Hôm sau,sau khi từ biệt Từ gia gia chủ và 2 vị trưởng lão,3 vị trưởng lão còn lại của Từ gia cùng với Mã Ngụy hộ tống Từ gia thiếu chủ và 5 vị Từ gia thiên kiêu lên đường đi đến Vọng Tiên sơn.Đoàn người ngựa rong rủi trên con đường lớn rất nhanh đã đi từ lúc mặt trời mọc đến khi trời lặn họ đã đến một toà thành nhỏ tên gọi Tiểu thành, tam trưởng lão Từ gia tên gọi Từ Công quay lại nói lớn:-Nơi đây Vọng tiên sơn còn khoảng nửa ngày đường chúng ta nên tìm 1 khách điếm trong thành nghỉ ngơi ngày mai lên đường sau Tứ trưởng lão tên gọi Từ Thạch phụ hoạ theo:-Tam trưởng lão nói đúng Trưởng lão còn lại Từ Ngũ và Mã Ngụy gật gù đồng tình Đoàn người Từ gia vào thành tìm 1 khách điếm nghỉ ngơi.Thời gian trôi nhanh đã đến sáng hôm sau,đoàn người ngựa rời khỏi Tiểu thành tiếp tục lên đường.Chẳng mấy chóc họ đã đên dưới chân núi Vọng tiên.Tam trưởng lão đưa mắt xung quanh tỏ vẻ hài lòng nói:-Không hổ danh là núi Vọng tiênBất chợt có tiếng vọng từ xa hô lớn:-Từ huynh lại đến trước Lý mỗ một bước rồi Nghe tiếng,Tam trưởng lão quay phắt người lại,vẻ mặt vui vẻ,cất lời:-Lý huynh quả thực cũng chẳng chậm là bao!Lão già họ Lý kia nghe tiếng vuốt râu cười lớn Tứ trưởng lão quay lại nhìn đám thiếu niên khẽ nói:-Các ngươi nên cẩn trọng với tên nhóc phía sau lão Lý Trường Sinh kia,tên nhóc đó chính là thiếu chủ Lý gia Lý Mục đã đạt đến luyện thể cảnh tầng 5 đại viên mãn,còn 5 tên nhóc phía sau cũng chẳng phải hạn tầm thường các ngươi không nên xem thường Đám thiếu niên lưng toát mồ hôi lạnh cẩn trọng đưa mắt nhìn tớiVô Ưu trong lòng thầm lên tiếng:-"Kẻ này mới chính là đối thủ ta phải cẩn trọng"Thời gian trôi qua chớp mắt, sau vài canh giờ nữa, Khổng gia,Lưu gia lần lượt tề tựu.Tam trưởng lão khẽ nói:
-Sáng mai,đúng kỳ hạn trăm năm,tiên nhân sẽ giáng thế.Các người hãy tạm thời nghỉ ngơi,dưỡng sức điTất cả những người tụ hợp dưới chân núi Vọng tiên đều tĩnh tâm nhập định, chờ đợi cơ duyên trăm năm có một.Trong thâm tâm Vô Ưu vang vọng một tiếng:-"Ngày mai,kì hạn trăm năm,ta chờ đợi cơ duyên này đã năm năm,năm năm nhẫn nhục,năm năm làm gia nô chỉ chờ một cơ duyên này"Thời gian trôi nhanh,đã đến sáng hôm sau,tất cả những người tụ hợp dưới chân núi đều ngước nhìn lên đỉnh Vọng tiên chờ đợi cơ duyên xuất hiện Lúc này,tất cả người có mặt đều cảm nhận được một uy áp khủng khiếp xuất hiện trên đỉnh Vọng tiên,một áp lực vô hình,nặng nề đè nén lên những người tụ hợp dưới chân núi.Từ đỉnh núi,từng bậc thang đá nối tiếp nhau xuất hiện,như xuất hiện từ hư không, mở ra một con đường đá từ chân núi lên đỉnh.Ngay lúc này, một trung niên hán tử xuất hiện uy áp khủng khiếp vẻ mặt cười cợt nhìn xuống đám người dưới chân núi như nhìn đám kiến hôi,cười lớn nói:-Ha ha ha!xem ra lần này cũng nhặt được vài tên không tồi rồiHán tử trung niên tiếp tục nói:
-Ta là ngoại viện trưởng lão Thái Huyền môn,đảm nhận trọng trách tìm kiếm người có linh căn,các ngươi chắc là tứ đại gia tộc của Hoang thành?Tam trưởng lão vẽ mặt hoảng sợ lắp bắp nói:-Tiểu bối không dám,tiểu bối mang theo vài tiểu tử có chút căn cốt mong chư vị tiền bối chiếu cô,thu nạp vào môn hạ.Hán tử trung niên cười lớn nói:-Muốn được thu làm đệ tử của phái ta các người cần phải bước qua được 1500 bậc thang đại đạo này,mỗi bậc thang là một uy áp khác nhau,khi các ngươi vượt qua được tiến lên Vọng tiên đài sẽ có cơ hội trở thành đệ tử phái taHán tử trung niên nói xong chuẩn bị quay người rời đi lại cười thần bí ẩn ý nói một câu:-"Càng ít kẻ đặt chân lên Vọng tiên đài,thì con đường đại đạo của các ngươi càng rộng mở"Hắn cười lớn rồi biến mất trong hư không Đám người tứ đại tộc lưng toát mồ hôi sau câu nói nàyVô Ưu vang vọng trong lòng:-"Người này đúng là thâm độc"Trên Vọng tiên đài lúc này ngoài hán tử trung niên lúc nãy còn lần lượt xuất hiện một lão già râu trắng,một hán tử trung niên hơi gầy Lão già râu trắng cười cười cất tiếng:-Tên Hàn Tuyên này, ngươi đúng thật là không hiền lành chút nào Hán tử trung niên hơi gầy cười phụ hoạ theo -Chỉ là một đám tiểu bối mà ngươi có cần thị uy như thế không Hàn tuyên cười cười nói:-Ta chỉ muốn thu được những kẻ có căn cốt thật sự Lão già râu trắng lên tiếng:-Lần này hai ngươi cảm thấy có nhặt được hạt giống nào tốt không?Hàn Tuyên phẩy tay một cái,hư không chấn động, một phiến đá cổ kính xuất hiện,ghi danh những thiếu niên dưới chân núi,hắn khẽ nói:-Lần này ta thấy có thể nhặt được vài tên nhóc không tồi đó Hai người kia cũng gật gù đồng ý Ở dưới núi, những thiếu niên lần lượt chuẩn bị bước lên bậc thang đá đầu tiênTam trưởng lão Từ gia nghiêm mặt nói:-Đây là cơ duyên của các ngươi,các ngươi phải nắm bắt lấy một khi đã bước lên bậc thang đá chúng ta không thể can thiệp được các ngươi tự liệu mà hành động Bảy vị thiếu niên tiểu tử lần lượt cúi đầu khẽ nói:-Đa tạ trưởng lão nhắc nhởSau đó lần lượt từng người bước lên bậc thang đá,Vô Ưu là người lên cuối cùng, hắn nhếch mép cười nhưng không ai để ý Các thiên kiêu gia tộc khác cũng lần lượt bước lên Từ Ngọc vừa bước lên thang đá liền
vận hết khí lực, thể phách lao nhanh như sấm chớp lên liền 100 bậc đầu tiên trở thành người dẫn đầu Vô Ưu liếc mắt đưa tới liền nhếch mép cười sau đó nhìn về phía Lý Mục và Khổng Tuyên đều là thiếu chủ của hai gia tộc thâm tâm lên tiếng:-"Hai kẻ này mới là đối trọng của mình,những kẻ còn lại khiong đáng nhắc tới"Vô Ưu tiếp tục nói:-còn tên thiếu chủ của Lưu gia cũng chỉ là tên nhóc lên được cảnh giới này chỉ nhờ đan dược,lại càng không đáng nhắc tới Sau ba canh giờ người dẫn đầu vẫn là Từ Ngọc vừa bước lên bậc thang thứ 800, nhưng vừa bước lên bậc thang đá này uy áp khủng khiếp đè mạnh xuống khiến Từ Ngọc khó bước tiếp hắn phải vận toàn bộ khí lực mới có thể khó khăn bước tiếpVô Ưu đưa mắt nhìn tới liền nở nụ cười,Lý Mục, Khổng Tuyên cũng đưa mắt nhìn tới cũng cười theo vì cả ba người họ biết rằng thời cơ của họ đã tới Nửa canh giờ sau người dẫn đầu lại là Vô Ưu khiến tất cả bất ngờ vì một tên gia nô sao lại có thể dẫn đầu được Người bất ngờ nhất tất nhiên là Từ Ngọc vì một kẻ gia nô theo hầu cận kề hắn lại có thể vượt qua hắn thiếu chủ Từ gia cao quý.Lúc này Vô Ưu để lộ toàn bộ thực lực đã đạt đến tầng 5 luyện thể đỉnh phong khiến Từ Ngọc càng bất ngờ hơn,hắn giận dữ hét lớn:-Vô Ưu, một tên gia nô như ngươi sao có thể đạt đến bước này chứ,sao có thể cao hơn ta chứ?
Vô Ưu mỉm cười nói:-Tại sao ta lại không thể đạt được?Từ Ngọc quát lớn:-Tại vì ngươi là gia nô của ta,tại vì người là người tu luyện bộ hạ pháp kia còn ta là thượng pháp,hạ pháp không thể nào vượt qua được thượng pháp,vận mệnh của người nằm trong tay ta ngươi không thể nào vượt qua ta,ta có thể lấy đi toàn bộ của ngươi bất cứ lúc nàoVô Ưu cười mỉa mai,vẻ mặt lạnh như băng cất tiếng:-Ồ, cuối cùng cũng chịu nói rồi sao, bí mật của hai cha con người cũng là lí do vì sao ta được cơ duyên này.Nếu không nhờ vận may ta tốt thì ta đã trở thành vật hiến tế của ngươi rồi.Vô Ưu tiếp tục nói:-Cái gọi là công pháp mà Từ Phúc ban cho ta,chẳng qua là một cái bẫy chết người,đúng không?Hắn cho ta luyện hạ pháp,còn ngươi luyện thượng pháp,để đến cuối cùng,ngươi có thể cướp đoạt tất cả từ ta biến ta thành vật hiến tế cho cái gọi là"tăng tu vi của ngươi",đúng không?Từ đại thiếu chủ.Vô Ưu cười lớn,tiếng cười vang vọng như sấm,rồi cất tiếng:-Ha ha ha!Cơ duyên Ư?không!Đây là là 1 ván cờ sinh tử!Ngỡ là ban phước,hoá ra là muốn ta bỏ mạng!Được lắm,cứ thử xem ai mới là kẻ rơi vào bẫy thật sự!Từ Ngọc cả người run rẩy khẽ quát:-Gia nô mãi là gia nô,đó là vận mệnh của người,ta nhất định sẽ đoạt lại những gì của ta,ngươi chết điNói xong,Từ Ngọc không chần chừ vận toàn bộ khí lực,tung một quyền "khai sơn",thế như long trời lở đất,nhằm thẳng vào Vô Ưu mà đánhVô Ưu không chút hoảng sợ,tung một quyền thoạt nhìn vô lực nhưng lại cương mãnh vô cùngSong quyền vừa chạm uy áp toả ra,Từ Ngọc yếu thế hơn bị đánh phải lui lại mấy bước,thổ huyết bị thương.Không dừng lại,Vô Ưu giáng một cơn mưa quyền kình cuồng bạo trút lên Từ Ngọc đánh cho hắn thổ huyết lần nữa bị thương nặng,sắp rơi khỏi bậc thang đá.Cuối cùng,Vô Ưu tung một quyền thoạt nhu mà cương mang theo quyền ý thế như " Bàng cổ khai thiên" đánh cho Từ Ngọc trọng thương bất tỉnh nhân sự,thân thể như chim gãy cánh,thảm hại rơi khỏi bậc thang đá,rơi thẳng xuống.Bốn bề tĩnh mịch như tờ,Lý Mục Khổng Tuyên lưng toát mô hôi lạnh ánh mắt giao nhau ngầm đồng ý vây đánh Vô Ưu.Không để Vô Ưu có thời gian nghỉ Lý Mục ra tay trước một kiếm chém tới sắc bén vô cùng tràn ngập ý chí kiếm đạo,Vô Ưu tay phải nắm lại tung ra một quyền kinh phong động địa lấy quyền đón kiếm mà tới.Quyền kình vừa chạm kiếm,uy áp bùng nổ,chấn động khiến cả hai cùng lui.Không một chút do dự Khổng Tuyên tung ra quyền "Phá thiên" đánh tới Vô Ưu,Vô Ưu tức giận gầm lớn hai tay nắm lại triển khai "Song thủ quyền pháp" nghênh đón.
Lực đạo va chạm mạnh đến mức Khổng Tuyên không kiệp trở tay bị đánh trọng thương lui lại mấy bước.Vô Ưu lao thẳng tới,quyền ý ngợp trời áp đảo Khổng Tuyên, lúc này Lý Mục một kiếm đâm tới hòng muốn đánh lén,Vô Ưu quay người một quyền hạ xuống nặng tựa "Thái sơn" kích gãy kiếm trong tay đánh lui Lý Mục,Vô Ưu tiếp tục đánh tới Khổng Tuyên muốn hạ sát hắn, lúc này xuất hiện một lão già râu trắng ngăn cản,vẻ mặt ôn hoà nói:-Đều là hạt giống tốt cần gì phân sinh tử chứLão già khẻ phẩy tay,hai thân ảnh lập tức bị một lực vô hình đẩy văng ra xa Lão già liền biến mất trong hư không để lại tiếng nói vang khắp thiên địa:-Các người tiếp tục đi, không được chém giết nếu phạm phải liền mất danh nghạchVô Ưu khẽ đưa mắt nhìn 2 tên Lý,Khổng kia dù có chút tiếc núi nhưng vẫn quay người vận khí lực tiến lên từng bậc.Lý Mục,Khổng Tuyên cảm nhận ánh nhìn này cả người liền rung rẩy,vẫn sợ hãi trận chiến lúc nãy.Sau đó,họ tiếp tục tiến lên từng bậc thang theo sát phía sau.Uy áp nơi đây quả thực khủng khiêp.Đến trên 1000 bậc thang đá,vỏn vẹn chỉ 8 người,còn lại đều chưa qua được ngưỡng 800.Một canh giờ sau,Vô Ưu bước lên bậc thang cuối cùng đặt chân lên đỉnh núi Vọng Tiên,bước vào Vọng Tiên đài,theo sau là Lý Mục,Khổng Tuyên.Nhìn thấy một lão giả tiên phong đạo cốt cùng hai trung niên tu sĩ đang ngồi tĩnh tâm nhập định,ba người liền cúi đầu vái chào,thanh âm cung kính vang vọng:-Tiểu bối tham kiến ba vị tiền bốiBa vị tiền bối vẫn chìm trong nhập định,ba người Vô Ưu,Lý Mục và Khổng Tuyên mỗi người một phương tĩnh thần nhập định khôi phục khí lực.Đúng một canh giờ sau,một thiếu niên tiểu tử nặng nề bước lên Vọng tiên sơn tiến vào Vọng tiên đài.Lúc này một thanh âm già nua vang vọng:-Các ngươi vượt qua đại đạo 1500 bậc thang đá chính thức trở thành đệ tử phái taMột hán tử trung niên đột ngột xuất hiện trên đỉnh núi nhìn xuống bốn thiếu niên vượt qua được 1000 bậc thang đá thanh âm vang trời:-Ngàn bậc đại đạo trở thành đệ tử kí danh của phái taHán tử trung niên khẽ phất tay bốn tên thiếu niên kia liền xuất hiện trên đỉnh núiChợt,Lão già râu trắng vận đạo pháp,khẽ vung tay,một luồng lực lượng vô hình bao trùm lấyVô Ưu,Lý Mục,Khổng Tuyên và thiếu niên lên cuối cùng,ông đột nhiên cười lớn nói:-Đại đạo có duyên,quả là những hạt giống tốtNhưng ông nhìn về phía Vô Ưu vẻ mặt tiếc nuối nói:Đáng tiếc!đáng tiếc!Ông tiếp tục nói:-Ba tiểu tử các ngươi sẽ trở thành đệ tử nội mônÔng đưa mắt tới Vô Ưu khẽ nói:-Tiểu tử ngươi sẽ trở thành đệ tử ngoại mônLý Mục,Khổng Tuyên đưa mắt nhìn tới Vô Ưu vẻ mặt khinh miệtHán tử trung niên từ đầu im lặng đột nhiên nhìn về phía Vô Ưu trầm ổn cất tiếng:-Ta Hàn Tuyên Ngoại môn trưởng lão Điện chủ Luân hồi điện thu ngươi làm đệ tử chân truyền của ta,ngươi bằng lòng không?Vô Ưu nghe thấy chữ "Luân hồi điện"
liền gật đầu đồng ý,chắp tay vái lạy,giọng kiên định:-Đệ tử tham kiến sư tônVừa nghe xong,Hàn Tuyên nở nụ xười đầy ý vịLão già râu trắng và hán tử trung niên kia đưa ánh mắt đầy ý vị liếc nhìn Hàn Tuyên.Lão già râu trắng cất tiếng vang vọng:Ngày mai ta sẽ đón các ngươi đi Thái Huyền môn,các ngươi có thể trở về xử lý chuyện thế tục ngày mai tại Vọng Tiên đài này rời điChúng thiếu niên lục tục tản đi, duy chỉ Vô Ưu nhập định tu hành,Hàn Tuyên đưa mắt nhìn thấy,cất tiếng hỏi:-Ngươi không trở vè xử lý chuyện thế tục saoVô Ưu trầm mặt khẽ nói:-Ta vô thân vô cố,từ lâu đã chẳng còn vướng bận hồng trầnHàn Tuyên như ngộ ra điều gì,khẽ gật đầu không nói,lập tức tĩnh tâm nhập định.Thời gian như nước chảy mây trôi,đã đến ngày hôm sau chúng thiếu niên đã tề tựu,Lão già phất tay áo xuất hiện chiếc thuyền phi hành lớn,ông phẩy tay nhẹ chúng thiếu niên tiểu tử xuất hiện trên thuyền,ông cùng hán tử trung niên và Hàn Tuyên cùng lên thuyền,ba người vận khởi linh lực điều khiển thuyền phi hành xé gió mà bay đi.Vô Ưu trên thuyền nhìn về Hoang thành phía xa,nơi đã giam hãm mười năm sinh tồn khổ cực,năm năm nhẫn nhục chịu đựng,mang theo ý chí đại đạo rời khỏi nơi này.