Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thước Ly Xuân - Tam Mục

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMFInNtPQlOdPSShP2JE6sMOyL6TcAoJPu9dauT-mMeGyh3LRPRUkEcZhPMAL9wstGaqWQENl2DoNNsJhnprtMHZGLKlmwBlDr71gWvX8pnhAIYFzvo35jUKYGsov9JhlU79_tzUBS7BFvgaQat5kFt=w215-h322-s-no-gm

Thước Ly Xuân - Tam Mục
Tác giả: Tam Mục
Thể loại: Nữ Cường, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Cha địu ta trong cái thúng tre, cứ thế cõng ta đến tận Kinh Thành.

Kẻ buôn người trả cho cha mười lạng.

Trước khi rời đi, cha lay ta tỉnh giấc, chỉ để lại một câu:

"Thước nha đầu, ở đây có cơm ăn con phải nghe lời, biết không."

Cha đưa tay vuốt ve mặt ta, bàn tay thô ráp nứt nẻ, nhưng lại ẩm ướt.

Ta đoán cha đã khóc, nhưng khi ta gọi với theo bóng lưng ông ấy mấy tiếng "cha ơi".

Cha lại chẳng hề quay đầu nhìn lại.​
 
Thước Ly Xuân - Tam Mục
Chương 1: Chương 1



Ta rất nghe lời.

Nhưng kẻ buôn người vẫn chỉ cho ta ăn mỗi ngày một bữa cơm.

Trong gạo lẫn đầy cát sạn, nắm cơm chỉ bằng nắm tay đứa trẻ con, kèm thêm hai đũa dưa muối mặn chát.

Bọn họ nói, gầy thì quý nhân mới thích.

Có cô nương kêu đói.

Kẻ buôn người vung tay tát một cái.

Tiếng vét cơm càng lớn hơn, suy cho cùng, một cái bạt tai đâu thể lấp đầy cái bụng đói.

Trong lòng ta oán trách, cha đúng là đồ lừa gạt.

-----------

Kẻ buôn người đưa ta và mấy cô nương đến Vãn Xuân Lâu.

Ở hậu đường có một vị di nương mặc váy lụa mỏng, phe phẩy quạt, nheo mắt liếc nhìn chúng ta.

Bà ấy khẽ phe phẩy quạt, trâm ngọc trên đầu cũng lắc lư theo.

Kẻ buôn người kéo chúng ta đến trước mặt người đó, bóp mặt chúng ta, cho di nương xem xét, nói về ngoại hình chúng ta một cách tỉ mỉ.

Ở cổng chợ bán trâu bò, người ta không chỉ xét ngoại hình mà còn tính cả cân nặng. Nhưng chúng ta thì không.

Kiều Nương ngáp dài, có vẻ không hứng thú.

Kẻ buôn người sốt ruột, kéo ta lên trước, chỉ vào nốt ruồi son trên trán ta, hết cào rồi móc, như thể muốn chùi sạch dấu vết trời sinh ấy.

"Nha đầu này, vẻ ngoài xinh đẹp, ngài xem nốt ruồi của nó cũng biết chọn chỗ mà mọc, đúng là tướng Quan Âm, nhìn là biết có mệnh làm hoa khôi, Lạc Nương, ngài xem có muốn thu nhận không."

Người được gọi là Lạc Nương bật cười thành tiếng.

"Quan Âm hạ phàm vào chốn thanh lâu ư? Ngươi cũng thật dám nói."

Lạc Nương dùng quạt nâng cằm ta lên.

Hương phấn xộc vào mũi, ta nhe răng cười ngây ngô với bà ấy.

Cuối cùng Lạc Nương mua ta, tốn bảy mươi lạng, lúc kẻ buôn người đi, lưng cong xuống, còn cúi rất thấp, hèn mọn như một con chó.

Một sợi dây lại dắt một chuỗi cô nương, thoắt một cái đã biến mất trong cái nóng oi bức.

Lạc Nương thấy ta cứ nhìn theo hướng kẻ buôn người rời đi, hỏi ta đang nghĩ gì.

Ta thở dài: "Cha ta, bán lỗ vốn rồi.”

Lạc Nương hỏi ta có oán trách người cha đã bán ta không.

Ta lắc đầu.

Đất Quan Âm ăn nhiều cũng c.h.ế.t người, Quan Âm cũng không ngoại lệ.

-----------

Lúc vào Vãn Xuân Lâu, ta mới có bảy tuổi.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Một nha đầu không hiểu quy củ, còn chưa đủ tư cách hầu hạ các cô nương.

Cho nên khi được mua vào, ta ở hậu viện, nửa năm sau vẫn quanh quẩn ở hậu viện.

Người chăm sóc và dạy dỗ ta tên là Thuỷ Bà Tử.

Tuy được gọi là bà tử, nhưng chỉ mới ngoài ba mươi, trên khuôn mặt đã có nếp nhăn nhưng vẫn có thể nhìn ra nét đẹp diễm lệ khi còn trẻ.

Bà ấy có một đứa con trai, đứa bé có một vết bớt đỏ lan rộng nửa khuôn mặt, lại còn là một người què.

Thuỷ Bà Tử gọi hắn là Lân Ca Nhi, người khác gọi hắn là Khán Bán Lư, ai gọi thế nào cũng được.

Lân Ca Nhi ở hậu viện gánh nước, Thuỷ Bà Tử và ta giặt quần áo cho các cô nương, hắn đi ngang qua chúng ta, bị Thuỷ Bà Tử dùng bàn tay ướt sũng túm lấy vạt áo.

"Đến Giả Phủ xem chưa? Có gặp cha con không?"

"Chẳng phải hắn đã được thả ra rồi hay sao? Sao còn chưa đón hai mẹ con ta về?"

Lân Ca Nhi là một người trầm tính, vì què chân, khi gánh nước nửa người nghiêng lệch, để lộ bắp tay rắn chắc cuồn cuộn.

Hắn cúi đầu, không nhìn Thuỷ Bà Tử, trầm giọng đáp:

"Chưa gặp, tối con lại đi xem sao."

Thuỷ Bà Tử nghe xong buông tay, động tác giặt quần áo trở nên chậm chạp, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Bà ấy liếc mắt, bắt gặp ánh mắt tò mò của ta, ánh mắt dời lên nốt ruồi son giữa trán ta.

Miệng mấp máy, bất chợt thốt ra một câu: "Tháng đầu tiên thành thân, lão gia vẽ lông mày cho ta, cũng sẽ chấm một nốt ruồi son giữa trán ta."

Bà ấy nói: "Lão gia nói, vẽ mày làm phu thê, trần thế bái Quan Âm. Trong nhà có một pho tượng Quan Âm bằng bạch ngọc, chính là tạc theo dáng vẻ của ta, lão gia gọi ta là nô tỳ Quan Âm."

Ta chớp mắt, sờ sờ nốt ruồi son kia, vẫn còn đang ngơ ngác, không đề phòng bị Thuỷ Bà Tử nhéo mạnh vào phần thịt mềm trên cánh tay.

Vành mắt Thuỷ Bà Tử đỏ hoe, nước mắt chảy xuống.

"Lão gia mang tám kiệu lớn rước ta về, không phải làm thông phòng, là di nương."

Ta đau đến nhe răng trợn mắt, vội vàng đáp: "Đúng vậy, là lão gia thương mẹ."

"Lão gia bị gian thần hãm hại vào đại lao, nên mới để ả tiện nhân kia lừa gạt lão phu nhân, đuổi mẹ con ta ra khỏi nhà. Chứ thật ra trong lòng lão gia vẫn nhớ thương mẹ con ta!

"Đúng vậy, lão gia nhớ thương mẹ và ca ca!"

"Lân Ca Nhi không phải nghiệt thai, là lão gia đưa ta đi bái lạy Tống Tử Nương Nương cầu được Lân Nhi, ả tiện nhân kia không đẻ được, nên hãm hại con ta! Lão gia trở về nhất định sẽ đòi lại công bằng cho chúng ta!"

"Đúng vậy, ca ca tốt bụng, lão gia nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ca ca!"

Một xướng một họa một hồi, Thuỷ Bà Tử đầu hàng trước.

Bà ấy ôm chầm lấy ta khóc nức nở, miệng gọi "con gái ngoan", bàn tay ướt sũng in những dấu tay lộn xộn trên lưng ta.

"Thước nha đầu, mấy tháng rồi, hắn ra ngoài tại sao không đón chúng ta?"

"Ta ngày đêm nhớ hắn, mong hắn!"

Lòng ta chua xót, vùi nước mắt vào n.g.ự.c bà ấy.

Mẹ ơi, không phải là người đợi mấy tháng, người đã đợi mười lăm năm rồi.
 
Thước Ly Xuân - Tam Mục
Chương 2: Chương 2



Lạc Nương giao ta cho Thuỷ Bà Tử, đã nói với ta bà ấy điên rồi.

Trước đây ta không hiểu, Thuỷ Bà Tử là người bình thường biết bao.

Khi ôm ta ngủ vỗ về ta dịu dàng, khi xới vun cả cơm cho ta, ngay cả đùi gà cũng là ta và Lân Ca Nhi mỗi người một cái, không hề thiên vị.

Cho đến một ngày, bên ngoài Vãn Xuân Lâu truyền đến tiếng đàn ca sáo nhị vui mừng, có lẽ là nhà nào đó cưới gả đi ngang qua.

Thuỷ Bà Tử nghe thấy tiếng động, chạy vào phòng trang điểm cho mình.

Phấn son kém chất lượng, loang lổ trên hai gò má, giống như một con khỉ, khiến người ta bật cười.

Bà ấy trách móc liếc ta một cái, trên mặt có vẻ thẹn thùng không hợp với tuổi tác.

"Thu Ngọc, cười ngốc cái gì, còn không mau trang điểm cho ta, đừng để Khải Lang đợi lâu."

"Con là Thước Nha Đầu, không phải Thu Ngọc."

Thuỷ Bà Tử ngẩn ra một giây, nhưng lại lập tức khôi phục vẻ mặt tươi tắn.

"Thu Ngọc, lấy cho ta cây quạt tròn có cán bằng ngọc, mặt lụa đỏ thêu uyên ương kia, đó là Khải Lang tặng ta, hôm nay hắn đến đón ta đi, ta phải cầm nó."

Ta mờ mịt, cái gì đỏ, cái gì uyên ương, cái gì ngọc?

Nhìn quanh bốn phía, mái nhà xám xịt còn có vết đen, mấy cái rương lớn xếp ở góc tường, bên trong đều là vải rách và quần áo.

Ngay cả cây trâm trên đầu Thuỷ Bà Tử, cũng chỉ là do Lân Ca Nhi dùng tre khắc hình vân mây.

Cả căn phòng hai người, chẳng có gì liên quan đến ngọc.

Lúc ta đang luống cuống tay chân, bóng dáng yểu điệu của Lạc Nương thướt tha đến.

Thuỷ Bà Tử vừa thấy nàng, liền gọi là"Mẹ".

Lạc Nương không đáp, đẩy ta ra khỏi phòng, xoay người khóa cửa phòng lại.

Đôi mắt đẹp của bà đa tình, nhưng lúc này lại lộ ra vẻ mệt mỏi nhàn nhạt.

Chìa khóa đồng rơi leng keng vào tay ta.

Bà nói với ta: "Xem này, chẳng phải là điên rồi sao."

Ta hỏi: "Khải Lang là ai?"

Ánh mắt Lạc Nương xuyên qua tấm cửa, rơi vào Thuỷ Bà Tử đang khóc lóc đòi ra ngoài.

"Năm đó hắn bỏ ra năm trăm lạng chuộc bà ấy ra ngoài."

"Vậy bây giờ..."

"Bỏ ra năm mươi lạng, bán bà ấy trở về."

Lạc Nương nói tiếp: "Thuỷ Bà Tử thà tin nam nhân kia bị bỏ tù, cũng không tin chính mình bị vứt bỏ."

------------------

Màn đêm buông xuống, đèn đuốc sáng lên.

Trong Vãn Xuân Lâu âm thanh không dứt, hậu viện ngược lại tối tăm buồn tẻ.

Ta ở cửa sổ nhỏ phía sau, từ khe hở nhìn vào trong lầu, miệng ngậm một cái bánh bao.

Đang nghe hoa khôi lên sân khấu hát, vai bị vỗ một cái.

Ta giật nảy mình, bánh bao rơi xuống.

Lân Ca Nhi nhanh nhẹn, đưa tay bắt lấy, đưa lại gần miệng ta, còn đưa thêm một xâu kẹo hồ lô.

"Ca, huynh về rồi?" Ta vui vẻ, ôm cổ Lân Ca Nhi nhảy nhót.

"Suỵt." Lân Ca Nhi giơ một ngón tay lên môi, "Mẹ ngủ rồi à?"

Ta gật đầu, lại hỏi: "Huynh đi đâu vậy, sao giờ này mới về."

Nửa khuôn mặt đỏ của Lân Ca Nhi ẩn trong bóng tối, nửa còn lại lại là một công tử mặt ngọc tuấn tú.

Hắn nói: "Ta đến Giả gia."

Ta kinh ngạc há to miệng, phát ra một tiếng "a" kéo dài.

"Huynh gặp cha huynh chưa?"

Lân Ca Nhi gật đầu.

"Ông ta ở đó sao?"

"Ông ta có nhận ra huynh không?"

Lân Ca Nhi không đáp, hắn đẩy khe cửa sổ rộng hơn một chút, chỉ vào một nam nhân béo mập mặt đầy dầu mỡ ở góc, trong lòng nam nhân đang ôm một kiều nương, ngửa đầu được đút cho một ngụm rượu, ngậm lấy định hôn trộm.

"Ông ta ở đây." Lân Ca Nhi nói, "Vẫn luôn ở đây."

Lân Ca Nhi trở về, bóng lưng vẫn là khập khiễng.

Trên cây cổ thụ ở hậu viện có một con quạ đậu, kêu nghe thật khó nghe.

Trong lầu đèn đuốc sáng trưng, xuân sắc khó che, tiếng cười đùa vui vẻ không ngừng.

Trước khi đi Lân Ca Nhi nói với ta.

"Lạc Nương nói, ngày mai muội có thể đi hầu hạ cô nương rồi."

Lời này lọt vào tai, toàn thân ta lạnh toát.

-----------------

Thu dọn đồ đạc vào lầu trước.

Thuỷ Bà Tử lại phát điên, nhắc đến Khải Lang của bà ấy, muốn Lân Ca Nhi đến Giả gia.

Lân Ca Nhi giúp ta thu dọn đồ đạc, cẩn thận kẹp ba mươi mốt đồng tiền của ta vào giữa quần áo.

Lúc đi, ta quay đầu nhìn Thuỷ Bà Tử, bà ấy đang chải mái tóc đen thô của mình.

Dịu dàng đến mức khiến người ta cay mắt.

"Mẹ, con vào lầu đây." Ta gọi bà ấy.

Thuỷ Bà Tử không nghe thấy, vẫn chìm đắm trong giấc mộng phu thê hòa thuận.

Ra khỏi cửa, ta nhăn mặt hỏi Lân Ca Nhi: "Tại sao mẹ lại yêu Giả lão gia?"

Nghĩ đến khuôn mặt béo phì của Giả lão gia, ta nghĩ mãi không ra lý do.

Lân Ca Nhi nghĩ rất lâu, hỏi ta có từng đọc thoại bản chưa.

Ta lắc đầu: "Ca, muội không biết chữ."

"Không biết chữ cũng tốt, đỡ phải đọc thoại bản rồi ôm mộng cứu vớt hồng trần."

"Năm trăm lạng mua được tình yêu, năm mươi lạng lại có thể bán nó đi."

Hắn nói: "Thước nha đầu, vào trong rồi phải nghe lời các cô nương, chớ gây chú ý. Đợi ta chuộc muội ra."

Ta ngơ ngác gật đầu, vội vàng muốn lấy tiền trong túi ra.

Lân Ca Nhi giữ tay ta lại: "Tiền của muội cứ giữ lấy, ca ca không cần."

Ta nhớ lại lời hắn vừa nói, suy luận: "Huynh bỏ bảy mươi lạng mua muội, là muốn muội làm di nương của huynh sao?"

Mặt Lân Ca Nhi tối sầm lại: "Ta không muốn muội làm di nương."

"Vậy muốn muội làm nha hoàn của huynh à?"

Lân Ca Nhi đẩy cánh cửa hẹp thông hậu viện với tiền sảnh ra cho ta.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Ta mua muội trong sạch ra ngoài, làm muội muội của ta."
 
Thước Ly Xuân - Tam Mục
Chương 3: Chương 3



Cô nương ta hầu hạ họ Liễu, tên Thanh Vi.

"Nhật mộ xuân sơn lục, ngã tâm thanh thả vi.”

Liễu Nương dạy ta đọc thơ, nói lúc nàng sinh ra chính là ngày ngắm núi xuân xanh, cha nàng trích hai chữ trong câu thơ đặt tên cho nàng, mong nàng thuận lợi, mãi đắm mình trong gió xuân, một đời không tàn úa.

Nói xong nàng rơi lệ, thân thể gầy yếu run rẩy.

Ta ngồi xổm bên chân nàng, không thốt ra nổi hai câu văn vẻ an ủi.

Chỉ có thể nói: "Ta tên Tống Thước, cha nói lúc ta sinh ra có chim khách trước cửa, là điềm lành."

Nàng nghi hoặc, nếu cha ta coi trọng ta, sao lại bán ta đi.

Ta cười cười: "Mười lạng bạc, đủ cho một nhà sống rất lâu."

Liễu Nương v**t v* khuôn mặt ta, ngón tay nàng cũng giống như dung mạo thoát tục của nàng, mang theo cái lạnh của cuối xuân.

"Nha đầu đáng thương."

---------------

Cô nương thương xót ta.

Ta cũng đồng cảm với nàng.

Nghe nói nàng trước đây là đích nữ của quan nhất phẩm, ở nhà được cưng chiều.

Nhưng lại vì liên quan đến trọng án mưu phản, một đêm bị tịch thu tài sản, nữ quyến bị bán làm kỹ nữ.

Nàng không muốn cánh tay ngọc làm gối, mặc ngàn người dựa.

Lấy kéo kề cổ, ép Lạc Nương cho nàng làm thanh quan*.

(thanh quan: chỉ bán nghệ không bán thân).

Ta theo Lạc Nương đến cửa phòng nàng, bên ngoài đã có không ít cô nương đứng xem náo nhiệt.

Ánh mắt Lạc Nương quét qua mọi người, các cô nương xì xào như chim sẻ tan đi hơn nửa.

Đợi yên tĩnh lại, Lạc Nương tựa eo vào khung cửa, cười nhạo thành tiếng.

"Ai muốn ép ngươi bán thân?"

"Ai ép ngươi tìm chết?"

Liễu Nương trước đây được nuông chiều trong khuê các, nha hoàn bà tử ai mà không nâng niu dỗ dành, da mặt tự nhiên mỏng.

Bị hỏi liên tiếp hai câu, không trả lời được, xấu hổ và tức giận.

Chưa kịp đ.â.m một nhát kéo vào cổ, đã ngất xỉu trước.

Lạc Nương chống nạnh đứng thẳng người, thu lại vẻ mặt, trầm giọng ra lệnh chăm sóc cẩn thận, đừng để c.h.ế.t trong phòng mang xui xẻo.

Bà nói: "Như vậy đã chịu không nổi, còn nói làm cái gì thanh quan?"

Đi về phòng mình, bà mới phát hiện sau lưng có thêm một cái đuôi nhỏ.

"Đi theo ta làm gì?"

Ta nắm chặt vạt áo: "Đợi Đông Gia sắp xếp công việc."

Lạc Nương vỗ trán, bận quá quên mất, bà ấy chỉ vào hướng phòng Liễu Nương, bảo sau này ta hầu hạ Liễu Nương.

Bà lẩm bẩm: "Nếu không phải chịu ơn người, ai muốn nhận lấy chuyện hồ đồ này."

Ta dựng tai lên, chớp mắt chờ bà nói tiếp, bị Lạc Nương vỗ nhẹ một cái.

"Nghe lén ít thôi, là chuyện mà ngươi có thể biết sao?"

Sau đó, bà lại nghiêng đầu hỏi ta: "Thước nha đầu, ta có giống mặt ép người lương thiện làm kỹ nữ không?"

Ta lắc đầu lia lịa.

Lạc Nương ở chỗ ta là người tốt nhất trên đời.

Hôm nay bà ấy còn cho ta một bộ quần áo mới.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ta nịnh nọt, ngọt ngào khen: "Đông Gia xinh đẹp, không phải ... mặt kỹ nữ gì gì đó."

Lạc Nương buồn cười, nhẹ nhàng nhéo vành tai ta: "Nha đầu ngốc, theo Liễu Nương học chút chữ nghĩa đi."

---------------

Liễu Nương cầm kỳ thi họa cái gì cũng giỏi, ta cảm thấy ngay cả hát từ cũng như tiên nhạc lọt vào tai.

Vậy mà Lạc Nương chỗ nào cũng không hài lòng.

Nghe nàng hát, Lạc Nương dùng móng tay dài chọc vào mặt Liễu Nương, để lại vết móng tay nhàn nhạt.

Nói nghe nàng hát hai câu, bên ngoài sẽ có tuyết rơi tháng sáu.

Lại phê bình Liễu Nương cười không đẹp, hời hợt, trong xương cốt vẫn còn giữ vẻ đoan trang.

Bà dạy nửa ngày, khiến mặt Liễu Nương cứng đờ, vẫn không đạt tiêu chuẩn.

Lạc Nương tức giận kéo ta đang gà gật đến trước mặt.

Nâng khuôn mặt ngái ngủ của ta lên hỏi: "Thước nha đầu, có muốn ăn ô mai đường không?"

Hai mắt ta sáng lên, khóe miệng bất giác cong lên.

"Muốn!"

Lạc Nương nhướng mày, nở một nụ cười khó hiểu với Liễu Nương.

Hôm đó Lạc Nương không cho ta ô mai đường.

Nhưng ta lại được Liễu Nương cho ăn bánh táo.

Liễu Nương nói nhỏ với ta, sau này không được nghe thấy đồ ăn liền như mất hồn, không có tiền đồ.

-------------------

Liễu Nương sợ ta mãi không có tiền đồ.

Muốn dạy ta học chữ.

Ta đeo một cái túi vải chéo nhỏ, chạy lên chạy xuống khắp lầu, đến nỗi mặt vướng mực lúc nào cũng chẳng hay.

Các cô nương cười ta, nói ta muốn thi Trạng Nguyên, Vãn Xuân Lâu sắp đổi tên thành Vãn Xuân Thư Viện mất.

Họ thân mật lau vết bẩn cho ta, kéo ta vào phòng, nhét hạt dưa đầy túi nhỏ của ta.

Muốn ta viết chữ to cho họ xem.

Oanh yến lượn quanh, hương mật ngọt ngào xộc vào mũi.

Khi trở về phòng Liễu Nương, người đều choáng váng.

Vừa hay gặp Lạc Nương đi ra, liếc mắt nhìn ta một cái, bà dở khóc dở cười.

Hỏi son trên mặt ta ở đâu ra.

"Thanh thiên bạch nhật, lại để cho nha đầu nhà ngươi hưởng diễm phúc."
 
Thước Ly Xuân - Tam Mục
Chương 4: Chương 4



Khi ta có thể đọc thuộc lòng ba bài thơ, trên sổ sách của Liễu Nương ghi lại món nợ đầu tiên.

Nơi Vãn Xuân Lâu, văn nhân mặc khách thường tụ tập, hay gọi các kỹ nữ thanh lâu cùng nhau uống trà, đàm đạo.

Chỉ là thưởng trà, trò chuyện, đôi khi còn gảy khúc nhạc.

Đó vốn là công việc lý tưởng nhất của Liễu Nương, vậy mà tối hôm đó nàng trở về, như mất đi ba hồn bảy vía.

Canh ba, trong phòng chỉ lay lắc một ngọn đèn dầu.

Liễu Nương trằn trọc khó ngủ, đột nhiên ngồi bật dậy.

Ta cũng theo đó mà ngồi dậy từ tấm chăn trải bên cạnh giường, dụi dụi mắt, hỏi: "Cô nương, người không ngủ được sao?"

Liễu Nương đáp không đúng trọng tâm, miệng lẩm bẩm: "Vậy mà lại gặp hắn, sao có thể gặp hắn chứ."

Lời lẽ bi thương, còn hơn cả lần nàng cầm kéo kề cổ.

Ta nghe hồi lâu, chẳng hiểu "hắn" là ai.

Liễu Nương lại vùi đầu vào gối khóc nức nở.

Hỏi trời hỏi đất, sao mình lại rơi vào cảnh ngộ này.

Ta canh chừng nàng đến tận sáng.

Mơ hồ hiểu ra.

Thì ra, Liễu Nương vẫn chưa chấp nhận được việc mình đã rơi vào chốn phong trần.

Nàng thoạt nhìn như đã chấp nhận tất cả.

Nhưng lại không thể chịu nổi cơn gió xuân của ngày xưa.

--------------

Liễu Nương là một người kỳ lạ.

Rõ ràng đêm trước còn khóc như mưa, khăn tay có thể vắt ra nước.

Cách một đêm, Lân Ca Nhi mang đến cho nàng một bức thư, đọc xong lại là một gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn.

Nàng đuổi ta ra khỏi phòng, ta và Lân Ca Nhi đứng nép sát vào tường.

"Cô nương sao thế? Nhìn chẳng khác gì lúc mẹ phát rồ."

Lân Ca Nhi nói trúng tim đen: "Ta thấy nàng ấy cũng giấu bệnh trong người."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"?"

Ta không ngờ Lân Ca Nhi cũng biết bắt mạch.

Lân Ca Nhi xoa xoa đầu ta, không nói gì.

Hắn kiểm tra bài vở của ta.

Ta lắc lư đầu đọc thơ, lại dùng ngón tay viết lên lòng bàn tay hắn rất nhiều chữ.

Lân Ca Nhi cười dịu dàng, theo đường ngón tay ta viết mà viết theo, chạm phải ánh mắt mong đợi của ta, mới mím môi ho khan một tiếng, nghiêm mặt, ra vẻ huynh trưởng.

"Cũng được, có chút tiến bộ."

Hắn nói mình đã dành dụm được năm lạng bạc, đợi ta đến tuổi cập kê chắc là có thể chuộc ta ra ngoài.

Nhưng rồi, hắn lại thở dài, nói thời gian Thuỷ Bà Tử tỉnh táo càng ngày càng ít, có lẽ phải tìm thầy lang kê đơn thuốc.

Ta vỗ vỗ ngực, an ủi hắn.

"Ca ca, giờ muội hầu hạ cô nương, tiền công hàng tháng tăng lên, muội cũng có thể tự dành dụm."

Ta xòe ngón tay tính cho hắn xem, bao lâu nữa thì đủ bảy mươi lạng.

Lân Ca Nhi nắm lấy ngón tay ngọ nguậy của ta.

"Thước nha đầu, không phải bảy mươi, là một trăm năm mươi."

"A..."

Ta há hốc mồm, không ngờ ta lại đáng giá đến vậy.

----------------

Vẫn là nghe các cô nương tán gẫu, ta mới biết vì sao Liễu Nương "phát rồ".

Thì ra, nàng gặp lại người trong lòng trước kia.

Lưu Sinh là mưu sĩ dưới trướng cha Liễu Nương.

Bảy tuổi đã đỗ tú tài, là thần đồng nổi danh một thời.

Chỉ là sau này vận may thi cử không tốt, liên tiếp trượt, đến hai mươi tuổi mới đỗ cử nhân.

Nhưng trong mắt người thường đã là xuất chúng, tiền đồ vô lượng, hắn vừa vào kinh thành cầu học, đã được cha Liễu Nương để mắt, thường xuyên ra vào Liễu Phủ, làm mưu sĩ.

Hắn và Liễu Nương ở Liễu Phủ đã sớm nảy sinh tình cảm, là câu chuyện quen thuộc tiểu thư yêu thư sinh.

Chỉ là chuyện của hai người còn chưa kịp bẩm báo với cha Liễu Nương, thì Liễu gia gặp nạn.

Lưu Sinh bị liên lụy, trở về quê trong cảnh khốn khó, thậm chí chưa kịp từ biệt Liễu Nương.

Nay lại vào kinh, bái sư mới, chuẩn bị tham gia hội thí.

Hắn cùng bạn học đến Vãn Xuân Lâu uống rượu, các kỹ nữ thanh lâu đẩy cửa bước vào, vừa ngẩng đầu đã đối diện với gương mặt Liễu Nương.

Tình cũ gặp lại, khó xử biết bao.

Trong bàn có người biết thân thế Liễu Nương, làm bộ làm tịch rơi lệ làm thơ, khiến tâm trạng vốn đã khó bình yên của Liễu Nương càng thêm rối loạn.

Một khúc tỳ bà, dây đàn gảy sai, nốt nhạc lạc nhịp.

Lưu Sinh ngồi không yên, rượu uống hết bình này đến bình khác, nhưng không thể làm ra một bài văn nào.

Lúc đi, Lưu Sinh muốn kéo Liễu Nương, bị Liễu Nương né ra.

Hai người không nói một lời.

Các cô nương nói đến tình cảnh hôm đó, đáy mắt không giấu được vẻ khinh miệt.

"Hắn ta ấy à, ta thấy chỉ là kẻ vô dụng."

"Có thời gian viết thư sám hối, chi bằng đập luôn chén rượu, ra mặt cho Liễu Nương."

"Chỉ có Liễu Nương mắt mù, coi gỗ mục làm bảo bối."

Ta vội hỏi, Liễu Nương lại thế nào rồi.

Mấy cô nương nhìn nhau cười.

"Đi khuyên Liễu cô nương nhà ngươi đi, đừng đem hết tiền kiếm được dâng cho kẻ bạc tình bạc nghĩa."

------------------

Ta mang theo lời dặn của các cô nương, vội vàng trở về phòng Liễu Nương.

Đẩy cửa lại thấy hai người tim sát tim, ôm nhau, như đôi uyên ương quấn quýt.

Ta sợ đến mặt đỏ tía tai, vội vàng đóng sầm cửa lại.

Không ai nói, giờ này, Lưu Sinh lại đến Vãn Xuân Lâu.

Ta đứng ngoài cửa, mũi giày chấm xuống đất viết chữ.

Chữ của Lân Ca Nhi nhiều nét, ta không viết được.

Chỉ có thể, bên trái một chữ "thuỷ", bên phải một chữ "liễu", viết đến cuối cùng nhìn liễu cũng như thuỷ.

Tầm mắt cũng mơ hồ, ta dụi mắt, lòng bàn tay ướt đẫm.

Ta không muốn Liễu Nương biến thành Liễu Bà Tử.
 
Thước Ly Xuân - Tam Mục
Chương 5: Chương 5



Ta kể cho Liễu Nương nghe chuyện của Thuỷ Bà Tử.

Kể về việc Khải Lang của bà ấy, cách bà ấy một cánh cửa, ôm ấp người khác, không nghe tiếng khóc than trong đêm của người cũ.

Liễu Nương không nghe lọt, cứ nói Lưu Sinh không giống vậy.

Hỏi kỹ, thì Liễu Nương lại nắm chặt vạt áo trước ngực, như người đuối nước vớ được cọc gỗ.

Ta tưởng nàng bệnh, vội đi gọi Lạc Nương.

Liễu Nương kéo ta lại, một mực nói: "Lưu Sinh, hắn không giống."

Ta là một kẻ đần độn.

Học chữ cũng tốn bao công sức.

Vậy mà lần này, lại đọc được sự cầu khẩn trong mắt nàng.

Cho nên, ta quay lại vỗ về lưng Liễu Nương, cũng cầu nguyện theo: "Đúng vậy, không giống."

Dù sao cũng là tình cảm thời niên thiếu.

Lưu Sinh dăm ba bữa lại đến tìm Liễu Nương, ta ngồi xổm ngoài cửa canh hết đêm này đến đêm khác.

Lạc Nương tức giận, nói Lưu Sinh là kẻ vô lại.

Đã làm khách, lại còn tiêu tiền của thanh quan.

Ta tưởng Lạc Nương xót tiền.

Lạc Nương nghe xong, nhíu mày: "Ta thiếu chút tiền đó của hắn sao?"

"Ta chỉ xót thay cho một thanh quan tốt lành bị hủy hoại. Liễu nương bây giờ, là gì đây?"

Thì ra không phải đau lòng tiền, là đau lòng Liễu Nương.

Ta không biết Liễu Nương đối với Lưu Sinh, bây giờ là gì.

Tuy ở chung đã ra dáng phu thê, nhưng có phu quân nhà nào tiêu xài phung phí, lại để nương tử bán giọng hát, mua vui để kiếm tiền?

Ta chỉ biết, Lưu Sinh đến tìm Liễu Nương không tốn tiền.

Nếu Lưu Sinh đến vào buổi sáng, còn cùng Liễu Nương dạy ta thơ từ.

Giai nhân tài tử, thật xứng đôi.

Chỉ có ta là không ưa, xoi mói đủ điều, cố tình xen vào giữa hai người, như sông Ngân Hà mà Tây Vương Mẫu vạch ra.

Ta kéo Liễu Nương hỏi đông hỏi tây.

Lưu Sinh muốn giải đáp giúp ta, ta lườm nguýt về phía bóng tối.

Liễu Nương không bao giờ bênh vực Lưu Sinh trước mặt ta.

Lưu Sinh nói nha hoàn của Liễu Nương tính tình cổ quái, hành động kỳ lạ, thật khó dạy dỗ.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Liễu Nương lại dịu dàng phản bác: "Thước nha đầu thật ra rất thông minh."

"Chẳng lẽ nữ tử trên thiên hạ đều phải như ta, vì chàng mà vương vấn tình cảm? Chàng còn muốn gây ra bao nhiêu nợ tình hồng nhan?"

Lưu Sinh bị sự nũng nịu và tình ý của Liễu Nương làm cho tâm tâm ý xao động.

Ôm nàng, liên tục đảm bảo, đợi khi đỗ đạt sẽ quay về rước nàng.

Đợi Lưu Sinh đi rồi, Liễu Nương ngồi bên cửa sổ.

Từ cửa sổ nhỏ trên lầu hai, dõi theo bóng dáng Lưu Sinh biến thành hạt vừng trong đám đông.

Ta gọi: "Cô nương, gió lớn mờ mắt."

Nàng quay đầu lại, quả nhiên là đang lau nước mắt.

Thoáng chốc ta đã mười lăm tuổi, vẫn không biết giọt nước mắt đó của nàng là vui hay buồn.

-----------------

Đến năm ta mười lăm tuổi, còn nửa tháng nữa là cập kê.

Lưu Sinh thi đỗ, còn là thám hoa.

Lân Ca Nhi canh bảng vàng giúp chúng ta, vừa có tin đã chạy như bay về.

Chân tựa như không còn tật.

Trán hắn lấm tấm mồ hôi, thở hổn hển.

Một hơi thở dài, suýt khiến Liễu Nương lại ngất xỉu.

"Đỗ rồi, là thám hoa."

Liễu Nương cuối cùng cũng hoàn hồn, vùi đầu vào cổ ta, run rẩy như mặt hồ bị khuấy động.

Từ góc nhìn của ta, có thể thấy tóc mai Liễu Nương đã điểm nhiều sợi bạc.

Bảy năm nay, tiền tài Lưu Sinh dùng để giao thiệp, tiêu như nước chảy, đều là Liễu Nương hát từng khúc mà có.

Ta rón rén cùng Lân Ca Nhi ra ngoài.

Lúc đóng cửa, ánh mắt ta bắt gặp Liễu Nương trong khe cửa.

Sống lưng nàng, sớm đã không còn thẳng như trước.

Ngay cả khóc cũng mang vẻ yếu đuối khiến người ta đau lòng.

Cành mai ngạo nghễ trong tuyết, đợi băng tuyết tan, lại như một nhành nghênh xuân.

Ta xòe ngón tay tính, Liễu Nương cũng mới hai mươi tư tuổi thôi mà.

-----------------

Ta và Lân Ca Nhi đến hậu viện thăm Thuỷ Bà Tử.

Giờ b.í.m tóc đen bóng của bà ấy đã bạc trắng, xơ xác.

Bà ấy hoàn toàn không còn tỉnh táo, không làm được việc, Lạc Nương cũng không đuổi bà ấy đi, chỉ dặn Lân Ca Nhi trông chừng.

Vì vậy, cửa phòng luôn khóa trái.

Két, dây xích trượt xuống đất.

Thuỷ Bà Tử ngẩng đầu lên, thấy ta hai mắt sáng rực.

"Thu Ngọc, có phải Khải Lang có tin tức rồi không?"

"Nói là sáng nay đến đón ta, bảo ngươi ra ngoài thăm dò tin tức, vậy mà nửa ngày chẳng thấy bóng dáng đâu."

Mười lăm cộng thêm bảy, chuyện của Thuỷ Bà Tử lại lùi về trước, đến tuổi chưa xuất giá.

Giờ ta cũng không nhấn mạnh, ta là Thước nha đầu.

Mà đi qua đỡ Thuỷ Bà Tử ngồi trên giường, chải đầu cho bà ấy.

"Lão gia đang trên đường đến, cô nương đừng sốt ruột."

Thuỷ Bà Tử dễ dỗ, không quấy nữa.

Lân Ca Nhi đứng đó, người lớn như vậy, Thuỷ Bà Tử coi như không thấy.

Bà ấy còn chưa xuất giá, sao có thể sinh con?

Cùng Thuỷ Bà Tử ăn xong bữa trưa, Lân Ca Nhi tiễn ta về lầu.

Trên đường, hắn trầm giọng hỏi: "Thám hoa lang sẽ cưới Liễu Nương chứ?"

Ta thắc mắc: "Trước đây ca ca không quan tâm chuyện trong lầu mà."

Lưng Lân Ca Nhi cứng đờ, khẽ còng xuống.

"Mong là hắn biết ơn báo đáp."

"Nhưng Liễu Nương và mẹ ta, thám hoa và Giả lão gia, ở Vãn Xuân Lâu có gì khác nhau?"
 
Thước Ly Xuân - Tam Mục
Chương 6: Chương 6



Điểm khúc mắc của Lân Ca Nhi nhanh chóng có câu trả lời.

Thám hoa lang cưỡi ngựa trắng, một ngày ngắm hết hoa Trường An, đi qua Vãn Xuân Lâu, hướng đến phủ đệ của tiểu thư khác.

Thì ra ngoài Liễu Nương, con gái của ân sư hắn cũng để ý đến hắn.

Tiểu thư không chê phu quân lớn tuổi, nhưng Lưu Sinh chê Liễu Nương lưu lạc chốn lầu xanh, hoa tàn ít bướm.

Nói ra thật châm biếm và hoang đường.

Liễu Nương chưa hề tàn phai, có lẽ Lưu Sinh chê bai, thám hoa lang cao cao tại thượng sao có thể cưới kỹ nữ thanh lâu làm vợ?

Dù là làm thiếp, cũng phải chờ.

Đợi tân hôn nồng thắm qua đi, nối lại duyên xưa, cũng coi như một đoạn giai thoại phong lưu.

Ta ở bên cạnh Liễu Nương, thấy ngọn lửa trong mắt nàng biến thành tro tàn.

Xám xịt, cô quạnh.

Lúc này nàng lại không rơi nước mắt.

Ngồi bên cửa sổ, nói với ta: "Sớm đoán được kết cục này, ta lại không tin, muốn đánh cược một mảnh chân tâm của hắn."

Liễu Nương cười khổ: "Đợi bảy năm, còn bắt ta đợi nữa."

Liễu Nương vẫn không bỏ cuộc, quấn lấy Lưu Sinh đòi hắn thực hiện lời hứa.

Lưu Sinh đẩy Liễu Nương ngã xuống đất, trách mắng nàng bây giờ, có khác gì kỹ nữ lầu xanh, đàn bà đanh đá đầu thôn cuối xóm?

Gương trên đất vỡ thành mấy mảnh, ta và Liễu Nương cùng soi gương.

Sao có thể không thấy sự khác biệt chứ? Ánh mắt của người đọc sách quả là sắc bén.

-------------------

Ta thấy Liễu Nương không ổn.

Nhưng người khác lại nói, Liễu Nương tinh thần phấn chấn, càng thêm phong tình.

Nàng cầu xin Lạc Nương cho nàng tiếp khách.

"Vốn đã là kỹ nữ, ta còn dựng cái gì là bảng trinh tiết!"

Lạc Nương không để ý nàng, nàng tự mình đi tìm khách.

Liễu Nương ở Vãn Xuân Lâu bảy năm, cũng tạo dựng được danh tiếng, trong đám kỹ nữ thanh lâu cũng coi như xuất sắc.

Nếu nàng muốn cùng người khác mây mưa, ngoắc tay là có thể khiến người ta vung tiền.

Nam nhân ôm eo Liễu Nương lên lầu, dáng người cao lớn, không xấu xí, nhưng lại có vẻ hung hãn.

Ta theo sát phía sau Liễu Nương, lo lắng không thôi.

Vậy mà theo vào tận trong phòng.

Đang định đi ra, bị nam nhân đó gọi lại.

Ta cứng đờ quay đầu, thấy trong mắt nam nhân đó tràn ngập ác ý.

Hắn nói: "Sớm nghe danh tài nữ Liễu Nương, ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng giỏi thơ từ, ta là kẻ không có chút văn chương nào, lại thích những cô nương thanh tú có tài như các ngươi."

"Nha đầu ở lại, ở đây ngâm vài câu thơ, mua vui cho chúng ta."

Hai mắt Liễu Nương mở to kinh hãi, đẩy n.g.ự.c nam nhân muốn thoát ra.

Nhưng đã quá muộn.

-------------

Liễu Nương lần đầu tiên tiếp khách.

Ta ngâm thơ cho nàng cả đêm, ngâm đến cổ họng khô khốc, nước mắt cũng cạn khô.

Không biết mình bảy năm học nhiều thơ từ như vậy, sao ngâm mãi không hết.

--------------

Khách rời đi, nhổ nước bọt vào Liễu Nương.

Mắng chửi khó nghe, nói sớm không còn trong trắng, còn giả bộ làm thanh quan cái gì.

Liễu Nương nằm trên giường, hai mắt trống rỗng nhìn l*n đ*nh màn.

Ta đắp chăn cho nàng, tay run rẩy.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Đôi mắt đen láy của nàng nhìn ta, đôi môi tái nhợt, run rẩy nói: "Thước Nhi, là ta có lỗi với muội."

Ta cắn chặt môi, hồi lâu mới vuốt tóc nàng: "Không sao đâu cô nương, người mệt rồi, ngủ trước đi."

Ta muốn ra ngoài lấy nước, Liễu Nương nắm lấy cổ tay ta.

Dùng sức như muốn bóp nát nó.

Nàng nói: "Vì hắn, mà ta tự làm khổ chính mình, không đáng!"

Nói xong nàng vô lực ngã xuống giường, cả người như bị rút hết hồn phách, nhắm mắt lại.

Tim ta đau nhói, quay lại, dùng tay dò hơi thở của nàng.

Gió ấm yếu ớt phả vào đầu ngón tay, mới khiến ta yên lòng.

Cuối cùng cũng dám rời đi nghỉ ngơi một chút.

Trong giấc mơ, mơ hồ thấy Liễu Nương, vẫn là dáng vẻ ngọc cốt băng cơ như trước.

Nàng dạy ta đọc thơ.

Đọc "Nhật mộ xuân sơn lục, ngã tâm thanh thả vi".

Ta luôn nói không đúng, Liễu Nương muốn đánh vào tay.

Thước kẻ giơ cao, nhưng mãi không hạ xuống.

Nàng thở dài, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, vuốt v3 đỉnh đầu ta.

"Không đánh nữa, Thước Nhi, bài thơ này không hay, không ứng nghiệm."

Liễu Nương xoay người muốn đi, ta quỳ trên đất, cố gắng kéo vạt váy nàng, ngăn nàng rời đi.

Đừng đi, cô nương.

Người đánh ta đi, ta sẽ đọc đúng.

Nhất định là ta đọc không đúng, mới khiến bài thơ này không ứng nghiệm, người dạy lại ta đi!

Mặc ta khóc lóc cầu xin, chỉ có thể mặc cho mảnh vải kia tuột khỏi tay.

Vải cọ vào ngón tay, cảm giác nóng rát vô cùng chân thật.

Ta giật mình tỉnh giấc, Lân Ca Nhi đứng bên giường ta.

Mặt lộ vẻ không đành lòng.

"Thước Nhi, Liễu Nương tự tử rồi."
 
Thước Ly Xuân - Tam Mục
Chương 7: Chương 7



Lúc Liễu Nương nhập liệm, Lưu Sinh đến.

Gục trên quan tài Liễu Nương khóc đến đứt ruột đứt gan.

Nói kiếp sau muốn cùng Liễu Nương làm phu thê.

Ta mặt không biểu cảm, nghe thấy lời này bật dậy, một cước đá hắn ngã.

Lưu Sinh định nổi giận, thấy sau lưng ta là Lạc Nương cũng mang vẻ mặt lạnh lùng.

Không biết nghĩ đến gì, nuốt cơn giận xuống, lui sang một bên.

Nhưng tiếng nức nở vẫn chói tai.

Ta rất muốn hét vào mặt hắn, người đã c.h.ế.t rồi, ngươi khóc cái gì?

Nhưng vài ngày sau.

Lưu Sinh cưới thê, ta và Lân Ca Nhi đi mua đồ.

Thấy hỉ phục đỏ thắm tôn lên vẻ mặt vui mừng của hắn.

Ta ôm đồ trong lòng, bất chợt nói với Lân Ca Nhi: "Ca, tiền của chúng ta gộp lại, có thể chuộc muội ra ngoài không?"

Nơi ta lớn lên là Vãn Xuân Lâu, các tỷ muội ở đây ai cũng tốt với ta.

Chưa từng có chuyện ngược đãi, đánh đập.

Lạc Nương quản lý mọi việc trong lầu rất đâu vào đấy, trên dưới đều khen ngợi.

Chuyện ép buộc con gái nhà lành làm kỹ nữ lại càng không.

Thế nhưng, đột nhiên ta thấy mệt mỏi quá.

Nhắm mắt lại, trong đầu ta hiện lên hình ảnh t.h.i t.h.ể lạnh ngắt của Liễu Nương, và cả Thủy Bà Tử không đợi được nam nhân trở về.

Trong mấy cuốn thoại bản hay kể về mối lương duyên trời định, về tài tử giai nhân, về chuyện cứu vớt nữ nhân lầu xanh.

Ở chốn này, ngày nào ta cũng gặp.

Nhưng thường chỉ thấy được cái kết thực sự, khác xa với những gì viết trong sách.

Quá bi thương, khiến người ta không nỡ nhìn kỹ.

Ta lại hỏi: "Ca ca, muội có thể đi được không?"

Lân Ca Nhi gật đầu lia lịa: "Được chứ."

------------------

Một trăm năm mươi lượng của Lân Ca Nhi, dành dụm suốt bảy năm, vậy mà vẫn cứ thiếu.

Thuỷ Bà Tử khám bệnh, uống thuốc, cơm ăn áo mặc đều tốn tiền.

Chiếc áo bông trên người bà là áo mới, nhưng đế giày của Lân Ca Nhi đã mòn vẹt cả lỗ cũng chẳng nỡ thay.

Về đến Vãn Xuân Lâu, ta nhét năm mươi lượng mình dành dụm được vào tay Lân Ca Nhi.

Chúng ta ngồi xổm bên cạnh giường của Thuỷ Bà Tử đếm tiền.

Tiền đồng lẫn với bạc vụn, tính đi tính lại mấy lần.

Vẫn thiếu ba lượng.

Thuỷ Bà Tử giật mình tỉnh giấc, không nói không rằng nhìn chúng ta hồi lâu.

Đột nhiên bà xé toạc chiếc gối, lôi từ trong ra một miếng bạc vụn, run rẩy đưa cho chúng ta.

Bà cười với chúng ta, dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước, trông như không còn điên dại nữa.

"Thu Ngọc, cha ngươi lại bệnh rồi à?"

"Ta có một thỏi vàng đây, là do con trai ta cho, ngươi cứ cầm lấy mà dùng."

Ta quay mặt đi lau nước mắt, nghẹn ngào gọi một tiếng "Mẹ".

Bà ấy vỗ vỗ đầu ta, vừa bực mình vừa bất lực: "Ai là mẹ ngươi, ta là tiểu thư nhà ngươi."

Lân Ca Nhi không muốn nhận tiền của Thuỷ Bà Tử, tiền của bà ấy nên để dành cho bà ấy chữa bệnh mới phải.

Thuỷ Bà Tử ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: "Con trai ta cho ta nhiều tiền lắm, chút này có đáng là bao, mai mốt ta lại đòi, nó thương ta, lẽ nào lại không cho?"

Thêm cả miếng bạc vụn của Thuỷ Bà Tử, vẫn còn thiếu hai lượng.

Lân Ca Nhi nhìn đống tiền, không rõ vẻ mặt ra sao, hồi lâu sau mới đặt bàn tay to lớn lên vai ta.

"Thước Nhi, đợi ngày mai ta đi mượn thêm chút nữa, chuộc muội ra trước."

Sau khi Liễu Nương mất, Lạc Nương không sắp xếp chủ tử mới cho ta.

Ta tìm bà ấy nói chuyện Lân Ca Nhi muốn chuộc ta.

Bà ấy đang ngồi bên bàn cắn hạt dưa, nghe vậy liền nhướng mắt nhìn ta một cái.

Gật đầu, dáng vẻ uể oải, chỉ nói được.

Khi ta chuẩn bị ra khỏi phòng, bà ấy gọi ta lại.

"Chuyện của Liễu Nương để ta xử lý, ngươi đừng nghĩ ngợi nhiều nữa."

"Đi rồi, thì hãy quên hết những chuyện ở Vãn Xuân Lâu đi."

Ta rưng rưng nước mắt, dập đầu lạy Lạc Nương: "Đông gia, Thước Nhi số phận thấp hèn, may mắn được vào Vãn Xuân Lâu, được người và các tỷ muội che chở, mới có thể bình an lớn lên, còn được đọc sách, học hành, nếu sau này có cơ hội, Thước Nhi nhất định sẽ báo đáp ơn nghĩa của người!"

Lạc Nương xua tay, bảo ta đi đi.

Bà ấy vẫn ngồi đó cắn hạt dưa, rõ ràng là một người xinh đẹp quyến rũ, nhưng lại toát ra vẻ ảm đạm, già nua.

Cánh cửa phòng đóng lại, tiếng vỏ hạt dưa lách tách rơi vào chiếc đĩa bạc.

Ngày hôm sau, Lân Ca Nhi ra ngoài từ lúc gà gáy.

Lạc Nương cũng dậy từ rất sớm, bên ngoài có một người quản sự mặc áo nâu đến tìm bà.

Sau đó, trước cửa Vãn Xuân Lâu treo biển tạm nghỉ.

Trong lầu, bóng dáng các cô nương chen chúc nhau, Lạc Nương gọi mọi người tập trung lại, vỗ tay mấy cái, nói:

"Tối nay có khách quý đến, các cô nương, hãy trổ hết tài nghệ ra, đừng làm mất mặt Vãn Xuân Lâu."

Chuyện như vậy không thường xảy ra, chứng tỏ người đến có thân phận vô cùng cao quý.

Ta theo mọi người lên xuống lầu, giúp các cô nương xách nước, tô son điểm phấn.

Đi qua mấy cánh cửa mới hiểu được đại khái.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Thì ra là mấy vị quan lớn có quyền có thế, cùng đến mua vui với Nhiếp Chính Vương.

Nghe nói, một trong những chỗ dựa lớn nhất của Lạc Nương chính là Nhiếp Chính Vương.

Bảo sao bà ấy lại coi trọng như vậy.
 
Thước Ly Xuân - Tam Mục
Chương 8: Chương 8



Mải miết bận rộn đến tận khi trời tối, cả lầu rực rỡ ánh đèn, cửa trước mới từ từ mở ra.

Ta đang đứng ở góc cầu thang tầng hai lén nhìn, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vã phía sau.

Mấy bà tử mặt mày hốt hoảng, níu lấy tay áo ta hỏi: "Đông gia đâu? Đông gia có ở trên lầu hai không?"

Ta chỉ xuống dưới lầu, ra hiệu cho họ im lặng.

"Đông gia đang tiếp khách ở dưới lầu, suỵt! Suỵt! Sao thế?"

Mấy bà tử không dám xuống lầu, mặt mày tái mét kể lại đầu đuôi sự việc.

Thì ra là một cô nương tên Kiều Tỷ, sắp đến lượt lên sân khấu, không biết có phải ăn phải đồ hỏng hay không, buổi chiều trông vẫn ổn, vậy mà giờ ôm đàn tỳ bà nôn ra một đống lớn, sau đó sùi bọt mép nói năng lung tung.

Ta cau mày, người có thể quán xuyến công việc, hoặc là đang ở bên cạnh Lạc Nương, hoặc là đang ở dưới lầu chờ biểu diễn.

Chỉ nghe động tĩnh, cũng có thể biết trong căn phòng đó đang loạn cả lên.

Ta sai một bà tử: "Bà mau chạy ra hậu viện tìm Lân Ca Nhi, bảo huynh ấy cùng bà đưa Kiều Tỷ ra ngoài tìm thầy thuốc."

Bà tử đáp: "Thuỷ Bà Tử đập cửa sổ chạy mất rồi, Lân Ca Nhi xin phép Đông gia, ra ngoài tìm bà ấy nãy giờ rồi!"

"..." Trán ta giật liên hồi, chuyện này lại không ai nói với ta.

Nhưng việc gấp thì phải xử lý nhanh, không kịp hỏi, đành kéo một bà mụ lại: "Vậy hai người các ngươi, đưa Kiều Tỷ ra hậu viện."

Lại chỉ vào một người có đôi chân nhanh nhẹn: "Ngươi đi đến cuối phố, rẽ vào con hẻm bên cạnh hàng bán dầu, có một thầy thuốc có thể khám bệnh gấp, ngươi đi tìm ông ấy, đi nhanh lên, vào bằng cửa sau để chữa bệnh trước."

Mấy bà tử như tìm được người chủ chốt, nhao nhao tản ra.

Chỉ còn lại hai nha đầu nhỏ tuổi, vẫn ngơ ngác nhìn ta.

Ta l.i.ế.m l**m đôi môi khô khốc, trong đầu lướt qua mấy cái tên có thể gảy đàn tỳ bà, chọn ra một người vừa biết gảy đàn vừa rảnh rỗi.

"Tử Huy cô nương đâu?"

Nha đầu của nàng ấy vừa hay đứng ở đó, lấm la lấm lét liếc ta một cái: "Cô nương... cô nương tự xuống dưới rồi."

"?!"

"Nàng ấy xuống đó làm gì?"

"Nói là từng có một đêm mặn nồng với Vương gia, đặc biệt xuống bái kiến."

"..."

Nha đầu kia cuống đến phát khóc, chuyện này chưa hề thông báo với Lạc Nương, rõ ràng là Tử Huy tự ý quyết định, nếu thành công, có Vương gia chống lưng, nàng ấy đánh cược rằng Lạc Nương sẽ không trách phạt.

Bà tử đứng đợi ở ngoài vào giục, nói tiết mục của Kiều Tỷ các nàng đang chờ, là tiết mục áp chót.

Ta cụp mắt xuống, một tay nắm chặt thành quyền, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến phát đau.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Hồi lâu, đợi bà mụ giục lần thứ hai, ta mới ngập ngừng lên tiếng.

"Tìm cho ta một bộ y phục có màu sắc tương tự, ta sẽ gảy đàn."

Khúc "Thu Nguyệt Lộng", ta từng học với Liễu Nương.

Liễu Nương một mặt chê bai thứ âm thanh mê hoặc lòng người, một mặt lại nói ngón đàn rất thú vị.

Nàng không thường dạy ta đàn tỳ bà, khúc đầu tiên lại chọn khúc này để dạy.

Ta thoa phấn trước gương, các cô nương khác giúp ta búi tóc.

Họ biết ta sắp rời đi, nhìn ta mà mắt đỏ hoe, một tỷ tỷ đưa cây đàn tỳ bà đến, chần chừ mãi không đặt vào lòng ta.

"Thước Nhi, muội thực sự muốn lên sao?"

Ta cười khổ, giật lấy cây đàn: "Chẳng lẽ lại để trống sân khấu, khiến Đông gia khó xử."

"Y phục, trang điểm của ta cũng không được tinh xảo, ngồi ở góc khuất, sẽ không ai để ý đâu."

"Không ai để ý, không ai để ý đâu."

Cho đến khi lên sân khấu, ánh đèn lưu ly thường ngày vẫn chiếu vào góc khuất, nay lại hắt lên mặt ta.

Cả gian phòng lộng lẫy, rèm châu, màn đỏ, bóng dáng yểu điệu.

Ta thu lại vẻ mặt, đầu ngón tay gảy lên dây đàn.

"Liễm diễm ba khởi nguyệt trầm sương, nô thiếp hoa lai quyển liêm vọng..."

Khúc nhạc kết thúc, ta ôm đàn tỳ bà vừa đứng dậy.

Chợt nghe thấy một nam tử trong bữa tiệc lớn tiếng gọi: "Lạc Nương, cô nương ngồi bên cạnh kia trông lạ mặt quá, là người mới được ngươi dạy dỗ à?"

Cổ họng ta nghẹn ứ, theo bản năng muốn lùi lại.

Mấy tỷ tỷ muốn chắn trước mặt ta, lại bị nam nhân kia quát lui.

"Ngẩng đầu lên." Một mệnh lệnh vang lên.

Mặt ta trắng bệch, ngẩng mặt lên, bất ngờ đối diện với một đôi mắt sắc như chim ưng.

Nam tử ngồi ở vị trí trên cùng, ôm mỹ nhân trong lòng, chính là Tử Huy, bên cạnh Lạc Nương nghiêng người rót rượu cho hắn, nghe vậy động tác khẽ khựng lại.

Chỉ nghe Vương gia cười cợt, nói: "Người này giữa lông mày có một nốt ruồi son, trông lạnh lùng như tuyết, lại có vài phần thanh khiết thoát tục, không vướng bụi trần."

Hắn xoa eo Lạc Nương: "Chẳng lẽ ngươi tìm được đồng nữ từ miếu Quan Âm à?"

Mấy vị quan lớn phía sau ánh mắt đầy vẻ đùa cợt, sau đó nhao nhao nịnh hót Vương gia, rõ ràng vừa rồi không hề để ý đến ta, vậy mà giờ ai nấy đều hùa theo khen ngợi.

Vương gia muốn ta xuống, Lạc Nương mấy lần mở miệng đều bị ngăn lại.

Ta đứng trước mặt mọi người, ánh mắt săm soi, đánh giá dường như đang định giá ta, khiến người ta cảm thấy khó chịu vô cùng.

Giống như kẻ buôn người trước đây đã nhìn ta vậy, rồi bỏ ra mười lượng mua ta về.

Cuối cùng Lạc Nương cũng lên tiếng, bàn tay mềm mại của bà v**t v* n.g.ự.c Vương gia, giọng nói nũng nịu mang theo chút ghen tuông.

"Sao? Vương gia ôm Tử Huy, kề cận Lạc Nương còn chưa đủ, lại để ý đến thanh quan này sao?"

Bà cố ý nhấn mạnh hai chữ thanh quan, đường cong quyến rũ hoàn toàn dán vào người Vương gia.

Ánh mắt Vương gia cuối cùng cũng rời khỏi người ta, cười lớn ôm Lạc Nương chặt hơn, véo mũi bà mắng bà ghen tuông vớ vẩn.
 
Thước Ly Xuân - Tam Mục
Chương 9: Chương 9



Ta đứng đó chân tay lạnh ngắt, không biết phải làm sao.

Chưa từng có ai dạy ta cách tiếp khách.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Dường như Lạc Nương và mọi người đều ngầm hiểu, Lân Ca Nhi sẽ đưa ta đi.

Vẫn là Vương gia lên tiếng, bảo ta lui xuống trước, hôm khác sẽ đến gặp Quan Âm.

Ta như con rối bị giật dây, theo mọi người lui vào sau màn.

Quay đầu lại, nhìn cảnh tượng ăn chơi trác táng, tiếng cười nói vui vẻ.

Mà bản thân mình lại như rơi vào hầm băng.

Trước kia Lạc Nương muốn Liễu Nương cười, nói là tiếp khách bắt buộc phải học, giờ mới biết, không cười cũng là sai.

Ta muốn lên lầu, đột nhiên cửa sau có tiếng động mạnh.

Lại là từ dưới lầu truyền lên.

Ta như có linh cảm, run rẩy hé mở khe cửa.

Một bàn tay thò vào, trong kẽ móng tay toàn là bùn đất, trên cánh tay có rất nhiều vết xước rướm máu.

Ánh mắt ta men theo cánh tay nhìn ra ngoài.

Lân Ca Nhi nằm sấp trên mặt đất, nửa người tê liệt, phía sau một sợi dây thừng buộc một thứ không ra hình người, chính là Thuỷ Bà Tử.

Vết m.á.u kéo dài từ thắt lưng, ngoằn ngoèo theo con đường hắn đã đi qua.

Ta mất hết sức lực, quỳ rạp xuống đất: "Ca ca!"

Hắn mở đôi mắt sưng húp, đỏ ngầu, xòe bàn tay ra, bên trong là hai lượng bạc.

"Thước Nhi, ta, ta kiếm được tiền rồi."

Nước mắt ta tuôn rơi lã chã, dùng sức bấm chặt vào cánh tay mình, không để bản thân phát ra tiếng động, kinh động đến khách khứa phía sau.

Lân Ca Nhi nhìn khuôn mặt đã trang điểm của ta, ánh mắt đầy vẻ bất lực.

Hắn câm lặng, há miệng nhưng giống như bị cướp mất lưỡi, chỉ phát ra những tiếng ú ớ.

Ta dập đầu xuống đất: "Ca ca, không đủ, không đủ rồi."

-----------------

Lân Ca Nhi sốt cao không hạ.

Thầy thuốc đến xem, nói chân bị phế rồi.

Có người hóng chuyện kể, Thuỷ Bà Tử không biết làm cách nào đập vỡ cửa sổ chạy đến Giả gia, đ.â.m sầm vào xe ngựa của lão thái thái đang đi lễ Phật.

Bà ấy la hét đòi tìm con trai, nói muốn đòi tiền.

Bị gia đinh kéo vào trong ngõ, đánh cho đến chết.

Lân Ca Nhi vốn đang ở ngoài tìm bạn bè mượn tiền, nghe được tin, ném chén rượu chạy đi.

Đợi hắn điên cuồng xông vào đám gia đinh Giả gia, nhào vào người Thuỷ Bà Tử.

Thì Thuỷ Bà Tử đã tắt thở từ lâu.

Giả lão gia từ cửa ngách đi ra, bên cạnh có mỹ thiếp, thay hắn dùng khăn che miệng che mũi.

Hắn nhìn Lân Ca Nhi như nhìn một kẻ ăn mày ven đường, như nhìn lợn bò trong chuồng, khinh miệt nhíu mày.

Giả lão gia gọi Thuỷ Bà Tử là đồ điên, gọi Lân Ca Nhi là đồ què.

Hắn bảo Lân Ca Nhi kéo bà ấy đi.

Nói cũng đúng.

Nhưng Lân Ca Nhi lại trợn mắt nhìn, xông lên đ.ấ.m Giả lão gia một cái.

Lần đầu tiên cha con gặp nhau, lại là đổ máu.

Lân Ca Nhi bị đánh cho thừa sống thiếu chết, Giả lão gia đứng bên cạnh xem náo nhiệt, được mỹ thiếp than thở đau lòng mãi, mới từ nửa khuôn mặt còn lại của Lân Ca Nhi nhận ra có chút quen thuộc.

Đây chẳng phải là đánh nhầm con trai mình sao?

Giả lão gia có lương tâm, tuy không nhận đứa con quái vật này, nhưng nhớ ra ý định của Thuỷ Bà Tử là muốn đòi tiền.

Bố thí ném xuống hai lượng bạc, ầm ĩ đóng cửa rời đi.

Lân Ca Nhi ném tiền vào bụi cỏ, sau đó lại bò đến, tuyệt vọng nhét miếng bạc vụn vào trong ngực.

Hắn là một nam nhân có khí phách, ta chưa từng thấy hắn khóc.

Vậy mà lúc đó hắn lại ôm Thuỷ Bà Tử khóc như một đứa trẻ.

Hắn dùng một sợi dây thừng buộc Thuỷ Bà Tử lại, bò qua con phố dài, bò về Vãn Xuân Lâu.

Con đường đó thật dài.

Rõ ràng hắn đã rất cố gắng bò, không màng đến vết thương mà bò, nhưng vẫn bò đến khi trăng lên đến ngọn cây.

Trong Vãn Xuân Lâu đèn lồng đỏ treo cao, hậu viện lại tối om.

Hắn nắm chặt hai lượng bạc, chỉ nghĩ, mẹ đã mất rồi, vậy thì phải cứu muội muội.

Hắn gõ cửa sau.

Lại nhìn thấy ta đang ôm đàn tỳ bà.

Ngươi nói xem, chỉ mới có một ngày, sao thế sự lại vô thường đến vậy.

------------------

Ta ngồi trước cửa phòng Thuỷ Bà Tử.

Ngơ ngẩn nhìn chiếc thùng gỗ bên cạnh giếng.

Một trăm năm mươi lượng, sau khi lo liệu tang lễ cho Thuỷ Bà Tử, mời thầy thuốc khám cho Lân Ca Nhi, chẳng còn lại bao nhiêu.

Một con chim sẻ đậu xuống bên chân ta, xoay tròn, đôi mắt đen láy, nghiêng đầu, nhảy nhót vài bước rồi lại bay đi.

Có một bà tử không hiểu chuyện chạy đến, hốt hoảng hỏi: "Thước cô nương sao lại ngồi ở đây?"

Đúng vậy, một trăm năm mươi lượng có gom đủ cũng chẳng còn tác dụng gì.

Giờ ta không còn là Thước nha đầu nữa, Vương gia đã điểm danh, các quan lớn đã ngắm qua.

Đã trở thành thanh quan Thước cô nương.

Ta đột nhiên bật cười, cười đến run rẩy cả người, khiến bà tử kia sợ hãi bỏ chạy.

Vừa cười, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.

Liễu Nương, mẹ, ca ca...

Sao ta, lại càng ngày càng đắt giá thế này?

Ta chuyển vào phòng của Liễu Nương.

Lạc Nương bỏ thêm tiền mua cho ta rất nhiều y phục, tốt hơn hẳn so với các cô nương khác.

Bà ngồi bên cạnh giường ta, nắm lấy tay ta đặt trong lòng bàn tay bà.

Trên mặt Lạc Nương là vẻ mệt mỏi không thể xua tan, bà giao thiệp với các quan lại quyền quý.

Mấy ngày nay bà đã nghĩ ra rất nhiều cách để từ chối những người muốn gặp ta.

"Thước Nhi." Lạc Nương mở lời, "Đừng trách ta."

Ta không trách bà ấy.

Ta biết tất cả đều là do ta tự chuốc họa vào thân, muốn trách thì chỉ có thể trách ý trời trêu ngươi.

Vương gia gọi ta, Lạc Nương không thể nói ta là người sắp được chuộc.

Một trăm năm mươi lượng? Còn không đủ cho hắn thay yên ngựa.

Người khác có thể bỏ tiền ra chuộc ta, hắn có thể mua đứt ta ngay tại chỗ.

Không phải vì thích, chỉ là để mua vui, chứ không thể mất mặt.

Chỉ có một câu thanh quan, cộng thêm Lạc Nương và Tử Huy, Kiều Nương ở bên cạnh nịnh nọt, mới có thể khiến hắn không coi ta ra gì.

Đáng lẽ ra ta phải dập đầu lạy Lạc Nương mới phải.
 
Back
Top Bottom