Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,834
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOOXMN7OqID4l6K3PZN8mVBmktB6FW2rPAOGu8p7WB2s7OGBKT3-lHEvadNjvlGzB5e_jdqk2cdLpbcmzTqj3L1z53JR_YUl7LHpU_h2306A7cQJAQy9H2kUKrm-2qbI5DCX-m2HilgUTOOy1Dd-xsg=w215-h322-s-no-gm

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Tác giả: Nhất Oản Xoa Thiêu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Huyền Huyễn, Nữ Cường, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tô Tái Tái cảm thấy mình thật thảm.

Nhị sư đệ phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình đã bế quan.

Chỉ để lại tiểu sư điệt đang tuổi ăn tuổi lớn cùng với vị sư phụ đang tiến vào trạng thái muốn về hưu dưỡng già, trong mấy năm gần đây còn vô cùng thích nuôi dưỡng những thú cưng kỳ lạ.

Nhưng lại làm khổ đại đệ tử là cô.

Cũng may ông trời không có tuyệt đường người, bà nội trong giới hào môn của cô đã tìm tới cửa! Hoá ra cô chính là thiên kim thật!

Cái gì?! Cô đã đính hôn từ bé, vị hôn phu còn chướng mắt cô chỉ là một thôn cô nơi hoang dã, chỉ có thiên kim giả mới là tình yêu đích thực, sau khi biết được cô còn sống thì lúc gặp mặt đã ném ra một trăm vạn tệ muốn cô rời đi???​
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 1


Lúc Hứa Tần Nhã từ trên lầu đi xuống, Bạch quản gia đang dặn dò người giúp việc mang bữa sáng lên lầu.

Sau khi nhìn thấy Hứa Tần Nhã thì dừng lại, hơi cúi người nói: “Bà chủ.”

Hứa Tần Nhã tùy tiện đáp một tiếng, bà ta nhìn thấy người giúp việc bưng bữa sáng lên lầu thì nhăn mặt, sau đó quay xuống nhìn quản gia hỏi: “Lúc này rồi mà nó vẫn chưa tỉnh dậy sao?”

Từ “nó” này có đôi chút phản cảm, nhưng quản gia cũng không có biểu hiện gì, chỉ gật đầu một cái với Hứa Tần Nhã. “Hôm nay tôi còn chưa gặp qua Tô tiểu thư.”

Hứa Tần Nhã nghe xong thì càng cau mày hơn.

Nhưng sau vài giây lại hồi phục sắc mặt, vừa tiếp tục đi xuống lầu vừa hời hợi nói: “Sau khi Ngữ Dung bận rộn xong thì nhớ nói với tôi, để tôi báo danh cho nó một lớp học về lễ nghi.”

“Vâng.” Quản gia rũ mắt đứng yên ở chỗ cũ.

Đợi tiễn Hứa Tần Nhã ra cửa xong thì mới quay lại nhìn người làm, vẻ mặt lạnh lùng “Đưa bữa sáng này qua cho Tô tiểu thư đi.”

Người làm “dạ” một tiếng, sau đó liền mang bữa sáng lên lầu.

Đến lầu rẽ phải, đi đến cuối hành lang, căn phòng thứ 2 từ dưới lên chính là phòng của Tô tiểu thư.

“Cô Tô, cô đã dậy chưa, tôi mang cho cô bữa sáng”. Người giúp việc gõ cửa 2 lần liền mở miệng hỏi. Đợi vài giây không nghe thấy trong phòng có tiếng trả lời, liền gõ cửa thêm vài lần, “Cô Tô?”

Nhưng trong phòng vẫn không thấy âm thanh trả lời, người làm cũng không tiếp tục gõ cửa nửa, chỉ thờ ơ mang bữa sáng xuống.

Cho dù là thiên kim chân chính của nhà họ Bạch thì sao chứ? Không nhận được sự yêu thích của ông bà chủ, cho dù là con gái ruột thì có tác dụng gì?

Người cũng đã được đón về nhà hơn mười mấy ngày rồi, cũng không thấy ông chủ có ý định tổ chức cho cô một bữa tiệc chào đón. Càng không nói đến việc đổi lại họ Bạch, ngược lại vẫn gọi là “cô Tô”.

Có ý gì không cần nói rõ thì mọi người cũng đều hiểu.

Cũng không thể trách người làm của nhà họ Bạch có đôi chút khinh thường “cô Tô” này.

.... Bỏ đi. Dù sao đợi người tỉnh dậy, bụng cũng đói rồi, tự nhiên sẽ đi xuống lầu tìm chút gì đó để ăn.

Cô ta còn rất nhiều chuyện cần phải làm nữa.

Người làm vừa đi xuống lầu vừa suy nghĩ.

Bên kia, bà Bạch Hứa Tần Nhã ngồi ở ghế sau vừa xoa xoa huyệt thái dương, vừa nhắm mắt nghĩ đến một số việc gần đây đã xảy ra trong nhà.

Mẹ chồng đột nhiên nói mình đã tìm thấy cháu gái ruột trở về, không những làm chấn động trên dưới nhà họ Bạch, mà ngay cả nhà mẹ đẻ của bà ta cũng vô cùng kinh ngạc.

Cố tình giấy xét nghiệm ADN giấy trắng mực đen còn nằm ở đó, bất cứ ai cũng không thể làm giả.

Huống chi.....

Hứa Tần Nhã chợt mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Huống chi bà ta còn lén lấy trộm tóc của Tô Tái Tái, để đi xét nghiệm lần hai.

Chẳng trách năm đó lúc ông hai nhà họ Bạch còn sống, từng nói con của bà ta có quẻ tượng “Tiêu thiều chín thành, phượng hoàng lai nghi”*, có quan hệ huyết thống với nhà họ Bạch nhưng “tình như sương mai, tựa cánh ve”*.

(*) Tiêu thiều chín thành, phượng hoàng lai nghi ( 簫 韶 九 成 鳳 凰 來 儀 ): sáo thổi khúc tiêu thiều cửu thành, chim phượng hoàng tụ tập đến nghiêm trang. Tiêu thiều là một nhạc khí và là tên một nhạc chương của vua Thuấn. Nhạc chương này có 9 lần thay đổi tiết tấu, mỗi tiết tấu gọi là một thành, do vậy nên còn gọi là cửu thành, đây là một loại lễ nhạc dùng trong nghi lễ liên quan đến việc cúng tế trời, cầu mong mưa hòa gió thuận, đất nước yên bình. Hơn nữa, trong quan niệm của phương Đông, chim phượng hoàng xuất hiện sẽ báo điềm lành, thiên hạ thái bình.

(*) Tình như sương mai, tựa cánh ve: ý ở đây chỉ tình cảm lãnh đạm, mỏng manh.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 2


Hóa ra là vì Ngữ Dung và bản thân mình không hề có bất cứ quan hệ huyết thống nào.

Nhà họ Bạch mới kết thông gia cùng nhà họ Trình, thời gian mà Tô Tái Tái trở về cũng thật không khéo.

Lẽ nào ... mẹ chồng của bà ta cảm thấy mối nhân duyên tốt đẹp như vậy nên thuộc về Tô Tái Tái?

Hứa Tần Nhã nghĩ tới điểm này bất chợt trong lòng cười lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy mẹ chồng của bà ta càng già càng hồ đồ rồi.

Nhà họ Bạch có thể đứng vững gót chân ở thành phố C vốn đã không dễ dàng.

Năm đó nhà họ Bạch vừa mới có thành tựu ở phành phố C, không nghĩ tới người cầm quyền của nhà họ Bạch lại qua đời ngoài ý muốn. Để lại bà nội Bạch cùng với đứa nhóc mười mấy tuổi là Bạch Văn Liên cũng chính là chồng của bà ta.

Thương trường như chiến trường, không có người tâm phúc chăm nom, mắt thấy nhà họ Bạch sắp bị người ta thôn tính.

Cũng may ông hai của Bạch Văn Liên chạy đến kịp thời, mà ông hai này cũng không phải là người bình thường, ông ấy là một thầy phong thủy khá nổi tiếng.

Chỉ là người trong Huyền môn, cho dù có là nhân vật lợi hại cỡ nào, tất yếu cũng nhận lấy một vài nhân quả và nghiệp chướng. Vì vậy ông hai nhà họ Bạch hồi còn trẻ vẫn luôn hết sức duy trì khoảng cách với anh trai mình, chính là vì để ngăn ngừa tình huống xấu bất chợt xảy ra với người nhà.

Nhưng không nghĩ tới ông ấy vừa tới năm tuổi, anh trai đã ngoài ý muốn mà qua đời.

Ông hai nhà họ Bạch cảm thấy có lỗi, cảm thấy anh trai đã thay mình ngăn chặn kiếp nạn.

Cho nên ở tuổi 40 đã không còn đoán mệnh cho người ta mà quay về nhà họ Bạch, dựa vào mối quan hệ sâu rộng lúc trước, cẩn thận giúp đỡ Bạch Văn Liên, cho nên mới có nhà họ Bạch của ngày hôm nay.

Tổ tiên của Hứa Tần Nhã cũng từng xuất hiện một người thuộc giới Huyền môn, ông nội Hứa cũng thường xuyên nhớ lại cảnh tượng vẻ vang lúc đó của nhà họ Hứa. Cũng bởi vì vậy mà do ông ấy đã làm chủ để Hứa Tần Nhã gả cho Bạch Văn Liên.

Hy vọng có thể lại nhìn thấy cảnh tượng huy hoàng năm đó.

Chỉ tiếc là ông hai của nhà họ Bạch tuy nói là người trong giới Huyền môn, nhưng Bạch Văn Liên lại không có một chút năng lực nào.

Ông nội Hứa đành phải gửi gắm hy vọng ở trên người hai đứa cháu, cũng bởi như vậy, sau khi Hứa Tần Nhã mang thai đã cầu xin Bạch Văn Liên, để ông ta cầu xin ông hai nhà họ Bạch phá lệ, tính một quẻ cho đứa con trong bụng mình.

Ông hai nhà họ Bạch do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn phá lệ tính một quẻ, ông hai nhà họ Bạch cũng vì phá lệ mà bị phản phệ, cũng không đợi được bà nội Bạch đang đi du lịch ở bên ngoài về thì đã qua đời.

Mà Bạch Ngữ Dung từ lúc nhỏ đã biểu hiện ra một chút thiên phú, tuy cũng không nhiều nhưng cũng đủ để người của hai nhà Bạch Hứa vui mừng khôn xiết.

Không chỉ nhà họ Bạch, ngay cả nhà họ Hứa cũng dày công bồi dưỡng Bạch Ngữ Dung, hy vọng tương lai Bạch Ngữ Dung có thể gánh vách trách nhiệm của cả hai nhà, làm cho gia tộc có thể tiến thêm một bước.

Mà nhà họ Trình vốn là một chi nhánh của Cổ Võ Môn, cũng vì điểm này mới đính hôn cùng nhà họ Bạch.

Nếu như bà nội Bạch cảm thấy mấy thứ này đều nên thuộc về Tô Tái Tái, thì sai hoàn toàn.

Bất luận là hai nhà đã bồi dưỡng Ngữ Dung hay là nhà họ Trình xem trọng Ngữ Dung, đều là vì bản thân Ngữ Dung có năng lực.

Tô Tái Tái ??

Chỉ là một người nhà quê sống ở nông thôn mười mấy năm, ngay cả học cũng chỉ được vài ngày, nó dựa vào cái gì?
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 3


Hứa Tần Nhã nghĩ tới điểm này ,một lần nữa nhắm mắt lại, tâm trạng dần dần khôi phục vẻ bình tĩnh.

Thôi vậy, rốt cuộc vẫn là huyết thống của nhà họ Bạch, nếu như Tô Tái Tái nghe lời, liền nuôi dưỡng như một người rảnh rỗi .... cũng chẳng sao.

Chỉ là mùa hè này Ngữ Dung đang nỗ lực để thi vào Huyền Học Viện, lúc quay về mình phải kêu quản gia nhắc nhở Tô Tái Tái, tuyệt đối không được đi làm phiền Ngữ Dung.

Hứa Tần Nhã thu lại ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không tiếp tục nghĩ đến mấy điều tồi tệ, lại đem tâm tư lần nữa đặt trên người Ngữ Dung.

Đồng thời vào lúc này, Tô Tái Tái người không biết mình đã bị biến thành một người rảnh rỗi, đang đứng trên một đường ray bị bỏ hoang từ lâu, vừa ăn bánh bao mới mua trên đường, vừa nhìn ra xung quanh.

Chỗ này tuy nói là một đường sắt đã bị bỏ hoang, nhưng cũng không dơ bẩn và lộn xộn. Thậm chí còn là một nơi được những người trẻ tuổi thích đến chụp ảnh, vẽ tranh và là một nơi thích hợp để hẹn hò.

Ngay cả nhà kho hai bên đã được khóa chặt cửa, cũng đều được vẽ thành nhân vật phim hoạt hình manga anime.

Trái lại cũng rất có ý nghĩa.

Đến chỗ này chụp ảnh phần lớn đều là người thích thế giới giả tưởng, đều thích hóa trang thành các nhân vật trong truyện tranh.

Tóc nhuộm xanh đỏ chưa là gì cả, khoa trương một chút thì trên đầu còn có lông tai và lông đuôi.

Trông như một nhóm yêu quái đang nhảy múa điên cuồng.

Cũng khó trách nhóm viên châu đen được cô đeo ở trên tay đang rục rịch chuyển động.

“Đừng quậy, những thứ đó đều là người, không phải là bạn tốt của bọn mày đâu.” Sau khi Tô Tái Tái quyết định phương hướng, liền quay người bước đi tới một nơi nào đó.

Trong lúc đi còn vừa đi vừa cười nói với những viên châu đen một câu như vậy.

Đặc biệt là viên châu hiếu động nhất, đều đã sắp nhịn không được mà biến ra bộ dáng thật, vui vẻ chạy tới gần “chị gái hồ yêu” gần bản thân nhất.

Thật muốn chạy qua đó, đoán chừng chị gái hóa trang thành “hồ yêu” có thể sẽ ngay lập tức gào thét bỏ chạy.

Haizz, chỉ tưởng tượng thôi liền cảm thấy hiện trường sẽ biến thành vô cùng sôi động và hỗn loạn.

Mặc dù Tô Tái Tái mặc áo sơ mi trắng + một chiếc quần bò thông thường, nhưng cô lớn lên xinh đẹp, đặc biệt là mắt và lông mày, thuộc về loại diện mạo càng nhìn càng thoải mái dễ chịu.

Vì vậy lúc cô từ một bên đi qua, vốn dĩ nhiếp ảnh gia đang chụp ảnh cho “chị gái hồ yêu”, ống kính liền không tự chủ mà hướng theo bước đi của Tô Tái Tái, đồng thời bị kinh diễm mà chuẩn bị nhấn chụp liên tục. Bỗng nhiên người trong ống kính nhìn lại nhiếp ảnh gia.

Chọc cho nhiếp ảnh gia thất thần, làm bỏ lỡ thời điểm chụp ảnh tốt nhất.

“Ây ya anh Kiệt, anh đang làm cái gì thế. Em sắp mệt chết rồi!” Chị gái hồ yêu nũng nịu nói.

“Được rồi, được rồi, lập tức chụp cho em.” Nhiếp ảnh gia được gọi là anh Kiệt một mặt đồng ý, nhưng lại nhìn theo hình bóng của Tô Tái Tái, thực sự không cam tâm, lại một lần nữa hướng theo hình bóng của cô mà nhấn máy chụp liên tục.

Cho dù chỉ là một hình bóng, đăng lên mạng cũng sẽ thu hút được một đợt lưu lượng.

Nhiếp ảnh gia vô cùng vui vẻ.

Tay đã đặt sẵn vào nút chụp, trong nháy mắt muốn nhấn xuống.

Trong ống kính chợt xuất hiện một bóng đen từ phía sau lưng của hình bóng ấy lao tới đây, vồ lấy ống kính.

Đó là một khuôn mặt quỷ vô cùng gớm ghiếc và đáng sợ.

“Aaaaaa!” Nhiếp ảnh gia dưới chân mềm nhũn, lập tức ngồi bệt giữa đường sắt, máy ảnh “bang!” một tiếng rơi trên mặt đất, ống kính vỡ nát.

“Anh Kiệt! Anh làm sao vậy?” Chị gái hồ yêu vốn còn đang ở một bên bĩu môi giận dỗi, nhìn thấy dáng vẻ của anh Kiệt như vậy, liền nhanh chóng chạy qua hỏi han.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 4


Mà nhiếp ảnh gia được gọi là anh Kiệt, chỉ mở to đôi mắt kinh hoàng nhìn theo phương hướng của Tô Tái Tái đang rời đi, mồm mép run rẩy, cả nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Động tĩnh ở phía sau, Tô Tái Tái đương nhiên biết.

Đợi một lúc làn sương đen mà người bình thường không thể nhìn thấy lén lút quay trở lại trên cổ tay, cô mới cúi đầu liếc mắt nhìn xuống, vừa cười vừa trách nhẹ một câu “lại đi dọa người”.

Viên châu vừa hiển lộ ra chân thân đi dọa người nghe xong câu này, lại đặc biệt ngoan ngoãn thành thật đung đưa hai bên một chút.

________ nó dễ thương.

Sự dễ thương của nó làm cho nó có thể muốn làm gì thì làm.

Viên châu kia mới đung đưa xong, các viên châu khác ở bên cạnh vốn dĩ đang yên tĩnh đã chen tới, ép chặt viên châu đang giả vờ dễ thương.

Cho mày giả vờ dễ thương này!

_____???? !!!

Tô Tái Tái thấy thế, vừa cười vừa mở miệng nói: “Được rồi, đừng làm loạn nữa, để người khác nhìn thấy thì sẽ không tốt”, cô vừa nói xong thì những viên châu trên cổ tay đã an phận một chút.

Lại đi đến phía trước, dọc theo trên đường sắt cỏ mọc càng lúc càng nhiều, khung cảnh xung quanh càng lúc càng hoang vu, thậm chí có thể nhìn thấy cách đó không xa là một tòa nhà bị phá hủy một nửa chỉ còn lại bộ khung, cùng với đá vụn được chất đống ở một bên.

Nhưng cho dù có là một nơi hoang vu như vậy, thì ở đây vẫn có không ít người.

“Này!”

Lúc Tô Tái Tái đang chuẩn bị đi tới nơi mình muốn tới, liền bị người ngồi trên đống đá gọi lại.

Là một đám thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, trên cổ và cánh tay đều xăm hình, nhìn thoáng qua cũng không phải là loại thanh niên năm tốt giống ngũ sư đệ của cô.

Tô Tái Tái nhìn mấy người này, ở trong lòng yên lặng lắc đầu.

Những tên lưu manh này không biết Tô Tái Tái đang nghĩ gì, ngậm thuốc lá nâng cằm nhắc cô một câu “đi sai đường rồi, phía trước không có đường”.

Tô Tái Tái nghe xong liền quay người lại nhìn về phía nhà kho bỏ hoang cách đó không xa. Phía trước một đường đi tới, cửa đóng kín mít, người bình thường căn bản không vào được kho hàng, kho hàng trước mắt này rõ ràng cực kỳ náo nhiệt, mặc dù cách xa như vậy, vẫn có thể nghe thấy tiếng người mơ hồ từ bên trong truyền đến.

Mà người cô muốn tìm cũng đang ở đằng kia.

“Cảm ơn”, Tô Tái Tái lại lần nữa nhìn về phía người thanh niên trẻ đã nhắc mình đi nhầm đường, sau khi nói lời “cảm ơn” và chặt đứt lời nhắc nhở của thanh niên kia, cô chỉ vào kho hàng phía trước nói “Chẳng qua là tôi đang muốn đi tới chỗ đó”.

Một nữ sinh, cũng không có người dẫn dắt. Cứ như vậy mà chạy tới chỗ đánh quyền của bọn họ?

Sẽ không phải gặp quỷ chứ?

Mấy tên lưu manh đang canh cửa liếc mắt nhìn nhau một cái thì lập tức đứng dậy, cũng không nói gì đã ngăn lại bước chân của Tô Tái Tái. Thậm chí còn tách ra bao vây xung quanh, ngăn lại đường lui của cô.

“Cô tới chỗ này để làm gì?” Sau khi bao vây xung quanh xong, tên lưu manh trước đó đã nói chuyện với Tô Tái Tái mới lần nữa mở miệng.

“À, tôi tới tìm Tiền Nguyên Nguyên.” Tô Tái Tái trả lời một cách lễ phép. Dừng một chút liền lấy ra một phong thư đã nhăn nhúm, cầm ở trên tay sau đó giơ lên nói tiếp “Chú của anh ta nhờ tôi giao cho anh ta một phong thư, nhân tiện còn có một chuyện cần làm.”

Tìm anh Tiền?

Sau khi đám lưu manh thấy Tô Tái Tái có thể nói chính xác tên của anh Tiền, lúc này mới không còn cảnh giác như trước đó.

Bởi vì ông chủ của chỗ này họ Tào, người ngoài cũng không biết đến anh Tiền, chỉ cho rằng anh ta tổ chức đánh quyền ở chỗ này.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 5


“Chúng tôi sẽ giúp cô chuyển thư, cô quay về đi.” Tên lưu manh kia vừa nói vừa đưa tay đi lấy phong thư trên tay Tô Tái Tái, lại không nghĩ rằng mình nắm phải không khí.

Trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nhìn sang phía Tô Tái Tái: “Cô ...!?”

Tốc độ của đối phương không chậm, cho nên cũng không nghĩ tới việc Tô Tái Tái có thể né tránh.

“Thật ngại quá.” Tô Tái Tái tiếp tục mỉm cười với gã, “Chú của anh ta cho tôi tiền, tôi phải làm việc một cách nghiêm túc mới được.”

Được thôi.

Bởi vì người tới có có quan hệ với anh Tiền, đám lưu manh cũng không dám đắc tội. Liền gọi một tên trong nhóm đi vào kho hàng tìm Tiền Nguyên Nguyên, những người còn lại tiếp tục vây xung quanh Tô Tái Tái.

Mãi đến khi bộ đàm vang lên một tiếng “cho người vào đi”, lúc này mấy tên lưu manh mới tránh đường, một tên trong số đó đã hất cằm nói với Tô Tái Tái, “đi theo tôi.”

Nói xong liền quay người, tự mình tìm đường đi, gã vốn không hề quan tâm Tô Tái Tái có thể theo kịp hay không.

Mấy tên còn lại tiếp tục quay trở về vị trí canh gác.

Tô Tái Tái nhún nhún vai, từ từ đi theo phía sau lưng của đối phương.

Vừa đi vào liền có một luồng nhiệt xông tới, hiện tại thời tiết đang nóng bức, cả người đầy mồ hôi đã khiến cho người ta phải cau mày.

Hơn nữa chỗ này ngoài mùi của mồ hôi ra, còn có mùi khói thuốc v..v. Một chút cũng không dễ thở.

Tô Tái Tái móc ra một chiếc khăn tay, đưa lên che mồm mũi, ngửi mùi hương còn lưu lại trên khăn, lúc này mới dễ chịu được một chút.

Tên lưu manh dẫn đường ở phía trước đang dẫn Tô Tái Tái đi lên trên lầu, ngay lúc này đã quay đầu lại. Vốn dĩ muốn nhắc nhở Tô Tái Tái chú ý dưới chân, nhưng nhìn thấy cô đang lấy khăn che mũi miệng, liền thu lại những lời muốn nói, một lần nữa quay đầu hướng trên lầu mà đi.

Trên miệng có đôi chút ghét bỏ.

Đúng là yếu đuối.

Tô Tái Tái yếu đuối đi lên lầu hai, thông qua hai bên lưới sắt nhìn xem dưới lầu đang tổ chức những trận đấu quyền, lại nhìn những người xung quanh đang không ngừng la hét, cổ vũ cho người trên võ đài, lại lặng lẽ lắc đầu đầy ghét bỏ.

Có lẽ những viên châu trên cổ tay phải đã ngửi thấy mùi máu, nên có chút xao động.

“Đến rồi!” Tên lưu manh dẫn Tô Tái Tái đến trước một cánh cửa, hai tay ôm trước ngực dùng cằm chỉ vào cánh cửa, ra hiệu cho Tô Tái Tái tự mình đi vào.

“Cảm ơn.” Tô Tái Tái nhẹ gật đầu, nở một nụ cười với tên lưu manh.

Nụ cười này làm cho tên lưu manh sửng sốt một chút, loại người như gã nếu đi ở trên đường mà bị người khác nhìn thấy đều phải đi đường vòng, giống như nếu tiến lại gần gã thì sẽ bị cắn xé đến chết. Vì vậy, hiện tại chỉ một câu nói “cảm ơn” bình thường , cũng làm gã cảm thấy không biết phải làm sao.

Qua một hồi gã mới từ trong cổ họng phát lên một chút âm thanh yếu ớt “không cần khách khí.”

Nói xong thấy Tô Tái Tái không định đưa tay lên mở cửa, gã liền thay cô mở cánh cửa ra. Chờ cô đi vào trong, gã mới từ từ đóng cánh cửa lại và cũng thầm thì một câu “ ... quá yếu ớt.”

Tiền Nguyên Nguyên đang mang bao tay. Chuẩn bị chút nữa sẽ đánh quyền.

Tuổi tác của anh ta cũng không lớn, dáng vẻ nhiều lắm cũng chỉ 23 24 tuổi, diện mạo nhìn cũng không tệ. Tóc rũ ở trước trán , nhìn có chút tối tăm.

“Đặt thư ở đằng kia là được rồi”, Tiền Nguyên Nguyên cũng không thèm nhìn một một cái.

Nói xong lời này liền vận động cánh tay, sau khi xác định không có vấn đề gì thì chuẩn bị làm một việc khác, thấy người ở trước mặt không có phát ra âm thanh không có động tác nào, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Tái Tái.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 6


Liền nhìn thấy Tô Tái Tái đang đứng ở chỗ kia, một tay đưa lên che mũi miệng, một tay khác đang bấm điện thoại muốn gửi tin nhắn cho ai đó.

[Nhìn thấy người rồi.]

[Quá tốt rồi, tiểu sư thúc, chuyện tiếp theo phải làm phiền người rồi.] Đối phương phản hồi rất nhanh, thậm chí còn gửi một icon chim cánh cụt đang chạy vòng vòng.

Một bộ dáng hoạt bát dễ thương.

[Ông chủ, không thành vấn đề nha.] Tô Tái Tái trả lời.

Người ở đầu kia điện thoại nhìn thấy Tô Tái Tái trả lời như vậy, vừa mới nhấp một ngụm trà thượng đẳng đã lập tức phun ra toàn bộ. Ngay cả ho khan còn chưa ngừng lại đã lập tức gửi tới icon quỳ xuồng.

[Tiểu sư thúc, người nói như vậy sẽ làm con sợ nha.] Sau đó lại gửi icon cười khổ ngồi quỳ xuống qua bên Tô Tái Tái.

[Không, ai đưa tiền thì chính là ông chủ của tôi.] Vẻ mặt của Tô Tái Tái nghiêm túc , [Vì vậy tôi sẽ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, xin ông chủ yên tâm.]

Nói như vậy cậu ấy càng cảm thấy sợ hãi!

Lúc này người kia mới lặng lẽ che lại hai mắt của mình, cậu ta không biết làm cách nào mới có thể tiếp nhận trái tim đã vỡ vụn.

Đúng lúc này Tiền Nguyên Nguyên đã nổi nóng đứng dậy, anh ta nắm lấy miếng vải bố ở trước mặt, ném qua phía Tô Tái Tái. Trầm giọng mắng “cút đi, đừng có xuất hiện ở trước mặt tôi, chướng mắt!”

Tô Tái Tái hơi nghiêng đầu, né tránh một cách dễ dàng, cô cúi đầu nhìn xuống miếng vải bố vừa rơi xuống đất mà mình mới né tránh, lại từ từ nhìn về phía Tiền Nguyên Nguyên, suy nghĩ một hồi thì hỏi.

“Xin lỗi. Anh vừa mới nói gì vậy?” Tô Tái Tái bày ra bộ dáng không nghe rõ, hỏi lại.

“Tôi nói cô cút đi.” Tiền Nguyên Nguyên nhìn Tô Tái Tái, vừa làm ra điệu bộ gay gắt, vừa nói lại lần nữa.

Tô Tái Tái nghe xong , cúi đầu gửi tin nhắn cho người kia.

[Ông chủ, làm khách hàng đầu tiên của tôi, tôi cảm thấy nên lấy 120 phần nhiệt tình ra mới đúng.]

[????] Người bên kia đầu dây điện thoại bỗng chốc ngẩn ngơ, phát ra liên tiếp icon hoang mang [Tiểu sư thúc, người muốn làm gì?]

Cậu ấy chỉ muốn Tô Tái Tái đi giáo huấn cháu trai của mình một chút, cũng không có kêu Tô Tái Tái phế luôn cháu trai của mình.

Đây là đứa cháu duy nhất của nhà họ Tiền, anh trai của cậu ấy cho dù có bệnh thấp khớp, cũng sẽ chạy lên núi để đánh cậu ấy một trận tơi bời hoa lá hẹ.

[Vừa nãy, anh ta dám dùng vải bố ném vào người tôi.] Tuy rằng không ném trúng.

Tô Tái Tái cúi đầu xuống chụp miếng vải bố hồi nãy cho người đầu dây bên kia xem.

Lúc đối phương đang hít một hơi dài, Tô Tái Tái đã chậm rãi bổ sung [Anh ta còn nói tôi cút.] Tuy rằng cô cũng không tức giận.

“Khụ khụ khụ.” Người kia nghe Tô Tái Tái nói xong câu này liền ho một tràng dài.

[Ông chủ, lúc trước mấy người đánh mà anh ta cũng không nghe lời là bởi vì ra tay quá nhân từ, bây giờ tôi nhất định sẽ làm cho ông chủ hài lòng] Tô Tái Tái gửi đi câu này, liền cất điện thoại.

Đến nỗi đối phương đang nói dở câu: [Không phải, tiểu sư thúc, người bình tĩnh một chút.] Tô Tái Tái đã làm bộ không nhìn thấy.

Tô Tái Tái lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt âm u của Tiền Nguyên Nguyên nói: “Chú của anh ngoại trừ nhờ tôi chuyển cho anh một phong thư, nhân tiện còn nhờ tôi làm một việc.”

“Việc gì?” Tiền Nguyên Nguyên vừa nhìn Tô Tái Tái vừa cau mày, không hiểu chú của anh ta đã nhờ cô gái này làm giúp việc gì.

“À, cũng không phải là chuyện gì quá lớn lao.” Tô Tái Tái cẩn thận gấp lại chiếc khăn tay của mình vào túi áo. Sau đó ngẩng đầu tiếp tục nói với anh ta, “Chính là nhờ tôi tới đây dạy dỗ anh một chút mà thôi, miễn cho anh ba ngày không bị đánh lại leo lên nóc nhà lật ngói.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 7


Tiền Nguyên Nguyên: ???

Giọng điệu khi nói lời này ... sao lại giống như “chú của anh nhờ tôi gọi anh về nhà ăn cơm.”

“Nhưng mà ....” Tô Tái Tái lại dừng một chút, mỉm cười lễ phép nói với Tiền Nguyên Nguyên, “hiện tại tôi đã thay đổi chủ ý.”

“Tôi cảm thấy nên để anh về sau cũng không dám leo nên nóc nhà mà lật ngói mới đúng.”

Anh Tiền: ??

******

Lúc này tên lưu manh đảo mắt lên trên võ đài thấy trận đấu đã kết thúc, liền đi lên trên lầu tìm anh Tiền. Còn chưa đi lại gần liền thấy đồng bọn đang đứng ở trước cửa, lại liếc nhìn vào cánh cửa đằng sau hỏi: “Cô gái vừa nãy đi vào vẫn còn ở bên trong à?”

Đồng bọn đang canh giữ cửa liền nhún vai.

“Đi vào bao lâu rồi.”

“Tầm 10 phút rồi.” Đồng bọn trả lời.

Nghe xong tên kia liền gật đầu, đang định ở chỗ này đợi một lát thì gõ cửa, tay nắm cửa liền bị mở ra từ bên trong, cả hai người bọn họ đều cùng nhìn qua. Thì ra là Tô Tái Tái.

“Ồ? Lúc này Tô Tái Tái rất tự nhiên mà đóng lại cánh cửa một lần nữa, đóng xong thì mới một bên lấy ra khăn tay, một bên nhìn qua hai tên lưu manh nói: “Hai người vẫn còn đợi ở đây à? Tiền Nguyên Nguyên đã nói rồi, anh ta đang muốn yên tĩnh một chút, hai người tạm thời đừng đi vào quấy rầy anh ta.”

Tên lưu manh tới gọi Tiền Nguyên Nguyên chuẩn bị cho trận đấu đã hỏi lại Tô Tái Tái: “Anh Tiền nói như vậy sao?”

“Đúng vậy.” Tô Tái Tái một bên gật đầu với anh ta, một bên còn đang cẩn thận lau tay. Dừng một chút cô lại hơi nghiêng nghiêng đầu, nghĩ một lúc lại nói “Đại khái ….là quá cảm động?”

Cô vừa nói ra lời này, hai tên lưu manh đã đưa mắt liếc nhau một cái.

Bọn họ đều biết Tô Tái Tái đến đây là để đưa thư, hiện tại nghe thấy lời nói như vậy thì cũng không phải không có đạo lý.

Thậm chí trong đầu bọn họ bỗng dưng hiện lên rất nhiều cảnh tượng về tình cảm gia đình ấm áp như trong các bộ phim.

Hơn nữa trên mặt Tô Tái Tái còn hiện lên vẻ mặt rất chân thành, ngay cả một chút dấu vết của sự giả dối cũng không có, liền gật đầu nói “Vậy cũng được, có cần kêu người đưa cô ra ngoài không?”

Dù sao cũng là người trong nhà anh Tiền gọi tới làm việc, nơi này tốt xấu lẫn lộn, nếu như gặp phải một tên không ra gì nhìn thấy cô gái này xinh đẹp, miệng lưỡi không sạch sẽ còn muốn động tay động chân, lúc đấy mặt mũi của anh Tiền còn biết để ở đâu.

“Không cần, tôi tự mình đi ra ngoài cũng được.” Tô Tái Tái lắc đầu từ chối, dừng một chút mà bổ sung thêm một câu “Cảm ơn anh nha, hai người là người tốt. Nếu như có cơ hội, thì cố gắng học tập cho tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước.”

“?” Hai tên lưu manh bỗng chốc ngây ngốc, cũng không biết tại sao lại bị câu nói “hai người là người tốt” làm cho ngẩn người, hoặc là bị câu nói “học tập cho tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước” làm cho chấn kinh rồi.

Dù sao đi nữa đợi tâm thần khôi phục lại, Tô Tái Tái cũng đã lau tay sạch sẽ, chiếc khăn tay nhỏ cũng bị vứt xuống bên dưới.

Hai tên lưu manh thu lại ánh mắt, nhìn nhau một hồi thì đều nhún vai, thừa dịp Tiền Nguyên Nguyên vẫn chưa đi ra, liền ở bên ngoài nói đôi ba câu chuyện phiếm.

“Không biết người nhà anh Tiền nghĩ gì nữa, lại để một cô gái như vậy tới đưa đồ.” Một trong hai người nói, không tán đồng mà lắc đầu.

Tên còn lại cũng tán thành mà gật đầu, cảm thấy tên kia nói cũng có lý.

Tô Tái Tái cả về bộ dáng, giọng điệu, vừa nghe xong đã cảm thấy cô là loại nữ sinh từ nhỏ lớn lên trong trường học, phẩm hạnh ưu tú, là tấm gương sáng luôn dẫn đầu trong mọi hoạt động. Vừa rồi lúc bọn họ vây quanh cô, còn có cảm giác sẽ làm cho cô sợ hãi mà khóc lên.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 8


Không nghĩ tới lá gan của cô lại to như thế, còn nói bọn họ là người tốt nữa.

Tiểu lưu manh sờ sờ mũi, bởi vì đột nhiên được khích lệ mà có chút ngượng ngùng, lúng túng.

Bọn họ đứng một lúc không thấy Tiền Nguyên Nguyên đi ra, lúc này mới hơi nghi nghờ mà gõ cửa, “Anh Tiền?”

Bên trong không có tiếng động, lúc này hai người họ mới cảm thấy có chút không đúng, vừa có ý định vặn tay nắm cửa mà đi vào, thì phát hiện không biết từ lúc nào mà cửa đã bị khóa trái từ bên trong. Liền lấy tay đập vào cánh cửa, vừa đập vừa gọi to vài tiếng “Anh Tiền ?”

Động tĩnh của hai tên này lập tức dẫn đến sự chú ý của vài tên lưu manh khác đang canh giữ ở tầng hai , toàn bộ người ở chỗ này đều bước nhanh tới.

Tên lưu manh đang gõ cửa lúc này mới lùi lại phía sau hai bước, giơ chân lên muốn đạp cửa xông vào. Lúc đang định giơ chân lên đạp cửa thì tay nắm cửa lại khẽ chuyển động một chút, một tiếng “cạch” phát ra từ bên trong làm cho cánh cửa mở ra.

Gương mặt bầm tím xuất hiện ở cửa không phải Tiền Nguyên Nguyên thì là ai chứ?

Tên lưu manh nhanh chân bước đến, vẻ mặt của những tên khác cũng vô cùng lo lắng nhìn về hướng Tiền Nguyên Nguyên, “Anh Tiền, anh không sao chứ .... ??? !!”

Không phải là vì đối phương kinh ngạc, mà là vì những người khác sau khi nhìn thấy gương mặt của Tiền Nguyên Nguyên, đều đồng thời mở to mắt.

Bộ dáng của Tiền Nguyên Nguyên lúc này giống như là bao cát vừa bị người ta đấm xong vậy, xương trán, xương hàm và khóe miệng đều bị người ta đánh cho tím bầm . Mắt phải còn bị người ta đánh cho thành một quầng thâm.

Đây .... đây là tình huống gì vậy ?

Mặc dù những lúc Tiền Nguyên Nguyên tham gia đấu quyền anh cũng gặp qua rất nhiều loại người tàn nhẫn, nhưng bị đánh cho thảm như vậy thì đây vẫn là lần đầu tiên.

“Còn nhìn cái gì mà nhìn” Trên mặt Tiền Nguyên Nguyên đều đã tái xanh, trên trán đầy mồ hôi, lấy tay che lại cánh tay bên phải, vừa tựa vào khung cửa vừa nhìn bọn lưu manh nói: “Còn không mau lái xe đưa tao đi bệnh viện?”

Không nhìn thấy chân phải và tay phải của anh ta đều trật khớp rồi sao?

Lúc này đám lưu manh mới bừng tỉnh, sau đó bọn họ mới đỡ lấy Tiền Nguyên Nguyên đi xuống dưới lầu.

Đợi bọn họ đi rồi, những người còn lại đều quay đầu nhìn vào trong phòng nghỉ của Tiền Nguyên Nguyên.

Ở bên trong bàn trà đã bị lật đổ, dưới đất đầy những mảnh vụn thủy tinh. Chiếc sô pha đơn cũng bị chặt đứt làm đôi, ngã vào một bên.

Giống như vừa trải qua một trận đánh khiến trời đất u ám.

Nhưng ...

“A Tứ.” Một đàn anh quay đầu nhìn về phía tên lưu manh vẫn luôn canh giữ ở cửa, cau mày hỏi “anh Tiền bị đánh thành dạng này, mày ở bên ngoài canh cửa mà không nghe thấy một chút tiếng động ở bên trong sao?”

“Không có.” A Tứ lắc đầu. “Anh Hưng, nếu như em nghe được, chẳng phải sẽ lập tức mà lao vào hay sao?”

Cũng đúng.

Người được kêu là anh Hưng gật gật đầu. A Tứ cũng không cần nói dối trong việc nhỏ này.

Anh ta tùy ý vẫy vẫy cánh tay. Sau đó lại tiếp tục nói, “Tụi mày nhanh chóng đi thay toàn bộ đồ đạc đã bị hư hỏng ở trong phòng đi.”

Bọn họ “dạ” một tiếng , lập tức bắt đầu thu dọn.

Gia đình của Tiền Nguyên Nguyên cũng có điều kiện tương đối tốt, cho dù ở lại chỗ này cũng không bạc đãi chính mình, các loại bàn trà hay sô pha đơn đều là gỗ đặc, chỉ có một người thì sẽ khiêng không nổi. Phải đến hai người khiên mới nâng lên được.

Anh Hưng đứng ở một bên nhìn, không nhịn được mà đưa tay gõ gõ vào cánh cửa, cảm thấy hiệu quả cách âm của nơi này cũng không phải là tốt, sao A Tứ lại không nghe thấy?
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 9


Hơn nữa điểm mấu chốt là, anh Tiền còn bị đánh thê thảm như vậy.

A Tứ đứng ở bên cạnh anh Hưng, cũng nhìn thấy một lượt hành động của đối phương. Đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện khác.

Vừa rồi con nhóc kia bước qua trước mặt anh ta, cánh cửa cũng được đóng từ bên ngoài, trong phòng cũng chỉ có một mình anh Tiền, vậy .... là ai khóa trái cửa?

A Tứ nhìn thấy ánh sáng trong phòng nghỉ có chút tối tăm, càng xem càng cảm thấy có thứ gì đó ở trong chỗ tối.

Anh ta rùng mình một cái, sau đó nhanh chóng chạy đuổi theo anh Hưng vừa đi ra ngoài.

Bên kia, tên lưu manh ngồi ở bên ghế phụ đang thúc giục đàn em nhanh chóng khởi động xe, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Tiền Nguyên Nguyên đang ngồi ở phía sau. Vừa cau mày giận dữ vừa nói “Anh Tiền, con nhóc kia chỉ vừa mới đi, để em kêu anh Hưng mang con nhóc đó trở về, anh thấy sao?”

“ .... Không cần nữa.” Tiền Nguyên Nguyên vừa nhắm chặt hai mắt vừa trả lời, một lúc sau liền mở mắt, nhìn về phía tên lưu manh đang nghi hoặc mà nói “Cô ta là người do chú của tao gọi tới.”

“Nhưng....” Tên lưu manh còn đang muốn nói gì đó, lại bị Tiền Nguyên Nguyên trừng một cái, chỉ đành ngượng ngùng quay đầu đi, tiếp tục thúc giục tên đàn em đang lái xe chạy nhanh.

Mà Tiền Nguyên Nguyên lại một lần nữa nhắm mắt , cắn răng nhịn đau.

Đến nỗi chuyện vừa rồi xảy ra ở trong phòng nghỉ, anh ta cũng không muốn nhớ lại.

Cùng lúc đó, Tô Tái Tái đã đi bộ ra ngoài, vừa đi vừa gửi ảnh chụp, [Ông chủ, nhiệm vụ đã thuận lợi hoàn thành, tôi nghĩ cháu trai của ngài ít nhất sẽ ngoan ngoãn và thành thật trong vòng một tháng.]

Người ở đầu dây bên kia điện thoại nhìn thấy mặt mũi của Tiền Nguyên Nguyên bị đánh bầm dập liền run sợ mà gửi lại tin nhắn [Tiểu sư thúc, cháu trai của tôi .... còn sống chứ.]

Gần như ngay lập tức, Tô Tái Tái đã phản hồi.

[???. Đương nhiên là còn sống rồi. Ông chủ, ngài yên tâm đi, tôi vẫn còn nhớ ngài đã nói anh ta là cháu trai đích tôn duy nhất ở trong nhà.]

Người kia nghe xong liền nhẹ nhàng thở ra, [Vậy thì tốt rồi. Thật là làm phiền tiểu sư thúc.]

[Không sao, lần sau có chuyện tốt như thế này nhớ phải tìm tôi, tôi sẽ dốc hết sức lực]. Tô Tái Tái nghiêm túc trả lời, [Bảo đảm làm ông chủ hài lòng, làm đối phương cảm động.]

Cảm động ???!

Người nọ trợn mắt sau khi nhìn thấy hai chữ này, cảm thấy tiểu sư thúc nhất định là dùng sai từ rồi.

Cái này sao tính là cảm động ? Cảm động vì bị tác động vật lý sao?

Bỏ đi bỏ đi, dù sao hiện tại người cũng không có việc gì, cũng chỉ dựa theo lời của anh trai mà giáo huấn cháu trai một chút, hy vọng nó có thể quay đầu hối cải ..... nhỉ?

Tô Tái Tái cũng mặc kể đối phương có phải là thật sự quay đầu hối cải hay không, dù sao cũng là nhận tiền để đánh người, vừa vặn đủ tiền ăn trong nửa tháng cho thú cưng của sư tôn.

Nhìn thấy tin nhắn thông báo tiền đã được gửi đến, Tô Tái Tái vô cùng hài lòng, liền giữ lại cho mình một chút, số tiền còn lại đều chuyển hết vào thẻ của sư tôn.

Làm xong chuyện Tô Tái Tái liền cất điện thoại đi, một mặt chán nản nghịch chuỗi hạt trâu đen, một mặt định đi dạo xung quanh, nhìn xem nếu như tìm không thấy liền quay lại chỗ Tiền Nguyên Nguyên vậy, bên cạnh đột nhiên truyền tới một giọng nói.

“Này? Cô gái, tôi nhìn thấy cô còn nhỏ tuổi mà đã có sắc hồng ở trên mặt, nhất định là có chuyện tốt, có muốn tôi tính giúp cô một quẻ không?”

Tô Tái Tái căn bản không nghĩ tới người mà đối phương gọi là mình, cô thường xuyên đi tới đi lui ở trấn cổ phía dưới chân núi, chỗ đó cũng thường có loại thầy bói chèo kéo du khách như thế này.
 
Back
Top Bottom