Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 500


Đừng nói là Mễ Nhã và Mễ Ông Thành, ngay cả những người tụ tập xung quanh đều trừng mắt nhìn Tô Tái Tái.

Miệng há hốc nhìn cô, vẻ mặt ‘không thể tưởng tượng được’.

… Không phải chứ đại thần, ngài chém chân của người ta rồi chữa cho người ta… mặc dù hơi lạ nhưng cũng có thể hiểu. Nhưng… cô bỏ tiền là được rồi! Hoặc là cho một viên đan dược cấp sáu là được rồi! Sao phải bỏ ra đan dược đỏ cấp hai!

Rõ ràng là đồ của người ta, nhưng lại có cảm giác đau lòng như mình mất một trăm triệu.

Đặc biệt là Chu Phổ và Nghiêm Thanh quen Tô Tái Tái, hai người họ lập tức sốt vó.

Họ vội vàng lao tới, vội vàng mở miệng: “Tiểu Tái, cô… cô đưa cấp bảy của tôi cho cô ta không phải là được rồi à? Nếu vẫn không đủ… vậy thì thêm đan dược cấp một của Tiểu An nữa.”

Thẩm An ở bên cạnh liên tục gật đầu hùa theo.

Thật sự không cần phải cho đan dược đỏ cấp hai đâu!

“Đúng vậy đó tiểu hữu, hoặc là…” Ngô Lục Lục vội vàng đưa đan dược cấp sáu mà Tô Tái Tái vừa chia ra cho cô: “Đổi cho tôi này!”

Tôi không chê viên đan dược đỏ cấp hai kia đâu!

Còn chưa dứt lời, Tô Tái Tái chưa nói gì mà Mễ Ông Thành vốn đang mềm nhũn ngồi dưới đất lập tức đứng dậy, giang hai tay ra trước mặt Mễ Nhã, bảo vệ cô ta và đan dược trên tay cô ta: “Đây là Tô Tái Tái bồi thường cho nhà họ Mễ! Tôi xem ai dám ra tay!”

Mễ Nhã cũng yên lặng ôm chặt hộp gấm, cảnh giác nhìn xung quanh.

… Chậc.

Đám người Ngô Lục Lục tức giận nhìn Mễ Ông Thành, cảm thấy không đáng thay Tô Tái Tái.

Nhưng đúng lúc này, Tiền Tam vốn luôn không nói gì mở miệng, giọng nói truyền tới từ bên cạnh: “Cho viên đan dược đỏ cấp hai này cũng được, nhưng ân oán giữa nhà họ Mễ và Tô Tái Tái hôm nay… có phải sẽ xóa bỏ toàn bộ không?

Hơn nữa, nhà họ Mễ phải bảo đảm rằng sẽ không bao giờ tìm đến gây rắc rối cho cô ấy và những người xung quanh cô ấy.”

“Phải né xa nơi Tô Tái Tái đến mười mét?”

Tiền Tam vừa mở miệng, mọi người đồng thời quay đầu nhìn về hướng ông ấy.

Chỉ thấy sau khi ông ấy nói xong, còn giơ tay lên, bụi bặm dính trên khuỷu tay, động tác tiêu sái, rất có phong cách tiên phong đạo cốt.

Ông ấy dừng lại rồi cười: “Nếu nhà họ Mễ không chấp nhận, vậy…” Tiền Tam nhìn Mễ Ông Thành: “Đan dược đỏ cấp hai này nhà họ Mễ không thể nhận.”

Mọi người nghe xong liên tục gật đầu.

Đan dược đỏ cấp hai!

Thành thật mà nói, vừa rồi lúc Tô Tái Tái đột ngột ra tay, quả thật có không ít người cảm thấy thủ đoạn của cô quá kịch liệt. Nhưng giới Huyền Học khác với người người, mặc dù mỗi người đều tuân thủ pháp luật và kỷ luật, nhưng thực tế trong xương cốt vẫn có tinh thần hào hiệp ‘kẻ mạnh lớn nhất’.

Thế nên, khi Tô Tái Tái lấy ra viên đan dược đỏ cấp hai, tất cả những người ở đây lập tức cảm thấy cô chịu thiệt.

“Này…” Mễ Ông Thành hơi do dự.

Nhưng cũng chỉ do dự một hai giây, ngay sau đó Mễ Ông Thành cắn răng gật đầu: “Được! Từ nay về sau, ân oán giữa nhà họ Mễ và Tô Tái Tái đã thanh toán xong! Cô ta ở đâu, nhà họ Mễ chúng tôi sẽ né xa mười mét!”

“Được.” Tiền Tam nhìn chằm chằm Mễ Ông Thành, sắc mặt nghiêm túc: “Như mọi người đã chứng kiến, nếu tương lai nhà họ Mễ lại đến chọc Tô Tái Tái và những người xung quanh cô ấy, Đạo Trưởng Trong Núi là tôi đây sẽ là người đầu tiên tới tìm các ông!”

Âm lượng của Tiền Tam không lớn, lời nói lại rất khí phách, khiến Mễ Ông Thành nghe xong lại có cảm giác kinh hồn táng đảm.

Ông ta vừa mới đến hội đánh giá đan dược, cũng không biết Tiền Tam là ai, nhưng… người này đi xuống từ trên sân khấu, có lẽ cũng là đại sư đánh giá.

Lại quan sát thái độ của những người xung quanh với ông ấy, ông ta biết người này không phải người ông ta có thể chọc vào.

Hơn nữa, kể từ khi Mễ Nhã xảy ra chuyện, thêm cả Mễ Nghĩa Văn vừa bị Tô Tái Tái chặt đứt hai chân, khiến Mễ Ông Thành liên tiếp thất bại, bây giờ đã sớm không còn khí thế trước khi vào cửa.

Cho nên chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh nói một câu: [Mễ Ông Thành tôi nói là làm!]

Sau đó xoay người quát một tiếng: [Đi!] Rồi nhanh chóng đi ra bên ngoài.

Mà Mễ Nhã ngồi trên xe lăn tất nhiên sẽ có vệ sĩ nhà họ Mễ tới đẩy cô ta đi ra ngoài.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 501


Mễ Nhã ngồi trên xe lăn, đôi tay ôm hộp gấm vẫn luôn cúi đầu, lông mi rũ xuống che khuất biểu cảm sâu trong mắt.

Đang do dự, cô ta như chợt nghe thấy gì đó, đột ngột ngẩng đầu lên nhìn Tô Tái Tái.

Đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt thoáng qua, tựa như bị Tô Tái Tái đoán được suy nghĩ, cô ta cô gắng hết sức che giấu nhưng lại không có cách.

Tô Tái Tái nhìn Mễ Nhã như vậy, chỉ cười khẽ một tiếng, chưa nói gì.

Mà Mễ Nhã cũng mím môi, lại lần nữa cúi đầu, tùy ý vệ sĩ nhà họ Mễ đẩy mình ra ngoài.

Tay cầm hộp gấm chặt hơn chút.

Vừa rồi giọng Tô Tái Tái vang lên bên tai cô ta, giống như bí âm truyền tai như lúc trước.

Cô nói…

[Cô nghĩ viên đan dược đỏ cấp hai này có thể chữa trị được cho ba cô, có phải cũng đang nghĩ nó có thể chữa trị cho kinh mạch không bao giờ khôi phục được của cô không?]

[... Không sai, quả thật như cô nghĩ. Vậy… cô sẽ làm như thế nào? Viên đan dược đỏ cấp hai này chỉ có một viên thôi…]

Tô Tái Tái cười, giọng nói như ma quỷ vang lên bên tai cô ta.

Như mê hoặc, lại như chỉ đang kể ra sự thật.

Mễ Nhã tùy ý để vệ sĩ đẩy mình ra hội trường đánh giá đan dược, như là đã nghĩ thông suốt, ngước mắt lên, sắc mặt đã thay đổi.

Ba đã già rồi.

Nhưng… cô ta lại khác.

Cô ta còn trẻ, tương lai nhà họ Mễ còn cần cô ta chống đỡ.

… Đúng! Cô ta là tương lai của nhà họ Mễ. Viên đan dược này… nên thuộc về cô ta!

Mễ Nhã vừa nghĩ vừa cúi đầu nhìn hộp gấm.

Mễ Nhã lại lần nữa đội mũ có rèm đặt bên ngoài lúc vào hội trường đánh giá đan dược lên đầu.

Ngay khoảnh khắc cô ta hạ quyết tâm, vài tiếng bọt nước vang lên sau tai cô ta.

Tiếng rất nhỏ, khiến Mễ Nhã vẫn luôn tập trung nhìn tay chưa phát hiện ra.

Cũng bởi vì cô ta đội mũ có rèm mà vệ sĩ đẩy xe lăn cho Mễ Nhã không nhìn thấy sự thay đổi sau tai cô ta.

------

Sau khi đám người Mễ Ông Thành rời đi, những người còn lại ở hội trường đánh giá đan dược dần hoàn hồn, đôi mắt phát sáng nhìn Tô Tái Tái, dáng vẻ như muốn kết bạn.

Thậm chí viện trưởng Cổ Võ Viện cũng sáng mắt lên.

Điều này làm cho phó viện trưởng Lý của Luyện Đan Viện lấp tức cảnh giác, Khúc Nhiên và Đại Vi kéo tay nhau đi ra đứng sau lưng Tô Tái Tái, lập tức trừng mắt nhìn những người xung quanh.

Rõ ràng chưa nói câu nào nhưng lại mang dáng vẻ: [Mấy người đừng lại đây! Nếu không bọn tôi cắn mấy người đấy!]

Trông rất hề.

Nhưng so với mọi người ngưỡng mộ Tô Tái Tái thì Tần Trác Thắng đứng bên cạnh lại hoàn toàn nghĩ trái ngược.

Ông ta quay đầu nhìn về hướng phó viện trưởng Tôn, tình cờ nhìn thấy ông ta xám xịt trốn đi từ cửa phụ như chó nhà có tang.

Đánh giá đan dược kết thúc, vụ đánh cuộc trong ngõ ngầm cũng đã đến hồi kết.

Phó viện trưởng Tôn trước đó đã ra số tiền rất lớn đặt cược hết vào Bạch Ngữ Dung. Mà bây giờ Bạch Ngữ Dung không những không tạo được đan dược cấp một ngày ngay cả cấp ‘F’ cũng là giả.

Phó viện trưởng Tôn chắc là đã táng ra bại sản rồi nhỉ?

Thật là báo ứng.

Tần Trác Thắng thu tầm mắt, lại lần nữa nhìn về phía Chu Phổ.

Lúc này Chu Phổ cũng được rất nhiều người vây quanh, mỗi người đều cười nói chúc mừng ông ấy như thể bình thường có quan hệ rất tốt với Chu Phổ, giờ phút này có cảm giác như cùng chung vinh dự.

Nhưng thực tế, đây chỉ là một đám người nịnh hót.

Nói đến cùng, Chu Phổ còn không phải dính ánh sáng của Tô Tái Tái sao?

Nghĩ vậy, Tần Trác Thắng rời mắt, cười khẩy một tiếng rồi xoay người rời đi.

Lúc ông ta đang muốn rời khỏi hội trường đánh giá đan dược thì Tô Tái Tái đang bị đám người bao vây nhưng vẫn chú ý đến ông ta liền gật đầu xin lỗi mọi người, sau đó quay sang nói với sau lưng Tần Trác Thắng.

“Thầy Tần, đi như vậy không tốt lắm đâu nhỉ?”

“Hay là… hiện tại ông muốn chạy trốn? Nhưng làm vậy vô nghĩa lắm, chuyện mình đã làm cần phải dũng cảm gánh vác mới được đó nha.”

Sự châm chọc trong giọng nói Tô Tái Tái không chút che giấu, Tần Trác Thắng khựng chân lại, lập tức xoay người nhìn cô, chau mày, môi mỏng hơi mím.

“Tô Tái Tái, cô nói vậy là có ý gì?!” Ông ta trầm giọng hỏi Tô Tái Tái. Dừng một chút, sau khi quan sát xung quanh, lại quay sang nhìn cô, nói tiếp: “Bạch Ngữ Dung là học trò của tôi quả không sai, nhưng vừa rồi cô cũng nghe đấy, người làm thầy như tôi chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 502


Ông ta cười khẩy: “Tôi hoàn toàn không rõ những chuyện cô ta lén lút làm với phó viện trưởng Tôn. Hơn nữa… Cho dù tôi có sai lầm trong việc quản lý học sinh của mình, vậy cũng phải là chuyện sau khi trở về học viện, vẫn chưa tới lượt cô khoa tay múa chân nhỉ?”

“Sao? Hay là bạn học Tô đây luyện ra được đan dược đỏ cấp hai đã cảm thấy có tư cách chỉ điểm tôi rồi?”

“... Chậc chậc chậc.” Tô Tái Tái nghe xong, tặc lưỡi lắc đầu: “Nghe chua thật đấy. Thầy Tần, sáng nay thầy uống dấm hả?”

Tần Trác Thắng nhướng mày, vừa định mở miệng thì lại chú ý đến đám người đứng bên cạnh cô, cười khẩy một tiếng rồi im lặng dùng vẻ mặt: [Tôi xem cô có thể nói cái gi.] nhìn Tô Tái Tái.

Như thể ông ta đang chịu đựng kẻ ỷ thế h**p người là Tô Tái Tái.

“Một viên đan dược đỏ cấp hai mà thôi, có lẽ cũng chỉ có thầy Tần đây coi trọng.” Tô Tái Tái nói nhẹ nhàng bâng quơ, lại khiến quai hàm Tần Trác Thắng giật giật.

Nhưng vẫn thẳng lưng đứng tại chỗ, dáng vẻ ‘ngạo cốt tranh tranh, kiên trinh bất khuất’.

Mãi đến khi Tô Tái Tái nói: “Học viện sắp xếp thầy như thế nào có liên quan gì tới tôi. Tôi là muốn bảo ông trả đồ lại cho tôi.”

“... Cái gì?” Tần Trác Thắng sửng sốt, không hiểu ý Tô Tái Tái.

“Đồ của tôi.” Tô Tái Tái vừa nói vừa duỗi tay chỉ vào ngực ông ta: “Khoảng thời gian trước ông đã nhận một món đồ từ nhà họ Bạch.”

“Ngày hôm qua ông không mang nó theo nên tôi không nói gì. Hôm nay nếu ông mang theo, vậy thì thật đúng lúc.” Tô Tái Tái ngửa lòng bàn tay đòi Tần Trác Thắng: “Bây giờ trả lại cho tôi.”

Cái……?!

Tần Trác Thắng trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, trong lòng thấy kinh hoảng vô cùng.

Trong túi áo vest của ông ta quả thật có lá bùa vàng đó, nhưng ông ta mang ra đây là để chờ sau khi đánh giá đan dược kết thúc sẽ nhờ đại sư đánh giá nhìn xem, xem xem có cách nào luyện hóa nữ quỷ kia không.

Nhưng không ngờ… Tô Tái Tái thế mà lại phát hiện?!

Còn bắt ông ta trả?!

“Có chuyện gì vậy?” Nghiêm Thanh thấy biểu cảm của Tần Trác Thắng liền biết Tô Tái Tái nói trúng cái gì đó, sau khi nhìn qua nhìn lại cả hai người, mới quay sang hỏi Tô Tái Tái: “Tiểu Tái, ông ta cầm thứ gì của cô?”

Ngay khi ông ấy nói ra những lời này, Chu Phổ quay sang nhìn Thẩm An.

Thẩm An khẽ gật đầu, lập tức cùng Tiền Nguyên Nguyên đi vòng ra sau lưng Tần Trác Thắng.

Mà Trình Hồng Huy thì lại yên lặng đóng cửa hội trường đánh giá đan dược lại.

… Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng điều này không ảnh hưởng đến niềm tin của họ với Tô Tái Tái.

“Ồ, trước khi tới hội đánh giá đan dược, ông ta đã tới nhà họ Bạch và cầm một món đồ không thuộc về mình đi.” Tô Tái Tái chỉ vào Tần Trác Thắng, giải thích cho Nghiêm Thanh nghe.

Dừng lại một chút mới than thở nói: “Hôm nay bị mấy lượt người gây rắc rối cho tôi rồi, cuối cùng mới đến lượt tôi gây rắc rối cho người khác.”

… Vui lên rồi.

“...” Đám người Chu Phổ nghe xong cạn lời, chỉ có thể yên lặng nhìn Tô Tái Tái.

Mà Tần Trác Thắng sau khi nhận ra hành động của đám người Thẩm An thì vừa sợ vừa giận.

“Các người…?!” Tần Trác Thắng nhìn trái nhìn phải, sau đó nhìn sang Tô Tái Tái, cười khẩy: “Sao? Đây là định cướp hả?”

“Người cướp là ông, còn tôi là vật về với chủ.” Tô Tái Tái nói, hơi mất kiên nhẫn: “Mau lên, giao đồ ra đây đi.”

“Rốt cuộc là cái…” Chu Phổ đang nói, Tô Hồng Bảo cuối cùng nhận ra gì đó: “A!” lên một tiếng.

Thấy Tần Trác Thắng không có ý lấy đồ ra, cậu ấy trực tiếp làm một thủ quyết.

Một ánh sáng yếu màu vàng phát ra từ trong túi áo vest của Tần Trác Thắng khiến mọi người trừng lớn mắt.

Lúc này Tiền Tam mới nhận thấy gì đó, kinh ngạc mở miệng: “Đây là…?”

Lời còn chưa dứt, Tần Trác Thắng đã vội vàng lấy đồ trong túi ra do nhiệt độ nóng đột ngột, sau đó tay cũng bị bỏng luôn.

Lúc buông tay, lá bùa vàng bay phấp phới rơi xuống đất, lúc này mọi người mới thấy rõ ràng.

“A! Là lá bùa của Đạo Trưởng Trong Núi!” Người khác nhìn thấy nó, kinh hãi buột miệng thốt ra.

Những người khác cũng nhớ đến cuộc đấu giá trước do Hội Huyền Học tổ thức ở Thủ Đô, kiện hàng cuối cùng chính là lá bùa vàng này.

Hóa ra người lúc trước lấy được nó là Tần Trác Thắng!

Mọi người chợt nhận ra, nhìn về phía Tần Trác Thắng.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 503


Mà Tần Trác Thắng đang cởi áo vest định dùng áo khoác bọc lại lá bùa vàng để mang đi.

Đáng tiếc, vừa mới hành động thì lá bùa vàng vốn đang nằm yên trên mặt đất không gió tự bay.

Nó phiêu phiêu trên mặt đất một lúc, sau đó bay lên vào trong ánh mắt của mọi người chậm rãi rơi xuống tay Tô Tái Tái.

Ánh huỳnh quang màu vàng nhạt vừa vào tay cô liền biến mất, khôi phục thành hình dạng lá bùa rách nát.

Nhưng một loạt động tác này dường như rất ngoan ngoãn và nghe lời.

Ngô Thẩm Văn của Phù Lục Viện nhìn thấy, kích động nắm tay tay em trai Ngô Lục Lục lay qua lay lại.

… Đây đáng lẽ chính là học sinh của Phù Lục Viện bọn họ!!

Đều do thằng em trai ngu xuẩn của ông ta, tức chết ông ta đi mất!

“Trả lại cho tôi! Đó là lá bùa của tôi!” Tần Trác Thắng thấy thế, lập tức định lao lên cướp về.

Nhưng còn chưa tới gần đã bị Tiền Nguyên Nguyên từ phía sau tóm chặt vai.

“Lá bùa mười vạn tệ phải không? Nhiều lắm trả lại tiền cho ông là được. Hơn nữa…” Tô Tái Tái không ngước mắt lên, trong tiếng hút khí của mọi người, nhẹ nhàng xé lá bùa thành hai nửa.

Tay khẽ buông, lá bùa lắc lư rồi lại lần nữa rơi xuống đất.

Mà nửa câu này của Tô Tái Tái vang lên vào lúc này…

“Đồ bị ông nhốt bên trong chính là đồ của tôi.” Vừa dứt lời, nữ quỷ bị nhốt trong lá bùa xuất hiện.

Vừa khôi phục đã ngay lập tức lao về phía Tần Trác Thắng, may mà Tô Tái Tái hét lên một tiếng ‘đồ ăn vặt’, lúc này mới làm nữ quỷ không cam lòng trừng mắt nhìn Tần Trác Thắng một cái.

Xoay người về lại chỗ cũ rồi biến mất.

“Này… cô!” Tần Trác Thắng lườm Tô Tái Tái, không ngờ rằng mình phải dựa vào lá bùa vàng của Đạo Trưởng Trong Núi mới có thể thu phục được nữ quỷ này, vậy mà Tô Tái Tái chỉ cần gọi nhẹ một tiếng.

Ghen tị và sợ hãi đan xen, cho đến khi ông ta lại lần nữa nhìn thấy lá bùa vàng bị xé thành hai nửa dưới đất, hai mắt sáng bừng, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, kích động duỗi tay chỉ vào cô: “Cô vậy mà dám xé lá bùa của Đạo Trưởng Trong Núi?”

“Một tấm bùa rách mà thôi, xé thì xé.” Tô Tái Tái nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến mọi người và Tần Trác Thắng lại lần nữa mở to mắt, đồng thời nhìn về phía Tiền Tam.

Đặc biệt là Tần Trác Thắng, trên mặt lộ ra nụ cười mừng như điên, như thể đang ước gì Tô Tái Tái nói như vậy.

“Đạo Trưởng Trong Núi! Ngài nghe rồi phải không?” Ông ta nhìn Tiền Tam, như là đã dẫm vào được điểm yếu của Tô Tái Tái: “Cô ta nói bùa của ngài là bùa rách!”

Vừa dứt lời, phó viện trưởng Lý sốt ruột, lập tức chửi ầm lên: “Tần Trác Thắng! Bạn học Tô hoàn toàn không có ý đó!”

Nói xong thì quay sang nhìn Tiền Tam, vội vàng mở miệng giải thích: “Đạo Trưởng Trong Núi, ngài đừng hiểu lầm, bạn học Tô…”

“Thì chính là một tấm bùa rách mà.”

“...!!!” Phó viện trưởng Lý không biết tìm cái cớ gì cho Tô Tái Tái.

Mà trên mặt Tần Trác Thắng là vẻ mặt tiểu nhân đắc ý.

Tiền Tam thì sao?

Tiền Tam yên lặng sờ mũi, trịnh trọng chắp tay, cúi người xuống với Tô Tái Tái, quy củ hành lễ lớn.

“Tiểu sư thúc nói đúng, quả thật là một tấm bùa rách.”

Cái… gì?

Vẻ đắc ý trên mặt Tần Trác Thắng còn chưa rút đi, ông ta như thể không nghe rõ lời Tiền Tam, chậm chạp quay đầu nhìn sang.

Sau đó lại nhìn Tô Tái Tái… sắc mặt lập tức trắng bệch.

Tần Trác Thắng có thể nói là ‘hốt hoảng chạy trốn’ khi rời khỏi hội trường đánh giá đan dược.

Đừng nói là lại gây sự với Tô Tái Tái, ngay cả lá bùa mua với giá mười vạn tệ lúc trước cũng không dám bảo cô bồi thường.

Trái lại, Tô Tái Tái lại nhìn theo bóng lưng ông ta và nói với theo một câu: “Mười vạn kia sẽ chuyển khoản lại cho ông, nhớ check kiểm tra đấy.” Nhưng những lời này lại chỉ khiến Tần Trác Thắng chạy nhanh hơn.

Tô Tái Tái nhìn thấy chỉ biết lắc đầu. Lúc đến thì vênh váo tự đắc, khi đi lại như chó nhà có tang.

Tất cả khí thế lúc trước mang ra đều là để doạ người ta hả?

Chu Phổ dựa vào viên đan dược cấp bảy đã lấy được tư cách luyện đan sư, thêm cả viên ‘đan dược cấp một’ của Thẩm An nữa nên những người quen biết nhau tối nay đều tụ tập rất sôi nổi.

Đương nhiên người tham gia còn có cả Tiền Tam.

Ngô Thẩm Văn cũng dựa vào em trai mình mà thuận lợi kết bạn wechat với Tiền Tam. Ông ấy vui vẻ vô cùng, thậm chí khi về còn phấn khích đến mức không ngủ được, nhất quyết lôi bé quỷ ra tán gẫu.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 504


Tới tận khi bé quỷ muốn cào tường, nó mới gián tiếp nhận ra một chuyện…

… Hoá ra trước đó nó ở nhà họ Ngô, ban đêm cứ chạy lung ta lung tung… Nó khi đó đáng ghét đến vậy sao?!

Từ nay về sau, nó phải làm một bé ngoan.

Bé quỷ hạ quyết tâm trở thành quỷ ngoan một lần nữa, đây cũng coi như một thu hoạch khác của Ngô Thẩm Văn nhỉ?

Ngày cuối cùng ở hội đánh giá đan dược sẽ tập trung vào bán đan dược và chiêu mộ kết bạn với các luyện đan sư mới phất.

Tô Tái Tái luyện ra được đan dược đỏ cấp hai đương nhiên sẽ trở thành tiêu điểm muốn kết bạn của mọi người.

Chỉ là trước đó không nghe thấy tên cô ở hội đánh giá đan dược, hơn nữa ngày hôm qua bảo vệ của Hội Huyền Học đã ngay lập tức dọn sạch hội trường đánh giá đan dược, điều này cũng khiến mọi người tò mò những chuyện xảy ra sau đó.

Ít nhất thì trạng thái thảm bại của Mễ Nghĩa Văn rõ rành rành ra đấy, nhưng đợi cả đêm lại chẳng thể nghe được tiếng gió nào.

Xem kiểu này… chắc nhà họ Mễ đã đạt được món hời gì trong tay Tô Tái Tái, thế nên bọn họ mới ngậm chặt miệng lại.

Nhưng đây là chuyện trong giới Huyền Học, bọn họ chỉ là người ngoài, không thể xen vào quá nhiều.

Hơn nữa, so với để ý mấy việc này, không bằng mau chóng đi lân la làm quen với Tô Tái Tái, nếu được cô ‘mời’ thì lại càng tốt.

Chính vì vậy mới sáng sớm mà đã có biết bao nhiêu người nổi tiếng đến uống trà tại đại sảnh khách sạn nhà họ Thẩm.

Họ bê tách trà hay cà phê quan sát chỗ cửa cầu thang, thỉnh thoảng khi thu mắt về sẽ tình cờ bắt gặp ánh mặt của người quen. Họ chỉ nâng chén từ xa với nhau, gật đầu cười với đối phương rồi lại rời mắt đi.

Tiếp tục để ý cửa thang máy.

Sau khi cô phục vụ mỉm cười nói chuyện với một bàn nào đó xong thì ngay lập tức đi chuẩn bị một bình trà mới cho đối phương.

Chỉ là bước chân hơi dừng lại khi bắt gặp quản lý tiền sảnh, bèn quay đầu đi lại gần, sau đó hạ giọng nói: “Quản lý, hôm nay đã có chuyện gì xảy ra vậy? Đại sảnh chật kín người rồi.”

“Sao tôi biết?” Quản lý tiền sảnh cũng nghệt mặt.

Dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía đại sảnh, chọn đại một gương mặt trong nhóm người này cũng là gương mặt xuất hiện trong giới kinh doanh, kinh tế tài chính.

Nếu chỉ có một hai người, quản lý tiền sảnh chắc chắn sẽ rất vui, nhưng tình hình này… ngược lại khiến ông ta hơi e ngại.

Chẳng lẽ nhà họ Thẩm đã xảy ra chuyện gì lớn sao?!

Nếu không chọn bừa một trong các boss bình thường chỉ làm một hành động thôi cũng gây oanh tạc này sao đều tụ tập tại đây?!

Không dám nghĩ.

“... Thôi, cô mau đi làm việc của mình đi, đừng để cho khách chờ lâu quá sẽ cho rằng tập đoàn nhà họ Thẩm chúng ta phục vụ không chu đáo.” Quản lý lắc đầu, từ chối nghĩ tiếp.

Sau khi bảo cô phục vụ rời đi, ông ta mới cẩn thận ngẫm lại xem có phải mình… nên tải app tìm công việc mới hay không?

Trước tiên liên hệ với công ty mới, đến lúc nhà họ Thẩm xảy ra biến động thì ông ta cũng có thể vác vali chạy ngay trong đêm.

Có điều ngay khi ông ta đang nghĩ vậy, tại cửa lại có người đi vào.

Ông ta vô thức quay đầu nhìn và phát hiện đó lại là một gương mặt quen trên mạng, thở dài một tiếng, lập tức nở nụ cười thương nghiệp tiến lên.

“Hoá ra là giám đốc Nam, xin chào xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho ngài…?”

Giám đốc Nam quay đầu nhìn đại sảnh, hơi sửng sốt khi phát hiện toàn là gương mặt quen, ngay sau đó cảm thấy ảo não vì mình tới muộn một bước.

Nhưng vẻ mặt vẫn không lộ ra gì khi quay sang nhìn quản lý, gật đầu với quản lý và nói: “Sắp xếp chỗ ngồi ngay trong sảnh cho tôi đi.”

“A?” Lại là đại sảnh?!

Quản lý cười khổ, nhìn đại sảnh đã chật kín người, lại lần nữa nhìn đối phương, rất khó xử: “Giám đốc Nam… ngài cũng nhìn thấy đại sảnh rồi đấy. Đã không còn vị trí nào nữa rồi, chi bằng… tôi xếp phòng riêng cho ngài trên tầng ba nhé?”

Đương nhiên giám đốc Nam nhìn thấy, bởi vì ông ta cũng quan sát cùng với quản lý.

Lúc này nghe đối phương nói vậy, ông ta tùy ý vẫy tay và chỉ vào một góc trống, nói: “Chỗ đó là được, tôi rất hài lòng.”

“...” Giám đốc Nam, chỗ ngài chỉ gần cửa nhỏ phòng chứa đồ, ngài muốn ngồi đó thật sao?
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 505


Thế các boss này đến đây rốt cuộc là vì cái gì, sao đột nhiên lại tụ tập ở đây?!

Ông ta kinh hồn táng đảm đến mức không muốn chờ tải app về nữa mà muốn vác vali chạy ngay đi!

Mặc dù trong lòng đang nổi sóng, nhưng ngoài mặt quản lý tiền sảnh vẫn thong dong như thường, cười mỉm gật đầu nói: “Ngài chờ một lát!” Rồi quay đầu nhìn sang một bên.

Đang định nói gì đó với người phục vụ thì Khúc Nhiên và Đại Vi cười nói đi ra từ trong thang máy.

Hai mắt giám đốc Nam sáng lên, lập tức nhận ra hai người này đứng cùng với Tô Tái Tái ngày hôm qua, vội mỉm cười tiến lên: “Hai bạn học này, hai bạn là bạn của cô Tô phải không?”

Cô Tô?

Khúc Nhiên và Đại Vi sửng sốt, nhìn nhau rồi cùng lộ ra vẻ bừng tỉnh.

“Giám đốc Nam, ngài đang nói đến Tiểu Tái ạ? Em ấy đã rời khỏi từ hôm qua rồi.” Đại Vi khác với Khúc Nhiên, mặc dù trong nhà có tiếng là ‘nghịch ngợm ngang bướng’ nhưng thứ gì mà cô chỉ càng vàng lá ngọc nên học, kể cả làm quen với người nào, cô ấy đều biết cả.

Thế nên sau khi thấy đối phương, cô ấy mới có thể ngay lập tức nói ra được thân phận của đối phương.

“Ồ? Cô bé biết tôi à?” Giám đốc Nam hơi kinh ngạc nhìn Đại Vi.

Đại Vi gật đầu, cười nói: “Bác của tôi là Đại Đường Nhân.”

“Hoá ra là cháu gái.” Giám đốc Nam nhận ra, gật đầu, ngay sau đó một ý tưởng loé lên, lấy ra danh thiếp của mình đưa cho cô ấy và Khúc Nhiên: “Cháu gái, hôm nay chú tới đây tìm cô Tô, nếu cô Tô không ở đây… Vậy thì nếu có cơ hội, hy vọng hai cháu nhắc tới chú với cô Tô.”

Giám đốc Nam nói đến đây lại cười nói: “Chú có mấy đơn hàng kinh doanh muốn bàn với lão đại.”

Đại Vi tất nhiên hiểu giám đốc Nam có ý gì, lập tức cười gật đầu, cùng Khúc Nhiên đưa tay nhận danh thiếp của ông ta rồi nói: “Chú Nam, chi bằng chú đưa thêm một tấm đi, như vậy cháu có thể đưa cho Tiểu Tái luôn. Chỉ là… cháu cũng không biết em ấy có nhận hay không đâu.”

Giám đốc Nam quá đỗi vui mừng, gật đầu lia lịa: “Cháu gái suy nghĩ chu đáo quá, nên đưa thêm một tấm, nên đưa thêm mà. Cháu gái, sau này mà có rảnh ấy, cứ đến nhà chú chơi. Con gái chú năm nay mới học lớp mười một, nó rất hứng thú với Huyền Học Viện đấy.”

“Vâng.” Đại Vi cười tủm tỉm gật đầu.

Ba người giám đốc Nam bên này đã khiến những người khác chú ý tới từ lâu.

Bọn họ đều đến tìm Tô Tái Tái, hy vọng có thể làm quen với đối phương, nhưng không ngờ Tô Tái Tái lại đã rời đi rồi.

Bây giờ lại thấy giám đốc Nam vậy mà lại gặp được bạn học của cô Tô, họ vội vàng đứng dậy.

Người nào người nấy đều tỏ hoà ái thân thiện với hai cô gái nhỏ, lần lướt lấy danh thiếp của mình ra đưa cho hai cô gái: “Chú và giám đốc Đại có việc làm ăn, cháu gái, phiền cháu giúp chú một chút…”

“Chú cũng vậy…”

“Chú cũng…”

Trong lúc nhất thời, Đại Vi và Khúc Nhiên luống cuống tay chân.

Cô phục vụ bê trà đi ra nhìn thấy cảnh này.

Cô ấy sững người một giây rồi ngay lập tức đến gần quản lý tiền sảnh, mặt đầy ngạc nhiên nhỏ giọng hỏi: “Quản lý, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Quản lý đang làm gì á hả?

Quản lý yên lặng nhìn cô phục vụ rồi lắc đầu, thu tầm mắt lại thì nhìn thấy bình trà trên tay cô ấy: “Bình này của cô không cần dùng nữa rồi.”

“A?” Cô phục vụ nghi hoặc.

“Yên tâm đi, chắc bọn họ sắp rời đi rồi.” Quản lý nói.

Mà ông ta cũng không cần vác vali chạy ngay trong đêm.

Như lời quản lý tiền sảnh nói, các ông lớn đã nhanh chóng rời đi ngay sau đó.

Nhưng trước khi rời đi, họ còn rất nhiệt tình mời Khúc Nhiên và Đại Vi đến nhà chơi với con gái, cháu gái họ xa lắc xa lơ và các thiếu nữ cùng tuổi.

Thậm chí còn tranh nhau trả tiền cho hai người trong khoảng thời gian họ ở khách sạn của tập đoàn nhà họ Thẩm.

May mà quản lý tiền sảnh vội vàng giải thích rằng Đại Vi và Khúc Nhiên là đàn em của cậu chủ nhà mình nên không cần trả tiền thì họ mới ngượng ngùng rời đi.

Đến khi Đại Vi và Khúc Nhiên nhìn theo các ông lớn rời đi, lúc này mới tạm biệt họ, hai người nhìn nhau và đồng thời thở ra một hơi.

“Vừa rồi tôi có cảm giác cứ như mình là ngôi sao nổi tiếng nào đó ấy.” Đại Vi cười nói với Khúc Nhiên.

Khúc Nhiên đồng cảm lặng lẽ gật đầu, nhìn danh thiếp mình nhận thay Tô Tái Tái trên tay, nói đùa: “Sau này đàn em không cần phải lo không có thịt ăn nữa rồi.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 506


Đại Vi nghe vậy, mở miệng cười cười.

Mà Tô Tái Tái đã đi tới nhà họ Bạch đột nhiên hắt xì một cái.

Khiến người giấy nhỏ và lệ quỷ đều lo lắng thò đầu ra, đặc biệt là người giấy nhỏ, hai con mắt đáng yêu to như hạt đậu chớp chớp.

“Tiểu sư thúc không sao chứ?” Tô Hồng Bảo quan tâm hỏi.

“... Không sao.” Tô Tái Tái lại xoa mũi, chậm rãi bổ sung.

“Có nhiều người mắng tiểu sư thúc lắm.”

Tô Hồng Bảo nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: “Ồ, vậy là tốt rồi, may mà không bị cảm.”

“?”

Không phải chứ tiểu sư điệt, con đây là quan tâm tiểu sư thúc hay lén mắng tiểu sư thúc vậy?

Trình Hồng Huy đảm nhận vai trò vệ sĩ đi theo sau hai người nghe vậy, không khỏi bật cười.

-----

Nói đúng ra thì hội đánh giá đan dược còn một ngày nữa mới kết thúc.

Nhưng Tô Tái Tái đứng đầu lại đã rời đi trước nên trong lòng đại đa số người thì hội đánh giá đan dược dường như đã kết thúc sớm.

Có điều đừng nói là Tô Tái Tái không biết tới nguyên nhân này, đoán chừng cho dù có biết cô cũng không để ý.

Ngược lại, tin tức mới từ Luyện Đan Viện lại khiến cô phải ghé mắt nhìn qua.

Phó viện trưởng Vạn của Luyện Đan Viện và các chủ nhiệm, giáo sư khác từ sau khi trở về hội đánh giá đan dược đã ngay lập tức mở họp và đưa ra quyết định tạm thời cách chức phó viện trưởng Tôn và Tần Trác Thắng.

Chờ khi nào phục chức thì sẽ thông báo sau.

Nhưng trước khi thông báo, Luyện Đan Viện lại thu về và thay đổi nội dung.

… Đuổi thẳng phó viện trưởng Tôn.

Mà giáo sư Tần tạm thời cách chức không kỳ hạn biến thành tạm thời cách chức nửa năm.

Kết quả này vừa công bố, mặc dù không nói rõ, nhưng người sáng suốt nhiều ít cũng đoán ra được gì đó.

Họ không khỏi cám thán một câu: “Không hổ là thầy trò.”

Một kẻ tham lam thành tánh, một kẻ lòng dạ hẹp hòi, ai cũng có thói xấu.

Tuy nhiên, phó viện trưởng Tôn xưa nay sống chẳng mấy tốt đẹp nên giờ táng giá bại sản cũng không có ai đồng tính với ông ta.

Không bỏ đá xuống giếng, chỉ lạnh lùng quan sát đã là mặt mũi lớn nhất mà mọi người để lại cho ông ta rồi.

Dù sao ông ta còn có cây đại thụ Phụng Hồng Bác nhà họ Phụng để dựa vào nữa.

Nhưng không ngờ tin tức tiếp theo lại khiến tất cả mọi người mở rộng tầm mắt…

Phụng Hồng Bác không chỉ không giúp đỡ phó viện trưởng Tôn mà còn tức giận đuổi ông ta ra khỏi thủ đô, vĩnh viễn biến mất trong mắt ông ta. Nếu không sau này để ông ta nhìn thấy, ông ta chắc chắn sẽ không buông tha.

Điều này khiến mọi người khó hiểu, thấy lạ vì sao phó viện trưởng Tôn lại đắc tội với nhà họ Phụng.

Mãi đến hai ngày sau, nghe nói bà Phụng bị bệnh, nằm liệt giường không xuống được thì mọi người mới đoán được đại khái.

Phó viện trưởng Tôn và giáo sư Tần đều đã bị xử lý thì đương nhiên không thể nào thiếu học sinh Bạch Ngữ Dung được.

Tô Tái Tái bật ghi âm lên trước mặt mọi người ở hội trường đánh giá đan dược.

Nội dung Bạch Ngữ Dung thề thốt trong ghi âm, cộng thêm chuyện cô ta đã làm bị giám định viên tại hội đánh giá đan dược nếm được “Ôn Phục Tử”, không chỉ được toàn bộ Huyền Học Viện nghe rõ ràng mà ngay cả những người khác cũng vậy.

Cho dù có tiềm năng đến đâu, nhưng phẩm cách xấu xa cũng sẽ không có khả năng được Luyện Đan Viện để mắt.

Cho nên Bạch Ngữ Dung vốn mang vinh quang ‘học sinh năm nhất’ đã trực tiếp bị loại khỏi lớp học sinh chính thức và trở thành học sinh dự thính.

Nhưng kết quả này vừa mới công bố, nhà họ Phụng trực tiếp làm cho Bạch Ngữ Dung thôi học.

Lúc đi lặng yên không một tiếng động, đến cả rất nhiều học sinh Luyện Đan Viện cũng đều không biết nhiều. Việc này Tô Tái Tái biết là do tới nhà Nghiêm Thanh ăn cơm, Thẩm An rảnh rỗi nhắc đến.

Có điều mặc dù cô ta rời khỏi thủ đô, nhưng bây giờ đã dọn vào nhà họ Phụng và chính thức trở thành cháu gái của Phụng Hồng Bác.

Nghe nói Phụng Hồng Bác cũng dàn xếp thích đáng cho cả Hứa Tần Nhã.

Mặc khác, Bạch Văn Liên đã biến mất từ sau khi rời khỏi hội trường đánh giá đan dược. Tất cả những gì biết đến là nhà họ Bạch ở thành phố C đã tuyên bố phá sản.

Đương nhiên đây cũng là nghe đám Đại Vi nói.

Tô Tái Tái chỉ gật đầu nói một câu ‘đã biết’ và không nói gì thêm.

Đám người Đại Vi thấy cô thật sự không thèm để ý, cũng không thèm quan tâm đến thành phố C nữa.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 507


Chuyện của ba người Bạch Ngữ Dung không chỉ được giải quyết nhanh chóng, mà ngay cả độ hot cũng không cao lắm.

Nguyên nhân à… thì đương nhiên là bởi vì có chuyện tốt hơn thu hút sự chú ý của mọi người rồi.

Các học sinh của bốn viện đều yên lặng cầm hạt dưa, phấn khởi nhìn viện trưởng, các thầy cô của viện mình chính thức cướp người với Luyện Khí Viện.

Cướp ai?

Đương nhiên là cướp Tô Tái Tái rồi!

Hơn nữa là dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Biết Tô Tái Tái thích ăn thịt, Luyện Đan Viện đã trực tiếp đá thầy Chu - Chu Phổ vừa được thăng chức giáo sư đi học nấu ăn.

Cố gắng áp dụng câu nói ‘muốn dành được trái tim của một người thì cần phải nắm bắt dạ dày của người đó’.

Đáng thương giáo sư Chu rõ ràng giỏi về dược thiện lại phải cay đắng học nấu ăn.

Vốn trên người luôn mang theo hương thuốc, bây giờ ngày nào cũng đều tràn ngập hương khói bếp, khiến thú vui lớn nhất của các học sinh khóa ông ấy thành…

… Đoán hôm nay thầy làm món gì ngon thông qua mùi hương trên người thầy Chu.

Không chỉ thế, bài đăng cập nhật hàng ngày của thầy Chu trên weibo trước đây là ‘hôm nay học một loại thuốc mới’, nhưng bây giờ đã trở thành ‘hôm nay học được một món ăn mới’.

Làm cho không ít fans bắt đầu nghi ngờ có phải weibo của thầy Chu bị hack không.

Giáo sư Chu khổ mà không nói nên lời: ….

Đương nhiên sau khi Luyện Đan Viện đưa ra khẩu hiệu ‘thực phẩm là ưu tiên hàng đầu của người dân’, Phù Lục Viện đã đưa ra ‘chăm sóc nhân đạo’.

Ngô Thẩm Văn trực tiếp đá Ngô Lục Lục ra và bắt ông ấy nằm vùng bên cạnh Tô Tái Tái mỗi ngày.

Nếu không thành công thì bản thân ông ấy cũng đừng quay lại.

Dù sao em trai ngu ngốc của ông ấy đã từng mất tích hơn mười mấy năm, cùng lắm ông ấy giả vờ như Ngô Lục Lục chưa từng trở về là được.

Ngô Lục Lục đáng thương: …

Kết quả thế nào ư?

Kết quả là vị giáo sư uy nghiêm của Phù Lục Viện mỗi ngày đều ngồi xổm bên ngoài cửa ký túc xá của Luyện Khí Viện, hai tay rút lại trong tay áo, cổ rụt lại, xấu hổ đáp lại những lời chào hỏi ‘thân thiết’ của học sinh Luyện Khí Viện đi tới đi lui.

“Giáo sư Ngô, hôm nay thầy tới sớm quá.”

“Thầy Ngô vẫn chưa quay về ạ? Trời sắp mưa rồi đấy.”

“Thầy Ngô?! Sắp sáu giờ rồi, thầy vẫn ở đây à? Thầy ăn cơm chưa? Nếu không… em chia cho thầy nửa cái bánh bao nhé?”

… Nếu không phải trước mặt Ngô Lục Lục thiếu cái bát vỡ, các học sinh Luyện Khí Viện đi qua đi lại sắp không nhịn được mà ném tiền cho ông ấy vì dáng vẻ đáng thương này của Ngô Lục Lục.

Chậc chậc chậc, đáng thương quá.

Mà Cổ Võ Viện vừa mới gia nhập lại càng thú vị. Các học sinh hóng drama thích nhất là vây xem hiện trường cướp người của Cổ Võ Viện.

Nhưng đều phải nhớ đứng xa xa chút.

Bởi vì Cổ Võ Viện là đánh thật, cũng cướp người thật!

Cổ Võ Viện tuân theo ‘dùng võ vi tôn’ suy nghĩ rất đơn giản.

Họ có thể ngồi ở bụi cỏ, hoặc một xó xỉnh nào đó, chỉ chờ Tô Tái Tái đi ngang qua là đột ngột nhảy ra! Tròng bao tải lên vác chạy té đi!

Sạch sẽ nhanh nhẹn! Đơn giản thanh thoát! Có thể nói là hoàn mỹ!

Đáng tiếc… đến khi thực tiễn, mọi người đều thấy số người bị thương trong Cổ Võ Viện tăng vọt.

Điều đáng sợ nhất chính là số người có quầng thâm mắt như gấu trúc đều có các giáo viên!

Điều này khiến các học sinh Cổ Võ Viện ngồi dưới bục giảng vừa phải nghiêm túc nghe giảng, lại không thể không nhìn lên trần nhà “nghe thiên thư” rất “đau khổ”.

Hết cách, nếu bạn nghiêm túc nghe giảng, gật đầu phụ họa và nhìn vào giáo viên thì đập vào mắt đầu tiên chính là đôi mắt gấu trúc của các thầy cô.

Hỏi xem có nhịn cười được hay không?

Có thể hay không?!

Một khi không nhịn cười được, cười ‘phụt’ một tiếng, đầu phấn và cọ vẽ sẽ lập tức bay tới.

Bảo đảm trốn không thoát, phải bưng cái mặt mày xám tro ngồi hết một tiết.

… Các giáo viên đánh không lại Tô Tái Tái, nhưng đánh bọn họ… vẫn dễ như chơi.

Cuối cùng không còn cách nào khác, họ vốn muốn đẩy Tiền Nguyên Nguyên đi ra ngoài…

Tiền Nguyên Nguyên sống chết không đồng ý, vì thế thậm chí còn xin nghỉ bệnh nửa tháng.

Với tình trạng bệnh: Đau tim.

[… Nhổ vào! Cái đồ không biết xấu hổ! Tưởng rằng mình là Lâm Đại Ngọc sao?!]

[Tiền Nguyên Nguyên! Uổng công các thầy trước kia còn cảm thấy em cứng đầu. Không ngờ, đúng là không ngờ, viện đang cần nhờ tới em mà em lại chạy?!]
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 508


[Em là đồ con rùa! Chờ đến khi em “khỏi bệnh”, em xem các thầy có đánh vào ngực em không!]

Tiền Nguyên Nguyên ư?

Tiền Nguyên Nguyên tỏ vẻ mình cứng đầu chứ không phải khờ khạo.

Anh ta có thể có thân thủ như hiện tại đều là do Tô Tái Tái đánh như đánh chơi mà ra.

Huấn luyện thường ngày như vậy là quá đủ rồi, không cần thêm nữa đâu!

Các thầy muốn thì tự lên đi, dù sao anh ta đau tim. Bây giờ ai mà động vào anh ta, anh ta sẽ ngay lập tức ôm ngực ngã xuống đất.

Mức độ không biết xấu hổ của Tiền Nguyên Nguyên khiến các thầy của Cổ Võ Viện tức đến nỗi thổi râu trừng mắt, nhưng lại cho Viện trưởng linh cảm.

Cả đám lão già xấu xa không có Võ Đức tập hợp lại lẩm bẩm hồi lâu, ngày hôm sau bọn họ liền thay đổi chính sách.

Bắt đầu thử “ăn vạ” Tô Tái Tái.

[Dù sao em mà đánh thầy, thầy sẽ ngay lập tức ngã xuống đất! Sau đó ôm chân em không buông, trừ khi em theo thầy về Cổ Võ Viện!]

[Thầy chỉ là một ông lão yếu ớt vô lực, em đánh thầy thì phải chịu trách nhiệm!]

Sau đó thì sao?

Sau đó những fan hâm mộ ban đầu theo dõi Cổ Võ Viện phát hiện ra đoạn video ngắn được chuyển tiếp gần đây… dần trở nên thú vị hơn?

Cái gì mà “100 thức mèo con ăn vạ”.

Rồi mà “100 thức làm nũng trăm thử trăm thành”.

Và cả “kỹ thuật và thực tiễn ăn vạ”.

[……] Các fan.

… Không phải chứ, các Boss.

Cổ Võ Viện có thêm một bé mèo con tới sao?

Các fan khiếp sợ, đồng thời ngã ngửa.

Các ngài như vậy sẽ khiến chúng tôi sợ hãi!

Fan hâm mộ vừa sợ hãi kèm theo một chút tò mò và mong đợi.

Viện trưởng Lý của Luyện Khí Viện hoàn toàn không muốn biết điều này.

Dù sao, sau khi nghe thấy, ông ấy đã tức đến bật cười.

Con mẹ nó…

Mấy người có bệnh hả?!

Luyện Đan Viện với Phù Lục Viện cũng thôi đi, Cổ Võ Viện các thầy tham gia làm gì?! Công phu quyền cước của Luyện Khí Viện ông đây tuy không so được với bên đó, nhưng mượn lực lượng của máy móc thì ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu!

Còn cả Ngô Lục Lục! Thì cũng đừng ngồi canh ở tầng dưới ký túc xá nữa! Cái tên b**n th**!

“...” Đâu phải là ông ta muốn ngồi đây đâu.

Ngô Lục Lục “bị ép làm b**n th**” xoa tay, cảm thấy mình rất ấm ức.

Tô Tái Tái chỉ biết đỡ trán thở dài trước những việc này.

Ngay lúc bốn viện Huyền môn tiến hành các loại thao tác khiến các học sinh quan sát cười vang…

Thì cuộc thi đấu thể thao đang dần bước vào vòng chung kết…

Trong đó, chiến đội của Đại Khôn Hào là ngựa đen trong suốt toàn bộ cuộc thi.

Thế nhưng từ một “đội cùi bắp” không ai thèm xem đã lọt đến vòng chung kết và dừng bước ở top mười.

Dù đáng tiếc khi họ không tạo nên thêm kỳ tích nào nữa nhưng kết quả này đã là rất ấn tượng đối với một đội lần đầu tiên bước vào một trận đấu chính thức.

Vì vậy, trong sự tiếc nuối của người hâm mộ, Đại Khôn Hào và chiến đội của cậu ta rất vui vẻ, nghiêm túc cảm ơn các fan đã quan tâm suốt chặng đường, đồng thời hứa hẹn sẽ tiếp tục nỗ lực trong cuộc thi tiếp theo.

Đương nhiên, quan trọng nhất là cần cảm ơn boss người giấy đã hướng dẫn và đào tạo họ trong khoảng thời gian này!

Để báo đáp lòng tốt của cô, Đại Khôn Hào tỏ vẻ muốn mời Tô Tái Tái ăn một bữa.

Đủ lượng thịt!

Có điều, dù bọn họ đã rất hài lòng nhưng người giấy nhỏ lại chống nạnh nói rằng họ quả thật chính là mấy con gà con tròn vo.

Quá béo! Mang theo không nổi!

Nhưng ghét bỏ thì ghét bỏ, thịt vẫn phải ăn.

Vì vậy khi đến thời gian, Tô Tái Tái một mình đi tới chỗ của Đại Khôn Hào.

Chờ cô đến, Đại Khôn Hào và mấy người còn lại trong chiến đội lập tức vui vẻ đứng dậy chào đón.

Còn nhiệt tình gọi ‘cô’, ‘huấn luyện viên’.

Tô Tái Tái mỉm cười đáp lại, gật đầu ngồi xuống, sau đó Đại Khôn Hào ở bên cạnh rót cho cô một cốc nước trái cây và hỏi với giọng tò mò: “Cô ơi, sao chị của em và đàn chị Khúc không tới?”

“Ồ, bọn tôi đi riêng lẻ.” Tô Tái Tái trả lời.

Cô dừng lại một chút rồi nói thêm một câu: “Bọn họ đi theo tôi, mục tiêu quá lớn, rất dễ bại lộ.”

“?”

Mọi người đầu tiên là hơi ngơ ngác, ngay sau đó đồng thời lộ ra vẻ bừng tỉnh, biểu cảm như “đã hiểu”.

“Cũng phải, bây giờ huấn luyện viên bởi vì Huyền Linh Sư mà có rất nhiều fan. Bị nhận ra thì sẽ không tốt lắm.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 509


Một thành viên trong đội cười nói: “Đặc biệt là hiện nay có một số fan cuồng có thể làm ra những chuyện rất đáng sợ.”

Lời nói của cậu ấy khiến mọi người đều gật đầu đồng ý.

Fan cuồng?

So với Viện trưởng và các giáo viên của bốn viện hiện nay thì có lẽ fan cuồng lại giống thiên thần nhỏ phải không?

Tô Tái Tái yên lặng sờ mũi, thầm lẩm bẩm.

Chờ hai người Khúc Nhiên và Đại Vi đến, mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.

Trận đấu lần này của mấy người Đại Khôn Hào đương nhiên là đề tài chủ yếu.

Cậu chủ nhỏ Chung Tử Ngang trong khoảng thời gian này chơi rất ăn ý với đám người Đại Khôn Hào, nếu không phải vì sắp đi thi thì có lẽ cũng sẽ ra đây chơi.

“Đúng rồi, huấn luyện viên, mọi người bỏ phiếu cho bọn em đi?” Một thành viên trong đội như là đột nhiên nghĩ đến gì đó, nhìn về phía đám người Tô Tái Tái, hai mắt tỏa sáng: “Nếu được thì phiền mọi người hỗ trợ bỏ phiếu cho chiến đội ‘hai sáu’.”

Bỏ phiếu chỉ là việc nhỏ mà thôi.

Tô Tái Tái gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra, Khúc Nhiên cũng vậy.

Mà Đại Vi thì dù sao cũng là lần đầu tiên em trai mình tham gia thi đấu thăng hạng nên đã chú ý nhiều hơn.

Nghe thành viên trong đội nói như vậy, cô ấy quay sang thấy Đại Khôn Hào và những người khác đều gật đầu phụ họa, hơi thắc mắc hỏi: “Chiến đội ‘hai sáu’ chẳng phải là đội đã đấu với các em trước đó để tranh top năm sao?”

Em có chắc là bỏ phiếu cho họ không?

Cô ấy vừa mới nói xong, đám người Đại Khôn Hào bèn cười và gật đầu.

“Phải rồi, chính là bọn họ.” Đại Khôn Hào cười nói, dừng một chút, quay sang nhìn các thành viên trong đội, lại lần nữa nhìn về phía Đại Vi, trên mặt có chút ngượng ngùng nhưng rất phấn khởi nói: “Bọn họ lợi hại lắm á.”

Hiểu rồi, hóa ra là thua tâm phục khẩu phục.

Đại Vi hiểu rõ, không nhịn được lại nhìn sang Tô Tái Tái.

… Lúc trước em trai cô ấy cũng chịu phục khi bị Tiểu Tái dạy dỗ như thế.

“... Được rồi.” Đại Vi gật đầu, vừa lấy điện thoại ra vừa trả lời.

Khúc Nhiên vừa bỏ phiếu xong, đang định đặt điện thoại di động xuống thì tin nhắn theo dõi bạn bè nhau vang lên, nhảy ra một tin nhắn mới.

Cô ấy vốn chỉ tùy ý nhìn qua, nhưng sau khi đọc xong thì lại thấy sửng sốt.

Ngay sau đó quay đầu nhìn Tô Tái Tái lại đang gắp đồ ăn: “Đàn em, em bỏ nhầm phiếu rồi hả?”

Vừa dứt lời, những người khác đã quay đầu nhìn sang, sau đó lần lượt rời mắt cầm điện thoại lên, click mở weibo “Tô Tái Tái Dưới Chân Núi”, thấy cô vừa chuyển tiếp sự kiện bình chọn trên blog thể thao điện tử chính thức.

Và tag [Tôi bầu phiếu cho chiến đội Đại Khôn Hào.]

Tô Tái Tái hiện tại rất nổi. Ngay khi cô vừa đăng bài, rất nhiều fans đã vào xem, vừa khóc vừa la hét: [Đời này của tôi!]

Sau khi hú hét xong, họ lại xem đối tượng Tô Tái Tái tag là cái gì.

Nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ bài đăng bình chọn trên weibo ‘bạn nghĩ ai sẽ lọt vào top ba?” được đăng ở đầu blog chính thức của trò chơi.

Tưởng rằng Tô Tái Tái đang đùa, họ cũng hi hi ha ha xếp hàng dưới phần bình luận của cô, nói chuyện: [Tôi sẽ bầu cho chiến đội số hai như thần tượng.]

Cuối cùng còn có người nói đùa rằng sẽ tốt hơn nếu blog chính thức tổ chức một trận giao hữu cho các chiến đội bị loại.

Nói không chừng cũng có thể làm tăng mức độ phổ biến và nhiệt tình cho trận chung kết.

Nó khiến blog chính thức của trò chơi dở khóc dở cười, không thể không nhắn lại Tô Tái Tái: [Huấn luyện viên Tô, à thì… đội ngũ bỏ phiếu của chúng tôi chỉ có năm đội này thôi…]

[Ừm, tôi biết, cho nên làm gì có lựa chọn chiến đội Đại Khôn Hào đâu?] Tô Tái Tái nghiêm túc trả lời, sau đó bổ sung: [Tôi bầu chiến đội Đại Khôn Hào.]

[...] Blog chính thức của trò chơi không còn gì để nói.

Các cư dân mạng lần lượt cười vang, cảm thấy Tái Tái nghiêm túc nói đùa cũng thật thú vị.

A này……

Đại Khôn Hào ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, có chút cảm động, lại có chút áy náy mở miệng: “Cô Tô… Chúng em bị loại rồi…”

Các đồng đội cũng lần lượt gật đầu. Vốn bọn họ còn đang rất kiêu ngạo vì thành tích của mình, nhưng lại đột nhiên thấy hơi áy náy.

… Không ngờ huấn luyện viên đặt kỳ vọng lên họ cao như vậy, nhưng họ lại đắc chí chỉ vì mới vào được có top mười.
 
Back
Top Bottom