Trong không gian ảo mộng mà mọi thứ đều được nhuộm một tông màu xanh lam huyền ảo.
Phía dưới là mặt nước trong xanh có thể nhìn xuống tận đáy, nhìn lên trên là khoảng trời xanh cao vút lơ lửng một vài đám mây.
Nhìn sơ qua có lẽ ai cũng nghĩ đây là một bãi biển xinh đẹp nào đó nằm ở một chiều không gian nào đó trong vũ trụ rộng lớn ngoài kia.
Nhưng thực tế đây là lãnh địa được tôi tạo ra bằng các ảo ảnh, đồng thời cũng là phòng làm việc của tôi.
Đây là Thiên Giới, là nơi sinh sống của thần thánh.
Mỗi vị thần sẽ cai quản một vùng đất khác nhau mà ở đó, vị thần đứng đầu phải giám sát phần lớn mọi việc cũng như dẫn dắt thần dân của mình đến những điều tốt lành.
Thiên Giới là một nơi nhàm chán!
Các vị thần ngày ngày phải làm đi làm lại một công việc trong suốt hàng ngàn năm.
Nào là lắng nghe lời cầu nguyện của thần dân, nào là dẫn lối cho các linh hồn đã rời xa cõi trần thế, thi thoảng là phán xét những vùng đất tội lỗi, rồi kết thúc ngày bằng những cuộc họp tẻ nhạt.
Cơ thể tôi càng lúc càng trườn khỏi ghế, ánh phản quang từ các ảo ảnh rọi xuống làm nổi bật lên tấm bảng tên in đậm dòng chữ: "Pisces - Lãnh Đạo Tối Cao thứ 12".
Nghe có thể cao sang nhỉ?
Nhưng thực tế cái danh xưng này chẳng hay ho gì đâu, tôi bất đắc dĩ lắm mới phải nhận cái ghế đầy rắc rối này đấy.
Bởi vì là một trong những người đứng đầu Thiên Giới, tôi không cai quản một vùng đất cụ thể mà tôi và những người đồng cấp chịu trách nhiệm giám sát các vị thần có cấp bậc thấp hơn, cũng như đảm nhận vô số các vấn đề ngoại giao với các vị thần của thế giới khác.
Chẳng cần nói, công việc này còn chán hơn cả công việc cai quản vùng đất.
Nếu như mỗi vị thần đều được điều hành và quan sát đời sống, văn hoá tại vùng đất của mình thì tôi ngày ngày phải nhận 1 đống báo cáo từ họ.
Chẳng nhớ rõ đã bao lâu, tầm đâu đó vài trăm năm chẳng hạn, tôi đã nắm giữ vị trí này, để rồi ngày ngày chìm đắm trong vòng lặp nhàm chán.
Không rõ từ lúc nào, tôi đã nảy sinh ra cảm giác chán ghét công việc này nhưng thần thánh mà, tôi có sự lựa chọn nào khác đâu.
Ngồi trên chiếc ghế thuỷ tinh trong suốt với sự uể oải cao ngút trời, cơ thể mềm nhũn từ từ trườn khỏi ghế cho đến khi nửa người ngập trong dòng nước mát lạnh.
Thực lòng mà nói, từ lâu tôi đã ước cuộc đời tôi sẽ có một ngước ngoặt nào đấy, và rồi:
- Tiền bối!!
Có chuyện lớn rồi!!
Cái người vừa chạy hớt hoảng vừa hét lớn ấy là Alrisha - một trong những hậu bối và là cấp dưới trực tiếp của tôi.
Cô nhóc năm nay cũng vài trăm tuổi rồi... mà thực tế thần thánh chẳng ai quan tâm đến tuổi tác cả.
- Việc lớn à?
Tốt nhất mày nên nói có ai đó hấp hối hay gì gì đó tương tự đấy.
Tôi nói trong khi cơ thể vẫn tiếp tục rời khỏi ghế.
- Tiền bối Aqua đã trốn khỏi thánh địa rồi.
- Gì mà hốt hoảng thế?
Có phải lần đầu con bé trốn đâu?
Làm anh mày mất cả hứng.
- Dạ, nhưng mà Hội đồng Tối cao đang cực kì tức giận!!
Bọn họ vừa bảo em gọi anh đến Thánh đường ngay lập tức ạ.
Lần này có vẻ căng thẳng lắm.
Đây không phải lần đầu tiên tôi bị triệu tập một cách bớt chợt thế này bởi Aqua là em gái của tôi.
Chúng tôi là cặp song sinh và là con của nữ thần Carina.
Tên của chúng tôi đều dựa trên thuỷ mệnh, Pisces có nghĩa là Song Ngư còn Aqua có nghĩa là nước.
Trong nhiều nền văn hoá, "nước" là biểu tượng của sự sống, tượng trưng cho sự thuần khiết, tái sinh và thanh tẩy mọi ô uế.
Nghe mẹ kể rằng, cha mẹ đặt tên chúng tôi như vậy với mong muốn anh em tôi sẽ mang tính cách nhẹ nhàng, điềm tĩnh và thuần khiết.
Tiếp nối đức tính cao đẹp của các Thuỷ Thần, là chỗ dựa chữa lành cho các tâm hồn tổn thương.
Tựa như dòng nước mát lạnh, chỉ cần ngâm mình vào đó, biết bao muộn phiền sẽ tan biến ngay tức khắc.
Nhưng thực tế lại hơi khắc nghiệt một chút, cái tên chỉ là một phần bởi cả 2 đứa chúng tôi đều không mang bất cứ đức tính nào như thế cả.
Aqua quá nghịch ngợm và bốc đồng, tôi cũng bốc đồng và máu chó chẳng kém, cái danh xưng Thần Huỷ Diệt là ví dụ điển hình cho điều đó.
À thì tôi là Thần Huỷ Diệt xuất thân từ gia tộc Thần Bảo Hộ... tôi đã đi ngược lại với truyền thống gia đình...
Như một lẽ thường tình, em gái mà đã gây chuyện thì anh trai sẽ là người bị khiển trách đầu tiên.
Tôi đã quá quen với cảnh tượng này, nhưng chỉ biết bất lực mà thôi.
Dù đã mách mẹ rất rất nhiều lần và mẹ cũng đã trách phạt Aqua nhiều lần rồi đâu lại vào đấy.
- Mẹ kiếp, nữ thần cai quản cả một vùng đất mà chẳng khác gì con điên.
Mở cửa Thánh đường rồi bước vào, trước mặt tôi là 11 vị Lãnh Đạo Tối Cao đang ngồi bàn tàn sôi nổi trên một chiếc bàn tròn.
Mẹ tôi cũng đang hiện diện ở trong Thánh đường, nhưng ngồi trên vị trí cao dành riêng cho các cựu thần.
Nhìn liếc qua có thể thấy bọn họ đang cực kì tức giận.
Trên nét mặt của bọn họ hiện rõ biểu cảm muốn ăn tươi nuốt sống Aqua và hiện tại tất cả thứ cảm xúc đó đổ dồn vào tôi.
- Sao?
Nhìn tôi làm gì?
Đáp lại một câu trong khi bước đến chỗ ngồi của mình trên chiếc bàn tròn mà ở trên đó khắc ghi dòng chữ: Thần Huỷ Diệt Pisces - Lãnh Đạo Tối Cao thứ 12.
- Em gái cậu lại gây chuyện rồi đấy!!
Hay lắm, Pisces!!
Người vừa nói là Leo cũng là người ứng cử chức vụ Lãnh Đạo Tối Cao cùng thời điểm với tôi.
Dù vậy cậu ta hơn tôi tận 4000 tuổi nên đôi lúc Leo hay ném thẳng ánh mắt đố kỵ vào mặt tôi chẳng vì lí do gì cả.
Tôi không đáp lại mà liếc ánh mắt đánh giá một lượt quanh người cậu ta.
Ôi trời, nhìn cái phong cách kỳ quái của cậu ta kìa.
Vừa loè loẹt vừa không tuân theo bất cứ quy tắc nào, đã vậy mái tóc đỏ choét của ta quá nổi bật.
Có quá nhiều màu sắc trên người cậu làm phân tán sự chú ý ra khắp nơi nên dù nhìn mãi, tôi chẳng thể nào tập trung vào gương mặt cậu ta được.
Leo sử hữu ngoại hình của chàng trai trẻ tuổi, nhưng thực tế cậu ta đã hơn 5000 tuổi rồi, hơn tôi tận 4000 tuổi đấy.
Dẫu đã làm việc với nhau hàng trăm năm thì mối quan hệ giữa chúng tôi chẳng tốt đẹp mấy, phải diễn tả bằng từ đối địch cũng đúng.
Cũng dễ hiểu thôi, lửa và nước thì làm sao hoà hợp được.
- Bọn ta vừa bàn nhau rồi, Pisces.
Và đây là kết luận cuối cùng...
Sagittarius thở dài một tiếng, đồng thời đưa tay đẩy gọng kính lão lên.
Sagittarius là vị thần lớn tuổi nhất Hội đồng Tối cao nên ở ông toát ra khí thế trang nghiêm, điềm đạm và phần nào đó là khí thế áp đảo của các bậc trưởng bối.
Lời nói của ông rất có sức nặng nên hiện tại tâm trí tôi đang loạn hết cả lên đây này.
Khi ông chuẩn bị cất tiếng, bỗng tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi.
- Gì vậy?
Sâu thẳm trong ánh mắt bọn họ có gì đó lạ lắm, là ánh mắt mà tôi chưa từng thấy bao giờ khiến tôi cảm thấy có chút bất an.
- Vì đây không phải là lần đầu tiên Aqua vi phạm, nhưng lần này Aqua còn dùng Thánh tích để che giấu vị trí của mình.
Sau nhiều lần như vậy, bọn ta nhận thấy cậu với tư cách là anh trai mà không dạy bảo được nó nên là...
Lại thêm một khoảng ngừng nữa giữa lời nói của ông, Sagittarius lúc nào cũng vậy, toàn làm người khác rùng hết cả mình và ông biết tôi là người trẻ nhất hội đồng nên thi thoảng hay doạ tôi bằng cái ánh nhìn chết tiệt đó.
Nếu là hình phạt gì đó thì đưa ra nhanh đi, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, đây cũng chẳng phải lần đầu tôi bị phạt cùng con em trời đánh.
Haizz... chẳng bất ngờ mấy.
- Pisces... cậu sẽ phải xuống Hạ Giới để lôi cổ Aqua về đây .
Cái này thì đúng là có chút bất ngờ thật đấy!
Tôi đứng hình mất vài giây, vừa cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể.
Cuộc sống lặp đi lặp lại ở Thiên Giới đã quá nhàm chán nên chẳng phải đây sẽ là bước ngoặt mà tôi hằng mong đợi bấy lâu nay hay sao?
Từ từ ngả lưng vào thành ghế, tôi nhắm mắt lại, khoanh tay tỏ rõ tội lỗi và sẵn sàng chấp nhận hình phạt.
Nhưng làm gì có ai biết được, cảm xúc trong tôi đang vui sướng thế nào.
- Được, tôi chấp nhận.
Mọi chuyện thật sự quá yên bình, vừa diễn ra theo chiều hướng có lợi cho tôi, tôi cảm thấy cuộc đời mình thật tươi đẹp làm sao.
Và rồi một giọng nói bất chợt cất lên:
- Thưa Hội đồng Tối cao!!
- Vâng!
Nữ thần Carina, người có ý kiến gì sao?
Sagittarius đáp.
Ngước mắt nhìn về phía giọng nói, người đang đứng trên bục cao chính là mẹ.
Tôi và Aqua giống mẹ như đúc, đều sở hữu mái tóc và đôi mắt xanh lam đặc trưng của các Thuỷ Thần.
Chúng tôi cũng được thừa hưởng vẻ đẹp trong sáng của mẹ chỉ là tính cách có đôi chút khác biệt mà thôi.
- Trước hết ai cũng biết Pisces sở hữu quyền năng mạnh mẽ thế nào, đúng không?
Nhưng tính cách của thằng bé là điều khiến ta e ngại.
Vậy nên ta yêu cầu tạm thời phong ấn sức mạnh của Pisces để tránh những điều không may xảy ra.
- Hảaaaaaaa?????
Mẹ...????
- Chỉ để đề phòng thôi con yêu.
Mẹ nhìn tôi và cười với giọng điệu dịu dàng rồi thoáng chốc đổi sang nét mặt trào phúng khiến tôi chết đúng tại chỗ.
- Điều đó là không được, ai lại đi phong ấn sức mạnh của thần thánh cơ chứ?
Với lại đâu ai biết vùng đất của Aqua sẽ nguy hiểm thế nào?
Mẹ rút lại yêu cầu đó đi!!!
Mặc kệ tôi có van xin thế nào, mẹ vẫn cười mà không thèm đáp lại.
Sau đó lần lượt từng vị thần bắt đầu hưởng ứng với yêu cầu của mẹ.
- Mẹ... dù gì con cũng là thần, là con của mẹ... sao mẹ có thể làm điều đó với con???
- ...
- Mẹ ơiiiii.....
Bên cạnh tiếng cầu xin trong vô vọng, tôi cảm nhận được nguồn sức mạnh trong người mình dần bị rút cạn đến mức cạn kiệt.
Cùng lúc đó, từ phía sau bỗng xuất hiện một cánh cửa khá to mang màu trắng tinh khiết.
Đó chính là cánh cửa kết nối Thiên Giới và Hạ Giới.
- Tạm biệt con yêu, chúng ta sẽ gặp lại sau khi con mang Aqua về đây nhé.
Khi mẹ vừa dứt câu, cánh cửa mở ra, một lực hút kinh hoảng ôm trọn lấy người tôi và kéo tôi bay tót ra ngoài.
Dù có bị lôi kéo ra sao, tôi vẫn dùng hết sức bình sinh để nắm chặt lấy tay nắm cửa.
Bên ngoài là khoảng không rộng lớn nằm giữa biển mây trắng tinh được nhuộm sắc vàng cam của bình mình.
Nhìn xuống dưới không thể xác định được độ cao hiện tại là bao nhiêu.
Tôi gắng gượng bám víu lại Thiên Giới, gắng gượng bám chặt cánh cửa bằng tất cả sức lực.
Và rồi khi ngước mắt nhìn lên, tôi thấy Leo đang đứng trước cửa và nở nụ cười trào phúng.
Cậu ta... cậu ta đang tỏ ra cực kỳ hả hê?!
- Yên tâm, thân thể của thần thánh là bất khả xâm phạm nên dù cậu có rơi xuống cũng không chết được đâu.
- Im đi tên khốn!!!
Kéo tôi lại mau lên.
- Xin lỗi Pisces, đây là yêu cầu của nữ thần Carina, tôi không thể làm gì được.
- Trời ơi, tôi sắp rơi rồi.
- Tạm biệt Pisces.... hehe...
Dù có cố gắng bám chặt hết mức có thể, nhưng sức mạnh đã bị rút cạn, tôi không còn níu giữ được nữa.
Không lâu sau đó, tôi tuột tay mà rơi xuống, thứ duy nhất lọt vào tầm mắt tôi khi đó là nụ cười mỉa mai của Leo.
Chết tiệt!!
Khi quay lại Thiên Giới, tôi nhất định sẽ đập cậu ta một trận ra bã.
Tiếng hét vang vọng trời cao, ánh mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa lơ lửng giữa trời cao, là nơi Leo đang đứng ngoác miệng ra cười.
Hình bóng của cậu ta phai dần, cánh cửa chợt đóng lại trước khi tan vào hư vô, chỉ bỏ mặc tôi rơi tự do xuống vùng đất chết tiệt của Aqua.
- Bay lên... bay lên!!
Mẹ kiếp sao không bay được... aaaaaa.....
Những câu thần chú dường như không có tác dụng, tôi rơi xuống càng lúc càng nhanh mặc cho miệng lẩm bẩm liên hồi.
Khung cảnh phía dưới dần hiện ra, là một vùng đất được bao phủ bởi màu lục, đồi núi xen kẽ nhau tạo thành cấu trúc trùng trùng điệp điệp hoàn hảo.
Lọt thỏm giữa thung lung là cả một thị trấn rộng lớn được quy hoạch theo cấu trúc bàn cờ.
Từ nhà cửa đến đường đi đều được sắp xếp một cách cực kỳ gọn gàng và trông thật đẹp mắt.
Tiếng hét của tôi vẫn vang vọng khắp nơi thu hút sự chú ý của những người dân bên dưới, nhưng bọn họ cũng chỉ đứng nhìn mà thôi, chứ chẳng ai thèm giúp tôi cả.
Vài phút sau, tôi ngã úp mặt xuống đất.
Có lẽ do rơi từ nơi rất cao nên nền đất lún sâu xuống tạo thành một cái hố hình người.
Dù có mang thân thể bất hoại thì ngã từ độ cao đấy vẫn đau thấu tận tim gan.
Thân thể đau nhức một lúc rồi thôi, đất cát dính đầy trên người, tôi còn bị chảy cả máu mũi nữa.
Không phải là do mặt đập xuống đất mà là do trong khoảnh khắc đó, tôi đã sợ đến mức máu trào ngược ra ngoài.
Ôi trời máu của thần thánh quý lắm đấy, trời ơi.
Đường đường là Thần Huỷ Diệt, mà lại bị ném xuống Hạ Giới một cách thê thảm thế này, đã vậy còn là cái vùng đất điên điên khùng khùng của Aqua nữa chứ.
Tôi thề khi bắt được con bé đó, tôi sẽ tẩn cho nó một trận.
- Này cậu nhóc, có sao không đấy?
Tôi gượng dậy khỏi cái hố trong khi đầu óc vẫn còn quay cuồng.
Ánh nắng chói chang rọi xuống khiến đôi mắt đau nhức tạm thời không thể nhìn được gì.
Sau một hồi tôi mới ngẩng mặt lên, trước mắt là một người đàn ông râu ria lồm xồm, mái tóc chỉ có 1 chỏm theo hình chữ nhật còn 2 bên mai cạo trọc, cơ bắp cuồn cuồn, làn da ngăm đen cùng với nét mặt hung tợn.
Ông ta mặc một bộ giáp tồi tàn và vác một chiếc rìu khổng lồ trên vai, thân hình của ông ta to lớn che khuất đi ánh mặt trời trên cao mới giúp tôi khôi phục lại thị lực.
- Không sao, mà đây là đâu thế, ông già?
- Ông già?
Anh đây mới có 30 tuổi mà chú mày lại gọi anh là ông già?
- Hả?
30 tuổi mà nhìn như 60 thế?
- Chú mày có vẻ hơi độc mồm độc miệng quá nhở?
Khi nghe người trước mặt nói rằng mới 30 tuổi, tôi đã bị sốc và rơi vào câm lặng hồi lâu.
Trong tôi bỗng xuất hiện một thứ cảm giác đượm buồn và thông cảm bởi dù gì đây cũng là vùng đất mà Aqua cai quản cơ mà.
Một nơi bẻ cong mọi định luật trong vũ trụ, khi mà ông anh trước mặt lại sở hữu một ngoại hình già hơn tuổi nhiều đến vậy.
Chẳng bù lại cho tôi, vị thần gần 1000 tuổi vẫn sở hữu gương mặt trẻ thơ.
Mà thực tế 1000 tuổi đối với một vị thần là không nhiều, nó tương đương đâu đó khoảng 20 tuổi của nhân tộc.
Trong tất cả các vị thần ở Thiên Giới thì có mỗi tôi và Aqua trẻ hơn tuổi thật.
Có lẽ là do di truyền từ mẹ nên 2 đứa nhìn như mấy đứa thanh niên mới lớn ấy.
Quay trở lại với ông anh già nua kia, tôi nhìn đăm chiêu vào anh ta hồi lâu rồi chảy nước mắt.
- Ủa chú mày đang khóc đấy à ?
Tôi không đáp lại ngay mà đưa tay lên đập vào vai anh ta vài cái cùng nét mặt thương hại.
Vài giây sau tôi mới cất tiếng:
- Khổ thân ông anh vì phải sinh sống tại vùng đất này.
- Sao?
- Mà thôi tóm lại là tôi xuống đây để đi tìm con điên Aqua.
- Aqua?
Nữ thần Aqua á?
Này nhóc cẩn thận lời nói vào, ở đây toàn tín đồ của Aqua thôi.
Chẳng may ai nghe được là chú mày bị ăn đấm đấy.
Nghe vậy, anh ta kéo tôi lại gần, đưa tay khoác vai tôi và thì thầm to nhỏ trong khi đôi mắt vẫn đảo qua đảo lại đám người hóng hớt xung quanh.
- Tôi là anh trai của Aqua nên tôi gọi nó là con điên thì có sao?
- Suỵt!!!!
Tự nhận mình là thần là tội nặng lắm đấy .
- Nhưng tôi là thần thật...
Nghe vậy, anh ta không nói gì nữa mà chỉ nhìn tôi bằng chính ánh mắt thương hại giống hệt tôi nhìn anh, đồng thời anh cũng thực hiện hành động vỗ vai an ủi tương tự khi nãy.
- Khổ thân chú em, mới tí tuổi mà mắc bệnh ảo tưởng.
- Anh nói ai ảo tưởng cơ, xúc phạm thần thánh là tội lớn lắm đấy.
- Thế chẳng phải nhóc vừa gọi nữ thần Aqua là con điên đấy sao?
- Vì tôi là anh trai của nó.
- Thôi thì nếu nhóc muốn tìm thông tin về nữ thần Aqua thì đến công hội hỏi xem sao chứ anh đây không biết gì đâu?
- Công hội?
À phải rồi.
Tôi không nhớ nổi lần gần nhất mình hạ phàm xuống vùng đất này là từ bao giờ nữa, chỉ biết là từ lâu lắm rồi thôi.
Từ thuở thiếu thời, anh em tôi đã sinh sống cùng cha tại chính vùng đất này trong khoảng đâu đó 20 năm.
Phải mãi khi tôi và Aqua bước vào năm tháng phổ thông, chúng tôi mới theo mẹ trở về Thiên Giới.
Thực ra tôi không biết quá nhiều về vùng đất này đâu!
Trong suốt 20 năm đầu đời, chúng tôi thậm chí còn rất ít khi rời khỏi quê nhà của cha nữa.
Trong lúc tìm đường đến công hội, tôi đã quan sát rất kĩ bố cục, kiến trúc và đời sống của thị trấn này.
Nơi đây yên bình đến lạ và dân chúng cũng khá thân thiện, tôi đi đến đâu người dân ngước nhìn đến đó.
Có lẽ là do trang phục quý phái của thần thánh thu hút sự chú ý vì cực kì độc lạ hay đơn giản chỉ vì tôi là người từ phương xa đến mà thôi.
Đi được vài bước lại có vài đứa trẻ chạy lại bắt chuyện bằng những nụ cười hồn nhiên ngây thơ, những chủ rạp hàng mời tôi vào xem các mặt hàng được bày bán rồi còn tặng cho tôi một ít hoa quả mà không lấy tiền và cả những nhóm mạo hiểm giả nhiệt tình giúp đỡ mỗi khi tôi bị lạc đường.
Tôi chưa từng thấy sự bình yên này ở bất cứ nơi nào trước đây.
Nếu như ở cực tây có quần đảo Nguyên Tố do Polaris cai quản, là nơi cực kì hỗn loạn với chiến tranh nguyên tố xảy ra liên miên.
Trung tâm đại lục do Cetus đứng đầu có nhịp sống nhanh, xô bồ đến nghẹt thở.
Thì vùng đất của Aqua nằm ở phía đông nam lục địa và nơi đây đích thị là một nơi để chữa lành.
Thị trấn này được bao bọc một lớp tường thành kiên cố nằm trọn trong lòng thung lũng rộng thênh thang.
Bước ra khỏi tường thành là những cánh rừng nguyên sinh và dãy núi trùng trùng điệp điệp che khuất cả bầu trời.
Các toà nhà nằm liền kề nhau được xây dựng chủ yếu bằng các loại gỗ lâu năm, cũng có một vài ngôi nhà xây bằng bê tông và được xây dựa theo kiến trúc nhà nhiều gian cùng mái cong đặc trưng của phương đông.
Cứ đi được vài bước lại thấy một con sông vắt ngang qua, dòng nước trong suốt luồn qua khe đá, chảy siết về một hướng cuốn theo những bông hoa đủ màu sắc nổi trên mặt nước.
Đàn cá bơi tung tăng bơi lội nổi lên đớp từng miếng ăn mà người qua đường ném xuống.
Và rồi bỗng một vài đứa trẻ không biết từ đâu chạy đến nhảy thẳng xuống sông.
Mặt nước rung động kết hợp với tiếng động lớn khiến đàn cá sợ hãi bơi đi mất.
Ngước mặt nhìn lên trời cao là một màu xanh đẹp đẽ bao phủ cả khoảng không rộng lớn cùng mặt trời đang toả ra ánh nắng rực rỡ, nhưng cứ được một lúc lại bị những đám mây trôi lướt qua che khuất.
Rồi bỗng dòng nước bất ngờ đổi chiều và hướng thẳng về phía tôi.
Thật kì lạ , tôi có thể cảm nhận được hướng di chuyển của dòng nước ấy và cơ thể tôi dường như tương thích với nước.
- Là sao nhỉ?
Mặc dù bản thân tôi cũng là Thuỷ Thần, nhưng thực tế sức mạnh của tôi chẳng liên quan đến nước mà tôi chủ yếu sử dụng các ma pháo mang tính huỷ diệt cao.
Tôi không thành thạo khả năng điều khiển nước như Aqua, cũng chẳng thể dùng nước để chữa lành như mẹ, mà tại sao hiện tại tôi lại có thể cảm nhận rõ sự rung chuyển như vậy.
Có lẽ nào vì bị phong ấn sức mạnh nên khả năng nguyên thuỷ nhất đã thức tỉnh và thực sự tôi cũng có thể sử dụng các khả năng đặc trưng của Thuỷ Thần giống mẹ và Aqua.
Suy nghĩ một hồi, tôi mới quyết định thử tay lên và bắt đầu niệm chú.
Dưới bầu không khí bình yên kì lạ, tôi cảm nhận rất rõ những rung động của dòng nước, nhưng khi thử thi triển một vài ma pháp... thì chẳng có gì diễn ra cả.
Đứng trên chiếc cầu bằng đá vắt ngang qua bờ sông, tôi thử đi thử lại khả năng nguyên thuỷ vài lần.
Kết quả chẳng có gì thay đổi, thất bại vẫn hoàn thất bại.
Một vị thần bị phong ấn sức mạnh thì còn gì là thần nữa.
À mà vì sao mẹ lại phong ấn sức mạnh của tôi, trong khi Aqua vẫn tự do tự tại với thứ sức mạnh khủng bố của thần?
- Aaaaaaaa....
Rõ ràng là gia đình mà chẳng có sự tin tưởng nào cả.
Cuốn theo dòng suy nghĩ lúc nào chẳng hay mà không thèm để ý xung quanh có ai hay không.
Tôi vừa vò đầu bứt tai, vừa hét lên một cách điên dại khiến những người đang bước qua cầu giật nảy cả mình.
- Trời ơi đồ ăn của mình ...
Có một giọng nói cất lên từ phía sau thu hút sự chú ý của tôi.
Quay mặt lại trong vô thức, phía sau là một cô gái đang ngồi bệt dưới đất, mắt nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn rơi vãi khắp nơi.
Cô ấy sở hữu mái tóc bạch kim dài thướt tha được buộc gọn theo dáng đuôi ngựa, đôi mắt màu xanh lam thuần khiến giống hệt màu mắt của tôi, gương mặt búng ra sữa trông thật đáng yêu làm sao!
- Gì mà ngồi bệt dưới đất thế?
Tôi hỏi.
- Tại cậu... tại cậu hét lên làm tôi giật mình đấy chứ!
- Hả?
- Trời ơi, đống đồ ăn bọn mình tiết kiệm cực khổ lắm mới mua được, 2 đứa kia biết mình làm đổ thì sẽ giết mình mất.
Tôi vẫn đứng đấy nhìn không đáp lại lời nào, nhưng vẫn thấy khổ thân người đang quỳ rạp trước mặt.
Cô ấy than trời than đất gì gì mà cực khổ lắm mới mua được đồ ăn, chỉ là chút đồ ăn thôi mà nhỉ?
Với sức mạnh của thần thánh, tôi chỉ cần vẩy nhẹ tay một cái là cả một bàn đồ ăn thịnh soạn hiện ra ấy mà.
- Cậu kia!!!
À mà cậu là cái người rơi từ trên trời xuống ấy hả?
Mà thôi sao cũng được, đền đồ ăn đây.
Nghe vậy, tôi quay trái quay phải, mắt đảo lên đảo xuốn xem có ai xung quanh đây hay không, rồi mới đưa tay chỉ vào mình.
- Tôi hả?
- Ừ!!!
Tại cậu hét lên làm tôi giật mình.
Cậu phải đền đống đồ ăn này cho chúng tôi!!!
- Hả?
Ra lệnh cho một vị thần là tội đáng chết đấy.
- Thần thánh cái chó gì?
Có ăn được đâu, đền đồ ăn đây mà từ từ... sao cậu nhìn giống nữ thần Aqua thế nhở?
Mà thôi hiện giờ đồ ăn quan trọng hơn nên đền đồ ăn đây!!
Cái gì vậy trời?
Cô gái này nói chuyện theo kiểu nửa vời, câu này chưa hết đã chồng câu khác vào khiến tôi không biết phải làm gì.
Tôi chưa từng gặp loại người này bao giờ, ở Thiên Giới ai ai cũng nói chuyện điềm đạm chứ có ai lắm mồm như cái con này đâu chứ.
Đúng là cái vùng đất bất ổn của Aqua mà.
- Thôi được rồi, dù gì ta cũng là thần nên ta có thể nghe lời cầu nguyện của ngươi.
Đống đồ ăn này chứ gì?
Những thói quen cũ vẫn còn đó, tôi đưa tay lên vẫy nhẹ vài cái theo thói quen, nhưng sức mạnh đã bị phong ấn thì làm gì có đồ ăn nào hiện ra nữa.
Cô gái đó nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu còn tôi chỉ ước rằng bây giờ có cái hố nào để mình chui xuống mà thôi.
- Tưởng thế nào, hoá ra là thằng ảo tưởng.
- Cậu nói ai ảo tưởng hả?
Xúc phạm thần thánh là tội chết đấy.
- Thôi đi làm gì có vị thần nào bết bát thế này?
Đừng tưởng mình giống nữ thần Aqua mà dám lên mặt nhé.
- Aqua?
Tôi là anh trai của con điên đấy được chưa?
Như cậu vừa nói, tôi rơi từ trên trời xuống là rơi từ Thiên Giới xuống đấy!!!
Nghe vậy, cô gái không đáp lại mà thay vào đó là ném ánh mắt phán xét về phía tôi.
Tôi cũng chưa nhìn thấy nét mặt này bao giờ, nói đúng hơn là không ai dám nhìn tôi với cái nét mặt ấy ngoại trừ Aqua.
Trời đất ơi, con bé đó đã biến vùng đất này thành cái gì thế này khi mà dân chúng học đâu ra cái nét mặt ngứa đòn y hệt Aqua thế.
- Sao nhìn gì?
Tôi nói tiếp.
- Mẹ thằng điên, đã nhận mình là thần xong còn ảo tưởng mình là anh của nữ thần Aqua.
- Tôi không bị điên, vì cái con Aqua đấy mà tôi bị ném xuống đây, với lại Aqua không như cậu nghĩ đâu.
- Đừng có phán xét nữ thần của tôi.
- Vậy à?
Cái con điên Aqua đấy nhé, nó đã bố láo lại còn lắm mồm, tính tình như con điên trốn trại xong còn lười như chó, nó còn báo hại anh trai mình không b....
Tôi mải nói mà không biết nét mặt cô gái đó đã biến sắc từ bao giờ.
Một luồng sát khí bất chợt ập đến, tôi ngước mắt về phía cổ, nhưng đã muộn mất rồi.
Cái đứa con gái điên điên dở dở bỗng nhảy lên đạp thẳng một phát vào người tôi khiến tôi ngã ngửa ra phía sau.
Đáng lẽ mấy pha như này đối với một vị thần thì có là gì đâu, nhưng giờ đây tôi không tài nào phản ứng kịp mà cuốn theo đà ngã ngửa ra phía sau trước khi chìm vào dòng nước mát lạnh.
Đùa chứ?!!
Vị thần cai quản vùng đất này đã điên lắm rồi, dân chúng ở đây còn điên hơn.••••• To Be Coutinued •••••