Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thương Xuân Mộ - Bán Phàm Yên Vũ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,309
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO0tjrotOZSpEEWg2dgD-MXmG5LsyD9juAVf7AC6O3-jASh7sv2lJbWp2iG3IlAOaYdzTbal3bqRXRCsVNDAbFtVklvJd9bfcv6tGWXB4mgVHMeHG3YtGQBDHNnSnlst7-t8SQj9CwCqwGm0Pbe4Nxe=w215-h322-s-no-gm

Thương Xuân Mộ - Bán Phàm Yên Vũ
Tác giả: Bán Phàm Yên Vũ
Thể loại: Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta sinh, quân chưa sinh, quân sinh ta đã già. Ta xa quân chân trời, quân cách ta góc bể.

Ta sinh, quân chưa sinh, quân sinh ta đã già. Hóa điệp đi tìm hoa, đêm về đậu cỏ thơm.​
 
Thương Xuân Mộ - Bán Phàm Yên Vũ
Chương 1: THANH CA



Lần đầu gặp chàng, chàng ngân nga một khúc ca,

Trong ca khúc có sự ngông cuồng thuộc về tuổi trẻ của chàng.

--

"Uyển phu nhân, lần này ngài lại mang nhiều lụa vẽ đến như vậy, cái này... Thật ngại quá..." Thiếu phụ cười ngượng nghịu, đẩy nhẹ cái giỏ trúc vừa đặt trên bàn về phía nữ nhân đang đứng ở đầu bàn bên kia.

"Mai tỷ, ta và Đào Nhi thường đến quấy rầy, mượn phòng tắm của tỷ, là da mặt ta quá dày, nhưng sao có thể chiếm không của tỷ được." Phương Uyển dứt khoát nhấc giỏ trúc lên, mở tay Mai tỷ ra rồi nhét vào. "Ta biết tỷ luôn muốn cho Tiểu Hổ đi học tư thục, bán chỗ này đi, ít nhiều cũng có thể bù được một chút, dù sao ngày thường ta ở trên thuyền hoa cũng buồn chán lắm, đúng lúc vẽ lụa có thể giúp ta giải khuây."

"Lần trước bán đi chỗ kia, đã đủ cho mẫu tử chúng ta sống yên ổn một thời gian rồi..."

"Nhưng đi học tư thục vẫn chưa đủ, đúng không?" Phương Uyển vỗ vào bả vai nàng ấy một cái, bảo nàng ấy cứ yên tâm, nhưng thấy nàng ấy vẫn ngượng nghịu, nàng dứt khoát không cho nàng ấy cơ hội từ chối, trực tiếp bưng giỏ trúc khác lên, đi về phía cửa sau: "Ta đi tắm trước đây, tỷ cứ suy nghĩ kỹ đi."

Trong phòng tắm, nàng ngâm mình vào bồn tắm, vì nước vừa mới đun xong không lâu, hơi nóng bốc lên, dính chặt lên làn da, trên gò má nàng, tỉ mỉ vuốt v3, ngâm mình trong nước nóng, toàn thân dường như được thư giãn thoải mái, thật sự dễ chịu.

Mỗi lần trở về nơi đây, được tắm rửa thư giãn trong phòng tắm này, có lẽ là khoảnh khắc vui vẻ nhất trong cuộc đời nàng.

Nàng lười biếng tựa đầu vào thành bồn tắm, tầm mắt tự nhiên nhìn xuyên qua lỗ thông gió trên đỉnh đầu, thoáng nhìn thấy áng mây tà dương, chân trời dần tối, sau màn đêm, lại sắp đón ngày tàn.

Đối với Phương Uyển mà nói, thời gian trôi đi đã là một chuyện quá đỗi bình thường, không thể nào khơi dậy bất kỳ một gợn sóng thương xuân bi thu nào trong lòng nàng, dù sao cuộc đời từ nay về sau, đại khái cũng sẽ như vậy thôi. Sớm sớm chiều chiều, đi theo người kia, phiêu bạt là nhà.

Trong lúc mơ màng, một giọng ca trầm lắng, du dương vang lên, theo tiếng vó ngựa chậm rãi, từ xa đến gần, lặp đi lặp lại, cùng tiếng vó ngựa lộc cộc hòa thành một khúc ca.

"Xuân quang hảo, y sam khinh bạc, chi đầu đề điểu; nhân vị lão, thiếu niên cuồng du, túng mã đạp kiều ——"

Trong làn hơi nước mờ ảo, tiếng ca dường như bị sương mù làm nhòe đi, nghe không rõ lắm, nhưng sự vui vẻ dễ nghe trong tiếng ca đó, vẫn vương vấn bên tai không đi.

Một lát sau, tiếng ca đó dường như đã đi xa, tan biến trong không gian này, không còn nghe thấy nữa, nhưng giai điệu dễ thuộc đó, dường như vẫn còn vang vọng không ngừng trong đầu Phương Uyển, gợn lên một làn sóng trong trẻo thản nhiên trong lòng.

Tâm trạng vô thức tốt lên vài phần.

Sau khi tắm xong, ỷ vào việc đã quen thân với mẫu tử Mai tỷ, Phương Uyển chỉ dùng khăn tắm tùy ý lau qua mái tóc ướt chưa búi, lau đi những giọt nước, tùy ý khoác thêm áo ngoài rồi bước ra khỏi phòng tắm, nhưng khi bước vào tiền sảnh lại vô tình chạm mặt một nam nhân xa lạ, người nọ đang đứng bên ngoài cánh cửa trước hé mở, giống như đang hỏi han Mai tỷ điều gì, lại theo bóng dáng nàng bước vào sảnh mà ngước mắt lên, ánh mắt chạm nhau với Phương Uyển.

"A…" Phương Uyển kinh ngạc, vội vàng nghiêng người đi, kéo chặt áo khoác ngoài, che đi lớp áo mỏng manh bên trong.

"Xin... Xin lỗi, a…" Nam nhân cũng đột nhiên hoảng hốt, vội vàng quay lưng đi, lại va vào cánh cửa gỗ khép hờ phía sau, khẽ rên một tiếng.

Phương Uyển bật cười thành tiếng.

Ngoài khe cửa, một con tuấn mã không cam chịu sự buồn tẻ, lắc lắc đầu, chán chường dùng vó cào đất.

Dây cương trên yên ngựa, nằm trong tay nam nhân.
 
Thương Xuân Mộ - Bán Phàm Yên Vũ
Chương 2: ĐẠP XUÂN



Sau này, thỉnh thoảng khi nhớ về chàng,

luôn nhớ đến phía sau chàng, mùa xuân bao la kia.

--

Thuyền hoa neo đậu ở bờ sông cách bên ngoài thôn vài dặm, bên ngoài bến đò là một rừng đào.

Vào giữa mùa xuân, hoa nở rộ trên khắp cành cây, mỗi khi gió nổi lên lại cuốn theo mưa hoa ngập trời, điên cuồng bay tán loạn.

Vài cánh hoa đỏ thắm rơi xuống boong thuyền, trên chiếc bàn thấp trải một tấm lụa trắng, vốn định vẽ nên một bức tranh rực rỡ của đầu xuân, nhưng mực màu trên lụa chưa khô, hình dáng hoa chưa thành, đã vướng phải ý xuân tàn úa trên cành.

Bóng người màu xanh ngọc bích bên chiếc bàn thấp, cầm bút vẽ, cười không được, khóc cũng không xong, chỉ đành nửa như hờn dỗi, bất lực ngước nhìn rừng đào đỏ rực kia.

Nhưng lại nhìn thấy, giữa những cơn mưa đào lả tả, một người cưỡi ngựa, đạp lên con đường đầy hoa rụng, lộc cộc đi đến. Phía sau hắn, có cả một mùa xuân bao la.

"Xin hỏi..." Nam nhân ghìm cương ngựa trước bến đò, hơi cúi người hỏi thăm, sau khi nhìn thấy rõ dung nhan trên thuyền hoa, hắn sửng sốt một chút: "Ừm... Thì ra là cô nương, hôm qua mạo phạm nhiều, mong cô nương bỏ qua cho, dám hỏi... Nơi này có phải là bến đò Bình Hoa?"

Phương Uyển chưa kịp đáp lời, trong thuyền hoa đã truyền ra tiếng kêu kinh hãi của nữ tỳ thân cận Đào Nhi: "Phu nhân, phu nhân, mau đến giúp Đào Nhi…"

Chỉ thấy Đào Nhi lảo đảo bước ra từ trong khoang thuyền, một tay xách ấm trà, một tay bưng khay chén, một chiếc chén trên khay đã chao đảo nghiêng sang mép khay.

Phương Uyển thấy vậy, vội vàng đứng dậy đón lấy, khi xoay người lại một lần nữa thì thấy rõ vẻ mặt ửng đỏ của nam nhân.

"Công tử, nơi này đúng là bến đò Bình Hoa." Đặt chén khay xong xuôi, Phương Uyển mỉm cười trả lời hắn, lại thấy hắn thoáng ngẩn ngơ trong chớp mắt, một lát sau mới hoàn hồn.

"Phu nhân... Tại hạ lại thất lễ rồi." Hắn gãi gãi sau tai, cười ngượng nghịu.

Phương Uyển cười, không có ý truy cứu: "Công tử muốn đi thuyền? Nơi này không có thuyền khách qua lại, không phải bến đò chở khách."

Bến đò Bình Hoa bờ hẹp nhiều gió, lại chỉ là nhánh sông, nên ít có thuyền khách.

"Tại hạ biết, là gia phụ thuê thuyền khách khác, muốn đón ta lên kinh từ bến đò này."

"Thuyền khách đón công tử là hôm nay sao? Thiếp thân đã ngồi trên thuyền hoa này cả buổi sáng, không thấy bất kỳ thuyền bè nào đi qua."

"Ừm... Đáng lẽ là giờ này." Nam nhân ngước cổ, nhìn ngó xuôi ngược dòng sông.

"Công tử lên kinh ứng thí?" Phương Uyển nhấc ấm trà lên, một tay giữ ống tay áo, rót trà vào chén.

"Tại hạ mặt dày... Muốn ứng võ cử."

Lúc này Phương Uyển mới nhìn thấy, hai bên yên ngựa, mỗi bên treo một cây cung và một bó tên, treo sau hai chân cưỡi ngựa của hắn. Dưới lớp quần, đôi chân và cánh tay trước được quấn bằng vải, mơ hồ có thể nhìn thấy những đường nét săn chắc, thuộc về nam nhân luyện võ lâu năm.

Phương Uyển vô tình nhìn rõ, lập tức cụp mắt xuống.

"Đào Nhi, dâng trà cho công tử." Phương Uyển bưng chén sứ lên, đưa cho nữ tỳ bên cạnh. Đào Nhi nhẹ nhàng kéo dây thừng, kéo thuyền hoa lại gần bến đò một chút, vươn người, nhón chân lên, dâng chén trà.

"Phu nhân quá khách sáo rồi." Nam nhân ngại ngùng từ chối.

"Không khách sáo, thiếp thân dùng một chén trà, mời công tử hát cho thiếp thân một bài." Phương Uyển dịu dàng cười một tiếng.

Gió trời vẫn thổi, mặt sông gợn sóng lăn tăn. Hoa đào như tuyết, bay tán loạn thành một trời đỏ rực điên cuồng. Bên bến đò Bình Hoa, bỗng vang lên một khúc thanh ca du dương…

Xuân quang hảo, y sam khinh bạc, chi đầu đề điểu;

Nhân vị lão, thiếu niên cuồng du, túng mã đạp kiều.
 
Thương Xuân Mộ - Bán Phàm Yên Vũ
Chương 3: NHẶT LỤA



Tấm lụa vẽ ấy vốn dĩ phải để dòng sông cuốn trôi đi, mang theo tâm tư hoảng hốt, phiêu diêu một thuở của ta trong tranh.

Nhưng, chàng lại nhặt nó về.

--

Từ hôm đó, ngày nào hắn cũng đến bến đò Bình Hoa. Cột ngựa lại, hắn ngồi trên ván gỗ của bến đò chờ đợi.

Thường thì vào lúc hắn đến, Phương Uyển đang vẽ lụa trên thuyền hoa; Đôi khi Phương Uyển vào thôn, bắt gặp hắn cưỡi ngựa đến trên con đường mòn lát đầy hoa vụn, bèn nhờ hắn trông nom thuyền hoa.

Để tiện lên xuống thuyền, Phương Uyển neo thuyền rất gần bến, chỉ cần bước nhẹ một bước là có thể lên được.

Khi Phương Uyển không có ở đó, hắn ngồi trên bến đò, có thể nhìn thấy rõ những tấm lụa vẽ trải phẳng phơi trên boong thuyền, vẽ cành cây chim hót, hoa lá rực rỡ như gấm, tự mình thành xuân trên nền lụa trắng muốt.

Trong từng nét bút ấy, có tinh thần buổi sớm của chim hót, có vẻ thanh tân của cành non, có sự cuồng nhiệt của hoa nở, lại có cả sự thê lương của hoa tàn, thực sự có thể vẽ được hết thảy hương vị của mùa xuân, vị phu nhân này nhất định là người hiểu xuân, tiếc xuân. Hắn nghĩ.

Hắn cũng yêu xuân.

Hắn luôn cảm thấy nắng hè quá gắt, cảnh sắc mùa thu quá thê lương, cảnh đông quá tịch mịch, chỉ có xuân quang là hoa lệ ấm áp, lại mang theo hương thơm thanh khiết của trăm hoa.

Lúc nhỏ chưa hiểu lẽ tứ thời thay đổi, hắn thường nhặt nhạnh những cánh hoa rụng trong vườn, ngây thơ oán trách với mẫu thân, vì sao hoa lại rụng?

Mùa hoa qua rồi, tự nhiên sẽ tàn. Mẫu thân chỉ cười, nói vậy.

Từ nhỏ đã tập võ, ngày ngày theo cha luyện tập, hắn không sợ khổ cực, chỉ sợ cái nắng gay gắt của mùa hè, luôn khiến hắn, khi còn bé mỗi ngày phải ngồi tấn hai canh giờ, gần như không chịu nổi.

Vì sao không thể bốn mùa đều là xuân? Đêm đến, khi mẫu thân xoa thuốc mát lên làn da cháy nắng đỏ ửng của hắn, hắn lại nhỏ giọng oán trách.

Lần này, mẫu thân không trả lời hắn, chỉ khẽ cụp mắt, che giấu đi điều gì đó.

Vài ngày sau, hắn nghe thấy mấy nô bộc rảnh rỗi buôn chuyện, nói cha lén lút nạp một phòng tiểu thiếp trẻ tuổi với dung mạo xinh đẹp ở bên ngoài.

Khi đó hắn không biết thiếp là gì. Chỉ ngày ngày than thở xuân quang chẳng còn bao, lại phải đợi thêm ba mùa nữa. Đến tận hôm nay, tình yêu ngây ngô của hắn dành cho mùa xuân vẫn chưa từng thay đổi.

"Chẳng lẽ... Chuyện công tử đợi thuyền lên kinh đều là bịa đặt, thực ra chỉ để ngày ngày đến đây ngắm Đào Nhi nhà ta?" Ngay khi hắn đang ngắm tranh lụa trầm tư, sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng cười trong trẻo trêu ghẹo của Phương Uyển.

"Phu nhân đừng nói đùa." Hắn vội vàng xoay người lại, sắc mặt đỏ bừng, liếc nhìn Đào Nhi bên cạnh Phương Uyển một cái, lại ngượng ngùng quay đi.

Đào Nhi nghe vậy, cũng luống cuống tay chân, cứ níu lấy tay áo Phương Uyển cầu xin.

Trong tiếng cười khe khẽ, một cơn gió nhẹ thổi qua, lật tung mấy tấm lụa vẽ mỏng manh trên boong thuyền, cuốn ra ngoài.

"Ôi chao…" Thấy vậy, Đào Nhi hoảng hốt hét lên, chỉ vào tấm lụa bị gió cuốn đi, rơi xuống mặt sông, trôi ra xa, "Phu nhân, phải làm sao bây giờ?"

"Nước không sâu lắm, để tại hạ xuống nhặt." Hắn đứng dậy khỏi bến đò, cởi giày, chậm rãi trầm mình xuống nước sông, khua khoắng nước tiến về phía trước, cho dù nước sông không sâu, Phương Uyển đứng trên bờ vẫn thấy, mỗi khi hắn tiến lên vài bước, nước lại ngấm thêm vài tấc vào người hắn.

"Công tử cẩn thận!" Ngắm nhìn bóng lưng hắn dần dần cách xa bờ, nàng khẽ gọi.

Tấm lụa vẽ rơi ở phía ngoài mạn thuyền, hắn vừa vịn vào thân thuyền tiến về phía trước, vừa thấy tấm lụa vẽ đang bập bềnh trôi theo sóng nước ngay trước mặt, hắn vội vàng vươn tay vớt từng cái một, cẩn thận xem xét rồi vắt lên khuỷu tay.

Cũng may Phương Uyển dùng mực đậm màu có trộn cao chi, lại phơi nắng đã tám phần khô, màu sắc trên tranh không bị nước làm nhòe, đúng lúc hắn cho rằng đã nhặt xong lụa, xoay người lại thì thấy, vẫn còn một tấm, đã trôi ra giữa sông.

Đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển một cái, treo những tấm lụa trên tay lên mạn thuyền, rồi tiến về phía giữa sông, nước đã ngập đến lồ ng ngực hắn.

"Công tử! Giữa sông nước sâu, đừng nhặt nữa! Công tử…" Phương Uyển thấy vậy, cảm thấy nguy hiểm, vội vàng gọi hắn quay lại, nhưng hắn vẫn không hề ngoảnh đầu.

Phương Uyển vội kéo Đào Nhi, bước lên thuyền hoa, nới lỏng dây neo buộc vào cọc bến, thả thuyền trôi theo sóng ra giữa sông.

Nước đã ngập đến mũi hắn, hắn vươn tay ra, chỉ thiếu một chút, chỉ một chút nữa là chạm tới rồi…

Được rồi!

Đầu ngón tay vừa chạm vào tấm lụa, hắn dùng ngón tay móc một cái, giữ chặt góc lụa, nhưng lòng bàn chân lại đạp phải rêu bùn dưới đáy sông, nhất thời mất thăng bằng, ngã xuống nước.

"Ưm…"

Bỗng nhiên, một đôi tay ngọc ngà vội vàng vươn ra, túm lấy cổ áo hắn, dùng hết sức kéo, hắn cũng vội bám lấy mạn thuyền hoa, nhưng dưới chân toàn bùn mềm, không thể dùng nhiều sức để trèo lên, Phương Uyển liều mạng túm lấy hắn, kéo hắn lên thuyền.

"Đào Nhi, dây thừng phải kéo thật chặt, dựa vào bến đò..." Vài chữ thốt ra từ kẽ răng nghiến chặt của Phương Uyển.

Hắn cũng dùng hết sức cánh tay, chống người lên, cuối cùng cũng chống được lên mép thuyền, hai người cùng dùng hết sức, một lần cuối cùng, vào khoảnh khắc hắn trèo lên thuyền thì đã sức lực cạn kiệt ngã đè lên người Phương Uyển.

Quần áo ướt sũng nước của hắn làm ướt áo nàng.

Quần áo ướt đẫm dính vào da thịt của cả hai, không thể che giấu được đường cong của cơ thể dưới lớp vải.

Một người rộng rãi, một người yểu điệu.

Hai cơ thể dán sát vào nhau, gần như chạm vào da thịt của nhau.

Hai người cùng giật mình, nam nhân vội vàng lùi lại, ngược lại lại khiến đôi mắt nhìn rõ hơn thân hình yểu điệu kia, trái tim bỗng hẫng một nhịp.

Hắn luống cuống quay mặt đi chỗ khác, giả vờ như đang kiểm tra tấm lụa vừa nhặt về, thấy tấm lụa này màu sắc tươi tắn, xinh đẹp hơn hẳn những tấm khác, trên lụa vẽ một rừng đào nở rộ như tuyết, bay lả tả khắp trời. Giữa những bông hoa rơi trên lụa… Thấp thoáng một người cưỡi ngựa, đạp xuân mà đến.

Đó là hắn.
 
Thương Xuân Mộ - Bán Phàm Yên Vũ
Chương 4: MỘNG ĐÊM



Chàng đốt một ngọn lửa trên người nàng,

Trong mộng, thiêu đốt nàng.

--

Bến Bình Hoa, đêm khuya gió mát.

Ánh trăng một màu trắng hơi lạnh, nhưng lại chảy thành một dòng nước đen tĩnh mịch, thỉnh thoảng bị gió đêm lay động tạo thành những gợn sóng nhỏ, lấp lánh đen bóng. Màn sương mù trên sông mỏng manh, hơi làm mờ đi một điểm sáng vàng ấm áp bên bến đò, tỏa ra từ chiếc thuyền hoa đang đậu yên.

Vạn vật tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió lay động mặt nước, chợt một tiếng rên khẽ lan truyền ra từ trong khoang thuyền hoa, tan vào trong gió sông.

"A... Chậm, chậm một chút..."

"Ta, ta không chịu được nữa..."

Đôi tay trắng nõn như ngó sen của nàng ôm lấy cổ hắn, mồ hôi mỏng trên cánh tay hòa lẫn với giọt mồ hôi rơi trên má hắn, không phân biệt được, nàng bám lấy hắn, bám chặt như vậy, dường như muốn ép hắn tan vào trong xương tủy của mình, lại như đang ở trên cao, sợ hãi rơi xuống.

Nam nhân dưới thân, mang theo nhịp điệu và sức mạnh như tiếng trống trận, hết lần này đến lần khác đưa nàng lên cao hơn, nàng sợ hãi rơi xuống, lại mơ hồ khát khao rơi xuống.

Càng lúc càng nhanh, càng lúc càng cao. Đột nhiên, nàng như bị ném lên cao, gần như chạm đến đỉnh điểm… Rồi nặng nề rơi xuống.

Dường như muốn vỡ tan thân mình.

Nàng giật mình, đột ngột mở mắt ra, trong khoang thuyền hoa tối tăm, chỉ còn ánh đèn treo ở đầu khoang, lay động nhẹ nhàng trong gió sông, tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

Trong bóng tối, nàng thấy một giọt mồ hôi, từ trán mình rơi xuống trên tấm chăn lụa, nhanh chóng bị lụa thấm hút… Hóa ra là mộng.

Nàng khẽ nhích người, liếc nhìn Đào Nhi đang ngủ say trong khoang bên cạnh qua vách ngăn hờ, thấy nàng ấy đang ngủ say sưa, không hề bị mình làm kinh động chút nào.

Tiếng thở d ốc khe khẽ của nàng, càng trở nên rõ ràng hơn trong khoang thuyền tĩnh lặng, ngay cả bầu không khí yên bình tĩnh lặng ban đêm cũng bị khuấy động trở nên hỗn loạn.

Nhưng hỗn loạn, đâu chỉ là hơi thở.

Phương Uyển đặt tay lên ngực, đầu ngón tay chạm vào nhịp đập, như một khúc nhạc lạc nhịp, tán loạn vô chương.

Sao lại, có loại mộng này? Trong mộng... Sao lại là hắn? Phương Uyển có chút hoảng loạn, lặp đi lặp lại câu hỏi trong đầu, giả vờ mình là người nghi vấn, để che đậy câu trả lời mà trong lòng nàng đã sớm biết, và ngày càng trở nên rõ ràng trong tâm trí…

Ban ngày hắn ngã lên người nàng, trong khoảnh khắc đó, cơ thể nàng dường như bị lửa đốt cháy.

Đến tận bây giờ, nơi tiếp xúc với hắn qua lớp áo, trong cơ thể vẫn còn hơi nóng bốc lên.

Hắn vì nàng lội sông nhặt lụa, ướt sũng, nhưng hai người là nữ nhân, dù sao cũng không tiện giúp một nam nhân xử lý quần áo, Phương Uyển chỉ có thể liên tục xin lỗi, sai Đào Nhi lấy áo choàng của mình trong rương ra, để hắn tạm thời khoác lên, đến nhà dân trong thôn mượn quần áo khô thay.

"Phu nhân, y phục của ngài cũng ướt rồi, mau thay ra hơ khô đi, kẻo bị cảm lạnh." Sau khi tiễn hắn đi, Đào Nhi nói với nàng như vậy.

Nàng để Đào Nhi đỡ vào khoang, để nàng ấy hầu hạ thay y phục, nhìn nàng ấy lo lắng bưng đến chiếc áo khoác lông nhẹ mùa thu, muốn khoác lên cho mình ấm.

Nhưng Đào Nhi nào biết, nàng đâu sợ lạnh. Thân thể nàng, nóng bỏng như vậy.

Mỗi tấc da tấc thịt thịt đã chạm vào thân thể hắn, dường như bị đốt cháy bằng những đốm lửa nhỏ. Đến tận đêm khuya, trong mộng bùng lên thành một ngọn lửa dữ dội…

Thiêu đốt nàng, hoàn toàn.
 
Thương Xuân Mộ - Bán Phàm Yên Vũ
Chương 5: KINH CHIẾU



Có lẽ vì vẽ quá nhiều cảnh xuân, mới khiến ta lầm tưởng,

Rằng mình cũng đang ở trong mùa xuân ấy.



Hôm sau, nam nhân cả ngày không xuất hiện ở bến đò Bình Hoa.

Hôm nay, bến đò Bình Hoa yên tĩnh lạ thường, một cơn gió cũng không thổi qua. Phương Uyển sai Đào Nhi mang một giỏ lụa mới vẽ đến chỗ Mai tỷ, còn nàng vẫn bày bàn thấp trên boong thuyền để vẽ lụa.

Nhưng bên cạnh bàn thấp, lại chỉ để một dải lụa. Trên lụa là hoa đào như tuyết, thiếu niên phóng khoáng.

Dải lụa ấy, không đưa cho Mai tỷ.

Phương Uyển vừa chấm mực vào đầu ngọn bút, định đưa bút lên dải lụa trắng, ánh mắt lại không khỏi liếc về con đường mòn đầy hoa đào ở bến đò, nhìn khoảng không trống trải kia, ngay cả một cánh hoa đào cũng không bay.

"Ôi trời!" Một giọt mực đậm từ đầu bút trượt xuống, dính lên dải lụa trắng, nàng mới giật mình hoàn hồn. Nhưng thấy vết mực kia đã loang ra trên lụa, nhuộm thành một mảng đen sẫm, thật tiếc cho dải lụa kia.

Thôi vậy. Phương Uyển có chút thất bại đặt bút xuống, lấy trấn giấy đè lên tấm lụa mỏng trên bàn, đột nhiên một trận tiếng bước chân xào xạc, mơ hồ từ ngoài bến truyền vào tai nàng, nàng vội vàng ngẩng đầu lên, thấy Đào Nhi xách giỏ trúc không trở lại trên boong thuyền.

"Phu nhân, đây là vị công tử tối qua đưa đến chỗ Mai tỷ." Vừa bước vào thuyền hoa, Đào Nhi đã đưa cho Phương Uyển một chiếc áo choàng, Phương Uyển nhìn kỹ, chính là chiếc áo hôm qua nàng sai Đào Nhi lấy cho hắn khoác.

"Cất vào rương áo đi." Phương Uyển khẽ cụp mắt, thản nhiên đáp.

Hắn sẽ không quay lại nữa sao? Hắn còn chưa đợi được thuyền buôn lên kinh mà? Đào Nhi quay người vào khoang thuyền, Phương Uyển lại không thể kìm nén những nghi vấn liên tiếp trào dâng trong lòng.

Từ khi tạm dừng ở bến đò Bình Hoa, nàng ngày ngày oán trách bến đò này nhiều gió, không ngừng quấy rầy những tấm lụa trắng trên bàn vẽ của nàng, khiến nàng không thể hạ bút. Hiếm khi hôm nay không có gió, cây cối hoa cỏ đều tĩnh lặng, lại hoang vắng đến nỗi khiến nàng bực bội.

Phương Uyển đứng dậy khỏi bàn thấp, xoay người lấy túi nước treo bên cửa khoang, ném một câu vào trong: "Đào Nhi, nước sắp hết rồi, ta ra giếng làng múc một ít."

Bước lên bến đò, nàng đi qua con đường mòn đầy hoa đào không một gợn gió. Phía sau nàng, bầu trời phản chiếu trên sông dần tối sầm lại, báo hiệu ngày và đêm sắp giao nhau.

Giếng nước của làng ở phía xa bến đò, Phương Uyển phải đi một đoạn đường dài, qua vài hộ gia đình thưa thớt trong làng, tìm đến chỗ giếng nước mà Mai tỷ đã chỉ cho nàng.

Giếng nước ở đầu làng, được đào bên con đường đất vàng dẫn vào làng, đi theo con đường đất vàng đó, có thể đến được trấn bên cạnh. Nghe Mai tỷ nói, trấn bên cạnh buôn bán sầm uất, nhiều trai tráng trong làng đều dựa vào trấn đó để kiếm sống, có người mở cửa hàng buôn bán, có người làm thuê trong cửa hàng của người khác, nhờ đó nuôi sống cái làng nhỏ bé bên bến đò này.

Mai tỷ còn nói, nhà họ Tần giàu có nhất vùng ở trấn ấy rất hay làm việc thiện, mỗi tháng đều chọn một ngày, phát cháo phát gạo ở chợ. Mai tỷ tháng nào cũng dò la kỹ càng ngày tháng, dậy thật sớm để chen vào hàng dài người xếp hàng lấy lương thực.

Nàng ấy cũng mang lụa vẽ của nàng đến trấn ấy bán, mỗi lần bán lụa về, đều kéo nàng lại không ngừng kể lể đường phố náo nhiệt phồn hoa như thế nào, bảo nàng nếu có thời gian rảnh rỗi nhất định phải đi dạo chơi một phen.

Phương Uyển chỉ cười một tiếng, tùy ý đáp lời nàng ấy. Nàng vốn không thích những nơi đông người ồn ào, nên mới neo thuyền hoa ở bến đò yên tĩnh này.

Sống một cuộc sống tùy theo hoàn cảnh là tốt nhất.

Phương Uyển đặt túi nước bên miệng giếng, giếng nước kia không sâu lắm, chỉ cần cúi đầu một cái là có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên mặt nước. Nàng xoay trục quay bên cạnh, thả chiếc thùng nhỏ buộc vào dây thừng xuống, cho đến khi nghe thấy tiếng nước giếng ào ào chảy vào thùng, nàng tăng thêm chút sức lực, kéo chiếc thùng đầy nước kia lên.

Trời dần dần nhá nhem tối, ánh tà dương nghiêng về phía bến đò, bóng dáng mảnh khảnh của Phương Uyển dần bị bao phủ trong bóng tối rộng lớn của ngôi làng, có vẻ nhỏ bé yếu ớt, giống như một bóng hình khó nhận ra trên thế gian.

Nàng nhấc túi nước bên cạnh lên định hứng nước giếng thì đột nhiên nghe thấy trên con đường đất vàng sau lưng, một đợt vó ngựa dồn dập, từ xa đến gần, lọt vào tai Phương Uyển, nàng nhìn chằm chằm vào túi nước, sợ nước tràn ra, khóe mắt khẽ liếc nhìn một cái, trong ánh chiều tà mờ ảo, nàng thấy một con tuấn mã quen mắt, trên lưng ngựa, là nam nhân tao nhã mang theo một chút phong trần kia.

Là hắn ---

Nàng thoáng sững sờ trong chớp mắt, tiếng vó ngựa như mưa rơi kèm theo cuồng phong, đã từ sau lưng nàng quét qua, trong khoảnh khắc ấy, nàng hoảng hốt, bất chấp tất cả mà đuổi theo.

Túi nước đựng tám phần bị bỏ lại bên miệng giếng, suýt chút nữa rơi xuống giếng, Phương Uyển giật mình hoàn hồn, vội vàng xoay người lại túm lấy túi nước.

Nàng nhìn xuống giếng, lại thấy trong nước giếng phản chiếu khuôn mặt mình… Nàng đã là một phụ nhân.
 
Thương Xuân Mộ - Bán Phàm Yên Vũ
Chương 6: THIÊU ĐỐT CƠ THỂ



Hắn hỏi ta, vì sao khoảng thời gian này đặc biệt thích vẽ mùa xuân?

Ta không dám trả lời. Bởi vì có một người, đã mang đến một mảnh xuân quang trong cuộc đời ta.



"Hôm trước đã xác nhận với thuyền hành, thì ra là có cơn lũ xuân ở thượng nguồn, nên thuyền hành bị chậm trễ mấy ngày, ước tính vài ngày nữa sẽ đến." Hắn đứng bên bến đò, vừa theo thói quen những ngày trước, buộc dây cương vào cọc gỗ bên bến, vừa nói với Phương Uyển.

"Thì ra là lũ xuân thượng nguồn, xem ra mấy ngày trước là ta hiểu lầm công tử rồi." Khóe môi Phương Uyển khẽ nhếch lên một nụ cười.

Nụ cười ấy nhạt nhòa, như thể giấc mộng mấy ngày trước chưa từng tồn tại, như thể sự nóng nảy mấy ngày trước chỉ là một thoáng lầm tưởng. Nàng không suy nghĩ thêm về hắn nữa, dùng tâm trạng nhẹ nhàng như khi mới gặp gỡ để đối đãi với nam nhân trước mặt.

Nàng, nên lạnh nhạt mới phải.

Nam nhân ngồi khoanh chân trên ván gỗ ở bến đò, nhìn Phương Uyển bưng chăn gối từ trong khoang thuyền ra phơi trên boong, hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, hôm nay thời tiết quả thực ấm áp.

"Phu nhân hôm nay không vẽ tranh?" Hắn nhìn bóng dáng Phương Uyển ra ra vào vào trong thuyền hoa, tùy ý hỏi.

"Mấy ngày nay vẽ nhiều, có chút mệt mỏi rồi." Phương Uyển vừa ôm ra một chiếc chăn mỏng từ trong khoang thuyền, vừa cong môi tùy ý đáp.

Nàng trải chăn ra trên boong, Phương Uyển từ trước đến nay vốn không câu nệ tiểu tiết lại hiếm khi cẩn thận xem xét bốn góc chăn, nàng để mình tập trung vào công việc trong tay, cố ý không nhìn nam nhân ngồi tùy tiện trên ván gỗ ở bến đò, đến nỗi nàng không hề phát hiện, ánh mắt hắn không hề rời khỏi người mình dù chỉ trong chớp mắt, trong đôi mắt khẽ khép hờ ấy mơ hồ có một dòng cảm xúc sâu sắc, như một xoáy nước sâu không thấy đáy trong đầm mực… Tự mình cuốn bóng dáng nàng vào trong, xoáy, nuốt chửng.

Phương Uyển nhận ra sự im lặng của hắn, trong lòng thoáng nghi ngờ, theo bản năng ngẩng đầu muốn nhìn về phía bến đò, nhưng bả vai vừa khẽ động đậy một chút, nàng giật mình, kìm nén động tác, cứng rắn xoay người lại, đi về phía trong khoang thuyền, cho đến khi nhìn thấy chiếc chiếu cỏ trống trải trải trên sàn thuyền, nàng mới bừng tỉnh, chăn, gối có thể phơi, sớm đã bị nàng mang hết ra rồi.

Nàng ngẩn người một lát, thở dài, tay không đi ra khỏi khoang thuyền.

"Sao không thấy Đào Nhi cô nương giúp phu nhân một tay?" Nàng vừa bước lên boong thuyền, hắn hỏi.

"Nàng ấy à, đi cùng Mai tỷ đến trấn bên cạnh rồi." Phương Uyển cười nói một tiếng. Tối qua trước khi đi ngủ, Đào Nhi nói đến việc ngày mai Mai tỷ muốn đến trấn, rủ cả nàng ấy đi, nên muốn hỏi ý kiến của nàng.

Từ trước đến nay nàng vẫn luôn khoan dung, mặc dù nói Đào Nhi là thị nữ thân cận, nhưng phần lớn thời gian Phương Uyển lại coi nàng ấy như muội muội, huống hồ nàng cũng không phải là người cả ngày cần người hầu hạ, nên đã đồng ý với nàng ấy.

Trong nửa đời người của nàng, mặc dù phần lớn thời gian đều có người hầu hạ bên cạnh, nhưng cuộc sống tự lực cánh sinh, nàng đã quen rồi. Không bằng nói, phần lớn thời gian, trong lòng nàng luôn cảm thấy mình cô đơn sống một mình. Bây giờ có Đào Nhi hầu hạ bên cạnh, lại có chiếc thuyền hoa này rong ruổi trên sông, ngắm nhìn phong cảnh, là sự chu đáo mà người kia ban cho.

"Hôm trước tại hạ vội vã về nhà một chuyến, đi gấp, chỉ đành gửi chiếc áo choàng của phu nhân cho một góa phụ ở phía tây thôn, lúc đi, nghe nàng ấy nói về lụa vẽ của phu nhân." Nam nhân hơi ngẩng đầu, nhìn Phương Uyển đứng trên boong thuyền, một cơn gió sông nhẹ nhàng thổi qua, khiến chiếc váy đơn bạc của nàng tung bay, trông như một tiên nữ trong làn khói sóng.

Hắn nhìn nàng, không rời mắt được.

"Ồ? Mai tỷ nói gì về ta?" Phương Uyển tùy ý vén mái tóc bị gió thổi rối tung, ngẩng đầu lên lại chạm phải ánh mắt hắn.

"Nàng ấy nói, trước đây phu nhân hay vẽ cảnh điêu tàn của hoa sen mùa thu, tuyết sương mùa đông, vì sao khoảng thời gian đặc biệt thích vẽ mùa xuân?" Câu này là nghe từ chỗ Mai tỷ, nhưng ngữ điệu hơi nâng lên ở cuối câu hỏi, là do chính hắn thêm vào.

"Xuân quang đang đẹp, cả ngày vẽ cảnh suy tàn của thu đông, có chút không hợp thời."

Vẻ tao nhã lễ độ thường ngày của hắn, dần dần bị thu lại, bị che giấu bởi đôi mắt ngày càng sâu thẳm. Phương Uyển khẽ cụp mắt, né tránh ánh mắt đang mơ hồ trở nên nóng rực của hắn.

Nhưng nam nhân lại đứng dậy khỏi ván gỗ, từ từ tiến về phía thuyền hoa, Phương Uyển ngơ ngác nhìn bóng dáng hắn ngày càng đến gần, hé miệng muốn hỏi, mở miệng, lại nghẹn ngào.

Nàng nhìn hắn bước qua mạn thuyền, trong khoảnh khắc bước lên boong thuyền, thuyền hoa khẽ lắc lư một cái, lập tức đánh rơi trái tim đang treo lơ lửng của nàng.

Hắn đến trước mặt nàng, cách chỉ một bước chân, ánh mắt hắn khóa chặt đôi mắt của Phương Uyển, ánh mắt ấy, sâu thẳm đến nỗi khiến Phương Uyển phải nín thở. Nàng chỉ thấy, đôi môi mỏng kia từ từ hé mở trước mặt nàng, một lát sau, mới nghe rõ giọng nói trầm thấp của hắn…

"Phu nhân có biết, là Thiếu Du đã nhờ phụ nhân kia mời Đào Nhi cô nương đi không?"
 
Thương Xuân Mộ - Bán Phàm Yên Vũ
Chương 7: HOAN DU



Ta luôn cho rằng, d*c vọng sinh ra từ tình cảm.

Gặp được hắn, mới biết không phải vậy.



Ban ngày ban mặt, trong khoang thuyền của thuyền hoa lại tối tăm, chỉ có mấy sợi ánh sáng yếu ớt lọt qua khe hở rèm cửa sổ bốn phía chui lọt vào, chiếu vào bụi bặm lơ lửng trong khoang.

Ánh nắng như sợi chỉ, mơ hồ hé lộ đường nét quấn quýt khó phân trên giường.

Bên ngoài khoang thuyền, gió sông lướt qua rừng đào, nhuộm nửa bầu trời thành một mảnh đỏ rực, ý xuân nồng đậm, phủ lên thuyền hoa, tràn vào bên trong khoang thuyền, chảy thành một mảnh kiều diễm.

Một mùi hương thuộc về nữ nhân từ lớp lớp xiêm y rơi xuống tràn ra, lan tỏa trong khoang thuyền không mấy rộng rãi, cũng lượn lờ nơi chóp mũi hắn, tựa như những ngón tay vô hình trêu chọc, khơi gợi hơi thở thô nặng của hắn.

Hắn ngồi trên mép giường, ôm dáng người mảnh khảnh của nàng lên trên chân mình. Thân hình nàng nhẹ nhàng như một cánh hoa rơi, được người yêu hoa nâng niu trong lòng bàn tay, dịu dàng thương tiếc.

Phương Uyển không hề có vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, yêu kiều hào phóng, thân thể thành thục yểu điệu khẽ run rẩy, vặn vẹo, bản năng đáp lại những vuốt v3 của hắn trên cơ thể nàng. Dưới những ngón tay thô ráp chai sạn của hắn, làn da trắng như ngọc bích của nàng nổi lên những nốt sần nhỏ, khao khát những vuốt v3 nhẹ nhàng như gió của hắn.

Hắn ngậm lấy nụ hoa trên cành của nàng, đ@u lưỡi ướt át cảm nhận được nó khẽ nở rộ. Cơ thể Phương Uyển lập tức run rẩy, vòng tay ôm lấy hắn, bàn tay nhỏ bé vội vàng cởi dây lưng quần hắn ra, hắn cảm nhận được một vùng ẩm ướt do nàng tiết ra qua lớp vải quần.

Tựa như một ngọn lửa thiêu đốt giữa hai ch@n, nóng rực khó nhịn, hắn ôm chặt lấy thân hình mảnh dẻ kia, một cú th úc mạnh, vùi sâu vào trong…

Một kh0ái cảm tràn lên từ sống lưng, khiến nàng run lên dữ dội, đầu ngửa ra sau, móng tay c ắm vào tấm lưng dày rộng của hắn, vài sợi tóc dính mồ hôi rơi xuống trước xương quai xanh, tăng thêm vài phần yếu đuối và quyến rũ.

Hắn hôn l3n cần cổ trắng ngần của nàng, điên cuồng li3m m*t, mỗi nhịp điệu đều mang đến những đợt sóng hoan lạc, dần dần nuốt chửng lý trí và cảm giác ít ỏi còn sót lại của hắn. Như dòng nước sông ngày hôm đó, từng tấc dâng cao, gần như nhấn chìm hắn.

Nhìn thấy đỉnh cao của hoan lạc, hắn ôm chặt lấy thân hình uyển chuyển kia, dồn sức vào bụng dưới, càng cuồng nhiệt, càng nhanh hơn, hăng hái tinh thần… Trong khoảnh khắc, hắn hoảng hốt nhìn thấy, bàn tay vươn dài của mình, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, giữ lấy dải lụa vẽ, ngay sau đó trọng tâm mất thăng bằng…

Làn sóng kh0ái cảm tràn qua, hắn gần như nghẹt thở.

Hắn và nàng nằm ngã người trên chiếc giường nhỏ, mồ hôi hòa quyện vào nhau. Phương Uyển gối đầu lên vai hắn, trước mắt là một mảnh mờ trắng, một mùi hương nam tính nồng nàn bao quanh nàng, như một vòng ôm dịu dàng vững chãi, nàng trút hết sức lực, toàn thân thả lỏng nằm trong hương thơm đó.

Tâm trí bị d*c vọng cuốn trôi, nàng gần như không thể ghép lại được, ngọn lửa ban đầu, là ai đốt cho ai?

Một vài mảnh vụn ẩn hiện trong tâm trí mơ hồ như sương mù.

"Phu nhân có biết, là Thiếu Du nhờ phụ nhân kia mời Đào Nhi cô nương đi không?"

"Công tử, vì sao?"

"Có một việc, muốn hỏi phu nhân."

"Công tử có chuyện gì muốn hỏi?"

"…Phu nhân, vì sao đêm đêm lại ở trong mộng của Thiếu Du?"

Lời hắn vừa dứt, nàng đã kiễng chân, cắn lấy đôi môi chưa khép của hắn… Là nàng, xúc động vượt qua ranh giới đó.

Rồi, nàng cảm thấy mình bị bế ngang lên, mang vào trong khoang thuyền, chăn nệm phơi ở bên ngoài, trong khoang chỉ còn lại tấm đệm rơm, thô ráp đâm vào da thịt, hắn ôm nàng, đỡ nàng lên trên, không muốn nàng bị đau chút nào.

Phương Uyển cảm thấy nam nhân bên cạnh khẽ trở mình, im lặng không nói gì, chỉ vươn tay ôm nàng vào lòng, nàng trút bỏ mọi phòng bị nằm trong vòng tay hắn, không thắng nổi sự mệt mỏi của cơ thể, nặng nề nhắm mắt lại.

Thật tốt... Hoan lạc như vậy… Đã rất lâu rồi, chưa từng có lại.
 
Thương Xuân Mộ - Bán Phàm Yên Vũ
Chương 8: TẦM HOA



Trước khi gặp hắn, thực ra ta không giỏi vẽ xuân.

Đã từng thử vẽ, nhưng cảnh xuân dưới ngòi bút nếu không quá suy tàn thì cũng quá diễm lệ… Khiến người ta đố kỵ.



Trên đường đất vàng, một con tuấn mã phi nước đại, tung lên một vệt bụi xuân, bay lên thành khói sau vó ngựa.

Trên lưng ngựa có hai bóng người, người điều khiển ngựa mặc một bộ quần áo gọn gàng, cổ tay cầm dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa mạnh mẽ hữu lực, trong nhịp điệu phi nước đại, mái tóc bay phấp phới, tinh thần phấn chấn.

Bên eo hắn, có một đôi tay mảnh khảnh ôm chặt.

Người phía sau được một chiếc áo choàng dài màu trắng bao phủ kín mít, mũ trùm đầu rộng che khuất cả mũi, ẩn giấu dung nhan dưới mũ trùm trong một vùng bóng tối, khiến người ta không nhìn rõ được.

Khi ngựa phi nhanh, nàng khẽ siết chặt vòng tay, nghiêng đầu tựa trán vào tấm lưng rộng rãi vững chắc phía trước.

Đột nhiên, nam nhân giật mạnh cổ tay một cái, dây cương căng chặt, con ngựa nghiêng hướng, rẽ vào một con đường nhỏ trong rừng cây bên cạnh, bước chân ngựa chậm lại, theo làn gió nhẹ nhàng, đi xuyên qua khu rừng nhỏ này.

Trong chốc lát, một mảnh tươi thắm từ từ chuyển từ nhạt sang đậm sau những tán cây xanh um tùm, phản chiếu vào ánh mắt hai người… Trăm hoa nở rộ như biển, lay động thành sóng.

"Nơi này… Đẹp quá!" Một tiếng kinh ngạc vang lên từ dưới mũ trùm.

Nam nhân kéo ngựa dừng lại, tung người nhảy xuống ngựa, đưa hai cánh tay dài đỡ nữ nhân xuống ngựa.

Nàng vừa đặt chân xuống đất đã lật mũ trùm xuống, lộ ra dung nhan giấu sau mũ đã lâu, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

"Chàng muốn cho ta xem, chính là cái này?" Phương Uyển hơi nghiêng đầu, nhìn về phía nam nhân bên cạnh.

"Ừm... Sáng nay khi đi đến bến đò... Vô tình phát hiện." Đôi mắt kinh ngạc mang theo nụ cười của nàng, rơi vào người hắn, nhìn thẳng vào hắn, khiến hắn đột nhiên có chút ngượng ngùng, có chút chột dạ.

Phương Uyển trải đời nhiều, sao có thể không nhìn ra biểu cảm nhỏ nhặt đó của hắn, nàng cung chỉ khẽ cười một tiếng, cũng không vạch trần hắn.

Mặc dù cả ngày nàng chỉ quanh quẩn trên thuyền họa, ít khi đi lại, cũng không đến nỗi ngốc nghếch mà không nhận ra, con đường vừa rồi, căn bản là hai hướng khác nhau với bến đò.

Nhưng trong lòng lại trào dâng chút vui sướng, như những đóa hoa nhỏ nở trên đường.

Nàng tiện tay cởi áo choàng xuống, khoác lên yên ngựa, bước về phía trước, biển hoa dại mọc lộn xộn không đồng đều, ánh nắng rực rỡ, gió nhẹ thổi đến, thổi biển hoa thành những gợn sóng trong lành.

Nàng thoải mái nhắm mắt lại, khẽ dang rộng đôi tay, để làn gió nhẹ nhàng lướt qua vạt áo. Đột nhiên, một đôi cánh tay cường tráng hữu lực ôm lấy thân hình yếu đuối của nàng từ phía sau, tim nàng chợt đập mạnh.

Cằm hắn tựa vào hõm vai nàng, một mùi hương thoang thoảng xộc vào sống mũi hắn, không thể phân biệt được là của hoa dại trên đất, hay là trên người nàng. Hắn im lặng một lúc lâu, hít hà mùi hương quyến rũ này.

Hai người lặng lẽ đứng đó một lúc. Nàng đứng mỏi chân, khom người vén váy, ngồi xuống giữa khóm hoa, hắn ngồi sau lưng nàng, để nàng dựa vào người mình, hai tay vẫn ôm lấy nàng, luyến tiếc cảm giác ôm nàng trong lòng, không nỡ buông tay.

"Chàng đưa ta đến đây, không sợ lỡ chuyến thuyền lên kinh sao?" Phương Uyển dựa vào người hắn, khẽ hỏi.

"Nếu nàng nguyện ý đi theo ta, ta sẽ không lên kinh." Hắn trầm giọng, hơi thở phả vào tai Phương Uyển.

"Đừng ngốc nghếch."

"Ta nói thật, ta sẽ đối tốt với nàng cả đời."

"Ha ha, chỉ có tiểu tử trẻ tuổi mới coi trọng chuyện hứa hẹn." Phương Uyển khẽ cười một tiếng, không để những lời đó vào lòng. "Ta không hợp với chàng, chàng cuối cùng vẫn phải tìm một cô nương trẻ trung xứng đôi với chàng."

"Nàng... Bao nhiêu tuổi rồi?" Hắn chỉ biết nàng lớn hơn hắn, nhưng không biết lớn hơn bao nhiêu.

Phương Uyển nở một nụ cười thần bí, nghiêng người ghé sát vào tai hắn, khẽ thì thầm hai chữ, nam nhân lập tức trợn mắt, nhìn nàng.

"Ừm... Nàng trông không già như tuổi thật." Mười tuổi, nàng lại lớn hơn hắn đến tận mười tuổi.

"Không cần suốt ngày lao tâm khổ tứ, tự nhiên sẽ chậm già hơn, ta... Rất may mắn, gả vào một gia đình tốt." Phương Uyển vốn dĩ luôn điềm nhiên nhẹ nhàng, nhưng ở cuối câu nói, đột nhiên lại có một chút ai oán.

Hai người rơi vào im lặng trong chốc lát, giống như đã chạm vào một chủ đề không dám nhắc đến.

Hắn sớm đã biết, khi nghe thấy Đào Nhi gọi nàng là phu nhân. Ban đầu, hắn không có cảm giác gì, nhưng từ khi nụ cười rạng rỡ của nàng dần dần bén rễ trong lòng hắn, mỗi lần nghe thấy Đào Nhi gọi nàng là phu nhân, hắn lại thêm một phần khẩn thiết, muốn hỏi nàng, phu quân của nàng đâu?

Bây giờ, thân mật với nàng như vậy, hắn lại càng không dám hỏi.

Nàng trông không giống như người goá bụa, chỉ là thỉnh thoảng tùy hứng, lười biếng, nên lười biếng không búi mái tóc đen như thác nước thành kiểu tóc phụ nhân. Giống như lần đầu tiên hắn gặp nàng, nàng xõa mái tóc đen hơi ướt, những giọt nước trượt xuống từ thái dương, tăng thêm vài phần quyến rũ. Chỉ thoáng nhìn một cái, không biết vì sao, hắn lại nhớ rõ.

Im lặng một lúc, hắn chuyển chủ đề: "Vẽ cho ta một bức lụa được không?"

"Có gì không thể. Chàng muốn ta vẽ gì?" Nàng cong mắt, hỏi hắn.

"Cứ vẽ xuân đi." Hắn cười đáp. Nụ cười đó như ánh nắng mùa xuân, ấm áp và rực rỡ.

"...Ừm." Nàng đáp, dựa vào người hắn, nhưng lại im lặng, không nói gì nữa.

"Uyển Nhi..." Đột nhiên, hắn khẽ gọi bên tai nàng. Hắn từng nghe Mai tỷ gọi nàng là Uyển phu nhân.

Thân thể Phương Uyển khẽ run lên, vì tiếng gọi đầy luyến tiếc này mà lay động tâm thần.

Nàng chậm rãi quay đầu lại, nhìn hắn, trong mắt không cười không buồn. "Chàng có biết, tên đầy đủ của ta không?"

Nam nhân lắc đầu, chờ đợi câu trả lời của nàng.

Phương Uyển—Phương Vãn.
 
Thương Xuân Mộ - Bán Phàm Yên Vũ
Chương 9: MẠT LỴ



Tấm lụa tặng chàng,

Là bức tranh xuân cuối cùng dưới ngòi bút của ta.



Giữa ngày và đêm, ánh chiều tà nhuộm vầng mây bằng sắc vàng u ám lan tỏa từ đường chân trời, nuốt chửng ánh sáng ban ngày nhợt nhạt. Rừng đào rực rỡ vốn có ở bến đò Bình Hoa cũng bị ánh tà dương suy tàn làm giảm đi vài phần vẻ đẹp.

Phương Uyển bưng giỏ trúc, bước đi trong ánh tà dương như khoác lên mình tấm lụa mỏng màu vàng úa.

Bởi vì lấy thuyền hoa làm nhà, việc tắm rửa bất tiện, cứ vài ngày, nàng và Đào Nhi lại thay phiên nhau đến nhà Mai tỷ mượn phòng tắm.

Theo lệ thường, nàng chào hỏi Mai tỷ, nói vài câu khách sáo rồi bưng quần áo và khăn tắm vào phòng tắm phía sau nhà nàng ấy. Mai tỷ luôn canh giờ, đun sẵn nước nóng cho nàng trước để nàng không phải bẩn tay vì củi lửa. Mỗi lần nàng đến, nước trong bồn tắm vừa đúng độ ấm.

Nàng búi tóc, ngâm mình trong bồn, cảm nhận làn khói bốc lên thấm sâu vào da thịt mình như một cái vuốt v3 nhẹ nhàng. Phương Uyển khẽ vốc nước dội lên vai, cánh tay, xương quai xanh, rồi nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt v3 làn da.

Không biết có phải là ảo giác không, nàng luôn cảm thấy những nơi đầu ngón tay lướt qua, có thêm vài phần tinh tế và mịn màng khó nhận ra so với trước đây. Giống như những ngày gần đây, tâm trạng của nàng cũng có thêm vài phần nhẹ nhàng vui vẻ khó nhận ra.

Từ trước đến nay nàng vẫn luôn là người đạm bạc, cứ nghĩ như vậy là một loại hạnh phúc. Sau này mới biết, niềm vui thực sự là như bị ai đó gãi vào tim, nhẹ nhàng hơn, bay bổng hơn. Cảm giác như vậy, sau này nàng mới biết.

Sau khi gặp hắn, mới biết.

Nghĩ đến hắn, Phương Uyển cụp mắt xuống, ngăn chặn dòng suy nghĩ, không muốn nghĩ nhiều. Nhưng giữa làn hơi nóng bốc lên, nàng dường như lại nghe thấy tiếng hát quen thuộc của hắn, mơ hồ quanh quẩn trong đầu nàng, tự thành một bài ca.

Lời ca là một khung cảnh mùa xuân tươi tốt, phù hợp với khí chất trên người hắn, như thể hắn chính là chàng trai được hát trong bài ca, tiền đồ vô lượng, tràn đầy khí phách.

Giai điệu du dương dễ nghe, đến nỗi chỉ mới nghe vài lần, nàng đã nhớ rõ. Nhưng nàng lại sợ, sợ mình nhớ quá rõ, quá kỹ, quá khó quên.

Tắm xong, quay trở lại bến đò Bình Hoa, bên ngoài rừng đào, từ xa nàng đã nhìn thấy, hắn đứng trên cầu đò, đang nói chuyện với Đào Nhi. Phía sau hai người, là một mảnh tà dương xế bóng.

Không biết hắn nói gì, Đào Nhi nhịn không được che miệng cười, để lộ lúm đồng tiền bên má, đáng yêu kiều diễm. Tuổi của nàng ấy, như đoá hoa đầu xuân.

Phương Uyển nhìn chằm chằm vào hai bóng người nghiêng mình dưới ánh tà dương, đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng, thân thể chao đảo một cái, nhưng lại thu hút sự chú ý ngay lập tức của hắn.

Hắn bước nhanh, vội vàng đi đến bên cạnh nàng, "Uyển... Phu nhân... Không sao chứ?"

Phương Uyển vội vàng giơ tay đẩy hắn ra, thay vào đó vịn vào thân cây đào bên cạnh, Đào Nhi cũng vội vàng đi theo, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc và lo lắng.

"Ta không sao, có lẽ ngâm mình quá lâu, hơi choáng váng." Nàng gắng gượng nở một nụ cười, "Đào Nhi, ngươi mau đi đi, muộn nữa nước sẽ lạnh đấy."

Đào Nhi kiên quyết đỡ Phương Uyển trở về thuyền hoa, lo lắng nhìn từ đầu đến cuối Phương Uyển. Phương Uyển không ngừng đảm bảo với nàng ấy rằng mình không sao, mới thúc giục nàng đi.

"Uyển Nhi, nàng sao vậy?" Thấy Đào Nhi đi xa rồi, một tiếng gọi khẩn thiết bật ra khỏi môi hắn.

"Ta không sao." Phương Uyển đối diện với hắn, dịu dàng mỉm cười, vén rèm bước vào trong khoang thuyền. Lúc đi ra, trên tay có thêm một tấm lụa.

Hắn đứng trên cầu đò, không nhìn rõ tấm lụa trắng tinh kia vẽ gì. Chỉ thấy nàng bước đến bên bàn thấp, vén váy ngồi xuống, quay đầu lại nhẹ nhàng hỏi:

"Đề tên của chàng lên nhé?"

"Thiếu Du, Tần Thiếu Du." Hắn đáp.

Phương Uyển cầm bút, tìm một góc thích hợp trên lụa, viết xuống từng nét chữ thanh tú. Đặt bút xuống, nàng nhìn tên của hắn, rồi nhìn bông hoa mình vẽ, đột nhiên cảm thấy có chút châm biếm. Nàng gượng gạo nhếch môi cười một tiếng, cụp mắt xuống, đứng dậy đưa tấm lụa cho hắn.

Tần Thiếu Du nhận lấy tấm lụa, mở ra xem, một đóa hoa trắng đơn độc, từ một góc của tấm lụa nghiêng vào.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Phương Uyển, vẻ mặt khó hiểu.

Tại sao nàng vẽ hết hoa mùa xuân tươi tốt, lại chỉ vẽ cho hắn một cành mạt lỵ?
 
Back
Top Bottom