Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu

Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 330: Chương 330



Lúc mới bắt đầu, các nhân viên nghiên cứu mới nhìn thấy Tần Sương còn khịt mũi coi thường, nói rằng người còn trẻ tuổi như vậy có thể lợi hại tới đâu.

Đến khi từng loại thành phẩm này được đặt trước mặt bọn họ, lúc này ai nấy đều bị vả mặt sưng vù

Hơn nữa, Đại Ma Vương xưa nay chưa bao giờ để bụng,, ai dám tìm cảm giác tồn tại trước mặt cô đều sẽ bị mắng m.á.u chó phun đầy đầu, phụ nữ thì khóc lóc bỏ chạy, đàn ông thì hận không thể c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Và từ đó trở đi, mọi người trong sở nghiên cứu khoa học cho dù là ai gặp Tần Sương đều phải khách sáo, thực sự là mắng không được đánh không lại, thực lực cũng không bằng, hậu trường thì đương nhiên càng đừng nói đến.

Một người lợi hại như vậy, trừ khi đầu óc có vấn đề mới tự đi tìm cái c.h.ế.t trước mặt người ta.

Đương nhiên, đôi khi Tần Sương cũng cố ý, bởi vì có quá nhiều kẻ như ruồi nhặng làm cô bực mình.

Sau khi giảng giải xong, Tần Sương trực tiếp rời khỏi sở nghiên cứu khoa học.

Thấy người đàn ông của mình vẫn chưa đến đón, lại thấy trời vẫn còn sớm, cô một mình chậm rãi ung dung đi dạo dọc ven đường.

Sở nghiên cứu khoa học cách trung tâm thành phố không xa, theo quá trình cải cách mở cửa, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những quầy bán hàng nhỏ.

Ngay khi cô đang định bước tới mua một một đồ chơi nhỏ làm bằng đường, lại phát hiện xung quanh có sát khí.

Cô cau mày, đang suy nghĩ là ai có thể phái người đến, lại muốn ra tay giữa ban ngày ban mặt

Chẳng lẽ thân phận của mình đã bị lộ?

Cô không muốn trốn suốt đời đều trốn trong nhà không ra ngoài, hơn nữa cô thường xuyên ra vào sở nghiên cứu khoa học, cùng với sự xuất hiện liên tục của nhiều loại vũ khí và sản phẩm điện tử mới, không bị gián điệp nước ngoài phát hiện mới là có vấn đề.

Sau đó cô quay người một cái rẽ thẳng vào một con hẻm bên đường.

Cô nhanh chóng đi đến một khu vực dân cư thưa thớt, vừa đi còn nhấn nút trên đồng hồ để gửi tín hiệu cầu cứu cho Hoắc Đình Châu.

Dù sao hiện tại vẫn chưa biết rõ đối phương có bao nhiêu người, nếu như ít người thì cô có thể tự mình giải quyết, nhưng nếu đông người thì sẽ rất phiền phức.

Mặc dù cô thừa nhận mình rất lợi hại, nhưng mãnh hổ khó địch lại một bầy sói, cô cũng không cho rằng bây giờ mình là bất khả chiến bại.

Ở một bên khác, Hoắc Đình Châu cũng đang tính toàn thời gian định đi đón vợ mình, kết quả xe vừa đi được nửa đường, tín hiệu cầu cứu trên đồng hồ đã sáng lên.

Đây là tín hiệu định vị cầu cứu được vợ anh đặc biệt cải tiến, nói là cho dù hai người đi đến chỗ nào cũng có thể tìm thấy đối phương.

Cho nên bình thường Hoắc Đình Châu luôn trân trọng mang theo bên người, bây giờ thấy vợ mình gửi tín hiệu tới, trong lòng anh vô cùng căng thẳng.

Bởi vì thân thủ vợ anh rất lợi hại, người bình thường đều không phải đối thủ của cô. Bây giờ cô phát tín hiệu cầu cứu tới chính là đã gặp rắc rối lớn.

Sau đó, anh cầm trên tay một thiết bị đầu cuối, lập tức phát đi tin tức nhiệm vụ cho đội đặc chủng. Thiết bị này cũng là do vợ anh đặc biệt thiết kế cho anh, ngoại trừ đội đặc chủng, những đơn vị quân đội khác đều không có loại thiết bị này.

Sau khi bên phía Lưu Dương nhận được nhiệm vụ từ cấp trên, dẫn một lực lượng lớn đuổi theo định vị của thiết bị đầu cuối.

Tần Sương đi vòng quanh mấy vòng, có lẽ người phía sau cảm thấy cô muốn bỏ chạy, cô chưa kịp chạy đến rừng cây nhỏ thì đối phương đã nổ s.ú.n.g b.ắ.n Tần Sương.

Một tiếng “đoàng” vang lên khiến người dân xung quanh đều giật mình sợ hãi.

Tần Sương thấy vậy, vừa né đạn vừa chạy về hướng rừng cây.

Nhìn thấy đối phương đuổi theo không ngừng, Tần Sương cũng chửi một câu “Mẹ kiếp”, rút s.ú.n.g lục của mình ra b.ắ.n về phía đối phương mấy phát.

Sau đó hai bên đấu s.ú.n.g ác liệt.

Bởi vì Tần Sương chỉ có một mình, đối phương lại có rất nhiều người, nhìn đạn từ bốn phương tám hướng bay về phía mình, trong lòng cô chỉ muốn chửi thề, nghĩ thầm tiết tấu này là muốn b.ắ.n cô thành cái sàng sao.

Sau khi Hoắc Đình Châu lái ô tô đuổi tới nơi, anh đã nghe thấy tiếng s.ú.n.g dày đặc, doạ cho anh suýt chút nữa hồn bay phách lạc.

Anh rút s.ú.n.g của mình ra, đuổi theo hướng của vợ.

Anh vừa giải quyết kẻ thủ, vừa thầm cầu nguyện trong lòng vợ mình tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, nếu không anh sẽ sụp đổ.

Với tiếng s.ú.n.g dữ dội ở phía bên này, rất nhanh tất cả cảnh sát khu vực gần đó đã được điều động.

Bên phía Lưu Dương càng lái xe với tốc độ như bay, chỉ sợ mình đến trễ, bên kia đã kết thúc.

Tần Sương nhìn vị trí trên đồng hồ, biết người đàn ông cả mình đang tới, sau đó cô quay lại b.ắ.n hai phát, g.i.ế.c c.h.ế.t mấy người, bản thân cô cũng trúng một viên đạn.

Cô kêu lên một tiếng đau đớn, liếc nhìn vết thương trên cánh tay, tùy tiện dùng băng gạc băng lại một chút rồi tiếp tục bỏ chạy về phía rừng cây.

Những người đuổi theo cô không phải là người bình thường, sem ra bọn họ đã trải qua quá trình huấn luyện đặc biệt, có thể ép cô vào góc c.h.ế.t thật đáng khâm phục.

Cũng may cô có một nguồn s.ú.n.g ống đạn được dồi dào để chống trả, nếu không lúc này đã thực sự phải đi gặp Diêm Vương rồi.

Sau khi Tần Phong biết được con gái mình đang bị một nhóm người truy sát, ông ấy vô cùng lo lắng thỉnh cầu cấp trên phái người tới đó tìm cách cứu viện.

Khi cấp trên biết được tình hình, quả thực còn lo lắng hơn ông ấy, trực tiếp phái hai đội lính tinh anh đến đó cứu viện.

Những người khác không biết thân phận của Tần Sương, nhưng lãnh đạo cấp cao chắc chắn là biết rất rõ.

Đồng chí Tần Sương chính là báu vật quốc gia của Hoa Quốc bọn họ, nếu thực sự để đối phương thành công thì đó chính là một tổn thất lớn đối với quốc gia bọn họ.

Ở phía bên này, Hoắc Đình Châu thấy lần này có không dưới năm mươi người tới, càng đối đầu chính diện, trong lòng anh càng cảm thấy lo lắng, thực ra vừa mới bắt đầu, anh đã biết những người này không phải là người bình thường. cũng không biết ở bên kia vợ anh thế nào rồi.

Lúc này Tần Sương mà anh nhớ thương vì cố gắng tránh né hỏa lực áp chế của địch nên đang vô cùng chật vật.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi cô đến thế giới này phải chật vật như vậy, mẹ kiếp, những người này chính là đang muốn ép c.h.ế.t cô.

Mãi cho đến khi dẫn dụ được đối phương vào trong rừng cây, lúc này Tần Sương mới không khách sáo ném ra hai quả l.ự.u đ.ạ.n vào chỗ ẩn nấp của đối phương.

Hai tiếng nổ “ầm ầm” vang lên, đối phương lập tức tử thương vô số.

Tần Sương thấy đã thành công mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ kiếp, đừng để bà đây biết bọn mày là ai, nếu không tao nhất định sẽ san bằng sào huyệt của bọn mày. Bắt nạt người khác cũng không thể bắt nạt tới mức này, thực sự coi bà đây không làm gì được đúng không?”

Cô vừa ẩn nấp vừa lẩm bẩm chửi rủa.

Trong lòng còn nghĩ tại sao tốc độ những người cứu viện lại chậm như vậy, chẳng lẽ đều cưỡi ốc sên đến sao”

Xem ra trở về cô sẽ phải cải tiến lại toàn bộ xe trong quân đội một chút mới được, nếu thực sự phải đợi bọn họ đến cứu viện thì có lẽ bây giờ cô đã phải đầu thai rồi.

Mà thủ lĩnh bên nhòm đối phương chửi bới còn khó nghe hơn cô, bọn họ vốn chỉ phải ám sát một người phụ nữ, nhưng cấp trên lại phái ra nhiều người như vậy, anh ta còn cho rằng chỉ là chuyện bé xé ra to, kết quả thì đối phương chỉ một mình đã tiêu diệt một nửa lực lượng.

Đây đâu phải là phụ nữ, đây là ma quỷ thì đúng hơn!

Chẳng trách cấp trên lại ra tử lệnh, nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t người phụ nữ này, quả nhiên không phải là người bình thường.

Thấy thời gian đã bị chậm trễ quá nhiều, tính toán thời gian lực lượng viện hộ dù cũng sắp tới, anh ta lập tức phẫn nộ quát: “Tất cả mọi người xông lên cho tôi, chỉ một người phụ nữ mà không g.i.ế.c được, chúng ta đều không có kết cục tốt đâu.”

“Hơn nữa đã chiến đấu lâu như vậy, tôi không tin trong tay cô ta vẫn còn đạn!”

Tần Sương nghe đối phương gầm thét, trong lòng thầm nghĩ tao hết đạn sao, xem bà đây có g.i.ế.c c.h.ế.t bọn mày không.

Ở một bên khác, Lưu Dương phóng xe như bay tới, cuối cùng cũng tìm được vị trí của lão đại, khi nghe thấy tiếng s.ú.n.g ở phía trước không ngừng truyền đến, anh ấy vung tay ra hiệu tất cả mọi người nhanh chóng đuổi tới.

Khi Hoắc Đình Châu nghe thấy tiếng s.ú.n.g vẫn chưa ngừng, anh biết vợ mình vẫn ổn, nếu không những người đó sau khi hoàn thành nhiệm vụ đã sớm rời đi rồi.

Sau đó, khi cảnh sát trước sau giáp kích, Tần Sương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chết tiệt, cuối cùng cũng có người đến, nếu tiếp tục đánh nữa, có lẽ cô sẽ gục mất. Lúc này trên người lại có thêm hai vết thương mới. Nếu không phải có mặc áo chống đạn, không biết cô đã bị thương thành bộ dạng gì rồi.

Những người này thật sự là đuổi cùng g.i.ế.c tận, xem ra lần sau lần sau đi ra ngoài phải cẩn thận một chút mới được.

Hoắc Đình Châu dẫn người liên tục giải quyết kẻ thù, cho đến khi tiêu diệt hoàn toàn kẻ cuối cùng, lúc này anh mới lớn tiếng hét lên: “Vợ ơi, em ở đâu? Bên này an toàn rồi.”

Tần Sương nghe được tiếng Hoắc Đình Châu, không nói hai lời lập tức trượt từ trên cây xuống

“Em ở đây, mẹ kiếp, đau c.h.ế.t mất!”

Hoắc Đình Châu thấy vợ mình bị thương, vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: “Em thế nào rồi? Em bị thương ở đâu? Bây giờ anh đưa em đi bệnh viện, có anh ở đây, nếu em mệt cứ yên tâm ngủ một giấc, không sao rồi.”

Tần Sương cảm nhận được vòng tay ấm áp của chồng mình, thấy anh đang vô cùng lo lắng, cô khẽ cười nói: “Không sao đâu, chỉ là trên cánh tay bị trúng hai phát đan, chân bị trúng một phát. May mà em mặc áo chống đạn, nếu không lúc này thật sự bị b.ắ.n thành cái sàng rồi.”

“Bây giờ em có hơi chóng mặt, anh đừng sợ, đưa em đến bệnh viện là được rồi. Còn phải cẩn thận một chút, bác sĩ sẽ chữa trị cho em. Em luôn cảm giác trong bệnh viện còn có người đang đợi em…” Còn chưa nói hết câu, Tần Sương đã hôn mê bất tỉnh.

Cô là một con người, không phải một vị thần, lúc này đã mất quá nhiều máu, không thể không ngất đi.

Hoắc Đình Châu nhìn thấy cô hôn mê bất tỉnh, anh sợ hãi đến cả người toát mồ hôi lạnh.

“Lão đại, mau đưa chị dâu đến bệnh viện đi. Chỗ này cứ để tôi ở lại thu dọn.”

Nghĩ đến lời vợ vừa nói, Hoắc Đình Châu nói thẳng: “Chỉ cần để lại một tiểu đội ở lại đây là được, còn lại đi theo tôi, mục tiêu của bọn họ là mạng sống của chị dâu anh, các anh đi theo tôi để bảo vệ cô ấy, bây giờ phải lập tức đi ngay.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 331: Chương 331



Anh không dám lãng phí quá nhiều thời gian, chỉ sợ nếu vợ mình xảy ra chuyện gì, anh sẽ hối hận cả đời.

Sau đó anh bế Tần Sương đang hôn mê chạy ra ngoài.

Phía bên này Tần Phong cũng dẫn đầu một đội vội vàng chạy đến, vừa định đi vào tìm người thì đã nhìn thấy con rể bế một người phụ nữ chạy ra ngoài.

Nhìn thấy con gái mình cả người đầy máu, người ba già sợ hãi suýt chút nữa không thể đứng vững.

“Sương Sương làm sao vậy?Bị thương ở đâu?”

Hoắc Đình Châu nhìn thấy bố vợ tới, cũng không kịp nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Cô ấy bị trúng đạn mất quá nhiều máu, bây giờ phải đến bệnh viện ngay.”

“Đi đi, để ba lái xe, chạy nhanh lên.” Ông ấy chỉ có một cô con gái này, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện, nếu không ông không thể nào sống nổi.

Những người lính xung quanh thấy đồng chí Tần bị thương nặng, ai nấy đều lo lắng không thôi. Dù sao ở đây cũng có rất nhiều người biết cô, một người lợi hại như vậy mà bị hàng chục người chặn đánh cũng không chết, thật sự quá tài giỏi.

Sau đó một đoàn người nhanh chóng lao tới bệnh viện.

Trên đường đi, Hoắc Đình Châu còn vô cùng nghiêm túc nói: “Ba ơi, lúc Sương Sương ngất xỉu, cô ấy đã nói với con, bệnh viện có thể không được an toàn. Những người đó nhất quyết muốn lấy mạng cô ấy, nếu không thành công ở chỗ này, chắc chắn sẽ có chuẩn bị phía sau. Chờ đến bên kia nhất định phải để cho người của mình phẫu thuật, hơn nữa con cũng phải ở bên cạnh trông chừng mới được.”

Lúc này vợ anh đang hôn mê, bên cạnh không biết có còn ngưu quỷ xà thần nào nữa không, nếu không cẩn thận mà trúng kế của đối phương, thì anh sẽ hối hận c.h.ế.t mất.

Tần Phong nghe nói như vậy, trên mặt cũng đầy sát khí, những tên gián điệp đáng ghét đó đừng để ông ấy biết là ai đã tiết lộ bí mật, nếu không ông ấy nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t đám khốn kiếp đó.

Thật sự cho rằng ông ấy không có bản lĩnh phải không? Dám bắt nạt con gái ông ấy như thế này, chờ khi con gái khỏe lại, dù thế nào ông ấy cũng phải đi nước R đòi lại món nợ này.

Đám người vừa tới bệnh viện, Hoắc Đình Châu đã vội vàng bế Tần Sương chạy về hướng phòng phẫu thuật.

Y tá nhìn thấy hai người đều mặc quân phục, cô ấy thận trọng hỏi: “Ai bị thương? Tôi sẽ gọi bác sĩ rói ngay.”

Tần Phong nghe được y tá nói, cũng nói thẳng: “Mời viện trưởng của các cô tới đây tự mình tới phẫu thuật, chỉ cần nói là cấp trên ra lệnh, nhanh lên đi.”

Nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Tần Phong, cô y tá trẻ sửng sốt gật đầu: “Tôi đi ngay bây giờ.”

Ở bên này y tá đang tìm người, còn Hoắc Đình Châu thì tìm một giường bệnh sạch sẽ rồi đặt vợ mình nằm lên đó.

Thấy vết thương của vợ mình được xử lý đơn giản đã không còn chảy máu, Hoắc Đình Châu mới thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may vợ anh luôn mang theo không ít đồ bên người, nếu không chỉ nước tiểu của những người kia thôi chắc chắn cũng đã khiến vợ anh bị thương nghiêm trọng hơn bây giờ.

Ở phía bên kia, khi viện trưởng nghe được cô y tá trẻ thông bão, cũng lập tức buông ca bệnh trong tay xuống, vội vàng đi vào phòng phẫu thuật, chỗ này của bọn họ là bệnh viện quân y, người có thể được cấp trên ra lệnh chắc chắn không phải là nhân vật bình thường.

Sau đó, khi một nhóm nhân viên y tế chạy tới, đã nhìn thấy Tần Phong sắc mặt tối đen nói: “Sao các người lại chậm chạp như vậy? Nếu con gái tôi có chuyện gì bất trắc, tôi sẽ xử lý cái bệnh viện nát này của các người!”

Viện trưởng vừa nhìn thấy là ông ấy, lập tức lên tiếng trả lời: “Mau đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật. Còn chờ gì nữa?”

Thấy đối phương muốn chạm vào Tần Sương, Hoắc Đình Châu lại ngăn cản: “Tôi cũng muốn đi vào, mạng sống của cô ấy có liên quan đến sự phát triển trong tương lai của đất nước, hiện tại tôi không tin tưởng bất cứ ai cả.”

Viện trưởng nghe vậy, còn có thể nói gì được. nhân vật quan trọng như vậy, tất nhiên sẽ có đặc quyền, sau đó ông ấy nói: “Vậy anh thay quần áo đi vào cùng chúng tôi, những người khác đợi ở bên ngoài.”

Hoắc Đình Châu gật đầu: “Được.” Sau đó anh nhìn ba vợ: “Ba, bên ngoài con giao cho ba, nhưng tuyệt đối đừng để cho người ta lợi dụng sơ hở.”

“Yên tâm, con cứ chăm sóc Sương Sương thật tốt, ở bên ngoài cứ giao cho ba. Nếu những người kia còn dám ra tay, ba cam đoan sẽ đánh c.h.ế.t bọn họ.”

Sau khi dặn dò xong, Hoắc Đình Châu lập tức đi theo vợ vào phòng phẫu thuật.

Ở bên kia, Hoắc Viễn Quân biết được con dâu bị thương, cũng gác lại công việc trên tay, lái xe đi đón vợ rồi cùng nhau đến bệnh viện.

Đường Mẫn nghe tin con dâu bị thương, trong lòng cũng lo lắng không thôi.

“Hoắc Viễn Quân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Sương Sương lại bị thương? Có phải bị người ta để mắt nhắm tới không? Các ông bảo vệ con bé thế nào vậy? Ông biết rõ tầm quan trọng của con bé, vậy mà bên cạnh đển hai nhân viên bảo vệ cũng không có, ông nghĩ thế nào vậy?”

“Ông và con trai thật sự quá vô dụng, ngay cả một người phụ nữ cũng không bảo vệ được, ba con các người còn làm được gì? /Nếu Sương Sương có chuyện gì, từ nay về sau ông ngủ trong phòng sách cho tôi!”

Nghe vợ mình phàn nàn, Hoắc Viễn Quân không dám phản bác một lời, chuyện này đúng là bọn họ đã quá chủ quan.

Vốn tưởng rằng với thân thủ của con dâu, người bình thường sẽ không thể làm tổn thương cô được, kết quả không ngờ đối phương vậy mà lại chỉ một lần ra tay đã phái ra nhiều người như vậy.

Điệu bộ này xem ra chính là đã được lên kế hoạch từ lâu, bọn họ thực sự đã đánh giá thấp những người này.

“Vợ ơi, bà yên tâm, Sương Sương lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không sao đâu, lần này chờ tôi trở về, sẽ xin một đội nhân viên cảnh vệ đến bảo vệ con bé, tôi đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”

“Hừ, bây giờ tôi không muốn nói chuyện với ông nữa, lái xe nhanh lên đi.”

Ở bên phía bệnh viện Tần Sương đang được tiến hành phẫu thuật, Hoắc Đình Châu không dám lơ là cảnh giác một chút nào.

Mặc dù viện trưởng rất đáng tin cậy, nhưng anh không thể đảm bảo trong những người khác sẽ không có gián điệp nào trà trộn vào.

Nhìn thấy hai viên đạn đã được lấy ra thành công, ca phẫu thuật sắp kết thúc, một y tá bất ngờ cầm d.a.o mổ lên, nhanh chóng đ.â.m về phía Tần Sương.

Sự việc bất ngờ này làm ngay lập tức khiến bác sĩ đang phẫu thuật giật nảy mình, bàn tay run lên, vô tình cắt thêm một đường trên đùi Tần Sương.

Khi Hoắc Đình Châu nhìn thấy có người ra tay, anh nhanh chóng chặn d.a.o của đối phương lại, một động tác xoay tay nhanh chóng đã vang lên tiếng rắc rắc.

“A!”

Cùng với tiếng hét thê thảm, hai cánh tay của đối phương đã bị Hoắc Đình Châu bẻ gãy

Kết quả, anh còn chưa kịp thở một hơi, đã nhìn thấy một người đàn ông cầm ống tiêm chuẩn bị đ.â.m vào cơ thể vợ mình là Tần Sương, viện trưởng hốt hoảng ôm chặt lấy lưng người đàn ông đó, hét lớn: “Cứu người!”

Lúc này hai mắt Hoắc Đình Châu đã đỏ rực, những người này thật sự là ức h.i.ế.p người quá đang, anh bất chấp tất cả, một cước đá văng đối phương bay ra ngoài, theo một tiếng “soạt”, đối phương đã trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 332: Chương 332



Anh nhìn thấy mấy nhân viên trong phòng phẫu thuật đều sợ đến mức không dám động đậy, rồi lại nhìn thấy đùi của vợ tôi vẫn đang chảy m.á.u do vô tình bị thương.

Hoắc Đình Châu sửng sốt, tức giận gầm lên: “Viện trưởng, ông mau cầm m.á.u cho cô ấy, còn anh qua đây, những người khác ra ngoài hết cho tôi.”

Khi Tần Phong nghe thấy tiếng gào thét trong phòng phẫu thuật, ở bên ngoài cũng vô cùng lo lắng hỏi vào “Đình Châu, bên trong thế nào? Có phải xảy ra chuyện rồi không?”

“Ba, không sao, chú ý bên ngoài!”

Đã giải quyết hai người, hiện tại bên trong coi như đã tương đối an toàn, chỉ cần giám sát chặt chẽ hai người đang phẫu thuật, bọn họ không làm gì thì sẽ không có vấn đề.

Khi Hoắc Viễn Quân và Đường Mẫn chạy tới nơi, bọn họ lập tức hỏi: “Sương Sương thế nào rồi? Sao vẫn còn chưa ra?”

Tần Phong nhìn thấy thông gia tới, cũng chán nản nói: “Cũng sắp rồi, Đình Châu đang ở bên trong.”

Đường Mẫn nghe thấy con trai mình đang ở bên trong cũng yên tâm hơn nhiều.

Mãi đến khi ca phẫu thuật bên trong kết thúc, Hoắc Đình Châu lập tức đẩy vợ ra ngoài.

“Ba mẹ, trước tiên hai người đưa Sương Sương đến phòng đơn chăm sóc cho cô ấy một chút, con đi xử lý hai tên đặc vụ bên trong. Còn nữa, Sương Sương đã mất quá nhiều máu, lấy cho chút đồ ăn gì đó để bổ sung máu, chờ cô ấy tỉnh lại thì đút cho cô ấy ăn.”

Tần Phong nghe được bên trong có gián điệp, khó trách vừa rồi Hoắc Đình Châu lại tức giận như vậy.

Cũng may có anh cùng đi vào, nếu không thật sự là không dám tưởng tượng.

Sau đó ông ấy vỗ vỗ vai anh nói: “Con đi xử lý đi, chỗ này có chúng ta chăm sóc con gái, con không cần lo lắng, đi nhanh đi!”

“Vâng, vậy thì làm phiền ba mẹ.” Mặc dù bây giờ anh cũng muốn ở bên vợ mình nhưng anh không thể bỏ qua mối hận này như vậy được.

Vừa hay là hai đặc vụ vẫn còn sống. Nếu bây giờ lập tức thẩm vấn, có khi còn có thể bắt được một số người.

Những con sâu mọt này còn một ngày không được dọn dẹp sạch sẽ, vợ anh sẽ gặp nguy hiểm thêm một ngày.

Sau đó nhìn vợ mình được đẩy ra, anh lập tức nói với Lưu Dương đang đợi ở bên ngoài: “Đi đưa hai người ngất xỉu bên trong đi. Bây giờ chúng ta sẽ lập tức tiến hành thẩm vấn, đồng thời phái người ở lại theo dõi xung quanh bệnh viện, chỉ cần là nhìn thấy có người khả nghi thì lập tức bắt giữ, thà g.i.ế.c lầm còn hơn bỏ sót.”

Lần này anh thực sự tức giận, những người đó dám quang minh chính đại ra tay, quả thực đã quá coi thường quân đội Hoa Quốc bọn họ, nếu lần này không dạy cho đối phương một bài học, anh sẽ không phải là Hoắc Đình Châu.

Sau khi Lưu Dương nhận lệnh dẫn người bên trong đi, lập tức làm cho bọn họ tỉnh lại rồi bắt đầu thẩm vấn.

Bởi vì trước đó nhóm người trong rừng cây đã bị tiêu diệt, cho nên hiện tại việc tìm manh mối chỉ có thể thẩm vấn từ chỗ hai người này.

Lúc đầu bọn họ đều rất cứng miệng, phải đến khi biết được hai người này có con gái ở chỗ này, sau đó uy h.i.ế.p một chút, lúc này bọn họ mới chịu mở miệng.

Hóa ra hai người bọn họ vốn là người R nước, nhưng năm đó không theo đại quân về nước lúc này mới làm gián điệp thường xuyên truyền tin từ chỗ này về bên kia.

Ngay cả những cái c.h.ế.t không thể giải thích được của một số binh lính quan trọng trước đây đều là do chính tay bọn họ gây ra.

Có thể nói bọn họ đã ẩn nấp suốt hơn ba mươi năm. Nếu không phải lần này cấp trên kiên quyết muốn lấy mạng Tần Sương, có lẽ bọn họ vẫn chưa bị lộ.

Sau khi lấy được từ chỗ bọn họ một số tên tuổi, Hoắc Đình Châu lập tức ra lệnh bắt giữ.

Lúc này trong phòng bệnh, Đường Mẫn nhìn sắc mặt con dâu tái nhợt, cảm thấy vô cùng đau lòng, vừa lau chùi cơ thể cho cô vừa rơi nước mắt, khi thay xong quần áo, nước mắt vẫn chưa khô.

Hoắc Viễn Quân thấy vợ buồn bã như vậy, cũng thở dài nói: “Tôi đã cho người giám sát chặt chẽ tầng này, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì nữa. Đứa trẻ ở chỗ này vẫn cần bà chăm sóc, bà đừng khóc nữa. Đợi đứa trẻ tỉnh lại, nếu nhìn thấy bà buồn bã như vậy, con bé nhất định sẽ không vui.”

Đường Mẫn lau nước mắt, thở phì phò nói: “Ông bảo người đi hầm chút canh bồ câu cho Sương Sương, thêm chút táo đỏ vào, món này rất tốt cho việc hồi phục vết thương.”

“Còn nữa, ông gọi điện thoại cho Nam Hi, bảo con bé mang hai bộ quần áo để thay đổi cho Sương Sương, thuận tiện mua một túi đường nâu và sữa bột.”

“Nếu hai vị đại lão gia các người có việc gì thì đi giải quyết đi, tôi ở đây sẽ chăm sóc tốt cho con bé, không cần hai người quan tâm.”

Đại lão gia làm việc đều bất cẩn, cô không thể để họ tùy tiện làm như vậy.

Lần này cô con dâu mỏng manh của bà ấy đã phải chịu khổ nhiều rồi, sau này bà ấy sẽ không bao giờ tin tưởng những người đàn ông hôi hám này nữa.

Tần Phong và Hoắc Viễn Quân đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Hai người làm ba lại không chăm sóc tốt cho con gái mình, thật sự không còn mặt mũi nào để phản bác.

Sau đó thấy Tần Sương quả thực không có gì đáng ngại, lúc này hai người mới bước ra ngoài nói: “Anh Hoắc, tôi nghĩ sau này vẫn nên cấp cho Sương Sương một chiếc xe đặc biệt và tài xế thì tốt hơn, nhân tiện tìm mấy người thân thủ tốt âm thầm bảo vệ con bét. Nếu chuyện như thế này xảy ra lần nữa, có lẽ chúng ta sẽ không may mắn như vậy nữa.”

“Hơn nữa lần này bọn họ hành động lớn như vậy mà không thu được gì, có lẽ thời gian tới sẽ không dám ra tay nữa, chỉ sợ rằng lần tới nếu lại hành động sẽ còn ác liệt hơn.”

Hoắc Viễn Quân nghe xong cũng có ý nghĩ này: “Ông nghĩ phái ai tới đây thì tốt? Người này nhất định phải là người có thân thủ tốt, lực lượng đặc chủng chắc chắn là không được, hay là chúng ta tìm mấy người có thân thủ tương đương tới đây.”

“Được, tìm mười người tới, trở về tôi sẽ tự mình huấn luyện bọn họ. Còn nữa, những người này tốt nhất đều trẻ mồ côi không có người nhà, có như vậy, khi Sương Sương xảy ra chuyện, những người này mới không quan tâm mạng sống bảo vệ con bé.”

“Có gia đình, vào thời điểm quan trọng vẫn sẽ có chút do dự, ông nghĩ như vậy có đúng không?”

“Đừng nói tôi là một người ba ích kỷ, con gái tôi vẫn còn nhiều phát minh chưa được đưa ra. Gần đây con bé còn đang nghiên cứu một số loại thuốc mới đang thử nghiệm. Một mình con bé đã có thể bằng với rất nhiều nhân viên nghiên cứu khoa học, cho nên ngay cả khi những người khác dùng mạng sống của mình để bảo vệ con bé, cũng là điều nên làm.”

“Tôi tin tưởng có con gái tôi ở đây, đất nước chúng ta sẽ sớm có chỗ đứng trên thế giới.”

Hiện tại đất nước bọn họ quá lạc hậu, trước đó nếu không có mấy loại vũ khí do con gái ông ấy thiết kế thì bây giờ biên giới cũng sẽ không yên bình như vậy.

Sự tồn tại của cô rất đặc biệt, một khi cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rất nhiều phát minh sẽ bị chấm dứt.

Mặc dù ông ấy cũng đến từ hậu thế, biết rất nhiều thứ, nhưng trí tuệ của ông ấy và con gái căn bản không thể nào so sánh được.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 333: Chương 333



Anh nhìn thấy mấy nhân viên trong phòng phẫu thuật đều sợ đến mức không dám động đậy, rồi lại nhìn thấy đùi của vợ tôi vẫn đang chảy m.á.u do vô tình bị thương.

Hoắc Đình Châu sửng sốt, tức giận gầm lên: “Viện trưởng, ông mau cầm m.á.u cho cô ấy, còn anh qua đây, những người khác ra ngoài hết cho tôi.”

Khi Tần Phong nghe thấy tiếng gào thét trong phòng phẫu thuật, ở bên ngoài cũng vô cùng lo lắng hỏi vào “Đình Châu, bên trong thế nào? Có phải xảy ra chuyện rồi không?”

“Ba, không sao, chú ý bên ngoài!”

Đã giải quyết hai người, hiện tại bên trong coi như đã tương đối an toàn, chỉ cần giám sát chặt chẽ hai người đang phẫu thuật, bọn họ không làm gì thì sẽ không có vấn đề.

Khi Hoắc Viễn Quân và Đường Mẫn chạy tới nơi, bọn họ lập tức hỏi: “Sương Sương thế nào rồi? Sao vẫn còn chưa ra?”

Tần Phong nhìn thấy thông gia tới, cũng chán nản nói: “Cũng sắp rồi, Đình Châu đang ở bên trong.”

Đường Mẫn nghe thấy con trai mình đang ở bên trong cũng yên tâm hơn nhiều.

Mãi đến khi ca phẫu thuật bên trong kết thúc, Hoắc Đình Châu lập tức đẩy vợ ra ngoài.

“Ba mẹ, trước tiên hai người đưa Sương Sương đến phòng đơn chăm sóc cho cô ấy một chút, con đi xử lý hai tên đặc vụ bên trong. Còn nữa, Sương Sương đã mất quá nhiều máu, lấy cho chút đồ ăn gì đó để bổ sung máu, chờ cô ấy tỉnh lại thì đút cho cô ấy ăn.”

Tần Phong nghe được bên trong có gián điệp, khó trách vừa rồi Hoắc Đình Châu lại tức giận như vậy.

Cũng may có anh cùng đi vào, nếu không thật sự là không dám tưởng tượng.

Sau đó ông ấy vỗ vỗ vai anh nói: “Con đi xử lý đi, chỗ này có chúng ta chăm sóc con gái, con không cần lo lắng, đi nhanh đi!”

“Vâng, vậy thì làm phiền ba mẹ.” Mặc dù bây giờ anh cũng muốn ở bên vợ mình nhưng anh không thể bỏ qua mối hận này như vậy được.

Vừa hay là hai đặc vụ vẫn còn sống. Nếu bây giờ lập tức thẩm vấn, có khi còn có thể bắt được một số người.

Những con sâu mọt này còn một ngày không được dọn dẹp sạch sẽ, vợ anh sẽ gặp nguy hiểm thêm một ngày.

Sau đó nhìn vợ mình được đẩy ra, anh lập tức nói với Lưu Dương đang đợi ở bên ngoài: “Đi đưa hai người ngất xỉu bên trong đi. Bây giờ chúng ta sẽ lập tức tiến hành thẩm vấn, đồng thời phái người ở lại theo dõi xung quanh bệnh viện, chỉ cần là nhìn thấy có người khả nghi thì lập tức bắt giữ, thà g.i.ế.c lầm còn hơn bỏ sót.”

Lần này anh thực sự tức giận, những người đó dám quang minh chính đại ra tay, quả thực đã quá coi thường quân đội Hoa Quốc bọn họ, nếu lần này không dạy cho đối phương một bài học, anh sẽ không phải là Hoắc Đình Châu.

Sau khi Lưu Dương nhận lệnh dẫn người bên trong đi, lập tức làm cho bọn họ tỉnh lại rồi bắt đầu thẩm vấn.

Bởi vì trước đó nhóm người trong rừng cây đã bị tiêu diệt, cho nên hiện tại việc tìm manh mối chỉ có thể thẩm vấn từ chỗ hai người này.

Lúc đầu bọn họ đều rất cứng miệng, phải đến khi biết được hai người này có con gái ở chỗ này, sau đó uy h.i.ế.p một chút, lúc này bọn họ mới chịu mở miệng.

Hóa ra hai người bọn họ vốn là người R nước, nhưng năm đó không theo đại quân về nước lúc này mới làm gián điệp thường xuyên truyền tin từ chỗ này về bên kia.

Ngay cả những cái c.h.ế.t không thể giải thích được của một số binh lính quan trọng trước đây đều là do chính tay bọn họ gây ra.

Có thể nói bọn họ đã ẩn nấp suốt hơn ba mươi năm. Nếu không phải lần này cấp trên kiên quyết muốn lấy mạng Tần Sương, có lẽ bọn họ vẫn chưa bị lộ.

Sau khi lấy được từ chỗ bọn họ một số tên tuổi, Hoắc Đình Châu lập tức ra lệnh bắt giữ.

Lúc này trong phòng bệnh, Đường Mẫn nhìn sắc mặt con dâu tái nhợt, cảm thấy vô cùng đau lòng, vừa lau chùi cơ thể cho cô vừa rơi nước mắt, khi thay xong quần áo, nước mắt vẫn chưa khô.

Hoắc Viễn Quân thấy vợ buồn bã như vậy, cũng thở dài nói: “Tôi đã cho người giám sát chặt chẽ tầng này, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì nữa. Đứa trẻ ở chỗ này vẫn cần bà chăm sóc, bà đừng khóc nữa. Đợi đứa trẻ tỉnh lại, nếu nhìn thấy bà buồn bã như vậy, con bé nhất định sẽ không vui.”

Đường Mẫn lau nước mắt, thở phì phò nói: “Ông bảo người đi hầm chút canh bồ câu cho Sương Sương, thêm chút táo đỏ vào, món này rất tốt cho việc hồi phục vết thương.”

“Còn nữa, ông gọi điện thoại cho Nam Hi, bảo con bé mang hai bộ quần áo để thay đổi cho Sương Sương, thuận tiện mua một túi đường nâu và sữa bột.”

“Nếu hai vị đại lão gia các người có việc gì thì đi giải quyết đi, tôi ở đây sẽ chăm sóc tốt cho con bé, không cần hai người quan tâm.”

Đại lão gia làm việc đều bất cẩn, cô không thể để họ tùy tiện làm như vậy.

Lần này cô con dâu mỏng manh của bà ấy đã phải chịu khổ nhiều rồi, sau này bà ấy sẽ không bao giờ tin tưởng những người đàn ông hôi hám này nữa.

Tần Phong và Hoắc Viễn Quân đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Hai người làm ba lại không chăm sóc tốt cho con gái mình, thật sự không còn mặt mũi nào để phản bác.

Sau đó thấy Tần Sương quả thực không có gì đáng ngại, lúc này hai người mới bước ra ngoài nói: “Anh Hoắc, tôi nghĩ sau này vẫn nên cấp cho Sương Sương một chiếc xe đặc biệt và tài xế thì tốt hơn, nhân tiện tìm mấy người thân thủ tốt âm thầm bảo vệ con bét. Nếu chuyện như thế này xảy ra lần nữa, có lẽ chúng ta sẽ không may mắn như vậy nữa.”

“Hơn nữa lần này bọn họ hành động lớn như vậy mà không thu được gì, có lẽ thời gian tới sẽ không dám ra tay nữa, chỉ sợ rằng lần tới nếu lại hành động sẽ còn ác liệt hơn.”

Hoắc Viễn Quân nghe xong cũng có ý nghĩ này: “Ông nghĩ phái ai tới đây thì tốt? Người này nhất định phải là người có thân thủ tốt, lực lượng đặc chủng chắc chắn là không được, hay là chúng ta tìm mấy người có thân thủ tương đương tới đây.”

“Được, tìm mười người tới, trở về tôi sẽ tự mình huấn luyện bọn họ. Còn nữa, những người này tốt nhất đều trẻ mồ côi không có người nhà, có như vậy, khi Sương Sương xảy ra chuyện, những người này mới không quan tâm mạng sống bảo vệ con bé.”

“Có gia đình, vào thời điểm quan trọng vẫn sẽ có chút do dự, ông nghĩ như vậy có đúng không?”

“Đừng nói tôi là một người ba ích kỷ, con gái tôi vẫn còn nhiều phát minh chưa được đưa ra. Gần đây con bé còn đang nghiên cứu một số loại thuốc mới đang thử nghiệm. Một mình con bé đã có thể bằng với rất nhiều nhân viên nghiên cứu khoa học, cho nên ngay cả khi những người khác dùng mạng sống của mình để bảo vệ con bé, cũng là điều nên làm.”

“Tôi tin tưởng có con gái tôi ở đây, đất nước chúng ta sẽ sớm có chỗ đứng trên thế giới.”

Hiện tại đất nước bọn họ quá lạc hậu, trước đó nếu không có mấy loại vũ khí do con gái ông ấy thiết kế thì bây giờ biên giới cũng sẽ không yên bình như vậy.

Sự tồn tại của cô rất đặc biệt, một khi cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rất nhiều phát minh sẽ bị chấm dứt.

Mặc dù ông ấy cũng đến từ hậu thế, biết rất nhiều thứ, nhưng trí tuệ của ông ấy và con gái căn bản không thể nào so sánh được.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 334: Chương 334



“Ông thông gia, bây giờ tôi trở về sẽ sắp xếp chuyện của Sương Sương, trước hết chỗ này làm phiền ông để mắt một chút, nếu Đình Châu quay lại, có lẽ đã không còn nguy hiểm tiềm ẩn nữa, nếu bọn họ vẫn chưa trở lại, chúng ta vẫn không thể lơ là.”

“Tôi biết phải làm thế nào, ông đi nhanh đi. Vị trí của ông bận rộn hơn tôi. Chỗ này cứ giao cho tôi là được. Mau đi nhanh đi.”

“Được, vậy vất vả cho ông thông gia rồi.”

Trong tay Hoắc Viễn Quân quả thực còn có rất nhiều chuyện chờ ông ấy quyết định. Thấy bên này đã an toàn, người cũng không sao, ông ấy thật sự không thể ở lại chỗ này chờ đợi thêm được nữa.

Sau đó ông ấy dẫn theo nhân viên cảnh vệ rời khỏi bệnh viện, hiện tại không ai biết những việc Tần Sương đang làm.

Cho nên tất cả còn phải đợi Tần Sương tỉnh lại mới có thể nói chuyện.

Tần Phong liếc mắt nhìn về phía cánh cửa, để nhân viên cảnh vệ của mình ở lại trông chừng, còn ông ấy thì đi tìm mua đồ ăn cho con gái.

Ở một bên khác, khi Hoắc Đình Châu lật tung toàn bộ Kinh Đô, bắt giữ hơn một trăm người, lúc này rốt cuộc mới dừng tay lại, khi lãnh đạo cấp cao biết được ở Kinh Đô còn có rất nhiều gián điệp của địch như vậy cũng hết sức coi trọng.

Sau đó hết văn bản này đến văn bản khác được ban xuống, người dân kinh đô hoang mang mấy ngày liền không dám tuỳ tiện ra ngoài, cho đến khi trật tự hoàn toàn được khôi phục lại.

Sau khi Tần Sương ngủ yên ổn suốt một đêm, ngày hôm sau mới chậm rãi mở mắt ra.

Nhìn căn phòng trắng tinh, cô biết mình đang nằm trong bệnh viện.

Khi nghĩ đến việc sau nhiều năm mình lại bị trúng đạn, cô lại chua xót rơi nước mắt.

Nếu không phải đối phương giống như keo dán da chó, cô đã sớm tìm được một chỗ trốn vào trong không gian.

“Nước...”

Đường Mẫn nghe được tiếng nói chuyện, lập tức giật mình một cái, mở mắt ra, nhìn thấy con dâu đã tỉnh, lập tức đứng dậy nói: “Con khát à? Bây giờ mẹ đi lấy nước cho con ngay.”

Cám ơn trời đất, cô đã tỉnh lại, nếu không bà ấy còn sợ rằng vết thương rất nghiêm trọng hơn.

Đường Mẫn rót một cốc nước ấm, đi đến bên giường bệnh, cẩn thận đỡ người ngồi dậy: “Mẹ đút cho con uống.”

“Cảm ơn mẹ.”

Lúc này cô vừa mới tỉnh lại, cơ thể thật sự không còn bao nhiêu sức lực, sau khi uống một cốc nước ấm, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Mẹ ơi, Đình Châu đâu? Những người đó đã bị bắt chưa?”

Nhìn thấy con dâu vừa mở mắt đã hỏi chuyện này, Đường Mẫn bất đắc dĩ nói: “Hôm qua sau khi con phẫu thuật xong, nó đã dẫn người đi, nói là đi báo thù cho con, nhưng đến bây giờ vẫn chưa trở về, có lẽ ở bên kia vẫn còn đang bận rộn.”

Tần Sương nghĩ lại thấy cũng đúng, lần này đối phương phái ra nhiều người như vậy, người phía sau chắc chắn không chỉ có chiêu này.

Sau đó cô cười nói: “Mẹ ơi, con không sao đâu. Mẹ có gì ăn không? Con đói quá.”

Đường Mẫn vỗ đầu một cái, ảo não nói: “Xem trí nhớ của mẹ này, con đợi mẹ một chút, tối qua đã hầm sẵn canh gà, bây giờ mẹ đi hâm nóng lại một chút cho con, con ở một mình không sao chứ?”

“Không sao đâu. Con tỉnh lại là sẽ ổn thôi. Mẹ cứ đi đi.”

Đường Mẫn thấy trạng thái của cô đá tỉnh táo, lúc này mới mang hộp giữ nhiệt tiếp tục nói: “Ngoài cửa có để lại nhân viên cảnh vệ cho con, nếu có chuyện gì thì con cứ gọi lớn một tiếng.”

“Con biết mà mẹ, con thực sự không sao. Vết thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ ổn thôi.”

“Được, vậy mẹ đi đây.”

Chờ khi Đường Mẫn vừa rời đi, lúc này Tần Sương mới hít một hơi, sau đó nhanh chóng được thuốc hồi phục đặc hiệu trong trung tâm thương mại.

Nhìn tay chân mình bị băng bó nhiều lớp, cử động một chút cũng khó khăn, cũng không biết tại sao mình lại biến thành bộ dạng xấu xí như vậy

Anh cầm cốc nước mới rót đầy bên cạnh lên rồi uống thuốc với nước ấm.

Cô chỉ mất quá nhiều máu, cũng may là lúc đó cô đã xử lý kịp thời, nếu không lần này sẽ phải truyền m.á.u của người khác.

Sau đó cô nhìn thời gian trên đồng hồ và định vị khoảng cách của người đàn ông, chắc chắn rằng đối phương vẫn đang bận rộn, lúc này mới lại nằm xuống nghỉ ngơi.

Bởi vì lần này mình chủ quan, suýt chút nữa pahir đi đầu thai, làm sao cô có thể nuốt trôi cục giận này. Cô nghĩ thầm đợi khi vết thương của mình lành lại, thù này cô nhất định phải tự mình đòi cả vốn lẫn lãi mới được.

Ở một bên khác, sau khi thẩm vấn người cuối cùng xong, lúc này Hoắc Đình Châu mới râu ria xồm xoàm bước ra khỏi phòng tối.

Nhìn thấy bên ngoài mặt trời đã lên cao, anh tùy tiện ăn một miếng điểm tâm của Võ Bằng rồi nói: “Việc ở chỗ này giao lại cho anh, tôi đến bệnh viện xem vợ tôi thế nào. Nếu có việc gì cứ dùng thiết bị đầu cuối gửi tin tức cho tôi. Có lẽ buổi chiều. tôi sẽ quay lại “

“Còn những người bị bắt lần này, đừng để bọn họ tự sát. Có một số người chậm chạp không chịu mở miệng, các anh nghĩ cách cạy miệng bọn họ ra.”

Võ Bằng gật đầu: “Tôi biết rồi, những người kia cứ giao cho chúng tôi, anh vẫn nên nhanh chóng đi gặp huấn luyện viên Tần. Chờ khi xong việc ở đây chúng tôi sẽ đến thăm cô ấy.”

“Được, vậy các anh làm việc đi, bên kia tôi sẽ chăm sóc tốt.”

Hoắc Đình Châu biết vợ mình không có vết thương nghiêm trọng, lúc này sau một đêm bận rộn, anh mới đến bệnh viện thăm cô.

Nếu anh không đích thân ra tay với những người này, sẽ không thể nào dập tắt được ngọn lửa giận trong lòng. Bây giờ bọn họ gần như đã bị bắt hết, anh cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Tần Sương ăn xong một hộp canh gà, bụng cô rốt cuộc cũng ngừng kêu gào, Đường Mẫn lau miệng cho cô: “Con đã no chưa? Nếu chưa no mẹ sẽ đi mua cho con chút đồ ăn bổ dưỡng.”

“Con đã no rồi, đợi đến trưa lại ăn tiếp. Hiện tại con không thể ăn quá no được. Mẹ ơi, cả đêm mẹ đã không ngủ ngon rồi, tốt nhất mẹ nên đi nghỉ ngơi một chút đi.”

Đường Mẫn lắc đầu: “Mẹ không sao, người đã có tuổi ngủ ít, hơn nữa đêm qua mẹ cũng đã ngủ khá ngon, con không cần lo lắng cho mẹ.”

Con dâu không có mẹ ruột, hiện tại ngoại trừ người mẹ chồng là bà ấy, trong nhà đều là đàn ông thô kệch, giao cho người nào chăm sóc bà ấy đều không yên lòng.

Hơn nữa, trước mắt ngoại trừ mấy người bọn họ, người khác vẫn không biết chuyện cô bị thương.

Dù sao, tai họa ngầm ở bên cạnh vẫn chưa được loại bỏ, ít đi một người biết chuyện sẽ bớt đi một phần nguy hiểm.

Tần Sương nhìn thấy mẹ chồng như vậy, cô đành phải nằm xuống lần nữa, bắt đầu nghỉ ngơi.

Trong lúc hai người đang trò chuyện, Hoắc Đình Châu xách theo một đống lớn thuốc bổ bước vào.

Thấy sắc mặt vợ mình đã hồng hào hơn nhiều, anh đau lòng nói: “Anh xin lỗi vì đã để em bị thương. Đều do anh không bảo vệ em thật tốt.”

“Lúc đó những người đó chặn đường anh, anh không thể lập tức chạy đến đó, nếu sớm biết như vậy anh không nên ra ngoài làm việc, cứ đứng đợi em ở cổng sở nghiên cứu khoa học.”

Bây giờ khi nghĩ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, anh vẫn còn có chút sợ hãi.

Lúc đó anh hối hận muốn chết, bình thường nhiều thời gian như vậy, sao lại không để trở về rồi mới xử lý công việc, lại đúng lúc này để lộ sơ hở khiến đối phương có cơ hội.

Tần Sương nhìn thấy chồng mình chỉ trong vòng một đêm đã trở nên hốc hác đi nhiều, cũng bất đắc dĩ nói: “Việc này không liên quan gì tới anh, cho dù anh có đi theo bên cạnh em hay không, những người đó sớm muộn gì cũng sẽ ra tay.”

“Hơn nữa em đã sớm biết những người đó sẽ biết sự tồn tại của em. Dù sao hiện tại các bộ phận đều có gián điệp rình rập, bây giờ bọn họ chó cùng rứt giậu muốn g.i.ế.c c.h.ế.t em, xem ra chính là do em đã uy h.i.ế.p đến đất nước của bọn họ.”

“Đợi sau khi em xuất viện, em dẫn anh đi báo thù đòi cả gốc lẫn lãi có được không?”

Hoắc Đình Châu chớp chớp mắt: “Là suy nghĩ kia của anh sao?”

“Hừ, chỉ có hai chúng ta tới đó, tiện thể xem có thể lấy lại được một số bảo vật quốc gia chúng ta không. Nếu có đồ tốt, coi như là tiền lãi bù đắp cho vết thương của em.”

Tần Sương đã hạ quyết tâm, lần này dù có phải bỏ ra nhiều tiền mua một máy bay riêng tư nhân, cũng phải đi đến nước R oanh tạc mấy thành phố của bọn họ.

Hồ không gầm, thực sự nghĩ rằng cô dễ bắt nạt phải không?

Không chỉ lần này cô bị thương khiến chồng cô đau lòng, mà ngay cả cô cũng tức giận tới không thở nổi.

Đời này cô ghét nhất chính là phải đến bệnh viện, kết quả liên tiếp trúng đạn mấy lần, khiến cô bắt đầu nghi ngờ có phải mình là pháo hôi không.

Không phải người ta nói nữ chính trùng sinh hay xuyên không đều là những nhân vật cực kỳ may mắn sao?

Dù sao bây giờ cô cũng chẳng thấy mình may mắn chút nào, chỉ thấy từ khi tới chỗ này mình thường xuyên xui xẻo bị thương.

Đường Mẫn thấy đôi vợ chồng trẻ thì thầm, cũng cảm thấy buồn cười, đi ra ngoài để lại một chút không gian riêng tư cho vợ chồng trẻ muốn làm gì thì làm.

Mãi đến khi chuẩn bị ăn cơm trưa, Đường Mẫn mới mang canh chim bồ câu đã hầm sẵn và một ít món mặn cho con dâu bước vào phòng.

“Hai đứa các con đã trò chuyện cả buổi sáng rồi, mau qua đây ăn cơm đi, tối hôm qua không mua được chim bồ câu, vừa rồi mẹ ra ngoài may mắn mua được hai con, mẹ đã hầm cho con đây, con ăn nhiều một chút vết thương mau lành.”

Tần Sương nhìn thấy mẹ chồng cẩn thận như vậy, cô cũng có chút ngượng ngùng nói: “Vất vả cho mẹ phải chăm sóc con.”

Đời này cưới được một người đàn ông tốt chưa phải điều tuyệt vời nhất, có thể có được một người mẹ chồng tốt như thế này mới thực sự là may mắn.

Xưa nay mẹ chồng con dâu vốn chính là thiên địch trời sinh, lúc trước cô cũng lo lắng mẹ chồng sẽ không thích mình, sẽ kiếm chuyện gây khó dễ với cô.

Kết quả người đàn ông nhà mình tốt không còn gì để nói, bố chồng, mẹ chồng, em trai em gái của chồng cũng đều là những người rất tốt.

Hoắc Đình Châu vừa bưng cơm phục vụ vợ vừa nói: “Lát nữa anh còn phải trở về một chuyến, em ở đây có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, bên kia vẫn còn mấy con cá lọt lưới chưa bắt được. Ở chỗ này anh đã sắp xếp rất nhiều người, em yên tâm dưỡng thương, chờ sau khi em xuất viện, chồng em sẽ trút giận giúp em.”

“Được, anh cứ qua bên kia làm việc của mình đi. Ở đây em đã tỉnh rồi, cho dù có người tới cũng không sao, cho nên anh đừng lo lắng cho em, em sẽ tự chăm sóc bản thân.”

“Được, em cũng không cần lo lắng chuyện trong nhà, anh đã nhờ Đình Xuyên đưa Hồ Tử về ở trong khu nhà, anh cũng đã cho người trông chừng ở gần nhà họ hàng, sẽ không để bọn họ xảy ra chuyện.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 335: Chương 335



Tần Sương nhìn thấy người đàn ông đã sắp xếp xong tất cả việc trong nhà, tự nhiên không có gì phải lo lắng nữa.

Hiện tại phía bên kia biết cô bị thương, bọn họ nhất định sẽ thừa dịp cô bị bệnh mà g.i.ế.c cô.

Cho nên cô cảm thấy đối phương chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.

Sau khi ăn cơm trưa xong, cô lại nói: “Chỗ bệnh viện bên này anh phải cho người theo dõi chặt chẽ. Em luôn cảm thấy bên kia sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.”

“Đối phương đã bỏ ra cái giá đắt như vậy, anh cho rằng sẽ dễ dàng bỏ cuộc sao?”

Hoắc Đình Châu cũng cau mày nói: “Hay là tối nay anh qua đây với em, nếu không anh cũng không yên tâm.”

“Không cần đâu, anh cứ làm việc của mình đi, ở đây em có thể tự mình xử lý. Không phải anh đã để lại cho em mấy nhân viên cảnh vệ sao? Bảo bọn họ chú ý đề phòng ban đêm sẽ đánh thuốc mê, đây chính là thủ đoạn bẩn thỉu mà đối phương thích dùng nhất.”

Hoắc Đình Châu thấy vợ nói như vậy, biết cô đã có tính toán trước, sau đó đành phải bất đắc dĩ nói: “Vậy em cẩn thận vết thương, anh về làm việc trước.”

“Đi đi. Em sẽ sớm có thể xuất viện. Về đến nhà chúng ta sẽ nói chuyện.”

Nếu không phải vì tiếp tục câu cá, hiện tại cô đã có thể xuất viện về nhà, thay vì thụ động như vậy không bằng chủ động câu ra kẻ đứng sau lưng.

Sau khi tiễn chồng đi rồi, hai người Tần Sương và mẹ chồng bắt đầu nghỉ ngơi, tranh thủ ngủ bù.

Ban đêm mới là thời điểm nguy hiểm nhất, tối hôm qua đối phương không ra tay, không có nghĩa là sau này sẽ không hành động.

Người ta nói các ninja của nước R là lợi hại nhất. Đã đến đây lâu như vậy, cô muốn xem bọn họ lợi hại đến mức nào.

Mặc dù kiếp trước cô đã từng đụng độ với những người này nhưng khi đó có ba cô ở bên cạnh giúp đỡ, cho nên cô gần như không trực tiếp xung đột với bọn họ.

Bây giờ những người kia nhìn cô không thuận mắt, cô lại muốn xem thử đối phương rốt cuộc có phải có ba đầu sáu tay hay không.

Bên phía Tần Phong bận rộn suốt một ngày, cũng lo lắng cho sức khỏe của con gái, vừa ra khỏi quân khu đã nhìn thấy thông gia đang đợi mình.

Hoắc Viễn Quân vẫy vẫy tay tỏ ý sẽ cùng đi đến bệnh viện.

Tần Phong gật đầu, sau đó hai chiếc xe ô tô một trước một sau đi thẳng đến bệnh viện.

Ban ngày bận bịu không có thời gian thăm hỏi thì cũng thôi đi, nhưng tan làm lại không tới thăm thì có chút vô tâm

Tần Sương vừa mới ngủ một giấc đậy đã nhìn thấy ba chồng và ba mình tới.

“Con gái, con thấy khỏe hơn chút nào không? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của ba mình, Tần Sương cũng cười nói: “Con không sao, mọi người không cần lo lắng, hơn nữa đã muộn như vậy hai người còn tới, vẫn chưa ăn cơm tối phải không?”

“Vẫn chưa ăn, nhưng lát nữa sẽ có người đưa tới. Ăn cơm xong chúng ta sẽ về nhà nghỉ ngơi. Hôm nay ở đây vẫn an toàn chứ?”

Tần Sương biết ba mình đang hỏi chuyện gì, cô trực tiếp trả lời: “Không có chuyện gì, từ tối hôm qua đến bây giờ không có người nào đến gây sự, hai người cứ yên tâm.”

“Hừ, những người đó thật xấu xa. Bây giờ con đã bị đối phương để mắt tới, nước M bên kia chắc chắn cũng sẽ đến gây phiền phức cho con giống như những người đó.”

“Ba thấy sau này nếu không có việc gì, con vẫn nên bớt ra ngoài đi dạo một chút đi.”

“Còn có bên phía trường học, chẳng phải con đã học hết tất cả chương trình học rồi sao? Nếu đã như vậy thì tốt nghiệp sớm một chút đi, như vậy cũng không cần phải đi đến trường học nữa.”

“Mà bây giờ phòng thí nghiệm của con ở bên kia cũng đã sắp xây xong phần kiến trúc chính rồi, việc trang trí sau đó chỉ có thể tự con xử lý. Còn rất nhiều việc đang đợi con giải quyết, con nói con còn đi đến trường học làm gì?”

Tần Sương nghe ba cằn nhằn, nghĩ lại cũng cảm thấy đúng, xem ra lần này trở về trường học, cô phải tính toán trực tiếp thi tốt nghiệp luôn.

Mặc dù vẫn chưa tận hưởng thời gian học đại học được bao lâu nhưng hiện tại thực sự không cho phép cô lãng phí thời gian làm cá ướp muối*.

*Cá ướp muối: người rảnh rỗi, nhàn hạ.

Hiện tại đã bắt đầu cải cách mở cửa, vàng khắp nơi trên đất đang chờ đợi cô, sau đó cô lại cười nói: “Vậy nhờ ba nói chuyện với hiệu trưởng trường học của con một tiếng, sau khi con xuất viện sẽ thi tốt nghiệp luôn, con có thể tự học chương trình nghiên cứu sinh, đến lúc đó vượt qua kỳ thi là được.”

Mặc dù cô đã học hết tất cả kiến thức, nhưng ở thời đại này trình độ học vấn vẫn rất được mọi người coi trọng. Bây giờ đã có người mở cửa sau để tốt nghiệp sớm, đương nhiên không thể lãng phí cơ hội.

Hoắc Viễn Quân thấy con dâu muốn tốt nghiệp sớm, đương nhiên là đồng ý cả hai tay, bởi vì trước đó tiểu tử thối đã nói, chờ sau khi Sương Sương tốt nghiệp, hai người bọn họ sẽ sinh con.

Vừa nghĩ tới không bao lâu nữa sẽ được làm ông nội, ông ấy vui mừng khôn xiết.

Sau đó, không đợi Tần Phong đi tìm hiệu trưởng, ông ấy đã trực tiếp đi chào hỏi hiệu trưởng trước.

Sau khi mọi người ăn tối xong, Đường Mẫn tiễn hai ông già thô lỗ này về, sau đó trực tiếp khóa kỹ cửa phòng bệnh lại.

Mặc dù bên ngoài có người canh giữ, nhưng bà ấy chính là sợ người bên ngoài không dùng được, chỉ khi khóa kỹ cửa phòng mới có thể yên tâm đi ngủ.

Tần Sương vốn còn tưởng rằng đêm nay sẽ phải có động tĩnh gì đó, mơ mơ màng màng ngủ suốt một đêm, bên ngoài hoàn toàn yên tình không có một chút động tĩnh nào, ngay cả ngoài cửa sổ cũng không hề có một tiếng động.

Mãi cho đến buổi sáng, khi bác sĩ và y tá đến kiểm tra, lúc này Tần Sương mới phát hiện có gì đó không đúng.

“Sức khỏe đồng chí Tần hồi phục rất tốt, nếu không có gì bất ngờ thì ngày mai có thể xuất viện được rồi. Đợi lát nữa uống thuốc chống viêm hôm nay xong, y sẽ không cần phải truyền nước biển nữa.”

Tần Sương cười nói: “Làm phiền viện trưởng đã đích thân phẫu thuật cho tôi, nhưng sao trước đây tôi chưa từng nhìn thấy người bên cạnh ông?”

“À, cô nói Lăng Phong phải không? Thằng nhóc này là học trò của tôi, trước đó cậu ta về nhà thăm ba mẹ, sáng nay mới quay lại làm việc, rảnh rỗi không có việc gì nên đi theo tôi đến thăm cô.”

“À? Thật sao?”

“Vậy tại sao trên tay người thường cầm d.a.o mổ lại có vết chai của người cầm súng, cho nên...”

“Rầm!”

“Bắt anh ta lại!”

Viện trưởng bị hành động bất ngờ làm cho giật mình, tự hỏi từ khi nào học trò của mình lại trở nên lợi hại như vậy?

Tần Sương kéo Đường Mẫn ra phía sau lưng, một cước vừa rồi có thể nói là đã dùng hết toàn bộ sức lực, Lăng Phong bị một cước của cô đá bay, anh ta không ngờ đôi mắt của đối phương lại tinh tường như vậy. Thấy kế hoạch đã thất bại, anh ta muốn thoát thân, kết quả sau khi mấy nhân viên cảnh vệ ngoài cửa nghe được mệnh lệnh đã xông vào đánh nhau với anh ta.

Mấy người bác sĩ và y tá đều sợ hãi, run rẩy trốn ở bên cạnh Tần Sương.

Nhưng không ai chú ý tới một y tá trẻ đã lặng lẽ tiến đến bên cạnh Tần Sương!

Tần Sương vốn rất cẩn thận, biết những người kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, cho nên đúng lúc y tá bên cạnh đ.â.m kim tiêm vào người cô.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 336: Chương 336



Chỉ nghe tiếng “rắc rắc”, là tiếng xương bàn tay bị gãy.

“A! Tao phải g.i.ế.c mày!”

Sức lực Tần Sương rất dồi dào, cô kéo cánh tay của đối phương hất văng ra ngoài, nhưng động tác hơi mạnh, rốt cuộc vết thương vẫn bị động.

Cô rít lên: “Viện trưởng, xem ra bệnh viện này của các ông sắp trở thành căn cứ của nước khác rồi. Đây là cách ông quản lý nhân viên cấp dưới sao?”

“Còn người học trò này của ông, ông chắc chắn không nhận ra người này là giả sao?”

“Nếu không phải tôi cẩn thận, có phải lúc này tôi đã uống trà với Diêm Vương ngay trước mặt các ông rồi không?”

Viện trưởng nghe nói như vậy, chỉ nghỉ thôi cả người đã toát mồ hôi lạnh, ông ấy cũng không ngờ sự việc lại trở nên như vậy.

Nếu sớm biết thế này thì ông ấy đã không dẫn những người này đến kiểm tra phòng bệnh.

“Đồng chí Tần, chúng ta xử lý hai người này thế nào đây?”

Tần Sương đưa mắt liếc nhìn hai tên đặc vụ của địch bị sa lưới, sau đó lại nhìn bốn người nhân viên cảnh vệ: “Người đàn ông kia đeo mặt nạ da người, các anh gọi điện cho Hoắc Đình Châu, bảo bọn họ tới dẫn hai người này đi.”

“Còn có chất lỏng bên trong ống tiêm này nữa, để sở nghiên cứu khoa học đem đi xét nghiệm xem trong đó có thành phần gì. Đợi lát nữa truyền xong chai nước muối cuối cùng, tôi sẽ xuất viện quay về khu nhà, chỗ này quá nhiều ngưu quỷ xà thần, tôi vẫn nên về nhà dưỡng bệnh thì tốt hơn.

“Hơn nữa vết thương của tôi bị rách ra rồi, mau đổi thuốc, băng bó lại cho tôi một lần nữa, thực sự không thể bớt lo chút nào.”

Nghe được vết thương Tần Sương đã bị rách, Đường Mẫn cũng cảm thấy đau lòng nói: “Sương Sương, sao vết thương của con lại bị rách? Đều là những người này vô dụng, còn phải để con tự mình ra tay, tức c.h.ế.t đi được.”

Mấy nhân viên cảnh vệ nghe được lời nói của Đường Mẫn cũng ngượng ngùng đứng ở đó, việc này đúng là lỗi của bọn họ, nếu đồng chí Tần thực sự có chuyện bất trắc, sự nghiệp đời này của bọn họ cũng chỉ tới đây mà thôi.

Nhưng vừa rồi Đường Mẫn nói như vậy cũng chỉ vì bị đám người xấu chọc giận.

“Được rồi, các anh trói người lại, để viện trưởng ở lại giúp đỡ là được. Những người không liên quan đều có thể ra ngoài. Từ giờ trở đi, không cho pháp thì không ai được vào đây.” Đường Mẫn sợ hãi c.h.ế.t khiếp.

Nếu không phải năm đó bà ấy cũng từng ra chiến trường g.i.ế.c giặc, bây giờ không biết hai chân đã mềm nhũn thành dạng gì rồi.

Tần Sương nhìn thấy hai trong ba vết thương đã rỉ ra m.á.u đỏ thẫm, nghĩ thầm bệnh viện này thật sự là một lời khó nói hết, có nhiều đặc vụ địch xâm nhập vào như vậy, nếu không phải cô chú ý cẩn thận, thật sự đã lật thuyền trong mương rồi.

Không cần nghĩ cũng biết chất lỏng trong ống tiêm không phải thứ gì tốt, một khi bị tiêm loại thuốc này vào, có lẽ không c.h.ế.t cũng phải lột da, thủ đoạn của những người này đúng là quá độc ác.

Sau đó viện trưởng lại xử lý vết thương cho Tần Sương một lần nữa, sau đó cầm hộp thuốc nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Mà lúc này hai người vừa mới bị bắt lại đưa ánh mắt hung ác nhìn về phía Tần Sương, nếu như ánh mắt có thể g.i.ế.c người, bây giờ Tần Sương đã phải bị lăng trì.

Nhưng Tần Sương không những không sợ hãi mà còn tỏ vẻ thích thú nói: “Nhìn xem trong miệng hai người này có răng độc hay không, dù sao tử sĩ bên kia huấn luyện ở đó không m.ổ b.ụ.n.g thì cũng nuốt độc tự sát. Hai người này không thể c.h.ế.t dễ dàng được, chạy đến tìm tôi gây phiền phức thì chuẩn bị tinh thần mà sống không bằng c.h.ế.t đi.”

“Còn nữa, hỏi xem Lăng Phong thật đang ở đâu, đã c.h.ế.t hay là đang ẩn nấp rồi.”

Nhân viên cảnh vệ gật đầu nhận mệnh lệnh, ngồi xổm người xuống bóp cằm đối phương, sau khi lấy giẻ lau ra xem xét bên trong miệng bọn họ, kết quả thật sự đúng như Tần Sương suy đoán, thật sự có một cái răng to không đáng chú ý vừa bẻ đã rơi ra.

“Đồng chí Tần, hai người này đúng là có giấu thuốc độc. Trước đây tôi chỉ nghe nói tử sĩ hoặc ám vệ thời cổ đại mới có, không ngờ bọn họ cũng làm trò này, đúng là được mở mang kiến thức.”

Tần Sương hừ lạnh một tiếng: “Chuyện này rất bình thường, đất nước nhỏ bọn họ muốn học tập tất cả văn hóa của đất nước chúng ta, không chỉ ăn trộm còn gọi là văn hóa của đất nước bọn họ, người nào cũng không biết xấu hổ.”

“Hơn nữa, xấu xí thì cũng thôi đi, đều là kết hôn cận huyết có thể sinh ra được thứ gì tốt, người nào không đần độn cũng đã là ông trời thương tình rồi.”

“Một đất nước nhỏ bé chật hẹp mà muốn chống lại một nước lớn, đúng là cho bọn họ mặt mùi.”

Cô không gặp phải kháng chiến năm đí, nếu không thì làm sao có thể cho phép những người này nhảy nhót trên đất nước của mình?

Đường Mẫn thấy con dâu nói như vậy, cũng lên tiếng: “Những người này tám phần là con lai còn sót lại năm đó, trong cơ thể bọn họ đều có gen như vậy, cho dù ăn lương thực của Hoa Quốc chúng ta, cũng chỉ nuôi ra loại sói mắt trắng.”

“Sương Sương, con không nên quá tức giận. Đợi lát nữa Đình Châu đến, những người này đừng mơ có ai có thể sống sót rời khỏi lãnh thổ của chúng ta.”

“Mẹ, con không tức giận, những người kia càng muốn con c.h.ế.t thì con lại càng phải nghiên cứu ra vũ khí lợi hại hơn, để con xem tới lúc đó bọn họ còn dám kiêu ngạo như vậy nữa không.”

Ban đầu cô muốn làm chậm lại một chút, nhưng bây giờ những người này khinh người quá đáng, đợi cô xuất viện sẽ lập tức nghiên cứu ra tên lửa, nổ tung đám người kiêu ngạo kia.

Ngoài ra, lần này cô nhất định phải đến nước R để đặt chỗ trước, không quấy nhiễu đối phương gà bay chó chạy, cô không phải tên Tần Sương.

Ở phía bên kia Hoắc Đình Châu nhận điện thoại, vội vàng chạy đến bệnh viện, thấy vợ mình vẫn ổn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Vợ ơi, anh đến muộn rồi. Những kẻ này thật sự là chỗ nào cũng có, rất nhiều người đều không chịu mở miệng, hai ngày nay làm cho anh vô cùng bực bội, vất vả cho em rồi.”

Tần Sương thấy chồng mình đã rất mệt mỏi, cũng có chút đau lòng nói: “Em không sao, xem ra gần đây anh đều ngủ không được ngon giấc phải không? Những người đó không khai, chỗ em có thuốc, anh cứ cho bọn họ uống, em không tin không hỏi ra được danh sách.”

Trong trung tâm mua sắm của cô có thuốc nói thật, cũng không biết là vụ thần tiên nào rao bán. Dù sao, chồng cô đang cần, cô cũng không ngại mua một ít.

Hoắc Đình Châu biết viên thuốc mà vợ mình nói nhất định là mua ở trung tâm thương mại đó, lập tức vui vẻ nói: “Vẫn là vợ anh lợi hại, chờ khi anh bắt hết tất cả những người đó, anh sẽ về nhà cùng em dưỡng thương. gần đây vất vả cho mẹ phải chăm sóc em.”

“Không sao đâu, đều chỉ là vết thương nhỏ, những người đó nhất định phải một mẻ hốt gọn mới được. Cả ngày bọn họ nhảy nhót dưới mũi chúng ta, chỉ nghĩ thôi cũng thấy khó chịu.”

“Mà anh bận rộn, cũng phải tự chăm sóc tốt bản thân. Nếu anh trở nên xấu xí, em sẽ chán ghét.”

Hoắc Đình Châu lúng túng sờ lên mặt, nghĩ thầm mình cũng phải bảo dưỡng một chút, nếu để vợ ghét bỏ anh, không chịu cho anh lên giường, thì sẽ không có chỗ nào để khóc.

“Vợ ơi, em yên tâm, anh sẽ không trở nên xấu xí đâu, anh dẫn hai người này đi rước, có chuyện gì thì em cứ gọi điện thoại cho anh, bên kia còn dáng rất bận, anh không thể ở với em lâu được.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 337: Chương 337



“Đi đi, chỗ này có mẹ chăm sóc em rồi, anh không cần lo lắng cho em.”

Trách nhiệm của người đàn ông nhà mình là bảo vệ quốc gia, cho nên cô sẽ không kéo chân anh, chỉ khi đất nước trở nên hùng mạnh, bọn họ mới có thể ở bên nhau dài lâu.

Hiện tại xa nhau cũng là vì một tương lai tốt đẹp hơn, cho nên cô rất hiểu.

Cô không phải là loại phụ nữ nhõng nhẽo, cho nên những chuyện chồng mình muốn làm, cô đều sẽ cố gắng hết sức ủng hộ anh.

Hoắc Đình Châu hôn lên trán vợ một cái, sau đó đứng dậy, bảo cấp dưới dẫn hai người kia ra khỏi phòng bệnh.

Về phần mấy nhân viên cảnh vệ kia, bọn họ lại quay lại tiếp tục canh gác ở bên ngoài cửa.

Đường Mẫn thấy bình dịch truyền đã gần hết, lên tiếng hỏi: “Đợi lát nữa con có thể xuất viện về nhà sao? Nếu vậy để mẹ gọi điện cho bố chồng con, bảo ông ấy tan làm thuận đường đón chúng ta trở về.”

Tần Sương gật đầu: “Vâng, vậy làm phiền mẹ thu xếp cho con.”

Hiện tại vết thương trên người cô vẫn chưa ổn định, có người bảo vệ hộ tống, cô cũng bớt lo lắng hơn một chút.

Sau đó Đường Mẫn gọi điện thoại cho chồng mình, hai người đợi ở phòng bệnh cho đến khi Hoắc Viễn Quân và Tần Phong tới.

Sau khi Tần Phong biết được chuyện xảy ra ngày hôm nay, ông ấy cũng không ngừng chửi bới. Thậm chí, còn chạy đến văn phòng viện trưởng, mắng cho đối phương m.á.u chó phun đầy đầu.

Nếu không phải con gái mình có bản lĩnh, có lẽ bây giờ ông ấy đã phải tổ chức tang lễ rồi.

Sau đó một nhóm người hộ tống Tần Sương lên xe, lái thẳng về khu nhà quân đội.

Bởi vì mặt trời đã xuống núi, bên ngoài người dân hầu như đều đã về nhà, trên đường cũng không có quá nhiều người đi lại.

Dọc theo con đường này Tần Sương vẫn lo lắng hãi hùng, sợ trên đường có người chặn giết.

Một mình cô thì không sao, nếu đối phương làm tổn thương ba mẹ cô ấy, có lẽ cô sẽ phát điên thưởng cho nước R một quả b.o.m hạt nhân, hủy diệt đối phương.

Cũng may trên đường đi rất yên ổn, không có chút gió thổi cỏ lay nào, mãi đến khi vào trong khu nhà, rốt cuộc Tần Sương mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cuối cùng chúng ta cũng đã về nhà. Bệnh viện thật sự không phải là nơi để người ở. Đợi khi phòng nghiên cứu của con hoàn thành, con sẽ tự mình xây dựng một bệnh viện tư nhân, tuyệt đối sẽ không để chó mèo gì cũng có thể trà trộn vào.”

Tần Phong cười: “Chuyện này con có thể làm được, sau này ba sẽ chọn đất cho con, chúng ta xây dựng nhanh đi, sơ hở trong bệnh viện quân đội thực sự là càng ngày càng lớn, ba thấy viện trưởng này có thể nghỉ hưu về nhà rồi, hắn không có một chút năng lực lãnh đạo nào, tôi không biết ông ta làm thế nào mà bò lên được tới đó.”

“Ha ha, con cảm thấy y thuật của ông ấy không tệ, nếu không con sẽ phải hoài nghi có phải ông ấy đi cửa sau lên làm lãnh đạo không.”

Mặc dù viện trưởng không có bao nhiêu năng lực nhưng y thuật của ông ấy vẫn rất tốt, chuyện này là không thể không thừa nhận.

Hơn nữa ở một bệnh viện lớn như vậy, ông ấy cũng không thể tự mình làm tất cả mọi việc.

Nhà ai mà không có mấy người họ hàng, thời buổi này đi cửa sau tìm việc làm ổn định cũng không phải chuyện gì hiếm thấy.

Khi cả nhà tới trước cửa chính, Tần Sương vừa xuống xe, mấy người Hoắc Đình Xuyên đã chạy ra ngoài. Hổ Tử hai mắt đỏ hoe, lo lắng hỏi: “Chị, chị không sao chứ? Em rất nhớ chị.”

Tần Sương xoa đầu cậu bé nói: “Được rồi, chị không sao, không phải chị đã trở về rồi sao? Chúng ta vào trong nói chuyện đi.”

Ngoài cửa có rất nhiều người tới xem náo nhiệt, đứng ở bên ngoài nói chuyện cũng không tiện lắm.

Hổ Tử nghe xong liếc mắt nhìn người chung quanh, nắm lấy tay Tần Sương đi vào trong nhà.

Hoắc Nam Hi nhìn thấy chị dâu vẫn hoàn toàn nguyên vẹn, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon.

Có trời biết kể từ khi chị dâu bị thương, mấy người bọn họ không có một giấc ngủ ngon giấc. Nếu không phải ba mẹ không cho phép bọn họ đến bệnh viện thì bọn họ đã sớm chạy vào đó rồi.

Sau đó Tần Sương vừa vào trong phòng, mọi người đã bắt đầu ân cần hỏi han.

Chí là cả đám không ai dám chạm vào cô, chỉ sợ đụng vào vết thương sẽ khiến chị dâu khó chịu.

Tần Phong tới chỗ này, cũng không chút khách sáo nói: “Anh Hoắc, chúng ta cũng nên ăn tối rồi, tôi sắp đói c.h.ế.t đây, chờ tôi ăn no rồi sẽ đi qua chỗ Đình Châu xem tình hình thế nào. Gần đây tôi đã kìm nén cơn giận này quá rồi, muốn phát tiết lại không có chỗ.”

Khóe miệng Hoắc Viễn Quân giật giật: “Anh Tần, tôi thấy ông vẫn nên ở nhà uống chút rượu với tôi đi, bên kia Đình Châu sẽ lo liệu ổn thỏa, nếu nhất định phải trút giận, sắp tới sẽ có một nhóm tân binh đến, tôi không ngại để ông đi làm huấn luyện viên cho bọn họ.”

Tần Phong nghe được lời này, nghĩ thầm cũng không phải không thể, nhưng tới đó bắt nạt một nhóm tân binh, chẳng phải là có chút quá đáng sao?

Vẫn là Tần Sương lên tiếng: “Ba ơi, bà không cần tức giận như vậy, sau này con sẽ đòi cả vốn lẫn lãi mối thù này. Đến lúc đó mọi người cứ chờ đợi tin tức tốt là được, hơn nữa lần này bọn hắn đã hao tổn hơn hai trăm người, nghĩ mà xem, chính bọn họ mới là người nên tức giận.”

“Không những không hoàn thành nhiệm vụ, còn bị tổn thất nặng nề, cho nên vì sao chúng ta phải tức giận?”

“Hơn nữa lần này con bị thương cũng không phải là vô ích, ba xem, Kinh Đô một lúc bắt được nhiều người xấu như vậy, cũng đủ khiến cho đối phương đau lòng hộc máu.”

Tần Sương nói lời này là hoàn toàn chính xác, bởi vì ám sát cô, không những không hoàn thành nhiệm vụ mà còn tổn thất nặng nề, người chịu trách nhiệm lên kế hoạch vụ việc này đã âm thầm trốn về nước, chờ đợi sự trừng phạt từ cấp trên.

Không ai nghĩ rằng một cô bé học còn đang đại học lại có thể khó đối phó như vậy.

“Con gái, những người này ức h.i.ế.p người khác quá đáng, từ nay về sau chúng ta sẽ sắp xếp mười người âm thầm bảo vệ con. Con không thể từ chối. Hiện tại con rất quan trọng, chúng ta đều đang chờ đợi những nghiên cứu phát minh của con, lần này là chúng ta chủ quan, vì vậy con không thể từ chối.”

Sau khi Tần Sương nghe được bên cạnh mình sẽ có rất nhiều người âm thầm bảo vệ, cô có chút đau đầu, như vậy, khi cô muốn bí mật lấy vài thứ từ trong không gian ra sẽ rất bất tiện.

Nhưng thấy dáng vẻ lo lắng của ba mình, cô lại không thể từ chối được, chỉ có thể thở dài trả lời: “Được rồi, mọi người cứ sắp xếp vậy đi.”

Cùng lắm sau này cô cố gắng không lấy đồ ra là được.

Hơn nữa có không gian sẵn ở đây, muốn né tránh những người đó vài phút cũng không có gì khó khăn.

Tần Phong thấy con gái đồng ý, lúc này mới cười nói: “Thế mới đúng chứ, những người này sẽ chỉ âm thầm bảo vệ con, sẽ không làm chậm trễ công việc của con đâu.”

“Nhưng việc di dời mộ phần của mẹ con không thể đợi thêm được nữa. Ba sẽ xin nghỉ vài ngày trở về chỗ mấy người bà ngoại con một một chuyến để bàn bạc chuyện này, chờ khi vết thương của con bình phục, lại đi đến Hải Thành tế bái là được, con thấy thế nào?”

Tần Sương nghe được lời này, cảm thấy không trở về có phải là không tốt lắm, dù nói thế nào thì đó cũng là mẹ ruột của nguyên chủ.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 338: Chương 338



Nhưng khi nghĩ đến bây giờ cô là nhân vật nguy hiểm, chỉ có thể lại thở dài nói: “Vậy ba cùng bà ngoại và cậu bàn bạc với nhau, khi ba trở về cũng phải mang theo mấy người âm thầm bảo vệ, con không thể đảm bảo những người đó sẽ không chó cùng dứt dậu.”

“Con yên tâm, chuyện này trong lòng ba đã nắm chắc, ba sẽ giải thích tình hình cho mấy người bà ngoại con. Gần đây con ở nhà cố gắng dưỡng thương thật tốt, chúng ta cũng đã chào hỏi bên phái trường học rồi, chờ sau khi con quay lại sẽ thi tốt nghiệp.”

“Còn có việc gì cần sắp xếp nữa không?”

Tần Sương suy nghĩ một chút: “Gần đây ba trông chứng mấy cửa hàng bên kia giúp con một chút có được không? Bảo đám người Ngô Địch đừng hoang mang, cứ tự mình đưa ra quyết định, có thua lỗ cũng không sao. Dù sao người mới đến sớm muộn gì cũng phải đi những bước đầu tiên, đừng sợ không kiếm được tiền, chỉ cần bọn họ có thể học được chút gì đó là được.”

“Ngoài ra, nhờ bố chồng quay về nói với cấp trên một tiếng, con muốn thành lập quỹ hỗ trợ học sinh sinh viên, chỉ cần xét duyệt thông qua, những ai muốn đi học đều có thể vay tiền ở chỗ này để đi học, sau khi tốt nghiệp trong vòng năm năm trả hết khoản vay là được, không cần tiền lãi, coi như con giúp đỡ quốc gia một chút.”

“Còn nữa, nhà máy của con sắp được xây dựng xong rồi, ba giúp con tuyển một nhóm quân nhân đã giải ngũ. Bất kể bọn họ có bị tàn tật hay không, chỉ cần có công việc mà bọn họ có thể làm được đều nhận vào làm hết, những người đó quá khổ rồi, có thể giúp đỡ thì phải giúp đỡ một chút.”

Không gian của cô cần rất nhiều công đức, làm như vậy có thể giúp được rất nhiều người, đoán chừng rào chắn đó rất nhanh có thể được mở ra.

Hoắc Viễn Quân nghe được lời nói của con dâu, trong lòng cảm thấy vô cùng hài lòng.

Gia đình bọn họ sao lại có thể cưới được một cô con dâu tốt bụng như vậy? Đúng là con mắt của thằng cả rất tốt.

Cho dù có qua đời ngay bây giờ, ông ấy cũng có thể nhắm mắt, có một cô con dâu trưởng tài giỏi, nhà họ Hoắc bọn họ vẫn có thể sừng sững không ngã mấy chục năm.

Nhưng dù thế nào đi nữa, giúp đỡ những người có cuộc sống khó khăn chính là một chuyện tốt.

Sau đó vẫn là Đường Mẫn nói: “Con xem con muốn làm gì, mẹ sẽ làm giúp con. Trong tay con có nhiều việc như vậy, chút chuyện nhỏ này cũng không cần con tự mình ra tay. Dưới quyền ba có rất nhiều cựu binh xuất ngũ, đến lúc đó cứ hỏi xem bọn họ có đồng ý đến làm việc không, nếu như đồng ý, người sẽ chỉ nhiều chứ không ít.”

“Hơn nữa, bây giờ trong tay con còn đủ tiền không? Nếu không đủ, ba mẹ sẽ cho con thêm một ít. Tóm lại là làm chuyện tốt, chúng ta đều sẽ ủng hộ.”

Bọn họ đã đến tuổi này, tiền tài không còn quá quan trọng nữa, tiết kiệm được bao nhiêu tiền chẳng qua cũng chỉ dành cho ba đứa trẻ.

Hai người con trai căn bản không lo c.h.ế.t đói, mà chỉ lo lắng cô con gái duy nhất vung tay quá trán có bao nhiêu tiền đều không đủ tiêu. Cũng may, dạo gần đây mấy đứa trẻ đều đi theo con dâu làm ăn, ít nhiều gì cũng có chút thu nhập.

“Mẹ ơi, trong tay con vẫn còn không ít tiền. Trước đó, mấy hạng mục kia, cấp trên đã thưởng cho con rất nhiều, kinh doanh cũng thu được một ít, hơn nữa con còn có mười bốn các nhà đứng tên con, có cái con tự mua, có cái được cấp trên thưởng, cho nên dù không có tiền, tùy tiện bán mấy căn nhà đi là được.”

“Hơn nữa con còn chưa tính đến tài sản đứng tên Đình Châu, ba mẹ không cần phải đưa tiền cho con đâu, nếu thật sự không đủ con sẽ nói với ba mẹ.”

Mọi người nghe Tần Sương nói như vậy, bọn họ cũng là lần đầu tiên biết được con dâu của mình lại có nhiều bất động sản như vậy, đây là còn tính đến mấy cửa hàng bên kia.

“Sương Sương, con giữ kỹ đồ của mình đi, người trong nhà chúng ta biết là được rồi, không thể cho người ngoài biết, miễn cho người ta nhắm tới.”Đường Mẫn nghiêm túc nói.

“Mẹ yên tâm, chỉ có người trong nhà biết thôi, người ngoài không biết được đâu. Con vẫn đang mua nhà ở và đất đai. Kinh Đô là một thành phố lớn phát triển hàng đầu, theo cải cách mở cửa, nhà ở và đất đai sẽ ngày càng trở nên đắt đỏ hơn. Nếu như ba mẹ tôi thấy có chỗ nào phù hợp, cũng nên mua hai căn giữ lại chờ tăng giá trị, lãi suất gửi ngân hàng quá ít, còn không bằng đem tiền đi đầu tư.”

“Chờ khi bên chỗ cậu của con bắt đầu vận hành sản xuất, con còn được chia cổ tức ở bên đó, cho nên tiền sẽ chỉ càng kiếm càng nhiều.”

“Hiện tại về phần nhà máy của con ở bên này, con có thể hợp tác với cấp trên, bởi vì sản xuất chủ yếu là các thiết bị gia dụng hiện đại, đây là cách kiếm ngoại tệ nhanh nhất.”

“Sau đó chờ khi nhà máy dược phẩm và khách sạn của con được xây dựng xong, đến lúc đó sẽ thực sự cần mẹ quản lý những sản nghiệp này giúp con.”

“Chờ sau này mấy đứa trẻ kia trưởng thành, mẹ sẽ không cần phải vất vả như vậy nữa.”

Đường Mẫn nghĩ đến con dâu phát triển sự nghiệp lớn như vậy, bà ấy vô cùng vui mừng nhưng cũng lo lắng con dâu sẽ mệt mỏi.

Vẫn là Hoắc Nam Hi dựa vào chị dâu, nũng nịu nói: “Chị dâu, chị thấy em hợp với ngành nào? Em cũng muốn kiếm tiền mua quần áo đẹp.”

Tần Sương nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy rồi nói: “Nếu thích làm đẹp như vậy, sao em không mở cửa hàng quần áo nữ hoặc cửa hàng trang sức? Đây đều là những thứ mà phụ nữ rất thích.”

“Đặc biệt khu vực gần trường học của em có rất nhiều người qua lại, mua một ít quần áo từ bên Tương Giang tới đây, chắc chắn sẽ bán rất chạy.”

“Nếu em không có kênh nhập hàng, đến lúc đó chị dâu sẽ tìm cho em.”

Hai mắt Hoắc Nam Hi sáng lên:”Cái này được đó, nhưng không phải sẽ cạnh tranh với tiệm quần áo của chị dâu sao?”

“Hai bên không giống nhau, sắp tới cửa hàng của chị sẽ bán quần áo từ nhà máy của cậu chị. Có rất nhiều kiểu quần áo, mua hàng khác nhau sẽ không ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ.”

“Ngoài ra, nếu em quen biết người nào đó có năng lực, cũng có thể tự mình nhận thiết kế độc quyền, chuyên ngành em học chính là thiết kế. Khi không có việc gì làm, em có thể nghiên cứu thêm, xem nhiều quần áo trên tạp chí. Sau này chắc chắn em sẽ trở thành nhà thiết kế nổi tiếng nhất.”

Hiện tại cô đang nghĩ đến việc chờ khi cô em chồng tốt nghiệp đại học, sẽ gửi cô ấy sang Pháp du học mấy năm, đi nhiều xem nhiều một chút mới có thể sáng tạo ra những tác phẩm tốt hơn.

“Em nghe lời chị dâu, sau này em sẽ tự mình vẽ bản thiết kế, đến lúc đó nhờ chị dâu xem giúp em.”

“Được, chị dâu chị dâu tin tưởng em.”

“Được rồi, đã đến giờ ăn cơm rồi, bảo mẫu đã chuẩn bị bữa tối, vết thương trên người con còn chưa lành, ăn cơm xong thì đi nghỉ ngơi một chút.” Tần Phong nói.

“Đúng, đúng, đến giờ ăn rồi, có chuyện gì để ngày mai lại nói. Chúng ta không cần nóng vội, cứ làm từ từ sẽ được thôi.”

Khi cả nhà đang ăn cơm, Hoắc Đình Châu cũng về đến nhà, Tần Sương nhìn thấy người đàn ông trở về, cô mỉm cười vẫy tay nói: “Ở đây, anh về vừa kịp lúc, mau lại đây ăn cơm đi. Gần đây nhìn anh gầy đi rồi.”

Hoắc Đình Châu cười nói: “Vẫn là vợ quan tâm anh, chuyện bên kia cũng giải quyết gần xong rồi, lần này bắt được không ít người, trong thời gian ngắn bên kia sẽ không có động tĩnh gì nữa.”

Lần này anh ra tay rất hung ác, chỉ cần là người bị nhắc tên ra, bất kể có thật sự có vấn đề hay không đều sẽ bị tiểu đội của anh bắt giữ thẩm tra kỹ càng một lần.

Đặc biệt là viên thuốc nhỏ do vợ anh đưa cho, nghe nói là rất hữu dụng, sau khi đưa cho đối phương uống vào, cái gì cũng nói ra hết, ngay cả có con riêng hay không cũng khai sạch.

Cấp trên rất chú trọng chuyện này, cho nên chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng đương nhiên sẽ không ít.

Cả nhà ngồi lại cùng nhau vừa ăn tối, vừa trò chuyện về những tin tức, diễn biến mới gần đây, cùng với tình hình phát triển mới nhất.

Từ sau khi cải cách, ở Kinh Đô người dân làm ăn ngày càng nhiều, hiện nay trên đường phố khắp nơi đều có thể nhìn thấy những sạp hàng nhỏ bày bán đủ thứ.

Đặc biệt khu vực gần trường học là nổi bật nhất, dù sao người lớn không nỡ tiêu tiền nhưng trẻ em lại không lo lắng nhiều như vậy, cho nên tiền rất dễ kiếm.

Hơn nữa, trong căng tin của trường chỉ có mấy món ăn lặp đi lặp lại ăn ba bữa một ngày, đổi lại là ai cũng sẽ không chịu nổi.

Ngay cả người không kén ăn như Tần Sương, ăn nhiều cũng cảm thấy có chút buồn nôn.

Sau đó khi màn đêm buông xuống, Tần Phong cũng không có trở về, trực tiếp ngủ cùng một phòng với Hồ Tử.

Hoắc Đình Châu đi theo vợ trở về phòng, anh quan tâm hỏi: “Vết thương của em còn đau không? Buổi tối có cần thay thuốc không?”

“Không còn đau nhiều nữa, em đã dùng thuốc đặc trị trong trung tâm thương mại. Đúng lúc anh trở về giúp anh đổi thuốc đi, cố gắng sớm lành lại, em dẫn anh đi đến nước R một chuyến, lần này không lừa lấy mấy tòa nhà của đối phương, em không mang tên Tần Sương.”

“Thật là cho bọn họ mặt mũi, cách xa như vậy lại muốn gây phiền phức cho em, vừa hay thuận tiện lấy một số máy móc của đối phương về, anh nói có được không?”

Hoắc Đình Châu nghe cô nói như vậy, có chút cau mày, anh biết vợ mình rất có bản lĩnh, nhưng đi gây sự xuyên quốc gia, với thân phận của anh, có lẽ sẽ rất khó xin được hộ chiếu.

Hơn nữa cấp trên cũng chưa chắc đã đồng ý.

Tần Sương thấy anh cau mày, lập tức biết anh đang lo lắng chuyện gì, sau đó cô cười nói: “Chúng ta không cần hộ chiếu, em mua một máy bay tư nhân, chúng ta sẽ lẻn qua đó gây náo loạn. Em có thể nói tiếng nước R, đến lúc đó coi như anh là người bị câm là được, đảm bảo sẽ không có ai phát hiện ra.”

“Con dâu, làm như vậy liệu có ổn không? Chúng ta làm vậy nếu như bị người ta phát hiện ra, cấp trên chắc chắn sẽ không bảo vệ được chúng ta. Em có muốn cân nhắc lại một chút không?”

Dù sao đây cũng không phải chuyện đùa, một khi làm không tốt sẽ gây hậu quả khôn lường.

Tần Sương lại chu miệng nói: “Anh coi thường em phải không? Kiếp trước em đã từng học ngụy trang rồi, mặc dù em không biết làm mặt nạ da người, nhưng có thể mua đồ có sẵn trong trung tâm thương mại.”

“Hơn nữa nếu gặp nguy hiểm, hai chúng ta đều có thể tiến vào không gian. Chẳng lẽ anh không muốn lấy lại mấy quốc bảo của đất nước chúng ta bị bọn họ trộm đi sao?”

“Cho dù bây giờ không lấy ra được, nhưng sau này khi đất nước trở nên hùng mạnh hơn, chúng ta có thể lấy ra giao lại cho quốc gia. Chỉ cần nói là mua ở chợ đen, sẽ không ai biết được là do chúng ta ra tay.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 339: Chương 339



Nghe vợ mình nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Hoắc Đình Châu đành phải thỏa hiệp nói: “Vậy sau này anh sẽ xin nghỉ vài ngày để đi cùng em, chỉ nói là anh đi ra ngoài thư giãn với em thôi, như vậy được chưa?”

“Ha ha, chồng ơi, anh thật là tốt. Em yêu anh c.h.ế.t mất, em hôn một cái nào.”

Hoắc Đình Châu cảm nhận được tình yêu của vợ, nghĩ đến vết thương của cô vẫn chưa lành, anh cũng đành bất lực nói: “Em đừng khêu gợi anh nữa, cẩn thận lát nữa anh không khống chế được mà ăn thịt em đấy.”

Đã mấy ngày nay, anh không gần gũi với vợ, vốn đã cảm thấy rất khó chịu rồi, nếu cô lại còn khêu gợi, anh chắc chắn sẽ phải đi tắm.

Tần Sương nhìn thấy bộ dạng không thể kiềm chế nổi của anh, cũng cười nói: “Em chỉ bị mấy vết thương nhỏ, sẽ không cản trở chúng ta sinh con, chỉ cần anh nhẹ nhàng một chút là được, chẳng lẽ anh không muốn sao?”

Trên trán Hoắc Đình Châu nổi đầy gân xanh, cuối cùng bị vợ quấn lấy, không còn cách nào khác đành phải cẩn thận ăn một bữa thịt.

Sau khi đổ mồ hôi đầm đìa, hai người chìm vào giấc ngủ say.

Trời vừa tờ mỡ sáng, Hoắc Đình Châu đã mặc quần áo chỉnh tề quay lại quân đội, trước khi lên đường còn hôn vợ mình một cái.

Nhìn cô ngủ rất yên bình, lúc này trong lòng anh tràn đầy hạnh phúc rời khỏi nhà.

Đường Mẫn thức dậy rất sớm đi chợ mua một con gà mái và hai con chim bồ câu, từ sáng sớm đã cùng bảo mẫu nấu điểm tâm.

Trong nhà có người còn phải đi làm, hôm nay bọn trẻ cũng phải đi học trở lại, sáng tối chỉ về nhà thoáng qua một cái, trong nhà chỉ còn lại ba người bảo mẫu cùng Đường Mẫn và Tần Sương.

Tần Sương thức dậy, thấy đã hơn bảy giờ sáng, cô chậm rãi mặc quần áo, rửa mặt xong xuôi mới đi xuống lầu gọi: “Mẹ ơi, mẹ ở đâu?”

Đường Mẫn đang trông chừng canh bồ câu trong phòng bếp, nghe được tiếng con dâu gọi, trực tiếp trả lời: “Mẹ đang ở trong bếp, có phải con đói bụng rồi không? Con đi vào phòng ăn chờ một chút, mẹ tới ngay đây.”

Tần Sương vận động gân cốt một chút, vừa ngồi xuống bàn ăn, Đường Mẫn đã bưng bữa sáng tới.

“Mau ăn đi, canh bồ câu vừa mới ra khỏi nồi, con uống nhiều một chút, trên người có chỗ nào không thoải mái không?”

“Khá hơn nhiều rồi, mấy ngày nữa con không cần uống thuốc nữa. Mẹ cũng nên ăn một ít đi. Vất vả cho mẹ đã nấu cơm cho con.”

Đường Mẫn cười nói: “Không vất vả, mẹ chỉ thích nấu ăn cho mọi người thôi. Gần đây con đã gầy đi rất nhiều, ăn nhiều một chút nhé.”

Nhìn thấy mẹ chồng đối xử tốt với mình như vậy, Tần Sương cảm động nói: “Mẹ ơi, Đình Châu và con đã bàn bạc rồi, từ bây giờ bắt đầu chuẩn bị mang thai, con nghĩ mẹ sắp lên chức bà nội rồi, mẹ có vui không?”

Hai mắt Đường Mẫn sáng lên: “Thật sao? Bây giờ sinh con có làm chậm trễ việc của con không?”

“Không đâu, trong lòng con đã có tính toán, thời điểm bận rộn còn ở phía sau, tranh thủ bây giờ còn chưa bận quá thì sinh con, dù sao sớm muộn gì cũng phải sinh.”

Cô đã suy nghĩ kĩ rồi, lần này cô đã lén uống thuốc đa bào thai trong trung tâm thương mại, sinh nhiều con một lần cho xong, sau này cô sẽ không có nhiều thời gian để sinh con.

Hơn nữa, sắp thực hiện kế hoạch hóa gia đình, đến lúc đó với chức vụ của người đàn ông nhà mình, chắc chắn sẽ không thể sinh con, trừ khi anh không muốn là công việc hiện tại nữa.

“Đứa trẻ ngoan, vất vả cho con rồi. Chờ các con có con, mẹ sẽ ở nhà chăm sóc đứa trẻ cho các con, con con cứ yên tâm phát triển sự nghiệp của mình.”

“Nhưng Đình Xuyên cũng đã trưởng thành rồi, con nói tại sao nó lại không có đối tượng vậy? Mẹ vừa nói muốn cho nó đi xem mắt, nó đã bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ, thật sự khiến mẹ lo lắng c.h.ế.t mất.”

Tần Sương nuốt canh bồ câu trong miệng, cười nói: “Mẹ ơi, chuyện duyên phận này không thể sốt ruột được, biết đâu cô con dâu tương lai của mẹ đang trên đường đến.”

“Nhà chúng ta không kén chọn hoàn cảnh gia đình,, nhưng bản thân cô gái đó không thể quá tầm thường, hơn nữa nhân phẩm mới là quan trọng nhất.”

“Mặc dù con là con dâu trưởng của nhà họ Hoắc, nhưng gia đình hòa thuận mới là điều quan trọng nhất, đặc biệt là gia đình đối phương phải hiểu lý lẽ, con không muốn Đình Xuyên lấy vợ rồi lại sống không hạnh phúc, cho nên nhân duyên tốt không thể ép buộc được, hầu hết những người đi xem mắt đều là bị người khác không thích, mẹ nghĩ theo hướng này sẽ có thể vui vẻ hơn nhiều.”

Đường Mẫn nghe vậy suy nghĩ lại thấy cũng đúng, mặc dù con trai út không ưu tú bằng con trai lớn nhưng so với những đứa trẻ khác thì vẫn là rất tốt.

Có con dâu lớn giúp đỡ chọn lựa, trong nhà chắc chắn sẽ không có một yêu tinh phá nhà vào cửa.

Nghĩ đến hàng xóm xung quanh cưới về mấy người con dâu thông qua xem mắt, đúng là không có mấy người tốt lành.

Không phải bản thân không có năng lực, thì chính là cả nhà toàn người thân cực phẩm, xem ra chuyện này chỉ có thể đợi duyên phận thôi.

“À đúng rồi, sáng hôm nay có một người tên là Ngô Địch gọi điện thoại tới nhà, đợi lát nữa con ăn xong thì gọi lại cho cậu ta, cậu ta nhắn cứ nói vậy là con sẽ biết.”

Khi Tần Sương nghe được là Ngô Địch gọi điện thoại tới, nghĩ thầm sẽ không phải là nguồn cung cấp hàng hóa bị cắt đứt đấy chứ.

“cCn biết rồi mẹ, những đứa trẻ đó đều là trẻ mồ côi, là trợ thủ đắc lực do một tay con bồi dưỡng. Ở bên phía Hắc Tỉnh còn có mười mấy đứa trẻ, con đã cho người chăm sóc, chờ mấy đứa trẻ này lớn lên, con có thể nằm ở nhà không cần làm gì chỉ đếm tiền là được rồi.”

Đường Mẫn cười nói: “Con đó, bên đó người chăm sóc bọn họ có đáng tin cậy không? Nếu không thì nhờ ba con gọi điện thoại cho đồng đội của ông ấy giúp đỡ chăm sóc bọn họ.”

“Thật ra thì cũng không đáng tin cậy lắm. Chỉ là hiện tại con không quen biết nhiều người. Gần đây con bận rộn quá nên không gọi điện thoại qua bên kia được. Nếu không phải không có cách nào, con đã muốn đưa mấy đứa trẻ đó về bên này nuôi dạy rồi.”

Cô không có ở đó, thực sự không biết tình hình bên đó thế nào, nếu anh chàng Phong Tứ kia để ý một chút thì không sao, nhưng nếu anh ta bận rộn việc buôn bán của mình thì thật sự có chút lo lắng.

Đường Mẫn nghe xong, suy nghĩ một chút: “Hay là con treo bảng hiệu trại trẻ mồ côi cho một ngôi nhà lớn ở đây rồi đa mấy đứa trẻ đó về đây có được không? Ở dưới tầm mắt chúng ta, ít nhiều gì cũng có thể chăm sóc được.”

“Như vậy có ổn không? Có gây phiền toái cho ba mẹ quá không? Hơn nữa, bọn họ là trẻ mồ côi, nhưng thực ra là mấy đứa trẻ khá ngoan ngoãn mà con lựa chọn, giữ lại bồi dưỡng sau này sẽ sử dụng.”

“Chuyện này cũng dễ, chẳng phải con có rất nhiều nhà sao? Đến lúc đó, chọn một nơi làm trại trẻ mồ côi, chúng ta sẽ thuê người trông coi. Về phần những đứa trẻ giỏi giang, chúng ta sẽ giành một khu nhà riêng để bồi dưỡng, như vậy vừa làm được việc tốt, vừa không cản trở việc đào tạo người.”

Tần Sương vừa nghe nói có thể làm như vậy được, tâm trạng lập tức dễ chịu hơn rất nhiều: “Con cảm thấy cách làm mà mẹ nói đúng là rất tốt, nhưng đăng ký cho những đứa trẻ kia có phiền phức lắm không?”
 
Back
Top Bottom