Siêu Nhiên Thức Tỉnh

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
398228269-256-k395067.jpg

Thức Tỉnh
Tác giả: Thaornheelee
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Năm 2125.

Một trận đại biến cố bất ngờ giáng xuống Trái Đất, mở ra những hố đen khổng lồ, nơi lũ quái vật ngoài hành tinh ẩn nấp hàng thế kỷ bắt đầu tràn xuống.

Trong cơn hỗn loạn, một cô học sinh lớp 9 tên Nghi bất ngờ sống sót - không một vết thương tích.

Không ai biết, Nghi đã thức tỉnh.

Cô bé sớm được đưa vào nhóm những học sinh đặc biệt - những "Người Thức Tỉnh", sở hữu năng lực siêu nhiên và mang trong mình sứ mệnh bảo vệ nhân loại.

Cùng với Chad, Dylan, Venn và Nick - bốn người bạn sát cánh bên nhau trong vô số trận chiến sinh tử, Nghi (giờ mang biệt danh Jay) dần trở thành niềm hy vọng cuối cùng giữa thế giới đang sụp đổ.

Cho đến ngày cả nhóm bước vào hố đen lớn nhất lịch sử - nơi chứa tên Boss hủy diệt.

Jay - trong lúc 4 người bạn đều bị thương nặng - buộc phải đưa ra quyết định: Đẩy họ rời khỏi chiến trường để cứu lấy mạng sống của họ.

Nhưng Nick - trong cơn mê sảng vì mất máu - lại hiểu lầm rằng Jay đã phản bội cả nhóm.

Khi cậu tỉnh lại, nỗi hận đã ăn sâu.

Jay, một mình ở lại.

Chiến đấu đến phút cuối.

Trở về trong cơn hấp hối - toàn thân đầy thương tích.

Nhưng sự sống sót ấy lại là khởi đầu cho một bi kịch khác: Nick không tha thứ. .

Niềm tin bị xé toạc.

Và Jay... sẽ lại phải đứng dậy một lần nữa.

Vì Trái Đất chưa an toàn.

Vì trận chiến vẫn còn tiếp tục.

Và vì đôi khi... kẻ nguy hiểm nhất không phải là quái vật.​
 
Thức Tỉnh
Chap 1: Những người lạ mặt


Năm 2125.Thành phố Vĩnh Bình một buổi sáng yên bình như bao ngày khác.

Bầu trời trong xanh, ánh nắng sớm nhẹ nhàng tràn qua các tán cây me, cây phượng chạy dọc lối vào Trường Trung học Cơ sở Thiên Quang.

Một ngôi trường không quá lớn, cũng không quá hiện đại — nhưng đủ để trở thành mái nhà thứ hai của mấy trăm đứa học trò trong khu phố.

Cánh cổng sắt màu xám bạc đóng mở mỗi sáng, sân trường phủ bóng những cây bàng già rụng đầy lá vàng, và đâu đó vang vọng tiếng trống trường rộn rã quen thuộc.Nghi bước vào lớp 8A12, đặt cặp xuống bàn gần cửa sổ.

Như thói quen, cô bé đưa mắt nhìn ra ngoài trời.

Bầu trời đầu hè chưa kịp chuyển nắng gắt, vẫn còn dịu dàng với vài cụm mây mỏng trôi lững lờ.

Ánh nắng sớm chưa chói chang, vẫn đủ để làm ấm đôi má hồng của cô bé.

Hôm nay là thứ Tư, có tiết Toán kiểm tra giữa kỳ.

Nghi không mấy lo lắng.

Cô bé học giỏi, chăm chỉ, và luôn chuẩn bị bài từ trước.

Nhưng không phải vì vậy mà Nghi không hồi hộp.

Kiểm tra vẫn là kiểm tra – dù có giỏi đến đâu, cũng không thể quen với cảm giác tim đập nhanh khi phát đề.Nghi là học sinh gương mẫu.

Học giỏi, ngoan, ít nói, nhưng sống tình cảm và rất biết nghĩ cho người khác.

Cô bé chưa từng bị nhắc nhở hay phàn nàn.

Là lớp phó học tập, cô luôn là người đầu tiên đi học và là người cuối cùng rời lớp sau khi đã kiểm tra bảng điểm, sổ đầu bài, và nhắc nhở các bạn trực nhật.

Cô giáo chủ nhiệm quý Nghi lắm.

Bạn bè trong lớp cũng rất nể phục.Lớp học hôm đó mang không khí đặc biệt hơn bình thường – một chút căng thẳng trước bài kiểm tra, một chút nôn nao vì trời vừa chuyển mùa.

Bạn bè ngồi rì rầm nhắc lại công thức, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ treo tường.

Ánh mắt ai cũng đầy hy vọng lẫn lo lắng.Tiết đầu tiên trôi qua khá yên ắng.

Đến giữa tiết hai, Nghi xin phép ra nhà vệ sinh để rửa mặt tỉnh táo, chuẩn bị cho kì thi.

Cô bước nhẹ ra khỏi lớp, đi men theo hành lang dài lát gạch cũ, tay khẽ vuốt qua lan can sắt đã bắt đầu rỉ.

Tiếng chim kêu ngoài sân trường vẫn ríu rít, ve sầu bắt đầu râm ran, báo hiệu mùa hè không còn xa.

Bóng dáng Nghi nhỏ bé giữa khung cảnh ấy — một phần trong bức tranh yên bình cuối cùng trước khi tất cả sụp đổ.Một tiếng nổ vang trời.

Rồi hai.

Rồi ba.

Tiếng rền vang như sấm, kéo dài như tiếng gầm rú từ lòng đất vọng lên.

Nghi vừa rửa tay xong, định bước ra khỏi nhà vệ sinh thì cửa kính phía trên đầu bất ngờ nổ tung.

Mảnh thủy tinh vỡ vụn, bay vèo vèo như những lưỡi dao vô hình lao về phía cô.Một mảnh vỡ lao thẳng về trán Nghi.Theo bản năng, cô nghiêng người, nhắm mắt lại.

Đáng lý vết cắt phải hiện ra, máu phải chảy.

Nhưng... không có gì cả.Nghi khựng lại, rồi cô bé từ từ chậm rãi mở mắt ra.

Cô đưa tay chạm vào trán : " Không vết máu nào sao?!

", rồi nhìn xuống cánh tay áo vừa bị đá văng vào.

Không rách.

Không trầy xước.

Không một giọt máu.Lòng ngực cô đập thình thịch.

Nhưng không phải vì sợ.

Mà là vì cô đang cảm nhận rõ... một điều gì đó kỳ lạ.

Như thể có một lớp không khí bao quanh người cô.

Một lớp vô hình, bảo vệ cô khỏi những nguy hiểm vừa rồi.

Như thể... chính bản thân cô vừa làm điều đó.

Một thoáng sợ hãi thoáng qua, nhưng rồi bị thay thế bởi cảm giác... tỉnh táo lạ thường.Trong lúc Nghi còn đang bối rối, còi báo động vang lên trong sân trường.

Giọng loa trường lặp đi lặp lại: "Toàn bộ học sinh trở về lớp học, đóng cửa, tránh xa cửa kính, giữ trật tự và chờ hướng dẫn!"

Nghi mở cửa, chạy ra hành lang, đứng giữa hành lang, nhìn ra phía bầu trời.

Gió đập vào mặt cô như một cơn bão.

Lá cây bay loạn xạ, giấy kiểm tra, vở bài tập rơi từ những lớp trên tầng.

Hành lang giờ đây như một cơn lốc xoáy thu nhỏ.

Nhưng Nghi vẫn đứng đó.

Từ cửa lớp 8A12, vài bạn học sinh ngó ra, gương mặt hoảng loạn.

Có đứa hét lên: "Nghi!

Vào lớp đi!

Ngoài đó nguy hiểm lắm!"

Nhưng Nghi... không nhúc nhích.

Cô không chạy, không hoảng sợ.

Chỉ im lặng nhìn lên bầu trời.Một vầng đen đang xoáy lại giữa những tầng mây.Từ giữa bầu trời thành phố Vĩnh Bình, một thứ gì đó — to lớn, đen ngòm và vặn vẹo — đang mở rộng ra.

Giống như một cánh cửa.

Không, giống một... hố đen.

Nó xoay tròn, chậm rãi, và phát ra những tiếng rít như gió hú trong ống sắt.Một ánh sáng trắng lóa lóe lên từ trung tâm hố.

Rồi một tia nữa.

Rồi hàng loạt.Một vầng đen cuộn xoáy dữ dội giữa bầu trời — không phải là mây, không phải khói.

Nó như một vết rách giữa không gian, mở rộng từng chút một, tỏa ra luồng năng lượng quái dị khiến không khí trở nên đặc quánh và nặng trĩu.

Âm thanh phát ra từ tâm xoáy không giống sấm chớp, mà như hàng nghìn tiếng thì thầm vọng lại từ vực sâu vũ trụ.Từ trong ánh sáng ấy, Nghi thấy rõ — những bóng đen khổng lồ bắt đầu rơi xuống.

Không phải như vật thể rơi tự do, mà như thể chính không gian đang mở ra để chúng... trượt xuống Trái Đất.

Những sinh vật không rõ hình dáng, có cái sừng, cái móng vuốt, hoặc chỉ là khối thịt đen lấp lánh ánh kim.

Chúng rơi xuống – và rồi, biến mất vào những điểm nào đó trong thành phố.Nghi trân trối nhìn.

Đứng chết trân.

Một nỗi sợ nguyên thủy bò dọc sống lưng cô.

Đây không phải là cơn ác mộng.

Đây là sự thật.

Đây không phải là giấc mơ.

Không chớp mắt.

Không nói được gì.

Trái tim cô nặng trĩu.Một tia chớp nữa rạch ngang trời.

Rồi tất cả... dừng lại.Bầu trời bỗng chốc quang đãng.

Như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mây đen tan dần, mặt trời lại rọi sáng hành lang đầy vụn vỡ.Nghi quay đầu.

Những cành cây bên sân trường đã trụi hết lá, thân cây cháy xém, khói vẫn còn âm ỉ bốc lên.

Gạch đá đổ đầy hành lang.

Nhưng cô bé... vẫn không một vết thương.Cô bước trở lại lớp.Tất cả học sinh trong lớp 8A12 nín thở.Cô giáo chủ nhiệm mở to mắt, miệng há ra như định hỏi gì đó nhưng không nói nên lời.Nghi nhẹ nhàng kéo ghế, ngồi vào chỗ.

Gương mặt cô bình thản như chưa từng thấy cơn bão vừa qua.

Bên trong, hàng trăm câu hỏi gào thét.

Nhưng cô không nói.

Không ai đủ bình tĩnh để nghe.Không ai hiểu chuyện gì.

Cũng không một ai cũng biết — từ khoảnh khắc ấy, Nghi không còn như trước nữa.Sau khi tình hình tạm ổn, nhà trường phát loa thông báo cho học sinh được phép về nhà ngay lập tức.

Không ai dám nán lại quá lâu.

Những nhóm học sinh nhanh chóng tản ra, theo từng hướng quen thuộc về nhà.

Nghi vội vã rời trường, tim vẫn còn đập nhanh vì những gì vừa xảy ra.

May mắn thay, có vài người bạn cùng lớp sống trong khu dân cư gần cô, thế nên Nghi không phải về một mình.Đi trên đường, tim cô vẫn đập thình thịch khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.

Cô đưa tay đặt lên ngực tự trấn an mình " Không sao đâu.

Chắc vừa rồi là một cơn bão thôi", dù tự nhủ bản thân như vậy nhưng tâm trí cô không thể nào ngừng nghĩ đến những thứ vừa lao vút từ trên trời xuống.

Có thể nói là hố đen khổng lồ kia là do ảo giác, nhưng những bóng đen to lớn có hình dạng kì dị và đáng sợ ấy được cô bé chứng kiến rõ mồn một, không lẫn vào đâu được.Ban đầu, ai cũng nghĩ sự việc xảy ra chỉ là hậu quả của một vụ hỏa hoạn hay thiên tai nhỏ.

Nhưng càng đi, càng thấy điều gì đó không ổn.

Con đường quen thuộc dẫn về khu phố của Nghi bỗng trở nên lạ lẫm và hoang tàn.Cây cối bị cháy sém, nhà cửa hai bên đổ nát, nhiều căn biến mất hoàn toàn chỉ còn nền đất rách nát.

Mùi khét lẹt trộn với khói và bụi mù mịt khiến cả nhóm học sinh chững lại giữa đường.

Một vài đứa bật khóc.

Những ngôi nhà từng đầy tiếng cười, ánh đèn, mùi cơm chiều... giờ chỉ là đống tro tàn.Nghi không chần chừ.

Cô chạy vội về phía ngôi nhà của mình – hoặc nơi từng là ngôi nhà.

Căn nhà hai tầng đã bị đánh sập từ bên trên, tường gạch vỡ vụn, khung cửa nghiêng ngả như sắp đổ sập.

Cô lách qua những thanh gỗ cháy dở, cẩn thận bước vào căn phòng cũ.Trong đống hỗn độn, cô tìm thấy một chiếc hộp thiếc quen thuộc nằm dưới đống gạch đổ – nơi mẹ cô vẫn thường cất thư từ và giấy tờ quan trọng.

Nghi run tay mở ra.

Bên trong, không có nhiều – chỉ một tờ giấy gấp đôi, được buộc chặt bằng dây ruy băng cũ màu xanh dương đã bị dính bụi đất.Là chữ của mẹ.Một bức thư.Nghi nhẹ nhàng mở thư ra, bàn tay khẽ run:"Gửi Nghi thương yêu của mẹ,Nếu con đang đọc những dòng này... nghĩa là con đã trở về nhà sau khi mọi chuyện xảy ra.

Mẹ xin lỗi vì không thể ở lại bên con.

Từ rạng sáng hôm nay, chính quyền đã bắt đầu kế hoạch di tản khẩn cấp người dân tại các khu vực nguy hiểm – bao gồm cả khu phố mình.

Gia đình mình cùng mọi người trong xóm đã được đưa đến khu vực an toàn từ lúc con còn đang ở trường.Con có thể thắc mắc tại sao không ai nói gì trước đó... nhưng thật ra, kế hoạch này đã được giữ kín với học sinh để tránh gây hoang mang, lo lắng và ảnh hưởng tới việc học.

Những thông tin về việc lớp bảo vệ Trái Đất bị rạn nứt, và nguy cơ xâm nhập từ bên ngoài... người lớn đều biết, chỉ là con chưa được nói.Nhà cửa đã bị phá hủy, nhưng con không cần lo lắng.

Nhà trường đã chuẩn bị đầy đủ khu nội trú và ký túc xá cho học sinh ở lại.

Con hãy đến đó, sinh hoạt và giữ vững tinh thần.

Thầy cô, bạn bè và cả những điều ba mẹ từng dạy – sẽ là hành trang con cần lúc này.Con là một cô bé mạnh mẽ, và mẹ tin con sẽ biết cách vượt qua tất cả.Yêu con.

Mẹ."

Nghi đọc xong thư, lòng trào dâng một cảm xúc khó tả — vừa nghẹn ngào, vừa cứng rắn.

Cô nhanh chóng quay lại con đường cũ, thông báo cho nhóm bạn đi cùng về những gì mình vừa biết.

Cả bọn sững sờ, nhưng rồi cũng gật đầu, cùng nhau quay trở lại trường học.Quả thật, khi trở lại cổng trường, cô giáo chủ nhiệm đã đứng đợi sẵn, nét mặt trông nhẹ nhõm khi thấy học sinh trở về an toàn.

Cô nhanh chóng hướng dẫn cả nhóm đến bàn đăng ký nơi dãy nhà nội trú mới được dựng lên tạm thời phía sau khuôn viên trường.Nghi xách cặp, bước đến bàn đăng ký.Lúc ấy, bốn người mặc đồ đen đeo mặt nạ bạc lặng lẽ tiến đến.Không ai biết họ từ đâu đến.

Nhưng bước chân họ dứt khoát, ánh mắt sau lớp mặt nạ như nhìn xuyên qua người Nghi.Một người lên tiếng, giọng trầm và vang vọng như phát ra từ sau lớp mặt nạ:"Cô ấy là người cuối cùng."

Nghi giật lùi một bước, ánh mắt căng thẳng.Cô đảo mắt, cố nhìn rõ những kẻ vừa xuất hiện.

Có bốn người, tất cả đều mặc đồ đen kín mít và đeo mặt nạ bạc.

Tuy vậy, qua dáng vóc và chiều cao, Nghi đoán họ chỉ lớn hơn mình một chút – chắc tầm lớp 9.

Cô thầm nghĩ, có thể họ cũng là học sinh trong trường.Nhưng không khí xung quanh họ lại hoàn toàn khác biệt.

Căng như dây đàn.

Cả bốn người thì thầm gì đó với nhau, giọng nói bị mặt nạ làm méo đi, chỉ còn là những tiếng xì xào khó nghe.Bất giác, cả bốn cùng đồng loạt quay sang nhìn Nghi.Trong khoảnh khắc ấy, cô có cảm giác như bị bóc trần.

Dù họ đang đeo mặt nạ, nhưng ánh nhìn ấy – Nghi có thể cảm nhận rõ – như thể họ đang cố nhìn xuyên thấu vào tâm trí mình, lục tìm điều gì đó sâu bên trong mà chính cô cũng không rõ."

Mấy người là ai vậy?" – giọng cô run lên, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bốn người trước mặt, như cố dò tìm một lời giải đáp.Không ai trả lời.Bỗng một người trong số họ bước tới, nhanh như chớp, bàn tay lạnh ngắt và găng kín nắm chặt lấy cổ tay cô.

Lực siết mạnh, rắn chắc như gọng kìm sắt, khiến Nghi khẽ kêu đau và cố gắng giật lại.

'' Mấy người làm gì vậy?!

Buông tôi ra!"."

Buông ra!

Cô ơi!

Giúp em với!

Cô ơi!!" – cô hét lên, giọng vang dội cả hành lang vắng vẻ.Không ai đáp lại.

Mọi thứ như bị bóp nghẹt.

Cả không gian xung quanh dường như đông cứng lại.

Một người khác tiến đến, bước chân nhẹ tênh nhưng dứt khoát, luồn ra phía sau.

Hắn ra hiệu gì đó bằng tay.

Nghi vùng vẫy dữ dội, chân đá loạn xạ, tay cào cấu, hơi thở gấp gáp.

Ánh mắt cô đầy hoảng loạn nhưng vẫn rực lên sự phản kháng."

Đừng động vào tôi!"

- cô cố gắng hét lên trong vô vọng, nhưng cổ họng đã khô khốc.Vút! – một chuyển động nhanh đến mức không thấy rõ.Rồi — bụp! — một cú đánh chính xác, nhanh gọn và tàn nhẫn giáng vào gáy cô.

Mọi chuyển động khựng lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.Cô bé đổ gục xuống nền gạch lạnh, mắt khẽ mở ra rồi khép lại trong vô thức.

Trong giây lát cuối cùng trước khi ý thức tan biến, cô thấy ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mặt nạ bạc – như đôi mắt không có cảm xúc đang nhìn xoáy vào cô tận cùng linh hồn.Lần cuối cùng trước khi bóng tối nuốt chửng, Nghi thấy ánh sáng chớp lên từ mặt nạ bạc... như đôi mắt lấp lánh đang nhìn thẳng vào cô.Mọi thứ tối đen.

Một chương mới của cuộc đời cô sắp bắt đầu.
 
Thức Tỉnh
Chương 2 : Căn phòng trắng


Một màn tối tĩnh lặng.Không âm thanh.

Không tiếng động.

Không mùi gì cả.

Không khí sạch đến mức lạnh người, như thể vừa được tiệt trùng.Vài tia sáng leo lét chợt loé.

Là ánh nến.Từng ngọn nến nhỏ được đặt trên giá sắt uốn cong, xếp quanh chiếc giường đặt giữa phòng.

Ánh lửa yếu ớt nhảy nhót, hắt ra những bóng hình vặn vẹo trên các bức tường chưa thể nhìn rõ.Nghi hé mắt.Cô không ngồi bật dậy ngay.

Cơ thể nằm yên, mắt lim dim, hơi thở vẫn đều đều.

Cô biết rõ mình không còn ở nơi quen thuộc.

Tấm chăn lạ, đệm lạ, ánh sáng và sự yên lặng kỳ lạ này – tất cả đều khiến bản năng cô cảnh giác.Tim đập thình thịch.Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn.Một cảm giác khó chịu lướt qua làn da.

Chợt cô giật mình khi nhận ra bộ đồng phục học sinh quen thuộc không còn trên người.

Thay vào đó là một bộ quần áo hoàn toàn khác — mềm, thoải mái, nhưng hơi rộng so với vóc dáng.

Tay áo dài che gần đến ngón tay, ống quần chạm mắt cá chân.

Cổ áo có thêu một ký hiệu nhỏ màu bạc mà cô không nhận ra.Khi chạm tay lên cổ và cánh tay, Nghi phát hiện hai thiết bị lạ.

Một chiếc vòng mỏng màu đen bao quanh cổ tay, nhẵn bóng và lạnh buốt.

Trên cổ cô cũng có thiết bị màu đen tương tự, gắn sát vào da như một miếng kim loại dẹt.

Cô giật mình, định tháo ra nhưng vô ích — nó như dính chặt, không thể gỡ.

Cô lần mò xung quanh thiết bị, tay chạm vào từng đường viền, cố tìm điểm nối hay chốt khóa, nhưng vô ích.

Phải có chìa khóa – một cơ chế mở nào đó – cô nghĩ.

Thiết bị này không thể tháo bằng tay thường.

Cô bất lực ngồi trên giường, hai tay buông thõng, ánh mắt dán vào thiết bị lạnh ngắt trên cổ tay.

Cảm giác mệt mỏi, hoang mang lẫn lo lắng như ùa về cùng lúc.

Không có đường ra, không ai lên tiếng, không có lời giải thích nào — chỉ là một mình cô, trong căn phòng lạnh lẽo này, với những thiết bị kỳ quái bó buộc trên người như đang bị giam cầm chờ xét xử.Cảm giác nặng nề ở cổ khiến cô bất giác liên tưởng đến những thiết bị theo dõi từng đọc trong truyện — những chiếc vòng dùng để kiểm soát hoặc trừng phạt người bị bắt giữ, chỉ cần một tín hiệu sai lệch là lập tức siết chặt.

Ý nghĩ đó khiến da cô nổi gai.

Cô không chắc liệu đây có phải loại thiết bị đó, nhưng cảm giác... thật sự rất quen thuộc.Không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào ngoài tiếng nến cháy khẽ lách tách.

Sự yên tĩnh ở đây không mang đến cảm giác an toàn, mà giống như một nỗi bất an vô hình đè nặng lên ngực.

Nhưng cô bé biết, ở trong tình huống éo le như thế này, điều quan trọng nhất là phải giữ bình tĩnh.

Cô đưa tay lên vuốt ngực, cố gắng trấn an bản thân, cố nhắc nhở rằng hoảng loạn sẽ không giúp ích được gì.

Mỗi hơi thở phải giữ đều, từng chuyển động phải thật chậm rãi.

Cô tự nhủ: "Phải tỉnh táo... phải tìm cách thoát khỏi đây."

Cô từ từ chống tay ngồi dậy.

Ánh mắt đảo quanh căn phòng một cách thận trọng, cố gắng thích nghi với bóng tối lờ mờ và ánh sáng leo lét từ vài ngọn nến.

Không gian im lặng tuyệt đối khiến cô nghẹt thở – và rồi, một làn rùng mình chạy dọc sống lưng.

Nghi vốn sợ bóng tối và cả sự tĩnh lặng đến ám ảnh như thế này.

Mỗi lần bị nhốt trong phòng tối hồi bé đều khiến cô hoảng loạn tột độ, và giờ – nỗi sợ cũ như sống dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.Từng câu hỏi hiện lên không ngừng trong đầu cô: "Mình đang ở đâu?

Ai đưa mình đến đây?

Đây là nhà giam à?

Mấy cái vòng này là gì?

Mình sẽ bị làm gì tiếp theo?"

Hơi thở bắt đầu dồn dập, nhưng cô cắn môi, cố giữ bình tĩnh.

Phải bình tĩnh.Đặt chân xuống sàn.

Lạnh buốt.Sàn trơn, cứng và lạnh như đá, sạch đến vô cảm.

Trong lúc vẫn còn ngồi trên giường, Nghi nhanh tay với lấy một ngọn nến gần nhất, nhỏ nhắn giữ chặt trong tay, rồi chậm rãi bước xuống.Cô bắt đầu dò tìm.Từng bước đi rón rén trên nền nhà.Tay giữ chặt ngọn nến trước ngực, cô lia ánh sáng ra xung quanh, mắt dò từng bức tường.

Không thấy cửa.

Không thấy cửa sổ.

Chỉ là những mặt phẳng trắng trơn, đứng lặng như khối đá vô tri.Cô đưa tay dò dẫm lên bề mặt tường, lần mò tìm bất cứ điểm bất thường nào – một đường rãnh, một khe nứt, hay một tay nắm chìm.

Nhưng tất cả chỉ là những mặt phẳng mịn như gương, lạnh lẽo và vô cảm.

Cảm giác như đang bị giam giữ trong một khối hộp kín, không có lối ra.Không khí trong căn phòng không có mùi gì cả — không ẩm, không bụi, không dấu hiệu của sự sống.

Mọi thứ sạch một cách vô lý.Cô chạm tay vào tường.

Mịn.

Nhẵn.

Không có khe hở hay tay nắm nào.Rồi, ánh nến rọi lên một góc tường.

Cô phát hiện một công tắc.Nó gắn chìm trong tường, nhỏ và giản dị như một nút đèn bình thường.

Cô do dự một giây, rồi đưa tay nhấn.Tách.Căn phòng đột ngột sáng bừng.Ánh sáng trắng lạnh hắt ra từ trần nhà, từ các rãnh đèn mảnh chạy dọc tường như mạch máu.

Mọi thứ dần hiện ra rõ ràng.Toàn bộ không gian xung quanh nay đã rõ rệt.

Cô nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến trên tay.

Một làn khói mỏng màu xám bạc bay lên, nhẹ và bồng bềnh như tơ, xoắn lại giữa không trung rồi tan biến.

Giờ đây, ngọn nến không còn cần thiết nữa.Căn phòng rộng chừng hai mươi mét vuông, trần cao, không góc khuất.

Mọi bề mặt — từ sàn, tường cho đến trần — đều phủ một màu trắng nhẵn bóng, sạch sẽ đến mức có thể soi gương.

Không có bất kỳ vết nứt, khe hở hay đường nối nào.

Như thể căn phòng được đúc từ một khối duy nhất.Ở giữa là chiếc giường kim loại, phủ nệm trắng và chăn gấp gọn gàng.

Kế bên giường là chiếc giá nến, nơi ánh sáng leo lét lúc nãy vẫn còn cháy âm ỉ.Nghi quay lại, đặt ngọn nến trở về giá.Phía đối diện là một chiếc tủ cao sát tường, có hai cánh cửa mờ mờ, không tay nắm.

Gần tủ, treo thẳng trên bức tường trắng là một dãy mặt nạ trắng — bảy chiếc, xếp đều nhau, không một biểu cảm.Nghi khựng lại.

Một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng.Những chiếc mặt nạ trơn láng, nhẵn bóng, không có mắt mũi rõ ràng, chỉ là những đường cong gợi ý hình dạng khuôn mặt người.

Chính vì thế mà chúng vô hồn – thậm chí đáng sợ.Cô chậm rãi tiến lại gần, mắt không rời dãy mặt nạ.

Bước chân thận trọng, hơi thở cô nín lại từng nhịp.Một giọng nói vang lên.Giọng người bình thường, rõ ràng, đều đều và chậm rãi — vang lên giữa không gian im lặng khiến cô cứng người lại như bị điện giật."

Nghi."

Chỉ một từ.

Nhưng nó khiến cô quay phắt người lại.

Mắt mở lớn, tay siết chặt ngọn nến trong tay như một phản xạ tự vệ.

Cô đảo mắt nhanh, dõi theo mọi hướng như thể chờ ai đó xuất hiện từ sau bức tường trắng trơn.Không ai cả."

Đừng sợ..." – giọng nói lại vang lên, lần này như vọng ra từ trong căn phòng, gần đến mức có thể cảm thấy hơi thở của người nói bên tai.

"Không ai làm hại ngươi đâu... nếu ngươi nghe lời."

Cô chớp mắt, nhíu mày.

Mạch máu trên cổ tay đập thình thịch.

Ánh mắt Nghi xoáy vào từng góc tường, chân khẽ lùi lại nửa bước đầy cảnh giác.

Dù giọng nói nghe bình thản, nhưng sự xuất hiện không báo trước của nó khiến toàn thân cô căng lên như dây đàn.Có gì đó không ổn.

Cảm giác bị theo dõi.

Bị ai đó quan sát từ phía sau tấm gương vô hình.Một tia lạnh chạy dọc sống lưng cô.Âm điệu đó – nghe sao mà quen quá.Hình ảnh một cậu bạn nào đó ở lớp chợt loé lên trong đầu.

Cái cách cậu ta hay trêu chọc, chế giễu, chê bai, cười nhạo và bắt chước giọng người khác một cách tinh quái.

Những lần làm Nghi phát bực nhưng không thể cãi lại.

Một loại quen thuộc không hề dễ chịu — kiểu khiến người ta vừa nhận ra liền muốn nghiến răng."

Không lẽ là... hắn?" – cô thầm nghĩ, nhưng chưa kịp phản ứng thì một âm thanh khác đã kéo cô về thực tại.Chỉ có ánh sáng lạnh lẽo dội lên tường, phản chiếu những bóng đổ méo mó khiến không gian như đang dịch chuyển.

Nghi lùi một bước, mắt mở to, lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh.Nghi nuốt khan."

Cậu là ai?" – cô lên tiếng, cố giữ giọng không run.

"Tại sao tôi ở đây?

"Không có câu trả lời.Cô lại lên tiếng : " Tại sao cậu lại biết tôi?".Đáp lại cô là sự yên lặng đến rợn ngườiThay vào đó, mặt tường phía sau chiếc tủ chợt phát sáng.

Những đường nét lạ hiện lên như ký tự máy móc, sau đó tường bắt đầu dịch chuyển — tạo thành một khe cửa hẹp.Một làn gió lạnh thổi ra từ bên trong khe hở.

Đèn trong phòng nhấp nháy một nhịp.

Và rồi — một bóng người xuất hiện.Chi tiết về người đó, về những gì đang chờ đợi cô phía sau cánh cửa trắng kiaVà hành trình thức tỉnh của Nghi, mới thực sự bắt đầu.
 
Thức Tỉnh
Chương 3: Bạn thân...?


Làn gió lạnh từ khe cửa hẹp vừa mở phả vào da thịt, khiến Nghi rùng mình.

Đèn trong phòng nhấp nháy một nhịp, rồi ánh sáng dịu lại, nhưng vẫn đủ để thấy rõ bóng dáng đang tiến vào từ khoảng tối phía sau bức tường.Một bóng người xuất hiện.Ánh đèn từ trần chiếu nghiêng, hắt bóng cậu ta dài đổ xuống sàn trắng, khiến hình ảnh càng thêm ma mị.

Người đó khoác một chiếc áo khoác tối màu dày dặn, cổ cao, có mũ trùm đầu — kiểu trang phục quen thuộc mà Nghi từng thấy trong những bộ phim về điệp viên hay lính đánh thuê.

Tay đeo găng đen, giày cao cổ nặng nề, dáng vẻ kín đáo nhưng cũng đầy đe dọa.

Phần lớn gương mặt bị che kín bởi một chiếc mặt nạ nửa mặt màu bạc, chỉ để lộ đôi mắt – một đôi mắt kỳ lạ, có sắc xanh lẫn vàng ánh lên dưới ánh đèn, như xoáy sâu vào tâm trí người đối diện.

Màu mắt ấy không chói, không gắt, nhưng lại hút hồn một cách lạ thường – khiến Nghi trong khoảnh khắc tưởng như đã bị nhìn thấu đến tận bên trong.Nghi nín thở.Cảm giác bất an dâng trào.Cô lùi lại nửa bước, mắt không rời người vừa xuất hiện.

Người đó không bước vội, mà tiến lại gần với dáng điềm tĩnh kỳ lạ, gần như thong thả.

Nhưng chính sự thong thả ấy lại khiến cô cảm thấy bị đe dọa.

Không phải kiểu đe dọa trực diện, mà là cảm giác bản thân như con mồi đang bị quan sát.Người kia dừng bước, một tay chống nhẹ lên mép cửa, vai hơi nghiêng tựa vào đó.

Dáng vẻ bình thản như thể chính anh ta mới là chủ nhân của căn phòng.Im lặng.Ánh sáng lạnh hắt lên gương mặt bị che một nửa.

Đôi mắt sau lớp mặt nạ dường như không thể đọc vị — không rõ thiện chí, không rõ đe dọa.

Rồi, một giọng nói vang lên."

Xin chào."

Giọng nói lạ.

Không khàn đục, không cố làm ra vẻ đe dọa, nhưng lại lạnh đến khó chịu.

Không có chút thân thiện hay chào hỏi thông thường nào – chỉ là hai từ thốt ra như một câu lệnh, như thể sự xuất hiện của hắn là điều đương nhiên.Nghi giật mình quay phắt lại, hai mắt cảnh giác dán chặt vào người đối diện.

Toàn thân căng lên theo phản xạ.

Ánh mắt cô đảo quanh, cố xác định bất kỳ dấu hiệu nào để nhận biết kẻ lạ mặt này, nhưng hoàn toàn vô vọng.Hắn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt không hề rời khỏi cô."

Đừng lo.

Ngươi vẫn ổn.

Không ai làm hại ngươi cả... nếu ngươi hợp tác."

Lời nói ấy vang vọng, từng chữ lạnh lẽo.

Nghi cắn môi, lùi lại một bước."

Cậu là ai?" – cô hỏi, giọng nhỏ nhưng dứt khoát.Người kia không trả lời ngay, mà chỉ đưa một tay ra hiệu như ra lệnh:"Đi theo tôi."

"Cậu bảo tôi đi theo cậu sao?" – Nghi nhíu mày, giọng cô bỗng chốc cao vút lên vì phẫn nộ.

"Cậu nghĩ cậu là ai mà dám ra lệnh cho tôi chứ?

Tại sao tôi phải nghe theo cậu?

Đây là đâu?

Ai cho cậu quyền quyết định tôi hả?!"

Những lời mắng nhiếc trào ra như một phản xạ tự vệ.

Nghi biết rõ mình đang yếu thế, nhưng cô không muốn tỏ ra sợ hãi.

Cô cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, cố tình to tiếng để làm rối loạn tình hình, mong đối phương nổi giận rồi lơi lỏng cảnh giác.

Nhưng sự việc lại diễn ra hoàn toàn ngược lại.Người kia vẫn không động đậy.

Vẫn tựa vai vào mép cửa, ánh mắt lạnh nhạt như thể tất cả những lời của cô đều là tiếng ồn không đáng bận tâm.

Cái vẻ thong dong, bình thản ấy càng khiến Nghi rùng mình.

Không phải vì tức giận, mà là vì... sợ hãi.

Hắn không hề phản ứng theo cách mà cô dự tính.Bất chợt, hắn đưa tay vào trong túi áo, lấy ra một thiết bị nhỏ gọn màu đen – như một chiếc điều khiển từ xa.

Nghi nheo mắt, chưa kịp phản ứng thì hắn đã nhấn nút.Một cơn đau nhói như điện giật bùng lên."

Á — aaaa!!!"

Cô ngã gục xuống sàn, thân người quằn quại trong một cơn đau dữ dội như bị xé toạc từ bên trong.

Thiết bị trên cổ và tay cô – hai chiếc vòng đen trơn lạnh – lập tức phát sáng đỏ rực, nhấp nháy như một tín hiệu cảnh báo nguy hiểm.

Một luồng điện cực mạnh truyền dọc khắp cơ thể, khiến từng bó cơ co rúm lại không kiểm soát, tim đập hỗn loạn như muốn nhảy khỏi lồng ngực, hơi thở tắc nghẽn từng nhịp.

Cô cảm thấy như cổ họng bị bóp nghẹt bằng một lực vô hình, như có dây thép siết chặt lấy khí quản, khiến không khí chẳng thể nào lọt vào phổi.

Đôi mắt mở to, trừng trừng vì hoảng loạn và đau đớn, rồi dần mờ đi như thể đang chìm trong cơn mê sắp mất ý thức.Nghi hét lên, tiếng hét chói lói, khản đặc, như xé toạc cổ họng nhưng vẫn không át nổi tiếng gào thét lặng thầm đang thiêu đốt từ bên trong cơ thể.

Tay cô run rẩy, điên cuồng bấu lấy thiết bị trên cổ.

Nhưng rồi cô biết rằng việc cố gắng gỡ bỏ cái thứ quái quỷ này cũng là công cốc, vậy nên cô đành bất lực buông tay.

Hai bàn tay nắm siết đến rướm máu, những giọt đỏ nhỏ xuống sàn nhưng cô không còn cảm nhận được nỗi đau thể xác nữa – bởi vì toàn thân cô như đang bị thiêu cháy trong cơn đau tột cùng.

Mồ hôi đầm đìa, hòa với nước mắt tuôn ra không kiểm soát, lăn dài trên gò má.

Cô cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, giữa cơn đau siết chặt từng thớ thịt, từng hơi thở đứt quãng.

Cô không biết mình đang sống, hay đã chết.Cô không biết chuyện này kéo dài bao lâu.

Có thể chỉ vài giây, nhưng với Nghi, đó là cả một cơn ác mộng kéo dài.Rồi cuối cùng, cơn đau ngưng lại.

Ánh sáng đỏ tắt dần.Nghi nằm sõng soài dưới sàn, thở dốc, mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo.

Tay chân cô run lẩy bẩy, không còn chút sức lực nào để đứng dậy.

Mắt nhòe đi, nhưng vẫn thấy hắn bước đến gần.Từng bước thong thả.Hắn cúi người xuống, nhìn cô bằng ánh mắt không rõ cảm xúc sau lớp mặt nạ bạc, rồi cất tiếng – vẫn là giọng đều đều, nhưng lần này nghe rõ ràng hơn nhiều:"Vậy là bây giờ ngươi đã hiểu tình hình hiện tại của bản thân rồi chứ?"

Hắn đứng dậy, bước lùi lại vài bước, rồi xoay lưng."

Nếu ngươi không muốn chết vì những thiết bị đó, thì hãy nghe lời ta."

Bất chợt, tên lạ mặt quay đầu lại, nhìn xuống Nghi – lúc này vẫn đang nằm gục dưới sàn, cơ thể co rút, cố gắng điều hòa nhịp thở sau cú sốc điện quái ác.

Hắn lại cất tiếng:"Đứng dậy và đi theo ta."

Giọng nói không lớn, không gắt gỏng, nhưng lại rắn chắc như một mệnh lệnh.

Không có sự lựa chọn.Nghi cắn răng, lườm hắn bằng ánh mắt dữ dội.

Gân tay nổi lên vì siết chặt, cô nghiến răng ken két, cả người vẫn còn run rẩy."

Bộ cậu bị mù à?" – cô bật ra câu nói với tất cả sự uất ức trong lồng ngực.

"Không thấy tôi vừa bị cậu hành đến mức này à?

Đến một chút sức lực cũng không còn thì đi bằng cách nào chứ hả?!"

Cô gằn từng tiếng, giọng khàn đặc vì la hét và đau đớn, nhưng từng từ đều như nhát dao ném về phía kẻ đứng trước mặt.

Cô không khóc, nhưng ánh mắt như rực lửa – không phải vì thù hận, mà là vì cảm giác bị chà đạp không thể nuốt trôi.Tên kia vẫn không động đậy.

Chỉ có ánh mắt sau lớp mặt nạ là khẽ đảo xuống.

Hắn chậm rãi đưa một tay ra — ngón trỏ chạm nhẹ lên thiết bị điều khiển màu đen, như đang chuẩn bị bấm nút lần nữa."

Nhìn này."

Giọng hắn vẫn không thay đổi – lạnh lùng và xa cách, nhưng lần này mang theo sự đe dọa rõ ràng.

Không cần la hét, cũng không cần ép buộc.

Chỉ một hành động đó thôi đã khiến Nghi giật mình.Cô ngẩng đầu lên, thấy rõ đầu ngón tay hắn đang sẵn sàng siết chặt cơ thể cô lần nữa, chỉ bằng một nút bấm.Cô nín thở.Ngực phập phồng, cổ họng như nghẹn lại.

Một thoáng hoảng loạn lướt qua trong ánh mắt Nghi.

Cô biết hắn sẽ làm thật.Nghi nuốt khan.Mắt vẫn không rời khỏi ngón tay đang đặt trên thiết bị điều khiển kia.Cô cảm thấy mọi tế bào trong cơ thể như thắt lại.

Cơn đau trước đó vẫn còn nguyên dấu vết âm ỉ, chỉ cần một cú nhấn nữa – làn sóng kinh hoàng đó sẽ lại ập đến.

Cô không thể chịu nổi lần thứ hai.Cắn môi đến bật máu, Nghi bật lên, giọng khàn khàn nhưng rõ ràng:"Khoan đã.

Tôi... tôi sẽ làm theo lời cậu."

Lời nói vừa dứt, cô không nhìn hắn, chỉ cúi đầu, đôi vai run nhẹ vì hỗn loạn – không rõ vì sợ, vì nhục nhã, hay vì tức giận.Tên kia vẫn đứng đó.

Hắn nhìn cô im lặng trong một vài giây, như đang xác nhận xem cô có thật sự ngoan ngoãn hay không.

Rồi, rất chậm rãi, hắn hạ tay khỏi thiết bị, cất nó lại vào trong túi áo."

Tốt hơn rồi đấy." – Hắn lạnh nhạt đáp, giọng vẫn không mang chút cảm xúc nào.Hành lang dài hun hút, yên tĩnh đến lạ thường.

Mỗi bước chân của Nghi vang vọng lại như đập vào những bức tường kim loại, tạo ra âm thanh lẻ loi, lạnh lẽo.

Cô bước đi phía sau tên lạ mặt, không biết điểm đến là đâu, chỉ cảm thấy nơi này như một mê cung khổng lồ – vừa hiện đại, vừa nguy hiểm.Không khí trong hành lang nồng mùi sắt – cái mùi gắt của kim loại đã quá quen thuộc với cô qua những tiết học hóa, nhưng ở đây, nó đậm đặc đến mức khiến cô thấy khó chịu.Tên lạ mặt vẫn không nói gì.

Hắn điềm tĩnh dẫn đường, bước đều như đã quá quen với mọi ngóc ngách nơi này.

Nghi thì vẫn chưa hết căng thẳng.

Đôi mắt không ngừng đảo quanh, cố quan sát mọi thứ có thể.

Trần nhà gắn các dải đèn mảnh, ánh sáng trắng xanh hắt xuống sàn, hắt lên gương mặt lạnh lùng của kẻ đi trước.

Hai tay cô buông thõng hai bên, cổ và cổ tay vẫn còn vết đau nhức âm ỉ do cú sốc vừa rồi.Đi một lúc, họ dừng lại trước một cánh cửa kim loại.

Cửa không có tay nắm, chỉ có một tấm bảng trơn bóng nằm ở trung tâm.Tên lạ mặt đưa tay đặt lên đó."

Xác nhận sinh trắc," một giọng máy lạnh lùng vang lên.

Trong giây lát, cánh cửa phát ra ánh sáng mờ nhạt, rồi chầm chậm trượt sang hai bên.

Âm thanh cơ học vang lên khẽ khàng, nhưng đủ khiến Nghi rùng mình.Phía sau cánh cửa là một căn phòng tối, chỉ được chiếu sáng bởi vài luồng đèn trần u ám.

Không khí lạnh hơn cả hành lang vừa rồi.

Căn phòng có gì đó rất khác thường.Họ bước vào.Ngay chính giữa căn phòng là một chiếc ghế sắt to, xung quanh là dây xích cố định xuống nền.

Một người đang ngồi ở đó, tay chân bị trói chặt, đầu trùm một chiếc túi đen.

Dáng người ấy khiến Nghi khựng lại ngay lập tức.Trái tim cô đập mạnh.Cô nhìn chằm chằm vào vóc dáng ấy — quen thuộc đến rợn người.Áo sơ mi nhàu nát, quần đồng phục bạc màu, giày thể thao bị xước.

Cho dù có bị trói, có gục đầu xuống thì vóc dáng, cả đôi giày kia...

đều quá quen thuộc.Tên lạ mặt đẩy cô lùi về phía sau vài bước, tách khỏi người bị trói.

Bàn tay đeo găng siết nhẹ vai cô rồi buông ra.

Không lời giải thích.

Không cảm xúc.Nghi quay đầu nhìn xung quanh căn phòng, và ngay lập tức sững người khi thấy hai người nữa đang đứng ở góc phòng.

Là hai trong số bốn kẻ từng bắt cóc cô.Họ đứng sát bàn, lưng hơi khom, đang mài dao.Tiếng thép va vào đá mài phát ra những âm thanh ghê rợn.

Con dao dài, sáng loáng, sắc bén đến mức có thể phản chiếu ánh sáng như một tấm gương nhỏ.

Âm thanh ấy khiến sống lưng cô lạnh buốt, từng đốt xương như bị đông cứng lại.Nghi nuốt nước bọt, ánh mắt vẫn không rời khỏi người đang bị trói."

Đây là ai vậy?!" – cô buột miệng, giọng run run.

"Sao... sao các người lại bắt cậu ta đến đây?"

Tên lạ mặt im lặng vài giây.

Rồi hắn khẽ nghiêng đầu, đôi mắt vàng xanh ánh lên như có ý cười.

Hắn khẽ cười thầm trong cổ họng, tiếng cười ấy không lớn, nhưng đủ khiến người ta sởn gai ốc."

Cô không nhận ra sao?" – hắn nói, giọng kéo dài từng chữ.

"Người này là... bạn thân của cô mà, cô bé."

Câu nói ấy như lưỡi dao cắt ngang không gian, lạnh đến mức khiến cả những âm thanh của dao mài cũng lùi xuống phía sau.Nghi sững lại.

Cô nhíu mày.Bạn thân? – cô lập tức thấy kỳ lạ.

Mình...

đâu có bạn thân là con trai nào đâu?Rồi cô quan sát người trước mặt mình một cách thận trọng.

Dáng người ấy... có gì đó quen quen.

Vóc dáng hơi gầy, làn da ngăm nhạt – thứ màu da quen thuộc từ những ngày học dưới sân trường nắng gắt.

Dù không chắc chắn, nhưng trong lòng Nghi vẫn có một cảm giác bất an mơ hồ.Cô nhìn xuống cổ tay của người bị trói.

Dưới ánh sáng mờ, cô thấy một vết sẹo – mảnh, nhạt màu, nằm chéo nơi cổ tay phải.

Trái tim cô khựng lại.Là vết sẹo năm lớp 6.Năm ấy, cô và Minh mới quen nhau chưa lâu, nhưng đã có một lần cãi nhau dữ dội trong giờ trực nhật.

Cậu ta lúc đó bấu mạnh vào tay cô – để lại một vết thương dài rỉ máu.

Nghi không chịu thua, cô bé cũng dùng ngón tay mình bấu ngược vào tay cậu như một lời tuyên bố: Đụng vào tao không dễ đâu.

Cả hai đều để lại dấu vết trên da thịt nhau, nhưng chuyện ấy chỉ vài người biết – vì lúc đó lớp gần như đã tan, chỉ còn lác đác vài đứa ở lại.Trên cổ tay trái Nghi giờ vẫn còn một vết sẹo, dù đã mờ nhờ thuốc.

Còn cậu ta – vết sẹo kia, vẫn còn đó."

Không lẽ là..." – trong đầu Nghi chợt vang lên cái tên quen thuộc, nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì tên lạ mặt đã bước tới.Hắn đặt tay lên túi trùm đầu.Một cú giật nhẹ.Chiếc túi rơi xuống sàn.Gương mặt hiện ra dưới ánh đèn trắng xanh – mái tóc hơi rối, gò má lấm tấm mồ hôi, có một vết bầm đỏ nơi xương hàm.

Vẫn là gương mặt ấy – gương mặt mà cô không thể nhầm lẫn."

Minh?!" – cô thốt lên trong vô thức, cả người khựng lại như bị sét đánh.Cô toan bước lên, nhưng cánh tay của tên lạ mặt chặn ngang.

Hắn siết nhẹ vai cô, rồi cúi thấp, giọng thì thầm như gió độc:"Tên này không tầm thường đâu.

Ta đưa ngươi đến đây...

để chính tay ngươi giết hắn đấy."
 
Thức Tỉnh
Chương 4 : Phản bội ?


Căn phòng kín, tường kim loại lạnh như băng.

Ánh sáng trắng nhạt rọi từ những dải đèn âm trần hắt xuống nền, hắt lên da thịt một màu xám nhợt như trong phòng thí nghiệm.

Không có cửa sổ.

Không có máy quay.

Chỉ có tiếng điện rì rì như những mạch ngầm đang sống dậy dưới sàn.Ở chính giữa là một chiếc bàn thép thấp, trơ trọi.

Trên đó đặt một chiếc loa đen – vuông vức, câm lặng.

Ngay bên cạnh là một con dao mảnh, lưỡi sáng loáng như vừa mới được mài bén.Đối diện là một chiếc ghế kim loại gắn cố định vào sàn.

Và người đang bị trói trên đó – là Minh.

Bạn cùng lớp.

Người mà Nghi chưa từng nghĩ đến việc tha thứ.

Không phải kẻ thù, nhưng chưa từng là bạn.Cậu đang gục đầu xuống, miệng bị dán kín bằng băng keo xám bạc, hai tay siết chặt ra sau.

Không động đậy.

Gương mặt hơi bầm, không rõ là ngủ say, bị đánh, hay đã bất tỉnh từ bao giờ.Nghi đứng nép sát tường, quan sát căn phòng.

Trống trơn.

Không có thiết bị giám sát nào hiện rõ.

Nhưng cảm giác bị theo dõi lại rõ mồn một, như hàng chục cặp mắt đang rình rập qua lớp tường thép.Con dao... vẫn nằm đó.

Lấp lánh như lời mời gọi.Bất chợt — Minh khẽ cựa mình.

Một tiếng rên nhỏ vang lên.

Cậu từ từ ngẩng đầu, mắt mở dần, ánh nhìn mơ hồ... rồi bỗng khựng lại khi thấy Nghi.Cậu trố mắt, ú ớ điều gì đó nhưng lớp băng keo trên miệng khiến mọi âm thanh đều nghẹn lại."

Ngươi tháo băng keo cho hắn ta đi."

Giọng nói đột ngột vang lên từ chiếc loa đen – trầm, lạnh, như không hề thuộc về con người.Nghi giật mình.

Cô quay về phía loa, rồi nhìn lại Minh.

Một khoảng lặng rất ngắn – nhưng tim cô đập dồn như thể kéo dài cả phút.Sau cùng, cô bước lại.

Tay run nhẹ khi gỡ lớp băng trên miệng Minh.Cậu thở hắt ra, sặc một chút, rồi nói đứt quãng:"Làm ơn...

đừng giận tớ...

Tớ không biết chuyện gì đang xảy ra...

Tớ xin lỗi...

Thực sự...Đừng giết tớ mà!!"

Rồi cậu ta nói thêm : "Tớ không cố ý đâu... những chuyện lần trước... chỉ là trêu chọc thôi, không có ý gì quá đáng đâu...

Tớ không ngờ nó lại... làm cậu tổn thương như vậy...Tớ van xin cậu đấy...

Đừng giết tớ!!!"

" Im đi!!...Lúc làm những hành động như vậy...mày có nghĩ đến cảm xúc của ta không?...Mày có nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay không" - Nghi bỗng gắt.Từng chữ, từng lời nói van xin của Minh như đâm thẳng vào trí nhớ của Nghi.

Lần đó, trong sân trường – Minh từng trêu chọc cô trước đám đông, buông những lời xúc phạm, rồi cười hả hê khi cô tức giận đến bật khóc.Từ hôm đó, cô đã ghét cay ghét đắng cái tên này.Và bây giờ – hắn đang ngồi đó, trói chặt, cầu xin tha thứ.

Trước mặt cô là con dao thật sự.

"Nhanh lên.

Ta cho ngươi 10 giây.

Nếu không, người rời khỏi đây là ngươi, không phải hắn."

Giọng nói lại vang lên, đều đều như lệnh hành quyết.

Không có thời gian để suy nghĩ.Cô nhìn chằm chằm vào con dao.

Thở dài.

Mười giây.

Một lựa chọn.Rồi – Nghi bước đến.

Cầm lấy con dao lên.

Bỗng cô mỉm cười, khẽ liếc nhìn cậu học sinh lúc này trông rất sợ hãi.Bóng cô phản chiếu mờ nhòe trên lưỡi thép.Rồi đột ngột – quay phắt lại.Xoẹt!

Lưỡi dao không đâm vào da thịt Minh, mà cắt đứt dây trói trên tay cậu.Minh sững người.

Chưa kịp phản ứng thì...Rầm!

Chiếc loa bị đập vỡ tan dưới chân Nghi.Im lặng trở lại.Nghi thở dốc.

Nhìn con dao trong tay mình một lúc lâu... rồi bất ngờ – đưa nó cho Minh."

Cầm lấy đi." – cô nói, giọng khàn đặc – Tôi không biết chuyện gì đang chờ ngoài kia, nhưng... cậu cần cái này để tự vệ, cậu đang yếu sức mà, tôi tay không cũng được."

Đó chính là con dao ban nãy – thứ mà lẽ ra đã kết thúc Minh.

Giờ đây được giao vào tay chính người từng khiến cô tổn thương.Minh cầm lấy, chậm rãi.

Không nói gì.

Chỉ gật đầu.

Mắt ánh lên một tia khó hiểu.

"Đi thôi." – Nghi kéo cậu chạy.Hai đứa chạy trong hành lang dài như ruột máy móc.

Mỗi khúc quanh là một lần cô quay đầu nhìn lại.

Bóng người loang loáng phía xa.

Ánh sáng mờ mờ.

Hơi lạnh phả ra từng đợt từ khe tường.Tiếng thở hổn hển hòa vào tiếng bước chân đập lên sàn thép.Và rồi — bịch!Ba kẻ lạ mặt xuất hiện.

Nghi thận trọng quan sát, dò xét ba đối tượng bí ẩn trước mặt.Người đầu tiên – tóc đỏ đen sẫm như tro cháy, rối nhẹ.

Một bên mắt bị tóc che phủ, bên còn lại là đôi mắt đỏ thẫm, ánh lên như hòn than cháy âm ỉ.

Tay cầm côn điện, lóe lên ánh sáng xanh mảnh như tơ nhện.Người thứ hai – tóc đen ánh xanh đậm, ngắn gọn và sắc nét.

Mắt xanh dương đậm, sâu như đáy đại dương.

Hắn cầm kiếm dài bản mảnh, ánh thép lạnh lóe lên trong bóng tối.Người cuối cùng – tên lạ mặt khi nãy – lúc này đã bỏ mũ trùm đầu.

Mái tóc vàng ánh kim bù xù, phản chiếu ánh đèn như kim loại nung chảy.

Đôi mắt vàng pha xanh lá, rực sáng, gần như phát quang.

Tay cầm đao đen, rìa sắc lấp loáng như vảy côn trùng.Cả ba đều đeo khẩu trang tối màu, quần áo bó sát, trang phục từ trên xuống dưới đều là màu đen.

Tư thế vững chãi, ánh mắt lạnh tanh, không lời – chỉ có khí chất sát thương âm thầm, như thể từng trải qua hàng trăm trận đánh.Không cần giải thích.

Nghi xông lên.Cô phóng người, xoay ngang người né cú vụt từ một tên cao lớn.

Gậy sắt quét sát qua mái tóc.

Cô đáp xuống bằng một chân, xoay ngược lại, tung cú đá vào đầu gối hắn – làm đối phương loạng choạng.Tên thứ hai lao vào.

Hắn xoay thiết bị phát điện trên tay, tạo ra tiếng "vút" nhỏ trong không khí.

Cô cúi rạp người, tay vớ lấy nắp kim loại rơi gần đó, đỡ kịp lúc.

Tia điện phóng xẹt ra, đánh trúng tấm nắp khiến nó tóe lửa.

Lực phản bật khiến tay cô tê rần.Không dừng lại.

Nghi gập người, lướt thấp, trượt qua khe giữa hai kẻ địch, rồi bật dậy sau lưng chúng.

Một tên quay lại, nhưng đã chậm – cô đấm vào sườn hắn bằng tất cả sức lực, khiến hắn bật ngửa va vào tường.Tên cuối cùng bước chậm rãi hơn.

Hắn quan sát.

Chờ sơ hở.Máu đã rỉ từ cánh tay cô, vết rách nơi đầu gối nhói buốt.

Nhưng hơi thở Nghi vẫn đều đặn.

Mắt sáng lên, tinh anh giữa ánh đèn lạnh.Minh – vẫn đứng đó, tay nắm con dao.

Không nhúc nhích.

Không hỗ trợ.

Cũng không bỏ chạy.Nghi cảm nhận từng bó cơ trong người như đang phản ứng theo bản năng.

Cô không hiểu sao mình lại né kịp những cú đánh, đỡ được đòn, và tung ra phản công chính xác như thế.

Cô chưa từng được học võ, chưa từng chiến đấu thực sự, nhưng trong khoảnh khắc này – cơ thể cô tự biết cách phản xạ.Mỗi lần kẻ địch tung chiêu, cô như có thể cảm nhận đường đi của đòn đánh – chân lướt theo sàn thép, tay co lại theo đúng góc tránh.Một phần trong cô như đang được đánh thức."

Mình... có thể làm được chuyện này ư?" – Nghi tự hỏi giữa những cú thở gấp, ánh mắt sáng lên không còn là sự sợ hãi, mà là bản năng sinh tồn pha lẫn sự bùng cháy..

Không hỗ trợ.

Cũng không bỏ chạy.Tên cuối cùng xông đến.

Hắn dùng côn ba khúc quét từ trên xuống.

Cô đưa tay đỡ nhưng bị trượt – gậy quất vào vai trái, đau điếng.

Cô bật lùi, tay vẫn ôm vai, mặt nhăn nhó.

Nhưng cô không ngã.Rồi – một bước nhún.

Cô phóng lên, đá ngược vào ngực hắn.

Tiếng "bụp" vang lên như vang trong kim loại.

Hắn lùi lại hai bước.Cả ba kẻ địch giờ đang dàn hàng.Cô thở hắt.

Mồ hôi chảy dọc má.

Tay trái rỉ máu, tê dại.

Cơ thể gần như không chịu nổi thêm đòn nào nữa.

Toàn thân như bị tê liệt.Cô thở hổn hển.

Cơ thể đã kiệt sức.

Vai rách, tay rỉ máu, chân lảo đảo.

Đầu quay cuồng, mắt mờ đi trong ánh đèn chập chờn.Cô chưa kịp xoay người — thì xoẹt!.Tay Minh cầm con dao.

Lưỡi nhuốm máu.

Âm thanh sắc lạnh vang lên – như tiếng vải bị xé toạc giữa không khí.

Cơn đau nhói buốt xé toạc sống lưng.

Nghi ho khan – nghẹn thở.

Một dòng máu sẫm phụt lên, trào khỏi khóe môi, rồi từ từ chảy dài xuống cằm, rịn qua cổ áo, nhỏ từng giọt đỏ tươi xuống sàn thép lạnh lẽo.

Con dao xuyên thẳng từ sau lưng — ngay ngực trái, chếch xuống dưới tim một chút.Cơn đau không giống bất kỳ vết thương nào trước đây.

Nó không chỉ buốt – mà như có ai đó bấu chặt lấy trái tim cô rồi vặn xoắn, kéo từng dây thần kinh bật tung.

Toàn thân Nghi cứng lại trong tích tắc, rồi run rẩy.

Cô sững người, đứng nhìn ba người trước mặt mình, ánh mắt họ lộ vẻ thảng thốt, sửng sờ với sự việc vừa diễn ra.Một cơn sốc lạnh chạy dọc sống lưng, lan xuống tận chân – khiến cả cơ thể như bị giật điện.

Cô khụy gối.

Hơi thở nghẹn lại như bị bóp cổ.Khục... khục!

Cô ho.

Máu bắn ra từ miệng – nóng hổi và tanh nồng – phụt lên như một tia mỏng, rồi rơi từng giọt xuống sàn thép vang tách, tách...Áo cô rách toạc phía sau.

Máu rịn ra, thấm ướt cả lưng áo, nhỏ xuống sàn thành vệt đỏ loang như cánh hoa vỡ nát.Cô chống tay xuống sàn – nhưng tay run rẩy, không đỡ nổi thân mình nữa.

Ánh sáng trước mắt nhòe dần, mọi thứ chao đảo như đang chìm xuống đáy nước.Cô quay đầu lại – từng chút, từng chút một như chống lại cả trọng lực –

Và nhìn thấy Minh.Minh – với con dao vấy máu trong tay.

Với nụ cười nhếch mép mỏng như lưỡi dao, như thể cậu vừa hoàn thành một nhiệm vụ được chờ đợi từ rất lâu.

Với ánh mắt lạnh như băng đá – ánh mắt cậu không còn sự hoảng loạn, không còn sợ hãi – mà thay vào đó là một sự lạnh lùng đến đáng sợ.

Như một người hoàn toàn khác, không còn là cậu học sinh rụt rè từng bị trói chặt trên ghế.Chỉ có... một sự bình thản đến tàn nhẫn.Rồi, mắt Nghi mờ đi.

Mọi thứ xung quanh tối lại như ai đó vừa rút sạch ánh sáng.

Tim đập chậm dần.

Máu vẫn tuôn.Cô không nghe thấy gì nữa.

Không cảm nhận được gì nữa.

Chỉ còn một câu hỏi vang lên trong đầu... trước khi hoàn toàn rơi vào bóng tối:"Tại sao... là cậu?"
 
Back
Top Bottom