Làn gió lạnh từ khe cửa hẹp vừa mở phả vào da thịt, khiến Nghi rùng mình.
Đèn trong phòng nhấp nháy một nhịp, rồi ánh sáng dịu lại, nhưng vẫn đủ để thấy rõ bóng dáng đang tiến vào từ khoảng tối phía sau bức tường.Một bóng người xuất hiện.Ánh đèn từ trần chiếu nghiêng, hắt bóng cậu ta dài đổ xuống sàn trắng, khiến hình ảnh càng thêm ma mị.
Người đó khoác một chiếc áo khoác tối màu dày dặn, cổ cao, có mũ trùm đầu — kiểu trang phục quen thuộc mà Nghi từng thấy trong những bộ phim về điệp viên hay lính đánh thuê.
Tay đeo găng đen, giày cao cổ nặng nề, dáng vẻ kín đáo nhưng cũng đầy đe dọa.
Phần lớn gương mặt bị che kín bởi một chiếc mặt nạ nửa mặt màu bạc, chỉ để lộ đôi mắt – một đôi mắt kỳ lạ, có sắc xanh lẫn vàng ánh lên dưới ánh đèn, như xoáy sâu vào tâm trí người đối diện.
Màu mắt ấy không chói, không gắt, nhưng lại hút hồn một cách lạ thường – khiến Nghi trong khoảnh khắc tưởng như đã bị nhìn thấu đến tận bên trong.Nghi nín thở.Cảm giác bất an dâng trào.Cô lùi lại nửa bước, mắt không rời người vừa xuất hiện.
Người đó không bước vội, mà tiến lại gần với dáng điềm tĩnh kỳ lạ, gần như thong thả.
Nhưng chính sự thong thả ấy lại khiến cô cảm thấy bị đe dọa.
Không phải kiểu đe dọa trực diện, mà là cảm giác bản thân như con mồi đang bị quan sát.Người kia dừng bước, một tay chống nhẹ lên mép cửa, vai hơi nghiêng tựa vào đó.
Dáng vẻ bình thản như thể chính anh ta mới là chủ nhân của căn phòng.Im lặng.Ánh sáng lạnh hắt lên gương mặt bị che một nửa.
Đôi mắt sau lớp mặt nạ dường như không thể đọc vị — không rõ thiện chí, không rõ đe dọa.
Rồi, một giọng nói vang lên."
Xin chào."
Giọng nói lạ.
Không khàn đục, không cố làm ra vẻ đe dọa, nhưng lại lạnh đến khó chịu.
Không có chút thân thiện hay chào hỏi thông thường nào – chỉ là hai từ thốt ra như một câu lệnh, như thể sự xuất hiện của hắn là điều đương nhiên.Nghi giật mình quay phắt lại, hai mắt cảnh giác dán chặt vào người đối diện.
Toàn thân căng lên theo phản xạ.
Ánh mắt cô đảo quanh, cố xác định bất kỳ dấu hiệu nào để nhận biết kẻ lạ mặt này, nhưng hoàn toàn vô vọng.Hắn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt không hề rời khỏi cô."
Đừng lo.
Ngươi vẫn ổn.
Không ai làm hại ngươi cả... nếu ngươi hợp tác."
Lời nói ấy vang vọng, từng chữ lạnh lẽo.
Nghi cắn môi, lùi lại một bước."
Cậu là ai?" – cô hỏi, giọng nhỏ nhưng dứt khoát.Người kia không trả lời ngay, mà chỉ đưa một tay ra hiệu như ra lệnh:"Đi theo tôi."
"Cậu bảo tôi đi theo cậu sao?" – Nghi nhíu mày, giọng cô bỗng chốc cao vút lên vì phẫn nộ.
"Cậu nghĩ cậu là ai mà dám ra lệnh cho tôi chứ?
Tại sao tôi phải nghe theo cậu?
Đây là đâu?
Ai cho cậu quyền quyết định tôi hả?!"
Những lời mắng nhiếc trào ra như một phản xạ tự vệ.
Nghi biết rõ mình đang yếu thế, nhưng cô không muốn tỏ ra sợ hãi.
Cô cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, cố tình to tiếng để làm rối loạn tình hình, mong đối phương nổi giận rồi lơi lỏng cảnh giác.
Nhưng sự việc lại diễn ra hoàn toàn ngược lại.Người kia vẫn không động đậy.
Vẫn tựa vai vào mép cửa, ánh mắt lạnh nhạt như thể tất cả những lời của cô đều là tiếng ồn không đáng bận tâm.
Cái vẻ thong dong, bình thản ấy càng khiến Nghi rùng mình.
Không phải vì tức giận, mà là vì... sợ hãi.
Hắn không hề phản ứng theo cách mà cô dự tính.Bất chợt, hắn đưa tay vào trong túi áo, lấy ra một thiết bị nhỏ gọn màu đen – như một chiếc điều khiển từ xa.
Nghi nheo mắt, chưa kịp phản ứng thì hắn đã nhấn nút.Một cơn đau nhói như điện giật bùng lên."
Á — aaaa!!!"
Cô ngã gục xuống sàn, thân người quằn quại trong một cơn đau dữ dội như bị xé toạc từ bên trong.
Thiết bị trên cổ và tay cô – hai chiếc vòng đen trơn lạnh – lập tức phát sáng đỏ rực, nhấp nháy như một tín hiệu cảnh báo nguy hiểm.
Một luồng điện cực mạnh truyền dọc khắp cơ thể, khiến từng bó cơ co rúm lại không kiểm soát, tim đập hỗn loạn như muốn nhảy khỏi lồng ngực, hơi thở tắc nghẽn từng nhịp.
Cô cảm thấy như cổ họng bị bóp nghẹt bằng một lực vô hình, như có dây thép siết chặt lấy khí quản, khiến không khí chẳng thể nào lọt vào phổi.
Đôi mắt mở to, trừng trừng vì hoảng loạn và đau đớn, rồi dần mờ đi như thể đang chìm trong cơn mê sắp mất ý thức.Nghi hét lên, tiếng hét chói lói, khản đặc, như xé toạc cổ họng nhưng vẫn không át nổi tiếng gào thét lặng thầm đang thiêu đốt từ bên trong cơ thể.
Tay cô run rẩy, điên cuồng bấu lấy thiết bị trên cổ.
Nhưng rồi cô biết rằng việc cố gắng gỡ bỏ cái thứ quái quỷ này cũng là công cốc, vậy nên cô đành bất lực buông tay.
Hai bàn tay nắm siết đến rướm máu, những giọt đỏ nhỏ xuống sàn nhưng cô không còn cảm nhận được nỗi đau thể xác nữa – bởi vì toàn thân cô như đang bị thiêu cháy trong cơn đau tột cùng.
Mồ hôi đầm đìa, hòa với nước mắt tuôn ra không kiểm soát, lăn dài trên gò má.
Cô cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, giữa cơn đau siết chặt từng thớ thịt, từng hơi thở đứt quãng.
Cô không biết mình đang sống, hay đã chết.Cô không biết chuyện này kéo dài bao lâu.
Có thể chỉ vài giây, nhưng với Nghi, đó là cả một cơn ác mộng kéo dài.Rồi cuối cùng, cơn đau ngưng lại.
Ánh sáng đỏ tắt dần.Nghi nằm sõng soài dưới sàn, thở dốc, mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo.
Tay chân cô run lẩy bẩy, không còn chút sức lực nào để đứng dậy.
Mắt nhòe đi, nhưng vẫn thấy hắn bước đến gần.Từng bước thong thả.Hắn cúi người xuống, nhìn cô bằng ánh mắt không rõ cảm xúc sau lớp mặt nạ bạc, rồi cất tiếng – vẫn là giọng đều đều, nhưng lần này nghe rõ ràng hơn nhiều:"Vậy là bây giờ ngươi đã hiểu tình hình hiện tại của bản thân rồi chứ?"
Hắn đứng dậy, bước lùi lại vài bước, rồi xoay lưng."
Nếu ngươi không muốn chết vì những thiết bị đó, thì hãy nghe lời ta."
Bất chợt, tên lạ mặt quay đầu lại, nhìn xuống Nghi – lúc này vẫn đang nằm gục dưới sàn, cơ thể co rút, cố gắng điều hòa nhịp thở sau cú sốc điện quái ác.
Hắn lại cất tiếng:"Đứng dậy và đi theo ta."
Giọng nói không lớn, không gắt gỏng, nhưng lại rắn chắc như một mệnh lệnh.
Không có sự lựa chọn.Nghi cắn răng, lườm hắn bằng ánh mắt dữ dội.
Gân tay nổi lên vì siết chặt, cô nghiến răng ken két, cả người vẫn còn run rẩy."
Bộ cậu bị mù à?" – cô bật ra câu nói với tất cả sự uất ức trong lồng ngực.
"Không thấy tôi vừa bị cậu hành đến mức này à?
Đến một chút sức lực cũng không còn thì đi bằng cách nào chứ hả?!"
Cô gằn từng tiếng, giọng khàn đặc vì la hét và đau đớn, nhưng từng từ đều như nhát dao ném về phía kẻ đứng trước mặt.
Cô không khóc, nhưng ánh mắt như rực lửa – không phải vì thù hận, mà là vì cảm giác bị chà đạp không thể nuốt trôi.Tên kia vẫn không động đậy.
Chỉ có ánh mắt sau lớp mặt nạ là khẽ đảo xuống.
Hắn chậm rãi đưa một tay ra — ngón trỏ chạm nhẹ lên thiết bị điều khiển màu đen, như đang chuẩn bị bấm nút lần nữa."
Nhìn này."
Giọng hắn vẫn không thay đổi – lạnh lùng và xa cách, nhưng lần này mang theo sự đe dọa rõ ràng.
Không cần la hét, cũng không cần ép buộc.
Chỉ một hành động đó thôi đã khiến Nghi giật mình.Cô ngẩng đầu lên, thấy rõ đầu ngón tay hắn đang sẵn sàng siết chặt cơ thể cô lần nữa, chỉ bằng một nút bấm.Cô nín thở.Ngực phập phồng, cổ họng như nghẹn lại.
Một thoáng hoảng loạn lướt qua trong ánh mắt Nghi.
Cô biết hắn sẽ làm thật.Nghi nuốt khan.Mắt vẫn không rời khỏi ngón tay đang đặt trên thiết bị điều khiển kia.Cô cảm thấy mọi tế bào trong cơ thể như thắt lại.
Cơn đau trước đó vẫn còn nguyên dấu vết âm ỉ, chỉ cần một cú nhấn nữa – làn sóng kinh hoàng đó sẽ lại ập đến.
Cô không thể chịu nổi lần thứ hai.Cắn môi đến bật máu, Nghi bật lên, giọng khàn khàn nhưng rõ ràng:"Khoan đã.
Tôi... tôi sẽ làm theo lời cậu."
Lời nói vừa dứt, cô không nhìn hắn, chỉ cúi đầu, đôi vai run nhẹ vì hỗn loạn – không rõ vì sợ, vì nhục nhã, hay vì tức giận.Tên kia vẫn đứng đó.
Hắn nhìn cô im lặng trong một vài giây, như đang xác nhận xem cô có thật sự ngoan ngoãn hay không.
Rồi, rất chậm rãi, hắn hạ tay khỏi thiết bị, cất nó lại vào trong túi áo."
Tốt hơn rồi đấy." – Hắn lạnh nhạt đáp, giọng vẫn không mang chút cảm xúc nào.Hành lang dài hun hút, yên tĩnh đến lạ thường.
Mỗi bước chân của Nghi vang vọng lại như đập vào những bức tường kim loại, tạo ra âm thanh lẻ loi, lạnh lẽo.
Cô bước đi phía sau tên lạ mặt, không biết điểm đến là đâu, chỉ cảm thấy nơi này như một mê cung khổng lồ – vừa hiện đại, vừa nguy hiểm.Không khí trong hành lang nồng mùi sắt – cái mùi gắt của kim loại đã quá quen thuộc với cô qua những tiết học hóa, nhưng ở đây, nó đậm đặc đến mức khiến cô thấy khó chịu.Tên lạ mặt vẫn không nói gì.
Hắn điềm tĩnh dẫn đường, bước đều như đã quá quen với mọi ngóc ngách nơi này.
Nghi thì vẫn chưa hết căng thẳng.
Đôi mắt không ngừng đảo quanh, cố quan sát mọi thứ có thể.
Trần nhà gắn các dải đèn mảnh, ánh sáng trắng xanh hắt xuống sàn, hắt lên gương mặt lạnh lùng của kẻ đi trước.
Hai tay cô buông thõng hai bên, cổ và cổ tay vẫn còn vết đau nhức âm ỉ do cú sốc vừa rồi.Đi một lúc, họ dừng lại trước một cánh cửa kim loại.
Cửa không có tay nắm, chỉ có một tấm bảng trơn bóng nằm ở trung tâm.Tên lạ mặt đưa tay đặt lên đó."
Xác nhận sinh trắc," một giọng máy lạnh lùng vang lên.
Trong giây lát, cánh cửa phát ra ánh sáng mờ nhạt, rồi chầm chậm trượt sang hai bên.
Âm thanh cơ học vang lên khẽ khàng, nhưng đủ khiến Nghi rùng mình.Phía sau cánh cửa là một căn phòng tối, chỉ được chiếu sáng bởi vài luồng đèn trần u ám.
Không khí lạnh hơn cả hành lang vừa rồi.
Căn phòng có gì đó rất khác thường.Họ bước vào.Ngay chính giữa căn phòng là một chiếc ghế sắt to, xung quanh là dây xích cố định xuống nền.
Một người đang ngồi ở đó, tay chân bị trói chặt, đầu trùm một chiếc túi đen.
Dáng người ấy khiến Nghi khựng lại ngay lập tức.Trái tim cô đập mạnh.Cô nhìn chằm chằm vào vóc dáng ấy — quen thuộc đến rợn người.Áo sơ mi nhàu nát, quần đồng phục bạc màu, giày thể thao bị xước.
Cho dù có bị trói, có gục đầu xuống thì vóc dáng, cả đôi giày kia...
đều quá quen thuộc.Tên lạ mặt đẩy cô lùi về phía sau vài bước, tách khỏi người bị trói.
Bàn tay đeo găng siết nhẹ vai cô rồi buông ra.
Không lời giải thích.
Không cảm xúc.Nghi quay đầu nhìn xung quanh căn phòng, và ngay lập tức sững người khi thấy hai người nữa đang đứng ở góc phòng.
Là hai trong số bốn kẻ từng bắt cóc cô.Họ đứng sát bàn, lưng hơi khom, đang mài dao.Tiếng thép va vào đá mài phát ra những âm thanh ghê rợn.
Con dao dài, sáng loáng, sắc bén đến mức có thể phản chiếu ánh sáng như một tấm gương nhỏ.
Âm thanh ấy khiến sống lưng cô lạnh buốt, từng đốt xương như bị đông cứng lại.Nghi nuốt nước bọt, ánh mắt vẫn không rời khỏi người đang bị trói."
Đây là ai vậy?!" – cô buột miệng, giọng run run.
"Sao... sao các người lại bắt cậu ta đến đây?"
Tên lạ mặt im lặng vài giây.
Rồi hắn khẽ nghiêng đầu, đôi mắt vàng xanh ánh lên như có ý cười.
Hắn khẽ cười thầm trong cổ họng, tiếng cười ấy không lớn, nhưng đủ khiến người ta sởn gai ốc."
Cô không nhận ra sao?" – hắn nói, giọng kéo dài từng chữ.
"Người này là... bạn thân của cô mà, cô bé."
Câu nói ấy như lưỡi dao cắt ngang không gian, lạnh đến mức khiến cả những âm thanh của dao mài cũng lùi xuống phía sau.Nghi sững lại.
Cô nhíu mày.Bạn thân? – cô lập tức thấy kỳ lạ.
Mình...
đâu có bạn thân là con trai nào đâu?Rồi cô quan sát người trước mặt mình một cách thận trọng.
Dáng người ấy... có gì đó quen quen.
Vóc dáng hơi gầy, làn da ngăm nhạt – thứ màu da quen thuộc từ những ngày học dưới sân trường nắng gắt.
Dù không chắc chắn, nhưng trong lòng Nghi vẫn có một cảm giác bất an mơ hồ.Cô nhìn xuống cổ tay của người bị trói.
Dưới ánh sáng mờ, cô thấy một vết sẹo – mảnh, nhạt màu, nằm chéo nơi cổ tay phải.
Trái tim cô khựng lại.Là vết sẹo năm lớp 6.Năm ấy, cô và Minh mới quen nhau chưa lâu, nhưng đã có một lần cãi nhau dữ dội trong giờ trực nhật.
Cậu ta lúc đó bấu mạnh vào tay cô – để lại một vết thương dài rỉ máu.
Nghi không chịu thua, cô bé cũng dùng ngón tay mình bấu ngược vào tay cậu như một lời tuyên bố: Đụng vào tao không dễ đâu.
Cả hai đều để lại dấu vết trên da thịt nhau, nhưng chuyện ấy chỉ vài người biết – vì lúc đó lớp gần như đã tan, chỉ còn lác đác vài đứa ở lại.Trên cổ tay trái Nghi giờ vẫn còn một vết sẹo, dù đã mờ nhờ thuốc.
Còn cậu ta – vết sẹo kia, vẫn còn đó."
Không lẽ là..." – trong đầu Nghi chợt vang lên cái tên quen thuộc, nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì tên lạ mặt đã bước tới.Hắn đặt tay lên túi trùm đầu.Một cú giật nhẹ.Chiếc túi rơi xuống sàn.Gương mặt hiện ra dưới ánh đèn trắng xanh – mái tóc hơi rối, gò má lấm tấm mồ hôi, có một vết bầm đỏ nơi xương hàm.
Vẫn là gương mặt ấy – gương mặt mà cô không thể nhầm lẫn."
Minh?!" – cô thốt lên trong vô thức, cả người khựng lại như bị sét đánh.Cô toan bước lên, nhưng cánh tay của tên lạ mặt chặn ngang.
Hắn siết nhẹ vai cô, rồi cúi thấp, giọng thì thầm như gió độc:"Tên này không tầm thường đâu.
Ta đưa ngươi đến đây...
để chính tay ngươi giết hắn đấy."