Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thuần Phục Bệnh Kiều - Hàn Tê

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,795
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPAWvy3ahmjdNMU-VehqSNeyDr-N-iYBJZsdBGUnMQvzj6F__w5jfu0RaCjFzzVmA02Vg1EBoelblqwOyWxEqIW1Pb1ssvn5zDHMwMt5beT5SGerDF-Fi6e3BDgLMPnFXV0zZs3f_oMVeRDi0qgT0Hl=w215-h322-s-no-gm

Thuần Phục Bệnh Kiều - Hàn Tê
Tác giả: Hàn Tê
Thể loại: Tiên Hiệp, Ngôn Tình, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

1

Tiết Thải Tảo đứng lặng trong viện, từ xa nhìn bóng dáng tiểu sư đệ đang luyện công.



Đây là một bộ công pháp khá kỳ quái, động tác vừa nhanh vừa gấp, thân hình loáng một cái liền lắc mình tránh sang bên trái, kế đó lại đột ngột xoay vòng, dẫm nhẹ lên mũi cỏ, thân ảnh giống như quỷ mị mà biến mất giữa mấy tán cây thấp.



Lại thấy hắn nhún chân một cái, cả người nhẹ như cánh én lao vút lên rồi trong khoảnh khắc lại hạ xuống, tay áo phất phơ, tư thế ấy thoạt nhìn vừa vụng về lại vừa cứng nhắc.



Tiết Thải Tảo ngẩn người.



Nàng vốn định thẳng thắn góp ý, nhưng cẩn thận nhìn kỹ thì phát hiện tuy dáng vẻ có phần lộn xộn, tư thế lại chẳng lấy làm đẹp mắt, thế nhưng tốc độ lại cực nhanh, khí tức cũng rất ổn định, chưa từng để lộ chút sơ hở nào.



Chẳng qua… tiểu sư đệ mặt mày ửng đỏ, rõ ràng là ngượng ngùng.



Tiết Thải Tảo khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ hắn tự ti vì cảm thấy tư thế mình quá xấu xí?”



Nàng bình tĩnh quan sát lại một lượt, cảm thấy động tác ấy tuy không đẹp mắt thật, nhưng công pháp vốn trọng dụng được là được, đâu nhất thiết phải đẹp?



Hiển nhiên, tiểu sư đệ thì không nghĩ như vậy. Hắn càng luyện, mặt lại càng đỏ bừng, cả người xoắn xuýt đến mức không biết nên làm sao cho phải.



Tiết Thải Tảo thầm nghĩ chắc đây là chuyện khó nói của thiếu niên chưa thành thục mà thôi.



Đành phải đợi đến khi trời sáng, tìm dịp hỏi rõ Tiết Huyền xem rốt cuộc chuyện gì.



Nàng không nhịn được tiến lên một bước, ôn hòa mở lời: “Công pháp ấy của ngươi… ta có thể xem kỹ một chút được không?”



Tiết Thải Tảo nói xong thì cười nhạt một tiếng: "Nếu ngươi chịu cho ta xem, ta cũng có thể lấy công pháp đổi với ngươi.”



Có lẽ do ánh nắng ban sáng dịu dàng, hoặc có lẽ bởi lời nói chân thành kia khiến tiểu sư đệ không còn câu nệ như trước, lập tức gật đầu.



Hắn chậm rãi thi triển lại một lượt, động tác vừa làm vừa giảng giải chiêu số và khẩu quyết.



Tiết Thải Tảo nhìn một hồi, rốt cuộc cũng nhận ra chỗ ảo diệu trong đó.



Thì ra bộ công pháp này vốn là một bộ công pháp dung hợp. Người sáng lập hẳn là từng học qua công pháp của các đại tông môn như Lâu Quan, Thượng Thanh, Huyền Bảo… Sau đó lại gom góp tinh hoa của các nhà rồi tự cải biến thành bộ này.



Có thể nói là một bộ công pháp “tập đại thành” cực kỳ đặc sắc.



Tiết Thải Tảo âm thầm cân nhắc, nếu Tiết Huyền mà có thực lực cao thêm vài phần nữa, phối hợp với bộ thân pháp quỷ dị này chỉ e nàng cũng khó mà tránh được đòn đánh lén.



Chỉ tiếc… hiện tại tiểu sư đệ còn quá yếu, tuy có được bộ công pháp dị thường, nhưng chỉ biết tận dụng điểm kỳ dị mà chưa đủ trình độ phát huy, chưa thể lên được mặt bàn.



Tiết Thải Tảo thuận miệng hỏi: “Bộ công pháp này là của vị tiền bối nào sáng lập?”



Đại đa số công pháp đều sẽ lưu lại danh hào của người sáng lập ở phần đầu ngọc giản.



Nghe đến đây, sắc mặt nhu hòa của tiểu sư đệ bỗng nhiên khựng lại, như bị chạm vào chỗ đau.



Hắn nghiêng nghiêng đầu, lắp bắp nói: “Là… học được từ một ma tu.”



Hắn thấp giọng, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi, dè dặt liếc nhìn Tiết Thải Tảo: “Sư tỷ… ta không phải cố ý học ma công.”



Tiết Thải Tảo không hiểu sao trong lòng có chút quái dị.


Nàng trấn định, thong thả nói: “Nếu là ma tu kia truyền dạy, hẳn là cũng lợi hại lắm.”



“Sư tỷ, đó là một tên ma tu.” Tiểu sư đệ vội vàng giải thích: “Chính đạo đều muốn diệt trừ kẻ ấy cho hả giận.”



“Không phải sao?” Hắn cười, hỏi ngược lại.



Tiết Thải Tảo nhìn hắn, tựa như đang nhìn một lão nhân cổ.



“Nếu ma tu kia thực sự là kẻ giết người vô số, tất nhiên phải trừ khử. Nhưng điều đó thì có liên quan gì đến việc hắn sáng lập công pháp thiên tài?”



Nàng nhàn nhạt cười, vỗ vỗ vai hắn: “Muốn chiến thắng được kẻ địch, trước tiên phải học được sở trường của đối phương.”



Bàn tay vừa đặt lên vai, thân thể đối phương thoáng run nhẹ: “Dạ… sư tỷ.”



Hắn ngẩng đầu lên, lại là khuôn mặt tiểu sư đệ quen thuộc ấy.



Tiết Thải Tảo nheo mắt lại.



“Sư đệ có chỗ nào không khỏe sao?” Nàng dò hỏi.



Tiểu sư đệ thoáng ngượng ngùng: “Có chút… Sư tỷ, ta ra ngoài một lát.”​
 
Thuần Phục Bệnh Kiều - Hàn Tê
Chương 1



Tiết Thải Tảo lặng trong viện, từ xa bóng dáng tiểu sư đang luyện công.

Đây là một bộ công pháp khá kỳ quái, động tác nhanh gấp, hình loáng một cái liền lắc tránh sang bên trái, kế đó đột ngột xoay vòng, dẫm nhẹ lên mũi cỏ, ảnh giống như quỷ mị mà biến mất giữa mấy tán cây thấp.

Lại thấy nhún chân một cái, cả nhẹ như cánh én lao vút lên trong khoảnh khắc hạ xuống, tay áo phất phơ, tư thế thoạt vụng về cứng nhắc.

Tiết Thải Tảo ngẩn .

Nàng vốn định thẳng thắn góp ý, nhưng cẩn thận kỹ thì phát hiện tuy dáng vẻ phần lộn xộn, tư thế chẳng lấy làm mắt, thế nhưng tốc độ cực nhanh, khí tức cũng định, từng để lộ chút sơ hở nào.

Chẳng qua… tiểu sư mặt mày ửng đỏ, rõ ràng là ngượng ngùng.

Tiết Thải Tảo khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ tự ti vì cảm thấy tư thế quá xí?”

Nàng bình tĩnh quan sát một lượt, cảm thấy động tác tuy mắt thật, nhưng công pháp vốn trọng dụng là , nhất thiết ?

Hiển nhiên, tiểu sư thì nghĩ như . Hắn càng luyện, mặt càng đỏ bừng, cả xoắn xuýt đến mức nên làm cho .

Tiết Thải Tảo thầm nghĩ chắc đây là chuyện khó của thiếu niên thành thục mà thôi.

Đành đợi đến khi trời sáng, tìm dịp hỏi rõ Tiết Huyền xem rốt cuộc chuyện gì.

Nàng nhịn tiến lên một bước, ôn hòa mở lời: “Công pháp của ngươi… thể xem kỹ một chút ?”

Tiết Thải Tảo xong thì nhạt một tiếng: "Nếu ngươi chịu cho xem, cũng thể lấy công pháp đổi với ngươi.”

Có lẽ do ánh nắng ban sáng dịu dàng, hoặc lẽ bởi lời chân thành khiến tiểu sư còn câu nệ như , lập tức gật đầu.

Hắn chậm rãi thi triển một lượt, động tác làm giảng giải chiêu và khẩu quyết.

Tiết Thải Tảo một hồi, rốt cuộc cũng nhận chỗ ảo diệu trong đó.

Thì bộ công pháp vốn là một bộ công pháp dung hợp. Người sáng lập hẳn là từng học qua công pháp của các đại tông môn như Lâu Quan, Thượng Thanh, Huyền Bảo… Sau đó gom góp tinh hoa của các nhà tự cải biến thành bộ .

Có thể là một bộ công pháp “tập đại thành” cực kỳ đặc sắc.

Tiết Thải Tảo âm thầm cân nhắc, nếu Tiết Huyền mà thực lực cao thêm vài phần nữa, phối hợp với bộ pháp quỷ dị chỉ e nàng cũng khó mà tránh đòn đánh lén.

Chỉ tiếc… hiện tại tiểu sư còn quá yếu, tuy bộ công pháp dị thường, nhưng chỉ tận dụng điểm kỳ dị mà đủ trình độ phát huy, thể lên mặt bàn.

Tiết Thải Tảo thuận miệng hỏi: “Bộ công pháp là của vị tiền bối nào sáng lập?”

Đại đa công pháp đều sẽ lưu danh hào của sáng lập ở phần đầu ngọc giản.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe đến đây, sắc mặt nhu hòa của tiểu sư bỗng nhiên khựng , như chạm chỗ đau.

Hắn nghiêng nghiêng đầu, lắp bắp : “Là… học từ một ma tu.”

Hắn thấp giọng, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi, dè dặt liếc Tiết Thải Tảo: “Sư tỷ… cố ý học ma công.”

Tiết Thải Tảo hiểu trong lòng chút quái dị.

Nàng trấn định, thong thả : “Nếu là ma tu truyền dạy, hẳn là cũng lợi hại lắm.”

“Sư tỷ, đó là một tên ma tu.” Tiểu sư vội vàng giải thích: “Chính đạo đều diệt trừ kẻ cho hả giận.”

“Không ?” Hắn , hỏi ngược .

Tiết Thải Tảo , tựa như đang một lão nhân cổ.

“Nếu ma tu thực sự là kẻ g.i.ế.c vô , tất nhiên trừ khử. điều đó thì liên quan gì đến việc sáng lập công pháp thiên tài?”

Nàng nhàn nhạt , vỗ vỗ vai : “Muốn chiến thắng kẻ địch, tiên học sở trường của đối phương.”

Bàn tay đặt lên vai, thể đối phương thoáng run nhẹ: “Dạ… sư tỷ.”

Hắn ngẩng đầu lên, là khuôn mặt tiểu sư quen thuộc .

Tiết Thải Tảo nheo mắt .

“Sư chỗ nào khỏe ?” Nàng dò hỏi.

Tiểu sư thoáng ngượng ngùng: “Có chút… Sư tỷ, ngoài một lát.”



Lúc trong đầu Tiết Huyền truyền đến một tiếng cảnh cáo lạnh lẽo: “Không dùng thể của .”

Trên mặt còn là vẻ ngoan ngoãn Tiết Thải Tảo nữa mà là nét mặt âm trầm lạnh lẽo.

Lần cái thứ thần thức vẫn luôn thích trào phúng im thin thít như câm. Phải một lúc lâu , mới truyền một câu: “Nàng là thiên tài.”

Thanh âm mang theo vẻ khiêu khích, trào phúng.

Tiết Huyền đáp, chỉ điều động thần thức hóa thành một đạo kiếm quang sắc bén, lạnh lùng đ.â.m thẳng về phía đối phương.

Đối phương né tránh, chỉ lạnh châm chọc.
 
Thuần Phục Bệnh Kiều - Hàn Tê
Chương 2



Tiết Thải Tảo khi hề nhận , sự tình sớm còn đơn giản như nàng nghĩ.

Trong mắt nàng, cái tên tiểu sư bất quá chỉ là một kẻ còn non nớt, mang chút tâm tư chim non quấn quýt bên mà thôi. Dù rằng vài vị sư tỷ, sư trong môn phái mềm lòng, từng đôi khuyên nàng nên dẫn Tiết Huyền cùng tu tập, nhưng bản nàng đối với việc chỉ điểm một tân nhân hứng thú.

So với việc , nàng thà dành thêm thời gian luyện thêm vài bộ tiên pháp, hoặc tìm chỗ yên tĩnh lĩnh ngộ một hai huyền ảo của đạo trời, còn hơn.

Bởi lẽ, Tiết Thải Tảo bằng danh.

Người đời đến cái tên Tiết Thải Tảo, thường ngỡ là một nữ tử văn nhã, dung nhan tựa tiên nga, phẩm tính như ngọc. Quả thật nàng sinh một gương mặt thanh tú, diễm lệ khác thường, dáng vẻ mảnh mai mà khí chất tựa sương khói. kỳ thực, nàng là một từ võ nhập đạo, tính tình cương liệt, sát khí dày đặc.

Trong mắt nàng, sự đời gì là một roi giải quyết . Nếu chỉ chứng tỏ nàng đánh đủ nặng, xuống tay đủ độc. Đến , nhất định tay tàn nhẫn hơn, tuyệt nương tình.

Cũng bởi vì tính nết mà phụ nàng một vị danh sĩ trăm năm nhờ họa kỹ siêu phàm mà một đêm ngộ đạo, bước chân tiên đồ, nay vẫn còn là nhân vật nổi danh phong nhã trong tu chân giới thở dài tuyệt vọng thôi.

Vị phụ , cả đời lấy cầm kỳ thư họa, phong hoa tuyết nguyệt làm thú vui. Bình sinh chỉ một nỗi ăn năn: gối chỉ sinh một đứa con gái duy nhất, mà tiếc nàng chẳng hề kế thừa lấy nửa điểm tao nhã, càng lấy chút nghệ thuật tu dưỡng nào.

Tiết Thải Tảo sinh là để cầm roi trấn sát yêu ma, chứ tuyệt chẳng để nâng bút họa mai, gảy cầm đối nguyệt.

Mà bản nàng, cũng chẳng mấy để tâm đến ý đồ ngấm ngầm ẩn giấu những hành động mờ ám của Tiết Huyền. Nàng chỉ đơn thuần cảm nhận một tia nguy cơ mơ hồ.

Nhất là đối phương thế mà thể mò tới ngay cửa động phủ nàng, mà mãi đến khi gần sát nàng mới phát hiện sự tồn tại của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thật sự quá đáng sợ.

Nàng âm thầm tính toán trong bụng. Tiết Huyền nhập môn tới nay đầy nửa năm, mà cái giấu tung thuật tu luyện đến trình độ .

Chẳng lẽ tiểu tử tính dựa giấu tung thuật để nhập đạo?

Nếu thật như thế… thì còn gọi gì là chính đạo nữa!

Nghĩ đến đây, Tiết Thải Tảo thầm nghiến răng, bụng đầy oán hận.

Chuyện truyền ngoài, thì thể diện một vị sư tỷ tu hành nhiều năm như nàng còn để nữa?

Quyết định !

Từ nay về , trong các buổi luyện tập, nhất định dốc sức gia tăng phần huấn luyện cảm giác thở, phân biệt ẩn tàng khí tức và truy tung hành tung cho thật nghiêm cẩn mới .

Không thể để cái tên nhãi con lẻn tới cửa động phủ một nữa.

Nếu còn dám bén mảng tới…

Nàng nắm chặt roi trong tay, trong mắt lóe lên một tia lãnh ý.
 
Thuần Phục Bệnh Kiều - Hàn Tê
Chương 3



Tiết Thải Tảo thật ngờ, cái tên nhãi ranh mò đến cửa động phủ nữa, mà còn nhanh đến như .

Thời gian: Sáng sớm, nửa tháng .

Địa điểm: Trước cửa động phủ của nàng.

Tiết Thải Tảo chỉ cảm thấy huyết áp trong mà dâng cao.

Một thiếu niên vận y phục đen nhánh, lúc đang cuộn tròn ngủ say sưa ngay cửa động phủ nàng. Bị nàng lặng một lúc lâu cũng chẳng tỉnh dậy.

Đến khi nàng nhẹ nhàng đau ngứa mà quất cho một roi, mới giật nảy , trừng to hai mắt.

Phát hiện là nàng, thiếu niên vội vàng lộ vẻ mặt nịnh nọt, tự giác kéo ống quần dậy, lấy lòng: “Sư tỷ, … động phủ của , chỉ là ở bên ngoài đợi một lát thôi.”

Hắn đoạn, còn cẩn thận dùng tay vạch một vòng nho nhỏ quanh chỗ , thành thật khai báo: “Chỗ , sẽ tự dọn sạch, tuyệt đối làm bẩn nơi .”

Tiết Huyền trong lòng nghĩ: "Hỏng , tối hôm qua đầu tiên theo tới tận cửa động phủ của sư tỷ, kích động quá nên ngủ quên mất."

Rõ ràng lẽ chuồn lúc trời còn sáng.

Hắn thầm mắng chính bất cẩn, tự trách hối hận.

Trong đầu, thần thức quỷ dị lạnh lẽo buông lời châm chọc: "Chậc… thế thì chán ghét thậm chí là g.i.ế.c đấy."

Tiết Huyền cắn môi, cách nào phản bác.

Hắn cúi đầu, dáng vẻ vô cùng ủ rũ, tựa như con ch.ó nhỏ chủ nhân trách phạt.

Sau đó liền túm cổ áo nhấc lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiết Thải Tảo mặt mày trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Ngươi tu luyện ẩn tung thuật bao lâu ? Trước đây từng sư phụ chỉ dạy ?”

Tiết Huyền mắt rời nàng nửa phần, ánh mắt chuyên chú si mê, xen chút cẩn trọng, tham lam mà dám lộ liễu.

Hắn cẩn thận tính nhẩm, đáp: “Bảy tháng, năm ngày, ba canh giờ.”

Sau đó, thiếu niên khom , ánh mắt khẩn thiết: “Sư tỷ, sai . Nếu giết, xin cứ xuống tay, chỉ xin đừng đuổi .”

Tiết Thải Tảo mà cau mày, căn bản hiểu trong đầu tiểu sư đang nghĩ cái gì.

Nàng trầm mặc một lúc, mới : “Thế . Từ hôm nay trở , ngươi chỉ phép theo bên cạnh . Nếu để phát hiện ngươi vụng trộm bám theo, liền lập tức cút về chỗ ở của .”

Nói đến đây, nàng dừng một chút, cam lòng thừa nhận bản khả năng sẽ bám theo thành công, nhưng vẫn tiếp: “Nếu… nếu giống như hôm qua mà ngươi lén theo , thể thưởng cho ngươi ít đan dược, bùa chú mấy món linh tinh khác mà ngươi .”

Tiết Thải Tảo là loại nữ tử dễ nổi nóng. Dù phát hiện bản theo dõi thành công, nàng cũng chỉ cảm thấy tự tôn sỉ nhục nặng nề.

Dù nàng luyện võ nhiều năm, am hiểu dùng tiên, đối với tiếng động xung quanh vô cùng mẫn cảm, mà để tên tiểu tử mới nhập môn mấy tháng theo dõi mà phát hiện.

Nếu là kẻ ám sát…

Tiết Thải Tảo hít sâu một , trong lòng tự mắng bản quá khinh suất.

Tiết Huyền ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy kinh hỉ, bộ dạng như đặc xá.

“Tạ ơn sư tỷ! Ta nguyện ý!”

Còn loại chuyện ? Hắn kích động đến mức ngón tay cũng run lên.

Ngay cả cái thần thức quỷ dị trong đầu cũng buồn mở miệng châm chọc nữa.
 
Thuần Phục Bệnh Kiều - Hàn Tê
Chương 4



Lâu Quan Tông vẫn lấy tôn chỉ “Sư phụ dẫn cửa, tu hành cậy bản ” làm tông chỉ hành đạo. Cho nên đám sư trưởng ở đây phần lớn cũng chẳng mấy khi quản đồ . Nhập môn , mỗi tự chọn mấy môn thuật pháp, thích luyện cái gì thì luyện, luyện thì luyện, ai luyện thành thì hưởng. Sư phụ chỉ chịu trách nhiệm lúc thu đồ uống ngụm , nhận một lạy, về nếu tử đánh chết, thuận tiện đòi một cái công đạo mà thôi.

Sư phụ của Tiết Thải Tảo từng vỗ vai nàng mà bảo: “Con đường tu hành dài dằng dặc, kẻ theo bên lâu nhất, mãi mãi chỉ là chính ngươi.”

Nói xong thì quăng tay áo bỏ .

Khi , Tiết Thải Tảo còn nhỏ, mà ngưỡng mộ thôi, cảm giác như sư phụ quả thật là bậc cao nhân thế ngoại, ngôn từ chất chứa đại đạo huyền cơ. Về lớn lên, mới hôm sư phụ đang hẹn đánh cùng chân nhân tông bên cạnh, xong câu liền vội vã chạy tới.

cũng đúng là vì lối dạy bảo thế , cho nên nàng từ bé quen tự mày mò, tìm đường học nghệ. Có vấn đề thì hỏi sư trưởng, mà hỏi cũng chỉ mấy câu đại khái: “Trước tiên làm thế thế , tiếp đó thế nọ thế nọ, đơn giản thôi mà. Sau đó cứ thế mà luyện, ắt thành thôi, ?”

Nói chung sự tùy ngộ tính.

Lối giáo dục tự nhiên hợp với tuyệt đại đa tu sĩ. may mắn, Lâu Quan Tông cho phép xuất nhập tự do, chỉ cần trả công pháp đầy đủ, ai thì . Thường thì mỗi khóa thu đồ , cuối cùng lưu chẳng bao nhiêu .

Những kẻ ở , đều thể vỗ n.g.ự.c tự xưng là “thiên tư dị bẩm, ngộ tính hơn ”.

Tiết Thải Tảo chính là một như . Từ nhỏ đến lớn, nàng mang danh thiên tài, tới cũng nể sợ. Dù đôi khi gặp đối thủ mạnh tay, nhưng nàng tính tình cứng cỏi, lòng tin vững vàng, vấp ngã cũng tự dậy, tiếp tục luyện tập, sớm muộn cũng sẽ vượt qua.

Nói cách khác, đến nay nàng vẫn từng thực sự ai đè đầu cưỡi cổ về mặt thiên phú.

Chỉ là, hiện tại… nàng bắt đầu mơ hồ hiểu tại đám từng nàng đánh bại năm xưa, nàng bằng ánh mắt căm giận, bất lực, chút bất đắc dĩ và khó chịu.

A!!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vì cớ gì mà tên nhóc lưng nàng , chẳng khác nào hóa thành một cơn gió cái bóng, cứ thể len lỏi theo nàng, mà nàng phát giác ?

Tiểu b**n th** cúi đầu, dáng vẻ ngượng ngùng mà theo nàng, cứ như đang thì thầm đa tạ.

Đa tạ cái đầu nhà ngươi !

Tiết Thải Tảo nghiến chặt răng, lạnh giọng : “Ngày mai đến!”

Nàng giận đến run .

Tiểu sư phía thì vẻ mặt hí hửng, tự lăn cửa động phủ của nàng, lấy nửa câu đòi thưởng, dáng vẻ như chỉ cần ở chỗ đó thôi là phần thưởng lớn nhất đời .

Tiết Thải Tảo mà thấy bực , vung tay ném cho một lọ linh đan trị thương hạng nhất. “Phần thưởng đó! Cút về phòng mà ngủ !”

Nằm ngoài cửa thành bộ dạng gì thế ?

Tiểu sư chút ấm ức, từ tốn nhặt lọ linh đan lên, dè dặt đặt cửa động phủ nàng, giọng nhỏ như muỗi: “Sư tỷ… đổi lấy một phần thưởng khác.”

Hắn vẫn ở đó, chịu .

Tiết Thải Tảo bỗng nhớ tới một giống tiểu động vật tiểu cẩu con phe phẩy đuôi, ánh mắt ướt dầm dề y hệt.

Nàng chẳng hiểu tại tự uốn éo thành cái bộ dạng thế , mà tính tình nàng cũng cho phép thẳng mấy lời chế giễu , thế là đành xoay trong động phủ, mặc kệ.
 
Thuần Phục Bệnh Kiều - Hàn Tê
Chương 5



Từ đó về , mỗi ngày của Tiết Thải Tảo liền chuyên tâm luyện tiên, tìm tỷ thí luận đạo, biến thành luyện... quất sư .

Tiết Huyền mỗi ngày nàng đuổi đánh, nhưng tên tiểu quỷ chẳng những thấy chán, ngược càng ngày càng thành thạo. Thân pháp quỷ dị vô cùng, đến độ mấy suýt chạm mặt nàng.

Dĩ nhiên, Tiết Huyền tuy lớn gan, nhưng cũng thật sự dám động dung nhan của sư tỷ nhà . Chỉ là mỗi khi trốn thoát sát sát bên cạnh, liền lén vươn một ngón tay hư vẽ một đường ngay mặt nàng, như thể chọc ghẹo.

Không hề gây thương tổn, nhưng tính chất khiêu khích, vũ nhục ý vị cực kỳ cường liệt.

Tiết Thải Tảo chọc giận mấy ngày liền, nhưng cũng dần dần trấn định . Đã thế thì càng đánh càng hăng.

Nàng nghĩ: “Nếu mắt thấy, thì nhắm mắt . Nếu tai , thì phong bế thính giác.”

Trầm tâm tĩnh khí, cảm giác từng luồng gió động, từng cánh lá rơi trong thiên địa.

Ai dám xuất hiện quỹ đạo của chúng, nàng liền lập tức vung roi quất xuống!

Tiên trượng trong tay phát tiếng xé gió sắc bén, mạnh mẽ vô cùng.

Tiết Huyền roi lao thẳng về phía .

Tuy rằng giấu khá, nhưng rốt cuộc mới chỉ nhập môn lâu, linh lực trong thể nội còn mỏng, tránh thoát một roi cũng chẳng chắc chắn.

Nghĩ một lúc, dứt khoát yên bất động.

Mấy hôm , mỗi sư tỷ phát hiện , còn cảm thấy mất hứng. Bởi vì khi nàng tức giận, dáng vẻ thật vô cùng.

Đương nhiên, bây giờ dung nhan lạnh nhạt, đôi mắt nhắm nghiền, chuyên chú cảm giác cũng kém.

Tiết Huyền cong khóe môi, nở một nụ nhàn nhạt, đôi mắt chớp mà chằm chằm roi tiên đang vung tới.

Hắn nghĩ: "Quất xuống , để một dấu roi cũng . Có thể làm dấu tích sư tỷ từng đánh , còn sợ gì nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ thấy roi tiên đến sát mặt, mà đúng thời khắc , tay cầm roi của Tiết Thải Tảo chợt khẽ rung lên, đuôi roi xẹt qua sát bên má , cuối cùng dừng đầu vai.

Tiết Thải Tảo mở to mắt, nhíu mày hỏi: “Vì né?”

Tận đến khi roi sắp hạ xuống, nàng mới chợt nhớ . Trước mắt đối thủ ngang hàng như khi, mà là một tiểu sư mới nhập môn bao lâu, thể chịu nổi một roi của nàng?

Lúc mới gấp rút thu bớt lực đạo, đổi hướng tiên trượng.

Tiểu sư vẫn cúi đầu, hàng mi dài phủ bóng xuống đôi mắt, giống như dọa đến mức dám ngẩng đầu.

Tiết Thải Tảo thoáng dịu giọng, một câu: “Xin .”

Dù , ngữ khí vẫn cứng rắn như cũ.

Nàng thật sự nên bồi tội như nào, dứt khoát mở túi Càn Khôn, lấy một đống công pháp tiên tịch, trân thư dị bảo, bày như hàng quán, xếp đầy mặt tiểu sư .

Trong đó ít là do nàng tự tay đoạt , càng nhiều là các vị trưởng bối ban tặng, món nào cũng là thứ khó cầu.

Nàng cũng chẳng lấy làm xót của, nhướng cằm, ý bảo: “Chọn , thích cái nào thì lấy.”

Tiểu sư thoáng sửng sốt, giống như thụ sủng nhược kinh, ngẩng đầu lên nàng.

Lại xuất hiện cái ánh mắt ướt đẫm giống như cún con vứt bỏ .

Nhìn mà ngứa ngáy, đánh thêm vài cái.

Tiểu sư vội vẫy tay, thẹn thùng : “Sư tỷ thắng … nên nhận.”

Tiết Thải Tảo lập tức đào một cái tắc tay , mạnh mẽ nhét .

“Dông dài làm gì, nam nhân đấy?”

Tiết Huyền: ?
 
Thuần Phục Bệnh Kiều - Hàn Tê
Chương 6



Ngày đó, trời đổ mưa lớn.

Sấm sét ầm ầm, linh khí hỗn loạn.

Tiết Thải Tảo từ trong sơn cốc trở về, cả lấm lem bùn đất, áo choàng rách tả tơi, tay còn xách theo đầu một con yêu thú cấp bảy.

Bên ngoài động phủ, vẫn là tên tiểu sư đó, ôm gối co mái hiên, mưa tạt ướt sũng, tóc tai dính sát mặt, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Nhìn thấy nàng trở về, lập tức dậy, lảo đảo mấy bước, cẩn thận che ô cho nàng.

Tiết Thải Tảo cau mày: “Ngươi ở đây làm gì?”

Tiểu sư nhỏ giọng: “Ta đợi sư tỷ.”

“Ngươi ngốc ? Mưa lớn thế , phòng tránh ?”

Tiểu sư cụp mắt, thấp giọng: “Ta sợ nếu , lúc sư tỷ về thấy , sẽ vui.”

Nói xong câu đó, ngu ngốc một tiếng.

Tiết Thải Tảo trong lòng như thứ gì đó mềm nhũn, mắng, chẳng mắng kiểu gì.

Cuối cùng chỉ thở dài: “Vào trong.”

Tiểu sư , lập tức sáng bừng hai mắt, hí hửng chạy theo nàng động phủ.

Lần đầu tiên, Tiết Thải Tảo phá lệ nấu một ấm canh linh chi ngọc trúc, để mặt .

“Uống , cảm thì ráng chịu.”

Tiểu sư cảm động đến mức hai mắt đỏ hoe, tay run run bưng chén, uống từng ngụm nhỏ.

Đêm hôm , mưa ngớt.

Tiết Thải Tảo trong phòng, tiếng mưa tí tách ngoài hiên, bất giác trong lòng chút ấm áp, cũng chút bất an.

Nàng bắt đầu ý thức cái , sợ rằng về dễ đuổi .

Hắn dài mặt đất, ngẩng tay lên mắt.

Đôi bàn tay , chẳng còn giống hơn nửa năm , đầy bẩn thỉu và thương tích chằng chịt nữa. Dần dần, nó mang dáng dấp của một thiếu niên.

Thon dài, săn chắc.

Xuyên qua kẽ hở ngón tay, Tiết Huyền thấy trời và ánh sáng lập lòe của đom đóm.

Là vì sư tỷ, cho nên trời nơi mới rực rỡ đến thế, đom đóm mới tỏa sáng đến thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiết Huyền cố chấp mà nghĩ, chỉ nơi , chỉ bên cạnh nàng, trời và ánh sáng đom đóm mới thể đẽ đến mức khiến dám nhắm mắt , lặng yên chờ đợi một buổi bình minh khác.

Tiết Thải Tảo hề , kể từ khi tiến Lâu Quan Tông, mỗi đêm, Tiết Huyền đều lang thang quanh quẩn gần động phủ của nàng.

Hắn quen thuộc từng cây, từng tảng đá quanh nơi . Những cây đó từng là nơi nương náu, khi trú mưa, khi ngủ quên, khi thì tránh .

Đệ tử nhập môn của Lâu Quan Tông mỗi năm đều nhiều, đám quản sự căn bản mặc kệ bọn họ ban ngày lui tới nơi nào. Đại bộ phận đều hoặc là Tàng Thư Các sách, hoặc các nơi thí luyện, bận rộn chuẩn cho kỳ khảo hạch cuối năm.

Còn Tiết Huyền, ngoại trừ tu hành, việc duy nhất làm chính là lặng lẽ theo Tiết Thải Tảo.

Theo một góc độ nào đó mà , việc theo dõi nàng cũng coi như là một loại tu hành. Không để đối phương, thậm chí là những quen nàng, sư trưởng của nàng phát hiện chuyện còn khó hơn cả việc luyện pháp quyết.

Khi mới bắt đầu, chỉ dám trốn xa phía . Về mới dần dần cả gan mà rút ngắn cách.

Thế nhưng, Tiết Thải Tảo lúc nào cũng ở động phủ, thậm chí lúc nào cũng ở trong tông môn.

Nàng nhiều bằng hữu, thường xuyên cùng họ ngoài đấu pháp, uống rượu vui đùa.

Động phủ của Tiết Thải Tảo ngọn Thanh Mặc Sơn nhỏ bé, linh khí tính là dồi dào, trong mắt khác chẳng đáng giá, bởi nay chỉ nàng chọn nơi làm chỗ ở.

Mỗi khi nàng ở đây, Thanh Mặc Sơn trở nên yên tĩnh vô cùng.

Chỉ khi , Tiết Huyền mới dám ngả lưng cửa động phủ của nàng, tự lừa rằng đang canh giữ cửa nhà cho nàng. Loại ảo tưởng khiến thỏa mãn kích động đến phát run.

Mãi cho đến một ngày, một vị bằng hữu thiết của Tiết Thải Tảo tới bái phỏng.

Tiết Huyền tên họ là gì, đến từ . Hắn chỉ thấy sư tỷ của bỏ dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày, cùng vị bằng hữu trò chuyện đùa.

Tiết Huyền trốn một nhánh cây xa xa xuống, giữa và nàng chỉ cách một con bướm nhỏ mà thôi.

Hắn thấy sư tỷ khuyên uống rượu, tự tay pha , cùng luận bàn đạo pháp.

Hắn thấy đó thể tự do động phủ của sư tỷ, thậm chí còn nhạo rằng cách bày trí trong động phủ giống y hệt một nữ tu.

Mà sư tỷ chẳng hề nổi giận, chỉ liếc nọ một cái bằng đôi mắt lạnh.

Chính ánh mắt , vặn con bướm nhỏ bắt lấy, dường như là đang về phía .

Tiết Huyền suýt nữa ngã từ cành cây xuống.

Sau khi nỗi lòng bình , sắc mặt Tiết Huyền chút biểu cảm mà nghĩ thầm: "Sớm muộn gì cũng g.i.ế.c kẻ , kẻ dám bước động phủ của sư tỷ."

Hắn dám đến gần ngọn đèn của nàng, tại kẻ khác thể?

Nếu lo Tiết Thải Tảo phát hiện, hoặc khác thách đấu, Tiết Huyền nghĩ, sớm nhịn nổi mà động thủ .

Giết sạch những kẻ đặc biệt đó những kẻ sư tỷ đối đãi khác .
 
Thuần Phục Bệnh Kiều - Hàn Tê
Chương 7



Kể từ khi chạm đến ngưỡng đột phá mà cũng chỉ mỗi Tiết Huyền là thể khiến nàng cảm giác Tiết Thải Tảo liền cảm thấy cả thần thanh khí sảng.

mà mấy ngày, mai nở nữa.

Nàng cảm nhận tiểu tử ở .

Mãi về , Tiết Thải Tảo mới lờ mờ nhận , tiểu tử tựa hồ chút tà môn.

Nàng xuất danh môn thế gia, ưa thích rong ruổi bốn phương (đánh là chính). Tuy công pháp dám xưng là thông tường khắp thiên hạ, thì cũng xem tám chín phần mười. Mà cái pháp mà Tiết Huyền tu luyện tới cảnh giới “đạp phong vô ngân” tuyệt đối loại pháp nhập môn mà Lâu Quan Tông ban phát cho tử thể luyện đến .

Tiết Huyền là do nàng nhặt về từ đám ăn mày ven đường, theo lý mà , tuyệt nên cơ duyên thế .

Bất quá, tu chân giới xưa nay vốn chẳng lẽ thường. Hôm nay còn là kẻ ăn xin đầu đường, ngày mai liền thể hóa thành tiền bối đại năng, chuyện cũng từng xảy .

Có lẽ… tiểu tử quả thực gặp cơ duyên kỳ ngộ gì đó cũng nên.

Tiết Thải Tảo miễn cưỡng áp chế lòng hiếu kỳ của bản . Nàng vẫn luôn trực giác rằng nên tránh xa Tiết Huyền một chút. Tuy rằng tiểu tử mỗi mặt nàng đều ngoan ngoãn cực kỳ.

Vì thế mấy ngày nay, ngoại trừ khi luận bàn tỷ thí, nàng cũng để ý đến tiểu sư , càng rảnh rỗi đến mức ngắm nghía xem tu luyện bộ dạng .

Tiết Thải Tảo thở dài một .

Tối đến.

Tiết Thải Tảo vô mở mắt từ trong đả tọa.

Đáng chết! Vẫn cứ thấy ngứa ngáy trong lòng! Rốt cuộc là cái loại pháp gì…

Nàng rốt cuộc nhịn , quyết định tự xem thử.

Vừa bước khỏi động phủ, thì thấy ngay tiểu sư chẳng hổ vẫn ở một góc cách cửa xa. Tiết Thải Tảo đành miễn cưỡng ép coi như thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không thể , thấy ban đêm vẫn chăm chỉ tu hành như , trong lòng nàng cũng thoải mái đôi chút. Ít nhất còn hơn là loại cần nỗ lực mà cũng mạnh như quái vật.

Có ít kiêng kỵ việc công pháp của khác lén, cho nên Tiết Thải Tảo cũng chẳng thèm che giấu khí tức bản , tùy ý bước gần, trực tiếp thẳng.

Nếu Tiết Huyền lập tức thu thế, nàng cũng sẽ khó xử gì.

Tiết Huyền hiển nhiên cảm nhận ánh mắt của nàng, cả cứng đờ một cách rõ rệt.

Nhờ ánh trăng sáng vằng vặc đêm nay cùng thị lực xuất chúng, Tiết Thải Tảo thấy rõ một mảng ửng đỏ bất ngờ lan lên má và vành tai của thiếu niên.

Quả thực thần kỳ, mặt đỏ bừng cả lên, hệt như phía thứ gì đó đang đuổi theo .

Tiết Thải Tảo nhịn cạn lời.

Nàng nhẫn nại đợi nửa khắc, đối diện với một tên ngốc giống như cái tượng gỗ, chẳng chút chuyển biến nào, vẫn đó máy móc vận công.

Tiết Thải Tảo hít sâu một .

Nàng tận lực dịu giọng hỏi: “Còn luyện luyện?”

Tiểu sư tựa hồ nên trả lời thế nào, ngơ ngác nàng, lắp bắp hỏi:“Tỷ… thấy thế nào?”

Tiểu sư , kiểu gì cũng thấy quá thông minh.

Tiết Thải Tảo nhịn thở dài. “Ngươi cứ luyện tiếp , .”

Nàng khoát tay áo, xoay .

Nàng vốn tưởng rằng tiểu tử đó sẽ thả lỏng đôi chút, ai ngờ đối phương lập tức cụp hẳn xuống.

Tiết Thải Tảo: ?
 
Thuần Phục Bệnh Kiều - Hàn Tê
Chương 8



Đối với một tiểu sư tựa như cây mắc cỡ thế , Tiết Thải Tảo quả thật cũng nên làm thế nào cho .

Hắn vì đỏ mặt? Là tự ti vì tư thế luyện công quá khó coi ? Tiết Thải Tảo bình tĩnh ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng tạm , hơn nữa pháp vốn chẳng câu nệ , dùng là .

Hiển nhiên, tiểu sư nghĩ thế, ngượng ngùng mà xoắn xuýt.

Tiết Thải Tảo đành quy về một chỗ, chắc chỉ là tâm sự vụng vặt của một thiếu niên thành thục mà thôi.

Nàng cũng tiện thêm, quyết định đợi đến ban ngày, tìm dịp làm rõ với Tiết Huyền.

“Sư , pháp của ngươi… thể cho xem một chút chăng?” Nàng thành tâm hỏi: "Nếu ngươi ngại, cũng thể lấy công pháp trao đổi.”

Có lẽ bởi vì ánh nắng ban ngày rạng rỡ, nên tiểu sư cũng còn câu nệ như tối qua. Hắn chút do dự mà gật đầu, còn cẩn thận thi triển chậm từng thức, thậm chí phối hợp với thở mà giảng giải cặn kẽ.

Tiết Thải Tảo rốt cuộc cũng vài phần môn đạo. Bộ pháp thực chất là một loại đại dung hợp, sáng lập hẳn từng nghiên cứu qua pháp của các tông môn như Lâu Quan, Thượng Thanh, Huyền Bảo…, gom góp sở trường trăm nhà, thêm cải biên, quả là một bản hợp tập thành công.

Nếu Tiết Huyền mà thực lực mạnh thêm vài phần, với bộ pháp quỷ dị , Tiết Thải Tảo cũng dám chắc né một chiêu tập kích bất ngờ của nếu như ý làm .

xét tình hình hiện tại, tiểu sư vẫn chỉ dựa thứ thần công b**n th** để giở vài trò vặt vãnh, cũng thể xem là việc đáng kể.

Tiết Thải Tảo thuận miệng hỏi: “Bộ công pháp tên là gì? Sáng lập giả là ai? Thường thì tên sáng lập sẽ khắc đầu ngọc giản .”

Vốn sắc mặt còn ôn hòa, ai ngờ tiểu sư đột nhiên cứng , nghiêng đầu tránh ánh mắt của nàng.

“Là… là từ một vị ma tu mà học .” Hắn mang theo mấy phần thấp thỏm, ngẩng đầu liếc nàng một cái. “Sư tỷ… cố ý học ma công.”

Không vì , trong lòng Tiết Thải Tảo chút cảm giác lạ, song ngoài mặt vẫn thản nhiên, chậm rãi : “Nếu là ma tu mà để , thì cũng coi như lợi hại.”

“Sư tỷ, đó là ma tu mà.” Tiết Huyền thấp giọng . “Chính đạo gặp thì tất trừ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không ?” Hắn khẽ hỏi.

Tiết Thải Tảo liếc một cái như đang một tên ngốc quê mùa.

“Nếu kẻ đó sát nhân vô , thì tất nhiên tru diệt. mà chuyện thì liên quan gì đến việc thể sáng lập một bộ công pháp thiên tài?”

“Nắm bắt sở trường của kẻ địch, mới thể đánh bại .” Nói đoạn, nàng vỗ vỗ bả vai của .

Bàn tay chạm tới, thể thiếu niên khẽ run lên. “Vâng… sư tỷ.”

Hắn ngẩng đầu, là gương mặt Tiết Huyền quen thuộc.

Tiết Thải Tảo nheo nheo mắt.

“Sư … chỗ nào khỏe ?” Nàng thử dò hỏi.

“Một chút.” Tiểu sư vẻ ngượng ngùng. “Sư tỷ, … ngoài một lát.”



"Không động thể ." Trong đầu , một đạo thần thức lạnh lẽo quát khẽ.

Trên mặt Tiết Huyền, còn vẻ ngoan ngoãn mỗi khi đối mặt Tiết Thải Tảo nữa, đó là ánh mắt lạnh lẽo, âm trầm.

Cái thần thức xưa nay vẫn ưa cợt nhả im lặng như kẻ câm, hồi lâu chẳng thấy động tĩnh, một lúc mới truyền một câu: “Nàng bảo là thiên tài đấy.”

Mang theo vài phần khiêu khích.

Tiết Huyền đáp, lập tức thúc giục thần thức bản hóa thành một đạo lợi kiếm, mạnh mẽ đ.â.m về phía đối phương.

Đối phương tránh cũng chẳng né, chỉ lạnh lùng bật mấy tiếng châm chọc.
 
Thuần Phục Bệnh Kiều - Hàn Tê
Chương 9



Nhận thấy sư học pháp nhanh lạ thường, Tiết Thải Tảo cũng che giấu, cố ý thu liễm pháp lực, từng chiêu từng thức vận chuyển chậm rãi, ngầm truyền thụ những gì bản tu tập.

Nàng tự bản lĩnh bằng đối phương tuyệt diệu như , trong lòng ngờ vực càng sâu. Vì thế, Tiết Thải Tảo hỏi: “Ngươi học công pháp gì? Chỉ cần là từng luyện qua, đều thể truyền thụ cho ngươi.”

Tiết Thải Tảo ngẩng đầu .

Hôm nay, sư là bộ dạng chút quái dị .

Y hệt buổi chiều hôm qua.

Tiết Thải Tảo chẳng nên lời là lạ chỗ nào, rõ ràng dung mạo cử chỉ đổi, nhưng mắt khiến nàng bản năng cảm thấy nguy hiểm. Bị ánh mắt đối phương dán chặt lấy, gáy Tiết Thải Tảo lông tơ dựng , cảm giác lạnh lạnh.

Nàng âm thầm cân nhắc, quyết định thử một phen.

Nếu quả thật là…

Kẻ đang mượn thể Tiết Huyền chẳng đoán suy tính trong lòng nàng, chỉ tiện tay chọn đại một khối ngọc giản đưa : “Sư tỷ, học cái .”

Là một khúc nhạc quyết.

Tiết Thải Tảo nhướng mày. Nàng do dự, giơ tay làm động tác nhỏ, hiệu: “Ta cũng chỉ một ít mà thôi.”

Hiếm khi mặt sư mà nàng lộ vẻ sinh động, bộ dáng như sợ mất mặt. "Tiết Huyền" ngẩn , khoé môi cong lên nụ nhạt: “Sư tỷ, xin chỉ giáo.”

Tiết Thải Tảo lấy từ trong túi Càn Khôn một chiếc lá cây xanh biếc, sắc lá tươi mượt, ánh sáng mơ hồ lưu chuyển. Nàng đặt lá cây nơi môi, cẩn thận khống chế thở, thổi từng âm tiết.

Nếu bình tĩnh mà đánh giá, tiếng sáo của Tiết Thải Tảo kỳ thật cũng tệ, nhưng xét về đạo ý hàm chứa trong khúc nhạc, so với tiên pháp chân chính vẫn còn kém xa.

"Tiết Huyền" lặng lẽ .

Với tu vi của hiện giờ, dù là Tiết Thải Tảo ở thời kỳ đạo cảnh cũng chẳng tính là gì. Cho nên, , chỉ đơn thuần là mà thôi.

Tiếng sáo lá vang vọng, quanh quẩn bên tai.

Người thổi sáo hiển nhiên tự học nghệ tinh, thổi một hồi liền dứt khoát buông bỏ việc cố mang nhạc quyết tiếng sáo, tuỳ ý chuyển sang một khúc khác.

Ban đầu còn khoan thai ung dung, dần dần chuyển thành linh hoạt hoạt bát.

Thi thoảng đoạn đại khái là quên khúc phổ, Tiết Thải Tảo cũng chẳng thèm để tâm, khéo léo xoay chuyển thành đoạn khác, thoải mái vô cùng.

"Tiết Huyền" cần đưa thần thức thức hải cũng , tên tiểu quỷ thật sự hẳn là đang tức c.h.ế.t trong đầu .

Nghĩ , tâm tình thêm mấy phần.

Đợi Tiết Thải Tảo thổi xong, còn chủ động vỗ tay, tỏ ý tán thưởng.

Tiết Thải Tảo hiếm khi chút thẹn thùng, khẽ vẫy tay, ánh mắt né tránh: “Ta dùng võ nhập đạo, mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt thế vốn chẳng rành lắm. Phụ ép học một ít để làm trò tiêu khiển thôi, từng để tâm luyện thành thạo.”

"Tiết Huyền" thầm nghĩ, tên tiểu quỷ thật chắc chắn lúc nếu thấy nhất định sẽ hết lời tâng bốc nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trước , vô cùng khinh thường cái dáng vẻ vờ vịt đó của tên nhóc, nhưng hiện tại nghĩ … khen vài câu dường như cũng chẳng chuyện khó.

Coi như đáp nàng câu “thiên tài” khi .

Hắn đang ngẫm nghĩ lựa lời, chợt bên tai tiếng đột ngột vang lên: “Đạo hữu , định đóng vai tới bao giờ nữa?”

Hắn ngẩng phắt đầu.

Chỉ thấy Tiết Thải Tảo khoé môi cong cong, ánh mắt sắc bén mà trêu chọc, đầu ngón tay còn đặt lên chiếc lá xanh trong tay.

“Ngươi Tiết Huyền.”

Nếu là Tiết Huyền thật sự, với cảnh giới thấp kém của , sớm nàng dẫn nhạc cảnh trong tiếng sáo , làm gì chuyện còn tỉnh táo đây .

Sắc mặt "Tiết Huyền" lập tức trầm xuống.

Một lát , khoé môi hiện lên nụ giảo hoạt: “Để Tiết Huyền tự với ngươi , sư ~tỷ~.”

Hắn cố ý kéo dài âm cuối.

Tiết Thải Tảo chớp mắt, bình tĩnh đối phương.

Chỉ trong chớp mắt, kẻ đối diện liền hoá thành bộ dáng tiểu sư quen thuộc.

Tiểu sư lúc sắc mặt u ám, đầy lửa giận, bản năng thu liễm mặt nàng nhưng thất bại. Môi mím chặt, há miệng mấy gì, tức giận ủy khuất: “Sư tỷ… ngày nhất định sẽ cho .”

Tiết Thải Tảo chẳng hiểu vì , nhưng trong lòng bỗng nảy lên một ý nghĩ mơ hồ.

Cái gọi là “ngày ” , e là đợi đến lúc Tiết Huyền xử lý xong kẻ trong thể mới thể mở lời.

Rốt cuộc, bộ dạng tiểu sư lúc quả thực giống như thật sự g.i.ế.c .

Tiết Thải Tảo cũng cưỡng ép, chỉ lặng lẽ quan sát , mãi một lúc lâu mới trầm giọng : “Tiết Huyền, bất kể ngươi gặp chuyện gì, cũng chớ vượt quá giới hạn.”

Câu chỉ nhắm đến Tiết Huyền, mà đồng thời là lời cảnh cáo gửi tới đạo hữu nguy hiểm đang ẩn trong thể .

Tiết Huyền hiểu ý.

Hắn ngoan ngoãn cúi đầu, tay trong tay áo nắm chặt, dùng sức đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, đầu ngón tay hằn sâu lòng bàn tay.

Môi mấp máy, cuối cùng khẽ hỏi: “Sư tỷ… còn thể thổi khúc nữa ?”

Tiết Thải Tảo khẽ , cố ý bắt chước ngữ điệu giảo hoạt của nọ, thản nhiên đáp: “Chuyện của ngày .”

Nói đoạn, nàng hả hê thấy khóe môi sư càng mím chặt hơn, tức tối đến phát run.

Đây là…

Một món trả thù nho nhỏ của Tiết Thải Tảo.
 
Back
Top Bottom