Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt

Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt
Chương 220: Ngoại truyện 3 (1)


Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên NguyệtEdit: chi

Đêm sau tân hôn (1)

Màn đêm buông xuống, những vị khách đến Hư Vân tứ phong cũng đã rời đi.

Ngày này, là ngày Dục giới tách khỏi quy tắc của Bàn Vũ giới. Một phương thế giới bị vận mệnh trói buộc suốt ba trăm năm rốt cuộc phá vỡ lồng giam, ngẩng cao đầu bay về phía vũ trụ rộng lớn.

Ngày này, cũng là ngày đại hôn của Ma Quân Tiên Thủ. Lấy thiên địa tân sinh làm sính lễ, ngũ hồ tứ hải cùng đến chúc phúc, Thái Thanh Đảo lụa đỏ ngợp trời, náo nhiệt vô cùng. Không khí tưng bừng kéo dài không dứt. Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên đều khoác áo cưới đỏ ra gặp mặt khách khứa, thỉnh thoảng tay nắm tay, nhìn nhau mỉm cười, đẹp đôi đến chói mù mắt người khác.

Hư Vân là chủ nhà, vậy nên việc tiếp khách chủ yếu do Tuân Tam lo liệu. Đệ tử ngoại môn tất bật phụ giúp, lần lượt bê những chồng lễ vật phủ khăn thiêu đỏ vào. Tiểu nữ đế Ngư Hồng Đường vui vẻ dẫn dắt hai ca ca thực hiện toàn bộ lễ nghi, trước bái thiên địa, sau bái sư phụ Doãn Thường Tân, cuối cùng phu phu giao bái, hôn lễ hoàn thành viên mãn.

Sau đó đến tiệc rượu. Mấy con rối của Tống Ngũ phát huy tác dụng, cao lương mỹ vị, điểm tâm tinh xảo, rượu ngon trà tiên, trái cây thơm ngọt… như dòng nước liên tục được dâng lên, không hề ngắt quãng.

Trong bữa tiệc còn có tu sĩ luận đạo; nhạc tu thay phiên nhau biểu diễn, tiếng nhạc du dương quẩn quanh; vũ nữ với xiêm y màu sắc sặc sỡ, mỗi cái chau mày, mỗi nụ cười mỉm đều mang theo phong tình vô hạn, chọc cho không ít tu sĩ trẻ chưa rành thế sự ngây ngẩn cả người.

Ngay cả hai nhân vật chính cũng không khỏi sửng sốt.

Phương Tri Uyên vừa bực vừa buồn cười: “Không biết đám bại gia nào vung tiền. Tuân Tam cũng thật là, thế này cũng đồng ý?”

Không vì lý do gì khác, bữa tiệc này quá phô trương. Dù Ma Quân Tiên Thủ có tầm mắt rất cao, nhưng bọn họ đều không phải người xa hoa lãng phí, chưa từng thấy cảnh tượng như thế này…

Hư Vân cũng không giàu có gì, không có chút khí chất “xa xỉ” nào, rõ ràng không thể tổ chức một bữa tiệc linh đình nhường này —— Nhưng bọn họ có Tuyết Cốt Thành và Kim Quế Cung chống lưng, hai đạo tiên ma đã điều nhân lực vật lực đến, thể hiện đầy đủ khí thế của chủ nhân. Những đại năng có tuổi còn phải tấm tắc cảm khái, cười nói suốt ba trăm năm lịch sử Dục giới, chưa từng thấy bữa tiệc nào có quy mô lớn như vậy. May mà khách khứa rất đông, không thì chừng đó thức ăn phải lãng phí rồi.

Lận Phụ Thanh cau mày, lặng lẽ rời ghế, tìm đến hai Hộ tòa của Tuyết Cốt Thành: “… Các ngươi bỏ ra bao nhiêu linh thạch vậy?”

Hiện tại, Kim Quế Cung cơ bản là Phương Tri Uyên nắm quyền chủ quản, mà y quản thuộc hạ rất nghiêm, cung nhân không thể lén chi quá nhiều tiền. Vậy nên bữa tiệc này hẳn là Tuyết Cốt Thành gánh vác phần nhiều.

Sài Nga đang nhấm nháp chén rượu, nghe vậy quay đầu cười hì hì: “Ôi chao Quân Thượng, ngài đừng quan tâm đến chuyện này. Hôm nay là ngày đại hỷ của ngài mà.”

Y chỉ tay về một chỗ không xa lắm, liếc mắt đưa mày: “Ngài vẫn nên ở cạnh Quân Hậu đi… nhìn xem, lại có người lên mời rượu kìa, không phải vị kia không thể uống rượu sao?”

“…” Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ ôm trán, giật giật khóe miệng, “Đừng đánh trống lảng cho qua chuyện, Tri Uyên không phải con nít, y tự có chừng mực.”

Lỗ Khuê Phu chịu thương chịu khó gắp thức ăn cho Quân Thượng, nói: “Quân Thượng đừng lo lắng, thần nói thật với ngài, không tiêu tốn quá nhiều đâu.”

Lận Phụ Thanh càng thêm hoài nghi.

Nhớ năm đó đến dự Kim Quế Thí, Lôi Khung một lần vung tay chuyển cho mấy trăm vạn linh thạch, hắn cảm thấy khái niệm tiền bạc giữa ông ta và người bình thường phải chênh nhau cả cái Âm Uyên.

Lỗ Khuê Phu nhận ra Lận Phụ Thanh không tin, không khỏi cười nói: “Quân Thượng có điều không biết, những đầu bếp, nhạc sư, vũ công đến đây hôm nay đều không phải là chúng thần bỏ tiền thuê. Có thể góp mặt trong đại lễ của Quân Thượng và Phương Tiên Thủ đã đủ cho bọn họ khoe khoang ba đời rồi, nào có ai muốn lấy thù lao nữa?”

Lận Phụ Thanh ngẩn ra, vội nói: “Làm vậy sao được!”

Lỗ Khuê Phu gãi mũi: “Chúng thần cũng muốn trả tiền, nhưng bọn họ sống chết không chịu lấy, cuối cùng chỉ chịu nhận lộ phí, vậy nên chỉ chủ yếu chi tiền cho vật lực. Chưa kể quà mừng từ các nhà tiên gia, Long Cung ở Đông Lưu Hải cũng giàu có lắm, nhất quyết đòi chia một nửa chi phí…”

Lận Phụ Thanh dở khóc dở cười: “Con nhóc Tiểu Hồng Đường lại làm bậy, Chiêu Nhi cũng vậy…”

Hắn nghĩ một lúc, khoát tay nói: “Thôi, hải tộc đúng là có tiền, kệ bọn họ đi. Nhưng khách đến dự không thể chịu thiệt, chút nữa ta nói Hoa Quả lấy đan dược quý làm kẹo mừng. Còn lễ vật thì cứ nhận hết, sau này đáp lễ.”

Nói rồi Ma Quân lắc đầu, bất đắc dĩ đứng dậy đi về cạnh Tri Uyên.

Cứ thế, tiệc vui kéo dài đến tận hoàng hôn, lúc này khách khứa mới lục tục cáo từ. Thời gian còn lại là dành cho đôi tân lang. Dù sao… đêm xuân một khắc giá ngàn vàng.

Phòng tân hôn mới được dựng lên ở chủ phong, trang hoàng đến lộng lẫy. Dưới mái cong treo đèn trường minh, ánh sáng hắt lên dải lụa càng thêm đỏ rực. Lận Phụ Thanh một thân hỷ phục đỏ thẫm. Hắn vốn trắng trẻo, mặc áo đỏ khiến cả người như phát sáng. Bởi vì ban ngày uống không ít rượu, khóe mắt lẫn gò má cũng nhuốm màu đỏ làm say lòng người.

Trong phòng tân hôn tối đen, không thắp đèn. Ma Quân vừa vào cửa liền bị một lồng ngực nóng bỏng đè lên. Lận Phụ Thanh cảm thấy hai vai nặng trĩu, còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy lùi hai bước, lưng áp vào tường.

“Tri Uyên…?”

Phương Tri Uyên vòng tay ôm lấy eo hắn, gác cằm lên vai, tóc xõa xuống che khuất mặt. Trong bóng tối, y không nói một lời, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lặng lẽ ôm chặt.

Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ: “Tổ tông, ngài lại uống say nữa à?”

Chưa nói dứt lời, bên tai đã nhói lên một chút. Phương Tri Uyên ngậm vành tai hắn, khàn khàn nói: “Không có.”

Lại lẩm bẩm: “Sư… sư ca, ta rất thích… thích ngươi.”

Lận Phụ Thanh: “…”

Đây chắc chắn là uống say rồi!!

Ma Quân tức đến bật cười, một tay đẩy bạn đời ra: “Phương Tri Uyên —— ta chẳng qua lơ là không canh chừng ngươi một chút! Không phải đã dặn ngươi để ý sao!? Hôm nay chúng ta thành hôn, ngươi lại muốn ta một lần nữa động phòng với ma men à?”

Phương Tri Uyên bị hắn đẩy về sau hai bước, lảo đảo ngã phịch xuống giường.

Sau đó lại mờ mịt ngẩng đầu lên, nỉ non nói: “Thành hôn… Sư ca? Ngươi muốn thành hôn sao? Sao không nói cho ta biết?”

Lận Phụ Thanh đang tìm thuốc giải rượu trong túi càn khôn, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên: “Cút.”

Tên khốn này… Hắn không kết pháp dội nước lạnh cho y tỉnh táo lại đã là khách khí lắm rồi…

Phương Tri Uyên lại đột nhiên kích động, nắm chặt cổ tay Ma Quân, tức giận nói: “Lận Phụ Thanh, ngươi có biết xấu hổ không! Rõ ràng là bạn đời của ta, dựa vào cái gì mà bảo ta cút?”

Ma Quân lạnh mặt liếc y một cái. A, còn nhớ là bạn đời rồi à, có tiến bộ…

Phương Tri Uyên chẳng nói chẳng rằng kéo Lận Phụ Thanh xuống giường, sau đó bắt đầu sờ lên áo cưới của hắn. Nháy mắt, đai lưng đã rơi xuống sàn nhà.

“Shtt… ngươi nhẹ chút, há miệng ra đã…” Lận Phụ Thanh nhíu mày, mặc y làm càn, thừa cơ nhét thuốc giải rượu vào giữa môi, ép y nuốt vào.

“Ưm… Ngươi muốn làm gì?” Đầu óc Phương Tri Uyên không tỉnh táo, y nuốt viên thuốc xong lại nói, “Ngươi là của ta, của ta… sau này chỉ được phép hôn ta. Nếu ngươi dám hôn người khác, ta sẽ… ta sẽ…”

Nhưng y tựa hồ chẳng nghĩ ra được lời gì để uy h**p, cuối cùng trừng mắt: “Tự ngươi nói đi, muốn ta làm gì ngươi?”

Lận Phụ Thanh lười phản ứng, ấn Phương Tri Uyên nằm xuống đùi mình: “Rồi rồi, nhắm mắt lại cho tỉnh táo đi. Để ta suy nghĩ thật kỹ đã, được không?”

Tiểu họa tinh không hề an phận, cọ cọ lên hông hắn, ánh mắt tan rã, nửa tỉnh nửa mê mà nói mớ: “Đừng đi… Không cho đi nữa.”

Lận Phụ Thanh vỗ về y, như đang dỗ dành con nít: “Không đi, ta không đi.”

Phương Tri Uyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhắm mắt, rốt cuộc chịu ngủ yên.

Lận Phụ Thanh khẽ thở dài, kéo lại vạt áo xộc xệch. Lại nhìn Phương Tri Uyên, buồn cười thầm nghĩ: Người này có thể vô ý uống say, hẳn là vì vô cùng vui vẻ.

Hắn ngoắc ngón tay một cái, đôi nến cưới trong phòng liền sáng lên. Lận Phụ Thanh nương theo ánh sáng, đầu ngón tay vén mớ tóc rối của Phương Tri Uyên, ngắm nhìn gương mặt thả lỏng của y.

Vui vẻ tất nhiên là chuyện tốt, chỉ là…

Lời khi say là lời thật lòng. Tri Uyên say rượu nói ra lời đó, chứng tỏ y vẫn không hề có cảm giác an toàn.

Lận Phụ Thanh ngẩng đầu, nhìn vào bóng đêm bên ngoài. Hắn biết đây là lỗi của mình.

Tính đời trước, ly biệt trong đêm mưa dưới đài Sơn Hải Tinh Thần, tiên họa buông xuống kiếm gãy suýt chết, trước khi nhập ma còn nói Tri Uyên tự tay giết mình… Ba năm sau thức tỉnh gặp lại, nhưng vẫn là một cuộc chia ly đẫm máu. Trăm năm tiên ma chia đôi ngả, Tuyết Cốt Thành diệt vong, hắn cam nguyện bị bắt; thậm chí khi Tri Uyên liều mạng cứu ra, hắn vẫn một hai đòi chết… Đời này thì thần hồn ngày ngày vỡ nát, tuy nói là thời thế bức bách, nhưng Phương Tri Uyên lúc nào cũng bị thương, chẳng tốt hơn là bao… Cuối cùng, hắn còn chết sớm hơn Phương Tri Uyên một bước.

Lận Phụ Thanh đếm tới đếm lui, cảm thấy mình đúng là chẳng ra làm sao. Bởi vì hắn cứ luôn “đi”, Tri Uyên mới phải cầu xin hắn “đừng đi”.

Vẫn còn cả một cuộc đời thật dài phía trước, hắn vẫn luôn nghĩ vậy. Thế nhưng quá nhiều vết sẹo đã in sâu trong lòng, thật sự có thể lành hẳn sao?

“Tri Uyên.”

Lận Phụ Thanh rủ mi, nhẹ nhàng chạm lên mặt Phương Tri Uyên. Ngón tay đột nhiên đau nhói lên, hắn khẽ lẩm bẩm: “Tri Uyên…”

Ta phải làm sao mới có thể khiến lòng ngươi nhẹ nhõm hơn một chút…

Chẳng biết từ khi nào, sáp đỏ đã chảy đầy thân nến. Ánh sáng nhạt như đang nhẹ nhàng lay động, chiếu lên tường hai bóng người kề cận.

Lại qua một lúc, mí mắt Phương Tri Uyên khẽ động, trầm thấp rên một tiếng, xoa đầu chống người ngồi dậy. Y cố hết sức mở mắt, ánh mắt mê mang nhanh chóng tụ lại, đập vào mắt là ánh sáng nhu hòa của nến cưới chiếu khắp phòng tân hôn đỏ thẫm.

—— Cùng Ma Quân áo đỏ tĩnh tọa bên cạnh, sắc mặt ủ dột.

“Ta…” Y lập tức chột dạ, “Mới rồi ta nói lung tung gì phải không?”

Ánh mắt ngưng tụ lại nơi y phục xộc xệch của Lận Phụ Thanh. Phương Tri Uyên càng thêm hoảng sợ, vội kéo chăn phủ thêm lên người sư ca, cuống quýt nói: “Xin… xin lỗi, sư ca, đừng để bụng.”

Lận Phụ Thanh thở dài: “Không sao… ta còn không biết ngươi à? Ngày vui mà, không cần như thế, vui lên đi.”

Phương Tri Uyên lại len lén dò xét sắc mặt của hắn, nghĩ thầm trông ngươi cũng có vui vẻ gì đâu…

Y hối hận muốn chết, thầm trách bản thân sao lại như vậy. Sau bao nhiêu trắc trở, vất vả lắm mới đợi được đến ngày đại hôn, mà lại khiến sư ca phải lo lắng cho mình.

Rõ ràng…

Rõ ràng mấy ngày trước y còn trằn trọc suy nghĩ, đêm tân hôn phải làm thế nào mới đủ dịu dàng. Y nghĩ, Lận Phụ Thanh một đời nghịch thiên, long đong đến giờ, vốn đã quá khổ sở; trong tình cảm lại luôn nhường nhịn chiều theo y, quá mệt mỏi.

Y rõ ràng muốn Lận Phụ Thanh từ giờ có thể nhẹ nhàng thoải mái, yên tâm dựa vào mình. Phương Tri Uyên càng nghĩ càng ảo não, thấy bầu không khí trong phòng tân hôn càng lúc càng nặng nề. Dù song hỷ treo cao, nến đỏ hương hoa tôn nhau, nhưng chẳng có chút cảm giác triền miên ngọt ngào nào.

Tuy rằng tình cảm giữa bọn họ sâu đậm, thỉnh thoảng giận dỗi nhau một chút chẳng là gì, nhưng dù sao hôm nay cũng là đêm tân hôn mà…!

Phương Tiên Thủ cắn răng, quyết định thử mất bò mới lo làm chuồng. Y chợt ngẩng đầu, vội nói: “Sư ca, sau này ta nhất định sửa ——”

Lại không ngờ, đập vào mắt y là Lận Ma Quân, thần sắc như đã hạ quyết tâm, ngữ điệu tha thiết chân thành, không gì sánh được: “Tri Uyên, sau này ta nhất định sửa ——”

Lời nói nghẹn lại giữa chừng, hai người đồng thời sửng sốt.

Đôi tân lang mặc áo cưới ngồi trên giường cưới, nhìn nhau đầy bối rối, ngập ngừng muốn nói lại thôi, thoạt nhìn buồn cười hết sức. Rốt cuộc lại đồng thanh thốt ra ——

“Ngươi sửa cái gì?”

“Ngươi sửa cái gì?”

Dừng một chút, đồng thời chỉ vào đối phương.

“Ngươi nói trước đi.”

“Ngươi nói trước đi.”

“…”

“…”

Hai người song song tuyệt vọng nghiêng đầu quay đi. Phương Tri Uyên tức đến đập vào mép giường, Lận Phụ Thanh không dám nhìn thẳng, giơ tay áo che mặt.

Dừng lại hai giây, bọn họ đồng loạt quay đầu lại, đồng thanh mở miệng:

“Vậy để ta nói trước!”

“Vậy để ta nói trước!”

“…”

“…”

Không khí lúc này, nhất thời hết sức xấu hổ.

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Nhìn cái tên phần ngoại truyện này đi, bao nhiêu người đã tưởng là sẽ có một màn động phòng đàng hoàng ngọt ngào, mặt đỏ tim loạn cơ chứ, ha ha ha ha.

——————————

Editor có lời muốn nói:

Nhìn số chương của phần ngoại truyện này đi, bao nhiêu người đã tưởng sẽ có một màn động phòng đàng hoàng ngọt ngào dài tận 4 chương cơ chứ, há há há há.
 
Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt
Chương 221: Ngoại truyện 3 (2)


Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên NguyệtEdit: chi

Đêm sau tân hôn (2)

Đến khi cả hai bày tỏ nỗi lòng xong, bọn họ càng thêm dở khóc dở cười, sau đó bốn mắt trừng nhau, ghét bỏ đủ điều ——

“Sao ngươi cứ nghĩ đến mấy chuyện thế này vậy?”

Ai cũng cố cãi lại hai ba câu, nhưng rồi nhận ra chẳng ai thuyết phục được ai. Đến nước này rồi, hiển nhiên chẳng ai còn tâm trạng động phòng nữa. Cuối cùng, Phương Tri Uyên đanh mặt ngồi ở đầu giường, chẳng nói một lời; Lận Phụ Thanh thì nằm dài ở cuối giường, hờ hững lựa mấy viên kẹo cưới ban sáng còn dư bỏ vào miệng ăn.

Trong màn đêm, nến đỏ cháy rực, chiếu lên những đường chỉ thêu kim tuyến tinh xảo trên đệm chăn. Lận Phụ Thanh vừa lười nhác bóc vỏ kẹo vừa thở dài: “Được rồi, bỏ đi… tranh cãi mấy chuyện này thật sự chẳng có ý nghĩa gì. Có ai trong đêm động phòng mà như chúng ta không?”

Hắn lăn đến bên cạnh họa tinh, lột vỏ kẹo đưa đến bên miệng Phương Tri Uyên: “Nè, ăn kẹo.”

Phương Tri Uyên nửa nằm ở đầu giường, mặt mày quạo đeo, dùng răng nhai cắn nát viên kẹo.

Lận Phụ Thanh l**m đầu ngón tay dính chút đường, như có điều suy tư, nói: “Nhưng mà Tri Uyên, ngươi thật sự không sao à? Ta cảm thấy trong lòng ngươi có tâm sự…”

Hắn cười khẽ, vỗ vỗ mép giường: “Tới lúc này rồi, chẳng lẽ ngươi vẫn lo ta là một tên Ma Quân bạc tình bạc nghĩa, chiếm được ngươi rồi liền vứt bỏ?”

Phương Tri Uyên quay đầu lại, nhíu mày: “Tất nhiên không phải! Ta…”

“Hửm?” Lận Phụ Thanh chớp mắt với y, ra chiều thăm hỏi.

Men say vẫn chưa tan hết, mà mỹ nhân trước mắt còn vượt xa phong nguyệt, Phương Tri Uyên gian nan hít một hơi, day day mi tâm: “Sư ca, ngươi biết mà, trước nay ta chưa từng…”

Lận Phụ Thanh hỏi: “Chưa từng cái gì?”

Phương Tri Uyên chợt đứng dậy, bứt rứt đi vài bước, tay luồn vào tóc: “Ta… trước giờ chưa từng sống những ngày… thảnh thơi như thế này!”

Lận Phụ Thanh nghe xong ngẩn người, cuối cùng cũng nghiêm túc ngẩn đầu nhìn y.

Phương Tri Uyên cụp mắt, mím môi tìm từ diễn đạt, hồi lâu sau mới trầm giọng nói: “Ngươi xem, bất luận là chuyện về Bàn Vũ hay chuyện giữa hai chúng ta, tất cả đều đã được giải quyết ổn thỏa rồi. Tốt quá, tốt đến mức khiến ta ngỡ ngàng, không biết sau này phải làm gì nữa…”

Lận Phụ Thanh chọc trúng tim đen: “Ngươi rảnh đến ngáo luôn rồi à?”

Phương Tri Uyên: “…”

Lận Phụ Thanh chớp mắt, hỏi: “Ngươi cảm thấy khoảng thời gian này tốt đẹp quá, không chân thật?”

Gương mặt mang ý cười của hắn phản chiếu cùng áo cưới đỏ và ánh nến, chói mắt vô cùng.

“…” Phương Tri Uyên mím môi, bối rối quay mặt đi. Tim y đập dồn liên hồi, như muốn nổ tung trong lồng ngực.

Đúng vậy, chính là như hiện tại, cuộc sống quá đỗi tốt đẹp và ấm áp này khiến y cảm thấy bất an.

Như để phân tán sự chú ý, họa tinh nhấc bình rượu tinh xảo trên bàn, rót ra. Chẳng mấy chốc rượu ngon đã đong đầy chén, nhưng Phương Tri Uyên không uống, mà cẩn thận bưng chén rượu bước đến trước mặt Lận Phụ Thanh.

Y nhét chén rượu vào tay sư ca, thấp giọng nói: “Đừng hỏi nữa, sư ca. Cho ta thêm vài ngày… ta quen rồi sẽ nghĩ thông thôi.

Lận Phụ Thanh không chút do dự nhận lấy, chăm chú nhìn y một lúc. Sau đó hắn ngửa cổ, nhấc tay áo, ba hớp uống cạn. Khóe môi Phương Tri Uyên dịu xuống một chút.

Lận Phụ Thanh vuốt chén rượu trống trơn, trầm ngâm một lát, bất chợt nói: “Được rồi.”

Hắn bỗng đứng dậy, cười với Phương Tri Uyên: “Tiểu họa tinh, chúng ta ra ngoài chơi đi.”

“Đi nào, đi ngắm nhân gian tươi đẹp và chân thật này.”

=========

Canh hai, tiếng nói chuyện rộn ràng, đèn sáng lay lắt, ánh trăng treo cao nơi đầu tường.

Khách mời đã rời đi, nhưng nhóm người của Hư Vân Tông vẫn chưa hết hứng, lúc này đang tụm lại tán dóc.

Ngư Hồng Đường cầm nửa miếng bánh hoa, vừa nhai vừa nói: “Ai da, mọi người tin muội đi, lúc động phòng Thanh Nhi ca ca chắc chắn ở dưới.”

Kim long Ngao Chiêu ngồi cạnh Ngư Hồng Đường, mặt đỏ đến tận mang tai: “Này! Đồ yêu ngư không biết xấu hổ, suốt ngày nói chuyện gì đâu không, im đi im đi!”

Tuân Minh Tư một thân lam ngọc ngồi nay ngắn chỉnh tề, hai tay ôm ly trà nóng, dáng vẻ điềm đạm ôn hòa, lại cười đến híp mắt: “Tiểu Hồng Đường sao lại nói vậy? Người ngoài nhìn vào chỉ thấy nhị sư huynh tính tình ngạo mạn, nhưng chuyện trong nhà trong nhà đều biết… rõ ràng đại sư huynh trên cơ.”

“Đúng nha, đúng đúng đúng!” Diệp Hoa Quả hớp một ngụm rượu. Ban ngày nàng uống không ít, lúc này hai mắt trợn tròn, gò má phơn phớt hồng, trông vô cùng đáng yêu, “Nhị sư huynh ngay từ đầu không không không phải là bị đại sư huynh tóm được, kéo về làm áp trại phu nhân đó sao?”

Tống Hữu Độ mặt không cảm xúc: “Nhưng đại sư huynh chiều nhị sư huynh lắm.”

Diệp Hoa Quả vuốt tóc, lẩm bẩm: “Cũng phải ha.”

Bọn họ nói đến nghiêm túc, ngay cả Ngao Chiêu, ban đầu còn ngượng ngùng, cũng dần bị dắt mũi, ngơ ngác nói: “Thật… thật vậy sao? Chủ nhân với Ma Quân bệ hạ…”

Diệp Hoa Quả lúc này đã “vào trạng thái”, vuốt mặt tiểu kim long cười nói: “Nói cho ngươi nghe, Tiểu Chiêu, chủ nhân của ngươi á, hồi bé ở cùng đại sư huynh, trời ơi buồn cười lắm lắm!”

Hai mắt Ngao Chiêu sáng lên: “Thật à? Lúc đó thế nào?”

Tuân Minh Tư ưu nhã nhấp trà: “Nói thế nào nhỉ? Khi đó nhị sư huynh đối với đại sư huynh rất là mâu thuẫn —— Ừm, là kiểu trong ngoài bất nhất ấy. Nhưng y ở trước mặt đại sư huynh, đánh không lại, cãi cũng không thắng, mà đại sư huynh thì rất yêu chiều y, vậy nên…”

Tống Hữu Độ tiếp lời: “Hồi đó Hư Vân Tông có một thiết luật, nói thấy đại sư huynh và nhị sư huynh đánh nhau thì phải né cho xa. Nhưng thật ra bọn ta thường xuyên thấy bọn họ đánh nhau, nhất là Tiểu Hồng Đường, muội hẳn là người thấy nhiều nhất.”

Ngư Hồng Đường giải quyết xong cái bánh, đắc ý gật gù: “Ai dà, tóm lại là thế này, A Uyên ca ca rảnh rỗi là tìm Thanh Nhi ca ca đánh nhau, cơ bản là đánh đâu thua đấy, thua rồi liền bị Thanh Nhi ca ca xem như chiến lợi phẩm, ôm lên bế đi.”

Ngao Chiêu sửng sốt: “Bế…”

“Đúng thế. A Uyên ca ca đương nhiên không thích. Y mắng một câu, Thanh Nhi ca ca lại cười dỗ dành một câu. Nhưng dỗ thì dỗ, chứ tay vẫn không buông… Ừm, mãi sau này, Thanh Nhi ca ca thấy chủ nhân ngươi vừa ấm ức vừa không cam tâm, thương quá mới đành cắn răng kiềm chế thói quen đó.”

Ngao Chiêu: “Oa ——!”

Ngư Hồng Đường tiếp tục nói: “Vậy nên, với Thanh Nhi ca ca mà nói, chỉ cần có thể giữ A Uyên ca ca ở cạnh thì chuyện khác đều không thành vấn đề, hắn sẽ tình nguyện nuông chiều người ta.”

Thiếu nữ áo đỏ tinh ranh cười một tiếng: “Mà Thanh Nhi ca ca lười lắm, khả năng cao hắn thích A Uyên ca ca chủ động hơn, còn mình nằm yên chọc ghẹo ngôi sao gì đó…”

Tuân Tam: “Hợp lý.”

Diệp Tứ: “Hợp lý.”

Tống Ngũ: “Hợp lý.”

“…”

Sau lưng bọn họ, Thẩm Tiểu Giang vẫn còn bận trước bận sau dọn dẹp bữa tiệc, nghe chuyện mà trợn mắt há mồm, đầu rối như vò ——

—— Sư huynh sư tỷ!! Mỗi ngày mọi người đều thảo luận cái chủ đề vừa nguy hiểm vừa k*ch th*ch thế này à!?

Một thoáng bất cẩn làm rơi đống đồ trong tay, đồ vật lộc cộc lăn xuống sàn, Thẩm Tiểu Giang giật mình hoàn hồn, ôi một tiếng rồi vội vàng đuổi theo món đồ đang lăn xa.

Đột nhiên thấy một bàn tay với khớp xương rõ ràng thò tới, nhặt lấy món đồ kia. Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy một tay áo màu đen bó sát.

Phương Tri Uyên đã thay y phục thường ngày, không biết ra đây từ khi nào, mặt mày lạnh băng. Lận Phụ Thanh thì một thân áo trắng, khoác áo choàng với tua rua tinh xảo, trên miệng treo một nụ cười ung dung nhàn nhã, nhìn nhóm người đang sôi nổi cười đùa kia.

Lúc này, sắc mặt của mấy người kia lập tức trắng bệch.

Tuân Minh Tư gượng cười: “Hai vị sư huynh… đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, sao lại…”

Phương nhị sư huynh chậm rãi đứng thẳng dậy, giữa kẽ răng toát ra sát khí bừng bừng, cười lạnh: “Đám ranh con các ngươi, vừa nãy nói gì, nói lại ta nghe xem.”

Thôi xong, bị bắt tại trận rồi.

“Khụ khụ…”

“Không có gì, không có gì.”

Bọn họ hoặc cười gượng, hoặc ho khan, ngươi nhìn ta ta nhìn xuống đất, nhưng không ai dám nhìn hai vị sư huynh.

Chỉ có Ngao Chiêu là một con rồng ngốc, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vui tươi hớn hở nhào vào lòng Phương Tri Uyên: “A, chủ nhân? Chủ nhân với Ma Quân bệ hạ làm xong mấy chuyện ngượng ngùng rồi sao, sao lại nhanh như vậy? Chủ nhân, hay là ngài không —— Á, ui da!!”

—— Cái gì gọi là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục khóa cửa lại xông vào – chính là đây.

Một lát sau, Phương Tri Uyên xách tiểu kim long bị đánh tơi tả đến trở lại hình rồng, nhíu mày nói: “Hỏi nữa đi, sao không hỏi nữa?”

Ngao Chiêu khóc không ra nước mắt, lắc lư giương nanh múa vuốt: “Chủ nhân, tiểu long sai rồi sai rồi, Ma Quân bệ hạ, cứu mạng ——”

Bên kia, Tuân Minh Tư do dự hỏi Lận Phụ Thanh: “Hai vị sư huynh, đêm nay thật sự muốn ra ngoài à?”

“Thần hồn lưu lạc trong vũ trụ hơn một năm, bọn ta ngày ngày ở bên nhau, chuyện mấy chuyện động phòng làm nhiều rồi.” Lận Phụ Thanh không chút để ý duỗi lưng một cái, “Hôm nay ta và Tri Uyên làm lễ bái vốn là để thiên địa nhân gian cùng chúc mừng, ra ngoài đi dạo một vòng, nói không chừng vui hơn ru rú trong nhà.”

Ngư Hồng Đường hào hứng: “Muội cũng muốn đi!”

Lại bị Lận Phụ Thanh gõ một cái lên đầu, cười nói: “Không được, đêm nay Thanh Nhi ca ca là người của A Uyên ca ca rồi.”

Hắn nói rồi xoay người, ống tay áo màu trắng tung bay, vẽ nên một đường cong trong gió: “A Uyên, đi thôi.”
 
Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt
Chương 222: Ngoại truyện 3 (3)


Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên NguyệtEdit: chi

Đêm sau tân hôn (3)

Cả hai rời Hư Vân, Lận Phụ Thanh gọi ra Tư Quân Sầu, hai người cùng sóng vai ngồi trên thanh trường kiếm này. Thanh kiếm đen xuyên qua không trung, đưa bọn họ lên bầu trời thanh bình.

Gió thổi khiến tóc hai người hòa vào nhau, bốn phía chỉ có ánh sáng của trăng sao. Lận Phụ Thanh dựa hẳn vào lòng Phương Tri Uyên, nheo mắt phượng nhìn bầu trời đêm, nói: “Không còn nữa.”

Phương Tri Uyên vòng tay giữ eo sư ca, tùy tiện hỏi: “Cái gì không còn?”

Lận Phụ Thanh nói: “Họa tinh đó.”

Hắn chỉ lên trời, ngay vị trí đã từng có một ngôi sao đỏ thẫm. Phương Tri Uyên cong khóe mắt, bắt lấy tay Lận Phụ Thanh, đặt lên ngực mình: “Ở đây.”

Cách lồng ngực, trái tim kia đập từng nhịp vững vàng, sự rung động truyền đến đầu ngón tay Lận Phụ Thanh.

Lận Phụ Thanh ghét bỏ: “Ngươi? Ngươi có thể phát sáng sao? Tự mình làm nổ tung bản thể rồi mà còn dám nói.”

Phương Tri Uyên đen mặt: “…”

Lận Phụ Thanh lại cười, rút tay ra, cố ý x** n*n gương mặt Phương Tri Uyên. Hoàng Dương Tiên Thủ xưa nay lạnh lùng bị hắn nhéo thành một bộ mặt tươi cười méo mó: “Không sao không sao, dù ngươi không phải ngôi sao, ta vẫn thích ngươi.”

Phương Tri Uyên hơi nhíu mày, thấy Lận Phụ Thanh ngửa đầu nhìn y, cười nói: “Ta luôn có cách làm cho ngươi vui vẻ… có vặn vẹo cũng vặn ra được khuôn mặt tươi cười.”

Phương Tri Uyên khựng lại một chút, cũng vươn tay muốn véo má Lận Phụ Thanh. Hắn lại lùi về sau né tránh, nói không cho, rồi kéo cổ áo lông lên che kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen nhìn chằm chằm bạn đời của mình.

Hai vị đại năng khai thiên lập địa này cứ như con nít lên ba, đùa giỡn vô tri cả buổi. Đến khi Tư Quân Sầu vượt qua Lâm Hải, Phương Tri Uyên mới hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn đưa ta đi đâu?”

Lận Phụ Thanh chỉ xuống dưới: “Từ đây nhìn xuống, thấy chỗ nào ánh đèn sáng nhất, chúng ta đến đó chơi.”

Từ chỗ bọn họ nhìn xuống, năm châu tiên giới chìm trong màn đêm và ánh trăng, lại được những ngọn đèn nơi trần thế thắp sáng, bầu không khí chốn hồng trần như ùa thẳng vào mặt, nhìn lâu còn có chút chói mắt.

Lận Phụ Thanh điều khiển kiếm hạ xuống, thật sự đưa Phương Tri Uyên đến nơi sáng nhất. Đến khi hai người thu kiếm, đặt chân xuống đất, trước mắt hiện ra một tòa tiên thành có chút xa lạ, khắp đường phố ngõ hẻm đều treo đèn đom đóm, người người tấp nập, tiếng cười nói rộn ràng. Hai đứa trẻ cầm hoa đăng đuổi bắt nhau ngang qua bọn họ, cười đùa khúc khích.

Phương Tri Uyên ngạc nhiên, thấp giọng nói: “Náo nhiệt vậy sao?”

Lận Phụ Thanh hít sâu một hơi, cảm thán: “Đúng vậy, ta cũng lâu lắm rồi không thấy cảnh tượng thế này. Xem ra đến đúng chỗ rồi, những ngày như vậy, bỏ lỡ rồi có khi chẳng thấy lại nữa.”

Bọn họ thi triển thuật dịch dung, lẫn vào đám đông, mười ngón tay đan nhau trong tay áo, trông như một đôi tình nhân bình thường giữa dòng người tấp nập. Hai bên đường có không ít quầy hàng bày bán thức ăn vặt, nào là xiên thịt nướng đẫm nước sốt, hồ lô ngào đường đỏ au, bánh hấp vừa mới ra lò, dĩ nhiên không thể thiếu hương rượu thơm nồng… Chỉ riêng mùi hương thôi cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Lận Phụ Thanh lập tức hòa vào bầu không khí vui chơi —— dù hắn đã nếm đủ mỹ vị cao cấp nhất tiên giới trong bữa tiệc ban sáng, nhưng chuyện đó không gây trở ngại gì. Dù sao thì tu sĩ tu đến bậc này, ăn uống đều không phải vì đói bụng, chỉ là để thỏa cơn thèm, hoặc là để vui mà thôi.

Phương Tri Uyên lặng lẽ đi theo hắn, bình thản ăn mấy món ăn vặt sư ca nhét vào miệng mình. Đột nhiên, ánh mắt y lướt qua, thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi mặc y phục giống nhau, tay trong tay thân mật đi trên phố.

Gương mặt thanh niên kia đỏ bừng, trông rất thật thà chất phác, nói với cô gái trẻ: “Dung Dung, hôm nay chúng ta, chúng ta thành thân cùng một ngày với Phương Tiên Thủ và Lận Ma Quân! Hai vị tiên quân nhất định sẽ phù hộ chúng ta bên nhau trọn đời, bạc đầu không rời…”

Phương Tri Uyên nghe đến rõ ràng, trong lòng chợt cảm thấy dở khóc dở cười. Nhưng y biết với tu vi và công tích của hai người bọn họ, trong mắt không ít tu sĩ đã gần như hóa thần, về sau mấy lời như thế này sẽ càng lúc càng nhiều.

Nhưng ai mà ngờ được, Tiên Thủ và Ma Quân tân hôn xong động phòng bất thành, chạy ra ngoài lêu lổng đâu?

Nữ tu kia hồn nhiên làm dáng, đánh yêu một cái: “Đồ ngốc này, dọc đường đã nói bao nhiêu lần rồi? Ngày cưới là em chọn đấy, chàng còn vểnh đuôi cái gì? Nè, quà tân hôn nói tặng em đâu?”

“Ôi đại tiểu thư, ta đang định mua cho nàng đây. Nào nào nào, mau nhìn xem, nàng thích gì cứ nói!”

“Hứ, chàng ngốc thật à! Nào có chuyện để người ta tự chọn lễ vật, chàng phải chọn thứ tốt nhất đi chứ!”

Lễ vật… tân hôn…

Nói ra thì, trừ Dục Nguyệt ra, hình như y chưa từng tặng sư ca thứ gì ra hồn.

Chờ chút, Dục Nguyệt cũng nát rồi, thế chẳng phải y cưới hỏi người ta với hai bàn tay trắng sao??

Sắc mặt Phương Tri Uyên biến ảo mấy lần, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Thanh niên kia được cô gái dắt đi rất xa rồi, y vẫn đứng đó trầm tư suy nghĩ.

Mãi đến khi Lận Phụ Thanh phát hiện ra người sau lưng đâu mất rồi, hắn băng qua dòng người và ánh đèn, về bên cạnh Phương Tri Uyên: “Làm sao vậy, thích cái gì à?”

Trong tay hắn ôm thêm một túi lớn kẹo sữa nướng bằng linh hỏa, tiện tay nhón một viên nhét vào miệng Phương Tri Uyên: “Nói ta nghe xem.”

“…”

Phương Tri Uyên lại trầm lặng bất thường, một lúc sau mới hắng giọng: “Không có gì. Ngươi cứ đi chơi đi.”

Lận Phụ Thanh khẽ nhíu mày, ban đầu hắn còn ngạc nhiên khi thấy Phương Tri Uyên dừng chân, thầm nghĩ cái tiên thành này náo nhiệt đến mấy đi nữa thì ở đây cũng chỉ có những vật bình thường, có thứ gì lọt được vào mắt Hoàng Dương Tiên Thủ sao? Nghĩ tới nghĩ lui, không chừng là do mình mải ham vui, bỏ mặc Phương Tri Uyên, khiến y không vui rồi.

Thế là hắn vội nắm cổ tay người thương, dịu giọng nói: “Vậy sao được, chúng ta đi cùng nhau chứ.”

Không ngờ Phương Tri Uyên cấp tốc rụt tay về: “Không —— không cần!”

Ánh mắt y lấm la lấm lét, nói năng lộn xộn: “Ta… khụ, ta muốn đi riêng một chút, sư ca tự đi chơi đi.”

Lận Phụ Thanh sửng sốt, thiếu điều viết hẳn bốn chữ “không thể hiểu nổi” lên mặt: “Ngươi nói gì?”

“…” Phương Tri Uyên che kín mặt, vừa ngượng vừa giận, chỉ hận không có cái lỗ nào để chui vào.

Xong rồi, lộ liễu thế này… sư ca không đoán ra được mới là lạ.

Lận Phụ Thanh hoang mang nhìn xung quanh, chợt nhận ra ở đây đa phần là các cặp đôi, mà người buôn bán cũng nắm bắt thị hiếu khách hàng, toàn rao cái gì mà:

“Chuông tâm ý đây, chuông tâm ý đây, cách xa vạn dặm vẫn tương thông! Ngày lành tháng tốt ký khế ước, đến xem chuông tâm ý thượng phẩm đi…”

“Song hỷ linh hoa trăm năm không tàn đây! Hôm nay là ngày lành của tam giới, một đóa chỉ tám trăm linh thạch thôi!”

“Đan dưỡng thai đặc chế của y tiên Phù Dung Các đây! Phu nhân uống xong, ba năm ôm hai đứa ——”

Ma Quân bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt sáng lên, cười nói: “A, Tri Uyên, chẳng lẽ ngươi muốn ——”

“Sư ca!” Phương Tri Uyên vừa tức vừa bực vừa chán nản, hai tai đỏ lên, giơ tay bịt miệng Lận Phụ Thanh lại, dứt khoát nói: “Đừng nói! Không cho nói!”

Xem như ngươi thông minh, xem như ngươi biết hết rồi, xem như trong lòng ngươi đã cười ta mấy ngàn lần, cũng không cho nói ra ——

Y không phản ứng dữ dội vậy còn đỡ, giờ thì hay rồi, Lận Phụ Thanh cười đến ngã nhào vào lòng Phương Tri Uyên, cười một lúc lâu mới hoãn lại: “Được được được… vậy chúng ta tự đi chơi riêng. Ừm, sau một canh giờ thì gặp lại ở đầu thành nhé?”



Rất nhanh, Lận Phụ Thanh xoay người, vạt áo trắng tung bay, cứ thế đi mất, để lại Phương Tri Uyên vẻ mặt thê lương.

Quả thật là y bốc đồng, muốn tặng Lận Phụ Thanh thứ gì đó, nhưng thực tế muốn tặng gì cũng chưa biết. Giờ thì hay rồi, bại lộ sớm quá, cũng chẳng còn gì bất ngờ. Mà đường lùi cũng chẳng còn, một canh giờ sau y không thể tay không đến gặp sư ca, nói “Ta nghĩ cả một canh giờ cũng không biết nên mua gì cho ngươi”…

Phương Tri Uyên thở dài một hơi, bất đắc dĩ xem xét những mặt hàng trên sạp. Xung quanh dường càng lúc càng có nhiều cặp đôi, chỉ có một mình y đơn độc, một thân áo đen u ám, vẻ mặt chán đời, chẳng hề ăn nhập với bầu không khí náo nhiệt xung quanh mình.

Quà tặng, quà tặng… Chọn làm sao đây…?

Người như sư ca liệu còn thiếu thứ gì?

Đang ngẩn người, sau lưng chợt vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng: “Quý khách ơi! Vị khách áo đen kia ơi!”

Phương Tri Uyên nhíu mày quay đầu lại, thấy một người phụ nữ trông hiền hòa, đầu quấn khăn vải, xắn tay áo, trán lấm tấm mồ hôi, một mình đẩy chiếc xe treo đầy các món đồ nhỏ lung linh đang rao bán. Người phụ nữ thân thiện mỉm cười với y: “Quý khách muốn lựa thứ gì không?”

Đầu óc Phương Tiên Thủ chợt lóe sáng một cái. Đúng rồi! Không biết thì hỏi.

Y sải bước đến xe hàng của người phụ nữ, vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng mở lời: “Vừa mới cưới, không biết nên tặng món gì cho nhà ta vừa ý đẹp lòng.”

Người phụ nữ lau mồ hôi, mỉm cười đầy ẩn ý. Bà là người từng trải, thấy nhiều rồi, vừa nhìn vẻ mặt vị khách này đã biết là kiểu người cứng nhắc, không biết cách lấy lòng người yêu. Hôm nay là ngày vui chung của tam giới, nếu có thể giúp cho một mối nhân duyên thêm phần mỹ mãn, bà dĩ nhiên rất vui lòng.

Thế là bà chống nạnh, niềm nở hỏi: “Quý khách, quà tặng ấy à, quan trọng phải hợp ý. Không biết nương tử của ngài xuất thân thế nào, tính tình ra sao, bình thường thích gì?”

Phương Tri Uyên nhíu mày trầm ngâm: “Hắn… Chuyện của hai chúng ta, nói ra thì rất dài.”

Trong mắt người phụ nữ toát ra một chút hiếu kỳ. Phương Tri Uyên không nhịn được quay đầu đi: “Hắn… Hắn xuất thân tốt hơn ta nhiều. Trên đời này, tất cả mọi thứ ta có thể nghĩ ra, hắn chẳng thiếu gì cả.”

“Từ lúc hai ta quen nhau đã chênh lệch một trời một vực rồi. Mọi thứ của ta, kể cả cái mạng này đều là hắn cho, nhưng ta chưa bao giờ tặng hắn được cái gì ra hồn.”

“Ồ…” Người phụ nữ như lâm đại địch, sờ cằm suy tư, trong lòng đã đoán được bảy phần.

Nghe cách nói này rất giống như mấy câu chuyện khuôn sáo kiểu đại tiểu thư xuất thân danh môn quyền quý yêu một chàng trai nghèo. Chậc chậc chậc, tình huống này đúng là hơi khó.

Phương Tri Uyên tiếp tục nói: “Huống hồ sư… khụ, nhà ta tư dung khuynh thành, tài sắc vô song, kỳ thật là ta trèo cao.”

“Ừm, chuyện này…”

“Tư chất tu hành của hắn rất cao, đạo pháp gì cũng biết một chút. Pháp bảo đan dược bình thường không thể tặng, hắn phất tay một cái là luyện ra rồi.”

Người phụ nữ có chút sửng sốt: “A…”

Nương tử của ngài lợi hại vậy sao?

Phương Tri Uyên chắp tay bước hai bước, cúi đầu, hoàn toàn chìm đắm trong trạng thái giãi bày tâm sự: “Thú cưng cũng không được, trong nhà hắn đã nuôi rất nhiều động vật nhỏ rồi. Thức ăn cũng không cần, hắn biết nấu nướng. Ôi… người như hắn, muốn gì cũng tự tìm được hết rồi, ta quả thực không biết bắt đầu từ đâu.”

“Ngoài ra, hắn còn thông minh tinh tế, chuyện ta muốn tặng quà e rằng hắn cũng đoán ra rồi.”

“Còn nữa, nhân duyên của hắn tốt lắm, gần như tất cả mọi người xung quanh đều ngưỡng mộ. Vả lại…”

Người phụ nữ luống cuống: “Quý, quý khách…”

Phương Tri Uyên bực bội khoát tay: “Ta chưa nói hết đâu, hắn còn…”

Người phụ nữ khóc không ra nước mắt: “Từ từ đã, quý khách! Ngài đừng khen phu nhân nữa, chúng ta phải ngẫm xem phu nhân nhà ngài còn thiếu thứ gì chứ.”

Phương Tri Uyên ngẩng đầu, nghiêm túc chính trực nói: “Thiếu? Hắn thì thiếu cái gì? Ta mà nhìn ra được hắn thiếu cái gì thì còn phải phiền não thế này sao?”

“…”

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Thần tiên yêu đương, cớ gì muốn làm khó người phàm =w=
 
Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt
Chương 223: Ngoại truyện 3 (4) (Hoàn toàn văn)


Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên NguyệtEdit: chi

Đêm sau tân hôn (4)

Thương thay bà chủ quầy hàng đụng phải Phương Tri Uyên, bị Hoàng Dương Tiên Thủ lên cơn “khoe vợ” túm chặt không cho đi, một mực thao thao bất tuyệt ca ngợi nhà mình lên tận mây xanh, hoàn mỹ vô khuyết…

Bà chủ nghe đến suýt rơi nước mắt: Phu nhân nhà ngài là thần tiên phương nào vậy!

Dòng người trong đêm hội vẫn tấp nập không ngừng. Bỗng nhiên từ xa có tiếng pháo hoa vang rền, màu lựu đỏ nở rộ trên bầu trời, ánh sáng xé toạc màn đêm rồi nhanh chóng tắt lịm. Tiếng reo hò của đám đông lại vang lên khắp nơi, rốt cuộc cắt ngang trường thiên đại luận của Phương Tri Uyên.

“Đây là…”

Người phụ nữ cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi, lau mồ hôi trên trán rồi cười nói: “À, đó là pháo hoa. Là để chúc mừng tam giới sinh ra một lần nữa đấy. Cả thành gom góp linh thạch của các tán tu mới đủ, tốn đến mấy vạn linh thạch cơ mà.”

Phương Tri Uyên ngẩng đầu nhìn pháo hoa, mắt đen nheo lại, trong đáy mắt phản chiếu ánh sáng rực rỡ. Người già dắt trẻ, phu thê kề vai, những gương mặt tươi cười tràn đầy sức sống.

Ký ức chợt ùa về. Đã rất nhiều năm trôi qua, y vẫn nhớ rõ đôi mắt trong trẻo sáng ngời của Lân Phụ Thanh thuở bé, nhớ rõ bóng áo trắng bay bay tựa như ánh sáng rực rỡ trước mặt. Y nhớ tiểu sư ca từng dắt tay y đi qua những lễ hội nhân gian, dắt y đi từ đầu đường đến cuối ngõ, thả hoa đăng xuôi dòng ước nguyện, mua xiên trái cây ngào đường vàng óng… có lẽ khi đó, bọn họ cũng từng cùng nhau ngắm pháo hoa.

Phương Tri Uyên thoáng thất thần, nhìn bên cạnh mình trống trải, trong lòng chợt có chút hối hận. Nếu ban nãy y không sinh sự, nếu hiện giờ có Lận Phụ Thanh bên cạnh… y đã có thể nắm tay hắn rồi.

Và rồi, giữa thế gian an bình, không còn vướng bận lo toan này, bọn họ có thể như xưa… một lần nữa nắm tay nhau đi từ đầu đường đến cuối ngõ.

Người phụ nữ kia cũng quay đầu nhìn pháo hoa, nói: “Quý khách… nếu phu nhân đã nguyện cùng ngài kết lương duyên, ắt hẳn rất yêu ngài.”

Bà cũng không còn cách nào khác, theo lời vị khách áo đen này nói, phu nhân nhà y đúng là cái gì cũng không thiếu. Nếu đã vậy, chỉ có thể đổi cách suy nghĩ.

Phương Tri Uyên hoàn hồn, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Không sai, hắn thật sự rất yêu ta.”

Người phụ nữ cong môi cười nhè nhẹ: “Có câu lễ mọn tình sâu. Nếu ngài không nghĩ ra được vật gì xứng với phu nhân, sao không thử nghĩ… dâng tặng một thứ gì đó từ chính bản thân mình?”

“Từ bản thân mình…”

Lại một đóa pháo hoa vút lên không trung, nhấn chìm tiếng lẩm bẩm của Phương Tri Uyên.

Thấy y trầm ngâm, người phụ nữ lại ân cần nói: “Quý khách thử nghĩ xem, phu nhân bình thường thích ngài thế nào… đêm nay, ngài cứ theo đó mà cho người ta một bất ngờ là được rồi.”

Phương Tri Uyên vẫn cau mày, nghĩ một lúc lại nghiêm túc lắc đầu: “Nhưng hắn —— hắn nói bất luận ta như thế nào, hắn cũng thích.”

“……”

Bà chủ quả thật hận không thể đập đầu vào tường.

—— Quý khách, thật ra ngài không phải muốn đi chọn quà, mà là đi khoe vợ đúng không?

Nhưng rồi Phương Tri Uyên như sực tỉnh, khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu cười: “Ừm, nhưng ta nghĩ ra được một chuyện rồi…”

Dẫu có dịch dung, phong thái và khí chất của Hoàng Dương Tiên Thủ vẫn còn đó, chỉ một nụ cười thôi cũng khiến bà chủ ngây người trong chốc lát.

Nhưng ngay sau đó, vị khách áo đen khí chất đặc biệt ấy lại thản nhiên gật đầu: “À, cảm ơn bà.”

Nói xong liền xoay người rời đi, không chút lưu luyến. Y bước nhanh qua dòng người tấp nập, hướng thẳng ra cổng thành phía tây.

“Ơ, quý khách chờ chút! Quý khách…”

Gió đêm lướt qua, nơi đó chỉ còn bà chủ quầy hàng ngơ ngác nhìn theo bóng lưng xa dần, một tay vẫy vẫy giữa không trung. Bà nhìn lại quầy hàng cả buổi chẳng bán được món nào, ánh mắt đăm đăm, rầu rĩ không thôi.

—— Quý khách, ngài cảm ơn gì chứ? Cảm ơn tôi đã lắng nghe ngài khoe vợ à!?

=========

Cùng lúc đó, ở đầu kia tòa thành nhỏ.

Đèn hoa rực rỡ giăng khắp các lầu các ngõ. Lận Phụ Thanh một thân trắng tinh, vừa đi vừa ngắm nghía, thi thoảng dừng chân, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, tiếp tục bước đi.

Đã biết Tri Uyên muốn mua quà cho mình, bản thân hắn cũng không thể tay không được…

Đi thêm một đoạn, Lận Phụ Thanh dừng lại trước một sạp hàng, đưa tay cầm lấy một vật trên sạp, là một đôi chuông cầu phúc.

Không phải thứ gì quý giá, chỉ là được chế tác từ vật liệu có linh khí, xem như một loại pháp bảo thông dụng cấp thấp mà thôi. Nhưng đôi chuông được chế tác rất tinh xảo, một chiếc đen tuyền, chạm khắc hoa văn màu vàng; một chiếc trắng tinh, chạm khắc hoa văn đỏ. Cả hai được buộc với nhau bằng dây tơ hồng, không cần nói cũng biết, đây là đại diện cho Tiên Thủ và Ma Quân.

Ông chủ quầy là một người đàn ông trung niên hào sảng, híp mắt cười hỏi: “Quý khách, muốn tặng cho bạn đời đúng không?”

Lận Phụ Thanh lịch sự gật đầu: “Hôm nay mới vừa thành thân.”

Chạm nhẹ một cái, đôi chuông vang lên tiếng leng keng trong trẻo, phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ dưới ánh đèn. Đây là lời nguyện cầu nhỏ bé nhưng ấm áp mà con người chốn phàm trần ký thác vào vật này.

Trái tim Lận Phụ Thanh mềm xuống, thầm nghĩ: Nếu Tri Uyên cảm thấy thế gian thái bình không chân thực, vậy tặng y món đồ nho nhỏ này là thích hợp nhất rồi.

Kỳ thật hắn hiểu rõ tâm trạng của Phương Tri Uyên, giống như một người gánh vác một cục sắt nặng trĩu đi trên đường núi gập ghềnh suốt trăm năm, đột nhiên một ngày gánh nặng ấy biến mất, con đường trước mặt trở nên bằng phẳng, nhất thời không thể thích ứng được, đây là chuyện vô cùng bình thường.

Lận Phụ Thanh thầm nghĩ, có lẽ qua một thời gian nữa, tâm cảnh hắn cũng sẽ xao động, chẳng qua tiểu họa tinh nhạy cảm với chuyện này hơn hắn mà thôi. Ngay từ khi Dục giới và Bàn Vũ giới phân tách, y đã bắt đầu bất an rồi.

Lận Phụ Thanh tung nhẹ đôi chuông trong tay, càng nhìn càng thích. Hắn lấy thêm một đôi giống hệt như vậy, mở miệng hỏi giá.

Chủ quầy giơ bốn ngón tay ra hiệu: “Một đôi bốn trăm năm mươi linh thạch, ta tính rẻ cho ngươi, hai đôi chỉ tám trăm thôi.”

Lận Phụ Thanh vui vẻ trả tám trăm linh thạch, nhét vào ống tay áo, sau đó đi thẳng ra cổng thành. Cổng Tây là một khu rừng nhỏ, gió đêm hơi lạnh, hắn đi đến ngồi xuống dưới một thân cây, bỏ thuật dịch dung, quay đầu nhìn mấy con chim đậu xuống cành cong cách đó không xa.

Tính toán thời gian, thấy vẫn còn lâu mới đến giờ hẹn, hắn lấy đôi chuông cầu phúc ra, để lơ lửng trước mặt, dùng linh khí khắc tên mình và Phương Tri Uyên lên đó, rồi tiện tay vẽ thêm mấy phù văn có tác dụng an thần. Xong việc, Lận Phụ Thanh cầm nó trong tay, ngắm nghía hồi lâu.

Đôi chuông được linh lực của Ma Quân gột rửa, toàn thân như phủ thêm một tầng sáng dịu nhẹ, toát ra khí chất của pháp bảo cấp cao. Nhưng tính đi tính lại, nó cũng chỉ tốn tám trăm linh thạch và chừng nửa khắc chế tác mà thôi.

Lân Phụ Thanh cầm chuông xoay nhẹ trong tay, thầm buồn cười: Tri Uyên lúc này không chừng sầu muốn chết rồi. Ôi… chẳng biết đến bao giờ tiểu họa tinh của hắn mới nhận ra, chỉ cần mang tâm ý của người thương, những món quà rẻ tiền cũng đủ khiến người ta rung động.

Bên tai truyền đến tiếng xé gió, một luồng lửa đỏ bay vút lên trời, nổ tung thành cảnh sắc rực rỡ. Thành nhỏ xa xa bắt đầu bắn pháo hoa. Ở nơi rừng hoang vắng vẻ ngoài thành này, chỉ có một mình Lận Phụ Thanh ngẩng đầu ngắm nhìn. Nhìn một lúc, hắn chợt mím môi, cảm thấy gió đêm quanh mình có chút lạnh lẽo.

Pháo hoa đỏ rực, bung nở tứ tán giữa không trung, khiến hắn nhớ đến khoảnh khắc Phương Tri Uyên đập nát bản thể ngôi sao của mình ở Bàn Vũ giới. Khi đó hắn vừa mở mắt, nhìn thấy ngọn lửa cháy rực trên nền trời hỗn loạn. Đến khi tỉnh táo lại, Phương Tri Uyên ôm hắn, thân thể cũng đã chết.

Trong lòng Lận Phụ Thanh chợt cảm thấy nôn nao. Nói ra thì, ban đầu hắn vốn muốn dẫn Phương Tri Uyên ra ngoài chơi, vậy mà chưa chơi được gì đã vứt y một mình rồi…

Chậc, hình như không ổn lắm.

Nếu thật sự khiến tiểu họa tinh không vui thì càng không ổn.

Lận Phụ Thanh nhíu mày đứng dậy, tiện tay phủi áo bào. Vẫn chưa tới giờ hẹn, hắn lưỡng lự không biết nên đi vào tìm người hay tiếp tục đợi. Đột nhiên phía sau truyền đến một cảm giác xao động rất khẽ., cùng với khí tức quen thuộc áp sát. Trước mắt Lận Phụ Thanh xuất hiện một mảng tối ấm áp —— là đôi tay che mắt hắn lại.

Lận Phụ Thanh kêu khẽ một tiếng, bước chân dẫm lên cỏ phát ra âm thanh xào xạc, ngay sau đó, hắn bị người phía sau ôm chặt vào lòng.

Chóp mũi người kia cọ nhẹ lên má, giọng nói mang theo ý cười: “Sư ca, là ta.”

Trong lòng Lận Phụ Thanh lập tức mềm đi: “… Biết ngươi rồi. Ngoại trừ ngươi ra còn ai có thể đến gần ta như vậy?”

Miệng thì vẫn chê trách, tay đã nắm lấy cổ tay Phương Tri Uyên: “Bỏ ra bỏ ra, muốn làm gì đây?”

Phương Tri Uyên lại nói: “Đừng nhúc nhích, ta chuẩn bị quà cho ngươi.”

Lận Phụ Thanh ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao?”

Phương Tri Uyên nhướng mày, có chút đắc ý: “Đương nhiên. Sư ca thật sự nghĩ ta cần đến một canh giờ mới chọn xong à?”

Lận Phụ Thanh không đáp, thầm nghĩ: Không phải, ta nghĩ người tốn cả canh giờ cũng không thể chọn được…

Một tay Phương Tri Uyên che mắt hắn, một tay vịn bả vai: “Quay lại đi.”

Lận Phụ Thanh bị y làm cho tò mò muốn chết, nghe lời xoay người trong lòng y, nhắm mắt hỏi: “Được chưa?”

“Ta buông tay, nhưng sư ca không được mở mắt.”

Nhiệt độ trên mí mắt rút đi, rồi lại rơi xuống hai bên má. Hai tay Phương Tri Uyên đang ôm gương mặt hắn. Mí mắt Lận Phụ Thanh không nhịn được run lên. Hắn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của người kia đang từng chút, từng chút một tiến lại gần.

Nụ hôn đầu tiên rơi xuống trán, sau đó đến mũi. Phía xa là tiếng pháo hoa nổ vang, cận kề là tiếng th* d*c che lấp.

Cánh môi Lận Phụ Thanh được ngậm lấy, đôi tay vuốt lên tóc hắn, trượt xuống, chuyển thành cái ôm giữ vững eo lưng hắn. Cái ôm dần trở nên quấn quýt, hô hấp dần trở nên nóng bỏng.

Vị ngọt vương trên môi, tựa hồ vẫn còn dư âm của viên kẹo sữa vừa ăn cùng nhau. Một nụ hôn kết thúc, Phương Tri Uyên ôm hắn chặt hơn, khàn giọng gọi: “Sư ca.”

“Ngươi…” Ma Quân vẫn nhắm mắt, l**m nhẹ môi dưới ướt át, khoé môi mang theo ý cười.

Yết hầu hắn khẽ động, nuốt xuống câu “Ngươi nghĩ thông rồi à?”, đổi thành: “Đây là lễ vật của ngươi à?”

“…”

Đối diện lại chìm vào im lặng.

Một lúc sau, Phương Tri Uyên lúng túng nói: “Không phải.”

Lận Phụ Thanh: “Không, không phải?”

Phương Tri Uyên: “Chỉ là đột nhiên cảm thấy sư ca ngoan quá.”

“…”

Phương Tri Uyên: “Cho ta hôn thêm một cái nữa đi.”

Lận Phụ Thanh vừa bực vừa buồn cười, một tay đẩy y ra: “Cút!”

Hắn thuận thế mở mắt, lại bị ánh sáng gần trong gang tấc làm cho chói mắt, phải nhắm lại, sau đó ngạc nhiên trợn tròn.

Rơi vào mắt là ánh sáng đỏ rực rỡ lấp lánh.

Đó là linh khí tràn ra ngoài, ma sát với gió tỏa ra ánh sáng và nhiệt độ. Phương Tri Uyên đứng trước mặt hắn, hai tay mở rộng, mỉm cười. Hai khí âm dương lưu chuyển dưới làn da, khiến cả người y tỏa ra hào quang màu đỏ ấm áp, như một vị thần.

“Không tìm được món quà nào thích hợp với ngươi.” Phương Tri Uyên chớp mắt, “Nên… ta phát sáng cho người nhìn vậy. Không phải ngươi thích họa tinh biết phát sáng sao?”

Lận Phụ Thanh hoàn toàn ngây ra, không nói nổi nên lời. Phương Tri Uyên lại nghiêm túc nói: “Ta có thể bay lên trời… đến vị trí của họa tinh trước kia.”

“Chúng ta cũng có thể cùng bay lên. Sư ca, hay chúng ta cùng đi nhé?”

“Khoan đã Tri Uyên, ngươi đây là…” Lận Phụ Thanh nắm cổ tay y, vừa mừng vừa lo nhìn chằm chằm, “Ngươi làm thế nào vậy?”

Phương Tri Uyên cười: “Yên tâm, chút trò vặt vãnh thôi. Trước tiên vận công pháp ngũ hành hệ hỏa, sau đó đốt cháy hai khí âm dương là được… Hửm?”

Có tiếng leng keng vang lên, một đôi chuông đen trắng đã được đeo lên cổ tay Phương Tri Uyên. Lận Phụ Thanh dùng hai ngón tay siết chặt dây tơ hồng, ngẩng đầu lên, trong mắt có ánh sáng trong suốt.

Hắn cười nói: “Cảm ơn ngươi, ta rất thích.”

Một tiếng vèo, lại là pháo hoa nở rộ trên đỉnh đầu. Ngoài khu rừng nhỏ vắng vẻ ở phía tây tòa thành, hai bóng người sóng vai cùng ngắm nhìn. Bọn họ ăn ý không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nắm tay nhau, nhìn những đóa pháo hoa sáng rực lên rồi tan biến trong ánh mắt.

Cho đến khi đợt pháo hoa cuối cùng tắt lịm, để lại một vệt sáng kéo dài trên bầu trời đêm. Phương Tri Uyên ôm Lận Phụ Thanh vào lòng, nhẹ bước bay lên trời cao. Hai người bọn họ lao vút lên không trung, bay cao hơn cả pháo hoa, cao hơn cả những tầng mây.

Ở thành nhỏ, những người đã vui chơi suốt đêm chuẩn bị ai về nhà nấy. Có mấy đứa trẻ chưa muốn về, còn ngước mặt nhìn lên, đột nhiên ánh mắt sáng rỡ, kéo vạt áo người lớn: “Mẹ, mẹ ơi, mau nhìn lên trời kìa! Đó là pháo hoa sao?”

“Không phải không phải, đó rõ ràng là một ngôi sao!”

“Sao băng à?”

“Ngốc ạ, có sao băng nào bay lên trời sao…”

……

Ánh đèn ấm áp và thành nhỏ đã xa dần. Trên cao vạn trượng, dưới bầu trời đêm, Ma Quân và Tiên Thủ nằm giữa những tầng mây, gối đầu lên ánh sáng của tinh tú.

Lận Phụ Thanh cười khẽ, ngón tay thon dài móc một cái, áo bào lặng lẽ trượt khỏi bờ vai: “Lấy sao trời và màn đêm làm phòng tân hôn… cũng không tệ.”

Hắn lại nhìn quanh một vòng: “Sẽ không có ai đến đây chứ… Tuy hiện tại không còn người Bàn Vũ nhìn xuống nữa, nhưng có cần ta đặt kết giới không?”

Phương Tri Uyên nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt khó tả: “Ngươi… Ngươi thật sự muốn làm ở đây? Muốn ta vừa… vừa phát sáng vừa làm?”

Lận Phụ Thanh nở nụ cười xấu xa, dùng ngón trỏ chọc vào má nhà mình: “Ngoan, đây là quà cưới của ta.”

Phương Tri Uyên vừa bất đắc dĩ vừa nuông chiều hừ nhẹ một tiếng, hai tay luồn vào vạt áo Lận Phụ Thanh, tiếng chuông lanh lảnh vang lên.

“Được rồi, chút nữa đừng có không chịu nổi lại xin tha.”

Trong khoảng lặng giữa tiếng gió dài, Lận Phụ Thanh thỏa mãn khép mắt. Khoảnh khắc da thịt cận kề, hắn nghe Phương Tri Uyên nhẹ giọng nói:

“Sư ca, ta muốn quãng đời còn lại của ngươi… đều có ngôi sao bên cạnh.”

——————————

Editor có lời muốn nói:

Cuối cùng cũng hoàn thành! *tung bông*

Thật ra thì tác giả có viết thêm hai mẩu truyện ngắn nữa, một là về đôi chủ tớ họ Cố, một là về Thẩm Tiểu Giang, nhưng tôi không định làm hai phần đó, nên đến đây là kết thúc thật rồi~

Cảm ơn mọi người đã đọc đến tận đây nhé. Tôi trân trọng tất cả những bình luận, ý kiến đóng góp, và sự động viên ủng hộ của các bạn.
 
Back
Top Bottom