Siêu Nhiên Thiên Tôn

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
361707442-256-k609576.jpg

Thiên Tôn
Tác giả: DngL844
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Đại đạo vốn vô tình, từ trong tro tàn thiếu niên Mặc Chinh bắt đầu tự tạo ra đạo của riêng mình Tags: huyềnhuyễnkiếmhiệptienhieptutien​
 
Thiên Tôn
Huyết Tẩy


Giao Chỉ quốc.

Thạch Nguyên thành.

Lăng Định trấn.

Bìa U Minh Lâm Địa

“ Hôm nay thật sảng khoái a !"

Tiểu hài tử mười lăm mười sáu tuổi cười ha hả với một ông lão ngoài sáu mươi tuổi, trên tay cầm theo vài con cá.

Ông lão có khuôn mặt nhăn nheo nhưng không già nua mà là già phúc hậu.

"Thiếu gia câu cá ngày càng giỏi."

Ông lão cười nhẹ nhàng, khen ngợi.

"Không có bá chỉ bảo, ta còn lâu mới có thể câu được như thế này."

Hài tử nói với vẻ kính cẩn.

"Là do thiên phú của ngươi không tệ.

Cũng trễ rồi, ta đưa thiếu gia về, đừng để phu nhân đợi lâu."

Ông lão nói rồi nhìn trời.

"Mau về thôi."

Hài tử gật đầu.

Trong lòng Mặc Chinh, hắn cảm thấy có gì đó không ổn.

Trời đã dần tối, một già một trẻ cùng trở về trấn.

Hôm nay với mọi ngày cũng không khác lắm, chỉ là có cái gì đó khác lạ mà ngay cả tiểu tử Mặc Chinh cũng cảm nhận được.

Thoáng đã đến cổng trấn, hôm nay trong trấn xôn xao lạ thường, Hàn lão không nhớ ngày này có lễ gì chăng ?.

Đang mãi suy nghĩ bỗng nghe tiếng ai đó gọi mình, lão chật trấn tỉnh lại.

"Hàn trưởng lão, Mặc thiếu, mau Mặc gia nguy rồi, nguy rồi!"

Tạp dề Mặc gia nam tử vừa thấy hai người trở về liền chạy tới, nhưng chưa kịp nói rõ sự tình thì đã ngã xuống chết.

"Trúng độc."

Hàn lão bước lại gần, đưa tay kiểm tra một chút rồi khẳng định.

"Mẫu thân ta liệu có sao không?"

Mặc Chinh lo lắng sợ hãi.

"Theo sau ta."

Hàn lão nói nghiêm túc, rút trường kiếm bên hông.

*Hàn Thế, trước là Hàn Viêm Cốc nhất đẳng cao thủ, sau là khách khanh trưởng lão của Mặc gia.

Tại Cốc, hắn cùng Mặc Chính Huyền - cha của Mặc Chinh - kết huynh đệ.

Tính tình cương trực thẳng thắng, kiếm pháp cao thâm vô tình.

Hắn trung thành với Mặc Chính Huyền - Mặc gia chủ.

Hắn không có con cháu nên rất thương yêu con cháu của gia chủ như ruột thịt của mình.*

*Mặc Chinh, con thứ hai của Mặc Chính Huyền, tính tình trung thực vô tư.

Tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã biết suy nghĩ nhiều thứ.

Đối với hắn, thứ quan trọng nhất là gia đình, kế đến chính là bản thân.

Ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi.

Ngươi lấn ta một, ta trả gấp mười.*

Hình dáng già nua trước của Hàn lão biến mất hẳn.

Hắn lúc này như trở về thời niên thiếu, thời mà hắn và Mặc gia chủ cùng nhau tung hoành.

Dáng người gầy khòm của lão lúc này dưới ánh mắt của Mặc Chinh như một kiếm khách cao cao tại thượng.

"..."

Mặc Chinh chỉ gật đầu, tay run run cũng cầm trường kiếm lên.

Hắn giống như người mất hồn, chỉ sợ phụ mẫu cùng đại tỷ xảy ra chuyện.

"Đừng lo lắng, có ta ở đây, ta bảo đảm cho ngươi."

Nhìn thấy sự sợ hãi của Mặc Chinh, Hàn lão hiểu, hiểu hơn ai hết.

Lão chính là hi vọng duy nhất của Mặc Chinh lúc này.

Hai người rất nhanh đi đến Mặc phủ, bước đến cổng là mùi máu tanh xộc tới cùng xác chết của gia nhân la liệt khiến Mặc Chinh lạnh sống lưng, tâm trạng càng trở nên nặng nề.

"HA HA, lão nhị cẩu về đến rồi, đại cẩu ngươi ra đây mà xem."

Nam hắc y nhân đắc ý ném một người bị thương máu bê bết cả đến.

Người kia rõ ràng là lão gia Mặc Chính Huyền.

"Hàn lão, mau đưa Chinh nhi trốn đi...mau..."

Vừa dứt câu, Chính Huyền liền nhận của hắc y nhân một quyền.

Khiến hắn thổ huyết ra.

"Cát Diệp, mau thả gia chủ ra!"

Hàn lão thét lên.

"Nhị cẩu, tưởng ngươi còn là trưởng lão Hàn Viêm Cốc à, ngươi đã quá tuổi cũng nên xuống mồ rồi!"

Vừa nói, hắn kề đoản đao của mình vào yết hầu Mặc Chính Huyền.

"Cha!"

Mặc Chinh rút kiếm ra khỏi vỏ, ý định liều mạng một lần.

"Chinh nhi đừng làm càng.

Mau chạy đi...Hàn lão mau mang nó đi mau..."

Mặc Chính Huyền thất thanh.

Dứt lời, lưỡi đao cũng cắt qua một chút cổ hắn, vài giọt tinh huyết rỉ xuống.

"Phu nhân cùng tiểu thư đâu rồi?"

Hàn lão trút hết bình tĩnh, gằn giọng.

Lúc này Mặc Chinh mới bình tĩnh lại một phần…

“Mụ già kia liền bị bọn ta giết đi, còn cái tiểu cô nương kia thì…

Haha!”

- Cát Diệp cợt nhã.

“Ngươi... tiểu thư …?!”

- Hàn Lão lần này với ngữ điệu thống giận.

“Cùng đám đệ tử của ta vui vẻ a…”

- Cát Diệp đắt ý cười lớn.

Mặc Chinh như chết lặng, mẫu thân người mà hắn yêu thương nhất lại như thế bị sát hại, cùng đại tỷ của hắn lại bị một đám súc sinh cường bạo.

Mắt hắn lúc này đã ngập tia máu.

Nắm chặt trường kiếm, chỉ hận mình không đủ sức để bồi cái Cát Diệp súc sinh kia thành vạn mảnh.

“…”

- Hàn Lão trường kiếm vung lên, hướng Cát Diệp bước tới.

Lục thanh kiếm pháp thi triển, thanh quang bắn ra nhắm yết hầu của Cát Diệp mà phóng tới.

“Lão cẩu, già rồi thân pháp cũng chậm hẳn a!”

- Cát Diệp lách một bên né trường kiếm.

“Đại cẩu cũng nên đoàn tụ với gia đình đi!”

- Cát Diệp tiếp tục nói.

Dứt câu, hắn liền lấy đoản đao rạch lấy cổ của Mặc Chính Huyền.

“Lão gia!”

”Cha!”

“Hàn cẩu, Mặc cẩu cũng có ngày hôm nay.

Hahaha!”

- Cát Diệp cười lớn.

Hắn vỗ tay vài cái, từ trên mái của phủ hơn chục hắc y nhân nhảy xuống đứng bên cạnh hắn: Cùng một tên xách một nữ nhân quần áo tàn tạ, đôi mắt vô thần cùng khuôn mặt trắng bệch không một tí huyết sắc.

Nữ nhân đó đích thị là Mặc Chinh tỷ tỷ.

“Tỷ tỷ… ta có lỗi với tỷ…”

- Mặc Chinh đắng ngắt cổ họng.

Hàn Lão lập tức quay lại; che chắn Mặc Chinh phía sau.

“Hàn bá bá, ta cùng ngươi… giết hết bọn chúng!”

- Mặc Chinh nghiến răng.

“Chỉ bằng hai ta.

Chỉ có thể chạy.”

- Hàn Lão bình tĩnh quả quyết.

“Ta thà liều chết!”

- Mặc Chinh mắt đầy tia máu.

“Mọi ngày rất thông minh, nay lại thành thế này.

Hai ta liều chết, mạng cả hai cùng khó bảo toàn.

Tại ta ở đây đối địch, ngươi liền hãy chạy đi.”

- Hàn Lão gằn giọng.

“Không!”

- Mặc Chinh vừa dứt câu liền bị Hàn Lão nắm lấy quay đầu chạy thục mạng về phía U Minh.

“Trưởng lão, cứ như vậy để bọn chúng chạy thoát?”

- Một tên hắc y cuối đầu nói nhỏ.

“Cứ để bọn chúng giãy giụa một chút.”

- Cát Diệp bình tĩnh quay đi.

Hắn ngoắc nhẹ tay, Mặc phủ lập tức chìm trong biển lửa.
 
Thiên Tôn
Nguồn gốc ?


Sâu trong rừng U Minh, một lão già đang cõng một đứa bé trên lưng, khinh công lướt đi trên những tán cây.

Lão già đã quá sáu mươi tuổi, nhìn thấy lão mệt mỏi vô cùng, đó là Hàn lão đang cõng Mặc Chinh.

Bầu trời đã tối, tiếng rừng xanh, tiếng gió và tiếng lá rơi vang lên như một bản nhạc buồn.

Bản nhạc này dường như chỉ dành cho Mặc gia.

Mặc Chinh không thể tin được hành động của Hàn lão.

Hắn quyết không chịu làm kẻ chạy trốn, hắn muốn đánh đổi mạng sống, muốn báo thù.

Vừa bị Hàn lão bế đi, hắn liền giãy dụa, la hét, khóc lóc, thậm chí còn cố gắng tấn công Hàn lão.

Nhưng Hàn lão chỉ có thể đập hắn bất tỉnh mới có thể chạy tiếp.

"Tiểu tử thật cứng đầu."

Hàn lão thở dài.

Lão bỗng thấy một cơn tê liệt nhẹ ở vết thương trên lưng.

"Bị trúng độc rồi?"

Lão run rẩy.

Lão liếc xuống dưới những cành cây, may mắn thay, lão nhìn thấy một cái hang nhỏ liền dừng lại quan sát một lát, cái hang này khá kín, bị những cây xung quanh che giấu, ngoài ra trời cũng đã tối.

Nếu lão không chú ý kỹ, chắc chắn sẽ không phát hiện ra.

"Ta chắc chắn bị trúng độc rồi...

Nên chúng để ta chạy thoát dễ dàng như vậy" Lão nghĩ thầm.

"Cái hang này được...

Có thể ẩn náu!"

Lão cõng Mặc Chinh bất tỉnh vào trong hang.

Trong hang ẩm ướt, tối như mực.

Giống như chỗ ở của thú dữ, chỉ khác là không có mùi máu tanh, nên lão cũng an tâm.

Hàn lão để Mặc Chinh tựa vào tường hang, rồi lấy thêm vài lá cây to che cửa.

Từ ngoài nhìn vào, nếu không phải là người tinh mắt, lão tin chắc không thể nhận ra đây là cửa hang.

Sau khi làm xong mọi việc, lão lại gần đánh thức Mặc Chinh, rung nhẹ một cái "Thiếu gia...

Thiếu gia..."

Lão gọi mấy tiếng.

Mặc Chinh bật dậy, nước mắt tuôn ra, trong mơ hắn đã nhớ lại những kỷ niệm xưa cùng phụ mẫu, tỷ tỷ.

Hắn gào thét "Sao bá lại làm thế?

Đây là đâu?

Đưa ta về Mặc phủ để ta báo thù!"

"Thiếu gia... im lặng...

đừng làm ồn, truy binh và thú rừng có thể phát hiện chúng ta."

Hàn lão dặn dò.

"Tâm trạng của ngươi... ta hiểu.

Nhưng bây giờ ngươi không thể làm gì được!"

Hàn lão an ủi.

"Không thể cũng phải có thể!

Ta nhất định phải..."

Mặc Chinh quát lên.

Bốp!

Chưa nói hết, Mặc Chinh bị Hàn lão tát một cái.

"Ngươi bây giờ chẳng khác gì con kiến, còn muốn đối đầu với bọn chúng...

Sinh mạng của ngươi là do phụ mẫu ngươi nuôi dưỡng bằng tất cả tâm huyết.

Ngươi lại không biết trân trọng.

Nói cho ngươi biết, phụ mẫu ngươi chết có yên lòng không?"

Mỗi câu nói của Hàn lão khiến không khí trong hang trở nên nặng nề.

Tim Mặc Chinh đập thình thịch, cảm giác ngột ngạt khó tả.

Hắn cảm thấy mình đã quá ngu ngốc.

"Ta..."

Hắn nói lắp bắp.

"Ngươi bây giờ còn quá non trẻ" Hàn lão nói tiếp.

"Ta thật có tội với phụ mẫu và bá bá..."

Hắn không kìm được nước mắt.

Khóc như một đứa bé.

Hàn lão ôm Mặc Chinh vào lòng.

Lúc này Mặc Chinh mới thật sự bình tĩnh lại, nhưng nước mắt vẫn cứ chảy.

Hắn khóc cho phụ mẫu, khóc cho số phận của mình.

"Có một số chuyện ta và cha ngươi đã giấu kín bấy lâu nay" Hàn lão nhỏ giọng.

"Liên quan đến việc gia đình ta bị giết?"

Mặc Chinh hỏi.

Hàn lão gật đầu.

Ngồi xuống đối diện Mặc Chinh, bắt đầu kể lại: "Ta và cha ngươi là đồng môn, nhưng còn có một người sư đệ nữa.

Đó là nghĩa phụ của Cát Diệp, tên là Vương Tu.

Năm đó bọn ta..."

Cuối cùng Mặc Chinh cũng hiểu được cả sự tình, rằng cha hắn cùng Hàn, Vương vì muốn cứu một nữ tử mà gây hấn với Chân Nguyệt Giáo phái - là môn phái đối lập của Hàn Viêm Cốc .

Còn nữ nhân kia chính là mẫu thân của Mặc Chinh.

Chân Nguyệt Giáo lúc này bắt các trinh nữ để hiến tế cho linh thú trấn phái.

Thực ra là lấy cớ này để lấy các nữ tử về làm chuyện đồi bại, chẳng có linh thú nào ở đây cả.

Mặc, Hàn, Vương cùng nhau đại náo cái Chân Nguyệt Giáo khiến gà bay chó sủa, còn suýt chôn thây tại đó.

Cuối cùng, Sau một hồi vật lộn, họ may mắn giải cứu được mẫu thân của hắn và những nữ tử khác.

Từ đó, mẫu thân và cha hắn bắt đầu có duyên với nhau.

Không may, đúng lúc Hàn Viêm Cốc đang trong thời kì yếu đuối.

Cốc chủ mới khó nhọc thương lượng với Chân Nguyệt Giáo, làm một hiệp ước không xâm lược nhau trong mười năm.

Nhưng ba người đã phá vỡ hiệp ước, giáo chủ của Chân Nguyệt đòi Hàn Viêm Cốc giao ba người ra để trừng phạt mới giữ nguyên hiệp ước.

Thế là Hàn Viêm Cốc đuổi cả ba ra khỏi môn phái.

Tuy nhiên, Mặc và Hàn đều là đệ tử của đại trưởng lão, do được hắn bảo vệ nên an toàn thoát khỏi việc trục xuất.

Còn họ Vương dù cũng là đệ tử của một vị trưởng lão khác nhưng sư phụ hắn đã tiên vong.

Không ai quan tâm, kết quả là hắn bị trục xuất…

Lúc chia tay, Mặc và Hàn đều cảm thấy hối hận, hai người hứa với họ Vương sẽ dùng danh tiếng của Hàn Viêm Cốc bảo vệ gia đình hắn khi cần.

Vương Tu trở về nhà cứ tưởng sẽ được yên ổn, ai ngờ đêm đó Chân Nguyệt Giáo phái người ám sát cả Vương thị.

Chỉ còn mỗi Cát Diệp nhờ mẫu thân che chở mà thoát chết.

Thứ Cát Diệp căm ghét không phải là Chân Nguyệt Giáo…

Mà chính là Hàn Mặc hai người.

Tin đến tai, Hàn và Mặc đều đau đớn ân hận.

Lời hứa đó mãi mãi không thể thực hiện được.

Tội lỗi ấy nặng nề trong tâm trí bọn họ đến bây giờ.

“Tại sao bá tin chắc rằng bọn họ bắt trinh nữ không phải vì linh thú” Mặc Chinh hỏi.

“Linh thú chỉ là truyền thuyết…

Không một môn phái phàm nhân nào có thể sở hữu được.

Chỉ có những tiên nhân trong truyền thuyết mới có khả năng điều khiển bọn chúng!”

“Dù thực có tồn tại đi nữa thì việc hiến tế chính là ma đạo…

Mà ma đạo cần phải bị tiêu diệt!”

Hàn lão quả quyết giải thích.

Mặc Chinh lúc này hiểu được mọi việc, hắn cũng nhận ra rằng trên đời này có thể có tiên nhân.

Nói xong lời này, Hàn lão ném một cái lệnh bài từ trong tay áo về phía Mặc Chinh: “Mang vật này đến Hàn Viêm Cốc…

Ngươi sẽ được phép nhập môn!”.

Mặc Chinh nhanh tay bắt lấy nhìn về phía Hàn Lão.

“Từ đây về hướng Bắc 300 dặm!”

“Từ giờ, mọi thứ sẽ do ngươi tự quyết…”

Hàn lão đi ra khỏi động.

“Ân oán đời trước cũng nên kết thúc rồi!”

Lão hướng Mặc phủ mà nhanh phóng trở về…

“Hàn bá bá…”

Mặc Chinh gào thét.
 
Thiên Tôn
Truyền Kì Li Biệt


Mặc phủ lúc này chỉ còn một đống đổ nát không hơn không kém.

Hàn lão đáp xuống cách đó không xa lắm...

Đủ để nhìn thấy Mặc phủ hoang tàn cùng Cát Diệp đang thản nhiên đánh cờ với lâu la của mình.

Lão lúc này đã tiều tụy hẳn, môi hắn tím tái cùng với sắc mặt trắng bệch.

Độc tố cuối cùng cũng đã phát tán.

“Ta biết ngươi sẽ quay lại !"

Cát Diệp đứng dậy nhìn về phía lão.

Hàn lão dần tiến lại, hướng mũi kiếm về Cát Diệp: "Thả tiểu thư ra...Ân oán này không liên quan đến nữ !"

“Chỉ cần cùng Mặc cẩu có quan hệ dù là súc sinh cũng phải đền tội !"

Cát Diệp gần giọng.

“Huống hồ gì ả ta giờ chỉ như cái xác không hồn...

Ngươi còn cần à haha."

Hắn cười lớn,một tay ôm lấy Mặc Thải, bộ dáng giễu cợt Hàn lão.

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!

" Hàn lão vung trường kiếm xộc tới.

"Rượu này người uống chính là ngươi."

Cát Diệp vung tay ra lệnh.

Hơn chục hắc y lao về phía Hàn lão đối chiến.

Thanh phong kiếm thi triển, thanh mang quét ngang qua bọn hắc y.

Một tên nay lập tức bị lão cắt đi yết hầu, Những tên hắc y còn lại phẫn nộ vung kiếm hòng trả thù cho đồng bọn.Mười nhịp, hai mươi nhịp thở trồi qua, Thanh phong kiếm như loạn vũ tung hoành kết hợp với tịch thuẫn bộ quỷ dị khó đoán liền đem ba cái đầu hắc y chặt xuống.

Thanh phong kiếm pháp chuyển thành Lục phong kiếm kĩ: sáu nhát chém liên hoàn cùng thanh mang liền bức lui được những hắc y còn lại.

“Không hỗ là tiền nhiệm trưởng lão Hàn Viêm Cốc a” Cát Diệp cũng âm thầm công nhận;

“ Kiếm pháp của những tên này.

Không đúng ?!...

Ngươi tại đã vào ma giáo ?”

Hàn lão liếc nhìn âm trầm hỏi Cát Diệp.

“ Độc Huyết Tông, ta cũng nên thẳng thắng với người chết một chút !”

Cát Diệp cười lớn.

“ Uổng công cha ngươi một đời liêm khiết” Hàn lão nói giọng luyến tiếc.

“ Ngươi mà cũng xứng nhắc đến cha ta ??”

Cát Diệp mất bình tĩnh.

Ngay lúc này, vô số phi châm phóng đến vị trí của Hàn lão.

Hắn vung trường kiếm lên đối chiến...bằng kiếm pháp của mình lão đã phá được chiêu này của Cát Diệp.

Nhưng Chỉ trong một khắc phi châm kia không ngờ đã ghim sâu vào mắt phải của lão.

Hàn lão đau đớn một tay che mắt phải của mình lùi lại.

“Hàn cẩu kiếm pháp cao minh hahaha” Cát Diệp đắc ý giễu cợt.

“Tiều nhân bị ổi " Hàn lão nghiển răng.

“Không dám! không dám!"

Cát Diệp hướng kiếm về phía Hàn lão ra hiệu cho bọn lâu la.

Lần này, Hàn lão mất đi một nửa cái thị giác nhưng võ công không hề suy giảm.

Thanh phong kiếm pháp thi triển cầm cự đám hắc y nhân một hồi lâu.

Nhói!

Động tác của lão bỗng khựng lại một nhịp.

"Có Độc!!”

Lão thổ huyết, máu huyếtcủa lão có màu đen thẩm trông rất kinh dị.

Bọn hắc y nhân thừa cơ liền cho lão vài nhát lên người.

Hàn lão đau đớn rít lên một tiếng, Hắn cố gắng vung trường kiếm lên liều mạng...

Tóc lão lần này bung ra, Mái tóc dài bạc trắng cùng với bộ huyết phục do máu nhuộm thành khiến Hàn lão như trở thành một huyết ma.

Liên tục vùng vẫy bức lui đám hắc y...

Nhưng độc tố cùng những vết thương đã làm lão yếu đến mức vô cùng.

Một tên hắc y nhấc đao chặt đứt cánh tay của lão.

Tay và kiếm cùng lúc rơi về trước mặt Cát Diệp.

“Thứ đồ chơi này được đấy chứ! haha” Cát Diệp cầm cánh tay của Hàn lão lên đùa giỡn.

Lão liền bị chém vào chân, đau đớn quỳ xuống.

Cát Diệp ra hiệu ngừng tay rồi tiến tới đối diện Hàn lão; “Hàn trưởng lão thế nào lại quỳ gối trước ta ?"

"Mau liếm giày cho ta...

Ta sẽ suy nghĩ lại nên thả ả ra hay không haha!!"

- Cát Diệp liên tục giễu cợt.

Hàn lão khom người xuống như chuẩn bị liếm giày.

“Hàn cẩu thật sự làm?"

Cát Diệp nghĩ thầm.

Bỗng Hàn lão khựng người lại, từ trong tay trái của lão phóng ra một cái đoản kiếm găm thẳng về hướng Cát Diệp.

Keng!

“Hàn cầu có cố gắng!”

Cát Diệp đưa kiếm cản lại.

Ngay lúc này, Hàn lão dùng hết sức bình sinh lao đến.

Ông định dùng răng của mình để tấn công Cát Diệp, đây chính là sự giãy giụa cuối cùng của lão.

"Quá chậm!".

Cát Diệp lách một bên tránh được.

Hắn dùng kiếm trên tay đâm xuyên qua người Hàn lão...

Lão nằm sấp thoi tháp trên đất.

Cát Diệp dẫm lên người Hàn lão: “Hàn cẩu...

Đền tội với cha ta!".

Dứt câu, hắn rút trường kiếm găm trên lưng của lão ra.

Dùng chính thanh kiếm đó cắm thật sâu vào đầu của Hàn lão..

Phập!

Huyết quang bắn ra tung tóe...

Một nhất đẳng kiếm đạo...

Một truyền kỳ cứ như thế chết đi.

“Treo lên cổng trấn!"

Cát Diệp ra lệnh đám hắc y.

“Cái tiện nữ này trưởng lão quyết định?"

Hắc y khẽ nói.

“Cùng là giết đi.."

Cát Diệp lạnh lùng.

Tên hắc y liền rạch cổ của Mặc Thải.

Hắn đem xác y cùng treo trên cống trấn.

“Ba mươi năm, Phụ thân cuối cùng ta đã báo được thù cho người rồi!”

Cát Diệp lúc này đã đến một góc khuất, nước mắt hắn đầm đĩa chảy xuống.Khuôn mặt lạnh lùng của hắn lúc này xuất hiện một tia ấm áp.

Bao khổ cực của hắn cuối cùng cũng được hồi đáp rồi.

“Đi, Trở về!"

Hắn gạt đi nước mắt, bước ra với dáng vẻ lạnh lùng ban đầu, Hướng đám hắc y ra lệnh

Hắn cùng đám đệ tử lên ngựa rời khỏi để lại phía sau hai cái xác người treo lơ lửng trên cổng của Lăng Định trấn.
 
Thiên Tôn
Tiên ?


Rừng U Minh .

Bên trong thạch động.

Lúc này trời cũng đã ửng sáng , Phía dưới có một thân ảnh nằm quằn quại, hắn hiện không thể cử động được.

Chỉ nghe thấy tiếng thút thít “Hàn bá bá…”.

Thân ảnh đó là Mặc Chinh.

Răn rắc!

Các chi của hắn lúc này động đậy được.

Hắn từ từ ngồi dậy, lau đi nước mắt trên khuôn mặt lấm buồn đất của mình.

“Hàn bá bá nhất định phải như thế sao ?”

Cuối cùng hẵn cũng giải được huyệt!

Hắn nhặt cái lệnh bài Hàn lão cho lên xem xét một hồi…

Lệnh bài màu đen, bên trên chạm khắc chữ “Hàn” hoa văn khá đẹp mắt.

Hắn cất gọn lệnh bài vào ngực…

Vừa định bước ra khỏi động bỗng hắn có cảm giác bị sờ mó.

Một con khỉ từ đâu đã lấy lệnh bài từ trong ngực hắn, nó trêu hắn một chốc rồi chạy một mạch vào sâu trong thạch động.

Hắn hoảng hốt vút theo

“Tiểu tử thối trộm đồ dám trộm đồ của ta !”

Hắn căm phẫn thét lên.

Không ngờ cái thạch động lại sâu đến như vậy, đuổi bắt gần nửa canh giờ hắn mới thấy được đáy của động.

Vì đã một đem chưa có gì trong bụng, hắn mệt lả ngồi bệt xuống kêu lên: “Tiểu tử, ta kiệt sức rồi” , từ trong vạt áo hắn lấy ra một cái màn thầu đã dính khá nhiều bụi.

Phủi phủi một chốc, định nuốt xuống bỗng con khỉ chạy lại chỗ hắn với cái vẻ mặt đáng thương.

“Ta khinh..”

Mặc Chinh nghĩ thầm.

Hắn xé cái màn thầu làm hai cho hầu tử một nữa.

Hầu tử mặt hớn hở nhận lấy nửa cái đồng thời trả cho hắn cái lệnh bài kia.

“Ra còn có nhân..

à không hầu tính mới đúng đi” Mặc Chinh bắt lấy lệnh bài rồi ăn lấy ăn để nửa cái màn thầu còn lại, đã một ngày chưa có gì bỏ bụng rồi.

Hầu tử ăn xong vỗ vỗ cái bụng một chút rồi làm vẻ mặt biết ơn hướng phía Mặc Chinh.

“Không có gì!

Không đánh không quen biết ! ” Mặc Chinh khẽ nói nhưng trong lòng vô cùng bứt rứt “Ta một ngày rồi không ăn gì…

Ngươi ép ta đuổi bắt xong còn làm ta mất nửa cái bánh.

Hiện tại ta còn chưa có no đấy.

Món óc khỉ có vẻ hợp lí đây nha… ” Mặc Chinh nghĩ thầm.

Mặc Chinh hướng về phía hầu tử một cái nhìn triều mến.

Bỗng hầu tử quay đầu chạy về gần cái đáy động, rồi liên tục ra hiệu cho Mặc Chinh đến.

“Đây là tình huống gì?”

Mặc Chinh đứng dậy từ từ đi về phía hầu tử.

Hắn nhìn xung quanh chả có cái gì cả.

Nhìn xuống phía dưới theo hướng chỉ tay của hầu tử cũng không thấy gì.

“Con khỉ thối lừa bổn gia à!”

Hắn dẫm chân xuống đất hòng dọa nạt hầu tử.

Công cốc!

“Chỗ này rỗng !”

Hắn khẳng định.

Hắn ngồi xuống lau đi lớp đất bụi trên đất, lộ ra một cái cửa rập.

“Ngươi muốn ta đi vào ?”

Mặc Chinh hướng hầu tử nói.

Hầu tử làm vẻ mặt đồng ý gật đầu.

Mặc Chinh nhấc cánh cửa lên.

“Ta có nên tin lời con khỉ này không?”

Mặc Chinh tự thắc mắc.

“Liều ăn nhiều vậy” Hít một hơi thật sâu rồi từ từ men theo bậc thang đi xuống.

Hầu tử lần này đợi bên trên.

“Nghĩ kiểu gì ta cũng thấy mình bị lừa nha” Mặc Chinh suy ngẫm.

Chân của hắn vừa chạm đất bổng xung quanh đèn đuốc đột nhiên bùng sáng lên.

Ngay phía đối diện hắn là một bộ xương khô cùng một cái rương.

Hắn giật bắn mình “Đây là huyệt à…

Mẫu thân ngươi con khỉ thối lừa ta .”

Cố gắng trấn định, Nhìn xung quanh thạch thất khá sạch sẽ dường như chưa có ai đến đây.

Thạch thất chạm khắc vài hình ảnh quái dị mà hắn không nhìn ra được, nhưng có thể nói khá đẹp mắt nha.

Có vẻ vị tiền bối này là một người yêu hội họa chăng.

Hắn dốc hết can đảm bước lại gần bộ xương.

Kì lạ! bộ xương khô này hình như lại phát ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ.

Hắn hít một ngụm khí lạnh, cái này quá sức vô lí a…Nhìn kĩ một lúc trên tay của bộ xương, một bên có nắm một miếng ngọc bội khá bắt mắt, một bên có một cái lọ.

Hắn tiếng lại gần, miệng lẩm bẩm “Tiền bối thứ tội…

Vãn bối vô lễ.”

Hắn giật nhẹ cái ngọc bội ra làm chấn động khung xương, khiến tất cả đổ sập xuống.

Hắn hoảng hốt cầm ngọc bội lui lại vài bước chắp tay hối lỗi.

“Tiền bối tiền bối bớt giận!”

Hắn lẩm bẩm.

Mấy hơi thở sâu, hắn bình tĩnh lại cầm ngọc bội lên xem xét.

Tập trung nhìn một chút bỗng một cỗ lực lượng nào đó cuốn thần thức hắn vào trong.

Trong đó hắn biết được đây được gọi là ngọc giãn nhằm lưu lại những thông tin quan trọng thay sách vở, tu tiên giả hay dùng.

Bộ xương kia chính là một tu tiên giả “giả anh kì”, do quá lâu không thể đột phá dẫn đến thọ mệnh cạn kiệt mà tử vong.

Đây chính là mộ huyệt mà hắn đã dựng nên trước đó cho chính mình.

Tại ngọc giãn cho hắn biết rằng tu tiên giới có tồn tại, tu tiên giả chia làm nhiều cảnh giới khác nhau từ Luyện nhục-Luyện khí-Trúc cơ-Kết đan-Kết tinh- Giả anh-Nguyên anh-Tạo hóa.

Ngọc giản còn đưa thêm nhiều thông tin khác chỉ là hiện tại đối với hắn không cần thiết cho lắm.

“Tu tiên giả thật sự có tồn tại?’’

Mặc Chinh hít một ngùm khí lạnh.

Trên đời này thật sự có tiên nhân nha.

Hắn rút thần thức ra khỏi ngọc giãn, quá nhiều thông tin khiến thần thức của hắn đã hơi mệt mỏi.

Lắc một cái hoàn hồn lại hắn nhặt bình đan dược lên.

Theo ngọc giản đây là địa mạch trúc cơ đan.

Trúc cơ có ba loại phàm đạo trúc cơ-địa mạch trúc cơ cùng thiên mệnh trúc cơ.

Mỗi cái liền có sự khác nhau rõ rệt về chất, phàm đạo tăng thọ mệnh 50 năm, địa mạch tăng 100 năm, thiên mệnh tăng 150 năm.

Dường như đối tu tiên giả một cái bế quan tu luyện liền 10 năm là chuyện hết sức bình thường.

Nên thọ mệnh là thứ quan trọng nhất, phàm cảnh giới càng cao thọ mệnh càng nhiều.

Nhưng cảnh giới không tiến triển liền như cái tu tiên giả kia trở thành xương khô !.

Hắn cẩn thận cất bình đan dược “Vật này quá quý giá…

Tuyệt đối không thể để mất được” .

Hắn tiến đến chỗ cái rương, mở ra trong đó có một cái nhẫn, một cuốn sách cùng một viên đan dược nữa.

Cái nhẫn là "giới chỉ" vật dùng để chứa đựng vật phẩm của tu tiên giả, không phải bất kì tu tiên nào cũng có được, chỉ cần một ý niệm liền có thể đem vật phẩm bất kì không phải sinh vật sống nào dung nạp vào.

Hiện tại thần thức hắn chưa đủ để có thể sử dụng.

Cuốn sách là một bộ công pháp “Huyết tiên pháp” luyện thành có thể hút một ít sinh mệnh của địch nhân để trị thương cho bản thân, còn có thể dự trữ để tăng một phần sinh lực của mình.

“Có công pháp như vậy sao tiền bối này lại chết vì không đủ thọ mệnh như thế?”

“Có lẻ hắn bị người ta ám toán?

Hoặc cũng có thể hắn công pháp này không hợp ?”

Không nghĩ nhiều nữa…

Công pháp này ít nhất là Luyện nhục cảnh mới có thể luyện.

Hắn chỉ mới là phàm nhân.

Nhìn sơ qua viên đan dược có tên là khai mạch đan, là đan dược để phàm nhân có linh căn dùng để khai thông bát mạch để tiến hành tu luyện.

Đây chính là thứ hắn cần, nhưng…

Linh căn ngàn vạn người mới họa may một người có được, người không linh căn dùng đan liền bát mạch đứt đoạn mà chết.

Mặc Chinh nuốt nước bọt, cái trò thử vận may này… hắn thật sự không dám nha.

Hắn cất hết mọi thứ vào ngực, giới chỉ ít nhất phải mở bát mạch mới có thể sử dụng.

Song, hắn chắp tay lễ bái một lúc vị tiền bối này…

Bỗng thần thức hắn nghe được một câu nói

“Tiểu bằng hữu, ta và ngươi liền có duyên, những thứ này là chuẩn bị cho ngươi.

Ta hiện tại đã tọa hóa rồi không thể chỉ dẫn gì thêm được.

Hiện tại chỉ có thể chúc ngươi tìm được đạo của mình…”

Giọng nói dần biến mất..

Mặc Chinh vẫn chắp tay đứng đó, thêm một tia cung kính với lão tiền bối này.

Mọi việc đã xong, hắn ra khỏi thạch thất, cùng hầu tử ra khỏi động

“Tiểu hầu tử, cảm ơn ngươi” Mặc Chinh hướng hầu tử.

“kikiki” hầu tử làm bộ dáng không có gì.

Nó nhảy lên cành cây gần đó rồi đi mất.

“Ta cũng nên về trấn một chuyến, Hàn bá bá…”

Mặc Chinh lẩm bẩm có chút nghẹn ngào

Phía xa xa hầu tử đứng đó vẫn nhìn về phía Mặc Chinh: “Tiểu bằng hữu, có duyên ắt sẽ gặp lại!”.
 
Thiên Tôn
Không Đổ Lệ


Lăng Định trấn.

Trên cổng trấn, hai thi thể đang treo lơ lửng, một nữ tử và một lão đầu.

Thiếu nữ có một cái rãnh sâu ở cổ cùng lão già bị một thanh kiếm cắm ở đỉnh đầu, mái tóc trắng bệch bị máu nhuộm thành hoe đỏ , một cảnh tượng khiến người ta sợ hãi.

Phía dưới có một hài tử đang quỳ gục xuống, khuôn mặt vô thần cùng nước mắt giàn giụa.

Người dân đứng xung quanh ai nấy đều thể hiện ra một sự thương cảm.

“Đấy chả phải là Mặc thiếu gia sao?”

“Trông hài tử này thật tội nghiệp.”

"Quỳ ở đây hơn nửa canh giờ rồi.”

“Mặc gia trước nay ôn hòa sao lại…”

“Tiểu tử này mạng lớn thật!”

Đám người bàn tán xôn xao.

Mặc Chinh lúc này không nghe thấy gì cả.

Trong đầu hắn lúc này chỉ có đau thương.

“Chỉ tại ta đến không kịp Hàn bá, tỷ tỷ…Chỉ tại…”

Hắn lẩm bẩm liên tục.

Bỗng từ trong đám người chạy ra một nữ hài tử.

Nàng độ năm-sáu tuổi, khuôn mặt ngây thơ có chút đáng yêu.

“Đại ca ca, nam tử hán đại trượng phu, không được khóc!”

Nữ hài chạy về phía Mặc Chinh nói.

Câu nói của nữ khiến Mặc Chinh nhớ lại những gì mà cha hắn dặn dò.

Hắn nhớ lúc trước bị bọn trẻ trong trấn bắt nạt, hắn liền chạy về khóc lóc với mẫu thân.

Vài lần như vậy bị cha nhìn thấy, liền đem hắn ra giáo huấn một trận “Đại trượng phu đổ máu không đổ lệ!”

Hắn nhớ như in lời của cha.

Mặc Chinh đứng dậy, lấy tay lau đi nước mắt.

Hắn nhìn nữ hài một chốc.

Bỗng có một người đàn bà chạy ra ôm lấy nữ.

“Mặc thiếu bớt giận…

Con của ta thực chưa biết phép tắc.”

Người đàn bà hướng Mặc Chinh hơi cuối đầu mụt chút.

“Không có gì…

Người đừng làm như vậy.”

Hắn tiến đến xoa nhẹ đầu của nữ hài.

“Tiểu cô nương, nói đúng lắm…

Nam nhi thì không rơi lệ.”

Mặc Chinh khẽ nói.

“Tiểu ca ca, đừng quá đau buồn…

Những người thân của ngươi không muốn thấy ngươi buồn đâu. ” Nữ hài nở một nụ cười trìu mến với Mặc Chinh.

“Tiểu cô nương, ngươi tên gì?”

“Ta tên Ngọc Nhi. ” Nữ hài nói.

“Một cái tên hay.”

“Mặc thiếu, trước nhờ có Mặc gia ngươi giúp đỡ mà ta mới đủ tiền để trang trải cho tiểu nữ nhà ta.

Mộng Nguyệt xin đa tạ Mặc thiếu” Thiếu phụ hướng Mặc Chinh cúi đầu.

“Hoàn toàn không có gì…

Mộng phu nhân không cần khách sáo.”

Mặc Chinh nói.

“Các thúc bá có thể giúp ta đưa hai người họ xuống hay không? ” Mặc Chinh hướng về đám người.

Có hai nam tử bước lên liền hạ cổng trấn xuống.

Đưa thi thể của Hàn lão cùng Mặc Thải đặt trên đất.

Người dân còn giúp Mặc Chinh đào huyệt.

Vị trí được chọn là tại Mặc phủ.

Khi hai thi thể sắp nhập thổ vi an Mặc Chinh hướng bầu trời chắp tay

“Cha Mẹ, Hàn bá, tỷ tỷ…

Mọi người yên tâm.

Thù này không trả Mặc Chinh ta thề không làm người…”

Mặc Chinh khẽ nói ngữ điệu thêm một tia thống hận.

Trong một đêm mất hết tất cả, không còn gì khiến hắn luyến tiếc nữa.

Chỉ có sự mối hận rực cháy thiêu đốt tâm can của hắn.

Sự hồn nhiên của tiểu hài tử dần biến mất thay vào đó là một ánh mắt có đôi chút âm lãnh.

Lo liệu xong mọi thứ, Mặc Chinh nghỉ ngơi tại nhà của nữ hài.

Bữa tối do Mộng Nguyệt chuẩn bị, tuy không bằng cao lương mỹ vị lúc còn ở Mặc gia, nhưng hiện tại lại khiến Mặc Chinh cảm động.

Hắn có cảm giác như đang trở về nhà vậy!

“Mặc thiếu, không hợp khẩu vị?”

Mộng Nguyệt hướng Mặc Chinh đang ngồi thẫn thờ nói.

“Rất ngon.”

“Tiểu cô nương, ăn nhiều một chút.”

Hắn gắp thức ăn cho Ngọc Nhi.

“Ca, ngươi cũng thế đi…Sáng giờ ngươi không ăn gì rồi!”

Ngọc Nhi nói.

“Mặc thiếu, sau này ngươi muốn đi đâu?

Chi bằng ở lại đây cùng với chúng ta?”

Mộng Nguyệt hướng Mặc Chinh.

“Nam nhi chí tại bốn phương, ta cũng còn có thù chưa báo được…

Không tiện định cư nơi đây.”

“Sáng sớm ngày mai ta sẽ lên đường.”

Mặc Chinh nói.

“Ta hiểu rồi!

Cũng mong Mặc thiếu cẩn trọng.”

Bữa tối cũng xong, Mộng Nguyệt chuẩn bị phòng cho hắn.

Cả buổi sáng quá mệt mỏi.

Hắn thiếp đi từ lúc nào không biết.

Giật mình tỉnh dậy đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Mộng Nguyệt cùng Ngọc Nhi đã chuẩn bị hành trang cho hắn.

“Trong đây có thức ăn đủ dùng vài ngày cùng vài món đồ cần thiết, mong Mặc thiếu không chê.”

“Không dám không dám...

Cảm ơn Mộng phu nhân đã chuẩn bị!”

Mặc Chinh nói.

Hắn cầm lấy hành trang hướng mẹ con Mộng Nguyệt hơi cuối đầu cảm tạ.

Song quay lưng rời đi.

“Ca ca, khi nào rảnh nhớ trở về...

Ta đợi ngươi cùng đi chơi!.”

Ngọc Nhi hồn nhiên hướng lưng Mặc Chinh.

“Ừm, nhất định!”

Mặc Chinh nói.

Lúc này trong lòng hắn lại xuất hiện một tia ấm áp.

Chỉ là hắn không biết khi nào có thể trở lại, có lẽ khi thù kia đã báo được, hoặc là không bao giờ.

Mặc Chinh trở lại thạch động, bước vào bên trong hắn ngồi tựa vào tường đá lấy viên khai mạch đan ra xem xét.

“Muốn báo được thù ta cần phải mạnh hơn nữa...”

“Có điều ta không biết cách xác thực rằng mình có linh căn hay không ?”

“Không linh căn nuốt xuống liền đồng quy vu tận” Nói tới đây hắn khẽ run một cái.

“Tiểu bằng hữu...

Ngươi lại đến.”

Giọng nói đâu đó vang lên trong thần thức Mặc Chinh.

“Lão tiền bối...

Ngươi ở đâu”

“Ta chỉ là một tia tàn hồn bên trong động này...Ngươi liền không nhìn thấy được.”

“ Bộ dáng ngươi vậy đang đau đầu vì linh căn?”

"Quả thật là như vậy, ta không chắc rằng mình có hay không, cái tỉ lệ này quá thấp!”

Mặc Chinh nói.

“Tiểu bằng hữu, bản tọa có một phương pháp, ngươi nguyện thử?”

“Tiền bối cứ nói”

“Ngươi đem khai mạch đan chia làm các phần nhỏ...Thử một phần nhỏ xem sao.

Cùng lắm nếu không có thì chỉ bất tỉnh vài ngày.

Không nguy hại đến tính mạng.”

“Tiền bối chắc chắn?”

“Ta từng sống gần ngàn năm rồi...

Điều gì mà ta chả chắc chắn, Trước cũng có vài người làm theo cách của ta rồi.

Chả ai chết cả.”

Chắc chắn cái muội muội lão,đây là đang chơi dò mìn.

“Ngươi liền chia làm năm phần đi...

À không, yếu bóng vía như ngươi thì chia mười phần” Lão quả quyết.

“Chả còn gì để mất nữa rồi...

Bằng tin lời lão ta vậy, theo lời lão thì chắc không hại đến tính mạng.”

Hắn nghĩ thầm.

Mặc chinh dùng đoản kiếm chia viên đan thành mười phần.

Hắn cầm lên một phần, nhắm mắt nuốt xuống.

“Tiểu bằng hữu có chí khí”

Đan dược vừa xuống bụng, bỗng một luồn hơi nóng phát tán di chuyển khắp bát mạch Mặc Chinh, đem cả cơ thể hắn thiêu đốt.

Tách tách tách!

Tiếng kinh mạch vỡ liên tục vang lên bên trong hắn, xương khớp cũng như dần vỡ ra.

Sắc mặt lúc này tối sầm lại, kinh mạch của ta lại vỡ vụn rồi? .

Hắn đau đớn cảm giác như thân thể muốn nổ tung.

Khí nóng liên tục bùng phát.

“Ta phải chết ở đây chăng??”

Hắn tự hỏi bản thân.

Cắn răng chịu đựng ba canh giờ, bỗng hỏa khí dần tiêu tán, một cảm giác dễ chịu dâng lên

“Cái quái gì vậy?”

Mạch của hắn lúc này có vài cái như được thông suốt hẳn ra.

Xương khớp cũng không còn cảm giác vỡ nữa.

“Tiên sư ta lại có linh căn??”

Hắn mừng như điên.

“Tiểu bằng hữu, quả thực có.”

Hắn điên cuồng cầm lên chín phần còn lại, đem toàn bộ nuốt xuống.

“Bát mạch!

Khai!”

Hắn hét lên một tiếng.

Lần này dược lực còn mạnh hơn.

Đem cơ thể hắn giết đi giết lại vài lần.

Bát mạch lần này vỡ tung ra, xương cốt nát nhừ...

Hắn nghiến răng cố nén xuống cái nổi đau thấu trời này.

Vì sức mạnh!

Vì báo thù!

Vì đạo của ta!

Một ngày đêm như dạo chơi dưới địa phủ trôi qua.

Hỏa khí dần tiêu tán, một thân ảnh ngồi tỉnh tọa đang nhắm chặt mắt như một bức tượng.

Bỗng hắn mở mắt ra..

Trong ánh mắt có một tia kiên định cùng một cái khí chất nào đó mà không thể nói bằng lời được.

Luyện Nhục sơ kì -Thành

“Tiểu bằng hữu, ngươi chính thức bước vào tu tiên giới”- Hầu tử đứng tại truyền âm.
 
Thiên Tôn
Tạm Nghỉ Nhé


Tác giả tạm trở về với vòng xoay cuộc đời

- Mong Ngày Mai Sẽ Nhẹ Nhàng Hơn 😁-

- Hẹn Ngày Tái Ngộ ❤️-
 
Back
Top Bottom