Siêu Nhiên Thú Nhân Này Có Hơi Ngốc • đam mỹ.

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
290346512-256-k212266.jpg

Thú Nhân Này Có Hơi Ngốc • Đam Mỹ.
Tác giả: laclacdu
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thể loại : nhân thú, cường cường, xuyên không, dị giới, đam mỹ,...

Cp : Mỹ nhân kiến thức rộng rãi cường thụ x Trung khuyển hay tự bổ não dũng mãnh thú nhân công.

Mô tả :
Tiểu thụ lưu lạc đến một nơi hoang dã, an an ổn ổn sống qua ngày bằng cách bắt động vật nhỏ ăn, lâu lâu còn tự chế ra rất nhiều loại thuốc thô để sử dụng.

Là một người thông minh và khéo tay.

Còn công là thú nhân mới trưởng thành không lâu, bị tộc trưởng vứt ra ngoài tự sinh tự diệt hai năm mới được về bộ lạc, so với thụ nhỏ hơn một tuổi nhưng cao tận hai mét, thể lực phi phàm, bù lại có hơi ngây thơ, được thụ cứu giúp rồi đem lòng ái mộ, cũng nhờ thụ mà biết được rất nhiều thứ, rung động trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.

Tui không cho phép người khác sử dụng hay chỉnh sửa tác phẩm của tui dưới bất kỳ hình thức nào mà không có sự cho phép của laclacdu.​
 
Thú Nhân Này Có Hơi Ngốc • Đam Mỹ.
I - Nơi hoang dã.


Bước ra khỏi hang động, Mặc Tình mang tâm trạng khá tốt sau khi đánh một giấc dài trong hang xa lạ.

Đây là ngày thứ hai Mặc Tình lưu lạc đến đây, ngoài hang, khắp nơi tỏa ra một cỗ mùi hương của hoa cỏ xen lẫn vào không khí, vốn trong lành không có lấy một chút bụi bặm của thành phố.

Mặc Tình không biết mình làm sao đến được đây, nhưng y lại chắc chắn bản thân khó lòng mà quay về được thành phố.

Không khỏi cảm thấy có chút muốn ở lại nơi này, cũng mâu thuẫn, muốn về với nơi tấp nập trước kia.

Có thể là bởi internet đã là một phần tất yếu với những đứa trẻ sinh ra vào thời hiện đại như y, những thứ mà nơi hoang dã không thể đáp ứng?

Mặc dù Mặc Tình không chắc có phải vì thế hay không, nhưng tuyệt đối không có chuyện y muốn về là bởi nhớ cha mẹ đâu.

Chớp mắt, khuôn mặt có chút vẻ non nớt thả lỏng, vô biểu tình bắt đầu tập thể dục buổi sáng.

Nói là tập thể dục, thật ra là đang tập võ, để cho cơ thể không quên mất những gì đã được dạy, cũng là để cho tứ chi thích nghi được với hoạt động mạnh, lát nữa y bơi sâu xuống hồ bắt cá mới không sợ bị chuột rút.

Nhân tiện, hồ nước này ở gần hang động mà Mặc Tình chiếm được, vừa hay đủ sâu, rộng cũng khoảng chừng trăm mét vuông, cũng có cá dưới này nên y hiện giờ hoàn toàn không sợ thiếu lương thực.

Nhưng tối đến Mặc Tình phải đốt lửa ở ngoài cửa động rất to để tránh thú hoang đến uống nước rồi xem y là con mồi mà nhắm đến, đống lửa đó cũng là để chặn chúng lại và còn tốn không ít củi khô đâu.

Vậy mới nói, ở rừng rậm hoang dã này sống cũng không hề dễ dàng; sáng dậy đi kiếm củi khô và bắt cá; trưa đi ra ngoài hồ tắm rửa còn lo trước có đỉa, sau có thú dữ nữa là; tối đến nằm trong hang động miễn cưỡng có đống lửa giữ ấm, nhưng vẫn lo lắng có dơi, có côn trùng bò lên người, ngủ cũng không ngủ được một giấc dài; nói chung là khổ lắm cơ, nhưng chẳng hiểu thế quái nào mà Mặc Tình khá thích ở nơi này.

Không biết người khác cảm nhận ra làm sao; nhưng đối với Mặc Tình, nếu có thể hít thở không khí trong lành, mỗi ngày tắm nước mát mà còn sạch sẽ, có đồ tươi sống để ăn, mặc dù tối ngủ nhiều khi cũng hơi lạnh thật.. nhưng nói chung là rất sảng khoái, rất tự tại.Mặc Tình thật tâm cảm thấy sống ở đây cả đời cũng được nữa kia. • • •

Và...Quả thật, phàm là con người thì luôn cần có nhu cầu được kết nối.

Một tuần nay Mặc Tình ăn cá trong hồ qua ngày sắp ngán đến tận cổ, tư tưởng lúc đầu thiệt là đẹp đẽ bao nhiêu thì giờ gần như nứt vỡ hơn một nửa rồi.

Y thật tình là muốn ăn đồ đóng hộp lắm!

Dù là cá còn tươi sống nhưng không có gia vị quả thực ăn chẳng quen mà cũng chẳng ngon lành tẹo nào, đến chút muối cũng tìm không thấy...

Nửa đầu tuần hăng hái bao nhiêu, cuối tuần thì nhuệ khí sụt giảm trầm trọng.

Hít một hơi lấy lại bình tĩnh, cũng như tìm lại chút tự tin.

Mặc Tình chịu không nỗi mấy con cá nước ngọt trong hồ nữa rồi, nhìn là phát ngán, phải đi kiếm thứ gì khác mà đổi vị thôi.

Dù là miếng rau cũng tốt, chút nấm, thịt rắn hay chuột cũng được; kiến thức về các loại thực vật ăn được và thú nhỏ Mặc Tình không thiếu, lúc trước khi còn đi học, bản thân vào được lớp chuyên Sinh cũng không phải là may mắn, điểm của các môn tự nhiên đều rất cao, mà y trước sau đều thật sự thích môn học này; lên đại học rồi cũng nhất quyết theo ngành Y.

Ây ây ây, hình như đi sai hướng rồi!

Quay về với Mặc Tình mới vừa tìm thấy được vài nhánh cây nhỏ nằm lăn lóc trên thảm lá rụng, thở dài thường thượt mà đi nhặt từng chút một.

Bất chợt giẫm phải thứ gì đó mềm mềm còn có tính đàn hồi nữa, nhìn xuống mới thật sự làm cho người ta một phen hú vía.

Dưới chân Mặc Tình là thân rắn dài ngoằn, cẩn thận nhìn kĩ sẽ thấy là tận hai con, mà dựa vào hoa văn trên người cũng như...

ặc, là một con rắn Hổ Mang đang ăn thịt chính đồng loại...

Cảnh tượng hiếm gặp, Mặc Tình cũng hít một ngụm khí mới hồi thần mà dùng cành khô, học theo các video trên mạng đè đầu nó xuống.

Rắn lớn đang ngoạm nuốt thân của đồng loại nó, đột nhiên bị vật cứng đè xuống cổ họng, đau đớn mà không làm gì được, nhất thời sinh khí, đuôi dài cũng ra sức vùng vẫy.

Nhưng tiếc quá, Mặc Tình lúc đầu còn bị nó dọa, lúc sau đã cười khà khà vô cùng xấu xa mà tiếp tục đè đầu con rắn, tay còn lại chụp lấy đuôi đang vung loạn xạ của nó; có trách, cũng là nên trách cái vũ khí duy nhất của nó đang bị đồ ăn làm cho nghẹn một họng, muốn cắn cũng cắn không được y.

Nhìn hai con rắn trước mắt, Mặc Tình vừa tấm tắc độ lớn khủng khiếp của rắn Hổ Mang, cũng vừa tiếc nuối không thôi.

"Tiếc là không có nguyên liệu để ủ rượu."

Thiệt là tiếc.. • • •
 
Thú Nhân Này Có Hơi Ngốc • Đam Mỹ.
II - Rắn Hổ Mang.


Người ta bảo, nhàn cư vi bất thiện.

Rỗi quá thì sinh ra những kẻ có tính tình cực kỳ thích làm những việc không tốt đẹp.

Mặc Tình là một người giống như thế, mặc dù cũng không gọi là ác lắm.. dù sao trong mắt của y, thì hai con rắn mới vừa bị Mặc Tình không chút nương tay đập bể đầu máu chảy đầy đất cũng chỉ xem là đồ ăn.

Đứng phắt dậy, khi mắt Mặc Tình nhìn thấy quả cầu phát sáng rực rỡ trên bầu trời cũng gần lên được đỉnh đầu, quyết định xách cổ hai con rắn lớn này về hang động để rửa sạch gan, loại nội tạng rồi đem đi nướng.

Đây coi như cũng là chiến lợi phẩm của y, mặc dù nói ra thì chẳng cần bỏ mấy sức lực để bắt về.

Phải cảm ơn mấy ngày này Mặc Tình cất công kể khổ với trời, than thở với đất, mong được ăn thứ gì khác ngoài cá và bò sát nhỏ.

Ai ngờ thành thật, giữa thảm lá khô xuất hiện hai con rắn vừa to vừa dài, vừa hay một con đã tiêu đời, con còn lại cũng không cắn Mặc Tình được.

Xem như là y may mắn.

Nhưng mà may mắn cũng không thể xuất hiện liên tục, thôi thì đành ép bản thân ngày mai miễn cưỡng lại tiếp tục ăn cá... • • •

Vừa về đến hang động, Mặc Tình đã ngồi xếp bằng xuống nền đá lạnh lẽo, theo trí nhớ làm một cái cọc gỗ, rồi đem dây dù trước kia mang theo buộc vào đầu rắn, cuối cùng rút ra một cái dao găm từ trong túi quần, rạch một đường thật sâu từ da đến tận xương, rồi tỉ mỉ từng chút từng chút thuộc da rắn.

Da rắn vốn rất đẹp, mấy cái ốp lưng điện thoại mà Mặc Tình hay dùng đều là lựa từ da rắn, da trăn thật, phải nói là y có một niềm đam mê không hề nhỏ với loại da của bò sát.

Nhưng vui còn chưa được bao lâu, từ trong trí nhớ của Mặc Tình phát hiện ra, lóc da thì cũng lóc rồi, nhưng còn hai bước cuối cực kỳ quan trọng thì y hoàn toàn không đủ nguyên liệu, thứ nhất là nước vôi và thứ hai là nước tẩy vôi...

Tìm ở đâu ra vôi bây giờ?

Đá vôi y còn chưa từng nhìn qua một lần, chỉ đơn giản là đọc qua sách và biết nó sẽ sủi bọt khi gặp giấm thôi...Ầy, lột da cũng lột da rồi, bụng Mặc Tình cũng đang ra sức kêu gào đòi ăn, y cũng không thể để bản thân khổ cực chịu đói như vậy được.

Quyết định quẳng da rắn vào một góc, cắt phần thịt rắn ra thành từng khối từng khối nhỏ đến khi cảm thấy đã đủ cho bữa trưa, Mặc Tình mới dừng lại, cũng hơi ngạc nhiên một chút, không ngờ y cắt nhiều như thế mà thân rắn vẫn còn nửa đoạn dài ngoằn.

Quả thật là rất dài.

May mà y còn chưa lột sạch da, thân dưới của rắn Hổ Mang vẫn còn được lớp da dày bên ngoài bảo hộ, coi như là có thể để lâu hơn một chút.

Lại liếc sang con rắn còn nguyên vẹn kia, Mặc Tình thoăn thoắt xách đầu nó lên rồi cuộn lại treo trên một cái cọc đâm ngang.

Hai con rắn to khác thường đây xem như là có thể giải quyết hai ngày này của Mặc Tình.

Uầy, nói ra thì hai ngày nay chắc chắn là những ngày mà y ăn no đủ nhất, bởi lúc trước dù có muốn cũng khó mà bắt được nhiều cá, và bởi vì cơ thể ngâm trong nước quá lâu làm Mặc Tình có nguy cơ ngã bệnh nên y cũng chẳng bắt được nhiều lắm, nếu qua một tiếng rưỡi mà chưa tóm lấy con nào thì cũng phải lên bờ để hong khô.

Đói một buổi cũng không thể chết; và cũng đâu phải chỉ có cá là ăn được, nhiều lúc đói quá Mặc Tình cũng không ngại ăn côn trùng, dù vị có hơi tệ, nhưng trong sách bảo ăn được thì chắc chắn là ăn được.

Những con vật ở ngoài thiên nhiên hoang dã này ngoại trừ to hơn so với những con vật bình thường Mặc Tình từng thấy lúc trước thì ngoại hình đều giống y như đúc, xem ra cũng chẳng có gì là đáng lo ngại. • • •
 
Thú Nhân Này Có Hơi Ngốc • Đam Mỹ.
III - Thú nhân.


Mặc Tình là một người tập võ, so với người bình thường khỏe hơn rất nhiều, giá trị vũ lực cũng cực kì cao; trước kia vào năm Mặc Tình tròn mười tuổi bái người hàng xóm học võ làm sư phụ, quả nhiên không sai, lão vừa tận tâm chỉ bảo Mặc Tình, cũng nhiều khi còn cho y ở nhờ vài hôm, ở với lão rất tốt, tốt hơn nhiều so với nhà của y.

Lão tên họ rất bình thường, ngoại hình cũng vô cùng bình thường, nhưng lão là người tốt, một người ngay thẳng, đến cuối đời vẫn còn đối với Mặc Tình chiếu cố như con ruột trong nhà.

Lão cũng rất tài năng trong võ thuật, không biết ai chỉ dạy cho mà lão có thể sử dụng nội lực thành thạo lắm, lão nói, người tập võ có thể sử dụng nội lực, nhưng cũng tùy người mà thôi, chưa chắc đã học được.

Song, lão vẫn tận tâm dạy cho Mặc Tình, Ngoại, Nội, Khí và cả Thần Công mặc kệ tư chất của Mặc Tình có ra làm sao...

Cho nên nói, y vẫn là phải gửi lời cảm ơn đến người này, nếu không có những gì lão dạy, Mặc Tình sợ là cũng khó mà sống khi đặt chân đến nơi nhược nhục cường thực này.

Tuy nhiên, biết ơn thì biết ơn lắm đấy, đơn giản vì lão cũng là người hiếm hoi còn đọng lại một chút trong lòng của Mặc Tình; lớn lên trong cái môi trường phức tạp như thế, tâm của y sớm ngày không còn nhiều phần rung động với nhân loại. • • •

Vươn vai, Mặc Tình cuối cùng cũng xử lí xong hai con rắn lớn, quả thật ngon vô cùng, mật rắn phơi khô ăn vào cũng thật sự ngon miệng.

Đem cành cây khô chất thành một đống trong góc sơn động, Mặc Tình tính đi ra ngoài tắm rửa một tí cho sạch sẽ.

Rất nhanh tìm đến tảng đá lớn bên hồ.

Mặt hồ phẳng lặng, yên tĩnh dị thường, mang một màu xanh ngọc bích cực kì đẹp mắt, nước lại trong vắt.

Mặc Tình từ từ cởi từng tất quần áo vướng víu, sau đó "ùm" một cái nhảy vào trong hồ nước, làm cho sinh vật dưới đó bị dọa mà bơi ra xa.

Nước mát lạnh, ôm lấy toàn thân của Mặc Tình, bọt nước nhẹ nhàng vờn quanh da thịt trắng như men sứ, gột rửa đi mồ hôi và bụi bẩn.

Tóc của Mặc Tình chỉ dài tầm ngang vai, đen như mực nhẹ bẫng nổi trên mặt hồ, từ từ thấm vào trong da đầu y.

Mặc Tình thích nhất là tắm nước lạnh, cảm giác sảng khoái không thôi, nhưng hồ này tương đối sâu, y cũng không dám ra xa, tựa hồ sẽ có một con thủy quái dưới nơi sâu hoắm kia kéo chân y.

Vuốt nước đọng lại trên mặt mình một cái, Mặc Tình cho rằng bản thân nghĩ quá nhiều, đây cũng chỉ là hồ nước mà thôi, cũng không thông với bất kì con sông nào, làm sao có sinh vật to lớn như thế trú ở dưới nơi sâu đó được.

Đúng là y nghĩ quá nhiều rồi, tắm rửa đủ, Mặc Tình quyết định bơi lại chỗ cạn, muốn thay đồ.

Bọt nước từ từ chảy xuống đến điểm cuối của tóc, nhỏ giọt nhỏ giọt, vài giọt rơi không được xuống nền đất, một đường chảy qua hình thể đẹp mắt của Mặc Tình, bởi vì tập võ, cơ bắp đều rõ ràng, phân bố đẹp mắt. • • •

Đã rất lâu rồi sau khi hắn rời khỏi bộ lạc, một thân cường tráng lúc trước cũng vì bị thiếu dinh dưỡng mà từ từ ốm bớt đi, hắn ở trong bộ lạc không biết nhiều thứ lắm, nên khi rời đi cũng chỉ bắt những con thú đã từng bắt qua để ăn thịt, những sinh vật khác thật sự rất lạ lẫm, hắn cũng không ý thức được bọn chúng nên chưa bao giờ dám ra tay, đối với hươu và nai trong rừng hình như đều bị hắn bắt thịt hết..

Đến khi không tìm ra được một con thú nào mà bản thân nhận thức được, mới bắt đầu liều mạng chạy sang một khu rừng khác.

Hai ngày hai đêm chạy bán sống bán chết, cho dù là mãnh thú như hắn cũng cảm thấy rất mệt mỏi.

Hắn lúc trước nghĩ rằng chỉ cần là sinh vật sống thì đều có thể ăn, nhưng sau khi được trưởng lão giáo huấn một lần, mới phát hiện ra thế giới ngoài kia không dễ sống, sinh vật tiến hóa đều là để sinh tồn ở những nơi khốc liệt nhất.

Một thú nhân mới vừa trưởng thành, tự cảm thấy hắn khó lòng hoàn thành nhiệm vụ mà tộc trưởng giao cho... • • •
 
Back
Top Bottom