Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Giả Đừng Hòng Trốn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM9AnC-7qR-7q1-Bkauo1RO1lLjKA0BfBUuCWUpWrJd1ZD6Rlck6iHSPoYDvAxjfOf-KMkhveWYz6b2xlh1qzX_Nx7JF-h532TL-234TVYxmGqtXV9lUAMAX3P2uL1p50c_2l_ZGMgYXjV3vaIoXdQH=w215-h322-s-no-gm

Thiên Kim Giả Đừng Hòng Trốn
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tôi là thiên kim giả được nhà họ Lâm nhận nuôi.

Trong lúc tôi ra sức lấy lòng vị hôn phu bệnh kiều, thì thiên kim thật đã trở về.

Tôi không gây rối, hai tay dâng hết mọi thứ lên, rồi lập tức cút xéo.

Kể cả vị hôn phu tính tình thất thường – Tạ Trì – tôi cũng trả lại cho cô ta.

Sau này, Tạ Trì với vẻ mặt lạnh tanh, ném tôi lên ghế sofa, một đầu gối chen vào giữa hai chân tôi, giọng khàn khàn:

“Lâm Nghiên, bỏ rơi anh, vui lắm à?”​
 
Thiên Kim Giả Đừng Hòng Trốn
Chương 1: Chương 1



Tôi là thiên kim giả được nhà họ Lâm nhận nuôi.

Trong lúc tôi ra sức lấy lòng vị hôn phu bệnh kiều, thì thiên kim thật đã trở về.

Tôi không gây rối, hai tay dâng hết mọi thứ lên, rồi lập tức cút xéo.

Kể cả vị hôn phu tính tình thất thường – Tạ Trì – tôi cũng trả lại cho cô ta.

Sau này, Tạ Trì với vẻ mặt lạnh tanh, ném tôi lên ghế sofa, một đầu gối chen vào g*** h** ch*n tôi, giọng khàn khàn:

“Lâm Nghiên, bỏ rơi anh, vui lắm à?”

1.

Câu đầu tiên Lâm Nhu nói khi được đón về nhà họ Lâm chính là đuổi tôi đi.

“Mẹ, con không muốn nhìn thấy cô ta, mỗi lần nhìn thấy cô ta, con lại nhớ đến cuộc sống khổ sở của mình trước đây.”

Mẹ Lâm đau lòng dỗ dành con gái ruột, rồi quay lại lườm tôi.

“Vì Nhu Nhu không muốn nhìn thấy mày, nên mày lập tức thu dọn đồ đạc cút ra ngoài.”

Rõ ràng tôi được nhà họ Lâm nhận nuôi từ cô nhi viện sau khi Lâm Nhu mất tích.

Bi kịch của cô ta chẳng liên quan gì đến tôi cả.

Nhưng mẹ Lâm nào có quan tâm đến những điều này, dù sao giá trị lợi dụng của tôi cũng đã hết.

“Con mới tốt nghiệp, có thể đợi vài ngày tìm được việc làm rồi chuyển đi không…”

Tôi còn chưa nói xong, tiếng khóc của Lâm Nhu càng to hơn.

Thôi được rồi, tôi biết là không được.

Quả nhiên không thoát khỏi số phận sinh viên mới ra trường phải đi thuê nhà.

Chỉ còn cách lủi thủi về phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cuốn gói.

Lúc tôi xách vali ra, Lâm Nhu sấn lại chặn tôi.

“Cô xách vali to thế này, bên trong chắc giấu không ít đồ của nhà họ Lâm chúng tôi chứ gì?”

Chưa kịp để tôi phản ứng, Lâm Nhu đã giật lấy vali, mở ra kiểm tra.

Quả nhiên nhìn thấy một chiếc vòng tay kim cương hồng tinh xảo bên trong.

Mẹ Lâm mắt tinh, lập tức nhận ra: “Đây không phải là quà sinh nhật Tạ Trì tặng mày lúc 18 tuổi sao?”

Nói chính xác thì, là tôi năn nỉ Tạ Trì tặng tôi.

Vì món quà này, tôi đã làm chân chạy vặt cho anh bốn tháng trời.

Dù sao cũng là do công sức của mình mà có được.

Tôi dùng giọng điệu thương lượng nói với Lâm Nhu: “Cái này có thể không đưa cho cô được không?”

Lâm Nhu quay đầu lại trừng mắt, trực tiếp đeo vòng tay lên tay.

“Tạ Trì là con rể tương lai của nhà họ Lâm, tức là vị hôn phu của tôi, đồ của anh dĩ nhiên là của tôi.”

Được rồi, lấy đi, lấy hết đi.

Cứ coi như tôi chưa từng sở hữu nó.

“Anh bằng lòng tặng cô món quà quý giá như vậy, xem ra người cũng dễ chung sống đấy chứ?”

Tôi gật đầu: “Ừm, lúc không có mặt, thì khá dễ chung sống.”

2.

Tôi bước ra khỏi cổng nhà họ Lâm, quay đầu nhìn lại “nhà” mà mình đã sống mười mấy năm.

Trong lòng lại không một chút lưu luyến.

Thực ra tôi không định tranh giành gì với Lâm Nhu.

Tất cả những thứ này vốn dĩ là của cô ta, lẽ ra phải trả lại cho cô ta.

Câu chuyện thiên kim giả chiếm tổ chim khách chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết thôi.

Ở ngoài đời, nếu cha mẹ không yêu thương thiên kim thật, thì cần gì phải tìm về?

Năm mười tuổi, tôi được nhà họ Lâm nhận nuôi từ cô nhi viện.

Mục đích chính là liên hôn với nhà họ Tạ.

Hôn ước của nhà họ Tạ và nhà họ Lâm đã được định ra từ đời ông nội.

Sau này nhà họ Tạ ngày càng phát đạt, nhà họ Lâm đương nhiên không muốn bỏ lỡ mối quan hệ tốt đẹp này.

Vì vậy, sau khi Lâm Nhu mất tích, họ lo lắng hôn ước bị hủy bỏ, nên nhanh chóng nhận nuôi tôi.

Tôi cũng luôn cố gắng trở thành hình tượng mà họ yêu thích.

Từ ngày đầu tiên quen biết Tạ Trì, tôi đã bám theo anh như hình với bóng.

Dù Tạ Trì chưa bao giờ tỏ ra vui vẻ với tôi, tôi cũng không nản lòng.

Bởi vì tôi biết, ba mẹ Lâm hy vọng tôi làm như vậy.

Đã tiêu tiền của họ, thì phải làm chút việc gì đó.

Để họ cảm thấy số tiền này bỏ ra đáng giá.

Quả nhiên, mỗi lần thấy tôi và Tạ Trì ở bên nhau, ba mẹ Lâm đều nở nụ cười hài lòng.

Tiền tiêu vặt cho tôi cũng nhiều hơn.

Ai lại đi làm khó dễ với tiền chứ?

Họ cần một đứa con gái hoàn toàn ngoan ngoãn, biết giao tiếp xã giao, cân nhắc thiệt hơn.

Tôi cần một cơ hội để trưởng thành.

Mỗi người đều có mục đích riêng thôi.

Ngay cả khi họ không vui liền tát tôi, nhốt tôi, cả ngày không cho tôi ăn cơm, tôi cũng không hề hận họ.

So với những đứa trẻ khác ở cô nhi viện, tôi đã rất may mắn rồi.

Căn biệt thự bên cạnh chính là nhà họ Tạ.

Mấy hôm nay Tạ Trì đi công tác nước ngoài.

Khi anh trở về biết chuyện này, sẽ nghĩ gì nhỉ?

Chắc là sẽ rất vui mừng.

Dù sao thì đôi khi tôi cũng thấy khá phiền chính mình.
 
Thiên Kim Giả Đừng Hòng Trốn
Chương 2: Chương 2



3.

Anh môi giới mở cửa một căn phòng dưới tầng hầm.

“Rẻ nhất là căn này, ít nhất cũng năm trăm. Nếu không phải thấy cô mới tốt nghiệp, với người khác tôi lấy tám trăm đấy.”

Tôi nhìn quanh bốn phía.

Có giường, còn có một cái bàn ọp ẹp, vậy là tốt rồi.

Tôi cảm ơn anh môi giới, trả tiền thuê nhà, bắt đầu dọn dẹp.

Mấy năm nay, tiền tiêu vặt nhà họ Lâm cho tôi không ít, nhưng số tiền dư ra tôi đều mang về cô nhi viện đưa cho viện trưởng.

Bây giờ trong người chỉ còn tiền làm gia sư ở trường đại học nửa đầu năm.

Sinh viên ra trường khó xin việc lắm.

Còn chưa biết bao giờ mới tìm được việc, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.

Buổi tối, tôi nằm trên giường, nghe tiếng chuột sột soạt xung quanh. Tôi thầm cầu nguyện, chúng nó ngàn vạn lần đừng lại gần.

Chỉ cần chúng nó dám đến gần, tôi đảm bảo, căn nhà này sẽ là của chúng nó.

“Tôi ngoan rồi, xin tha mạng.”

Để nhanh chóng chuyển ra ngoài, tránh bị lũ chuột đuổi ra khỏi cửa.

Ngày hôm sau, tôi đến sàn giao dịch việc làm từ rất sớm, vừa phỏng vấn, vừa gửi CV điên cuồng trên mạng.

Xong xuôi buổi sáng, tôi ngồi trên ghế ở trung tâm thương mại ăn trưa, ngẩng đầu lên liền thấy mẹ Lâm dẫn Lâm Nhu xách túi lớn túi nhỏ đi ra từ cửa hàng đồ xa xỉ.

Họ cũng nhìn thấy tôi.

Lâm Nhu với vẻ mặt chế nhạo đi tới.

“Xem ra cô rất thích nghi với cuộc sống nghèo khổ hiện tại, ngay cả đồ ăn vặt rẻ tiền này cũng nuốt trôi.

“Quạ đúng là quạ, dù có cố gắng thế nào cũng không biến thành thiên nga được.”

Tôi cúi đầu tiếp tục ăn: “Hamburger, thật ra cũng khá ngon.”

Nụ cười của Lâm Nhu cứng lại, dường như không ngờ tôi lại bình tĩnh như vậy.

Giống như một cú đ.ấ.m vào bông, cả người có khí mà không biết xả vào đâu.

Cuối cùng chỉ có thể hung dữ nói: “Lâm Nghiên, tôi xem cô giả vờ được bao lâu.”

Rồi tức giận bỏ đi.

Đằng sau họ, tôi nghe thấy Lâm Nhu nói với mẹ Lâm: “Mẹ, Tạ Trì sắp về rồi, mẹ nói xem con mua những thứ này có đủ không?”

Động tác ăn của tôi khựng lại.

4.

Trước đây khi Tạ Trì xuất ngoại, tôi đã nói với anh rằng tôi sẽ ôm một bó hoa thật to đến sân bay đón anh.

Lúc đó Tạ Trì còn lạnh lùng từ chối.

Bây giờ đừng nói hoa thật, ngay cả mua hoa giả tôi cũng phải cân nhắc cái ví trong túi.

Vừa hay, anh cũng không muốn, tôi sẽ không đi nịnh bợ nữa.

Tạ đại thiếu gia cũng đâu thiếu hoa của tôi.

Nhưng không ngờ, vào đêm Tạ Trì về nước, tôi nhận được một cuộc gọi lạ, tôi ngái ngủ nghe máy: “A lô?”

Đầu dây bên kia không nói gì.

Đợi rất lâu, lâu đến mức tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, đối phương vẫn không lên tiếng.

Trong lòng có linh cảm, tôi theo bản năng gọi một cái tên: “Tạ Trì?”

“Tút tút—” Điện thoại bị đối phương cúp máy.

“Đồ thần kinh hả? Gọi điện nửa đêm ảnh hưởng giấc ngủ của người khác.”

Con chuột ở góc tường “chít chít” vài tiếng, tỏ vẻ đồng tình với tôi.

Tôi thấy buồn cười vì suy đoán vừa rồi của mình.

Người ta bây giờ chắc đang bàn bạc chuyện đính hôn với Lâm Nhu rồi, sao có thể gọi điện cho tôi được.

5.

Ban đầu tôi cứ nghĩ phải mất vài ngày mới biết kết quả phỏng vấn, không ngờ sáng sớm tôi đã nhận được thông báo trúng tuyển.

Lương tháng ba mươi nghìn, nghỉ thứ bảy, chủ nhật, lại còn thưởng tháng mười bốn.

Tôi không dám tin, đây thật sự là mức lương mà một sinh viên mới ra trường như tôi có thể nhận được sao?

Lập tức lên mạng tìm hiểu đủ loại thông tin về công ty, xác định đúng quy trình pháp luật.

Cũng nhiều lần xác nhận với nhân sự, sẽ không phải làm hai tháng rồi lại đi du lịch nước ngoài kiểu teambuilding.

Tôi ngay lập tức hẹn thời gian nhận việc với nhân sự.

Đời người, quả nhiên dễ như trở bàn tay.

Đôi khi may mắn đến, muốn cản cũng không cản được.

Bên này tôi vừa nói với môi giới muốn đổi sang căn nhà gần công ty hơn một chút.

Chiều môi giới đã gọi điện đến, nói vừa hay có một căn nhà cho thuê.

Cách công ty tôi năm phút, một phòng ngủ, một phòng khách, trang trí đầy đủ, chỉ cần xách vali vào ở là được, chỉ cần một nghìn tệ.

“Anh à, anh nói thật đi, đây không phải là nhà có người c.h.ế.t chứ?”

Tôi không sợ ma, nhưng tôi sợ người.

Không phải nói nếu hung thủ g.i.ế.c người chưa bị bắt, sẽ quay lại hiện trường vụ án để thưởng thức thành quả phạm tội sao?

Môi giới lập tức phủ nhận.

Hóa ra là một cặp vợ chồng già muốn định cư nước ngoài cùng con cái, nhà bỏ không cũng phí.

Nên muốn tìm một người thuê nhà sạch sẽ, thỉnh thoảng giúp họ dọn dẹp nhà cửa.

Tôi lập tức thề, mình tuyệt đối là người thuê nhà sạch sẽ nhất.

Ngay lập tức ký hợp đồng với môi giới.

Dù sao, cũng không tiện tiếp tục tranh giành địa bàn với lũ chuột nữa.

Chúng nó rất biết điều, mấy hôm nay đều không xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi cũng không thể cứ mặt dày ở lại mãi được.

Ban đầu tôi cứ nghĩ, cuộc sống mới của mình sẽ bắt đầu từ đây.

Không ngờ ngày thứ ba đi làm, tôi lại nhìn thấy người mà tôi tưởng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Người đàn ông mặc bộ vest đen công sở, vai rộng eo thon, bước những bước đi vững vàng từ phía trước, cả người toát lên vẻ lạnh lùng.

Tạ Trì? Sao anh lại ở đây?
 
Thiên Kim Giả Đừng Hòng Trốn
Chương 3: Chương 3



6.

Đồng nghiệp nhỏ giọng nói với tôi, công ty chúng tôi mấy hôm trước đã bị Tạ Thị mua lại trong một đêm.

“May mà ông chủ mới nhân từ, không sa thải những nhân viên cũ như chúng ta, nếu không đều phải ra đường uống gió tây bắc.”

Tôi cẩn thận hỏi: “Vậy sếp có quản chuyện chuyển chính thức không?”

Nếu Tạ Trì biết tôi ở công ty anh, sẽ không lập tức sa thải tôi chứ?

Tôi thừa nhận, trước đây tôi có hơi bám lấy anh.

Nhưng công việc tốt như vậy, tôi muốn làm đến chết, không muốn bị sa thải.

Đồng nghiệp lắc đầu: “Chắc là không quản đâu, sếp lớn như vậy, nếu ngay cả chuyện nhân viên thực tập chuyển chính thức cũng quản, thì bận đến mức nào?”

Tôi hơi thở phào nhẹ nhõm, như vậy thì tôi chỉ cần không xuất hiện trước mặt Tạ Trì là được.

Công ty của Tạ Thị nhiều như vậy, anh chắc sẽ không thường xuyên đến công ty này đâu nhỉ?

Các đồng nghiệp vẫn tiếp tục bàn tán chuyện phiếm về sếp mới.

“Tôi nghe nói sếp định đến vào ngày đầu tiên mua lại công ty, nhưng vì ở sân bay đợi người cả đêm, bị sốt cao phải nhập viện, nên mới đến bây giờ.”

“Chả trách sắc mặt lại tái nhợt như vậy, bị bệnh còn đến công ty, bảo sao người ta giàu có.”

Sân bay? Sốt cao?

Tim tôi lỡ một nhịp, chẳng lẽ là lần về nước hôm đó?

Nhanh chóng lắc đầu, sao có thể, Tạ Trì đâu phải ngốc.

Vẫn là đừng nghĩ nhiều, giữ được bát cơm trước đã rồi tính.

Tiếc là, hiện thực luôn giáng cho bạn một đòn chí mạng.

Chiều đó, tôi vì đưa tài liệu nên vội vàng chạy đến thang máy.

Nhìn thấy cửa thang máy sắp đóng lại, vội vàng hét lớn: “Đợi chút!”

Đến gần mới phát hiện, người đứng bên trong lại là Tạ Trì.

Anh lạnh lùng nhìn tôi một cái, nói với trợ lý: “Đóng cửa.”

Cứ như vậy, tôi trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại ngay trước khi tôi kịp đến.

Được rồi, được rồi, anh thanh cao, anh hai người đi một thang máy.

Tạ Trì quả nhiên rất ghét tôi, xem ra tôi không trụ được lâu ở vị trí này rồi.

7.

Buổi tối, để ăn mừng việc cả phòng đều được giữ lại, không ai bị sa thải, trưởng phòng tổ chức đi hát karaoke.

Ban đầu chỉ là buổi tụ tập riêng của phòng, không ngờ Tạ Trì cũng đến.

Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy đồng nghiệp trong phòng đang kính rượu sếp lớn.

Còn anh chỉ liếc nhìn tôi lúc tôi bước vào, rồi tiếp tục uống rượu với mọi người.

Tôi hiểu, đây là định coi tôi như người xa lạ.

Dù sao bây giờ tôi không còn là thiên kim tiểu thư nhà họ Lâm nữa, dính dáng đến tôi chẳng có lợi gì.

Tôi hiểu ý, cố tình tìm chỗ ngồi xa Tạ Trì nhất.

Nhưng lại phát hiện sắc mặt Tạ Trì càng khó coi hơn.

Không biết ai chọc giận anh, người đó chắc tiêu đời rồi.

Tôi từng thấy Tạ Trì đánh nhau, trông như kẻ không sợ chết.

Chỉ có tấn công mà không có phòng thủ, nếu không bị người ta cản lại, có thể đánh c.h.ế.t người ta.

Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ.

Tôi định đi vệ sinh xong sẽ lén chuồn êm.

Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, đã thấy Tạ Trì đứng ở cửa.

Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt anh ửng đỏ vì hơi men.

Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi.

Đột nhiên anh tiến lên một bước, nắm lấy tay tôi bế thốc lên, đi vào phòng trống không có ai, giơ chân đóng cửa lại. Sau đó, ném tôi mạnh xuống ghế sofa đơn, một đầu gối chèn vào g*** h** ch*n tôi, giọng khàn khàn:

“Lâm Nghiên, bỏ rơi tôi, vui lắm à?

“Tôi không đi tìm em, thì em định cả đời không đến tìm tôi?

“Nói cái gì mà thích tôi nhất, thực ra đều là lừa dối.”

8.

“Ư…ưm…” Giọng nói của tôi mang theo chút ấm ức khó nhận ra.

Chưa kịp mở miệng, môi Tạ Trì đã hung hăng phủ xuống. Anh m*t mạnh, mang theo sự cuồng nhiệt không thể chối từ, đầu lưỡi không ngừng quấn quýt, từng chút từng chút một, đem hơi thở nóng bỏng, tất cả đều đưa vào miệng tôi. Khiến toàn thân tôi mềm nhũn, gần như sắp nghẹt thở.

Bên tai là tiếng th* d*c của Tạ Trì. Tay anh không biết từ lúc nào đã luồn vào vạt áo tôi. Nhiệt độ nóng rực bao phủ bên hông, nhẹ nhàng x** n*n, khiến tôi run rẩy từng cơn.

Tôi bắt đầu giãy giụa. “Tạ Trì, có gì thì từ từ nói, anh như vậy em sợ lắm.”

Nhưng anh lại như không nghe thấy, cởi cà vạt màu xanh, trói tay tôi ra sau lưng, quấn hết vòng này đến vòng khác.

Trong lúc nguy cấp, tôi cắn mạnh vào vai anh một cái.

Nghe thấy tiếng r*n r* của Tạ Trì, nhưng anh không đẩy tôi ra, ngược lại còn ôm tôi chặt hơn. Tiếng r*n r* đó dường như còn mang theo vài phần thích thú.

Nếm được mùi m.á.u tanh, tôi từ từ buông ra.

Điều đập vào mắt tôi là nụ cười thỏa mãn của Tạ Trì. Tôi cắn anh… sướng đến vậy sao?

Tạ Trì dùng đầu ngón tay xoa lên đôi môi sưng đỏ của tôi, cúi đầu mổ nhẹ vài cái. “Nghiên Nghiên cắn mỏi miệng không? Nếu không mỏi, bên kia cũng muốn bị em cắn, được không?”

Không ai nói với tôi là Tạ Trì lại điên như vậy!
 
Thiên Kim Giả Đừng Hòng Trốn
Chương 4: Chương 4



Cảm giác bàn tay trong áo có xu hướng đi lên, tôi hoảng sợ: “Tạ Trì, anh tỉnh lại đi, đây là ở ngoài, chúng ta như vậy rất dễ bị người ta phát hiện.”

Động tác của Tạ Trì khựng lại.

Tôi vừa định thở phào nhẹ nhõm thì hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào tai tôi: “Nghiên Nghiên nói đúng, chúng ta về nhà tiếp tục.”

Về nhà, về nhà nào, nhà anh hay nhà tôi?

Chưa kịp để tôi hỏi, Tạ Trì đã cởi trói cho tôi, trực tiếp vác tôi lên vai.

“Em có thể tự đi mà.”

Bàn tay to lớn của Tạ Trì vỗ vào tôi một cái: “Im lặng.”

Tôi lập tức không dám nói gì nữa. Đừng nói tôi nhát gan, từ nhỏ tôi đã hơi sợ anh.

Lúc ra ngoài, đã thu hút rất nhiều ánh nhìn. Họ đều hướng về tôi những ánh mắt lo lắng, dường như đang cân nhắc xem có nên báo cảnh sát giúp tôi hay không.

Tôi vội vàng ngẩng đầu giải thích: “Chúng tôi quen nhau, sở thích của anh hơi đặc biệt.” Tôi không muốn nửa đêm phải đến đồn cảnh sát.

Những người đó lập tức đổi sang vẻ mặt “đầy ẩn ý”. Mấy cô gái đánh giá vóc dáng của Tạ Trì từ trên xuống dưới, lén lút giơ ngón tay cái với tôi. Miệng hình như đang nói: “Chị gái, ngon đấy!”

Không phải, họ có phải đã hiểu lầm gì đó không?

9

Tạ Trì đặt tôi lên xe, trực tiếp báo địa chỉ nhà tôi cho tài xế.

Tôi thắc mắc làm sao anh biết địa chỉ nhà hiện tại của tôi.

Nhưng câu hỏi này đã có lời giải đáp khi Tạ Trì thành thạo lấy chìa khóa ra mở cửa nhà tôi.

“Tạ Trì, anh lừa em.”

Anh ôm tôi vào phòng, ấn tôi xuống giường: “Nghiên Nghiên không phải cũng lừa anh sao? Em đã nói sẽ mãi mãi ở bên anh, dù anh có đuổi em đi, em cũng sẽ không rời xa. Vậy mà lại biến mất không một dấu vết, để anh ở sân bay đợi em cả một đêm. Em nói xem, anh nên phạt em thế nào?”

Nói xong, Tạ Trì đã dùng một tay cởi cúc áo sơ mi, để lộ thân hình cường tráng. Tôi sững sờ. Thân hình anh khi nào thì đẹp như vậy? Đây chính là cái gọi là mặc áo thì gầy, cởi áo thì có thịt sao?

Trong lúc tôi đang ngẩn người, Tạ Trì kéo cổ áo tôi ra, vùi đầu vào cổ tôi cắn một cái, giống như ma cà rồng.

Tôi kêu đau một tiếng, đưa tay muốn đẩy anh ra.

Tạ Trì trực tiếp giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi trên đỉnh đầu.

“Nghiên Nghiên, em thật hư.”

Bàn tay còn lại nắm lấy cằm tôi, hung hăng hôn xuống.

Lực tay quá mạnh, khiến nước mắt tôi tuôn rơi.

Nhìn thấy nước mắt của tôi, cơ thể Tạ Trì đột nhiên cứng đờ, dường như cuối cùng cũng nhận ra hành động của mình. Anh hoảng hốt buông tay, ôm tôi vào lòng, hôn lên những giọt nước mắt của tôi.

“Xin lỗi, Nghiên Nghiên, anh quá đáng rồi. Em đừng giận, anh chỉ là sợ, sợ đến cả em cũng không cần anh nữa.”

Lời nói của Tạ Trì khiến tôi cay mũi. Vừa rồi còn là nước mắt đau đớn, bây giờ đã chuyển thành nước mắt tủi thân. Tôi không nhịn được đánh anh vài cái.

“Anh sợ, chẳng lẽ anh làm như vậy, em lại không sợ sao?”

“Không phải tự em muốn đi mà! Con gái ruột của họ đã về rồi, họ đuổi em đi, em chẳng lẽ không đi được sao? Em một mình bơ vơ, anh còn đối xử với em như thế này.”

Tạ Trì ôm chặt tôi, nhận hết mọi lời trách móc của tôi. “Đúng, đều là lỗi của anh, đều tại anh.”

Cuối cùng, tôi không nhịn được nói: “Tạ Trì, anh có thể buông em ra một chút được không?”

Tạ Trì cười lạnh: “Em vẫn muốn rời xa anh đúng không?”

“Không phải, n.g.ự.c anh to quá, em hơi khó thở.”

Đôi khi, dáng người quá tốt cũng là một loại phiền phức.

10

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trên lồng n.g.ự.c của Tạ Trì. Tối qua anh nhất quyết không buông tôi ra, tôi khóc mệt rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay anh. Bây giờ tay tôi vẫn còn đặt trên cơ bụng của anh. Tôi không nhịn được mà s* s**ng, cảm giác thật tuyệt. Lúng túng định rút tay lại thì bị anh nắm lấy, đặt lại lên cơ bụng.

Eo tôi bị một bàn tay to lớn ôm lấy, anh lại gần, giọng điệu nũng nịu:

“Tiếp tục đi, muốn em sờ.”

Cảnh tượng này, thật tội lỗi. Nhưng, ai có thể từ chối? Quả nhiên, cơ bụng là tất đen tốt nhất của đàn ông.

Ăn sáng xong, Tạ Trì bắt đầu thay quần áo trước mặt tôi, chậm rãi cài từng nút áo sơ mi. Mỗi động tác đều phác họa ra những đường nét cơ bắp hoàn hảo. Tôi đỏ mặt.

Nhận thấy phản ứng của tôi, Tạ Trì nhìn tôi với vẻ mặt vô tội: “Sao vậy?”

Tôi nghi ngờ anh cố ý. Đồ trà xanh c.h.ế.t tiệt!

Nhưng tôi cũng phát hiện ra những vết sẹo chằng chịt sau lưng anh.

Tôi không nhịn được hỏi: “Những vết sẹo này là sao vậy?”

Tạ Trì khựng lại, thản nhiên nói: “Trước đây vô ý bị thôi.”

Tôi không hoàn toàn tin, nhưng Tạ Trì đã nói vậy, tôi cũng không tiện hỏi thêm.

Thay quần áo xong, Tạ Trì chuẩn bị đưa tôi đi làm.

Tôi rút tay ra khỏi tay anh: “Em có thể tự đi làm được không? Năm phút thôi, rất nhanh.”

Tạ Trì nhìn bàn tay trống rỗng, ánh mắt tối sầm lại: “Chê anh làm mất mặt à?”

“Không không, là em mất mặt, em mất mặt.”

Cuối cùng, Tạ Trì vẫn tôn trọng ý tôi, để tôi tự đi làm.

Tôi yên tâm cưỡi chiếc xe điện nhỏ của mình đến công ty. Còn Tạ Trì thì cả buổi sáng không đến công ty. Nghe nói có việc phải làm.

Lúc đầu tôi không biết là việc gì, nhưng sau đó tôi đã biết. Bởi vì mẹ Lâm gọi điện đến.
 
Thiên Kim Giả Đừng Hòng Trốn
Chương 5: Chương 5



11

Vừa nghe máy là một tràng mắng chửi xối xả. Bà ấy chất vấn tôi đã cho Tạ Trì uống bùa mê thuốc lú gì.

Tôi bị mắng đến ngẩn người: “Ý mẹ là gì?”

“Cô đừng giả ngu, nếu không phải cô, Tạ Trì sao có thể làm như vậy?”

“Anh làm gì ạ?”

Qua lời nói của mẹ Lâm, tôi mới biết, hóa ra sáng sớm Tạ Trì đã đến nhà họ Lâm từ hôn.

Mẹ Lâm lúc đầu còn nhẹ nhàng nịnh nọt Tạ Trì: “Trước đây không phải vẫn tốt sao? Sao đột nhiên lại muốn từ hôn?”

Tạ Trì không thèm nhìn bà ấy: “Trước đây là vì đối tượng là Lâm Nghiên. Bây giờ không phải nữa, tự nhiên phải từ hôn. Người phụ nữ của tôi, không thể ở bên tôi một cách không minh bạch.”

Ba mẹ Lâm nghe xong, tức giận đến mặt mày đỏ tía. Họ vẫn luôn cho rằng Lâm Nghiên dựa vào nhà họ Lâm mới có thể ở bên Tạ Trì, không ngờ lại ngược lại.

“Đó là hôn ước do ông nội cậu định ra, không phải cậu muốn từ hôn là có thể từ hôn.”

“Ồ? Vậy bà bảo ông cụ bò từ dưới đất lên, nói cho tôi nghe, tôi sẽ thực hiện.”

Ba mẹ Lâm bị nghẹn họng không nói nên lời.

Lâm Nhu không cam lòng, cố gắng dựa vào người Tạ Trì: “Anh Tạ Trì có phải hiểu lầm gì em không? Nhất định là con nhỏ Lâm Nghiên kia nói xấu em trước mặt anh. Anh đừng để bị cô ta lừa, Lâm Nghiên làm được, em cũng làm được.”

Ai ngờ Tạ Trì trực tiếp bóp cổ Lâm Nhu, bàn tay từ từ siết chặt.

“Muốn ở bên tôi đến vậy sao? Vậy thì xuống dưới đó đợi tôi đi? Vừa hay xuống đó hiếu kính ông cụ.”

Lâm Nhu liều mạng giãy giụa lắc đầu, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Mãi đến khi sắp tắt thở, Tạ Trì mới buông cô ta ra, tiện tay làm đứt chiếc vòng tay kim cương hồng trên tay Lâm Nhu.

“Đồ của cô ấy, cô không xứng đeo, sau này đừng để tôi nghe thấy cô nói xấu cô ấy một câu nào nữa. Nếu không, lần sau tôi sẽ không nương tay.”

Lâm Nhu nằm liệt dưới đất ho không ngừng, sợ hãi lùi lại, không dám đến gần nữa.

12

Mẹ Lâm vừa nói vừa tố cáo: “Cô đã nói gì với Tạ Trì? Sao cậu ta lại đối xử với nhà chúng tôi như vậy? Một người đàn ông to lớn vậy mà lại đánh phụ nữ. Biết vậy lúc trước đã không nên nhận nuôi cô, hoặc là lúc nhỏ bỏ đói cô cho rồi, đồ con sói mắt trắng nuôi mãi không quen.”

Tôi không nhịn được nói: “Vậy mẹ nên đi nói với Tạ Trì, mắng con có ích gì?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc. Cũng đúng, nếu bà ấy dám lên mặt với Tạ Trì, thì cần gì phải mắng mỏ tôi? Chỉ là giận cá c.h.é.m thớt mà thôi.

Tạ Trì đánh người, không phân biệt nam nữ, chỉ cần chọc giận anh, cứ đánh không sai.

Nhớ hồi cấp ba, có mấy bạn học biết tôi là con nuôi. Cứ lén lút bắt nạt tôi, ép tôi thôi học, cho rằng người như tôi không xứng học cùng trường với bọn họ.

Tôi không nói với ba mẹ Lâm. Bởi vì tôi biết họ sẽ không giúp tôi.

Sau đó, Tạ Trì phát hiện ra vết thương trên tay tôi, đã đánh bọn họ một trận tơi bời.

Trong đó cũng có nữ sinh, nhưng Tạ Trì đánh tất cả đều nằm bẹp dưới đất.

Lúc đó tôi hỏi anh: “Nhà giàu không phải đều nói đến lịch sự, nói đến phẩm chất sao? Em tưởng anh chỉ đánh nam sinh, không đánh nữ sinh.”

Anh liếc nhìn tôi: “Phẩm chất là dành cho người có phẩm chất.”

Đó là lần đầu tiên tôi hiểu sâu sắc câu “phẩm chất không rõ, gặp mạnh thì mạnh”.

Mẹ Lâm mắng một hồi lâu, không thấy tôi phản ứng, tức giận nói: “Sao cô không nói gì? Câm rồi à?”

Tôi mím môi: “Đây là chuyện của nhà các người, từ nay không liên quan đến tôi. Sau này đừng gọi điện cho tôi nữa, tôi không có quan hệ gì với các người nữa.”

Nói xong, tôi cúp máy và chặn số của mẹ Lâm. Thầy bói nói rồi, tất cả những người bất lợi cho tôi, đều phải tránh xa. Ảnh hưởng đến tài vận.

13

Giờ nghỉ trưa, tôi và vài đồng nghiệp cùng nhau đến nhà ăn của công ty.

Đồng nghiệp đột nhiên hỏi tôi: “À đúng rồi, hôm qua cậu đi đâu vậy? Sao cậu và Tổng giám đốc Tạ cùng biến mất, chúng tôi đều nghi ngờ hai người có gian tình gì đó.”

“Đúng vậy, hôm qua tôi đã thấy hai người kỳ lạ rồi, ánh mắt Tổng giám đốc Tạ nhìn cậu không đơn giản.”

Tôi vội vàng phủ nhận: “Sao có thể, chúng tôi không thân, Tổng giám đốc Tạ hoàn toàn không phải kiểu người tôi thích.”

“Cả kiểu này cũng không thích, cậu có mắt nhìn người thật đấy.”

Tôi cười gượng.

“Tổng giám đốc Tạ.”

Giọng nói truyền đến từ phía sau khiến tôi cứng đờ.

Không thể trùng hợp như vậy chứ?

Tôi từ từ quay đầu lại. Thấy Tạ Trì đang bàn công việc với trợ lý ở phía xa, thấy có người chào anh, anh khẽ gật đầu.

Sau đó cùng trợ lý rời đi, hoàn toàn không nhìn về phía chúng tôi. Anh, chắc là không nghe thấy đâu nhỉ?

Buổi chiều, tôi làm việc với tâm trạng thấp thỏm. Mãi đến khi trợ lý của Tạ Trì đến, bảo tôi mang tài liệu này lên văn phòng của sếp.

Trái tim đang treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng rơi xuống.

Khi tôi bước vào văn phòng của Tạ Trì, anh đang ngồi dựa lưng vào ghế, tay xoay xoay chiếc bật lửa, nhướng mắt nhìn tôi: “Lại đây.”

Tôi đứng im không nhúc nhích.

“Muốn anh qua đó bế em lại đây à?”

Nghe vậy, tôi lập tức chạy đến trước mặt anh.

Tạ Trì chỉ vào đùi mình bằng ngón tay thon dài: “Ngồi lên đây.”

Tôi trợn tròn mắt, đây là việc có thể làm trong văn phòng sao?

“Tạ Trì, anh đừng quá…”

Chưa nói hết câu, Tạ Trì đã đưa tay ôm lấy eo tôi, nhẹ nhàng nhấc lên, tôi đã ngồi trên đùi anh. Cơ thể tôi áp sát vào phần bụng rắn chắc của anh. Tôi muốn cử động, nhưng lý trí mách bảo tôi, không được động đậy.
 
Thiên Kim Giả Đừng Hòng Trốn
Chương 6: Chương 6



14

Tạ Trì hôn lên d** tai tôi: “Anh cũng đâu phải gu của em, em sợ gì?”

Tôi biết ngay mà, lúc nãy anh đã nghe thấy hết rồi.

“Rõ ràng đã sờ khắp người anh rồi, giờ muốn chối à? Hửm?”

“Đó là anh nắm tay em sờ, không tính.”

“Sao không tính, lúc em nuốt nước bọt, anh thấy rõ ràng đấy.”

Cái này… tôi không thể cãi lại được.

Tạ Trì ghé sát tai tôi: “Hay là, em thử lại xem?”

Vòng tay của người đàn ông quá mạnh mẽ, giọng nói quá mê hoặc.

Đúng lúc tôi không nhịn được muốn hỏi “thử thế nào” thì có người gõ cửa văn phòng.

Tôi vội vàng đứng dậy, theo bản năng chui xuống gầm bàn.

Tạ Trì nhìn tôi đầy vẻ thích thú: “Em trốn ở dưới đó làm gì?”

Đúng vậy, tôi trốn làm gì chứ? Đi ra ngoài là được rồi mà?

Tôi đỏ mặt: “Xin lỗi, đọc tiểu thuyết nhiều quá.”

Nói xong, tôi chỉnh lại quần áo, rồi ung dung đi ra ngoài. Tất nhiên, nếu bỏ qua ánh mắt trêu chọc của Tạ Trì, thì mọi thứ đều bình thường.

15

May mà sau đó cho đến khi tan làm, Tạ Trì cũng không tìm tôi nữa.

Người đàn ông này, thật quá quyến rũ.

Thật sự ảnh hưởng đến tốc độ kiếm tiền của tôi.

Tan làm, trời mưa rất to, tôi không mang áo mưa, cũng không gọi được xe, chỉ có thể đứng dưới tầng công ty đợi mưa tạnh.

Một chiếc xe màu trắng dừng trước mặt tôi.

“Lâm sư muội, em cũng mới tan làm à? Anh tiện đường, đưa em về nhé?”

Là Trần Lượng. Anh ấy cùng phòng ban với tôi, bình thường cũng khá quan tâm tôi.

Trước đây trong một lần trò chuyện tình cờ, phát hiện ra chúng tôi cùng tốt nghiệp một trường đại học, anh ấy hơn tôi hai khóa.

Thấy trời mưa chắc còn lâu mới tạnh, tôi đang định đồng ý thì một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại trước xe của Trần Lượng.

Tạ Trì hạ cửa kính xe xuống, lạnh lùng nhìn tôi.

“Lên xe.”

Ánh mắt đó, như thể chỉ cần tôi dám lên xe của Trần Lượng, anh sẽ liều mạng với Trần Lượng.

Cuối cùng, vì sự an toàn của Trần Lượng, tôi cười áy náy với anh ấy: “Trần sư huynh, có người đến đón em rồi, em đi trước nhé.”

Nói xong, mặc kệ vẻ mặt phức tạp của Trần Lượng, tôi lên xe của Tạ Trì.

“Vậy ra, anh không phải gu của em, anh mới đúng phải không?”

Tôi thấy đầu óc choáng váng, chuyện này vẫn chưa qua à?

“Tạ Trì, anh có trẻ con không vậy?”

Tạ Trì nhìn tôi có chút tủi thân: “Giờ lại chê anh trẻ con rồi?”

“Bọn họ nói đúng, không thể để phụ nữ có được dễ dàng, có được rồi thì không biết trân trọng nữa.”

Vậy ra, trước đây anh lạnh nhạt với tôi là vì sợ tôi có được rồi không biết trân trọng?

Thật không hiểu nổi mạch não của đàn ông bây giờ.

Tạ Trì không đưa tôi về nhà, mà đến căn biệt thự của anh, tôi cũng đã từng đến đây.

Mãi cho đến khi vào phòng, Tạ Trì vẫn giận dỗi không thèm nói chuyện với tôi.

Thôi được rồi, tự mình gây ra họa, tự mình dỗ vậy.

Tôi chặn đường Tạ Trì, kéo cà vạt của anh xuống, ngẩng đầu hôn anh. Giọng nói rất nhỏ: “Gu của em là anh, được chưa?”

Tôi định quay người bỏ chạy, nhưng ngay sau đó đã bị anh ép vào cửa, hôn mạnh mẽ.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai tôi, mang theo sự quyến rũ: “Nghiên Nghiên, anh muốn thử nội dung tiểu thuyết em đọc.”

Lúc này hơi thở của tôi trở nên gấp gáp, đáy mắt long lanh nước.

Tôi nắm chặt lấy tay áo anh: “Không có mua cái đó…”

Tạ Trì nuốt nước bọt, đáy mắt thoáng qua vẻ hối hận.

Cuối cùng cũng không tiếp tục, ôm tôi vào lòng, thở hổn hển, cơ thể phập phồng theo nhịp thở.

16

Mấy ngày sau, tôi đều ở lại biệt thự của Tạ Trì.

Hôm nay anh không đi làm, tôi nhắn tin cho anh: [Đang làm gì vậy?]

Thật ra giữa những người yêu nhau, mỗi câu “đang làm gì vậy” đều là đang nói “em nhớ anh”.

Tạ Trì gửi một bức ảnh: [Đang tập thể dục.]

Tôi lập tức mở to mắt, trong ảnh Tạ Trì tuy mặc quần áo nhưng cả áo đều ướt đẫm.

Quần áo dính sát vào người, làm nổi bật cơ ngực, cơ bụng. Tôi đang định phóng to lên để nhìn cho rõ thì ảnh bị thu hồi.

Tạ Trì nhắn tin: [Suýt quên mất, anh không phải gu của em, không nên gửi cái này cho em xem.]

Người này bị bệnh à? Tôi tức giận úp điện thoại xuống bàn, quyết định không thèm để ý đến anh nữa.

Đến khi tan làm, tôi nhận được tin nhắn của Tạ Trì, nói hôm nay không đến đón tôi được, sẽ bảo chú Trương tài xế đến.

Đây là điều chưa từng xảy ra trước đây.

Tôi gọi điện cho anh, anh không nghe máy.

Linh cảm mách bảo tôi, nhất định đã xảy ra chuyện gì với Tạ Trì.

Khi chú Trương đến đón tôi, tôi lập tức hỏi thăm tình hình của Tạ Trì.

Chú Trương ấp úng, không dám nói cho tôi biết. Tôi thấy chú ấy nhất định biết chuyện.

Cuối cùng, sau khi tôi năn nỉ ỉ ôi, chú Trương cũng nói cho tôi biết. Dù sao, sau này người ở bên cạnh Tạ Trì là tôi.
 
Thiên Kim Giả Đừng Hòng Trốn
Chương 7: Chương 7



Hóa ra, những vết thương trên lưng Tạ Trì đều là do mẹ anh đánh.

Bố của Tạ Trì bên ngoài chưa bao giờ thiếu phụ nữ.

Mỗi lần mẹ anh phát hiện ra thì lại trút giận lên người Tạ Trì.

Mấy năm nay bà ấy càng ngày càng điên cuồng, lúc đầu chỉ tát tai, bây giờ đã dùng roi da quất.

Mỗi lần Tạ Trì từ nhà cũ về, lưng đều bê bết máu.

Nghe xong, tôi chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Dì Tạ bình thường trông tao nhã đoan trang, vậy mà lại là một kẻ điên? Chú Tạ lịch thiệp nho nhã, vậy mà lại là một tên đàn ông ngoại tình?

Bọn họ vẫn luôn giả vờ hòa thuận trước mặt người ngoài.

Tôi không dám tưởng tượng, những năm qua, Tạ Trì đã sống như thế nào?

Chú Trương thở dài: “Cậu chủ sợ cô sẽ vì chuyện này mà ghét bỏ cậu ấy, sợ hãi cậu ấy. Nên vẫn luôn không dám nói cho cô biết.”

Tôi không nói gì, chỉ cần nghĩ đến những chuyện Tạ Trì đã trải qua, tim tôi lại nhói đau. Đồ ngốc này.

17

Về đến biệt thự, tôi cứ đợi Tạ Trì.

Đợi đến rất khuya, Tạ Trì mới về nhà.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa, bật đèn lên, lại thấy tôi ngồi trên ghế sofa. Tạ Trì mỉm cười, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. “Khuya rồi sao còn chưa ngủ?”

Tôi không trả lời anh mà trực tiếp c** q**n áo của anh. Vì sợ chạm vào vết thương, động tác của tôi rất cẩn thận.

Tạ Trì nắm lấy tay tôi, nhướng mày: “Hôm nay em chủ động vậy?”

Tôi vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc.

Thấy tôi như vậy, Tạ Trì dường như cũng đoán ra được điều gì đó. Anh thở dài, không ngăn cản nữa, chủ động cởi áo sơ mi ra.

Vết thương trên lưng đã được bôi thuốc và băng bó. Nhưng khi nhìn thấy, tôi vẫn không kìm được mà đỏ mắt.

Tạ Trì cười tự giễu: “Trước đây anh luôn sợ sự bất thường của mình sẽ làm em sợ, cố gắng nhịn, không ngờ vẫn dọa em sợ rồi.”

“Anh là đồ ngốc sao? Bà ấy đánh anh, anh có thể tránh mà.”

“Bà ấy nói mình không kiểm soát được, nói là yêu anh nên mới đánh anh, nếu không thì sao lại không đánh người khác?”

Cuối cùng tôi cũng hiểu thế nào là thao túng tâm lý. Thử hỏi một người từ nhỏ đã phải chịu đựng những chuyện như vậy, tâm lý làm sao có thể khỏe mạnh được?

“Không, không phải vậy, tình yêu không phải như thế.”

“Vậy tình yêu là như thế nào? Nghiên Nghiên, dạy anh đi.”

Khi môi Tạ Trì hôn lên, tay tôi đã đặt trên eo thon gọn và cơ bụng săn chắc của anh.

Nụ hôn của Tạ Trì rất sâu, lực trên tay gần như muốn siết chặt tôi vào lòng.

Mãi đến khi tôi không thể đứng vững nữa, anh mới đỡ tôi dậy, bế vào phòng.

Nhiệt độ trên tay Tạ Trì nóng đến mức khiến tôi run rẩy không ngừng.

Nhưng tôi biết, lần này anh sẽ không dừng lại. Bởi vì tôi nhìn thấy thứ anh lấy ra từ tủ đầu giường, rất nhiều hộp.

Tôi giống như một chiếc thuyền con giữa đại dương mênh mông, mặc cho Tạ Trì chèo lái. Dù sóng dâng hay sóng lặng, mọi cảm giác đều đến từ anh.

18

Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy với cơn đau nhức khắp người. Tối qua Tạ Trì như con thú hoang dã được thả rông.

Khi tôi vùng vẫy, anh sẽ đỏ mắt, tủi thân nói: “Vẫn chưa đủ, anh vẫn chưa cảm nhận được hết tình yêu của Nghiên Nghiên. Anh quả nhiên không xứng đáng được bất kỳ ai yêu thương.”

Đối mặt với cảnh tượng như vậy, sao tôi có thể nhẫn tâm từ chối, chỉ có thể phối hợp hết lần này đến lần khác.

Người ta nói: Thương đàn ông, xui xẻo cả đời.

Còn tôi thì: Thương đàn ông, đau lưng cả ngày.

Xem ra vẫn là không nên thương đàn ông. Người mệt mỏi chính là mình.

Sau đó, tôi phát hiện rất nhiều ảnh của mình trong phòng Tạ Trì. Tất cả đều là ảnh chụp lén. Thậm chí có vài tấm là tôi đang ngủ trong phòng, ăn mặc rất mát mẻ.

Hèn gì trước đây anh không cho tôi vào phòng anh.

Tôi tức giận cầm ảnh đi hỏi tội anh.

Tạ Trì trực tiếp bế tôi lên, giọng điệu rất đương nhiên: “Anh chỉ chụp em, đâu có chụp người khác. Trên người em chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy?”

Được rồi, anh lại khiến tôi không thể phản bác.

Những ngày sau đó, Tạ Trì gần như dính lấy tôi cả ngày. Nấu ăn cũng dính, ăn cơm cũng dính, ngay cả khi tôi đi vệ sinh, anh cũng muốn dính theo.

Tôi như thể mang theo một vật trang trí siêu to khổng lồ, mỗi ngày đều phải gánh nặng mà tiến về phía trước.

Nếu không phải vì dáng người anh đẹp, mỗi lần dính lấy tôi đều không mặc áo, thì tôi đã sớm đẩy anh ra rồi.

Quả nhiên là sắc đẹp làm mờ lý trí, mỹ sắc hại người.
 
Thiên Kim Giả Đừng Hòng Trốn
Chương 8: Chương 8 [Hết]



19

Tôi cứ tưởng mình sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào với nhà họ Lâm nữa. Nhưng không ngờ, khi tan làm, tôi lại thấy Lâm Nhu đứng ở cổng công ty.

Trên mặt cô ta không còn vẻ kiêu ngạo như trước, thay vào đó là sự rụt rè, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh.

Thấy tôi, Lâm Nhu mỉm cười với tôi: “Tôi có chuyện muốn nói với cô, cô có tiện nói chuyện với tôi một chút không?”

Tôi vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt cầu xin của cô ta, tôi vẫn gật đầu.

Tôi đi theo cô ta. Nhưng càng đi, người càng ít.

Tôi cảm thấy có gì đó không ổn: “Lâm Nhu, chúng ta đang đi đâu vậy?”

Lâm Nhu không trả lời tôi, chỉ cúi đầu đi về phía trước.

Nhận thấy có điều bất thường, tôi quay đầu bỏ chạy.

Phía sau truyền đến giọng nói của Lâm Nhu: “Bắt lấy cô ta, đừng để cô ta chạy. Cô ta chính là Lâm Nghiên, sống ở nhà họ Lâm mười mấy năm, sướng hơn tôi nhiều.”

Vừa dứt lời, mấy người đàn ông trung niên chặn đường tôi. Họ trói tôi lại, ném vào trong xe bánh mì.

“Các người bắt tôi làm gì?”

Người phụ nữ trung niên trong số đó sờ lên mặt tôi, hài lòng nói: “Làm gì à? Đương nhiên là bắt cô về làm vợ con trai tôi.”

Tôi nhận ra người phụ nữ trung niên này. Bà ta là mẹ nuôi của Lâm Nhu. Trước đây, khi mẹ Lâm vừa tìm được Lâm Nhu, tôi đã thấy bà ta trong ảnh.

Còn con trai của họ, tôi nghe mẹ Lâm nói, là một người thiểu năng trí tuệ.

“Lâm Nhu, đây là phạm pháp, cô biết không? Nếu bị bắt, cuộc đời cô sẽ bị hủy hoại.”

Lúc này, sắc mặt Lâm Nhu cũng tái nhợt, môi run rẩy.

“Tôi biết làm sao được? Nếu không phải cô đi, bọn họ sẽ ép tôi đi. Cô đã hưởng thụ cuộc sống giàu sang bao nhiêu năm rồi, giúp tôi lần này cũng là lẽ đương nhiên. Lâm Nghiên, đừng trách tôi, đây đều là do cô nợ tôi.”

Tôi cố gắng vùng vẫy dây trói: “Cô có thể nói với bố mẹ cô mà, họ nhất định sẽ giúp cô.”

Nghe thấy nhắc đến ba mẹ Lâm, trên mặt Lâm Nhu thoáng hiện vẻ oán hận.

“Đừng nhắc đến họ nữa, từ sau khi Tạ Trì hủy hôn, họ đối xử với tôi ngày càng khắc nghiệt. Chỉ cần tôi làm gì không vừa ý họ, họ sẽ đánh đập, mắng chửi, còn thường xuyên nhốt tôi lại, không cho tôi ăn cơm. Họ không ngừng làm nhục tôi, chê bai tôi trước mặt người ngoài. Tôi chỉ có thể không ngừng lấy lòng họ mới có thể tiếp tục ở lại căn nhà đó. Nếu họ biết chuyện này, chắc chắn sẽ không giúp tôi, biết đâu trong lòng còn mong tôi bị bắt về, tôi nhất định không thể để họ biết được.”

Tôi không ngờ ba mẹ Lâm lại đối xử với con gái ruột của mình như vậy. Hèn gì Lâm Nhu ngày càng trở nên méo mó.

Một người đàn ông trung niên hoảng hốt nói: “Hình như có xe đang đuổi theo chúng ta phía sau.”

Tôi quay đầu nhìn lại, là Tạ Trì.

20

Trong lòng tôi hơi yên tâm, có Tạ Trì ở đó, anh nhất định sẽ cứu tôi ra.

Dần dần, càng ngày càng nhiều xe đuổi theo.

Còn có cả xe cảnh sát.

“Con đàn bà này chẳng phải là trẻ mồ côi sao? Rốt cuộc là có lai lịch gì mà nhiều xe đuổi theo chúng ta thế này?”

“Chết rồi, hình như đụng phải người không nên đụng rồi.”

Giây tiếp theo, xe bánh mì bị xe của Tạ Trì ép dừng lại.

Lâm Nhu mở cửa, định bắt tôi làm con tin để uy h.i.ế.p Tạ Trì.

Tôi cắn một cái vào tay cô ta, đẩy cô ta ra, loạng choạng chạy ra ngoài.

Tạ Trì vội vàng xuống xe, vẻ mặt hoảng hốt chạy đến, dang rộng vòng tay, tôi cứ thế ngã vào lòng anh.

Tạ Trì lập tức xoay người, che chở tôi trong lòng.

Đập vào mắt tôi là ánh mắt lo lắng sợ hãi của anh.

Anh vội vàng cởi dây trói cho tôi, kiểm tra xem trên người tôi còn chỗ nào bị thương không.

Ngoại trừ vết hằn trên tay, những chỗ khác đều không sao.

Tạ Trì thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt hung dữ nhìn về phía mấy người đã bị cảnh sát khống chế.

Tôi dám chắc, nếu không phải bọn họ đã bị bắt, Tạ Trì nhất định sẽ đánh cho bọn họ một trận thừa sống thiếu chết.

Sau đó, Lâm Nhu và những người khác đều bị kết án.

Với sự giúp đỡ của Tạ Trì, ngoài tội buôn bán phụ nữ, trên người họ còn bị điều tra ra rất nhiều tội danh khác.

Lâm Nhu ít nhiều cũng đóng vai trò đồng phạm.

Ba mẹ Lâm biết chuyện, không những không thuê luật sư cho con gái mà còn trực tiếp tuyên bố từ mặt cô ta, từ nay về sau không còn qua lại nữa.

Họ còn muốn đến nịnh bợ tôi.

Tất cả đều bị Tạ Trì chặn lại.

Tôi biết, bây giờ họ đến tìm tôi là vì công ty Lâm thị đang gặp khủng hoảng nghiêm trọng, cần sự giúp đỡ của Tạ Trì.

Nhưng tôi không muốn quản chuyện của họ nữa.

21

Dù sao cũng là tiền do mình làm ra.

Ba Tạ biết chuyện, lập tức đòi ly hôn.

Ông ta còn muốn cuỗm hết cổ phần và tài sản của công ty để cao chạy xa bay với nhân tình.

Nhưng Tạ Trì ngần ấy năm ở công ty cũng không phải ăn chay.

Anh nhanh chóng phá vỡ âm mưu của ba Tạ, khiến ông ta ra đi tay trắng.

Cuối cùng, nhân tình biết ông ta không còn tiền, cũng bỏ đi với trai bao.

Không một xu dính túi, ông ta chỉ có thể đến cầu xin Tạ Trì.

Tạ Trì chỉ tìm một viện dưỡng lão rất bình thường.

Bất chấp sự chỉ trích của ba Tạ, anh cho người đưa ông ta vào đó.

Cả đời này e là không ra được nữa.

Tôi biết, mặc dù Tạ Trì làm việc dứt khoát, nhưng trong lòng anh không hề vui vẻ.

Dù sao đó cũng là ba mẹ của anh.

Tạ Trì nói với tôi: “Nghiên Nghiên, em biết không? Thật ra bà ấy rất hận anh, vì anh rất giống ông anh, nên bà ấy luôn hận anh.”

Tôi biết, người bà ấy mà anh nói đến, là mẹ của Tạ Trì.

Lần đầu tiên tôi có mong muốn được kể với ai đó về tuổi thơ của mình.

Thật ra tôi không phải trẻ mồ côi, mà là bị bỏ rơi.

Bố tôi chê tôi là con gái, vứt tôi ngoài đường, mặc kệ tôi đuổi theo khóc lóc, ông ta cũng không quay đầu lại.

Mặc dù tôi không nhớ rõ mặt ông ta, nhưng tôi vẫn nhớ như in bóng lưng tuyệt tình của ông ta.

Từ đó về sau, tôi tự nhủ với bản thân.

Trên đời này không có ai đáng để mình trông chờ và lưu luyến.

Sau này dù ai rời đi, tôi cũng sẽ không đau lòng nữa.

Không ai đáng tin cậy, chỉ có thể dựa vào chính mình.

“Tạ Trì, trên đời này có rất nhiều bậc cha mẹ không yêu thương con cái. Không phải đứa trẻ nào sinh ra cũng được yêu thương, vì vậy chúng ta càng phải yêu thương bản thân mình. Hơn nữa, sau này đã có em yêu anh rồi.”

Tạ Trì ôm chặt tôi vào lòng: “Anh cũng yêu em, Nghiên Nghiên.”

May mắn thay, chúng tôi đã gặp được nhau.

(Hết)
 
Back
Top Bottom