- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #161
Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Quyển 3 - Chương 62: Vân!
Quyển 3 - Chương 62: Vân!
Khoáng thạch cực phẩm trước ngực tinh thạch vương bị Vân Phong đánh nát hoàn bằng một quyền, bên trong lồng ngực của tinh thạch vương lại không phải là thực thể mà là chân không, có điều khác thường!
Bàn tay của Vân Phong dò xét phía trong, đột nhiên ánh mắt loé sáng kia chớp loé, Vân Phong chỉ cảm thấy có một xúc cảm lướt qua mu bàn tay, một bóng đen nhanh chóng thoát ra khỏi thân thể tinh thạch vương, muốn cướp đường mà chạy!"
Ngươi không chạy thoát được đâu."
Vân Phong hét lớn một tiếng, tinh thần lực nhanh chóng trào ra khắp thân thể, nhanh chóng hoá thành một bàn tay vô hình vừa mạnh mẽ vừa chuẩn xác định bắt lấy bóng đen bay ra kia!Tốc độ chạy trốn của bóng đen càng nhanh hơn, bàn tay tinh thần lực trong không trung của Vân Phong cũng vô cùng nhanh.
Hiện tại tinh thạch vương đã không còn bất cứ hành động gì, tựa như một cơ thể đã mất đi trái tim mà đứng ở nơi đó.
Khúc Lam Y và Ngao Kim nhìn thấy cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy bóng dáng không ngừng trốn chạy trong không trung, hai người cũng gia nhập đại quân đi săn.Tất cả nguy hiểm đã được giải trừ.
Tiểu Hoả và Lam Dực cũng gia nhập đội ngũ đi săn.
Tốc độ của mấy người này đều nhanh vô cùng, lúc này trên bầu trời xuất hiện mấy bóng đen, nhưng thứ gì đó đang chạy trốn còn nhanh hơn bọn họ, dường như còn có ý trêu chọc, thậm chí Vân Phong còn có thể nghe được từng tiếng cười nhạt một.Vân Phong đã lướt qua thứ này mấy lần, bàn tay lớn do tình thần lực hoá thành cơ hồ cũng đã tóm lấy mấy lần, nhưng vật nhỏ này đều thoát được.
Thân thể nó vô cùng trơn nhẵn, không có một chút cảm giác thô ráp, muốn bắt lấy quả thật rất khó khăn.Vân Phong hơi ngừng lại, nhìn bóng đen tán loạn trong không trung xung quanh, nhìn quỹ đạo chuyển động tự do của nó, rõ ràng vật nhỏ này đang đũa giỡn bọn họ bằng tốc độ không gì sánh bằng của nó.Chỉ cần nhanh hơn tốc độ này, là có thể tóm được nó!
Ý nghĩ của Vân Phong vừa mới xuất hiện, một tiếng kêu vang dội lại nhanh chóng vang lên: "Na na!"
Tiếng kêu vang dội này khiến Vân Phong không nhịn được mà thoáng qua ý cười, Nhục Cầu nhanh hơn nó đã xuất hiện rồi!Tiếng kêu vui vẻ của Nhục Cầu vang vọng bầu trời, chỉ thấy một bóng đen vọt tới rất nhanh, thẳng đến bóng dáng đang chạy trốn trong không tủng.
Có chút ngoài ý muốn, tựa hồ như gặp khắc tinh, bỗng nhiên trận tuyến của vật nhỏ đang chạy trốn không ngừng bị rối loạn.
Đột nhiên tốc độ lại nhanh hơn, nhưng đường chạy trốn lại lộn xộn không thôi, tựa hồ là chạy loạn cả lên, không ngừng va chạm trong không trung một lúc, liền mất phương hướng mà chạy tới chỗ Vân Phong, chui vào trong lòng Vân Phong!Vân Phong ngạc nhiên, vật nhỏ này chui thẳng vào lòng mình, Vân Phong chỉ có thể nhanh chóng dùng tay ôm nó lại.
Một cảm giác mát lạnh thoải mái truyền đến từ trên tay, không có một chút cảm giác thô ráp, hoàn toàn trơn bóng, nhẵn nhụi.
Vật nhỏ lạnh run chui thẳng vào lòng Vân Phong, cảm thấy được nó đang sợ hãi.Vân Phong cúi đầu: Không có một chút lông, toàn thân đều trong suốt óng ánh sáng bóng.
Vân Phong nhẹ tay lướt qua đầu của vật nhỏ, lập tức vật nhỏ ngẩng đầu lên, điềm đạm đáng yêu nhìn Vân Phong, dáng vẻ như một con sóc, nhưng cả người lại lớn hơn sóc vài lần."
Na na!"
Tiếng kêu của Nhục Cầu đã đến trước mặt.
Vân Phong chỉ thấy vật nhỏ trong lòng lại sợ đến mức muốn chạy trốn, Vân Phong dùng sức ôm chặt lấy."
Nhục Cầu!
Dừng lại!"
Gọi một tiếng, bóng dáng bổ nhào qua của Nhục Cầu dừng lại ngay lập tức, Vân Phong nhìn dáng vẻ nước miếng chảy ròng ròng của Nhục Cầu, bất đắc dĩ cười, vật nhỏ này mới đúng là thứ được gọi là tinh thạch vương.Nhục Cầu muốn ăn nó, không thể trách nó lại sợ hãi như vậy.Thân thể mềm như nhung của Nhục Cầu bay đến trên bả vai Vân Phong, Vân Phong cũng có thể cảm giác được một luồng lửa nóng đang truyền ra từ trong mắt Nhục Cầu.
Chẳng qua thứ này không ăn được, quả thật nó tương đương với một mạch khoáng cực phẩm không bao giờ khô kiệt!"
Không được ăn nó, có nó khoáng thạch cực phẩm mà ngươi thích mới có thể trở nên vô tận."
Vân Phong nói một câu, Nhục Cầu vô cùng uất ức kêu lên hai tiếng, dù sao mỹ vị trước mặt lại không thể ăn đúng là có chút không thoải mái.
Vân Phong cười cười, xoay người, nhìn sinh vật bằng tinh thạch vĩ đại vẫn không nhúc nhích kia."
Nếu muốn ăn, cái kia cho ngươi."
Vân Phong chỉ chỉ, lập tức thân thể Nhục Cầu bay ra, mặt ngoài của sinh vật như núi kia hoàn toàn là khoáng thạch cực phẩm!
Phỏng chừng là tất cả khoáng thạch cực phẩm của mảnh đất này rồi!Sau khi Nhục Cầu rời khỏi, lúc này vật nhỏ trốn trong lòng Vân Phong mới dịu đi.
Khúc Lam Y và Ngao Kim đi tới, đều tò mò nhìn tiểu gia hoả này."
Đây là cái gì?
Khoáng thạch sao?"
Ngao Kim híp mắt nhìn chăm chú một hồi, phun ra một câu."
"Đây chỉ là thứ gọi là khoáng thạch thành tinh thôi."
Khúc Lam Y cười ha ha, "Tiểu Phong Phong có nó, tương đương với việc có một trợ lực rất lớn."
"Phải chúc mừng tiểu mỹ nhân rồi!"
Một giọng nói lười nhác vang lên.
Mấy người đều nâng mắt nhìn lại, lại nhìn thấy tên mắt đào hoa đã đi tới, tia sáng tối tăm lưu chuyển trong cặp mắt kia như đang phát ra sóng điện vô hạn, chẳng qua không có hiệu quả đối với Vân Phong."
Nơi này lại có người khác."
Khúc Lam Y híp mắt nhìn tên mắt đào hoa, đối với kẻ xuất hiện bất ngờ này, hắn biểu hiện ra một địch ý đặc biệt."
Không thể tưởng tượng được là vẫn còn một tiểu mỹ nhân nữa."
Chân mày của tên mắt đào hoa nhếch lên đầy thâm thuý, ánh mắt đánh giá Khúc Lam Y một chút, nhếch môi cười: "Chẳng qua cũng chỉ là nhân yêu (gay đó :v)."
Vân Phong sửng sốt, đột nhiên tầm mắt của Ngao Kim quét về phía Khúc Lam Y, có chút kinh ngạc: "Hắn nói ngươi là cái gì?"
Khúc Lam Y cười ha ha, thân thể mềm mại không xương vặn vẹo một cái: "Không nghe rõ sao, là nhân yêu đấy."
Vật nhỏ trong lòng Vân Phong giật giật, khoé môi của tên mắt đào hoa nhếch môi: "Không thu lại sao?
Thứ này có thể làm thánh nhân biến thành ma quỷ dấy."
Ánh mắt Vân Phong quét về phía ba người Gia Nhĩ đang đi tới, lập tức nhét vật nhỏ này vào trong vòng tay không gian của mình.
Trái lại vật nhỏ cũng không chống cự, có lẽ nó cũng có hảo cảm với Vân Phong, nếu không lúc đang bỏ trốn vì tính mạng của mình cũng sẽ không chui vào lòng Vân Phong."
Ngươi là ai?"
Một tiếng gầm vô cùng tức giận truyền đến, sắc mặt của Gia Nhĩ đã đen hoàn toàn.
Nhìn tên mắt đào hoa đứng ở nơi đó, tựa như hắn là một tên tự tiện xâm nhập vào địa bàn của mình, trong lòng của Gia Nhĩ, tên mắt đào hoa liền có thân phận như vậy.Chân mày của tên mắt đào hoa nhướng lên, cũng không trả lời câu hỏi của Gia Nhĩ, Mục Thanh và Tiêu Tiêu cũng mang ánh mắt bất thiện."
Ngươi là ai?
Rốt cuộc ngươi tiến vào nơi này bằng cách nào?
Lại am hiểu di tích Vạn Thần như vậy!"
Giờ phút này Gia Nhĩ như một con báo bị chọc giận, gào thét lên với tên mắt đào hoa.Tên mắt đào hoa vừa nghe: "Di tích Vạn Thần?"
Vân Phong nhíu mày: "Ngươi không biết đây là đâu sao?"
"Vân Phong, đây là người mà ngươi mang vào sao?"
Ánh mắt của Gia Nhĩ quét về phía Vân Phong, giọng điệu cũng không có thiện ý.
Vẻ mặt Vân Phong lạnh xuống: "Ngươi có tư cách gì để chất vấn ta?
Nếu hắn là người tự tiện xông vào nơi này, ngươi định làm gì?
Lại nói nơi này cũng không thuộc về bất cứ kẻ nào, người khác tiến vào cũng không có gì đáng trách."
"Ngươi nói cái gì, đương nhiên nơi này thuộc về tứ đại đế quốc!
Chỉ có tứ đại đến quốc mới có tư cách thăm dò nơi này!
Tất cả mọi thứ bên trong nơi này đều thuộc về tứ đại đế quốc!"
Gia Nhĩ đỏ mắt nói một câu.Ngao Kim khinh thường hừ lạnh: "Qủa nhiên là tham lam."
"Chậc chậc, nói những lời chính nghĩa như vậy, nơi này là của ngươi sao?
Ngươi lại ở trong này hét lớn tiếng như vậy?"
Gương mặt của Gia Nhĩ đỏ lên.Mục Thanh và Tiêu Tiêu vẫn không nói gì, cuối cùng Mục Thanh mở miệng: "Thôi, so đo cũng không làm nên chuyện gì."
Gia Nhĩ vừa nghe xong lập tức có chút không cam lòng, nhiều người xuất hiện thì càng nhiều người cướp đồ của hắn, chẳng lẽ bọn họ không hiểu đạo lý này sao?
Gia Nhĩ còn muốn nói chuyện, Mục Thanh đã lạnh lùng liếc hắn một cái: "Ngươi bất mãn không có nghĩa là ta và Tiêu Tiêu cũng thế."
Gia Nhĩ muốn mở miệng lại chỉ có thể kìm nén đến đỏ bừng cả mặt mà đứng ở kia, hắn vẫn nhớ kĩ vì sao mình lại có thể xuất hiện ở đây, là vì có Mục Thanh và Tiêu Tiêu.
Nếu trêu chọc bọn họ, xem chừng người bị đuổi tiếp theo sẽ là hắn.
Gia Nhĩ chiếm được rất nhiều khoáng thạch cao cấp, một chút lợi ích như vậy vẫn chưa đủ để lấp đầy khẩu vị của hắn, hắn tin trong này còn có nhiều bảo bối trân quý hơn nữa, hắn không thể bị đuổi ra!
Gia Nhĩ căm giận trừng mắt liếc nhìn Vân Phong một cái, cũng không mở miệng nữa.Tên mắt đào hoa cười cười, hành một cái lễ đủ tiêu chuẩn của một kẻ sĩ với Vân Phong: "Đa tạ ân tình của tiểu mỹ nhân, không có gì báo đáp không bằng..."
Sắc mặt của Khúc Lam Y trầm xuống, Vân Phong cũng như vậy, lập tức ngắt lời tên mắt đào hoa: "Không cần, ta không giúp ngươi."
Tên mắt đào hoa đứng thẳng lên, cặp mắt quyến rũ kia mang theo ý cười nhìn về phía Vân Phong, khoé môi cũng mang theo ý cười "Đùa thôi."
Vân Phong xoay người nhìn về phía Nhục Cầu đang ăn đến vui vẻ ở toà núi nhỏ bên cạnh, lúc ba người Gia Nhĩ thấy toàn bộ khoáng thạch cực phẩm này đều đã vào miệng Nhục Cầu, biểu tình của ba người đều rất khó có thể hình dung."
Đó là...
Khoáng thạch cực phẩm!
Sao nó có thể!"
Mắt Gia Nhĩ đỏ lên, cả người vừa động muốn đi lên phía trước, cũng may hắn còn có thể ổn định thân thể của mình.
Vân Phong nhìn thân hình sinh vật khổng lồ được tạo thành bởi khoáng thạch cực phẩm, hiện giờ đã bị Nhục Cầu ăn mất một phần ba!"
Không sợ ăn đến nổ tung sao?"
Vân Phong vươn tay nhấc người Nhục Cầu lên, tiểu tử kia đang ăn đến vô cùng vui vẻ, trong móng vẫn đang cầm một cục khoáng thạch cực phẩm, vội vàng nhét vào trong miệng mình.
Tầm mắt Vân Phong lướt qua thân thể nhỏ bé của Nhục Cầu, ăn hết một đống cực phẩm khoáng thạch nhưng thân thể lại không có một chút biến hoá.
Chẳng lẽ nó giống như Diệu Quang, thân thể của bản thân giống như một cái hang không đáy sao?Diệu Quang đã từng nuốt mười mấy con heo rừng vào miệng, Nhục Cầu nuốt nhiều khoáng thạch cực phẩm như vậy, tuy bản chất của hai bên khác nhau, nhưng hình thức lại như nhau.Vân Phong nhìn lướt qua khoáng thạch cực phẩm còn thừa, khoáng thạch cực phẩm mà Nhục Cầu đã ăn nói ít đi cũng phải có mấy trăm cái rồi."
Đói như vậy sao?"
Vân Phong hỏi một câu, Nhục Cầu vội vàng gật gật đầu, Vân Phong bất đắc dĩ lắc đầu."
Ăn như thế thì sau này có muốn ăn cũng không thể ăn nữa."
Vỗ nhẹ thân thể Nhục Cầu, Vân Phong liền cầm một cục khoáng thạch cực phẩm lên mà quan sát tỉ mỉ, bình thường trong khoáng thạch cực phẩm cũng có ưu khuyết điểm, nhưng những thứ khoáng thạch cực phẩm này là tinh khiết nhất, là thứ trân quý nhất.Vân Phong cười cười với Ngao Kim và Khúc Lam Y: "Đây là thứ chúng ra đạt được."
Hai người đều vui mừng cười, Khúc Lam Y đi lên phía trước tiện tay lấy mấy khối: "Có muốn hơn cũng vô dụng với ta, con đường tu luyện này chỉ cần làm đến nơi đến chốn là được rồi.
Những thứ này lại có thể đổi được một khoản tài sản không nhỏ, nói không chừng cũng có thể đổi được thứ gì tốt."
Ngao Kim cũng đi lên phía trước, bàn tay to xoa đầu Vân Phong, cũng khom người cầm lấy mấy khối: "Đủ rồi, mấy viên này thôi, ta không thiếu thứ này."
Ngao Kim cũng không nói dối, thân là thiếu chủ Long tộc, lấy cá tính tham lam như vậy của Long tộc, sao có thể thiếu những thứ khoáng thạch này?
Có lẽ tài phú mà bọn hắn tích luỹ được là thứ mà con người không thể tưởng tượng đến.Vân Phong cười bất đắc dĩ, nhiều khoáng thạch cực phẩm như vậy hai người lại chỉ cầm mấy viên, lại để cho nàng một khoản tài phú giá trên trời.Gia Nhĩ ở một bên thấy mà đỏ mắt, các ngươi không cho ta, được lắm!
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng cũng không dám nói ra.
Mục Thanh và Tiêu Tiêu cũng không rõ cảm xúc trong lòng là gì, vốn tưởng rằng đạt được khoáng thạch cao cấp đã không tệ rồi, đã cảm thấy rất mỹ mãn, mà giờ lại cảm thấy vô cùng mất mát, chưa đủ, chỉ cảm thấy thứ mình có là một hạt cát nho nhỏ, phía trước luôn có thứ tốt hơn.Hai mắt Nhục Cầu sáng rực lên nhìn chằm chằm vào đống khoáng thạch cực phẩm này, Vân Phong mất một chút sức lực để thu những thứ khoáng thạch cực phẩm này vào trong túi.Chỉ đánh giá sơ lược qua một chút, số lượng khoáng thạch cực phẩm đã đạt đến hai nghìn viên, hai nghìn viên khoáng thạch cực phẩm sao...Trên vùng đại lục này, có lẽ cũng chỉ có Vân Phong mới có thể có một khoảng lớn như vậy rồi.Tên mắt đào hoa cười hề hề nhìn Vân Phong, cũng không để lộ chút hứng thú nào với khoáng thạch cực phẩm.Sau khi Vân Phong đã thu thập xong, tên mắt đào hoa tới gần: "Tiểu mỹ nhân, chúng ta gặp mặt cũng là duyên phận, không bằng mang theo ta đi cùng."
Vân Phong nhìn lướt qua, nam nhân này rất khả nghi!
Cách xuất hiện, địa điểm xuất hiện, thân phận của hắn và ý đồ cũng không rõ ràng.
Tuy nhiên nàng có thể xác định một điều, tinh thạch vương là do hắn dẫn tới, vô cùng chính xác không thể nghi ngờ."
Muốn theo thì có thể, cách xa nàng chút là được."
Khúc Lam Y đi tới, kiên quyết đứng trước mặt tên mắt đào hoa, hoàn toàn ngăn cách hắn và Vân Phong.
Tên mắt đào hoa nhìn Khúc Lam Y, bỗng nhiên nở nụ cười."
Được thôi, không thành vấn đề, ta cũng không muố thân cận với mấy tên nhân yêu quá."
Vừa nói vừa lui lại phía sau mấy bước.Huyệt thái dương của Vân Phong nhảy vài cái: "Đi thôi, nếu còn muốn ở trong này, cứ việc."
Vân Phong nói xong liền đi về phía trước, nơi này đã không còn chút giá trị thăm dò gì với nàng, mấy người tiếp tục đi về phía trước.Ba người Gia Nhĩ không cam lòng nhìn thoáng qua phía sau, trên mặt đất còn có khoáng thạch cao cấp, lại vì một câu này mà không còn bất kỳ cảm xúc kích động nào khác.Ba người cũng vội vàng bắt kịp, chỉ cần gặp được thứ tốt, cho dù không chiếm được cũng không cam lòng, đối với thứ đáng lẽ mình có thể có được, trong lòng cũng sinh ra oán hận."
Tiểu mỹ nhân, chúng ta lại gặp nhau lần nữa nhất định là do trời cao sắp xếp."
"Tiểu mỹ nhân, chẳng lẽ ngươi thích nhân yêu sao?
Nhân yêu có cái gì tốt?"
"Tiểu mỹ nhân, không thấy rằng ta rất đẹp sao."
"Tiểu mỹ nhân..."
"Câm miệng!"
Giọng nói lạnh lẽo của Vân Phong truyền đến, trên mặt đã trở nên u ám.
Tên mắt đào hoa mỉm cười nghe lời mà im lặng, Khúc Lam Y ở bên cạnh cười vui sướng khi người gặp hoạ, sắc mặt của Ngao Kim cũng có phần khó chịu, nam nhân này thật sự quá nhiều chuyện!"
Ta không phải là tiểu mỹ nhân, còn gọi nữa thì cút đi!"
Tên mắt đào hoa cười ha ha: "Một khi đã như vậy, ta đây liền gọi tên của ngươi, Vân Phong thì sao?"
Con ngươi đen của Vân Phong hơi đảo qua: "Tuỳ ngươi."
Tên mắt đào hoa cười đến tét miệng, nhìn qua cực kỳ vui vẻ: "Phong nhi, ngươi có thể gọi ta là Trường ca."
Bỗng nhiên da gà toàn thân của Vân Phong nổi lên, sắc mắt của Khúc Lam Y và Ngao Kim trầm xuống, Tiểu Hỏa và Lam Dực cũng câm nín không nói gì.
Vân Phong mím môi: "Đừng có gọi ta là Phong nhi, chỉ có người thân của ta mới có thể gọi ta như vậy."
Tên mắt đào hoa lấy tay sờ khoé môi của mình, đôi môi hồng nhuận đầy đặn, tựa hồ như đang dụ dỗ người đi nhắm nháp: "Chỉ có người thân thôi sao?
Ta đây giống như thân nhân của ngươi, ngươi xem thân phận phu quân thế nào?"
"Nói đủ chưa?"
Sắc mặt của Vân Phong đã khó coi đến mức không thể nhìn được nữa, tay đă bắt đầu nắm chặt, rất có khả năng sẽ vung một quyền vào khuôn mặt đáng ăn đòn này.
Tên mắt đào hoa cười cười, biết điều không nói thêm gì nữa, nhún nhún vai ngậm miệng lại.Mới vừa yên tĩnh được một lúc lại mở miệng lần nữa: "Suy xét một chút đi, ta thật lòng đấy."
Vân Phong không để ý đến, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào phía trước, đi đến tận cùng của mảnh đất này, một cánh cửa khổng lồ xuất hiện ngay trước mắt.
Vân Phong nhìn thấy hoa văn phức tạp khắc trên cánh cửa kia, đáy mắt hơi trầm xuống."
Xem ra, cuối cùng cũng đến nơi di tích Vạn Thần chân chính rồi."
Khúc Lam Y ở bên cạnh nhẹ giọng nói.Vân Phong gật đầu, tinh thần lực dồi dào tràn ra, hoá thành một bàn tay vô hình bao trùm cánh cửa lớn, dùng sức một chút, cánh cửa vĩ đại không biết đã bị đóng kín bao nhiêu năm, cuối cùng cũng bị đẩy ra.
Cùng với một loại thời gian tang thương đã được khắc lên, còn có tiếng động lớn vang lên, cánh cửa từ từ rộng mở trước mặt mọi người."
Đi thôi."
Vân Phong nói một câu, bước vào bên trong, đoàn người cũng theo vào.
Đây là con đường dài tối tăm, tựa hồ là một hành lang dài đằng đẵng, tiếng bước chân không ngừng vang vọng trong này, bốn phía đều trống vắng, không thể thấy rõ được tới cùng là có thứ gì, chỉ có một chút ánh sáng mở nhạt chiếu lên mặt đường.Bỗng nhiên Vân Phong dừng bước, những người theo ở phía sau cũng dừng lại, đây là một con đường chia nhánh, bốn phía chia thành bốn đường khác nhau, mỗi đường thông về một hướng.
Vân Phong vừa thấy đã biết đây là bốn khu vực có công dụng khác nhau trên bản đồ, tuy nhiên trí nhớ về bản đồ đã hoàn toàn mơ hồ, Vân Phong cũng không nhớ được rốt cuộc những con đường kia thông đến nơi nào, trên cả một đoạn đường này vẫn chưa quan sát lại bản đồ."
Có chữ viết."
Tiếng của Tiêu Tiêu truyền đến, tất cả mọi người nhìn lại, trên một mặt tường xiêu vẹo ở bên cạnh có khắc một hàng chữ: Không còn lối về.Vân Phong khẽ cau mày, như vậy xem ra chỉ có thể lựa chọn một con đường để đi tiếp, cho dù muốn quay về cũng không còn khả năng rồi."
Chúng ta chọn trước!"
Gia Nhĩ nói một câu, nói thầm với Mục Thanh và Tiêu Tiêu một hồi.Trên mặt Gia Nhĩ mang theo ý cười: "Vân Phong, đừng quên quy củ mà các người đã định."
Vân Phong nhíu mày, đã biết Gia Nhĩ có tính toán, khoé môi cười lạnh: "Đương nhiên là chưa từng quên, ba đại đế quốc không thể đi đường giống nhau."
"Được, nếu như chưa quên, ba người chúng ta mỗi người chọn một đường, mà các ngươi chọn cái còn lại."
Vân Phong cười ha ha: "Có thể, tuy nhiên chúng ta đã ước định là ba đại đế quốc, không hề tính ngươi ở trong."
Đột nhiên sắc mặt của Gia Nhĩ trầm xuống: "Ngươi cứ phải tranh đoạt với ta sao?"
Vân Phong lại cười: "Lời này nói sai rồi, nếu không phải là do ngươi, thì sao ta lại phải cướp đoạt?"
Sắc mặt Gia Nhĩ đen lại, không cần nghĩ cũng biết hiện tại mình đã hoàn toàn chịu thiệt rồi.
Vân Phong nhàn nhạt quét mắt nhìn ba người một cái: "Các ngươi chọn đi, chúng ta đợi."
Tiêu Tiêu và Mục Thanh đều có chút vui mừng mà cười cười, rất nhanh hai người đã chọn một con đường mà tiến vào.
Gia Nhĩ mang vẻ mạt xanh mét đứng ở kia, cắn răng, nhìn hai con đường còn lại, tuỳ tiện chọn một con đường rồi tiến vào."
Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Ngao Kim nhìn con đường còn lại, vô cùng phiền phức mà đau đầu: "Quản quy củ làm gì, dứt khoát đi vào là được!"
"Dù sao Phong Vân đế quốc cũng chỉ làm ra vẻ mà thôi."
Khúc Lam Y khinh thường hừ một câu, nhìn nhìn xung quanh, "Nhục Cầu, ngươi dẫn đường đi."
Đột nhiên Nhục Cầu trên vai Vân Phong đứng lên, thân thể nhảy một cái lên đầu Tiểu Hoả, thấp giọng kêu vài tiếng.
Tiểu Hỏa nghe xong mở miệng nói: "Nó nói những con đường kia đều giống nhau, cuối cùng đều thông về một chỗ."
Mấy người vừa nghe được đều giật mình, Vân Phong lấy bản đồ ra, tên mắt đào hoa vừa thấy thì cực kỳ tò mò: "Loại đồ này ngươi cũng có sao?"
Vân Phong không đáp lời, nhìn kỹ khu vực được vẽ trên bản đồ, bốn khu vực lớn nằm trong một nửa vòng tròn.
Vân Phong lại nhìn kỹ lại, bốn khu vực lớn chiếm một nửa vòng trong, mà một nửa còn lại lại là chỗ trống."
Một khi đã như vậy, chúng ta cứ chọn đi."
Vân Phong cất bản đồ, chọn con đường ở giữa."
Ngươi chọn đường nào, thì tuỳ ngươi."
Vân Phong nói một câu với tên mắt đào hoa.Tên mắt đào hoa cười cười: "Đường ngươi chọn, tất nhiên là ta phải đi theo rồi."
Vân Phong không để ý đến hắn nữa, dẫn đầu tiến vào, Khúc Lam Y và Ngao Kim theo ở phía sau, nhưng người còn lại đều bắt kịp, Khu vực này vô cùng yên tĩnh, đi qua lối đi thật dài này, cuối cùng mấy người Vân Phong cũng tới được nơi cần tới.
Đây là một khu vực hình bán nguyệt, trong khu vực này có một vài toà kiến trúc bị phân tán hỗn độn, có chút vẫn còn hoàn hảo, có một số chỉ còn lại tường đổ.Nơi này hẳn là chỗ mà một gia tộc đã từng sinh sống, Vân Phong nhìn những thứ kiến trúc này, còn có những khu vực được phân chia công dụng, có khả năng một gia tộc đã sinh tồn trong này đến khi hoàn toàn diệt vong.
Dựa vào khu vực đầy tinh thạch kia, đây ắt hẳn phải là một gia tộc tương đối giàu có, nếu gia tộc này vẫn còn tồn tại, không thể nghi ngờ bọn họ sẽ là kẻ mạnh nhất.Mấy người đứng giữa những thứ kiến trúc này, nhìn hiện trạng của những kiến trúc này, tuy đã cách một thời gian khá lâu, nhưng vẫn còn nhận thấy được nơi này vẫn còn dấu vết sinh hoạt lưu lại.Vân Phong quan sát một hồi, rốt cục cho ra kết luận, nơi bọn họ tiến vào là khu dân cư, bởi vì đại bộ phận nơi này đều là phòng ốc cư trú, cũng không có bất kỳ một thứ gì khác.Vân Phong không khỏi ngạc nhiên, trải qua bao nhiêu năm tháng suy tàn, nơi này vẫn còn có thể được bảo tồn đến mức này, không thể không nói đây là một kỳ tích.Lúc đi qua một toà nhà, tầm mắt của Vân Phong dừng lại ở một chỗ nào đó.
Trên cánh cửa của căn phòng này, phía trên có khắc một loại ấn ký bằng đồng, đã mờ đến mức không rõ lắm cuối cùng là khắc cái gì, đây chắc là huy hiệu của một gia tộc rồi.Chưa từng dừng lại lâu, cứ tiếp tục tiến lên phía trước, sau khi thấy được cái huy hiệu kia thì Vân Phong phát hiện, dường như trên mỗi cánh cửa đều có khắc ấn ký này.
Cả gia tộc này đã hoàn toàn biến mất rồi sao?
Hay vẫn nên nói là bị người đuổi tận giết tuyệt ở trong này."
Xem ra, chúng ta đã đi đến tận cùng rồi."
Giọng nói nhàn nhạt của Khúc Lam Y truyền đến.Những toà nhà xung quanh mọi người đã đến tận cùng, xem ra bốn khu vực lớn thật sự thông đến cùng một chỗ, bởi Vân Phong đã thấy được ba người Gia Nhĩ, Tiêu Tiêu và Mục Thanh.
Lúc mọi người chạm mặt lần nữa, ba người kia đều giật mình, Gia Nhĩ ngoại trừ giật mình còn có chút tức giận."
Các người có tìm được gì không?"
Sắc mặt Gia Nhĩ âm trầm liếc một cái, Tiêu Tiêu và Mục Thanh đều lắc đầu: "Không có, cái gì cũng không có."
Gia Nhĩ quét mắt về phía Vân Phong.
Vân Phong cười: "Ngươi nghĩ rằng ta tìm được sao?"
Khoé môi Gia Nhĩ nhếch lên: "Mẹ nó, nơi này cũng chỉ là một cái xác bị vét sạch!
Cái gì cũng không có!"
Sắc mặt của Tiêu Tiêu và Mục Thanh có chút khó coi, hai người bọn họ không có tí thu hoạch nào, tìm lần tất cả các góc cũng giống như Gia Nhĩ nói, nơi này giống như đã bị quét sạch.
Chẳng lẽ bọn họ liều sống liều chết tiến vào, chỉ lấy khoáng thạch cao cấp rồi ra ngoài sao?
Khoáng thạch cao cấp cũng không phải là cái gì vô cùng hiếm có, đây không phải là tiền mất tật mang sao!"
Hẳn là có người tới trước một bước, vơ vét không còn gì rồi."
Gia Nhĩ nhìn tên mắt đào hoa.Lập tức tên mắt đào hoa cười lạnh: "Vận khí của ta tốt như vậy sao?"
"Vận khí có tốt hay không cũng không liên quan tới ngươi, vẫn có thể dựa vào bản lĩnh riêng."
Vân Phong nói một câu, sắc mặt Gia Nhĩ trầm xuống, Tiêu Tiêu và Mục Thanh cũng như vậy, bọn họ không có bản lĩnh, tất nhiên cũng không có được thứ gì, cho dù có bị nam nhân kia lấy đi toàn bộ, bọn họ cũng không thể can thiệp."
Biết là ngươi sẽ giúp ta mà."
Tên mắt đào hoa cười ha ha.Khúc Lam Y ở một bên lạnh lùng trả lời: "Phi, không phải là tiểu Phong Phong giúp ngươi, nàng chỉ ghét phiền phức mà thôi."
"Na na!"
Nhục Cầu kêu một tiếng, giọng nói của Tiểu Hoả truyền đến từ trong đầu Vân Phong: "Chủ nhân, Nhục Cầu nói phía trước có đường."
Con ngươi đen của Vân Phong quét tới, nơi mọi người đang đứng là một khoảng sân nhỏ, mà từng mặt của quảng trường là bốn khu vực lớn, một mặt khác là một bức tường đá, vừa thấy liền biết là ngõ cụt, Vân Phong cũng hiểu rõ, khu vực trống trên bản đồ, mới đúng là khu vực có giá trị của cuộc thăm dò!Tiểu Hỏa và Nhục Cầu không ngừng đi lại tới lui cạnh vách tường kia, những người khác đều không biết bọn chúng đang làm gì.
Tiêu Tiêu và Mục Thanh đang suy xét về vấn đề phải trở về như thế nào, Gia Nhĩ ở một bên trầm mặc không nói gì, hiển nhiên hắn không cam lòng rời đi như vậy, nhưng một khi hai người này rời khỏi, hắn cũng không còn khả năng để ở trong này.Rốt cuộc Tiểu Hoả cũng dừng lại, Nhục Cầu lại kêu một tiếng, Tiểu Hỏa gật gật đầu.
Đột nhiên móng vuốt sói vung lên, đánh vào bức tường đá trước mắt, đột nhiên bên ngoài bức tường xuất hiện từng vết rạn nứt nhỏ, Tiểu Hoả liên tục đánh mạnh vài cái, cuối cùng, một hồi tiếng đá vỡ vụn vang lên, một cánh cửa nữa lại xuất hiện rồi."
Chủ nhân...!"
Giọng nói có chút kinh ngạc của Tiểu Hoả vang lên.
Vân Phong cau mày đi tới, hành động đập tường vừa rồi của Tiểu Hoả đã thu hút sự chú ý của mọi người, tất cả mọi người nhìn sang đây, khi thấy được một cánh cửa ẩn ở phía sau, trong lòng ba người Gia Nhĩ nóng lên, xem ra việc thăm dò còn chưa xong!Khúc Lam Y, Ngao Kim, mắt đào hoa đều đã nhích lại gần, ba người Gia Nhĩ chỉ có thể đứng ở phía xa, sau khi mấy người nhìn thấy cánh cửa kia thì đều có chút kinh ngạc, Vân Phong đi tới, tầm mắt đảo qua cánh cửa kia, cánh cửa này được bảo tồn rất tốt, thậm chí còn phát ra ánh sáng sáng bóng nhàn nhạt.
Góc bên phải của cánh cửa này, thứ ấn ký mà Vân Phong đã thấy không ít lại xuất hiện, mà bây giờ lại hoàn toàn rõ ràng."
Tổ tiên..."
Giọng nói của Vân Phong vang vọng trong lòng, kêu gọi vị tổ tiên của Vân gia đang sống nhờ trong không gian tinh thần của mình.Tổ tiên trầm mặc một hồi, rốt cuộc cũng mở miệng: "Ta nhìn thấy rồi..."
Góc bên phải phía trên của cánh cửa được khắc vô cùng rõ ràng, là một chữ mà Vân Phong đã quá quen thuộc: Vân!