Mùa xuân, năm Vĩnh Dật thứ hai.Khắp hoàng cung chìm trong hơi thở dịu ngọt của mùa mới.
Trời đất trong sáng, gió xuân thoảng qua mang theo hương cỏ non ẩm ướt sương sớm, hòa cùng mùi thơm dìu dịu của đào phai, mận trắng.
Cây cối đua nhau đâm chồi, từng mầm biếc vươn mình hứng lấy nắng vàng ấm áp.
Chim oanh ríu rít trên cành ngọc lan, tiếng hót lanh lảnh hòa cùng tiếng gió lay, tiếng lá xào xạc, tất cả đan xen thành một bản nhạc xuân rộn ràng.
Trong ngự uyển, hoa nở tưng bừng: mẫu đơn đỏ rực, thược dược trắng ngần, hải đường phơn phớt hồng, lớp lớp cánh hoa chen chúc, tựa như thảm gấm trải dài vô tận, khiến lòng người cũng phải ngẩn ngơ.Giữa khung cảnh ấy, Thái hậu an tọa trên ghế tử đàn khảm ngọc.
Dáng bà ung dung mà uy nghiêm, chiếc quạt lông trắng trong tay khẽ phe phẩy theo nhịp thở.
Đôi mắt hiền hòa quét qua cảnh sắc trước mặt, song thần thái bẩm sinh vẫn toát lên khí thế khiến người đối diện chẳng dám lơi lòng.
Ngắm nhìn một hồi, khóe môi bà khẽ nhếch, cất giọng trầm ổn mà thong thả: "Trăm hoa đồng loạt khoe sắc, hương màu hòa hợp, ấy mới thật là thắng cảnh tam xuân."
Lời còn vương trong gió, bà chậm rãi quay đầu, ánh mắt dừng lại nơi Chúc Thanh Dao.
Nắng xuân nghiêng nghiêng rọi xuống gương mặt nàng, làn da mịn màng như ngọc càng nổi bật giữa tà áo lụa mềm, khiến dung nhan thanh lệ thêm phần đoan chính.Chúc Thanh Dao khẽ giật mình trước ánh nhìn uy nghiêm ấy.
Nàng gượng mỉm cười, nhưng trong khóe môi thấp thoáng chút dè chừng.
Nàng biết, Thái hậu đâu chỉ thuận miệng ngâm hoa ngợi cảnh, mà còn ẩn giấu sự dò xét với chính nàng.Nàng nhẹ nhàng khom người, giọng trong trẻo mà mềm mại vang lên: "Nhi thần quả thực cũng cho là vậy.
Hoa nở rộ đồng loạt, hương sắc chan hòa, tựa như muôn dân đồng lòng, ấy mới gọi là cảnh thái bình thịnh thế."
Nói dứt lời, nàng khẽ ngẩng mắt, ánh nhìn lặng lẽ dò xét phản ứng nơi gương mặt bậc trưởng thượng.Thái hậu im lặng một thoáng, nụ cười trên môi dần sâu thêm.
Bà rõ ràng hài lòng, song vẫn mang trong lòng điều nghĩ ngợi.
Bà thong thả cất giọng: "Tiên Huệ, con theo Hoàng đế về cung cũng đã gần nửa năm rồi phải không?"
Chúc Thanh Dao thoáng ngập ngừng, trong đầu nhanh chóng tính nhẩm rồi khẽ đáp: "Dạ...
đã sáu tháng mười ngày ạ."
Thái hậu gật gù, ánh mắt chậm rãi lướt qua thân hình yểu điệu trước mặt, lời nói như nặng thêm một tầng hàm ý: "Thế mà... vẫn chưa có tin vui?"
Má Chúc Thanh Dao thoắt đỏ bừng.
Nàng cúi thấp đầu, giọng lí nhí như gió thoảng: "Dạ... vẫn chưa."
Một tiếng thở dài khẽ bật ra từ môi Thái hậu.
Trong mắt bà ánh lên vẻ tiếc nuối, kèm chút trách móc khó nói thành lời.
Uổng thay cho tuổi trẻ và dung mạo khuynh thành, vậy mà chẳng biết cách giữ lấy lòng Hoàng đế.
Đã nhập cung hơn nửa năm, vậy mà vẫn không chút động tĩnh.Ý nghĩ ấy thoáng qua, càng khiến bà thầm chán nản.
Hoàng đế, có một chính cung đoan trang thế này lại chẳng mấy đoái hoài, ngược lại lại sủng ái một nha đầu thô vụng như Liễu Tương Nghi.
Nghĩ đến đó, nụ cười trong mắt Thái hậu dần tắt lịm.Chúc Thanh Dao im lặng cúi đầu, ánh mắt vô thức dừng lại nơi vòng bụng phẳng lì dưới lớp xiêm gấm.
Một nỗi xót xa dâng lên nghẹn ngào.
Nàng tự nhủ: chuyện ấy đâu phải lỗi tại mình.
Con cái là duyên trời định, có mong cũng chẳng cưỡng cầu được.Hơn nữa, từ trước đến nay, trong cung này cũng từng có bao phi tần được ân sủng ngập tràn mà vẫn không sinh được con.
Huống chi... nàng nào có được sủng ái đến mức ấy.
Nói gì đến việc khai chi tán diệp chứ.Thái hậu lặng lẽ nhìn Chúc Thanh Dao một hồi lâu, ánh mắt vốn nghiêm nghị dần nhu hòa, song khóe môi vẫn thoáng vương chút thở than.
Bà khép quạt, giọng ôn tồn nhưng mang theo uy nghi khiến kẻ khác chẳng dám khinh suất: "Thôi, con về nghỉ đi.
Giữ gìn tinh thần cho tốt, đừng để tâm tư nặng nề.
Việc con cái, vốn là duyên trời định, gấp gáp cũng vô ích mà thôi."
Chúc Thanh Dao nghe vậy, vội cúi người hành lễ, giọng nhỏ nhẹ như gió thoảng: "Nhi thần tuân chỉ.
Đa tạ mẫu hậu quan tâm."
Nói rồi, nàng chậm rãi lui gót.
Tà váy lụa mỏng khẽ lướt trên nền đá hoa cương, in thành những dải sóng lăn tăn, dáng vẻ đoan trang mà lặng lẽ.
Khi bóng nàng khuất dần sau dãy hành lang quanh co, hương hoa đào trên tay áo vẫn phảng phất, như còn sót lại chút dư âm của tuổi xuân.Trong điện dần yên tĩnh trở lại.
Chỉ còn tiếng quạt lông khẽ phe phẩy, hòa cùng tiếng gió ngoài vườn, càng khiến gian Từ Ninh cung thêm phần tĩnh lặng.
Thái hậu chậm rãi đặt chiếc quạt xuống bàn, ánh mắt thoáng hiện vẻ trầm ngâm, nơi khóe mắt hiện lên những nếp nhăn như in dấu tháng năm.
Bà khẽ gõ nhẹ tay lên tay vịn ghế, giọng thong thả nhưng kiên quyết: "Người đâu."
Lã ma ma thân cận lập tức bước ra, cúi đầu: "Nô tỳ có mặt."
Thái hậu hơi híp mắt, ánh nhìn sâu thẳm, bình thản phân phó:
"Tối nay, mời Hoàng đế đến gặp ai gia.
Nói rằng, ai gia có việc muốn hỏi."
"Tuân mệnh." – Lã ma ma cúi thấp đầu, vội vàng lui xuống, chẳng dám chậm trễ.Thái hậu khẽ thở dài.
Nếu Chúc Thanh Dao và Hoàng đế đều cứ chờ đối phương mở lời, e rằng mối nhân duyên này chỉ càng thêm lạnh nhạt.
Bà đã sống gần hết một đời, há lại để cảnh tượng ấy kéo dài thêm?
Bà không tin, Hoàng đế có thể từ chối lời mời của mình.Chiều muộn, ánh tà dương dần rơi xuống, nhuộm đỏ những bức tường son cao vợi trong cung, từng dải sáng kéo dài như lửa cháy, như máu loang.
Tiếng trống chiều ngân lên trầm vang, báo hiệu giờ cơm tối đã đến.Trong Vinh Thọ cung, đèn lồng thắp sáng rực, ánh lửa vàng dịu trải khắp nền ngọc, soi rõ bóng hình uy nghi của Thái hậu.
Bàn tiệc đã bày sẵn, giản đơn nhưng tinh tế, chỉ dăm ba món chay thanh đạm, thêm đôi phần canh bổ, đều là thức bà vẫn dùng hàng ngày.Tiếng bước chân trầm ổn vang lên từ ngoài điện, tiếp đó là giọng thái giám cao giọng xướng: "Hoàng thượng giá đáo—!"
Rèm châu lay động, Hoàng đế khoác thường bào tối sắc, dáng người cao lớn, đường hoàng bước vào.
Bóng dáng hắn vừa xuất hiện, khí thế đã tự nhiên lan tỏa, áp chế toàn bộ gian điện.
Hoàng đế cúi người hành lễ: "Hoàng nhi tham kiến Thái mẫu."
Thái hậu khẽ gật đầu, môi điểm một nụ cười hiền hòa nhưng vẫn ẩn uy: "Miễn lễ.
Con đến vừa kịp, cùng ai gia dùng cơm."
Hoàng đế tiến lại ngồi bên, ánh sáng đèn hắt lên gương mặt tuấn tú, lộ ra đôi phần mệt mỏi sau một ngày lâm triều, song trong khóe mắt vẫn còn ánh nhìn trầm tĩnh.
Hắn khẽ cười, cất giọng trầm ấm: "Đã lâu rồi nhi thần chưa được cùng mẫu hậu dùng bữa, hôm nay quả thực là phúc may."
Thái hậu chậm rãi phe phẩy quạt, ánh mắt thoáng nhìn bàn thức ăn, rồi thong thả cất lời: "Hoàng gia việc nước nặng nhọc, ai gia vốn chẳng nỡ giữ con lâu.
Nhưng hôm nay, có một đôi điều, muốn nhân lúc bữa cơm mà hỏi."
Hoàng đế mỉm cười, nâng chén trà nhấp một ngụm, giọng thản nhiên: "Xin mẫu hậu cứ chỉ dạy."
Không khí thoạt nhìn yên hòa, nhưng trong ánh mắt Thái hậu vẫn ánh lên tầng tầng suy tư, như mạch nước ngầm chờ phút dâng trào.Bà gắp một miếng đậu hũ, đặt vào bát của Hoàng đế, chậm rãi nói: "Việc triều chính trăm mối, ai gia đều hiểu.
Nhưng việc tông miếu, quyết chẳng thể lơ là.
Hôm nay ai gia có chuyện cùng Hoàng hậu, thấy con bé đoan trang, hiểu lễ, chỉ tiếc...
đã nửa năm rồi mà vẫn chưa có lấy tin mừng."
Đũa trong tay Hoàng đế thoáng dừng, mày hơi chau lại.
Hắn đặt bát xuống, giọng bình thản: "Chuyện con cái, há có thể miễn cưỡng?
Trẫm đã có ba hoàng tử, hai công chúa, chẳng tính là ít.
Vả lại, Hoàng hậu còn trẻ, mẫu hậu cần gì phải gấp gáp?"
Thái hậu nghe vậy, đôi mày khẽ cau, giọng trở nên nghiêm nghị: "Không thể coi nhẹ.
Một khi đã đăng cơ, việc nối dõi chính thống há chẳng là trọng?
Thiên hạ đều nhìn vào, nếu còn chậm trễ, chẳng biết sẽ bàn tán thế nào.
Huống hồ, Hoàng hậu là người ai gia chọn lọc kỹ càng, đức hạnh và dung mạo đều đủ, chẳng thể để nàng ngày ngày cô quạnh, mà không chút đoái hoài."
Hoàng đế im lặng một thoáng, nơi ánh mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Hắn nhấc chén rượu nhấp một ngụm, rồi khẽ gật đầu, giọng trầm ổn nhưng nhu hòa hơn trước: "Mẫu hậu nói phải.
Trẫm sẽ quan tâm đến Hoàng hậu nhiều hơn, để nàng khỏi chịu uất ức."
Thái hậu khi ấy mới mỉm cười, nét uy nghi nơi gương mặt phai nhạt đi, chỉ còn lại vẻ an lòng: "Vậy ai gia cũng yên dạ.
Con có thể nghĩ được như thế, thiên hạ mới mong hưng thịnh lâu dài."oOo
Trời đã về khuya, màn đêm buông xuống tĩnh mịch, cung điện vàng son chìm trong làn gió đêm mát rượi, chỉ còn ánh đèn lồng hắt sáng từng khoảng sân lát đá xanh, bóng cây đổ dài như chạm vào nền ngọc.Hoàng đế từ Từ Ninh cung bước ra, tùy tùng thưa thớt theo sau.
Hắn vốn định thẳng đường hồi Ngự Thư phòng, song đi được vài bước lại chợt nhớ đến lời căn dặn của Thái hậu trong bữa cơm vừa rồi.
Bóng dáng hiền hòa của bà, giọng nói nhu hòa nhưng nghiêm nghị, như còn văng vẳng bên tai: "Con là bậc chí tôn, càng nên để tâm chăm sóc Hoàng hậu, chớ để nàng lẻ loi."
Bước chân hắn khựng lại, ánh mắt thoáng ngẫm nghĩ.
Giữa khoảng sân tĩnh mịch, Hoàng đế khẽ chau mày, rồi nở một nụ cười rất nhạt.
Hắn hạ giọng, dặn thị vệ bên cạnh: "Đưa trẫm đến Phượng Nghi cung."
Tùy tùng đồng thanh vâng lệnh, hàng đuốc lập tức đổi hướng.
Con đường dẫn đến Phượng Nghi cung uốn lượn qua hồ sen, gió đêm thoảng hương hoa ngọc lan, từng chiếc lá khẽ xào xạc dưới bước chân.
Trong lòng Hoàng đế, vốn dĩ không định ghé qua, nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ trầm lặng mà nhu hòa của Chúc Thanh Dao, lại thêm lời Thái hậu nhắc nhở, bất giác có chút mềm lòng.Ánh trăng đêm nay sáng trong, tựa ngọc ngà rải khắp cung thành, nhẹ rơi trên những mái ngói lưu ly, sáng bạc mặt hồ sen lặng lờ.
Khi đến trước Phượng Nghi cung, Hoàng đế phất tay ra hiệu cho cung nhân đi theo dừng lại, chỉ mang theo Tần Thụ và vài thị vệ thân cận.Chưa kịp bước vào, hắn đã nghe thấy tiếng nhạc văng vẳng bay ra từ trong viện.
Tiếng trống phách nhè nhẹ, hòa cùng tiếng sáo mảnh mai, dẫn dắt bước chân mềm mại của người vũ nữ.
Hoàng đế sững người, chậm rãi tiến đến gần.Trong sân, dưới tán ngọc lan tỏa hương dìu dịu, Chúc Thanh Dao đang múa một điệu chậm rãi.
Nàng vận xiêm lụa mỏng màu trăng, vạt áo lay nhẹ trong gió, mấy lọn tóc rủ xuống vai, khẽ rung theo từng động tác xoay người.
Tay nàng nâng dải lụa dài, lúc vờn như mây, khi rủ như sương, động tác uyển chuyển mà ung dung, vừa có nét thanh tao, vừa man mác ưu sầu.Dưới ánh trăng sáng, dung nhan nàng càng thêm nhu hòa thanh lệ, phảng phất nét u tịch khó tả.
Thân ảnh nàng xoay chuyển giữa khoảng sân, như hòa làm một cùng ánh nguyệt sáng vằng vặc.
Hoàng đế đứng lặng hồi lâu, không bước vào cũng chẳng cất tiếng, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy, nữ tử vốn ngày thường trầm tĩnh, ít lời ấy, lại có thể mang theo phong vận khiến người ta thẩn thờ đến vậy.Tần Thụ khẽ hắng giọng, định lên tiếng báo, song Hoàng đế giơ tay ngăn lại.
Hắn cười nhạt, trầm giọng nói nhỏ: "Cứ để nàng múa thêm một khúc, đừng quấy nhiễu."
Tiếng nhạc vẫn ngân dài dưới ánh trăng, một khúc lại nối một khúc.
Mà Hoàng đế, chẳng biết tự lúc nào, tâm trí đã lắng xuống, chỉ còn nhìn thấy dáng người uyển chuyển kia, cùng những đường lụa mềm mại bay lượn trong gió, khiến hắn bất giác quên đi mọi phiền nhiễu trong lòng.Một hồi nhạc vừa dứt, dải lụa trong tay nàng chậm rãi buông xuống, động tác dừng lại, dư âm vẫn vương trong gió đêm.
Chúc Thanh Dao hơi thở nhẹ, dáng người thướt tha nghiêng dưới ánh trăng, ánh mắt ngẩng lên nhìn vầng nguyệt tròn treo lơ lửng giữa bầu trời, trong lòng dấy lên chút cô tịch khó nói thành lời.Đúng lúc ấy, bóng áo bào sẫm sắc chậm rãi bước ra từ hành lang.
Nàng thoáng giật mình, đôi mắt mở to, rồi vội dừng lại, cúi người hành lễ: "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."
Giọng nói nàng mềm nhẹ như gió xuân, nhưng trong sự cung kính kia ẩn chứa vài phần hoảng hốt.
Nàng đâu ngờ, đêm khuya thế này, hắn lại đột ngột ghé đến.Hoàng đế đưa tay đỡ lấy, giọng trầm thấp mà ôn hòa hơn thường ngày: "Miễn lễ.
Trẫm đi ngang qua, nghe thấy tiếng nhạc, bèn vào xem thử."
Ánh trăng rót xuống, soi rõ gương mặt tuấn tú của hắn, pha lẫn vẻ mỏi mệt song lại có chút dịu dàng.
Hắn dừng mắt nơi dáng vẻ thướt tha của nàng, bỗng thốt khẽ: "Khúc múa vừa rồi... là nàng tự sáng tác ư?"
Chúc Thanh Dao khẽ lắc đầu, giọng nhỏ như gió thoảng: "Là khúc "Vọng Nguyệt", một điệu múa cũ mà mẫu thân từng dạy.
Đêm nay trăng sáng, thần thiếp nhớ đến, bèn múa lại mà thôi."
Hoàng đế lặng im, chỉ nhìn nàng thật lâu.
Kỳ thực, hắn nghe danh nàng tài sắc vẹn toàn, biết nàng thông tuệ.
Nhưng mà không ngờ, điệu múa của nàng lại có thể lay động lòng người đến vậy.Gió đêm khẽ lùa, làm dải lụa trong tay áo nàng bay lên, vô tình chạm vào mu bàn tay hắn.
Khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng khiến lòng hắn rung động, thẫn thờ chẳng dứt.Hoàng đế nhìn nàng thật lâu, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Sau một khắc im lặng, hắn cất giọng trầm thấp, mang theo hơi ấm như xua tan gió đêm: "Ngoài này lạnh, vào trong thôi."
Chúc Thanh Dao khẽ gật đầu, cúi người đáp nhỏ, giọng mềm mại như gió xuân: "Thần thiếp tuân chỉ."
Tẩm điện Phượng Nghi cung sáng rực ánh nến, rèm gấm lay động theo từng cơn gió nhẹ.
Hương trầm phảng phất hòa cùng mùi ngọc lan ngoài hiên, khiến không gian càng thêm tĩnh hòa, dìu dịu mà ấm áp.Nàng khẽ dặn cung nữ bưng trà, rồi tự mình tiến đến hầu Hoàng đế thay y phục.
Đôi tay trắng ngần của nàng chậm rãi tháo từng nút ngọc nơi long bào, động tác cẩn trọng như nâng niu vật quý.
Khoảng cách giữa hai người dần ngắn lại, hơi thở mềm mại của nàng phả lên cổ áo hắn, nhẹ như gió thoảng, song lại khiến lồng ngực hắn khẽ siết.Trong tẩm điện lặng ngắt, ánh trăng ngoài rèm rót vào như dòng nước bạc, khiến cảnh vật mơ hồ mà ám tình.
Chúc Thanh Dao cúi đầu, chuyên tâm vào từng động tác, chậm rãi cởi xuống lớp long bào nặng nề trên vai hắn.
Nàng không dám ngẩng nhìn, chỉ mím môi, cẩn thận từng li từng tí, song đôi tay khẽ run - không phải vì sợ hãi, mà vì hơi thở nóng hổi của nam tử kia đã kề sát bên mình.Hoàng đế cúi mắt quan sát, thấy dáng vẻ đoan trang nghiêng nghiêng dưới ánh trăng, gương mặt dịu sáng như được phủ một tầng sương mỏng.
Khóe môi nàng mím lại, dường như nén đi rung động.
Trong lòng hắn chợt dâng lên một tia xúc cảm khó gọi thành tên, tựa như đã kìm giữ từ lâu mà giờ chỉ chực trào ra.Khi bàn tay nàng vừa chạm đến nút buộc cuối cùng, hắn bất chợt nghiêng người, nắm lấy cổ tay mảnh dẻ, kéo nàng lại gần.
Chúc Thanh Dao khẽ giật mình, đôi mắt mở lớn, kinh ngạc nhưng chưa kịp thốt lời thì hơi thở nóng rực đã phủ xuống.
Đôi môi hắn tìm lấy môi nàng, không vội vã, mà như thăm dò.Trong khoảnh khắc, toàn thân nàng cứng lại, tim đập dồn dập, song khi cảm nhận được sự dịu dàng trong sức lực kia, lòng nàng bất giác mềm ra.
Ngón tay vô thức bấu lấy vạt áo hắn, chẳng rõ là muốn chống cự hay tìm điểm tựa.Hắn nhận ra sự thuận theo ấy, ánh mắt tối sẫm bỗng lóe sáng.
Nụ hôn từ do dự biến thành say đắm, như muốn khắc sâu hơi thở của nàng.
Tấm lưng nàng áp chặt vào lồng ngực hắn, nghe rõ nhịp tim rối loạn, hòa cùng tiếng thở gấp gáp, tựa như nhịp trống thúc giục.Hơi thở giao hòa, nụ hôn càng lúc càng nóng bỏng.
Hoàng đế vòng tay siết lấy eo nàng, mang theo sức mạnh chẳng cho né tránh, nhưng trong động tác vẫn có sự nâng niu trân trọng.
Thân thể nàng mềm nhũn, hương thơm nhàn nhạt tỏa ra, khiến hắn như mất đi lý trí.Bờ môi nóng hổi rời khỏi môi nàng, chậm rãi lướt xuống vành tai.
Hơi thở hắn phả qua, khiến nàng run rẩy, trong lòng ngượng ngập mà xao xuyến.
Hàng mi rũ xuống, đôi môi khẽ cắn, không dám nhìn thẳng, cũng chẳng hề đẩy ra.
Cử chỉ ngoan thuận ấy càng khiến hắn cuồng nhiệt hơn.
Một dải xiêm y từ từ tuột khỏi vai nàng, lộ ra làn da trắng ngần trong trẻo dưới ánh trăng, như giọt sương mai trong veo.Nàng khẽ thì thầm, giọng run như tiếng lá lay trong gió: "Hoàng thượng... xin người..."
Chưa kịp dứt lời, môi nàng đã bị nụ hôn cuồng nhiệt lấp kín.
Hắn dường như chẳng muốn nghe lời ngăn trở, chỉ tham lam chiếm lấy từng hơi thở, từng nhịp đập.
Bàn tay rắn chắc trượt dọc sống lưng mềm mại, mang theo nhiệt ý thiêu đốt, khiến nàng run lên từng hồi, tim như muốn vỡ tung trong lồng ngực.Trong tẩm điện, ánh nến chập chờn lay động, hắt ánh vàng nhạt lên màn gấm rủ mềm.
Cơn ái ân mãnh liệt cuối cùng cũng lắng xuống, chỉ còn lại hơi thở ấm áp vấn vít trong khoảng lặng bình yên.Chúc Thanh Dao nằm nép trong vòng tay Hoàng đế, mái tóc dài rối loạn như tơ liễu vương khắp gối gấm.
Da thịt nàng vẫn phớt hồng, hàng mi cong run nhẹ, đôi môi khẽ hé, ẩn hiện vẻ e lệ khiến người ta càng thêm động tình.
Nàng toan kéo chăn che lại, song bàn tay đã bị hắn giữ chặt, không cho che giấu.Hoàng đế cúi đầu, ánh mắt hiếm khi nhu hòa, ngón tay khẽ vuốt qua gò má mịn màng, rồi lướt nhẹ lên sợi tóc rối trên trán nàng.
Giọng hắn trầm khàn, chứa đầy tình ý vừa bùng nổ: "Dao Dao... có lẽ thời gian qua, trẫm đã bỏ bê nàng."
Chúc Thanh Dao ngẩng mắt, chạm vào đôi mắt sâu thẳm kia.
Ánh nhìn của hắn khiến nàng ngẩn ngơ, song nàng chỉ đáp khẽ, giọng run mà thành thực: "Thần thiếp... không dám oán trách."
Hắn kéo nàng vào lòng, để nàng gối đầu lên ngực mình.
Nhịp tim vững chãi vang ngay bên tai, như lời hứa ngầm về sự chở che trọn vẹn.
Nàng khép mi, hơi thở dần lắng lại, lòng ấm áp lạ thường, tựa như tất cả xa cách, tất cả lạnh nhạt trước kia đều tan biến trong đêm nay.