Tâm Linh Tiếng Gọi Từ Cõi Khác

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
392661664-256-k361523.jpg

Tiếng Gọi Từ Cõi Khác
Tác giả: Olwen_Lirs
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác Giả : Linh Đan đồng sáng tác cùng Sóc .

"Mỗi câu chuyện đều có một khởi đầu.

Nhưng nếu khởi đầu ấy đến từ một thế giới mà mắt thường không thể thấy... thì sao?"

Thùy An - một cô gái đam mê viết truyện nhưng đang cạn kiệt ý tưởng.

An Nhi - người bạn thân, mang một khả năng đặc biệt: cảm nhận được những thứ không thuộc về thế giới này.

Một buổi chiều hè định mệnh, hai cô này bắt xe về quê và họ gặp nhiều chuyện kì lạ ...

đó là bắt đầu của chuyến hành trình đi sâu vào nơi không phải ai cũng đủ can đảm để đặt chân.

Đôi khi, để viết nên một câu chuyện hay... bạn phải đánh đổi bằng sự thật mà chẳng ai dám kể lại.

Bạn đã sẵn sàng đọc thử chưa?
* lưu ý : đây được lấy ý tưởng từ một số câu chuyện có thật đã được mình sưu tầm và biến tấu lại mong mọi người góp ý nhẹ nhàng .​
 
Tiếng Gọi Từ Cõi Khác
Chương 1


Trời vừa sáng, chuyến xe đò lắc lư chở theo hai cô gái và một bụng đầy... linh cảm kỳ lạ.

Thùy An thì đang ngủ gục bên cửa sổ, miệng lẩm bẩm gì đó nghe như "control C rồi ... rồi ...", còn An Nhi thì mở mắt thao láo, dán chặt ánh nhìn ra ngoài cửa kính đầy bụi."

Ê...

Ê Thùy An... mày có thấy cái ông áo nâu hồi nãy không?

Ông đứng ở trạm xăng, xong đột nhiên... biến mất tiêu á!" – An Nhi thì thào."

Ủa?

Tao thấy mỗi trạm xăng có cái toilet mà tao không kịp vô đó nè." – Thùy An lơ mơ trả lời, mắt vẫn nhắm.An Nhi nhíu mày, trong đầu hiện lên hình ảnh cái bóng đổ dài dưới ánh nắng, rồi vụt tắt như chưa từng tồn tại.

"Lại nữa rồi..." cô nghĩ.

Từ nhỏ cô đã có khả năng thấy những điều "người thường không thấy", và điều đó... thật phiền khi bạn thân của cô chỉ toàn nghĩ đến đồ ăn và máy tính.

Xe dừng.

Hai cô gái kéo vali lục cục bước xuống như hai cái bánh chưng được gói lỏng.

Trước mắt là con đường đất đỏ, hai bên là lũy tre xanh rì, phía xa là ngôi nhà mái ngói cũ kỹ mà thân thương."

Quê hương là chùm khế ngọt..." – Thùy An vừa hát vừa hít một hơi rõ sâu – "Ngọt... với bụi."

An Nhi ho sặc.Cả hai bắt đầu lết bộ vào trong xóm nhỏ, vali cà rèo cà rẹt trên nền đất.

Đi ngang một căn nhà mái tôn phủ rêu xanh, An Nhi khựng lại, mắt sáng lên:"Ê, nhà này nè!

Tao nhớ nhà này là nhà bà Sáu á!

Hồi nhỏ tao về quê là toàn qua đây chơi, bà Sáu hay làm chuối hấp cho tao ăn lắm.

Nhớ ghê!"

Thùy An nghiêng đầu nhìn: " chuối hấp mà mày khen không đâu ngon bằng đó hạ ?, mà trông căn nhà này... hơi creepy nha?"

Một bà cụ tóc nữa đen nữa bạc, mặc áo bà ba nâu ngồi dưới sàn căn nhà , ánh mắt bà buồn hiêu nghóng nhìn xa xăm.

An Nhi vẫy tay " bà Sáu con mới về " Bà cụ quay lại hướng của cả hai , ánh mắt bà hiện lên vẻ bất ngờ rồi nhanh chóng bước ra "Con Nhi hả?

Lâu quá không thấy con về..."

An Nhi mừng rỡ: "Dạ, con về thăm bà ngoại!

Trời ơi, lâu rồi mới gặp bà, bà Sáu khỏe ha bà Sáu."

"Dạ con chào bà ." – Thùy An tiếp lời, giọng vui vẻ dù trong lòng có hơi lạnh sống lưng nhẹ nhẹ.Bà cụ cười hiền, gật đầu chậm rãi: "Khỏe... tụi con đi đường chắc mệt rồi.

Vô nhà ngoại nghỉ đi, có dịp ghé chơi Sáu làm chuối hấp đãi bây ."

Hai đứa gật đầu chào rồi tiếp tục đi, An Nhi vẫn quay đầu lại nhìn căn nhà. bà Sáu đứng ngóng theo hai đứa vẻ mặt có chút mong chờ một thứ gì đó rồi bà đi lại vào gian nhà "Ê, bà nhìn bà Sáu già ghê ha?

Mà vẫn nhớ tao luôn á."

Thùy An lí nhí: "Ờ thì... nhìn hiền.

Nhưng... hơi lạnh sống lưng ."

Tới trước cổng rào của căn nhà cấp 4 nhỏ , mở cửa rào ra An Nhi thét vang vọng " ngoại ơi cháu yêu của ngoại về rồi."

Bà ngoại từ trong nhà bước ra, tay vẫn còn cầm cái vá, mắt nheo nheo:

"Ủa về rồi hả con?

Trời đất, nhìn hai đứa như đi xuyên biên giới về không bằng."

Sau màn chào hỏi ôm hôn bà ngoại, hai đứa được dọn cho một mâm cơm đầy ụ: cá kho, canh chua, trứng chiên và một chén nước mắm xắt ớt mà Thùy An ăn xong muốn rơi nước mắt, phần vì cay, phần vì... xúc động."

Quê hương là mâm cơm ngọt..." – Thùy An vừa xì xụp vừa lau nước mắt – "Ngọt với ớt."

An Nhi gắp miếng trứng cho bạn: "Thôi ăn đi, không thôi tối mày gặp ác mộng vì đói."

Đang ăn ngon lành, Thùy An nhìn ra cửa sổ, thấy mảnh đất trống sau nhà thì chỉ chỉ:

"Ủa ngoại, cái miếng đất sau nhà mình kìa, sao cỏ mọc um tùm vậy?

Để trồng rau hay trồng xoài cũng được mà?"

Bà ngoại đang gắp cá kho, ngước lên đáp:

"Ừ, đất đó người ta nói phong thủy không hợp, trồng gì cũng héo.

Bán cũng không ai mua.

Thôi để yên cho nó mát."

Thùy An rùng mình:

"Ủa vậy giờ con ăn rau này từ đâu ra vậy ngoại..."

An Nhi huých nhẹ: "Từ chợ, mày ăn đi đừng có hỏi."

Ăn xong ba chén rưỡi cơm, bà ngoại nói:

"Thôi, hai đứa dọn cái phòng nhỏ gần bếp mà ngủ.

Tranh thủ tắm rửa rồi phụ ngoại rửa chén nha."

Và thế là bắt đầu chuỗi hoạt động "nông thôn hoá cấp tốc":

Hai đứa lụi cuội rửa đóng chén thì Thùy An hỏi : " ê tao thấy cái mảnh đất này lạ lạ sao á mày.

" An Nhi thở dài:

"Tao chưa biết hiện tại chưa thấy gì ." hai đứa quay sang nhìn nhau thì bà ngoại ở phía sau tiếp lời, giọng vẫn nhẹ hều mà lạ lắm: "Cái đất đó hồi xưa có mấy người bộ đội về tá túc.

Giờ chắc cũng còn quanh quẩn đâu đó..."

Thùy An đông cứng người, tay cầm chén mà không dám rửa tiếp:

"Ơ... ngoại ơi, ngoại kể vậy con không dám tắm nữa đâu á."

Sau pha rửa chén run tay vì lời bà ngoại, hai cô gái bắt đầu đi tắm – Thùy An vác đồ đi tắm trước, nhưng chưa được 3 phút đã la làng:

"Ê mày !

Cái gì bò dưới chân tao vậy!

Tao tắm với ai zạaa!"– An Nhi ngồi ngoài vừa thoa kem dưỡng ẩm vừa gào lên:

"Chắc con dế.

Mày cứ coi nó như đi spa chung cho đỡ sợ!"

Cả hai dắt díu nhau về phòng nhỏ gần bếp.

Phòng đơn sơ nhưng sạch sẽ, có cái giường tre ọp ẹp, cái quạt máy kêu "cạch cạch" như nhạc nền cho phim kinh dị.Thùy An bật đèn pin điện thoại lên soi trần nhà: "Ê mày, cái trần này mà ban đêm nó rớt cái gì xuống là tao xỉu á."

An Nhi nằm dài trên chiếu tre, đắp mặt nạ trà xanh, tay quạt phe phẩy."

Ê, công nhận chỗ này mát thiệt.

Nhưng... tao cứ có cảm giác cái góc tường kia có ai nhìn á."

Thùy An đang soi gương bôi serum: "Cái gì cũng thấy, chỉ có deadline là không thấy.

Tắm rửa, skincare đầy đủ rồi ngủ đi thoai."

Sau một màn dưỡng da chuyên nghiệp như đang livestream, hai đứa chui vô mền, vừa nằm vừa tám chuyện đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ chuyện crush năm lớp 8 cho tới lần đi bói bài ra toàn... lá "đại hạn"."

Ê mày... hôm nay hơi lạnh ha?" – Thùy An kéo chăn."

Ờ... mà hồi nãy mày nghe bà ngoại kể vụ đất đó chưa?

Tao thấy có gì đó kì kì..." – An Nhi trầm giọng.Cả hai nhìn nhau một chút rồi cùng cười trừ, tự trấn an: "Chắc không sao đâu..."

Và rồi... họ thiếp đi.Trong giấc mơ...Căn bếp mờ ảo dưới ánh đèn dầu lập lòe.

Gió thổi nhẹ qua khe cửa, mang theo mùi khói bếp và... tiếng gõ cửa khe khẽ.Cốc cốc cốc...An Nhi và Thùy An đồng loạt quay ra sau.

Hai người đàn ông mặc đồ bộ đội cũ, đội mũ cối bạc màu đang đứng ở cửa bếp, nét mặt hiền hòa nhưng ánh mắt lại có gì đó sâu thẳm.

Hai người đàn ông vẫn đứng ngoài cửa sau, không bước vào, chỉ nhìn vào căn bếp sáng mờ trong ánh đèn dầu.

Người lớn tuổi hơn nhìn quanh, giọng trầm nhưng ấm:"Lâu rồi mới ngửi lại mùi cơm bếp củi... vẫn như ngày đó."

Người kia cười khẽ, ánh mắt hướng vào hai cô gái đang bối rối chưa hiểu chuyện gì .Người còn lại bật cười, giọng pha chút trầm ấm:"Coi bộ quen tay nấu cơm bếp củi rồi.

Nhớ hồi đó, cũng đứng ngoài ngó vô kiểu này... mà bị la hoài."

"Ờ, đứng chờ cơm mà cũng bị la, đúng là cái số."

Ánh nhìn của họ lướt qua hai cô gái trong bếp, vừa luống cuống vừa tò mò.

Người lớn tuổi hơn khẽ nghiêng đầu, mắt lấp lánh ý cười.Giữa đêm khuya thanh vắng, trong căn bếp nhỏ le lói ánh đèn dầu xuất hiện hai người đadn ông mặc quân phục .

Một người dáng cao, mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt hiền; người còn lại trông trẻ hơn, đôi mắt tinh nghịch như sắp cười.Thùy An cũng thức, dụi mắt, thốt lên khe khẽ:

"Ủa... ai vậy trời?"

Người đàn ông lớn tuổi hơn cười nhẹ, tay đặt lên thành cửa như sợ làm gãy mất không khí yên bình:"Xin lỗi nghen, tụi tui đi ngang qua, nghe mùi cơm bếp phủi... thơm quá, nhớ nhà."

Thùy An chưa hiểu chuyện gì nói:" nhìn hai anh này quen quen ta hình như gặp ở đâu rồi mà không nhớ " An Nhi bước ra :

"Dạ chú muốn vô ăn không?

Cơm quê ngoại nấu, nồi vẫn còn nguyên." trong lòng An Nhi sớm đã nhận ra có gì đó sai sai vì 4 người nhưng chỉ có bóng của cô và Thùy An.Người trẻ hơn bật cười khúc khích:"Cơm quê hả?

Trời ơi... nghe thôi là thèm rồi.

Nhưng thôi, có người giữ bếp rồi, vô không được đâu."

Anh cao hơn nhìn quanh căn bếp, ánh mắt chậm lại khi nhìn Thùy An, rồi quay sang bạn mình, cười khẽ:"Mày nhìn đi... má lúm đó, nụ cười y chang ảnh." anh nhỏ hơn gật gù:"Ừ, nhớ hồi còn ở đơn vị cứ la tụi mình suốt , cười đẹp lắm mà lại...

ít khi cười." anh nhỏ hơn cười tươi rồi chợt nhớ ra gì đó :" chắc mình sắp được về rồi , ảnh hứa sẽ tìm lại mình mà "anh cao hơn nhau mài :" chắc gì , cũng lâu rồi "ảnh nhỏ hơn cười với anh cao rồi nhìn qua Thùy An nói :" đây nè ảnh sẽ tìm được chúng ta thôi ""Có duyên gặp là mừng rồi," người kia nói, "Giữ nụ cười đó nha. cười cho cả phần tuổi trẻ của ảnh nữa ."

Hai cô gái hơi khựng lại, ánh mắt An Nhi thoáng nghi ngờ, nhưng chưa kịp hỏi thì người lớn hơn đã vỗ vai anh nhỏ : "Thôi, mình đi.

Tới giờ rồi." hai người đã đi xa nhưng còn vọng lại " Đôi khi tao nghĩ, nếu quay lại một lần nữa... tao vẫn chọn vậy.

Không tiếc gì hết.

Ở lại đây, Vẫn sẽ cùng tụi nó giữ lấy mảnh đất này."."

Sáng hôm sau...Ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ nhỏ.

Tiếng gà gáy ó o suốt từ lúc tờ mờ sáng làm Thùy An lồm cồm bò dậy, tóc rối như tổ chim.

Bả ngồi lơ ngơ mấy giây rồi tự nhiên bật ra:"Ê... kỳ ghê, tao vừa nằm mơ cái gì lạ lắm..."

An Nhi đang đứng rửa mặt ngoài cửa sổ, nghe vậy quay lại ngay:"Sao lạ?

Mơ thấy gì?"

Thùy An còn đang cố nhớ, lẩm bẩm:"Có hai ông...

đứng trước cửa bếp, xin cơm mà không chịu vô ăn.

Một ông cứ nhìn tao, nói... giống ai đó lắm.

Rồi cười, kiểu... hiền mà buồn buồn."

An Nhi đứng sững lại.

Cái khăn rửa mặt rớt xuống lúc nào không hay.

Bả bước vô, ngồi xuống bên Thùy An:"Khoan... bà nói gì?

Hai ông chú lạ mặt?

Đứng trước cửa bếp?"

Thùy An gật đầu:"Ừ!

Mà cái ông nhỏ hơn cứ chọc ghẹo ông kia, còn nói tao có cái đồng tiền giống... giống ai đó.

Ủa mà sao mặt mày xanh lè vậy?"

An Nhi nhìn bà, rồi nuốt nước bọt:"Ê nha ..ê ... tao cũng mơ y chang vậy..."

Cả hai tròn mắt nhìn nhau.

Một giây.

Hai giây.

Rồi cùng lúc hét toáng lên.Chưa đầy năm phút sau, hai đứa kéo nhau chạy lên nhà trên, mặt còn chưa rửa, tóc còn nguyên cái nơ đeo lúc ngủ."

Bà ngoạiiiii!!"

Bà ngoại đang ngồi chẻ trái bí , nghe tiếng gọi thì giật mình, ngẩng lên:"Trời đất ơi, mới sáng sớm, tụi bây bị gì nữa vậy?"

Hai đứa ngồi thụp xuống kể một hơi từ đầu tới cuối, mắt tròn xoe.

Bà ngoại ngừng tay, im lặng vài giây rồi nói:"Ờ... cái chỗ sau vườn á hả?

Miếng đất trống đó đó hả?"

Thùy An gật đầu lia lịa.Bà ngoại chậm rãi:"Hồi trước... có mấy anh bộ đội đóng quân ở đó.

Hồi đó ngoại còn nhỏ lắm, hay chạy qua chơi.

Họ đi hành quân sau đợt trận của quân khmer đỏ rồi... không thấy về nữa.

"An Nhi hỏi nhỏ:"Rồi... mình có biết ai là ai không bà?"

Bà ngoại lắc đầuThùy An lí nhí:"Tụi con... thấy quen quen thôi.

Mà chắc do đi đường mệt, mơ tào lao quá..."

Bà ngoại cười hiền, nhưng rồi cũng thở dài:"Thôi, không có gì đâu.

Có khi họ chỉ muốn mình được nhớ đến thôi..."

Không khí trong nhà tự nhiên lặng đi mấy giây.

Thùy An kéo tay An Nhi đứng dậy:"Thôi đi ra ngoài dạo một vòng đi bà.

Ở đây lâu cái lạnh sống lưng quá."

An Nhi gật đầu lia lịa:"Ừ, gió sáng làm da hồng hào, tinh thần tỉnh táo."

Ngoại còn kêu với theo:

"nhớ lại chỗ Tổ Quốc Ghi Công thấp nhang cho họ được an ủi nha mấy đứa"Hai đứa khệ nệ mở cửa, bước ra ngoài con đường đất đỏ.

Nắng sáng nhẹ nhàng rọi qua hàng tre.

Cảm giác quen thuộc mà... có chút gì đó lạ lạ, như vừa đi qua ký ức của ai khác.
 
Back
Top Bottom