Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thước Phim Cuối Đời

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPLYewhtUgAWcA4jRycveoVHZnDz6f1I0LaOHImbP4iR8D8g9ft2sn0jtD9E9BrhfI6UpZmDjTtiebOxfYZPwZs-oeXXMtRu3P3poeE3qipyZM9FnPLi1NSzsDTGEzHFZOA476rdYdVDNxTXMbnoQCn=w215-h322-s-no-gm

Thước Phim Cuối Đời
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Năm đầu tiên sau khi ly hôn, tôi tuyên bố rút khỏi giới giải trí.



Ai nấy đều nói tôi bị Lục Kiêu ruồng bỏ đến mức hoá điên rồi.



Cho đến một ngày, có một video từ một blogger chuyên chia sẻ tâm nguyện bất ngờ leo lên hot search.



Đó là video của tôi, được chia thành bảy phần.



Là những mảnh ký ức cuối cùng trong cuộc đời tôi – như một thước phim tua nhanh trước cái chết.



Tựa đề phần đầu tiên được ghi thế này:



【Khi các bạn xem được video này, tôi đã qua đời rồi.】​
 
Thước Phim Cuối Đời
Chương 1: Chương 1



Năm đầu tiên sau khi ly hôn, tôi tuyên bố rút khỏi giới giải trí.

Ai nấy đều nói tôi bị Lục Kiêu ruồng bỏ đến mức hoá điên rồi.

Cho đến một ngày, có một video từ một blogger chuyên chia sẻ tâm nguyện bất ngờ leo lên hot search.

Đó là video của tôi, được chia thành bảy phần.

Là những mảnh ký ức cuối cùng trong cuộc đời tôi – như một thước phim tua nhanh trước cái chết.

Tựa đề phần đầu tiên được ghi thế này:

【Khi các bạn xem được video này, tôi đã qua đời rồi.】

Chương 1:

Tôi quấn kín người, chỉ chừa lại đôi mắt.

Bỗng có người chặn tôi lại.

“Chào chị, em là một blogger chuyên giúp người khác thực hiện tâm nguyện. Có thể phỏng vấn chị một chút được không?”

Khi đó là tháng thứ ba kể từ ngày tôi rút khỏi giới giải trí.

Tôi cứ ngỡ bị phóng viên bám đuôi nhận ra, vội vàng xua tay từ chối.

Thế nhưng người trước mặt vẫn kiên trì thuyết phục: “Chị có điều ước nào chưa thực hiện được không? Em có thể giúp chị, không thu phí đâu.”

Tôi quay đầu bỏ đi, thì cô ấy lại đuổi theo, chìa điện thoại ra trước mặt tôi: “Em không phải lừa đảo, em có tài khoản video ngắn, chị không tin thì nhìn thử đi?”

Tôi thấy cô ấy thật thiếu lễ phép, nhưng những gì cô ấy nói đều là sự thật.

Chỉ có điều—rõ ràng là một blogger mới toanh, số video ít đến đáng thương, lượt xem thì đếm trên đầu ngón tay.

Nhìn gương mặt chân thành của cô ấy, tôi bỗng nhớ đến chính mình hồi mới bước chân vào giới giải trí.

Khi ấy tôi hăng hái lắm, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị vùi dập.

Tôi bất chợt mềm lòng, hỏi: “Vậy cô có thể giúp tôi thực hiện điều ước gì?”

Cô nàng ngốc nghếch ấy chỉ gãi đầu: “Còn phải xem điều ước của chị là gì nữa chứ. Nói thật thì chị là người thứ mười bảy em hỏi trong ngày hôm nay rồi, ai cũng nghĩ em gạt họ. Chị có người muốn gặp không? Có nơi nào muốn đi không? Nói em nghe câu chuyện của chị, em sẽ sắp xếp giúp.”

Tôi đùa giỡn với cô ấy một chút, lại sợ làm cô ấy sợ.

“Vậy nếu tôi muốn nhờ cô ghi lại những khoảnh khắc cuối cùng trong đời mình, cô có chịu không?”

“Nhưng với điều kiện—trước khi tôi chết, những video đó không được đăng.”

“Nếu tôi không chết, tất cả coi như bỏ. Cô dám đánh cược không?”



Cô blogger tên Tiểu Cần, dáng người nhỏ nhắn, gầy gò.

Cô ấy ngồi trước mặt tôi.

Trông vô cùng lúng túng.

Không, phải nói là sắp khóc đến nơi rồi.

“Chị Chúc Uyển, em không ngờ lại là chị… Chị thật sự…”

Đôi mắt cô ấy đỏ hoe, như thể không thể chấp nhận nổi.

“Em thật sự rất thích những bộ phim chị từng đóng.”

“Nói thật, tôi thấy mình cũng giỏi giang ra phết. Không bệnh thì thôi, mà bệnh một phát là phát hiện ra tận mấy loại ung thư.”

Tôi rút một tờ giấy đưa cho cô ấy.

“Bác sĩ nói tôi chắc chỉ còn khoảng nửa năm nữa.”

Cô ấy vẫn giơ điện thoại quay tôi:

“Thì ra… đây mới là lý do thật sự khiến chị rút khỏi giới giải trí sao?”

“Ừ, không còn sức để quay phim nữa. Hóa trị liên tục đã vắt kiệt sức lực của tôi. Hơn nữa…”

Tôi cười khẽ:

“Có quá nhiều trang đăng bài ‘chứng minh’ tôi bị hói đầu.”

Lần đầu tiên, tôi gỡ tóc giả trước ống kính.

Bên dưới là những sợi tóc thưa thớt, cả da đầu hiện rõ, trông chẳng khác gì Cừu Thiên Xích*.

(*)(*Cừu Thiên Xích: một nhân vật nữ trong truyện Kim Dung, bị tra tấn đến hói đầu.

“Cô cũng biết tôi mê làm đẹp mà. Bị mấy người các cô chụp liên tục thế, tôi còn mặt mũi nào nữa?”

“Tôi tham lắm, tôi muốn nhờ cô thực hiện bảy điều ước. Cô làm bảy tập video, được không?”

2024-5-2 đến 2024-5-8

Tập đầu tiên (phần thượng)

【Khi các bạn xem được video này, tôi đã qua đời rồi.】

“Cô quay nhiều góc mặt bên trái của tôi nhé, fan nói bên trái nhìn đẹp hơn bên phải.”

Tiểu Cần giờ đã bình tĩnh hơn nhiều so với một tuần trước.

Nhưng cô ấy nói, sau khi biết chuyện, cô đã khóc mấy ngày liền ở nhà, sụt luôn ba cân.

“Em nhất định sẽ quay chị thật xinh đẹp.”

Cô ấy dụi mắt, hỏi khẽ:

“Chị Chúc Uyển, điều ước đầu tiên của chị là gì vậy?”

“Tôi muốn thử đi vòng quanh núi Kailash.”

Cô lập tức gật đầu:

“Cái này dễ mà, em đặt vé cho chị ngay. Nhưng… có thể hỏi chị vì sao lại muốn đến đó không?”

Tôi không cười nổi khi nhìn vào ống kính:

“Trước đây tôi và Lục Kiêu từng hẹn sẽ cùng nhau đến đó. Giờ thì không còn cơ hội nữa, tôi muốn tự mình tới thăm nơi ấy.”

“Người ta bảo, nơi đó có thể gột rửa tâm hồn.”

Tây Tạng rất xa, nhưng không phải là nơi không thể đến.

Xuống máy bay, độ cao khiến tôi khó chịu.

Sau hai ngày đi xe mệt mỏi, cuối cùng chúng tôi cũng tới thị trấn Tháp Khâm – điểm xuất phát của hành trình vòng quanh núi.

Trên đường đi, Tiểu Cần không ngừng dặn dò tôi, lo cho sức khỏe tôi từng chút một.

Tôi cười trêu cô ấy:

“Tôi hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ bảo dù sao thời gian cũng chẳng còn bao lâu, đi đâu cũng vậy thôi.”

Một câu nói khiến cô bé đỏ hoe mắt lần nữa.

Cô ấy lại cẩn thận hỏi:

“Chị Chúc Uyển, chị và anh Lục chia tay trong hòa bình đúng không ạ?”

Tôi biết cô ấy đang hỏi một cách khéo léo.

Thật ra cuộc ly hôn của tôi và Lục Kiêu từng ầm ĩ, đầy tai tiếng.

Nhưng vào giây phút sắp rời khỏi thế gian này, tôi cuối cùng cũng có can đảm thốt lên:

“Trong mắt anh ấy, chắc chắn không phải chia tay trong hòa bình. Anh ấy cũng giống mọi người – đều nghĩ tôi ngoại tình.”

“Vậy tức là chị thật sự không hề ngoại tình đúng không?”

Đôi mắt cô gái sáng rực lên.

“Em biết mà, em không nhìn nhầm người.”

Tôi mỉm cười gật đầu:

“Ừ, tôi từng yêu người đàn ông ấy đến vậy, còn để mắt nổi đến ai khác nữa chứ?”

Người mới làm blogger cũng có cái dở – dễ xúc động quá mức.

Cô ấy bật khóc ngay trước ống kính.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Vừa nức nở vừa tức giận:

“Lúc đó truyền thông mắng chị ngoại tình, họ dựa vào đâu chứ?”

Còn tôi thì phải vừa quay vừa dỗ dành cô ấy.

Cuối cùng, tôi đành thú nhận:

“Thôi được rồi, để tôi nói thật… Tất cả là do tôi tự đạo diễn.”
 
Thước Phim Cuối Đời
Chương 2: Chương 2



Tập đầu tiên (phần hạ)

【Khi các bạn xem được video này, tôi đã qua đời rồi.】

“Nửa năm trước khi ly hôn, tôi phát hiện mình bị ung thư. Khi đó chỉ mới phát hiện một loại ung thư.”

“Bác sĩ bảo tôi, nếu chịu hợp tác điều trị nghiêm túc thì vẫn có hy vọng sống.”

“Về sau tôi mới hiểu… bác sĩ đa phần đều tốt bụng, chỉ là đôi khi cũng hay nói dối.”

“Tôi tìm một người bạn thân lớn lên cùng tôi, nhờ cậu ấy diễn chung một vở kịch, chỉ để nhanh chóng chia tay được với Lục Kiêu.”

“Đừng thấy anh ấy là tổng tài của một tập đoàn lớn, thường ngày quyết đoán mạnh mẽ. Nhưng với tôi, anh ấy lại rất cố chấp.”

Phần sau tôi không nói nữa. Ai từng trải rồi thì sẽ hiểu.

Tiểu Cần nhìn tôi như sắp khóc đến nơi:

“Chị… sao chị không nói thật với anh ấy về bệnh tình của mình?”

“Cái c.h.ế.t vốn đã là chuyện đau đớn, sao còn phải kéo người khác vào cùng chịu đựng với mình?”

Tiểu Cần bỗng nói nhỏ:

“Gần đây trên tin tức có nói… anh Lục hình như đã có bạn gái mới rồi.”

“Thế à? Vậy thì… thật lòng chúc mừng anh ấy.”

Tôi nói thật tâm.

“Anh ấy xứng đáng có người tốt hơn.”

Cơn say xe, đường xá gập ghềnh khiến tôi buồn nôn.

“Đoạn này tôi không diễn đâu, chỉ là… đến lúc cận kề cái c.h.ế.t rồi, mới thấy bản thân chẳng còn bận tâm điều gì nữa.”

“Tôi từng nói đùa với Lục Kiêu, nếu anh dám quen người khác, tôi sẽ đập gãy chân anh. Vậy mà bây giờ nhìn xem, tôi buông tay cũng dễ dàng lắm đấy chứ?”

Lúc đó, người hướng dẫn nói:

“Tối nay nghỉ ngơi một đêm, từ mai trở đi phải đi bộ hết quãng đường còn lại, tổng cộng 52 km. Nhưng tôi nói trước, do địa hình và độ cao, con số thực tế sẽ còn dài hơn rất nhiều.”

Ngày đầu tiên của hành trình vòng núi, điểm đến là chùa Chỉ Nhiệt.

Người ta nói nơi đó có thể thấy cảnh nắng chiếu l*n đ*nh núi vàng.

Tôi quay sang Tiểu Cần, hơi chần chừ:

“Tôi nghĩ lại… vì chút ích kỷ của mình mà kéo em đi bộ vòng quanh núi, có phải quá đáng rồi không?”

Cô lắc đầu:

“Em hiểu rõ sức khỏe của mình. Nếu em không chịu được, em sẽ không cố. Với lại chị còn chuẩn bị hành trình suốt mấy tháng trời, cả đồ dùng cũng mang đủ cả.”

May mắn là… chúng tôi đều không bị sốc độ cao.

Vận khí cũng thật tốt.

Đêm ngủ lại ở chùa Chỉ Nhiệt, hôm sau, tôi đã thấy được cảnh mặt trời chiếu l*n đ*nh núi.

Tôi học theo trên mạng, dang rộng hai tay chụp ảnh.

Tôi hét lớn:

“Nếu có thể, tôi mong mọi người hãy quên tôi đi.”

Nghĩ một chút, tôi lại hét:

“Lục Kiêu, em đã thay anh tới đây rồi. Anh không cần phải tới nữa đâu.”

Dọc đường, chúng tôi gặp rất nhiều người Tạng sùng đạo đang quỳ lạy cầu nguyện.

Cũng gặp mưa đá.

Đồ ăn thì dở tệ.

Giường ngủ thì thô sơ, trải nghiệm không hề dễ chịu.

Phải mất ba ngày mới hoàn thành hành trình vòng quanh núi dài 52km.

Cuối video, tôi quay về phía máy quay, nói lời kết:

“Có một chuyện tôi chưa nói với các bạn. Lúc đầu tôi tìm hiểu hành trình này, là để cùng Lục Kiêu đi du lịch. Sau lại quyết định đi một mình. Thật ra tôi từng định đến đây… để kết thúc cuộc đời.”

Tiểu Cần sợ đến mức nắm chặt lấy tay tôi.

Tôi vỗ nhẹ tay cô ấy, tiếp tục nói:

“Khi đó tôi nghĩ, dù sao cũng không sống nổi. Vậy thì cứ c.h.ế.t ở hồ, c.h.ế.t trên núi tuyết, hoặc c.h.ế.t dọc đường đi cũng được.”

“Nhưng rồi… tôi lại không muốn c.h.ế.t nữa. Tôi muốn sống trọn vẹn khoảng thời gian còn lại. Như thế mới không uổng một đời.”

Tiểu Cần bỗng hỏi tôi:

“Sau chuyến đi đầu tiên này, chị có điều gì thấy tiếc nuối không?”

Tôi gật đầu, nghĩ lại vẫn còn thấy hoảng sợ.

“Bố mẹ tôi thương tôi lắm, vậy mà tôi lại nói dối họ. Tôi chưa từng nói với họ chuyện mình bị bệnh.”

“Tôi thậm chí còn lừa rằng mình quay lại đóng phim rồi, đang đến Tây Tạng để quay phim.”

“Xin lỗi…Tôi sai rồi. Chung quy vẫn là bất hiếu.”

2024-6-4

Tập hai (phần thượng)

【Cuốn phim tua nhanh của đời người.】

Từ Tây Tạng trở về, phản ứng độ cao và chuyến đi mệt nhoài khiến tôi phải nghỉ hẳn một tháng mới liên lạc lại được với Tiểu Cần.

Trong thời gian đó, tôi còn trải qua một lần hóa trị nữa.

Mỗi lần như thế, tôi đều cảm thấy mình yếu đi rõ rệt, như thể sức lực bị rút cạn, cái c.h.ế.t cũng vì thế mà đến gần hơn một chút.

Tôi không chắc có nên tin tưởng cô gái chỉ gặp mặt đúng một lần này hay không.

Nếu cô ấy tung video tập đầu của tôi ra bây giờ, chắc chắn tôi sẽ nổi tiếng chỉ sau một đêm.

Tôi đang đánh cược—cược rằng con người, khi đứng trước một người sắp chết, sẽ sinh ra chút lương tâm.

“Chị Chúc Uyển, điều ước thứ hai của chị là gì vậy?”

“Tôi muốn để mọi người hiểu rõ hơn về tôi. Cũng muốn tự mình đi lại những con đường mình đã từng đi qua.”

Tiểu Cần nhìn vào ống kính, hơi lo:

“Với thể trạng của chị bây giờ, hay là mình từ từ thôi?”

“Không sao. Tôi hồi phục được rồi mới dám liên lạc với cô. Đến cuối đời rồi, con người ta trở nên tham lam. Ước muốn cứ thế mà nhiều lên.”

“Hôm nay chị trông đẹp quá. Cảm giác như quay về thời chị nổi tiếng với bộ phim thần tượng ‘Hôm nay anh còn nhớ em không?’ ấy.”

Hôm nay tôi đội tóc giả ngắn.

Trong phim đó, tôi vào vai một nữ sinh vừa tốt nghiệp đại học, vướng vào chuyện tình với tổng tài công ty thực tập.

Tôi cười, xoa đầu:

“Bây giờ tôi có thể thay đổi kiểu tóc bất kỳ lúc nào. Có phải trông rất ngầu không?”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Nhưng chị ngày càng gầy hơn…Những người xung quanh chị không nhận ra sao?”

Tôi có hơi ngại:

“Tôi và Lục Kiêu đã ly hôn rồi, đương nhiên không cần gặp nhau. Từ lúc bệnh, tôi cũng ít gặp bố mẹ hơn. Nhưng họ là bố mẹ tôi, nên chúng tôi vẫn hay gọi video. Cô đoán xem tôi đã nói gì? Tôi bảo mình đang đóng vai một bệnh nhân mắc bệnh nặng.”
 
Thước Phim Cuối Đời
Chương 3: Chương 3



Tôi chỉ dám dùng lời nói dối để nói thật.

Cô ấy lại dụi mắt trước mặt tôi:

“Vậy lần này chị muốn đi đâu?”

“Tôi muốn quay về nơi mình từng sống khi còn nhỏ.”

Chỉ mất hai tiếng đi xe, tôi đã đến ngôi nhà cũ thời thơ ấu.

“Chị Chúc Uyển, trợ lý của chị đâu rồi?”

Trợ lý của tôi là một chị gái hiền lành chất phác, đôi khi đi theo tôi còn tạo ra mấy khoảnh khắc viral.

“Cô nói Vũ Lệ à? Tôi bảo cô ấy đừng theo tôi nữa.”

“Vậy… cô ấy biết bệnh tình của chị sao?”

Tôi cười phá lên:

“Cô đoán xem tôi lấy lý do gì? Người đã theo tôi lâu như vậy, sao có thể không nhận ra điều gì đó bất thường?”

Tôi ngồi nghiêm chỉnh trước máy quay, điềm đạm nói:

“Tôi cũng nói dối. Tôi nói vì quá yêu Lục Kiêu, mà chuyện ngoại tình khiến tôi và anh ấy chia tay, nên tôi bị trầm cảm. Tôi rút khỏi giới giải trí để chữa bệnh.”

“Cô ấy tin à?”

“Sao mà tin được. Cô ấy và chị quản lý của tôi, chị Lý còn kéo tôi lại mà khóc, nói sẽ đưa tôi đi khám. Tôi bảo hãy cho tôi chút thời gian, tôi sẽ tự đi khám. Tôi đi chơi một thời gian rồi sẽ quay về.”

“Chị nghĩ họ có nhận ra không?”

“Chuyện tôi bị rụng tóc thì sao mà giấu nổi. Tôi cứ nghĩ mình nói dối khéo lắm…Thế mà một ngày nọ, chị Lý bảo tôi: ‘Chị không cần em kiếm được bao nhiêu tiền, chị chỉ cần em sống tốt.’”

Nói đến đây, tôi đã rơi nước mắt.

Tôi lau khóe mắt.

“Có lẽ… chẳng ai dám nhắc đến chuyện đau lòng trước mặt tôi, nên họ cũng chẳng nói rõ đã biết chuyện của tôi tới giai đoạn nào.”

“Vũ Lệ còn tự bỏ tiền mua cho tôi mười bộ tóc giả, nói là quà tặng để tôi đi du lịch giải khuây.”

Nói đến đây, tôi dừng lại một chút.

Hiện tại tôi để mặt mộc, đeo khẩu trang, đội mũ.

Toàn thân chỉ mặc áo hoodie với quần jeans, đeo túi vải đơn giản.

Người qua đường đều nghĩ tôi cũng chỉ là người qua đường.

Tôi lấy bình giữ nhiệt trong túi ra, vừa uống vừa nói:

“Đây là trường tiểu học của tôi.”

“Chị học ở Trường Tiểu học Thực nghiệm số Một à?”

Tôi gật đầu, chỉ vào cái cây lớn ở sân trường:

“Hồi đó tôi gan to lắm, dám leo lên cây đó để thi gan với mấy đứa bạn. Kết quả là không xuống được. Sợ quá nên vừa khóc vừa… tè ra quần trên cây.”

“Bây giờ vẫn đang trong giờ học, chắc bác bảo vệ sẽ không cho mình vào đâu.”

“Không vào đâu. Tôi chỉ đứng đây nhìn một chút thôi. Đừng làm phiền người ta làm việc. Tôi chỉ muốn nhìn lần cuối. Sau này uống canh Mạnh Bà rồi, chắc tôi cũng chẳng nhớ được gì nữa.”

“Trời ơi chị, sao chị cứ làm em muốn khóc hoài vậy. Đạo diễn nên mời chị đóng vai ‘cô gái hay khóc’ mới đúng!”

Tôi chỉ về một con hẻm gần đó.

“Đi thôi, tôi dẫn cô đến xem nhà cũ của tôi. Nhiều năm rồi tôi chưa quay lại.”

Nhưng vừa bước vào, tôi đã ngẩn người.

Tôi đứng đó, để gió thổi tung tóc giả, đầu óc trống rỗng.

Rồi bật cười:

“Trời ơi… chỗ này bị giải tỏa rồi à?”

Máy quay trên điện thoại tôi cũng run theo.

“Giờ làm sao đây? Có vẻ như… nhà cũ của tôi biến mất rồi.”

Tôi quay lại nhìn vào ống kính.

Khán giả chắc cũng không thấy rõ biểu cảm của tôi.

Nhưng lòng tôi thực sự có chút trống trải.

Chỉ là… không nói nên lời.

“Đi thêm vài bước nữa đi. Tôi sẽ kể lại theo trí nhớ, chỉ cho mọi người biết nơi này từng như thế nào.”

“Nơi này trước là một khu phố cũ. Truyền thông lúc nào cũng gọi tôi là ‘thiên kim tiểu thư’. Tôi từng giải thích rồi, nhưng chẳng ai tin.”

“Nhân cơ hội này, để tôi cho mọi người thấy tận mắt. Tôi lớn lên ở khu phố này. Những ngôi nhà quanh đây đều là nhà cấp bốn cũ kỹ. Ký ức sâu đậm nhất của tôi là hồi nhỏ chơi chọc chó, bị nó đuổi cắn vào mông.”

“Gì cơ?”

“May là mùa đông, tôi sống với ông bà ngoại, họ mặc cho tôi mấy lớp quần chồng lên nhau.

Cuối cùng chỉ bị cắn thủng một lớp, lòi bông ra, chứ chưa bị cắn trúng vào da thịt.”

Nghe mà đúng là vừa buồn cười vừa muốn khóc.

Ít nhất thì Tiểu Cần cũng cười ha ha:

“Chị Chúc Uyển, em không thể tưởng tượng nổi cảnh chị bị chó rượt đâu!”

Kết thúc đoạn đường đầy tiếng cười, tôi nói tiếp:

“Đi thôi, tôi dẫn cô đến xem trường cấp ba của tôi, cũng gần đây thôi.”

Tôi khựng lại một chút.

“Đây cũng chính là nơi tôi gặp Lục Kiêu.”

2024-6-4

Tập hai (phần hạ)

【Cuốn phim tua nhanh của đời người】

“Trước khi đi, tôi muốn ghé xem thử tiệm mì kia còn không. Tôi mời cô ăn một bát, hồi nhỏ tôi mê món này lắm.”

May sao, tiệm mì vẫn còn, chỉ có cái biển hiệu là đã thay mới.

Nhưng ông chủ vẫn là ông chú năm xưa.

“Lâu lắm rồi tôi không quay về, không biết hương vị có còn như xưa không nữa.”

Hồi nhỏ thiếu thốn, điều kiện chẳng khá khẩm gì, miệng lại dễ nuôi, ăn gì cũng thấy như được thần tiên ban phát.

“Chị ăn mì chay à?”

Tiểu Cần cau mày.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Không thêm gì sao?”

“Hồi đó tôi thấy mì trộn khô này đã là mỹ vị nhân gian rồi. Nước tương của ông chủ là tự nấu đấy. Tôi gọi cho cô phần có thêm topping, cô thử đi.”

Mì vẫn ngon thật, nhưng dạ dày tôi ngày càng yếu.

“Chị Chúc Uyển, vậy chị thấy mì có giống hồi bé không?”

“Giống.”

Tôi rưng rưng.

“Thật sự giống lắm.”

Tôi lại thở dài.

“Ngon thì ngon, nhưng tôi ăn chẳng nổi nữa rồi.”

Tôi ngừng đũa.

Tiểu Cần vừa ăn vừa khóc:

“Chị Chúc Uyển, xem như em cũng được cùng chị thưởng thức món ngon rồi.”

Đang ăn, trước mặt tôi bỗng xuất hiện một cái đĩa nhỏ.

Là hai quả trứng ốp la.

Tôi quay lại:

“Chú ơi, cháu không gọi món này.”

Ông chủ châm điếu thuốc:

“Tặng đấy, ăn đi. Cháu trông giống hệt con nhóc hay chạy loanh quanh khu này hồi trước. Nghe đâu giờ thành ngôi sao lớn rồi.”

“Cháu giống cô ấy à?”

Tôi không kìm được, mắt đỏ hoe.
 
Thước Phim Cuối Đời
Chương 4: Chương 4



“Cô ấy biết được chắc chắn sẽ vui lắm, vì vẫn có người nhớ đến mình.”

“Có năm nghe mấy người trong phố bảo cô ấy về đây làm gì đó, tôi chen mãi mà chẳng vào được.”

Ông vừa lau bàn vừa nói.

“Phải rồi, lần nào cô ấy cũng gọi mì trộn khô với trứng ốp la.”

“Ông ơi, ông nói cô ấy rất nghịch à?” Tiểu Cần hỏi.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Nghịch. Con bé đó nghịch nhất xóm, nhưng ai cũng quý.”

Ông dụi thuốc vào gạt tàn.

“Chỉ là… giờ chẳng biết cô ấy sống sao rồi. Tiệm này sắp bị giải tỏa, tôi cũng chẳng trụ nổi nữa. Chắc không còn cơ hội gặp lại rồi.”

“Nhưng ông nói cô ấy là ngôi sao lớn mà?” Tiểu Cần nhắc ông.

“Tôi chỉ nhớ gương mặt hồi bé của nó thôi. Lớn rồi, ai mà nhận ra được. Diễn viên thì lúc thì đồ cổ trang, lúc thì hóa trang đủ kiểu, sao tôi nhận ra nổi.”

Tôi quay sang thì thầm với máy quay:

“Tên Chúc Uyển là nghệ danh sau khi tôi vào nghề.”

“Ông ơi, chắc là cô ấy bận thôi. Nếu cô ấy quay lại, nhất định ông sẽ nhận ra mà.”

“Cũng phải ha…Chỉ là tôi biết, bao năm nay vẫn có người chuyển tiền cho tôi.”

Ông lặng lẽ nhìn ra cửa.

“Không để tên, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, ngoài con bé đó ra thì còn ai có thể làm chuyện này? Chừng ấy năm, tôi tặng biết bao nhiêu phần trứng ốp la, không biết có lần nào... rơi đúng tay người nên nhận không.”

Ra khỏi tiệm mì, Tiểu Cần hỏi:

“Chị Chúc Uyển… thật ra chị chỉ muốn tới gặp lại ông ấy thôi đúng không?”

“Bị cô phát hiện rồi, ngại ghê.”

Tôi không né tránh máy quay.

“Ông ấy đã sống một mình từ khi tôi mười mấy tuổi. Lần nào gặp tôi, ông cũng cười hiền từ. Vài chục năm sau, ông ấy vẫn một mình, nên tôi chuyển khoản cho ông ấy mỗi năm.”

Tiểu Cần như nhớ ra chuyện gì, quên luôn đang cầm điện thoại quay, để camera lệch khỏi khung hình.

“Đám truyền thông rác rưởi ấy, suốt ngày nói chị sống xa hoa vô nghĩa, còn gán chị là ngôi sao ‘keo kiệt’ nhất showbiz.” Cô ấy bức xúc.

“Chỉ vì chị ngừng tài trợ cho một nữ sinh.”

Đúng là một vết nhơ của tôi.

Tôi từng bị chửi đến nỗi lên hot search, thậm chí còn mất hợp đồng quảng cáo.

“Thật ra tôi từng nói rõ với cô ấy, tôi sẽ tài trợ đến khi cô ấy tìm được việc làm. Nhưng sau đó cô ấy đòi tôi mua iPhone đời mới, còn nói muốn ra nước ngoài mở mang tầm mắt. Cô ấy nghĩ tôi là ngôi sao, thì chuyện nhỏ như vậy tôi không nên tính toán.”

Tôi móc một viên kẹo trong túi, đưa cho Tiểu Cần:

“Mì này nặng mùi tỏi, ăn đi cho đỡ. Tôi nghĩ thay vì dùng tiền đó cho một chuyến du lịch, thì thà để giúp những đứa trẻ khác cần hơn.”

Nói chuyện một hồi, chúng tôi đã đi tới cổng trường cấp ba.

Vẫn không vào được.

“Kia là dãy lớp học, đằng sau là thư viện. Nhiều năm trôi qua rồi, sân trường giờ được lát đường nhựa.”

“Chị Chúc Uyển, chắc khán giả rất muốn biết chị và anh Lục Kiêu quen nhau thế nào, chị kể đi.”

“Hồi cấp ba tôi ngốc lắm. Anh ấy chuyển đến lúc tôi học lớp 12. Tôi cứ nghĩ anh ấy cố tình gây sự với tôi, chắc là ghen tị với thành tích đứng nhất lớp của tôi. Tôi thấy anh ấy không vừa mắt, rồi chúng tôi trở thành đối thủ.”

Tôi dẫn cô ấy đi dọc hàng rào quanh trường, chỉ vào dãy nhà:

“Thấy lớp một tầng năm chưa? Lớp chọn đấy. Lớp 12 tôi học ở đó.”

“Nghĩ lại thời gian trôi nhanh thật. Từ một đứa học sinh suốt ngày thiếu ngủ, thành một người lớn… cũng suốt ngày thiếu ngủ.”

Tiểu Cần bật cười:

“Đi quay phim chắc thức khuya suốt nhỉ?”

“Thức khuya chứ. Có chút thời gian là tranh thủ ngủ. Chứ để quay xong mà mặt tái mét, đầu rụng hết tóc, ngày nào cũng bị camera soi… thì ai chịu nổi?”

“Vậy sao hai người từ kẻ thù lại thành người yêu?”

Tôi bĩu môi lắc đầu:

“Anh ấy ngoài mặt ít nói nhưng thật ra âm thầm lắm. Tôi cứ tưởng mình giỏi hơn anh ấy, kỳ thi nào cũng thắng vài điểm, đắc ý lắm.”

“Về sau mới biết—anh ấy cố tình. Anh bảo anh thấy tôi mỗi lần đắc ý thì đáng yêu vô cùng, nên thi nào cũng cố ý làm sai 1-2 câu.”

“Anh ấy luôn đứng sau tôi vài điểm, giữ vị trí thứ hai.”

“Tôi mà kể đoạn này lên mạng, chắc anh ấy bị chửi là ‘nam chính ngốc ngếch’ mất.”

“Biết chuyện rồi tôi tức đến mức không thèm nói chuyện với anh ấy suốt một tháng.”

“Sau kỳ thi đại học, anh ấy tỏ tình với tôi. Tôi lúc đó nghĩ anh ấy là kẻ lừa đảo, còn buông lời khó nghe: ‘Tôi mà yêu anh, tôi sẽ là chó!’”

“Biết không, cách anh ấy tỏ tình cũng y chang trên phim. Anh ấy nói từng xem một bộ phim: nếu một người cứ hỏi bạn thích ăn gì, nghĩa là họ thích bạn.”

“Anh ấy hỏi tôi suốt cả tháng trời, ngày nào cũng hỏi. Tôi cứ tưởng nhà anh ấy mở tiệm tạp hóa, nên mới lắm đồ ăn như vậy.”

“Cũng may là sau này anh ấy nói thẳng với tôi, chứ không thì chắc cả đời tôi cũng không biết anh ấy thích mình.”

Tôi nhìn vào ống kính, nói tiếp:

“Nếu video này mà bị lộ ra, hình tượng tổng tài của anh ấy chắc tan nát luôn mất. Chỉ cần tôi đồng ý quen anh ấy, anh ấy có thể vứt hết mặt mũi luôn. Câu gốc của anh ấy là: ‘Anh mới chính là con chó.’”

Tôi khẽ cười.

“Tôi đã kể cho các bạn nghe câu chuyện rồi. Tôi hy vọng từ giờ, tôi và anh ấy không còn liên quan gì nữa.”

“Anh ấy cần có cuộc sống của riêng mình. Còn những ai vẫn quan tâm tôi, xin đừng tìm đến anh ấy, cũng đừng trách móc. Tôi không thể cùng anh ấy đi đến cuối đời, chỉ mong mọi người có thể thay tôi… trân trọng anh ấy thêm một chút.”

“Với lại… hỏi han mãi làm gì nữa? Người cũng chẳng còn. Dù sau này có xa lạ đến đâu, tôi biết, tình cảm năm ấy—anh ấy dành cho tôi, là thật.”

Rời trường cấp ba, vì đi nhiều nên tôi bắt đầu mệt.

Tìm một bậc thềm ven hồ ngồi nghỉ.

Tiểu Cần vẫn giơ điện thoại quay:

“Chị Chúc Uyển, giờ chị đang nghĩ gì vậy?”

Một cơn gió thổi tới, mái tóc giả che khuất tầm nhìn.

Tôi xoa mắt, cố kìm giọt nước mắt.

“Tôi đã ký đơn hiến tạng rồi. Mọi người… hãy thay tôi sống thật tốt nhé?”

Có một câu, tôi không nói ra miệng—

“Lục Kiêu, là anh thắng rồi. Giờ phút này, em… rất nhớ anh.”
 
Thước Phim Cuối Đời
Chương 5: Chương 5



Tập ba (phần thượng)

【Tại sao lại phải rời xa những người thân yêu nhất? Vì tôi muốn đi trước một bước, để chuẩn bị sẵn mái ấm cho họ ở kiếp sau.】

Giọng Tiểu Cần vang lên từ sau máy quay:

“Chị Chúc Uyển, vậy có ổn không? Chị muốn em về nhà cùng chị à?”

“Chỉ hai ngày thôi. Coi như để ghi lại một chút cuộc sống thường ngày của tôi. Nói là ghi hình, thật ra cũng là để lại kỷ vật. Tôi muốn để lại cho bố mẹ chút gì đó.”

Họ mới hưởng phúc cùng tôi được mấy năm, giờ lại phải chịu nỗi đau người tóc bạc tiễn người đầu xanh.

“Vậy em nên lấy thân phận gì để về nhà chị? Nói là trợ lý được không?”

Cô ấy dè dặt hỏi.

“Là bạn.”

Tôi cười nhìn cô ấy.

“Chẳng phải chúng ta là bạn sao?”

Tiếng khóc của Tiểu Cần vang cả qua ống kính, mà cũng đ.â.m thẳng vào lòng tôi.

“Tuyệt thật đấy chị, cuối cùng em cũng được làm bạn của chị rồi…”

Chỉ cần nghĩ đến chuyện bố mẹ tôi cũng sẽ khóc…

Tôi thấy lòng mình cũng nghẹn lại.

“Tôi đã nghĩ ra đủ cách để nói với họ sự thật, nhưng đến cuối cùng vẫn là không dám.”

Tôi vừa lái xe, vừa đưa cô ấy về nhà mình.

“Cô biết không, ban đầu bác sĩ nói tôi chỉ bị một loại ung thư. Tôi đã tự nhốt mình hai ngày trong phòng. Đến lúc bước ra, tôi nghĩ thông rồi: tôi sẽ giấu mọi người.”

“Tôi thấy… một loại thôi thì tôi có thể tự mình đối mặt, thậm chí có thể chiến thắng nó.”

“Nhưng sau này tôi nhận ra… tôi không còn kịp nữa rồi. Tôi không đuổi kịp tốc độ nó di căn.”

“Cô đừng khóc nữa. Khóc nhiều quay video sẽ bị rung đấy. Đến lúc bố mẹ tôi xem lại mà thấy cô khóc như bị tôi bắt nạt, thế nào cũng đánh tôi đấy.”

“Cuộc đời mà, luôn có những điều tiếc nuối…Biết làm sao được, có tiền hay không cũng chẳng thể giải quyết được.”

Bố mẹ tôi đã đứng sẵn ở cổng từ lâu.

Họ vẫn theo thói quen cũ, ra lấy hành lý giúp tôi.

“Sao chỉ có mỗi cái túi này vậy?”

“Trời ơi, đồng chí Chúc lão, con được nghỉ hai ngày đã là hiếm lắm rồi đấy nhé.”

Mẹ tôi lập tức càm ràm:

“Sao con gầy thế này? Đoàn phim không cho ăn à?”

“Đồng chí Dương Vân à, phim mới yêu cầu con giảm cân đấy. Vai lần này là cô gái nhà nghèo, con mà mũm mĩm thì còn ra gì nữa.”

“Cái thể loại phim gì mà bắt người ta giảm cân tới mức này chứ?”

Bà nắm lấy cánh tay tôi.

“Con nhìn tay con xem, gầy đến nỗi xương xẩu hết cả rồi…Con nhà người ta thì khiến bố mẹ yên tâm, còn mẹ thì chỉ biết đau lòng vì con thôi.”

“Thôi nào…Đợi quay xong phim này, con nghỉ dài hạn luôn. Khi đó, đồng chí Dương Vân sẽ phụ trách nấu cho con ăn thật ngon, vỗ béo con cho mũm mĩm lên—đồng chí thấy được không ạ?”

Bố tôi cũng góp lời:

“Vào nhà đi, đứng ngoài này như thể chờ bị chụp trộm vậy!”

Tôi phá lên cười:

“Đồng chí Chúc lão, giờ bố còn biết đề phòng paparazzi nữa hả?”

“Hồi con tuyên bố rút khỏi giới rồi, bố mừng thầm lắm, nghĩ là từ nay đi chợ không phải len lén nữa. Ai dè con lại đóng phim, thì không cẩn thận sao được.”

“Phụ nữ ấy à, đúng là tâm tư khó đoán, thay đổi xoành xoạch!”

Tiểu Cần theo tôi vào nhà:

“Cháu chào cô chú ạ, cháu là bạn của chị Chúc Uyển.”

“Ôi, con bé này trông dễ thương thật. Nhưng sao cũng gầy thế? Đến nhà cô, cô phải vỗ béo con lên vài cân mới được.”

“Dạ được ạ, cháu cảm ơn cô nhiều lắm!”

Tiểu Cần cười tít mắt.

“Chị Chúc Uyển đã kể với cháu là cô nấu ăn rất ngon, cháu mong được ăn thử từ lâu rồi.”

Một câu nói thôi—

Khiến cả bốn người trong phòng đều khựng lại.

Tôi đỡ trán.

Thật sự là quên không dặn trước cô gái này.

Mẹ tôi nấu ăn đúng kiểu “ẩm thực sáng tạo” – lạ thì có, ngon thì chưa chắc.

Bố tôi mới là người nấu ăn giỏi, nhưng cả nhà đều thống nhất… cứ nói là mẹ nấu.

Tôi đưa tay ra làm bộ:

“Đồng chí Dương Vân à, con khen mẹ thế rồi, mẹ có định lì xì không?”

“Mẹ á? Bảo bố con lì xì đi, tiền riêng của mẹ còn phải để dành mua kẹo cho con nữa kìa.”

Bầu không khí lúc ấy thật ấm áp.

Tôi bất chợt nhớ về tuổi thơ:

“Đồng chí Dương Vân, hồi nhỏ mẹ chiều con quá, làm con bị sâu răng, mẹ biết không? Giờ lại còn muốn hại con nữa à?”

Hai ông bà dọn cả một bàn đầy thức ăn.

“Trời đất ơi, đồng chí Chúc lão, con là heo à?”

Tôi phàn nàn.

“Định đợi con đi rồi bố mẹ ăn đồ thừa vài ngày hả? Con nói rồi nha, như vậy là không khoa học, cũng không tốt cho sức khỏe! Bố mẹ hứa với con đi, sau này đừng làm vậy nữa.”

Vừa dứt lời, tôi sững người.

Câu đó… chẳng khác gì lời trăn trối.

Mẹ tôi cầm đũa gõ vào đầu tôi:

“Còn không biết cảm ơn? Con gọi điện bảo về, bố con dậy từ năm giờ sáng để đi mua đồ đấy!”

Tôi ôm đầu la oai oái.

Tiểu Cần vừa động đũa đã nhanh nhảu nói:

“Cô ơi, cô nấu ăn ngon thật đó ạ!”

“Con gái à, bạn của con thật đáng tin đấy.”

Mẹ tôi cười rạng rỡ hiếm thấy.

“Ngon thì ăn nhiều vào, mai để bác trai con ra ngoài… à không, để cô nấu thêm cho.”

“Dạ vâng ạ!”

Cả bữa ăn rộn rã tiếng cười.

Ăn xong, tôi nằm dài ra sofa, đầu óc trống rỗng.

Dạ dày tôi đau dữ dội.

Bố mẹ vẫn đang dọn dẹp, không cho tôi động tay vào việc gì.

“Về đến nhà là tôi thành công chúa luôn. Họ chẳng cho tôi làm gì cả, cứ bảo ngoài kia tôi đã vất vả rồi, giờ chỉ cần nằm nghỉ là được.”

“Chị Chúc Uyển, không khí gia đình chị thật tuyệt.”

“Ừ.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Căn nhà này là nhà cũ sau khi chúng tôi chuyển nhà.

Sau khi tôi nổi tiếng, tôi đã mua nhà mới cho bố mẹ, nhưng họ vẫn không chịu dọn đi.

“Nhà hơi chật, đêm nay cô ngủ cùng tôi nhé?”

“Thật ạ?”

Đôi mắt sáng bừng của Tiểu Cần không thể giấu nổi sự hào hứng.
 
Thước Phim Cuối Đời
Chương 6: Chương 6



Cô ấy buột miệng:

“Fan của ‘Hội tâm nguyện’ ơi, em đã hoàn thành giấc mơ của mọi người rồi nha! Em sắp ngủ cùng chị Chúc Uyển đó!”

Cơn đau dịu xuống, tôi cũng mệt.

Nằm trên sofa, tôi ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy, Tiểu Cần vẫn đang ngồi nhìn tôi.

Trên người tôi được đắp một chiếc chăn mỏng.

Trời đã nhá nhem tối.

“Sao không gọi tôi dậy?”

Giọng Tiểu Cần nhẹ nhàng:

“Không nỡ. Em ngồi ngắm chị hai tiếng rồi đó…Chị thật xinh đẹp.”

Ăn tối xong, hai chúng tôi tách nhau ra đi rửa mặt.

Chiếc điện thoại đặt trên giá ở phòng khách vẫn âm thầm ghi lại tất cả.

Tôi bước ra khỏi phòng tắm.

Mẹ tôi cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, lo lắng hỏi:

“Con gái, nói cho mẹ biết… rốt cuộc con gặp chuyện gì vậy? Sao đầu con lại trọc thế kia?”

2024-6-15 đến 2024-6-17

Tập ba (phần hạ)

【Tại sao lại phải rời xa những người thân yêu nhất? Vì tôi muốn đi trước một bước, để chuẩn bị sẵn mái ấm cho họ ở kiếp sau.】

Tôi ngạc nhiên trước sự nhạy bén của mẹ.

Lẩn tránh bao lâu, rốt cuộc cũng phải đối mặt.

Tôi lấy hết can đảm, cuối cùng vẫn chỉ có thể nói:

“Là do vai diễn thôi. Nhân vật con đóng là cô gái nhà nghèo hay bị bắt nạt. Có cô bạn cùng làng vì ghen tị với nhan sắc của cô ấy, nên lúc cô ấy ngủ say đã cạo hết tóc của cô gái nghèo.”

Tôi nơm nớp trong lòng.

Lý do vụng về thế, không biết mẹ có tin không.

May thay, mẹ dễ dàng tin ngay:

“Không thể dùng mấy cái mũ đội đầu à? Giống như mấy bộ phim đóng vai A Ca đời Thanh ấy?”

“Tóc con dày lắm, đội mũ nhìn giả lắm. Mà cũng đâu phải không mọc lại được.”

“Con là người có trách nhiệm với vai diễn, sao có thể làm qua loa với khán giả được?”

Tôi còn trêu bà:

“Mà mẹ nhìn ra bằng cách nào thế? Con còn tính đợi mẹ không nhận ra thì tháo tóc giả ra dọa mẹ một trận cơ.”

“Tháo ra cho mẹ xem nào?” Mẹ tức giận.

“Con là m.á.u thịt rứt ra từ thân mẹ, sao mẹ lại không biết? Tóc con sợi nào mẹ chẳng nhận ra!”

Tôi giơ ngón cái.

“Đồng chí Dương Vân đỉnh thật, không gì qua mắt được.”

Lúc tôi tháo tóc giả ra, tôi thấy trong mắt mẹ tràn đầy xót xa.

Đồng chí Dương Vân à, xin đừng nhìn con bằng ánh mắt như thế…Con sợ mình sẽ gục ngã mất.

Cuối cùng cũng xong phần đối phó với bố mẹ.

Tôi ngồi trong phòng chờ Tiểu Cần.

Ống kính của cô ấy đang quay về phía tôi, bắt được khoảnh khắc tôi đang khóc.

Chỉ là tôi cố nén, không để phát ra tiếng.

Tiểu Cần chạy ngay tới:

“Chị ơi, đừng khóc nữa có được không?”

Tôi không nhịn được, ôm chặt lấy cô ấy.

“Cô có tưởng tượng nổi không…Tận tay tiễn biệt con gái mình là cảm giác thế nào? Tôi sợ bố mẹ tôi không chịu nổi.”

Tôi khóc một lúc rồi gắng lấy lại tinh thần, vì vẫn còn chuyện phải làm.

“Tôi mời cô đến nhà, cũng là muốn nhờ cô dùng ống kính quay lại.”

Tôi lấy trong túi ra mấy thẻ ngân hàng.

“Cứ xem như một trò chơi đi. Tiền tôi kiếm được bao năm qua nằm hết trong mấy thẻ này. Tôi sẽ giấu chúng ở nhiều chỗ trong nhà.”

“Cô hãy nói với bố mẹ tôi rằng, nếu buồn, hãy cùng tôi chơi trò tìm đồ này nhé.”

Tôi và cô ấy cùng nằm trên một chiếc giường.

Tôi kể rất nhiều chuyện.

Có chuyện nhỏ, có chuyện lớn.

Không biết đã kể hết chưa, cũng không rõ còn bỏ sót điều gì.

“Tôi vẫn đang tài trợ cho vài em học sinh, tôi sẽ nhờ bạn tôi tiếp tục giúp các em ấy.”

“Tôi xây một trường tiểu học Hy Vọng, tiếc là mới chỉ xây được phần móng. Tôi hứa sẽ về dự lễ khánh thành, giờ đành nói một tiếng xin lỗi.”

“Bộ phim trước, nhiều người chửi tôi béo. Thật ra là do tôi bệnh, cơ thể bị phù. Xin lỗi…”

“Lúc tôi còn nhỏ, bố tôi dạy tôi tập xe đạp, mới đạp được hai bước đã buông tay. Tôi lao thẳng vào bụi cây, gãy mất một cái răng. Mẹ đứng trên cửa sổ mắng không ngớt. Nên bây giờ tôi có răng giả.”

“Mới vào nghề, diễn dở bị đạo diễn mắng, tôi khóc suốt.”

“Tôi nói với mọi người tôi thích màu xanh, nhưng thật ra tôi thích màu hồng. Sợ người ta nói quê mùa nên từ bé đã nói dối là thích màu xanh. Nói riết, chính tôi cũng tin luôn.”

“Ảnh di ảnh tôi đã chỉnh sẵn rồi. Không phải ảnh trắng đen, tôi cười tươi lắm. Lúc nào đó tôi sẽ gửi cô, dùng tấm đó làm di ảnh nhé.”

“Thật ra tôi bất hiếu lắm…Thứ duy nhất có thể để lại cho bố mẹ, chỉ là mấy cái thẻ ngân hàng này thôi.”

Đoạn video đó quay rất rung, rất mờ.

Hôm sau, mắt tôi và Tiểu Cần đều sưng vù.

“Đừng thức đêm cày phim nữa, giờ giống hai con gấu trúc rồi đây.”

Tôi cố tỏ ra bình thản, còn cùng cô ấy ăn uống linh đình cả ngày.

Gần đến giờ ăn tối, tôi nói mình phải đi rồi.

Mẹ dúi vào tay tôi một hũ tương ớt:

“Đồ ăn đoàn phim không ngon, cái này con thích nhất, mang theo đi.”

Tôi đứng một bên, nói với Tiểu Cần:

“Cô không tin chứ gì, cái này là mẹ tôi tự làm đó. Ngon lắm luôn.”

“Mẹ, mẹ cũng đưa cho Tiểu Cần hai hũ đi.”

Tiểu Cần vội vàng xua tay từ chối.

Tôi chẳng buồn hỏi, cầm lấy thay cô ấy.

“Đi thôi, sáng mai còn phải bay về đoàn phim, không thể chậm trễ.”

Tôi lái xe, mất khoảng nửa tiếng.

Cuối cùng dừng lại ở một góc nhỏ vắng vẻ.

Tôi lập tức mở cửa xe, bước ra ngoài nôn sạch sẽ.

Thật ra tôi đã không ăn nổi từ lâu rồi.

Chỉ là cố nuốt xuống mà thôi.

Dạ dày đau quặn, như bị ai xé ra.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Khó khăn lắm mới dịu xuống được.

Tôi đỏ hoe mắt, nước mắt giàn giụa:

“Tiểu Cần…Tôi sẽ không bao giờ được ăn tương ớt của mẹ nữa. Cô nhìn tôi đi, tôi còn sống đây, nhưng dạ dày tôi không ăn nổi nữa rồi…”

Lần này, đến lượt Tiểu Cần khóc nức nở.

Tôi hiếm khi nghe thấy ai khóc to như vậy.

Thật sự… thảm đến tận cùng.

“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa…Cô khóc như vậy tôi cũng hết muốn khóc rồi đây này.”

Cô ấy ném điện thoại sang một bên, camera quay lên nóc xe.

Không còn hình ảnh, chỉ còn âm thanh.
 
Thước Phim Cuối Đời
Chương 7: Chương 7



Là tiếng cô ấy gào lên giữa đêm:

“Em không thể không đau lòng! Em đang đồng hành với chị thực hiện những ước nguyện cuối cùng…”

“Em đau lòng đến mức tưởng như mình sắp c.h.ế.t theo rồi đấy!”

“Em không thể không khóc! Em chỉ muốn được khóc thôi!”

2024-7-1 đến 2024-7-2

Tập bốn (phần thượng)

【Nếu có cuộn thời gian, tôi thật sự muốn được gặp các bạn một lần.】

“Tập này lên sóng, kiểu gì cũng có người nói tôi làm màu cho xem.”

Tôi nằm gục trên bàn, giữ nguyên tư thế ấy rất lâu.

“Sao lại thế được? Chỉ cần thấy chị vẫn ổn, fan của chị sẽ vui lắm đấy.”

Tôi giơ tấm ảnh trong tay lên:

“Tôi từng thề sẽ ký đủ mười nghìn tấm ảnh tặng fan. Nhưng giờ có vẻ hơi quá sức rồi… ký được bao nhiêu thì ký vậy.”

“Nếu mệt thì đừng cố nữa, họ cũng sẽ xót chị đấy.”

“Chị quản lý nói ảnh có chữ ký của tôi hiện giờ được rao bán với giá rất cao. Sau này tôi sẽ ủy quyền cho công ty tổ chức một lần rút thăm công bằng, ai được chọn sẽ được tặng miễn phí.”

Tôi nghiêm túc nhìn vào ống kính:

“Tôi nói trước nhé, tiền của người c.h.ế.t không được tùy tiện kiếm. Nếu ai đem bán lại, tôi làm ma cũng không tha đâu!”

“Làm fan của chị đúng là may mắn.”

“Thật ra cũng không đâu…”

Tôi ngẫm nghĩ.

“Tôi luôn bị gắn với đủ loại tin tức. Fan của tôi lúc nào cũng phải đấu tranh, phải ra mặt bênh vực. Mỗi lần tôi bảo các bạn ấy ‘đừng bận tâm’, họ lại càng không chịu thua. Nhưng sau này… các bạn có thể nghỉ ngơi được rồi.”

Tiểu Cần nghĩ một lúc, hỏi:

“Chị còn điều gì muốn nói với fan của mình không?”

Tôi đặt bút xuống, trịnh trọng nói:

“Tôi muốn nhờ các bạn…Hãy giúp tôi nhìn ngắm thế giới tươi đẹp này.”

“Công việc của tôi quá bận, tôi còn chưa kịp đi thật nhiều nơi, ăn thật nhiều món, cũng chưa từng có cơ hội gặp các bạn – những người đáng yêu đến thế.”

“Tài khoản mạng xã hội của tôi sẽ không bị xoá đâu. Nếu các bạn muốn, cáo phó của tôi sẽ được ghim trên đầu trang. Các bạn có thể để lại bình luận, ví dụ như hôm nay bạn đã thấy gì, đã ăn gì, đang ở quốc gia nào, hay làm được điều gì ý nghĩa.”

“À phải rồi – ăn nhiều món cay thay tôi nhé, tôi thích lắm đấy.”

“Tôi tin… dù ở thế giới bên kia, tôi cũng sẽ thấy được. Chắc chắn sẽ rất thú vị.”

Tôi cười khẽ.

“Còn những người từng mắng chửi tôi…Kiếp sau, làm bạn với tôi nhé? Tôi cũng không muốn bị mắng mãi đâu, buồn thật mà.”

“Nhưng cũng nhờ những lời chỉ trích ấy, tôi đã dần trở thành một người tốt hơn.”

Ký nhiều quá, tôi mệt đến mức ngủ thiếp đi trên bàn.

Trong mơ, Lục Kiêu hỏi tôi:

“Chúng ta sinh một đứa con nhé?”

Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa.

Vì tôi biết…

Bệnh tật đã cướp mất đứa con mà lẽ ra tôi có thể có.

2024-7-1 đến 2024-7-2

Tập bốn (phần hạ)

【Nếu có một cuộn thời gian, tôi thật sự muốn được gặp các bạn.】

“Tôi đã mua một vài món quà. Hôm nay chúng tôi sẽ ra ngoài tìm vài chỗ để giấu quà. Thật ra tôi đã nghĩ rất lâu, lo không biết có gây nguy hiểm gì không. Nên các bạn hứa với tôi nhé—đừng tranh giành nhau.

“Tôi sẽ đặt chúng ở những góc yên tĩnh, ít người, không có xe cộ.”

“Fan nào tìm được, cứ coi như giữ lại một chút kỷ niệm với tôi.”

“Video về các địa điểm đặt quà sẽ được đăng dần dần. Sau khi video được phát ba ngày, tôi sẽ nhờ Tiểu Cần lần lượt mang quà đến những địa điểm đã chọn.

“Nếu phát sinh bất cứ rủi ro nào, kế hoạch tặng quà sẽ bị hủy. Tất cả quà sẽ được chuyển thành đồ quyên góp.”

“Đây là trò chơi nhỏ mà tôi hứa với mọi người. Hy vọng các bạn sẽ thích.”

Tiểu Cần nhìn tôi hỏi:

“Hôm nay chị mang theo nhiều quần áo như vậy, là để làm gì thế?”

“Để chụp ảnh chứ sao.”

Tôi cười.

“Tôi muốn để lại cho mọi người một bộ ảnh kiểu lưới 3x3. Tám ô đầu tiên tôi sẽ tự chụp, Còn ô cuối cùng… sẽ để các bạn tự hoàn thiện giúp tôi nhé?”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Thế ai làm nhiếp ảnh gia?”

“Cô chứ còn ai nữa? Không phải đang có sẵn một người ở đây sao?”

“Chị Chúc Uyển, chị nghiêm túc đấy à? Tay nghề chụp ảnh của em, người quen của em ai cũng phàn nàn đó!”

“Không sao đâu. Hôm nay chúng ta có cả ngày mà, kiểu gì cũng chọn ra được tám tấm. Với lại, tôi đẹp sẵn rồi, không sợ cô chụp xấu đâu.”

Chưa được bao lâu… tôi đã hối hận rồi.

“Không… không được đâu, Tiểu Cần à. Tôi biết cô không giỏi lắm, nhưng sao lại tệ đến mức này? Cô không phải blogger chuyên quay video sao?”

“Chị à, em quay video không phải lúc nào cũng chỉnh sửa đâu! Chụp ảnh khó thật đó. Em còn sợ lỡ tay làm chị xấu đi, fan chị quay sang mắng em thì sao!”

Nhìn là biết cô ấy bắt đầu hoảng thật rồi.

Tôi trêu cô ấy:

“Không ai dám mắng đâu. Video sau này đều nằm trong tay cô mà—ai dám đụng đến cô, cô chỉ cần doạ không đăng clip nữa, là ai cũng ngoan ngay.”

“Chị… chị xấu tính quá đó!”

Tôi vẫy tay về phía máy quay:

“Tạm biệt nhé~”

“Bọn tôi đi chụp ảnh đây.”

“Bộ ảnh cuối cùng sẽ sớm ra mắt thôi.”

“Hãy chờ xem nhé.”
 
Thước Phim Cuối Đời
Chương 8: Chương 8



Tập năm (phần thượng)

【Sinh ly tử biệt – bài học bắt buộc của đời người, nhưng chẳng ai có thể học trọn vẹn.】

“Chị Chúc Uyển, chị vừa nói gì cơ? Đây là gã tình nhân của chị á?!”

Giọng Tiểu Cần vẫn vang như chuông nhà thờ — quay tới mấy kỳ rồi mà vẫn xuyên thẳng vào não.

Tôi suỵt một tiếng về phía ống kính:

“Cô có thể nói nhỏ một chút không? Giới thiệu chút—đây là Hàn Húc, bạn thanh mai trúc mã của tôi.”

“Cũng chính là người mà các bạn hay gọi là ‘thanh xuân mặc chung một chiếc quần thủng đáy” ấy.”

Tôi có hơi áy náy:

“Thật ra, trừ bác sĩ ra, cậu ấy là người đầu tiên tôi chủ động kể chuyện mình bị bệnh.”

“Cứ cảm thấy hơi có lỗi, cậu ấy vốn đã bận lắm rồi, vậy mà suốt ngày lại lo lắng cho tôi.”

“Lịch hóa trị của tôi… cậu ấy còn nhớ rõ hơn tôi nữa.”

Tiểu Cần giờ đã thành phóng viên chính hiệu:

“Xin hỏi anh Hàn, sao lúc đầu anh lại đồng ý đóng vai tình nhân như thế này vậy?”

Hàn Húc cau mày nhìn thẳng vào ống kính:

“Tôi đâu ngờ cô ấy sẽ đưa ra yêu cầu như thế. Nhưng khi cô ấy nói mình bị ung thư, thì tôi không thể nào từ chối được.”

“Ờm, lúc bị bắt gian tại trận… có kịch tính không?”

“Tôi bị đ.ấ.m sưng cả hai mắt.”

Hàn Húc chỉ vào máy quay.

“Lục Kiêu đó… tôi không đánh trả thôi, chứ không phải là không đánh lại được. Lúc nào có dịp, tôi sẵn sàng solo một trận. Tôi không thua đâu.”

“Đúng là đàn ông, thích so đo mấy thứ chẳng đâu vào đâu.”

Tôi bất lực thở dài.

“Rốt cuộc có dẫn tôi đi không đây?”

Hàn Húc lập tức đổi giọng, cả người dịu dàng hẳn:

“Anh đi lấy xe lăn. Em ngồi chờ chút.”

Anh ấy đẩy tới một chiếc xe lăn,

Trên đó còn có cả một tấm chăn mỏng.

“Trời ơi, em nói là em tự đi được mà, ai bắt anh phải đẩy chứ.”

Chỗ này là căn biệt thự bỏ trống của Hàn Húc.

“Ngoan nào, lên xe đi.”

Tôi ngoan ngoãn ngồi lên, tự tay đắp chăn.

“Chỉ là đi hóa trị thôi mà, sao anh làm như em sắp c.h.ế.t không bằng. Cười cái đi, Hàn thiếu gia!”

Hàn Húc thật sự ráng nặn ra một nụ cười…

Xấu hết chỗ nói.

Tôi không đưa lên đoạn quay lúc vào bệnh viện, chỉ cắt cảnh từ lúc lên xe đến lúc xuống xe.

Điểm khác biệt duy nhất là sắc mặt—trông mệt hơn, nhợt nhạt hơn.

Sau đó, tôi quay về biệt thự của Hàn Húc.

“Tôi có một danh sách. Muốn mời từng người đến ăn bữa cơm chia tay. Họ đều là bạn bè của tôi.”

Tôi dành hai ngày để mời hai nhóm bạn tới.

Mỗi khi ăn xong, tôi đều tiễn từng người ra tận cổng biệt thự để nói lời tạm biệt.

Có người vừa cười vừa đùa:

“Cậu với Hàn Húc chính thức yêu nhau rồi à? Vậy là hôm nay mời bọn tôi ăn bữa cơm công khai tình cảm đúng không?”

Bạn bè đúng là bạn bè—

Họ bỏ qua chuyện ‘ngoại tình’ trong lời đồn, vẫn yêu thương tôi vô điều kiện.

Tôi cười đáp:

“Ai mà biết được… tùy duyên thôi.”

Cuối cùng, tôi đứng nghiêm túc trước ống kính, nói rõ ràng từng chữ:

“Tạm biệt.”

Hẹn gặp lại ở kiếp sau.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

2024-7-10 đến 2024-7-12

Tập năm (phần hạ) – Góc nhìn của Tiểu Cần

【Sinh ly tử biệt – bài học bắt buộc của đời người, nhưng chẳng ai có thể học trọn vẹn.】

Tập video này… không có nhân vật chính mà các bạn mong đợi.

Chỉ có tôi – người kể chuyện.

Tôi là Tiểu Cần.

Một blogger chuyên thực hiện điều ước cho người lạ.

Chị Chúc Uyển là nhân vật thứ bảy mà tôi mời tham gia.

Cuối tập này, tôi sẽ đăng trọn quá trình phỏng vấn ngẫu nhiên khi vô tình gặp được chị ấy trên đường.

Chứ không thì các bạn lại cứ hỏi mãi, tại sao chị ấy lại chọn một người xa lạ như tôi để làm bộ video điểm lại cuộc đời trước khi c.h.ế.t này.

Trước tiên, tôi muốn kể về những gì xảy ra sau bốn tập đầu tiên được phát sóng.

Ban đầu, chị Chúc Uyển nói sẽ làm bảy tập video.

Sau đó tôi hơi tham… vì tôi thích chị ấy quá.

Thế là tôi chia nhiều tập thành phần thượng và phần hạ, chỉ để được thấy chị ấy nhiều thêm chút nữa.

Tôi cũng giống như các bạn.

Tham lam.

Tham được nhìn chị ấy thêm một chút.

Nghe giọng chị ấy thêm một chút.

Thấy chị ấy cười thêm một lần.

Các bạn không biết, tôi đã phải dùng bao nhiêu sức lực để cắt dựng những đoạn video đó.

Mỗi lần dựng là một lần tôi khóc đến nghẹt thở.

Nhưng tôi lại là người may mắn.

Nếu không có lần phỏng vấn đó, có lẽ chị ấy đã giữ đúng ý định ban đầu – chọn một nơi không ai biết, lặng lẽ rời đi, cho đến khi có ai đó phát hiện ra thi thể.

Tôi nghĩ chị ấy muốn nói gì đó với thế giới này trước khi chết.

Nhưng tôi cũng có cảm giác như… chị ấy động lòng thương tôi.

Một blogger tầm thường chẳng mấy ai quan tâm.

Dù sắp chết, chị ấy vẫn tử tế đến thế.

Mà tôi thì…chỉ mong những video này mãi mãi không cần phải được phát hành.

Nhưng tiếc là, mọi chuyện…vẫn trở thành hiện thực.

Tôi đã phát hết các món quà chị ấy chuẩn bị.

Phải nói là fan chị Chúc Uyển rất văn minh.

Ai nhận được quà đều chụp hình lại, để mọi người cùng biết chị ấy đã gói những gì.

Tôi xin nói rõ: toàn bộ những món quà đó, đều do chị ấy tự tay chuẩn bị.

Tôi không hề can thiệp gì cả.

Người tôi gặp tiếp theo, chính là người mà các bạn từng hỏi rất nhiều—Lục Kiêu.

Người đàn ông ấy…đứng trước mặt tôi mà khóc như một đứa trẻ.

Tôi nghĩ chị Chúc Uyển sẽ không muốn người mình yêu bị các bạn thấy trong tình trạng thê thảm như thế, nên tôi đã làm mờ mặt anh ấy trong video.

Tôi nói:

“Chị Chúc Uyển dặn tôi, nếu anh tìm đến tôi, hãy khuyên anh đừng khóc.”

Anh bật cười, nụ cười đau đớn:

“Cô ấy có biết… như thế tàn nhẫn đến mức nào không?”
 
Thước Phim Cuối Đời
Chương 9: Chương 9



Tôi tiếp lời:

“Chị ấy còn bảo, nếu anh chửi chị ấy, tôi phải chửi lại giùm.”

Nhưng cuối cùng tôi chỉ nói được một câu: “Lục Kiêu, muộn rồi. Anh luôn đặt công việc lên trước. Đến cả việc chị ấy rụng tóc… anh cũng không nhận ra.”

Anh ấy đau khổ lắc đầu:

“Là lỗi của tôi. Lỗi của tôi hết…Nhưng sao cô ấy không nói với tôi?”

Tôi nhẹ nhàng:

“Nếu chị ấy muốn nói, thì đã nói từ trước rồi.”

“Còn lý do? Tôi đoán…Chắc vì chị ấy thật lòng thích anh. Nên không muốn anh đau lòng.”

“Cô ấy được chôn ở đâu?”

“Tôi có thể đưa địa chỉ. Nhưng…anh thật sự muốn đến sao?”

“Ý cô là gì?”

“Anh Lục à, anh đã có cuộc sống mới rồi. Làm vậy… có đáng không?”

Anh ấy bật cười – một nụ cười tuyệt vọng:

“Tôi hối hận rồi. Tôi thật sự hối hận rồi. Người tôi yêu luôn là cô ấy. Tôi chưa từng quên được.”

Tôi nhìn anh ấy, bình thản hỏi:

“Vậy là anh khác hẳn với những gì tôi tưởng tượng. Vẫn còn yêu người cũ nhưng lại tiến tới với người mới?”

“Vậy có công bằng với bạn gái hiện tại của anh không?”

Anh ấy rũ vai:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Chúng tôi chia tay rồi. Nhưng…Chúc Uyển cũng chẳng cho tôi cơ hội quay lại nữa.”

Chết rồi, thì còn cơ hội nào nữa?

Tôi nói nhỏ:

“Có lẽ…chị ấy không nói, chính là vì không muốn thấy anh như bây giờ.”

Người thứ hai đến gặp tôi là Hàn Húc.

Anh ấy ngồi trước ống kính, trông tiều tụy hẳn đi.

Người đầu tiên mở lời lại là anh ấy:

“Cô đoán xem vì sao tôi lại đến tìm cô?”

Tôi thật thà:

“Thật lòng thì… tôi không biết. Tôi cứ nghĩ anh đã biết hết mọi chuyện của chị Chúc Uyển rồi.”

Anh ấy lắc đầu, rồi nhìn thẳng vào máy quay:

“Chuyện của cô ấy, tôi biết cả. Nhưng chuyện của tôi… cô ấy lại không biết.”

Anh ấy tiếp tục:

“Lý do tôi đồng ý đóng vai tình nhân của cô ấy…thật ra là vì…tôi thích cô ấy.”

“Dù gì thì giờ cô ấy cũng chẳng nghe thấy. Tôi muốn nói sao cũng được, đúng không?”

“Khi cô ấy còn sống, tôi không dám tỏ tình. Vì tôi biết… trong lòng cô ấy đã có người khác.”

“Còn bây giờ, tôi muốn nói ra để không phải tiếc nuối nữa. Dù chỉ một chút.”

“Dù sao…những giây phút cuối cùng trong cuộc đời cô ấy, tôi cũng đã có mặt.”

“Chết tiệt thật, Chúc Uyển…kiếp sau, hãy đến tìm anh nhé? Yêu anh một lần cũng được.”

“Thật ra…hẹn hò với anh, cũng tốt lắm đấy.”



2024-7-30

Tập sáu

【Nếu trên đời này có điều gì đáng sợ hơn cả cái chết, thì có lẽ đó chính là… nuối tiếc.】

Tôi hơi hồi hộp khi nhìn vào ống kính.

Tiểu Cần còn trêu tôi:

“Chị ơi, ngày nào cũng đối diện với máy quay mà cũng run à?”

“Tất nhiên là có rồi.”

Tôi gật đầu.

“Bình thường ở trước máy quay, tôi chỉ đóng phim thôi”

“Hôm nay… là một lời tạm biệt chính thức. Tất nhiên sẽ có chút căng thẳng.”

Tôi chỉ vào bộ vest mình đang mặc:

“Hôm nay tôi mặc suit hẳn hoi luôn nhé, khá là trịnh trọng.”

Tiểu Cần tiếp lời:

“Vậy chị nói đi, em quay lại cho.”

“Tôi đã ở nhà hơn nửa tháng. Không gọi Tiểu Cần đến quay. Tôi tham lắm—chỉ muốn được ở bên bố mẹ thêm một chút nữa thôi. Và những ngày đó, thực sự… rất hạnh phúc.”

“Nhưng…Không may là… sức khỏe tôi ngày càng tệ hơn.

“Ngay cả bác sĩ cũng hỏi tôi: Chắc chắn không muốn nói với bố mẹ sao?”

“Từng có lúc, tôi nghĩ đến việc tổ chức một đám tang cho chính mình. Tôi đã định lên kế hoạch cho một buổi lễ thật đặc biệt, chọn nhạc nền phù hợp…rồi nghĩ xem nên khắc gì lên bia mộ của mình.”

“Nhưng sau đó… tôi lại lười. Tôi nghĩ bố mẹ tôi sẽ lo liệu được hết. Hoặc nếu không, Hàn Húc cũng sẽ thu xếp ổn thỏa cho tôi.”

“Tôi vẫn muốn được làm công chúa nhỏ thêm một lần, được lười biếng, được chiều chuộng.”

Tôi nhìn thẳng vào ống kính.

“Tôi muốn nói với những ai đang xem video đầu tiên rằng—Đừng khóc.”

“Tôi chỉ là…đã đi đến một thế giới khác mà thôi.

“Cũng có thể, tôi đang mở một ‘bản đồ phụ’ ở đâu đó, biết đâu là để đi cứu rỗi một hành tinh chẳng hạn.”

“À phải rồi—‘Chúc Uyển’ là nghệ danh của tôi. Tên thật của tôi là Chúc Hạ Lý. Nhớ kỹ nhé.”

“Vậy thì…”

“Đã đến lúc nói lời tạm biệt rồi.”

“Tạm biệt.”

2024-8-2

Tập bảy (phần thượng)

【Bí mật không thể nói ra】

“Đừng căng thẳng, cứ nói bình thường thôi.”

Tôi giơ máy quay lên. Nhân vật chính hôm nay là… Tiểu Cần.

“Chị ơi, hay là chị nói đi… Em chỉ hợp cầm máy, không hợp lên hình, em run quá…”

Cô ấy luống cuống, cứ túm tóc mãi.

“Không được. Giờ tôi xấu lắm rồi, cho tôi giữ lại chút hình ảnh đẹp trong lòng mọi người đi, được không?”

Tôi đưa tờ giấy viết sẵn cho cô ấy:

“Cứ đọc theo giấy là được.”

Tiểu Cần bất đắc dĩ cầm lấy, bắt đầu đọc từng chữ.

Nhưng càng đọc, giọng càng nghẹn lại.

“Xin lỗi mọi người. Dù từng nói sẽ quay bảy tập, nhưng…điều ước cuối cùng là một nguyện vọng riêng tư. Tôi không muốn công khai. Tôi đã nhờ Tiểu Cần thực hiện thay mình.”

“Chỉ những người thân thiết nhất với tôi mới liên quan đến điều ước này.”

“Tôi thấy mệt rồi.”

“Từ giờ… sẽ không quay thêm video nào nữa.”

Đọc xong, Tiểu Cần nhìn tôi:

“Chị này… hay là chị nói thêm vài câu nữa đi?”

Cô ấy vừa nói vừa khóc.

Khóc đến nỗi nước mũi cũng chảy ra…

“Đừng khóc nữa, cô đang lên hình đấy. Xấu vậy, sau này nổi tiếng lại bị làm thành sticker biểu cảm bây giờ.”

Tôi thở dài, xoay máy quay về phía mình.

“Xấu thì xấu, cho mọi người ngắm thêm lần cuối đó. Nhìn kỹ nhé… sau này sẽ không còn thấy tôi nữa đâu.”

“À mà… ai nói mũi tôi là mũi sửa đấy?”
 
Back
Top Bottom