Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 200: Súc Sinh



Keng!
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên âm thanh chói tai, bảo tháp màu bạc bị một roi của Diệp Thành quật cho rung liên hồi, còn chủ nhân đứng sau nó là Tề Dương vì bảo tháp tương thông với linh hồn nên hắn lập tức loạng choạng lùi về sau.

“Đây…”, cảnh tượng dị thường này khiến những người quan sát trận đấu đều hết sức kinh ngạc.

“Lại là roi sắt đó”, Khổng Tào, Tả Khâu Minh mặt mày tối sầm cả lại, bọn họ hiểu rõ sức mạnh của cái roi này thế nào.

“Cái roi đó rất dị thường”, trên lầu các cách đó không xa, thủ đồ Liệt Diệm Phong là Tư Đồ Ngọc bất giác xoa cằm.

“Có lẽ là binh khí chuyên trị linh hồn”, Nhiếp Phong nãy giờ rất kiệm lời cũng lên tiếng lần đầu tiên, vả lại trong đôi mắt xa xăm của hắn còn có ánh sáng khác thường lướt qua, rõ ràng hắn không ngờ rằng Diệp Thành lại có binh khí hung hãn như vậy.

Cút cho ta!
Trên Phong Vân Đài, tiếng hét của Diệp Thành vang dội, hắn hùng hổ tung một chưởng khiến bảo tháp màu bạc kia bị đánh bay đi.

“Tên tiểu tử này đúng là súc sinh”.

“Đến đi”, tiếng kinh ngạc của tất cả mọi người đều bị tiếng gầm phẫn nộ của Diệp Thành át đi.

Hắn lật tay khiến roi sắt cắm xuống chiến đài, sau đó lao lên như con vượn hoang dã sát phạt về phía Tề Dương.

A….!

Tề Dương thét lên, vung tay tung ra một đạo đại ấn khủng khiếp!
Mở!
Diệp Thành không lùi mà tiến, một chưởng bát hoang bá đạo được đánh ra, một chưởng khiến đại ấn bị phá tan.

Tề Dương phun ra máu lùi về sau, tiếp tục sử dung mật pháp.

Mở!
Diệp Thành vẫn hùng dũng như trước, mỗi lần ra tay đều tung ra một chưởng, nhưng càng chiến càng hăng, khí huyết trong người sục sôi, giống như ngọn lửa bùng cháy không bao giờ dứt.

Mỗi một lần Tề Dương sử dụng mật thuật đều bị hắn đả phá.

A….!
Tề Dương phẫn nộ gầm lên, hắn liên tục thi triển mật pháp nhưng khó chặn lại được đòn công kích từ phía Diệp Thành.

Nắm đấm của Diệp Thành mang theo sức mạnh khủng khiếp, cho dù hắn cố gắng địch lại thế nào cũng không thể cứu vãn được thế bại trận.

Phụt!
Phụt!
Trên chiến đài, Tề Dương liên tục lùi về sau, phun máu liên tục!
Rầm!
Sau tiếng động rung trời đó, Tề Dương lùi về sau, bị Diệp Thành túm lấy một bên tay sau đó hất hắn lên.

Cảnh tượng này khiến rất nhiều người vô thức che mắt, vì tiếp sau đó chính là tuyệt kỹ thuần thục mà Diệp Thành vẫn luôn sử dụng: Quật người.

Quả nhiên, một tiếng động khủng khiếp nữa lại vang lên, Tề Dương máu me be bét bị Diệp Thành quật thật mạnh xuống chiến đài, chiến đài rắn chắc vậy mà lúc này in hình một con người, máu tươi nhuốm đỏ, xương cốt Tề Dương không biết bị gãy mất bao nhiêu đoạn, lục phủ ngũ tạng lộn nhào cả lên.

“Tiếp”, Diệp Thành vẫn không dừng tay, hắn không cho Tề Dương cơ hội phản ứng lại, lại lần nữa hung hãn lôi Tề Dương lên.

Rầm!
Tiếng động thứ hai vang lên, Tề Dương tiếp tục bị quật thật đau đớn trên chiến đài.

Rầm! Ầm!
Tiếng động thứ ba, thứ tư, rồi thứ năm….

Lúc này không chỉ bên dưới mà đến cả những thủ đồ bên trên lầu các cách chiến đài không xa cũng phải tròn mắt thẫn thờ.

Đây là một cảnh tượng đẫm máu, Tề Dương là đệ tử chân truyền thứ tám vậy mà bị quật cho thảm bại.

“Tề…Tề Dương cứ vậy mà bại sao?”, tất cả mọi người há hốc miệng không dám tin vào cảnh tượng trước mặt.

“Đường đường là đệ tử chân truyền thứ tám mà bị một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên đánh bại sao?”
Không biết từ bao giờ, tiếng động dữ dội kia mới chấm dứt, trong cái hố to để lại trên chiến đài, máu tươi lênh láng, Tề Dương hôn mê bất tỉnh nằm lọt thỏm trong đó.

Diệp Thành cũng chẳng buồn nghỉ tay.

Hắn lục lọi một hồi trên người Tề Dương sau đó lấy đi cái mặt dây chuyền hình trăng khuyết trên cổ hắn, tiếp sau đó là nhét túi đựng đồ của Tề Dương vào ngực, cuối cùng là lấy đi sạch sẽ nào ngọc bội đeo trên hông hay nhẫn ngọc vòng tay của Tề Dương.

“Tên…tên tiểu tử này là cường đạo sao?”, thấy thủ pháp điêu luyện của Diệp Thành, không biết bao nhiêu người tròn mắt.

Được rồi!
Sau khi càn quét sạch mọi thứ đồ trên người Tề Dương, Diệp Thành mới vỗ mông nhảy xuống chiến đài dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người.

Không lâu sau đó, cả nội môn thậm chí là cả Hằng Nhạc Tông như bùng nổ.

Tề Dương, đệ tử chân truyền thứ tám của Hằng Nhạc Tông bị một tên đệ tử mới vào nội môn đánh bại, vả lại còn sử dụng binh khí bản mệnh.

Không chỉ các đệ tử mà đến cả các trưởng lão cũng phải bất ngờ.

Trên Ngọc Nữ Phong, khi Sở Huyên và Sở Linh nghe tin này, bọn họ đều thẫn thờ.

Trên Ngự Kiếm Phong, Phong Vô Ngấn biết tin thì trầm tư hồi lâu.

“Tên tiểu tử này ăn cái gì mà sống vậy chứ?”, trong Vạn Bảo Các ở nội môn, Bàng Đại Xuyên xoa xoa tay ngồi ở cửa, khuôn mặt trông hết sức thú vị.

“Có thể đánh bại Tề Dương, tên đệ tử Diệp Thành này là yêu nghiệt sao?”, trên vài sơn phong trong nội môn liên tiếp vang lên giọng nói kinh ngạc.

“Nhìn kìa, ta nói rồi mà, tên tiểu tử này vào nội môn chắc chắn sẽ khiến nội môn hết sức náo nhiệt”, trên một sơn phong lâu đời, Đạo Huyền Chân Nhân tặc lưỡi: “Đi tới đâu cũng không yên phận”.

Bên cạnh ông ta còn có một người trung tuổi để tóc đen, đôi mắt xa xăm với đôi lông mày có uy và có thần.

Người này chính là vị chưởng giáo hiện tại của Hằng Nhạc Tông, Dương Đỉnh Thiên.

“Huyên Nhi sư muội quả là tìm được một đồ đệ giỏi”, Dương Đỉnh Thiên khẽ vuốt râu, trong ánh mắt mang theo cái nhìn khác thường: “Tu vi mới ở Nhân Nguyên mà đã có thể đánh bại Tề Dương, Hằng Nhạc Tông chúng ta có một đệ tử với khả năng thiên bẩm vượt trội”.

“Nghe nói hắn là một trong những người được chọn?”, Đạo Huyền Chân Nhân nhìn Dương Đỉnh Thiên hỏi thăm dò.

Dương Đỉnh Thiên khẽ gật đầu: “Hôm đó ta bảo Huyên Nhi sư muội tới ngoại môn tìm đồ đệ chính là vì dự định này, hoặc có lẽ tên tiểu tử với cái tên Diệp Thành kia có thể hàng phục long hồn Thái Cổ cũng chưa biết chừng”.

Lúc này, Diệp Thành vừa rời khỏi trận đại chiến tanh máu kia đã tìm một vách núi hẻo lánh đếm chiến lợi phẩm của mình.

Nghe Tạ Vân nói vậy, Diệp Thành khẽ rít lên rồi xoa cằm: “Nghe cũng có lý”.

Hắn lại chẳng nghĩ nhiều như vậy, có điều Tề Dương cũng đã bại dưới tay hắn, hắn đương nhiên sẽ thay thế vị trí của Tề Dương, vả lại đủ tư cách tham gia vào trận so tài của tam tông.

Nghĩ tới trận so tài này, Diệp Thành lại nhớ tới ngôi nhà trước đây của hắn là Chính Dương Tông, những ký ức xưa kia lại hiện về.

tien-vo-truyen-ky-200-0.jpg

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 201: Sở Huyên Mạnh Mẽ



Diệp Thành cứ thế đi một mạch về lầu các trên đỉnh Ngọc Nữ Phong.

Vừa bước vào, Diệp Thành đã trông thấy ngoài sư phụ Sở Huyên của mình ra thì còn có một vị trưởng lão mặc đồ tím mặt mày thâm trầm.

“Diệp Thành”, thấy Diệp Thành đi vào, vị trưởng lão kia chợt đứng dậy, mặt lạnh như hàn băng, khí thế mạnh mẽ hiển hiện rõ ràng.

Uy lực khủng khiếp đột nhiên ập đến khiến Diệp Thành trở tay không kịp, suýt chút nữa thì ngã ra đất.

“Nhạc sư huynh, huynh coi muội không tồn tại sao?”, giọng nói lạnh băng vang lên, Sở Huyên đứng dậy, khí thế mạnh mẽ cũng không hề giấu đi, cô vung tay át đi khí thế đang đè nén Diệp Thành.

Hừ.

Vị trưởng lão mặc đồ tím kia hắng giọng: “Sở sư muội, Diệp Thành đánh đồ nhi Tề Dương của ta trọng thương, không phải là muội định bao che cho hắn chứ?”
Nghe câu này, Diệp Thành mới vỡ lẽ ra vị trưởng lão mặc đồ tím này chính là thủ toạ của Ngọc Thanh Phong trong nội môn, sư phụ của Tề Dương – Cát Thanh.

Ông ta phẫn nộ ra tay với Diệp Thành như vậy chắc chắn là vì trận quyết đấu trước đó giữa hắn và Tề Dương trên Phong Vân Đài.

Một người làm sư phụ như ông ta đương nhiên là tới đây để tính sổ với Diệp Thành rồi.

“Nhạc sư huynh nói vậy là có ý gì?”, Sở Huyên mỉm cười: “Trận quyết đấu trên Phong Vân Đài khó tránh khỏi bị thương mà”.

“Muội…”, Cát Thanh nghe vậy thì tái mặt.

“Hai bên đều tình nguyện, thứ nhất, đồ đệ của muội không hề mạo phạm môn quy, thứ hai, cũng không đánh lén hay ám sát, chỉ là ra tay có hơi nặng một chút, sư huynh cũng không đến mức phải kinh động vậy chứ?”, Sở Huyên khẽ nhấp ngụm trà: “Vả lại, việc của hậu bối, những người làm trưởng bối như chúng ta không nên nhúng tay vào vẫn hơn”.

“Hay cho câu hai bên tình nguyện”, Cát Thanh lạnh giọng: “Sư muội liệu có phải đã quên mất thân phận của Tề Dương rồi không?”
“Sư huynh đang lấy nhà họ Tề ra để ép muội sao?”, Sở Huyên liếc nhìn Cát Thanh.

“Ta chỉ đang nói với muội sự thật thôi”, mặt Cát Thanh càng tối sầm lại, “thiếu chủ của nhà họ Tề ở Nam Cương bị người ta đánh suýt nữa thì tàn phế, việc này sư muội không những phải có câu trả lời với ta mà còn phải có câu trả lời với nhà họ Tề nữa”.

“Trả lời?”, nét mặt của Sở Huyên càng lúc càng lạnh hơn: “Giao đấu thua rồi thì đòi giải thích? Nếu như người bị đánh tàn phế là đồ đệ của muội thì sư huynh có giải thích với muội không? Nhà họ Tề có cần giải thích với muội không? Cứ để Tề Trấn Thiên đích thân đến tìm muội, còn huynh....”
Nói tới đây, Sở Huyên lại nhìn sang Cát Thanh, giọng lạnh hơn vài phần: “Còn sư huynh, muội không nhất thiết phải giải thích với huynh, vả lại, muội cảnh cáo huynh, nếu dám đụng vào đồ đệ của muội thì muội đảm bảo huynh sẽ không bước ra khỏi Ngọc Nữ Phong được đâu”.

“Muội…”, Cát Thanh lại lần nữa đỏ gay mặt.

Diệp Thành ở bên nghe vậy thì lặng người, không ngờ sư phụ của mình cũng có mặt mạnh như vậy, vì hắn mà không ngại đối đầu với Cát Thanh và nhà họ Tề, điều này khiến Diệp Thành cảm thấy thật ấm lòng.

“Diệp Thành, tiễn khách”, Sở Huyên ở bên nghiêm giọng.

Diệp Thành hiểu ý nhìn sang Cát Thanh, giơ tay ra hướng về phía cửa, giọng điệu không tỏ bất cứ thái độ gì: “Nhạc trưởng lão, xin mời”.

“Được, được lắm”, Cát Thanh phẫn nộ đến mức cười phá lên, khuôn mặt lạnh tanh đến mức khiến người ta nhìn mà không khỏi sợ hãi.

Ông ta đứng dậy, sải bước ra ngoài, giây phút bước ra khỏi căn phòng, ông ta không quên ném ánh mắt lạnh lùng sang Diệp Thành.

Cát Thanh rời đi, Diệp Thành lập tức quay người, hắn mỉm cười nhìn Sở Huyên: “Sư phụ, con nhận ra lúc người phát cáu trông rất mê người”.

“Tiểu tử, cái gan của ngươi cũng to lắm”, Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Có cần phải ra tay mạnh như vậy không?”
“Trước nay con đều như vậy cả mà”, Diệp Thành ho hắng.

“Có phải ta không nên thả ngươi xuống núi không? Lần trước ngươi xuống núi đánh liệt một tên, lần sau xuống núi lại đánh liệt một tên, hiện giờ vi sư đang nghi ngờ có phải ngươi đánh nhiều sinh nghiện rồi không?”
“Cách làm của con là làm một lần nhàn mãi mãi”, Diệp Thành gãi gãi tai: “Không cho hắn nằm liệt giường đôi ba tháng thì hắn ngày nào cũng tìm con gây sự, con không rảnh để đi đánh hắn suốt như vậy”.

Câu này của Diệp Thành thật sự khiến Sở Huyên cảm thấy buồn cười.

Cô có thể nhìn ra tên đồ đệ của mình trông bình thường ngoan ngoãn như cún le ve bên mình, vậy mà cốt cách lại chẳng phải đứa trẻ biết an phận gì, đánh người là đánh liệt giường, nếu như dạy dỗ hắn tu vi chí cao, hắn không làm loạn cả trời đất này lên mới lạ.

Có điều Sở Huyên lại thầm ngạc nhiên với chiến tích của Diệp Thành.

“Muội nói đúng một nửa”, Sở Huyên mỉm cười: “Diệp Thành quả thực có tư cách tham gia vào trận so tài của tam tông, nhưng không nhất thiết phải tham gia.

Chính Dương Tông có Huyền Linh Chi Thể, Hằng Nhạc Tông thất bại là điều đương nhiên.

Diệp Thành mới chỉ ở tu vi Nhân Nguyên, đi hay không cũng không thay đổi được kết quả, Huyền Linh Chi Thể quá đáng sợ, ta cũng không muốn hắn phải gánh chịu áp lực quá lớn, đây là nguyên nhân đầu tiên”.

“Thứ hai, khả năng của Diệp Thành vượt trội, ta không muốn để hắn thể hiện cho Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông biết.

Hắn là nhân tài, thực lực lớn mạnh.

Tương lai của Diệp Thành có thể nói là người có thể sánh ngang với Huyền Linh Chi Thể, hoặc có thể nói hắn là tương lai của Hằng Nhạc Tông”.

“Vậy sao.

Muội lại không nghĩ nhiều như vậy”, Sở Linh gãi gãi đầu.

“Đương nhiên, tỷ làm sư phụ hắn cũng muốn hắn được nhìn ngắm thế giới chứ”, Sở Huyên mỉm cười: “Cho nên tỷ giao cho hắn nhiệm vụ này, nếu hắn có thể kịp quay về trước khi đại hội tam tông diễn ra thì tỷ đương nhiên sẽ cho hắn tham gia vào đại hội tam tông.

Nếu không thể kịp quay về thì đương nhiên có người thay hắn tham gia tranh tài.

Việc này để ông trời quyết định vậy.

Có điều vài ngày ngắn ngủi, khả năng hắn quay về kịp là rất thấp, vì theo như tin báo về, thế lực thần bí làm loạn nước Triệu không hề đơn giản”.

“Vậy tỷ để hắn đi một mình không sợ hắn bị kẻ mạnh tiêu diệt sao?”
“Đây cũng là thử thách dành cho hắn, ta tin hắn có thể độc lập xử lý mọi việc”, Sở Huyên mỉm cười..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 202: Đế Giác



Quay về khu rừng trúc, Diệp Thành chuồn vào trong nhà trúc rồi mới lấy ra mặt dây chuyền hình trăng khuyết mà hắn lấy được từ Tề Dương.

“Đây là bảo bối gì vậy chứ?”, Diệp Thành giơ mặt dây chuyền lên trước mặt ở khoảng cách rất gần.

Mặt dây chuyền này hình trăng khuyết, sáng lấp lánh, không hề có chút tì vết nào, cầm trong tay còn có cảm giác ôn hoà mát mẻ, ngoài những điểm này ra thì Diệp Thành không hề thấy nó có gì đặc biệt.

Cũng giống như trước đó, Diệp Thành lấy ra bình hồ lô Tử Kim, không nói lời nào, cứ thế cho mặt dây chuyền vào trong bình.

Vù! Ngay sau đó, mặt dây chuyền vừa được cho vào bình hồ lô đột nhiên bay ra ngoài, khoảng thời gian trước và sau chỉ cách nhau không đầy hai giây.

“Mày có ý gì vậy chứ?”, Diệp Thành sứng người, đây là lần đầu tiên hắn thấy bình hồ lô phản ứng dứt khoát và nhanh đến vậy.

Có điều bình hồ lô vẫn đứng im tại đó, nó không hề có phản ứng gì thêm và cứ thế hấp thu linh khí của đất trời.

“Không phải bảo bối?”, Diệp Thành xoa cằm, hắn triệu gọi tiên hoả bao quanh mặt chuyền hình trăng khuyết, tôi luyện nửa canh giờ mà vẫn không thấy gì khác thường.

“Đúng là cứng rắn hơn bình thường”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn mặt dây chuyền, nó có thể không tan chảy và bị huỷ hoại dưới sức nung của tiên hoả như vậy quả là hiếm có.

Tiếp sau đó, Diệp Thành thu lại tiên hoả rồi triệu gọi thiên lôi màu đen ra.

“Đây chính là bảo bối mà mày ưng, khiến nó hoạt động cho tao”, nói rồi Diệp Thành dùng thiên lôi bao quanh mặt dây chuyền, sau đó cứ thế quan sát sự thay đổi.

Có điều nửa canh giờ trôi qua rồi mà mặt dây chuyền vẫn không hề thay đổi.

“Chuyện gì vậy chứ?”, Diệp Thành tức tối mắng một câu.

Hắn lên Phong Vân Đài quyết chiến với Tề Dương cũng là vì mặt dây chuyền mà thiên lôi nhắm trúng.

Hiện giờ thì hay rồi, mặt dây này ngoài cứng rắn ra thì chẳng khác gì đồ bỏ đi.

Diệp Thành vẫn không từ bỏ, hắn rạch rách bàn tay, nhỏ một giọt máu vào mặt dây chuyền kia.

Điều kỳ diệu xuất hiện.

Máu của hắn nhanh chóng được mặt dây chuyền hấp thu, đặc biệt hơn cả, giây phút trước máu của hắn được hấp thu, giây phút sau lại bị đẩy ra.

“Mày giỏi”, Diệp Thành nói bằng giọng khó chịu.

“Mất công mất việc”, Diệp Thành tốn nhiều thời gian như vậy mà chẳng thấy được gì đặc biệt, hắn tức tối, cứ thế ném dây chuyền hình mặt trăng lên bàn, sau đó lật tay lấy lư luyện đan ra.

Tiêp đó, từng cây linh thảo được hắn lấy ra khỏi túi đựng đồ, đây đều là nguyên liệu dùng cho việc luyện chế Hồn Linh Đan.

Làm xong xuôi, Diệp Thành mới hít vào một hơi thật sâu, đẩy tiên hoả vào trong lư luyện đan để tiên hoả cháy trong lư một khắc, sau khi xác nhận nhiệt độ trong lư đạt yêu cầu hắn mới bắt đầu cho linh thảo vào.

Từ linh hồn lạc ấn được diễn tiến lại từ trong Hồn Linh Đan, Diệp Thành biết được phương pháp luyện chế Hồn Linh Đan và biết được mức độ rắc rối để luyện ra linh đan ba vân như thế nào.

Cái quan trọng nhất chính là kiểm soát ngọn lửa và sự phối hợp cao độ với linh hồn lực, bất cứ một sai sót nhỏ nào cũng sẽ dẫn đến thất bại.

“Cũng may linh hồn của mình đã lên tới cấp Huyền, nếu không thì thật sự không thể luyện chế Hồn Linh Đan”, vừa kiểm soát ngọn lửa, Diệp Thành vừa lẩm bẩm.

Mặc dù các bước luyện chế linh đan phức tạp nhưng nhờ có sự diễn tiến của Tiên Luân Nhãn nên Diệp Thành dễ dàng lĩnh hội được cái hồn của việc luyện chế, mỗi một bước luyện đan đều được tiến hành vô cùng cẩn trọng, lại thêm linh hồn ở cấp Huyền nên hắn không gặp áp lực lớn.

Luyện đan không được nóng vội, đây là cả một quá trình lâu dài.

Thời gian cứ thế trôi, mới đó mà màn đên đã buông xuống rồi.

Tiếng vù vù vang lên bên trong lư luyện đan ở rừng trúc, mùi hương thơm ngào ngạt bay khắp khu rừng.

………
Đêm khuya yên tĩnh.

Lúc này, ở nước Triệu cách Hằng Nhạc Tông không biết bao xa lại lần nữa dấy lên cơn mưa máu.

Trong một đêm mà mười mấy thôn đều bị tàn sát đẫm máu, điều khác thường chính là những đứa trẻ mới tròn một tuổi đều mất tích.

“Khốn khiếp”, trong Hoàng Cung cổ xưa mà uy nghiêm vang lên tiếng gằn phẫn nộ.

“Xin bệ hạ bớt giận, Hổ Uy tướng quân đã điều binh đi trinh phạt rồi ạ”.

“Tiên nhân của Hằng Nhạc Tông vẫn chưa tới sao?”
“Có lẽ là một trong hai ngày nữa sẽ tới ạ”.

……
“Xuất đan”, trong màn đêm yên tĩnh vang lên tiếng hô khe khẽ của Diệp Thành.

Ngay sau đó, một luồng sáng chiếu khắp ngôi nhà trúc, mùi hương thơm ngào ngạt lan toả khắp ngôi nhà, lan ra cả rừng trúc.

Lúc này, Diệp Thành đang nhìn viên đan dược màu xanh lấp lánh trong lòng bàn tay, nó vừa được luyện ra nên hãy còn đan khí, ánh sáng xanh bao quanh viên linh đan, mùi hương thơm nồng khiến người ta ngửi mà khoan khoái.

“Cố gắng cả một đêm quả nhiên không phí công vô ích”, mặc dù sắc mặt nhợt nhạt nhưng Diệp Thành vẫn cười ngây ngô, một mình hắn tự luyện ra được linh đan ba vân, đây là việc đáng đê ghi dấu.

“Vì để nhớ tới thời khắc quan trọng này, tao quyết định ăn mày”, Diệp Thành cười khúc khích, sau đó khoanh chân ngồi lên giường triệu gọi hình nộm Tử Huyên đứng bên cạnh sau đó mới nhét viên Hồn Linh Đan vào miệng.

Vẫn như lần đầu ăn Hồn Linh Đan, Hồn Linh Đan vào miệng lập tức tan ra, giống như dòng nước thanh mát chảy khắp cơ thể, khiến linh hồn hắn được bù đắp lại những tiêu hao đã mất đi trước đó.

Trong chốc lát, Diệp Thành khẽ nhắm mắt.

Đêm nay, một đêm thật yên bình.

Có điều Diệp Thành vừa nhắm mắt nên không nhận ra hình nộm Tử Huyên bên cạnh hắn đang khẽ cử động, đặc biệt là khi nhìn thấy dây chuyền hình mặt trăng khuyết trên bàn, đôi mắt nó chợt sáng lên.

“Đế Giác”, giọng nói không biết vang lên từ đâu.

Một đêm yên tĩnh trôi qua, mới chớp mắt mà đã tới sáng.

Sáng sớm, Diệp Thành vừa mở mắt đã thấy Sở Huyên đi vào.

“Sư phụ”, Diệp Thành mặt mày tươi rói nhảy xuống giường, sau khi ăn viên Hồn Linh Đan thứ hai, tinh thần hắn sung mãn thấy rõ, tu vi linh hồn ở cấp Huyền cũng được củng cố sau khi Diệp Thành ăn viên Hồn Linh Đan thứ hai.

Sở Huyên không hề nhìn Diệp Thành, ngược lại nheo mắt nhìn Tử Huyên đứng bên giường Diệp Thành.

“Hình nộm này sao lại ở chỗ ngươi?”, Sở Huyên nói với giọng khác thường.

Khi còn l*m t*nh báo ở Chính Dương Tông hắn cũng đã nghe nói tới đất nước này, đó chính là một đất nước toàn người phàm cách Hằng Nhạc Tông hơn một nghìn dặm.

Các tông môn tu tiên như Hằng Nhạc, Chính Dương, Thanh Vân và các thế lực đều có đất nước với người phàm phụ thuộc, những đất nước này nhờ tông môn tu tiên bảo hộ nên mỗi năm sẽ cống tiến một số báu vật cho tông môn.

Theo Diệp Thành biết thì đất nước phụ thuộc vào thế lực Hằng Nhạc Tông có hai mươi ba nước, Thanh Vân Tông có hai mươi bảy nước, Chính Dương Tông nhiều nhất có hơn ba mươi bảy nước, nước Triệu chính là một trong những nước có gần trăm người phàm trong Đại Sở rộng lớn.

Đương nhiên tam tông cũng có quy định tu sĩ không được tham gia vào cuộc chiến với người phàm, từ xưa đến nay đều như vậy.

“Sư phụ, người muốn phái con đi tới nước Triệu thực hiện nhiệm vụ sao?”, Diệp Thành hỏi dò.

“Xem tin tình báo rồi nói”, Sở Huyên thản nhiên đáp lời..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 203: Một Chiêu



Nghe vậy Diệp Thành mở tài liệu ra, hắn nhìn lướt qua rồi lập tức nheo mắt, đọc xong hắn mới nhìn Sở Huyên: “Thế lực tà ác được nhắc tới trong tình báo là tu sĩ?”
“Không rõ”, Sở Huyên khẽ lắc đầu: “Đến nước Triệu điều tra rõ ràng rồi hãy hành động, nếu thật sự là tu sĩ mạnh đang quấy nhiễu thì đừng đối đấu với chúng”.

Nói xong Sở Huyên lấy bốn linh phù trong tay áo ra, một tờ xanh, một tờ tím và hai tờ vàng, nhét vào tay Diệp Thành: “Màu xanh là Thiên Hành Phù Thiên Cấp, một khi sử dụng nó thì tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư thông thường sẽ không đuổi kịp được ngươi, nhưng thời gian có hạn, chỉ kéo dài được một khắc.

Màu tím là thuật ẩn thân Huyền Cấp, nếu gặp nguy hiểm có thể dán lên người, dùng chân khí khởi động, kẻ ở cảnh giới Linh Hư bình thường cũng rất khó phát hiện.

Còn linh phù màu vàng, bên trong có phong ấn Kỳ Môn Khốn Thiên Trận, nếu có kẻ nào mạnh khiến ngươi không đấu lại được thì hãy giải trừ cấm chế, sẽ nhốt được tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư bình thường”.

“Cảm ơn sư phụ”, Diệp Thành cầm bốn tờ linh phù mỉm cười toe toét.

Ngoài bốn tờ linh phù đó ra, Sở Huyên còn đưa cho Diệp Thành một miếng ngọc giản: “Trong giản ngọc này có phong ấn Thiên lý Truyền Âm Phù, nếu gặp nguy hiểm hoặc gặp phải kẻ mạnh không thể chống lại được, ngươi có thể cầm nó xin tông môn cứu trợ”.

“Còn có thứ hay ho thế này nữa ạ”, Diệp Thành cười hì hì.

“Đi đi!”, Sở Huyên nhẹ nhàng vẫy tay: “Làm xong nhiệm vụ, lập tức về tông môn”.

Vâng!
Diệp Thành cất bốn tờ linh phù, đồng thời cất cả Tử Huyên đi, trước khi đi hắn còn không quên cầm mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm trên bàn đeo lên cổ.

“Sư phụ đừng nhớ đồ nhi nha!”, Diệp Thành cười hềnh hệch rồi xoay người chạy ra khỏi phòng trúc nhỏ.

Nhìn bóng lưng đi xa của Diệp Thành, Sở Huyên thầm thở dài: “Tiểu tử, ngươi có thể về trước khi cuộc thi của ba tông diễn ra hay không còn tuỳ thuộc vào may mắn của ngươi”.

Sau khi xuống Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành đi thẳng đến ngoại môn Hằng Nhạc Tông.

Diệp Thành về ngoại môn rồi!
Diệp Thành vừa xuất hiện ở ngoại môn, câu nói này dường như mọc thêm cánh, bay khắp ngoại môn.

“Ngươi nghe nói gì chưa? Hôm qua Diệp Thành đã đánh bại Tề Dương đấy”.

“Tề Dương? Tề Dương đệ tử thứ tám trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông ta?”
“Đây… đây là tiền lệ chưa từng có từ khi Hằng Nhạc ta lập phái đến nay!”
Dọc đường đi, Diệp Thành nghe thấy nhiều nhất là tiếng bàn tán và giọng nói ngạc nhiên, hắn đi tới đâu, đệ tử ngoại môn đều sẽ rất ăn ý nhường đường cho hắn.

Diệp Thành của hôm nay đã không còn là đệ tử thực tập cảnh giới Ngưng Khí mới bước vào Hằng Nhạc Tông ngày nào nữa.

“Diệp Thành”, Diệp Thành đang đi thì một tiếng quát hung ác đột nhiên vang lên, một bóng người chắn đường hắn, hắn nhìn kỹ lại thì thấy chính là Tử Sam của Địa Dương Phong.

Đôi mắt tên này hằn lên tia đỏ như máu, vẻ mặt dữ tợn, hắn ta đang cắn răng nghiến lợi nhìn Diệp Thành, chỉ muốn xé xác Diệp Thành thành từng mảnh ngay tại chỗ.

Tử Sam đột nhiên chặn đường Diệp Thành khiến cho rất nhiều đệ tử đi qua đứng lại vây xem, ân oán của hai người họ, toàn bộ đệ tử ở ngoại môn này có ai không biết.

Tuy nhiên Diệp Thành lại không hề liếc nhìn hắn ta mà đi thẳng về phía trước, làm như không nghe thấy tiếng quát của Tử Sam.

“Ngươi thật ngông cuồng”, bị Diệp Thành phớt lờ, Tử Sam giận tím mặt, hắn ta lập tức tung chưởng thành dao, ném về phía Diệp Thành.

Thấy thế, mắt Diệp Thành chợt lạnh, hắn lập tức cất bước.

Mọi người chỉ thấy một bóng dáng như ma quỷ vút qua, chưởng đao của Tử Sam còn không chạm nổi tới góc áo Diệp Thành.

Ầm!
Theo tiếng ầm nổ vang, Tử Sam giây trước đang đứng ở đó, giây tiếp theo đã dính trên tường đá rắn chắc, mà cổ hắn còn đang bị Diệp Thành bóp lấy.

“Thân… thân pháp thật kỳ lạ”, các đệ tử xung quanh đều há mồm nhưng nhất thời không nói được gì.

“Không… không thể nào”, Tử Sam bị Diệp Thành bóp cổ, hai mắt lồi ra, hắn nhìn Diệp Thành với ánh mắt không thể tin được, thậm chí hắn còn không nhìn thấy Diệp Thành ra tay như thế nào.

Hắn không thể chấp nhận được Diệp Thành đã mạnh thế này, mạnh đến mức hắn không thể phản kháng.

Mặt Diệp Thành lạnh như sương giá, hắn ghé vào tai Tử Sam rồi lạnh lùng nói: “Lần này ta coi như não ngươi úng nước, nếu có lần sau, ta không ngại giết ngươi luôn đâu”.

Trán Tử Sam nổi gân xanh, hắn muốn nói gì đó nhưng cổ bị bóp chặt, không nói được lời nào.

Uỳnh!
Mà lúc này, ở hướng Địa Dương Phong vang lên tiếng ầm lớn, một luồng khí thế mạnh mẽ xuất hiện.

Cảm nhận được Cát Hồng sắp ra tay, Diệp Thành mới buông Tử Sam ra, sau đó liếc nhìn về hướng Địa Dương Phong, dường như hắn có thể nhìn thấy bóng người đang đứng trên đỉnh núi sừng sững xuyên qua làn sương mù mờ mịt.

“Cát trưởng lão, trông chừng đệ tử cho kỹ, nếu còn có lần sau thì đừng trách con ra tay độc ác”, Diệp Thành chậm rãi thu hồi ánh mắt, bước xuống núi.

“Diệp Thành”, trên Địa Dương Phong, sắc mặt Cát Hồng thâm trầm đáng sợ, bàn tay đằng sau vạt áo đã nắm chặt phát ra tiếng kêu răng rắc, trong mắt ông ta hiện lên sát khí lạnh băng.

Chẳng bao lâu Diệp Thành đã được thấy cách luyện ra Thiên Tịch Đan.

Diệp Thành kinh ngạc phát hiện để luyện được Thiên Tịch Đan cần hơn năm trăm loại linh thảo, hơn nữa có một số loại đừng nói thấy, thậm chí là nghe hắn cũng chưa từng được nghe.

“Chẳng trách Thiên Tịch Đan khó luyện như thế”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Chỉ riêng hơn năm trăm loại linh thảo này thôi cũng khó mà thu gom đủ”.

Sau đó Diệp Thành để lại nửa viên Thiên Tịch Đan về chỗ cũ.

Tuy rằng đã biết cách luyện Thiên Tịch Đan, nhưng cấp bậc linh hồn của hắn vẫn còn kém xa, muốn luyện được Thiên Tịch Đan thì cấp bậc tối thiểu của linh hồn cũng phải ở cấp Thiên, nếu không thì không thể luyện thành.

“Chuyện này tính sau vậy”, Diệp Thành khẽ xoay người bước ra khỏi Tiểu linh viên, trước khi đi còn để lại rất nhiều tài nguyên dùng để tu luyện..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 204: A Lê



Diệp Thành đi thẳng xuống Linh Sơn của Hằng Nhạc Tông, lấy một chiếc áo choàng đen khoác lên người, sau đó lại lấy một chiếc nón rộng vành ra đội lên, lúc này mới triệu hồi Tiên Hoả hoá thành đám mây Tiên Hoả, bay về Nước Triệu ở nơi cách đó ngàn dặm.

Sáu giờ sau, hắn mới đáp xuống đất.

Cách đó không xa là một ngôi làng nhỏ, dù là buổi tối nhưng vẫn có thể thấy rõ phong cảnh xung quanh rất đẹp.

Nhưng ngôi làng nhỏ này lại yên tĩnh đến đáng sợ, cảnh vật hoang tàn, trong không khí còn có mùi máu tanh nồng nặc, ngay cả gió thổi qua cũng như mang theo tiếng khóc than.

“Chắc đây chính là làng Sơn Hà rồi”, Diệp Thành trải bản đồ ra xem, lúc này mới nhìn về ngôi làng nhỏ trước mắt.

Hắn cất bản đồ đi rồi khẽ khàng bước vào ngôi làng, phát hiện đất dưới chân đều là màu đỏ, có vài chỗ vết máu còn chưa khô.

“Thật ghê tởm”, Diệp Thành lạnh giọng nói, sắc mặt như phủ thêm lớp sương giáng.

Cũng không thể trách hắn như vậy bởi vì trên đường đến đây, những gì hắn thấy toàn là nhà bị sụp đổ, tre trúc đượm máu, hắn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đẫm máu khi ngôi làng nhỏ này bị tàn sát là như thế nào.

Mặc dù là tu sĩ thì nên một lòng vấn đạo, nhưng hắn biết, cái gọi là tu sĩ cũng là do con người biến hoá mà thành, là người sẽ có trái tim của người phàm, con người cũng có thiện có ác, cái chết thảm của người vô tội, thân là tu sĩ, hắn cũng khó mà tha thứ.

“Họ đều là người vô tội, kẻ nào lại độc ác thế?”, vừa nói Diệp Thành vừa không ngừng tìm kiếm trong từng ngôi nhà, hy vọng có thể tìm ra manh mối.

Chỉ là sau khi tìm một lượt, hắn cũng không phát hiện ra điều gì, kẻ này làm việc rất thận trọng, không để lại chút sơ hở nào.

Trong lúc bất lực, hắn đành rời đi.

Sau đó hắn lại theo chỉ dẫn của tình báo, tìm đến hơn mười ngôi làng nhỏ khác cũng bị tàn sát, nhưng vẫn không tìm thấy gì.

Lúc này, màn đêm đã buông xuống.

Diệp Thành đến một ngôi làng nhỏ mới bị tàn sát gần đây nhất, thực sự cực kỳ thê thảm.

Hắn là tu sĩ, linh hồn ở cấp Huyền, đi vào ngôi làng này rất dễ dàng tìm thấy oán niệm nặng nề của nơi đây.

Hế?
Đang đi, Diệp Thành chợt nhíu mày: “Linh hồn dao động”.

Hắn lập tức đi theo sự dao động yếu ớt của linh hồn, đến khi tới một gốc cây hoa đào khô héo mới dừng lại.

Từ xa, hắn nhìn thấy một bóng người mờ ảo lơ lửng ở đó, thân hình trong suốt, loáng thoáng có thể thấy là một thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi, cô bé đang lưỡng lự đi quanh gốc cây hoa đào.

“Hồn phách”, Diệp Thành nheo mắt, nhìn ra được thiếu nữ đó thuộc loại nào.

Hồn phách là linh hồn không hoàn chỉnh, nhưng có đặc tính nào đó của linh hồn, tu sĩ có linh hồn, người phàm có hồn phách.

Sau khi người phàm chết đi, hồn phách cũng sẽ tan biến, nhưng hồn phách vẫn có thể tồn tại trong trời đất thì ắt phải có niệm lực cực kỳ mạnh, niệm lực này có thể là chấp niệm, là oán niệm, nghĩa là họ còn lưu luyến thế gian này, vậy nên sẽ không biến mất trong thời gian rất dài.

Trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Thành bước về phía đó, có lẽ là hắn bước đi mang theo làn gió tới nên cơ thể mờ ảo của hồn phách thiếu nữ kia cũng khẽ lay động.

“Tiểu muội muội, khi còn sống muội là người của làng này sao?”, Diệp Thành nhìn hồn phách thiếu nữ rồi hỏi thử.

Thấy Diệp Thành nói chuyện với mình, thiếu nữ nhìn hắn với vẻ mặt mờ mịt, gật đầu rồi lại lắc đầu, có vẻ thần chí không được rõ ràng.

Diệp Thành cũng không ngạc nhiên trước câu trả lời của thiếu nữ.

Mặc dù hồn phách có niệm lực mạnh, có thể ở lại thế gian một thời gian, nhưng ký ức khi còn sống của họ hầu hết sẽ trong trạng thái không rõ ràng.

Những gì họ có thể nhớ chỉ là những chuyện họ vương vấn khi còn sống, mà những chuyện họ vương vấn ấy cũng chính là ngọn nguồn niệm lực mạnh mẽ của họ.

“Muội tên gì?”, Diệp Thành cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể, hy vọng có thể tìm được chút manh mối từ thiếu nữ này.

“A… A Lê”, thiếu nữ nơm nớp lo sợ nhìn Diệp Thành, dường như cảm nhận được khí tức nguy hiểm nào đó trên người hắn nên cơ thể hư ảo của cô bé co rúm lại, giống như một đứa trẻ đang sợ hãi.

“Muội còn nhớ dáng vẻ của kẻ đã tàn sát mọi người không?”, Diệp Thành lại hỏi.

“Y… y phục huyết sắc”.

“Y phục huyết sắc”, Diệp Thành khẽ chau mày.

Theo như lời A Lê nói, thế lực tà ác tàn sát thôn làng này đều mặc y phục huyết sắc, mặc dù lượng tin tình báo rất ít nhưng cũng có chút thu hoạch.

“Bọn chúng có bao nhiêu người?”, Diệp Thành lại hỏi, hy vọng có nhiều thông tin hơn.

Nhưng A Lê lại có vẻ mơ hồ, sau đó cô bé chỉ lắc đầu.

“Đi theo huynh nhé! Huynh đưa muội đi tìm ca ca của muội”, cuối cùng Diệp Thành vẫn lên tiếng, mặc dù hắn không phải chúa Jesus, nhưng hắn cũng không muốn thiếu nữ yếu ớt, khốn khổ này phải trở thành cô hồn dã quỷ.

“Muội không đi được, ca ca về không tìm thấy muội thì sao?”, A Lê khẽ lắc đầu, bó gối ngồi dưới gốc cây hoa đào.

Haiz!
Diệp Thành thở dài bất lực, nhưng cũng không cưỡng ép, chỉ lẳng lặng quay người, đi được vài bước hắn lại quay đầu, nhìn tiểu cô nương đáng thương dưới gốc cây hoa đào rồi hỏi: “Tiểu muội muội, ca ca muội tên gì?”.

Đam Mỹ H Văn
“Dương Phàm”.

“Dương Phàm”, Diệp Thành lẩm nhẩm, sau đó nhìn A Lê rồi mới quay người, biến mất trong đêm đen..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 205: Động Tác Của Diệp Thành



Đêm đến, trong Hoàng cung của nước Triệu.

Một bóng hình đứng thẳng, mặc long bào, thần sắc bi thương, hai bàn tay nắm chặt trong tay áo, trong sự bi thương còn có cả bất lực.

Người này chính là Hoàng đế của nước Triệu, Triệu Dục.

“Bệ hạ, mạt tướng đã dốc hết sức rồi”, phía trước Triệu Dục, một người đàn ông trung tuổi quỳ gối, khoác trên mình bộ áo giáp, nói: “Một trăm nghìn đại quân trinh phạt hàng trăm dặm nhưng đều không tìm ra tung tích của đám người đó”.

“Đây không phải là lỗi của ngươi”, Triệu Dục hít vào một hơi thật sâu, “đám người đó có lẽ không phải là người phàm, đến cả Quốc Sư cũng bị tàn sát như vậy, quân đội của người phàm đi bao nhiêu thiệt mạng bấy nhiêu”.

Triệu Dục vừa dứt lời, một bóng hình như gió lướt vào xuất hiện trước mặt hai ngươi.

Người này không phải ai khác mà chính là Diệp Thành vừa âm thầm vào Hoàng Cung.

“Ngươi…”, Triệu Dục nheo mắt giật mình.

“Ngươi là ai?”, ở bên, người mặc áo giáp cũng rút thanh trường kiếm dắt ở hông và nhanh chóng chắn trước mặt Triệu Dục.

Diệp Thành không nói gì, chỉ lấy ra một tấm lệnh bài, tấm lệnh bài với linh khí bao quanh, trên đó còn khắc hai chữ “Hằng Nhạc”.

Nhìn tấm lệnh bài, Triệu Dục và người đàn ông trung tuổi kia chợt thay đổi sắc mặt, bọn họ cung kính hành lễ: “Xin chào thượng tiên”.

“Ta không phải là tiên gì cả”, Diệp Thành nói sau đó thu lại lệnh bài, từ đầu tới cuối đều không tháo mũ đội đầu và hắc bào ra.

“Kính mong Thượng tiên cứu nước Triệu chúng tôi vượt qua lúc nước sôi lửa bỏng này”, Triệu Dục có phần kích động, “bịch” một tiếng, ông ta quỳ phịch trước mặt Diệp Thành, một người trên vạn người như ông ta lúc này trước mặt Diệp Thành lại chỉ là một người phàm yếu đuối.

“Ta sẽ tra ra chân tướng”, Diệp Thành đẩy ra luồng sức mạnh ôn hoà nâng Triệu Dục dậy, sau đó hỏi: “Quốc sư của các ông đâu?”
Vị Quốc sư trong lời nói của Diệp Thành cũng là người của Hằng Nhạc Tông, mỗi một tông môn đều cử một đệ tử tới đất đước của người phàm để làm Quốc Sư, tu vi của bọn họ không cao nhưng trong mắt những người phàm này, họ là một sự tồn tại tối cao.

Ở bên, người đàn ông trung tuổi mặc áo giáp đã lấy ra một cái hộp ngọc, bên trong hộp ngọc này là một tấm đạo bào nhuốm máu, bên trên đạo bào viết rõ hai chữ “Hằng Nhạc”.

Thấy vậy, Diệp Thành cau mày, hắn nhìn sang Triệu Dục, trầm giọng nói: “Thông tin mà các ông báo về không hề nói đệ tử mà Hằng Nhạc Tông phái tới nước Triệu đã bỏ mạng”.

“Thượng tiên minh giám”, Triệu Dục thành thật nói: “Hôm qua Quốc sư ra ngoài tuần sát mãi không về, ta đã phái người đi tìm nhưng khi đi tìm Quốc sư thì chỉ thấy mỗi tấm đạo bào này”.

Diệp Thành không nói gì, thầm nhủ có lẽ Quốc sư của nước Triệu đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng ngặt nỗi thực lực không đủ, không những không thể hàng phục được thế lực gian tà đó mà ngược lại còn trở thành oan hồn dưới lưỡi đao của chúng khiến tấm đạo bào còn lại đẫm máu.

Nghĩ vậy, Diệp Thành khẽ cầm tấm đạo bào nhuốm máu lên, trong đôi mắt thâm trầm bất định.

“Tu vi ở cảnh giới Nhân Nguyên mà chỉ còn lại tấm đạo bào”, Diệp Thành suy tư, xoa cằm.

“Nói vậy thì thế lực gian tà kia ít nhất cũng phải có kẻ ở cảnh giới Nhân nguyên, cũng có thể là tu vi ở cảnh giới Chân Dương hoặc cảnh giới Linh Hư cũng nên, mong không có tên nào ở cảnh giới Không Minh”.

Nghĩ rồi, Diệp Thành đem tấm đạo bào kia lên trước mũi khẽ ngửi, mùi máu tanh rất nồng nhưng trong mùi máu đó, hắn còn ngửi thấy mùi gì đó rất nhạy cảm.

“Mùi đan dược”.

“Người ra tay không phải là luyện đan sư chứ?”, Diệp Thành nheo mắt, thân là luyện đan sư, hắn rất nhạy cảm với mùi đan dược, bên trên tấm đạo bào có phảng phất mùi đan dược.

Diệp Thành đặt tấm đạo bào trong tay xuống, hắn trầm tư suy nghĩ.

“Chỉ bắt đi những đứa trẻ tròn một tuổi, không phải đem chúng đi luyện đan chứ?”, Diệp Thành nghĩ tới một thủ đoạn luyện đan tà ác mà Từ Phúc từng nói đó chính là đem những đứa trẻ tròn một tuổi làm dược dẫn.

Hồi lâu Diệp Thành vẫn không hề lên tiếng.

Triệu Dục và người đàn ông trung tuổi ở bên cứ đứng đó không dám nói gì.

Cuối cùng, Triệu Dục lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Thượng tiên, đã…đã tìm được manh mối gì chưa?”
“Đem bản đồ của nước Triệu ra đây cho ta”, Diệp Thành lên tiếng.

Ngay sau đó, người đàn ông trung tuổi mặc áo giáp vội vàng rút ra một tấm bản đồ rất to, tiếp đến là treo lên tường theo như dặn dò của Diệp Thành.

Diệp Thành tiến lên trước, lặng lẽ quan sát bản đồ của nước Triệu, ánh mắt hắn đảo qua mười mấy vị trí, đều là những ngôi làng bị tàn sát gần đây, những ngôi làng đó cách đây không xa, có vài ngôi làng còn nằm sát nhau.

Hồi lâu, Diệp Thành mới thu ánh mắt lại, hắn nhìn sang người đàn ông trung tuổi ở bên, hỏi: “Ông là tướng quân?”
“Bẩm Thượng Tiên, mạt tướng tên Tần Hùng, là Hổ Uy đại tướng quân của nước Triệu”, người đàn ông trung tuổi cung kính đáp lời.

“Vậy tướng quân nhìn nhận sự việc này thế nào?”
Tần Hùng mặc dù ngỡ ngàng nhưng vẫn hít vào một hơi thật sâu tới trước tấm bản đồ, lần lượt chỉ ra vài ngôi làng xảy ra thảm sát, nói: “Nhìn từ địa điểm và phương hướng xảy ra thảm án thì kẻ ra tay di chuyển từ Nam tới Bắc, thảm sát từng nơi một, rõ ràng chúng rất lớn mạnh nên mới không hề kiêng dè gì như vậy”.

“Ông nói tiếp đi”, Diệp Thành điềm tĩnh lên tiếng.

Tần Hùng gật đầu, tiếp tục chỉ ra vài nơi khác: “Nếu như quan sát theo cung đường của chúng thì có thể thấy mấy thôn này sẽ nằm trong tầm ngắm tiếp theo.

Nếu Thượng tiên ra tay thì nên lưu ý những điểm này”.

“Mười mấy ngôi làng đều bị tàn sát, bị tàn sát vào thời gian nào?”, Diệp Thành nhìn sang Tần Hùng.

“Giờ tý”, Tần Hùng nhận định: “Theo mạt tướng đoán thì thế lực gian tà kia có lẽ sẽ xuất hiện trong đêm nay”.

“Y phục huyết sắc chỉ xuất hiện vào giờ Tý?”, Diệp Thành xoa cằm, ánh mắt thoáng qua tia sáng: “Không phải là Huyết Vu chứ?”
Diệp Thành nghĩ tới một tộc người dị thường, đó là một nhánh của tộc người Vu thời cổ đại, được các tu sĩ chính phái coi là gian tà, từ xưa tới nay chỉ xuất hiện vào ban đêm, chủ yếu hút máu người, thủ đoạn vô cùng tàn độc.

“Thế nhưng mùi đan dược trên đạo bào là sao?”, Diệp Thành trầm ngâm: “Lẽ nào là một luyện đan sư cao cường nuôi Huyết Vu, nếu như vậy thì việc này rắc rối to”.

Diệp Thành hồi lâu mới quay người sang Triệu Dục: “Có ba việc, thứ nhất, trước giờ Tý, lấy những ngôi làng mà Tần tướng quân chỉ ra làm trung tâm, thứ hai, cho đội quân của nước Triệu đang đi tìm kiếm tản đi, những người đó có lẽ là tu sĩ, mọi người đi thì sẽ bị tàn sát.

Thứ ba, trước giờ Tý ngày hôm nay nhất định phải chôn hoả lẫm, càng nhiều càng tốt.

“Giờ mạt tướng đi làm ngay”, Tần Hùng hùng hổ lập tức xoay người bước ra ngoài, nhưng mới đi được một bước thì quay lại ái ngại nhìn Diệp Thành, nói: “Xin hỏi Thượng tiên, vì sao phải là hoả lẫm?”
Đương nhiên hắn nhắm vào địa điểm này không phải không có lý vì đó chính là nơi rất tốt để luyện đan, bên trên có tinh hoa của nhật nguyệt, bên dưới có khí nguyên địa mạch, đan dược được luyện ra nhất định là loại thượng phẩm.

“Nếu thật sự có luyện đan sư thần bí thao túng Huyết Vu, vậy thì vùng đất kỳ bí này nhất định là nơi có huyền cơ”, Diệp Thành xoa cằm.

“Thượng tiên?”, Triệu Dục ở bên thấy Diệp Thành lẩm bẩm thì hỏi thăm dò.

tien-vo-truyen-ky-205-0.jpg

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 206: Huyết Vu



Màn đêm không hề yên tĩnh.

Quân đội nước Triệu đang hành quân trong đêm thì được triệu hồi về bởi một thánh chỉ.

Còn những người mà Tần Hùng dẫn đầu xông vào từng bản làng, âm thanh ồn ào đương nhiên không thể tránh khỏi, thế nhưng nghe nói là thánh chỉ thì người dân không dám làm trái lệnh, nhanh chóng cùng quân đội rời khỏi quê hương.

Đồng thời, ở khắp các nơi trên nước Triệu đều vang lên tiếng ngựa hí vang, từng đoàn xe mang theo hoả lẫm được đưa đến khắp các nơi trên đất nước, chỉ cần là những nơi có người sinh sống thì đều được rắc đầy hoả lẫm trừ tà.

Lúc này, ở một rặng núi dài sừng sững, trên một đỉnh núi cao chọc trời, có một lão già mặc áo bào tím đang khoanh chân ngồi đó.

Người này thân hình gầy gò như que củi, để mái tóc màu đỏ, khắp người sực lên mùi máu tanh dị thường.

Nếu nhìn vào mắt ông ta thì chắc chắn sẽ khiến người ta sợ hãi vì đó là đôi mắt u ám như ác ma.

Bên cạnh lão ta còn có một cái lò luyện đan cao ba trượng, trong lò luyện đan có ngọn lửa màu đỏ đang cháy rực.

“Lão già, ông có biết ta là ai không? Ta là Tam Tiểu Thư của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc”, giọng nói lạnh lùng vang lên từ trong cái lư luyện đan kia.

“Nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc?”, lão già mặc đồ tím nghe vậy thì chỉ nhếch miệng cười, trong đôi mắt càng hiện lên ánh nhìn thâm sâu khó dò.

“Tôi khuyên ông ngoan ngoãn thả tôi ra, nếu không thì nhà Thượng Quan nhất định sẽ không để ông yên đâu”.

“Ồn ào”, lão già mặc đồ tím lạnh giọng phất vạt áo khiến một đường ánh sáng màu máu bay vào trong lò luyện đan, phong ấn người ở bên trong lại rồi nói với giọng thâm trầm: “Đợi ta luyện ra Phệ Huyết Nguyên Đan thì việc đầu tiên ta làm chính là diệt đi nhà Thượng Quan”.

……….

Trong đêm, Diệp Thành đi trên đám mây tiên hoả tới một khu làng cổ.

“Mau, mau, ôm theo đứa trẻ”.

“Của cải thì không cần mang theo nữa, mau chóng theo quân đội rời đi”.

Vừa xuống tới nơi, Diệp Thành liền nghe thấy tiếng thúc giục.

Nhìn từ xa, trong ngôi làng cổ bóng người đi lại hỗn loạn, từng binh sĩ mặc áo giáp chạy đi chạy lại hối hả, sau đó đưa người lên những cỗ xe ngựa đã được sắp xếp từ trước để rời đi tới nơi khác.

Sau một canh giờ, ngôi làng cổ vắng bóng người.

“Thượng tiên”, Tần Hùng đi vào, cung kính hành lễ với Diệp Thành: “Nông dân của nhưng thôn này đều đã được đưa đi, còn những người trong phạm vi năm mươi dặm cũng đã được đưa về phương Bắc”.

“Hành động nhanh gọn đấy”, Diệp Thành mỉm cười.

“Thượng Tiên muốn ở đây chờ cá cắn câu phải không ạ?, Tần Hùng nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò.

“Chẳng còn cách nào khác, ta chỉ có một mình”, Diệp Thành cười bất lực: “Bọn chúng sớm muộn cũng sẽ tới ngôi làng này, ta ở đây đợi chúng là được”.

“Mạt tướng nguyện ở lại phò trợ Thượng tiên”, Tần Hùng nhìn Diệp Thành với vẻ mặt quyết tâm.

Diệp Thành khoát tay, cười nói: “Ông là đại tướng quân oai hùng của đất nước này, nhưng việc này ông không thể tham gia vào được, lòng tốt của ông ta xin nhận, ông đi đi”.

Tần Hùng chẳng còn cách nào khác chỉ đành chắp tay hành lễ quay người toan rời đi, thế nhưng ngay sau đó ông ta bị Diệp Thành gọi lại.

“Tần tướng quân, ta muốn hỏi về một người”.

Tần Hùng lặng người, không ngờ vị Tiên nhân trước mặt mình lại muốn nghe ngóng một người từ mình.

Có điều dù là vậy thì ông ta vẫn cung kính: “Thượng tiên, xin cứ nói”.

“Khoảng mười năm trước, có một thiếu niên tên Dương Phàm, ông đã nghe qua cái tên này chưa?”, Diệp Thành nói tới cái tên của ca ca a Lê, hắn vẫn muốn giúp cô thiếu nữ yếu đuối ấy nghe ngóng thông tin về ca ca của mình.

“Ta đương nhiên từng nghe nói”, Tần Hùng gật đầu nhưng lại thở dài, sắc mặt ủ rũ như thể nhớ ra chuyện từ rất lâu rồi: “Mười năm trước ta chưa phải là đại tướng quân, chỉ là một đô uý cỏn con, thiếu niên Dương Phàm đó chính là một binh sĩ của quân Hổ Uy”.

Nói tới đây, Tần Hùng tỏ vẻ bi thương: “Mặc dù còn trẻ nhưng cậu ta chiến đấu rất dũng mãnh, chỉ là trong một lần đại chiến với nước Nguỵ, cậu ta không may bị bắt và bị treo lên trước đại quân Nguỵ, phải chịu nỗi đau đớn khôn tả khi từng nhát đao cứa đi từng phần xương thịt trên cơ thể”.

Tần Hùng vừa nói vừa bất giác nắm chặt tay, trong đôi mắt bể dâu từng trải kia hãy còn giọt nước mắt nóng hổi lăn dài.

Diệp Thành im lặng lắng nghe.

“Tần Hùng ta một đời chinh chiến, nhưng có hai người để lại ấn tượng sâu sắc nhất và thiếu niên tên Dương Phàm là một trong hai người đó”, Tần Hùng rưng rưng: “Cậu ta chỉ mới mười lăm tuổi, bị từng nhát dao cứa vào da thịt mà không hề kêu than đau đớn, cho tới chết vẫn nở nụ cười vô tư”.

Haiz!
Diệp Thành thở dài, sự việc đúng như hắn dự đoán.

Ca ca của a Lê đã không còn trên đời nữa, tiểu cô nương đáng thương chờ đợi đằng đẵng mười năm trời, cho dù hoá thành hồn phách vẫn đau đáu đợi ca ca mình trở về.

Hắn có thể tượng tượng ra được cảnh tượng đó, một thiếu niên mới chỉ mười lăm tuổi, bị giết hại bằng cực hình tàn nhẫn, cảnh tượng ấy mới bi thương làm sao.

Trong lòng Diệp Thành bất giác dâng trào nỗi nghẹn ngào khôn tả.

Thế giới này tàn khốc như vậy, cuộc chinh chiến của đất nước người phàm, chiến trường lạnh lẽo không biết đã chôn bao nhiêu hài cốt con người.

Thế giới tu sĩ cũng nào có khác, trông thì tươi sáng nhưng lại đầy rẫy những hiểm nguy rình rập.

Tần Hùng rời đi.

Ông ta là vị đại tướng quân của nước Triệu, trong tay nắm hàng triệu hùng binh nhưng chức vị tối cao như vậy phải đổi lại bằng bao nhiêu xương máu của các tướng sĩ.

Haiz!
Diệp Thành nhìn theo bóng người Tần Hùng mà thở dài.

Khi bóng hình ông ta đi khuất, hắn mới di chuyển nhảy lên lầu hai của một lầu các nhỏ, Diệp Thành nép vào bên cửa sổ, ẩn đi khí tức, tĩnh lặng quan sát chờ đợi thế lực gian tà xuất hiện.

Trong màn đêm u tối, chỉ có ánh sao lấp lánh chiếu rọi.

Thời gian cứ thế dần trôi và gần tới giờ Tý.

Cuối cùng, Diệp Thành nép trên lầu các nhỏ nheo mắt, hắn trông thấy vài bóng người quỷ dị đi vào ngôi làng, trên người chúng còn mặc y phục huyết sắc, khuôn mặt được che đi bởi lớp mặt nạ quỷ, toàn thân xực lên khí tức tanh nồng của máu, đôi mắt chúng nham hiểm và khát máu.

Thấy vậy Diệp Thành không lùi mà tiến, tung ra Hám Sơn Chưởng khiến tên Huyết Vu ở cảnh giới Chân Dương kia bị đánh lùi phun ra máu.

Rất nhiều tên Huyết Vu thấy vậy thì kinh ngạc: “Cùng lên”.

Ngay sau đó mười một tên Huyết Vu cùng xông lên.

Diệp Thành bật cười lạnh lùng rút ra thanh kiếm Xích Tiêu, tiên hoả cũng bao quanh kiếm Xích Tiêu.

Tộc Huyết Vu thuộc dương, tiên hoả là vật chí cương chí dương, dùng tiên hoả để khắc chế Huyết Vu lại hết sức hợp lý.

Quả nhiên, tiên hoả màu vàng kim hiển hiện khiến rất nhiều tên Huyết Vu vô thức dừng lại.

Trong giây phút ngắn ngủi Diệp Thành đã di chuyển.

Thân pháp huyền diệu của hắn xuyên qua những tên này, mỗi lần hắn ra tay là trên trán một tên có thêm nhát kiếm chém xuống, khi hắn dừng lại thì chỉ còn lại hai tên Huyết Vu ở cảnh giới Chân Dương.

“Địa Vu Huyết Chú”, cả hai tên Huyết Vu lần lượt phun ra máu sau đó nhanh chóng sử dụng thủ ấn..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 207: Ma Đạo Lại Mở



Đột nhiên hai giọt máu chợt bùng to lên và loang đầy mặt đất.

Từng đường vân màu máu xuất hiện, nhanh chóng liên kết với nhau ngưng tụ thành một Huyết Trận.

Ở trong Huyết Trận, Diệp Thành có thể cảm nhận được rõ ràng huyết khí bị hoá đi, vả lại huyết trận này còn có khả năng cấm cố chân khí.

“Địa Vu Huyết Chú quả không vừa”, trong ánh mắt Diệp Thành hiện lên cái nhìn sắc lạnh: “Có điều chỉ dựa vào cái này mà đòi trấn áp ta, đạo hành của các ngươi cũng còn kém lắm”.

Mở!
Sau tiếng hô, chân khí trong vùng đan hải của Diệp Thành cuộn trào, được đẩy vào các đường kinh mạch, sức mạnh được ngưng tụ sau đó xông phá cấm cố Địa Vu Huyết Chú.

Thấy vậy, cả hai tên Huyết Vu ở cảnh giới Chân Dương tái mặt, lần lượt sử dụng binh khí, giữa trán của cả hai tên đều có ánh sáng màu máu xuất hiện.

Vù! Vù!
Giây phút sau đó, một cái tháp màu máu và một cái gương linh màu máu bay vào không trung, nhanh chóng biến to dần, ánh sáng màu đỏ huyết khủng khiếp bao trùm.

“Trấn áp”, cả hai tên Huyết Vu lần lượt ngự động binh khí bay xuống.

Diệp Thành với ánh mắt sắc lạnh lật tay lấy ra roi sắt chuyên đánh vào linh hồn.

Hắn quất ra một roi đánh bay cái tháp huyết sắc kia đi, sau đó lại vung tay quất vào linh gương huyết sắc khiến mặt gương cũng bay đi.

A….!
Linh hồn của cả hai tên Huyết Vu bị tổn thương, đôi mắt mờ hẳn.

Diệp Thành di chuyển, sát phạt tới trước mặt chúng, một đạo Bát Hoang Chưởng tung ra khiến chúng máu me be bét, sau đó lại tung tiếp một đạo Hàng Long, tên Huyết Vu kia lảo đảo lùi về sau, còn chưa kịp đứng vững đã lại phải đối mặt với một đường lửa màu vàng kim.

Phụt!

Máu bắn tung toé, tên Huyết Vu sau đó bị Nhất Chỉ của Diệp Thành chọc thủng giữa trán, phần não bị huỷ hoại, linh hồn tiêu tán, cơ thể x*c th*t ngã vật ra đất.

Ở một bên, tên Huyết Vu cuối cùng thấy sức mạnh của Diệp Thành thì không nghĩ gì thêm, cứ thế quay người bỏ chạy.

Đi đâu?
Diệp Thành bước ra bộ pháp huyền diệu, lao vút tới, kiếm Xích Tiêu trong tay chém ra một nhát khiến tên kia suýt chút nữa thì bị chẻ làm đôi.

Tên này mặt mày sợ hãi, lồm cồm bò dậy.

Vút!
Sau âm thanh đó, trong tay Diệp Thành xuất hiện một cây mâu lao vút về phía tên Huyết Vu đang đứng dậy khiến tên này bị đâm xuyên và dính chặt vào bức tường.

“Ai phái các ngươi tới thôn xóm bắt đi trẻ nhỏ?”, Diệp Thành từ từ đi tới, nhìn tên Huyết Vu với vẻ mặt lạnh tanh.

“Không…không có ai cả”, tên kia sợ hãi nhìn Diệp Thành.

“Xem ra ngươi không biết nghe lời rồi”, sau giọng nói đó, tiên hoả màu vàng kim của Diệp Thành hiện lên lơ lửng trong lòng bàn tay, hoá thành cây trường kiếm bằng lửa lập tức đâm xuyên bả vai tên này.

Tên Huyết Vu kêu gào thảm thiết, tiên hoả với uy lực quá mạnh, từ vết thương bị đâm đó, cơ nđau đớn lan dần khắp cơ thể, huỷ diệt khí huyết trong cơ thể hắn, dung hoà huyết cốt của hắn.

Nỗi đau này chẳng khác gì lăng trì tùng xẻo.

“Nói, ta nói”, tên Huyết Vu vội cầu xin: “Bọn ta cũng chưa từng gặp người này, chỉ phụ trách bắt trẻ nhỏ đưa tới….”
Vút!
Tên Huyết Vu còn chưa nói xong thì ánh sáng màu đỏ sắc lạnh bay tới với uy lực vô cùng lớn.

Diệp Thành nheo mắt rút ra thanh Thiên Khuyết.

Bang!

Huyết mang màu đỏ kia đánh trúng thanh Thiên Khuyết.

Ngay sau đó, Diệp Thành chỉ cảm thấy đôi vai của mình tê dại, hắn mất đi tri giác, ngược lại phần cổ họng chợt cảm thấy khái, hắn phun ra một ngụm máu, lảo đảo lùi về sau bốn, năm trượng.

Mỗi lần lùi một bước đều để lại dấu chân hằn sâu trên mặt đất.

“Cảnh giới Linh Hư Nhất Trùng Thiên”, Diệp Thành dừng bước, chăm chú quan sát trong bóng đêm.

Ở đó, một bóng hình mơ hồ dần dần xuất hiện dưới lớp huyết bào, trông không rõ dung mạo, chỉ có thể nhìn ra được đôi mắt u tối và khí huyết sục sôi.

“Huyết….Huyết tôn”, thấy người tới, tên Huyết Vu đang bị treo trên tường vội rút chiến mâu trên người mình ra, sau đó bò rạp xuống dưới chân kẻ mặc huyết bào, run rẩy mãi không thôi.

“Loại ăn hại, ta cần ngươi làm gì?”, kẻ mặc huyết bào nhếch miệng cười u ám, khẽ giơ tay, dùng bộ móng tay sắc nhọn ấn vào phần đầu tên Huyết Vu kia.

“Huyết Tôn xin tha mạng”, tên Huyết Vu mặt mày sợ hãi.

Có điều câu cầu xin của hắn chỉ đổi lại bằng nụ cười giễu cợt.

A….!
Ngay sau đó, tiếng kêu gào thảm thiết của tên Huyết Vu vang vọng khắp nơi.

Khí huyết khắp cơ thể hắn bị kẻ mặc Huyết bào nuốt trọn, cơ thể của hắn nhanh chóng bị hút toàn bộ sinh khí cho tới khi chỉ còn là cái xác khô cong.

Thấy cảnh này, Diệp Thành ở phía cách đó không xa nheo mắt nhìn, sắc mặt của hắn nghiêm nghị hơn vài phần.

“Tiểu tử, ngươi khiến ta phải bất ngờ đấy”, sau khi nuốt trọn khí huyết của tên Huyết Vu, kẻ mặc huyết bào mới vặn vặn cổ, nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt u ám khiến người ta trông mà trợn người.

Diệp Thành cau mày, thầm nghĩ có nên quay người triệu gọi tiên hoả thành mây để bỏ đi hay không, vì thực sự thì kẻ này quá mạnh.

Thế nhưng ý nghĩ này của hắn lập tức bị gạt đi.

Mặc dù hắn không phải là người cứu thế giới nhưng hắn có tấm lòng lương thiện, thân là tu sĩ, cứ thế rút lui thì hắn chắc chắn rằng đêm nay sẽ là một đêm đại nạn đối với nước Triệu.

Hắn không muốn nhìn thấy người phàm phải đổ máu, sinh linh lầm than dưới tay Huyết Vu.

Thế rồi Diệp Thành kiên định quyết tâm, kẻ mặc huyết bào mặc dù mạnh nhưng hắn cũng không phải không có sức mạnh.

Chủ yếu là vì hắn còn có linh phù bảo vệ mà Sở Huyên đưa cho hắn.

“Lại là một tên đệ tử của Hằng Nhạc Tông”, phía này, kẻ mặc huyết bào đã từ từ bước tới, nhìn Diệp Thành và nhếch miệng cười giễu cợt: “Người của Hằng Nhạc Tông đều là loại tự đại thế này sao? Phái một tên tu vi Nhân Nguyên tới sao?”
“Ngươi cũng đừng quá tự đắc”, Diệp Thành lạnh giọng, sau đó hắn rút ra thanh kiếm Xích Tiêu chém ra một kiếm về phía trán kẻ mặc huyết bào.

“Không biết tự lượng sức mình”, tên kia đột nhiên bật cười rồi chìa ra hai ngón tay.

Vút!
Ngay sau đó, nhát kiếm kinh lôi của Diệp Thành bị hắn kẹp chặt.

Bang!
Kẻ mặc huyết bào cứ thế gẩy nhẹ, kiếm Xích Tiêu rung lên dữ dội, Diệp Thành lập tức lùi về sau.

Roẹt!
Lúc này tên kia bắt đầu sát phạt tới, thân hình hắn di chuyển như ma như quỷ.

Phụt!
Phụt!
Phụt!
Ngay sau đó, từng ánh sáng màu máu xuất hiện, trên cơ thể Diệp Thành xuất hiện từng vết thương đẫm máu do bộ móng tay sắc lạnh của tên kia rạch vào.

Khi Diệp Thành bay đi, khắp người hắn trong trạng thái đẫm máu.

Đáng chết!

Diệp Thành thầm mắng chửi, nếu như khi ở thời kì đỉnh phong thì hắn đương nhiên không sợ tên này, chỉ trách lúc này hắn bị Nguyệt Tinh Thất t*nh h**n kiểm soát nên khả năng chiến đấu cũng bị giảm đi đáng kể.

“Lúc đến đây quên mất không bảo sư phụ mở vòng ra cho mình rồi”, Diệp Thành nghiến răng, chân khí trong vùng đan hải cuộn trào.

“Khí huyết dồi dào thế nnày quả là kỳ diệu”, khi Diệp Thành lùi về sau, kẻ mặc huyết bào lại lần nữa hùng hổ lao tới.

Diệp Thành hắng giọng, hắn xông lên trước, lấy Long Đao ra.

Diệp Thành nhảy vọt, hai tay cầm chắc cây đao chém ra một nhát.

Có điều kẻ mặc huyết bào kia cũng không phải tu sĩ tầm thường, cái gọi là Bôn Lôi Chưởng hay Hám Sơn Chưởng đều không thể đủ uy lực làm hắn bị thương.

Muốn khiến hắn bị thương phải dùng đại chiêu.

Vù!
Trong không trung vang lên âm thanh khác thường, một đạo đao mang dài năm trượng xuất hiện.

“Bí thuật không tồi nhưng đạo hành còn kém xa”, kẻ mặc huyết bào cười nham hiểm, lật tay đánh ra một chưởng.

Keng!
Trong chốc lát, như có âm thanh của ác quỷ kêu gào, từng luồng khí tức ma quỷ sục sôi trong người hắn.

Luồng khí tức này bạo tàn mà khát máu, cứ thế bao quanh những tảng đá và cây cối xung quanh.

Lúc này, hình thái của hắn cũng có sự thay đổi rõ rệt.

Mái tóc đen dày dần chuyển thành màu máu, đôi mắt màu đen sâu thẳm lúc này còn có huyết sắc, giữa hai đầu lông màu có một đạo ma văn xuất hiện, sau khi ma văn xuất hiện, khí thế của hắn cũng mạnh mẽ hơn hẳn.

Rầm!
Sau tiếng động này, trên đỉnh đầu Diệp Thành có trường hồng xuyên qua phá tan bộ vuốt khổng lồ đang chèn ép xuống.

Phía này, kẻ mặc huyết bào bị ép lùi về sau, hắn ta nheo mắt nhìn Diệp Thành: “Ma đạo”..
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 208: Tác Chiến



“Giết”, khi kẻ mặc huyết bào kinh ngạc.

Diệp Thành đã dẫm nát từng tảng đá xanh dưới chân, khí thế hừng hực, kiếm Xích Tiêu trong tay cũng được thay bằng roi sắt đánh vào linh hồn.

Mặc dù xuất hiện trong trạng thái ma đạo nhưng thần trí của hắn về cơ bản bị che lấp bởi sự thèm khát giết chóc, có điều phần tinh thần duy nhất mà hắn vẫn còn giữ rất rõ ràng đó chính là đối diện với kẻ mặc huyết bào kia thì roi sắt bá đạo hơn kiếm Xích Tiêu nhiều.

“Ta không quan tâm ngươi là người hay ma, hôm nay ngươi khó tránh khỏi cái chết”, kẻ mặc huyết bào rít lên, hắn lao tới, trong tay xuất hiện thêm sát kiếm màu máu, nhát kiếm vô tình cứ thế chĩa về phía trán của Diệp Thành.

Diệp Thành không hề tăng thêm phòng ngự, chỉ né người và để kẻ mặc huyết bào kia đâm vào vai mình.

Vù! Roi sắt vung lên phát ra âm thanh vút vút, cứ thế nện thật mạnh vào phần trán của kẻ mặc huyết bào.

Hự!
Kẻ mặc huyết bào rít lên, đôi mắt mờ đi, phần khoé mắt, lỗ mũi và lỗ tai đều rỉ máu, sau khi trúng một roi thật mạnh từ Diệp Thành, đầu hắn ta ong ong.

Lúc này Diệp Thành không hề ngưng tay, cứ thế xông lên trước quất ra ba roi khiến tên kia lùi liên tiếp về sau.

Tiếp tục!
Diệp Thành hét lên vung roi sắt.

Ngươi đáng chết!
Kẻ mặc huyết bào tỉnh táo lại thì điên cuồng hét lên, tung chưởng khiến Diệp Thành ngã nhào.

Giết!
Diệp Thành vừa bò dậy thì như đại ma đầu sát phạt tới, hắn có vẻ không biết đau là gì, dù toàn thân đẫm máu nhưng khí thế sục sôi, tấn công liên tục.

Huyết thiên chỉ!
Tên mặc huyết bào lạnh giọng, chỉ lên trời tạo ra một hố máu ngay trước ngực Diệp Thành.

Kỳ Môn Khốn Thiên Trận!
Diệp Thành không nghĩ nhiều cứ thế lấy ra linh phù mà Sở Huyên đưa cho mình.

Vù!
Linh phù hoạt động phát ra ánh sáng chiếu rọi, phong ấn trận pháp, bốn tia sáng chiếu rọi, liên tiếp hình thành một trận pháp bao quanh cứ thế trói quanh kẻ mặc huyết bào.

Tên kia mặt mày khó coi, rõ ràng không ngờ nổi một tên tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên lại có thể tạo ra trận pháp thế này, vì hắn đã quá sơ xuất nên trúng chiêu.

Có điều hắn cũng là tên tu vi ở cảnh giới Linh Hư nên không sợ trận pháp thế này.

Mở cho ta!
Kẻ mặc hắc bào với huyết khí sục sôi, liên tiếp tung chưởng muốn phá tan Kỳ Môn Khốn Thiên Trận.

Thấy kẻ mặc huyết bào bị trói lại, Diệp Thành đương nhiên không dừng lại, nên biết rằng đòn công kích của hắn có thể đánh xuyên Kỳ Môn Khốn Thiên Trận và giáng trúng vào người kẻ mặc huyết bào, còn đòn công kích của tên kia lại bị ngăn lại bởi Kỳ Môn Khốn Thiên Trận.

Cơ hội tốt xuất hiện, Diệp Thành chớp ngay lấy.

Bát Hoang Trảm!
Diệp Thành vung đao tung đại chiêu.

Kẻ mặc huyết bào tối sầm mặt, hắn ta buộc phải từ bỏ trận pháp công kích tạm thời, vung tay đánh tan đao mang màu vàng kim đang giáng từ trên trời xuống.

Tiếp!
Diệp Thành bị ép lùi về sau, hắn nhét một viên Hồi Huyền Đan vào miệng, cứ thế để cho tiên hoả luyện hoá sau đó nắm chặt thanh đại đao và vung liên tục.

Bát Hoang Trảm!
Bát Hoang Trảm!
Bát Hoang Trảm!
Diệp Thành hung hãn, chém ra liên tiếp ba đao, uy lực của một đao mạnh kinh người, đao mang màu vàng kim dưới bóng đêm càng trở nên chói lọi.

Muốn chết!
Kẻ mặc huyết bào lần thứ hai từ bỏ công kích trận pháp, hắn lại sử dụng thủ ấn.

Phụt!
Diệp Thành lại lần nữa lùi về sau, phun ra máu.

Tiếp tục!
Vừa đứng vững, hắn lại lần nữa sát phạt tới như loài súc sinh vậy.

Lần này, hắn đã thông minh hơn, cứ thế cầm theo roi sắt lao tới, không nói lời nào, giơ tay quất ra một roi.

Kẻ mặc huyết bào bị đánh đến mức hốt hoảng.

“Ta đánh chết ngươi”, Diệp Thành không hề dừng tay, vung tay quất ra một roi, một tay cầm đại đao, cứ một roi quất xuống thì lại đến một đao vung xuống liên tục không dứt.

Phụt!
Phụt!
Kẻ mặc huyết bào lại lần nữa hét lên, ngự động cái bình luyện yêu đánh tan Kỳ Môn Khốn Thiên Trận.

“Đánh với ta mà phải dùng tới binh khí bản mệnh, da mặt ngươi cũng dày thật đó”, Diệp Thành cười lạnh lùng, khi bình luyện yêu kia ép xuống, hắn đã nghịch thiên xông lên trời, vung ra roi sắt đánh vào bình luyện yêu kia.

A….!

tien-vo-truyen-ky-208-0.jpg

.
 
Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 209: Cái Chết Vô Nghĩa



A….!
Kẻ mặc huyết bào rít lên lùi về sau, tung một chưởng gạt bay đòn đánh đang giáng xuống của Diệp Thành.

Giết!
Khi đứng vững lại, tên này như bóng ma sát phạt tới trước Diệp Thành, bộ vuốt sắc nhọn bóp lấy cổ Diệp Thành và ép hắn về phía vách tường.

Diệp Thành muốn vùng vẫy thoát ra nhưng lại không được.

“Ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết”, tên này mặt mày tôi độc, bộ vuốt khom lại hướng về phía đôi mắt của Diệp Thành, trông có vẻ như hắn ta đang muốn móc đi đôi mắt của Diệp Thành.

Thế nhưng đúng lúc này, Diệp Thành lại nhếch miệng cười tôi độc.

Thấy vậy, kẻ mặc huyết bào chợt cảm thấy luồng khí tức nguy hiểm.

Vút!
Sát kiếm màu tím đột ngột xuất hiện với tốc độ nhanh vô cùng, cánh tay mà tên kia đang bóp cổ Diệp Thành lập tức bị nhát kiếm màu tím kia chém gãy.

A….!
Hắn ta gào thét dữ dội, lảo đảo lùi về sau.

Không sai, người ra tay chính là Tử Huyên, vào thời khắc quan trọng, Diệp Thành đã triệu gọi Tử Huyên, khi tên kia lơ là cảnh giác, Tử Huyên đã chém một nhát kiếm sắc lạnh vào người hắn.

“Tử Huyên, được lắm”, Diệp Thành hồi phục lại mỉm cười nhìn Tử Huyên.

Hắn tiến lên trước quất một troi vào đầu kẻ mặc huyết bào, sau đó chém một đao khiến tên kia suýt chút nữa thì bị chém làm đôi.

A….!
Cơn phẫn nộ của tên này lên đến đỉnh điểm, tung chưởng thật lực khiến Diệp Thành phải lùi về sau.

Phụt!
Diệp Thành phun ra máu, cố gắng đứng vững.

Ở một hướng khác, Tử Huyên tay cầm sát kiếm màu tím cũng đứng vững, cả hai một trước một sau chặn tên kia ở giữa.

Kẻ mặc huyết bào bị chém mất một cánh tay, lại thêm không ngừng bị thương nên cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.

Trạng thái hiện giờ của hắn khiến Diệp Thành cảm thấy tự tin hơn phần nào, hơn nữa hắn còn có sự trợ giúp của Tử Huyên.

“Giết, giết, giết”, tên kia gào thét điên cuồng lao về phía Diệp Thành.

Vút!
Tử Huyên di chuyển, sát phạt từ bên hông tới, chém ra nhát kiếm công kích với uy lực không hề yếu.

Kẻ mặc huyết bào lạnh giọng nhưng vẫn quay người đột ngột, một đạo đại ấn được tung ra khiến Tử Huyên bay ra khỏi đó.

Có điều, tới khi tên này quay đầu lại, Diệp Thành đã vung đại đao, đao mang màu vàng kim của Bát Hoang Trảm chém xuống.

Phụt! Kẻ mặc huyết bào bị thương, trên người để lại từng vết thương sâu rỉ máu.

Giết!
Giết!
Cả hai điên cuồng lần lượt lao về phía đối phương, thi triển bí thuật đối kháng, trận đại chiến vô cùng thảm khốc.

Ở bên, kẻ mặc hắc bào khí huyết sục sôi, đầu tóc hắn rũ rượu, toàn thân toát lên khí tức lạnh lùng, khuôn mặt tôi độc kia lúc này trông càng giữ dằn hơn, đôi mắt u ám trở nên cay nghiệt, trông hắn chẳng khác gì ác ma.

Ở bên, khí tức ma đạo của Diệp Thành cũng hừng hực, cả cơ thể hắn toát lên vẻ bạo tàn và khát máu, hắn không hể biết đau đớn là gì, chỉ liên tục tấn công, trông chẳng khác gì ma vương.

Còn hình nộm Tử Huyên lại đóng vai trò trợ chiến cho Diệp Thành, mỗi lần ra tay đều có thể khiến kẻ mặc hắc bào bị thương, vài lần tung đại chiêu đều đánh trúng người tên kia.

Một người trước một người sau phối hợp vô cùng ăn ý, mỗi lần kẻ mặc huyết bào vung kiếm về phía Diệp Thành thì đều chịu đòn tấn công của Tử Huyên, còn nếu hắn đánh Tử Huyên thì đồng nghĩa với việc chịu đòn công kích của Diệp Thành.

Hắn ta ở thế yếu, liên tục lùi về sau, có mấy lần suýt chút nữa thì gãy tay.

Khí huyết của một kẻ ở cảnh giới Linh Hư cũng đã hao kiệt gần như cạn kiệt.

Thế nhưng trận đại chiến vẫn không hề có dấu hiệu hạ nhiệt, kẻ mắc huyết bào dù gì cũng ở cảnh giới Linh Hư, nội công thâm hậu.

Lúc này dù Diệp Thành và Tử Huyên liên thủ lại với nhau nhưng cũng bị đánh tới mức thê thảm.

Diệp Thành không ngờ lần đầu tiên cùng kề vai chiến đấu với Tử Huyên lại đánh một trận huyết chiến thảm khốc thế này.

Uỳnh!
Ầm!
Keng!
Màn đêm tĩnh lặng trở nên ồn ào lạ thường, khung cảnh cuộc chiến giữa ba người thật đáng sợ, những ngôi nhà trong ngôi làng nhỏ lần lượt sụp đổ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, máu nhuộm đỏ cả đất.

Lúc này, trên ngọn núi cách đó hơn mười dặm, nhóm người phía Tần Hùng cưỡi chiến mã căng thẳng dõi theo bên này.

Mặc dù cách rất xa nhưng họ vẫn có thể nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên, thậm chí mặt đất còn hơi rung chuyển, mùi máu tanh phảng phất trong không gian khiến những người chinh chiến sa trường lâu năm như họ cũng đều biến sắc.

“Tướng quân, chúng ta…”
“Chờ đã”, không đợi người đó nói xong, Tần Hùng đã trầm giọng bảo: “Đó không phải chuyện chúng ta có thể tham gia”.

“Huyết Linh Chú”, trong ngôi làng nhỏ đổ nát, kẻ mặc huyết bào sử dụng bí pháp, phong ấn Tử Huyên đang không ngừng tấn công hắn.

Hắn nhìn ra được dù hình nộm này chỉ có sức mạnh của cảnh giới Chân Dương, nhưng đòn tấn công rất dữ dội, nhất là khi hắn chỉ còn lại nửa cái mạng thì dù đòn tấn công yếu đến mấy cũng đủ khiến hắn bị thương.

Phập!
Đúng lúc này, Diệp Thành từ phía sau sát phạt tới, một kiếm đâm xuyên ngực hắn.

A!
Kẻ mặc huyết bào gầm lên, vung sát kiếm tới, chém rụng một tay Diệp Thành.

Giết!
Giết!
Hai người một người lảo đảo, một kẻ loạng choạng, một người như ma vương, một kẻ như ác quỷ, một người huyết khí cuồn cuộn, một kẻ ma khí sục sôi, kẻ nào cũng hăng máu, đều cầm sát kiếm, cả hai đều thế suy sức yếu.

Phụt!
Phụt!
Trận đại chiến tiếp theo thảm không nỡ nhìn, cả hai đều điên cuồng, ngươi chém ta một kiếm, ta chém ngươi một kiếm, vô cùng khốc liệt.

Kẻ mặc huyết bào bị đánh tới phát điên, Diệp Thành giống như Tiểu Cường đánh mãi không chết, sự kiên trì của hắn vượt xa dự liệu của kẻ mặc huyết bào.

Chẳng biết từ lúc nào, ngôi làng nhỏ bị tàn phá đã yên tĩnh trở lại.

Diệp Thành ngã xuống, chân khí đã cạn kiệt, đến sức để đứng lên cũng không có.

Hắn bị thương rất nặng, thương tích đầy mình, đập vào mắt chỉ có máu, một cánh tay đã bị chém rụng, xương sườn cũng bị đánh gãy, thậm chí xương sống còn lộ ra ngoài, còn dữ dội hơn bị Bạo Cốt Đan phản phệ khi giao chiến ở ngoại môn.

“Giết, giết, giết”, ở bên kia, kẻ mặc huyết bào đầu tóc bù xù lao tới giống như một con quỷ, đôi mắt hung dữ, vẻ mặt dữ tợn, trong tay vẫn cầm thanh sát kiếm nhuốm máu.

Hắn ta cũng không khá hơn là bao, trên người vô số vết thương, cánh tay cũng bị chém đứt một bên, linh lực trong vùng đan điền đã hao kiệt, ngay cả binh khí bảo vệ cơ thể cũng không có.

Lúc này có lẽ một người phàm đá hắn, cũng chưa chắc hắn đã đứng dậy được.

Bên này, Diệp Thành thấy kẻ mặc huyết bào bước tới thì chật vật nhích người, nhưng cuối cùng cũng không đứng lên nổi, hắn không còn chút sức nào để di chuyển nữa, chỉ có máu tươi không ngừng trào ra khỏi miệng.

“Sư phụ, có thể đồ nhi phải khiến người thất vọng rồi”, hắn nở nụ cười mệt mỏi, đánh với tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư, cuối cùng hắn cũng phải chịu bại trận.

Nhưng khi hắn mơ màng, mặt đất bắt đầu khẽ rung lên, nếu im lặng lắng nghe thì thấy là tiếng vó ngựa tiếp xúc với mặt đất.

“Thượng tiên đừng sợ, có Tần Hùng đây”, Diệp Thành nghe thấy Tần Hùng đang thúc ngựa lao nhanh đến từ nơi xa, ông ta mặc chiến giáp, trong tay cầm thanh đao Thanh Long Trảm Tướng, đúng là hổ tướng quét sạch ngàn quân.

Phóng tên!
Tướng sĩ nước Triệu cưỡi ngựa lao nhanh tới, ai cũng giương căng cây cung, nhắm thẳng vào kẻ mặc huyết bào.

Vút! Vút! Vút!
Ngay sau đó, một loạt mũi tên bay tới với số lượng rất lớn giống như một trận mưa tên, bay về phía kẻ mặc huyết bào.

Thấy thế kẻ mặc huyết bào kinh hãi, con ngươi lồi ra, đồng tử đột nhiên co lại, mặc dù tên là do người phàm bắn, uy lực không đáng kể.

Nhưng trạng thái của hắn lúc này không khác người phàm là mấy, chân nguyên cạn kiệt, linh lực bảo vệ cơ thể cũng không còn, sức để đi lại cũng chẳng có, đòn tấn công lúc này dù có yếu hơn nữa cũng có thể lấy mạng hắn.

“Không… không… không”, hắn ta lảo đảo lùi lại, cảm thấy toàn thân lạnh toát như thể nửa người đã bị kéo xuống địa ngục.

Phụt! Phụt! Phụt!
Cơn mưa mũi tên vô tình dìm chết hắn, hết mũi tên này đến mũi tên khác cứ thế xuyên qua thân thể hắn, cả người hắn như bia đỡ, cắm đầy mũi tên dài.

Giết!
Tần Hùng sát phạt lao tới với tốc độ nhanh nhất, hắn vung cây đao Thanh Long Trảm Tướng lên.

Chiến mã phi nước đại, đầu của kẻ mặc huyết bào bị chém lìa ngay tại chỗ.

Loáng thoáng có thể thấy được đôi mắt phẫn nộ, hoảng sợ và uất ức trên khuôn mặt của kẻ mặc huyết bào kia.

Hắn đường đường là cao thủ cảnh giới Linh Hư, không ngờ lại bị một kẻ phàm nhân chém bay đầu.

Trong giới tu sĩ, dù tu vi của hắn không phải mạnh nhất nhưng cách chết của hắn lại là vô nghĩa nhất.

Làm tốt lắm!
Thấy kẻ mặc huyết bào ngã xuống, Diệp Thành không khỏi rít lên một tiếng khoan khoái, đôi mắt mơ màng cũng dần nhắm lại.

Trong trận chiến này, chiến tích của hắn đủ để hắn tự hào.

Người hắn gặp là cao thủ cảnh giới Linh Hư, mặc dù hắn có sức mạnh của ma đạo, có roi sắt chuyên đánh vào linh hồn người khác một cách bất ngờ, có sự giúp đỡ của Tử Huyên, nhưng chiến tích lần này có lẽ là xưa nay chưa từng có.

“Thượng tiên”, nhóm Tần Hùng đồng loạt vây quanh.

“Vẫn còn hơi thở, mau lên”, Tần Hùng vội vàng tiến lên cõng Diệp Thành trên lưng, đi với tốc độ nhanh nhất về Hoàng cung nước Triệu.


Trong màn đêm đen, giữa những ngọn núi trập trùng của nước Triệu, trên đỉnh một ngọn núi lớn cao vút trên mây, có lão già mặc áo bào tím ngồi xếp bằng chậm rãi mở mắt nhìn về một phía.

“Sao tối nay lại muộn như vậy, lẽ ra nên về từ lâu rồi chứ?”, lão già mặc áo bào tím khẽ cau mày.

“Lão già, thả ta ra”, một giọng nói lạnh lùng vọng ra từ lò luyện đan bên cạnh lão: “Gia gia ta sẽ không tha cho ngươi”.

“Thần đi ngay”, Tần Hùng vội vàng đi ra, đi tới cửa điện còn không quên cung kính cúi chào thiếu nữ khoảng mười hai mười ba tuổi đang đi vào: “Công chúa”.

“Tần bá bá”, thiếu nữ ấy khá nghịch ngợm, cười hì hì để lộ hai chiếc răng khểnh trắng tinh và hai má lúm đồng tiền nho nhỏ đáng yêu.

Thiếu nữ này là thân nữ của Triệu Dục, Thượng Dương công chúa của nước Triệu: Tịch Nhan.

“Sao muộn thế này rồi công chúa còn vào cung?”, Tần Hùng cười ôn hoà.

“Nghe nói lại có tiên nhân đến nên ta tới xem, he he”, Tịch Nhan cười vui vẻ, không đợi Tần Hùng nói đã chạy vào.

Nhưng ngay sau đó cô bé đã bị Triệu Dục đi tới kéo ra ngoài..
 
Back
Top Bottom