Tâm Linh ☆.。.Thời Không.。.☆ | On2eus | Minh Hôn

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
374925046-256-k104916.jpg

☆.。.Thời Không.。.☆ | On2eus | Minh Hôn
Tác giả: _bdth_
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Project fanfic On2eus Thời Không - ta lại tìm thấy nhau
✤ Moon Hyeonjoon và Choi Wooje ở thế giới tuyển thủ Esports vô tình lạc mất nhau bởi một số nguyên do.

Cả hai cùng chìm vào giấc mộng, tiến đến các thế giới hoàn toàn khác nhau.

Để rồi sau cùng tỉnh giấc, họ đã có câu trả lời cho bản thân đối với cuộc tình dang dở. ‧͙⁺˚*・༓☾ ☽༓・*˚⁺‧͙
Chào mừng các bạn đến với thế giới thứ 5: Minh Hôn - Nơi họ tìm thấy nhau trong những niềm đau.​
 
☆.。.Thời Không.。.☆ | On2Eus | Minh Hôn
00


from "Thời Không - ta lại tìm thấy nhau"

tác giả: bánh bí ngô.

thể loại: ma quỷ, tình cảm, HE.

"minh hôn là một hủ tục có từ thờ xa xưa. khi con của một gia đình chết lúc còn trẻ cha mẹ vì thương con sẽ tổ chức một lễ kết hôn cho con họ với một người sống (hoặc mới chết) hợp tuổi, hợp mệnh với con họ.

moon hyeonjun “được” bố mẹ gả vào nhà họ choi sau khi phá sản. người hắn phải kết hôn là choi yejin con gái trưởng của họ, cô ấy bị chết do tai nạn.

đám cưới tuy vậy vẫn chưa được tổ chức hoàn chỉnh bởi vì giờ và ngày quá xấu vậy nên hắn vẫn chưa thật sự thành hôn với cô gái đó.

choi wooje là “đứa con thừa” trong gia đình. em được sinh ra với mục đích chữa trị bệnh cho người con gái đã chết. họ coi em như công cụ hiến tế để người con kia được khoẻ mạnh. nhưng rồi cuối cùng người đó vẫn chết và choi wooje cũng coi như hoàn thành sứ mệnh của mình. em không được tiếp xúc với bất kì một ai ngoài các thành viên trong gia đình. và đương nhiên là cả moon hyeonjun - một người ngoài.

moon hyeonjun - người muốn bỏ trốn. choi wooje - người muốn giải thoát. hai con người ấy bỗng nhiên gặp nhau, họ đem mọi sự đau khổ kể ra cho nhau nghe để rồi đồng cảm với nhau. hắn muốn em đi cùng hắn, nhưng em lại muốn nghe lời bố mẹ. hắn như một con hổ tự do. còn em thì như chú chim nhỏ bị cầm tù.

hắn thương em vì cuộc đời em gắn với mùi thuốc, mở mắt ra là thấy trần nhà bệnh viện cùng với cái mùi ngai ngái của kháng sinh ập vào mũi. em thương hắn vì cuộc đời hắn là một cuốn giáo trình con ngoan, hắn dành cả cuộc đời để khiến người mẹ nghiện rượu và người cha nghiện cờ bạc tự hào, và hắn cũng dành cả đời để chứng minh cho họ thấy hắn có thể khiến họ trở nên tốt hơn.

họ thương nhau để bù đắp cho nhau những thiếu sót trong cuộc sống. anh cho em sự chăm sóc yêu thương, em cho anh sự sẻ chia và ấm cúng. họ cứ vậy cầm tay nhau chạy trốn khỏi thực tại."
 
☆.。.Thời Không.。.☆ | On2Eus | Minh Hôn
01


minh hôn.đám cưới là dịp tụ họp sum vầy, là một sự kiện ngập tràn niềm vui và sự hạnh phúc. tuy vậy không phải đám cưới nào cũng sẽ pháo hoa bắn đỏ trời, tiếng cười nói vui vẻ, hoặc chỉ là cái đám cưới của moon hyeonjun là không phải như vậy. thật ra thì nó vẫn có hoa nhưng thay vì là hoa đỏ rải khắp nơi thì lại là hoa trắng bay khắp trời, thay vì là tiếng nhạc vui xập xình thì lại là tiếng kèn trống đưa đám tang. và tất nhiên thay vì tiếng cười nói tiếng chúc mừng hạnh phúc thì lại là tiếng khóc oái oăm của người thân. sao lại như vậy nhỉ?

“không biết là. cậu moon đã từng nghe qua minh hôn chưa ạ?”

đứng trước bài vị của người con gái nhà họ choi, moon hyeonjun im lặng không nói nên lời. tệ thật chính gia đình hắn lại vì vài đồng tiền mà gả hắn đi vào cái nhà này, đã phải cưới người chết mà còn phải ở rể. không nói còn tưởng người ở. cô gái mà hắn phải cưới tên là choi yejin, con gái trưởng của nhà họ choi năm nay 22 tuổi. cô khi còn sống là một người tài giỏi và xinh đẹp nhưng trời không cho ai tất cả bởi vì choi yejin lại bị câm bẩm sinh. thành thật mà nói việc bị câm chả ảnh hưởng gì đến cô ấy cả, cầm kỳ thi hoạ, tài sắc vẹn toàn, phải nói là việc bị câm chỉ là lỗi hệ thống nhỏ thôi.“con thà chết chứ không làm mấy cái đó đâu. nghe nó cứ thế nào ý.” moon hyeonjun ném cái khăn voan xuống đất, hắn ta từ chối việc mở khăn và hôn hình nộm giấy cô dâu kia.“nghe lời đi hyeonjun à. công ty phá sản rồi. con cũng biết điều đó mà.”

“nhưng mà. nó đáng sợ lắm.”

“con chỉ cần làm nhanh một cái thôi. gia đình họ cũng chỉ nói là thủ tục, con cũng không cần phải làm gì nhiều. một lần thôi.”

“không là không.”biết là không thể làm gì con trai mình ông bà moon đành kệ hắn để hắn tùy ý mà làm. moon hyeonjun thấy bố mẹ đều đã đi cả rồi thì cầm khăn voan lên che mặt cái hình nộm rồi chính hắn cũng tự cầm đồ chạy vào nhà tắm thay ra. cả ngày mặc đồ cưới vừa nóng bức khó chịu lại chật chội.“thôi thì coi như là ông đây xui rủi. phải làm rể nhà này nhưng được ăn sung mặc sướng thì cũng tàm tạm ổn đi.”mùi sữa tắm thoang thoảng bay trong không khí, nước nóng làm cho căn phòng ngập tràn hơi nước khiến cho khung cảnh có cảm giác mờ mờ ảo ảo. moon hyeonjun cố gắng gội đầu tắm rửa thật nhanh, bàn tay hắn gãi gãi đầu, đang rửa qua nước sạch lần cuối thì tự nhiên hắn sờ phải một thứ gì đó lành lạnh cưng cứng trên đầu đang di chuyển theo tay hắn. moon hyeonjun đứng chết trân tại chỗ.“tôi xin lỗi cô. nếu tôi có nói gì đó sai thì làm ơn cô cũng đừng làm hại tôi. tôi thề tôi sẽ chăm sóc cô và gia đình cẩn thận. cô đừng giết tôi mà.” hắn sắp khóc đến nơi rồi.“choi wooje…” một giọng nữ vang lên khiến tóc gáy của hắn nổi hết cả lên. moon hyeonjun nước mắt ngắn dài quấn khăn bừa bãi sợ hãi chạy ra khỏi phòng.căn nhà này được thiết kế theo kiến trúc cũ của hàn quốc thời xưa nên có chia ra các gian nhà. riêng phòng của hắn và cô dâu sẽ ở hẳn một gian của nhà riêng vậy nên hiện tại không có người làm thì chả có ai ngoài hắn và hình nộm cô dâu kia. hắn thề không bao giờ hắn tin vào ma quỷ hay bùa chú nhưng nếu có gặp thì hắn vẫn rất sợ.“tôi nói rồi. tôi xin lỗi. cô tha cho tôi đi. làm ơn đó.” moon hyeonjun quỳ trước cửa phòng chắp tay dập đầu xin lỗi tứ phương. hắn thật sự sợ hãi. nếu giờ mà có một cái bóng xuất hiện khéo hắn ngất mất.quả nhiên ông trời thích trêu ngươi cuộc đời, hắn vừa mở mắt ra thì thấy có một bóng người đứng ngay trước mặt, moon hyeonjun giật mình lập tức ngất ngay ra đất.cho đến lúc tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau, ánh nắng chiếu vào soi sáng cả căn phòng. moon hyeonjun dụi mắt tỉnh lại từ giấc ngủ, hắn ôm đầu nhìn ngó xung quanh, có chút đau đầu nhưng cũng vẫn ổn. nhớ ra còn có hình nhân cô dâu hắn lại sợ hãi đảo mắt xung quanh tìm kiếm nó. bỗng nhiên cánh cửa phòng được kéo mở ra.“anh tỉnh rồi hả.

đêm qua anh đã ngất trước cửa phòng chị yejin.” người bước vào là một chàng trai với dáng người không quá nhỏ bé, chỉ là em ta cao nên nhìn gầy thôi chứ cũng không phải một cái xác khô như hình nộm giấy hoặc người con gái nằm trong quan tài hôm hắn qua nhận mặt ‘vợ’.“c-cậu… là ai vậy?” hắn ấp úng hỏi. theo như những gì hắn biết thì gia đình này ngoài choi yejin họ còn có một người con trai khác nữa.“tôi là wooje.” cậu trai trả lời.“choi wooje…” tiếng nói đêm qua trong nhà tắm vọng lại làm moon hyeonjun rùng mình.“anh là moon hyeonjun nhỉ. chồng của chị yejin.” choi wooje đặt bát cháo xuống bàn rồi ngồi đó nhìn biểu cảm hài hước của moon hyeonjun.“không phải chồng. tôi không cưới cô ấy. tôi chỉ làm thủ tục nhận lễ thôi. chứ không cưới.” moon hyeonjun nói.“cũng cưới rồi mà.”

“đã bảo chưa cưới mà. cậu kì lạ thật. y hệt cái gia đình này.”thành thật mà nói, moon hyeonjun lúc ban đầu nghe tin gia đình họ choi muốn tuyển chồng cho con gái thì có chút tò mò nhưng lại chẳng phải dạng người hay lo chuyện bao đồng nên hắn liền bỏ qua. mà đâu có ngờ, chính gia đình của hắn lại chưa thèm hỏi ý kiến hắn đã nhanh nhanh chóng chóng đi tìm họ choi để thuyết phục họ. sao người ta nói tình mẹ bao la nhỉ? mẹ của hắn cũng bao la mà bao la như hồ hố mẻ thôi hay sao ấy.“sao tôi chưa bao giờ thấy cậu nhỉ?” hắn ngồi xuống đối diện với choi wooje và nhìn em bằng ánh mắt nghi ngờ.“anh muốn nghe chuyện không?” wooje bỗng nhiên hỏi.“là sao?”

“tôi thay vì giải thích thì sẽ kể chuyện cho anh nghe.

được chứ?”

“nhưng tôi không thích nghe chuyện cho lắm. làm sao đây?” moon hyeonjun có ý trêu đùa em, chỉ là một câu đùa nhưng có vẻ đứa nhóc này không thông minh cho lắm. em nghĩ rằng moon hyeonjun thật sự không muốn nghe chuyện em kể.“thì thôi vậy. tôi cũng không có hứng thú kể câu chuyện cuộc đời mình cho người không có tình người.” nói xong choi wooje liền đứng dậy quay người rời đi.xin lỗi mà.bữa sáng đầu tiên dưới danh nghĩa là con rể của nhà họ choi, moon hyeonjun cố gắng tự nhiên nhất có thể mà hình như cái nhà này không hề quan tâm đến hắn, người việc này người việc kia. họ có lễ chỉ quan tâm đến bản thân. nói sao nhỉ? họ là một gia đình nhưng lại chẳng giống gia đình một chút nào.

“cô choi, gia đình cô lạ thật.” hắn nhìn vào tấm ảnh gia đình của họ rồi cảm thán.bức ảnh có 5 người. với người con gái lạ mắt ngồi ở giữa, bố và mẹ choi ngồi hai bên, người ‘vợ’ của hắn đứng ở bên phải và đứa con trai đứng ở bên trái. trông giống một bức ảnh thờ hơn là ảnh gia đình bởi trông mặt người nào cũng nghiêm trọng như kiểu họ bị ép buộc phải chụp ảnh với nhau.hắn đi dọc hành lang xem kĩ từng bức ảnh một, để xem nào có lẽ choi yejin là chị cả, người con gái kia là chị hai còn đứa con trai là út, hắn để ý rằng ảnh của người chị kia tràn ngập khắp nơi rồi sau đó đến choi yejin.

“sao không có ảnh của con trai út nhỉ?” hắn nhìn vào bức ảnh duy nhất của đứa con trai út lúc còn nhỏ rồi buột miệng thắc mắc.hắn nhìn lại về phía chiếc ảnh gia đình kia thì phát hiện ra mặt người con trai đã bị một tấm khăn trắng che lại.

“che khăn trắng? chả nhẽ chết rồi?” có vẻ việc nhìn ngắm của hắn đã bị một người làm nhìn thấy. cậu ta bất thình lình xuất hiện sau lưng moon hyeonjun.“đó là cậu út. cậu ấy chưa chết.”

“trời ơi. mấy cái người này bị điên hết cả rồi hả?

đi lại tạo ra tiếng động một chút đi. dọa chết tôi rồi.”

“tôi xin lỗi. nhưng người đó là cậu út.”

“tôi tưởng nhà này chỉ có 2 đứa con thôi chứ nhỉ.”

“quả nhiên. cậu chả biết gì về cái nhà này cả. cậu không phù hợp sống ở đây đâu. tốt nhất là hoàn thành lễ cưới rồi cầm tiền và biến khỏi đây đi.”moon hyeonjun cảm thấy hoàn toàn bị xúc phạm. hắn cau mày khó chịu rời đi.nhà họ choi rất giàu, họ giàu từ xưa rồi chứ không phải bây giờ mới giàu. người ta nói họ đã lập khế ước với quỷ nên mới giàu lâu đến như thế, và đã có khế ước thì đương nhiên cũng sẽ có cái giá phải trả. ngồi nhìn về phía ngọn núi xa xa kia, moon hyeonjun nghĩ ngợi một hồi mà mệt mỏi thiếp đi. hắn chưa bao giờ rơi vào trạng thái như này.________________còn tiếp...
 
☆.。.Thời Không.。.☆ | On2Eus | Minh Hôn
02


“wooje… em ơi…”

“chị ơi? chị đâu rồi? chị đang ở đâu thế? em sợ. em đau lắm. chị ơi.

CHỊ ƠI.”

tiếng hét khiến moon hyeonjun giật mình tỉnh dậy, hắn nhận ra bản thân đã nằm ngủ ở trong vườn cả một buổi chiều, mặt trời đã gần lặn rồi.

“sao lúc nào cũng thấy anh nằm bất động một chỗ vậy?” một tiếng nói vang lên bên cạnh tai moon hyeonjun. hắn theo phản xạ quay người giơ nắm đấm lên hạ một cú vào người bên cạnh, moon hyeonjun từ bé đã học võ nên thể lực của hắn rất khỏe, lại được đào tạo bài bản nên có thể coi là cú đánh vừa rồi mà vào một người có sức khỏe kém thì chắc chắn người ấy sẽ ngất luôn. và đúng là người đó ngất thật.

hắn giật mình nhận ra đó là cậu nhóc đêm qua, hắn luống cuống đỡ em dậy nhưng mặt em lại thấm đầy máu của chính bản thân mình.

“tôi xin lỗi thật sự đó.” máu vẫn cứ chảy ra khiến cho họ moon hốt hoảng không biết làm gì, hắn muốn gọi người đến giúp nhưng lại chẳng tìm thấy bất kì một ai. bởi vì nhà này có một điều luật, 6h chiều hằng ngày tất cả người làm đều phải rời đi hết. thế là hắn phải bế cả thân thể kia đi vào phòng.

đi đến cửa phòng moon hyeonjun có chút do dự, hắn không muốn trở vào đây và đối mặt với hình nhân kia. hắn sợ. thế là hắn lại người nhẹ người đi sang gian phòng khác rồi đặt em ở trên ghế và bắt đầu đi tìm đồ sơ cứu. thật sự cái nhà này có phải cái nhà không nữa vậy?

đến cả những đồ cơ bản như khăn cũng chẳng có thì làm sao mà sơ cứu đây. lục lọi một hồi thì cuối cùng hắn cũng moi ra ở đâu được một lọ thuốc sát trùng cùng với một cái khăn sạch mà hắn đã chạy đi sang phòng có hình nhân kia lấy.

choi wooje đã tỉnh rồi, em nằm trên sofa để moon hyeonjun sơ cứu vết thương cho mình. hắn chạm vào đến đâu là em nhăn mặt tỏ ý là rất đau ở chỗ đó làm họ moon hốt hoảng cũng chỉ dám chấm nhẹ nhàng, hắn thấy rất có lỗi.

“lần sau đừng làm vậy nữa. tôi đấm chết cậu lúc nào không biết đâu.” hắn đặt lọ thuốc xuống bàn rồi đưa cho em cái khăn đã thấm nước để lau mặt.

“ưm…” choi wooje đơn giản là không biết lau mặt. em bật khóc vì đau nhưng cũng không biết làm sao để lau đi vết máu khô trên mặt mình.

“đưa cho tôi.” moon hyeonjun thở dài lấy lại khăn từ tay em và bắt đầu nhúng nước lau mặt cho em. vừa lau hắn vừa để ý nước mắt em vẫn chảy vì đau.

“tôi xin lỗi. tại phản ứng tự nhiên thôi chứ tôi không có ý mạnh tay đến thế.”

“không sao đâu.” em nhẹ giọng nói.

đôi mắt em nhìn chăm chú vào moon hyeonjun khiến hắn nóng mặt.

“vậy ra cậu là con út?” hắn nhanh chóng đổi chủ đề để khiến bầu không khí bớt ngại ngùng.

“đúng vậy. anh đã biết rồi.” em cũng trả lời lại. có vẻ em cũng đã đoán trước được việc hắn sẽ biết đến mình nên cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên.

ý em là ai ở cái nhà quá 3 hôm thì đều sẽ biết đến sự tồn tại của em, chỉ là moon hyeonjun bằng cách đặc biệt của riêng hắn đã biết đến em sớm hơn mà thôi.

“cũng không khó để nhận ra.” do hắn quá nhạy bén thôi chứ cả cái nhà không có một cái ảnh nào có mặt em cả, nếu có thì cũng là từ khi còn nhỏ, hiện tại trông em khác rất nhiều.

“anh đánh tôi bầm cả mặt. sáng mai mẹ sẽ tìm anh hỏi tội đó.” choi wooje nhoẻn miệng cười nhìn họ moon, em muốn xem phản ứng của hắn ta.

theo em nhận xét sau 2 lần tiếp xúc thì biểu cảm trên khuôn mặt của người này rất đa dạng, hắn ta có thể biểu hiện ra một lúc 3 cảm xúc khác nhau trong vòng vài giây và điều đó khiến em thấy buồn cười. em cũng để ý hắn chưa bao giờ cười từ khi bước vào nhà này, cũng phải thôi, chả ai lại cười khi cưới người chết cả.

“cậu có chắc là bà ấy sẽ quan tâm chứ?” moon hyeonjun cười cợt. hắn thừa biết cậu con út không được yêu thương, mọi lời nói của em sẽ chỉ như gió thoảng qua đối với bà choi mà thôi.

“anh thì biết cái gì chứ.”

“ồ tôi biết nhiều thứ lắm.”

hai người lại cứ thế chìm vào im lặng cho đến khi choi wooje ngủ gục trên ghế sofa, đúng là moon hyeonjun có sợ ngày mai hắn sẽ bị đuổi ra khỏi nhà vì dám hành hung cậu út, nhưng hắn cũng tự tin rằng họ choi không thể đuổi được hắn đi. hắn lại thở dài, giờ mới là 8h tối còn hắn thì đã ngủ cả buổi chiều rồi.

“cậu lạ thật đấy choi wooje ạ.”

“em có biết tại sao hoa hồng lại có màu trắng không?”

“dạ không. tại sao vậy ạ chị jinhee?”

“đó là bởi vì nó đã bị bông hoa khác cướp mất màu đỏ đó. giống như việc em cướp đi mất cuộc đời của chị ấy. tại sao vậy? tại sao em lại bình thường? còn chị thì lại thê thảm như này? tại sao vậy wooje à? tại sao vậy?”

“chị ơi em xin lỗi mà.” choi wooje tỉnh dậy người nhễ nhại mồ hôi. em gặp ác mộng nữa rồi. nhìn xuống người đang nằm bên dưới sàn trông anh ta cũng khổ sở quá, không biết là đã mơ thấy cái gì rồi.

moon hyeonjun mơ màng ngồi dậy, hắn ta đang đứng ở phòng khách của một căn biệt thự. trông nó xa hoa lộng lẫy như chính chủ nhân của nó vậy, gia đình họ choi. hắn tò mò đi xuống bếp, chỉ thấy một thân ảnh đang đứng cặm cụi làm gì đó, hắn tiến lại gần muốn chạm vào nhưng lại bị một thế lực nào đó kéo lùi ra xa.

“jinhee à. con đâu rồi?”

đó là giọng của bà choi. bà đi từ trên tầng xuống.

“dạ con dưới bếp.” người con gái trong bếp lên tiếng.

“jinhee à. con đang bị bệnh mà. hãy nghỉ ngơi đi chứ.” bà choi ân cần đi đến cầm vào tay của cô con gái rồi dẫn cô lên phòng.

moon hyeonjun cũng đi theo, hắn tự hỏi jinhee này có phải cô chị hai không? bỗng nhiên một đứa bé khác chạy lại phía hắn, cô bé xuyên qua người moon hyeonjun rồi mở cửa phòng của jinhee để bước vào. nhưng rồi lại bị bà choi chặn lại.

“chị jinhee đang bị bệnh con không được vào đâu.”

“nhưng mà con muốn chơi với chị.”

“yejin của chúng ta ngoan lắm phải không nào. khi nào chị khỏi mẹ sẽ cho con vào nhé.”

choi yejin? cô bé đó là choi yejin sao?

“con đi bế em wooje lại đây cho mẹ nhé. chúng ta sẽ đi ra vườn hoa, được không nào?”

“dạ mẹ.”

khoảnh khắc choi yejin chạy ngược lại xuyên qua cơ thể moon hyeonjun cũng là lúc hắn tỉnh dậy trong thực tại bởi tiếng gọi của choi wooje.

“choi yejin…”

“anh ổn chứ? tôi thấy anh cứ gọi tên chị yejin nên tôi đã gọi anh dậy.”

“nhà cậu. có 3 người con thật hả?” moon hyeonjun đưa mắt nhìn choi wooje, hắn muốn một câu trả lời.

“đúng vậy. anh không biết sao?”

“tại sao tôi phải biết chứ?” thái độ dửng dưng của choi wooje khiến cho moon hyeonjun tức giận, hắn ngồi bật dậy cầm vào tay wooje rồi chất vấn em ta.

“choi yejin biết nói hả?”

“anh sao vậy? chị ấy đâu có câm.”

“nhưng mà…”

“đáng ra anh nên nghe câu chuyện của tôi.”

câu chuyện của choi wooje? là như nào?

23 năm về trước khi mà gia đình em vẫn còn ở bên mỹ, do đặc tính công việc của bố và vì điều trị bệnh cho choi jinhee nên cả gia đình đã chuyển đến mỹ. choi wooje cùng với choi yejin đã được sinh ra tại đất nước này.

từ khi sinh ra jinhee đã có một sức khoẻ cực kì yếu, cô ấy bị bệnh máu khó đông lại thêm cả máu trắng nên tình trạng càng ngày càng tệ. vì phải thay máu định kì nên chi phí khá cao, cũng không phải lúc nào cũng có máu phù hợp do máu của cô ấy là hiếm. vậy nên bà choi đã sinh ra choi yejin với mong muốn có thêm một lượng máu nhỏ để cung cấp cho người con gái yếu ớt của mình. thế nhưng máu của choi yejin lại không phù hợp do thể trạng của cô cũng quá yếu.

5 năm sau choi wooje ra đời. cũng từ thời điểm đó em mang trong người sứ mệnh là cứu sống người chị cả.

“wooje à. con phải sống thật tốt, thật vui vẻ thì chị con mới vui được, có nhớ chưa nào?”

“dạ vâng ạ.” khi đó em chỉ là một đứa bé nên mọi thứ về bệnh tật hay gì em đều không biết một chút gì hết. em chỉ biết là sau mỗi một lần đi vào viện là em sẽ ngủ một giấc rồi thức dậy thấy bố mẹ và các chị vui vẻ cười với em. em nghĩ là họ hạnh phúc, đúng vậy, họ rất hạnh phúc nhưng còn em thì đau quá.

chị jinhee có vẻ không thích em cho lắm, mỗi lần em muốn bắt chuyện là chị ấy đều sẽ lẩn tránh bằng cách gọi mẹ. chị ngồi trên xe lăn ngắm nhìn chậu hoa hồng trắng, choi wooje đi đến nhìn chị. em hỏi.

“chị đang làm gì vậy ạ?”

“chị đang ngắm hoa.” chị jinhee trả lời em, rồi còn tiện tay dùng kéo cắt đi nụ hoa màu đỏ.

“em có biết tại sao hoa hồng lại có màu trắng không?”

“em không. tại sao vậy ạ chị jinhee?”

“đó là bởi vì nó đã bị bông hoa khác cướp mất màu đỏ đó. giống như việc em cướp đi mất cuộc đời của chị ấy. tại sao vậy? tại sao em lại bình thường? còn chị thì lại thê thảm như này? tại sao vậy wooje à? tại sao vậy?”

choi jinhee kích động nắm lấy hai vai của choi wooje mà lắc, cô vừa khóc vừa bấu thật mạnh vào vai em khiến em đau đớn cũng bật khóc theo. nhận ra bản thân vừa làm gì jinhee ôm lấy em trai mình rồi an ủi. không sao mà chị xin lỗi wooje ngoan nhé.

ngày hôm đó trời mưa rất to, wooje không dám ra khỏi nhà em chỉ ngồi im lặng ở bệ cửa sổ ngắm nhìn mưa rơi. cả bố cả mẹ đều đang tất bật với chị jinhee, họ sẽ chẳng thèm quan tâm đến em đâu, em đang sốt cao nhưng họ sẽ chỉ ném cho em viên thuốc rồi bảo em đi ngủ đi sáng mai dậy sẽ khỏi thôi. nhưng đã 3 ngày rồi em vẫn chưa khỏi, họ lừa em.

choi wooje tỉnh dậy trong bệnh viện, em vừa mở mắt đã thấy mẹ khóc rồi, em không hiểu gì hết. em muốn hỏi mẹ nhưng mẹ lại khiến em sợ hãi, bà nhìn em với ánh mắt đầy sự tức giận, bà chửi em là đồ bất hiếu, em đâu có làm gì sai đâu chứ.

“tại sao vậy? tại sao mày lại được sống thảnh thơi vậy? trong khi jinhee của tao lại phải ra đi trong đau đớn? tại sao vậy hả đồ nghiệt súc?” mẹ tức giận chuyện gì vậy? chị jinhee đã đi đâu? chị ấy đau lắm sao?

vài ngày sau wooje được xuất viện, chỉ có chị yejin đến đón em. cũng trong ngày hôm đó em và cả gia đình quay trở lại hàn quốc. nhưng mà chị jinhee đâu rồi?

“mẹ đã bảo chị jinhee khỏi bệnh nên đi rồi. khi đó tôi còn quá nhỏ để hiểu.

đến lúc hiểu ra thì cũng đã quá muộn rồi.” wooje cười trừ.

“đó mà là mẹ hả? cũng dám làm mẹ sao?” thì ra em ta đã trải qua những chuyện như vậy.

đối với một đứa trẻ thì thật sự quá đáng.

nhưng cái thái độ ấy của em lại khiến cho hắn cảm nhận được là em ta đã quá quen rồi nên những vết thương lòng ấy lại chẳng là gì hết. còn đối với moon hyeonjun ấy hả? hắn thấy tệ, hắn thấy người mẹ này còn tệ hơn người đã sinh ra hắn nữa. nhưng nhìn cái cách mà người nhà này từ chối chính con trai của họ thì cũng không lạ nếu em bị đối xử tệ.

“sao anh lại phải cưới chị yejin vậy? chị ấy đã chết rồi. chị ấy đã chống chọi với bệnh ung thư suốt 5 năm trời và sau đó đã ra đi trong đau đớn. tôi có thể cảm nhận được nỗi đau ấy.

đêm nào hai người ấy cũng hiện về khiến tôi không thể vào giấc, hễ tôi nhắm mắt lại là cả hai sẽ thay nhau hành hạ tâm trí tôi. tôi thật sự đã không ngủ mấy tuần nay rồi. mỗi lần chỉ có thể nhắm mắt 30 phút. tôi chẳng biết mình đã làm gì sai.”

“ung thư hả? gia đình cậu nói rằng cô ấy bị tai nạn giao thông.” có vẻ như hắn bị lừa quá nhiều. không hề có một chút thông tin gì là đúng cả, không khéo khoản tiền khổng lồ mà nhà họ choi hứa cũng chẳng thể đến tay bố mẹ hắn.

“gì chứ. chị yejin ở trong nhà cả ngày, chị ấy do ung thư phổi nên chết đi. cũng chẳng bị câm như bọn gia nô hay đồn thổi. chị tôi thậm chí còn chẳng giỏi giang gì. một cô công chúa điển hình. chị ấy ghen tị với jinhee bởi vì tên của chị ấy được đặt theo jinhee, mà jinhee cũng ghen tị với chị ấy vì có được sức khoẻ. giờ thì nhìn xem người có được cả sức khoẻ lẫn một cái tên khác biệt đều là tôi. nhưng rồi tôi lại chẳng có được bất kì một thứ gì trong cái gia đình này. sống được đến giờ này tôi cũng khá khâm phục bản thân đó.” wooje cười trừ. em ta thầm quan sát biểu cảm sốc không nói nên lời của moon hyeonjun, em ta thích thú khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đó méo mó đi vì phải tiêu hoá những thông tin khó chấp nhận.

“quả là một ngày kì lạ.” hắn gãi đầu. hắn vẫn nghi ngờ về khoản tiền kia, nếu bố mẹ hắn không nhận được một đồng nào thì hắn thề sẽ đốt cháy cái nhà này. dù gì cũng là nhà kiểu cũ toàn vật liệu dễ cháy, một ngòi lửa cũng đủ thiêu cháy cả hai căn rồi.

“chưa phải kì lạ nhất đâu. anh sẽ còn được cảm nhận nhiều hơn nữa cơ.

đi ngủ đi. tôi phải đi rồi. bố mẹ mà phát hiện tôi ở với anh rể chắc chắn sẽ chém tôi ra mất.”

“anh rể cái gì chứ. tôi không bao giờ chấp nhận cưới cái xác đó đâu.” moon hyeonjun vừa dứt lời thì trời nổi sấm chớp, một làn khí lạnh thổi vào gáy hắn khiến da gà da vịt hắn đua nhau nổi lên.

“sao lạnh thế nhỉ.”

moon hyeonjun không tin vào ma quỷ, hắn muốn nhắc đi nhắc lại điều này bởi vì hiện tại hắn đang mất ngủ sau khi bị doạ bởi ‘vợ’ của hắn. sau khi choi wooje rời đi hắn muốn chợp mắt một lúc để quên đi cái sự đồng cảm khó chịu dành cho em ta.

“ma với quỷ. tào lao.” dần dần hắn chìm vào giấc ngủ như có một thế lực nào đó ép buộc.

______________________còn tiếp...
 
☆.。.Thời Không.。.☆ | On2Eus | Minh Hôn
03


nằm trên sofa moon hyeonjun chìm vào giấc ngủ, dạo này hắn ngủ quá nhiều khiến cơ thể trở nên mệt mỏi uể oải. có lẽ ngày mai hắn sẽ đi tập thể dục, vẫn đang mơ màng đột nhiên một lực mạnh kéo chân hắn khiến cho họ moon giật mình bật dậy. hắn dáo dác nhìn xung quanh thậm chí còn gọi to ai vậy nhưng đáp lại hắn chỉ là một khoảng không tĩnh lặng. thế là lại nằm xuống, “chắc ảo giác thôi”, hắn nghĩ. nhưng ngay khi vừa nằm xuống hắn lại cảm thấy cổ chân mình như có một khối băng bao quanh và rồi lại bị kéo mạnh, lần này cả cơ thể hắn đều bị kéo theo khiến hắn ngã hẳn khỏi sofa.“ma không có thật. ma không có thật. ma không có thật.” hắn không sợ. hắn chỉ hơi run thôi.

“anh ơi…” một giọng nói của người con gái vang lên. moon hyeonjun lắc lắc đầu, chắc chắn là ảo giác. hắn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, như ở bất kì bộ phim kinh dị nào khi nhân vật chính ngẩng mặt lên từ bồn rửa ma quỷ sẽ hiện ra ở trong gương, hắn cũng sợ là như vậy nhưng khi lấy hết can đảm ngước lên nhìn thì lại chẳng có gì hết. hắn thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên đều chỉ là ảo giác thôi , trở lại sofa nằm xuống, vẫn có cái gì đó lấn cấn. cái cảm giác ngột ngạt bắt đầu xâm chiếm hắn.“anh ơi…” lại là giọng nói đấy. thật ra moon hyeonjun không sợ đâu do trước đấy hắn biết ‘cô dâu’ kia không thể nói chuyện. mà giờ hắn biết cô ấy không hề câm nên mới hơi rén chứ cũng bình thường thôi không sợ lắm.moon hyeonjun nhắm mắt lại, hắn lần nữa cảm nhận được sự lạnh lẽo ban nãy nhưng thay vì ở chân hắn lại cảm nhận được nó ở trên mặt, hai bên gò má của mình.

đây sẽ là lúc mà hắn mở mắt ra và gặp một hình ảnh ghê rợn nào đó như một cô gái với làn da xanh xám đầu tóc rũ rượi chẳng hạn. và hắn mở mắt ra nhưng hiển nhiên vẫn không có gì cả, lại là một tiếng thở dài để át đi sự tĩnh lặng của không gian xung quanh.“sao anh không trả lời em?” mắt vừa kịp nhắm lại thì hình ảnh một cô gái hốc hác với làn da xanh xám cùng đôi mắt trũng sâu hiện lên. moon hyeonjun giật mình mở mắt thì nhân ảnh đó xuất hiện trước mặt hắn với hình hài méo mó khó coi cùng đôi mắt chảy ra toàn máu đen. hắn hét lên đầy kinh hãi.moon hyeonjun tỉnh lại trong thực tại mồ hôi hắn chảy ra như tắm. thì ra là mơ. nhưng rồi tiếng khóc leo lắt văng vẳng bên tai, hắn từ từ quay người sang bên cạnh đập vào mắt hắn là hình nhân của cô gái yejin kia, nhưng thay vì làm từ giấy thì lại là một người bằng xương thịt với đôi mắt đỏ ngầu vì máu. hình nhân kia bắt đầu khóc lớn rồi quay ra bóp cổ hắn đầy tức giận.

“nó không xứng đáng. mày phải là của tao. nó phải chết.”một lần nữa moon hyeonjun bậy dậy từ trong giấc mơ. hắn nhìn ngó xung quanh để xác nhận rằng bản thân đã thật sự tỉnh giấc. trời đã sáng, quả là một đêm không an ổn.“cậu vẫn chưa rời đi hả?” người làm hôm trước lại xuất hiện một cách bất thình lình trong phòng của moon hyeonjun.“anh có hơi tự tiện quá rồi không? một ngày nào đó tôi sẽ bị anh doạ chết mất.”

“cậu nên rời đi sớm. cô hai sẽ hại chết cậu đấy.”

“có bệnh thật sự.” moon hyeonjun nheo mày. cái gia đình này, chẳng có ai là bình thường cả.hôm nay hắn nhìn thấy choi wooje ngồi đọc sách ở ngoài vườn, hắn đã cầm theo một gói snack đến cho em ta nhưng em ta từ chối nhận bởi vì mẹ nói rằng những món ăn này sẽ giết chết em giống như cái cách nó giết hai người chị của em.“cậu đọc sách nhiều. biết cả ung thư mà không biết đến đống đồ ăn này ngon đến như nào hả?” moon hyeonjun ngồi xuống cạnh em ta, hắn mở gói đồ ăn rồi nhét vào miệng em trước khi em định nói thêm vài câu phản biện bảo vệ cho người mẹ không hề đáng tin kia.“anh… tôi biết là do chị ấy nói chứ tôi có hiểu nó là gì đâu. dù gì tôi cũng mới 17 tuổi và hai người duy nhất tôi tiếp xúc không phải người nhà là anh và gia sư của tôi. anh mong đợi cái gì chứ?” wooje bĩu môi thể hiện sự khó chịu, em ta công nhận mấy thứ đồ này rất ngon nhưng nó thật sự quá có hại cho một đứa có sức khoẻ yếu như em.

“cậu có gia sư hả?” hắn bất ngờ. vậy mà còn có cả gia sư tại gia luôn.“có chứ. tôi không thể cứ sống mà chẳng biết gì được. và tôi tin rằng kiến thức của tôi nhiều hơn anh đó.”

“cậu tự tin quá nhỉ?” hắn cười khẩy đặt gói đồ ăn lên bàn rồi rướn người ngang qua choi wooje để lấy khăn ướt của em ta. nó bỗng nhiên biến thành cảnh mặt hai người đối diện nhau, mặt mũi wooje đỏ lên em lắp bắp.“anh… anh làm cái gì vậy?”

“lấy khăn ướt.” hắn rút một tờ đưa lên lau lau cánh mũi đã đỏ ửng của em.

“mặt cậu dính bụi bẩn này.”

“choi wooje.” giọng nói vang lên phía sau lưng của cả hai. khiến cho hắn giật mình quay trở lại vị trí ban đầu và cầm gói đồ lên ăn.

“vào học thôi.” nghe tiếng gọi choi wooje đứng dậy đi thẳng vào trong nhà. còn moon hyeonjun thì cười cười nghĩ lại về khoảnh khắc ban nãy, em ta khi xấu hổ trông đáng yêu thật đó.moon hyeonjun là một người kì lạ, choi wooje nghĩ vậy. bởi vì chẳng có ai lại chấp nhận cưới một cái xác chết cả, hoặc là do hắn đã quá túng thiếu nên mới làm trò theo bố mẹ em. cũng là một điều ngạc nhiên, em đã từng gặp hắn rồi. cái hồi em mới về hàn, họ đồn nhà của em là nhà ma do lâu năm không có ai ở lại còn nằm ở một khu riêng biệt, quá rộng lớn và im ắng là một nơi lí tưởng cho lũ học sinh hay tò mò.hôm đó bố mẹ em đưa chị yejin đi viện và em ở nhà một mình, lúc đó bọn học sinh cấp 3 ở khu phố đã vào nhà em ‘khám phá’. chúng nó vẫn chưa biết đã có người chuyển vào ở. thay vì đi cùng nhau lục tung mọi thứ thì chúng nó lại diễn đúng như phim kinh dị bằng cách tách nhau ra, nếu là phim thật thì chắc bỏ mạng hết rồi đó. nhưng mà không, đây là đời thật và không có cái gì gọi là ma quỷ hết.khi đó em đã tưởng chúng nó là trộm và đối với một đứa trẻ 10 tuổi em trốn vào tủ quần áo của bản thân. moon hyeonjun đã đi vào tìm thấy em, hắn tưởng em là ma nên đã hét lớn rồi chạy ra ngoài. em gặp hắn trong hoàn cảnh như vậy, một người tưởng gặp ma, một người nghĩ gặp trộm.em biết mọi thứ về moon hyeonjun. tại sao em lại biết hả? em đã nghe bố mẹ nói về hắn, họ nói rằng hắn sẽ trở thành chồng của chị em trước khi chị ấy chết nhưng vì thời gian đến sớm nên chưa kịp kí giấy kết hôn thì chị yejin đã chết rồi. họ làm một danh sách những ứng cử viên nhưng chẳng ai vừa mắt chị gái, chỉ có moon hyeonjun, hắn đẹp trai lại chăm chỉ vừa ý chị gái cũng vừa ý bố mẹ. hơn nữa gia đình hắn đang rất cần tiền, quả nhiên người giàu họ biết cách đánh vào tâm lý của người nghèo.qua tìm hiểu của gia sư thì moon hyeonjun không phải dạng người nghèo, do bố hắn đâm đầu vào cờ bạc nên gia đình bị phá sản, mẹ hắn thì nghiện rượu nên thành ra mọi trách nhiệm đổ hết lên đôi vai hắn. từ một công tử bột chỉ trong nháy mắt trở thành một tên nghèo kiết xác. choi wooje nhếch nhẹ mép, em ta không biết là mình đang thấy khinh bỉ họ moon hay là em đang cảm thấy hắn thú vị nữa. ryu minseok để ý từ nãy đến giờ em choi không hề chú ý gì đến bài học mà cứ nghĩ lung tung đi đâu đó."wooje à. em đang không chú ý.” ryu búng ngón tay trước mắt để em ta có thể tỉnh khỏi mấy cái suy nghĩ trong đầu."thầy có biết gì về anh chàng sẽ thành chồng của chị yejin không?” em vào thẳng vấn đề khiến ryu lúng túng đẩy kính lên muốn đánh lạc hướng."tôi không biết gì hết.”

"thôi nào. tôi biết gia đình tôi trả rất nhiều tiền cho thầy để bịt miệng mà. thầy có biết chị yejin đang ám cái nhà này không? tối nào chị ta cũng về bóp cổ tôi. tệ thật.”

"wooje à. tập chung vào bài đi.”

"thầy biết gì đó.

đúng chứ. tôi biết mà. tôi sẽ sớm tìm ra thôi.”mọi thứ trở lại như lúc ban đầu, ngoài tiếng giảng bài của ryu thì còn có tiếng ngòi bút chì di qua lại trên giấy của choi wooje. moon hyeonjun im lặng nhìn vào cánh cửa phòng của choi yejin, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng hắn."vẫn là không nên nói gì thì hơn.”

____________________

... còn nữa
 
Back
Top Bottom