Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thư Nguyệt - Zhihu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,090
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOFHVFgyF5bPpaRgqxJ29Cw6_NBq61K1SibFEQFFzniq3RWM3i6oCsZc-RV2jy4JJKy8IhPgANueiSc0q5vsSv_kxPgEoWkEe0oCn04gltcHKKtsC7gcucIdWymLoNbFtXjFbw8OtkMOqQAYp4LSaec=w215-h322-s-no-gm

Thư Nguyệt - Zhihu
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Cổ Đại, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: zhihu

Tran / Editor: Mỗi Bước Mỗi Xa

Beta: Mỗi Bước Mỗi Xa

Thể loại: Cổ đại, Đoản văn

Giới thiệu

Ta là một sát thủ hạng kim bài, để trốn tránh sự truy đuổi, ta đã ẩn náu trong Hầu phủ, trở thành nha hoàn thân cận của tiểu thư.

Hầu gia và phu nhân đều nhân hậu, tiểu thư lại ngây thơ vui vẻ, cuộc sống trong Hầu phủ hòa thuận, ta cảm thấy thoải mái, nghĩ rằng có lẽ mình nên rửa tay gác kiếm, theo tiểu thư xuất giá.

Nào ngờ Thiên tử ban hôn, ép tiểu thư gả cho Thế tử Bình Nam vương Bùi Tiêu.

Bùi Tiêu là một kẻ phóng đãng và hung bạo, thích nhất làm hại những nữ tử nhà lành, thị nữ trong phủ hơi có chút nhan sắc đều bị hắn ta làm hại.

Hầu phủ chìm trong tình cảnh u ám, Hầu gia thở dài, chỉ sau một đêm tóc liền bạc trắng, phu nhân và tiểu thư ôm nhau khóc lóc, thảm thương thê lương.

Ta thở dài, tiến đến trước mặt bọn họ, nói: "Không bằng để ta gả thay?"​
 
Thư Nguyệt - Zhihu
Chương 1: Chương 1



Lời của ta khiến cả ba người đều sửng sốt, tiểu thư khóc lóc lắc đầu:

"Lưu Vân, ngươi đừng nói nhảm, ngươi không hiểu gì cả.”

"Bình Nam vương oán hận phụ thân vì đã luận tội ông ta lạm quyền mưu đồ tư lợi, dạy con không đúng cách, Hầu phủ của nhà ta và Phủ Bình Nam vương đã như nước với lửa. Thế tử Bình Nam vương Bùi Tiêu háo sắc hung bạo, thị nữ trong phủ hơi có chút nhan sắc đều bị hắn ta làm hại, phủ Bình Nam vương chính là hố lửa, làm sao ta có thể đẩy ngươi vào hố lửa? Nhìn ngươi đi c.h.ế.t cơ chứ?"

Lời tiểu thư khiến Hầu gia cảm thấy tự trách không thôi.

Phu nhân thương xót tiểu thư, mắt đỏ hoe quay sang Hầu gia trách: "Tất cả đều do ông, Thế tử Bình Nam vương hắn ỷ thế h.i.ế.p người, chọc đến mạng người không liên quan gì đến ông? Giờ thì tốt rồi, ông đã đắc tội với Bình Nam vương, lại còn liên lụy đến nữ nhi..."

Hầu gia thở dài, không biết nói gì để chống đỡ.

Trong lòng ta cười nhạt, làm sao ta có thể không hiểu?

Là một người ngoài cuộc bàng quan, ta rất rõ ràng mọi chân tướng.

Bình Nam vương và Vương phi tuổi trung niên mới có con muộn, nên rất cưng chiều nhi tử Bùi Tiêu này, nuôi hắn ta thành một kẻ ph*ng đ*ng kiêu ngạo, hung bạo háo sắc, ỷ thế h.i.ế.p người.

Phàm là ai không thuận theo ý hắn ta, sẽ bị hắn đánh đập, trong phủ gần như mỗi tháng đều có nô tài bị Bùi Tiêu đánh chết.

Hắn ta còn ph*ng đ*ng thành tánh, trong phủ có vô số thông phòng, nghe nói hắn ta thích tra tấn nữ tử trong chuyện phòng the lấy đó làm vui, những nữ tử đều bị hắn ta hành hạ đến thương tích đầy mình, thậm chí có nhiều người không chịu nổi sự tra tấn của hắn ta mà treo cổ tự vẫn.

Từng vụ việc tai tiếng gièm pha đều được Bình Nam vương và Vương phi che giấu, người bên ngoài có giận mà cũng không dám nói gì.

Cho đến một tháng trước, Hầu gia trên đường trở về phủ, đã tận mắt chứng kiến Bùi Tiêu dẫn theo tay sai kéo một nữ tử bán đậu hũ vào một ngõ nhỏ và lăng nhục đến chết, lúc này mới khiến chuyện ầm ĩ lên.

Hầu gia vốn ngay thẳng chính trực, hôm sau tại triều đình đã luận tội Bình Nam vương và Bùi Tiêu.

Cả triều đều xôn xao, Hoàng thượng tức giận quở trách Bình Nam vương, phạt bổng lộc một năm, còn sai người đánh phạt Bùi Tiêu năm mươi roi, một hình phạt nhẹ nhưng đủ để cảnh cáo.

Hầu gia tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc tại đây, cho đến ngày hôm qua, ở trên triều Hoàng thường đột nhiên ban hôn cho Hầu phủ và Phủ Bình Nam vương, còn nói rằng đây là để hai nhà hòa giải.

Ai cũng biết đây là sự trả thù từ phủ Bình Nam vương, nhưng Thiên tử ban hôn là thánh chỉ, kháng chỉ không tuân chính là tội lớn mất đầu, Hầu gia cũng không thể làm gì, nên mới rơi vào khốn cảnh của hiện tại.

"Nếu thật không được thì nữ nhi sẽ đi am Tĩnh Tâm cạo tóc làm ni, suốt đời làm bạn bên thanh đăng cổ Phật..."

Tiểu thư ngừng khóc, trong lời nói đã lộ ra sự tuyệt vọng và ý nghĩ tự sát.

Phu nhân vừa mở miệng định khuyên nhủ vài câu, thì một gã sai vặt hốt hoảng chạy vào: "Hầu gia phu nhân, Thế tử Bình Nam vương đã đến cửa đặt lễ định hôn..."
 
Thư Nguyệt - Zhihu
Chương 2: Chương 2



Âm thanh của gã sai vặt vừa dứt, một nhóm người đã xông vào, dẫn đầu là một người mặc áo gấm, trang phục rộng thùng thình, dáng vẻ bất cần đời. Hắn ta tuy có vẻ ngoài tuấn tú, nhưng đôi mắt lại lộ rõ sự tàn nhẫn, chính là Thế tử Bình Nam vương, Bùi Tiêu.

"Nhạc phụ đại nhân mạnh khỏe!

Bùi Tiêu hời hợt chắp tay chào Hầu gia, rồi đôi mắt háo sắc của hắn ta bắt đầu đảo quanh.

Tiểu thư co rúm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch, nàng ấy có chút sợ hãi núp sau lưng ta, ta ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh đỡ tiểu thư vào hậu đường.

"Ngươi đến đây làm gì?" Sắc mặt Hầu gia trầm xuống, nói chuyện không khách khí.

Bùi Tiêu cười khinh bỉ lại ti tiện: "Tất nhiên là đến xem vị Thế tử phi tương lai của ta, nghe nói nàng ta da trắng xinh đẹp, quyến rũ lẳng lơ, còn mê người hơn cả hoa khôi đầu bảng ở lầu Túy Yên, ta đây chẳng phải là gấp gáp muốn đến nếm thử trước hay sao."

Đây là trắng trợn sỉ nhục và hạ thấp người.

"Ngươi..."

Hầu gia tức giận đến toàn thân run rẩy, chỉ tay vào Bùi Tiêu một lúc lâu mà không nói được câu nào.

Mặt mày phu nhân tái xanh, lảo đảo suýt nữa ngất đi.

Ta vội vàng tiến lên một bước đỡ lấy phu nhân, nhẹ nhàng vỗ lưng bà để giúp bà thuận khí, đồng thời an ủi một câu: "Mẫu thân, người đừng tức giận kẻo hại sức khỏe!"

Âm thanh của ta không lớn, nhưng Bùi Tiêu vẫn nghe thấy, hắn ta đánh giá ta từ đầu đến chân: "Ngươi chính là Tống Thư Nguyệt?"

---

Ánh mắt Bùi Tiêu tr*n tr** lại hèn hạ: "Bộ dạng tông bình thường, thân hình cũng gầy guộc khô quắt, còn không sánh bằng những nha đầu chạy việc ở lầu Tùy Yên."

Những gã sai vặt đi theo Bùi Tiêu nhìn ta, phát ra những tiếng cười d*m đ*ng khiến người khác ghê tởm.

Họ chế nhạo nhìn ta, muốn từ trên mặt ta thấy được sự nhục nhã cùng quẫn bách.

Ta không mảy may để tâm, nhẹ nhàng cười với Bùi Tiêu: "Nếu Thế tử gia không hài lòng với ta, không bằng đi tìm Hoàng thượng từ chối cửa hôn sự này?"

Bùi Tiêu cười lạnh: "Cái miệng này của ngươi ngược lại cũng nhanh mồm nhanh miệng ..."

Ta không chút yếu thế, đáp lại hắn ta một câu: "Thế tử gia cũng không vừa!"

Bùi Tiêu dường như cảm thấy có chút thú vị, hắn ta tiến sát lại, từ trên cao nhìn xuống ta, giống như mèo vờn chuột, ở bên tai ta thì thầm: "Bản thế tử cũng đang mong, trong đêm động phòng hoa chúc ngươi cũng có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy ...

"Quên nói, bản thế tử ở bên ngoài có mấy huynh đệ tốt là ăn mày, bọn họ những thứ khác thì tốt rất tốt, chỉ là toàn thân lở loét, hôi thối, đời này bọn họ chưa bao giờ được chạm qua nữ nhân.”

"Đều nói huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo, đến đêm động phòng hoa chúc, hãy để những huynh đệ tốt của ta mặc thử bộ quần áo tốt là ngươi đây, cũng coi như là báo đáp ân tình trước đó nhạc phụ đại nhân đã chỉ dạy ta."

Bùi Tiêu cười ha ha, khiêu khích nhìn thoáng qua Hầu gia, "Tất nhiên nhạc phụ địa nhân cũng có thể hủy hôn, nhưng cái giá phải trả có lẽ toàn bộ Hầu phủ không thể chịu nổi đâu."

Nói xong hắn ta quay người rời đi, những gã sai vặt theo sát phía sau.

Hầu gia nhìn theo bóng lưng Bùi Tiêu, uất giận phẫn nộ mắng: "Súc sinh..."

Phu nhân lau nước mắt, khóc đến thê lương: "Nữ nhi tội nghiệp của ta..."

Chỉ có ta toàn thân run rẩy, hưng phấn vô cùng, thật lâu rồi ta chưa g.i.ế.c một tên súc sinh giống như vậy.
 
Thư Nguyệt - Zhihu
Chương 3: Chương 3



Cuối cùng ta vẫn thay tiểu thư xuất giá.

Tiểu thư không đồng ý, nàng ấy không đành lòng để ta đi chịu chết, chỉ là trước khi lên kiệu hoa, ta đã đánh ngất nàng ấy, mặc giá y của nàng ấy lên kiệu hoa đến phủ Bình Nam vương.

Tiểu thư có tâm địa thiện lương, những năm qua cũng đối xử tốt với ta, nên ta cũng không nhẫn tâm để nàng ấy đi chịu chết.

Hầu gia và phu nhân rất áy náy, cảm thấy có lỗi với ta, Hầu gia đã mở từ đường, ghi tên của ta vào gia phả của Hầu phủ, nhận ta là Nhị tiểu thư của Hầu phủ, từ đó ta không còn tên là Lưu Vân nữa, mà trở thành Nhị tiểu thư của Hầu phủ, Tống Thư Nguyệt.

Phu nhân đã đưa toàn bộ sính lễ đã chuẩn bị cho tiểu thư nhiều năm qua cho ta, trước khi lên kiệu hoa, bà ôm ta khóc lớn, nói ta là ân nhân của Hầu phủ, là phụ mẫu tái sinh của tiểu thư.

Hầu gia trước mặt tất cả người đón dâu, nói một cách dứt khoát: "Thư Nguyệt là nữ nhi mà Tống Chiêu ta yêu thương nhất, nếu nữ nhi ta có mệnh hệ gì, Tống Chiêu ta ở trên điện Kim Loan đ.â.m đầu chết, hòng đòi lại cho Thư Nguyệt một cái công đạo!"

Lời này của Hầu gia chính là đang cho ta một cái chỗ dựa, cũng chuẩn bị cho tình huống cá c.h.ế.t lưới rách, vì bọn họ đều cảm thấy ta đi lần này chính là cửu tử nhất sinh.

Bùi Tiêu đến đón dâu lại mang vẻ mặt chế nhạo, hoàn toàn không để ý đến lời đe dọa của Hầu gia, cho rằng đó chỉ là cơn cuồng nộ vô năng của Hầu gia.

Hầu phủ gả nữ nhi, Vương phủ đón dâu, toàn bộ kinh thành đều náo nhiệt nhộn nhịp, rõ ràng có rất nhiều người đang xem kịch hay.

Trong hỉ phòng, nến đỏ long phương rực sáng, mọi thứ trước mắt đều rực rỡ với màu đỏ vui mừng, bên ngoài tiếng khách khứa vui vẻ bên tai không dứt, ta ngồi trong tân phòng chờ Bùi Tiêu đến.

"Tiểu... tiểu thư, người... Người có đói bụng không? Nô tỳ sẽ tìm cho người vài miếng điểm tâm dùng trước..."

Bên cạnh, Thúy Vân run rẩy mở miệng, rõ ràng nàng ta rất căng thẳng.

Thúy Vân là người phu nhân sắp xếp làm hồi môn cho ta, phu nhân nói Thúy Vân đã học được một số công phu quyền cước từ hộ vệ vệ trong phủ, sắp xếp cho nàng ta làm hồi môn, cũng là để bảo vệ ta, nếu có ai trong Vương phủ bắt nạt ta, Thúy Vân cũng có thể giúp ta ra tay.

Chỉ là ta nhìn gương mặt non nớt của Thúy Vân, hơi thở dài một chút, tiểu nha đầu như vậy đến Vương phủ, chẳng phải là tặng người đến để Bùi Tiêu làm hại sao?

---

Ta vừa định mở miệng an ủi Thúy Vân vài câu, thì cửa phòng đột nhiên bị đạp mở văng.

Tiếng động thật lớn khiến Thúy Vân giật mình, nàng ta theo phản xạ tự nhiên bảo vệ ta ở phía sau.

Ta nhíu mày nhìn về phía cửa, thấy Bùi Tiêu mặc hỉ phục đỏ rực bước vào.

Hắn ta nhìn ta bằng ánh mắt trêu tức, từng bước tiến lại gần: "Để Tống đại tiểu thư ở một mình canh phòng, thật là lỗi của bản thế tử..."

Thúy Vân chắn giữa chúng ta, nhưng bị Bùi Tiêu hung tợn đẩy ra: "Tiện tì, ngay cả bản thế tử cũng dám ngăn cảm, thật là muốn tìm chết..."

Ta dùng ánh mắt ra hiệu cho Thúy Vân không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Bùi Tiêu tiến đến trước mặt ta, đưa tay hung hăng nắm chặt cằm ta: "Lão thất phu Tống Chiêu kia dám tố cáo phủ Bình Nam vương bọn ta trước mặt Hoàng thượng, quả nhiên là chán sống."

"Chẳng phải lão ta thương tiếc đứa nữ nhi là ngươi lắm sao? Chẳng phải lão ta thanh cao lắm sao?

"Nếu cả kinh thành này đều thấy nữ nhi lão ta trong đêm động phòng hoa chúc điên loan đảo phượng cùng với hai tên ăn xin, ta xem lão ta còn thanh cao thế nào, còn mặt mũi nào nói phủ Bình Nam vương dạy con không nghiêm hay không?"

Hai tên ăn xin quần áo rách rưới lúc này bước vào, bọn họ phát ra tiếng cười d*m đ*ng, đôi mắt dâm tà thèm khát tùy ý soi xét ta.

Bùi Tiêu cười lạnh, nhìn về phía hai tên ăn xin: "Nữ nhân này sẽ giao cho các ngươi...”

Hai tên ăn xin lập tức mở miệng lấy lòng: "Thế tử gia yên tâm, huynh đệ bọn ta có đủ thủ đoạn, cho dù là liệt nữ trinh tiết cũng sẽ phải khuất phục."

Bùi Tiêu hài lòng gật đầu, hắn ta quay lại nhìn ta với ánh mắt thương hại: "Nửa canh giờ sau, ta sẽ cho tất cả khách mời tham dự tiệc cưới xem màn kịch hay này, sau đêm nay, Tống phủ ở trong kinh thành sẽ bị vũ nhục mang tai tiếng, hoàn toàn không còn nơi để sống yên ổn."
 
Thư Nguyệt - Zhihu
Chương 4: Chương 4



"Tiểu thư, người nhanh chạy đi, tìm lão gia..."

Thúy Vân hoảng hốt chắn trước mặt ta, sắc mặt lo lắng.

Bùi Tiêu ghét bỏ ra lệnh cho bên ngoài, hai thị vệ lập tức lĩnh mệnh đi vào kéo Thúy Vân ra ngoài.

Bùi Tiêu cũng theo sau chậm rãi bước ra, hắn ta còn ân cần đóng cửa và khóa lại, trong hỉ phòng ngay lập tức rơi vào im lặng.

Hai tên ăn xin hăm hở xoa tay nhìn ta: "Tiểu nương tử, không cần vùng vẫy, càng vùng vẫy huynh đệ bọn ta càng hưng phấn..."

Ta mỉm cười nói: "Bộ dáng các ngươi trông có vẻ rất thành thạo nhỉ..."

Một tên ăn xin trong đó khinh thường nói: "Đương nhiên rồi, loại tiểu thư quan gia giống như các ngươi, huynh đệ bọn ta đã chơi qua không ít, Thế tử gia tốt bụng, mỗi lần gặp những liệt nữ trinh tiết đều để huynh đệ bọn ta nếm thử, chỉ muốn xem nữ nhân như các ngươi làm sao duy trì được dáng vẻ cao cao tại thượng của mình..."

Tên ăn xin còn lại cũng nói: "Thế tử gia nói đúng, nữ nhân các ngươi sinh ra là để cho nam nhân bọn ta ngủ, ngay cả tiểu thư quan gia cũng vậy, chẳng phải những tiểu thư trước đây cũng nào dám lộ ra hay sao?"

Ta cười đầy nguy hiểm: "Các ngươi không sợ c.h.ế.t sao?"

Hai người nhìn ta với nụ cười khinh bỉ: "Có Thế tử gia làm chỗ dựa, ai dám g.i.ế.c bọn ta?"

"Ta..."

Thân hình ta bật nhảy lên một cái, nhanh như sấm chớp, hai chân kẹp chặt cổ một tên ăn xin, bắp chân đột ngột phát lực.

Chỉ nghe "rắc" một tiếng, tiếng kêu hoảng sợ của tên ăn xin nghẹn lại trong cổ họng, đầu hắn ta vô lực rũ xuống, c.h.ế.t không thể c.h.ế.t hơn, chỉ trong chốc lát ta đã kẹp gãy cổ hắn ta.

Tên ăn xin còn lại trừng to mắt, có chút không thể tin nhìn ta: "Ngươi không thể g.i.ế.c ta, ngươi không thể g.i.ế.c ta, ta có Thế tử gia làm chỗ dựa..."

Ta nheo mắt lại, nhanh chóng rút chiếc trâm vàng trong búi tóc, đ.â.m mạnh vào thái dương hắn ta...

---

Tên ăn xin còn lại cũng mềm nhũn ngã xuống đất, chỉ trong ba hơi thở ta đã giải quyết xong hai con sâu rệp này.

Ngoài cửa vẫn vang lên tiếng khách khứa vui vẻ, ta nhìn hai t.h.i t.h.ể trên sàn, ánh mắt dần dần lạnh lẽo.

Việc diệt trừ Bùi Tiêu đang cấp bách như lửa sém lông mày, nhưng hắn ta dù sao cũng là Thế tử phủ Bình Nam vương, là hoàng thân quốc thích, bên cạnh hắn ta chắc chắn có ám vệ bảo hộ.

Với thân thủ của ta, nếu ám sát hắn ta có thể thành công, nhưng nguy hiểm cực lớn, cho dù ta có thể trốn thoát được ra ngoài, cũng phải đối mặt với sự truy sát điên cuồng của Bình Nam vương, mất nhiều hơn được.

Hơn nữa còn liên lụy đến Hầu phủ, vì dù sao bây giờ ta về danh nghĩa vẫn là nữ nhi của Hầu gia.

Vì vậy, cách tốt nhất là diệt trừ luôn cả Bình Nam vương, hơn nữa còn phải nhờ tay người khác.

Cách này là ổn thỏa nhất, nhưng cũng khó khăn nhất, đòi hỏi ta phải suy tính kỹ lưỡng trước khi hành động.

Trong lòng ta đang suy nghĩ cách làm thế nào, cũng nhanh chóng xử lý t.h.i t.h.ể của hai tên ăn xin trước mặt.

Ta mở cửa sổ, lợi dụng bóng đêm, di chuyển t.h.i t.h.ể đến bên hồ sen ở hậu viện, buộc đá lên thi thể, trực tiếp thả xuống hồ.

Sau khi xử lý xong thi thể, ta tò mò không biết Bùi Tiêu bên đó chuẩn bị biểu diễn ra sao, chuẩn bị đi xem một màn kịch hay, vài bước đã nhảy vào tiền viện.
 
Thư Nguyệt - Zhihu
Chương 5: Chương 5



Lúc này, tiệc cưới ở tiền viện đã đến hồi kết, mọi người vây Bùi Tiêu ở giữa, từng người tiến lên kính rượu tán dương.

Bùi Tiêu mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn, rất hưởng thụ loại cảm giác với cảm giác được mọi người tâng bốc bợ đỡ.

Hắn ta thỉnh thoảng nhìn về phía tân phòng, ánh mắt không hề che giấu được sự phấn khích.

Có vẻ như cảm thấy thời gian đã đủ, ta thấy Bùi Tiêu đưa ánh mắt ra hiệu cho một nha hoàn đang đứng chờ ở cửa, nha hoàn kia khẽ gật đầu, sau đó hoảng hốt kêu lớn về phía các khách mời: "Không xong rồi, có kẻ trộm vào phòng của Thế tử phi..."

Mọi người đều kinh hãi, một đám đều nhìn sang.

Nha hoàn nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, mặt mày lo lắng: "Thế tử gia, nô tỳ thấy có hai nam nhân xông vào phòng Thế tử phi, trong phòng còn phát ra tiếng kêu kỳ quái, chắc chắn là bọn xấu đã bắt cóc Thế tử phi, ngài mau đi xem thử..."

Có vẻ như là quan tâm, nhưng câu nói nào cũng truyền đạt một thông tin rằng, ta đang đã vụng trộm yêu đương với người khác trong đêm động phòng hoa chúc.

"Tiện nhân, lại dám quấn lấy nam nhân, ta nhất định phải mang nàng ta đi ngâm lồng heo!"

Bùi Tiêu tức giận đập mạnh ly rượu xuống đất, lập tức định tội cho ta, nói xong hắn ta bước nhanh về phía tân phòng.

Các khách mời khác cũng tò mò đi theo, ánh mắt đều tràn đầy sự háo hức xem kịch hay.

Ta mỉm cười, đúng là một mưu kế vụng về, những khách mời kia cũng nhận ra được, nhưng hiển nhiên là bọn họ chẳng quan tâm.

Ta nhảy vài bước trở lại phòng, ngồi xuống trước giường.

Từ xa, ta nghe thấy âm thanh nổi giận đùng đùng của Bùi Tiêu: "Tống Thư Nguyệt, ngươi cái thứ nữ nhân lẳng lơ d*m đ*ng này, hôm nay bản Thế tử sẽ g.i.ế.c ngươi..."

"Ngày mai bản Thế tử còn muốn đến ngự tiền kiện cáo phủ Vĩnh Dương Hầu các ngươi, nhất định phải xử trí Tống Chiếu về tội dạy dỗ nữ nhi không nghiêm, bản Thế tử sẽ khiến phủ Vĩnh Dương Hầu các ngươi không có chỗ đứng ở kinh thành..."

Âm thanh của Bùi Tiêu tràn đầy kiêu ngạo trắng trợn, dường như đã biết chắc phần thắng, bắt đầu không kiêng nể thỏa sức bày tỏ những gì trong lòng.

Cửa phòng bị đá mở ra, Bùi Tiêu cầm kiếm bước nhanh vào, vẻ phấn khích trên mặt như có thực.

Phía sau hắn ta là những vị khách đang xem náo nhiệt, từng người đều thò cổ thật dài tò mò nhìn vào.

Mà ta thì chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía những người vừa vào cửa, mỉm cười hỏi: "Ngày đại hỉ, phu quân cầm theo kiếm, hô hào đánh giết, đây là muốn làm gì?"

--

Thấy chỉ có mình ta, vẻ kiêu ngạo của Bùi Tiêu cứng lại trên mặt, hắn ta nhìn quanh, không thấy cảnh tượng mà mình mong muốn.

"Điều này không thể..."

Hắn ta không cam lòng tìm thêm một vòng, hoàn toàn không phát hiện ra người thứ hai, hắn ta quay lại, chăm chú nhìn ta: "Tống Thư Nguyệt, ngươi giấu người ở đâu?"

Tôi mỉm cười: "Có phải phu quân đã uống quá nhiều rồi không? Trong phòng này nào có ai khác?

"Phủ Bình Nam vương được bảo vệ nghiêm ngặt, nếu có người lạ gì đó, chắc chắn cũng sẽ bị coi như thích khách mà g.i.ế.c chết.”

"Lẽ nào phu quân nghe ai đó đồn đại, rằng ta đang vụng trộm thông dâm đó chứ?

"Đêm động phòng hoa chúc mà vụng trộm thông dâm, phải ngu đần đến mức nào mới tin điều đó cơ chứ."

Ta chế nhạo nhìn khuôn mặt của Bùi Tiêu ngày càng tối sầm lại.

Chỉ vài câu ngắn gọn, đã chỉ ra Bùi Tiêu thiết kế vở kịch bắt gian này vụng về lại nực cười như thế nào.

Trong đám đông, có người đã không nhịn được bật cười ra tiếng, rõ ràng mọi người cũng nhận ra hôm nay vở kịch này do Bùi Tiêu tự biên tự diễn, mà quan trọng là hắn ta còn tự bê đá đập lên chân mình, thật sự là một trò hề to bự.

Bùi Tiêu tức giận đến mức sắc mặt trở nên khó coi, tựa hồ giây tiếp theo sẽ động thủ với ta.

Lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên: "Tất cả chỉ là hiểu lầm..."
 
Thư Nguyệt - Zhihu
Chương 6: Chương 6



Sau khi Bùi Tiêu nghe thấy âm thanh này, cả người đều run lên, biểu hiện rất sợ hãi.

Ta tò mò nhìn sang, thấy một nam nhân trung niên mặt chữ quốc uy nghi bước vào, phía sau ông ta còn có một phụ nhân xinh đẹp, vẻ mặt phụ nhân kia lo lắng nhìn Bùi Tiêu, nhưng e ngại uy thế của nam nhân trung niên nên không dám tiến lên.

Mọi người vội vàng khom mình hành lễ với hai người.

Ta lập tức biết đây chính là Bình Nam vương và Bình Nam vương phi.

Bình Nam vương tiến lên tát mạnh vào mặt Bùi Tiêu, khiến khóe miệng hắn ta chảy máu.

Nhưng Bùi Tiêu cúi đầu không dám có một chút bất mãn.

Bình Nam vương phi đau lòng che chở Bùi Tiêu ở phía sau: "Vương gia, chàng đang làm gì vậy?"

Bình Nam vương không để ý đến Bình Nam vương phi, mà chỉ chắp tay với các khách mời: "Khuyển tử là uống say, bản vương thay khuyển tử nhận lỗi mọi người."

"Hôm nay là ngày vui của phủ Bình Nam vương, bản vương không muốn có lời ra tiếng vào nào truyền ra ngoài. Bản vương là người có ân báo ân, có thù báo thù, ai cho bản vương chút thể diện thì chính là bạn bè của bản vương. Nếu có ai ở sau lưng nói nang huyên thuyên, tất nhiên bản vương sẽ cùng hắn không đội trời chung."

Bình Nam vương là đệ đệ của đương kim hoàng đế, những khách mời tự nhiên không dám trái ý ông ta, từng người đều vỗ n.g.ự.c đảm bảo sẽ không nói thêm một lời nào.

Có Bình Nam vương ở đây, mọi người cũng tự biết ý rời khỏi viện, trở về phòng khách.

Ta khẽ nhíu mày, Bình Nam vương này quả thực có chút bản lĩnh, ta vốn định chọc tức Bùi Tiêu làm ầm ĩ chuyện hôm nay, để phủ Bình Nam vương mất hết thể diện, không ngờ lại bị vài câu của Bình Nam vương dẹp yên mọi chuyện.

Khi mọi người rời đi, Bình Nam vương liếc nhìn ta một cái thật sâu, ánh mắt mang theo sự cảnh cáo và sát ý: "Vĩnh Dương hầu ngược lại có một nữ nhi tốt, nhưng vào phủ Bình Nam vương của ta thì phải thu đi những thói quen xấu của ngươi. Trong mắt bản vương không dung thứ nổi một hạt cát, nếu ngươi còn gây sóng gió, đừng trách bản vương lòng dạ tàn nhẫn."

"Ngươi cũng đừng trông cậy Tống Chiêu có thể giúp ngươi, lão thất phu kia không biết thời thế, rất nhanh sẽ tự chuốc lấy kết cục thảm hại."

Ta nhìn Bình Nam vương, không nói gì, nhưng lời ông ta nói khiến ta cảnh giác, Bình Nam vương có ý định làm hại đến Hầu gia?

Bình Nam vương quay đầu nhìn Bùi Tiêu: "Ngươi cũng nên an phận thủ thường một chút có bản vương, hấp ta hấp tấp, chút việc nhỏ như vậy cũng làm không xong."

Bùi Tiêu không dám phản bác, chỉ biết gật đầu.

Thấy Bùi Tiêu tự giác, lúc này Bình Nam vương mới hài lòng quay người rời đi.

Bình Nam vương phi đau lòng an ủi Bùi Tiêu vài câu, sai nha hoàn lấy thuốc bôi cho Bùi Tiêu.

Khi xử lý xong dấu vết trên mặt Bùi Tiêu, bà ta tức giận nhìn ta: "Mới gả vào đã gây mưa tạo gió, quả nhiên không biết cấp bậc lễ nghĩa.

"Thiệt cho phủ Vĩnh Dương Hầu còn là dòng dõi Hầu phủ, lại dạy dỗ ra cô nương không biết tôn trọng phu quân, miệng lưỡi bẻm nhép, hành động kiêu ngạo ương ngạnh, thật sự là không có giáo dưỡng.

“Hoàng ma ma, từ ngày mai hãy dạy dỗ Thế tử phi quy củ cho tốt...

"Ngươi là người già trong Vương phủ, không cần nương tay, nếu có ai làm qua loa, cứ việc trực tiếp ra tay là được."

Một lão ma ma gầy gò từ đám đông bước ra: "Lão nô tuân lệnh!"

Bình Nam vương phi kéo Bùi Tiêu rời đi.

Hoàng ma ma nhìn ta, mang theo vẻ kiêu ngạo cao cao tại thượng: "Thế tử phi hãy nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lão nô sẽ đến dạy ngài quy củ, để bớt cái tính nhỏ nhen kia đi."

Nói xong cũng dẫn người rời đi.

Một màn khôi hài cứ như vậy nhanh chóng kết thúc.
 
Thư Nguyệt - Zhihu
Chương 7: Chương 7



Chờ khi mọi người rời đi, ta gọi Thúy Vân vào, Thúy Vân rõ ràng vẫn còn sợ hãi, nàng ta nơm nớp lo sợ giúp ta thay hỉ phục, sau đó ta để nàng ta đi nghỉ trước.

Khi đêm đã khuya, xác nhận Bùi Tiêu sẽ không đến, ta thay sang quần áo đi đêm, lặng lẽ ra cửa.

Bữa tiệc cưới hôm nay, nhiều người sẽ uống đến say mềm, đúng là cơ hội tốt để ta điều tra phủ Bình Nam vương.

Trước khi đến Phủ Bình Nam vương, ta đã nghiên cứu qua bản đồ địa hình của Vương phủ, tự nhiên biết được toàn bộ bố cục của Vương phủ.

Nơi đầu tiên ta đến chính là viện của phu thê Bình Nam vương.

Nhờ bóng đêm và bóng cây che chắn, ta đến trước cửa sổ phòng ngủ của bọn họ, lặng lẽ lắng nghe âm thanh nói chuyện bên trong.

"Vương gia, hôm nay Tống Thư Nguyệt kia rất láo xược, sao chàng lại để Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, để Tiêu nhi cưới một ả nữ nhân chanh chua như vậy? Phụ tử Tống gia ba lần bốn lượt làm mất mặt phủ Bình Nam vương, chúng ta không thể buông tha cho ông ta được."

Lời của Bình Nam vương phi khiến ta nhíu mày.

Sau đó, giọng nói của Bình Nam vương cũng truyền ra, giọng ông ta lạnh lùng như mang theo mùi máu: "Lão tất phu Tống Chiêu kia dám hạch tội bản vương, thì phải chuẩn bị sẵn cho cái chết, bản vương xin ban hôn chỉ là cái cớ để hòa giải với Tống Chiêu, hoàng huynh tự cho rằng ta đã hối cải làm người mới, cũng chỉ để làm cho Tống Chiêu lầm tưởng, thực ra bản vương đã âm thầm chỉ thị một số quan viên, thu thập chứng cứ phạm tội của Tống Chiêu, đến lúc đó sẽ cùng nhau buộc tội Tống Chiêu, đảm bảo sẽ khiến Tống gia sẽ bị tịch thu gia sản trảm hết cả nhà."

Giọng nói vui vẻ của Bình Nam vương phi vang lên: "Vương gia thật là anh minh thần võ..."

Bình Nam vương lại mở miệng: "Trông chừng Tiêu nhi cho tốt vào, trong thời gian này hãy an phận thủ thường một chút, bảo thằng bé xử lý hết những nữ tử trong mật thất, tránh để bị người khác nắm thóp, đến lúc đó sẽ lại gây ra rắc rối."

Ta nhướng mày, mật thất và nữ tử đã thu hút sự chú ý của ta.

"Tiêu nhi là vì tâm trạng có phiền muộn mới làm ra chuyện này, nói cho cùng, thân thể của thằng bé có thiếu hụt cũng là do người làm phụ mẫu như chúng ta có lỗi với thằng bé.

"Thằng bé chỉ là phát tiết cảm xúc, cũng không phạm phải sai lầm lớn, vương gia cần gì phải khắt khe với hắn như vậy?"

Giọng nói của Bình Nam vương phi mang theo tiếng khóc nức nở, lời nói chứa đầy tủi thân, khiến Bình Nam vương an ủi vài câu.

Ta lại nghe thêm một lúc, không nghe thấy thông tin hữu ích gì, đành phải rời khỏi viện của Bình Nam vương.

---

Ta nhún người nhảy vào viện của Bùi Tiêu.

Mật thất mà Bình Nam vương nói khiến ta chú ý, làm sát thủ nhiều năm, ta đã thấy không dưới trăm cái mật thất lớn nhỏ.

Thông thường, mật thất sẽ được giấu ở phòng ngủ hoặc thư phòng.

Nếu trong mật thất có giấu nữ tử, thì không thể là thư phòng kia, chỉ có thể là phòng ngủ.

Ta đi thẳng đến phòng ngủ của Bùi Tiêu, thừa dịp hộ vệ chú ý, từ cửa sổ vào phòng ngủ.

Nói cũng trùng hợp, vừa vào phòng ngủ đã thấy giá sách bị dời đi, một cánh cửa tối om trên bức tường nơi trước đây đặt giá sách đang mở ra, rõ ràng có người đã vào mật thất, mà người đó chắc chắn là Bùi Tiêu.

Ta nhanh chóng lắc mình vào mật thất, một luồng khí tanh nồng nặc xộc vào mặt, khiến ta không tự chủ được mà nín thở.

Nhờ ánh sáng yếu ớt từ ngọn đuốc trên tường, ta bám sát vào tường chậm rãi đi vào bên trong.

Mơ hồ ta nghe thấy tiếng Bùi Tiêu gào thét chửi bới, khi ta cẩn thận vòng qua một khúc quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng tình hình bên trong mật thất.

Chỉ một cái nhìn đã khiến ta, một sát thủ g.i.ế.c người như ngóe, phải hít một hơi lạnh, không tự chủ được siết chặt tay, kiềm chế ý muốn tiến lên bẻ gãy cổ Bùi Tiêu.
 
Thư Nguyệt - Zhihu
Chương 8: Chương 8



Trong mật thất tối tăm, đầy rẫy dụng cụ tra tấn, móc sắt lạnh lẽo như băng đầy máu, dấu ấn sắt nóng đỏ, những chiếc kim nhọn to nhỏ treo đầy trên một bức tường...

Giống như một nhà giam dùng để nghiêm hình tra tấn.

Giữa mật thất, mười mấy thiếu nữ tr*n tr** bị trói, những nữ tử này hoặc bị treo lên, hoặc bị buộc vào cột, có người còn đang bị vài gã sai vặt giữ chặt trên một con ngựa gỗ.

Những nữ tử trên ngựa gỗ phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, toàn thân đau đớn co giật, từng dòng m.á.u đỏ chảy ra.

Bùi Tiêu đứng trước ngựa gỗ, hưng phấn nhìn tất cả, phát ra tiếng cười khoái trá lại đắc ý.

Ta lạnh lùng nhìn, không hề có ý định đả thảo kinh xà.

Những bộ quần áo trên người các nữ tử kia tuy bị xé rách, nhưng có thể thấy chất liệu đều là sa tanh thượng đẳng, trâm cài trên tóc tuy không nhiều nhưng mỗi cái đều là hàng chất lượng, vì vậy những người này chắc chắn không phải là tì nữ của phủ Bình Nam vương.

Ta nghĩ đến những gì hai tên ăn xin tối nay đã nói, Bùi Tiêu đã để bọn họ làm nhục không ít tiểu thư nhà quan, mười mấy thiếu nữ trước mắt này chỉ sợ đều là tiểu thư của các nhà giàu có ở trong kinh thành.

Ta chỉ cảm thấy một trận bi ai, nỗi bi ai cho thân nữ tử.

Ta cũng đã ở kinh thành vài năm, nhưng chưa bao giờ nghe nói có tiểu thư nhà quan nào bị mất tích, chứng tỏ những gia đình đó hoàn toàn không báo với quan phủ cũng không tìm kiếm.

Không cần phải nghĩ cũng biết, những gia đình đó không dám lên tiếng, sợ danh tiếng bị hủy hoại, nhà mình bị liên lụy.

Vì vậy chỉ có thể hy sinh những nữ tử vô tội này, thậm chí trong lòng còn nghĩ rằng những nữ tử mất tích này, còn không bằng c.h.ế.t ở bên ngoài.

Bọn họ chưa từng nghĩ rằng người sai trái là kẻ đã bắt cóc nữ nhi của bọn họ, mà sự nhẫn nhịn của bọn họ, chỉ khiến kẻ đó càng thêm kiêu ngạo và đắc ý.

Lúc này có hai gã sai vặt từ trong đám thiếu nữ bị trói giải thoát cho hai nữ tử bị thương nhẹ, kéo đến bên ngời Bùi Tiêu. Bùi Tiêu nhe răng cười nham hiểm ôm chặt hai người.

Hai nữ tử kia như cái xác không hồn, c.h.ế.t lặng hầu hạ hắn ta.

Bùi Tiêu một vẻ mặt đắc ý cùng hưởng thụ.

Ta nhìn xuống th*n d*** của Bùi Tiêu, hiểu rõ câu nói về chỗ thân thể thiếu hụt mà Bình Nam vương phi vừa nói có nghĩa là gì.

Bùi Tiêu là kẻ yếu sinh lý, chả trách tính tình hắn ta thô bạo, sự phong lưu háo sắc của hắn ta chỉ là để che giấu, là một tấm màn che nhục nhã.

Hắn ta tra tấn nữ tử, sỉ nhục nữ tử, là vì hắn tự ti, mà Bình Nam vương cùng Bình Nam vương phi cưng chiều hắn ta như vậy, là vì cảm thấy áy náy.

---

Ta lặng lẽ rời khỏi mật thất, không vội vàng tiến lên cứu những nữ tử kia.

Nói một câu tàn nhẫn, cho dù hôm nay ta có thể thần không biết quỷ không hay mà cứu được những nữ tử kia, nhưng khi mấy nàng ta trở về nhà trong tình trạng như vậy, gia đình sẽ không đứng ra làm chủ cho mấy nàng ta, mà ngược lại, dưới tình huống không ai hay biết sẽ trực tiếp bức tử mấy nàng ta.

Một thước lụa trắng, một bình thuốc độc hoặc có thể là một cơn bệnh nặng.

Ta cảm thấy bất lực, điều ta có thể làm bây giờ là diệt trừ Bùi Tiêu và phủ Bình Nam vương.

Hơn nữa, điều cấp bách hơn là, Bình Nam vương đã chuẩn bị đối phó với Hầu gia, vì vậy không thể chậm trễ, ta phải nhanh chóng xử lý phủ Bình Nam vương.

Những gì ta thấy hôm nay đã khiến ta nảy ra một ý tưởng.

Cho nên, ngày mai ta sẽ bắt đầu thực hiện kế hoạch.
 
Thư Nguyệt - Zhihu
Chương 9: Chương 9



Sáng sớm hôm sau, Thúy Vân vừa hầu hạ ta rửa mặt xong, cửa phòng đột nhiên bị người khác đẩy mạnh vào

Hoàng ma ma dẫn theo vài bà tử hung thần ác sát xông vào

Mấy mụ ta thấy ta cũng không hành lễ, chỉ lướt qua ta một cái: "Thế tử phi, lão nô theo lệnh Vương phi đến dạy quy củ cho Thế tử phi.

“Quy củ đầu tiên là hành lễ... Phủ Bình Nam vương của chúng ta là hoàng thân quốc thích, rất coi trọng quy củ hành lễ, không thể có một chút sai sót nào, bây giờ xin mời Thế tử phi làm lễ quỳ lạy lão nô một cái..."

Hoàng ma ma nhận lấy một cây thước từ tay một bà tử bên cạnh, nhìn ta với vẻ ung dung chờ đợi, mụ ta nghĩ rằng ta không dám phản kháng.

Ta khẽ cười, lẳng lặng nhìn mấy mụ ta.

Đây chính là ra oai phủ đầu, nhưng tiếc là ta không phải là loại dễ bị bắt nạt.

Hoàng ma ma nhíu mày, giọng điệu bắt đầu nặng nề: "Thế tử phi có ý kháng lệnh? Tân tức phủ ngày đầu vào cửa mà không tôn trọng bà mẫu, nếu chuyện này truyền ra ngoài, không chỉ danh tiếng của Thế tử phi không được dễ nghe, mà cả danh tiếng Tống gia của phủ Vĩnh Dương hầu cũng mất sạch."

Thúy Vân đứng bên cạnh có chút sốt rut, ta vẫn cười nhìn, điều này khiến Hoàng ma ma rất tức giận, chỉ tay vào ta quát: "Người đâu, Thế tử phi dám phạm thượng, không tuân theo lệnh vương phi, bắt nàng ta ta đến từ đường quỳ nhận lỗi..."

Ta lập tức nắm lấy ngón tay của Hoàng ma ma, dùng sức bẻ một cái, chỉ nghe "rắc" một tiếng, ngón tay liền bị ta bẻ gãy.

Tiếng kêu thảm thiết của Hoàng ma ma vang lên, mọi người trở nên hoảng loạn rối ren.

Ta trực tiếp kéo Thúy Vân rời đi.

Phía sau truyền đến lời đe dọa của Hoàng ma ma: "Tiện nhân, ngươi dám đối xử như vậy với ta, ta nhất định sẽ để Thế tử gia cho ngươi đẹp mặt.”

“Chỉ cần ta còn ở đây một ngày, ta sẽ không để ngươi đảm đương nổi vai trò Thế tử phi.”

“Nếu không tin, chúng ta cứ chờ xem!"

Ta không để tâm, trực tiếp ra khỏi Vương phủ, gọi một chiếc xe ngựa, tùy tiện tìm một quán trọ để ở lại.

Hôm nay làm khó dễ chỉ là cái cớ, rời khỏi phủ Bình Nam vương, ta mới có thể thi triển quyền cước.

---

Ta đả thương ma ma do Vương phi phái đến dạy quy củ cho ta, rồi sau đó ra khỏi phủ, chuyện này nhanh chóng lan ra khắp kinh thành.

Bùi Tiêu phát tin ra ngoài, bảo ta quỳ ở cửa Vương phủ ba canh giờ để nhận lỗi, nếu không sẽ hưu ta.

Cả kinh thành đều theo dõi trò hay, cũng mong chờ ta cúi đầu nhận lỗi.

Hầu gia và phu nhân tự mình đến quán trọ muốn đưa ta về, bọn họ rất tức giận, nói sẽ giúp ta làm chủ.

Nhưng ta từ chối ý tốt của bọn họ, bảo bọn họ chờ ba ngày nữa ta sẽ tự về Hầu phủ.

Hai người thấy thái độ của ta kiên quyết, chỉ có thể đồng ý.

Sau đó, tiểu thư cũng lén lút đến gặp ta, nàng ấy khóc như mưa, nói ta chịu ấm ức, còn nói nếu không được thì cứ hòa ly, có Hầu phủ chống lưng, có thể tìm một người phu quân khác tốt hơn.

Trong lòng ta hơi cảm động, Hầu gia, phu nhân và tiểu thư quả thật đều là người lương thiện, vì vậy ta càng không thể bỏ qua cho phủ Bình Nam vương.

Đợi đến đêm khuya yên tĩnh, ta mặc quần áo đi đêm, mang theo bao đồ đã chuẩn bị sẵn, lợi dụng bóng đêm, rời khỏi quán trọ.

---

Ta quen thuộc địa hình đi vào Phủ Bình Nam vương, thuận lợi trở lại mật thất của Bùi Tiêu.

Hôm nay mật thất không có ai, ta mơ hồ nghe thấy những tiếng khóc thầm của những nữ tử này.

Ta không để ý đến, cất bao đồ vào trong mật thất, sau đó ra khỏi mật thất.

Đợi đến giữa đêm, những thị vệ canh gác bắt đầu lơ là, ta lén lút vào thư phòng của Bình Nam vương.

Trong thư phòng của Bình Nam vương, ngoài một số công văn hàng ngày và vài cuốn sách, không có vật phẩm quý trọng nào.

Ta từ trong lòng n.g.ự.c lấy ra vài phong thư nhét vào giữa những cuốn sách, sau đó nhanh chóng rời đi.

Ra khỏi phủ Bình Nam vương, ta đi thẳng đến phủ Xương Bình công chúa.

Xương Bình công chúa là nữ nhi được Hoàng thượng yêu thương nhất, ba năm trước đã gả đi, nhưng phò mã đã hy sinh trong một lần trừ gian, điều này khiến Hoàng thượng càng cảm thấy có lỗi với Xương Bình công chúa, ngay cả đương kim Thái tử, địa vị cũng không bằng Xương Bình công chúa ở trong lòng Hoàng thượng.

Trong những năm qua, Xương Bình công chúa sống ẩn dật trong nhà, nhiều người trong kinh thành đã dần quên mất sự tồn tại của vị công chúa.

Mục tiêu hôm nay của ta chính là Xương Bình công chúa, chỉ có nàng ta mới có thể làm cho chuyện này trở nên lớn hơn, mới có thể không e ngại Bình Nam vương.
 
Back
Top Bottom