- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Thiên Quan Tứ Phúc] [Song Huyền] Tuyển Tập Truyện Ngắn
[Đường Lê Tiên Tuyết] Vô sắc thán
[Đường Lê Tiên Tuyết] Vô sắc thán
Tiêu đề: Vô sắc thán | Tên gốc: Tự thương vô sắc
Tác giả: 棠梨煎雪/Đường Lê Tiên Tuyết @ LOFTER
Lời tác giả: Tựa đề không mấy liên quan, tui chỉ là không nghĩ ra tên, truyện này khá ngắn.Ngày trước đã lên dàn ý đại cương cho một cái AU soulmate rồi, nhưng đợi hết năm này qua năm khác cũng không thấy ai thành toàn cho cái mộng của tui, nên thôi tui tự viết vậy...AU soulmate đơn phương, thực sự rất là sơ sài, chú ý spoilers.Lời dịch giả: AU soulmate/tri âm này là colour soulmate, thiết lập đại khái là một người sinh ra trên đời sẽ chỉ thấy ba sắc đen, trắng, xám, cho đến khi gặp được tri âm mới nhìn được những màu sắc còn lại.
AU này tương đối nổi tiếng trong những fandom khác, nhưng không hiểu sao trong fandom mình mới chỉ thấy một mống duy nhất này đây...Tựa đề có lẽ lấy từ bài hát Vocaloid cùng tên 'Tự thương vô sắc'/自傷無色/Jishou Mushoku mà ねこぼーろ/nekobolo viết cho Hatsune Miku.
Có lẽ hoy nha, chưa hỏi lại tác giả nữa...-Thế giới của Hạ Huyền chỉ có ba màu đen, trắng, xám.Trong mắt hắn, trời có màu xám, đất là màu đen, mà đóa hoa trong độ lộng lẫy mãn khai cũng chỉ có một sắc màu đạm mạc.
Thế giới trong đáy mắt hắn tựa như một bức tranh thủy mặc, bị tầng tầng lớp lớp những sắc đen trắng phủ lên.Nhưng hắn cũng không phải người duy nhất.Trên đời này có rất nhiều người giống hắn, từ lúc sinh ra đã không biết thế giới này có dáng vẻ ra sao.
Nhưng ông trời cũng không bất công đến vậy, bởi trong cuộc đời họ rồi sẽ gặp một người định mệnh, mà lần đầu tiên cùng người kia đối mắt, họ liền sẽ biết 'màu sắc' là gì.Người này sẽ cùng với họ sẻ chia vận mệnh đan cài, nhất định cả đời vương vấn, bất luận là hận hay yêu.
Có lẽ sẽ trở thành tri kỷ, cũng có thể sẽ trở thành tình nhân, chỉ có một điều duy nhất không thay đổi, đó là người này quan trọng vô cùng.
Việc nhận thức được màu sắc này là hoàn toàn đơn phương, mà người có thể biến thế giới của một người khác thành ra hữu sắc, có lẽ từ lúc chào đời đã biết 'sắc màu' ra sao.Nhưng bất luận thế nào, đó đều sẽ là 'người định mệnh' nọ.—quãng đường từ thế giới trắng đen vô vị đến sặc sỡ sáng tươi, chỉ cần người định mệnh này là có thể vượt qua.Mà Hạ Huyền lại là một trường hợp hiếm hoi trong số những người đặc biệt.Hắn sinh ra đã vô sắc, mặc dù gia cảnh khó khăn, nhưng trong những năm tháng trưởng thành, nửa đời đầu cũng có thể coi như an khang trôi chảy.
Nhưng từ năm hắn mười sáu tuổi trở đi, số mệnh chợt xoay vần, thi cử liên tiếp không đỗ, đâu đâu cũng gặp khó khăn, rốt cuộc còn chưa tìm được người nọ đã sớm nuốt hận mà chết.Nợ máu trên vai, đơn thân lẻ bóng, nên ngay cả chuyện đó hắn cũng đã quên hết chẳng còn gì.Đường đời gian nan, khi xưa còn có người nhà quan tâm, nhưng nay hắn nhà tan cửa nát, chỉ còn một thân hận thù trơ trọi, ai còn tâm sức để ý màu sắc thế nào đâu?Mãi cho đến sau này hắn rời khỏi Đồng Lô, tu thành Quỷ vương, cứ thế mà đi trên con đường lận đận khúc khuỷu.
Tới lúc Hoa Thành đột nhiên nhắc đến, hắn mới có lòng nhớ lại chuyện này.
Những lúc thanh nhàn, Hạ Huyền đôi khi cũng thử nghĩ người định mệnh của hắn là người ra sao.
Ôn tồn hòa nhã sao?
Hay là vui tươi hoạt bát?
Cuộc sống của người ấy liệu sẽ thế nào?Nhưng tất cả những thứ này đối với hắn nào có liên quan.Hạ Huyền đưa mắt nhìn thế giới xám trắng vô vị xung quanh, trong cái lạnh nhạt lại nhen lên một chút tiếc thương khó tả.—vì người định mệnh của hắn, người đó hẳn đã chết lâu rồi.
Hoa Thành từng cho hắn xem đóa hoa mà vị ý trung nhân cành vàng lá ngọc đã từng tặng hắn ta, mà theo lời hắn ta thì có cánh màu trắng tuyết, nhụy màu vàng tươi, lá non xanh ngọc.
Hạ Huyền biết màu trắng là gì, nhưng không cách nào tưởng tượng được vàng tươi thế nào, xanh biếc ra sao; với hắn mà nói, vàng chỉ là màu xám nhạt, còn xanh, chỉ là màu xám trầm.—một người chưa từng thấy biển cả, liệu có thể miêu tả vẻ tráng lệ của đại dương không?Cả cuộc đời hắn chỉ từng nhìn thấy ba thứ sắc.
Nói gì mà hồng thắm xanh phai, ở trong đầu hắn cũng chỉ hiện lên những vết mực đen đậm nhạt không đều.Huyết Vũ Thám Hoa còn từng cười hắn xúi quẩy—vì Hoa Thành sinh ra cũng là một người vô sắc, nhưng lại không giống Hạ Huyền.
Từ năm tám tuổi, hắn ta đã biết màu sắc trên đời ra sao.
Nhưng Hạ Huyền nghe vậy cũng không thèm chớp mắt.
Nếu như hắn muốn phẫn nộ, thì ngay từ khi còn sống đã bị lão giặc trời kia làm cho tức chết rồi.Đã nhiều năm như vậy, người có thể biến thế giới của hắn thành hữu sắc có lẽ đã chết từ lâu, mà dù người ta chưa chết thì cũng thay đổi được gì chứ—cùng một Quỷ vương chung sống, liệu sẽ có ai bằng lòng?Đời này chẳng một mối duyên đã là mệnh, cả đời bất hạnh, ngay cả thế giới này có màu sắc gì cũng chưa từng biết qua....Đúng là lão giặc trời mà, Hạ Huyền thầm nghĩ.Hoa Thành lại nói, "Có lẽ còn chưa đến lúc ngươi gặp được người kia đâu."
Hạ Huyền rốt cuộc cũng chẳng mấy để tâm.
"Ừ, chắc vậy."
Nếu như từ nhỏ đã không biết được màu sắc, thì dĩ nhiên cũng sẽ thấy thế giới vô sắc này không đến nỗi nào, chẳng qua tò mò chỉ là tò mò mà thôi.
Thế giới của Hạ Huyền cũng hệt như hắn vậy, chỉ có đen, trắng, xám, không có gì không ổn, thỏa đáng vô cùng.Dù sao thì, thế giới màu xám trắng này lúc nào cũng nhắc hắn nhớ về vài chuyện không quên được.
Sau này, lời Hoa Thành nói thành ra nghiệm ứng.
Ngày mà Hạ Huyền giả làm Địa Sư để phi thăng, hắn trưng ra mặt mày lạnh nhạt đuổi đi gần hết những người muốn đến bắt chuyện, thế nhưng cuối cùng vẫn có một người nghênh diện tới thăm.
Vừa nhìn lướt qua, hắn đã biết đó là Phong Sư Thanh Huyền, em trai của Thủy Sư Vô Độ.
Hắn vẫn chưa điều tra được rõ Sư Vô Độ có liên hệ gì tới cái chết thảm của gia đình hắn, nhưng nhất định không tránh khỏi liên quan tới Sư Thanh Huyền, khiến nỗi hận nhất thời trong hắn bùng lên khó lòng nguôi.Phong Sư vẫn hướng về phía hắn cười lanh lảnh, chắp tay kèm một câu chào.Hạ Huyền lãnh đạm giương mắt, đường hoàng đứng đối diện y, lại chuẩn bị tạt gáo nước lạnh để xua đi vị thần quan lắm điều nọ.—nhưng rồi một vạt màu tươi chợt ào ạt xối đến....Đây là thứ gì?
Hạ Huyền hoảng loạn nghĩ thầm.Tim đập như nổi trống, hắn vội dời mắt đi chỗ khác, chỉ để nhận ra cả thế giới như đã biến thành nhà giam—đã chẳng còn nơi nào giữ lại sắc trắng đen mà hắn hằng quen thuộc.
Tựa như có một cơn gió nổi lên từ nơi em trai kẻ thù của hắn, nhẹ nhàng lướt qua từng nơi hắn nhìn thấy được, mà mỗi góc trời được làn gió kia chạm đến đều bắt đầu rũ bỏ đen trắng để khoác lên những sắc màu hắn chưa từng gặp qua—Tựa như ánh sáng chợt phá tan màn mây để nắng vàng trút xuống, những sắc màu tráng lệ đẹp tươi cứ vậy lấp kín tầm nhìn, mà những sắc độ rực rỡ nhất lại chẳng ngần ngại chiếu thẳng vào con ngươi, khiến cho hắn căn bản chẳng phân biệt nổi—chỉ biết tất cả đều biết bao diễm lệ, biết bao huy hoàng.Hạ Huyền chỉ thấy hai mắt cay xè, khó khăn lắm mới có thể nhắm mắt, rồi lại mở ra.
Vẫn ở đó là vô số màu sắc ào ào tuôn vào trong mắt, khiến cho đầu hắn đau đến phát cuồng.Vì vậy hắn biết mình gặp được ai.Thì ra đây là màu sắc...
Thì ra đây mới là thế giới chân thật.Là thế giới hắn chưa từng gặp, cũng là thế giới luôn nằm ngoài tầm tay.Không gì có thể miêu tả chính xác nỗi lòng hắn trong một khắc đó—tựa như một người trong giá rét được nước ấm gột qua đầu, tựa như người lữ hành nản chí rốt cuộc tìm thấy một vệt nắng mai.—là tái sinh trong một cuộc sống mới.Thấy hắn hồi lâu chẳng nói gì, Sư Thanh Huyền nghi hoặc hỏi, "Địa Sư đại nhân à?"
Hạ Huyền nghe thấy Sư Thanh Huyền dường như vừa hỏi hắn điều gì, nhưng hắn không muốn trả lời, cũng không kịp hồi đáp.
Hắn dời mắt nhìn về phía Sư Thanh Huyền, thấy áo bào nhạt sắc—mà hắn không biết gọi tên, thấy trâm ngọc cài tóc, thấy cả đôi mắt y đen sẫm đang tò mò nhìn hắn, mà trong mắt ngập tràn thân thiết và hân hoan.Thì ra là một người như vậy, hắn nghĩ.
Thì ra là một người như vậy sao—Vùng vẫy trong đau khổ suốt mấy trăm năm, đến hôm nay số mệnh mới cho hắn nhìn được một tương lai hắn chưa từng biết.—mà mãi đến nhiều năm sau, cảnh tượng ngày hôm đó hắn vẫn ghi sâu trong tâm khảm.
Nhưng đến ngày đó, Hạ Huyền chỉ nhắm mắt lại thêm một lần nữa, lạnh lùng nói, "Cũng chẳng hề gì."...Ông trời mà, vẫn luôn bất công như vậy.
Hạ Huyền hít thở bình thường trở lại, thấy Phong Sư đang niềm nở nhìn mình.Hắn khoác thân phận Địa Sư, cũng như đã vùi lấp biết bao thứ tốt xấu trong nấm mồ hoang vu dưới đáy lòng; trên mặt không một gợn sóng, Hạ Huyền chỉ lắc đầu nhìn y, ý bảo không sao.
Mãi đến khi Phong Sư đã yên tâm cùng Thủy Sư rời khỏi, hắn mới buông lỏng hai nắm tay đã bị siết cho tứa máu, thất thần nhìn theo bóng dáng Sư Thanh Huyền.Đọng lại giữa tro bụi vĩnh hằng là ba nghìn hồng trần, nhuyễn hồng mười trượng, tất cả đều từ người định mệnh đến trễ của hắn mà nên. [1]Nhưng toàn bộ những xán lạn đó cũng chỉ là một chớp mắt.Hạ Huyền im lặng cụp mi xuống, giấu đi trong đáy mắt mồi lửa đã bị đóng băng.
Đến hôm nay, đã không cần phải tưởng tượng nữa rồi.—bởi vì đến lúc này, thế giới của hắn lại một lần nữa chỉ còn trắng đen và tro bụi.-end-
Chú thích:[1] Ba nghìn hồng trần, nhuyễn hồng mười trượng: 'Ba nghìn hồng trần' là ba nghìn thế giới, còn 'nhuyễn hồng mười trượng' nghĩa đen là mười trượng lụa đỏ mềm, là thành ngữ, ý chỉ những phồn hoa tại thế gian.