Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thực Tập Sinh Và Khay Cơm Quyền Lực

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMcsfD43_9UVB-9KISDgupeAcHf-GJGboNZop2BBqToXigeYuuindgYjAG8LON__c0Qij0PFulJeBK4zDOWGDB8yHks8JjMbCHci5d1zJfjedwuo9njabKtUzBnTmxe_nhRE6ZBkjkHTLawnUxv36Hf=w215-h322-s-no-gm

Thực Tập Sinh Và Khay Cơm Quyền Lực
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Bà cô căng-tin công ty tôi có một thói quen kỳ quái.

Mỗi lần chia cơm, bà đều có một hệ thống lý luận hoàn chỉnh của riêng mình:

“Quản lý là bộ não của công ty, không ăn ngon thì công ty không vận hành nổi!”

“Nhân viên nam là tay chân của công ty, ăn nhiều mới làm được nhiều việc!”

“Còn nhân viên nữ à? Là bộ mặt công ty, không chỉ phải ăn ít, mà còn phải ăn thanh đạm, ăn tinh gọn!”

“Lắc tay một cái là vì tốt cho họ thôi!”

“Còn thực tập sinh á? Hừ! Là một cục phân của công ty! Ngoài việc chướng mắt ra thì chẳng có tí giá trị nào!”

“Này, nói cô đấy! Lề mề cái gì? Không đi đi còn đợi cúng cơm à?”​
 
Thực Tập Sinh Và Khay Cơm Quyền Lực
Chương 1: Chương 1



Bà cô căng-tin công ty tôi có một thói quen kỳ quái.

Mỗi lần chia cơm, bà đều có một hệ thống lý luận hoàn chỉnh của riêng mình:

“Quản lý là bộ não của công ty, không ăn ngon thì công ty không vận hành nổi!”

“Nhân viên nam là tay chân của công ty, ăn nhiều mới làm được nhiều việc!”

“Còn nhân viên nữ à? Là bộ mặt công ty, không chỉ phải ăn ít, mà còn phải ăn thanh đạm, ăn tinh gọn!”

“Lắc tay một cái là vì tốt cho họ thôi!”

“Còn thực tập sinh á? Hừ! Là một cục phân của công ty! Ngoài việc chướng mắt ra thì chẳng có tí giá trị nào!”

“Này, nói cô đấy! Lề mề cái gì? Không đi đi còn đợi cúng cơm à?”

Bà cô vừa quát vừa dùng muôi sắt gõ leng keng vào khay cơm của tôi, rồi xúc cho tôi một đống củ cải xào chay đầy ụ.

“Con nhóc này háu ăn thật đấy! Muốn vét sạch hết đồ ăn của cả công ty mới chịu à?”

1.

Nhìn khay cơm nhạt nhẽo như nước lã trước mặt, tôi đứng đơ luôn tại chỗ.

Không phải nói phúc lợi công ty tốt, đồ ăn ngon ngang nhà hàng sao?

Còn tôi đang cầm cái gì đây?

búp phê củ cải à?!

Tôi có phải là thỏ đâu mà bắt ăn toàn rau!

Liếc qua chỗ bà cô căng-tin, Phật nhảy tường, thịt chua ngọt, cá hoàng đế kho, tôm hùm om dầu…

Một đồng nghiệp nam bước tới lấy cơm.

Cô ấy lập tức niềm nở múc đầy đủ các món.

Còn cười tươi như hoa: “Đủ không cháu? Thêm tí thịt nữa không?”

Tôi ngập ngừng đưa khay cơm ra, lễ phép nói:

“Cô ơi, cháu thấy hơi ít, cho cháu thêm tí tôm được không ạ?”

Cô ấy lập tức biến sắc, chống nạnh, muôi sắt đập chan chát.

“Nhiêu đây còn chưa đủ? Cô là heo à?”

“Không phải tôi nói chứ, một người tay chân lành lặn, không nghĩ cách cống hiến cho công ty, suốt ngày chỉ muốn ăn chực!”

“Sao? Công ty là nhà cô chắc?”

“Loại thực tập sinh như cô, được ăn đã là tốt lắm rồi! Công ty cho học miễn phí, ăn uống miễn phí, phải biết mang ơn chứ!”

“Từ giờ trở đi, cô qua căng-tin rửa bát lau bàn trước, đợi mọi người ăn xong mới được ăn cơm!”

“Tất cả chúng ta đều là một phần của công ty, không cần cô cống hiến gì to tát, ít nhất cũng phải làm mấy việc hậu cần cơ bản này cho xong đã chứ!”

Chửi tôi chán rồi, cô ấy còn xông ra giật luôn khay cơm khỏi tay tôi.

“Còn đứng đó làm gì? Đi rửa chén đi!”

“Học sinh trường top à? Mà đến cái việc nhìn ý người cũng không biết!”

“Đồ vô dụng!”

Thật lòng mà nói, tôi tức muốn nổ phổi…

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi thực tập ở công ty.

Ai cũng bảo văn hóa công ty “Res” rất tốt, đặc biệt là văn hóa căng-tin còn nằm top ngành.

Tôi vốn là đứa “không có thịt không vui”.

Vì thế tôi từ chối hàng loạt offer, bất chấp mọi ý kiến để chọn thực tập tại “Res”.

Ai dè đâu!

Đây chính là cái “văn hóa căng-tin” vang danh thiên hạ mà người ta đồn đại đó hả?

Mới tới đã cho tôi một cú đè đầu dằn mặt!

Nhưng tôi không phải kiểu để người khác “bóp nắn tùy ý”.

Tôi phản pháo ngay tại chỗ.

“Xin lỗi nhé! Công ty tuyển tôi không phải để rửa chén cho cô đâu!”

“Tôi có phải đồ bỏ đi hay không, không tới lượt người múc cơm như cô phán xét!”

“Tôi khuyên cô bây giờ lập tức múc cho tôi phần cơm giống y như người khác!”

“Nếu không thì…”

Tôi mở camera điện thoại, thản nhiên nói:

“Vậy thì chỉ còn cách đến trước mặt quản lý mà batte batte thôi!”

Cô căng-tin trừng mắt nhìn tôi một cái.

Miễn cưỡng múc lại cho tôi một phần có thịt.

Tôi bưng khay cơm, rời đi trong ánh mắt sững sờ của các đồng nghiệp.

Ngẩng cao đầu mà đi thẳng một lèo!

2.

Buổi chiều, tôi đang làm PPT.

Chị Linh Mỹ bên hành chính xách một cốc cà phê đến đặt lên bàn làm việc của tôi.

“Mời em đấy!”

Mời tôi á?

Tôi tò mò nhìn chị Linh Mỹ, vẻ mặt nịnh nọt thấy rõ.

Chị ấy làm hành chính, tôi chỉ là thực tập sinh!

Chuyện lạ thế này chắc chắn có gì đó!

Tôi tạm gác công việc lại, mắt sáng lên như đèn pha, hỏi thẳng:

“Chị Linh Mỹ tìm em có việc gì không ạ?”

Chị ấy thân thiết khoác vai tôi:

“Không có gì đâu! Chỉ là muốn tám chút với em thôi!”

“Được chứ! Tiểu Vương à! Ai mà chẳng biết cô căng-tin là bà hổ cái, mà em lại dám đấu tay đôi với bả! Em đúng là bản lĩnh thật đó!”

Chị ấy giơ ngón tay cái lên với tôi.

Tôi cười bất đắc dĩ:

“Chị Linh Mỹ, chuyện đó thật ra chỉ là chuyện nhỏ thôi! Em cũng không có ý làm khó gì cô ấy.”

“Em chỉ muốn đòi lại quyền lợi chính đáng của mình!”

Chị ấy nhướng mày:

“Đúng rồi! Nhưng bọn chị làm nhân viên tép riu thì đâu dám mạnh mồm như em!”

“Nói thật nhé! Em là do giám đốc Vương tuyển vào đúng không?”
 
Thực Tập Sinh Và Khay Cơm Quyền Lực
Chương 2: Chương 2



“Nghe bảo trong đợt tuyển sinh viên mới này, chỉ chọn mỗi mình em thôi, vừa xinh, vừa có bằng cấp, ăn nói cũng giỏi! Bảo sao bà căng-tin cũng phải kiêng nể em vài phần!”

Khoan đã?

Nhìn vẻ mặt hóng hớt cùng giọng điệu đầy mùi dấm chua của chị Linh Mỹ, tôi ngộ ra.

Thì ra mấy người này nghĩ tôi được giám đốc Vương chống lưng?

Bảo sao sau vụ căng-tin, ai cũng cư xử với tôi khách sáo hẳn, không còn sai vặt này nọ nữa.

“Chị Linh Mỹ, chắc chị hiểu lầm rồi…”

“Thôi em khỏi giả vờ! Chị biết cả rồi!”

“Thư ký giám đốc Vương cuối tháng này nghỉ đúng không? Là dọn đường sẵn cho em lên ghế đó chứ gì?”

“Người đẹp thì đúng là số khác! Vị trí thư ký béo bở thế mà em khỏi cần tranh giành, tiết kiệm mấy chục năm phấn đấu luôn đấy!”

Chị ấy vỗ tay tôi đầy thân mật, nhưng ánh mắt săm soi từ đầu tới chân lại lộ rõ vẻ khinh thường.

Tôi hất tay chị ấy ra, đáp thẳng một câu:

“Chị hiểu lầm thật rồi!”

“Em với giám đốc Vương không có quan hệ gì hết! Em thực tập ở bộ phận kỹ thuật, không có nhu cầu làm bình hoa di động cho ai đâu!”

“Cũng cứng đấy nhỉ!”

Chị ấy hừ lạnh một tiếng, xách ly cà phê quay lại bàn.

Tôi chỉ biết lắc đầu cạn lời, rồi tiếp tục công việc.

3.

Trưa hôm sau.

Tôi như thường lệ đi xuống căng-tin lấy cơm.

Vừa tới cửa, đã bị người ta dúi cả đống bát đũa dơ vào tay.

Cô căng-tin chống nạnh, quát lên như sấm:

“Cô là thùng cơm à? Cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn!”

“Không thấy hôm nay đông thế nào à?”

“Còn không mau lết vào rửa bát cho tôi!”

Cô ta vừa quát lên một tiếng,

Tất cả đồng nghiệp đang ăn lập tức quay lại nhìn.

“Cái đó… Tiểu Vương à… Hay là em đi rửa chén trước đi, hôm nay có khách đến đàm phán, các sếp đều có mặt đấy.”

Một chị đồng nghiệp tốt bụng vừa giúp tôi cầm bớt đống bát đũa bẩn, vừa dùng khuỷu tay huých huých tôi liên tục.

Tôi nhớ chị ấy!

Chị ấy hình như là Tiểu Viên bên bộ phận kinh doanh.

Vì thân hình hơi đầy đặn nên thường xuyên bị bà căng-tin châm chọc.

Lúc này, chỉ có chị ấy chịu ra tay giúp tôi thoát khỏi tình huống khó xử.

“Tiểu Vương, không sao đâu! Mình rửa chén trước đi, bây giờ đang là giờ khách ăn, đợi lát nữa ít người còn yên tĩnh hơn.”

Chị ấy khẽ đẩy tay tôi, ra hiệu bảo tôi theo chị vào khu bếp sau.

Nhìn những ánh mắt xa lạ xung quanh đang tò mò dòm ngó,

Tôi nghiến răng chịu đựng.

Thôi vậy!

Xem như nể mặt sếp, không thèm chấp với con mụ này.

Tôi cúi đầu đi về phía bếp.

Ai ngờ lại nghe bà căng-tin cười nhạo giọng the thé như vịt đực:

“Biết thân biết phận như vậy là được rồi đó, đồ ngu!”

“Ngoan ngoãn làm hậu cần cho căng-tin, tôi còn bố thí cho cô vài miếng cơm ăn!”

“Không thì sớm muộn gì cũng bị đuổi cổ!”

Má ơi!

Cơn giận của tôi bốc lên tận óc!

Một bà căng-tin thì là cái thá gì chứ?

Cho dù tôi có là thực tập sinh thấp cổ bé họng, thì cũng không phải là người làm thuê riêng cho bà ta!

Thật nghĩ công ty này là nhà bà ta chắc?

Tôi xắn tay áo định bước ra đối chất cho ra lẽ.

Tiểu Viên vội ôm lấy tay tôi, cuống quýt can ngăn:

“Tiểu Vương, nghe chị nói! Đừng đấu với bà ta!”

“Bọn mình chỉ là người làm công ăn lương, bả có người chống lưng, mình đụng không nổi đâu!”

“Xí!”

“Công ty này là của bả chắc? Ăn bữa cơm mà cũng phải nhìn sắc mặt của bả à?”

Tiểu Viên lo đến độ dậm chân, lén lút nhìn ra ngoài cửa, sợ bà ta nghe được:

“Em gái à! Nghe chị khuyên một câu đi! Công ty tuy không phải của bà ta, nhưng là của con rể tương lai bả đấy!”

“Hả???”

Tôi trợn tròn mắt liên tục, không ngờ “Res” lại có drama kiểu này.

Tiểu Viên cướp lấy đống bát trên tay tôi, vừa rửa vừa nói như trút hết bầu tâm sự.

“Tiểu Vương à, vì tương lai của em, chị khuyên thật lòng đừng gây chuyện với bà ta!”

“Mặc dù quan hệ của họ chưa công khai, nhưng cả công ty ai cũng biết!”

“Con gái của bà ta ấy, chính là thư ký của giám đốc Vương, hai người đó là quan hệ kiểu kia đấy!”

Tiểu Viên giơ ngón tay làm dấu với tôi, ý trong lời không cần nói cũng hiểu.

Tôi lắp bắp: “Nhưng chẳng phải chị Linh Mỹ nói thư ký giám đốc sắp nghỉ việc à?”

“Em ngốc à! Nghỉ việc là để làm vợ giám đốc đàng hoàng chứ không phải làm thư ký nữa!”

“Đến lúc đó thì cái công ty này chẳng phải thành thiên hạ của bà căng-tin à?”

Tiểu Viên tức giận chọc chọc vào trán tôi:

“Lùi một bước trời yên biển lặng biết không?”

“Bà già đó vốn thích bắt nạt thực tập sinh, đặc biệt là kiểu thực tập sinh xinh đẹp như em!”

“Đợi em thành nhân viên chính thức rồi, bả có muốn chọc cũng không được nữa!”

Tiểu Viên cổ vũ tôi hết sức chân thành.

Nhưng tôi nhìn bộ đồng phục dính đầy dầu mỡ của chị ấy, trong lòng không khỏi thấy xót xa.
 
Thực Tập Sinh Và Khay Cơm Quyền Lực
Chương 3: Chương 3



Bà già chết tiệt kia tay run như cành củi khô còn cố rắc tí rau, thịt thì tiếc như vàng!

“Ác độc phải dùng kẻ ác mới trị được!”

Tôi rửa xong cái bát cuối cùng rồi đi thẳng về phía quầy căng-tin.

Bà già nhe răng cười gượng, giọng đầy châm chọc.

“Ôi chao! Còn trẻ mà như vậy à! Có vài cái bát thôi mà cũng mất tận nửa tiếng, mấy người đúng là giỏi quá trời luôn!”

“Thật nghĩ công ty là hội từ thiện chắc?”

Tiểu Viên cười xòa xoa dịu:

“Dì ơi! Hôm nay khách đông lắm, cháu với Tiểu Vương rửa liên tục cả nửa tiếng mới xong! Giờ đói rã ruột rồi, dì cho bọn cháu xin ít cơm đi ạ!”

“Xí!”

“Hai đứa vô dụng! Đấy là lỗi của công ty chắc?”

Bà ta đập rầm rầm xuống bàn như phát cuồng:

“Biết đông người thì không biết đến sớm mà rửa à?”

“Chậm chạp thì không biết làm nhanh lên à?”

“Chỉ biết bắt lỗi, viện lý do! Với cái năng suất làm việc này, công ty làm sao mà phát triển, làm sao mà mở rộng?”

“Còn may là tôi đào tạo các người trước, cho cơ hội rèn luyện hậu cần!”

“Chứ giao mấy người đi làm nghiệp vụ thật thì sớm muộn cũng làm công ty phá sản! Có phải định kéo cả công ty đi ăn gió Tây Bắc không hả?”

Nước miếng bà ta bắn tung tóe, nói như thể mình là lãnh đạo tối cao vậy.

Bà ta mắng Tiểu Viên như mắng con cháu.

Mà khổ nỗi Tiểu Viên lại chịu được, bị chửi cũng không cãi lại.

Còn khúm núm bảo bà ta ngồi xuống bình tĩnh lại.

“Dì Tiền à, dì nói đúng! Dì cứ cho bọn cháu ăn trước, ăn no mới có sức làm việc chứ ạ!”

Bà ta hừ lạnh một tiếng, “Đừng nói là tôi không cho cơ hội nhé, ăn xong rồi thì đi rửa sạch hết đống bát đó!”

“Tôi làm vậy là vì rèn luyện cho mấy người! Là vì tốt cho mấy người đấy!”

Tôi không nhịn được mà nhếch mép cười lạnh.

Tiểu Viên lại vội vàng kéo tay tôi, thì thầm bảo tôi đừng gây chuyện.

Nhưng đến lúc bà ta bê khay cơm ra thì…

Cả hai bọn tôi đều tái mặt.

Một đống cơm nguội cứng như đá, bên trên chan thứ nước sốt vàng đục sền sệt không rõ là gì.

Bên cạnh là đống rau củ nát bét, rễ rau lẫn đất, cả vỏ trái cây.

Nhìn kỹ hơn còn thấy vô số sợi tóc và cả… sâu đen ngo ngoe.

Tiểu Viên suýt khóc, nhỏ giọng van xin:

“Dì Tiền, dì đừng đùa như vậy mà!”

“Cái này sao mà người ăn được ạ?”

Bà già cười khặc khặc, bê nguyên cái khay dí sát vào mặt bọn tôi.

“Xí! Còn không nhìn lại mình là cái thá gì?”

“Mấy người chỉ là mấy con chó công ty nuôi thôi!”

“Cơm này, muốn ăn cũng phải ăn, không muốn ăn cũng phải nuốt!”

Đúng lúc đó, một nhóm đồng nghiệp đứng ngoài hóng chuyện xúm lại.

Bề ngoài thì giả vờ can ngăn, thực chất là vây chặt bọn tôi không lối thoát.

Một gã lao đến túm tóc Tiểu Viên, kéo giật ngược ra sau.

Bà già tranh thủ bê khay cơm thừa, vốc đám cơm đầy tóc dí thẳng vào mặt Tiểu Viên.

Sốt và sâu bắn tung tóe đầy người chị ấy.

Bà ta còn chưa hả giận, lại hất cả khay cơm lên đầu Tiểu Viên.

Tiểu Viên hoảng loạn hét lên, liên tục van xin:

“Dì Tiền ơi! Cháu sai rồi! cháu không dám nữa!”

“Xin dì đừng bắt cháu ăn nữa!”

Bà ta li3m mép vẻ hài lòng, liếc mắt khinh bỉ sang tôi.

Tôi biết, tất cả chuyện này chẳng qua là “giết gà dọa khỉ”.

Mục tiêu thật sự của mụ già chết tiệt kia… là tôi!

Và đúng như tôi nghĩ, bà ta lại từ trong quầy bê ra một “suất ăn cao cấp” đặc chế dành riêng cho tôi!

Một lớp nước vàng xanh nhờ nhờ rưới lên đống da gà, lòng mề vịt còn đỏ lòm máu.

Phía trên còn ngoe nguẩy mấy con vật thể trắng nhỏ.

Thứ hỗn hợp đỏ trắng dính nhầy ấy trông đến phát buồn nôn.

Vừa mới bê lên, ai nấy đều lập tức bịt mũi theo phản xạ.

Bà già căng-tin còn khạc một bãi nước bọt vào khay cơm, cười khùng khục nói:

“Đến lượt Tiểu Vương nhà ta ăn cơm rồi đó!”

Vừa dứt lời, tôi liền cảm thấy có người siết chặt vai mình, giữ chặt tôi đứng nguyên tại chỗ.

Tôi quay đầu lại nhìn — hóa ra là Linh Mỹ.

Cô ta mím đôi môi đỏ rực, cười nham hiểm đến mức biến dạng khuôn mặt.

“Tiểu Vương! Đừng trách chị!”

“Mới là thực tập sinh mà gan đã to thế này, xương cốt cứng ghê!”

Dứt câu, cô ta thẳng chân đá tôi ngã lăn ra đất.

Tôi đau đến mức hoa mắt chóng mặt.

Tiểu Viên bên cạnh định kéo tôi dậy nhưng bị mấy đồng nghiệp khác chặn lại.

Chúng còn hăm dọa:

“Con heo mập, mày muốn mất việc hả?”

“Nhìn lại cái thân mày đi! Ngoài Res này thì ai muốn nhận mày vào làm?”

Tiểu Viên sợ đến run rẩy, không dám động đậy, chỉ biết nghẹn ngào cầu xin bà già.

“Dì Tiền, Tiểu Vương biết lỗi rồi! Cô ấy nhất định sẽ nghe lời dì!”

“Tiểu Vương! Mau xin lỗi dì Tiền đi, dì ấy sẽ bỏ qua cho em!”

Thấy không lay chuyển được bà già, Tiểu Viên quay sang tôi hét lớn.

Cả người chị ấy lúc này ướt đẫm nước canh tanh hôi, nước rau rơi xuống nhỏ từng giọt, khiến mọi người xung quanh cười nhạo không dứt.

Nhìn mà thấy thật thảm hại.
 
Thực Tập Sinh Và Khay Cơm Quyền Lực
Chương 4: Chương 4



Thế mà chị vẫn không màng gì, tiếp tục cố sức van xin thay tôi.

“Dì Tiền! Xin dì tha cho bọn cháu! Bọn cháu hứa sẽ không chống đối dì nữa, sẽ ngoan ngoãn nghe lời!”

Bà ta nhe răng cười nhếch mép, hai mắt ti hí đảo qua đảo lại trên người tôi:

“Tha cũng được thôi!”

“Trừ khi hai đứa cởi đ ồng phục, bước ra khỏi đây và hét lên ba lần ‘Tôi là đồ rẻ rách!’ thì bữa nay coi như bỏ qua!”

Tiểu Viên lập tức tái mặt:

“Không được đâu dì ơi! Ở đây đông người lắm mà!”

Đồng phục công ty dày, bên trong hầu như ai cũng chỉ mặc nội y.

Yêu cầu của bà ta chẳng khác nào muốn gi3t chết danh dự tụi tôi.

“Đồ lùn mập, mày còn sợ gì? Nhìn thân hình mày xem? Cho không tao còn chẳng thèm! Ai muốn nhìn đống mỡ thừa đó?”

Người nói là tay phụ bếp hói đầu của bà ta, đang không ngừng liếc trộm ngực tôi, ánh mắt lộ rõ dâm tà.

Tiểu Viên giận run người, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Chị ấy cố gắng đảo mắt nhìn quanh, mong tìm được ai đó cứu giúp.

Nhưng chúng tôi đã bị bọn người đó vây kín, không cách nào thoát thân.

Tiểu Viên dường như cũng nhận ra, ánh mắt nhìn tôi đầy tuyệt vọng.

“Không cởi đúng không? Vậy thì ngoan ngoãn ăn cơm đi!”

Bà già liếc mắt ra hiệu, lũ đồng bọn lập tức lao đến đè chặt hai chúng tôi.

Một khay cơm đầy những mảnh thịt sống đỏ lòm đưa sát vào miệng tôi.

Tiểu Viên hoảng loạn khóc nức nở:

“cháu cởi! cháu cởi là được chứ gì!”

Chị ấy run rẩy đưa tay ra tháo nút áo đồng phục.

Bọn người kia cười đểu mở điện thoại ra quay video.

Tên hói đầu xông tới định động tay động chân với tôi:

“Còn đứng đực ra đó làm gì? Con tiện này, đợi tao cởi hộ à?”

Ngay lúc hắn vươn tay chạm vào tôi —

Tôi tung một cú quét ngang cực mạnh, đá hắn bay xa gần 2 mét.

Bà già há miệng định hét.

Tôi lập tức nhồi cả đống thịt sống vào họng bà ta, rồi giữ chặt lấy đầu, đấm thẳng vào bụng!

“Đồ già khốn nạn! Nuốt hết cái đống rác rưởi của bà đi!”

4.

Cả căn phòng lập tức biến thành một bãi chiến trường hỗn loạn.

Linh Mỹ và đám người kia cố lao đến kéo tôi ra.

Nhưng tôi đều lạnh lùng đá văng bọn chúng ra không thương tiếc.

Đùa à?

Công phu tán đả tôi luyện hơn chục năm đâu phải học chơi!

Tôi chỉ dừng tay khi thấy đám khách hàng đã tụ tập đông nghịt.

Chị trưởng bộ phận mặt mày tái mét, nghiến răng đến mức như muốn vỡ cả hàm:

“Tiểu Vương, mấy người đang làm cái gì vậy hả?”

Tôi vuốt lại mái tóc rối, nhanh chóng lên tiếng trước:

“Chị trưởng à! Dì Tiền vừa rồi lên cơn động kinh! Em đang cấp cứu cho dì ấy đó!”

Nói xong, tôi nhường chỗ ra.

Bà già khốn kiếp kia nằm sõng soài dưới đất, bị tôi đánh đến trợn trắng mắt, miệng sùi đầy bọt hồng lẫn trắng.

Nhìn kỹ dưới đất thì toàn là chất nôn vàng trắng loang lổ.

Trông qua đúng thật là giống người vừa phát bệnh!

Chị trưởng khẽ giãn mặt:

“Dì Tiền bị động kinh à? Trước giờ tôi chưa nghe ai nói gì cả!”

Tên hói đầu định chen vào cáo trạng, nhưng tôi đã nhanh chóng chen lên trước, tỏ vẻ sợ hãi nói:

“Ai mà ngờ đâu chị! Lại lên cơn ngay lúc này! Khách khứa đông vậy mà xảy ra chuyện, thật sự ảnh hưởng rất xấu đến hình ảnh công ty đó!”

Tôi liếc ra ngoài — khách hàng đứng vây kín cả cửa.

Chị trưởng lập tức nghiêm mặt lại, ánh mắt nhìn bà già cũng trở nên tức giận rõ rệt.

Lần tiếp khách này ảnh hưởng đến tương lai thăng chức của chị ta.

Chỉ cần có chút tin đồn cũng đủ đổ bể cả kế hoạch.

Không chần chừ, chị ta vỗ vai tôi nói thẳng:

“Tiểu Vương, chuyện của dì Tiền giao cho em xử lý!”

“Nhất định không được để lọt ra bất cứ thông tin bất lợi nào cho công ty!”

Tôi tỏ vẻ khó xử:

“Nhưng em chỉ là thực tập sinh thôi ạ… Chị cũng biết dì Tiền có quan hệ… Em sợ…”

Chị trưởng hừ lạnh:

“Em đừng sợ! Có chị ở đây, mọi chuyện chị lo! Cho dù bà ta có cánh cứng tới đâu, thì chuyện gì quan trọng hơn — lợi ích công ty, ai cũng phải rõ ràng!”

Chị ấy còn liếc quanh một lượt, ánh mắt đầy cảnh cáo.

Rồi chạy ra cửa giải thích với khách:

“Tổng giám đốc Lưu, phía sau có người bị say nắng, nhân viên đang cấp cứu khẩn cấp!”

“Anh yên tâm, tuyệt đối không phải mâu thuẫn nội bộ. Công ty chúng tôi luôn đề cao tình người và nhân văn!”

Vừa dứt lời, chị ta đã quay lưng bỏ đi.

Tên hói đầu liền nhảy dựng lên, chỉ vào mặt tôi chửi rủa:

“Con ranh kia! Mày dám đánh bọn tao à? Mày biết con rể tao là ai không hả?”

“Đợi con gái tao quay lại, tao sẽ lập tức cho mày cuốn gói khỏi đây!”

Nghe xong, tôi nhếch mép cười lạnh.

Muốn đuổi tôi à?

Ai đuổi ai còn chưa biết đâu!

5.

Tôi là con gái của chủ tịch Tập đoàn Ouli.

Vừa mới tốt nghiệp đại học, bố đã định cho tôi tiếp quản một công ty nhỏ để rèn luyện, chuẩn bị tiếp nhận gia sản hàng tỷ sau này.

Nhưng tôi lại chẳng hứng thú gì với kinh doanh hay đầu tư.
 
Thực Tập Sinh Và Khay Cơm Quyền Lực
Chương 5: Chương 5



Cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện ăn ngon.

Vì vậy, trong số rất nhiều công ty bố muốn mua lại,

Tôi lại chỉ chọn đúng “Res” — công ty nổi tiếng vì có văn hóa căng-tin thuộc hàng top.

Không ngờ đâu, cái “Res” được tung hô đó lại là một đống rác rưởi thế này!

Ê, mà cũng hay đấy!

Đúng lúc để cho cái lũ mắt mọc trên đầu, thích bắt nạt thực tập sinh kia, ăn quả đắng từ tay tôi!

Tôi lập tức gọi điện cho trợ lý:

“Chú Lưu! Hôm nay khảo sát tình hình Res thế nào rồi?”

Chú Lưu chính là tổng giám đốc Lưu hôm nay.

Là trợ thủ bố đặc biệt cử tới hỗ trợ tôi.

Chú ấy từ đầu đã phản đối chuyện tôi thu mua Res.

Giờ nghe tôi hỏi, giọng còn hiện rõ sự bất mãn hiếm thấy:

“Tiểu thư! Xin mạo muội nói thẳng — chuyện thu mua Res, mong tiểu thư hãy cân nhắc thật kỹ!”

“Theo tôi được biết, quản lý nội bộ của Res thì hỗn loạn, kém năng lực.”

“Quan hệ kiểu ‘con ông cháu cha’ thì đầy rẫy, nịnh trên đạp dưới!”

“Đầu tư vào một công ty kiểu này chẳng khác nào ném tiền qua cửa sổ!”

“Vậy còn tổng giám đốc Vương Cầu thì sao?”

Vừa nhắc đến Vương Cầu, chú Lưu lập tức nổi đóa.

“Tiểu thư sao lại nhắc đến hắn ta? Cái công ty Res ra nông nỗi này, hoàn toàn là nhờ ‘công lao’ của thằng phá gia chi tử đó đấy!”

“Hồi cụ ông Vương còn sống, Res từng phát triển vùn vụt, ngày một đi lên.”

“Bây giờ vào tay tên này thì loạn thành ổ chuột! Nghe nói quan hệ nam nữ cực kỳ bê bối, trong công ty không cô nào thoát khỏi bàn tay hắn!”

“Tốt lắm!”

Nghe đến đây, tôi không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi.

Chú Lưu ngẩn người mấy giây, ngạc nhiên hỏi:

“Tiểu thư, một thằng cặn bã như vậy mà gọi là ‘tốt’ sao?”

Tôi cười gian xảo:

“Chú Lưu, phiền chú lập tức gửi thư ngỏ hợp tác cho Res giúp cháu!”

“Nhấn mạnh rằng tiểu thư nhà họ Âu Lệ cực kỳ ngưỡng mộ anh Vương Cầu… và mong muốn được gặp mặt trao đổi riêng.”

Chú Lưu quýnh lên:

“Tiểu thư ơi, cô định làm gì vậy? Cái tên Vương Cầu đó không phải loại người tử tế đâu!”

“Bình tĩnh nào chú Lưu.”

Tôi lắc lắc ly rượu vang trong tay, cười tươi như hoa:

“Loại cặn bã như vậy không phải lúc nào cũng gặp được đâu!”

“Đã gặp rồi, thì phải vui cho trọn!”

6.

Sáng hôm sau,Tôi vừa bước chân vào cổng công ty Res.

Đã bị Tiểu Viên mặt mũi bầm dập kéo tuột vào kho chứa đồ.

Tôi nhíu mày:

“Chị bị gì vậy?”

“Ngã thôi mà!”

Chị ấy lúng túng đưa tay xoa vết thương trên trán, rồi sốt ruột kéo tay tôi.

“Sao em còn dám đến nữa?”

Tôi ngơ ngác:

“Em có phạm pháp đâu, sao lại không được đến?”

“Thẩm Quyên về rồi!”

“Cô ta đi cùng Vương Cầu đấy! Hai người đó mà thấy em, chẳng lột da em mới lạ!”

“Nghe lời chị đi, tranh thủ lúc họ chưa phát hiện ra, nhanh chóng thu dọn đồ rồi rút luôn, cứ xem như chưa từng làm ở đây!”

Tôi phì cười:

“Chị Tiểu Viên à, có nghiêm trọng thế đâu!”

“Bây giờ là xã hội pháp quyền rồi mà, chẳng lẽ họ dám động tay động chân với em giữa công ty à?”

“Hơn nữa công ty này mang họ Vương đấy chứ!”

Tiểu Viên sốt ruột đến mức giậm chân:

“Em thì biết gì!”

Chị ấy nói rồi lộ ra ánh mắt dè chừng:

“Bọn chị từng trải rồi, ai cũng hiểu giá trị của công việc thực tập đầu tiên.”

“Nếu sếp không tử tế, chỉ cần đánh một dòng ‘không đạt yêu cầu’ vào giấy xác nhận thực tập, hoặc ghi vài lời chê bai, thì coi như em bị gạch tên khỏi cả ngành này luôn!”

“Tiểu Vương, em trẻ, lại xinh đẹp, người trong công ty ghen ghét đố kỵ không ít.”

“Chưa kể vài con sói háu đói còn chẳng thèm giữ mặt mũi đâu!”

“Sói háu đói?”

Tôi hơi chần chừ, nhưng dù có hỏi gì, chị Tiểu Viên cũng nhất quyết không tiết lộ thêm.

Tôi hiểu chị ấy đang lo gì.

Nhìn khuôn mặt tím bầm, thân thể đầy vết thương của chị ấy, tôi không kìm được nắm chặt tay chị.

“Chị Tiểu Viên, em…”

“Đừng nói nữa… đi mau đi!”

Chị lập tức đẩy tôi ra ngoài.

Nhưng vừa mở cửa kho, cả hai chúng tôi đều chết lặng.

Một người phụ nữ tóc vàng uốn xoăn, mặc váy hai dây khoét ngực đứng ngay ngoài cửa, mặt lạnh như băng.

“Cô là Vương Miểu?”

“Cô bị nghi ngờ gây rối trật tự, hành hung nhân viên công ty, đồng thời làm hư hại thiết bị cao cấp của công ty!”

“Đây là bảng bồi thường, đề nghị cô lập tức hoàn trả toàn bộ thiệt hại theo giá gốc và tự nguyện nộp đơn thôi việc!”

Cô ta ném thẳng một tờ giấy vào mặt tôi.

Tôi cúi đầu nhìn giá trên đó.
 
Thực Tập Sinh Và Khay Cơm Quyền Lực
Chương 6: Chương 6



Ôi mẹ ơi, mở mồm là đòi nguyên cái sơn hào hải vị!

Nói tôi làm hỏng con chip nghiên cứu công nghệ cao của công ty, thiệt hại tận 5 triệu tệ.

Rồi vu cho tôi hành hung nhân viên căng-tin, gây thương tích cấp độ 1, bắt đền tiền nghỉ việc, tiền bồi dưỡng… tổng cộng 1 triệu.

Chưa hết, còn bảo tôi làm tổn hại danh tiếng công ty, gây hậu quả nghiêm trọng tới hình ảnh thương hiệu, đòi thêm 1 triệu nữa.

Khá thật! Tôi đi làm chưa đến một tuần…

Mà thành ra nợ công ty 7 triệu!

Chưa dừng lại, Thẩm Quyên còn dọa nếu tôi không bồi thường đủ,

Sẽ để bộ phận pháp lý kiện tôi ra tòa,

Cho tôi ngồi tù mọt gông! Ra được rồi thì cũng chẳng công ty nào dám nhận!

Tấm bằng 985 danh giá tôi cày bao năm, vậy là đi tong trong chớp mắt!

Tiểu Viên cuống đến bật khóc, kéo tay tôi định xin lỗi Thẩm Quyên.

Tôi nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi của chị ấy,

Rồi thẳng tay quất tờ giấy bồi thường trả vào mặt Thẩm Quyên.

“Cô uống nhầm thuốc à? Có miệng thì chỉ biết hét vống lên?”

“Không biết còn tưởng mới bị bệnh viện tâm thần thả ra đấy!”

“Bồi thường á? Chip công nghệ cao nhà cô đặt trong… căng-tin à?”

“Sao, nhìn nhầm chip với khoai tây chiên nên lỡ tay cho vào nồi hả?”

“Tôi hành hung nhân viên căng-tin á? Cả công ty ai chẳng biết chính tôi là người kéo bà già đó từ quỷ môn quan về!”

“Nếu không nhờ tôi, mẹ cô lên cơn động kinh trước mặt khách hàng, thì hợp đồng liệu còn đàm phán nổi không?”

“Nếu là tôi, chắc giờ đã quỳ xuống, hai tay dâng tiền cảm ơn rồi đấy!”

Thẩm Quyên tức đến phát điên:

“Vớ vẩn!”

“Mẹ tôi làm gì bị động kinh, rõ ràng là con tiện nhà cô đánh người!”

“Tôi phải báo cảnh sát! Tôi sẽ khiến cô ngồi tù cả đời!”

Tôi đảo mắt, bật cười khinh bỉ:

“Không hiểu pháp luật thì đừng nói chuyện luật pháp!”

“Loại đầu óc rỗng như cô mà cũng làm được thư ký giám đốc á?”

“Ai tố cáo thì người đó phải chứng minh nhé! Cô muốn kiện thì cứ việc, tôi chờ!”

Nói xong, tôi nắm tay Tiểu Viên rảo bước bỏ đi không ngoái đầu.

Tiểu Viên sợ đến mức xanh mặt:

“Tiểu Vương, Thẩm Quyên mà điên lên thì làm thật đấy! Em rút lui đi!”

Tôi vỗ nhẹ lên mu bàn tay chị, trấn an:

“Yên tâm đi!”

“Giờ là giai đoạn then chốt công ty đang gọi vốn, trên dưới đều phải bịt kín miệng như hến!”

“Hơn nữa, hai mụ già đó quen thói bắt nạt người khác, chắc chắn chẳng bao giờ để lại bằng chứng bất lợi cho bản thân!”

Quả đúng như vậy.

Cả buổi chiều, Thẩm Quyên lục tung phòng giám sát cũng không tìm được lấy một đoạn clip nào cho thấy tôi đánh mẹ cô ta.

Đáng đời!

Đám người ngu ngốc ấy vì muốn che giấu việc làm xấu xa, đã sớm phá hỏng toàn bộ camera ở căng-tin.

Tự tay đào hố chôn mình.

Sau đó, chị trưởng bộ phận lấy lý do sức khỏe của bà già không ổn,

Bảo Vương Cầu cho bà ta tạm nghỉ ở nhà vài hôm.

Lúc này Vương Cầu đang bị “mồi nhử” do chú Lưu tung ra làm cho say như điếu đổ,

Một lòng mộng tưởng cưới được thiên kim nhà họ Âu Lệ, thâu tóm cả gia sản tỷ đô.

Nào còn hơi sức đâu mà lo mấy chuyện vặt vãnh trong công ty.

Thế là tôi có cơ hội xử lý sạch sẽ mớ văn hóa độc hại trong Res.

Dù sao… nơi này sắp là địa bàn của tôi!

Đám kền kền nịnh trên đạp dưới kia, một đứa cũng không tha!

7.

Chiều hôm đó, liên tục có người tìm cách gây sự với tôi.

Đầu tiên là khi tôi mở ngăn kéo bàn làm việc —Bên trong có một con chuột chết nằm sẵn chình ình.

Tôi điềm nhiên nhặt lấy, ném thẳng vào thùng rác.

Quay đầu lại, thấy Linh Mỹ liên tục liếc về phía tôi.

Sáng hôm sau, chị Linh Mỹ bên hành chính bị một cái đầu rắn từ trong ngăn bàn chui ra dọa đến mức thổ huyết.

Tôi đập trán tỏ vẻ áy náy:

“Ối, xin lỗi chị Linh Mỹ nha! Em đang tìm Tiểu Bạch mãi mà không thấy.”

“Sao nó lại bò nhầm sang chỗ chị được cơ chứ! Chị đừng sợ, nó không có độc đâu, cũng không cắn người!”

Linh Mỹ hét toáng lên, mồm mắng tôi cút ngay đi.

Tôi cười nham nhở, quay người rời đi, “vô tình” làm con rắn nhỏ quăng đúng lên tay chị ta.

Linh Mỹ phát hoảng, thét lên như bị ma nhập rồi cuống cuồng chạy đi rửa tay.

Khi tôi trở lại chỗ làm, nhận ra có ai đó đã động vào chuột máy tính của mình.

Toàn bộ tài liệu mà trưởng bộ phận giao cho tôi chuẩn bị hôm nay đã biến mất không dấu vết.

Tôi tức đến muốn nổ tung, thế là bị trưởng phòng mắng một trận tơi tả.

May mà lúc đó, anh tiền bối dẫn dắt tôi — lão Lưu — đột nhiên xuất hiện làm “người hùng cứu thế”.

Anh ta ôm theo một tập tài liệu bước thẳng vào phòng trưởng bộ phận.

“Trưởng phòng! Tân binh làm việc còn vụng về, may mà tôi có sao lưu trước.”

Tốt lắm!

Tôi dựa vào ghế, nhìn lão Lưu bước ra từ văn phòng với vẻ mặt đắc ý ngút trời.

Không nhịn được mà bật cười lạnh.

Chiều hôm đó, trưởng bộ phận nêu đích danh phê bình tôi làm việc thiếu cẩn trọng, không kỹ lưỡng.

Rồi yêu cầu tôi phải làm lại toàn bộ bản đề án trong vòng ba ngày.

Đây là tài liệu liên quan trực tiếp đến việc huy động vốn của công ty.
 
Thực Tập Sinh Và Khay Cơm Quyền Lực
Chương 7: Chương 7



Nếu còn xảy ra sai sót…

Tôi xác định khỏi cần làm việc ở Res nữa!

Tôi nghiến răng gật đầu, vừa khéo bắt gặp ánh nhìn sáng rực của lão Lưu và mấy kẻ khác đang chờ xem kịch.

Chẳng ngờ sóng chưa yên, sóng mới lại ập đến.

Chỉ mới hai ngày trôi qua, hai ông bà già kia đã quay lại căng-tin như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Không khí trong công ty đang hơi thở nhẹ nhàng lập tức biến thành áp lực đè đầu.

Tiểu Viên nắm tay tôi, lo lắng thì thầm:

“Tiểu Vương, hay tụi mình ra ngoài ăn đi? Chị sợ…”

Tôi hiểu chị ấy lo gì.

Nhưng công ty nằm ở khu ngoại ô, muốn tìm được quán ăn tử tế thì cũng phải chạy xe ít nhất nửa tiếng.

Mà gần đây trưởng phòng đang dí sát bản báo cáo, căn bản không có thời gian rời công ty.

Hơn nữa, tôi đã có kế hoạch riêng.

Tôi trấn an chị:

“Không sao đâu! Giờ đang là thời điểm nhạy cảm của công ty, chắc hai ông bà đó cũng không dám làm gì đâu.”

Nhưng tôi lại đánh giá thấp khả năng chơi bẩn của loài người.

Dù trưởng phòng đã dặn dò kỹ lưỡng,Hai ông bà kia vẫn dám giở trò âm thầm sau lưng.

Vừa tới cửa căng-tin,Lập tức có vài gã đồng nghiệp lực lưỡng chen lên chắn trước mặt tôi và Tiểu Viên.

“Xin lỗi nhé, bọn anh có việc gấp, cho bọn anh lấy trước!”

Tôi cau mày định phản đối.

Nhưng Tiểu Viên là người dễ mềm lòng, nghe họ nói thế liền ngoan ngoãn lùi về sau.

Kết quả là…

Bọn tôi lại phải chờ thêm vài phút nữa.

Khó khăn lắm mới đến lượt,Thì Linh Mỹ lại kéo theo đám người bên nhân sự cười nói rôm rả bước vào.

Và vô cùng tự nhiên đứng chắn trước mặt bọn tôi.

Tôi chỉ vào lưng cô ta, mặt tối sầm:

“Làm ơn xếp hàng đi!”

Linh Mỹ quay đầu nhướng mày, hoàn toàn giả điếc, rồi dửng dưng bê luôn phần cơm lẽ ra thuộc về tôi và Tiểu Viên.

Lúc đi khỏi, Linh Mỹ còn không quên liếc tôi bằng ánh mắt khiêu khích:

“Chị đây làm đúng quy định đấy nhé!”

Cô ta chỉ vào chiếc cốc nhựa dùng một lần đặt trước cửa sổ căng-tin.

“Tôi đã dặn dì Tiền rồi, phòng tôi bận việc, cốc này đặt đây giữ chỗ trước!”

Những người phía sau thấy vậy cũng bắt chước theo.

Chẳng mấy chốc, tôi và Tiểu Viên lại bị chen ra tận cuối hàng.

Đến lượt tụi tôi lấy cơm,Bà già chết tiệt kia liền múc phần thịt cuối cùng, đổ hết vào bát của người đứng trước mặt tụi tôi.

Tiểu Viên suýt bật khóc:

“Giờ ăn cái gì bây giờ?”

Bà ta vừa khuấy tô canh rau lỏng bỏng, vừa cười thầm đầy khoái trá.

Tiểu Viên tức run cả người, tôi kéo chị ấy quay đầu rời đi.

Cuối cùng, bữa trưa của bọn tôi vẫn chỉ là mỗi người một ly mì gói.

Tiểu Viên vừa húp mì vừa bực tức:

“Bọn họ quá đáng thật sự! Tôi phải đi méc trưởng bộ phận!”

Tôi lắc đầu thản nhiên:

“Vô ích thôi! Người ta chơi đòn ngầm, em đâu có bằng chứng bắt lỗi họ.”

“Nhưng chị đừng lo… Tụi nó không sống yên được bao lâu đâu!”

Ngày hôm sau,Hai ông bà già càng làm quá đáng hơn.

Tiểu Viên sợ đói, sáng sớm đã tranh thủ xuống căng-tin xếp hàng trước.

Thế mà vẫn tay không quay về, mặt mũi méo xệch.

Hóa ra vì công việc bận rộn, hai ông bà đó chủ động chuẩn bị bữa trưa rồi mang đến tận văn phòng từng người.

Đến lượt tụi tôi nhận thì…

Cũng vẫn chỉ là củ cải và cải thảo.

Miệng còn nói đẹp rằng:

“Thông cảm nha, bộ phận kinh doanh đông người, phần của hai cô chỉ có vậy!”

Nếu tụi tôi có ý kiến, lại càng dễ bị nói là không hiểu chuyện.

Thế là hai đứa lại tiếp tục sống bằng mì gói.

Ngày thứ ba đi làm,Tiểu Viên nhắn tin hỏi tôi có cần chuẩn bị sẵn đồ ăn không.

Dù gì hôm nay còn có buổi họp báo cáo, đói bụng thì sao chịu nổi.

Tôi bật cười:

“Không cần đâu! Hôm nay kiểu gì cũng có người mời tụi mình ăn đại tiệc cho xem!”

8.

Quả nhiên không sai.

Đến giờ ăn trưa, có người mang hẳn bữa ăn thịnh soạn đến tận nơi cho tụi tôi.

Tiểu Viên suýt đánh rơi cả đũa vì sốc:

“Bọn họ thay tính đổi nết rồi à? Không có bỏ thuốc gì đấy chứ?”

Tôi mỉm cười không đáp, chỉ giục chị ấy ăn nhanh lên.

Nhưng ăn chưa bao lâu, tôi với Tiểu Viên đã thấy có gì đó không ổn!

Cả hai phải chạy ra nhà vệ sinh liên tục, đến mức đứng cũng không vững.

Nói gì đến chuyện tham gia buổi báo cáo quan trọng buổi chiều.

Trưởng bộ phận tỏ ra cực kỳ bực bội, lạnh lùng nói:

“Đưa USB đây cho tôi, tôi sẽ trình bày thay cô!”

Nhưng xui xẻo là…

Tài liệu của tôi lại một lần nữa biến mất!

Mà buổi báo cáo lần này thì liên quan trực tiếp đến việc gọi vốn của công ty.

Trưởng phòng gần như muốn nhảy dựng lên chửi thẳng mặt tôi:

“Tiểu Vương! Cô có biết dùng đầu óc không vậy?”
 
Thực Tập Sinh Và Khay Cơm Quyền Lực
Chương 8: Chương 8



“Tôi thấy cô không muốn làm ở đây nữa thì phải!”

“Cứ đợi mà ra tòa đi là vừa!”

Tôi cuống đến mức nước mắt cứ thế trào ra.

Đúng lúc đó, Thẩm Quyên dẫn theo lão Lưu chạy xồng xộc đến trước mặt trưởng bộ phận.

Cao giọng tuyên bố:

“Hai người bọn em sẽ thuyết trình thay!”

Trưởng phòng còn đang phân vân thì bị Thẩm Quyên dồn ép tới tấp.

“Có người dọn dẹp mớ hỗn độn thay cô thì nên biết điều mà mừng đi!”

“Nếu không phải tôi với lão Lưu có tầm nhìn trước, biết cô tuyển thực tập sinh vô dụng nên đã chuẩn bị sẵn phương án dự phòng, thì mớ thiệt hại này cô gánh nổi không?”

“Tôi…”

“Mọi người đều nói chị Niu chính trực liêm khiết, tôi thấy chưa chắc đâu nhé!”

“Sau vụ này, phiền chị Niu tự mình giải thích rõ ràng với giám đốc về quan hệ của chị với con nhỏ họ Vương này!”

Thẩm Quyên dậm gót giày cao gót lộp cộp bước vào phòng họp cùng lão Lưu,

Còn không quên tiện tay khóa trưởng bộ phận lại bên ngoài.

Trưởng bộ phận hừ lạnh một tiếng, khoanh tay dựa vào tường chờ.

Chừng nửa tiếng sau.

Thẩm Quyên và lão Lưu mặt cắt không còn giọt máu, cuống cuồng chạy ra cầu cứu trưởng phòng.

Thì ra tài liệu bọn họ chuẩn bị hoàn toàn sai đề bài, nội dung chẳng ăn nhập gì.

Bên phía đối tác nổi giận đùng đùng,

Thương vụ này xem như tan tành mây khói!

May mà tôi kịp thời làm lại một bộ đề án mới,

Nhưng bên đối tác có chịu xem xét hay không thì vẫn là chuyện chưa biết.

Giờ bên A đang cực kỳ tức giận, hậu quả thì… khỏi nói cũng hiểu!

Là người phụ trách buổi họp, chị trưởng bộ phận mắng Thẩm Quyên và lão Lưu đến nát mặt:

“Không có năng lực thì đừng có đòi gánh việc lớn!”

“Không phải tôi xem thường cô, Thẩm Quyên, nhưng trình của cô còn không bằng tiểu học, nên nghỉ làm về lấy chồng cho lành!”

Thẩm Quyên tức đến nghẹn họng.

Vừa thấy tôi là lao vào định đánh.

“Đều tại con tiện này! Nếu không phải bài của mày làm kém, sao tao lại làm sai được?”

Một câu nói hở sườn từ đầu đến cuối.

Trưởng bộ phận lập tức ra lệnh điều tra kỹ chuyện này.

Từ trong đống dữ liệu camera từng bị phá, đội kỹ thuật khôi phục lại được:

— đoạn video Thẩm Quyên và lão Lưu lén trộm tài liệu trong máy tôi,

— và cả cảnh hai ông bà căng-tin lén bỏ thuốc xổ vào đồ ăn của tôi và Tiểu Viên.

Trưởng bộ phận lập tức yêu cầu Thẩm Quyên giải trình.

Đồng thời yêu cầu bộ phận nhân sự xử lý nghiêm vụ việc.

Thẩm Quyên nhếch mép cười khinh:

“Chị Niu, chị tưởng công ty này là của chị chắc?”

“Cho dù tôi làm thật thì sao? Chị nghĩ chị làm được gì tôi?”

“Chị còn muốn… đuổi việc tôi chắc?”

Vừa dứt lời, cả văn phòng im phăng phắc.

Dù trong tay đã có bằng chứng Thẩm Quyên làm chuyện mờ ám,

Nhưng vì quan hệ mờ ám với giám đốc Vương, nếu anh ta không chịu xử lý,

Thì thật sự chẳng ai động được vào cô ta.

Thấy mọi người im như thóc, Thẩm Quyên càng ngông.

Cô ta chỉ thẳng vào mặt trưởng bộ phận chửi rống lên:

“Bà Niu kia! Nể tình bà ở Res bao năm, tôi còn chưa thèm chấp nhặt!”

“Thế mà lại đi cấu kết với con hồ ly tinh này để chống đối tôi?”

“Hai đứa bây cút khỏi đây ngay cho tao!!”

“Cút? Dựa vào cái gì?”

Trưởng bộ phận cũng nổi đóa:

“Khi tôi cùng ông chủ sáng lập Res, chắc cô còn đang chơi bùn ngoài đường!”

“Loại bình hoa trưng bày như cô mà đòi đuổi tôi?”

“Nói trắng ra nhé, đến cái cổng nhà họ Vương nằm đâu cô còn không biết, mà đòi làm phu nhân tổng giám đốc?”

“Cô chẳng qua chỉ là trò cười rẻ tiền!”

“Cô nói ai rẻ tiền hả?”

Thẩm Quyên trừng mắt, tức đến méo cả miệng.

Cô ta vốn luôn tự cho mình là “vợ sắp cưới” của giám đốc Vương.

Dù gã có trăng hoa cỡ nào cũng chưa từng buông cô ta ra.

Cả công ty từ trên xuống dưới đều nịnh bợ, cung kính cô ta.

Vậy mà bây giờ lại bị trưởng bộ phận mắng thẳng mặt như vậy?

Cơn giận lên đến đỉnh điểm, Thẩm Quyên vớ lấy bình hoa bên cạnh ném thẳng vào đầu trưởng phòng.

Tôi nhanh tay kéo chị trưởng phòng ra sau.

Đúng lúc đó, Vương Cầu dẫn chú Lưu đi thị sát công ty.

Vừa thấy tôi, mặt chú Lưu tái mét!

Tôi vội vàng ra hiệu bằng tay.

Chú Lưu lập tức hiểu ý, ho khan một tiếng giả vờ hỏi:

“Tổng giám đốc Vương, chuyện gì đây?”

Sắc mặt Vương Cầu lập tức sa sầm:

“Thẩm Quyên, mấy người đang làm cái quái gì vậy?”

Thấy Vương Cầu tới, Thẩm Quyên lập tức khóc lóc như bị oan ức lắm.

“Anh Vương, họ bắt nạt em…”

“Họ nói em không xứng, nói em không phải là bạn gái chính thức của anh!”

Cô ta vừa nói vừa khóc như mưa, tay thì không ngừng sờ s0ạng lên người Vương Cầu.

“Anh nói rõ với họ đi, hôm nay nói rõ ràng luôn! Chúng ta có phải thật sự đang quen nhau không?”

“Anh Vương, anh…”

Vương Cầu định mở miệng thì bị Thẩm Quyên chặn lại.

Cô ta chu môi đỏ chót, mặt hiện rõ vẻ khiêu khích.

“Nói đi mà, anh yêu! Anh đã hứa gì với em tối qua rồi hả?”

“Anh Vương, tiểu thư nhà họ Vương cũng muốn nghe rõ ràng đấy!”

Đằng sau, chú Lưu bất ngờ lên tiếng, giọng lạnh tanh.

Tôi lập tức nhìn ông bằng ánh mắt đầy khen ngợi.

Vương Cầu giật bắn người, lập tức đẩy Thẩm Quyên ra khỏi lòng.
 
Thực Tập Sinh Và Khay Cơm Quyền Lực
Chương 9: Chương 9 (Hoàn)



Thẩm Quyên ngơ ngác há hốc miệng:

“Anh Vương, anh làm gì vậy?”

Vương Cầu mặt mày đen sì:

“Thẩm Quyên, tôi mới là người phải hỏi cô đấy!”

“Tôi lúc nào nói cô là bạn gái tôi? Giữa chúng ta hoàn toàn trong sáng, không có quan hệ gì hết!”

“Giờ làm việc mà cô cứ lông bông lượn khắp nơi! Không muốn làm nữa thì cút!”

“Đừng có lấy tên tôi ra làm trò nữa!”

Thẩm Quyên sững sờ, vội vàng níu tay áo anh ta:

“Anh Vương… em…”

“Em cái gì mà em?”

“Đi làm thì gọi đúng chức vụ!”

“Nếu đến chuyện nhỏ như vậy còn không nhớ nổi, thì biến cho khuất mắt tôi đi!”

Vương Cầu hất tay, sải bước bỏ đi.

Từ xa còn nghe thấy anh ta cung kính hỏi chú Lưu:

“Tấm lòng của tôi với tiểu thư nhà họ Vương có trời đất chứng giám!”

“Không biết khi nào mới có may mắn được gặp gỡ một lần?”

Haha!

Chú Lưu làm tốt lắm!

Tôi âm thầm giơ ngón cái trong lòng.

Còn Thẩm Quyên thì đổ mồ hôi như tắm.

Bị bẽ mặt trước đông người, cái mác “vợ sắp cưới” của cô ta coi như rớt sạch!

Chị trưởng phòng không nương tay, lập tức viết quyết định xử lý, đuổi cổ cô ta cùng hai lão già trong căng-tin ra khỏi công ty.

Đám tay chân còn lại thì đứng đực ra, chẳng ai dám hó hé thêm câu nào.

Tiểu Viên phấn khích đến mức muốn ôm tôi.

Tôi cười bảo chị:

“Đừng vội! Còn nhiều trò hay lắm!”

9.

Tại một quán cà phê.

Tôi đang ngồi nghe chú Lưu báo cáo tiến độ thu mua công ty Res.

Thì bỗng thấy hai người lục đục lao từ cầu thang tầng dưới lên.

Thẩm Quyên mặc đồ đen, đang điên cuồng bám lấy Vương Cầu đánh túi bụi.

“Đồ khốn Vương Cầu! Anh dám qua cầu rút ván à?”

“Tưởng bám được thiên kim nhà giàu là có thể đá tôi đi dễ dàng sao?”

“Anh âm thầm rút tiền công ty, lấy cổ phần đi thế chấp đánh bạc, trốn thuế hàng triệu! Còn cưỡng ép ngủ với bao nhiêu nữ nhân viên!”

“Anh nghĩ đá tôi là mọi chuyện xong hả? Tôi nói cho anh biết — ĐỪNG CÓ MƠ!!”

“Giờ tôi sẽ đến đồn cảnh sát tố cáo anh!”

Vương Cầu rõ ràng hoảng loạn, lập tức ôm chặt Thẩm Quyên vào lòng.

“Bảo bối à! Tất cả chỉ là diễn thôi mà!”

“Tiền công ty gần như bị chúng ta tiêu sạch rồi, chỉ cần anh lừa được con nhỏ họ Vương, cả gia tài hàng tỷ đó chẳng phải sẽ nằm gọn trong tay đôi ta sao?”

Sắc mặt Thẩm Quyên dần dịu lại:

“Thế còn nghe được một chút!”

“Nhưng mai anh nhất định phải đuổi con nhỏ thực tập kia cho tôi!”

“Nhìn thấy nó là tôi đã thấy ngứa mắt rồi!”

“Được được được! Em nói gì anh nghe nấy!”

Vương Cầu vừa nói vừa ôm mặt Thẩm Quyên hôn chùn chụt, cả hai liền ôm nhau ngấu nghiến ngay giữa hành lang.

Tôi gõ gõ mặt bàn trước mặt, mỉm cười bình thản:

“Sao rồi, các vị? Có cân nhắc chuyện chuyển nhượng cổ phần cho tôi chưa?”

“Vương Cầu đang nắm giữ 40% cổ phần, có tiếng nói tuyệt đối trong công ty. Dựa vào các vị thì không thể đá hắn ta ra được.”

“Chẳng lẽ các vị định đứng nhìn đứa con tinh thần do chính mình tạo dựng bị thằng cặn bã đó phá tan tành?”

“Tôi có thể cam đoan, một khi tôi trở thành cổ đông lớn nhất, tôi sẽ ngay lập tức dọn dẹp sạch những kẻ ăn hại trong công ty.”

“Tôi cũng sẽ thay công ty nộp toàn bộ khoản thuế còn nợ mà không lấy một đồng phí.”

“Dựa vào mạng lưới của Âu Lệ, tôi còn có thể giúp công ty ký thêm nhiều dự án mới — cũng hoàn toàn miễn phí.”

“Cổ phần của các vị, sau này tôi sẽ hoàn lại với đúng giá gốc.”

“Nếu không có ý kiến gì thêm, vậy chúng ta có thể tiến hành ký hợp đồng rồi.”

Nhìn những cái gật đầu dứt khoát của cả hội đồng,

Tôi nở nụ cười đầy tự tin:

“Chị Niu, soạn hợp đồng đi ạ!”

10.

Sáng hôm sau,

Vừa bước chân vào công ty,

Thẩm Quyên đã chỉ tay vào bảo vệ ở cổng, vênh váo quát:

“Con ranh kia, mày bị đuổi việc rồi!”

“Quẳng đồ của nó ra ngoài cho tao!”

Bảo vệ không nhúc nhích.

Thẩm Quyên gào thét như điên:

“Đồ vô dụng! Còn đứng đó làm gì?”

Dứt lời, bảo vệ bắt đầu hành động.

Nhưng không phải kéo tôi, mà là… kéo cô ta.

Hai người giữ chặt hai bên tay cô ta, lôi như lôi một cái xác rách ra khỏi công ty.

Thẩm Quyên tức xanh cả mặt, chẳng màng hình tượng nữa, mồm chửi như tát nước.

“Đồ ngu! Tao là vợ tổng giám đốc! Tụi bây dám động vào tao?”

“Tao sẽ bảo Vương Cầu sa thải hết chúng mày!”

Tôi bật cười thành tiếng.

“Cô nói Vương Cầu hả?”

“Đừng vội, ảnh sắp xuống ‘đón’ cô rồi!”

Nói dứt câu!

Vương Cầu bị trói gô như bánh tét, bị lôi từ văn phòng ra.

Cùng với Thẩm Quyên và hai lão già căng-tin, cả bọn bị quẳng thẳng ra khỏi công ty.

Vương Cầu cố vẫy tay cầu cứu chú Lưu.

Nhưng vừa thấy tôi và chú Lưu đứng cùng nhau, cả người hắn rũ xuống như cá chết.

Hai đứa đó vừa la hét vừa chửi rủa tôi là đồ lừa đảo, hứa sẽ quay lại trả thù.

Tiếc là… cơ hội đó không bao giờ đến.

Cảnh sát nhanh chóng đến, còng tay dắt đi.

Cả hai bị cáo buộc tham ô công quỹ, đe dọa và cưỡng ép người khác. Bị tuyên án 20 năm tù.

Coi như ngồi bóc lịch đến bạc tóc.

Sau đó, tôi tiếp tục dọn sạch đám cặn bã còn lại: Linh Mỹ, lão Lưu, và hai ông bà già căng-tin.

Cả bọn quỳ khóc xin tôi cho thêm cơ hội.

Bà già còn niềm nở múc đầy món ngon vào khay, làm bộ phục vụ tử tế.

Tôi lạnh lùng nói:

“Không phải tôi quyết định!”

“Tôi chỉ gọi tất cả những người từng bị mấy người bắt nạt tới đây.”

“Cứ hỏi xem họ có muốn tha cho mấy người không?”

Kết quả: Linh Mỹ, lão Lưu và hai ông bà bị đánh suýt nhập viện!

Tôi còn cố tình tung tin trong ngành.

Từ đó, tên tuổi đám người kia bị bôi đen hoàn toàn, không còn đất dung thân.

Sau khi dọn sạch đám sâu mọt, cả công ty như mở hội.

Tôi còn tổ chức hẳn một buổi tiệc ăn mừng.

Tiểu Viên cảm động ôm tôi khóc nức nở:

“Chị em ơi! Em không ngờ chị lại là bà chủ thật đấy! Vậy là em từng ăn mì gói cùng tỷ phú rồi nha!”

Tôi gật đầu cười:

“Đúng rồi, chị em!”

“Có phú quý thì không phụ nhau!”

“Muốn làm chức gì, em cứ chọn thoải mái! Đừng khách sáo với chị!”

Tiểu Viên ngại ngùng nhìn tôi:

“Thật chứ? Vậy… em muốn làm trưởng bộ phận căng-tin được không?”

Tôi gật đầu:

“Tất nhiên là được rồi!”

“Lương tháng 100 triệu, làm 3 nghỉ 4, cuối năm chia thêm lợi nhuận, vậy có đủ không?”

“Đủ rồi… đủ rồi…”

“Quá đủ luôn ấy chứ!”
 
Back
Top Bottom