Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thứ Nữ Nàng Ấy Muốn Tranh Sủng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP3T5ZLXLeujQVdVVf1w3ZsZYrmOsvalqbb9ui3BxHeo7CKaAyg0imKoRUdU9T04uDIMKwijmPy6EDfd3BgHHDU4VEFdPaD64iMx8mZ2k1uITf_T2hJ3MgCqlDDSqM3lb1Clk6UtWvQZdJVjTPMKkVe=w215-h322-s-no-gm

Thứ Nữ Nàng Ấy Muốn Tranh Sủng
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cung Đấu, Nữ Cường, Cổ Đại, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta và đích tỷ cùng được ban cho Tấn vương. Nàng ta làm trắc phi, còn ta chỉ là một thị thiếp.

Nàng ta nói: “Ta và Vương gia là tình sâu nghĩa nặng từ nhỏ, không giống với đám nữ nhân chốn hậu viện này.”

Khi Lưu trắc phi bày mưu để kéo Tấn vương đi. Nàng ta hụt hẫng, nhưng vì sĩ diện nên không thể hạ mình tranh sủng.

Là thị thiếp, ta chẳng có gì để giữ thể diện, nên cầm cây trâm của nàng ta đi tìm Vương gia.

Đêm ấy, Vương gia hồi cung và cùng nàng ta động phòng hoa chúc.

Sau đó, đích tỷ trách móc ta: “Ngươi không cần làm những chuyện khiến Vương gia khó xử, còn gây thù chuốc oán với các phi tần khác.”

Không lâu sau, Tấn vương đăng cơ, phong cho nàng ta vị trí thấp hơn Lưu quý phi.

Trong ngự hoa viên, ta thay nàng ta lên tiếng đối đầu với Lưu quý phi: “Đích tỷ của ta không tranh không giành, mong quý phi đừng quá đáng.”

Lưu quý phi muốn dùng gậy phạt đánh ta, đích tỷ lại lạnh nhạt nói: “Dư quý nhân nói năng hàm hồ, không biết tôn ti, phạt là phải.”

Đám thái giám vốn tay nặng chân thô, thấy không ai cầu xin cho ta, bèn thuận theo ý Lưu quý phi mà đánh ta đến c h ế t...​
 
Thứ Nữ Nàng Ấy Muốn Tranh Sủng
Chương 1: Chương 1



1.

Ta quay về đúng ngày được gả vào Tấn Vương phủ.

Thẩm ma ma bên cạnh đích tỷ đi dò la tung tích của Tấn Vương, nói: “Không xong rồi, trắc phi nương nương, Vương gia bị Lưu trắc phi giữ lại, e rằng không thể đến viện của chúng ta.”

Đích tỷ như bị sét đánh ngang tai, hôm nay là ngày đầu tiên nàng ta vào phủ Tấn Vương làm trắc phi.

Còn ta, chẳng qua chỉ là thị thiếp theo hầu.

Nàng ta đau buồn, cầm tay ta nói: “Ta với Vương gia là tình sâu nghĩa nặng từ nhỏ, khác hẳn đám nữ nhân chốn hậu viện này. Hắn nhất định sẽ đến thôi.”

Đích tỷ lấy ra cây trâm định tình Tấn Vương tặng, kể về chuyện nàng ta và Tấn Vương từ thanh mai trúc mã, đến khi thấu hiểu và yêu thương nhau.

Nàng ta nhìn ta bằng ánh mắt đầy thất vọng, đau khổ đến cực điểm.

Kiếp trước, nàng ta cũng nói những lời dối trá như thế.

Ta đã tin là thật, cho rằng tình cảm Tấn Vương dành cho nàng ta cực kỳ sâu đậm, nhất định là do Lưu trắc phi không từ thủ đoạn, mới chiếm được Vương gia.

Thấy ta đ ờ người ra, đích tỷ lại nói: “Thanh Trúc, muội là muội muội thân thiết nhất của ta, còn Vương gia là người mà ta yêu thương nhất.”

“Thật đáng tiếc, nếu Vương gia không bị Lưu thị giữ chân lại, ta có các người bên cạnh, chắc chắn sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời này.”

Ta cúi mắt, che giấu sự mỉa mai và lạnh lùng trong ánh mắt.

Lời của nàng ta, giờ đây ta chẳng tin lấy một chữ.

Tấn Vương với nàng ta làm gì có tình ý sâu nặng?

Nếu thật sự yêu mến nàng ta như vậy, sao trong ngày đại hỷ, hắn lại để mình bị “những nữ nhân” trong lời nàng ta trói chân?

Chẳng qua nàng ta không muốn mất hết mặt mũi tranh giành tình cảm mà thôi.

Dù sao, chỉ khi nàng ta tỏ ra thanh cao không màng, Tấn vương mới nhận thấy nàng ta không tranh không đ o ạ t.

Giờ đây, đích tỷ cần có người đứng ra nhắc nhở Tấn vương về đêm động phòng với nàng ta.

Thấy ta không phản ứng, đích tỷ lại nói tiếp: “Sau này vương gia nể mặt tỷ, nhất định sẽ đối xử tốt với muội.”

Kiếp trước ta thật n g u n g ố c, coi nàng ta là tỷ muội, sợ nàng ta t h ấ t s ủ n g, Tấn Vương sẽ g h ẻ l ạ n h chúng ta, nên g i ậ t lấy trâm hoa từ tay nàng ta, chạy đến viện của Lưu trắc phi tìm người.

Ta đã tìm được Tấn vương.

Nhưng cũng vô cùng n h ế c h n h ác.

Vì xông vào biệt viện, ta và đám nha hoàn, bà tử bên viện của Lưu trắc phi đã x ô x á t không ra gì.

Tấn vương thấy bộ dạng ta như vậy, liền mắng: “Thứ nữ chính là thứ nữ, không có phép tắc, không ra thể thống!”

Lưu quý phi cũng nhìn ta với ánh mắt c ă m g hét.

Ánh mắt ả dừng trên mặt ta một lúc lâu, rồi cười nói với Tấn vương: “Dư thị thiếp có dung mạo xinh đẹp nhưng e là không biết cách hầu hạ vương gia, chi bằng giao cho Tưởng ma ma dạy dỗ quy củ trước!”

Ta cố hết sức mới đưa được trâm hoa của đích tỷ ra.

Lúc này Tấn Vương mới chợt nhớ ra trong phủ còn chuyện vui, vội vàng đi tìm nàng ta.

Đêm đó, đích tỷ được xuân tiêu một khắc, còn ta phải quỳ cả đêm giữa mùa đông k h ắ c n g h i ệ t để học quy củ.

Sau đó, ta nhiễm b ệ n h hàn, đến lúc c h ế t cũng không chữa khỏi.

Giọng nói của đích tỷ kéo ta ra khỏi ký ức, nàng ta hỏi: “Thanh Trúc, Thanh Trúc?! Muội có nghe tỷ nói không?”

“Vương gia nhất định sẽ đến, phải không?”

Nàng ta gần như ấn cây trâm vào mặt ta.

Ánh mắt ấy, trông thật đáng thương.

Ta chỉnh lại cảm xúc, khuôn mặt hiện vẻ căm phẫn, đáp: “Tỷ tỷ, ta sẽ đi tìm vương gia về cho tỷ!”

Lần này, ta không g i ậ t lấy cây trâm của nàng ta.

Muốn giành sủng ái, chỉ cần dung mạo của ta là đủ, đây là điều đích mẫu đã tính toán khi để ta cùng nàng ta nhập phủ.

Kiếp trước, đích tỷ luôn nói là do nàng ta có thể diện trước mặt Tấn Vương, nên ta mới có cuộc sống thoải mái ở hậu viện của Vương phủ.

Lại còn trách ta là thị thiếp, không biết giữ thể diện, cứ phải tranh giành thay nàng ta.

Ta đã giành lại cho đêm động phòng hoa chúc cho nàng ta.

Nhưng sau đó, nàng ta lại trách ta: “Ngươi không cần phải làm những chuyện khiến Vương gia khó xử, lại còn c h ọ c giận các phi tần khác.”

Nàng ta không hỏi đêm đó ta đi đâu.

Cũng không hỏi Lưu trắc phi đã đối xử với ta thế nào, còn đến chỗ Vương phi để nói xấu ta.

Vương phi chán ghét thị thiếp gây n á o l o ạ n, bèn chuyển ta đến viện xa nhất.

Không được sủng ái, ta càng phải dựa vào đích tỷ.

Ngay cả nha hoàn của ta, Đào Cúc, cũng bí mật lấy lòng nha hoàn của đích tỷ, c h ế g i ễ u ta: “Xuân Lan tỷ tỷ hầu hạ trắc phi nương nương, là chủ tử, đâu như ta, phải hầu hạ tì nữ của chủ tử.”

“Xuân Lan tỷ tỷ, tỷ nói giúp vài lời tốt để ta được hầu hạ trắc phi nương nương nhé?”

Dường như, khi được chuyển qua hầu hạ cho đích tỷ, họ đã cao sang hơn, sánh ngang với ta.

Trong mắt mọi người, ta như một con c h ó mà đích tỷ nuôi, phục vụ ta chẳng có thể diện như hầu hạ đích tỷ…
 
Thứ Nữ Nàng Ấy Muốn Tranh Sủng
Chương 2: Chương 2



2.

Ta nói: “Tỷ tỷ đừng lo, ta sẽ đến viện của Lưu trắc phi, kéo vương gia về đây cho tỷ!”

Sắc mặt của đích tỷ lập tức biến đổi, vì ta không mang theo cây trâm cài của nàng ta mà lại tự ý đi tranh sủng.

Nàng ta cuống cuồng nói: “Như thế... như thế không ổn đâu, muội đừng học theo các nàng ấy tranh giành nhau.”

“Nếu làm vậy, không chỉ đắc tội với Lưu Trắc phi mà còn khiến Vương gia khó xử.”

Nàng ta đã biết rõ vậy, thế mà kiếp trước lại xúi giục ta tranh sủng thay cho nàng ta?

Sự hoảng loạn của đích tỷ không qua mắt được ta. So với việc không nhận được sủng ái, nàng ta tuyệt đối không cho phép Vương gia sủng hạnh ta trước nàng ta.

Che giấu đi nụ cười lạnh lẽo trong lòng, ta gật đầu nói: “Lời tỷ tỷ dạy đúng lắm.”

“Thanh Trúc biết lỗi rồi, xin phép về phòng tự kiểm điểm.”

Vì lễ nghi nên đích tỷ khoác lên mình bộ y phục nặng nề của Trắc phi, không thể đuổi theo ta, mà có muốn cũng đuổi không kịp.

Cây trâm cài vẫn ở trong tay nàng ta, viên ngọc lưu ly sáng lấp lánh dưới ánh nến, phản chiếu rõ nét sự hoảng sợ trên khuôn mặt nàng ta.

Thấy ta chạy đi, đích tỷ mắng Xuân Lan: “Đồ tiện tỳ! Sao ngươi không cản Dư thị thiếp lại một chút?”

“Nếu nàng ta đụng phải lúc Vương gia đến đây, bổn Trắc phi sẽ không tha cho ngươi!”

Ha, kiếp này không có ta làm kẻ c h ế t thay, Tấn Vương sao có thể đến đây động phòng với nàng ta?

Tỷ tỷ thẳng tay t á t một cái vào mặt Xuân Lan, âm thanh giòn giã!

Trước giờ, đích tỷ nổi tiếng là khoan dung, không bao giờ q u á t mắng đánh đập kẻ dưới, bởi nàng ta đã có ta làm tùy tùng, thay nàng ta lo liệu những chuyện không vừa ý.

Nay ta không thuận theo ý nàng ta, nàng ta vừa lo Tấn Vương không nhìn thấy cây trâm, không nhớ đến nàng ta, vừa sợ Tấn Vương sẽ si mê dung mạo của ta, liền trút hết cơn giận lên lên đầu Xuân Lan.

Xuân Lan n u ốt cơn ấm ức, không chỉ phải nhặt lại cây trâm mà còn bị đích tỷ trách móc: “Xuân Lan, bình thường ta đối đãi ngươi không tệ, nhất định phải để vương gia nhìn thấy trâm hoa, hiểu rõ lòng của ta, hiểu chưa?”

Ánh mắt của đích tỷ lúc này vô cùng h u n g ác. Nàng ta sợ Xuân Lan không làm nổi việc này, khiến nàng ta mất cơ hội động phòng hoa chúc, khó mà đứng vững trong vương phủ.

Dù sao Lưu Trắc phi là mỹ nhân xinh đẹp nhất hậu viện của Tấn Vương, cũng chỉ có ta mới có thể sánh được với ả.

……

Không phải làm tùy tùng cho đích tỷ, ta cũng không đi c h ọc giận Lưu Trắc phi, càng không làm Vương phi chán ghét mà đ ày đến viện hoang vắng.

Hiện giờ, viện của ta tuy hẻo lánh nhưng lại tinh xảo, đáng yêu Chân tay ta vẫn lành lặn, không chút đau đớn vì mắc bệnh hàn.

……

Trải qua đêm đầu tiên yên ổn trong phủ, ta bị đánh thức bởi tiếng của nha hoàn Đào Cúc. Nàng ta phàn nàn với đám nha hoàn và bà tử mới được phân vào phủ: “Các ngươi giống ta, thật là đ e n đ ủ i tám kiếp mới phải phục vụ một chủ nhân h è n m ọ n, khom lưng uốn gối như vậy.”

“Chủ nhân của chúng ta, không chỉ không có thưởng, mà Trắc phi nói hoa là màu xanh lá, ngày hôm sau chủ nhân của chúng ta liền phải tìm chậu mai xanh dâng lên.”

Đào Cúc là kẻ sẵn sàng bán chủ cầu vinh. Kiếp trước, sau khi vào cung, nàng ta đã bị đích tỷ mua chuộc thành tâm phúc, nhiệm vụ chủ yếu là g i á m s á t ta.

Khi ấy, Tấn Vương đăng cơ làm Hoàng đế, hậu cung hết lớp này đến lớp khác mỹ nhân tiến vào, đích tỷ vì tranh sủng không còn cách nào khác mới bất đắc dĩ để ta thị tẩm.

Nha hoàn thân cận của ta là Đào Cúc, thậm chí đến cả thời gian Hoàng đế ở trong phòng với ta, bao nhiêu lần gọi nước, đều báo lại cho đích tỷ.

Thậm chí ngay cả lời Hoàng đế nhận xét về ta: “Dư quý nhân tuy t h ô l ỗ ngu ngốc, nhưng dung nhan quả thực kiều diễm.” Đào Cúc cũng thuật lại từng chữ cho đích tỷ.

Nghe xong, đích tỷ g a n h g hét nhan sắc của ta, cố tình hé lộ ra ngoài, truyền khắp cung khiến mọi người đều c h ê c ư ờ i ta.

Kiếp trước, ta là kẻ ngu ngốc. Ta không hận hành vi phản bội của Đào Cúc, nhưng thực sự không thể yêu thương nổi một kẻ phản bội.

Ta khẽ ho một tiếng.

Đào Cúc nhìn ta như gặp phải m a.

Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của nàng ta, ta nói thẳng: “Là tiền thưởng hàng tháng mà Dư trắc phi cho ngươi không đủ xài sao?”

“Đó cũng là lấy từ bổng lộc của ta mà ra, sao ngươi dám nói ta không cho mọi người tiền thưởng?”

Mặt Đào Cúc trắng bệch.

Những nha hoàn và bà tử nghe lời phàn nàn của nàng ta cũng sợ hãi quỳ xuống, sợ vừa vào phủ đã đắc tội với ta. Xem ra họ cũng đã hiểu rõ lời của ta.

Đào Cúc hưởng tiền từ phần của ta, nhưng lại chịu ơn nghĩa của đích tỷ – đây là cái lý lẽ gì chứ?

Thấy ánh mắt lạnh lùng của ta, Đào Cúc cuống cuồng đáp: “Bình thường tiền thưởng bị c ắ t một nửa thì cũng thôi, nhưng lần này là tiền mừng do Vương phủ ban phát, đâu phải chủ tử bỏ tiền ra.”

“Nha hoàn, bà tử trong viện của trắc phi đều có, chỉ có viện của ta là không, trắc phi luôn đối đãi hậu hĩnh với hạ nhân, sao chỉ có viện của chúng ta bị trừ?”

“Nô tỳ không phục!”

Đích tỷ vin vào lý do ta ngu ngốc không biết quản lý tiền bạc, đã nhận lấy bổng lộc của ta. Kiếp trước, nàng ta cắt xén tiền của đám nha hoàn, bà tử trong viện của ta, nhưng ta lại là người gánh chịu tiếng xấu.
 
Thứ Nữ Nàng Ấy Muốn Tranh Sủng
Chương 3: Chương 3



3.

Thêm vào chuyện Đào Cúc luôn nói xấu sau lưng ta, đám nha hoàn, bà tử trong phủ đều nghĩ rằng ta là kẻ hẹp hòi, t h a m l a m ăn bớt tiền thưởng.

Giờ đây, ta bắt quả tang Đào Cúc ngay tại trận.

Ta cười lạnh lùng nói: “Nếu các ngươi cảm thấy bất bình, vậy cứ tìm quản sự sổ sách trong vương phủ, hoặc đến gặp Thẩm ma ma bên cạnh Dư trắc phi, để mọi người rõ ràng về hướng đi của số bạc.”

Ta đưa mắt quan sát từng người một.

Những người hầu kẻ hạ này vẫn là những người quen thuộc từ kiếp trước, không thay đổi gì, ta đều hiểu rõ tính cách từng người. Họ không phạm sai lầm lớn, dù có xem thường sau lưng ta, nhưng chưa từng hại ta.

Cùng lắm là sau khi vào trong cung, mỗi người đều tự tìm con đường riêng.

Ta bảo họ: “Các ngươi cùng ta đi đòi lại bổng lộc và tiền thưởng.”

Theo quy định trong phủ, viện của ta gồm hai nha hoàn, một bà tử, một tiểu tư, thêm cả Đào Cúc, tổng cộng là năm phần thưởng. Đào Cúc t r ừ n g to mắt, vẻ không tin nổi khi thấy ta dám đ ố i đ ầ u với Thẩm ma ma, thậm chí còn muốn cùng nha hoàn, bà tử đứng lên đòi công bằng.

Ngón tay Đào Cúc run rẩy chỉ vào ta: “Ngươi... ngươi mất trí rồi à?”

“Dư trắc phi là đích tỷ của ngươi, trong vương phủ là trắc phi danh chính ngôn thuận, còn ngươi chỉ là một thiếp thất, sao lại d á m?”

Ta đẩy Đào Cúc chắn ngang cửa, lạnh giọng quát: “Láo xược! Ta là chủ tử, ngươi là nô tỳ, ngươi dám cản đường ta?”

Đào Cúc bị cơn giận của ta dọa cho cứng họng, không dám hoàn toàn chống đối.

Nhưng Tưởng bà tử bên cạnh rốt cuộc là người cũ trong phủ, lập tức hiến kế: “Thẩm ma ma là người thân cận của Dư trắc phi, còn quản sự sổ sách trong vương phủ, e là chủ tử cũng không tiện can thiệp.”

Tưởng ma ma sợ chúng ta sẽ gặp rắc rối nên mới có ý nhắc nhở.

Tuy nhiên, ta chợt nghĩ đến một cách khác, chỉ cần gây n á o đ ộ n g lớn thì tỷ tỷ chắc chắn không thoát khỏi liên quan.

Chỉ cần làm lớn đến mức k i n h đ ộ n g đến Vương phi là được.

Ta khẽ dặn dò tiểu tư duy nhất bên cạnh: “Chuyện quản lý bếp núc, tiền thưởng trong phủ lẽ ra phải qua tay Vương phi xem xét, Tiểu Doãn Tử, ngươi đi bẩm báo một tiếng.”

Dù cho Lưu trắc phi cótranh đoạt với đích tỷ thế nào, đến cuối cùng một người là quý phi, một người là phi tử bình thường mà thôi.

Vương phi mới là Mẫu nghi thiên hạ tương lai.

Đến nước này, chỉ còn Đào Cúc bất mãn, lẩm bẩm: “Ngươi không sợ làm phiền sự thanh tịnh của vương phi, liên lụy chúng ta cùng chịu phạt sao?”

Ta chẳng muốn phí lời với Đào Cúc. Nàng ta giống như ta ở kiếp trước, một lòng hướng về đích tỷ, không cứu vãn được.

Ta dẫn theo bọn nha hoàn, bà tử đến gặp đích tỷ, không ngờ lại bắt gặp nàng ta và Thẩm ma ma đang âm thầm bày mưu tính kế. Đích tỷ t ứ c t ố i đến p h á t điên: “Con tiện nhân họ Lưu đáng c h ế t, dám bám lấy vương gia suốt đêm!”

Trong phòng vang lên tiếng bình hoa vỡ và âm thanh h ỗ n l o ạ n, có lẽ do Xuân Lan không mời được Tấn vương, làm cho đích tỷ mất m ặ t ê chề.

Chẳng qua…

Những đồ vật trong phòng do Tấn vương ban tặng quả thật rất nhiều. Vị vua tương lai này rất giỏi cân bằng mọi thứ, thường có cách bù đắp sau mọi việc.

Thẩm ma ma nói: “Tiểu tiện nhân Xuân Lan quả thật là vô dụng, theo ý lão thân, phải để con t i ệ n n h ân kia đi quyến rũ vương gia mới được.”

“Gương mặt của ả cũng đủ khiến chủ nhân biệt viện kia phải sinh lòng ghen tị, chúng ta mới có thể đạt được mục đích!”

Đám nô bộc nghe thấy chuyện không nên nghe, đều im thin thít.

“Con tiểu tiện nhân” trong lời lời Thẩm ma ma, không cần nghĩ cũng biết ám chỉ ai.

Giọng nói sắc bén của tỷ tỷ cất lên: “Ai mà biết được Dư Thanh Trúc có định nảy sinh ý định quyến rũ vương gia không?!”

Thẩm ma ma nói tiếp: “Theo ý lão thân, cứ trói con tiện nhân đó lại, n é m vào biệt viện của con tiện nhân họ Lưu.”

“Dàn dựng thành một vở kịch Lưu tiện nhân g h e n t u ô n g, để vương gia thấy rõ bộ mặt tranh giành của các nàng.”

Thật là mưu h è n kế bẩn.

Thẩm ma ma hoàn toàn không ngờ sẽ gặp ta ngay ngoài cửa, mặt bà ta tái m é t vì bất ngờ.

Sự độc ác trong mắt đích tỷ chưa kịp thu lại, giọng còn pha chút hốt hoảng hỏi: “Thanh Trúc, muội đến từ bao giờ?”

Nhìn thấy nha hoàn, bà tử theo sau ta, sắc mặt đích tỷ càng khó coi. Vì giữ vẻ đoan trang, nàng ta không dám phát tác.

Ta nở nụ cười e ấp, như thể chưa nghe thấy gì, chỉ nói: “Muội túng thiếu, đến xin lại bổng lộc của mình, cả tiền thưởng của đám nô tỳ trong viện cũng muốn nhờ tỷ trợ giúp.”

Mặt đích tỷ cứng đờ, như thể không tin vào tai mình.

Thẩm ma ma phản ứng nhanh hơn, q u át: “Ngươi nói bậy gì thế!”

“Tiền thưởng trong viện ngươi mà lại đến đòi bên Trắc phi nương nương, ngươi mất trí rồi à?”

Đích tỷ để mặc Thẩm ma ma trách mắng, cũng nhìn ta với vẻ b ấ t m ã n, ngầm đồng tình rằng đây là chuyện hoang đường.

Nhưng ta làm mặt tủi thân, lấy lời Đào Cúc nói đáp trả: “Tiền mừng của vương phủ, đáng lý ra là toàn bộ hạ nhân đều có phần, nhưng phần của ta lại được gửi vào viện của tỉ...”

Nói rồi, ánh mắt ta liếc về phía mớ hỗn độn dưới đất.

Đích tỷ thật là mạnh tay đập phá, chắc là tham lam quen rồi, không hề tiếc của.
 
Thứ Nữ Nàng Ấy Muốn Tranh Sủng
Chương 4: Chương 4



4.

Có lẽ bị ta làm t ứ c đến run rẩy, sắc mặt của đích tỷ xanh mét rồi lại tái nhợt, môi khẽ run.

Thấy ta giống như còn định nói tiếp, Thẩm ma ma liền lên giọng quát: “Là vương gia ban thưởng cho trắc phi nương nương!”

“Ngươi chỉ là một thiếp thất theo hầu gả vào phủ, lấy đâu ra nhận thưởng? Hôm qua ngươi không ở trước mặt nương nương hầu hạ, hôm nay còn dám t r ơ t r ẽ n đến đây đòi tiền?!”

Đám nha hoàn, bà tử đều cúi đầu không dám nói gì. Ta chỉ mỉm cười. Phủ Tấn vương gia sản đồ sộ như vậy, vương gia nạp thiếp, sao lại không có phần thưởng? Chỉ vì ta và tỷ tỷ cùng ngày vào phủ, không hầu hạ nàng ta thì không lấy được một xu nào sao? Hóa ra việc Tấn Vương nạp ta cũng phải xem sắc mặt của đích tỷ à?

Ta cố để nước mắt lưng tròng, ngượng ngùng nói: “Nhưng... nhưng hôm nay là ngày vui, nô tỳ trong viện của muội cũng mong nhận chút hỷ lộc.”

“Ta không cần bổng lộc hàng tháng nữa, nhường hết cho tỷ. Xin đừng vì ta hầu hạ không chu đáo mà phạt các nô tỳ.”

Kiếp trước đích tỷ đã mất bao công đóng vai người tốt, bây giờ ta cũng không tiếc vài giọt nước mắt này. Bấy nhiêu người đang nhìn, nếu nàng ta không ban thưởng thì không giữ được lòng trung thành của đám người hầu, thậm chí còn bị nghi ngờ là h à k h ắ c với thứ muội.

Đích tỷ vốn không phải kẻ ngốc, dù có tức giận thế nào cũng phải nén xuống, giả vờ hỏi Thẩm ma ma: “Ma ma làm việc kiểu gì vậy, sao lại để muội muội muội muội thiếu thốn đến vậy?”

“Hôm nay ta làm chủ, ban thưởng cho viện của muội muội!”

Thấy đích tỷ giả bộ hào phóng, Thẩm ma ma cười tự trách, vỗ nhẹ lên miệng mình, còn không quên quay sang đám người hầu phía sau ta nói: “Lỗi do lão thân đãng trí.”

“Các ngươi còn không mau tạ ơn trắc phi nương nương ban thưởng!”

Thế là phần thưởng của vương phủ ban tặng lại trở thành thứ nàng ta hào phóng b ố t h í. Đám nha hoàn, bà tử tuy b ấ t m ã n nhưng không dám đắc tội với nàng ta, đành phải ngoan ngoãn nhận lấy mấy mẩu bạc vụn Thẩm ma ma lấy từ túi ra.

Ta nhìn đống mảnh vỡ dưới đất, trong lòng cảm thấy xót xa: “Đồ sứ lưu ly, rồi cả đồ sứ đỏ thế này, vương gia quả là rất coi trọng tỷ, ban tặng toàn những vật quý giá.”

“Muội còn mong được hưởng chút may mắn từ tỷ, nhưng xem ra chẳng được rồi.”

Mặt đích tỷ thoáng đanh lại, ánh mắt gần như muốn bừng lửa.

Nàng ta chỉ cho đám nô tỳ chút bạc vụn, nhưng lại không hề đả động gì đến chuyện c ắ t x é n bổng lộc và phần thưởng của ta, như thế sao được? Những vật quý giá kia, Thẩm ma ma làm sao gánh nổi trách nhiệm thay nàng ta?

Huống chi, kiếp trước nàng ta thường nói: “Vương gia vì nể mặt ta nên không bạc đãi muội.”

Không bạc đãi ư? Tất cả tiền thưởng và ân sủng đổ dồn vào viện của nàng ta, như thể chẳng liên quan gì đến ta.

Kiếp này, phần thưởng còn lớn hơn, vậy mà nàng ta lại muốn độc chiếm hết. Đích tỷ và ta dù sao cũng là con gái nhà Thái phó, không thể để người khác nghĩ là bị đối đãi tệ bạc. Đã đều là thiếp thất, Tấn vương làm sao chỉ ban thưởng cho một người mà bỏ qua người còn lại?

Đích tỷ n g h i ế n c h ặ t răng, ánh mắt nhìn ta đã lạnh lẽo đến r ợ n người. Nàng ta nói: “Dư Thanh Trúc, ngươi đã nghe rõ chưa, hôm nay ngươi đến đây là để đòi tiền, hay là muốn xem ta làm trò cười?”

“Nếu ngươi tiếp tục tỏ ra n g u n g ơ, ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta vẫn là tỷ muội, ta tự khắc sẽ quan tâm ngươi, dù sao cũng một vinh cùng vinh, một tổn cùng tổn.”

Từ khi gả vào vương phủ, thấy được biến hóa của ta trong hai ngày này, đích tỷ chẳng còn chút kiên nhẫn nào nữa, nàng ta đã bị dồn vào đường cùng. Nhưng nàng ta không muốn x é r ác h quan hệ với ta, đành dùng lợi ích ràng buộc để u y h i ế p.

Thấy ta nhíu mày, đích tỷ lạnh lùng cười, ghé sát tai ta thì thầm: “Hãy nhớ đến di nương của ngươi.”

“Nhớ đến lời dặn dò của phụ thân và mẫu thân, đừng n á o l o ạ n với tỷ tỷ nữa.”

Sắc mặt ta khẽ động, phụ thân chúng ta - Thái phó lão gia đúng là người tính toán sâu xa, biết Tấn vương sắp được lập làm Thái tử, liền gả đích nữ, rồi đưa thêm nữ nhi xinh đẹp nhất theo làm thiếp.

Đến nỗi, cả đời trước ta bị tỷ tỷ che giấu, thao túng trong lòng bàn tay.

Ta chẳng qua chỉ là công cụ cho nàng ta giành được ân sủng và địa vị. Vì ta có sắc đẹp nổi bật, sau khi vào cung, nàng ta lại e dè ta nên mới lợi dụng tay Lưu quý phi để t r ừ k h ử ta.

Nàng ta đã muốn diễn, ta sao có thể không cùng nàng ta nhập vai?

Ta nói: “Muội cũng không mong cầu gì nhiều, chỉ là thật sự quá túng thiếu, viện mới của muội trên dưới đều cần phải chi tiêu…”

Thấy ta cứ khăng khăng đòi tiền, sắc mặt đích tỷ hoàn toàn đanh lại. Tuy nhiên, còn chưa kịp nổi giận, bên ngoài viện đã có người hầu của Tấn vương đến.

Tên thị vệ giữ vẻ mặt lạnh lùng, dường như không để ý đến không khí c ă n g t h ẳ n g trong viện, nói: “Dư trắc phi nương nương, Vương gia căn dặn đêm nay vào nghỉ tại biệt viện, xin nương nương chuẩn bị sớm.”

Đích tỷ vốn đang muốn nổi giận, nhưng khi nghe thấy liền nở nụ cười, nhìn ta với ánh mắt đầy kinh miệt. Nàng ta mỉm cười đáp lại tiểu thị vệ, Thẩm ma ma bên cạnh còn hào hứng tặng tiền thưởng mừng.

Chờ tiểu thị vệ rời đi, Thẩm ma ma liền lạnh lùng nói với ta: “Dư thị thiếp chẳng lẽ còn muốn ở lại dùng cơm sao?”

“Vương gia đã ra lệnh đến nghỉ ngơi ở biệt viện, biết điều thì tự mình lui về đi!”

Ta cúi đầu im lặng.

Đích tỷ đã chiếm ưu thế, hất cằm tự đắc “Ta và ngươi không giống nhau, thấy chưa? Đây chính là sự khác biệt.”

Tấn đã có khí chất của một Thái tử tương lai, trong vương phủ dễ gì ở lại viện riêng của các thê thiếp. Các thiếp thất chỉ có thể được triệu đến chủ viện, xong việc thì đưa về viện của mình.

Nay Tấn vương lại muốn nghỉ tại biệt viện của đích tỷ.

Đương nhiên nàng ta sẽ cảm thấy mình cao quý hơn.

Chính vì thế, hôm nay nàng ta sẽ không cho phép ta xuất hiện tại biệt viện của mình.

Thẩm ma ma dương dương tự đắc quát lớn: “Nếu Dư thị thiếp không muốn đi, thì để lão thân gọi người đuổi đi, tránh lát nữa có kẻ không biết đường đụng phải, làm ngươi bị thương!”

Thẩm ma ma cầm lấy chổi, làm động tác đuổi người. Người của đích tỷ đông đúc, như sẵn sàng dùng vũ lực để đuổi ta và đám nha hoàn, bà tử ra khỏi cửa.

Nhưng ta vốn không nghĩ sẽ dễ dàng đòi được bạc, cứ để họ tự do kiêu ngạo đuổi người.
 
Thứ Nữ Nàng Ấy Muốn Tranh Sủng
Chương 5: Chương 5



5.

Đích tỷ tuy được sủng ái muộn hơn đời trước đôi chút, nhưng sự phô trương lại lớn hơn nhiều.

Nàng ta chẳng buồn che giấu sự chán ghét dành cho ta, trực tiếp gọi ta đến trước mặt để dạy dỗ: “Dư Thanh Trúc, ta cho ngươi chút thể diện thì chúng ta mới là tỷ muội, không cho ngươi thì ngươi chỉ là một thiếp thất mà thôi.”

“Thiếp thất phải hầu hạ chủ nhân thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết?”

Hiện nay nàng ta được yêu chiều, ngay cả khi s ỉ n h ụ c ta giữa thanh thiên bạch nhật cũng không ai dám can ngăn.

Kiếp trước, nàng ta vừa dỗ dành vừa l ừ a l ọ c ta, còn ta thì hết sức lấy lòng, bị nàng xem như nha hoàn sai bảo. Kiếp này, ta không tới t r ê u c h ọ c nàng ta, nhưng nàng ta vẫn không buông tha cho ta.

Lần trước, khi bảo ta hầu hạ, ít nhất nàng ta còn nói: “Tỷ muội chúng ta thân thiết, tỷ thương muội, muội giúp tỷ rửa mặt cũng là chuyện nên làm, sao phải phân chia rạch ròi làm gì?”

Giờ thì nàng đổi sang dạy dỗ, luôn miệng nhấn mạnh mấy chữ “thứ nữ”, “thiếp thất”.

...

Ngày hè nắng chói chang.

Nàng ta muốn t r ê u đ ù a ta, bắt ta quạt cho nàng ta, cố tình nửa nằm dưới bóng cây, còn bắt ta đứng ở chỗ nắng gắt.

Nếu nàng muốn làm chủ tử như thế, vậy thì...

Ta liếc nhìn xa xa, thấy Vương phi dẫn theo người hầu tiến lại gần Dù sao, khu viện rộng lớn này lại yên tĩnh, Vương phi rất thích đến đây nghỉ ngơi.

Ta cất giọng nhỏ nhẹ: “Tỷ vất vả hầu hạ Vương gia, chúng ta là tỷ muội thân cận, hầu hạ riêng tư cũng chẳng sao.”

“Nhưng chủ nhân hậu viện này là Vương phi, tỷ dù ở trước mặt Vương phi cũng chỉ là thiếp. Ta làm thiếp hầu Vương phi thì hợp lý, nhưng tỷ thì… không hợp quy củ.”

Ta khẽ c ư ờ i n h ạ o, ánh mắt lộ ra một tia g i ễ u c ợ t. Khi Tấn vương lên ngôi, tất cả chúng ta đều là phi tần, ai cao quý hơn ai chứ?

Đích tỷ sao chịu nổi những lời này? Nàng ta lập tức mở mắt, t r ừ n g t r ừ n g nhìn ta rồi giáng xuống một b ạ t tai.

“Đồ tiện nhân! Ngươi sinh ra là loại h ạ t i ệ n, số phận là để làm nô tài hầu hạ người khác!”

“Bản phi và Vương phi sao có thể giống nhau? Vương gia đối với ta tình sâu nghĩa nặng, đâu thể phân biệt chính thất hay thiếp thất?!”

Ta ôm mặt, ngã nửa người xuống đất, thấy dáng vẻ giận d ữ của đích tỷ, đồng thời Vương phi và mọi người cũng đã chú ý đến bên này.

Đích tỷ có vẻ vẫn chưa nguôi giận, dù sao ta cũng đã chạm vào nghịch lân của nàng ta, nàng ta giơ tay định đánh tiếp.

Bỗng nghe tiếng Vương phi lạnh lùng cất lên: “Dư trắc phi thật to gan, dám tự ý thay quyền Vương phi dạy dỗ thiếp thất trong phủ? Uy phong quá nhỉ.”

Đích tỷ lập tức sững người, chẳng còn tâm trí để ý đến ta nữa.

Trong nội phủ của Vương gia, dù là chủ tử cũng không bao giờ tự ý đánh thị thiếp, dù có t r ác h phạt cũng phải có lý do, nếu không sẽ thành xem thường quyền uy của Vương phi.

Ánh mắt Vương phi lướt qua khuôn mặt nàng ta, lạnh lẽo nói: “Dư trắc phi ngược đãi thứ muội, nàng ấy nay đã là thị thiếp của Vương gia, sao có thể giống như ở nhà ngươi, có thể tùy tiện c ắ t x é n bổng lộc và tiền thưởng, ngươi lại còn dám đánh đập như thế sao?!”

“Gần đây có người báo rằng ngươi x ú i giục quản sự phòng kế toán tham ô, l ạ m d ụ n g quyền hành, bổn cung không tin.”

“Thế mà tên đó lại tham ô đến ba trăm lượng bạc, bằng một nửa tiền thưởng cho gia nhân trong phủ.”

Sắc mặt đích tỷ tái nhợt, quả thực nàng ta đã nhiều lần đút lót cho quản sự phòng kế toán.

Nào ngờ người đó lại dám làm liều, thậm chí còn học theo nàng ta, tham ô tiền bạc trong vương phủ?

Sao nàng biết được kẻ đó gan to, dám học theo cách của nàng ta để tham ô ngân lượng phủ chứ?

Đích tỷ bối rối thanh minh: “Ta... thiếp không biết hắn sẽ tham ô bạc, càng không dám sai khiến hắn.”

Vương phi cười nhạt.

Vốn chỉ cần trừng phạt kẻ làm sai, còn đích tỷ chỉ là bị kẻ kia học theo, không phải chủ mưu.

Vương phi vốn không muốn nhúng tay vào chuyện riêng giữa đích tỷ và ta.

Nhưng câu nói “Bản phi khác Vương phi, Vương gia với ta tình thâm nghĩa trọng” của đích tỷ thật sự đã khiến Vương phi chướng tai.

Tấn vương và Vương phi là đôi phu thê kết tóc từ thuở thiếu thời, nay sớm đã không còn những tình cảm mặn nồng như xưa. Nhưng có nữ nhân nào lại vui vẻ khi thấy phu quân cưới thêm hết phòng này đến phòng khác?

Vương phi hiểu rằng Vương gia nhà mình chẳng mấy chốc sẽ lên ngôi, nên nàng phải giữ sự đoan trang, rộng lượng.

Nhưng…

“Dư trắc phi ăn nói bừa bãi, tham lam vô độ, hành xử quá phận, vượt lễ n g ư ợ c đ ã i thị thiếp, không tuân quy củ hoàng gia.”

“Phạt đóng cửa suy ngẫm nửa tháng, chép năm mươi lần Nữ huấn!”

Đích tỷ vừa được sủng ái vài hôm đã bị Vương phi nghiêm khắc t r ác h phạt!

Dù Tấn vương có đang yêu thương nàng ta thế nào cũng sẽ không dám phớt lờ mặt mũi Vương phi mà lại đến viện nàng ta vui vầy.

Vương gia trước nay luôn kính trọng chính phi.

Huống hồ việc quản gia tham ô cũng khiến Tấn vương mất mặt không ít. Lúc này chính là thời điểm nhạy cảm của Tấn vương, trong phủ lại xảy ra chuyện h ủ b ạ i thế này? Phải trừng phạt.

Đích tỷ càng thêm c ă m hận ta, cơn giận d ữ khiến nàng ta nói những lời c h ọ c giận Vương phi đều là do ta gây nên.

Nàng ta cho người truyền lời: “Đích tỷ bồi tội với muội muội, bổng lộc cùng đồ thưởng đều đã gửi đến viện của muội.”

“Xin muội muội đến biệt viện một chuyến để trò chuyện.”

Đích tỷ đang bị cấm túc còn muốn gọi ta qua để chịu đựng, không biết trong hồ lô chứa thứ thuốc gì.

Ta không ngốc, đương nhiên không tự đi tìm phiền phức, huống chi dạo gần đây, Tấn vương lần lượt gọi các thị thiếp đến để hầu hạ.

Sủng ái mà tỷ tỷ tưởng là đặc biệt giờ đây không còn là ngoại lệ.

Về sau, Tấn vương cũng ghé lại viện của Vương phi và biệt viện của Lưu trắc phi, còn các thiếp khác đều được hưởng ân sủng công bằng.
 
Thứ Nữ Nàng Ấy Muốn Tranh Sủng
Chương 6: Chương 6



6.

Đích tỷ vì mang thân phận con gái Thái phó nên vừa vào phủ đã được sủng ái, mở đầu thật huy hoàng.

Bây giờ, trong phủ chỉ còn ta và một vị Lương thị thiếp không mấy được sủng ái. Tấn vương tìm cảm giác mới lạ cho nên mới gọi ta đến hầu hạ.

Hắn nói: “Đúng là mỹ nhân hiếm thấy, nghe Vương phi nói, nàng cũng khá nhu thuận và kính cẩn nhỉ?”

Ngày ấy khi Vương phi trách phạt đích tỷ, ta chỉ lặng lẽ hầu hạ bên cạnh. Đã không thể trốn khỏi Vương phủ, lại sắp phải vào cung, thì hầu hạ chủ mẫu là điều không thể tránh khỏi.

Đời trước, khi ta bị đánh c h ế t, cũng chính Vương phi là người ban cho ta thể diện cuối cùng, cho phép ta an nghỉ trong lăng mộ của các phi tần.

Có kinh nghiệm từ kiếp trước, lần này ta hầu hạ Vương gia khéo léo hơn rất nhiều. Vương gia hài lòng, hào phóng ban thưởng: “Chuyện bị khấu trừ bổng lộc và phần thưởng, nàng đúng là đã phải chịu t h i ệ t t h ò i. Dù sao nàng cũng là thị thiếp của bản vương, gian phòng này trông có phần quá đơn sơ rồi.”

Đúng vậy, chỗ ta có gì đáng giá đâu? Cho dù có thứ gì, cũng đã bị đích tỷ chiếm lấy hết rồi.

Nói xong, Vương gia liền ban tặng nhiều vật dụng quý giá, lại còn thưởng cho tất cả người trong viện của ta. Hai tiểu nha hoàn được ta gọi vào để hầu hạ trong phòng đều tươi cười rạng rỡ, ngay cả Tưởng ma ma cũng vui vẻ bảo: “Tiểu chủ dung mạo kiều diễm, nên dốc sức chăm sóc cho Vương gia, đừng so đo với Dư trắc phi thì ngày tháng sau này sẽ dễ chịu hơn.”

Tưởng ma ma nói đúng, nhưng vốn không phải ta chủ động gây chuyện với đích tỷ. Khi biết ta liên tiếp được sủng ái vài ngày, lòng đích tỷ đã như dậy sóng.

Đào Cúc lén lút móc nối với nàng, lại như đời trước, đem lời tán tụng của Vương gia dành cho ta truyền đến tai Lưu trắc phi. Đích tỷ vẫn ưa thích đ â m l é n sau lưng, giống hệt như kiếp trước.

Lưu trắc phi vừa thấy ta liền hiện vẻ chán ghét, nhan sắc mỹ lệ toát lên vẻ mỉa mai: “Thảo nào Vương gia mê mẩn ngươi, nhớ ngày ta vào phủ cũng từng được sủng ái thế này. Vương gia bảo ngươi nhu thuận, kính cẩn nên chiếm được sự ưu ái của Vương phi. Nhưng với vị trí trắc phi và thị thiếp, ngươi chẳng coi trọng nên không muốn hầu hạ hả?”

Lưu trắc phi vốn dĩ có nhan sắc cực kỳ mỹ lệ, lại xuất thân danh gia vọng tộc, ban đầu là ứng cử viên cho ngôi chính phi của Tấn vương. Nhưng lúc đó Thái hoàng thái hậu còn tại thế, không thích những cô nương mang vẻ đẹp quá lộng lẫy, nên đã chỉ định hôn sự giữa Tấn vương và Vương phi hiện tại. Qua bao năm tranh giành, cuối cùng Lưu thị mới được nhập phủ làm trắc phi của Tấn vương.

Những lời ta nói c h â m c h ọ c đích tỷ cũng vô tình đắc tội với Lưu trắc phi, khiến ả càng thêm c ă m g hét ta. T h ủ đ o ạ n của ả cực kỳ c a y n g h i ệ t, nhờ vào xuất thân danh giá nên đã sớm hình thành thế lực đối chọi với Vương phi trong phủ.

Huống hồ, ở kiếp trước ả đã hạ lệnh đánh c h ế t ta, ân oán này không thể nào hóa giải được.

Ta cúi đầu kính cẩn đáp: “Thiếp thân chỉ có dung mạo tầm thường, sao dám sánh với trắc phi nương nương.”

“Còn về những lời thiếp nói, cũng chỉ vì Dư trắc phi ép buộc quá đáng, thiếp không thể không phản kháng một chút. Hơn nữa, tuy thiếp thân là thứ xuất, nhưng cũng là con nhà quan, lại là thị thiếp của hoàng gia, nếu không phải chính phi thì cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện xử lý.”

Sắc mặt Lưu trắc phi sa sầm ngay lập tức. Xét cho cùng, đây là chuyện giữa ta và đích tỷ, ả xen vào làm gì? Ả lại không phải chính phi, cũng chẳng phải đích tỷ của ta, vậy mà cứ xông xáo muốn trừ khử ta, chẳng phải cũng như kiếp trước, lo sợ ta sẽ c ư ớ p mất ân sủng của ả sao?

Lưu trắc phi cười lạnh, mắt phượng khẽ nhướn lên, m ắ n g: “Đồ lẻo mép. Bản phi hôm nay sẽ trị cái thói cứng đầu khó bảo của ngươi.”

Ả gọi hai ma ma giữ lấy ta, ấn đầu ta vào ao sen, ép ta uống nước, dù không đến mức c h ế t nhưng khiến mặt mũi ta ướt sũng, nhục nhã vô cùng.

Khi thấy ta sặc nước, Lưu trắc phi kinh miệt nói: “Đừng tưởng nhận chút ân sủng, nịnh nọt lấy lòng Vương phi là có thể tự cao tự đại trong vương phủ. Hôm nay ngươi phải quỳ hai khắc ngoài tiền viện để tỉnh táo lại.”

Tưởng ma ma thương ta, cũng chịu phạt cùng ta. Còn Đào Cúc - người phản bội ta - khi ta được dìu về phòng thì đã chẳng thấy đâu.

Tưởng ma ma tức giận mắng: “Chưa từng thấy kẻ nào bán đứng chủ nhân để cầu vinh như thế này! Đào Cúc vốn là nha hoàn hồi môn của tiểu chủ, sao lại không mong chủ mình được tốt đẹp như thế?”

Ngay cả những tiểu nha hoàn hầu hạ ta cũng phẫn nộ vô cùng. Cả viện chẳng ai xem trọng Đào Cúc.

Chưa qua được bao lâu, Xuân Lan bị hành hạ đến gần như hấp hối bị đẩy vào viện của ta. Thẩm mụ mặt mày vênh váo nói: “Con tiện tỳ này dám ăn cắp trang sức của trắc phi nương nương. Ai cũng bảo nô tài giống chủ nhân, Đào Cúc thông minh lanh lợi, trắc phi nương nương muốn giữ nàng ta lại, còn con tiện nhân này thì để tiểu chủ vậy.”

Khuôn mặt Xuân Lan sưng húp, rõ ràng vừa bị đánh đập. Cả người nàng ấy không tỉnh táo, sốt cao, run rẩy như lá cây trước gió. Ta dùng hết thuốc hạ chỗ sốt còn lại mà Tưởng ma ma nấu cho ta, đút cho Xuân Lan. Hai nha hoàn thay đồ cho nàng cũng sợ hãi đến mức mặt mày tái mét.

Trên người Xuân Lan đầy những vết bầm tím, hai đầu gối lở loét, vết thương cũ chưa lành. Cuối cùng cũng giúp nàng tỉnh lại, ta hỏi: “Ngươi có đụng vào trang sức của Dư trắc phi không?”

Xuân Lan mặt tái nhợt, mắt đỏ sưng, bật khóc nói: “Nô tỳ chưa từng làm vậy. Trắc phi nương nương đưa nô tỳ đến biệt viện của Lưu trắc phi, giữa đường phát hiện trang sức bị mất, liền đổ là nô tỳ lấy.”

Ta đoán Xuân Lan chắc cũng chịu khổ ở tay Lưu trắc phi giống ta kiếp trước. Tốt xấu gì ta cũng là thị thiếp, ở kiếp trước còn bị bệnh tật quấn thân, Xuân Lan chỉ là một hạ nhân, mấy ma ma kia lại càng ra tay không chút nể nang. Thấy nàng ấy thân tàn ma dại, đích tỷ cũng chẳng buồn tìm đại phu chữa trị, nhân cơ hội đổi Đào Cúc phản bội ta vào vị trí ấy.

Xuân Lan quỳ dưới đất khẩn cầu: “Nhị tiểu thư, trước kia là đều là lỗi của nô tỳ, nhưng nô tỳ không dám đắc tội trắc phi nương nương… Xin người, xin người thương xót nô tỳ! Chờ nô tỳ hồi phục, nguyện làm trâu làm ngựa đền đáp cho người.”

Nhìn bộ dạng tàn tạ của Xuân Lan, giờ mà bị bán ra khỏi Vương phủ, cũng sẽ trở thành nô lệ bị đày đọa. Huống chi, với cơ thể bị thương bệnh thế này, chắc chắn nàng ấy sẽ bị hành hạ đến c h ế t. Xuân Lan coi ta như chiếc phao cứu sinh cuối cùng.

Ta khẽ thở dài: “Thôi được, vậy ngươi cứ ở lại viện này hầu hạ ta.”
 
Thứ Nữ Nàng Ấy Muốn Tranh Sủng
Chương 7: Chương 7



7.

Biết chuyện ta bị Lưu trắc phi phạt, Tấn Vương - kẻ lúc nào cũng bận rộn - lại đặc biệt đến gặp ta. Mặc dù Lưu trắc phi được sủng ái, nhưng Tấn Vương vẫn khéo léo giữ thế cân bằng giữa mọi người.

Hắn nói: “Rõ ràng biết tính tình Lưu trắc phi kiêu ngạo, cớ gì nàng lại đ ố i đ ầ u với nàng ấy?”

“Hiện giờ ta chưa có con trai, chỉ có một đứa con gái do Vương phi s i n h hạ. Chẳng lẽ các nàng không thể an phận, cùng chia sẻ lo lắng cho ta?”

Ta cúi đầu, lặng im không nói. Thì ra gần đây hắn ban sủng là vì muốn tranh đoạt ngôi vị Thái tử, nhưng lại bị một số đại thần chỉ trích vì hậu viện chưa có con nối dõi. So với các Vương gia đã thành hôn khác, hắn quả thực có phần thua kém.

Nhưng dù là ở kiếp trước, cũng phải đến khi hắn đăng cơ, Vương phi và một vị Lương thường tại mới s i n h được hoàng tử. Hiện giờ, tính cả ta và đích tỷ, tính ra đã có người nữ nhân hầu hạ hắn. Hắn không phục, lại còn quay ra t r ác h ta không an phận?

Cơn giận trong lòng bùng lên, ta nói: “Vương gia nói đùa rồi, ngài chẳng qua chỉ ghé qua chỗ thiếp vài ngày, Trắc phi nương nương đã cho rằng thiếp cần phải 'tỉnh táo' lại.”

“Vả lại, nhiều thị thiếp như vậy cũng chẳng ai có thai, cớ gì Vương gia chỉ nhắm vào thiếp – người vừa mới vào phủ?”

Đôi mắt Tấn Vương hững hờ mở ra. Có lẽ hắn không ngờ ta dám trả lời thẳng thừng như vậy, nhất thời không phản ứng kịp. Nhưng thực ra thiên hạ này làm gì có đạo lý vừa nhận được sủng ái vài ngày đã phải mang thai cho hắn hài lòng.

Tấn Vương chắc hẳn đã bị làm phiền đến phát bực ở triều đình, nghe ta nói thế, sắc mặt hắn trầm xuống: “Ngông cuồng! “Chẳng lẽ là do ta sủng ái nàng quá mà khiến nàng không biết phép tắc rồi sao?”

Ta không hề nao núng, lập tức quỳ trước mặt hắn, cố tình véo đùi cho nước mắt trào ra, rồi khẽ nghẹn ngào: “Là thiếp không biết điều, sau khi bị phạt lại đổ lỗi lên Vương gia.”

“Nếu Vương gia không hài lòng về thiếp, thì đừng đến nữa.”

Tấn Vương á khẩu, có vẻ hắn không ngờ rằng ta lại bật khóc trước mặt hắn như vậy.

Ngày trước, đích tỷ cũng chỉ cần làm bộ yếu đuối, cho dù sau này hắn làm Hoàng đế cũng mềm lòng hơn vài phần. Còn ta, bây giờ dứt khoát khóc lớn, Tấn Vương liền quên cả cơn giận.

Hắn có phần lúng túng, nói: “Đừng nói bậy b ạ, ta chẳng phải đến thăm nàng đây sao?”

“Như đích tỷ của nàng bị phạt, ta cũng chẳng đến nhìn.”

Ta thầm cười lạnh, sao mà giống nhau được? Việc đích tỷ làm ra, hắn đâu phải không biết. Ta đây bị Lưu Trắc phi ganh ghét, vô duyên vô cớ chịu phạt, lỗi lại không phải tại ta.

Nhìn thấy ta không nói lời nào, chỉ cúi đầu rơi nước mắt, cuối cùng Tấn Vương cũng đưa tay đỡ ta dậy, bảo: “Nàng bị nhiễm lạnh, Thái y nói mặt đất lạnh lắm.”

Ta khe khẽ đáp “Vâng”, rồi đứng dậy, ngoan ngoãn trở về giường nằm.

Cho dù Tấn Vương đã quen với việc giữ “chia đều ân sủng”, nhưng chưa bao giờ thấy ta im lặng đến vậy, không nói một lời. Đối với hắn, hễ nữ nhân mở miệng thì đều là toan tính, có mưu đồ.

Mà ta, không nói lời hay, cũng chẳng nói lời dở, căn phòng yên tĩnh lạ thường.

Hắn ngồi không yên, liếc nhìn ta rồi bảo: “Thái y đã kê thuốc dưỡng thai cho tất cả các viện, ngay cả bên Vương phi cũng có.”

“Nếu nàng là người có phúc khí, Lưu Trắc phi dù nóng tính cũng chẳng dám làm khó nàng.”

Kiếp trước cũng đã có màn này rồi.

Thế nhưng, vì có đích tỷ ngăn cản, ta chẳng những không được thị tẩm mà còn chưa từng uống qua loại “thuốc bổ hoàng gia” kia.

Vì sợ bị các đại thần chỉ trích, Tấn Vương rất coi trọng đứa con trong bụng Vương phi và của Lương thị thiếp, khiến đích tỷ và Lưu trắc phi chỉ còn biết ghen tị.

Mẫu bằng tử quý, quả thật chẳng ai dám khinh thường.

Tính toán thời gian, chắc hẳn Vương phi đã mang thai, nhưng gần đây Tấn Vương lại chỉ sủng ái mình ta, khiến những người khác nôn nóng cũng là điều dễ hiểu. Ta cười bảo: “Vương gia vì thiếp mà nhọc lòng, vậy để thiếp cố gắng hơn nữa?”

Đứa trẻ mà Vương phi đang mang chính là đích tử duy nhất của Tấn Vương. Còn sau này Lương thị thiếp s i n h nhị hoàng tử, từ một tiểu quý nhân được phong thẳng lên thành Hiền phi. Lưu trắc phi bây giờ là Quý phi. Đến lượt đích tỷ, chỉ được phong hiệu mang tính châm biếm nhất - Đức phi. Những danh phận cao quý của bốn phi đã dành cho ba người họ. Vậy thì ta tất nhiên phải lôi kéo Tấn Vương đến thêm vài lần, vì bản thân mà nỗ lực chứ?

Một đêm xuân nồng.

Tấn Vương bị ta quấn lấy suốt hai ngày, nghe đâu ở biệt viện của Lưu trắc phi đã có vô số bình hoa bị đập vỡ. Đích tỷ sau khi hết lệnh cấm túc liền đến chỗ ta để chặn đường Tấn Vương.

Vừa gặp Tấn Vương chuẩn bị rời đi, đích tỷ liền tỏ ra yếu đuối, gọi nhỏ: “Vương gia, người đang tránh thiếp sao?”

“Thiếp nhất thời hồ đồ, đầu óc bị mỡ lợn che mờ mất rồi. Người và muội muội là những người quan trọng nhất đối với thiếp mà.”

Nói ra cho công bằng, Tấn Vương quả thật không hề cố ý tránh đích tỷ, chỉ là đang có nhiều chuyện quan trọng cần lo liệu. Vị trí Thái tử không dễ tranh giành như vậy, dù con nối dõi là cấp bách nhưng Hoàng đế già yếu cũng cần có người trông nom.

Quả nhiên, Tấn Vương nhíu mày đáp: “Sao nàng lại nghĩ vậy chứ?”

“Muội muội của nàng chịu ấm ức, nàng hẳn phải thương cảm cho thân thể nàng ấy còn đang yếu, ta chỉ tranh thủ bầu bạn với nàng ấy thêm chút thôi.”

Sao có thể ở bên cả hai người được chứ! Hắn đâu có phép phân thân, không thể vui vầy với hai tỷ muội cùng lúc được. Suốt mấy ngày qua cứ tới lui hậu viện như thế, hắn cũng là người, phải nghỉ ngơi chứ.

Thế nhưng đích tỷ lại không chịu nghe, cúi thấp mi che đi ánh mắt phẫn hận. Ta thì ánh mắt long lanh tựa thu thủy, dung nhan rạng rỡ, trông chẳng có gì giống người bệnh. Chỉ cần liếc ta thêm lần nữa, đích tỷ hẳn sẽ càng hận ta thấu xương.

Đích tỷ ngọt ngào nói: “Vương gia, thiếp cũng vì lo lắng cho muội muội nên mới đến thăm nàng ấy.”

Nhưng điệu bộ dịu dàng của đích tỷ khi so với nét dịu dàng của ta lại trở nên rất g i ả t ạ o.

Đích tỷ một lòng muốn giữ chân Tấn Vương, lại khiến hắn có chút khó chịu, buông lời lạnh nhạt: “Nàng chẳng phải đã thấy rồi sao, muội muội nàng rất khỏe mạnh, ta còn có chuyện phải làm, hai người cứ trò chuyện với nhau đi.”

Ta chẳng phải khỏe mạnh đấy sao, vẫn còn sức để kéo ngài ấy quần quật mấy lần. Đâu như các thiếp thất khác, làm bộ làm tịch bệnh yếu đuối để tranh sủng.

Tấn Vương quả thật rất hài lòng.

Ngược lại, dáng vẻ đích tỷ yếu đuối như cành liễu trước gió lại khiến hắn nghi ngờ. Dẫu sao, h ì n h phạt mà Vương phi giáng xuống đích tỷ cũng đâu giống như Lưu trắc phi phạt ta, đánh vào t h ể x ác.

Tấn Vương nói tỷ tỷ sức khỏe yếu nhược, sau này tốt nhất nên ít ra ngoài.

Sau đó hắn bỏ đi ngay.

Đích tỷ t ứ c t ố i, nhưng không muốn mất mặt trước mặt ta, đành cười lạnh buông lời: “Dư Thanh Trúc, ta thật không ngờ ngươi lại thủ đoạn đến thế.”

“Vương gia chẳng qua chỉ thích gương mặt kia của ngươi thôi, ngươi vĩnh viễn đừng mong vượt qua ta.”

Ta chẳng buồn nghe, những lời ấy thật sự khiến ta cảm thấy chán ngấy.

Có điều, nàng ta muốn gây chuyện ở viện của ta, e rằng giờ không dễ như vậy nữa.

Tưởng ma ma mang tới cho ta bát thuốc mang thai.

Ta mỉm cười uống hết, cố tình nói: “Thật hiếm thấy Vương gia dạo này lui tới hậu viện, Vương phi cũng nhân hậu khai ân.”

“Đích tỷ nên nghĩ cách, may ra cũng được hưởng một chén đấy.”

Sắc mặt đích tỷ xanh lè, ngón tay trắng ngần chỉ thẳng vào ta, nhưng chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu: “Tiện nhân!”

Kiếp trước, lúc nàng ta uống thuốc bổ, ta phải đứng hầu hạ, nàng ta đắc ý vô cùng.

Khi cung đình tràn ngập mỹ nhân, sau khi nàng ta nhập cung rồi có thai mới buộc lòng cho ta hầu hạ Hoàng thượng. Nàng ta hận Hoàng thượng say mê sắc đẹp, nhưng chẳng thể làm gì, đành phải chọc giận Lưu quý phi, xúi giục ta lên tiếng, khiến ta bị đánh c h ế t.
 
Thứ Nữ Nàng Ấy Muốn Tranh Sủng
Chương 8: Chương 8



8.

Tưởng ma ma khẽ nói: “Chủ tử, người c h ọ c t ứ c Dư trắc phi như vậy, e rằng nàng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”

Trước mặt đích tỷ, ta uống cạn thuốc dưỡng thai. Đích tỷ vì nhớ bài học trước đây, không dám tùy tiện động vào ta nữa, đành phải rút lui.

Ta mỉm cười đáp: “Chẳng lẽ nếu ta nhường nhịn nàng ta, cung phụng nàng ta, đối xử tốt với nàng ta thì nàng ta sẽ tha cho ta sao?”

Tưởng ma ma nhất thời nghẹn lời. Đích tỷ ta là kẻ thù dai, nhất định sẽ trả đũa.

Có lẽ vì bị ta k í c h t h í c h, nàng ta bất chấp nguy hiểm, tranh giành sủng ái với Lưu trắc phi.

Lệnh sắc phong Tấn Vương làm Thái tử đã đến phủ, Vương phi trở thành Thái tử phi và truyền tin vui đã có thai ba, bốn tháng. Đích tỷ bất chấp tất cả, cưỡng ép Thái tử phải đến chỗ mình.

Lưu trắc phi mỉa mai trước mặt mọi người: “Dư Thái phó sinh được hai cô con gái tốt thật, thứ nữ thì mặt mày quyến rũ, còn đích nữ thì m ặ t d à y vô cùng.”

Đích tỷ không chịu kém cạnh đáp lại: “Lưu trắc phi tỷ tỷ da mặt mỏng thật, chỉ có điều hơi già.”

Lưu trắc phi lớn hơn chúng ta hai tuổi, mới hai mươi nhưng bị chê già nên đương nhiên tức giận.

Trong lúc hai người tranh cãi, họ vô tình đẩy ngã Lương thị thiếp, người đang mang thai tháng đầu. Thái y nói bị động thai, có thể nguy hiểm đến tính mạng đứa bé.

Thái tử nổi giận, trách mắng Lưu trắc phi “Ngạo mạn vô lễ, không chịu nhường nhịn, chẳng có phong thái của một trắc phi chút nào! Không cho phép ra khỏi biệt viện khi chưa có lệnh triệu.”

Lương thị thiếp là do Lưu trắc phi đẩy, nhưng lại không phải là chủ mưu. Cái thủ đoạn này, nhìn đã biết là do đích tỷ bày ra.

Không ngờ rằng Lương thị thiếp lại có thai, khiến đích tỷ tự rước họa vào thân.

Dù Thái tử vẫn còn hứng thú mới mẻ với đích tỷ, nhưng cũng không kìm được mà trách móc: “Trước đây sao không biết ngươi là người tham lam và k i ê u n g ạ o đến vậy, chuyện gì cũng phải tranh giành. Xảy ra việc này rồi còn muốn tỏ ra vô tội sao?”

“Ngươi cũng nên trở về tự suy ngẫm đi!”

Thế là cả hai vị trắc phi đều mất sủng ái, phủ đệ trở nên yên ắng lạ thường, Thái tử không còn như trước, bây giờ hắn chỉ một lòng che chở cho Vương phi và Lương thị thiếp, chẳng còn “công bằng” như ngày xưa.

Chỉ có ta là được đến gần thêm đôi chút.

Thái tử đến chỗ ta hai đêm liền, thở dài: “Nơi này của nàng thật yên tĩnh.”

Sau đó Thái tử ngủ một giấc, chẳng cần ta hầu hạ. Vì vậy, ta cũng ngủ rất sâu, sáng sớm tỉnh dậy thì đã thấy giường bên cạnh trống trơn, hắn đã rời đi từ lâu.

Tưởng ma ma nói: “Điện hạ dặn lão nô và các nô tỳ không được đánh thức chủ tử.”

Ta nghiêm mặt: “Sau này, đừng nghe theo điện hạ, nhất định phải đánh thức ta, rõ chưa?”

Chưa kịp nói dứt câu, tiểu nha hoàn bên ngoài hớt hải báo: “Chủ tử, có chuyện rồi!”

“Có người tư thông bị Thái tử bắt tại trận, nghe nói sắp phải chịu hình phạt!”

Kiếp trước chưa từng xảy ra chuyện này.

. Tiểu nha hoàn có chút e dè nhìn ta, ngập ngừng nói tiếp: “Là Đào... Đào Cúc, còn kẻ gian phu là con trai thứ ba của Hầu phủ Cố gia, biểu huynh của người và Dư trắc phi nương nương.”

Sắc mặt ta lập tức thay đổi.

Gã Cố Tam kia là một kẻ ph*ng đ*ng, từ lâu đã thầm để mắt đến biểu muội - đích tỷ của ta, chỉ tiếc thân phận gã không xứng với con gái trưởng của Dư gia.

Đào Cúc trước đây là nha hoàn của ta, lẽ ra không nên tiếp xúc với kẻ như gã. Trừ khi là do đích tỷ xúi giục.

Ta hỏi: “Điện hạ đã bắt gặp Cố Tam và Đào Cúc như thế nào?”

Tiểu nha hoàn run rẩy đáp: “Điện hạ bắt gặp họ ở rừng đào ngoài viện của chúng ta, vốn tưởng là bọn t r ộ m cắp, hoặc là nha hoàn và thị vệ lén lút v ụ n g t r ộ m trong phủ.”

Ta thấy người hơi lảo đảo, rõ ràng đích tỷ muốn phá thủy danh dự nữ nhi của ta.

Chuyện tư tình giữa Cố Tam và Đào Cúc, nếu đã có tình ý, muốn gặp nhau lén lút cũng chẳng sao, cớ gì phải lén lút qua lại ngoài viện của ta?

Nếu đêm qua Thái tử không ở lại chỗ ta, hắn sẽ nghĩ thế nào?

Trong chuyện này, chỉ cần có chút đồn thổi, thanh danh của ta sẽ bị hoen ố.

Tiểu nha hoàn còn nói thêm: “Thái tử điện hạ đã gọi Dư trắc phi đến.”

Tưởng ma ma hiểu rõ mọi chuyện, lo lắng nói: “Chủ tử, e rằng Dư trắc phi sẽ cầu xin cho Cố Tam công tử, lại nói mấy lời ám muội khiến Thái tử hiểu nhầm người.”

“Nếu vì chuyện này mà Thái tử điện hạ nảy sinh nghi kỵ, có lẽ sẽ không bao giờ chạm vào người nữa.”

Đây đúng là cơ hội tốt.

Thái tử đã hơn một tháng không ghé qua viện của bất kỳ thị thiếp nào, ai nấy cũng đều cô quạnh, thật hợp tình hợp lý!

Âm mưu của đích tỷ thật độc địa.

Ta định thần lại đáp: “Thật là phúc của ta khi đêm qua Thái tử ở lại chỗ này.”

Hơn nữa, chuyện này là do Thái tử tình cờ bắt gặp, không phải do đích tỷ sắp đặt sẵn rồi dẫn người đến bắt quả tang.

Tưởng ma ma gật đầu: “Chủ tử vẫn nên đi xem qua tình hình một chút.”

Khi ta và Tưởng ma ma đến chính viện, đích tỷ đang quỳ trước mặt Thái tử cầu xin.

Cố Tam và Đào Cúc bị trói chặt, thậm chí còn bị bịt miệng.

Sắc mặt Thái tử lạnh lùng.

Hắn nhìn nàng ta với ánh mắt thoáng qua một tia tối tăm khó nhận ra.

Đích tỷ cố tình làm bộ nói: “Đều là do biểu huynh của thiếp bị ma quỷ mê hoặc, xin Điện hạ hãy tha cho huynh ấy. Chuyện này chắc hẳn có gì hiểu lầm.”

Lời nàng ta nói mang ý ám chỉ rõ ràng, lại không dám khinh suất kéo thêm ta vào e sợ lần nữa sẽ bị xem là âm mưu hãm hại người khác.

Nước cờ này rất nguy hiểm, không khéo còn có thể khiến Cố Tam phải bỏ mạng. Nhưng lại sợ lời đồn đại không liên lụy đến ta, nàng ta tiếp tục nói: “Các người còn không mau thả Đào Cúc ra để nàng ta nói rõ mọi chuyện là thế nào.”

Đào Cúc bị bịt miệng, nằm co rúm dưới đất. Nghe thấy lời của đích tỷ, Đào Cúc cố gắng vùng dậy, lắp bắp cúi đầu lạy. Thế nhưng, đám thị vệ bên cạnh Điện hạ không hề động đậy, chẳng ai nghe lệnh của nàng ta.

Những thị vệ trước đây luôn tôn kính và nghe lời nàng ta từng là vốn liếng mà nàng ta tự hào, cho rằng đó là bằng chứng cho tình cảm đặc biệt Điện hạ dành cho nàng ta. Rốt cuộc, ngay cả thị vệ thân cận của Điện hạ cũng từng nể mặt nàng ta.

Nhưng lúc này, không một ai nhúc nhích, khiến đích tỷ rơi vào tình cảnh lúng túng vô cùng.

Thái tử không để tâm đến nàng ta, quay sang ta và hỏi: “Nàng cứ như thế dung túng hạ nhân sao?”

“Việc này xảy ra, làm sao ta có thể giải thích với Cố hầu phủ đây?”

Sắc mặt đích tỷ tái nhợt. Điện hạ hoàn toàn không để cho Đào Cúc có cơ hội vu oan ta mà lập tức quy tội cho Đào Cúc và Cố Tam.

Nói thẳng, không vòng vo.

Ta không dám giống như đích tỷ giả bộ cầu xin nhưng thực chất là lả lơi quyến rũ. Ta liền thành thật quỳ xuống thưa với Thái tử: “Xin Điện hạ giáng phạt.”

“Bên phía Cố hầu phủ, là do biểu huynh hồ đồ, thiếp xin nguyện dẫn người trói hắn về tạ tội.”

Cố hầu phủ là nhà ngoại của đích tỷ, cũng là nhà ngoại của ta, vì mẫu thân của ta là thứ nữ, đi theo làm của hồi môn cho mẫu thân của nàng ta.

Đích tỷ đã đến đường cùng, không còn cách nào khác.

Dư phủ của bọn ta và phủ Cố hầu phủ đều là những cánh tay đắc lực của Thái tử, xảy ra chuyện như vậy, làm sao có thể để Thái tử tự tay chặt đứt một cánh tay?

Chẳng phải là tự chuốc lấy tiếng cười, để người khác cười chê Thái tử bị thông gia làm cho xấu mặt sao?

Thái tử lạnh nhạt nói: “Nàng đáng bị phạt.”

“Tuy nhiên, trắc phi Dư thị vô đức vô năng, không xứng với thân phận trắc phi, giáng xuống làm Lương viện.”

Khuôn mặt đích tỷ lộ ra vẻ hoảng sợ. Điện hạ nói ta nên bị phạt nhưng lại quay sang giáng phân vị của nàng ta. Thân phận trắc phi vốn đã vào ngọc điệp Hoàng gia. Thái tử muốn giáng chức nàng ta, tức là phải tấu lên Thiên tử, thậm chí có thể làm quan viên triều đình xôn xao.

Ít nhất, phụ thân của bọn ta - Dư Thái phó cũng sẽ phải đối mặt với sự mất mặt vô cùng nhục nhã.

Triều đình và hậu cung vốn dĩ là một thể thống nhất.

Đến lúc này, đích tỷ còn gì không hiểu rõ nữa? Thái tử đã hoàn toàn tin tưởng ta, thậm chí đã nhìn thấu âm mưu của nàng.

Nàng ta không tài nào lý giải được, người đầu gối tay ấp đa nghi ấy, vì sao lại không hề nghi ngờ ta dù chỉ một chút.

Nàng ta hoảng hốt quỳ gối dưới chân Thái tử, bỏ qua cả chút tự tôn còn sót lại, kêu lên: “Điện hạ! Điện hạ!”

“Là Đào Cúc ghi hận muội muội, tự ý chạy đến trước viện của muội muội để tư tình với người ngoài, hoàn toàn không phải do thần thiếp sai khiến!”

Thái tử nhìn ta nàng đầy chán ghét, thậm chí không thèm che giấu sự ghét bỏ ấy. Trước đây, hắn từng cho rằng đích nữ của Dư gia là người hiểu lễ nghĩa, lại có danh tiếng hiền thục. Chính vì vậy, Thái tử mới cầu xin Hoàng đế tác thành hôn sự với Dư gia, để giữ thể diện cho Dư Thái phó.

Bây giờ, Thái tử lạnh lùng cười: “Nô tỳ vô phép, có thể xem là do ngươi không biết dạy dỗ, vậy còn vị biểu huynh lêu lổng kia của ngươi thì sao? Ngươi nói xem làm sao có thể khiến gã công tử lêu lổng đó chịu nghe lời ngươi như vậy?”

Cố Tam bị trói chặt, liên tục giãy giụa, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn đích tỷ.

Bị ánh mắt sắc bén của Thái tử khóa chặt, Cố Tam đành ngoan ngoãn co rụt lại, ánh mắt hiện rõ sự sợ hãi.

Đích tỷ mắt mở lớn, khuôn mặt đầy kinh hãi nói: “Điện hạ! Ngài… ngài không tin thần thiếp sao?”
 
Thứ Nữ Nàng Ấy Muốn Tranh Sủng
Chương 9: Chương 9



9.

Đích tỷ như bị sét đánh ngang tai.

Ánh mắt của Cố Tam làm Thái tử cảm thấy ghét ở m vô cùng, hắn không chút nghi ngờ rằng tên cặn bã ấy có thể nhòm ngó nữ nhân của mình.

Dù sao thì, khi bị bắt, bàn tay của Cố Tam vẫn còn đặt trên ngực Đào Cúc.

Một kẻ p h ó n g đ ã n g, hễ có cơ hội là không thể kiềm chế nổi..

Điều khiến Thái tử phẫn nộ nhất là trong hậu viện của mình, có người lại chủ động dây dưa với kẻ cặn bã này, mà người đó lại là Trắc phi của hắn.

Đích tỷ khóc lóc cầu xin, dáng vẻ đáng thương không kể hết, nhưng lần này Thái tử chẳng mảy may động lòng, lạnh giọng phán:

“Đưa Dư lương viện xuống, không có lệnh của ta, không được bước ra khỏi viện nửa bước.”

Đích tỷ muốn giãy giụa cầu xin, nhưng Thái tử đã sớm có chuẩn bị, các ma ma bên cạnh hắn chẳng phải người dễ đối phó, chỉ vài ba động tác đã kéo đích tỷ ra ngoài.

Ta căng thẳng cúi đầu, không dám cầu xin, dù sao thì sấm sét hay mưa móc đều là ơn vua ban.

Đích tỷ cứ ngỡ mình được sủng ái, được lòng Thái tử, chơi đùa với người bên cạnh, cuối cùng lại tự hại chính mình. Đó là quả báo xứng đáng.

Thái tử nói, “Nàng còn đứng đấy làm gì?”

Ta không dám cãi lệnh liền cho người đưa Cố Tam về Cố Hầu phủ và kể lại toàn bộ việc gã và đích tỷ gây rối trong phủ Thái tử thuật lại rõ ràng cho tổ phụ của gã nghe, Cố Hầu gia nghe xong nổi giận, lập tức đá một phát khiến hắn ngã bật vào tường.

“Đồ vô liêm sỉ! Dám làm chuyện nhục nhã ở phủ Thái tử, kinh thành này không chứa nổi ngươi nữa rồi!”

Để giữ gìn thanh danh cho đích tỷ, Cố Hầu gia đánh Cố Tam đến sống dở c h ế t dở, rồi đ à y gã đến nhà cũ xa xôi tận Tây Thùy. Sợ rằng kiếp này gã khó mà trở về kinh thành được.

Mặc dù Cố Hầu gia rất thương yêu cháu ngoại gái, nhưng lần này ông cũng hiểu rằng không thể bênh vực nổi, chỉ trách mắng ta: “Ngươi với đích tỷ cùng vinh cùng n h ụ c, sao lại không khuyên can Thái tử?! Tỷ tỷ ngươi bị phế truất khỏi vị trí trắc phi, chẳng lẽ ngươi không biết ta và cha ngươi sẽ mất mặt thế nào sao?”

Ta cúi đầu, khẽ nhếch môi cười lạnh, cảm giác lạnh lẽo đau xót xuyên qua trái tim từ kiếp này đến kiếp trước. Trước đây ta chỉ biết thuận theo, hoặc sống để làm vừa lòng bọn họ, nay ta đã tỉnh ngộ rồi.

“Ông ngoại, chính nàng ta đã giở trò hãm hại ta, đó là hành động của kẻ vì tư lợi mà hại người thân. Tự mình làm thì tự mình chịu. Nếu muốn giữ thể diện cho ngài và phụ thân, chẳng lẽ để ta không màng đến thanh danh và danh dự của Thái tử hay sao?”

Họ chẳng hề để tâm đến thanh danh của ta. Phá hoại cuộc đời của một thứ nữ xinh đẹp như ta, họ vẫn có thể tìm người khác thay thế. Nhưng nếu khiến Thái tử nổi giận, thì mạng của đích tỷ chẳng còn quan trọng gì nữa.

Thấy tình thế đã không thể cứu vãn, Cố Hầu gia chỉ có thể thở dài, than trách: “Ngươi... hãy cố gắng nói vài lời hay với Thái tử, dù gì đây cũng là chuyện riêng của hậu viện, Thái tử lặng lẽ giữ kín chuyện này là xong.”

Ta không muốn nói thêm, chỉ trả lời: “Thanh Trúc đã hiểu.”

Thái tử lấy lý do đích tỷ vô lễ, phế bỏ hết sự ưu đãi dành cho nàng ta thậm chí cả ta cũng bị liên luỵ, nửa tháng trời không thấy bóng ai tới thăm, đích mẫu của ta – Dư phu nhân ba lần gửi thiệp cầu kiến, đều bị từ chối.

Ta bảo Xuân Lan: “Nếu đích mẫu còn đến, thì trả Đào Cúc về Dư phủ đi.”

Đào Cúc bị nhốt ở sân sau và bị bỏ đói. Ban đầu, nàng ta còn nguyền rủa ta là kẻ nịnh bợ lấy lòng, sau đó lại quay ra oán hận đích tỷ đã lợi dụng mình, cuối cùng phát điên phát dại.

Xuân Lan vẫn không quên việc trước đây Đào Cúc từng ngang ngược đè đầu cưỡi cổ mình, nên tìm cơ hội đổ thuốc c â m vào miệng nàng ta để trả thù vết thương què chân.

“Nô tỳ đã chăm sóc kỹ lưỡng cho nàng ta mấy ngày nay, chắc chắn sẽ làm phu nhân hài lòng.”

Xuân Lan ngày càng trở nên lạnh lùng, có lẽ vì được sống sót dưới sự che chở của ta, mà lại còn mang thương tật, nên nàng ấy hết lòng trung thành với ta.

Xuân Lan nhìn ta, đôi mắt chất chứa sự phẫn uất, nói: “Chuyện trong viện Dư lương viện, nô tỳ cũng đã để ý hộ tiểu thư. Gần đây, nghe nói vị kia mời thái y nhiều lần nhưng Thái tử vẫn không có ý đến thăm.”

Ta nhận ra trong mắt nàng ấy có một tia oán hận. Đích tỷ quả là vác đá nện chân mình, ngay cả Xuân Lan – người từng là nha hoàn thân cận nhất của nàng ta – giờ cũng quay ra căm ghét nàng ta.

Ta hỏi: “Thái tử gần đây có đến hậu viện không?”

Thái tử không đến chỗ ta và đích tỷ, Lưu trắc phi lại bày vài trò nhỏ để giành lại sủng ái. Cả đám nha hoàn, bà tử đều biết rõ, ngoài đích tỷ ra, Lưu trắc phi là người đáng ghét nhất, từng trừng phạt ta không ít lần.

Chỉ có Tưởng ma ma dám nói tiếp: “Bụng của Lương thị thiếp đã ổn, nghe đâu Lưu trắc phi vì hối hận nên đã gửi qua rất nhiều dược liệu quý để chăm sóc cho nàng ấy.”

“Thái tử vì nhớ tình cũ nên không so đo nữa, đã ghé thăm Bắc viện của Lưu trắc phi hai lần.”

Ta khẽ nhíu mày.

Lưu trắc phi nổi tiếng là kẻ tâm địa h i ể m độc nhất, ả thực sự tốt bụng đến thế sao? Dù sao, Lưu trắc phi mất sủng ái vì đẩy Lương thị thiếp xuống nước, giờ đây dùng cái thai trong bụng của nàng ấy để lấy lại ân sủng, cũng xem như một nước cờ hay.

Tưởng ma ma dường như đoán được ý nghĩ của ta, nói: “Một thị thiếp thất sao có thể được nuôi dưỡng Hoàng tôn? Lưu trắc phi sớm đón Lương thị thiếp về, chắc hẳn có ý định nuôi dạy đứa trẻ này.”

“Lương Viện, người cũng nên nghĩ cách đi thôi.”

Tưởng ma ma lo lắng giùm ta. Vương phi đã có một nữ nhi, nếu sinh ra Hoàng thái tôn thì vị thế sẽ càng vững chắc ở Đông cung.

Lưu trắc phi cũng bắt đầu lo lắng, bản thân nàng ta không thể mang thai nên mới sinh ra mưu đ ồ khác.

Đáng tiếc thay.

Ta biết, một khi Thái tử đăng cơ, Lương thị thiếp sẽ được phong làm chủ vị một cung, có quyền được nuôi dưỡng đứa bé.

Toan tính của Lưu trắc phi chắc chắn sẽ thất bại.

Ta điềm nhiên ung dung đáp: “Ma ma hãy lấy thêm chút thuốc bổ cho ta, thay vì để ý đến bọn họ, không bằng giữ thân thể khỏe mạnh.”

Kiếp trước, ta bị đích tỷ hại mắc bệnh hàn, so với việc mang long tôn, ta càng thích các thánh phẩm bổ dưỡng trong cung gửi đến.

Thật hiếm khi Thái tử và Thái tử phi để các thị thiếp thoải mái dùng.

Ta ăn được miếng nào hay miếng đó, dù sao có thêm chút thịt, cũng là lợi cho bản thân.

Ta là một chủ nhân không tham vọng.

Cả đám nha hoàn, bà tử trong viện cũng được nhờ mà nhàn hạ.
 
Back
Top Bottom