tiên muốn vững chắc sự nghiệp trước, chờ có một chút thành tựu lại cắt sau.

<i>Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad.</i>

Gen quyết định Omega trời sinh sợ đau, bọn họ yếu đuối mỏng manh, hệt như những loài hoa quý báu cần chăm sóc che chở kĩ càng trong nhà kính.

Mà khi một đóa hoa muốn phá vỡ lớp vỏ thủy tinh bằng chính sức lực của mình, chú định là một cuộc đấu tranh đầm đìa máu me.

Một chữ “cắt” này không đủ chính xác, gần với bản chất của cuộc giải phẫu này chính là từ “khoét trừ”——

Trước tiên con dao phẫu thuật sắc bén rạch sâu phần da thịt sau gáy, cho đến khi chạm tới tuyến thể ẩn dưới lớp cơ và mạch máu đan xen, sau đó mới có thể thay thế bằng kéo cắt mô, hoàn chỉnh cắt ra kết mạc và phần thịt bám quanh tuyến thể.

Rìa vết cắt máu thịt be bét cần kiềm mạch máu dùng lực giữ chặt.

Chờ miệng vết thương được mở ra, mới có thể dùng dụng cụ nạo hình lục giác bằng inox bắt đầu khoét trừ tuyến thể.

Quá trình khoét trừ dài đằng đẵng, nhất định phải đảm bảo không còn một mô dính nào sót lại, mới có thể miễn cho sau này lại bạo phát nhiễm trùng.

Mà cho dù có an toàn lành lại, thân thể cũng sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, sẽ khiến cơ thể dễ dàng mệt mỏi dễ dàng sinh bệnh, phần đời còn lại không thể không dựa vào thuốc men.

Những điều này, Tiểu Mỹ Nhân rất rõ ràng.

Nhưng một chữ cậu cũng không nhắc tới, mà là mở to hai mắt trong suốt sáng ngời, ôn hòa nhìn Tra Công giữ yên lặng trong xe.



Họ dần dần tiến lại gần nhau.

Lại tới gần một chút, khoảng cách này có thể ôm hôn thân mật.

Nhưng họ, dường như cách nhau thật xa, thật xa.

“Đập đầu vào tường nhất định rất đau, kì ph*t t*nh anh nhẫn nhịn không chạm vào tôi nhất định cũng rất khó chịu…”, Tiểu Mỹ Nhân lui một chút về sau, chủ động kéo dài khoảng cách với Tra Công, “Anh thật sự không cần phải làm như vậy, chỉ cần từ bỏ tôi, đổi một Omega khác yêu thích, cũng không cần thống khổ như vậy”.

<i>Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad.</i>

Tra Công gục đầu xuống, hầu kết nhẹ nhàng chuyển động.

Tiểu Mỹ Nhân lấy sự trầm mặc của Tra Công thành câu trả lời, kiên cường chống đỡ cười cười, “Lê Lê, tuy rằng hiện giờ mọi hành động của anh rất ngốc, nhưng mà… Nói thật, cũng hơi có chút chút đáng yêu, nhất định sẽ có Omega thích người bạn trai ngốc nghếch như anh. Thế nhưng…sau này lại đừng lãng phí tình cảm của người khác đối với anh, tim người làm bằng máu thịt, rất mềm, cũng sẽ cảm thấy đau. Tôi giúp anh vượt qua kì ph*t t*nh một đêm cuối cùng, sau đó chúng ta…đường ai nấy đi đi”.

Tra Công rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, biểu tình nghiêm nghị hiếm thấy.

Mà một người cả ngày ngu ngốc, làm thằng hề đột nhiên lạnh mặt, cảm giác ngột ngạt vô hình nhất thời bao trùm toàn bộ khoang xe.

Tiểu Mỹ Nhân bị ánh mắt uy nghiêm đáng sợ của Tra Công nhìn đến có chút hoảng hốt, không kìm lòng được cứ lui về phía sau, hô hấp rất nhẹ.

Tiểu Mỹ Nhân lui một chút, Tra Công tiến một chút.

Alpha cao lớn lạnh lùng một đường tiến tới khiến cho Omega nhỏ hơi phát run cả người sắp kề sát cửa sổ xe, mới lạnh mặt không tới gần nữa.

Hàng lông mi dài của nam nhân rũ xuống, nhìn chằm chằm người trong ngực rồi thấp giọng nói, “Câu cuối cùng anh nghe không rõ lắm. Thẩm Thanh, em lặp lại lần nữa?”

Tiểu Mỹ Nhân hiếm khi bị Tra Công gọi thẳng tên cúng cơm khẽ run một cái.

Cậu có chút bất an ừm một tiếng, sống lưng gầy gò lại dùng sức ngồi thẳng, giờ khắc này không muốn để lộ hoảng loạn luống cuống của chính mình trước ánh mắt ám trầm của thợ săn, “Tôi nói, tôi sẽ giúp anh…vượt qua kì ph*t t*nh một đêm cuối cùng… Sau đó, sau đó chúng ta——”

Tra Công dùng sức giữ chặt gáy Tiểu Mỹ Nhân, cúi đầu hôn lên, “Chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau”.

__________

ham hố cày Free! quá nên quên edit =,,=
 
Tiểu Mỹ Nhân Cùng Tra Công
Chương 43


Edit: gitothemeow

______________

Đó không phải là nụ hôn cẩn thận dè dặt, mang theo ý tứ lấy lòng.

Mà là một cái hôn nóng nảy, đem hết tất thảy toàn bộ những cảm xúc chưa từng nói ra từ khi gặp lại.

Đau lòng, hối hận, bi thương, xấu hổ, thương tiếc, phẫn nộ...

Đều bạo phát trong nháy mắt này.

Hắn yêu cậu.

Hắn cũng biết cậu yêu hắn.

Nhưng hắn không dám tin tưởng…cậu sẽ luôn yêu hắn.

Tra Công càng hôn càng sâu, đầu lưỡi cương quyết len lỏi giữa hàm răng thăm dò đi vào, lưu lại mỗi một nơi trong khoang miệng Tiểu Mỹ Nhân khí vị tin tức tố của mình.

Omega đột nhiên bị cưỡng hôn vô cùng hoảng loạn, hai má đỏ hồng viền mắt ướt át, mười ngón tay nhỏ dài trắng nõn run rẩy đặt lên vai nam nhân đẩy ra ngoài, bờ môi bị hôn đến sưng tấy lộ ra tiếng r*n r* mơ hồ đầy nghẹn ngào, nghe đáng thương nhưng cũng rất đáng yêu.

Hô hấp Tra Công không khỏi nặng nề thêm mấy phần.

Nhưng hắn nhìn Omega nhỏ bé không ngừng run rẩy trong lồng ngực một lát, không dựa vào lợi thế bẩm sinh về giới tính của mình đem đối phương tiến vào kì ph*t t*nh, mà là nhắm mắt lại kết thúc nụ hôn mất khống chế này, ngược lại vụng về, ôn nhu…

Cúi đầu cọ rồi cọ vào cái trán ướt đẫm mồ hôi của Omega.

Đôi lông mày run rẩy chạm vào nhau, cọ ra một tia vi diệu mà mềm diệu ngứa ý khiến người khó có thể chịu đựng nổi.

Tần suất lồng ngực chập trùng của hai người dần dần thống nhất.

Cảm xúc lẫn nhau cũng dần dần hòa hoãn.

<i>Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad.</i>

“Em không có bị người quản chế, anh cũng sẽ không để em bị người khác quản chế”, Tra Công thấp giọng nói, “Bất luận là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai… Thanh Thanh, anh vĩnh viễn là tù binh của em”.

Tiểu Mỹ Nhân run lên, có chút mê man nhìn Tra Công, “Nhưng mà anh là Alpha… Làm sao có khả năng bị quản chế bởi một…Omega?”

“Anh thích chính là Thẩm Thanh, cũng không phải chỉ thích Thẩm Thanh giới tính Omega. Cho dù em có là Beta, là Alpha, cũng không ảnh hưởng anh thích em. Từ đầu đến cuối, em chính là em, anh yêu con người em bản thân em, không có một chút liên quan nào đến tin tức tố. Anh…cam tâm tình nguyện trở thành tù binh của em”.

Tra Công nói từng câu từng chữ, tốc độ nói thả rất chậm.

“Em không phải Omega, anh vẫn như cũ yêu em”.

“Khi còn nhỏ mọi người còn chưa có phân hóa, anh đã luôn chạy theo sau mông em, hiển nhiên không phải vì tin tức tố nên anh mới theo đuổi em”.

“Em không giúp anh giải quyết kì ph*t t*nh, anh vẫn như cũ yêu em”.

“Tắm nước lạnh, thuốc ức chế, đai trói buộc,… Phương pháp vẫn còn rất nhiều mà. Anh sẽ lần lượt thử từng cái một, chắc chắn sẽ không lại không có chuẩn bị, huyên náo làm trò cười giống như mấy ngày nay nữa”.

“Thanh Thanh dù em có bất cứ quyết định nào, anh cũng đều chống đỡ”.

“Từ trước tới nay so với anh em thông minh hơn rất nhiều, tự mình cố gắng, độc lập, có rất nhiều lý tưởng và theo đuổi riêng của mình, anh hoàn toàn tôn trọng ý nguyện của em”.

“Thế nhưng…”, ngữ khí Tra Công trầm xuống, cắn răng nghiến lợi cốc đầu Tiểu Mỹ Nhân, “Loại quyết định sẽ làm tổn thương em thì không được! Nếu như em sợ anh sẽ đối xử với em như thế, anh… Anh có thể cắt bỏ tuyến thể… Như vậy em cũng không cần lo lắng anh sẽ lại đánh dấu em, hơn nữa em cũng sẽ không bị anh làm đến ph*t t*nh. Anh nói thật! Anh da dày thịt béo không sợ đau, em xem không phải anh đập đầu vào tường cũng vẫn sinh long hoạt hổ sao, cho nên cái loại sự tình muốn bị đụng vào dao này nhất định phải là anh làm! Em có nghe hay không!”

Tiểu Mỹ Nhân mở to hai mắt, lăng lăng nhìn Tra Công nghiêm túc chăm chỉ dị thường.

Cậu suy nghĩ rất lâu, hàng lông mi dài rậm mới hạ xuống, nhẹ nhàng nói một câu “ừm”.

Omega ôm lấy cổ Tra Công ngồi trên đùi đối phương, sau đó một tay cởi ra nút áo của bản thân, lộ ra bộ ngược mềm mại trắng mịn đang chảy sữa.

Cậu giống như một chú cừu non nhỏ chủ động hiến tế bản thân, ở trước mặt gã thợ săn vừa ngoan vừa mềm, bỏ qua hết thảy chống cự, “Hiện tại em giúp anh vượt qua kì ph*t t*nh, sau đó chúng ta lại thảo luận việc tuyến thể sau. Nếu như Lê Lê anh thật sự nguyện ý cắt bỏ tuyến thể, chúng ta…vĩnh viễn ở bên nhau”.

“…Vĩnh viễn”.
 
Tiểu Mỹ Nhân Cùng Tra Công
Chương 44: Hoàn


Alpha không còn tuyến thể, rất có khả năng không cứng nổi nữa.

Cho nên tâm lý Tra Công rất rõ ràng, đây đại khái là lần thân mật cuối cùng của hắn với Tiểu Mỹ Nhân.

Thế nhưng, hắn vẫn không nghĩ tới sẽ đổi người để thích.

Coi như giai đoạn lúc trước dã tâm lớn, cánh cứng rồi, bị váng đầu tàn nhẫn quyết tâm vứt bỏ Tiểu Mỹ Nhân, Tra Công cũng chỉ là ôm cái ý nghĩ “Từ bỏ ái tình, không chừa thủ đoạn gầy dựng sự nghiệp”.

Thẩm Thanh chính là Thẩm Thanh.

Không một ai có thể thay thế Thẩm Thanh của hắn.

Tra Công cúi đầu, ôn nhu hôn lên đầu v* mềm mại đáng yêu của Omega.

Hắn thậm chí còn không nỡ dùng răng lưu lại dấu ấn, mà nhẹ nhàng dùng cánh môi chạm vào, lại dùng đầu lưỡi từ từ l**m sữa chảy ra. Chờ tích trữ đến một lượng nhất định, mới cuốn đầu lưỡi, một hơi uống cạn dòng nước trắng loáng long lanh.

<i>(thật sự thì tác giả dùng nhiều từ miêu tả như z ghê, edit mà cũm ngại nữa =,,=)</i>

Tiểu Mỹ Nhân được phương thức ân ái nhẹ nhàng như vậy làm cho rất thoải mái, đôi mắt nheo lại thích ý như chú mèo được vuốt lông, cánh tay vốn sốt sắng vòng qua cổ Alpha cũng buông lỏng rất nhiều, cả người rơi vào cảm giác lười biếng mơ hồ say.

Hưởng thụ được chốc lát rồi, Tiểu Mỹ Nhân mới tỉnh tỉnh cụp mắt, nhìn nam nhân vùi đầu trước ngực, “Lê…ưm ưm…Lê Lê? Sao anh không…không m*t…”

“Anh không giỏi khống chế lực”, Tra Công thành thật trả lời, “Làm em đau không tốt, anh vẫn là nên l**m thôi”.

Omega nghiêng đầu, đôi mắt đen trong suốt sáng ngời tràn đầy bất đắc dĩ hòa lẫn ý cười xinh đẹp.

“Vậy tại sao anh vẫn chưa tiến vào? Tiến vào cũng sẽ làm đau em sao?”, Tiểu Mỹ Nhân mềm giọng nói, “Tuyến thể còn chưa bị cắt, lẽ nào hiện tại đã không dùng được rồi?”

Tất nhiên con chó bự ngốc nghếch không thể nghe những lời như thế.

Tra Công nâng vòng eo không đủ một nắm tay của Tiểu Mỹ Nhân, đồ vật đã chờ đợi từ lâu đỉnh từ dưới lên, sau đó cắm sâu vào khoang thể mềm mại ướt át của Omega.

Tiểu Mỹ Nhân kinh sợ thở một hơi, cũng không có giãy dụa phản kháng, mà là nhíu mày thả lỏng thân thể, dùng hết khả năng mà tiếp nhận chiếm hữu kì ph*t t*nh của đối phương.

“Ngày hôm nay vẫn còn được, sau này… Sau này lại nói”, Tra Công vừa nghĩ tới khả năng sau này lại không có cách nào nắm giữ được đối phương, liền có chút oan ức cùng khổ sở không ngừng. Hắn không biểu hiện sự mất mặt đó ra, cố nén chua xót đỉnh lộng phần th*n d***.

Có Alpha nào có thể chịu đựng việc này đâu?

Lúc trước hắn bị mẻ răng nanh để tiêm tin tức tố còn hoảng loạn đến không biết nên làm gì, càng đừng nói đến phải làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể đại biểu cho tôn nghiêm.

Nhưng mà… Nếu như cắt cái này xuống có thể gỡ bỏ khúc mắc của Tiểu Mỹ Nhân, triệt để tha thứ cho hành vi khốn nạn trong quá khứ của hắn, cái thứ đồ chơi tôn nghiêm tốt như vậy…

Cũng không có quan trọng đến vậy.

Con người luôn phải đánh đổi.

Không thể cái gì cũng muốn có.

Hắn đã biết cái gì mới quý giá nhất trong đời.

<i>Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad.</i>

*

Tra Công ôm Tiểu Mỹ Nhân làm một lần liền thôi.

So với l*m t*nh, kỳ thực hắn thích ôm ôm ấp ấp hôn nhẹ bé vợ của mình hơn, chỉ cần ngửi mùi tin tức tố đã rất thỏa mãn.

Chờ kì ph*t t*nh đỡ hơn sau khi l*m t*nh, Tra Công thức thời mang Tiểu Mỹ Nhân về nhà, giúp Omega tắm rửa sạch sẽ thay đổi quần áo, sau đó sốt sắng đưa người đến studio hoa, chính mình thì đứng ở cổng trường chờ con trai tan học.

Cuộc giải phẫu cắt bỏ tuyến thể Alpha được Tiểu Mỹ Nhân cùng bác sĩ ước định lại.

Bởi vì nguồn thuốc bị thiếu hụt, nửa năm sau mới thu xếp xong.

Trong nửa năm này, Tiểu Mỹ Nhân không lại tận lực giữ khoảng cách với Tra Công, mà là khôi phục lại hình thức ở chung như lúc hai người họ bắt đầu quen nhau, sẽ chủ động quan tâm đối phương, cũng sẽ vì quá mức mệt mỏi mà gọi cho Tra Công, rất nhỏ giọng mà nói nhớ hắn.

Vì muốn giúp Omega nhỏ chia sẻ áp lực gia đình và cuộc sống trong lúc sự nghiệp đang thăng tiến, Tra Công cây ngay không sợ chết đứng dọn vào ở trong nhà Tiểu Mỹ Nhân.

Tra Công một bên bận chuyện công ty mình, một bên tay chân vụng về giúp đỡ nấu cơm đưa con, một bên xem trạng thái của Tiểu Mỹ Nhân để phán đoán bản thân tối nay không cần “thị tẩm”.

Ba đầu sáu tay, không gì không làm được.

Sau khi làm nổ nhà bếp mấy lần, bị nhóc con ghét bỏ, Tra Công cuối cùng cũng cải thiện được trù nghệ cùng với hảo cảm cha con với thằng con trai nhà mình tăng lên vài điểm.

Thuận tiện còn đoạt được chứng nhận “Phụ huynh tốt nhất” ở trường.

Hiện nay hiện tượng góa chồng quá mức phổ biến, Alpha mỗi ngày gió mặc gió, mưa mặc mưa mỗi ngày đi đón con như Tra Công thật là hiếm như lá mùa thu.

Tra Công vô cùng phấn chấn treo bằng khen trên tường, chụp lại đăng lên vòng bạn bè, hình tượng bá tổng cao lãnh không còn sót lại chút gì.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, nháy mắt đã đến ngày phẫu thuật.

Tiểu Mỹ Nhân luôn hỏi Tra Công rất nhiều lần có muốn hủy hay không, câu trả lời của Tra Công thủy chung là không hủy.

Hắn xác thực không muốn mất đi tin tức tố.

Nhưng hắn càng không muốn Tiểu Mỹ Nhân vì bất an mà lăn lộn khó ngủ trong đêm khuya.

Hệt như rất nhiều năm trước hắn nguyện ý dùng mạng sống đánh nhau vì Tiểu Mỹ Nhân như vậy, rất nhiều năm sau, hắn vẫn như trước nguyện ý dâng hết tất cả những gì mình có vì Tiểu Mỹ Nhân.

Ngốc là thật, yêu cũng là thật.

Trước khi Tra Công bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Tiểu Mỹ Nhân cúi người xuống, ở trước mặt nhân viên y tế hôn kẻ ngốc này.

“Sau khi anh ra ngoài, chúng ta sẽ kết hôn”, Omega cong mi nhãn, “Em đã vẽ xong thiết kế địa điểm lễ cưới, những bông hoa sẽ được dùng cũng đã trồng trong nửa năm này, Lê Lê, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”

…Bắt đầu lại từ đầu?

Tra Công sững sờ, tim đập nhanh đến mức xém vượt qua giá trị cho phép cao nhất trước khi giải phẫu. Hắn hít một hơi thật sâu, tâm tư không tự chủ được ở trong mùi thơm cam quýt ngọt ngào trong veo sau cơn mưa, trở về ngày hè mười mấy năm trước.

Khi đó, hắn vẫn chưa phải là tổng tài, Tiểu Mỹ Nhân vẫn là Tiểu Mỹ Nhân.

<i>Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad.</i>

Mỗi khi tiết cuối chỉ còn lại năm sáu phút, chỉ cần Tra Công không bị giáo viên phạt đứng hay bị gọi vào văn phòng thêm bài tập, hắn sẽ chạy như bay đến cổng trường, trước tiên chuẩn bị xe đạp kĩ càng.

Chờ chuông tan học vang lên, hắn sẽ tìm đúng thời cơ ngăn chặn thiếu niên nho nhỏ có mùi dễ ngửi còn chưa phân hóa kia, sau đó không nói lời nào kéo người ra ngồi đằng sau, lại đoạt lấy cái cặp sách nặng trình trịch của đối phương, tiêu sái mà nhét vào sọt xe mình.

Dù sao thì Tra Công đi học không mang theo sách vở, sọt xe đương nhiên cũng trống không.

Đoạn thời gian đó, tà dương là hoa mân côi sắc, gió chiều tại ngã tư đường thổi rất nhẹ, dễ nói chuyện hơn rất nhiều so với khi lớn lên lái xe thể thao bị gió thổi vào cổ họng.

Trong giai điệu réo rắt của cái micro đã cũ, quán đồ nướng ven đường mỗi ngày đều kiên trì mở hàng tỏa ra mùi thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Tra Công thèm ăn, luôn muốn lén lút xuống mua.

Nhưng chỉ cần xe đạp chỉ cần lệch đường, Tiểu Mỹ Nhân trên tay áo đeo phù hiệu cờ đỏ ngồi đằng sau sẽ hừ nhẹ một tiếng, gõ một cái lên đầu hắn.



Hồi ức lưu lại quá khứ, cái bóng giao hòa nhau của thiếu niên cũng lưu lại quá khứ.

Mà kim giây của thời gian không ngừng tiến lên phía trước.

Lời hứa thời niên thiếu không thể thực hiện bị năm tháng đẩy đi, lảo đảo đẩy tới mười mấy năm sau đó.

May mắn thay, người hắn thích vẫn nguyện ý nghe hắn nói một lần nữa.

“Được”, Tra Công nhìn Tiểu Mỹ Nhân, âm thanh trầm thấp ôn nhu, dồn lại hết thảy dịu dàng yêu thương muộn màng, “Thanh Thanh, chúng ta bắt đầu lại từ đầu”.

【END 】
 
Back
Top Bottom