Dịch: Ethereal
Tiểu Hoàng Đế cảm thấy dạo này ánh mắt Nhiếp Chính Vương nhìn mình rất kỳ quái.
Trước đây, ánh mắt kia không phải kính trọng cũng không phải trung thành, phần đa là lạnh lẽo tĩnh mịch, cường thế mà lại đầy trào phúng; nhưng bây giờ, ánh mắt kia thêm vài phần nóng cháy và làm càn mà y nhìn không thấu, giống hệt như con sói đói khát đang nhìn đăm đăm vào con mồi của mình, chờ đợi thời cơ rồi hành động.Y lo lắng không biết có phải là kế hoạch của y đã bị lộ ra rồi hay không, cứ do dự mãi, quyết định án binh bất động, lặng lẽ quan sát tình hình.Theo lệ thường, Tiểu Hoàng Đế đi bái kiến thấy giáo của y, Thái phó của Thái tử năm đó – Lưu Xuyên.Lưu Xuyên là Trạng Nguyên, vừa tham gia chốn quan trường đã toả sáng rực rỡ, rất được Tiên Hoàng thưởng thức.
Ai cũng cho rằng ông muốn từng bước thăng làm Tể tướng, không ngờ lại chỉ có thể làm thầy cho Thái Tử năm đó mới 6 tuổi.Xưa này Thái Phó và Thái Tử thân thiết, cũng bởi vậy mà dễ bị đề phòng.
Vì để đề phòng thế lực Thái Tử sẽ bành trướng, vị trí Thái Phó của Thái Tử đã trở thành chức suông, cấp bậc tuy cao nhưng lại không có thực quyền, rất khó thăng quan tiến chức.
Đối với tài tử lòng có chí lớn mà nói, đây rõ ràng là chức vị gò bó lại không có tác dụng gì.Vậy mà Lưu Xuyên chẳng biểu lộ chút bất mãn nào, tự mình dạy dỗ Tiểu Hoàng Đế.
Ông thuộc làu Tứ thư ngũ kinh, bụng đầy kinh luân, còn hơn cả thế là có tầm nhìn, có trí óc.
Tiểu Hoàng Đế gần như là được ông đắp nặn dạy nên người, y cực kỳ ngưỡng mộ và kính trọng ông.
Cho đến tận bây giờ y vẫn theo thói quen hàng tháng đến thăm hỏi, xin ông chỉ bảo.Lúc Tiểu Hoàng Đế đến, Lưu Xuyên đang pha trà.
Y vội vàng đi qua pha giúp ông, gọi: "Phu tử."
Lưu Xuyên nhìn y một cái: "Trong lòng Hoàng Thượng có chuyện."
Tiểu Hoàng Đế sửng sốt một lát, không nói gì.Lưu Xuyên nói: "Nghe nói Hoàng Thưởng nạp phi?"
Tiểu Hoàng Đế không ngờ ông sẽ hỏi chuyện này, mặt hơi nóng, trả lời: "Đúng vậy."
Lưu Xuyên vậy mà lại cười hỏi: "Liệu đã hành phòng chưa?"
Tiểu Hoàng Đế ngồi thẳng, vừa kính trọng vừa xấu hổ trả lời: "Vẫn chưa."
Lưu Xuyên biết y dễ xấu hổ, không nói thêm nữa, chỉ dạy dỗ: "Hành lạc tiêu khiển có giới hạn, không thể phóng túng."
Tiểu Hoàng Đế lễ phép gật đầu thưa vâng.Lưu Xuyên nghe y nói điều tâm đắc khi đọc sách gần đây, chỉ điểm vài câu, lại đề bút viết vào trang giấy cho y, để y ghi nhớ.
Tiểu Hoàng Đế khắc ghi, đồng ý sau khi về sẽ đọc hết sách, hàn huyên với ông mấy câu rồi mới cáo từ rời đi.Lưu Xuyên nhìn bóng dáng y, thở dài.
Khi Tiểu Hoàng Đế quay trở lại tẩm điện, công công đứng cửa thần sắc khẩn trương, thấp giọng nói: "Hoàng Thượng, Nhiếp Chính Vương đang ở trong đợi ngài ạ."
Tiểu Hoàng Đế dừng mắt nhìn gã trong chốc lát, đột nhiên nâng tay tát một cái thật mạnh.
Công công kia bị đánh đến mức đầu váng mắt hoa, vội vàng quỳ xuống, cung nữ thị vệ xung quanh cũng quỳ hết một lượt, chỉ nghe thấy Tiểu Hoàng Đế cười lạnh nói: "Nội tẩm của trẫm, là ai cũng được bước vào sao!"
Mấy năm này Nhiếp Chính Vương vẫn luôn ra vào tự nhiên, Tiểu Hoàng Đế chưa từng tỏ thái độ gì, không trách được cung nhân hầu hạ vì họ đã gặp trường hợp như này từ lâu.
Nào ngờ Tiểu Hoàng Đế đột nhiên gây khó dễ, công công kia run rẩy cả người, chỉ quỳ gối bên chân y hô "Nô tài đáng chết."
Động tĩnh bên này thật sự rất ồn, Nhiếp Chính Vương đi ra từ trong điện, đứng từ trên cao nhìn xuống một vòng, cuối cùng dừng ánh mắt trên mặt Tiểu Hoàng Đế: "Hoàng Thượng đang tức giận về điều gì vậy?"
Tiểu Hoàng Đế thản nhiên cười: "Giáo huấn thứ không biết quy củ, nội tẩm hoàng đế lại để người ra vào, đúng là to gan."
Rồi lại đổi chủ đề, "Nhiếp Chính Vương vốn thân cận với trẫm, lại nhiều tuổi hơn trẫm, hẳn là rành việc làm thế nào để dạy dỗ nô tài hơn."
Ánh mắt Nhiếp Chính Vương dừng trên người tiểu thái giám đang quỳ, bâng quơ nói: "Nên chém."
Tiểu Hoàng Đế chấn động trong lòng.Nhiếp Chính Vương vừa dứt lời liền cầm bội kiếm ở bên hông, rút lưỡi kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, dưới bầu trời đêm, kiếm loé hàn quang.
Tiểu thái giám kia đã sợ tới mức mất giọng, run rẩy không nhịn được, sau đó nghe thấy tiếng mũi kiếm xẹt qua không khí.Nhưng bất ngờ là không thấy máu đâu.
Tiểu Hoàng Đế bắt chặt tay Nhiếp Chính Vương, lạnh lùng nói: "Đủ rồi!"
Nhiếp Chính Vương thu kiếm, không nói tiếng nào mà kéo y vào trong phòng.
Tiểu Hoàng Đế vốn định vin vào lần này để lập quy củ cho người trong cùng, không ngờ lại bị Nhiếp Chính Vương chiếu tướng trước.
Tuy y không phải người nhân từ nương tay gì cả, nhưng cũng rất khó chịu nếu nhìn thấy tiểu thái giám còn chưa nổi mười mấy tuổi kia chết trước mặt mình.Nghĩ tới đây, y càng bực tức, vùng vằng khỏi tay Nhiếp Chính Vương: "Buông ra!"
Sắc mặt Nhiếp Chính Vương cũng có chút âm trầm, tức giận ẩn giữa hàng mày, tích tụ không tan: "Hoàng Thượng cọc cằn quá nhỉ."
Tiểu Hoàng Đế xoa xoa cổ tay bị hắn nắm đau, lạnh lùng nói: "Thiên tử nổi giận lôi đình, cũng chỉ có Nhiếp Chính Vương không thèm để tâm thôi."
Nhiếp Chính Vương cười giễu cợt một tiếng, đi tới lui vài bước, vậy mà bế xốc Tiểu Hoàng Đế lên, đi bước nhanh ném y lên giường!"
Làm gì?!"
Tiểu Hoàng Đế vừa sợ vừa tức, trốn vào hướng bên trong theo bản năng: "Ra ngoài!"
Nhiếp Chính Vương cởi dây lưng, cuốn hai vòng quanh đầu y, lập tức bịt miệng y lại.
Tiểu Hoàng Đế không nói nổi, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn, tức đến mức lấy chân đá hắn, lại bị hắn một tay chộp được mắt cá chân.Tuy Tiểu Hoàng Đế văn võ đều học, nhưng so với Nhiếp Chính Vương thì một tí bản lĩnh quyền cước ấy quả thực không đáng để nhắc tới.
Y chỉ cao tới vai Nhiếp Chính Vương, cũng chẳng có thân hình cường tráng hay võ công đầy mình như hắn, bị hắn dí một cái là không động đậy nổi.Nhiếp Chính Vương cởi hết quần áo ra, khiến Tiểu Hoàng Đế thấy mà mặt đỏ tai hồng, quay đầu dời tầm mắt sang chỗ khác.
Nhiếp Chính Vương lại cứ không tha cho y, niết cằm y, cường thế đẩy trở lại, híp mắt nói: "Trốn cái gì."
Tiểu Hoàng Đế cực kỳ khôi ngô, môi hồng răng trắng, da trắng nõn nà.
Đôi mắt kia là linh động nhất, khoé mắt hơi xếch lên, khi nhìn người ta trông quá đỗi đa tình nhu mị.
Bây giờ đôi mắt ấy lại lóng lánh nước mắt, trong ánh nhìn lại tràn đầy tức giận, tựa như bé hồ ly nhỏ bị bắt nạt tàn nhẫn, quyễn rũ đến đáng sợ.Nhiếp Chính Vương nhìn dáng vẻ này của y, ánh mắt càng thêm u ám, ngón tay miết miết cằm y rồi cúi đầu hôn.Tiểu Hoàng Đế sợ tới mức cứng đờ lại, mặc cho hắn khinh bạc.
Nhiếp Chính Vương rất hung dữ, nhưng khi hôn lại rất dịu dàng, hắn liếm tới lui trên môi y, thấp giọng nói: "Ngoan chút, để người thoải mái nhé."
Quần lót của hắn đã cởi xuống, dương vật đã cương cứng kia lộ ra, vừa thô vừa to, có thể nói trông cực kỳ dữ tợn.
Tiểu Hoàng Đế giãy giụa kịch liệt, hết đá rồi lại đánh hắn, miệng mơ hồ không rõ đang nói gì.
Nhiếp Chính Vương cũng kệ y, kéo quần áo của y ra rồi ném xuống sàn, tay lập tức mò đến đằng sau của y.Tiểu Hoàng Đế nhân lúc hắn thả lỏng tay mà vùng tay ra vung cho hắn một bạt tai, kéo phắt thứ đang trói miệng mình xuống, hoàn toàn mất bình tĩnh quát: "Cút!"
Nhiếp Chính Vương bị ăn cái tát đau điếng, 'shhhhh' một tiếng, nhưng lại chẳng nổi giận.
Hắn cắn một miếng trên tai Tiểu Hoàng Đế, thấp giọng nói: "Ta biết người muốn bị đâm vào, ta thấy thanh ngọc thế kia rồi."
Tiểu Hoàng Đế vẫn còn đang phẫn nộ, đột nhiên nghe thấy những lời này, y cứng đờ người lại.
Y đờ đẫn trong chốc lát rồi bỗng nhiên rơi lệ, bây giờ trông y mới giống cậu nhóc 16 tuổi, vung nắm đấm đấm vai hắn không nặng không nhẹ, nức nở nói: "Sao ngươi có thể...
Sao ngươi dám..."
Nhiếp Chính Vương vươn tay lau nước mắt cho y, dịu giọng dỗ dành: "Cữu cữu sẽ nhẹ nhàng, đừng sợ."
Tiểu Hoàng Đế vẫn khóc.Hắn từ trong tủ lấy lọ thuốc mỡ dưỡng tay ra, phết một ụ kem rồi duỗi tay tới hậu huyệt của Tiểu Hoàng Đế.
Hắn nhìn đắm đuối vào lỗ sau ấy, hồng hồng, vừa chặt vừa non, trông cực kỳ đáng yêu.
Thuốc mỡ rất trơn, lành lạnh, ngón tay vừa vươn tới đã bị huyệt nhỏ kia mút lại, vừa ấm vừa ướt mà bao trọn lấy tay hắn.Lửa dục Nhiếp Chính Vương càng nóng cháy hơn, hạ thân sưng to đáng sợ, dựng đứng lên, nom trông còn thô to hơn cả mới ban nãy.
Tiểu Hoàng Đế chỉ cảm thấy phía đằng sau đang cơ khát đến phát hoảng, nỗi khát vọng được đâm vào xâm chiếm y, nơi bụng nhỏ có cơn sóng nhiệt bỏng cháy, lỗ hậu không ngăn được dòng nước dâm đang chảy ra, làm ngón tay của Nhiếp Chính Vương ướt nhẹp hết cả.Nhiếp Chính Vương rút tay về, hắn đặt tay trên chóp mũi ngửi, cười nói: "Thơm."
Tiểu Hoàng Đế chẳng tin chút nào, y xấu hổ đến mức đỏ bừng hết cả mặt.
Y cố kiềm chế nỗi khát vọng cầu xin Nhiếp Chính Vương chịch y, đẩy hắn mà không có chút sức lực nào: "Dừng tại đây đi..."
Nhiếp Chính Vương cúi đầu hôn y, vừa hôn vừa đỡ dương vật, nhắm ngay huyệt dâm của y rồi đâm vào.Tiểu Hoàng Đế thở gấp đầy kinh hoàng, y chưa bao giờ bị cái gì to đến vậy xâm phạm, không hề giống với ngọc thế, thứ này nóng ấm, có nhiệt độ, là thứ có sức sống.
Không chỉ thô to đáng sợ hơn ngọc thế rất nhiều, mà từng đường gân trên nó còn đang đập nảy, giã mạnh vào huyệt dâm của y, hoàn toàn nhồi đầy y, khiến y không thể chịu nổi mà kêu rên.Tiếng rên ca kia vừa quyến rũ vừa nũng nịu, vừa thốt ra mà chính y cũng tự bị mình doạ đến giật thót lên.
Y hận bản thân mình không biết nhẫn nhịn chịu đựng, che miệng lại, hung tợn nhìn Nhiếp Chính Vương chằm chằm.Nhiếp Chính Vương ôm y rồi xoay mình, để cho y ngồi lên trên đùi hắn, chịch y túi bụi từ dưới lên.
Lỗ dâm kia được tạo ra là để bị chịch, thân thể mềm mại xinh đẹp này được tạo ra là để đàn ông đè ra thừa hoan, giây phút này lại phù hợp với hắn đến tuyệt vời, cắn chặt không tha trụ thịt của hắn, cứ như đang chết đói mà phối hợp trận tình dục này.Sinh ra là hậu duệ của quý tộc, vậy mà lại là tên dâm đãng, Tiểu Hoàng Đế vừa sướng vừa tức, cứ đấm vào bả vai hắn mãi, khóc rên rơi không biết bao nhiêu nước mắt.
Y bám lấy cổ Nhiếp Chính Vương, vửa rên rỉ vừa nghiến răng nghiến lợi mắng hắn: "A, a...
Đúng là...
ư... không biết liêm sỉ..."
Nhiếp Chính Vương cười, thân dưới giã vào càng hung tợn hơn, đâm đến mức Tiểu Hoàng Đế mềm oặt cả người ra, kêu lên đầy sợ hãi mà ôm chặt lấy hắn.Dây buộc tóc của y đã rơi đi đâu, tóc đen như thác nước xoã trượt trên vai y, thái dương đẫm ướt mồ hôi, đôi mắt mông lung một tầng nước, môi bị mút đến đỏ au.Nhiếp Chính Vương đột nhiên dừng lại, Tiểu Hoàng Đế không được thoả mãn, động đậy bờ mông.
Hắn cực kỳ muốn Tiểu Hoàng Đế khó xử, thế là nhéo đầu ti y trêu ghẹo: "Thần mệt rồi."
Tiểu Hoàng Đế đang bị chịch sắp lên đỉnh tới nơi rồi, bây giờ mà dừng thì đúng là bảo y chết cho xong.
Lỗ nhị chỉ thấy ngứa ngáy trống rỗng, cơn ngứa từ huyệt nhỏ truyền thẳng tới đầu y, y không chịu được, chỉ muốn lỗ huyệt ăn cho thoả cái trụ thịt kia, để nó đâm giã trong cơ thể.
Y nhịn tới nhịn lui, cuối cùng vươn tay bóp chặt cổ Nhiếp Chính Vương, đỏ mắt ra lệnh: "Trẫm bảo ngươi động!"
Nhiếp Chính Vương cười, liếm xương đòn của y, dỗ dành: "Gọi cữu cữu đi, rồi ta sẽ chịch em tiếp."
Chỉ có hồi còn nhỏ, Tiểu Hoàng Đế mới gọi hắn là cữu cữu.
Kể từ khi phụ hoàng mẫu hậu lần lượt ly thế, Nhiếp Chính Vương liền bắt đầu đùa bỡn quyền mưu, từ đó về sau mối quan hệ của hai người hoàn toàn tan vỡ, đứng ở hai bên đối lập, vậy là không còn gọi cái xưng hô này nữa.Y không nói lời nào, Nhiếp Chính Vương cũng không gấp, lúc chọc lúc không ở cửa mình huyệt sau.
Tiểu Hoàng Đế tức đến mức run hết cả người, lại tát cho hắn thêm phát nữa: "Làm càn..."
Nhiếp Chính Vương bắt được tay y, ghé miệng hôn đầu ngón tay y, mũi hắn cọ mặt y đầy thân mật.
Giọng hắn vừa trầm vừa thấp, nghe như tiếng trống trầm bên tai, mỗi một tiếng đều đập tùng tùng vào lòng y: "Lục Lạc Nhỏ, gọi ta là cữu cữu đi."
Tiểu Hoàng Đế nhìn vào đôi mắt của y, trong lúc nhất thời đã bị mê hoặc.
Đôi mắt kia đã lâu rồi không có ngắm y với ánh nhìn chuyên chú dịu dàng như vậy, tựa như trên thế giới này chỉ còn y là người quan trọng nhất, y tưởng chừng như mình đã quay về thời thơ ấu ngày xưa.Vì vậy, y như bị ma xui quỷ khiến, thốt lên: "Cữu cữu ơi..."
Thân mình Nhiếp Chính Vương run lên, hắn như lên cơn điên dại mà hôn lấy y, hạ thân dập hung ác thô bạo đầy kích thích, tựa như muốn chịch chết y, hôn mặt y từng cái từng cái một: "Ngoan lắm..."
Điên loan đảo phượng, cảnh xuân đầy phòng, mãi mà chẳng ngưng.