Ngôn Tình Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
AP1GczMgR_h6AbB6Cftzl4vxnkG_jG43iYFsH6Puq-AXVP2o0j5sWSfZa3lCasIUDNofhwpxntAdAXgW0_gdc5FMZtnnDBrXh_glIpRO6Lh7-UmDI_-Q42n2c40jETZqoPlea12LqPLxRx6nvDZe5jleEhWr=w215-h322-s-no-gm

Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Tác giả: Đỗ Đỗ
Thể loại: Ngôn Tình, Quan Trường, Nữ Cường, Hài Hước, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Ta là nha đầu được thiếu gia coi trọng nhất.

Không có lý do nào khác ngoài việc thiếu gia tuyệt vọng vì những người khác đều bỏ chạy.

Ta cười nhạo sự thiển cận của bọn họ, một người đẹp trai như vậy mà có thể làm chồng thì tốt quá.​
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 1


Ta bị bán tới Việt Phủ khi chưa đầy mười hai tuổi.

Ngày đầu tiên vừa vào phủ ta đã gây ra đại họa.

Ta trèo lên tường không đứng vững, nên bị ngã xuống, may mắn lại nhào vào người thiếu gia.

Không có bốn con mắt nhìn nhau, không có tình yêu sét đánh, cũng không có rung động trong lòng.

Thay vào đó, ta làm cánh tay của thiếu gia bị trật khớp.

Ngay trước khi ta bị kéo đi, thiếu gia đã cứu ta, hắn che cánh tay bị trật khớp, liên tục nói dối với đôi mắt to tròn nghiêm nghị.

"Các người không cần làm khó một tiểu cô nương như vậy?

Đó không phải là lỗi của nàng ấy, là ta tự mình ngã xuống.

Ai biết nha đầu này lại nhát gan như vậy? Liền bị sợ hãi khóc òa lên."

Lúc đó ta chỉ nghĩ ngài ấy là người tốt bụng, nhưng sau này ta nhận ra.

Ngài ấy sẵn sàng bảo vệ ta trong hoàn cảnh đó, không chỉ là tốt bụng.

Có thể nói là lòng dạ từ bi!

Bởi vì tay phải của thiếu gia đã bị ta làm bị thương, nên trong hai ba tháng không thể viết được.

Không may là kì thi Hương lại sắp đến.

Nếu hắn bỏ qua cơ hội lần này, sẽ phải chờ thêm ba năm nữa.

Ta bị bán vào phủ, là văn tự bán đứt, nếu bị phát hiện, ta sẽ bị đánh chết.

Mặc dù thiếu gia khẳng định là mình bị ngã, nhưng lý do này có rất nhiều sơ hở.

Vậy mà dường như cả phủ không ai quan tâm đến vấn đề này.

Chẳng những không trừng phạt ta, kế mẫu của thiếu gia, Việt phu nhân còn khen ngợi ta, thưởng cho ta hai bộ quần áo mới, bảo ta đến viện của thiếu gia hầu hạ.

Đến nơi ta mới hiểu được hoàn cảnh của thiếu gia qua lời nói của Tiêu ma ma.

Từ những lời phàn nàn trong lúc vô tình của bà ấy, ta đại khái đã có thể hiểu được toàn bộ câu chuyện.

Mệnh của thiếu gia có thể nói là một bông hoa nhỏ bạc mệnh, đáng thương trời sinh.

Cha ăn bám, nương c.h.ế.t sớm, tiểu thiếp thượng vị, hắn liền bị ngược đãi.

Càng nghe ta càng thấy thương hắn.

Lối thoát duy nhất của thiếu gia là khoa khảo, còn bị ta làm trễ nải ba năm một cách vô ích.

Ta run rẩy cầm bát trà bước đến chỗ thiếu gia, lặng lẽ nhìn cánh tay của hắn, cảm thấy vừa hối hận vừa xấu hổ.

Có lẽ ánh mắt của ta dừng lại quá lâu, thiếu gia phát giác được, liếc nhìn ta một cái, như thể cuối cùng hắn cũng nhớ ra ta là thủ phạm.

Nhưng mà hắn cũng không có tức giận với ta, mà hỏi tên của ta, sau đó gật gật đầu.

"Linh Đang, cái tên này rất thú vị."

Ta suy nghĩ một lúc nhưng không hiểu nó có gì thú vị, nên mạnh dạn hỏi.

Thiếu gia giải thích với ta.

"Ta tên là Việt Đạc. Chuông có lưỡi gọi là Đạc. Là một chiếc chuông rất lớn.

Vậy ta là chuông lớn còn ngươi là chuông nhỏ."

Ta vẫn chưa hiểu có gì thú vị. Việt Đạc nhìn thấy ta ngơ ngác, không khỏi lặp đi lặp lại.

"Linh Đang, nhớ kỹ lời ta nói, bất kể ai hỏi, đều phải nói là ta tự ngã.

Ngươi tuổi còn nhỏ, không biết dấu giếm, rất dễ lỡ miệng.

Đặc biệt là Tiêu ma ma, sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi, biết không?"
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 2


Ta muốn nói lời cảm ơn nhưng ta cảm thấy ân tình lớn lao như vậy không thể được đền đáp chỉ bằng một lời cảm ơn.

Nên trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao.

Lúc đó ta nghĩ rằng, một ngày nào đó ta sẽ báo đáp thiếu gia.

Cho dù có trao cả mạng sống cho hắn cũng không sao.

Nhưng ta không bao giờ nghĩ rằng cơ hội trả nợ lại đến nhanh như vậy......

Kế mẫu của Việt Đạc có thai, nên đã mời một đạo sĩ đến nhà.

Cuối cùng phán định lão gia cùng Việt Đạc mệnh cách tương khắc, không c.h.ế.t không thôi.

Loại thủ đoạn mà ngay cả một đứa trẻ ba tuổi ở thôn quê cũng không tin lại khiến lão gia nổi giận, đuổi Việt Đạc đến trang viên, chỉ cho phép mang hai nô bộc.

Người đầu tiên tất nhiên là Tiêu ma ma, bà là nhũ mẫu của tiên phu nhân, là người đáng tin cậy duy nhất mà nương của hắn để lại cho hắn.

Nhưng người còn lại...

Đôi mắt của thiếu gia quét qua những người còn lại.

Nhưng dù là gã sai vặt đã nhận được nhiều ân huệ từ thiếu gia.

Hay đại nha hoàn đỏ mặt khi nhìn thấy thiếu gia đều cúi đầu tránh ánh mắt của hắn vào lúc này.

Trong lòng của hắn đã có tính toán trước, cũng không có ý định đưa ai đi cùng nữa.

Thấy không có ai cùng ta tranh đoạt, ta lập tức nhảy ra, vui vẻ như nhặt được tiền.

"Thiếu gia, đưa ta đi cùng được không."

Chắc hẳn là sự cần cù chăm chỉ của ta những ngày này đã khiến thiếu gia thấy được áy náy và sự chân thành của ta.

Hắn vậy mà nguyện ý dẫn ta đi.

Nhưng suy nghĩ của hắn rõ ràng khác với ta.

"Linh Đang, trẻ con trong sân chúng ta đa phần đều sinh ra ở đây, không có lý do gì khiến chúng phải xa cách người thân.

Chỉ có ngươi là không có gì phải lo lắng, phải liên lụy ngươi cùng ta chịu khổ rồi."

Nếu nói về việc bị liên lụy, thì hắn mới là người bị ta làm liên lụy nhiều nhất.

Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Ta không phải không có ràng buộc, thiếu gia là lo lắng của ta."

Tội "Khắc cha" rất nghiêm trọng, gần như có thể coi là bất hiếu.

Nói là đưa Việt Đạc chuyển đến trang viên để sống tạm thời, nhưng thực tế không khác gì việc đuổi hắn ra khỏi nhà.

Theo luật, Việt Đạc có thể lấy đi toàn bộ của hồi môn của cố phu nhân.

Mặc dù lão gia không ngăn cản nhưng cuối cùng được mang theo, chỉ có một xe thư tịch thẻ tre.

Lão gia nói rằng cố phu nhân là tài nữ có tiếng, thanh cao xa cách, nên sau khi mất tự nhiên chỉ lưu lại những vật này.

Tất cả vàng bạc châu báu đều chỉ là vật ngoài thân, lúc còn sống bà cũng không vừa mắt nên sau khi chớt thì càng không nói đến.

Đáng tiếc bây giờ Việt Đạc đang cõng trên lưng tội danh "khắc cha", cha hắn đã hạ quyết tâm muốn tiền không muốn mặt.

Việt Đạc không thể tranh giành được, nếu không hai chữ "hiếu thảo" cũng đủ để đè bẹp hắn.

Chúng ta ngồi trên xe ngựa, Tiêu ma ma lau nước mắt.

"Ta nhớ năm đó tiểu thư nhà chúng ta gả đi, của hồi môn chất cao như núi, ai mà không ghen tị?

Tài sản hiện tại của Việt gia đến từ đâu chứ hả?

Còn không phải đều là của tiểu thư chúng ta sao.

Cô gia bị nữ nhân họ Ngụy kia mê hoặc, để nâng nàng ta lên làm chính thê, mà hại chớt tiểu thư.

Đạc ca nhi đáng thương của chúng ta là đích trưởng tử, cũng bị tiện nhân kia khi dễ!"

Việt Đạc an ủi bà.

"Những cuốn sách đó đều là những tác phẩm kinh điển độc nhất vô nhị được nương ta sưu tầm, có bao nhiêu tiền cũng không thể so sánh được.

May mà bọn hắn không biết nhìn hàng, nếu không thì bỏ ở đó sẽ giày xéo tâm ý của mẫu thân."

Tiêu ma ma vui vẻ gật đầu, coi như đồng ý.

Ta vụng trộm liếc mắt, cảm thấy cả hai người hình như đều có chút bệnh nặng.

Làm sao có thể so sánh được hai thứ này với nhau chứ?
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 3


Sách viết trên thẻ tre dù có trân quý, chỉ cần chép lại thì nội dung vẫn như cũ.

Đọc sách ở đâu cũng như nhau mà?

Thế nhưng là không có bạc thì có thể làm được gì đây?

Ngươi cầm giấy vẽ thành ngân phiếu, tiền trang (ngân hàng) c*̃ng không đổi thành bạc cho ngươi nha!

Điền trang quả thực vừa nhỏ lại vừa tồi tàn.

Chỉ riêng những cuốn sách mà trong miệng thiếu gia nói có trị giá hơn cả hoàng kim chiếm trọn hai căn phòng.

Ba người chúng ta ở hai phòng cũng coi như tạm ổn.

Vào bếp xem xét, bếp lò đã sập một nửa, ngay cả cái nồi cũng thủng một lỗ lớn.

Cho thiếu gia một chỗ ở rách nát thành dạng này, có thể thấy được kế mẫu tốt bụng đặc biệt quan tâm đến hắn.

Tiêu ma ma nói, bây giờ hy vọng duy nhất của chúng ta là ba năm sau thiếu gia có thể trổ hết tài năng trong kỳ thi Hương.

Chỉ cần có chức quan, ngay cả lão gia cũng phải kiêng kị chúng ta.

Thiếu gia là người có đầu óc, chín tuổi đã đậu đồng sinh, một thời gian sau liền qua cao trung.

Nếu không phải lần này bị ta làm chậm trễ, có lẽ ngài ấy đã đạt được thành tích cao trong kỳ thi.

Cử nhân mười lăm tuổi!

Mộ tổ tiên Việt gia bọn hắn cũng có thể bốc khói xanh.

Ta cảm thấy lão gia quả thực là điên rồi, cung cấp cho thiếu gia ăn ngon uống sướng thì cũng có đáng bao nhiêu?

Vậy mà lại nỡ đem người đuổi đi chứ.

Thiếu gia nghe ta nói chỉ cười khẩy.

"Ta là con trai của hắn.

Chỉ cần ta họ Việt, dù hắn có làm gì ta, vinh quang của ta tự nhiên sẽ trở thành vinh quang của hắn, vinh quang của nhà họ Việt.

Hắn cần gì phải cho ta sắc mặt tốt chứ?"

Ba năm qua đi không hề dễ dàng như vậy.

Ba người chúng ta một người đã già, một người còn nhỏ, người còn lại chỉ biết đọc sách, cực kỳ vô dụng.

Kiếm tiền?

Quên đi thôi.

Việt gia mỗi tháng cũng ban cho một ít bạc tượng trưng.

May mắn là thiếu gia thân có công danh tú tài, triều đình mỗi tháng phát cho chút tiền lương.

Coi như hắn vẫn có chút tác dụng, bằng không căn bản không đủ dùng.

Nhưng có tiền cũng không thể tiêu thoải mái được.

Dù sao cũng không ai biết Việt Đạc có thực sự có bản lĩnh như vậy hay không.

Nếu ba năm sau hắn thi không đậu cử nhân, tiền đã xài hết rồi, chẳng lẽ chỉ còn ngồi chờ c.h.ế.t sao?

Thế nhưng là, ta vạn vạn nghĩ không tới.

Chịu khổ gặp cảnh khốn cùng thì cũng thôi đi, nghèo khổ nhưng ta cũng phải đọc sách?

Thiếu gia không biết là nối sai cái gân nào, muốn dạy ta đọc sách viết chữ.

Có lẽ ta thật sự có thiên phú này.

Ngài ấy dạy ta đọc cuốn "Thiên tự văn" một lần, ta đã có thể nhận rõ từng chữ.

Sau khi đọc nó năm lần, ta ném cuốn sách sang một bên, đã có thể học thuộc lòng trôi chảy.

Đôi mắt của thiếu gia mở to.

Không biết vì cái gì, trông hắn có vẻ hơi tự kỷ.

Nghe nói ngay cả bản thân hắn cũng kém xa tốc độ hiện tại của ta, ta nghĩ ...
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 4


Hắn đại khái là đã bị tổn thương lòng tự tôn.

Ta tưởng thiếu gia sẽ không bao giờ dạy ta nữa.

Ai biết đâu hắn càng nhiệt tình hơn?

Học như vậy được một tháng, ta thực sự không thể chịu nổi nữa.

Lúc thiếu gia đang giảng bài, ta ngủ gật khiến hắn tức đến mức mắt trợn ngược.

Thiếu gia ôm đầu ta lắc mạnh.

Đây là hành động vượt khuôn nhất mà ngài ấy có thể làm ra, có thể thấy được đã bị ta làm tức giận không nhẹ.

"Linh Đang, ngươi lãng phí đầu óc như vậy là phung phí của trời! Ngươi biết không?"

Những ngày này ta cùng thiếu gia gần gũi hơn khá nhiều, lá gan của ta cũng lớn hơn, ta chép miệng một cách dửng dưng.

"Phung phí của trời c*̃ng không thể trách ta.

Cho dù ngài không còn được người trong nhà coi trọng, ngài vẫn có thể tham gia kỳ thi Hương, cố gắng hết sức.

Nhưng dù ta đọc đến nát sách cũng không ai cho ta làm Trạng Nguyên."

Thiếu gia không biết làm sao lại trầm mặc, một lúc sau mới nói.

"Tri thức không bao giờ gạt người, Trạng Nguyên chính là Trạng Nguyên. Kỳ thật...... Không nên phân biệt nam nữ."

Có lẽ vì thấy ta thực sự không vui nên thiếu gia đã nghĩ ra một biện pháp.

Hắn ra phố mua một bịch kẹo đường lớn, cũng không tiếp tục bắt ta phải học gì cả nữa.

Hắn chỉ vào những cuốn sách trong hai căn phòng lớn, yêu cầu ta học thuộc lòng.

Mỗi lần ta ghi nhớ một cuốn, ta sẽ nhận được một viên kẹo để ăn.

Nhưng ta nhiều nhất chỉ được ăn một cái trong ba ngày, bởi vì sợ ta bị hỏng răng.

Ta chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ món gì ngon kể từ khi còn nhỏ, nay lại có cái đãi ngộ tốt như vậy, nên điên cuồng học thuộc lòng, sau đó vui vẻ ăn kẹo.

Thiếu gia đưa tay lau nước miếng trên miệng ta, cuối cùng trong mấy tháng qua cũng nở nụ cười đầu tiên.

"Linh Đang, sao ngươi lại dễ dụ như vậy?

Trong phủ, đại nha hoàn mỗi tháng sẽ được ba lượng bạc, đủ cho ngươi mua rất nhiều kẹo đường.

Nhưng ta hiện tại ngay cả ba lượng bạc cũng không thể cho ngươi."

Ta quay đầu tránh né bàn tay của thiếu gia, lau miệng nói.

"Cho nên, chờ thiếu gia lên cao trung, phải bao ta ăn kẹo suốt đời."

Lúc đầu, ta chỉ dựa theo mệnh lệnh của Việt Đạc mà học thuộc lòng.

Ta có cảm giác mình giống như một con lừa đang kéo chiếc cối xay với củ cà rốt treo trước mặt, cứ quay vòng vòng.

Nhưng ta vẫn hơn con lừa rất nhiều, dù sao ta cũng có kẹo để ăn.

Nhưng sau đó tốc độ đọc thuộc lòng của ta ngày càng chậm lại, vì lúc này ta đã thực sự hiểu được cuốn sách.

Ta dần dần tò mò về ý nghĩa của một câu nào đó trong sách, thậm chí còn chủ động thỉnh giáo Việt Đạc.

Lúc đó ta mới nhận ra mình dường như ta đã rơi vào một cái bẫy.

Sau đó ta lại cảm thán, tại sao nội tâm của người đọc sách lại thâm sâu đến vậy?

Ta ngày càng dành nhiều thời gian cho việc học, Tiêu ma ma càng ngày càng bất mãn.

Dù ta có làm xong hết việc rồi, ta vẫn bị bà mắng.

Kỳ thật, Tiêu ma ma đối với ta rất tốt.

Bà ấy thường đắp chăn cho ta vào ban đêm, dạy ta từng bước cách may vá.

Thậm chí còn may chiếc váy đẹp nhất của bà thành một chiếc váy nhỏ hơn để ta mặc.

Ta có chút rầu rĩ sinh khí.
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 5


Nếu Tiêu ma ma chỉ đau lòng cho thiếu gia thì tốt rồi.

Nhưng bà ấy cũng thương ta, hại ta cũng không có cách nào chán ghét bà ấy.

Suy cho cùng, bản chất của con người là thân sơ xa gần, nhân chi thường tình.

Bất kể lúc nào, bà đương nhiên cũng đều đặt thiếu gia lên hàng đầu.

Tiêu ma ma luôn cảm thấy việc học tập là một đặc ân mà chỉ có thiếu gia mới có được.

Cho dù là thiếu gia yêu cầu, ta cũng phải kiên quyết từ chối.

Nhiệm vụ của một người hầu trung thành không phải là không biết phân biệt cấp bậc như vậy.

Trong lòng bà ấy, chỉ có cống hiến hết mình cho gia chủ, đồng thời giữ vững bản phận, mới không thẹn với danh tiếng của một người hầu trung thành.

Thế đạo là như thế, quy huấn là như thế, cũng không thể nói là bà ấy sai.

Chỉ là, có lẽ ta là một kẻ ly kinh phản đạo, suy nghĩ lệch lạc.

Trong lòng luôn cảm thấy không muốn làm như vậy.

Ta không còn là Linh Đang bài xích việc đọc sách, cần ai đó dỗ ngọt bằng kẹo mới bằng lòng dụng tâm chịu khó học hành.

Đôi lúc ta cũng hoài nghi liệu mình có quá tham lam hay không?

Nhưng mỗi lần đi học với thiếu gia, ta lại nghĩ, mình tham lam thì sao?

Ta chỉ muốn tham lam mà thôi!

Điều kỳ lạ là khi ta và thiếu gia đã lớn, Tiêu ma ma không ngăn cản ta nữa.

Sau này ta mới hiểu, đại khái là ở trong mắt bà ấy, việc mỗi ngày ta ra vào phòng thiếu gia sớm chiều ở chung, thật giống như một hồng nhan tri kỉ an ủi thiếu gia.

Khi thiếu gia mười bảy tuổi, hắn đã trưởng thành.

Ta cũng không còn bị coi là một tiểu cô nương nữa.

Dù cuộc sống không giàu có nhưng ta đã được nuôi dạy rất tốt, vóc dáng trổ mã cũng dễ nhìn.

Ngược lại, Tiêu ma ma ngày càng già đi, tựa hồ càng ngày càng thấp đi, tấm lưng ngày càng khom xuống.

Bà ấy thường xuyên lo lắng mình còn có thể tiếp tục chăm sóc Việt Đạc hay không.

Tiêu ma ma cuối cùng cũng không thể ngồi yên.

Lão nhân gia gọi ta đến góc tường, nịnh nọt đưa cho ta một đôi vòng tay bạc, còn nói muốn thăng chức cho ta làm nha hoàn thông phòng của thiếu gia.

Bà ấy có chút xấu hổ khi nói điều này.

Nói đó là "thăng chức", nhưng nó không mang lại dù chỉ một xu lợi ích.

Ta vừa làm nha hoàn vừa làm thư đồng cho thiếu gia, thì cũng thôi đi.

Nhưng bà ấy muốn ta làm thêm một công việc nữa mà chẳng được gì sao?

Tiêu ma ma không có tự tin, giọng nói có chút yếu ớt.

"Linh Đang ngoan, ta biết điều này là có lỗi với con.

Mặc dù chúng ta đang trong thời điểm khó khăn, nhưng ít nhất thiếu gia cũng là người hữu tâm, có tiền đồ, sẽ không uổng cho ngươi."

Ta lạnh mặt đẩy chiếc vòng tay trở về, rồi kể lại nguyên văn cho thiếu gia câu chuyện của mình y như thật.

Lần đầu tiên Thiếu gia tức giận với Tiêu ma ma, không biết bọn họ đã nói gì.

Tóm lại cuối cùng Tiêu ma ma cũng không đề cập tới chuyện này nữa.

Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa thiếu gia và ma ma.

Mặc dù ngoài miệng Tiêu ma ma nói rằng bà đã khiến ta thua thiệt, nhưng trong thâm tâm vẫn cảm thấy ta trèo cao.

Còn nếu thiếu gia cảm thấy ủy khuất ta, vậy hắn nhất định sẽ không làm.

Bởi vì ủy khuất chính là ủy khuất, cho nên dù lời nói có ngọt ngào đến đâu, cũng cần có người cắn răng nuốt vào bụng.
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 6


Tất nhiên, nhiều khả năng là thiếu gia cũng không thích ta chút nào.

Thiếu gia đã là tú tài, có thể học ở học viện.

Khi trở về sẽ giảng cho ta nghe những gì mình học được một cách chi tiết dễ hiểu hơn.

Thiếu gia ôn lại bài cũ, ta học cái mới.

Tất cả chúng ta đều có một tương lai tươi sáng.

Nhưng có một số người luôn muốn cản con đường tương lai tươi sáng này.

Việt Đạc không thể ghi danh thi Hương vì hộ tịch của hắn vẫn còn ở Việt gia.

Để đăng ký tham gia kỳ thi, cần các trưởng lão trong tộc đưa ra giấy bảo đảm.

Thật vừa đúng lúc, vào thời điểm này, kế mẫu của Việt Đạc lại đổ bệnh, luôn giữ chân lão gia trì hoãn hết ngày này sang ngày khác.

Lão gia lại cứ như vậy chấp nhận. Thậm chí còn có ý tứ trợ giúp.

Nhìn ngày thi sắp đến gần, ta còn lo lắng hơn cả thiếu gia.

Ngài ấy đã bị ta trì hoãn một lần rồi, làm sao có thể chờ thêm ba năm nữa chứ?

Nhưng suy cho cùng, ta cũng chỉ là một nha hoàn thấp cổ bé họng.

Nói trắng ra, chỉ có thiếu gia mới coi ta như báu vật.

Sau khi Thiếu gia một lần nữa trở về Việt gia thương lượng không có kết quả.

Sau khi trở về, liền nhốt mình trong phòng.

Ta tới gõ cửa, vốn tưởng rằng sẽ phải phí một phen miệng lưỡi, nhưng không ngờ thiếu gia lập tức mở cửa.

Không nói một lời, cũng chỉ nghiêng người để cho ta tiến vào.

Hắn không nói ta liền nói, hai người dù sao cũng phải có một người lắm miệng.

"Thiếu gia, ngài có biết tại sao lần đầu tiên khi gặp ngài ta lại trèo tường không?"

Thấy thiếu gia nhìn sang, ta nói tiếp.

"Bởi vì ta muốn đứng cao hơn để có thể nhìn ra bên ngoài viện, nhìn thấy cha mẹ ta vẫn chưa đi xa, để xem họ có thật sự rời đi, bỏ lại ta ở phía sau không."

Nhưng họ thậm chí còn không muốn nhìn lại, gấp gáp rời đi nhanh đến mức ta thậm chí không thể nhìn thấy bóng lưng của họ.

Khi nhìn thấy bọn họ vui vẻ nhận tiền mà không hề tỏ ra miễn cưỡng, ta cảm thấy như có thứ gì đó bị móc rỗng.

Vì vậy ta mới trượt chân ngã từ trên tường xuống, như thể bị một đôi bàn tay vô hình đẩy xuống vực thẳm không đáy.

Nhưng có người ở bên dưới đã tiếp được ta.

Bất kể người này có tự nguyện cứu ta hay không, ta vẫn muốn quấn lấy hắn.

Phải luôn có một người mà mình có thể nhớ đến để lấp đầy trái tim mình.

Đây là lần đầu tiên ta để lộ vết sẹo của mình trước mặt thiếu gia.

Cuối cùng, hắn cũng mở miệng.

"Bây giờ ngươi còn nhớ bọn họ không?"

Ta lắc đầu.

"Không nhớ nữa, nhưng thỉnh thoảng ta vẫn thấy sợ.

Cảm giác bị bỏ rơi thật khó chịu.

Sau này khi đã ổn định cuộc sống, ta vẫn không thể quên được cảm giác đó, không ít đêm vẫn nằm khóc thầm."

Vốn dĩ ta muốn kể lại câu chuyện về số phận của mình để an ủi thiếu gia.

Nói cho hắn biết, có một số hài tử không được cha mẹ yêu thương giống như hắn và ta, nhưng đây không phải lỗi của chúng ta.
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 7


Thiếu gia còn muốn hỏi: "Hiện tại thế nào? Vẫn còn lén khóc sao?"

"Bây giờ? Bây giờ ta đã lớn rồi, ta sẽ không khóc nữa."

Đây không phải là lời nói dối, vì nước mắt cuối cùng cũng sẽ cạn.

Thiếu gia giơ tay lên như muốn chạm vào đầu ta nhưng rồi lại đặt xuống.

Ta không quan tâm mà nói tiếp.

"Thiếu gia, trong cuộc sống của ngài không thể tránh khỏi những chuyện không như ý muốn.

Ngài là người hiểu biết, dung mạo tốt, tính tình cũng tốt, mọi thứ đều tốt.

Đây là những điều mà không ai cũng có thể cầu được.

Đó là điều may mắn, nhưng trong cuộc sống ai mà không đau khổ một chút chứ?

Cuộc đời chúng ta, ai cũng vất vả như vậy, sống mà vẫn không buông bỏ được nỗi đau trong lòng, nhưng vẫn phải sống nha."

Thiếu gia nhìn ta, trong mắt hình như có hào quang.

Ta vô thức cúi đầu, không dám nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy hôm nay mình đã nói quá nhiều, sau này tốt nhất không nên nói nhiều nữa.

Thiếu gia vẫn ngơ ngác ngồi đó, nhưng ta cảm thấy mình không thể ở lại lâu hơn nữa.

"Sắc trời không còn sớm nữa, ta đi nhóm bếp sưởi, đã đến giờ nghỉ ngơi rồi."

Thiếu gia ngăn ta bước tiếp.

"Ngươi có biết tại sao phụ thân ta lại ghét ta đến vậy không?

Bởi vì ông ấy luôn cảm thấy ta không phải là con ruột của ông ấy."

4

Nói gì vậy?

Thiếu gia ngươi dám nói ta cũng không dám nghe nha!

Ta không biết nên làm sao tiếp, chỉ có thể trầm mặc.

May mắn thay, thiếu gia cũng không có ý định để ta trả lời, nhưng vẫn không ngừng nói.

"Mười sáu năm trước, có một hình án quan nổi danh trong triều.

Người này tài năng kinh tài tuyệt diễm, đột nhiên xuất hiện.

Với sự hỗ trợ của tiên đế, hoàn thiện luật pháp, trấn áp kẻ mạnh, bảo vệ bình dân.

Không chối từ vất vả, giải quyết hết tất cả những vụ án oan tồn đọng trong mười năm qua, toàn bộ đều được xét xử lại."

Vấn đề có phải con ruột hay không dường như đã bị bỏ qua rồi sao?

Ta nhanh chóng tiếp lời.

"Người này quả thực rất lợi hại, đáng được thiếu gia kính ngưỡng."

"Đúng vậy, từ khi còn nhỏ ta đã biết người đó sẽ là tấm gương để ta noi theo suốt đời.

Có tin đồn rằng lúc mẫu thân của ta chưa xuất các, người này đã đến thăm phủ đệ của ông ngoại ta nhiều lần, rất thân thiết với mẫu thân của ta."

Không tốt!

Tại sao lại vòng trở về rồi?

Thế là ta lại ngậm miệng, hành động như một con chim cút.

"Việc cải cách của người đó đã xúc phạm rất nhiều người có thế lực, nên dưới sự chỉ đạo của họ, tin đồn ngày càng gay gắt.

Thậm chí truyền ra có hạ nhân đã chứng kiến người đó bước ra từ khuê phòng của mẫu thân ta."

Ta không dám nói lời nào, trái tim như thắt lại.

Những tin đồn như vậy đơn giản là một tai hoạ ngập đầu đối với một nữ tử.

"Sau đó, hình án quan đột nhiên lâm bệnh qua đời, mẹ ta nhanh chóng được ông ngoại gả cho cha ta cùng với toàn bộ gia sản.

Tám tháng sau, mẹ ta sinh ra ta.

Ta dần dần lớn lên, cũng rất yêu thích thư pháp, nhất là hình luật."
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 8


Chuyện cũ nói đến đây, giống như cơ hồ liền có thể xác định được điều gì đó.

Nhưng ta lại đọc được một cảm xúc khác trong mắt thiếu gia.

Là không cam lòng, là thương tiếc.

"Mẫu thân của ta chưa hề thất trinh, nhưng ta quả thực là huyết mạch của hình án quan kia."

Nhìn vào mắt Việt Đạc, ta chợt nhớ đến câu nói của hắn.

"Tri thức sẽ không bao giờ nói dối. Trạng Nguyên chính là Trạng Nguyên. Kỳ thực.... không nên phân biệt nam nữ."

Đột nhiên trong đầu ta có một suy đoán rất điên rồ.

"Vị hình án quan kia, không phải là... cố phu nhân đấy chứ!"

Việt Đạc nhẹ nhàng gật đầu.

"Mẫu thân của ta tên là Văn Tu Trúc, bà từ nhỏ đã rất thông minh, trong mắt thế nhân, trí thông minh của bà dường như rất khác người.

Bà cải trang thành nam giới và trở thành Tu Văn Duệ, trở thành người được mọi người ca tụng cho đến ngày nay, vị hình án quan đã chớt trẻ kia.

Sau này, khi tên của Văn Tu Trúc gắn liền với Tu Văn Duệ, Văn lão gia sợ những người đó sẽ điều tra sâu hơn, chuyện nữ nhi khi quân sẽ bại lộ, liền vội vàng ép bà thành thân.

Lúc này, một thế hệ nữ anh hùng đã c.h.ế.t ở hậu viện, mọi người chỉ nghĩ rằng chủ mẫu Việt phủ đã chớt.

Không ai biết rằng bà từng là quan phụ mẫu, gánh vác công lý, bảo vệ hàng ngàn người, chỉ với đôi vai yếu đuối của mình."

"Bọn hắn dùng một lời đồn, g.i.ế.c mẫu thân hai lần."

Một lần họ g.i.ế.c Tu Văn Duệ, và một lần nữa họ tiêu diệt Văn Tu Trúc.

Trách không được Văn phu nhân buồn bực sầu não mà chết.

Từng thấy núi rừng, nuôi cỏ cây, nghe được tiếng gọi của thiên nhiên, tưởng như dòng suối chảy ra biển nhưng cuối cùng lại bị nhốt trong lồng.

Làm sao có thể không tuyệt vọng?

Chưa kể, Văn lão gia vội vàng chọn cho bà vị hôn phu cũng không phải là người xứng đôi.

Khi nghèo khó, hắn đổi tôn nghiêm của mình lấy tiền.

Nhưng sau khi được no đủ, hắn nghĩ rằng tôn nghiêm trước đây của mình có thể đổi được ngàn vàng, cảm thấy mình đã thua lỗ.

Liền trút hết cơn giận lên "người mua" Văn Tu Trúc.

Ta đoán, hắn có thể không thực sự tin vào những tin đồn đó.

Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, hắn cũng cần một lý do danh chính ngôn thuận để đánh lừa lương tâm của mình.

Chỉ cần bà ấy bị buộc tội vô căn cứ là thất trinh thì mọi hành động trong quá khứ sẽ không còn được truy cứu nữa.

Ta vô thức tiến lại gần Việt Đạc, hy vọng có thể truyền cho hắn một chút hơi ấm.

"Có lẽ ông trời còn chưa mở mắt, Văn phu nhân thức tỉnh quá sớm, mới có thể bất lực như thế.

Trong bóng tối không tìm thấy con đường phía trước, không nhìn thấy ánh sáng, thậm chí không có người đồng hành cùng bà ấy."

Ánh mắt Việt Đạc thoáng bối rối.

"Nếu như ngươi là bà ấy, ngươi sẽ làm thế nào?"

Ta suy nghĩ kỹ rồi trả lời.

"Nếu không làm được mà cứ đi đến cùng, vậy ta liền thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục."

Nếu như không cam tâm đem thiên nga giấu trong giếng khô, bỏ mặc mây xanh trong vũng lầy.

Vậy thì ta thà để "Văn Tu Trúc và Tu Văn Duệ" c.h.ế.t cùng nhau, còn hơn để Văn Tú Trúc một mình nén giận chịu đựng.

Nhưng Văn phu nhân khác với ta, ta chí có một mình một mạng.

Bà vẫn còn người thân và gia tộc.

Là điều bà ấy dựa vào cũng là thứ khiến bà ấy cố kỵ.
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 9


Thiếu gia hít sâu một hơi, lần nữa mở mắt ra, hạ quyết tâm.

"Linh Đang, ta muốn đi tìm một cái công đạo.

Cho dù cuối cùng phải rời khỏi Việt thị, ta cũng phải đến trường thi."

Lời nói của hắn thực sự làm ta sợ hãi, ta nhanh chóng rút lại lời vừa nói.

"Thiếu gia, đại trượng phu co được dãn được, có đôi khi khẩu khí này chúng ta vẫn nên nuốt xuống."

Triều ta lấy hiếu trị thiên hạ, một khi mang tiếng bất hiếu, bất trung với gia tộc, thiếu gia sẽ bị hủy hoại hoàn toàn chứ đừng nói đến việc đạt được công danh.

Ý ta là, đúng là ta thà c.h.ế.t chứ không đầu hàng, nhưng không phải tự tìm đường chớt!

Thiếu gia dùng hai tay đè lên vai ta.

"Cho dù bây giờ ta không chiến đấu, liệu sau này hắn có cho ta tham gia khoa khảo không?

Ta cũng không muốn cả đời ở lại ngôi làng nhỏ này, ta cũng không muốn các ngươi theo ta một năm rồi lại một năm không có hi vọng.

Linh Đang, ta biết điều này là coi trời bằng vung, nhưng tại sao năm đó mẫu thân phải đơn độc một mình chứ?"

Ta suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý.

"Được rồi, thiếu gia dám cược, vậy thì ta có gì phải sợ?

Nhưng thiếu gia, đánh cược như vậy không công bằng, nếu thất bại, ngươi không còn tiền đồ, nhưng người kia chỉ mất đi một nhi tử mà hắn không thích mà thôi, không đáng.

Chúng ta nên giảm bớt rủi ro của chính mình, khiến đối phương phải trả giá nhiều hơn..."

Ngày hôm sau, thiếu gia đi huyện nha đưa đơn kiện.

Còn ta thì chạy một mạch, vừa khóc vừa gõ cửa Việt phủ.

Nữ mười tám đại biến, lại thêm bản thân ta chỉ là một nhân vật tép riu, nên Ngụy phu nhân nửa điểm ấn tượng đều không có.

Ta quỳ xuống đất ôm lấy chân bà ta, như gặp lại cha mẹ ruột.

"Phu nhân, ta là Linh Đang, năm đó ngài ban thưởng quần áo cho ta.

Ta lại là một người hầu vô dụng, không ngăn cản được thiếu gia.

Thật có lỗi với ân huệ của ngài, nô tỳ đáng chết."

Lúc này, dù Ngụy phu nhân có ngốc đến đâu, cũng biết thiếu gia mà ta đang nói đến là ai.

Việt lão gia đập bàn, trợn mắt.

"Nói rõ cho ta biết, tên nghịch tử đó muốn làm gì?"

Ta lén nhéo chân mình, càng khóc to hơn.

"Thiếu gia... hắn đến Nha Môn kiện phủ nhà chúng ta!"

Người làm nhiều chuyện bất lương, dù không biết xấu hổ, nhưng trong lòng cũng có quỷ.

Hai phu thê gian trá lúc này cũng không tránh khỏi lo lắng.

Việt Đạc rốt cuộc muốn kiện chuyện gì?

Là chiếm đoạt của hồi môn của mẫu thân hắn, ngược đãi con cái, cố ý ngăn cản thi cử, hay là...

Ngụy phu nhân cũng coi còn có chút thông minh, bà ta đỡ ta dậy, từ ái hỏi:

"Tiểu cô nương, ngươi thật có lòng khi đã nghĩ đến chúng ta, thiếu gia nhà ngươi mang theo cái gì đi?

Ngươi cố nhớ xem, qua được cửa ải này, ta sẽ trọng thưởng cho ngươi."

Mắt ta đảo quanh, dường như đang cố gắng nhớ lại.

"Hình như là một danh sách, rất dài.

Chỉ tiếc nô tỳ không biết chữ, không biết bên trên viết gì."

"Làm sao có thể?"
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 10


Lão gia kêu lên.

"Ta rõ ràng đã tiêu hủy danh sách của hồi môn của mụ đàn bà đó rồi, cha ả ta cũng đã c.h.ế.t từ lâu.

Làm sao tên nhóc đó có thể có được bằng chứng chứ?"

Ngụy phu nhân nhắc nhở.

"Lão gia quên rồi sao, bên cạnh Việt Đạc còn có bà già họ Tiêu.

Mụ đàn bà đó khi sống chỉ tin tưởng bà ta, không chừng trong tay bà ta còn giữ cái gì đó."

Gương mặt béo núc vì lâu nay được ăn sung mặc sướng của lão gia giật giật, hắn nặn ra một tiếng cười lạnh.

"Mặc kệ nó có cái gì, chỉ cần ta c.h.ế.t không nhận tội, chỉ dựa vào việc nó tố cáo cha ruột, ta sẽ khiến nó suốt đời không ngóc đầu lên được!"

Ông ta đã hạ quyết tâm muốn đẩy thiếu gia vào chỗ chết, trên đường đến nha môn còn cho người gõ trống, kêu gọi mọi người đến công đường xem trò vui.

Cố ý loan tin thiếu gia bất hiếu đến mức đưa cha ruột của mình ra công đường, tội bất hiếu này thật đáng c.h.é.m đầu.

Việc con tố cáo cha là chuyện kỳ lạ hiếm có trên đời, tự nhiên sẽ khiến rất nhiều người tò mò, nha mô lúc này đãn đông nghịt người, ai cũng nghển cổ cố gắng nhìn vào bên trong.

Khi lão gia đến nha môn, đầu tiên là tát thiếu gia một cái, dùng những lời khó nghe nhất sỉ nhục hắn.

Chỉ sau khi bị huyện lệnh trách mắng, lúc này mới vội vàng quỳ xuống.

Ông ta nhờ vào của cải và danh tiếng của Văn phủ và Văn phu nhân mà hống hách bao năm, lịch sự thì gọi là hương thân phú hào, nhưng nói trắng ra thì chỉ là một kẻ áo vải.

Thiếu gia là nguyên cáo, lại có công danh, tự nhiên không cần quỳ, nhưng lão gia thì khác.

Hắn cũng không cần mặt mũi, vừa quỳ xuống đã bắt đầu khóc lóc tố ngược lại.

Bao năm nay ông ta đã quen làm chủ trong nhà, lời nói tự nhiên cũng dõng dạc lưu loát, tốc độ nhanh đến mức huyện lệnh cũng không chen vào được.

Lúc thì nói của hồi môn của Văn phu nhân đã do thiếu gia mang đi.

Lúc thì nói thiếu gia lòng lang dạ sói, rõ ràng là đang nhắm vào tài sản của ông ta.

Nhưng tuyệt nhiên lại không nhắc đến tài sản đó từ đâu mà có.

Huyện lệnh nghe xong nhíu mày.

"Công tử không hề tố cáo chuyện của hồi môn, ngươi nói những lời này là có ý gì?"

Ý tứ rất rõ ràng: Người ta đâu có tố cáo, ngươi tự nhiên lại đi nói ra làm gì?

Việt lão gia nghẹn lời, mặt đỏ bừng.

Nhanh chóng lấy lại tinh thần, lại nghĩ đến có lẽ là chuyện thi hương.

"Quan gia minh xét, phu nhân của ta gần đây luôn ốm yếu, ta bận đến đầu tắt mặt tối, không tránh khỏi có chút sơ suất.

Nhưng tên nghịch tử này, mẹ kế đang ốm nằm liệt giường, hắn lại còn có tâm trạng đi thi, thật không đáng phận làm con."

Việt Đạc từ đầu đến cuối vãn không nói một lời, điều này khiến lão gia càng cảm thấy mình có lý, không khỏi đắc ý.

Huyện lệnh cũng im lặng, rõ ràng là không muốn nhắc nhở hắn, nghe hắn lải nhải xong lại mỉm cười chế nhạo.

"Vậy sao? Những điều ngươi nói công tử cũng chưa từng đề cập."

Huyện lệnh mạnh tay ném tờ đơn xuống đất, nếu không phải giấy quá nhẹ, chắc chắn đã đập vào mặt Việt lão gia.

"Ngươi tự xem đi, Việt Đạc chưa từng đề cập bất cứ điều gì về ngươi.

Nếu không phải ngươi tự biên tự diễn nên vở kịch này, ta thật sự đã không biết gì!"

Huyện lệnh tất nhiên là rất tức giận, tài năng của Việt Đạc nổi danh xa gần.

Nếu Việt Đạc đỗ đạt, có thể tính vào công trạng của hắn khi tại chức.

Việt lão gia nhặt tờ đơn lên, đến giờ trong lòng vẫn còn một mớ hỗn độn.

Dù sao thì, việc tố cáo cha ruột cũng là đại tội, chẳng lẽ là Việt Đạc bị tước công danh sao?
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 11


Tờ đơn đó là do ta và thiếu gia suy nghĩ suốt cả đêm, từng chữ từng chữ viết ra, tố cáo người giữ cổng nhà họ Việt.

Chỉ nói rằng tên nô tài kia lộng quyền, dám "giả truyền lệnh của chủ nhân" để ngăn thiếu gia ở ngoài cửa Việt phủ.

Thiếu gia cực kỳ hiếu thảo, tuyệt đối không tin đây là do phụ thân hạ lệnh xuống, chắc chắn là tên nô tài kia dối trá, mới khiến thiếu gia phải tố cáo.

Lời này khiến dân chúng bên ngoài nghị luận:

"Trên đời lại có người cha như thế sao?

Nuốt hết của hồi môn của vợ cả, đuổi con trai trưởng ra khỏi nhà, lại còn muốn cắt đứt đường tương lai của con trai mình sao?"

"Thật đáng thương cho tiểu công tử này, rõ ràng là nhà của mình, nhưng lần nào cũng bị từ chối ngoài cửa.

Đến mức này rồi, vẫn còn nghĩ là do tên gác cổng lộng quyền không chịu báo cáo.

Cũng phải, ai mà tin được mình có một người cha đáng ghê tởm như thế chứ?"

Lão gia nuốt nước miếng:

"Không thể nào, nếu nó chỉ kiện người gác cổng, tại sao các người lại triệu ta đến?"

Huyện lệnh hoàn toàn không biết nói gì nữa, ai gọi ngươi chứ?

Không phải là ngươi tự đến sao?

Không chỉ đến, mà còn đánh trống khua chiêng, tuyên cáo thiên hạ mà đến.

Lão gia nhìn ta, hận không thể xé xác ta.

Ta mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nhất quyết không ngẩng đầu.

Ta chỉ nói thiếu gia muốn kiện Việt phủ chứ không nói là muốn kiện ai nha?

Ta không biết chữ, chỉ một lòng nhớ ơn chủ cũ, mới chạy về báo tin, ta có ý xấu gì đâu…

Cứ nhìn ta đi, nhìn đến nở tám cái hoa ta cũng không sợ.

Năm xưa lúc thiếu gia rời đi đã mang theo cả khế ước bán thân của ta và Tiêu ma ma.

Phải nói là mua lại với giá cao, vì việc này mà bị nhà họ Việt lừa không ít tiền, khiến chúng ta vốn đã nghèo còn nghèo hơn.

Bây giờ ta mới biết bước đi này thật cần thiết, không bị kìm kẹp mới thật thoải mái.

Đến đây mọi người đều hiểu ra, huyện lệnh nhìn sang Việt lão gia, hỏi:

"Sao nào?

Ngươi có gì muốn biện hộ không?"

Lão gia nghiến răng, hoàn toàn không còn chút tự trọng nào:

"Đúng rồi!

Tất cả đều là do tên nô tài kia lộng quyền, đáng thương cho con ta, suýt bị tên ác nô làm hỏng tương lai!"

Nói rồi, hắn bày ra bộ mặt từ bi của một người cha:

"Đạc nhi, đều do cha dùng người không đúng, con có trách cha không?"

Lão gia đưa lưng về phía thiếu gia, tất nhiên hắn không thể tỏ ra bất mãn nên cất giọng lạnh nhạt:

"Sao có thể chứ?

Con biết cha sẽ không bao giờ làm chuyện tàn nhẫn như vậy mà.

Nếu không phải vì kỳ thi sắp đến, con cũng không muốn làm khó cha trên công đường.

Đạc nhi chỉ muốn thi đỗ, phục vụ cho đất nước."

Xem kìa, thật là một đứa con hiếu thảo, những lời này là ta từng chữ từng chữ chuẩn bị cho thiếu gia.

Thiếu gia của ta phải luôn hoàn mỹ, sạch sẽ mà ngồi vững trên đỉnh cao nhân sinh.
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 12


Dưới ánh mắt muốn g.i.ế.c người của huyện lệnh, lão gia chỉ có thể tiếp tục diễn.

"Đạc nhi, chuyện này cũng có lỗi của cha."

Ông ta gần như nghiến răng cắn lợi mà nói.

"Con yên tâm, sau này sẽ không xảy ra chuyện như này nữa."

Một màn phụ tử tình thâm, dù không có mấy người tin tưởng.

Tiếng bàn tán của dân chúng không ngừng vang lên:

"Vậy... chỉ vậy thôi sao?

Công tử nhà họ Việt thật sự tin sao?

E rằng sau này có bị cha hắn bán cũng không biết."

"Ngươi thì hiểu gì chứ?

Ai cũng biết rõ, chỉ là giữ lại chút mặt mũi cho nhau mà thôi.

Nếu không, khi người cha vào tù, tiểu công tử nhà họ Việt sẽ là con của tội nhân, sẽ không còn tư cách tham gia khoa khảo nữa."

Việt Đạc tự tay đỡ phụ thân mình dậy, ghé sát tai hỏi một câu:

"Phụ thân, người có vui không?

Dù chỉ là diễn, người cũng phải cùng ta diễn một lần phụ tử tình thâm.

Diễn thôi mà, người cũng không cần buồn, vì ta cũng cảm thấy ghê tởm."

Ngày công bố kết quả, ta thức dậy rất sớm, nhưng tỉnh lại ta mới biết, ta là người vô lo vô nghĩ duy nhất trong cái viện nhỏ này.

Thì ra ta bị mùi hương Tiêu ma ma thắp nhang cầu phật đánh thức, nhưng bà chỉ dám thắp nhang trong phòng ta, vì sợ thiếu gia thấy sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.

Vừa bước ra khỏi phòng, ta đã thấy thiếu gia ngồi dưới gốc cây trong sân, áo trên vai đã ướt một nửa, ta mới nhớ đến, đêm qua hình như có mưa.

Xem ra, hắn đã không ngủ suốt đêm.

Ta bước tới nhẹ nhàng vỗ vai hắn:

"Thiếu gia, hôm nay không phải là ngày xem bảng vàng sao?

Ta sẽ đi cùng ngài."

Hắn nhìn ta một lúc, rồi nhẹ nhàng lắc đầu:

"Nếu ta đỗ cao, triều đình sẽ có người đến báo tin.

Hơn nữa, ở kinh thành thịnh hành việc bắt rể dưới bảng vàng, nhỡ ta bị người khác cướp đi thì sao?"

Ta cười tươi trấn an hắn, còn nói đùa rằng:

"Nếu thật sự bị người ta bắt đi bái đường, thì thiếu gia cứ nhập gia thôi, khỏi phải chịu đựng nhà họ Việt nữa."

Thiếu gia vốn tính tình ôn hòa cũng cười:

"Không uổng công ta ngày đêm dạy ngươi đọc sách, tài nói nhảm của ngươi thật sự đã tiến bộ không ít."

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía phòng của ta và Tiêu ma ma:

"Vì ba chúng ta, vì mẫu thân, ta nhất định sẽ thi đỗ. Linh Đang, ta..."

Việt Đạc chưa nói hết câu, thì bị tiếng pháo bất ngờ cắt ngang.

Tiếng trống chiêng càng lúc càng gần, ngay cả tiếng gõ cửa báo tin cũng rộn ràng.

Quả nhiên, thiếu gia không phụ kỳ vọng, đỗ đầu kỳ thi hương, trở thành giải nguyên, từ nay đã là người nhận bổng lộc của triều đình.

Dù hiện tại chưa có chức quan để bổ nhiệm, nhưng cũng có một khoản tiền thưởng rất hậu hĩnh.

Ta nghĩ rằng thiếu gia sẽ dùng số tiền đó để đổi một căn nhà tốt hơn, hoặc mua bộ tứ bảo mà hắn đã nhắm trúng từ lâu.

Hoặc giống như ta, sẽ ra ngoài ăn một bữa thỏa thích!

Nhưng việc đầu tiên hắn làm là vào phủ nha, chuộc lại khế ước bán thân của ta và Tiêu ma ma, xóa bỏ thân phận nô lệ của chúng ta.

Tiêu ma ma cầm tờ giấy có dấu ấn của quan phủ mà nước mắt chảy dài.

Bà trung thành với chủ không phải là vì cam chịu số phận.

Hiện giờ là thật lòng vui mừng cho bản thân, và càng vui hơn vì lòng tốt của thiếu gia.

Thiếu gia lúc đó đã quỳ xuống trước mặt bà.

"Việt Đạc từ nhỏ đã mất mẹ, may mắn có ma ma không rời không bỏ tận tình chăm sóc bao năm.

Đạc nhi nguyện nhận ma ma làm trưởng bối, phụng dưỡng suốt đời."
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 13


Tiêu ma ma khóc càng lớn hơn, bà lắp bắp kéo tay ta, hỏi đi hỏi lại:

"Ta có được không?

Ta có được không?..."

Ta cười, lau nước mắt.

"Thiếu gia còn đang quỳ ở kia, bà thương thiếu gia như thế, còn không mau nhận đi?

Nếu quỳ hỏng chân, bà không đau lòng sao?"

Có gì mà không được chứ?

Thiếu gia chịu khổ chúng ta cùng chịu.

Bây giờ thiếu gia phát đạt, tất nhiên phải luận công ban thưởng.

Nếu thiếu gia nhận ta làm em gái nuôi, ta sau này chẳng phải cũng là nửa tiểu thư nhà quan rồi sao?

Nghĩ lại thật hoàn hảo, tiểu Linh Đang làm em gái của đại Linh Đang, không phải rất hợp lý sao?

Nhưng đến lượt ta đợi ban thưởng thiếu gia lại ấp úng.

"Linh Đang, xin ngươi hãy chờ ta thêm một thời gian nữa…"

Nghe như vẽ bánh nhưng ta lại thấy ngọt ngào, vì thiếu gia đã đưa hết số tiền còn lại cho ta.

Tiêu ma ma có con cháu nương tựa, ta có tiền tiêu.

Thiếu gia thật là người công bằng, chúng ta đều rất hài lòng.

Từ hôm đó, Việt Đạc không cho phép chúng ta gọi hắn là thiếu gia nữa, Tiêu ma ma phải luyện tập rất nhiều ngày mới có thể hoàn toàn thay đổi cách gọi.

Sau khi Việt Đạc đỗ giải nguyên, những người ở Việt phủ bắt đầu nảy sinh ý đồ, gửi lời mời và cho người đến đón muốn chúng ta quay về.

Ta cầm chổi quét mạnh vào đám người đó, miệng chửi hết những lời th* t*c mà ta có thể nghĩ ra, đuổi hết bọn họ đi.

Ta chỉ tiếc rằng những năm qua đọc sách đến ngu cả đầu, không thể chửi thêm nhiều lời th* t*c hơn nữa.

Châm biếm thay, Việt lão gia chịu nhịn đội "mũ xanh" này không phải vì sợ quyền thế của Việt Đạc khi đỗ cử nhân, mà vì con trai của Ngụy phu nhân đã đến tuổi đi học.

Ông ta đang nhẫn nhục chịu đựng để mở đường cho "con trai ruột" của mình.

"Thì ra ông ấy cũng có lòng thương con, chỉ là không dành cho ta."

Lúc Việt Đạc nói câu này không phải là đang đau lòng, mà nhiều hơn là nhẹ nhõm.

Dù sao cũng không có, ai có thời gian để lãng phí tình cảm vào những điều không đáng.

Việt Đạc sắp xếp lại suy nghĩ, viết thành sách lược, hy vọng có thể trình lên thiên tử.

Bản tấu này qua nhiều cấp bậc, cuối cùng đến tay hoàng đế.

Hoàng thượng rất khen ngợi, vừa thăng chức vừa ban thưởng.

Nhưng tất cả những lợi ích đó không rơi vào tay Việt Đạc.

Thì ra bản tấu đó thực sự được gửi lên, nhưng tên người đề cuối lại là thế tử của Thuần Quốc công, không liên quan gì đến Việt Đạc.

Dù là lúc bị đuổi ra khỏi nhà, Việt Đạc cũng chưa bao giờ tức giận đến vậy.

Không chỉ vì công lao bị người khác nhận vơ, mà còn vì những âm mưu đối với "Tu Văn Duệ" trước kia, chính phủ Thuần Quốc công là thủ phạm chính.

Hại mẹ rồi lại muốn hại con, Thuần Quốc công thật sự bắt cả nhà người ta ra mà vặt lông.

Căm mới hận cũ khiến Việt Đạc mất đi lý trí, ngây thơ tự mình đi tố cáo, nhưng tất cả đều rơi vào khoảng không vô vọng.

Huyện lệnh khi đó đã mời Việt Đạc đến nhà, hiếm khi thổ lộ tâm tư.

Ông thẳng thắn nói rằng gia đình Thuần Quốc công quyền thế, mua quan bán chức bao năm vẫn yên ổn, Việt Đạc chỉ là một cử nhân nhỏ nhoi, không thể làm lay chuyển chút nào.

Khi đứng trước công đường, Việt Đạc đã thành công chống lại quyền lực tưởng như không thể vượt qua của người cha.

Nhưng đến hôm nay hắn mới hiểu, tất cả dũng khí và sự kiên trì của hắn đối với tầng lớp quyền thế thật sự không đáng kể chút nào.
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 14


Việt Đạc trở về với tâm trạng rã rời, tự mình lẩm bẩm:

"Không nên như thế, nếu ngày xưa mẹ ta thành công trong việc cải cách, pháp luật có thể kiềm chế quyền lực của những kẻ quyền quý, thì tuyệt đối sẽ không phải như bây giờ.

Mẹ ta đã thất bại, bây giờ ta cũng vậy…"

Ta cứng rắn đổ cả chén trà lên đầu hắn:

"Ngươi bây giờ như thế này thì có ích gì?

Phải lấy lại tinh thần, từng bước từng bước đi đến vị trí của Văn phu nhân ngày xưa, hoàn thành những gì bà chưa hoàn thành.

Năm sau còn có kỳ thi xuân, còn có thi đình.

Ngươi càng tiến xa, sẽ càng đến gần bọn họ, sẽ có ngày gần đến mức ngươi chỉ cần với tay là có thể kéo họ xuống được!"

Những ngày sau đó, vai trò của chúng ta hoàn toàn đảo ngược, ta trở thành người hàng ngày giục Việt Đạc học hành.

Hắn không ngủ nghỉ, ta cũng không ngủ nghỉ mà ở bên hắn.

Kỳ thi xuân sắp đến, Việt Đạc chính thức vào cống viện học tập để chuẩn bị.

Khi trở về, hắn vui vẻ kể về một học sinh khác mà hắn quen ở cống viện, tên là Phong công tử.

Các thí sinh khác đều kiêng dè hắn vì hắn đã đắc tội với phủ Quốc công nên đều tránh xa hắn.

Những ngày này, chỉ có Phong công tử là người duy nhất kết bạn với Việt Đạc.

Việt Đạc có đánh giá rất mâu thuẫn về Phong công tử này, có lúc hắn cảm thấy Phong công tử là người tài năng xuất chúng, sinh ra để trị quốc an bang.

Nhưng có lúc lại cho rằng người bạn đồng học này có gì đó không bình thường.

Khi Phong công tử được Việt Đạc mời về nhà chơi, ta cũng gặp mặt hắn.

Từ lời nói đến cử chỉ đều cho thấy hắn hẳn là xuất thân từ gia đình thế gia.

Chỉ có hành vi là hơi kỳ lạ, mắt hắn nhìn qua lại giữa ta và thiếu gia mà miệng cười không ngớt, không biết là vui cái quỷ gì.

Phong công tử này quả thực là khiến người ta không thể hiểu nổi.

Cho đến khi Việt Đạc trở về lần nữa, biểu cảm trên mặt rất nghiêm trọng, sắc mặt trở nên tái mét.

Việt Đạc luôn nghiêm nghị chín chắn, đây là lần đầu ta thấy hắn thất thố như vậy.

Việt Đạc đóng chặt cửa phòng lại, rồi mới bắt đầu nói cho ta nghe.

Hắn và Phong công tử đã kết bạn nhiều ngày, tính cách khá hợp nhau, hôm nay liền đề nghị kết nghĩa huynh đệ.

Phong công tử là nghĩa huynh.

Lúc này hắn thần bí nói muốn tặng Việt Đạc một món quà lớn.

Phong công tử hẹn gặp Việt Đạc vào canh ba giờ Thìn ngày mai tại Thập Lý Đình, đến lúc đó sẽ có đề thi năm nay.

Chúng ta đều nghi ngờ đây là bẫy của phủ Thuần Quốc công.

Dù sao thì trước kia đã có chút ân oán, có lẽ họ đang chờ Việt Đạc rơi vào bẫy.

Nhưng dù chuyện này là thật hay giả, thì việc lộ đề thi cũng không phải là chuyện nhỏ.

Điều này liên quan đến sự công bằng của hàng vạn sĩ tử, cũng liên quan đến tương lai của một quốc gia.

Ta và Việt Đạc nhìn nhau, kiên định với suy nghĩ trong lòng.
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 15


Ngày hôm sau, hắn theo đúng giờ đã hẹn đi ra ngoài, còn ta đi báo quan, dẫn đường cho quan sai mai phục ngoài Thập Lý Đình, chờ khi Phong công tử lấy phong thư ra liền bắt ngay tại chỗ.

Khi bị áp giải đi, Phong công tử vẫn còn không thể tin được, dường như việc bị Việt Đạc bán đứng còn khó chấp nhận hơn việc phải vào tù.

"Ta thật không hiểu, vì sao ngươi lại đi tố cáo ta, Việt Đạc?

Ta thậm chí còn không đòi ngươi một đồng nào.

Ngươi có hiểu thế nào là huynh đệ không?

Ngươi có biết thế nào là nghĩa khí không?

Ngươi hiểu không?

Ngươi có khí tiết thì không nhận lời là được, sao lại đi tố cáo ta!

Đây là việc mà người có thể làm ra sao?"

Việt Đạc cúi đầu không nói, ta biết trong lòng hắn thực sự cảm thấy rất day dứt.

Hắn thực sự ngưỡng mộ tài năng của đối phương.

Nếu Phong công tử không làm ra chuyện hồ đồ này, tương lai nhất định sẽ rất sáng lạn.

Cảm giác tiếc nuối này không kéo dài bao lâu đã nhanh chóng chuyển thành giận dữ.

Vì ngay sau khi bị giam, Phong công tử đã biến mất, từ tri phủ đến nha dịch, ai nấy đều không hé nửa lời.

Điều này càng làm chúng ta tin tưởng đây là thủ đoạn của phủ Thuần Quốc công.

May mà Việt Đạc không mắc bẫy.

Hắn bị cuốn vào chuyện này nhưng nhờ việc tố cáo có công, nên không bị liên lụy, vẫn có thể tham gia dự thi hội.

Ta hiểu rõ tài năng của Việt Đạc, nên thực sự hy vọng hắn sẽ đỗ cao.

Nhưng đáng tiếc, không biết vì sao mà Việt Đạc lại đỗ ở vị trí cuối cùng của cống sinh để vào thi đình.

Nếu việc này có sự can thiệp của phủ Quốc công, thì hắn chắc chắn sẽ thi trượt, chứ không có khả năng tiếp tục đi thi.

Nhưng nếu họ không động tay, Việt Đạc sẽ không thể là người xếp chót!

Những thắc mắc của chúng ta cuối cùng cũng được giải đáp trong kỳ thi đình.

Sau này, Việt Đạc đã nói với ta, vị cửu ngũ chí tôn trên Kim Loan Điện kia, chính là người đã kết nghĩa kim lan với hắn, rồi bị hắn tống vào ngục, Phong công tử.

Hoàng thượng đích thân phong cho Việt Đạc làm trạng nguyên, ánh mắt nhìn hắn vừa hài lòng vừa có chút hận thù.

"Trạng nguyên lang là thiên tài mà lại xếp vị trí cuối cùng, cảm giác không dễ chịu phải không?

Trẫm thử lòng biết bao sĩ tử, chỉ có khanh là dám tống trẫm vào ngục!"

---

Khi "Phong công tử" lần thứ hai đến thăm tiểu viện của chúng ta, ngài ấy liền tỏ vẻ chán ghét.

"Lần trước đến không cảm thấy gì, nay nhìn lại nơi tồi tàn này, thật không xứng với thân phận trạng nguyên.

Nhưng nghe nói Việt phủ ở kinh thành giàu có số một số hai, nên trẫm sẽ không cấp thêm phủ đệ cho khanh."

Lời nói này rất khéo léo, nhưng ta hiểu ngay.

Hoàng thượng đang chống lưng cho Việt Đạc, muốn hắn trở về một cách vinh quang.

Ngầm thừa nhận Việt phủ sau này sẽ là của Việt Đạc.

Ngay cả Việt lão gia cũng không thể thể hiện uy quyền trước mặt hắn.

Vì hoàng thượng lần này đến với tư cách là "nghĩa huynh", nên ta mạnh dạn rót cho ngài ấy một chén rượu, hỏi:

"Chuyện lần trước, Linh Đang thay mặt thiếu gia xin lỗi công tử, công tử là người rộng lượng, hôm nay đến đây làm khách, chắc là đã nguôi giận rồi phải không?"

Hoàng thượng uống rượu của ta, nhưng miệng vẫn không chịu buông tha.

"Nha đầu nhà ngươi, đừng nghĩ rằng chỉ vài câu là có thể thoát tội, chuyện này chắc hẳn có phần của ngươi, đúng không?"
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 16


Nói không có thì chắc chẳng ai tin.

Người đi bắt ngài là ta dẫn đường mà.

Những lời này ta đương nhiên không thể nói ra, nên liền tìm cách chuyển đề tài.

"Công tử đừng hù dọa ta, nếu không phải ngài độ lượng, thì sao lại chọn thiếu gia của ta làm trạng nguyên chứ?"

Ta vô tình hỏi đúng điểm mấu chốt, lần này ngài ấy không tự xưng là Phong công tử nữa.

"Trẫm nhìn trúng hắn ở chỗ không biết thức thời, những kẻ gọi là linh hoạt thức thời kia chẳng qua chỉ là vì tư lợi mà thôi.

Trẫm thử lòng biết bao nhiêu sĩ tử trong cống viện, không phải là không ai từ chối, nhưng không có ai dám làm như hắn."

Những người đó hoặc sợ bị nghi ngờ, hoặc e ngại quyền lực phía sau, nên không dám đối đầu.

Chỉ có Việt Đạc dám liều mạng tiến lên, mà hoàng thượng hiện tại đang cần một người như thế.

Hiện nay quyền thần lộng hành, hoàng thượng không thể ngồi yên.

Người của thế gia không dùng được, tất nhiên phải bồi dưỡng người của mình.

Hoàng thượng quay sang Việt Đạc:

“Hiền đệ, ngươi cảm thấy phủ Thuần Quốc công như thế nào?”

Việt Đạc không trả lời trực tiếp câu hỏi, chỉ đưa ra một nhận xét chung chung khách quan.

“Trăm năm thế gia, công lao hiển hách, phú quý không thể nói.”

Ta cũng không ngốc, biết là bọn họ đang bàn chính sự, nên lặng lẽ rút lui, trước mặt hoàng thượng ta không nên thể hiện quá nhiều.

Lỡ như người ta có điều gì không muốn ta nghe thấy thì sao?

Dù sao Việt Đạc cũng sẽ không giấu giếm ta điều gì, nếu thật sự có chuyện, hắn sẽ nói riêng với ta.

Nhưng khi thấy không lấy được câu trả lời mong muốn từ Việt Đạc, hoàng thượng lại quay sang hỏi ta:

“Linh Đang, ngươi nói xem?”

Câu hỏi này là ngầm cho phép ta ở lại, có vẻ cũng không muốn giấu ta.

Ngài đã rộng rãi như vậy thì ta tự nhiên cũng thẳng thắn.

“Kẻ cắp, kẻ lừa đảo, kẻ bôi nhọ.”

Ta không dám trực tiếp nhắc đến những việc xấu xa mà phủ Quốc công làm trong quan trường, chỉ mắng những gì ta biết: ăn cắp bài văn của thiếu gia, lừa gạt hoàng thượng, còn bôi nhọ Văn phu nhân!

Hoàng thượng hài lòng gật đầu:

“Hiền đệ, nha đầu này so với ngươi còn thành thật hơn.

Phủ Thuần Quốc công ăn cắp sách lược, lấy bài văn của ngươi làm của hắn.

Ngươi chịu oan ức lớn như vậy, lại không hề tố cáo với ta, rõ ràng trong lòng không có người huynh trưởng này.”

Đã nói đến vậy rồi, thiếu gia còn không mở lòng thì thật sự không đủ chân thành.

Việt Đạc quỳ xuống, trịnh trọng nói:

“Thần chịu oan ức không đáng nói, nhưng xin bệ hạ minh oan cho mẫu thân của thần, trả lại công lý cho bà.”

Việt Đạc kể lại toàn bộ chuyện của Văn phu nhân năm xưa, cầu xin hoàng thượng đứng ra đòi lại công đạo cho mẹ mình.

Thực ra cái c.h.ế.t của Văn phu nhân năm đó không thể hoàn toàn đổ lỗi cho phủ Thuần Quốc công.

Người hại c.h.ế.t bà là hoàn cảnh, là những lời đồn đại, là hôn nhân mù quáng, là sự ngột ngạt không thể đạt được thành tựu vì giới tính, là quy chuẩn xã hội khắt khe.

Việt Đạc nhắm mũi nhọn vào phủ Quốc công không chỉ để bày tỏ lập trường đối địch, mà còn dâng lên một điểm yếu của mình cho hoàng thượng, thể hiện lòng trung thành.

Văn phu nhân nữ giả nam trang vào quan trường, là tội khi quân.

Vậy Việt Đạc là con của tội nhân, nếu sau này hắn không trung thành với hoàng thượng, hoàng thượng có thể cách chức hắn bất cứ lúc nào.

Có cùng mục tiêu, lại có thể kiểm soát bất cứ lúc nào, dùng như vậy mới yên tâm.

Hoàng thượng rất hài lòng với tấm lòng thành của Việt Đạc, ngay lập tức hứa hẹn.

“Việt ái khanh hãy phò tá thật tốt, đợi đến ngày thích hợp.

Khi thời cơ đến, trẫm không chỉ rửa oan cho mẹ ngươi, mà còn phục hồi chức quan của bà, để thiên hạ biết rằng bà là nữ quan đầu tiên trong lịch sử!”

Khi nào là thời điểm thích hợp?

Tất nhiên là khi phủ Thuần Quốc công sụp đổ…
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 17


Ta, Việt Đạc và Tiêu ma ma cuối cùng lại đứng trước cửa Việt gia.

Bốn năm trước, chúng ta bị đuổi ra ngoài như chó nhà có tang, nhưng bây giờ, không ai có thể quyết định được sự ra đi của chúng ta nữa.

Việt Đạc mang theo danh nghĩa của hoàng thượng, “mời” Việt lão gia ra khỏi chủ viện, cha hắn không dám nói một lời.

Chỉ tiếc là, mấy vị đại nhân ở Đô Sát viện dường như đặc biệt quan tâm đến Việt Đạc.

Nếu không vì sợ bị Đô Sát viện tố cáo, có lẽ nên đuổi bọn họ đến trang viên để thư giãn gân cốt.

Sau khi vào chủ viện, đại nha hoàn cũ của Việt Đạc, Xuân Vũ, liền bước tới, vẫn giữ thái độ như xưa, ra vẻ chỉ dạy ta.

“Linh Đang muội muội, từ nay về sau chúng ta sẽ cùng quản lý trong phòng này.

Ngươi hầu hạ thiếu gia chưa lâu, có gì không hiểu cứ hỏi ta.

Trước đây chưa có ai dạy ngươi quy củ, nha hoàn trong phòng thiếu gia đều có tên bắt đầu bằng chữ Xuân, ngươi theo lệ của ta, đổi tên thành Xuân Linh đi.”

Ta nhìn nàng ta thao thao bất tuyệt dạy dỗ định đoạt, nghe mà ngơ ngẩn.

Cảm thấy vô cùng may mắn khi đã rời đi cùng Việt Đạc, quả thật là vật hợp theo loài.

Trong phủ này, từ lão gia đến nha hoàn đều tự cho mình là đúng.

Không chỉ muốn đòi lại vị trí đại nha hoàn, mà còn muốn áp chế ta sao?

Khi ăn bánh ngươi không mở miệng, khi ăn thịt ngươi lại muốn hưởng, mơ tưởng!

Bây giờ ta đã được giải phóng khỏi thân phận nô tỳ, không còn là nha hoàn của Việt Đạc.

Thực ra, ta là chủ nợ của hắn, hắn đã hứa sẽ lo cho ta được ăn kẹo cả đời, nếu không ta cũng chẳng theo hắn về.

Xuân Vũ thấy ta không nói gì, tưởng rằng ta đã ngầm đồng ý, rất hài lòng với sự khéo léo của mình, lại nói.

“Thiếu gia đã đỗ trạng nguyên, đã khác xa khi xưa.

Bây giờ người trong phòng cũng nhiều, mọi việc phải có quy củ, sau này có gì ngươi cứ nói với ta trước, ta sẽ báo lại cho thiếu gia.”

Ta vừa định mở miệng, Tiêu ma ma đã như gà mẹ che chở gà con chắn trước mặt ta, mở miệng mắng.

“Ta tưởng là ai, hóa ra là ngươi!

Trước đây ta đã thấy ngươi không an phận.

Gắn lên đầu mấy cái lông chim mà đã muốn vào núi làm phượng hoàng rồi sao?

Phì, cũng không sợ bị ngứa à!”

Quả nhiên, mắng chửi phải dựa vào kinh nghiệm sống, trình độ mắng chửi của Tiêu ma ma, ta còn phải học hỏi nhiều.

Việt Đạc đúng lúc bước vào , Xuân Vũ như thấy cứu tinh, nước mắt nước mũi nói chảy là chảy được ngay.

“Thiếu gia, những năm qua ngài sống thế nào? Nô tỳ không ngày nào không nhớ mong ngài, chỉ là…”

Việt Đạc làm như không nghe thấy mà đi thẳng đến trước mặt ta.

“Ngươi có thích căn phòng này không? Gọi người thay hết đồ trang trí và đồ dùng, sửa sang lại cho tốt.

Hai phòng ở phía đông vẫn để sách của mẫu thân, ngươi rảnh thì vào đọc.

Ta dạo này bận rộn, không quan tâm ngươi được, nhưng không được lười biếng, sau này ta sẽ kiểm tra ngươi.”

Trước khi về, Việt Đạc đã nói với ta, phòng này trước khi bị Ngụy thị chiếm là nơi ở của Văn phu nhân, bây giờ để ta dùng.

Hắn muốn ta phải chăm chỉ học hành, lấy Văn phu nhân làm gương, không được phụ lòng bà để lại báu vật này.

Việt Đạc nhìn thoáng qua, tiếp tục nói.

“Còn người ngươi không thích, không cần giữ lại, làm việc ngoài sân cũng là việc tốt.”

Xuân Vũ đến tận lúc bị kéo ra ngoài vẫn còn la hét, nói ta dụ dỗ chủ tử, mượn ân mà đòi báo đáp.

Chẳng qua là dựa vào ân tình giúp thiếu gia thượng vị, sớm muộn gì cũng không có kết cục tốt.

Thế nào gọi là mượn ân báo đáp?

Đây là đồng cam cộng khổ.

Ta không thấy có gì không đúng.

Việt Đạc vui vẻ cho, ta nhận.

Đáng chịu khổ thì chịu khổ, đáng hưởng phúc thì hưởng phúc, có gì không xứng chứ?

Đây là những gì ta xứng đáng nhận được!
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 18


Ta và Việt Đạc ở cùng một viện, một nam một bắc, khoảng cách không xa, nhưng gần đây ta cũng không gặp hắn nhiều, hắn lúc nào cũng bận rộn.

Ba người đứng đầu trong kỳ thi, bảng nhãn và thám hoa đều vào Hàn Lâm Viện, chỉ có Việt Đạc vào Bộ Hình, dựa vào sự tín nhiệm của hoàng thượng, làm việc quyết đoán, hiệu quả rõ ràng.

Khi lưỡi d.a.o này c.h.é.m vào tay chân của phủ Thuần Quốc công, cuối cùng cũng có động tĩnh.

Phủ Thuần Quốc công dù sao cũng là thế gia, tuy trong lòng không biết xấu hổ, nhưng bề ngoài lại rất biết giữ lễ.

Đại quản gia của phủ Thuần Quốc công đích thân đến tận cửa, vừa xin lỗi vừa lôi kéo, còn kèm theo một khoản tiền không nhỏ.

Nhưng nếu so ra, thủ đoạn này so với Phong công tử thì còn quá non nớt.

Là hoàng đế, ngài ấy lại có thể hạ mình ngồi trong tiểu viện tồi tàn cùng nâng chén luận tình huynh đệ.

So ra mà nói, phủ Thuần Quốc công lại chỉ cử một quản gia đến xin lỗi, muốn coi thường ai chứ?

Nếu ta là Việt Đạc, ta cũng vui lòng dốc sức vì hoàng thượng.

Nhưng ta không ngờ, việc dốc sức không chỉ là lời nói, nó thực sự có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Chuyện xảy ra sau khi Việt Đạc kiên quyết từ chối lời mời của phủ Thuần Quốc công.

Trong một đêm không lễ không tết, kinh thành lại có người thả đèn Khổng Minh, thật tình cờ, ngọn lửa lại rơi trúng vào Việt phủ nhà ta.

Càng trùng hợp hơn, nó rơi ngay vào chủ viện nơi Việt Đạc ở.

May mắn được phát hiện kịp thời, ta là người chạy đến đầu tiên.

Nhưng giữa đường lại quay trở lại, lao vào một trong những phòng chứa sách.

Dù lửa chưa lan đến đây, trong phòng chỉ có khói, nhưng nếu không dập tắt kịp thời, cả phòng sách sẽ bị thiêu rụi.

Những thứ khác có thể bỏ mặc, nhưng có một cuốn sách do Văn phu nhân đích thân viết, chứa đựng tâm huyết nửa đời của bà, ta còn chưa kịp học hết.

Chưa kịp lao vào trong thì ta đã bị một bàn tay kéo lại.

Là Việt Đạc chạy đến ôm chặt lấy ta.

“Đừng ngốc nghếch, ta không cần sách, ta chỉ cần người.”

Trong khoảnh khắc hắn ôm ta, nhịp tim đập nhanh hơn, cũng không biết là của ta hay của hắn.

Việc dập lửa diễn ra rất nhanh, chỉ có nửa phòng sách bị hư hại.

Vấn đề không lớn, vì phần lớn nội dung trong đó đã nằm trong đầu ta.

Khi ta đang cố nhớ và chép lại những cuốn sách đó, Việt Đạc đã tìm ra thủ phạm của vụ phóng hỏa này.

Đèn Khổng Minh chỉ là để che mắt, thực ra là do Việt lão gia và phủ Quốc công hợp tác, sai Xuân Vũ phóng hỏa.

Việt Đạc tìm người bán Xuân Vũ đi, ngay lập tức quay lại Bộ Hình lập án, muốn tố cáo cha mình mưu sát mệnh quan triều đình.

Ta ngăn hắn lại, không nói đến chứng cứ, vụ việc này cuối cùng cũng không có thương vong, lại còn có tình phụ tử, hình phạt cũng chẳng đáng gì.
 
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ Đỗ
Chương 19


Ngược lại, nếu Việt Đạc lộ ra chuyện gia đình không yên ổn, cha hắn còn muốn ra tay g.i.ế.c hắn, ảnh hưởng tiêu cực sẽ rất lớn.

Chưa kể, Đô Sát viện còn có một vị Hứa đại nhân, người mà mỗi lần Việt Đạc bước thêm một bước thăng quan tấn tước đều sẽ mắng vài câu.

Việt Đạc quá coi trọng công bằng chính nghĩa, nhưng lại thiếu sự linh hoạt và thủ đoạn. Nhưng không sao, ta có đủ linh hoạt và thủ đoạn!

Dưới sự chỉ đạo của ta, Việt Đạc vào cung xin hoàng thượng một ân điển, cầu xin cho cha hắn một chức quan ngoại vi.

Chức quan không lớn, chỉ là một chức chủ bạ cửu phẩm, thậm chí không đủ tiêu chuẩn ngoài rìa.

Lại còn được bổ nhiệm ở một nơi xa xôi, gần biên giới.

Việt Đạc còn đặc biệt xin hoàng thượng ban cho cha mình một con ngựa tốt, vì cha hắn chịu không nổi cảnh xe ngựa xóc nảy.

Hoàng thượng hiểu ý, ban cho hắn một con ngựa “tốt” năm nay đã 41 tuổi, tuổi tác đủ để làm huynh đệ với Việt lão gia.

Đừng nói đến cưỡi, dắt đi bộ cũng mệt.

Hoàng thượng còn đặc biệt dặn dò, không câu nệ thời gian nhậm chức, đi đường không cần gấp.

Biết ngươi không nỡ rời xa thê nhi, trẫm cũng không phải là người khắt khe, tất nhiên cũng sẽ cho phép ngươi mang theo gia quyến.

Người thông minh sẽ hiểu rằng: cầu quan ngoại vi.

Thực tế là lưu đày cha ruột.

Trong khi cầu quan cho cha, Việt Đạc cũng nhận lệnh của hoàng thượng, đi điều tra một vụ án ở Giang Bắc.

Quê hương của Thuần Quốc công nằm ở Giang Bắc, gần như bảy phần “giao dịch” của phủ Quốc công đều ở đó.

Thực ra ban đầu cũng không cần gấp rút như vậy, nhưng sau vụ phóng hỏa, Việt Đạc không thể chờ đợi được nữa.

Rời khỏi kinh thành cũng nhằm phân tán sự chú ý của phủ Thuần Quốc công, chỉ cần hắn đi, ta và Tiêu ma ma sẽ an toàn hơn.

Trước khi lên đường, Việt Đạc đến phòng ta, đưa cho ta một cái hộp.

Bên trong là toàn bộ gia sản của hắn, bao gồm cả con dấu riêng.

“Linh Đang, nếu lần này ta không trở về, thì đây sẽ là di vật của ta.

Ngươi cầm lấy, cùng Tiêu ma ma sống cho tốt.

Nếu ta có thể trở về, thì đây là sính lễ của ta, ngươi có đồng ý gả cho ta không?”

Lời tỏ tình này của hắn đến sớm hơn ta dự đoán, ta cứ tưởng hắn sẽ đợi đến khi trở về mới nói, xem ra lần này thực sự có nguy hiểm.

Ta suy nghĩ một lát: “Việt Đạc, ta thực sự thích ngươi.

Nhưng ta muốn nói rõ ràng, nếu ngươi muốn ta làm thiếp, thì trước đây không nên cho ta kẹo, lừa ta học chữ.”

Đã nói đến chuyện tình cảm, ta thích thẳng thắn, không muốn để một mối tình bắt đầu mơ hồ, rồi kết thúc trong sự lạc lõng.

“Nếu ta cũng thích ngươi, ta sẽ không mập mờ, rõ ràng có miệng cũng nên nói rõ ràng, càng không vì từng là nha hoàn mà cảm thấy mình không xứng với ngươi.

Vì vậy, nếu ngươi muốn ta làm thiếp, làm trắc, thậm chí là bình thê, ta sẽ không đồng ý.

Ta có thể không ở bên ngươi, nhưng không thể trở thành thê thiếp của ngươi.”
 
Back
Top Bottom