Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
107333567-256-k184145.jpg

Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
Tác giả: Hoiquanboconganh
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Doãn Nhất Phương

Thể loại: Đam mỹ, Tương lai, HE, Khoa học viễn tưởng, Tu chân, Xuyên việt, Trọng sinh, Tinh tế, Cơ giáp, Cường cường,1×1.

Editor : Tiểu Thiên
Tình trạng bản gốc : Hoàn
Tình trạng edit : Hoàn
♥Bộ này dịch chưa được sự cho phép của tác giả nên mong mọi người đừng đem đi chỗ khác nhé.
♥Do mình edit trên bản convert nên chỉ đúng 80%, mong mọi người thông cảm.

FOLLOW NHÀ ĐỂ ĐỌC ĐẦY ĐỦ NHÉ Tags: cơgiápkhoahọcviễntưởngtuchantươnglai​
 
Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
VĂN ÁN


Ninh Hữu xui xẻo tại thời điểm độ kiếp không cẩn thận bị lôi kiếp bổ xuống xuyên tới thế giới Cơ Giáp.Linh khí mỏng manh còn chưa nói, nhẫn không gian chứa toàn bộ gia sản của cậu cũng mất rồi.Khổ bức quả bưởi nhỏ chỉ có thể đi lên con đường cần cù chăm chỉ đào mỏ(? ).Có một ngày, Ninh Hữu từ trên tin tức của đế quốc nhìn thấy chiếc nhẫn không gian cậu sáng nhớ chiều mong, kết quả thế nhưng biết được cái kia dĩ nhiên lại trở thành tín vật của con dâu Kỳ gia...

WTF? ! !Đây thật ra là một câu chuyện một thiếu niên tu chân có gương mặt vô hại bị người chung quanh xem thường sau ngược thân lại ngược tâm người khác (đặc biệt là nhóm pháo hôi).Đây là một sảng văn thăng cấp.# phu nhân tướng quân là một tay đào mỏ ## con đường làm giàu ở tinh cầu hoang phế #"Thằng nhóc gầy như thế nhất định sẽ bị một chiêu giết chết -- ngọa tào, ta có phải hoa mắt không!"

Nội dung nhãn mác: Tương lai hư cấu Cơ Giáp khoa học viễn tưởng tu chânFOLLOW NHÀ ĐỂ ĐỌC ĐẦY ĐỦ NHÉ
Dành cho các bạn chưa biết cách follow nhà: *Đầu tiên vào trang chính wattpad để follow nhà, sau đó mới lưu truyện vào thư viện*Nếu đã lỡ lưu truyện vào thư viện trước rồi, vậy xóa truyện đã, sau đó lại follow nhà, tiếp đó mới lưu truyện vào thư viện lại.*Nếu sau các bước mà truyện vẫn chưa hiện đầy đủ, vậy chờ thêm 1 ngày, hoặc đăng nhập lại wattpad.Mình sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào về việc tại sao lại không đọc được truyện nữa, cho nên hãy đọc kỹ hướng dẫn trước khi sử dụng nha
 
Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
CHƯƠNG 1


Hòa Tân Tinh Cầu, một địa phương với những vùng đất hoang vu.

Nơi này cơ hồ không tồn tại thực vật, nơi nơi đều là khối đá cứng rắn.

Trên tinh cầu này, tất cả mọi người đều tận dụng khoáng vật để sống, bọn họ dựa vào khai thác quặng cùng người ngoại giới tới tinh cầu làm giao dịch, đổi lấy đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt thông thường.

"Tiểu Hữu, dì Lương kêu cậu về nhà ăn cơm!"

"Ừm!" – Thiếu niên với khuôn mặt xám xịt ngay tức khắc nở nụ cười, một đôi mắt màu đen long lanh xao động tràn ngập linh khí.

Ninh Hữu xoay lưng, ở một nơi mà người khác không nhìn tới được, cái xẻng nhỏ dùng để đào mỏ trong tay chợt lóe lên một mảnh hào quang màu đỏ, rồi bỗng nhiên hóa thành một chiếc vòng tay được điêu khắc tinh mĩ, vừa mang theo sắc lửa mà cũng có một chút sắc vàng, chụp lên trên cổ tay trái của cậu.

Ninh Hữu chớp chớp mắt với vòng tay dị thường hoa mỹ đáng chú ý trên tay kia, hoa văn phiền phức trên vòng tay hiện lên hồng quang trong mấy giây, như là kháng nghị, cuối cùng vẫn là không tình nguyện thu liễm hào quang của mình, trở lại một mảnh yên tĩnh.

Sau đó, biến thành một chiếc vòng tay màu đen cực kỳ bình thường.

Ninh Hữu cong cong khóe miệng, mở đôi mắt thật to, nét mặt tràn đầy ý cười :"Lăng Vân ngoan."

Chiếc vòng ở cổ tay tựa như không muốn xa rời cậu mà cọ cọ, chọc lấy một trận cười khẽ của Ninh Hữu.

"Được rồi, đừng nháo nữa, chúng ta phải về nhà."
——

"Mẹ, con đã trở về!" – Ninh Hữu chưa bước tới cửa đã vui vẻ hô lên, chạy như bay vào trong một ngôi nhà không đáng chú ý kia.

Lương Mạn ôm lấy tiểu nhi tử đang nhào vào trong lòng ngực mình, oán trách nói: "Tại sao bộ dáng vẫn cứ hấp tấp như vậy, nếu té ngã thì biết phải làm sao?"

Ninh Hữu từ trong lồng ngực Lương Mạn khẽ nâng khuôn mặt nhỏ của mình lên, hai má phình phình.

Một đầu ngón tay của Lương Mạn chọc lên má cậu, "Phốc" một tiếng, Ninh Hữu liền đem không khí trong miệng đều phun ra ngoài.

Mặt mày cong cong, cười đến cực kỳ vui vẻ.

Lương Mạn nhịn không được phải nở nụ cười, ngón tay ở trên khuôn mặt nhỏ xám xịt kia cọ cọ: "Nhanh nhanh đi tắm một chút đi, đều sắp thành tiểu mèo mướp rồi."

"Dạ!

Mẹ!"

Ninh Hữu mới vừa nói xong, lập tức chạy như bay hướng về phía buồng trong.

Lương Mạn cười lắc lắc đầu : "Quả nhiên vẫn là tiểu hài tử, thật là có sức sống."

Bà nói chưa xong, Ninh Hữu lại chạy trở về, đôi mắt to màu đen nhịn không được tỏa sáng.

Lương Mạn xoa xoa cái đầu nhỏ lông xù của cậu, cười hỏi: "Làm sao vậy?"

Ninh Hữu chớp chớp mắt, như hiến vật quý, đem đồ vật trong tay mình dâng lên cho Lương Mạn, sau đó tràn ngập chờ mong nhìn bà.

Một khối quặng đồng thành nhân to bằng nắm tay nằm trong lòng bàn tay Ninh Hữu.

Lương Mạn không khỏi lấy làm kinh hãi, nháy mắt sau liền nở nụ cười:"Tiểu Hữu nhà chúng ta thật lợi hại, lần nào cũng đều có thể đào được khoáng thạch."

Được khen ngợi, Ninh Hữu thỏa mãn cong cong đuôi mắt, đem khoáng thạch trong tay nhét vào trong lồng ngực Lương Mạn, sau đó liền chạy đi.

Ninh Hữu đứng ở bên trong gian phòng bằng kim loại có chút cũ nát, cẩn thận đem tro bụi trên người cậu thanh trừ, có chút bất mãn mà phồng má.

Không có nước, sao có thể xem là tắm rửa a......

Tuy rằng cái máy hút bụi này đã đem tất cả tro bụi trên người cậu đều hút đi sạch sẽ, nhưng Ninh Hữu vẫn có cảm giác thập phần không được tự nhiên, luôn cảm thấy dường như nếu không được tắm qua nước thì sẽ không sạch được.

Nếu cậu là Thủy Linh căn thì tốt rồi, có thể thời thời khắc khắc gọi tới một đống nước lớn.

Đáng tiếc cậu là kim hỏa Song Linh căn, lại không thể gọi tới một ngọn lửa tự đốt chính mình.

Ninh Hữu buồn bực nhăn cái mũi lại.

Giơ tay dấy lên một ngọn lửa, nhìn bộ dáng muốn diệt lại không diệt được kia, Ninh Hữu kêu rên một tiếng, nhận mệnh đem ngọn lửa tản đi.

Nơi này linh khí thật sự là quá ít.

Làm một tu chân giả (*), không có linh khí quả thực chính là một sự dằn vặt vô cùng to lớn đối với cậu.
(*) người tu chân, người tu luyện, người tu hành, ......

Ninh Hữu bĩu môi chọc chọc Lăng Vân trên cổ tay mình, không khỏi nhớ đến khoảng thời gian ở trên Vân Ẩn sơn tràn ngập linh khí.

Lúc cậu ba tuổi đã được sư tôn mang lên Vân Ẩn sơn, dưới sự dạy dỗ của sư tôn tu luyện một trăm năm, ai ngờ tại thời điểm trùng kích vào kim đan độ kiếp thất bại, ngoài ý muốn lọt vào một vết nứt không gian.

Sau đó cậu liền tới nơi này.

Một địa phương linh khí mỏng manh, lọt vào trong tầm mắt chỉ tràn đầy tảng đá và kim loại.

Tuy rằng làm một luyện khí sư, cậu mười phần yêu thích khoáng vật này thật đó, nhưng nơi này linh khí quá mỏng manh, một khi tiêu hao, linh khí trong thân thể cậu muốn khôi phục sẽ khó khăn vô cùng, cho nên Ninh Hữu căn bản không dám vận dụng linh lực luyện khí, cậu chỉ có thể ngồi trên núi bảo vật mà không dám lấy, hậm hực vô cùng.

Nhớ tới nhẫn không gian được sư tôn giao cho, Ninh Hữu càng hậm hực, khuôn mặt nhỏ phụng phịu đến trướng trướng.

Rõ ràng thời điểm độ kiếp cậu có mang theo nó, vì sao lúc đến đây lại không thấy?

Bên trong nhẫn không gian kia chất đầy linh thạch, ít nhất đủ tiêu hao mười mấy năm luyện khí ngày đêm không thôi.

Ninh Hữu sờ sờ ngón trỏ tay trái trống rỗng của mình, đầu gục xuống.

Nếu có thể tìm được nhẫn không gian của mình thì tốt quá.

Bất quá còn may là Lăng Vân cùng cậu đến đây, Ninh Hữu mi mắt cong cong, nhẹ nhàng lau chùi mặt ngoài của Lăng Vân.

Lăng Vân ngoan ngoãn cọ cọ ngón tay cậu.

Lăng Vân là Linh Khí bản mạng của cậu, chỉ cần cho nó đủ linh lực, liền có thể sai khiến nó biến ảo (*) thành nhiều hình dạng không giống nhau.
(*) biến hóa huyền ảo, là một thuật gì đó ^^
Chỉ là trước kia nhiều nhất cậu sẽ chỉ làm cho Lăng Vân biến ảo thành dạng kiếm, mà lúc này đây lại bắt nó biến thành xẻng nhỏ dùng để đào đất, Lăng Vân đã có một chút không vui, Ninh Hữu phải trấn an nó rất lâu mới làm nó nguôi giận.
——

"A Mạn, anh đã trở về" – Thạch Bằng hô một tiếng, đứng ở bên ngoài đem bụi đất đầy người cùng đá vụn vỗ xuống.

Lương Mạn nghe được thanh âm của chồng, cười cười đem khối đồng trong tay đặt trên bàn, đi qua nhận lấy áo khoác chồng đưa tới.

"Hôm nay sao vui vẻ vậy?"

Lương Mạn không nhịn được cười càng tươi : "Vận khí của Tiểu Hữu nhà chúng ta thật tốt, ở trong phế quặng tìm cầu may cũng có thể tìm được một khối quặng đồng lớn như vậy."

Nói rồi, Lương Mạn đem khối đồng trên bàn cầm lên, đưa cho Thạch Bằng xem.

Thạch Bằng kinh ngạc : "Cái quặng mỏ kia đã hoang phế rất nhiều năm, khoáng thạch bên trong đã sớm đào rỗng, trước nay đều chỉ là nơi cho bọn nhỏ chơi nháo, làm sao Tiểu Hữu mỗi ngày đều có thể tìm được khoáng thạch?"

"Cho nên nói Tiểu Hữu nhà chúng ta rất có phúc khí chứ sao."

Thạch Bằng cười nói :"Tiểu Hữu xác thật là rất có phúc khí, từ sau khi chúng ta thu dưỡng nó, luôn cảm thấy mỗi ngày đều rất vui vẻ, ngay cả xác suất chạm tới khoáng thạch tốt cũng lớn hơn rất nhiều."

"Tiểu Hữu thật là phúc tinh của nhà chúng ta a."

Ninh Hữu là do Thạch Bằng phát hiện tại công trường đào mỏ.

Khi đó Ninh Hữu hôn mê nằm bên cạnh công trường, Thạch Bằng nhìn thấy một tiểu hài tử hôn mê ở một nơi như thế này, lập tức bỏ mọi công việc trên tay, đưa Ninh Hữu đến chỗ bác sĩ duy nhất của bọn họ tại đây.

Ninh Hữu tỉnh lại không nói ra nguyên nhân chính mình vì sao lại xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa đối với công cụ thông thường đều tỏ vẻ cực kỳ hứng thú.

Bác sĩ nói não bộ cậu đã chịu tổn thương nghiêm trọng, khả năng không nhớ được nhiều chuyện, vợ chồng Thạch Bằng trong tức khắc đau lòng không thôi, cũng không hề hỏi thăm lai lịch Ninh Hữu nữa, tận tâm tận lực chăm sóc cậu rất nhiều ngày.

Trên Hòa Tân tinh cầu không có cô nhi viện, cho nên một khi có trẻ nhỏ xuất hiện, mọi người đều là đại gia đình phối hợp với nhau, từ trong bọn họ chọn ra người thu dưỡng.

Ninh Hữu rõ ràng cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, ở cái nơi mà tuổi bình quân là ba trăm này, chỉ có thể xem như một trẻ nhỏ, đương nhiên là rất cần người chăm sóc.

Vợ chồng Thạch Bằng sau khi thương lượng, nhận được sự đồng ý của Ninh Hữu, liền trực tiếp đưa ra yêu cầu, sau đó, chính thức trở thành cha mẹ nuôi của Ninh Hữu.
 
Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
CHƯƠNG 2


"Tiểu Hữu, đi mua giúp mẹ một hòm thuốc dinh dưỡng."

- Lương Mạn lấy ra 1200 Tinh Thuẫn* giao cho Ninh Hữu, sau đó sờ sờ đầu nhỏ của cậu, cười nói :"Đi sớm về sớm nhé."
*Đơn vị tiền
"Dạ."

- Ninh Hữu nhận lấy, sau đó liền chạy ra cửa.

Thuốc dinh dưỡng mà Lương Mạn bảo Ninh Hữu đi mua chính là đồ ăn một tháng tương lai của bà cùng Thạch Bằng, còn thức ăn của Ninh Hữu, bọn họ đã sớm chuẩn bị tốt rồi.

Thuốc dinh dưỡng mà bọn họ ăn là loại thấp nhất, nghe nói bên ngoài chỉ bán 10 Tinh Thuẫn một lọ, nhưng là ở nơi này của bọn họ, bởi vì là chỗ xa xôi vận chuyển không tiện, giá cả trực tiếp tăng lên gấp đôi, một lọ 20 Tinh Thuẫn.

Loại thuốc dinh dưỡng sơ cấp này, hương vị cực kỳ tệ, nghe nói giống như thuốc đông y trong truyền thuyết, nhưng là chúng có tác dụng chắc bụng cực kỳ tốt.

Ở nơi này của bọn họ, không ai có thể ăn được thức ăn tự nhiên, bọn họ thậm chí ngay cả cơ hội nhìn thấy cũng rất ít, tất cả thức ăn tự nhiên ở chỗ bọn họ đều có giá trên trời.

Ngẫu nhiên cũng chỉ có người may mắn đào được khoáng thạch hi hữu, mới có thể mua mà ăn cho đã ghiền một lần.

Vợ chồng Lương Mạn trước kia cũng vì đưa nhi tử của mình đi học ở Tương Vương Tinh mà cắn răng mua một quả cà chua, làm thêm một bát canh cà chua cho bữa cơm của con.

Chỉ một quả cà chua nhỏ lớn bằng cái nắm tay, thế nhưng lại bán với giá trên trời, 5000 Tinh Thuẫn.

Mà hai vợ chồng bọn họ, một ngày thu nhập nhiều nhất cũng chỉ 200 Tinh Thuẫn mà thôi.

Một quả cà chua ăn luôn của bọn họ gần một tháng thu nhập.

Bọn họ từ lúc chào đời tới nay cũng chỉ mới một lần được ăn qua thức ăn tự nhiên mà thôi.

Đồ ăn hằng ngày của bọn họ chính là thuốc dinh dưỡng.

Ngoại trừ hương vị của nó cực kỳ kém cỏi ra, chỗ này của bọn họ còn có thuốc dinh dưỡng sơ cấp (+) đã trải qua cải tiến hương vị, loại này đã không còn hương vị chua xót như trước, dễ uống hơn rất nhiều, nhưng là đồng thời, giá của nó cũng cao gấp đôi.

Ở chỗ của bọn họ loại này giá 40 Tinh Thuẫn một lọ.

Bọn họ cũng chỉ có khi ngẫu nhiên cần ăn mừng, mới có thể mua mấy lọ ăn đỡ thèm.

Đối với đồ ăn của Ninh Hữu, vợ chồng Lương Mạn chuẩn bị cho cậu lại là thuốc dinh dưỡng trung cấp.

Loại này uống tương đối chắc bụng, thuốc dinh dưỡng sơ cấp không có nhiều vật chất dinh dưỡng, còn dinh dưỡng trung cấp chứa khá đầy đủ vật chất dinh dưỡng mà cơ thể cần, đồng thời cũng không có hương vị khó uống như thuốc dinh dưỡng sơ cấp.

Thuốc dinh dưỡng Trung cấp là 120 Tinh Thuẫn một lọ.

Chính phủ trợ cấp cho bọn họ 3 vạn Tinh Thuẫn dưỡng dục cô nhi, bọn họ dùng toàn bộ để mua thuốc cho Tiểu Hữu.

3 vạn Tinh Thuẫn cũng đủ cho Ninh Hữu uống thuốc dinh dưỡng trung cấp trong một năm.

Thời gian một năm đủ để thân thể Ninh Hữu có thể bình phục tốt, về sau liền không cần mỗi ngày đều uống nữa, lâu lâu uống một lần, cũng đã đủ cho cơ thể Ninh Hữu phát triển khỏe mạnh.

Bởi vì vóc dáng của Ninh Hữu thoạt nhìn giống như mười lăm mười sáu tuổi, còn thuộc về trẻ nhỏ, cho nên vợ chồng Lương Mạn đối với dinh dưỡng của cậu dụng tâm vô cùng.

Không nghĩ tới Ninh Hữu mà bọn họ đem thành hài tử mang nặng đẻ đau sớm đã một trăm linh ba tuổi, chỉ so với bọn họ nhỏ hơn vài tuổi mà thôi.

Chẳng qua thời gian trăm năm tu chân của Ninh Hữu đều là ở trên Vân Ẩn sơn, cơ hội sư tôn dẫn cậu xuống núi ít đến đáng thương.

Tuy nói tuổi không nhỏ, nhưng tâm trí cậu cùng bộ dáng so với đứa nhỏ hơn mười tuổi cũng không sai biệt lắm.

Ngày hôm sau, thời điểm năm giờ sáng, Ninh Hữu uống xong thuốc dinh dưỡng Lương Mạn đưa cho rồi lập tức chạy ra khỏi cửa.

Đã hơn một tháng, Ninh Hữu cũng không phát hiện ra thuốc dinh dưỡng mình uống cùng vợ chồng Lương Mạn uống có gì khác nhau, cậu trước nay đều nghĩ cái mà bọn họ uống với mình đều là một loại.

Đương nhiên, việc này cũng có quan hệ với việc vợ chồng Lương Mạn cố tình che dấu.

Bọn họ nhìn ra được Tiểu Hữu là một đứa trẻ ngoan, nếu để cho cậu biết, chỉ sợ cậu sẽ không muốn uống nữa.

Chuyện này đã từng xảy ra ở trên người nhi tử Hoằng Tuấn của bọn họ, lúc ấy bọn họ phải phí thật lớn sức lực mới làm cho Hoằng Tuấn ngoan ngoãn uống xong một năm thuốc dinh dưỡng trung cấp.

"Tiểu Hữu sao ngày nào cũng đều đi sớm vậy?"

- Lương Mạn có chút lo lắng, "Hoằng Tuấn khi còn nhỏ vừa ngủ liền ngủ đến hơn 10 giờ, anh nói Tiểu Hữu có phải có chút tinh lực quá mức hay không?

Có nên để bác sĩ Vương tới xem chút không?"

Thạch Bằng thoáng chốc đem thuốc dinh dưỡng uống hết, trấn an nói : "A Mạn, em nghĩ quá nhiều rồi, em nhìn bộ dáng Tiểu Hữu có chỗ nào không khỏe mạnh chứ?

Rõ ràng chính là A Mạn em chăm sóc Tiểu Hữu tốt quá, Tiểu Hữu mới có sức sống như vậy."

Lương Mạn nhịn không được nở nụ cười: "Anh thật đúng là có tài ăn nói quá a."

Thạch Bằng hôn lên má Lương Mạn một cái, vẻ mặt nghiêm túc: "Anh chính là chỉ có đối với em mới nói như vậy!"

Lương Mạn khẽ đẩy ông ra một chút, sắc mặt ửng đỏ, "Đều đã lớn tuổi rồi, tại sao còn không đứng đắn như vậy."

Thạch Bằng cười hắc hắc : "Lão bà, anh ra ngoài đây, buổi tối tranh thủ về sớm một chút, em cũng cẩn thận nhé."

Lương Mạn đáp lời, sau khi Thạch Bằng đi không bao lâu, bà cũng mặc xong trang phục đào quặng ngày thường, đi tới công trường.

Nơi ba người bọn họ đi đều không giống nhau, chỗ Thạch Bằng đến là một mỏ quặng chuyên môn R hình (*), nơi đó chất đầy đá cứng rắn, khai quật cực kỳ khó khăn.

Nhưng là tương ứng đó, kim loại R hình khai thác chính là thập phần đáng giá.
(*) giống với chủng loại a
Một khối kim loại nhỏ bằng móng tay cũng có thể bán với giá một ngàn Tinh Thuẫn, chỉ là mỗi tuần cùng lắm ông cũng chỉ có thể đào được một khối thôi.

Còn chỗ Lương Mạn đến là một ít quặng mỏ D hình tương đối thường thấy, nơi đó dễ khai quật một chút, hơn nữa khoáng thạch so với chỗ khác cũng nhiều hơn, Lương Mạn trên cơ bản mỗi ngày đều có thu hoạch, nhưng là giá trị gần như chỉ bằng một phần mười kim loại R hình.

Mà chỗ Ninh Hữu đến chính là mỏ quặng triệt triệt để để bị bỏ đi.

Ninh Hữu một hai muốn giúp đỡ Thạch Bằng bọn họ cùng làm việc, Thạch Bằng không lay chuyển được, chỉ có thể cho cậu đi tới mỏ quặng bỏ đi cách nhà không xa, nơi đó hơn hai mươi năm trước đã bị bọn họ đào rỗng, hiện tại sớm đã trở thành sân chơi cho bọn nhỏ nháo loạn.

Thạch Bằng nói cho cậu, nơi đó có khoáng thạch rải rác, bảo cậu mỗi ngày đi tới chỗ đó xem xét một chút, nhặt một ít trở về là được rồi.

Tuy là nói như vậy, nhưng Thạch Bằng đã sớm biết khoáng thạch nơi đó sớm đã bị đào rỗng, ngay cả một ít khoáng thạch vụn vặt cũng đã sớm trong hơn hai mươi năm này bị nhặt hết rồi.

Ông bảo Ninh Hữu đi, mục đích cũng chỉ là để cậu cùng với mấy đứa nhóc ở nơi đó chơi với nhau mà thôi.

Cũng không biết Tiểu Hữu rốt cuộc là tìm như thế nào, lại có thể nhiều lần ở bên trong mỏ quặng sớm đã bị nhặt sạch tìm được khoáng thạch.

Thạch Bằng đối với việc này nghi hoặc không thôi, tuy bà vợ nhà mình nói là bởi vì Tiểu Hữu có phúc khí, nhưng là chính anh lại không tin.

Chẳng lẽ cái quặng mỏ kia thật ra......

Động tác trên tay Thạch Bằng ngừng lại.

Không được, ông nhất định phải bớt thời gian, tự mình đi coi một lần xem thế nào.
 
Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
CHƯƠNG 3 : QUẶNG MỎ BỎ ĐI


Ninh Hữu trước sau như một cùng các bạn nhỏ chơi đùa bên ngoài quặng mỏ chào hỏi, sau đó liền đi về phía trung tâm quặng mỏ.Bên trong quặng mỏ tối đen như mực không có một chút tia sáng, cho nên cũng chỉ rất ít hài tử ngẫu nhiên tới chỗ này chơi trò chơi mạo hiểm, bình thường cũng không ai đi vào, dù sao bên trong cái gì cũng không nhìn được, cầm đèn đi vào chơi cũng chơi không thoải mái.Trong tay Ninh Hữu cầm theo một cái đèn xạ tuyến ce03, lúc vừa tiến vào quặng mỏ liền bật lên, ánh sáng mãnh liệt đem giếng mỏ đen như mực chiếu ra một mảnh sáng choang.

Phía trên động có giắt ngang một cái đèn lớn phủ đầy tro bụi, bởi vì quặng mỏ này đã bỏ đi nhiều năm, cái đèn này cũng mất đi tác dụng vốn có của nó.Quặng mỏ bốn phía đều là nham thạch cứng rắn loang loang lổ lổ, có địa phương còn lõm đủ để đặt một tảng đá lớn vào.

Mà ở phụ cận trên mặt đất rải rác một tầng lại một tầng nham thạch vỡ vụn, đi ở trên đó cực kỳ phải cẩn thận.Đối với nham thạch vỡ vụn mà bọn nhỏ cực kỳ chán ghét, Ninh Hữu lại đi mà không hề cảm giác được chút nào, sắc mặt đều không có thay đổi dù chỉ một chút.Ninh Hữu tuy rằng chuyên luyện khí, nhưng là thân thể cậu được linh khí thiên địa rèn luyện tẩm bổ cả trăm năm, cho dù cậu không thể so sánh cùng những tu chân giả chuyên luyện thể đi chăng nữa, nhưng là những người khác vẫn không thể bằng được.Đao kiếm Tinh thiết cũng không thể phá bỏ phòng ngự của thân thể cậu, huống chi chỉ là một ít nham thạch vỡ vụn cứng rắn chứ?Sau khi tiến vào quặng mỏ ước chừng khoảng 10 mét, Ninh Hữu liền tắt đèn xạ tuyến ce03 đi.Cho dù đã không có ánh đèn, trong quặng mỏ hết thảy mọi thứ vẫn hiện ra rõ ràng trong đầu óc Ninh Hữu.Không giống lúc trước bị đèn xạ tuyến ce03 chiếu xạ chói mắt, địa phương Ninh Hữu thông qua linh thức đảo qua mà hiện ra ở trong đầu cậu có vẻ nhu hòa rõ ràng, có địa phương thậm chí còn lộ ra một tia quang mang thăm thẳm màu xanh lục.Linh thức của Ninh Hữu cho dù ở trong tu chân giả đồng giai cũng coi như là thập phần cường đại, bởi vì duyên cớ luyện khí, cậu ở phương diện khống chế cực kỳ tinh chuẩn, linh thức cũng bởi vì không ngừng tu luyện mà dần dần trở nên cường đại.Ở trong quặng mỏ tối đen này, Ninh Hữu cũng không cần đến ánh đèn, trước kia cậu bật đèn xạ tuyến ce03 ra cũng chỉ là vì để ngụy trang thành bộ dáng người thường thôi.Tuy rằng Ninh Hữu không sợ nhiều chuyện, nhưng là dưới sự dạy dỗ của sư tôn, Ninh Hữu cũng hiểu được ở tình huống như thế nào thì cần tự bảo vệ mình.Mặc dù người nơi này rất yếu, đối đầu với bản thân căn bản không có một đòn đủ lực, nhưng là nơi này linh khí mỏng manh, hơn nữa linh khí cũng cuồng bạo không thôi, rất khó để hấp thu.

Một khi cậu dùng đến linh lực, không biết bao lâu mới có thể khôi phục lại, cho nên Ninh Hữu vẫn cảm thấy không có một chút cảm giác an toàn nào.Đặc biệt là dưới tình huống đồ vật chung quanh mình đều chưa từng thấy qua.Ở một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm thế này, Ninh Hữu theo bản năng giấu đi sự khác biệt của mình so với mọi người.Tuy rằng mẹ cùng ba thu dưỡng mình đều đối với mình đặc biệt tốt, nhưng là Ninh Hữu vẫn như cũ không dám thả lỏng tinh thần đem tất cả mọi chuyện nói cho bọn họ.

Ninh Hữu từ nhỏ chính là một cô nhi, lúc ba tuổi đã được sư tôn mang lên Vân Ẩn sơn, tuy nói một ngày vi sư cả đời vi phụ, nhưng rốt cuộc ở cùng sư tôn vẫn không giống gia đình dân thường.

Thẳng đến khi tới địa phương xa lạ này, Ninh Hữu mới chân chính cảm nhận được cái gì gọi là tình thương của mẹ và tình thương của cha.Vợ chồng Lương Mạn đối với cậu tốt có thể nói là đào tim móc phổi ra, cậu đối với vợ chồng Lương Mạn cũng tràn ngập quấn quýt cùng yêu thích chi tình, nguyên nhân chính vì như vậy, mình dấu diếm mới khiến cho cậu càng thêm áy náy.Biện pháp duy nhất Ninh Hữu có thể nghĩ ra để báo đáp chính là giúp bọn họ làm nhiều việc kiếm sống một chút.Cho nên khi Thạch Bằng nói cho cậu tới nơi này có thể tìm được khoáng thạch, cậu liền chạy tới đây.Bất quá ba nói quả thực không sai, chỗ này thật sự có rất nhiều khoáng thạch!Ninh Hữu vui vẻ rạo rực nhìn một chỗ lại một chỗ ánh lên quang mang màu lục sắc.Tuy rằng chôn sâu một chút, nhưng là không thể không nói nơi này thật sự có rất nhiều!

Cũng không biết vì cái gì nơi này có nhiều khoáng thạch như vậy, vậy mà lại không có người tới đào, Ninh Hữu nghi hoặc chớp mắt một cái, bất quá trong chớp mắt liền đem nghi vấn này ném qua một bên, tìm một chỗ chôn một đống quặng đồng chuẩn bị đào.Ninh Hữu chọc chọc Lăng Vân trên cổ tay mình."

Lăng Vân, biến thành cái xẻng nhỏ đi."

Vòng tay màu đen vẫn không nhúc nhích, hờ hững giả chết.Ninh Hữu lại chọc chọc lần nữa."

Lăng Vân ngoan", Ninh Hữu chớp chớp mắt, tội nghiệp nói, "Cũng chỉ có ngươi mới có thể giúp ta."

Vòng tay màu đen hơi hơi giật mình, dưới sự không ngừng cố gắng thuyết phục của Ninh Hữu, rốt cuộc từ bỏ chống cự, ánh lửa lóng lánh ảm đạm một chút, thoạt nhìn cực kỳ uể oải, sau đó liền biến thành một cái xẻng nhỏ màu kim sắc.Ninh Hữu tức thì cười cười, hai má nho nhỏ lộ ra lúm đồng tiền có vẻ cực kỳ ngoan ngoãn đáng yêu.Ninh Hữu cầm lấy Lăng Vân liền bắt đầu ở trên mặt tường cứng rắn này đào móc.Nếu là trước kia, đừng nói loại nham thạch với trình độ cứng rắn thế này, ngay cả vạn năm huyền thiết cứng rắn nhất cũng không được nổi một kích của cậu, chính là hiện tại linh lực của mình lại không dám dùng loạn, Ninh Hữu cũng chỉ có thể ở chỗ này vô cùng hậm hực cầm Lăng Vân đào đá.Bất quá cũng may Lăng Vân dù sao cũng là một cái Linh Khí cực phẩm, chỉ cần đợi khi tu vi của cậu tiến thêm một bước nữa, bước vào Kim Đan kỳ, hơn nữa tìm được tài liệu quý hiếm, đem Lăng Vân một phen cô đọng lần nữa, Lăng Vân liền có khả năng bước vào ngưỡng cửa Tiên Khí.Làm một cái Linh Khí cực phẩm, trình độ sắc bén của Lăng Vân tự nhiên không cần phải nói, cho dù Ninh Hữu không dùng đến linh lực trên người, dùng Lăng Vân để đối phó với nham thạch cứng rắn này đó cũng dễ như trở bàn tay.Loại nham thạch cho dù dùng máy khoan dò ksc08 phần tử tích cấu tiên tiến nhất xử lý thì cũng rất phiền toái, ở trước mặt Lăng Vân quả thực chính là giống như đậu hủ vậy.Ninh Hữu tuy rằng chỉ đào một chỗ xung quanh khoáng thạch này, nhưng là cũng cách vách động hơn một thước.

Đợi đến khi Ninh Hữu đem khối quặng đồng lớn bằng hai nắm tay người lớn từ trên vách đá đào ra, cũng đã trôi qua nửa giờ rồi.Ninh Hữu đem một chút nham thạch bám chung quanh quặng đồng cẩn thận tước đi, thẳng đến khi trơn bóng đến không có một chút vụn đá, trên khuôn mặt nhỏ xám xịt mới lộ ra một nụ cười thỏa mãn.Ninh Hữu không định tiếp tục đào quặng, tuy rằng thời gian còn có rất nhiều, nhưng là cẩn thận tính toán, Ninh Hữu không dám lập tức mang về nhiều khoáng thạch, nếu ba cùng mẹ hỏi tới, cậu căn bản là không biết phải giải thích như thế nào.Cho nên mỗi lần cậu tuy đều sẽ ở trong quặng mỏ bỏ đi này ngây ngốc một ngày, nhưng là cậu cũng không sai biệt lắm chỉ đào ra một cái khoáng thạch, sau đó liền minh tưởng tu luyện tại chỗ.Đem đồng quặng đặt bên người, Ninh Hữu liền ngồi xếp bằng xuống.Nhắm mắt lại, dùng tư thế ngũ tâm hướng thiên bắt đầu minh tưởng tu luyện.Linh đài thả không, linh thức thử đi thăm dò tia thiên địa linh khí cuồng bạo không thôi kia.
 
Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
CHƯƠNG 4 : LINH KHÍ NHẬP THÊ


Ninh Hữu vận chuyển tâm pháp, cảm thụ thiên địa linh khí mỏng manh chung quanh, không khỏi hơi chau mày.

Tâm trầm xuống, linh khí trong đan điền được áp súc đến mức tận cùng đã hoá lỏng, linh dịch màu lục sắc lại có chút kim hỏa chi quang cực tốc xoay tròn.

Ấn theo quỹ đạo phức tạp lặp lại một vòng lại một vòng.

Tốc độ vận chuyển linh dịch càng lúc càng nhanh, quanh thân thể Ninh Hữu những tia thiên địa linh khí mỏng manh kia cũng phảng phất cảm nhận được cái gì mà càng thêm xao động.

Thiên địa linh khí dần dần hướng về phía Ninh Hữu, lại cách Ninh Hữu chừng một thước thì ngừng lại, hình thành một cái linh khí tráo bàng bạc.

Ninh Hữu lại không buồn không vui, lúc này tinh thần cậu đã hoàn toàn trầm xuống, cẩn thận cảm thụ mỗi một tia dao động của linh khí phụ cận.

Nếu sư tôn của Ninh Hữu thấy được một màn như vậy nhất định sẽ khiếp sợ không thôi.

Trên tinh cầu Hòa Tân linh khí cực kỳ khô liệt, căn bản không phải thứ mà người tu chân có thể hấp thu.

Mà nếu dựa vào tu vi mạnh mẽ thu nạp, tất nhiên sẽ cùng linh lực nguyên bản trong thân thể xảy ra xung đột, dẫn động linh lực trong đan điền dễ cuồng nộ.

Loại tình huống này nhẹ thì đan điền bị trọng thương, tu vi giảm đi, nặng thì đan điền bị phế, tiên lộ hủy trong chớp mắt.

Ninh Hữu tu luyện cho đến nay cũng chưa từng gặp qua linh khí hung hăng như thế, cho dù là ở thế giới cũ cũng chỉ có một vài chút bí cảnh nguy hiểm mới có loại linh khí thế này tồn tại, cho nên sư tôn cũng không có nói cho cậu biết về tính nguy hiểm của loại linh khí này.

Ninh Hữu mấy lần trước lúc tu luyện, căn bản không cách nào đem linh khí nạp vào trong cơ thể mình.

Lúc ấy cậu còn cho rằng là nguyên nhân vì linh khí nơi này quá mỏng manh, vốn định dựa vào tu vi mạnh mẽ thu nạp linh khí, tiếc là kim đan chưa thành, căn bản không thể mạnh mẽ thu vào thiên địa linh khí.

Ninh Hữu uể oải cực kỳ, lại không biết cậu thiếu chút nữa là đã lâm vào kết cục đan điền bị phế.

Rơi vào đường cùng, Ninh Hữu chỉ đành chậm rãi cảm ngộ, một chút lại một chút làm quen thuộc linh khí tán dật bên ngoài, dùng linh thức cùng một chút linh khí đi dẫn dắt kích thích.

Rất đáng vui mừng chính là, ở một ngày nào đó, thiên địa linh khí phụ cận dần dần trở nên an thuận, không còn xao động dữ dằn như trước nữa.

Mà ngày hôm qua, một sợi thiên địa linh khí thành công bị cậu dẫn vào trong cơ thể!

Ninh Hữu vui mừng quá đỗi, tuy rằng một tia linh khí này thật sự là ít đến đáng thương, nhưng điều này lại có ý nghĩa về sau cậu có thể thông qua tu luyện mà khôi phục linh lực trong cơ thể, không cần phải sử dụng linh lực bủn xỉn giống như bây giờ!

Theo thời gian trôi qua, ý thức Ninh Hữu dần dần thả không, ngay tại lúc cậu còn chưa phát giác ra được tình huống gì, linh thức xung quanh cậu cùng thiên địa linh khí cách đó không xa, quấn quanh lẫn nhau.

Ninh Hữu tựa hồ có thể cảm nhận được mỗi một tia dao động, mỗi một lần chấn động của thiên địa linh khí.

Trong lúc vô ý thức, chu thiên trong đan điền nội dần dần xoay chậm lại, tại thời điểm Ninh Hữu đụng phải một tia linh khí trong đó, quỹ đạo linh dịch trong đan điền bỗng nhiên sai một vị trí, hình thành một mạch tuần hoàn trúc trắc mà lại huyền diệu.

Mà lúc này, linh khí tráo bao chung quanh Ninh Hữu bỗng nhiên rung động một chút, sau đó liền theo quỹ đạo đan điền của Ninh Hữu đồng thời xoay tròn lên.

Trong dòng khí lưu xanh lục còn có hiện ra chút kim sắc lấy Ninh Hữu làm trung tâm, hình thành một cái vòng xoáy, chậm rãi xông vào bên trong kinh mạch của cậu.

Sau một lúc lâu.

Ninh Hữu mê mang mở hai mắt.

Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ninh Hữu chỉ nhớ rõ linh thức của mình tiếp xúc đến một ít thiên địa linh khí kia, cảm nhận được chúng nó dao động, thậm chí có thể cảm nhận được cảm xúc mà chúng nó đang che dấu.

Cái loại cảm giác thoải mái cùng gần gũi này làm cho cậu thập phần trầm mê, cậu phảng phất như cũng trở thành một phần tử trong chúng, cùng chúng dao động.

Thời điểm Ninh Hữu còn chưa cảm thụ đủ, cậu liền thoát ly từ trong loại cảm giác huyền diệu này.

Còn không có kịp buồn bã, cậu liền phát hiện linh khí trong cơ thể mình tăng lên rất nhiều!

Ninh Hữu trong lòng chấn động, vội vàng phóng xuất ra linh thức của mình điều tra.

Quả nhiên, thiên địa linh khí trong phạm vi mười thước đã hoàn toàn biến mất.

Cậu đây là có thể hấp thu linh khí rồi?!

“Ninh Hữu!

Dì Lương gọi cậu về nhà!”

Ninh Hữu còn không có tới kịp suy nghĩ cặn kẽ, liền nghe được từ bên ngoài quặng mỏ truyền đến một tiếng kêu.

Cậu lên tiếng, nhặt khối đồng bên người lên, liền chạy ra bên ngoài.

Mà sau khi Ninh Hữu rời đi không bao lâu, quặng mỏ vốn đã bị bỏ hoang bỗng nhiên xảy ra một trận rung động.

Từng tia thiên địa linh khí nhè nhẹ dữ dằn từ trên bốn phía vách động của quặng mỏ một lần nữa trào ra.

Tràn ngập cả địa phương vốn đã bị hấp thu hết này.

Thẳng đến thiên địa linh khí đạt tới độ dày trước khi Ninh Hữu hấp thu, trên vách động mới không tiếp tục tràn ra thiên địa linh khí nữa.

Trừ bỏ cái hố to bị Ninh Hữu đào ra kia, tất cả mọi thứ đều giống như chưa từng phát sinh ra chuyện gì.

Ninh Hữu từ trong quặng mỏ đi ra mới phát hiện sắc trời đã tối sầm xuống, cậu không khỏi may mắn thở hắt ra, may mà linh khí nơi này không nhiều lắm, nếu không mình mà nhập định một cái chỉ sợ cũng phải qua một hai tháng mới đi ra.

Thời điểm Ninh Hữu về đến nhà, Thạch Bằng và Lương Mạn đều đã có mặt trong nhà.

Nhìn thấy trong tay Ninh Hữu lại cầm một khối quặng đồng lớn, hai vợ chồng đều tỏ ra bộ dáng quả nhiên như thế.

Chẳng qua Thạch Bằng ngoại trừ khích lệ Ninh Hữu ra, còn hỏi riêng một tiếng, “Lúc con đi vào quặng mỏ kia, có phát hiện ra cái gì dị thường không?”

Ninh Hữu vẻ mặt ngoan ngoãn lắc đầu, “Không có”
Thạch Bằng dừng một chút, tiếp tục hỏi, “Vậy chỗ quặng đồng này là con từ đâu nhặt được?”

Ninh Hữu mất tự nhiên né tránh ánh mắt của Thạch Bằng, “Ân, chính là đi vào trong đó liền thấy được, con đi xa một ít, cái này đều là chôn ở dưới đống đá đó.”

Lương Mạn đẩy Thạch Bằng một phen, “Hỏi cái gì mà hỏi, nhanh đi tắm đi, anh xem cả người anh toàn đất là đất này!”

Thạch Bằng bị Lương Mạn nói như vậy, cũng không có lại truy vấn Ninh Hữu nữa.

Ninh Hữu thấy thế nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lương Mạn xoa xoa cái đầu nhỏ xù lông của Ninh Hữu, “Đừng để ý đến ba con, cả ngày chỉ biết hỏi đông hỏi tây.”

Ninh Hữu gật đầu đáp ứng, trong lòng lại một trận áp lực.
——

“Anh cái lão già này, hôm nay như thế nào lại ép hỏi Tiểu Hữu như thế?!”, Lương Mạn đóng cửa phòng lại, sắc mặt không vui.

Thạch Bằng lại cười cười, đi qua lôi kéo Lương Mạn ngồi xuống mép giường, “Hảo lão bà em trước bớt giận đã, anh không phải hoài nghi Tiểu Hữu.

Tiểu Hữu cũng là vừa mới tới nhà chúng ta, có chút bí mật nhỏ là khẳng định rồi, huống hồ có ai lại không có bí mật đâu?

Tiểu Hữu là hài tử tốt như thế, cho dù là có chút bí mật cũng tuyệt đối không có ý xấu.”

Lương Mạn nghe được lời này thì càng thêm khó hiểu, “Vậy anh hôm nay hỏi làm gì?”

Thạch Bằng sắc mặt nghiêm túc, có chút ngưng trọng, “Anh là hoài nghi cái quặng mỏ kia.”

Lương Mạn nghi hoặc, “Quặng mỏ?”

Không đợi Thạch Bằng trả lời, Lương Mạn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, đột nhiên mở to hai mắt, trong mắt đều là không thể tin nổi, “Ý của anh là cái quặng mỏ bỏ đi kia có thể là ——”
 
Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
CHƯƠNG 5 : CHIP THÂN PHẬN


“Hôm nay về sớm một chút, chip thân phận của con hẳn là đã đến rồi, chúng ta đi đến nhà chú Ngô của con lấy về”, Lương Mạn dặn dò.

Ninh Hữu ngoan ngoãn gật gật đầu, “Vâng”

“Từ từ”, Thạch Bằng gọi Ninh Hữu đang chuẩn bị ra ngoài lại, “Hôm nay ba đi cùng con, chờ đến lúc tối chúng ta cùng nhau trở về.”

Ninh Hữu đầu tiên là kinh hỉ, sau khi phản ứng lại thì có chút hoảng loạn.

Nếu ba ở đó, mình như thế nào dùng Lăng Vân hỗ trợ đào mỏ được?

Không thể đào mỏ, bản thân ngày hôm nay khẳng định là không thấy được khoáng thạch rồi, vậy mình phải giải thích như thế nào mà mỗi ngày đều cầm một khối đây?

Vạn nhất ba hoài nghi mình……

Khuôn mặt nhỏ của Ninh Hữu nhịn không được có chút trắng bệch.

“Tiểu Hữu, hôm nay con cũng đừng đi vào trong quặng mỏ, ba đi vào trong có chút việc, con đi tìm bọn nhóc Ngô Minh chơi đi”, lúc đi đến bên ngoài quặng mỏ, Thạch Bằng ngăn cản Ninh Hữu đang định đi vào trong.

Ông tự nhiên là nhìn ra được Ninh Hữu đang bất an và sợ hãi, không khỏi một trận đau lòng.

Thạch Bằng xoa xoa cái đầu nhỏ của Ninh Hữu, nhìn bộ dạng cậu rõ ràng còn chưa có phục hồi tinh thần kia liền cười khẽ, “Đi chơi đi!”

Ninh Hữu chần chờ rồi gật gật đầu, sau đó một bước lại quay đầu đi về phía bọn nhóc Ngô Minh kia.

Sự tình phát triển thế này làm Ninh Hữu có chút không rõ.

Cái này là, mình không phải bị ba hoài nghi sao?

“Ninh Hữu cậu đã tới rồi, nhiều ngày như vậy cậu chỉ biết đi vào trong quặng mỏ chơi, cũng không tới tìm bọn tớ.

Chỗ đó tối đen có cái gì chơi vui chứ, nhanh lại đây đi, chúng tớ tìm được một thứ chơi vui cực kỳ!”

Ninh Hữu còn chưa đi tới gần đám tiểu đồng bọn đang chơi nháo kia, liền có người nhìn thấy cậu, một người liền chạy ra lôi kéo cậu lại.

“Cậu xem, đây là chúng ta ở Tinh cảng nhặt được đó!”

Ninh Hữu nhìn đồ vật hình cầu đen kịt trên mặt đất kia một cái, tâm tình lập tức bị hấp dẫn.

“Đây là cái gì?”, Ninh Hữu rất là hiếu kỳ.

Ngô Minh dùng ngón tay chọc một chút đồ vật không rõ kia, lắc lắc đầu, nở nụ cười, “Tớ cũng không biết, chẳng qua thoạt nhìn chơi rất vui.”

Không đến ba phút sau, Ninh Hữu liền biết thứ này đến tột cùng là chơi vui thế nào.

“Ninh Hữu, nhanh bắt nó lại đi!

Cẩn thận đừng để rớt nha!”

Ninh Hữu sau khi nghe xong tức khắc hành động, dưới tình huống người đối diện còn không có nhìn rõ liền đem đồ vật đen đen hình cầu kia tới ôm vào lòng ngực mình.

“Nhanh lên đưa cho tớ!”, Ngô Minh lại hô lên.

“Nga, được”, Ninh Hữu vui vẻ kêu một câu, trực tiếp ném đồ vật trong tay qua cho Ngô Minh.

Sau đó là một tiếng gào thảm thiết.

“Ngao!

Đau chết mất!”

Ngô Minh bị đập trúng đầu, nước mắt ào ào chảy xuống.

“Cậu không sao chứ!”, Các vị bằng hữu nhỏ đều khẩn trương chạy đến chỗ Ngô Minh, Ninh Hữu tự nhiên cũng không ngoại lệ, đặc biệt còn là do chính cậu gây ra, càng thêm áy náy không thôi.

Ngô Minh che đầu mình lại, hít hít mũi, cố nén đau nói, “Không có việc gì!”

Nhìn thấy đôi mắt Ninh Hữu có chút phiếm hồng, Ngô Minh cũng không rảnh lo cho đôi mắt đang không ngừng chảy nước mắt của mình, tiến lên xoa xoa đầu nhỏ của Ninh Hữu, “Tớ không có việc gì, cậu đừng lo lắng!”

“Đều là do cái đồ vật vô dụng này!”, Ngô Minh đợi một lát mới từ trên mặt đất đứng lên, tức giận hung hăng đá vật thể hình cầu đập trúng đầu cậu nhóc một cái.

“—— ngao!!!”

Những người khác không nỡ nhìn thẳng mà quay đầu.

Ninh Hữu đi qua kéo Ngô Minh lại, linh lực khẽ vận chuyển, ở trong thân thể Ngô Minh đi một vòng.

Ngô Minh tức khắc cảm thấy toàn bộ đau đớn đều không còn, hơn nữa có một loại cảm giác tê tê dại dại, rất là thoải mái.

Mọi người nói, lúc có loại cảm giác này, khẳng định là nhất kiến chung tình!

Ngô Minh trong lòng vừa thẹn vừa kinh.

Cậu nhóc lập tức tránh thoát khỏi tay Ninh Hữu, sắc mặt đỏ bừng, nhìn gương mặt nghi hoặc ngây thơ của Ninh Hữu xong, vành tai cũng nhịn không được mà đỏ lên.

“Tớ, tớ vừa nhớ ra còn có việc, tớ phải đi về trước!”

Vừa dứt lời, Ngô Minh liền chạy trối chết.

Làm Ninh Hữu đối với tình huống này có chút không rõ, “A?”

Những người khác đồng dạng có chút không hiểu đây là chuyện gì, bất quá rất mau liền đem chuyện của Ngô Minh vứt qua một bên, tự mình vui chơi.

Trải qua chuyện của Ngô Minh bọn nhỏ cũng không nói lại cầm đồ vật không rõ kia làm bóng chơi nữa, bọn nhóc cũng không phải là không có bóng, cái này cũng chỉ là đồ mới mẻ kì lạ thôi.

Còn dư lại một đám nhóc liền tìm trò chơi khác bắt đầu chơi.

Ninh Hữu cũng đi theo chân bọn nhóc, chơi đến vô cùng vui vẻ.

Chờ đến khi cậu bị Thạch Bằng gọi đi, vẫn như cũ còn có chút chưa đã thèm, khuôn mặt nhỏ đỏ rực.

“Lần sau lại cùng chúng tớ chơi nha!”

Ninh Hữu vui vẻ đáp ứng, một đôi mắt lớn long lanh cực kỳ.

Trước khi đi, Ninh Hữu bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, dừng bước chân, chỉ vào vật màu đen hình cầu bị bỏ quên trên mặt đất, “Thứ này các cậu có còn muốn không?”

Mọi người đồng thời lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ nói, “Không cần, cứng như vậy, một chút cũng chơi không vui.”

Mi mắt Ninh Hữu cong cong, thập phần vui vẻ, “Vậy tớ cầm đi nha!”

Trên đường về nhà, Thạch Bằng một đường nắm tay nhỏ của Ninh Hữu, trên mặt tràn đầy ý cười.

“Hôm nay chơi rất vui sao?”

“Ân!”

Ninh Hữu gật đầu thật mạnh, thập phần cao hứng.

Thạch Bằng xoa xoa đầu nhỏ của cậu, vui mừng cực kỳ.

Từ lúc đứa nhỏ này vào nhà của bọn họ, còn chưa có thấy qua bộ dáng cậu cao hứng như vậy.

Tiểu Hữu đứa nhỏ này thật sự là quá mức ngoan ngoãn, vẫn luôn nghĩ cách giúp công việc trong nhà, cũng không biết cùng những bọn nhỏ đó chơi cùng nhau.

Đứa nhỏ này thật sự là ngoan ngoãn đến làm người tâm đau.

Ninh Hữu ngày này nhưng thật ra phi thường vui vẻ, cậu tu luyện đã trăm năm, chưa từng cùng bạn đồng lứa chơi đùa, hơn nữa thường xuyên phải bế quan một lần liền trôi qua mười năm.

Những ngày bình thường thế này cậu thật đúng là chưa từng có được mấy ngày, lúc này đây có cơ hội cùng người khác chơi nháo, tuy rằng nội dung thật sự là có chút quá mức đơn giản, nhưng Ninh Hữu lại thật sự chơi vô cùng thống khoái, vô cùng vui vẻ.

Chờ đến khi Ninh Hữu về đến nhà, liền đem đồ vật không biết là gì trong tay ném qua một bên, sau đó đi theo Lương Mạn đến chỗ chú Ngô lĩnh chip thân phận của mình.

Chú Ngô vốn là một nhân viên chính phủ của Tương Vương Tinh, sau lại không biết vì chuyện gì lại bị chặt đứt một chân, sau đó bị đuổi tới Hòa Tân Tinh.

Ở chỗ này hắn chủ yếu phụ trách cùng quản lý các việc của tinh cầu, sau đó tiến hành hồi báo cho Tương Vương Tinh.

Đương nhiên, bởi vì tinh cầu Hòa Tân thật sự là quá xa xôi, đế quốc đối với việc quản lý tinh cầu Hòa Tân từ trước đến nay tương đối lơi lỏng, ở chỗ của chú Ngô việc duy nhất cũng chính là khi có người sinh ra, liên lạc xin đế quốc một con chip thân phận mà thôi.

Ninh Hữu nhìn chip thân phận trên tay, hai má nhỏ hiện lên lúm đồng tiền, tươi cười không lớn, nhưng lại ngọt cực kỳ.

Ninh Hữu, mười sáu tuổi, đánh số thân phận hx217319.
 
Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
CHƯƠNG 6 : HÒA TÂN TINH CẦU BẦN CÙNG


"Lão già, anh lần này đi thấy tình huống thế nào?", Lương Mạn kéo Thạch Bằng lại, cẩn thận hỏi.

Thạch Bằng đầu tiên là bĩu môi không hài lòng, "A Mạn em có thể hay không đừng gọi anh là lão già, từ lúc vừa mới kết hôn cho đến bây giờ vẫn luôn gọi như vậy, anh hiện tại mới hơn một trăm tuổi, còn đang tráng niên chính trực, em gọi như vậy, rất dễ có cảm giác bị em gọi đến già luôn rồi!"

Lương Mạn mắt trợn trắng, "Được được được, về sau em không gọi như vậy nữa.

Anh nhanh nhanh nói cho em anh lần này đi cái quặng mỏ kia thấy tình huống thế nào?"

Sắc mặt Thạch Bằng trở nên nghiêm túc, "Anh đi dò xét một chút, nơi đó xác thật là không có dị thường.

Vốn dĩ thấy Tiểu Hữu mỗi ngày đều có thể cầm tới một khối khoáng thạch còn tưởng cách nói trước đó là thật, hiện tại xem ra, hẳn là vẫn là anh nghĩ nhiều."

Lương Mạn thở dài một hơi, không để bụng vẫy vẫy tay, "Không phải thật sự cũng không có gì, bình bình tĩnh tĩnh cũng khá tốt."

Thạch Bằng gật gật đầu, "Ân"
Trên mặt hai người tuy nói như vậy, nhưng trong lòng xác thật là đối với quặng mỏ kia có chút chờ mong, vốn dĩ nghĩ rằng có manh mối, ai ngờ điều tra xong thế nhưng lại không vui mừng nổi, thật sự là làm cho bọn họ vô cùng mất mát.

Mỗi ngày của bọn họ cùng toàn bộ người của Hòa Tân Tinh Cầu đều trôi qua thật sự không tốt lắm.

Mấy trăm năm trước, chỗ của bọn họ còn có khoáng thạch giàu có có thể bán ra.

Chính là từ sau một lần khai thác số lượng lớn dài đến mười năm trước, tài nguyên nơi này của bọn họ gần như khô kiệt, vốn là có đông đảo phi thuyền lớn cùng khí giới khai thác đều rời khỏi tinh cầu bọn họ, giao dịch khoáng thạch nơi này của bọn họ cũng từ từ suy giảm.

Tùy theo đó mà mậu dịch thương phẩm bình thường cũng dần mất đi.

Phi thuyền vốn thường xuyên lui tới buôn bán, tức khắc giảm hơn phân nửa, chỉ còn lại mấy chiếc linh tinh mới có thể ngẫu nhiên đến đây, ngay cả giá cả thương phẩm cũng ít đi trông thấy.

Hòa Tân Tinh Cầu không còn lại giao dịch khoáng thạch để sinh tồn, hằng ngày đều là một ngày không bằng một ngày.

Cũng chỉ có những quặng mỏ loại nhỏ mà các quặng thương chướng mắt, bởi vì khó có thể khai thác, giá trị lại không cao, mới có thể may mắn còn tồn tại đến bây giờ.

Mọi người ở Hòa Tân Tinh Cầu cũng chỉ có thể sinh hoạt từ đó.

Đem khoáng thạch khai thác được bán ra cho quặng thương mỗi tháng tới một lần, lại đổi lấy một ít vật phẩm sinh hoạt cần thiết, trên cơ bản bọn họ cũng không có tiền dư thừa gì.

Nếu là chỉ riêng bọn họ thì cũng liền thôi, nhưng là còn có bọn nhỏ, bọn họ như thế nào cũng không đành lòng để hài tử của mình theo chân bọn họ chịu khổ.

Thế giới bên ngoài rất lớn, bọn họ không muốn những đứa nhỏ đáng yêu đó chịu cực hạn ở cái địa phương hoang vu này.

Trên Hòa Tân Tinh Cầu có vài bộ tộc, tuy rằng phân chia rất rõ ràng, nhưng quan hệ của bọn họ cũng rất tốt.

Tại một năm trước bọn họ đã từng cùng nhau bàn bạc, chuẩn bị hợp lực đưa những đứa nhỏ có tư chất xuất sắc đi ra bên ngoài học.

Mà nhi tử Thạch Hoằng Tuấn của vợ chồng Lương Mạn chính là đứa nhỏ xuất sắc nhất đã trải qua khảo hạch kia.

Mỗi một bộ tộc đều đưa ra không ít tài chính, mỗi nhà mỗi hộ cũng hoặc nhiều hoặc ít quyên ra một chút, bất quá cả hết cũng chỉ mới đủ cho lộ phí cùng học phí cho hai người.

May mắn hai người được chọn ra đều thập phần giỏi giang, phân biệt thi đậu hai trường cao đẳng cơ giáp của Tương Vương Tinh.

Vợ chồng Lương Mạn vốn dĩ đã từng gửi cho nhi tử chút sinh hoạt phí, nhưng đều bị hắn trả trở về.

Vợ chồng Lương Mạn tự nhiên là không yên lòng, lo lắng nhi tử sống không tốt.

Nhưng Thạch Hoằng Tuấn rất xuất sắc, thành tích cầm cờ đi trước ở trong lứa tuổi bọn họ, đạt được kim ngạch học bổng năm đó, vợ chồng Lương Mạn lúc này mới yên tâm.

Hai đứa nhỏ Thạch Hoằng Tuấn là hy vọng của bọn họ cùng toàn bộ Hòa Tân Tinh Cầu, là khởi bước của toàn bộ tinh cầu bọn họ, cũng tuyệt đối không chỉ dừng ở hai đứa nhỏ đó.

Bọn họ cũng sẽ dần dần đem những hài tử khác đi, nhưng là lại khuyết thiếu thứ quan trọng nhất, đó chính là tài chính.

Mà cái quặng mỏ bỏ đi kia có thể nói là ký thác duy nhất của bọn họ.

Thạch Bằng đem Lương Mạn kéo vào trong lồng ngực, "Chúng ta thành thật kiên định làm việc liền sẽ tốt thôi, không chừng ngày nào đó sẽ có tin tức tốt đâu!"

Lương Mạn nở nụ cười, "Đúng, chúng ta chỉ cần nỗ lực, tiểu nhi tử ngoan ngoãn như vậy, chúng ta tranh thủ không chừng có thể đưa nó đến bên ca ca nó đâu!"
————

Đảo mắt đã nửa năm đi qua.

Ninh Hữu vẫn như cũ mỗi ngày tới quặng mỏ bỏ đi này tu luyện, sau đó mỗi lần trở về đều sẽ mang về một khối quặng đồng.

Vợ chồng Lương Mạn mỗi lần đều là mỉm cười tiếp nhận, trước nay cũng không hỏi cậu cái gì dị thường.

Ninh Hữu có chút thấp thỏm, cậu muốn đem chuyện của mình nói cho bọn họ, lại luôn ở một khắc cuối cùng nhịn xuống.

Cậu rất là thích vợ chồng Lương Mạn, một chút cũng đều không muốn lừa bọn họ.

Nhưng là Ninh Hữu lại lo lắng vạn nhất mình nói cho bọn họ chỗ bất đồng của mình, dưỡng phụ dưỡng mẫu có thể hay không không cần cậu?

Ninh Hữu thấp thỏm lo âu một trận, cuối cùng vẫn là cố lấy dũng khí, quyết định ở sinh nhật dưỡng mẫu đem chuyện mình nói cho bọn họ!

Nếu dưỡng phụ dưỡng mẫu không cần cậu, cậu liền, cậu liền rời đi thôi!

Ninh Hữu ủy ủy khuất khuất nghĩ vậy, chóp mũi có chút ửng đỏ.

Đem hư cục diện thiết suy nghĩ xong, Ninh Hữu cũng không lo lắng nữa, tràn đầy ý chí chiến đấu cùng chờ mong bắt đầu chuẩn bị quà sinh nhật cho dưỡng mẫu.

Rốt cuộc nên chuẩn bị cái gì thì tốt đây?

Ninh Hữu buồn rầu không thôi.

Bằng không làm thạch điêu cho mẹ đi?

Ninh Hữu một đường khổ tư về đến nhà.

"Tiểu Hữu con làm sao vậy, như thế nào mất hồn mất vía thế kia?", Lương Mạn cười chọc chọc cái trán của Ninh Hữu, bà chính là lần đầu tiên thấy tiểu hài nhi thất thần như vậy.

Ninh Hữu bị Lương Mạn chọc một trận lập tức phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy mẹ nhìn mình cười, Ninh Hữu tức khắc mi mắt cong cong nhào tới.

Hai má lúm đồng tiền nhỏ nhợt nhạt.

"Mẹ!"

Lương Mạn ôm Ninh Hữu, cũng cười vô cùng vui vẻ, "Ai!

Bé ngoan của mẹ!"

"Được rồi, như thế nào mỗi ngày đều như vậy a, cứ như đã hơn một năm không gặp vậy", Thạch Bằng ở một bên chua chua nói.

Lương Mạn nhướng mày, "Sao, nhi tử thân em không thân anh, trong lòng chắc chua đi!"

Thạch Bằng giống như không thèm để ý quay ngoắt đầu.

Ninh Hữu lại bay thẳng nhào tới Thạch Bằng, khuôn mặt nhỏ ở trong lồng ngực ông còn cọ cọ không muốn xa rời.

Thạch Bằng cao hứng không khép miệng được, xoa xoa đầu tóc của Ninh Hữu, "Thật là bé ngoan!"

Lương Mạn ở đó nhìn cũng không nói lời nào, cười thập phần hạnh phúc.

Thân mật với người một nhà một lúc, Ninh Hữu liền trở về phòng mình, khổ tư đến tột cùng phải đưa cho mẹ cái gì mới tốt.

Vừa nghĩ, Ninh Hữu một bên ở trong phòng đi một vòng.

Đôi mắt lơ đãng nhìn chung quanh, bỗng nhiên thấy được đồ vật đen kịt trong một góc kia.

Động tác của Ninh Hữu đình chỉ.

Ngày thứ hai, trong quặng mỏ bỏ đi.

Ninh Hữu ôm vật thể hình cầu màu đen không ngừng mà quan sát.

Linh thức khai mở, cấu tạo bên trong vật hình cầu kia liền hoàn toàn hiện ra ở trong đầu cậu.

Bên trong có các đường tuyến liên kết với nhau, các loại nguyên kiện thật nhỏ khảm ở bên trong đó, hình thành một cái mạng lưới phức tạp và tinh vi.
 
Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
CHƯƠNG 7 : VẬT THẦM BÍ MÀU ĐEN


Ninh Hữu chớp chớp mắt.

Cái vật hình cầu màu đen kỳ quái này có cấu tạo bên trong thật sự là làm cậu có chút giật mình.

Thời điểm vừa mới tới thế giới này, cậu dùng linh thức tiến hành dò xét một phen đối với những thứ kỳ quái chưa từng gặp qua quanh mình.

Những cái đó rõ ràng không có bất luận trận pháp hay dấu vết luyện hóa gì lại có công năng có thể thay thế linh thuật hay pháp khí loại nhỏ, tỷ như nhà bọn họ có cái máy hút bụi kim loại có chút rách nát kia, cùng với lúc cậu thi triển thanh khiết chú có hiệu quả giống nhau.

Mấy thứ này tự nhiên là khiến cho Ninh Hữu vô cùng hứng thú.

Sau khi linh thức đảo qua, phát hiện bên trong chúng đều có các loại đường tuyến đủ loại màu sắc cùng thiết bị cỡ nhỏ, đan xen liên tiếp lẫn nhau mà tạo thành.

Lúc hút bụi, bên trong những đường tuyến đó sẽ xuất hiện những dòng điện lưu thật nhỏ, hình thành một đường tuần hoàn hoàn mỹ.

Ninh Hữu vốn là đối với mấy thứ này tán thưởng không thôi, lúc này thế nhưng phát hiện cấu tạo bên trong vật hình cầu màu đen này vậy mà so với những đồ vật thần kỳ trước kia cậu từng điều tra phức tạp hơn gấp trăm lần!

Kinh ngạc cảm thán xong, Ninh Hữu lại có chút nóng lòng muốn thử, hưng phấn cực kỳ.Tuy rằng cậu đối với những đồ vật đó của nhà mình cực kỳ cảm thấy hứng thú, lại không dám lấy ra thử luyện hóa, mà thứ này chính là tự mình đưa tới cửa nha!

Trải qua Ninh Hữu dùng linh thức tra quét một phen, phát hiện một khu vực đường tuyến của thứ này bị đứt gãy, trong đó có một ít thiết bị nhỏ cũng bị thiêu hủy tan rã, rõ ràng chính là đã bị hư.

Trong ánh mắt Ninh Hữu tràn đầy chờ mong.

Chờ đến khi cậu đem thứ này phục hồi như cũ xong coi như là quà sinh nhật đưa cho mẹ!

Ninh Hữu hạ quyết tâm, trên mặt lại không nổi lên một tia cảm xúc, trong đầu hoàn toàn là sơ đồ lộ tuyến của vật màu đen hình cầu kia, tất cả cấu tạo bên trong một chút cũng không sai toàn bộ hiện ra.

Một ít chỗ chỉ có một đường tuyến đứt gãy, cái này giải quyết rất dễ dàng, chỉ cần luyện hóa chữa trị, đem chúng nối lại là được rồi.

Nhưng là có vài chỗ lại là như một cuộn chỉ rối, mấy chục sợi đường tuyến phức tạp đồng thời đứt gãy, đều bị cháy đen, còn có một ít thiết bị vốn hẳn là được khảm ở bên trong bản thể hình cung, cũng có rất nhiều cái đều đã rơi rớt.

Phóng nhãn nhìn lại, một mảnh hỗn độn.

Loại tình huống này cho dù là kỹ sư sửa chữa chuyên nghiệp nhìn thấy chỉ sợ đều sẽ e ngại.

Ninh Hữu lại chỉ chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Chỗ sâu trong thức hải còn chiếu nguyên trạng tình huống bên trong vật hình cầu màu đen, một tia linh thức khẽ nhúc nhích, trong đó một đoạn đường tuyến đứt gãy run lên, cùng đầu đường tuyến bên cạnh tiếp xúc, dính kết vào nhau.

Cùng lúc đó, những đường tuyến bị cắt đứt khác cũng run lên, từng cái một kết bè kết đảng, nối lại.

Mà những nguyên linh kiện chủ chốt rơi rớt cũng sôi nổi bay lên, trên bản thể hình cung bắt đầu hiện rõ dấu vết.

Chỉ một tức trôi qua, trong thức hải liền hiện ra một cái cấu tạo hoàn hảo không tổn hao gì.

Sắc mặt Ninh Hữu vẫn chưa động, trong thức hải sinh ra một tia rung động rất nhỏ, cấu tạo đã được sửa chữa hoàn toàn, chỗ bên phải sinh ra một tia điện lưu rất nhỏ, sau đó theo đường tuyến đã được kết nối cùng nhóm thiết bị, nhanh chóng truyền khắp toàn bộ bản hình cung.

Sau khi trải qua một thiết bị trong đó, điện lưu đột nhiên tăng lên.

Một tiếng rung vang, bản thể hình cung hoàn toàn bị thiêu hủy.

Ninh Hữu sắc mặt không thay đổi chút nào, chỉ là trong nháy mắt, trong thức hải liền lại một lần nữa nổi lên một cái cấu tạo giống nhau như đúc.
…………

Một khắc đó, ở trong thức hải của Ninh Hữu tiến hành một loạt hàng ngàn hàng vạn suy đoán.

Tại trong mỗi một lần suy đoán, linh thức cường đại của Ninh Hữu tự nhiên là nhớ kỹ tất cả chỗ dị thường của đường tuyến, sau đó tự nhiên tiến hành điều chỉnh.

Rốt cuộc, sau khi Ninh Hữu lại một lần nữa chữa trị tốt đường tuyến, thời điểm điện lưu nổi lên, toàn bộ bản hình cung hoàn hảo không chút tổn hao gì, hơn nữa còn sinh ra một tia dao động kỳ diệu.

Cùng với những khí giới hoạt động bình thường mà cậu hay quan sát rất giống nhau.Ninh Hữu chậm rãi mở hai mắt.

Lúc này Ninh Hữu, có vẻ phá lệ trầm tĩnh cùng nghiêm túc.

Trong mắt cậu hiện lên một tia quang mang kim hỏa, nháy mắt liền biến mất vô hình.

Trải qua hàng ngàn hàng vạn suy đoán, cậu rốt cuộc cũng tìm được biện pháp chính xác sửa chữa thứ này rồi.

Tinh thần Ninh Hữu khẽ nhúc nhích, hiện tại phương pháp sửa chữa đã tìm được, như vậy liền chỉ cần chính thức sửa chữa mà thôi.

Chẳng qua, lần sửa chữa này chỉ sợ sẽ tiêu hao của cậu không ít linh lực, điều này khiến cho Ninh Hữu có chút do dự không quyết.

Khoảng thời gian trước, cậu đã từng vô tình hấp thu được linh khí bên trong quặng mỏ, nhưng là từ ngày đó trở về sau, cậu liền không có cách nào tiến vào loại cảnh giới huyền diệu này nữa.

Bất quá cũng may tuy rằng cậu không thể giống như ngày đó hấp thu dễ dàng được, nhưng là vẫn có thể hoặc nhiều hoặc ít hấp thu một chút.

Nếu tiến hành sửa chữa lần này, lấy tốc độ hấp thu hiện tại của cậu, như vậy linh khí tiêu hao không sai biệt lắm cần cậu tu luyện một năm mới có thể khôi phục lại được.

Ninh Hữu hơi nhăn mũi, có chút ủy khuất cùng không đành lòng.

Nếu có thể tiến vào loại cảnh giới huyền diệu trước kia thì tốt rồi, chỉ cần hai ngày thôi, mình tuyệt đối có thể khôi phục lại.

Ninh Hữu hít sâu một hơi, nghĩ nghĩ đã sắp đến ngày sinh của mẹ, sắc mặt dần dần trở nên kiên định.

Cùng lắm thì là một năm tu luyện!
 
Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
CHƯƠNG 8 : LUYỆN KHÍ


Nếu đã hạ quyết tâm, Ninh Hữu liền không chần chờ nữa.

Cậu trước tiên đào ra một khối quặng đồng đúng là tài liệu tốt để luyện khí, cho dù có vài chỗ hơi có chút không vừa ý, nhưng sau khi được cậu cô đọng, cũng sẽ tuyệt đối không xảy ra vấn đề.Nói làm là làm, linh khí trong đan điền Ninh Hữu trướng động, quang mang kim hỏa nổi lên.

Cặp con ngươi đen bóng thanh triệt kia của Ninh Hữu lúc này có vẻ càng thêm trầm mịch, hơi có chút gợn sóng bất kinh.

Tay phải cậu khẽ nhếch, linh khí tinh thuần cô đọng từ lòng bàn tay tràn ra, phảng phất như có một dòng khí không nhìn thấy được, cuốn quặng đồng trên mặt đất dựng lên, bay tới trước người cậu.

Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, một khối đồng nhỏ bằng ngón cái bị cắt xuống, mặt cắt chỉnh tề bóng loáng.

Đồng thời, Ninh Hữu nâng tay trái lên, đối diện với khối đồng phiêu phiêu giữa không trung kia, một ngọn linh hỏa tinh thuần đột nhiên xuất hiện, nhiệt độ cực cao khiến cho không khí chung quanh đều có chút hơi hơi rung động.

Đợi khi linh hỏa đem quặng đồng bao lại thiêu đốt, hai tay Ninh Hữu hóa một độ cong huyền diệu, bỗng nhiên ép xuống.

Trong phút chốc, linh hỏa đại thịnh, đem toàn bộ quặng mỏ tối đen chiếu sáng choang một mảnh.

Khối đồng vốn ở trạng thái cố định thoáng chốc bị hòa tan, dần dần biến thành một đoàn chất lỏng màu lục sắc, mà giữa chất lỏng này hỗn tạp mấy hạt tròn màu đen không thể nhận ra, theo chất lỏng lưu động chậm rãi chuyển động.

Bàn tay Ninh Hữu hơi đổi, trong đôi mắt đen thanh triệt trong sáng hiện lên một đạo quang mang màu đỏ, vốn linh hỏa đang thiêu đốt mãnh liệt bỗng nhiên bị áp súc, biến thành chỉ còn một nửa bộ dạng lúc trước, mà màu sắc của linh hỏa cũng bắt đầu trở nên nhạt dần.

Vốn là ngọn lửa màu đỏ dần dần chuyển thành màu trắng.

Nhiệt độ khủng bố làm không khí chung quanh bỗng nhiên bốc lên, dòng khí cực nóng khiến tóc rối trên trán của Ninh Hữu cũng bốc lên.

Mà lúc này, đoàn dịch đồng kia đã biến thành một đoàn khí thể màu xanh đậm, trong linh hỏa bao lại chậm rãi lưu động.

Trong đó những hạt tròn màu đen mắt thường không thể nhìn thấy được sớm đã tách rời ra, rơi xuống đất.

Kim hỏa chi sắc trong mắt Ninh Hữu chậm rãi phai nhạt xuống, nhan sắc thấu đen có vẻ phá lệ thần bí.

Bắt đầu khởi động đoàn linh hỏa gần như màu trắng kia chậm rãi từ trắng bạch chuyển thành hồng, ngọn lửa đang nhảy lên cực nhanh an phận xuống, chỉ là lẳng lặng quay chung quanh.

Đoàn khí thể màu xanh đậm kia theo nhiệt độ hạ xuống, chậm rãi ngưng hợp lại, hóa thành một giọt lại một giọt dịch châu màu xanh biếc.

Theo linh hỏa áp súc, dịch châu không ngừng sáp lại với nhau, cuối cùng dung hợp thành một đoàn chất lỏng xanh đậm không ngừng lưu động.

Ninh Hữu mặt không cảm xúc, rất có bộ dáng thế ngoại cao nhân, quanh thân như có một loại hơi thở nghiêm nghị không thể thân cận.

Mí mắt cậu khẽ nhúc nhích, vật hình cầu màu đen vốn đặt ở bên cạnh kia lập tức bị nâng lên bay tới trước người cậu.

Kết cấu nguyên bản được suy đoán ra lập tức hiện ra ở bên trong thức hải của Ninh Hữu.Một đạo linh hỏa nhỏ từ trong đoàn linh hỏa kia rời ra, bao lấy một giọt dịch đồng, theo ý niệm của Ninh Hữu, bay vào bên trong chỗ hổng của vật màu đen hình cầu kia.

Mà đúng lúc này, chỗ đứt gãy của hai đoạn đường tuyến bỗng nhiên hiện lên, chỗ đứt nối lại với nhau.

Mà đoàn linh hỏa bao lấy dịch đồng còn lại kia thì tiến vào bay quanh chúng.

Thần niệm Ninh Hữu khẽ nhúc nhích, đoàn linh hỏa kia liền bám vào chỗ tiếp nối hai tuyến.

Mà linh khí còn lại thì bám vào chỗ bị đứt gãy đã được nối lại, phòng ngừa bị linh hỏa thiêu đốt.

Dịch đồng còn lại bên trong linh hỏa phảng phất như bị đánh tan tác phân tán ra, mắt thường không thể thấy được các lốm đốm thật nhỏ bám vào chỗ đứt gãy.

Trong một tức này, tất cả dịch đồng đều bám vào mặt tiếp nối, thành công đem hai tiết diện kết hợp hoàn mỹ với nhau.

Lúc này, linh hỏa bao bọc lấy dịch đồng hoàn toàn tiêu tán không còn, chỉ có linh khí vẫn như cũ vờn quanh đang kiên cố hóa dịch đồng chung quanh.

Rất nhanh, dịch đồng đã hoàn toàn đông cứng lại, một tuyến một tuyến hoàn mỹ tiếp nối với nhau.
……

Dưới sự khống chế của Ninh Hữu, tất cả điểm bị cắt đứt cùng thiết bị rơi rớt đều được dựa theo phương pháp sửa chữa chính xác trong thức hải kết nối hoàn mỹ.

Thời điểm một cái thiết bị cuối cùng thành công khảm vào bản thể hình cung, trên trán Ninh Hữu chảy xuống một giọt mồ hôi.

Sắc mặt Ninh Hữu lúc này có chút trắng bệch, nhìn thành quả đã được sửa chữa tốt, tinh thần cậu khẽ buông lỏng, vật hình cầu màu đen vốn lơ lửng ở trước người lập tức vững vàng rơi trên mặt đất.

Vừa mới từ trong trạng thái luyện khí thoát ra, hơi thở lạnh lùng cự người ngàn dặm của Ninh Hữu liền lập tức tiêu tán không còn một mảnh.

Giống như từ một thế ngoại cao nhân bỗng nhiên biến thành thiếu niên nhà bên, có chút bất ngờ đột nhiên, rồi lại tự nhiên hài hòa nói không nên lời.

Mi mắt cậu cong cong, trong ánh mắt thanh triệt trong sáng tràn đầy hưng phấn.
 
Back
Top Bottom