Chương 1:
Năm 1398, Ngọc Thanh Quán - Một đêm mùa đông lạnh buốt.
Sương mù mờ trắng bao phủ dãy hành lang dài, ánh trăng trên cao rọi xuống khiến không gian càng trở nên mờ ảo lạnh lẽo.
Những chiếc đèn lồng trước cửa lay động trong gió, ánh sáng yếu ớt của chúng hắt lên bức tường rêu phong, tạo ra những bóng mờ quỷ dị.
Gió đông lạnh buốt luồn qua các khe cửa, mang theo mùi hương trầm nhàn nhạt hòa lẫn với hơi đất ẩm.
Xa xa, tiếng chuông chùa vang vọng giữa màn sương đêm, ngân nga văng vẳng trong đêm tối.
Bên trong căn phòng nhỏ, một người đàn ông trẻ tuổi ngồi khoanh chân trên bồ đoàn.
Dù thân khoác áo tu hành, nhưng gương mặt tuấn tú, thanh thoát, đôi mắt sâu thẳm và phong thái điềm đạm của hắn ta vẫn mang dáng dấp của một bậc đế vương.
Vầng trán cao toát lên vẻ thông tuệ, đôi mày kiếm nhíu lại như đang trầm tư một điều gì đó.
Làn da trắng nhợt dưới ánh đèn dầu, phản chiếu rõ ràng sự mỏi mệt của một người đã chịu quá nhiều biến cố.
Trước mặt hắn ta, hương trầm tỏa khói nhẹ, hòa vào làn gió đêm lạnh lẽo.
Bàn tay hắn ta chắp lại, nhưng các ngón tay vô thức siết chặt vào nhau, như đang cố ghìm nén một điều gì đó không thể nói ra.
Một hơi thở dài mỏng manh thoát ra, tan biến vào đêm lạnh.
Đột nhiên, trong không gian tĩnh mịch đó, có tiếng bước chân khẽ khàng vang lên.
Một người phụ nữ mặc áo choàng đen nhẹ nhàng bước vào.
Chiếc áo sẫm màu dù được làm bằng chất liệu thượng hạng cũng không che giấu được thân hình mảnh mai, gầy guộc vì bao năm lo lắng và đau khổ.
Mái tóc dài đen nhánh được búi cao, trông vô cùng cao quý và sang trọng nhưng vài lọn tóc đã xổ xuống, phủ lên đôi mắt đỏ hoe vì những đêm mất ngủ.
Khiến nàng trông vừa sang trọng, phú quý nhưng lại vô cùng chật vật khiến người ta không thể không cảm thấy thương xót.
Nàng quỳ xuống trước mặt hắn ta, đầu hơi cúi, giọng nói khẽ run rẩy:
- Bệ hạ...
Hắn nhìn nàng, ánh mắt dịu lại, trong khoảnh khắc, mọi danh phận, lễ nghi tan biến.
Trần Thuận Tông đứng lên, nhẹ nhàng nâng nàng dậy.
Đó không còn là hoàng đế và hoàng hậu, mà chỉ là hai con người bị số phận giày vò.
Hắn ta khẽ thở dài, vươn tay nhẹ nhàng vén chiếc khăn trùm đầu của nàng xuống, để lộ đôi mắt long lanh như chứa đựng cả trời thương nhớ.
Nhìn nàng một lúc lâu, hắn mới dám khẽ mở miệng:- Thánh Ngâu... nàng gầy đi nhiều rồi.
Nàng cắn môi, nước mắt rơi xuống muốn ngăn cũng không được, nhìn đồ vật đơn sơ xung quanh mà đau lòng:
- Chàng ở đây... có tốt không?
Thuận Tông cười nhạt, nhưng là một nụ cười cay đắng:
- Tốt.
Hắn ta đưa mắt nhìn xa xăm:
- Rời khỏi chốn vương quyền, ta mới thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn.
Không còn những kẻ xu nịnh, không còn những mưu mô.
Ta chỉ cần tu luyện, nhìn mây trôi, chờ ngày hóa bụi.
Thánh Ngâu run lên:
- Không!
Nàng siết chặt bàn tay:
- Chàng không thể chết!
Chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi đây, đi thật xa, sống một cuộc đời bình dị...
Gió ngoài hiên chùa rít lên từng đợt, lay động những chiếc chuông gió treo trên mái ngói.
Vang lên tiếng leng keng, đổ vào đêm tĩnh mịch khiến lòng người như rầu thêm.
Thuận Tông nhẹ nhàng vươn tay, đặt lên gò má nàng.
Cử chỉ của hắn ta đầy nhẹ nhàng và dịu dàng:
- Thánh Ngâu, nàng biết mà, chúng ta không thể.
Nàng nghẹn lại.
Nàng biết vì sao họ không thể, vì sao họ phải đều ra thế này.
Nàng khẽ ngẩng đầu, ôm lấy tấm thân gầy của Thuận Tông:
- Bệ hạ, chàng có hận ta không?
Bên ngoài, gió gào rít qua những tán trúc.
Bên trong, Thuận Tông vòng tay ôm chặt lấy Thánh Ngâu:
- Sao ta có thể hận nàng được?
Nàng vì ta sinh con, ở bên ta từ nhỏ tới lớn, Thánh Ngâu đừng tự trách mình, không phải là lỗi do nàng.
Sau đó, Thuận Tông lặng lẽ lấy từ trong tay áo ra một vật nhỏ.
Một con rối bằng gỗ cũ kỹ nhưng nhìn chất liệu đã biết là được làm từ gỗ quý , nhỏ bằng lòng bàn tay, đôi mắt sơn đỏ thẫm như hai giọt máu.
Hắn đặt nó vào tay Thánh Ngâu, giọng trầm thấp:
- Hãy mang thứ này đi.
Đến khi Trần An năm tuổi, rồi giao cho thằng bé.
Tất cả những gì người phụ hoàng như ta có thể làm cho nó chỉ có như vậy thôi.
Nói xong, giọng hắn trở nên nghẹn ngào:
- Thánh Ngâu, bảo vệ Trần An, ta biết lão ta không nỡ giết mẹ con nàng.
Hãy dẫn con xa chốn này, trở về Thăng Long đi.
Cũng không còn sớm nữa, nàng về đi, cả Trần An sẽ nhớ, nó mới chỉ 3 tuổi thôi.
Thánh Ngâu lắc đầu, nàng có linh cảm, sau khi bước qua cánh cửa này, nàng sẽ chẳng bao giờ gặp lại được hắn nữa:
- Không, Ngung, chàng phải kiên cường lên, ta sẽ cầu xin cha ta mà.
Ông ấy chỉ muốn quyền, hẳn đã có rồi.
Cả nhà chúng ta sẽ bình an bên nhau mà.
Thuận Tông nhìn nàng, cũng không phản đối.
Hắn không muốn phá vỡ mong ước của nàng.
Hắn thầm nghĩ: "Thánh Ngâu, ở đời làm gì có đạo lý, không diệt cỏ tận gốc chứ."
Hắn khẽ vuốt má nàng, hôn nhẹ lên trán nàng rồi nói:
- Khuya rồi, nàng về đi.
Hôm nào, lại đến thăm ta.
Dưới sự cương quyết của hắn, phần vì lo lắng cho con, nên nàng đành quay bước đi.
Bên ngoài hiên, tiếng gió vi vút hòa cùng tiếng chuông gió lặng lẽ tiễn bước nàng rời đi.
Thuận Tông đứng lặng trong bóng tối, ánh mắt dõi theo bóng dáng nàng khuất dần.
"Thánh Ngâu, mong rằng nàng cả đời sẽ bình an."
Hắn khẽ lẩm bẩm nhìn bóng dáng ngày càng rời xa của nàng, giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gương mặt gầy gò.
Bỗng cơn đau âm ỉ lại tới, dạo gần đây, lão ta luôn muốn đầu độc Thuận Tông, nhưng không thành, mặc dù không làm hắn chết nhưng để lại cơn đau dày vò vô cùng.
Sáng hôm sau, hắn ta vừa mở mắt thì thấy một tên trang phục tướng quân đứng bên cạnh giường rồi cười khó hiểu, trên tay còn cầm một dải lụa dài.
Hắn cười, hắn biết hắn đã đến lúc rồi, chỉ là hắn không cam tâm, nước mắt trào ra thì máu ở trong người cũng trào ra tới miệng.
Năm 1399, tin tức từ Ngọc Thanh quán truyền đến.
Thái Thượng hoàng vui thú Đạo giáo mà thắt cổ tự tử.
Năm 1407, tám năm sau, Thành nhà Hồ, Thanh Hóa.
Thời gian như nước chảy dưới chân cầu, cuốn theo tất cả những hào quang xưa cũ.
Sau khi quân Minh chiếm được Thanh Hóa.
Nhà Hồ chính thức sụp đổ.
Hồ Quý Ly và con trai Hồ Hán thương bị bắt, lưu đày sang Trung Quốc xử tử.
Nhìn vị vua của nước mình bị bắt, hai người dân bên đường có kẻ buồn, có kẻ dửng dưng vì với họ đây là triều đại không chính thống, chiếm quyền đoạt vị mà tạo nên.
Giữa dòng người xô bồ, hai người lặng lẽ đứng ở vệ đường, ánh mắt lạnh lẽo dõi theo cảnh quân Minh áp giải Hồ Quý Ly và Hồ Hán Thương về phương Bắc.
Trong một thoáng, ánh mắt Thánh Ngâu và cha nàng, Hồ Quý Ly, chạm nhau.
Không ai nói lời nào, nhưng cái lắc đầu khe khẽ của lão như câu dặn dò cuối cùng: "Hãy rời khỏi đây, càng xa càng tốt.".
Thánh Ngâu nhìn một lát, rồi quay người bước đi.
Dù sao thì lão ta vẫn là cha của nàng, bảo vệ nàng cả một đời, ông ta không phải không yêu nàng chỉ là ông ta yêu ngôi vị cửu ngũ chí tôn hơn mà thôi.
Hai mẹ con Trần An lặng lẽ men theo con đường mòn dẫn vào rừng sâu, hướng về chùa Quỳnh Lâm ở An Bang , vùng đất mà sau này được biết đến là Quảng Ninh.
Đằng sau họ là một đoàn người gồm vài chục kẻ trung thành – một số do Hồ Quý Ly an bài trước khi ngụy triều sụp đổ, số khác là những tướng sĩ nhà Trần thề sống chết bảo vệ huyết mạch cuối cùng của hoàng tộc.
Nhưng lúc này, trong lòng cậu, mọi thứ như một mớ hỗn độn không thể gỡ.
Trần An bước đi phía sau mẹ, đôi mắt sâu thẳm nhìn thân ảnh gầy gò của Thánh Ngâu phía trước, bàn tay khẽ siết chặt đến trắng bệch.
Sống trong loạn thế, với thân phận đặc biệt – con trai của vua Trần Thuận Tông, cháu ngoại của kẻ tiếm quyền Hồ Quý Ly – cậu hiểu rõ thời cuộc hơn bất kỳ đứa trẻ nào cùng tuổi.
Đối với Hồ Quý Ly, vừa là ông ngoại vừa là kẻ thù đã cướp ngai vàng từ cha cậu, tâm trạng cậu như một cơn sóng ngầm, lúc dâng trào căm giận, lúc lại chìm trong nỗi buồn không tên.
Nhưng giờ đây, số phận đã an bài.
Ngụy triều mà lão ta dựng lên chẳng được lòng dân, cuối cùng cũng bị quân Minh phương Bắc nuốt chửng, kéo theo cả đất nước vào cảnh khói lửa ngút trời.
Cậu ngẩng đầu, cất giọng trầm lạnh hỏi:
- Mẫu thân, chúng ta sẽ đi đâu?
Về lại Thăng Long sao?
Thánh Ngâu quay lại, ánh mắt trìu mến nhưng đượm buồn nhìn cậu:
- Không, chúng ta sẽ không về Thăng Long.
Mẫu thân sẽ đưa con đến An Bang.
Câu trả lời nằm ngoài dự đoán, Trần An nhíu mày, ngạc nhiên:
- Sao lại là An Bang?
Thánh Ngâu khựng lại một chút, môi mấp máy:
- Phụ hoàng...
- Dường như nhận ra mình lỡ lời, nàng vội nhìn quanh, thấy đám người đi cùng vẫn cắm cúi bước, không ai để ý, mới kéo cậu lại gần, thì thầm:
- Cha con dặn ta như vậy.
Đưa con đến chùa Quỳnh Lâm, khi đó Thiền Tâm sẽ mở ra nhiều cơ hội cho con tu luyện hơn.
Trần An nghiêng đầu, thắc mắc:
- Không phải cha tu Đạo giáo sao?
Thánh Ngâu lắc đầu, ánh mắt thoáng chút mơ hồ.
Nàng cũng không hiểu rõ vì sao Thuận Tông lại chọn một ngôi chùa Phật giáo như Quỳnh Lâm thay vì một đạo quán.
Nhưng nàng tin rằng di nguyện của hắn ta không phải lời nói bừa.
Nàng kéo cậu sát hơn, giọng trầm thấp:
- Con à, con phải tu luyện cho tốt.
Chỉ có như vậy, mẹ con ta mới sống sót dưới sự truy đuổi này.
Thân phận con đặc biệt, lũ giặc kia nhất định sẽ không tha.
Trần An gật đầu, giọng kiên định:
- Mẹ yên tâm, con đã thức tỉnh hệ rồi, là Thượng Thiên.
Con sẽ chăm chỉ tu luyện để lên Tụ Khí.
Thánh Ngâu nhìn cậu, ánh mắt tự hào xen lẫn lo âu.
Hệ Thượng Thiên là hệ cao nhất trong bốn hệ Thiên, Thoải, Ngàn, Địa - không phải ai cũng thức tỉnh được.
Nhưng cậu chỉ mới thức tỉnh, pháp lực còn yếu ớt như ngọn gió đầu xuân, chưa đủ để đối phó với con đường đầy hiểm nguy phía trước.
Dù bên cạnh họ có vài chục người bảo vệ, đều là những kẻ trung thành sẵn sàng chết vì huyết mạch nhà Trần nhưng nàng vẫn không thể khỏi bất an.
Đoàn người đông như vậy, quân Minh dễ dàng phát giác.
Ngay khi ý nghĩ ấy lóe lên trong đầu Thánh Ngâu, một bóng dáng cao lớn xuất hiện từ bụi cây phía trước.
Hắn mặc giáp đen, khuôn mặt có một vết sẹo kéo dài cả một bên mặt, đôi mắt sắc lạnh như dao quét qua đoàn người.
Hắn cất giọng, tiếng Việt nửa mùa đặc sệt chất phương Bắc:
- Phu nhân định đi đâu?
Thánh Ngâu giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Nàng nở nụ cười dịu dàng, giọng mềm mại như nước:
- Tướng quân, ta là phu nhân nhà giàu có gần đây.
Phu quân bị bệnh, ta mang theo người lên Đông Đô (tên gọi Thăng Long khi dời kinh vào Thanh Hóa) xem tình hình!
Tên mặt sẹo tên là Triệu Hắc liếc nhìn nàng, ánh mắt xảo quyệt lướt qua đoàn người lầm lũi phía sau.
Hắn nhếch mép, giọng đầy nghi ngờ:
- Nhà nào giàu đến mức mang theo nhiều người vậy?
Phu nhân nói rõ đi.
Không khí bỗng chốc căng như dây đàn.
Thánh Ngâu chưa kịp đáp, một tiếng vó ngựa rầm rập vang lên từ xa, kèm theo tiếng hét man rợ:
- Chúng ở đây!
Vây lại!
Đột nhiên, từ hai bên rừng, hàng chục lính Minh lao ra, giáp đen bóng loáng, giáo dài và kiếm sáng lóa dưới ánh nắng nhạt nhòa xuyên qua tán cây.
Cảnh vật xung quanh như bừng tỉnh trong khói lửa chiến tranh.
Xa xa, những cột khói đen cuồn cuộn bốc lên từ những ngôi làng bị đốt cháy, tiếng gào thét của dân chúng vọng lại như tiếng ma quỷ tru tréo trong gió.
Cây cối hai bên đường mòn ngả nghiêng, cành gãy đổ ngổn ngang, đất dưới chân nứt nẻ vì vó ngựa giẫm qua, nhuộm đỏ bởi máu của những kẻ xấu số đã ngã xuống trước đó.
Mùi máu tanh hòa cùng mùi khói cháy nồng nặc, không khí nặng nề đến nghẹt thở.
Trần An siết chặt Thiền Tâm, ánh mắt lạnh băng quét qua đám lính.
Thánh Ngâu hét lên:
- Mọi người tập trung!
Đám người đi cùng lập tức rút kiếm, tạo thành vòng tròn quanh hai mẹ con.
Một tướng trung thành nhà Trần tên Lã Thiên, cao lớn với khuôn mặt góc cạnh ,gầm lên:
- Xông lên!
Đừng để chúng chạm vào bất kỳ một ai nữa cả!
Trận chiến bùng nổ ngay tức khắc.
Quân Minh lao tới như đàn sói đói, giáo dài đâm xuyên qua ngực hai người lính nhà Trần, máu phun ra như suối, nhuộm đỏ đất rừng.
Một tên lính Minh vung kiếm chém ngang, đầu một người trong đoàn lăn xuống đất, đôi mắt vẫn mở trừng trừng trong kinh hoàng.
Lã Thiên vung đao lớn, chém đôi một tên lính Minh từ vai xuống hông, nội tạng lòi ra, máu bắn lên mặt ông, nhưng ông không chùn bước, lao tới chém tiếp một tên khác, máu và thịt bắn tung tóe lên cây cối xung quanh.
Thánh Ngâu vung tay, một vòng tròn ma pháp đỏ rực hiện lên dưới chân nàng.
Một con quỷ đất trồi lên, cao gấp đôi người thường, gầm vang lao về phía đám lính Minh.
Nó vung tay, đập nát ba tên lính thành đống thịt vụn, máu bắn lên không trung như mưa đỏ.
Nhưng Triệu Hắc không nao núng.
Hắn giương cung, bắn một mũi tên lửa về phía con quỷ, ngọn lửa rít lên, xuyên qua ngực nó, đá vụn rơi lả tả.
Hắn gầm lên:
- Giết ả pháp sư trước!
Một toán lính lao tới Thánh Ngâu, kiếm và giáo đồng loạt vung lên.
Nàng vẽ một lá bùa vàng trong không khí, hai bóng ma nhỏ hiện ra, lao vào đám lính, cắn xé tay chân chúng.
Một tên lính hét lên khi bóng ma xé toạc cánh tay, máu phun ra như suối, hắn ngã xuống đất giãy giụa.
Nhưng số lượng quân Minh quá đông, một tên khác đâm giáo xuyên qua ngực một người trong đoàn, máu bắn lên mặt
Thánh Ngâu nghiến răng, vung tay triệu hồi một con quỷ lửa.
Ngọn lửa bùng cháy đỏ rực, thiêu cháy bốn tên lính thành tro, tiếng hét thảm thiết vang vọng, khói đen bốc lên mù mịt, hòa cùng mùi thịt cháy nồng nặc.
Trần An cũng không đứng yên.
Cậu quỳ xuống, vẽ một đạo bùa bằng máu từ ngón tay, thì thầm: "Thiền Tâm... giúp con!"
Một cơn gió mạnh cuốn lên, mang theo lá khô và bụi đất, lao về phía toán lính phía sau Triệu Hắc.
Gió thổi tắt đuốc trong tay chúng, bóng tối nuốt chửng đội hình, tiếng la hét hoảng loạn vang lên khi chúng va vào nhau.
Một tên lính trượt chân, ngã xuống đất, bị đồng đội vô tình giẫm chết, xương gãy răng rắc dưới vó ngựa.
Nhưng Triệu Hắc quá xảo quyệt.
Hắn nhảy lên một tảng đá, giương cung bắn một loạt ba mũi tên lửa về phía Trần An.
Thánh Ngâu lao tới, đẩy cậu ra, một mũi tên sượt qua vai nàng, máu thấm đỏ áo.
Nàng vung tay, con quỷ lửa lao về phía Triệu Hắc, nhưng hắn nhảy tránh, ngọn lửa chỉ thiêu cháy một tên lính khác, biến hắn thành ngọn đuốc sống giãy giụa giữa rừng.
Lã Thiên chạy đến bên cạnh Thánh Ngâu:
- Phu nhân, nhanh chạy đi!
Bọn chúng càng ngày càng đông, tên Triệu Hắc kia hình như cũng là pháp sư, nhìn có vẻ cũng thuộc Hóa Huyền rồi, chỉ là chưa rõ hệ gì, võ công của hắn còn vô cùng mạnh nữa.
Chúng ta lên rút lui, bảo toàn lực lượng.
Thánh Ngâu gật đâu, đồng ý ra hiệu cho mọi người rút lui.
Một nửa đoàn người, hơn hai mươi kẻ trung thành, đã ngã xuống, máu chảy thành dòng trên đất rừng, xác nằm la liệt giữa cây cối đổ nát, khói bụi và lửa cháy ngập trời.
Thánh Ngâu kéo Trần An chạy về phía rừng sâu, giọng khàn đặc:
- Chạy!
Đừng quay lại!
Cậu nghiến răng, ánh mắt lạnh băng nhìn đám lính Minh vẫn đuổi theo, máu đồng đội thấm đỏ đất dưới chân cậu như một lời nhắc nhở về cái giá của sự sống sót.
Triệu Hắc gầm lên:
- Đuổi theo!
Đừng để chúng thoát!
Nhưng khói bụi từ trận chiến che phủ tầm nhìn, mẹ con cậu cùng một nửa đoàn người lao vào rừng, biến mất giữa những tán cây dày đặc, để lại đằng sau một chiến trường tan hoang, nơi máu, lửa và khói hòa quyện thành một bức tranh chiến tranh khốc liệt không thể nào quên.
Dưới tán rừng tối đen, một bóng dáng khổng lồ bất ngờ hiện ra, đôi mắt đỏ rực như máu nhìn chằm chằm về phía mẹ con cậu, như thể tử thần đã chọn họ làm con mồi tiếp theo.