Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thượng Lan Chu - Bất Thức Phả

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM_kv-lYuwTRbOTLnmYE1J2efvB9KoTIVT4A2Lnw0DyRubNKGhNeTtQykhCfv25xOjSK8LuUVwaY2GTsrO7Ho5biMr8VQzXRFfhzCJnk4ITk4D_scHHtTguPJ1WDqmUWpXu34K_xroQmLWWi-BZAOFQ=w215-h322-s-no-gm

Thượng Lan Chu - Bất Thức Phả
Tác giả: Bất Thức Phả
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Cường, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Bất Thức PhảDịch giả: Mưa Rào Tháng Sáu

Thể loại: Cổ đại, Nữ Cường, Trọng SinhVăn ánNăm ấy mười sáu tuổi, ta rơi xuống nước và buộc phải gả cho thế tử phủ Quốc công. Từ đó trở thành trò cười của cả kinh thành.Không ai tin rằng chính thứ muội đã đẩy ta xuống nước, kể cả phu quân của ta.Trọn một đời phu thê cùng Cố Triệu Ngang, ta luôn sống dè dặt và mang cảm giác tội lỗi trong lòng.Dù sau này, hắn đối xử với ta không tệ, thậm chí còn phong ta làm cáo mệnh phu nhân. Nhưng ta hiểu, trong lòng hắn vẫn luôn oán trách ta.Khi sống lại một lần nữa, ta trở lại bên hồ nước xưa năm ấy, cũng đúng vào khoảnh khắc thứ muội lặp lại trò cũ.Thế nhưng lần này nàng lại tự mình nhảy xuống nước.Gió mát thổi qua, mặt hồ xanh biếc gợn sóng, chiếc thuyền nhỏ của Cố Triệu Ngang vừa lúc trôi dạt đến y như định mệnh.Nghe thấy có tiếng người kêu cứu, hắn liền vung tay áo, một chân bước lên phía trước chuẩn bị nhảy xuống.Nhưng ngay khoảnh khắc sắp lao mình xuống nước, hắn bỗng chạm phải ánh mắt của ta ở trên bờ.Chỉ trong chớp mắt, thân hình Cố thế tử thoáng khựng lại, chân đã bước ra lại rụt trở về.​
 
Thượng Lan Chu - Bất Thức Phả
Chương 1: Chương 1



1

Thế nhân thường bảo rằng, những người có nguyện vọng kiếp trước chưa kịp hoàn thành, oán khí quá nặng sẽ được trọng sinh.

Ta không hiểu lắm.

Kiếp trước ta thanh tâm quả dục, vì sao ông trời lại bắt ta làm lại từ đầu?

Cho đến khi ta nhìn thấy thứ muội trước mắt, mọi chuyện bỗng nhiên sáng tỏ.

Là nàng kéo ta trở về.

“Tỷ tỷ từ nhỏ đã là viên ngọc quý trong tay người, mẹ cả coi tỷ tỷ như tròng mắt mà yêu thương, tỷ tỷ đương nhiên không hiểu được nỗi khổ sở của ta!”

Chu Cẩm Hinh ánh mắt ngấn lệ, nhưng vẻ mặt lại mang theo vài phần vui mừng.

“Nhưng hôm nay, tất cả sẽ khác đi!”

Dứt lời, nàng không chờ ta phản ứng đã vội vã nhảy xuống hồ.

“Đợi đã—”

Ta lao đến bên bờ, vừa vươn tay ra đã bị nước hồ lạnh buốt làm cho rụt trở về.

Cái lạnh như thấu đến tận xương ấy khiến ta không bao giờ quên được.

Kiếp trước cũng là vào đầu xuân tháng ba, khi tiết trời lạnh ấm thất thường. Chu Cẩm Hinh đã đẩy ta xuống hồ.

Rồi sau đó…

Ta ngẩng đầu nhìn ra xa, quả nhiên thấy một chiếc thuyền nhỏ từ sau rặng cây lá rậm rạp đang chèo tới..
Người thiếu niên tuấn dật đứng trên thuyền ấy chính là thế tử của phủ Định quốc công, vị phu quân mà ta từng gả tới - Cố Triệu Ngang.

Chà, Cố Triệu Ngang lúc này còn trẻ quá.

Ta thất thần cảm thán không thôi.

Chỉ thấy hắn vung tay áo, bắt đầu xắn lên. Ánh mắt nhìn chằm chằm bóng người đang giãy giụa trong nước, lông mày nhíu chặt lại. Tựa như đang phân vân có nên nhảy xuống cứu người hay không.

Hôm nay là tiệc ngắm hoa mà phu nhân phủ Định quốc công tổ chức, nhưng thực ra là lấy cớ để chọn người nên duyên phu thê với hắn.

Cố Triệu Ngang không chịu được phiền nhiễu đành lén chạy tới hồ nước xanh. Nào ngờ lại gặp quý nữ ngã xuống hồ.

Phủ Định quốc công có gia quy không nạp thiếp, nếu hắn cứu người này, để bảo toàn thanh danh, chỉ có thể đón nàng vào cửa làm chính thất.

Kiếp trước ta chính là được đối xử như vậy.

Vậy nên… đời này, Cố Triệu Ngang sẽ thành phu quân của Chu Cẩm Hinh sao?!

Đầu ta như một dây đàn đang tấu đến cuồng điên bỗng nhiên bị đứt phựt, lập tức hoàn toàn trống rỗng.

Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực, Cố Triệu Ngang bỗng nghiêng mặt nhìn về phía bên bờ.
Ánh mắt hắn chạm thẳng vào ánh mắt ta, không kịp né tránh, ta cùng hắn trợn tròn mắt nhìn nhau thật lâu.

Trong khoảnh khắc ấy, bóng dáng Cố Triệu Ngang khẽ khựng lại, cuối cùng hắn rụt chân trở về.

“……?”

2
Dù không hiểu vì sao, nhưng việc Cố Triệu Ngang không cứu Chu Cẩm Hinh khiến ta thực sự có chút thở phào nhẹ nhõm.

Không phải vì ta còn thích hắn. Chỉ là ta không muốn hắn lại bị tính kế, còn liên lụy cả cuộc đời mình.

Kiếp trước, ta mặc một thân váy áo trắng lao xuống nước. Cố Triệu Ngang cứu ta lên bờ, cả hai đều ướt sũng, ta thậm chí còn bị nhìn thấy rõ cả lớp áo lót bên trong.

Dù là ở địa bàn phủ Định quốc công đi chăng nữa, thế gian cũng không có bức tường nào hoàn toàn chắn được gió.

Ngay ngày hôm sau, lời đồn đãi trong kinh thành đã lan truyền đến mức không thể kiểm soát.

Ai nấy đều chê cười ta không biết tự lượng sức, đường đường nữ nhi của Ngự sử mà dám vọng tưởng trèo lên cửa cao, điên cuồng đến mức dùng thủ đoạn bỉ ổi vô liêm sỉ này để ép Cố thế tử cưới ta.

Phụ thân biết được tin đồn, tức đến mấy ngày không ăn nổi cơm, nhốt ta pử trong từ đường. Thứ muội Chu Cẩm Hinh còn đặc biệt đến cười nhạo mỉa mai:

“Tỷ tỷ đúng là may mắn, trên thuyền vốn là Cát Quận Vương, không biết từ khi nào lại đổi thành Cố thế tử.”

Cát Quận Vương đã ngoài năm mươi, xa xỉ ph*ng đ*ng, các quý nữ trong kinh đều tránh hắn như tránh rắn rết.

Chu Cẩm Hinh vốn muốn để ta bị hắn cứu, danh tiếng tổn hại, buộc phải làm thiếp cho nhà người ta.

“Cũng thế mà thôi, cho dù tỷ có là đích nữ đi chăng nữa thì phủ Định quốc công cũng sẽ không coi trọng xuất thân của gia đình chúng ta.”

“Phụ thân coi trọng danh tiết như vậy, không biết ông sẽ xử lý tỷ tỷ thế nào đây?”

Sắc mặt ta trắng bệch, đã sớm mất đi sức lực để phản bác, trong lòng cũng đã suy nghĩ đến điều tồi tệ nhất.
Nhà họ Chu không thể so với Định quốc công phủ hiển hách, tuy là vậy nhưng cũng là quan lại mấy đời, thanh danh trong sạch.

Dù cha mẹ có thương yêu ta đến đâu, cũng không thể để ta làm mất mặt gia tộc như thế này được. Cuối cùng sau bảy ngày quỳ trước từ đường, phụ thân cũng tới gặp ta. Ông mang theo một đoạn lụa trắng, giọng cũng đã trở nên nghẹn ngào.

“Diệu Nhi, bất luận sự thật ra sao, đây là con đường duy nhất cho con và nhà họ Chu.”

Thói đời này, đối với sự trong sạch của nữ nhân đặc biệt hà khắc.

Ta hiểu nỗi khó xử của phụ thân, lặng lẽ nhận lấy đoạn lụa trắng.

Thế nhưng ngay hôm ta chuẩn bị treo cổ, mẫu thân xông vào phòng tối cứu ta ra ngoài.

Bà mừng rỡ đến bật khóc, nói rằng Cố thế tử đã đến cửa cầu hôn.

...

Ta rất cảm kích Cố Triệu Ngang.

Thật ra hắn hoàn toàn có thể bỏ mặc sống chết của ta, xem chuyện này như một đoạn chuyện phong lưu không đáng nhắc đến. Nhưng hắn không chỉ cưới ta, mà còn tuân thủ gia quy, cả đời chỉ có một người đích thê là ta mà thôi.

Khi mới thành thân, Cố Triệu Ngang đối với ta lạnh nhạt lại kiệm lời. Chưa đầy ba tháng, hắn đã tự xin rời kinh, xuôi Nam tiêu diệt thổ phỉ. Còn ta ở Định quốc công phủ thận trọng từng bước như đi trên tầng băng mỏng.

Đợi đến khi hắn hồi kinh kế thừa tước vị, ta trở thành quốc công phu nhân, chưởng quản gia sự. Quan hệ giữa chúng ta mới thoát khỏi lúng túng, miễn cưỡng cũng xem như là hòa thuận.

Người đời thường nói, một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa.

Ta và Cố Triệu Ngang hồ đồ làm vợ chồng một đời. Không thể nói là tình sâu nghĩa nặng. Nếu phải nói, thì hẳn là cảm giác áy náy và kính trọng chiếm phần nhiều hơn.

Cố Triệu Ngang là một người quân tử đoan chính hiếm có khó tìm trong thiên hạ. Nhớ khi còn ở kiếp trước, lúc ta lâm chung, hắn còn nắm lấy tay ta, nói rằng:

“Cẩm Diệu, nàng vất vả rồi.”

“Định quốc công phủ có nàng, thật là may mắn.”

Hắn rõ ràng là bị cuốn vào âm mưu của thứ muội nhằm vào ta. Cứu mạng ta, bảo vệ thanh danh của ta, lại làm lỡ dở nhân duyên của chính mình.

Vậy mà đến cuối cùng, hắn còn cảm ơn ta sao?

Thật khiến ta chết cũng khó yên lòng.

Nhưng may mắn thay.

Đời này của Cố Triệu Ngang không cần phải bị ép cưới bất kỳ ai nữa rồi.
 
Thượng Lan Chu - Bất Thức Phả
Chương 2: Chương 2



3

Trong từ đường, Chu Cẩm Hinh quỳ gối trên mặt đất, khóc đến suýt chút nữa thì ngất đi:

"Chính tỷ tỷ là người đẩy con xuống nước! Hinh Nhi là người bị hại!"

"Phụ thân, người phải tin Hinh Nhi!"

Phụ thân cố nén cơn giận, tiếp tục quát lớn.

"Vẫn còn hồ ngôn loạn ngữ! Nếu không phải tỷ tỷ ngươi kịp gọi tỳ nữ tới cứu ngươi thì mặt mũi Chu gia ta đã bị ngươi làm cho mất sạch! Giờ lại còn muốn vu oan tỷ tỷ ngươi!"

"Phạt ngươi quỳ ở từ đường bảy ngày, sau đó đến trang viên ngoài thành ở ba tháng để hối lỗi!"

Dứt lời, phụ thân bất chấp lời van xin của Chu Cẩm Hinh mà phất tay áo rời đi.

Ta chậm rãi bước vào phòng, lặng lẽ nhìn thân ảnh đang quỳ trên nền đất. Chu Cẩm Hinh nhận ra ta, khẽ cười lạnh:

"Tỷ tỷ cũng không cần tới đây để chế nhạo ta."

"Nếu không phải do tỷ nhiều chuyện, Cố Thế tử chắc chắn sẽ cứu ta, cưới ta làm Thế tử phu nhân!"

Ta cảm thấy nàng không còn thuốc chữa, chỉ lạnh giọng nói:

"Cưỡng cầu một cuộc hôn nhân, chẳng tốt cho ai cả."

"Có gì không tốt?" Chu Cẩm Hinh ngẩng đầu, ánh mắt giễu cợt lướt qua ta.

"Gả cho Cố Thế tử, không những không phải tranh sủng với thiếp thất, về sau còn trở thành Định Quốc công phu nhân, được phong cáo mệnh, hưởng vinh hoa phú quý—"

Nàng còn chưa dứt lời, ta đã vung tay tát nàng một cái thật mạnh.

Không tốt chỗ nào ư?

Chỗ nào cũng không tốt.

Sự ghét bỏ không chút che đậy của các tiểu thư kinh thành. Những lời cười đùa lả lơi của con cháu thế gia.
Thái độ khinh miệt, qua loa của hạ nhân trong phủ. Còn cả ánh mắt của Cố Triệu Ngang trong suốt mấy chục năm qua, bất kỳ lời giễu cợt nào thoáng qua, cũng đủ làm ta lo sợ bất an, không biết chui rúc vào nơi nào để trốn tránh.

Quá khứ như ác mộng của ta, trong mắt của nàng, lại đáng để ngưỡng mộ đến thế sao?

“Bè lũ xu nịnh, không biết liêm sỉ."

"Lòng dạ độc ác như ngươi, không xứng với hắn."

Từ đường nghiêm trang, khiến lời ta nói vang lên thật rõ ràng trong tai nàng.

Sau một thoáng im lặng, Chu Cẩm Hinh bỗng lao tới như phát điên. Nhưng hai chân nàng đã quỳ đến kiệt sức, lại ngã nhào xuống đất, dáng vẻ vô cùng thảm hại.

Nàng vừa mắng chửi vừa gào lên:

"Chu Cẩm Diệu! Dựa vào đâu mà ngươi làm được, còn ta thì không làm được?!"

"Đừng đắc ý quá sớm! Ta không tin, làm lại lần nữa ta vẫn không bằng ngươi!"

"Ngươi nghĩ Cố Triệu Ngang thật sự thích ngươi sao?!"

"Hắn là loại người cao ngạo như vậy, cưới ai cũng chẳng khác gì nhau! Đừng tự cho mình cao giá quá!"

...

Nàng mê sảng, đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Ta giả vờ không nghe thấy những lời đó, chậm rãi bước ra khỏi từ đường, khép cánh cửa, nhốt lại âm thanh sắc nhọn đằng sau lưng.

Phải rồi, ta bỗng nhớ ra, Chu Cẩm Hinh vốn đã thầm mến Cố Triệu Ngang.

Kiếp trước, chính nàng tự tay đẩy ta đến bên người nàng thầm yêu. Còn mình thì trì hoãn đến gần ba mươi mới vội vàng gả cho một cử nhân.

Thảo nào nàng mang chấp niệm sâu đến như thế.

4

Vì chuyện của Chu Cẩm Hinh, ta cũng phải tránh bước đến đầu sóng ngọn gió, trong nhà tạm thời hoãn việc bàn hôn sự của ta.

Chỉ là chưa kịp nghỉ ngơi được mấy ngày, đã có người đến phủ thăm hỏi, nói muốn mời ta đến Vọng Xuyên Lâu ngắm cảnh.

Mẫu thân thay ta nhận lời ngay:

"Nhị lang nhà họ Ninh dáng dấp tuấn tú, tài hoa hơn người, lại một lòng say mê con. Con hãy cân nhắc thật kỹ."

Ta suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra người này.

Ninh Nhị lang, kiếp trước từng là người được mẫu thân ta xem như rể hiền, cũng là người có nhiều sở thích tương đồng với ta. Nếu không bị Chu Cẩm Hinh hãm hại, có lẽ ta và hắn...

"Đang nghĩ gì vậy?"

Một bàn tay to lớn khẽ vẫy trước mặt, cắt ngang dòng suy nghĩ của ta. Ta ngượng ngùng cười cười, đối diện với người bên cạnh, mãi mới tìm được giọng nói của chính mình.

"Không ngờ ở tầng cao nhất của Vọng Xuyên Lâu lại có phong cảnh đẹp đến vậy."

Ninh Nhị lang cười nhạo: “Diệu Nhi muội muội hẳn là lần đầu lên tầng cao nhất phải không?"

Ta ngớ người.

Diệu Nhi muội muội?

Chúng ta thân thiết đến thế từ bao giờ?

Trong lúc còn ngẫm nghĩ, đã nghe hắn tiếp tục nói:

"Quang cảnh kỳ thú này mỗi năm chỉ có một lần, có rất nhiều người tranh giành để đặt được nhã gian ở đây. Ta tốn không ít công sức, chỉ để cùng muội ngắm cảnh."

Nhận thấy lời hắn mang chút ám muội, ta vội vàng chuyển đề tài, chỉ xuống đám đông bên dưới:
"Kết quả sắp công bố rồi, nhìn một chút đi."

Trước đó mọi người rảnh rỗi, đùa vui đánh giá người đẹp nhất kinh thành. Đôi mắt Ninh Nhị lang lóe sáng, chần chừ hỏi:

"Trong lòng Diệu Nhi muội muội, có ai là người xuất sắc nhất không?"

Ta lại sững sờ.

Kiếp trước, ta sống đến bạc cả đầu, gặp qua không dưới ngàn người. Hiện tại làm sao còn nhớ rõ thời điểm này có vị mỹ nam nào ở kinh thành cho được?

Như có thần linh mách bảo, ta quyết định đánh liều:

"Ninh công tử không tệ."

Vừa nói xong, hai má Ninh Nhị lang lập tức đỏ ửng, nhưng vẫn cố tỏ vẻ điềm tĩnh, lắp bắp hỏi tiếp:

"So với người đứng đầu thì sao?"

"Đương nhiên là hơn."

Ta thuận miệng nói tiếp, sợ hắn nhận ra điều bất thường nên còn cố nở nụ cười nịnh nọt. Nhưng nụ cười đó còn chưa kịp giữ được vài giây, đã lập tức đông cứng trên mặt.

Bởi ở cửa nhã gian cách đó vài bước, Cố Triệu Ngang đang đứng đó, gương mặt lãnh đạm mà tuấn tú. Ninh Nhị lang cũng nhìn thấy hắn, vội bước lên chào hỏi.

"Thật khéo, Cố Thế tử đến từ khi nào, hay là vào đây cùng uống chén trà đi?"

"Ta ở gian bên cạnh, đến còn sớm hơn Ninh huynh một chút."

Cố Triệu Ngang thản nhiên liếc nhìn ta, sắc mặt và lời nói đều không chút dao động:

"Thấy huynh cùng mỹ nhân trò chuyện vui vẻ nên không tiện quấy rầy."

Ninh Nhị lang xấu hổ, vội xua tay:

"Thế tử đừng nói đùa nữa. Phải chúc mừng ngài trước, lại đoạt được danh hiệu mỹ nam kinh thành, danh xứng với thực."

Cố Triệu Ngang khẽ nhếch môi cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt:

"Ninh huynh quá lời."

"Ta th* t*c, nào dám nhận."

Ý tứ mập mờ, lời nói ẩn chứa thâm ý. Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng nhìn ra sắc mặt hắn rõ ràng rất khó coi.

Bầu không khí trở nên gượng gạo. Ta cúi đầu đứng bên cạnh, đến thở mạnh cũng không dám. Mãi cho đến khi Cố Triệu Ngang rời đi, ta mới thả lỏng được đôi chút.

... Không đúng.

Ta giờ còn chưa xuất giá, với ai cũng trong sạch rõ ràng.

Cớ sao lại chột dạ?

Dẫu nghĩ vậy, nhưng trái tim này, đến tận buổi trưa vẫn thấp thỏm không yên.

Sau khi ngắm cảnh, xem kịch rồi trở về phủ. Vừa bước xuống xe đã thấy gia đinh vội vàng chạy tới đón, vừa mừng rỡ vừa kinh hô:

"Đại tiểu thư, Định Quốc công phủ... đến cầu hôn rồi!"
 
Thượng Lan Chu - Bất Thức Phả
Chương 3: Chương 3



5

Nghe tin Cố thế tử nhờ người đến cầu hôn, cả nhà trên dưới ai nấy đều vui mừng hớn hở, trừ ta.

"Vì sao?"

Nghĩ mãi không ra, cuối cùng ta vẫn không nhịn được mà hỏi thành lời.

Đời này ta mới chỉ gặp Cố Triệu Ngang hai lần, thậm chí chưa từng nói chuyện tử tế với hắn. Hắn rốt cuộc nhìn trúng ta ở điểm nào?

Trong chính sảnh, lão phu nhân Hầu phủ cười tươi như hoa, nắm lấy tay ta, dịu dàng nói:

"Đứa trẻ ngốc, tất nhiên là vì con đoan trang hiền thục, trí tuệ hơn người."

Lão phu nhân kể, việc mời bà đến cầu hôn là ý của chính Cố Triệu Ngang.

"Ta còn lo tiểu tử ấy lạnh lùng như tảng băng, hôn sự sẽ kéo dài mãi. Không ngờ, hoá ra lại là kiểu người âm thầm hành động."

Ta phớt lờ ánh mắt cảnh cáo của cha mẹ, tiếp tục hỏi:

"Vậy thế tử còn nói gì khác không?"

"Có, có chứ!"

Nam tử đi cùng lão phu nhân nhanh chóng xen vào. Ta nhận ra hắn, chính là người hầu thân tín bên cạnh Cố Triệu Ngang sau này. Người này ăn nói trơn tru, liên tục kể:

"Thế tử nói, hôm dự yến hội ngắm hoa, nhìn thấy cô nương cứu người trong lúc nguy cấp mà không bị hoảng loạn, là người trầm ổn."

"Trước đó khi đi qua tiền trang, nghe người ta khen cô nương giỏi tính toán sổ sách, rất phù hợp để quản lý chi tiêu trong nhà.”

"Rồi lúc đàm trà với người khác, có nhắc tới việc mỗi tháng cô nương đều làm việc thiện giúp người đói khổ ngoài cổng thành, chưa lần nào vắng mặt. Quả là một người có lòng từ bi như Bồ Tát."

"Thêm nữa, sáng nay thế tử lại tình cờ gặp cô nương ở Vọng Xuyên Lâu, đúng là duyên phận sâu dày, ý trời đã định."

Hoá ra là vậy.

Cố Triệu Ngang cho rằng tính tình ta trầm ổn, làm thế tử phi hẳn có khả năng chủ trì đại cục. Ta giỏi quản lý nội vụ, sau này có thể giúp hắn quán xuyến quốc công phủ, san sẻ gánh nặng. Danh tiếng ta tốt, phẩm hạnh đoan trang, sẽ làm rạng danh phủ quốc công.

Người hắn muốn không nhất định phải là ta, chỉ là các tiêu chí của ta trùng hợp đáp ứng điều kiện thế tử phi mà hắn cần thôi.

Bất giác, ta nhớ lại lời Chu Cẩm Hinh từng nói:

"Cố Triệu Ngang cưới ai cũng được."

Phải thừa nhận, câu nói này thực sự đã trở thành cái gai trong lòng ta.

Kiếp trước, bởu vì áy náy lẫn xấu hổ, ta đã tận tâm tận lực cả đời ở quốc công phủ. Dù sau này được hưởng vinh hoa phú quý, nhưng ta vẫn luôn hạ thấp bản thân, không dám mở lòng, cũng chưa từng nếm trải cảm giác phu thê đồng tâm, gắn bó khăng khít.

Con người ai cũng có quyền yêu thích, đó là lẽ thường.
Đời này, ta chỉ mong tìm được người thực sự yêu thương mình, sống những ngày tháng được trân trọng và nâng niu.

Nghĩ vậy, ta hít sâu một hơi, kiên quyết nói:

"Phiền tiểu lang quân chuyển lời tới thế tử nhà các người."

"Ta không được như lời ngài ấy nói, e rằng sẽ phụ lòng rồi."

Lời vừa dứt, mọi người trong phòng đều nhíu mày, im lặng hồi lâu.

Một lúc sau, lão phu nhân lên tiếng trước:
"Đại cô nương ý là…"

Ta mỉm cười, cúi người hành lễ.

"Đa tạ lão phu nhân yêu mến."

“Cẩm Diệu… không gả."

6

Trời nhá nhem tối.

Quốc công phủ đèn đuốc rực rỡ.

Cố Triệu Ngang ngồi ngay ngắn bên án thư, vừa viết vài nét lên sách, lại vừa đối chiếu.

Lại khớp nữa rồi.

Kể từ khi sống lại, hắn lập tức ghi chép lại toàn bộ những sự kiện đã trải qua ở kiếp trước. Quả nhiên, mọi chuyện đều trùng khớp.

Chỉ có một việc khác biệt.

Yến hội ngắm hoa năm ấy, người rơi xuống nước không phải là Chu Cẩm Diệu.

Cố Triệu Ngang vốn cẩn thận từng li từng tí, không cho phép xảy ra bất kỳ sai sót nào. Sống lại một đời, hắn chưa từng nghĩ đến việc thay đổi điều gì. Chỉ mong cứ theo trình tự mà sống, mọi chuyện thuận lợi, không phát sinh vấn đề ngoài ý muốn là được rồi.

Thế nhưng ngày hôm đó, lần đầu tiên hắn làm một việc khác với kiếp trước: không nhảy xuống nước cứu người.

Trong khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của Chu Cẩm Diệu, hàng ngàn suy nghĩ lập tức lóe lên trong đầu hắn. Câu hỏi quanh quẩn nhất chính là:

Chu Cẩm Diệu không phải thê tử của mình, việc này có quan trọng không?

Cố Triệu Ngang chưa từng nghĩ đến khả năng này, thoáng chốc lại có cảm giác đang tự làm khó chính mình.

Khi hắn hoàn hồn, người rơi xuống nước đã được cứu lên bờ. Không hiểu sao, lúc này hắn lại thở phào nhẹ nhõm.

Tối hôm đó, trên sách hắn ghi thêm một dòng chữ:

"Cưới Chu Cẩm Diệu."

Kiếp trước là nàng, kiếp này cũng phải là nàng. Nếu không, tất cả sẽ đi chệch hướng.

Cố Triệu Ngangkhẳng định, trong kinh thành, không, là trên đời này, không thể tìm được người thứ hai thích hợp làm chủ mẫu quốc công phủ như Chu Cẩm Diệu.

Mấy chục năm qua, nàng trầm ổn tựa hồ nước, điềm tĩnh dung chứa hết thảy mọi điều vụn vặt xen lẫn rối ren. Chỉ cần ở gần nàng, hắn liền cảm thấy an yên.

Cố Triệu Ngang cũng chắc chắn rằng, tương lai quốc công phủ không thể thiếu nàng.

Nhưng…

Có vẻ như Chu Cẩm Diệu không nghĩ vậy.

Ở Vọng Xuyên Lâu người đến kẻ đi, nàng lại ngang nhiên trò chuyện vui vẻ cùng một nam tử trong nhã gian.

Cái gì mà “Cẩm Diệu muội muội."

Cái gì mà "Ninh công tử không tầm thường"

Toàn những lời ngọt ngào đáng ghét, đúng là không biết liêm sỉ!

Cố Triệu Ngang kiềm chế cơn tức, cố giữ bình tĩnh đến gặp nàng một lần, sau đó tìm hiểu về tên họ Ninh kia.

"Nghe nói Chu phu nhân rất vừa lòng với hắn?"

Thuộc hạ gật đầu.

Cố Triệu Ngang nghiến chặt răng, lập tức viết một phong thiệp đưa cho hắn.

Người kia sửng sốt:

"Việc trọng đại như cầu hôn, thế tử không bàn với quốc công gia và phu nhân sao?"

"Không cần."

Cố Triêụ Ngang chẳng muốn chần chừ thêm nữa. Nếu còn tiếp tục trì hoãn, e rằng mọi chuyện sẽ càng lúc càng rối rắm.

Chỉ có đưa Chu Cẩm Diệu về bên mình sớm ngày nào, hắn mới yên tâm ngày ấy.

Bên Chu phủ chắc chắn sẽ không từ chối mối hôn sự tốt như vậy. Gia đình hắn cũng chẳng thuộc kiểu cổ hủ, loại chuyện "tiền trảm hậu tấu" như thế này hoàn toàn có thể thông cảm được mà.


 
Thượng Lan Chu - Bất Thức Phả
Chương 4: Chương 4



Khi thuộc hạ trở về phủ thì trời đã xế chiều. Vừa nghe tiếng bước chân tiến về phía thư phòng, Cố Triệu Ngang liền ung dung cầm bút, định xoá bỏ dòng chữ vừa ghi.

Thế nhưng, những lời bẩm báo khiến hắn sững người hồi lâu.

"Chắc chắn là ta nghe nhầm."

Cố Triệu Ngang nhếch môi, vẻ mặt không thể tin nổi.

Một lát sau, hắn thu lại nụ cười, trầm giọng nói:

"Ngươi lặp lại lần nữa."

Thuộc hạ bối rối nhìn gương mặt đen kịt của chủ tử, ấp úng như muốn khóc:

"Hồi bẩm Thế tử…"

Hắn run rẩy lặp lại lời bẩm báo:

"Đại cô nương nói… nàng không gả cho ngài."7

Phụ thân và mẫu thân đều có chút tức giận đối với ta.

"Đó là Định Quốc Công phủ tới cầu hôn! Lại còn mời đích thân nhất phẩm cáo mệnh lão phu nhân Hầu phủ đến! Sao con có thể không đưa ra lý do, nói từ chối là từ chối?"

"Ngày sau nếu có người hỏi chuyện lần này, con định giải thích thế nào?"

Ta cũng rất hối hận vì mình nhanh mồm nhanh miệng. Khi rời đi, trên mặt lão phu nhân đã không còn chút ý cười nào, rõ ràng là đang âm thầm oán trách trong lòng. Nhưng ta không thể nói rằng, bản thân đã từng gả cho Cố Triệu Ngang một lần rồi, có đúng không?

Thôi bỏ đi.

Chọc không nổi, chẳng lẽ ta còn trốn không được hay sao?

–– Hoá ra thực sự trốn không được.

Phụ nhân quý tộc trong kinh thành thường lễ Phật, lập lễ rồi bày tiệc, đôi ba bữa lại gửi thiệp mời mọi người đến góp vui.

Thiệp mời lần này tới từ Ôn phủ, như thường lệ, cũng được gửi tới nhà ta. Ôn gia và Chu gia từ lâu đã có mối giao hảo, thế nên dù biết phía trước có thể dấn thân vào ổ sói, ta vẫn phải cắn răng đi dự tiệc.

Dưới mái nhà chính, một đám tiểu thư lạ mặt nhìn về phía ta che miệng cười trộm.

"Xem kìa, nàng chính là vị tiểu thư Chu gia từ chối lời lời cầu hôn của Cố Thế tử."

"Ta cảm thấy cũng chẳng ra gì, một bộ dáng nhỏ nhen thấp kém."

"Người như vậy mà cũng dám không để mắt đến Định Quốc Công phủ? Chắc là làm bộ làm tịch quá đà, tự mình chuốc lấy thất bại thì có!"

"Đúng vậy, đừng nhìn nàng giả bộ bình tĩnh, có khi trong lòng đã hối hận đến chết rồi!"

Đối mặt với những lời chế giễu và mỉa mai ấy, ta chỉ tự mình nghịch nhành hải đường trong tay, không hề màng đến.

Thế đạo này vốn đã bất công với nữ tử, cho dù ta chấp nhận hôn sự này, hôm nay họ vẫn sẽ cười nhạo ta. Cũng như hiện tại, bất kể ta phản ứng ra sao, đều sẽ bị bọn họ chĩa mũi nhọn vào.

Đang cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên có người từ bên cạnh đi qua, không sau lệch mà ập về phía ta. Ta không chống đỡ được, suýt nữa thì ngã. Dẫu thân thể không sao nhưng nhành hải đường trong tay lại bị giẫm gãy.

Ta ngẩng đầu nhìn nữ tử đang cười nhạo kia, trong lòng nghẹn cơn tức giận. Trước khi ra cửa, mẫu thân đã đặc biệt dặn dò ta phải cẩn trọng lời nói, không được xảy ra tranh cãi với người khác.

Nhưng nhịn nhục chỉ khiến người ta càng thêm coi thường!

Vậy nên, ta giả vờ choáng váng mà dựa người về phía nàng, mượn thế đẩy nàng ngã xuống đất.

"Ôi chao, tỷ tỷ đã yếu ớt như vậy, chi bằng quay về phủ nghỉ ngơi cho khỏe, đừng truyền bệnh sang người khác. Nếu không biết uống thuốc gì, cứ đến hỏi muội."

"Ngươi!"

Nữ tử giận đến tái mặt, vừa muốn đứng dậy kéo ta.
Đột nhiên, từ nơi không xa truyền đến một giọng nam trầm thấp, lạnh lùng ngăn lại động tác của nàng.

"Chu đại cô nương."

Ta nhìn về phía phát ra âm thanh. Nhìn thấy bóng dáng cao gầy ấy đứng ngược sáng, nhất thời sững sờ.

Hôm nay Cố Triệu Ngang mặc một bộ trường bào ống tay rộng màu lam bảo. Chất liệu, kiểu dáng, hoa văn đều giống hệt bộ ta đã đặt may cho hắn ở kiếp trước.

Khi đó, hắn mặc trong tiệc mừng thọ bốn mươi tuổi. Ta nhìn thấy còn không nhịn được khen một tiếng rất đẹp.

Sao… sao lại có thể trùng hợp như vậy?

Giữa ánh mắt của bao người, Cố Triệu Ngang bước qua hoa viên, dừng lại cách ta ba thước.

"Ôn phu nhân biết nàng thích hoa hải đường, đặc biệt sai ta đến nói một tiếng, rằng ở hậu viện còn trồng rất nhiều."

Ta ngầm hiểu ý.

Người hầu và ma ma trong Ôn phủ nhiều như vậy, đâu cần làm phiền thế tử tự mình truyền lời? Cố Triệu Ngang đây là đến thay ta giải vây.

Lòng dạ bỗng dâng lên ấm áp. Ta cúi đầu chắp tay hành lễ, định mở miệng cảm tạ. Nhưng không biết vì gần đây tâm trạng xáo trộn hay do bộ áo lam kia quá đỗi rực rỡ.

Ta chăm chú nhìn vào hoa văn trên vạt áo hắn, lại vô thức thốt lên.

"Đa tạ phu quân."

Cố Triệu Ngang khựng lại: "……?"

Ta: "……!"
 
Thượng Lan Chu - Bất Thức Phả
Chương 5: Chương 5



8

Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí.

Cơn sóng gió từ chối hôn sự còn chưa lắng xuống, cái miệng ta lại gây ra tai họa.

Liền mấy đêm sau đó, ta đều trằn trọc không ngủ được. Hôm ấy, rốt cuộc Cố Triệu Ngang có nghe rõ lời ta nói không đây?

Nếu hắn nghe rõ, sao không hỏi gì?

Nếu hắn không nghe rõ, vậy nụ cười khó hiểu trên mặt hắn lại là sao?

Còn những vật dụng gần đây hắn giả danh lão phu nhân Hầu phủ đưa tới, lại là thế nào?

Chuỗi hạt san hô, ngọc bội Quan Âm bạch ngọc, lụa gấm… Tất cả đều là những thứ đời trước hắn từng tặng ta. Thậm chí còn có chiếc nhẫn ngọc tổ mẫu quá cố của hắn chuẩn bị riêng cho hôn lễ.

Đời trước, mãi đến hai năm sau khi chúng ta thành thân, khi quan hệ dần tốt lên hắn mới giao cho ta vật này. Giờ đây lại có thể tùy ý tặng đi như một món đồ bình thường hay sao?

Kết hợp với những điều xảy ra trước đó, trong lòng ta bắt đầu nhen nhóm một ý nghĩ khó tin. Ta không dám nghĩ xa thêm.

Mấy ngày nay, ta đóng cửa phòng, dằn vặt bản thân đến đau lòng. Mẫu thân nhìn không chịu nổi nữa, bà nói với ta:

"Nếu như con thật sự khổ tâm, chi bằng để phụ mẫu làm chủ, định thân với nhà họ Ninh.”

“Như vậy, cho dù Định Quốc Công phủ có cao quý cũng không thể chen chân phá hỏng duyên phận người khác."

Ta bất lực lắc đầu, không biết phải mở miệng thế nào.
Đành an ủi mẫu thân vài câu, tiễn bà rời đi, rồi sớm lên giường nằm nghỉ.

Đầu hạ, trời đầy sao lấp lánh, tiếng ve kêu xen lẫn tiếng côn trùng rả rích. Nửa đêm, ta nằm trên giường trở mình mãi không yên. Bỗng phát hiện cửa sổ hé ra một khe nhỏ.

Theo gió đêm lay động, dần dần hiện ra một bóng dáng quen thuộc. Khi nhìn rõ người kia là ai, ta giật mình đến nghẹn cả họng. Lặng lẽ cấu mạnh lòng bàn tay, ta mới xác định mình không phải đang mơ.

Dưới màn đêm, Cố Triệu Ngang mặc một bộ đồ dạ hành màu đen đứng ngoài cửa sổ, chắn đi phần lớn ánh trăng rọi vào phòng.

Hắn đã gạt hết lễ nghi quy củ sang một bên, thấy ta bước đến bên cửa sổ, liền sốt sắng kéo lấy cổ tay ta, đặt trước ngực mình.

"Phu nhân, nàng thật sự muốn gả cho Ninh Trác Viễn kia sao?"

9

Cố Triệu Ngang hẳn là đến rất vội, trên người hắn còn mang theo hơi lạnh của sương đêm. Mồ hôi lấm tấm trên trán hắn, hơi thở có chút gấp gáp. Khoảng cách giữa chúng ta chỉ còn cách một nắm tay.

Nhìn vào đôi mắt đen nhánh ấy, ta bỗng không phân biệt được mình đang ở kiếp nào. Giây lát ngẩn ngơ.

Hơi thở của hắn đã dần ổn định lại. Nhận ra sự sững sờ của ta, hắn buông tay, uể oải xoa xoa mi tâm sau đó thấp giọng xin lỗi:

“Xin lỗi, là ta quá nôn nóng, khiến nàng hoảng sợ.”

Ta trầm ngâm giây lát, cụp mắt lắc đầu, “Vì sao lại hỏi như vậy?”

Hắn đã gọi ta là “phu nhân,” những thắc mắc đeo đẳng ta nhiều ngày qua giờ đây cũng đã có lời giải đáp. Không nhắc đến chuyện trọng sinh, hắn thẳng thắn thú nhận:

“Ta đã cho người mua chuộc nha hoàn mới vào trong viện của nàng…”

Ta liền nhớ đến cô bé khoảng mười hai, mười ba tuổi ấy. Ban ngày khi mẫu thân đến, nàng còn làm rơi vỡ một chén trà ở trước cửa. Chắc hẳn khi đó nàng đã nghe lén được gì đó, lại hiểu lầm ta đã đồng ý với đề nghị của mẫu thân nên mới truyền tin nhầm lẫn.

“Thỉnh Cố thế tử cẩn trọng lời nói, hôn sự của ta còn chưa quyết định.”

Ta cười khổ, lùi lại một bước, cố gắng kéo giãn khoảng cách, “Nếu Thế tử không còn điều gì khác, xin hãy rời đi. Đêm nay, coi như ta chưa từng gặp ngài.”

Lời vừa dứt, giọng nói khàn khàn đầy ai oán của hắn lại vang lên:

“Ta còn có điều muốn nói.”

Ánh mắt hắn nhìn ta sâu thẳm, như thể muốn nhìn thấu hết thảy nội tâm ta.

“Tại sao nàng lại nói… không gả cho ta?”

Lời này quá trực diện, như một cú đập mạnh khiến ta choáng váng. Hắn không cho ta thời gian phản ứng, tiếp tục nói như thể đã hạ quyết tâm:

“Sang năm, nhạc mẫu sẽ mắc một chứng bệnh nguy hiểm, cần dùng Tuyết Chi trên Hàn Sơn để cứu mạng. Nếu không có quan hệ thông gia, trưởng bối trong tộc sẽ không dễ dàng đưa ra loại dược này.”

“Ba năm sau, nhạc phụ sẽ bị vu oan hạ ngục. Nếu nàng không phải là thê tử của ta, ta cùng phụ thân sẽ không có danh phận thích hợp để đứng ra biện minh cho ông ấy.”

Ánh trăng như dát bạc, chiếu sáng đôi mắt lấp lánh của hắn. Hắn kể lại từng chuyện từng chuyện của kiếp trước, như thể tất cả đều khắc sâu trong tâm trí.

Cuối cùng, hắn nói:

“Còn mười ba năm sau tại vùng ngoại ô kinh thành, nàng suýt bị giặc cướp bắt đi.”

Hắn ngừng một lát, giọng trở nên nghẹn ngào:

“Nếu khi đó ta không ở bên cạnh nàng, làm sao bảo vệ được nàng?”

Tấm lòng của hắn khiến ta rất cảm động. Ta cúi người, khẽ khàng đáp:

“Đa tạ Thế tử.”
 
Thượng Lan Chu - Bất Thức Phả
Chương 6: Chương 6



“Nhờ có sự nhắc nhở của công tử, ta nhất định sẽ sớm phòng bị, tránh khỏi những hiểm nguy.”

“Nhưng ta không muốn né tránh.”

Giọng hắn khẽ trầm xuống, đôi môi mím lại, ánh mắt thoáng chút uất ức.

“Ta và phụ thân thường xảy ra bất hòa, nếu không có nàng ở giữa hòa giải, đời này chắc chắn chúng ta sẽ càng ngày càng xa cách.”

“Mỗi lần từ quân doanh trở về, ta đều không ngủ ngon giấc. Không có hương liệu nàng điều chế, chỉ e cả đêm ta chỉ có thể trằn trọc.”

“Còn nữa.”

Sau một hồi nói năng như đứa trẻ hờn dỗi, hắn giơ tay chỉ lên vai mình.

“Không lâu nữa ta sẽ phải xuống phía Nam trấn áp thổ phỉ. Khi đó, sẽ có một mũi giáo suýt xuyên qua chỗ này, máu chảy đầm đìa. Cho dù vết thương lành lại vẫn sẽ thường xuyên hành hạ ta đau đớn.”

“Nếu không có nàng ở bên đêm đêm đắp thuốc, ta làm sao chịu nổi đây?”

Ta sững người.

Hai đời, ta chưa từng thấy một mặt này của hắn, cứ như đang làm nũng, lại có chút vô lý. Nhưng nhớ lại cảnh hắn khi ấy bị thương nặng đến hấp hối, lòng ta chợt nhói đau.

Ta nghiêng mặt, ép bản thân không được dao động.

“Những điều công tử vừa nói, người khác cũng có thể làm, không nhất thiết phải là ta.”

“Nhưng ta chỉ muốn nàng, không muốn ai khác.”

Lời nói của hắn theo gió đêm nhẹ nhàng len vào tai, tựa như một sợi lông vũ cào nhẹ vào đáy lòng. Giây lát sau, hắn nâng tay lên muốn chạm vào ta nhưng đến giữa chừng lại buông xuống.

“Cẩm Diệu.”

Hắn đột nhiên gọi thẳng tên ta, giọng nghẹn ngào khẽ run.

“Hay là… nàng thực sự đã yêu Ninh Trác Viễn?”

Càng nói càng xa vời.

Ta thở dài, đáp:

“Thế tử chẳng qua là đã quen với việc có ta bên cạnh mà thôi.”

“Kiếp trước, Thế tử có đại ân đối với ta. Ta làm gì cho ngài cũng là việc phải làm, không cần ghi nhớ trong lòng.”

“Nhưng đời này…”

Ta vốn định khéo léo từ chối, nhưng không hiểu sao, nhìn gương mặt ấy, lòng lại dâng lên một nỗi xúc động khó tả.

“Ta nghĩ ân tình giữa ta và Thế tử đã được thanh toán xong rồi.”

“Kiếp này không cầu nhân duyên, chỉ mong giữ lòng thanh thản.”

Hai đời làm thê tử của hắn, những việc thân mật nhất cũng từng trải qua. Thế nhưng khi nói lời này, mặt ta vẫn đỏ bừng.

“Thanh thản…”

Hắn lặp lại lời ta, trong mắt ánh lên một tia sáng.
Không biết nghĩ đến điều gì, nét mặt hắn giãn ra, đôi môi thấp thoáng ý cười. Không đợi hắn nói thêm, từ ngoài cửa bỗng vang lên tiếng hỏi của nha hoàn:

“Cô nương, người đã dậy rồi sao?”

Tiếng bước chân gấp gáp tiến lại gần.

Ta vô thức đẩy hắn ra, “Mau đi đi, đừng để người khác phát hiện.”

Hắn bật cười, vịn lấy khung cửa sổ, mỉm cười đáp:

“Ta biết nàng muốn gì rồi.”

“Cẩm Diệu, nàng đợi ta.”

Một cơn gió lớn ập đến, cửa sổ khép lại. Nha hoàn vừa lúc cầm đèn đi tới, kinh ngạc hỏi:

“Cô nương sao mặt lại đỏ như vậy? Chẳng lẽ bị trúng gió rồi?”

Tim ta đập thình thịch, cố trấn tĩnh:

“Không sao, chỉ là vừa mơ một giấc mơ thôi.”

10

Hắn bảo ta đợi, nhưng không nói là đợi bao lâu.
Từ đêm hôm ấy, hắn chẳng hề lộ diện mà chỉ sai người hầu ngày ngày trèo tường đưa đồ đến. Không phải là những vật quý giá, nhưng đều là những thứ ta thường dùng, tựa hồ đã chuẩn bị kỹ lưỡng để chiều lòng ta.

“Thế tử đã bốc sẵn đơn, dặn người ở Vọng Xuyên Lâu chế biến. Nói rằng cô nương nhất định sẽ thích món điểm tâm này.”

Hôm ấy, tên gia nhân hớn hở dâng lên một đĩa bánh Ngọc Tín Tô.

Ta liếc nhìn, bất giác nuốt nước miếng. Sớm đã biết trí nhớ của hắn tốt, nhưng không ngờ hắn có thể chú ý đến từng chi tiết nhỏ đến mức không chê vào đâu được.

Món bánh Ngọc Tín Tô này, kiếp trước ta rất thích ăn.
Nhưng đó là món chỉ xuất hiện sau mười năm nữa, vậy mà hắn đã khiến người ta làm ra trước.

Chịu khổ thế nào cũng không nên làm khổ miệng mình. Giằng co nhiều ngày, cuối cùng ta ngượng ngùng nhận lấy lễ vật đầu tiên này, lại không nhịn được mà hỏi:

“Sao không thấy thế tử nhà ngươi đâu?”

Tên gia nhân lập tức sáng mắt lên, lộ ra vẻ như trút được gánh nặng:

“Cô nương cuối cùng cũng hỏi tới rồi. Thế tử nhà chúng tôi đi xuống phía Nam rồi.”

“Để trấn áp giặc cướp?”

Hắn lắc đầu, “Tiểu nhân không rõ, thế tử chỉ dặn nếu cô nương có hỏi, bảo rằng cô nương cứ yên tâm.”

Lòng ta chợt nặng trĩu. Tính toán thời gian, tai họa ở phía Nam vẫn chưa xảy ra. Hắn xuống phía Nam lần này, rốt cuộc đang có toan tính gì đây?

Nhớ đến vết thương trên vai hắn từng chịu, tim ta bỗng đập mạnh, không tài nào yên được.

11

Ngày tháng trôi qua không nhanh không chậm cũng đã hơn một tháng, ta cũng dần quen với sự xuất hiện của người hầu. Gần đây, ta càng ngày càng trông mong tin tức từ đoàn hát, mỗi ngày đều ngóng nhìn tường đầu, đợi hắn mang về tin tức của gành hát trở về.

Hắn nói, Cố Triệu Ngang đã để lại cho hắn một cuốn sách kỳ lạ, đoán định mọi chuyện như thần. Khi nào gánh hát vào kinh diễn, diễn vở kịch gì, mấy tháng trước đã viết xong.

"Cô nương, cô nói Thế tử của chúng ta có phải thần tiên tái thế hay không?" Hắn hỏi.

Ta cười mà không đáp.

Đây là gành hát mà Cố Triệu Ngang yêu thích nhất, hắn tất nhiên sẽ nhớ rõ.
 
Thượng Lan Chu - Bất Thức Phả
Chương 7: Chương 7



Kiếp trước, ta cũng vì hắn mà yêu thích xem kịch, tiếc là lúc đó đã quá muộn, nhiều vở kịch cũ không còn diễn nữa. Bây giờ phải nắm bắt cơ hội, xem cho thỏa thích mới được.

Ta gần như mỗi ngày đều ra ngoài, ở trong lầu hát từ sáng đến tối, tự do thoải mái.

Mẫu thân thấy ta có tinh thần trở lại, trong lòng thầm an ủi, cũng không còn cố gắng lo chuyện hôn sự nữa.

Điều duy nhất khiến ta không vừa lòng chính là Chu Cẩm Hinh đã trở về. Nàng kết thúc việc bị quản thúc, nhưng trong lòng vẫn còn oán giận ngút trời.

Mỗi lần gặp ta, nàng đều phải nói vài câu châm chọc. Hôm nay lại chặn ta lại.

"Tỷ tỷ thật sự đi xem kịch sao? E rằng là tâm tư không phải ở rượu, mà là muốn đi gặp ai đó."

"Đáng tiếc, không phải lúc nào mọi chuyện cũng được như ý tỷ tỷ mong muốn, nếu không thì làm gì còn đường sống nào dành cho muội muội nữa?”

Ta nghe quen những lời này, cũng không mấy để tâm, cũng không cho nàng nửa ánh mắt.

Vừa đến phòng riêng trong lầu hát, vở kịch còn chưa bắt đầu thì đã thấy người hầu vui vẻ đến báo cáo:

"Cô nương, Thế tử nhà ta đã về rồi!"

"Ngài ấy đang trên đường đến đây, muốn mang đến một bất ngờ cho cô nương!"

"Không nói nữa, cô nương, ta phải về phủ giúp Thế tử chọn một bộ đồ chỉnh tề!"

Ta trừng mắt nhìn hắn vài cái.

Nhìn thấy hắn rời đi, ta không tự giác mà chỉnh lại tóc tai. Trong lòng có một cảm giác khó tả dâng lên, cảm thấy thời gian dường như chậm lại.

Không biết đã đợi bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên. Ta vội vã đứng dậy mở cửa. Nhưng người đứng trước cửa không phải là Cố Triệu Ngang. Mà là Cát Quận Vương đã say mèm đến thần trí mơ hồ.

Hắn quan sát ta từ trên xuống dưới, "Quả thật là một mỹ nhân."

Ta chú ý xung quanh, thấy thân hình hắn to lớn chặn kín cửa, không để ta có đường chạy trốn.

"Đừng chạy, đừng chạy mà..."

Giang Quận Vương từng bước áp sát. Sau lưng hắn, cánh cửa từ từ đóng lại. Chu Cẩm Hinh đứng bên cửa, cười khẽ.

"Tỷ tỷ cứ yên tâm hưởng thụ, có muội ở đây trông chừng thay tỷ."

Dưới lầu, vở kịch đã bắt đầu, tiếng trống chiêng vang lên, giọng hát lảnh lót.

Tiếng kêu cứu của ta hoàn toàn bị lấp đi.

...

Khi Cố Triệu Ngang xông vào phòng liền trông thấy cảnh tượng một nam một nữ kiều diễm trên nền đất.

Hắn không do dự mà rút bội đao. Một nhát sắc bén thuần thục xuyên qua thân thể Cát Quận Vương, đến máu cũng chưa kịp bắn.

"Cẩm Diệu, Cẩm Diệu..."

Hắn thì thào gọi. Lập tức cởi áo choàng của mình, định phủ lên người nữ nhân xiêm y không chỉnh tề đnag nằm trên nền đất.

Nhưng khi thấy khuôn mặt người kia, thân hình hắn bỗng chốc cứng lại.

Lúc này, ta từ phía sau màn chắn ló đầu ra. Nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Cố Triệu Ngang, ta nhỏ giọng nói:

"Ta ở đây..."

12

Ta dù sao cũng là người đã sống qua hai kiếp rồi.
Gặp phải chuyện này, đương nhiên sẽ không giống như tiểu cô nương hoảng loạn mất bình tĩnh.

Cái tên Cát Quận Vương ấy vốn đã say mèm. Lại thêm vóc dáng không cao, chỉ cần ta cầm đồ gì đó đánh vào sau gáy hắn, hắn đã ngất xỉu rồi.

"Ngoài cửa đã khóa chặt, ta sợ hắn tỉnh lại nên trốn sau bình phong."

Trong phòng ấm áp, ta giải thích với Cố Triệu Ngang.
Hắn đưa ta đến một ngôi nhà thuộc phủ quốc công, bảo ta nghỉ ngơi thật tốt. Ta nhiều lần từ chối, nhưng vẫn không cãi lại được hắn.

"Chắc là muội muội ta không nghe thấy động tĩnh trong phòng nên mới vào xem thử."

"Vừa lúc đó, Cát Quận Vương tỉnh lại, hắn liền kéo nàng đi..."

Chu Cẩm Hinh tính toán cả trăm ngàn lần cũng không nghĩ đến, cuối cùng quả báo lại rơi lên chính người mình.

Ta cúi đầu uống một ngụm trà, lén lút liếc nhìn Cố Triệu Ngang ở phía đối diện.

Sắc mặt hắn vẫn u ám như cũ. Từ nãy đến giờ, hắn cứ mãi tự trách.

"Chu Cẩm Hinh đã sống lại một lần rồi, chứ không phải trở nên thông minh hơn."

Ta lại mở miệng, "Thế tử, ta thật sự không sao, dù nàng ta không vào, ta cũng có cách để thoát thân."

"Nàng có chuyện." Cố Triệu Ngang kiên quyết nói.

"Ta không có!"

Nói suốt cả buổi mà người này vẫn không tin, ta có chút tức giận. Cố Triệu Ngang lại không nói gì. Hắn đứng dậy, đi tới trước mặt ta, quỳ nửa người xuống.

"Nhưng từ khi ta tới gặp nàng, Chu Cẩm Diệu, nàng vẫn luôn run rẩy."

Hắn rũ mắt, thử thăm dò mà nắm lấy tay ta.

"Nếu nàng sợ, có thể nói với ta."
 
Thượng Lan Chu - Bất Thức Phả
Chương 8: Chương 8



13

Im lặng bao trùm trong chốc lát.

Ta nhìn vào đôi mắt sáng ngời của hắn. Chưa kịp mở miệng thì nước mắt đã rơi xuống. Không biết hắn làm sao lại nhìn thấu lòng ta, ta bỗng dưng luống cuống, quay mặt đi.

"Thế tử đừng nói những lời khiến người ta hiểu lầm như vậy."

Ánh mắt của Cố Triệu Ngang dịu dàng, nhẹ lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt ta.

"Nàng cứ hiểu lầm đi."

"Bởi vì nàng nghĩ rằng hiểu lầm, thế nhưng lại chính là trái tim chân thành của ta."

Hắn dùng ngón tay cái gãi nhẹ lòng bàn tay ta, ra hiệu bảo ta nhìn hắn. Sau đó, từng chữ từng lời nói ra:

"Chu Cẩm Diệu, ta thích nàng."

"Mặc dù thời điểm không đúng lắm, mặc dù có chút chậm trễ, nhưng ta nhất định phải nói với nàng."

Trong chốc lát trở nên ngây người.

Cố Triệu Ngang đưa cho ta vài cuốn sổ. Đây là những việc hắn ghi lại khi mới sống lại. Ta lật từng trang, mới phát hiện ra. Hóa ra trong kiếp trước, Cố Triệu Ngang không phải là người lạnh lùng như ta tưởng.

Việc cứu mẫu thân ta khỏi bệnh tật bằng Tuyết Chi ở Hàn Sơn, không phải tất cả người trong gia tộc đều đồng ý nhưng hắn đã hành động trước, đưa thuốc cho ta, vì vậy mà bị phạt bằng gia pháp.

Một số người trong phủ không kính trọng ta cũng đều đã bị Cố Triệu Ngang xử lý, mà ta luôn tưởng rằng họ tự nguyện cáo lão hồi hương. Sau đó, khi ta được phong cáo mệnh cũng là hắn cố ý cầu mà được, không phải do ta tưởng rằng là thánh chỉ ban xuống.
...
Ta nhìn qua đống chữ dày đặc trong từng trang giấy, cuối cùng dừng lại ở một chỗ. Ta không nhịn được mà cười, hỏi:

"Tại sao vào ngày mười ba tháng chạp năm Giáp Thìn, chàng lại đi đến Vọng Xuyên Lâu đánh người?"

Ánh mắt Cố Triệu Ngang lay động, nhìn biểu cảm của ta rồi cẩn thận mở miệng:

"Ngày ấy, nàng từ Vọng Xuyên Lâu trở về, tâm trạng không được tốt lắm."

"Ta hỏi người hầu của nàng mới biết, có người lại nhắc đến chuyện nàng từng bị rơi xuống nước."

Ta hơi gật đầu, có chút suy tư.

"Vậy là, thế tử tức giận vì chuyện này sao?"

"Đương nhiên."

Giọng Cố Triệu Ngang dần trở nên nặng nề, hắn dường như không nhận ra mình đang nắm tay ta quá chặt.

"Ta hiểu rõ là nàng rất ghét nhắc đến chuyện này, mỗi lần nghe người ta nói đến, nàng đều buồn bã thật lâu."

"Mặc dù ta không biết rõ sự thật, nhưng ta cũng hiểu, việc bị cưỡng ép thành hôn không phải là ý định thật sự của nàng."

Ta sửng sốt. Hóa ra hắn lại nghĩ như vậy. Những năm qua ta vẫn luôn không dám hỏi hắn nghĩ gì về mình. Ta chỉ cho rằng hắn cũng chấp nhận chuyện này là do thương hại nên mới cưới ta qua cửa. Ta lấy lại bình tĩnh, cố gắng hỏi:

"Thế tử có tin rằng ta bị hãm hại không?"

Cố Triệu Ngang hít một hơi, thở dài.

"Cẩm Diệu, ta không muốn nói dối nàng."

"Thực ra ban đầu, ta chỉ muốn bảo vệ mạng sống của nàng, không quan tâm sự thật thế nào, cho đến sau này sống chung mới hiểu rõ về nàng."

"Đáng tiếc, đến lúc đó chúng ta đã kết hôn nhiều năm, ta không biết làm sao để mở miệng nói với nàng những lời này."

Cố Triệu Ngang cúi đầu, kể lại quá khứ, sự thất vọng lộ rõ trên gương mặt. Ta vừa nghe vừa nhìn làn mi của hắn nhẹ nhàng rung động, trong lòng không khỏi ngậm ngùi.

Hóa ra, không chỉ mình ta không dám mở lòng. Cố Triệu Ngang cũng vậy.

Năm đó khi cưới ta hắn chỉ mới mười bảy tuổi mà thôi.
Hắn theo quân ra trận từ nhỏ, tình cảm nam nữ đối với hắn là chuyện quá đỗi xa lạ.

Còn ta, vì chuyện bị cưỡng ép hôn nhân mà có sự ngần ngại, luôn đối xử với hắn rất cung kính, hạ mình.
Chưa bao giờ bày tỏ một chút cảm xúc thật sự. Hắn đã tưởng ta sợ hãi vì bị cưỡng ép mới kết hôn với hắn nên trái tim cũng đành lòng khép chặt.

Hắn nghĩ ta kháng cự là vì ghét bỏ. Còn ta lại coi sự cẩn thận của hắn là khinh thường.

Từ phu thê niên thiếu đến tận khi bạc đầu. Chúng ta cứ thế dần xa cách, luôn trong cảnh thủ thế, thử thách nhau mà không biết rằng, ngay từ lúc bắt đầu, những hiểu lầm giữa chúng ta đã được giữ lại, khiến chúng ta ngày càng xa cách.

"Cẩm Diệu, trước đây là ta quá ngốc, không hiểu được lòng mình, không thể cho nàng sự an tâm mà nàng mong muốn."

"Ta chỉ nhớ nàng đã hy sinh rất nhiều, trong lòng cảm thấy có lỗi, muốn bù đắp cho nàng."

"Nhưng không biết rằng đó chính là quan tâm, chính là tình yêu."

"Đêm đó nghe nàng nói xong, ta mới nhận ra thứ nàng muốn không phải danh lợi cùng giàu sang phú quý, mà là một người luôn đặt nàng ở trong lòng."

Ánh mắt Cố Triệu Ngang rơi trên cuốn sách ta đang cầm, lại nở nụ cười tự giễu.

"Ngày hôm nay ta nói những điều này không phải để tranh công. Chỉ là muốn có tư cách để đứng bên cạnh nàng thôi."

“Nếu nàng cho rằng ta không xứng, ta sẽ lại tiếp tục tranh đấu."

Ánh trăng bắt đầu xuất hiện trên bầu trời.

Trong phòng vẫn tối tăm.

Chỉ có ánh mắt của Cố Triệu Ngang, rực sáng như ngọn đuốc.

14

Cố Triệu Ngang không ép buộc ta phải trả lời.

Sau ngày đó, hắn liền chuyên tâm xử lý vụ Cát Quận Vương. Cát Quận Vương dù là con cháu hoàng tộc
nhưng hành vi của hắn độc ác tồi tệ, trên người còn mang nhiều tội danh giết người, đã sớm bị hoàng gia ghét bỏ, bị các quan đại thần khinh thường.

Đại lý tự có quan viên quen biết với phủ Định Quốc công, vì thế họ đã thuận thế coi hành động của Cố Triệu Ngang như một nghĩa cử anh hùng, chỉ cần ăn cơm ngục một tháng là xong.

Còn về Chu Cẩm Hinh, mặc dù trong vụ án này nàng ta được tôn vinh là nạn nhân, nhưng Cố Triệu Ngang biết rõ nội tình nên lo lắng nàng ta sẽ liên lụy đến ta, vì thế đã cho nàng ta một liều thuốc khi nàng ta đi về thôn trang ở ngoại ô.

Từ đó, nàng ta không thể cầm bút, cũng không thể nói được gì nữa.
 
Thượng Lan Chu - Bất Thức Phả
Chương 9: Chương 9



15

Cố Triệu Ngang ghét bỏ diện mạo bẩn thỉu đầu bù tóc rối của mình, trong suốt thời gian bị giam, hắn kiên quyết không cho ta vào lao ngục thăm hắn.

Một tháng sau, hắn cũng không cho ta đón hắn ra khỏi cảnh lao tù. Hắn chỉ sai người hầu dẫn ta đến một khách đ**m để chờ. Sau đó, ta gặp lại Cố Triệu Ngang vẫn trong bộ quần áo đẹp đẽ, gương mặt tươi sáng.
Còn có một đôi phu thê đang ôm một đứa trẻ.

"Đây là biểu ca biểu thẩu, cũng là cha mẹ của Dụ Nhi.”

Cố Triệu Ngang giới thiệu. Hắn thấy ta ngẩn ngơ, liền nắm tay ta kéo đến trước mặt phụ nhân kia.

Ta nhìn vào khuôn mặt ngủ say của đứa trẻ mà không cầm được nước mắt.

Đúng là Dụ Nhi rồi. Con nuôi của ta và Cố Triệu Ngang trong kiếp trước. Vì ta bị ngã xuống nước lại mắc phải bệnh nặng sau hai lần sảy thai nên Cố Triệu Ngang không cho phép ta sinh con nữa.

Hắn đã đi khắp nơi tìm một đứa trẻ để ta nuôi dưỡng, cũng là để ngăn cản những lời thị phi trong gia tộc.
Dụ Nhi đến với ta khi đã hơn ba tuổi.

Khi đó, cha mẹ của bé con đã chết trong một cuộc loạn lạc, đưa bé cũng bị mất thính lực một bên tai vì một tai nạn.

"Vậy là chàng đi về phía Nam sớm hơn là để cứu Dụ Nhi trước khi loạn lạc xảy ra?"

Trên xe ngựa trở về, ta chợt hiểu ra ý định của Cố Triệu Ngang.

Hắn gật đầu, "Trong kiếp trước, ta tự cho là có thể giúp nàng giải quyết mọi khó khăn."

"Nhưng việc duy nhất ta bất lực chính là khi nàng nhìn Dụ Nhi mà không cầm được nước mắt."

"Ta nghĩ, dù kiếp này nàng không phải là mẹ của đứa bé, nhưng khi thấy đứa bé khỏe mạnh, bình an trưởng thành, chắc chắn nàng sẽ cảm thấy vui mừng hơn nữa."

Ta lại không kìm được nước mắt.

"Thế tử, cảm ơn chàng."

"Nàng đã nói mấy lần cảm ơn rồi?"

Cố Triệu Ngang cười bất đắc dĩ, đưa cho ta một chiếc khăn tay mới.

"Đối với ta, chẳng lẽ chỉ có ân tình thôi sao?"

Nghe vậy, ta ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt đang ẩn chứa nỗi buồn của hắn.

Ta không nhận chiếc khăn mà thuận thế tiến về phía hắn, vòng tay quanh cổ hắn, khẽ ghé đầu lên ngực hắn. Giống như mỗi lần chúng ta thân mật trước đây.
Cố Triệu Ngang cứng người lại.

Hắn không nói gì, chỉ ôm lấy eo ta, hai người cứ thế im lặng.

Hắn biết, đây chính là câu trả lời của ta.

16

Lễ cưới của ta và Cố Triệu Ngang trong kiếp này náo nhiệt hơn rất nhiều so với kiếp trước. Kết thúc những nghi lễ phức tạp trở về động phòng, thân thể mệt mỏi nhưng ta vẫn vô thức muốn dâng trà và giúp hắn thay áo.

Cố Triệu Ngang nhíu mày ngăn cản hành động của ta, rồi quay người ôm ta vào lòng.

"Ta đã muốn nói, những chuyện nhỏ nhặt này nàng không cần phải lo lắng."

"Nàng không làm, ta cũng sẽ không chán ghét nàng.”

Ta chớp mắt, "Vậy chàng muốn ta làm gì?"

Cố Triệu Ngang suy nghĩ một lát, giọng trầm trầm:

"Ta muốn nàng cười nhiều hơn với ta, đừng lúc nào gặp ta cũng thu lại nụ cười, vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm nghị."

"Ta muốn nàng giận dỗi ta nhiều hơn, nếu có thể mắng ta hai câu cũng không tồi."

Mặt hắn đỏ lên, trên người toàn mùi rượu.

Ta không nhịn được mà cười, "Vậy sao chàng không muốn ta khóc nhiều hơn?"

Ánh mắt Cố Triệu Ngang chuyển động, dường như tỉnh táo hơn một chút.

Hắn nheo mắt, cười tinh ranh, "Nếu phu nhân muốn, cũng không phải không được."



Nến đỏ trong phòng lay động, mưa gió vừa dứt.

Cố Triệu Ngang đột ngột vội vàng túm lấy áo, kéo tấm màn ra.

Ta cảnh giác hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ta phải sai người nấu thuốc cho phu nhân trước."

"...?"

"Nếu như giống kiếp trước, ngày mai thân thể của nàng..."

"Đủ rồi!"

Ta mạnh mẽ kéo hắn lại, bịt miệng hắn.

"...Chàng cũng không cần nhớ rõ mọi chuyện như vậy!"
 
Back
Top Bottom