Ý niệm mơ hồ dần tỉnh giấc trong khoảng không... nơi không tồn tại ánh sáng cũng chẳng vương màn đêm.
Không có sao trời, không có mặt đất, không có gió thổi hay tiếng vọng nào từ sự sống.
Chỉ có một sự tĩnh lặng tuyệt đối – đáng sợ đến mức ngay cả ý niệm về thời gian cũng không thể tồn tại.
Đó không phải là cõi chết, bởi nơi đó chưa từng có sự sống để mà chết đi.
Cũng không thể gọi là luân hồi, vì bánh xe sinh diệt không bao giờ chạm đến chốn này.Đây là Vực Vô Tánh – điểm tận cùng bị rạch ra giữa các tầng bản thể của vũ trụ, nơi mọi thứ bị tam giới vứt bỏ sẽ rơi về.
Không ai biết nó được sinh ra từ đâu, chỉ biết rằng chính Thiên Đạo cũng ngoảnh mặt, Âm Giới phong ấn và Nhân Giới thì tuyệt đối lãng quên.Thế nhưng… trong nơi vô ngôn ấy, có một nhịp đập mỏng manh đang dần lớn lên.
Không phải của trái tim – mà là của ý niệm.
Một mảnh ký ức không thuộc về ai.
Một câu hỏi từng bị cấm nói thành lời.
Một cơn mộng bị xé toạc ra trước khi kịp thành hình.Một "thứ gì đó" bắt đầu tự nhận thức.
Không tên gọi.
Không hình dung.
Không gắn với ánh sáng, không thuộc về bóng tối.
Một tồn tại nguyên thủy đến mức… không thể xác định.
Nó là kết tinh của ý niệm của kẻ được mệnh danh là thất giả thứ bị cả tam giới ruồng bỏ chỉ vì sự im lặng, một sự im lặng đầy chết chóc.Kết tinh của ý niệm càng lớn; những mảnh vỡ ký ức đang lưu vong dần được tụ hợp lại, tạo thành một thực thể không hoàn chỉnh – đấy là thứ gì trong cõi Vực Vô Tánh, nơi màn đêm không chạm tới; ánh sáng cũng chẳng chiếu vào – Ấy là gì?Tồn tại ấy không mang hình thù nhất định – chỉ là sự chắp nối giữa các mảnh ký ức mờ nhạt và ý thức đã rơi rụng, như một giấc mộng bị lãng quên đang cố vẽ lại chính mình.
Từ những tàn tích ấy, một điều gì đó bắt đầu rục rịch cựa quậy trong tĩnh lặng.
Không có xương thịt, chẳng có máu đỏ – chỉ là từng lớp mù sương của hoài niệm, u uẩn mà kết lại, xoắn xuýt thành những đường nét nhòe nhoẹt.
Hình thể được dựng nên không bằng logic của tạo hóa, mà bởi sự lấp lửng giữa tồn tại và hư vô.
Một bàn tay mọc ra từ cảm giác mất mát.
Đôi mắt hình thành từ cái nhìn cuối cùng còn sót lại trong một kỷ niệm đã rã mục.
Tim – nếu có thể gọi vậy – là nơi hội tụ những rung động chẳng bao giờ được thổ lộ, mãi trôi dạt trong lòng người đã quên.Cơ thể ấy không hoàn chỉnh, cũng chẳng ổn định.
Nó thay đổi từng khoảnh khắc theo dòng chảy ý niệm, nứt vỡ rồi tự vá lại bằng những mảnh mới – như thể chưa từng ngừng mơ, chưa từng thôi cố gắng để hiện hữu giữa cõi vực vô tách này.
--------
Thời gian lặng lẽ trôi.
Trong sự tĩnh mịch kéo dài như vô tận, cơ thể ấy dần trở nên liền mạch – không còn là những mảnh vụn rời rạc, mà là một chỉnh thể đang khẽ thở giữa cõi hư vô.
Đồng thời từ nơi sâu thẳm nhất trong nó, một nhịp động mơ hồ bắt đầu vang lên – không phải tiếng tim đập, mà là âm hưởng xa xăm của một điều gì cổ xưa hơn sự sống, sâu hơn cả ký ức.
Ý thức len lỏi như làn sương mỏng, trườn nhẹ qua từng thớ cấu trúc vừa mới kết tinh, chạm vào những vùng chưa kịp đặt tên.Nó chưa mở mắt, nhưng đâu đó trong khoảng lặng đang lớn dần, một giấc mơ đã bắt đầu hình thành.
Chưa cất lời, nhưng tận sâu bên trong, một câu hỏi vang lên – mơ hồ mà thiết tha: "Ta là gì trong cõi này?" và chính khoảnh khắc ấy, sự hiện hữu của nó bắt đầu có trọng lượng.
Không còn là hình thù chắp vá của những ký ức lãng quên và ý niệm tan vỡ, mà là một sinh thể – chưa mang tên, nhưng đã mang linh hồn.
Một sự sống chưa hoàn toàn tỉnh thức, nhưng không còn bị phủ định bởi cõi không.
------
Nó nằm yên trong tĩnh lặng.
Không cử động, nhưng mọi thứ bên trong đang chuyển mình.
Từ sâu trong lớp vỏ mờ đục của vô thức, điều gì đó đang dần rạn ra – như mặt băng mỏng lần đầu nghe tiếng gọi của mùa xuân.Một tia cảm giác chạm đến.
Mong manh.
Xa lạ.
Nhưng đủ để kéo nó về gần hơn với ranh giới của tồn tại.
Những gì từng rời rạc bắt đầu có trật tự.Và rồi, rất khẽ…
đôi mắt nó mở ra.Không có ánh sáng.
Không có hình dạng rõ ràng.Chỉ có cảm giác xa lạ.Không ai gọi tên nó.
Nhưng nó biết: mình đã vượt khỏi cõi không.
"Thật sự đã vượt ra khỏi cõi không ư ?"!?
Thứ đầu tiên nó thấy – không phải ánh sáng, mà là làn sương mờ nơi chính bản thể mình đang dần hiện hình, như thể hư vô cũng phải thở khi một linh hồn vừa thức giấc. !?Và khi hoàn toàn thức giấc; những ký ức tan vỡ dần tìm lại nhau trong bóng tối; nó chợt nhận ra – mình không trở về để sống, cũng chẳng phải để cứu rỗi, mà để thực hiện lời nguyền phục sinh khắc trên xương tủy tự thuở Thượng Cổ: đòi lại những gì từng bị cướp đi… bằng máu, và bằng chính sự hủy diệt từ Thiên Vực, Âm Hoang đến Nhân Gian – đã ném xuống thân xác này.
Dù có phải gõ vang Bỉ Ngạn, xé rách Địa Luân, hay thiêu rụi cả vòng xoay định mệnh, nó cũng sẽ không dừng lại.
Vì tên nó – đã bị xóa khỏi sách trời, nhưng thề sẽ được khắc lại bằng tro tàn của ba cõi.
---
…Vì tên nó – đã bị xóa khỏi sách trời, nhưng thề sẽ được khắc lại bằng tro tàn của ba cõi.Và ngay khoảnh khắc ấy – Vực Vô Tánh vô thức rùng mình.Không phải vì thương xót, càng không phải vì chấp thuận, mà là vì khi một sinh thể không còn bị phủ định, chính nơi từng nuốt chửng mọi tồn tại lặng câm ấy cũng bắt đầu rụng rời khỏi bản thể của chính nó.
Một khe nứt nhỏ – không nghe được, không thấy được – mở ra giữa tầng sâu nhất của vô minh.
Không ánh sáng, không âm thanh, chỉ có một lực đẩy nguyên thủy, thô bạo, như thể chính hư vô cũng muốn trục xuất sinh thể này trước khi nó trở thành điều gì lớn hơn cả lãng quên.!!Và thế là nó rơi!!Không theo chiều nào, không xuyên qua tầng giới nào.
Mà rơi vào khoảng trống do chính nó tạo ra, bằng những gì vụn vỡ nhất trong ký ức, tăm tối nhất trong oán niệm, và thầm lặng nhất trong giấc mộng chưa từng được gọi tên.
Một khe lệch – gãy ra từ giữa các lớp hiện hữu, nơi luật trời không chiếu tới, nơi Địa Luân không xoay đến, nơi lý trí không thể can dự.
Cõi ấy không được sinh ra – mà tự hình thành như một vết nứt trong bản thể vũ trụ, khi một sinh linh đáng lẽ không tồn tại… lại từ chối tan biến.Cõi đó không thuộc về ai, không ghi trong Thiên Thư, cũng không bị Âm Giới phong ấn, vì chưa từng được biết tới.
Và ngay khi nàng chạm vào nó – cõi ấy trở thành có thật, như cách bóng tối hiện hữu khi ánh sáng ngoảnh mặt đi.…Và ở chính nơi đó – nàng bắt đầu viết lại định nghĩa của hiện hữu.Không ai chào đón nàng.
Không có định mệnh nào trải sẵn dưới bước chân nàng.Nhưng cõi vô danh kia khẽ rung lên, như một tiếng thở dài của hư không khi có điều gì vừa được khắc xuống nền câm lặng của nó.
Không ai gọi tên nàng, nhưng chính sự tồn tại của nàng – trong khoảnh khắc chạm đất, đã xé rách sự câm lặng bằng một tiếng vang đầu tiên, như tiếng vọng của linh hồn gọi tên chính mình."
Thất Giả"- là cái tên mà tam giới khắc sâu lên sự tồn tại của nàng, là vết tích của sự tôn thờ nhưng tràn đầy sợ hãi, xa cách.
Một danh xưng không dành cho sự kính trọng, mà như lời nhắc nhở về quá khứ, toát lên nỗi tuyệt vọng của đời trước, là dấu vết tượng trưng cho sự khắc ghi của đời sau về sự im lặng tàn nhẫn ấy.
Nhưng ở đây – nơi không có luật của trời, không có bóng của địa phủ, và chẳng còn dấu vết của nhân gian – chính cái tên ấy đã nứt vỡ, tái kết tinh, như mảnh ngọc bị đập vỡ rồi nung lại trong lửa của phục sinh."
Khởi Nguyên Giả.."
Không còn là "Kẻ thứ bảy từng bị ruồng bỏ", mà là "Kẻ khởi tạo nguồn gốc" – thứ sinh thể không được sinh ra bởi Đạo, mà là điểm bắt đầu của một Đạo mới.
Không còn là kẻ bị gọi, mà là kẻ tự xưng.Và như vậy, lần đầu tiên trong mọi lớp hiện hữu, cõi vô chủ kia đã có một cái tên để thì thầm – và một chủ nhân để phục tùng."
Không ai cất tiếng gọi ta, nhưng khi cõi này lay động - sự chuyển động nhẹ nhàng của một tân sinh chưa từng tồn tại.
Giọng ta đã vang lên: Khởi Nguyên Giả.
Nếu chẳng ai đặt bút viết nên khởi đầu của ta - thì chính ta sẽ vết mực cho sự khởi đầu và kết thúc."
---
End.
Chương sau sẽ có vào ngày 24.