Siêu Nhiên Thợ săn quái vật

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
292122317-256-k340227.jpg

Thợ Săn Quái Vật
Tác giả: HeroComedyNovel
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Câu chuyện xoay quanh một cậu học sinh trung học bình thường bị kéo vào cuộc chiến đấu chống lại thế lực bóng tối ở một thế giới khác song song với cuộc sống hiện tại.

Và một cuộc sống anh hùng chính thức bắt đầu.​
 
Thợ Săn Quái Vật
Thợ Săn Quái Vật Phần 1: Thế Giới Mới


Tôi là một học sinh trung học bình thường đến mức quá bình thường trong mắt tôi.

Nói đơn giản,tôi là một thằng khứa đáng tự hào với 6,75 điểm Toán ,6 điểm Anh,và Văn thì thôi khỏi nói.

Một buổi sáng "bình thường" của một ngày đầu tuần tẻ nhạt lại đến với tôi , đó là điều tôi nghĩ.

Nhưng nó lại không phải thế.

- Ngài Shia dậy thôi!

Nếu ngài không dậy tôi sẽ trêu ngài đó!

Tôi quên mất chưa giới thiệu,tôi là Masamune Shiako,14 tuổi.Cái vụ giới thiệu đó bỏ qua đi,chuyện quan trọng bây giờ là.....

- Ai đấy?

Mà "trêu" là sao hả?Hàng chục câu hỏi trong đầu cãi nhau kiểu :Đây là đâu?Nhà này của ai?Con nhỏ nào đây?Sao nhỏ lại ở trên giường mình?....

- Ngài dậy rồi ạ!

Chào buổi sáng ngài Shia .

- Cô là ai?

Mà sao tôi ở đây?

Mà đây là đâu?

- Hể?

Ngài không nhớ gì sao?

- Nhớ cái búa ấy!

Tôi biết gì đâu!Nhỏ kia ra khỏi giường của tôi và bắt đầu dài dòng.Đó là tôi nghĩ nó dài dòng còn thực sự thì nó quá là dài luôn ấy.

- Ngài Shia.....

- Tôi là Shiako à nha!

Với cả bỏ chữ "ngài" đi tôi nhờ cái !- Tôi "bật" lại vì không thích người khác cắt tên mình như thế.

- Rõ thưa "Đội trưởng" Shiako!

Chuyện là thế này.....Nói chung là nhỏ "diễn thuyết" lâu lắm .

Mà câu chuyện nó là thế này, do đội quân hoàng gia của nhỏ bị các thế lực khác tấn công hay ta hay gọi đó là xâm lược nên mới triệu hồi các anh hùng ở thế giới khác đến để giúp đỡ chống lại các thế lực đó.

- Chuyện là như vậy thưa "đội trưởng".

Xin hãy giúp chúng tôi!

- Rồi rồi!

Biết thế đã.

Mà tên cô là gì?

- Tôi là Teru.

Là hầu cận của người ạ.Nói là "nhỏ" nhưng cô ấy khá là trưởng thành.

Chỉ cần nhìn vào cặp...mà thôi dẹp đi.

Dù gì cũng không quan trọng , điều quan trọng hơn là tôi là cấp trên của cổ.

Tôi bắt đầu ra lệnh cho cô ấy: - Tôi biết là phải chiến đấu nên cô hãy dẫn tôi đi tham quan xung quanh đã nhá!

- Nhưng người cần ăn sáng và thay quần áo trước khi ra ngoài ạ!

- Ừ, cứ vậy đã.-Tôi tưởng có thể biến hình luôn cơ.Tôi ra khỏi giường và bắt đầu một ngày không "bình thường" nơi đây.

Móa!

Lần đầu tôi được ở trong một "căn nhà" bự chà bá như vầy.

Cái hành lang nó dài kinh khủng, đi muốn gãy cả chân.

Trần nhà cao vút áng chừng tầm chục mét sương sương.

Tôi rửa mặt xong thì được Teru dẫn vào phòng ăn.

Thiệt cái tình, nó to như bốn lớp học ở trường tôi gộp lại.

- Mời...mời ngài dùng...bữa sáng ạ!

- Ừm.Ơ, bé nào đây?

Loli bị bắt cóc hay gì à?

Nhỏ này đúng "nhỏ" luôn.

Người cao chắc tầm m4, m5 gì đấy,lại còn mặc đồ maid.

Đúng dễ thương luôn.

- Đây là Harie.

Hầu gái ở đây.

Mà con bé trên tôi một bậc đó.Mong anh giúp đỡ cho con bé.

-Teru giới thiệu hộ nhỏ Harie.

- À,hân hạnh.

Tôi là Masamune Shiako .Mong được giúp đỡ.-Tôi giới thiệu bằng khuôn mặt gượng gạo vì biết nhỏ đó trên Teru một bậc.

- Bữa...bữa sáng của ngài đây,ngài Shiako.Nhỏ đặt lên bàn ăn thứ gì đó nhìn như kiểu trứng rán rồi mang đi nấu cùng mật ong ấy, nên màu nó không bắt mắt cho lắm.Tôi đoán là không có độc nên thử một miếng.

Cái đậu phộng!

Móa nó cái món gì mà...mà...mà ngon vãi cả hàng.

Ngon như món trứng cá hồi hay gì đó đại lọai vậy.

Nói chung là ngon không tả nổi.

Tôi hỏi : - Đây là món gì mà ngon thế ?

- Đó là món trứng rán bình thường thôi ạ!

- Teru nói."

Bình thường á,cái này mà được gọi là bình thường á!

Nó phải là đẳng cấp trên cả đẳng cấp"-tôi thầm nghĩ.Sau khi chén xong ba đĩa thức ăn kia xong thì Teru dẫn tôi đi tham quan.

Vừa mở cửa ra, một bầu trời "tuyệt đẹp" hiện ra.

Đẹp thì có đẹp nhưng mà tôi không thích,bầu trời tím làm tối đi khung cảnh xung quanh khiến tôi thực sự khó chịu.

- Này Teru, ở đây trời có màu tím như vầy à?

-Tôi thắc mắc.

Teru trả lời tôi: - Vốn dĩ nó không như vậy nhưng hễ có chiến tranh là nó lại đổi màu.

Khi chúng tôi sống hòa bình thì bình thường nó sẽ có màu vàng sáng.

Chúng tôi tiếp tục đi trong im lặng.

Dường như có điều gì đó thực sự không ổn ở vương quốc này.

Khi đi qua một cánh rừng kì lạ tôi cảm thấy hơi tò mò nên hỏi Teru : - Teru, khu rừng đó trông khá là kì lạ.Ta vào được không?

- Tôi khuyên ngài không nên đặt chân vào đó vì nó khá u ám.

Nhưng nếu người muốn tôi sẽ đi cùng.

-Teru nói trong vẻ sợ hãi.Mặc cho nó cực kì u ám, nhưng tôi vẫn quyết định đặt chân vào khám phá thử xem sao.

Bên trong khu rừng hơi bị u ám hơn tôi tưởng tượng.

Tôi cảm thấy hơi rợn người.

Hình như những cái cây đang lườm chúng tôi sao ấy, tôi cứ cảm thấy như bị theo dõi.

Đột nhiên Teru ôm chặt lấy cánh tay tôi.

Hình như cô ấy sợ.

Mà quan trọng không phải thế, cặp bưởi tròn của cổ cứ dí sát vào cánh tay tôi làm tôi thấy ngượng.

- Nè, gần quá rồi Teru!

- Tôi thấy sợ lắm, tôi sợ tối từ nhỏ nên người đừng buông tay ra nha.

- Teru run rẩy.

- Rồi rồi, nhưng nắm tay thôi cũng được mà không cần vậy đâu.

- Tôi thấy hơi ngại vì tôi chưa bao giờ được nắm tay con gái.Teru thả lỏng cánh tay tôi ra nhưng nắm chặt bàn tay tôi khiến tôi cảm thấy hơi đau.

Có lẽ cô ấy sợ thật.

Tự nhiên dưới đất có mấy thứ gì đó nhìn như giọt nước cứ bám lấy chân tôi.

Chúng làm cho giày của tôi bị rách dần.

Teru dùng thứ gì đó hồng hồng phát quang giơ gần đến chúng khiến chúng bị bốc hơi theo đúng nghĩa đen luôn.

Có lẽ đó là "phép thuật" mà tôi đã từng xem trong anime.

Cô ấy nói : - Chúng là slime, một dạng quái cấp thấp ở thế giới này.Chúng gần như vô hại với người thường,chúng chỉ làm hỏng trang phục thôi nên ta có thể giết chúng để tăng sức mạnh.Cô ấy nói với vẻ mặt cực kỳ là tự tin luôn nên tôi thử khịa lại : - À ra vậy , nhưng ít nhất là nó vẫn mạnh hơn bóng tối nhỉ?Vừa dứt lời thì Teru lại "bóp" chặt lấy tay của tôi.

Tôi nghĩ giá mà tôi có cô bạn gái như này ở thế giới của tôi thì tốt biết mấy.

Chúng tôi cùng nhau đi sâu hơn vào bên trong khu rừng.

Đến cạnh một hồ nước xanh tôi vừa nói vừa tiến lại gần hồ nước: - Hồ nước này xanh thật ha!

Lại còn sáng nữa.Teru đột nhiên tóm lấy gáy áo giựt tôi lại và hét lớn : - Đừng có lại gần chỗ đó!Tôi còn chưa hết ngạc nhiên thì thêm 3,4 con vật nhìn như kiểu con cá có cái đèn phía trước vậy.

Mắt chúng nó sáng một màu xanh dương nhạt thật đẹp nhưng chả bù cho bộ hàm khủng khiếp.

Hàm của chúng nhìn như kiểu toàn răng nanh luôn ấy, nó sắc nhọn và phản lại ánh sáng của "cái đèn" đằng trước đầu nó sáng lóa.

Và tất nhiên rồi, Teru lại lần nữa cứu mạng tôi.

Cô ấy tạo ra một vòng pháp thuật cứ phải gọi là siêu to luôn rồi chưởng một nhát quét sạch đám quái đó.

Mặt hồ xanh vừa nãy giờ lại biến thành màu tím hòa cùng với màu của bầu trời.

- Bọn chúng là thứ gì vậy,Teru?

-Tôi lại thắc mắc.

- Chúng là cá đèn quỷ, có khả năng tấn công bất kì người nào mà chúng cho là con mồi.

Và chúng cũng khá là mạnh đó.

-Cô hầu giải thích một cách chi tiết.

- Vậy là cô rất mạnh đúng không có thể đánh lại chúng một cách dễ dàng như vậy.

Cô tuyệt thật đấy, Teru!Nhỏ đỏ mặt và bắt đầu nói nhỏ dần đi:- Có gì đâu, bọn cá có chỉ số tấn công cao nhưng sức phòng thủ cực kì thấp nên tôi mới....."

Chỉ số sao?"

-tôi nghĩ thầm.

Vậy là còn rất nhiều điều tôi chưa biết về thế giới này.

Thấy tôi cứ mải nghĩ nên Teru nói : - Con quái này mới chỉ là cấp Ma thôi nên không cần phải lo lắng quá đâu.

- Cấp Ma sao?

-Tôi thấy lạ nên liền hỏi lại.Cô ấy giải thích cho tôi : - Vâng.

Con đó mới chỉ cấp Ma thôi.

Trong thế giới này có rất nhiều quái vật nhưng chỉ chia ra 6 cấp độ thôi.

Cấp Sơ là những con quái yếu nhất như con slime lúc nãy.

Rồi cấp Ma, cấp Quỷ, cấp Rồng, cấp Thần, và cấp Thánh.Nói xong cô ấy lôi đâu ra một cuốn sách từ trong hư không.

Nhìn nó hơi cũ và sờn góc hết rồi.

Tôi đoán đây là sách thánh hay gì đó đại loại như vậy nhưng...

- Đây là sách hướng dẫn cho tân binh cho người mới bắt đầu.

Người hãy đọc qua đi ạ.Nó làm tôi hơi bị tụt hứng chút xíu nhưng tôi vẫn cố mở ra xem và rồi...

- Chữ xấu thế này ai mà đọc được!

-Tôi nói với giọng cáu gắt.

- Tôi xin lỗi, tôi quên chỉ người cách dùng.Teru bảo tôi mở cuốn sách ra rồi nói với tôi : - Người hãy nhìn vào cuốn sách và ra lệnh "Thích nghi" là người sẽ hiểu được mọi thứ.Sau đó tôi ra lệnh thật to cho oai phong : - THÍCH NGHI !

- Người không cần nói to quá đâu chỉ cần nói bình thường là ổn rồi.

-Teru nói.Tôi vừa nói xong ngay lập tức chữ của cuốn sách đó biến thành chữ bình thường tôi đọc được.

Thật sự quá nhiều loại quái vật ở trong quyển sách này.

Nào là Chrishi-một loại quái vật chim, Twinwolf-sói hai đầu, Lifly-sư tử có cánh,...Tôi vừa đi vừa mải mê đọc sách.

Những thứ trong này vừa lạ lại vừa bắt mắt nên nó thực sự cuốn hút.

Đang đi thì đột nhiên Teru dừng lại.

Vì tôi đang chăm chú vào cuốn sách nên bị giật ngược lại vì Teru kéo tay tôi.

Tôi rời mắt khỏi cuốn sách và rồi....Woah!Cả một bãi đất trống toàn là nấm.

Những cây nấm có màu sắc thật đẹp mắt làm sao.

Từ nhỏ tôi đã không thích thực vật nhưng đây là lần đầu tôi cảm thấy có hứng thú với chúng.Đi vào rừng từ sáng đến giờ tôi cảm thấy mệt và đói nên tôi liền chạy lại ăn liền vài cây và rồi lăn quay ra.

"Ơ sao cảm giác mình cứ nhè nhẹ, lâng lâng sao ấy.

Hẹo rồi à?

Thăng thiên rồi chăng?" tôi nghĩ vậy.

Nhưng rồi tôi cảm nhận được Teru đang lay người tôi vừa hoảng hốt nói : - Shiako!

Ngài Shiako!

Ngài có sao không?

Tôi tỉnh dậy thì đập ngay vào mắt là cặp bưởi to tròn của Teru...À không ý tôi là tôi không hiểu tại sao tôi ngất đi nữa.

Tôi hỏi cô Teru: - Teru à.

Tôi chết rồi sao?

- Chưa đâu thưa ngài, nếu cần tôi sẽ giúp ngài.

- Teru nói với khuôn mặt vô cảm.

- Vậy à.

Nhưng tôi không có nhu cầu được giúp đỡ đâu, cám ơn.

Nhưng sao tôi lại nằm đây?

- Là vì ngài vừa ăn nấm độc đó, ngài ngất đi do trúng độc đó.

- Đó là nấm độc à?

SAO KHÔNG NÓI SỚM CHO TÔI BIẾT HẢ!

- Tôi hét vào mặt cổ.

- Là vì ngài không chịu nghe tôi nói mà lao vào ăn nấm đó!

- À ừ sao cũng được nhưng tôi nằm đây lâu chưa?

Tôi nghĩ mình ngất thì cũng phải lâu lâu, ít nhất là 30 phút, ai ngờ Teru đáp lại : - Mới 32 giây thưa ngài.

- Mới 32 giây thôi hả!

Sao không cho tôi ngủ thêm chút nữa chứ!

- Tôi cảm thấy hơi tụt cảm xúc chút.

- Với lại cái quái gì trên đầu tôi xanh xanh nhìn kiểu gì cũng thấy tôi giống con ma hơn ấy.Cô ấy vừa nhìn vừa đọc nhỏ : - Kĩ năng ... kháng...độc.

Tôi thắc mắc với Teru vì sao vừa nãy cô ấy biết là nấm độc thì cổ mới giải thích : - Tôi dùng kĩ năng phân tích thưa ngài.

Trong cuốn sách vừa nãy có mà ngài chưa đọc sao?Giờ tôi mới nhớ ra.

Kĩ năng đó ở ngay trang thứ hai.

Nó là một câu lệnh cho phép tôi xem thông tin của đối phương hoặc của một vật nào đó tôi muốn kiểm tra.

Tôi trả lời lại Teru với điệu cười gượng gạo: - Tất nhiên là ta đọc rồi.

Nhưng ta không biết dùng như nào thôi.

Hahaha...Vậy là cuốn sách đó thực sự hữu ích.

Thế nên tôi bỏ luôn vào túi áo trong của mình để giữ cho thật kín vì nó thực sự quý giá đối với tôi.

Chúng tôi lại đi sâu thêm vào trong rừng.

Càng đi sâu khu rừng càng tối lại.

Nhưng đi được một đoạn thì chúng tôi đến một bải đất rộng.

Chỉ có duy nhất một cái cây cổ thụ siêu to ở đó.

Teru run run nói với tôi: -Tôi cảm thấy không ổn ở đây.

Sức mạnh hắc ám nơi này rất cao.Tôi dùng "Phân tích" quét xung quanh và nhìn thấy cái cây cổ thụ lúc này tỏa ra một làn khói đen đen dày đặc.

Tôi nói : - Cái cây già này mà là quái sao.

Không thể nào.Tự dưng cái cây chuyển động mạnh.

Nó làm cho mặt đất rung lắc dữ dội, từng chiếc rễ cây khổng lồ lật lên, tán lá và cành cây khua xung quanh.

Nó tiến lại hướng tôi vừa gầm rú lên như một con thú hoang dã : - Ngươi dám cả gan nói ta già sao!

Không thể tha thứ được!

- Nhìn như vậy chả già thì trẻ chắc.

-Tôi vừa nói vừa chỉ vào mặt hắn với khuôn mặt chứa đầy cảm xúc như thánh phồng Saitama.

- Ta sẽ giết ngươi!

-Con quái vật gầm lên.Nó quật một chiếc rễ khổng lồ về hướng tôi.

May cho tôi là nó quất trượt chứ dính là chắc tôi bay màu rồi.

Thấy vậy Teru liền lao lại giao chiến với nó.

Tôi tin chắc với sức mạnh của cô ấy thì Teru có thể dễ dàng bụp cho con quái vật kia banh xác.

Nhưng không, đời không như là mơ; Teru triệu hồi một vòng phép thuật cực lớn nhưng chưởng vào nó như là muỗi đốt.

Cái cây chỉ cần một quất là đánh văng Teru ra xa.

Teru bị trọng thương nhưng vẫn cố gượng dậy và nói : - Ngài không đánh lại nó được đâu, nó là quái vật cấp Rồng.

Ngài hãy mau chạy đi!Tất nhiên rồi.Tất nhiên là tôi sẽ không đánh lại nó rồi.Tất nhiên là tôi sẽ chạy rồi.

Nhưng trước khi chạy tôi phải cứu Teru vì cô ấy chính là người hướng dẫn của tôi ở đây.

Tôi lao về phía con quái vật và hét lớn : - Ê, con quái già chết tiệt tao ở đây cơ mà!

Tao là kẻ thù của ngươi, không phải cô ấy!Con quái vật quay ngoắt người sang phía tôi và trừng đôi mắt đỏ.

Toàn thân nó phả ra một làn khói xanh lục nhìn thật khó chịu.

Làn khói chắn tầm nhìn của tôi nhưng tôi vẫn nghe được giọng của Teru : - Cẩn thận, đó là độc đó!Là độc sao!

Nhưng tôi chẳng có cảm giác gì bất thường cả.

Con quái vật cười với điệu cười kinh tởm rồi nói : - Ngươi chết chắc rồi đồ con người rác rưởi.Hahahahaha...Tôi lao ra khỏi đám khói và nói : - Đây mà là độc sao?

Ta tưởng ngươi cho ta được tắm hơi chứ.

Lần đầu tắm hơi của ta đó.Tôi lúc đó mới biết, chính kĩ năng "Kháng độc" lúc tôi ăn phải nấm đã giúp tôi thoát nạn.

Tôi dùng phân tích lên nó và rồi : "Quái vật cấp Rồng.

Mức độ: Nguy hiểm Tấn công: 5238 Phòng thủ: 3784""Thôi chớt mịa nó rồi!

Nó khỏe vãi hàng trong khi mình phòng thủ có 386 thì sao mà đánh lại đây" -tôi nghĩ trong đầu.

Biết vậy nên tôi quay đầu và vừa chạy vừa nói : - Ngươi chỉ có vậy thôi sao, đồ quái vật già chậm chạp.Nó điên tiết đuổi theo.

Tất nhiên là nó chạy chậm rồi nhưng mấy cái rễ cây của nó không hề chậm tí nào.

Nó quật cho tôi lên bờ xuống ruộng nhưng tôi vẫn chạy và chạy.

Nó dùng rễ cây quật gần đến chỗ tôi làm cho đất xung quanh bay lên và cả tôi nữa.

Quần áo tôi rách hết ra và tôi cảm thấy cực kì đau.

Tôi dùng chút sức lực còn lại dùng phép thuật ít ỏi của tôi chống lại nó.

Nó nhạo cười tôi: - Cái thứ sức mạnh đó hãy để xuống dưới địa ngục hãy dùng.Hahahaha...Nói rồi nó dùng rễ cây nhổ mấy cái cây bên cạnh lên và đập về phía tôi.

Tôi nghĩ mình chết chắc rồi nhưng không, Teru lao đến đẩy tôi ra và hứng trọn một đòn của con quái vật.

Tôi bắt đầu lo lắng cho cô ấy.

Tôi hét lên : - TERU CÔ CÓ SAO KHÔNG!Một vòng phòng thủ đã bảo vệ cô ấy nhưng nó đã vỡ nên Teru đã bị thương.

Trong đầu tôi lúc bấy giờ chỉ nghĩ "Sao nó dám...Sao nó dám làm cho Teru bị thương".

Nó chuyển hướng tấn công tôi liên tục.

Tôi mất dần ý thức và rơi vào một không gian khác và suy nghĩ "Teru có lỗi gì chứ?

Sao cô ấy lại phải chịu đòn cho mình?" và dần lặng người đi. * * *"Ơ, sao đầu tôi đau nhói thế này, cánh tay và toàn thân nặng như có khối đất đá đè trên người vậy" .

Tôi mở mắt ra.

Một căn phòng nhìn khá là quen, hình như tôi đã thấy ở đâu rồi thì phải...

- Ngài Shiako, ngài tỉnh lại rồi sao ?

Một giọng nói quen thuộc mà tôi đã được nghe ở đâu đó.

Tôi nhìn xung quanh và thấy một người con gái đang đứng bên cạnh.

Tôi cố nhìn kĩ hơn; thì ra đó chính là Teru.

Tôi hỏi Teru : - Teru, tôi "đi" rồi à?

Cả cô nữa?

- Không thưa ngài.

Chúng ta vẫn còn sống nhăn ra đây nhưng nếu ngài muốn tôi sẽ giúp ngài "đi" luôn cũng được.

- Cô vừa nói vừa nở một nụ cười lạnh buốt lưng mặc dù tôi đang nằm.

- À không, tôi cám ơn nhưng tôi không cần giúp đâu.

Mà đây là đâu?

Tại sao tôi lại nằm đây?

- Đây là nhà của chúng ta và bây giờ đang trong phòng của ngài.Tôi lại nhìn xung quanh.

Lúc trước mới đến tôi không để ý căn phòng này lắm nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại thì đúng là nó thật.

Một căn phòng tưởng chừng như chỉ dành cho quý tộc nhưng tôi đang ở đây, đang nằm trong căn phòng này.

Nhìn hồi lâu tôi hỏi Teru : - Tại sao tôi lại ở đây?

Đã có chuyện gì xảy ra sao?

- Chắc ngài cũng quên rồi, chính ngài là--- - Nào nào, ăn chút gì đi rồi hãy nói tiếp.

- Harie bước vào với một bữa sáng thịnh soạn.Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, tôi hỏi : - Teru, vừa nãy cô nói tôi làm sao?

- Ngài chính là anh hùng cứu mạng tôi đấy, ngài không nhớ gì ạ?

- Anh hùng sao?

Tôi không nhớ được gì cả, chỉ biết là lúc tỉnh lại đã ở đây rồi.

Tưởng chết rồi chứ.

Vậy rốt cuộc là xảy ra vụ gì?Teru bắt đầu kể : - Khi ngài bị đánh cho tã, tôi tưởng ngài không chịu được mà hẹo luôn chớ, nhưng đột nhiên cơ thể ngài bay lên.

Một luồng sáng xanh ở xung quanh ngài xuất hiện bao bọc lấy cơ thể và hợp thành một bộ giáp cực khủng.

Lúc đó tôi đã gọi ngài nhưng ngài không trả lời.

Tôi nhìn vào mắt ngài thì nó cũng phát sáng nốt.

Nhưng đột nhiên con quái vật lao đến quật một cây to vào bộ giáp nhưng hoàn toàn không hề hấn gì.

Sau đó, ngài tự dùng pháp thuật cấp cao lấy ra một cây kiếm thánh.

Ngài vung cây kiếm và...Đùng!!Con quái vật bay màu với cả...cả khoảng rừng phía sau ngài nữa nhưng thật sự nó rất là mạnh luôn.

Nhưng sau khi đánh xong con quái thì bộ giáp biến mất và ngài cũng trở lại bình thường mà không hề bị thương chút xíu nào mặc dù trước đó đã bị hành cho bầm dập.

- Ra là vậy à?

Một anh hùng sao?

Nhưng bộ giáp đó là sao chứ?Tôi mở xem ô kĩ năng thì cũng không có kĩ năng mới chỉ thấy thanh gì màu trắng trên đầu.Tôi không hề biết nó là gì nhưng chỉ biết là một cuộc sống anh hùng đang chờ tôi ở phía trước.

---To be continue---
 
Thợ Săn Quái Vật
Thợ Săn Quái Vật Phần 2:Cuộc Hành Trình


Một cuộc sống anh hùng nơi xa lạ mà tôi chưa từng biết chính thức bắt đầu.____________________________________________________________ - Này, cô dẫn tôi đi đâu vậy Teru?Teru cau mày: - Ngài còn hỏi sao?

Kĩ năng siêu phẩm của ngài tôi chưa bao giờ được chứng kiến nên ngài phải luyện tập để điều khiển được nó chứ !

- Nhưng tôi đã biết khai triển chiêu thức ra sao đâu với cả trong ô kĩ năng của tôi cũng chưa trang bị bất cứ kĩ năng nào ngoài các kĩ năng cơ bản.

- Vậy nên ngài mới phải luyện tập để sáng tạo ra các chiêu thức mới chứ!

Thiệt tình.

- Ừ thì cũng đúng nhưng phải luyện thế nào đây?Teru nhìn tôi sau đó hướng mắt ra phía cánh rừng và ngọn núi xa xa và nói : - Ta có thể tiêu diệt quái vật để nhận các kĩ năng của chúng.

Và đương nhiên nó sẽ được điều chỉnh để phù hợp với cơ thể người.Trước đó tôi rất chán nản với việc luyện tập nhưng nghe đến việc có thể học được các kĩ năng từ quái vật tôi phấn khích lên hẳn, tôi giục : - Vậy còn chờ gì nữa, ta đi luôn thôi!Tôi lao về hướng đó chạy nhưng Teru lại túm gáy áo tôi lại và nói : - Trước hết chúng ta phải ăn sáng và trang bị đầy đủ vũ khí trước đã.

Harie đang chờ bữa sáng trong nhà đó.Trang bị của tôi đơn giản chỉ có một bộ áo giáp tân binh cùng một thanh kiếm thường làm bằng sắt nên cũng không có gì đặc biệt lắm.

Chúng tôi ăn sáng xong và chào Harie lên đường.

Harie dặn dò chúng tôi : - Ở phía đó có rất nhiều quái vật mạnh và hình như cũng có quái vật cấp cao nữa.

Tôi biết ngài rất mạnh nhưng ngài Shiako, xin ngài hãy cẩn thận!

- Ừ, tôi hiểu rồi.

Yên tâm đi sẽ không có gì phải lo lắng đâu.Chúng tôi bắt đầu khởi hành khi mặt trời đã quá tầm ngang mắt.

Tôi vừa đi vừa hỏi Teru về nơi tiêu diệt quái nhưng cô ấy chỉ nói là nếu Harie đã bảo cẩn thận thì chúng tôi phải đề phòng.

Tôi cũng không biết nơi đó có thật sự đáng sợ hay không nhưng bây giờ tôi đã cảm thấy tôi mạnh hơn chút so với khi mới bắt đầu vì chỉ số bây giờ của tôi là: "Tấn công : 1674 Phòng thủ : 1242 Nhanh nhẹn : 1376" Chúng tôi đi một lúc lâu thì đến nơi.

Lúc này mặt trời đã lên gần đỉnh đầu nhưng trời không sáng như khi ở thế giới loài người mà chỉ sáng hồng nhe nhẹ.

Trước mặt chúng tôi là một khu rừng thấp với những cây và quả màu sắc sặc sỡ.

Tôi đã từng nghe ai đó nói hay được nghe ở đâu đó rằng là quả gì càng sặc sỡ thì càng độc nên tôi mới hỏi Teru : - Teru, mấy thứ quả này có độc đúng không?Teru đáp : - Đúng vậy thưa ngài, chúng là quả có độc mặc dù độc tính không cao nhưng ăn phải chúng thì vẫn bị choáng một thời gian ngắn.Tôi đã bỏ qua cho đống trái cây độc đó và tiến vào bên trong khu rừng.

Nhưng chưa đi được bao xa, đột nhiên Teru cảnh báo : - Ngài Shiako xin hãy cẩn thận, hình như chúng ta đang bị theo dõi.

- Theo dõi sao?

Là người nào à?

- Tôi thắc mắc.Teru đáp : - Không thưa ngài, chúng không phải là người mà là quái vật.Tôi cảm thấy phấn khích lên và nói : - Quái vật sao?

Vậy hãy để ta...Tôi đứng hình suy nghĩ mất 2 giấy : - Hình như cô có nói là "chúng" đúng không Teru?

Đám quái vật đó có nhiều con lắm à?

- Vâng thưa ngài nhưng chúng không mạnh cho lắm, ngài thử "quét" đi rồi sẽ thấy."

Quét" là tên ngắn của kĩ năng "Quét linh lực" có tác dụng để cảm nhận xung quanh trong một bán kính nhất định với cấp kĩ năng của kĩ năng đó.

Tôi sử dụng kĩ năng và thấy rất nhiều quái vật nhỏ xung quanh nhưng chúng không mạnh lắm vì chúng còn ở mức xanh lá tức là cấp Ma.

Chúng tôi vào thế phòng thủ, bọn minifly ẩn thân trong hốc cây và bụi cây lần lượt xuất hiện.

Đám quái đông chết người luôn.

Chỉ một chốc bầu trời sáng hồng dần tối đi do chúng bu lại quá đông.

Teru liền sử dụng kĩ năng "Lôi quang" một đám quái vật đã bay màu như tôi phủi đám bụi bậy.

Mà tôi nói luôn, Lôi quang là kĩ năng hệ sét gây sát thương vùng rộng nhưng sát thương gây ra không cao nên chỉ dành để đánh và càn quét quái nhỏ.

Tôi cảm thấy để mình Teru cũng lo được đám quái ấy nên tôi chỉ đứng xem mà không đụng tay vào.

Trụ được một lúc tôi thấy đám "ruồi" đấy càng ngày càng dày đặc mà không bớt đi tôi hò lớn hỏi Teru : - Này Teru, cô có sao không, sao cô không đánh trả đám ruồi đó đi?

- Tôi cạn MP rồi không thể thi triển chiêu thức được nữa.

Vừa rồi dung Lôi quang nhiều quá, mà chiêu đó tốn kha khá MP nên là... giờ mới hết.

Tôi phải tránh để hồi lại MP đã.

- Vậy tạm tránh đã."

À, thì ra cổ hết MP nên không thể dùng skill nữa".

Tôi liền lao lên đỡ cho Teru.

Dùng luôn skill mới học được, tôi lao lên : - Bão hỏa !Bùm một phát, cả đám ruồi cháy thành bụi và cả mấy bụi cây xung quanh nữa.

Sau đó tôi nghĩ ra một câu để nói ăn mừng chiến thắng : - Quá đơn giản!Mặt Teru bây giờ rất ngạc nhiên, cổ tiến lại gần tôi và hỏi : - Ngài Shiako, skill Bão hỏa đó là gì vậy?

Sức mạnh thật khủng khiếp!

Nè, nói tôi biết đi, ngài học skill đó ở đâu vậy?Tôi trêu cô ấy : - Bí mật, là bí mật đó, không nói được nhá!

Hì hì.

- Nè nói tôi biết đi mà ngài Shiako, đi mà năn nỉ đó.

- Teru làm nũng năn nỉ.Nhìn mặt nhỏ bây giờ đáng yêu hết sức, tôi muốn nhây thêm tí nữa nhưng nhỏ đã năn nỉ thì tôi cũng nói : - Có gì đâu.

Đây là kĩ năng nhà làm đó.Teru ngạc nhiên hỏi : - "Nhà làm", tức là ngài tự sáng tạo sao?

- Không hề.

Nói là nhà làm nhưng không phải tôi làm mà là Harie sáng tạo ra và dạy cho tôi.

Tôi được Harie dạy cho khi đốt bếp nấu bữa sáng và đốt lò sưởi.

- Vậy sao, đúng thật là tiền bối Harie có khác, tự sáng tạo được skill giúp ích cho bản thân luôn.

Vậy mà từ trước tới giờ Harie chưa bao giờ chỉ cho tôi một chút kĩ năng nào cả.Chắc Teru thấy thất vọng lắm, Teru với Harie sống chung với nhau lâu vậy rồi mà.

Tôi liền đổi chủ đề : - Ta đi thôi không lại về muộn mất.Teru chỉ gật đầu và đi theo.

Tôi an ủi : - Mà thực ra cái skill ấy mấy lần suýt nướng chín tôi lúc châm lửa đấy, lần sau chắc tôi phải tự sáng tạo ra skill để dùng cho an toàn chứ như này tự nhiên lại hại thân mất.Teru bật cười : - Thật sao!

Chỉ châm lửa mà tí nướng chín mình.

Ngài hậu đậu thật đấy.

À mà ngài có nói là có thể tự tạo ra skill là sao?

- Thật ra cái đó tôi cũng không biết nữa.

Chỉ nghe Harie nói là nếu đạt đủ trình độ và cấp độ thì có thể tự tạo skill.

- Vậy thì Teru đây phải cố gắng hơn nữa để có thể đạt đến cấp độ và trình độ cần thiết.

Như thế là có thể tạo skill mới rồi.Tôi chỉ nói ''Ừ" một tiếng rồi đi tiếp.

Tôi cảm thấy mình đi nhanh hơn vận tốc mọi khi đi bình thường.

Tôi thử kiểm tra thì thấy chỉ số nhanh nhẹn tôi được cộng thêm nhờ tiêu diệt đám ruồi đó.

Chắc là do chúng có chỉ số nhanh nhẹn cao.Chúng tôi đang vừa đi vừa nói chuyện thì có một đám động vật chạy qua.

Chưa hết ngạc nhiên thì lại thấy vô số mũi tên từ đâu bay tới hướng về phía đám động vật.

Tôi liền triệu hồi khiên rồi cùng với Teru chặn tất cả đông mũi tên đó.

Tôi tự hỏi : - Không biết đống mũi tên đó là sao ha?

- Tôi đoán là do người nào đó đi săn thôi.

- Teru trả lời.Đang nói thì lại một đống tên nữa bay tới.

Lần này nó hướng thẳng tới hướng chúng tôi.

Tôi liền dùng khiên đỡ.

Tôi bực mình quát : - Là tên nào mà dám bắn lén ta đấy, mau ra đây cho ta!Teru nói : - Bên đó.Rồi chỉ tay lên phía trên mấy ngọn cây của sườn đồi phía trên.

Quả thật ở đó có mấy đốm sáng cháy rất kì lạ.

Tôi hỏi : - Teru, thứ sáng nhỏ nhỏ đang cháy là gì vậy?

- Là cung ma thuật đó thưa ngài.

Chúng dùng nó bắn lén chúng ta nãy giờ.Nói xong Teru thi triển phép thuật hệ sét bắn về phía chúng.

Đám cây bị Teru bắn nổ tung và cháy trụi.

Một đám tầm 4,5 đứa nhìn như người nhưng nhỏ con và mỗi đứa cầm một cây cung vừa vặn.

Trên mặt chúng đeo một cái mặt nạ hình quỷ đáng sợ.

Teru lên tiếng : - Bọn này là quái vật không phải người.

Chúng là quỷ ám sát.

Và chúng ám sát bằng ma thuật nên ta chỉ có thể chống lại chúng bằng skill phép.

Chúng có chỉ số tấn công khá là cao nên ngài hãy cẩn thận, để chúng bắn trúng là bị thương đấy.

- OK tất cả cứ để tôi lo.

Để tôi thử kĩ năng mới.

Cô ở đằng sau buff MP cho tôi nhá!Vậy là Teru lùi lại để tôi thi triển phép thuật.

Tôi bắt đầu hành động : - Geer Battle !Chiêu này được tôi sáng tạo khi thấy bọn quái đánh nhau và lấy vũ khí chúng cất giấu ra để chiếm đấu.

Vũ khí của tôi đơn giản chỉ là một chiếc găng tay bên phải nhưng thực tế thì nó không hề bình thường.

Nó được tôi buff sức mạnh phép thuật lên max lv.

Mặc dù rất mạnh nhưng nó lại tiêu thụ một lượng lớn MP để triệu hồi thi triển sức mạnh nên tôi mới bảo Teru buff MP cho tôi.

- Magic Ready !Một luồng sáng dồn vào giữa găng tay và tụ lại thành một khối cầu lam khổng lồ.

- Fire !Nó bắn ra một nguồn năng lượng khổng lồ sáng chói mắt.

Thật ra tôi cũng chưa thử triệu hồi nó bao giờ nên tôi không biết nó mạnh ra sao; tôi chỉ lo nó yếu nên chỉ buff sức mạnh cho nó đến mức lv max khi nào không biết.

Mỗi lần buff lại tốn kha khá MP nên tôi thường buff trước khi đi ngủ để có thời gian hồi MP.

Bỏ qua chuyện đó, trước mắt tôi bây giờ trụi trơ không còn một ngọn cỏ nào nữa.

Tia ánh sáng đó đã quét sạch tất cả.

Vì tôi dùng vũ khí tốn nhiều ma thuật nên khụy xuống, Teru lao lại : - Ngài không sao chứ !

- Tôi cá là không sao đâu, chắc là do dùng nhều MP quá thôi.Teru ngạc nhiên hỏi : - Sao ngài lại có vũ khí khủng như này vậy?

Tôi chưa thấy ngài dùng bao giờ.

- À thực ra thì đây là lần đầu tôi sử dụng nên hơi khó khăn chút nhưng mà cũng không tệ ha, bay màu hết cả đám quỷ ám sát kia rồi.

- Không hề tệ đâu ạ.

Ngài trông rất ngầu lúc sử dụng nó.

Trông ngài lúc đó như chưởng luồng phép lớn từ lòng bàn tay ra vậy đó.

Mỗi tội là tôi buff hơi tốn MP một chút.Tôi biết là chiếc găng tay này không chỉ chiến phép được mà còn có thể đem đấu cận chiến được với sát thuowng vật lý bình thường.Teru dìu tôi đứng dậy và chúng tôi tiếp tục hướng vào trong khu rừng.

Không biết sẽ có bao nhiêu nguy hiểm chờ chúng tôi ở phía trước nữa nên chúng tôi phải rất đề phòng.____________________________________________________________Trong khi đó, Harie đang dọn đồ ở nhà và nhìn thấy thanh kiếm sắt của Shiako.

Vừa nhìn thấy Harie liền cầm lấy và bay lên trời lao nhanh về phía hai người Shiako và Teru.____________________________________________________________Chúng tôi đi một lúc lâu rồi mà chưa có con quái nào xuất hiện nên cảm thấy kì lạ, tôi hỏi Teru : - Cô có cảm thấy kì lạ không, chúng ta đã đi được một lúc lâu rồi mà không có dù chỉ một con quái vật nhỏ ra tiếp đón chúng ta.

- Tất nhiên rồi thưa ngài.

Một khu rừng u ám như này mà lại không có một con quái vật nào thì đương nhiên là rất kì lạ.

- Hay có lẽ chúng nó sợ chiêu lúc nãy của tôi nên không dám ra chăng.

- Không có chuyện đó đâu thưa ngài.

Chúng cứ nhìn thấy người là lao vào tấn công bất kể mạnh yếu nên ngài yên tâm là không có chuyện đó đâu.

- Hể!

Có quái cũng mệt mà không có thì chán quá mà lại còn không học được chiêu thức mới nữa chứ!

Chỉ lo có người ...

Từ đã.

- Sao vậy thưa ngài?Tôi vừa nghĩ ra nhưng không chắc chắn nên hỏi Teru : - Tôi không chắc là có đúng hay không nhưng mà cô có nghĩ là có người đi trước không Teru?Teru đáp : - Tôi không chắc là có đâu.

Ngài thử nghĩ xem, nếu người đó đi vào khu rừng thì chắc chắn phải diệt hết đám quái canh cổng ở ngoài kia rồi chứ.

Không thể vào mà chưa tiêu diệt hết đám ngoài kia được.

Mà nếu không đánh được bọn quái yếu ngoài kia thì làm sao mà đánh được quái trong này.

- Nghĩ cũng đúng.

Nhưng đám quái trong này đi đâu hết rồi chứ hay bọn chúng tính phục kích chúng ta ở đâu đó.

- Rất có thể thưa ngài.

Chúng ta cần đề phòng hơn nữa không sẽ bị chúng phục kích hết đường lui đấy.Chúng tôi từ từ tiến vào sâu hơn nữa.

Đi một chặng xa mà không có bất kì một trở ngại nào, chúng tôi đến trước một cửa hang động.

Đúng hơn là một hang đá lớn khá là tối.

Tôi cùng Teru bước vào.

Thật kì lạ làm sao, một hang động u ám như này mà không có lấy một con quái canh cổng.

- Này Teru cô có nghĩ hang động này chỉ là một hang bình thường không có quái không?

- Tôi không nghĩ vậy đâu thưa ngài, một nơi u ám như này thường có nhiều quái vật ở đâ--Đột nhiên Teru bị tụt lại phía sau.

Hình như cô ấy bị vấp phải thứ gì đó và bị ngã.

- Cô không sao chứ?- Vâng tôi ổn thưa ngài - Tôi không nghĩ người cẩn thận như cô mà lại bị ngã đấy.Teru tự nhiên làm bộ mặt nguy hiểm và nói : - Ngài mở mắt đêm lên đi chỗ này tối mắt thường không thấy được đâu.Tôi mở mắt đêm lên và...Xác...xác chết của bọn quái vật đây sao?

Sao chúng lại chết một đống thế kia?

Đánh ghen chăng?

Hay rủ nhau chơi đồ rồi sốc thuốc chết cả đám?

Không, không thể như thế!

Tôi xin chắc chắn là như vậy.

Tôi đến gần xác chúng và phát hiện ra một điều : chúng đã bị giết.

Mỗi con chỉ một nhát, một nhát kiếm sắc bén chém ngang ngực.

Chỉ một nhát thôi sao?

Hack à?

Chắc kĩ thuật phải cao lắm mới làm được như thế.

Tôi đây một con quái thường phải ít nhất 3 chém mới chết vậy mà người này chỉ 1 nhát.

Thực sự là một hào kiệt.

- Có vẻ tên này khá nguy hiểm đây, cẩn thận là trên hết.

- Chắc chắn vậy rồi thưa ngài nguời này không thể coi thường được.Làm sao hắn làm được như vậy ta?

Chắc mình phải nhanh lên để kiếm hắn học kiếm pháp quá.

- Teru nhanh chân lên không tên đó càn quét hết quái là buổi đi hôm nay công cốc hết đấy.

- Tôi giục Teru.

- Vâng thưa ngài.Chúng tôi chạy nhanh vào sâu trong hang.

Nhưng không!

Đây không phải là một hang động mà là một đường hầm.

Ở ngay phía trước có lối ra.

Những tia sáng chói mắt, một thảo nguyên "tím" bao la.

Đột nhiên có tiếng vang vọng đến.

Tiếng gầm sao?

Không, tiếng vũ khí va vào nhau?

Không phải nốt.

Tôi kêu Teru: - Teru , cô có nghe gì không?

- Chắc chắn là có rồi thưa ngài.

Một vụ ẩu đả.

- Ta đi xem sao.

Chúng tôi lao ra khỏi cửa đường hầm.Ngay khi vừa thoát khỏi cái nơi tối tăm đó, một cơn gió rất mạnh thổi lùi chúng tôi về phía sau.

Hai con quái vật đang đánh nhau.

Không, là một người một quái.

Một cô gái mang sức mạnh khủng khiếp đang giao chiến với... một con Boss sao?

Lại còn cấp Rồng chứ?

Vậy mà cô ta vẫn chiến ngang hàng với con quái vật đó.

Cô ta cứ mải chiến đấu mà không để ý đến chúng tôi.

Đột nhiên con quái vật lao lên, cô ấy cũng lao lên theo, tôi hét lên : - Cẩn thận đấy, con đó nguy hiểm lắm.Cô ấy để ý sang chỗ bọn tôi và... gòi xong luôn, cổ bị con Sói hai đầu kia vã một phát lăn ra luôn.

Teru lao lại kéo cô ấy ra thì cũng suýt hẹo, tí nữa thì cũng bị con sói đó vồ trúng.

Tôi lại đỡ cô kia xuống cùng Teru.

Tôi luống cuống : - Xin lỗi...tô-tôi thực sự xin lỗi.

Xin lỗi đã làm cô mất tập trung.

Cô không sao chứ?Đáp lại lời của tôi là sự tức giận của cổ.

Cô ta đứng dậy loạng choạng hất tay tôi ra và tiếp tục lao về phía con sói.

Kiếm chạm móng vuốt, một tiếng kêu nhức óc vang lên "Keeeeeeeeeeeeeeng".

Cô ấy dùng skill rồi lướt nhanh như gió chém liên tục vào con sói nhưng không si nhê.

Trong khi đó, Teru tiếp tục làm Healer buff máu.

Nhưng lướt, chém một lúc lâu mà con boss vẫn không mất chút máu nào; sức phòng thủ của nó rất cao.

Không những thế nó còn có chỉ số tấn công và tốc độ khá cao nên cũng khó đối phó.

Và chuyện gì đến cũng đến.

Con boss gào lên và bộ vuốt của nó lại hất trúng người kia.

Cô ta không nhúc nhích được hình như bị tê liệt.

Con boss lao lên định vồ.

Tôi hét lên vào lao ra : - Cẩn thận!

Tôi đã bắt được cô ấy nhưng cũng bị một vã của con sói.

Nó vẫn cố đuổi theo.

Tôi liền dùng phép thuật khống chế lên nó nhưng không có hiệu quả.

Nó lao đến phía tôi.

Thôi toang cuộc đời này kết thúc nhanh thế sao?

Tôi còn chưa được về nhà cơ mà?

Teru cầm khiên lao đến hất con sói ra một bên.

Đúng là best support của năm.

Teru ôm nhỏ kia vào đường hầm.

Con sói nhìn theo định đuổi theo thì tôi hò vào mặt nó : - Ê con chó nhỏ kia tao là kẻ thù của mày cơ mà, ngon thì đến bắt tao đi!Nó đổi hướng sang tôi và đuổi theo , tôi chỉ biết chạy, né, chạy, rồi lại né.

Nó tấn công liên tục khiến tôi không kịp dùng skill.

Đang chạy thì nghe Teru nói vọng từ trong đường hầm ra:" Ngài dùng Geer đi ngài Shiako, có thể nó có tác dụng đấy".

Tôi thấy cũng có lí nhưng mà mấy thứ vũ khí Geer của tôi chỉ có tác dụng phép thôi nên không thể dùng trên quái vật gây sát thương vật lí.

"À hình như tôi có một Geer dùng cho sát thương vật lí".

- Geer Battle!

"Chúng ta có cơ hội thắng rồi."

Tôi nghe Teru nói thế chứ không chắc cầm hòa với boss vật lí khủng như này.

- Physic Ready!

Defense!Tôi chắc là không win được bởi vì nó không phải vũ khí chiến đấu mà là để phòng thủ.

Một lớp lá chắn được tạo cùng với cái khiên tôi mới lôi ra từ bộ Geer nhìn rất chắc chắn.

Con boss nhảy lên vồ tôi, tôi giơ cái khiên lên đỡ đòn của nó.

Ừ thì không bị dính đòn vào người nhưng cũng bị hất tung ra vài mét.

Giờ mới nhớ tôi cũng có kiếm.

Tôi triệu hồi kiếm nhưng không có.

Hình như lúc sáng quên mang theo rồi.

Tôi hỏi Teru : - Cô không tấn công nó được sao Teru?

Mà cô có kiếm không?Teru chỉ đáp tôi một câu :" Tôi chỉ tấn công phép thuật được thôi thưa ngài, tấn công vật lí thì tôi chịu nên là cũng không có kiếm.

Với cả tôi cũng cạn MP rồi.".

Thôi cái này thì xác định toang rồi.

Đối đầu với boss mà còn không mang vũ khí thì bỏ rồi.

Đang nghĩ cách đối phó thì trên trời có một bóng đen xuất hiện.

"Cuộc đời, sao đen gì đen quá vậy?

Một con boss là chưa đủ sao mà còn thêm con nữa thế?"

---To be continue---
 
Back
Top Bottom