Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thuốc Hay - Bạch Lộ Vi Song

Thuốc Hay - Bạch Lộ Vi Song
Chương 20: Ngoại truyện 1: Vệ Thăng (1)


Vệ Thăng hiếm khi mặc đồ đen, nhất là từ khi trở thành bác sĩ tâm lý. Những gam màu ấm sẽ khiến cậu trông dễ gần hơn.

Sau khi nhận được tin dữ từ ba mẹ của Đường Khiết, tay cậu run lên, cậu cảm giác mọi thứ có chút không chân thực. Cậu không còn thời gian để thong thả lái xe đi nữa, cậu vội thay bộ vest đen lên người, đặt chuyến bay sớm nhất và tức tốc lái xe đến sân bay ngay trong đêm.

Đường Quân đã chết. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Trước bia mộ của Đường Khiết, anh đã uống loại thuốc khiến bản thân bị dị ứng nghiêm trọng, dẫn đến sốc phản vệ và tử vong do ngạt thở.

Lúc tiễn Đường Quân về, Vệ Thăng đã kiểm tra hành lý của anh. Nhưng đồ đạc Đường Quân mang theo quá ít, vỏn vẹn có ba món và chỉ cần nhìn sơ qua là biết ngay, nên Vệ Thăng cũng yên tâm hơn phần nào.

Cậu biết trạng thái tinh thần của Đường Quân miễn cưỡng có thể được xem là ổn định, nhưng anh vẫn còn trong trạng thái u uất.

Dù vậy, cậu vẫn tin rằng Đường Quân thật sự đang nỗ lực để sống tiếp.

Mấy viên thuốc kia được cất trong một hộp kẹo, mà hộp kẹo ấy thì lại được giấu trong chiếc váy cưới của cô. Vì chúng không phải là thuốc cấm nên có thể ký gửi cùng với chiếc váy cưới.

Chuyện này rất có thể là Đường Quân đã chuẩn bị từ trước. Anh có khuynh hướng trầm cảm, nên chắc chắn sẽ có những phương thức khác để chuẩn bị cho việc tự tử.

Trước đây, trên đường cùng Đường Quân trở về thành phố S, hai người cũng đã từng nói qua về chuyện này. Đường Quân bảo với cậu rằng, việc cắt cổ tay chỉ là hành động bộc phát. Ban đầu anh không có ý định để bản thân mất máu đến chết, vì sợ máu của mình sẽ làm vấy bẩn bình tro cốt của cô.

Nhưng nỗi đau trong lòng lại quá khó để chấp nhận, như thể tất cả nội tạng bên trong cơ thể anh đều đang mục rữa và đau đớn, nên anh chỉ muốn xem thử, nếu rạch lớp da bên ngoài ra thì có thể làm giảm bớt được phần nào nỗi đau ở bên trong hay không.

Đường Quân từng nói với cậu, tin nhắn cuối cùng của cô là hy vọng anh có thể sống tiếp và cô còn có rất nhiều dự định cho tương lai, bao gồm cả việc muốn đưa ba mẹ đi du lịch.

Anh muốn thay cô hoàn thành những điều mà cô đã không thể làm được nữa.

Khoảnh khắc đó, dây thần kinh vốn luôn căng chặt của Vệ Thăng như bị thứ gì đó giáng xuống một đòn thật mạnh. Hoá ra, việc Đường Quân mắc chứng tâm thần phân liệt không phải vì tiềm thức tự cứu lấy bản thân, mà là vì những lời trăn trối cuối cùng của cô.

Bất kể là chuyện gì, Đường Quân cũng luôn nghe theo lời Đường Khiết, và phục tùng mọi quyết định của cô. Từ khi yêu cô, Đường Quân chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cô.

Vừa xuống máy bay, Vệ Thăng lập tức cảm thấy thèm thuốc lá. Cậu cầm túi xách đi thẳng đến khu hút thuốc. Trong bao thuốc chỉ còn lại đúng một điếu, lúc cậu định rút ra thì lại phát hiện tay mình đang run rẩy.

Cậu thầm chửi thề mấy tiếng, nhưng khi vừa rút bao thuốc ra thì điếu thuốc lại rơi xuống đất.

Một cơn giận dữ khó kìm nén trào lên, khiến cậu siết chặt nắm đấm lại. Sau khi lặp đi lặp lại động tác siết chặt rồi lại buông ra, cậu nhìn chằm chằm vào điếu thuốc dưới đất như thể đang nhìn kẻ thù.

Sau khi bình tĩnh lại một chút, cậu cúi xuống nhặt điếu thuốc lên, không hút mà ném thẳng vào thùng rác. Cậu rời khỏi phòng hút thuốc và bắt xe đến thẳng nhà họ Đường.

Ba mẹ của Đường Khiết trông già đi nhiều so với lần gặp trước đó. Mất con gái chưa bao lâu, giờ họ lại mất cả con rể.

Vì quá đau lòng mà mẹ Đường đã đổ bệnh, và bà hiện giờ đang phải nằm viện.

Khi cậu đến nơi, bà đang truyền nước trên giường bệnh. Ba Đường bước ra khỏi phòng bệnh và nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hai người đứng ở hành lang bên ngoài phòng bệnh, ba Đường khẽ nói: “Dì của con vừa mới ngủ. Mọi chuyện xảy ra đột ngột quá, bà ấy nhất thời không chịu nổi cú sốc này.”

Ngực Vệ Thăng nghẹn lại, cậu hít sâu một hơi rồi hỏi: “Anh ấy có để lại lời nào không ạ?”

“Không có. Hôm đó trước khi ra khỏi nhà, mọi thứ vẫn còn ổn thoả. Nó đưa hết tiền bán nhà và cửa tiệm cho chúng tôi. Một khoản tiền lớn như vậy, tôi và mẹ nó sợ rằng nó định để lại tất cả cho chúng tôi rồi đi tự tử.”

“Con cũng từng lo như vậy, nên đã hỏi thẳng anh ấy. Anh ấy nói rằng tinh thần mình không ổn định, nên nhờ chú dì chăm sóc, còn tiền thì cứ để cho chú dì giữ trước.” Vệ Thăng nghiến răng, khóe mắt vẫn đỏ hoe.

“Thật ra thì anh ấy chẳng còn thiết tha gì nữa. Không có Đường Khiết, căn nhà mà họ từng ở với nhau cũng chẳng còn ý nghĩa gì với anh ấy nữa, càng đừng nói chi đến tiền bạc.”

Ba Đường im lặng một lúc rồi cúi đầu nói: “Tôi và mẹ nó cứ nghĩ từ từ rồi nó sẽ khoẻ hơn thôi. Nó bảo là muốn nói chuyện riêng với Đường Khiết một lát, nên chúng tôi cũng đồng ý.”

Đến giờ ông vẫn không thể quên được cái khoảnh khắc mà ông và vợ chờ mãi không thấy Đường Quân quay về, và cuối cùng là cả hai đã phải đến nghĩa trang để tìm anh.

Nhìn Đường Quân ôm chiếc váy cưới đặt may riêng cho con gái mình nhắm mắt dựa vào bia mộ của cô, ông mới thở phào nhẹ nhõm.

Nghe thấy tiếng thở dài đầy đau xót của vợ, ông bước nhanh đến vỗ vai Đường Quân và nói: “Được rồi, lần sau lại đến.”

Cơ thể Đường Quân bỗng đổ gục xuống. Khi ấy cả hai vợ chồng đều hoảng hốt, họ lập tức gọi cấp cứu, nhưng lúc xe cứu thương đến thì anh đã tắt thở.

Trên xe cứu thương, các bác sĩ tiến hành cấp cứu cho Đường Quân. Khi gần đến bệnh viện, bác sĩ định tuyên bố anh đã tử vong thì mẹ Đường quỳ xuống cầu xin họ tiếp tục cứu chữa cho anh, bà nói rằng dù có chi là bao nhiêu tiền đi nữa thì bà cũng có thể trả được, chỉ mong họ sẽ cố gắng thêm một lần nữa.

Có lẽ vì thấy bà quá kích động, bác sĩ đã đẩy Đường Quân vào phòng cấp cứu. Vừa thấy Đường Quân được đẩy vào phòng cấp cứu, mẹ Đường đã ngất xỉu.

“Chúng tôi đã bỏ lỡ thời điểm cứu chữa tốt nhất rồi, vì bị sốc phản vệ do bị dị ứng nên đã dẫn đến cơn ngạt thở, đáng lẽ lúc ấy chúng tôi phải xử lý ngay lập tức.” Giọng ba Đường run run, ông nhận lấy tờ giấy mà Vệ Thăng đưa, nắm chặt trong tay rồi nói: “Là lỗi của chúng tôi vì đã đồng ý để nó đến thăm mộ Đường Khiết sớm như vậy.”

Mọi lời an ủi lúc vào giờ phút này đều trở nên vô nghĩa. Vệ Thăng đợi ông bình tĩnh lại mới hỏi: “Khi nào thì tổ chức tang lễ ạ?”

“Ngay mốt, chúng tôi định chôn cất nó cùng với Đường Khiết.” Giọng ông nghẹn ngào nói: “Cũng tại con gái tôi, không biết ngày thường nó đối xử với Tiểu Quân thế nào mà người ta mất vợ người ta vẫn có thể sống tiếp được, còn nó thì lại không còn thiết sống nổi nữa.”

Vệ Thăng lau nước mắt, nói với ba Đường: “Chú à, Đường Khiết đối xử với anh ấy rất tốt, thật sự rất tốt.”

Ba Đường lấy khăn giấy che đi đôi mắt, nhưng vẫn không ngăn được dòng nước mắt. Miệng ông lẩm bẩm: “Tiểu Quân, thằng bé ngốc nghếch này, sao mà khờ quá, ngốc quá vậy chứ.”

Vệ Thăng suýt chút nữa cũng không kiềm được nước mắt, cậu cố nén lại, nói: “Chú à, sau này nếu chú và dì có việc gì thì cứ gọi cho con. Con sẽ chăm sóc cho hai người. Mấy ngày tới con sẽ ở đây, cùng chú với dì lo hậu sự cho anh ấy.”

“Cảm ơn con, Tiểu Vệ.” Ba Đường mỉm cười với anh rồi nói tiếp: “Con đừng ở khách sạn nữa, ở nhà vẫn còn chỗ trống, nên cứ về nhà nghỉ ngơi trước đi.”

Dù Vệ Thăng có từ chối thế nào, ba Đường vẫn cứ nhét chìa khóa nhà vào tay cậu.

Vệ Thăng rời bệnh viện, bắt taxi đến nhà họ Đường. Dù sao trước đó cậu cũng đã từng ở đây được một thời gian, nên cũng không thấy lạ lẫm gì nữa.

Cậu mở cửa bước vào nhà, đôi dép lê lần trước cậu đi vẫn còn đó. Cậu xỏ dép vào, vừa bước vào phòng khách là đã thấy chiếc váy cưới đặt may riêng đang nằm trên bàn trà.

Cậu nghiến răng, nhớ lại những lời Đường Quân từng nói với cậu về việc sẽ sống tiếp. Bỗng, cậu cảm thấy mình như bị lừa gạt, bị phản bội.

Là bạn của Đường Quân, và cũng là bác sĩ tâm lý của anh, thế mà cậu lại không hề nhận ra Đường Quân đã có ý định tự tử lần nữa.

Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng động lạ. Cậu nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh ấy, và rồi tìm thấy chiếc điện thoại nằm dưới chiếc váy cưới.

Là một số lạ gọi đến. Vệ Thăng bắt máy, đầu dây bên kia là một giọng nữ hồ hởi: “Chào anh, anh là Đường Quân có phải không ạ? Tôi đến từ văn phòng Truyền Thông Toàn Tân, muốn phỏng vấn anh một chút, không biết là hiện giờ anh có rảnh không ạ?”

“Gì cơ?” Vệ Thăng ngẩn người. Phòng truyền thông phỏng vấn Đường Quân để làm gì? Chẳng lẽ là vì cửa tiệm trước đây của anh ấy sao?

“Là chuyện anh Quân đánh bác sĩ trên nền tảng video đó ạ. Nghe nói là do vợ anh qua đời, anh có thể kể chi tiết hơn về chuyện này được không? Tôi tin rằng chuyện này đã gây ra nhiều xáo trộn cho cuộc sống của anh, vì vậy chúng tôi có thể giúp anh làm sáng tỏ vụ việc.”

Vệ Thăng im lặng một lúc, trong lòng tràn ngập sóng gió, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Cô nói rõ hơn chút đi.”

Cúp máy, Vệ Thăng nhìn chiếc điện thoại sắp hết pin rồi đi đến phòng Đường Quân tìm bộ sạc và cắm sạc. Điện thoại có mật khẩu, nhưng cậu nhớ Đường Quân từng nói mật khẩu là ngày hai người đăng ký kết hôn.

Ngày hôm đó, trong chiếc điện thoại của bạn mình, Vệ Thăng đã nhìn thấy địa ngục được tạo ra bởi chính ngôn ngữ của con người.

Ngoài cửa sổ, nắng vàng rực rỡ. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Còn cậu thì như chìm trong băng giá, toàn thân lạnh ngắt. Cuối cùng cậu cũng đã tìm ra nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của bạn mình.
 
Thuốc Hay - Bạch Lộ Vi Song
Chương 21: Ngoại truyện 1: Vệ Thăng (2)


Nguồn khóa pass, cập nhật sau!
 
Thuốc Hay - Bạch Lộ Vi Song
Chương 22: Ngoại truyện 2: Ngày hôm ấy


Máu đỏ tươi chảy qua ống nhựa trong suốt đi vào ống nghiệm.

Trong lòng Đường Khiết vừa hồi hộp lại vừa mong chờ.

Cô và chồng đã quyết định có con từ một thời gian trước, và dạo gần đây kinh nguyệt của cô cũng có dấu hiệu không đều.

Nghe lời khuyên của bạn bè, cô đã tự mình thử thai ở nhà. Thế nhưng vạch thứ hai trên que thử thai lại mờ nhòe không rõ, nên cô quyết định đến bệnh viện kiểm tra lại cho chắc chắn.

Sau khi dùng bông gòn ấn lên chỗ kim tiêm vài phút và đảm bảo rằng không còn thấy máu chảy ra nữa, thì cô mới vứt miếng bông gòn vào thùng rác và kéo tay áo xuống.

Phải đợi hai tiếng nữa mới có kết quả thử thai. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Bệnh viện lớn ở thành phố S rất khó kiếm được chỗ đậu xe, nên Đường Khiết không định lái xe đến. Cô đi bộ khoảng mười phút đến con phố thương mại gần bệnh viện nhất, rồi bước vào một tiệm bánh ngọt có tên Tiểu Ngự Tiên.

Bên trong tiệm vang lên tiếng nhạc du dương. Vừa thấy cô bước vào, chủ tiệm lập tức nở nụ cười thân thiện: “Chào chị, chị muốn dùng gì ạ?”

Đường Khiết gọi một phần “sữa nóng khoai môn nghiền”, rồi tìm một góc vắng người ngồi xuống.

Cô lấy điện thoại ra, nhìn cái tên “Đường Đường”, và cố gắng kiềm chế không nhắn tin cho anh.

Hôm nay cô đi kiểm tra thai, nhưng cô lại không nói với chồng. Anh vẫn nghĩ là cô đang đi làm trên công ty. Mà bình thường vào giờ làm, cô rất ít khi liên lạc với anh.

Nếu thực sự có thai, cô muốn tạo cho anh một bất ngờ.

Nhân viên mang món tráng miệng lên, Đường Khiết nói cảm ơn rồi nhẹ nhàng dùng thìa múc một ít khoai môn đưa vào miệng. Khoai môn trộn với sữa nóng, thơm bùi, ngọt mềm, nhưng hơi ngọt so với khẩu vị của cô.

Miệng cô giờ đã bị chồng nuôi thành ra kén chọn mất rồi, vì vậy mà đồ ăn bên ngoài không còn hợp với khẩu vị của cô nữa.

Cô đặt thìa xuống, mở điện thoại lên và tiếp tục lướt xem một bài viết chia sẻ về du lịch.

Cô bỗng nhớ lại mấy hôm trước, khi cô đang xem cẩm nang du lịch thì bị chồng bắt gặp. Anh hơi luống cuống, hỏi cô có muốn đi chơi đâu không.

Nếu là ngày thường, hai người mà cùng nhau đi du lịch, thì anh chắc chắn sẽ rất vui.

Nhưng cô biết vì sao anh lại lo lắng như vậy. Gần đây, anh đang âm thầm chuẩn bị lễ cưới cho cô.

Cô có thể nhận ra chuyện này là vì hành vi của anh quá bất thường, và số lần anh liên lạc với Vệ Thăng lại quá nhiều.

Dù không cố ý, nhưng cô đã vô tình nhìn thấy trong lịch sử duyệt web trên máy tính của anh toàn là trang của các tiệm váy cưới ở thành phố S.

Cô giả vờ như không biết anh đang chuẩn bị gì, và âm thầm chờ đợi sự bất ngờ từ anh. Nhưng anh cứ chạy tới chạy lui giữa các tiệm váy mà mãi vẫn chưa chọn được cái nào ưng ý.

Thế là cô chủ động chọn một tiệm váy cưới mà mình cảm thấy ổn nhất, rồi trong lúc trò chuyện cô giả vờ vô tình nói với anh rằng, khách hàng của cô đã đặt một chiếc váy cưới ở tiệm này và nhà thiết kế váy cưới ở tiệm đó thực sự là rất có gu.

Khi nhìn thấy anh chăm chú nhìn tên tiệm với ánh mắt sáng ngời, cô đã không nhịn được mà bật cười trong lòng.

Cô từng hợp tác với nhà thiết kế của tiệm đó vì công việc. Sau khi chồng cô đến cửa tiệm, cô đã chủ động liên hệ với nhà thiết kế kia.

Người đó nhanh chóng đồng ý với yêu cầu của cô, đó là để chính tay cô vẽ bản thiết kế chiếc váy cưới mà chồng cô sẽ chọn.

Lúc cô mang bản thiết kế váy cưới của mình đến phòng làm việc của nhà thiết kế, cô có thể tưởng tượng được vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn hạnh phúc của chồng mình khi nhìn thấy mẫu thiết kế đó.

Quả nhiên, không bao lâu sau nhà thiết kế đã gọi báo lại rằng, chồng cô đã chọn đúng bản vẽ chiếc váy mà cô đã thiết kế.

Cô biết vì để lo cho lễ cưới mà anh đã tạm gác lại việc mở chi nhánh mới. Nên ngoài giờ làm, cô cũng lặng lẽ nhờ bạn bè giúp anh tìm một cửa hàng phù hợp.

Cô tìm hiểu địa điểm du lịch, thực ra cũng là để chuẩn bị cho kỳ trăng mật. Cô thậm chí đã nhắn trước với bạn bè rằng, nếu hai người đi hưởng tuần trăng mật thì sẽ gửi Bánh Bao Thịt sang nhờ họ trông hộ.

Thế nên, khi bị anh bắt gặp mình đang tìm hiểu địa điểm du lịch, cô chỉ thản nhiên đáp: “Không phải em muốn đi đâu, là em định đưa ba mẹ đi chơi thôi.”

Nghe được câu trả lời của cô, anh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, điều này làm Đường Khiết cảm thấy có chút buồn cười.

Với cô, anh là người rất dễ đoán. Nếu không phải cô ngầm đồng ý, thì anh căn bản không thể giấu nổi cô được chuyện gì.

Nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, anh đã là người như vậy – dễ hiểu đến mức chẳng cần nói gì nhiều, chỉ cần nhìn vào ánh mắt anh là đã thấy sự khát khao và tình yêu mãnh liệt mà anh dành cho cô.

Rất nhiều nữ sinh xung quanh từng ghen tỵ vì cô được Đường Quân theo đuổi. Bởi anh không những vừa đẹp trai vừa cao ráo, mà lại còn là đối tượng đi tới đâu cũng thu hút mọi ánh nhìn.

Nhưng cô chẳng để tâm lắm, vì cô biết tiếng sét ái tình đó của đối phương chỉ là vì vẻ ngoài của cô mà thôi.

Đường Khiết luôn cảm thấy vẻ ngoài và nội tâm của mình hoàn toàn trái ngược nhau. Bên dưới vẻ ngoài ngọt ngào ấy là một con người có tính chiếm hữu với khát vọng thống trị mãnh liệt.

Thế nhưng, Đường Quân vẫn không hề do dự mà xông vào cuộc đời cô.

Cô thấy được tấm lòng chân thành của anh, và cũng thấy được tình yêu nồng cháy đến mức cô không thể trốn tránh được nơi anh.

Điều quan trọng nhất là anh cần cô, cần hơn bất kỳ ai khác. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Không biết là bắt đầu từ lúc nào, cô đã cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên anh.

Dù là những ngày tháng túng thiếu, hay những ngày cả hai phải làm việc đến kiệt sức để lo cho tương lai.

Chỉ cần biết anh vẫn luôn ở gần bên, là cô như được tiếp thêm động lực mỗi ngày.

Anh từng nói số phận đã quá khắc nghiệt với anh, nhưng vì có cô xuất hiện trong đời, nên anh cảm thấy số phận đã ban cho anh món quà quý giá nhất.

Chính vào khoảnh khắc đó, cô đã thầm hứa rằng, nếu số phận không đối xử tốt với người cô yêu, thì cô sẽ chiều chuộng, bảo vệ và khiến cho anh hạnh phúc.

Chỉ là đôi khi cô cũng có hơi bắt nạt anh quá mức.

Cô biết anh làm việc vất vả, vừa đi làm, vừa chăm lo cho gia đình, lại còn dành cả thời gian nghỉ ngơi để chuẩn bị cho lễ cưới. Cô hoàn toàn có thể giúp anh, nhưng vẫn chọn để anh một mình xoay xở.

Gần đến giờ lấy kết quả xét nghiệm, Đường Khiết quay lại bệnh viện lấy phiếu kết quả từ máy tự động.

Cô nhìn lướt qua tờ báo cáo, rồi cất nó vào túi. Cô rảo bước ra bãi đậu xe của bệnh viện, tìm lại xe mình và ngồi vào ghế lái.

Sau khi ngồi yên trên ghế lái, cô lại lấy kết quả ra xem. Không cần bác sĩ giải thích, cô cũng hiểu kết quả cho thấy là mình không mang thai.

Cô nhét tờ giấy lại vào túi, mở điện thoại lên bấm vào cái tên “Đường Đường”, bất chợt muốn nói với anh điều gì đó…

Cô không chắc mình có thể trở thành một người mẹ tốt hay không, nhưng cô tin chồng cô nhất định sẽ là một người cha tuyệt vời.

Bởi vì anh đã mất ba mẹ từ rất sớm, nên anh sẽ càng biết cách trân trọng gia đình hơn ai hết.

Có lẽ là do thời điểm đó vẫn chưa đến.

Gần đây anh cũng đã chuẩn bị lễ cưới đâu vào đó rồi. Sau khi tổ chức xong là hai người có thể đi hưởng tuần trăng mật.

Biết đâu họ sẽ có một em bé trong tuần trăng mật thì sao.

Hôm nay cô sẽ tự tay vào bếp và nấu những món anh thích.

Tuy không có tin vui để làm anh bất ngờ, nhưng chắc chắn anh sẽ rất ngạc nhiên khi trở về và thấy bữa cơm nóng hổi cô đã chuẩn bị.

Đột nhiên, điện thoại cô rung lên, là tin nhắn từ Đường Đường.

— Em thật sự đi làm rồi à?

Cô ngẩn người một chút, rồi bật cười. Lời nói dối của cô đã bị phát hiện rồi.

Nhưng cô rất giỏi trong việc dỗ dành anh nên chắc không sao đâu.

Cô thấy có rất nhiều xe đang lượn vòng để tìm chỗ đậu, cô đặt điện thoại sang một bên và nghĩ là mình nên nhường lại chỗ đậu cho người khác thì hơn.

Màn hình điện thoại vẫn còn đang mở phần trả lời tin nhắn của anh.

Cô từ từ khởi động xe.

— Ngoại truyện · Ngày hôm ấy· Hết —
 
Back
Top Bottom