Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu

Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 130: Chương 130



Dù sao đi nữa, giá hàng lương thực là thế, dù có thích hay không.

Sau đó, cô nói: “Tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Giá cả được ấn định như vậy. Vì vậy, nếu có hàng lương thực ngon như vậy trong tay thì đừng bán hết. Hãy giữ lại một ít cho mình, cậu vẫn có thể sử dụng nó khi cần thiết.”

“Đương nhiên, nếu các cậu muốn 1 đồng 5 thì mới bán được hết thì cũng có thể mua ít hơn từ tôi, nói không chừng sau này sẽ rớt giá.”

Phong Tứ suy nghĩ một lúc, đành phải nói: “Như vậy đi, hàng lương thực gần đây không cần nữa, còn về những thứ khác thì nếu ông có hàng thì tôi sẽ đặt, miễn là rẻ và có lãi một chút là được.”

“Cuối năm rồi, cậu có cần cá đông lạnh này không? Nếu vậy thì tình cờ tôi có một mẻ ở đây. Dù thời tiết gần đây cũng chưa lạnh đến thế, cậu cũng có thể đợi đến tháng sau mới lấy.”

“Tôi rất cần cá đông lạnh, nhưng những thứ này chỉ có thể bán được giá cao khi Tết Nguyên đán đến gần. Không bằng ông gửi cho tôi một lô trước năm mới cái đã?” Phong tứ nói.

“Được rồi, hôm nay cậu còn cần gì nữa không? Cậu có thể viết danh sách cho tôi. Nếu có hàng trong tay, tôi sẽ giao hàng cho cậu, sẵn tiện tính toán nợ nần lần trước luôn.”

“Có, ông đợi tôi lát, tôi đi viết ngay.”

Phong Tứ viết xong danh sách, Tần Sương liếc nhìn một cái, nói: “11 giờ trưa chỗ cũ, tôi đi trước đây.”

“Ừm, buổi trưa gặp lại!”

Tần Sương rời đi sau, cô nhìn đồng hồ thì thấy đã gần 8 giờ rồi, cô c** đ* hóa trang đi đến khách sạn quốc doanh trước.

Bởi vì buổi sáng tâm tình không tốt, cũng không ăn nhiều nên hiện tại có chút đói bụng.

Nhìn những chiếc bánh bao nhân thịt mới hấp trong nhà hàng, cô nói thẳng: “Lấy cho tôi năm cái bánh bao, một tô cháo lớn và hai quả trứng vịt muối.” “Này cô gái, gọi nhiều như vậy cô ăn hết không?”

Nghe tiếng người nói mình, Tần Sương quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Tôi ăn hết, không được sao?”

“Cô gái này sao lại ăn nói như vậy, tôi chỉ quan tâm cô thôi, nhiêu đây ăn không hết không phải lãng phí sao, tiền bây giờ khó kiếm lắm, cô nên tiết kiệm cho ba mẹ mình mới đúng.”

Sáng sớm gặp phải loại người như vậy, sắc mặt Tần Sương lập tức tối sầm.

Trong lòng cô nghĩ, tiền là tiền của mình, tiêu thế nào là chuyện của mình, quan tâm cô làm gì chứ.

Sáng sớm ăn nhiều muối quá, rảnh rỗi như vậy sao?

“Dì à, con không ăn cơm và tiêu tiền của dì, dì không cần phải lo lắng cho con đâu.”

“Đứa trẻ này, thật là...”

Tần Sương không để ý đối phương, trả tiền rồi lấy đồ ăn sáng của mình rồi cô đi tìm một chiếc bàn trống và ngồi xuống.

Cô thực sự không thích đôi co với mấy bà dì lớn tuổi.

Nếu cô nói một lời, bọn họ lập tức nháo nhào, phiền c.h.ế.t đi được.

Cũng may bà ấy thấy cô mạnh mẽ nên không nói thêm gì nữa.

Nhưng nhìn vào ánh mắt của bà ấy, rõ ràng là bà ấy không nói nên lời với cô.

Nhưng Tần Sương là ai? Cô hoàn toàn không để ý tới đối phương.

Ăn xong thì bưu điện cũng mở cửa.

Cô bước vào bưu điện, thấy người giao hàng nhận ra cô, bèn hỏi: “Thanh niên tri thức Tần, hôm nay không đi làm à?” “

“Ừm, hôm nay nghỉ ngơi, đồng chí Vương về sớm như vậy.”

“Không sớm, như thường lệ, nhưng hôm qua có thư và gói hàng của cô, mẹ chồng cô có đưa cho cô không?”

Tần Sương sửng sốt khi nghe tin mình có gói hàng và thư của chính mình, nhất định là dì quên mất chuyện đó.

Sau đó cô mỉm cười và nói: “Đưa rồi, cảm ơn anh đã cất công một chuyến.”

“Không có gì, việc nên làm, nếu đã như vậy thì tôi đi làm việc tiếp đây.”

“Được rồi.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 131: Chương 131



Tạm biệt anh trai, Tần Sương đi vào phòng gọi điện thoại, bắt đầu gọi điện thoại cho Đường Thành.

Sáng nay ông ấy đã tìm cô nhưng không biết có chuyện gì.

Đợi điện thoại bắt máy, Tần Sương đi thẳng vào vấn đề: “Xin chào, cháu là Tần Sương, cháu đang tìm chú Đường Thành.”

“Ôi trời, cháu gọi cho chú rồi, sao lại trễ quá vậy.”

Tần Sương nghe được giọng nói của Đường Thành vang lên: “Vâng, sáng nay có việc gì nên làm chậm trễ, không biết chú Đường tìm cháu có chuyện gì không?”

“Đúng vậy, có một lô máy móc đến nhà máy sản xuất máy móc bên đây, nhưng đều là tiếng nước ngoài, cho nên... ngay cả chú cũng không biết, vì vậy định hỏi cháu có thời gian không? Cháu giúp chú một tay, chú sẽ tính lương cho cháu.”

Tần Sương nghe được chuyện này, cô trả lời ngay: “Ngày mai cháu có thời gian, hôm nay cháu định gửi sách đã dịch qua đường bưu điện cho chú. Nếu đã như vậy thì ngày mai cháu đem qua cho chú luôn.”

“Được rồi, sách thì không cần vội, chú chỉ cần cháu ngày mai qua đây, và tìm hiểu những chiếc máy này.”

“Được rồi. Cháu sẽ tới trước buổi trưa ngày mai. Sau đó cháu sẽ tới tiệm sách tìm chú, có được không?”

“Có thể, quyết định vậy đi, ngày mai gặp.”

“Tạm biệt chú Đường,”

Tần Sương sau khi cúp điện thoại nói, rồi trực tiếp gọi cho Hoắc Đình Châu.

Cô gọi mấy phút cũng không có ai bắt máy...

Lúc Tần Sương muốn bỏ cuộc thì điện thoại cuối cùng cũng có người trả lời.

“Alo, ai vậy?” Hoắc Đình Châu khàn giọng hỏi.

Nghe thanh âm quen thuộc, Tần Sương nhẹ nhàng trả lời: “Là em, giọng của anh bị sao vậy? Tối qua anh ngủ không ngon à?”

Hoắc Đình Châu nghe thấy giọng nói của Tần Sương, xoa xoa lông mày đang buồn ngủ nói: “Sương Sương, sao lại muốn điện thoại cho anh, nhớ anh đúng không?”

“Ừm, nhớ anh lắm, đương nhiên còn muốn nói với anh, mẹ của anh tới nhà em rồi, anh biết không?”

“Biết rồi, sao vậy? Mẹ anh làm khó em gì không?”

“Không có, có điều mẹ của tới bất ngờ quá nên em không biết phải làm sao, luống cuống cả tay chân.”

“Haha…”

“Bên anh dạo gần đây bận quá nên anh quên nói với em, có điều mẹ của anh dễ gần lắm, với lại cũng muốn tạo bất ngờ cho em”

Tần Sương trợn mắt, trong lòng bị dọa không ít.

Sau đó anh nói tiếp: “Mẹ anh hỏi anh có muốn qua đây không. Nếu anh không có thời gian thì em sẽ về nói với mẹ. Ngoài ra, ngày mai em phải vào thành phố, có thể hai hoặc hai ba ngày mới quay lại. Nếu có chuyện gì xảy ra thì cứ nói với em trai anh, em về rồi thì sẽ gọi điện báo cho anh.”

“Vào thành phố?”

“Ừm, em có việc phải làm, sẵn kiếm thêm chút tiền.”

“Được rồi, anh biết rồi, em đi đường cẩn thận. Còn chuyện ghé qua hay không thì hiện tại anh không thể ghé qua được, em nói với mẹ anh một tiếng là được.”

“ Được rồi, em biết rồi, ngày mai em gửi cho anh chút đồ qua bưu điện, quay về nhớ lấy đồ đó.”

“Được rồi, em nhớ giữ gìn sức khỏe, anh có việc phải đi rồi.”

“Ừm, anh cũng vậy, bye bye.”

“Bye bye.”

Sau khi hai người cúp điện thoại, Tần Sương đến quầy lễ tân trả tiền.

Nhìn tờ tiền điện thoại 5,5 tệ, Tần Sương trong lòng thầm nói, thật sự rất đắt.

Tiền điện thoại có thể dùng để ăn một bữa thịt, quả nhiên cô vẫn phải viết thư để tiết kiệm.

Sau khi rời khỏi bưu điện, cô quay người đi đến bãi phế liệu.

Tình cờ là lâu rồi mình không vào đó, không biết có sản phẩm gì mới không.

Lúc này, trạm thu gom rác thải không còn vớt rác nhiều như những năm trước nữa.

Nếu điều này đến sớm hơn vài năm thì cô đã mua một số món đồ cũ.

Ông lão gác cổng nhìn thấy Tần Sương tay không đi tới là biết cô đang tìm cái gì.

Sau đó ông ấy bình tĩnh nói: “Không thể vào căn phòng phía đông, các căn phòng còn lại thì được, gom xong thì đi ra cân.”

“Được thôi ông.”

Tần Sương đi vào bên trong, nhìn xem nơi này bừa bãi rác thải đã không còn có mùi hôi như vậy nữa. trước đây, có lẽ là do trời đang lạnh hơn.

Sau đó, cô eo mặt nạ và găng tay rồi bắt đầu lục lọi.

Với kinh nghiệm trước đây của mình, cô nhanh chóng tìm được nhiều đồ tốt.

Tất nhiên, có một số người đã giấu đồ kỹ đến mức người khác không phát hiện ra.

Về khả năng tìm đồ của cô, đó là nhờ những kỹ năng cô đã học được ở kiếp trước.

Tìm kiếm suốt một tiếng đồng hồ, khi cô chuẩn bị rời đi thì thấy có hai người đàn ông đi tới cửa.

“Ông lão, chúng tôi tới kéo đồ, đưa chìa khóa cho tôi.”

Ông lão trông cửa đưa chìa khóa cho bọn họ mà không nói một lời khi thấy bọn họ.

Mà đối phương cũng lấy chìa khóa và bắt đầu di chuyển đồ đạc trong căn phòng phía đông.

Nhìn những gương mặt xa lạ, Tần Sương thầm nghĩ, không biết ai đã cho họ dũng khí để lôi ra thứ gì đó giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.

Tuy nhiên, cô đảo mắt, lấy sách, báo và một số đồ lặt vặt tìm được rồi ra cửa thanh toán hóa đơn.

Ông lão thu 3 đồng, Tần Sương cầm đồ đi tới một con hẻm gần đó.

Khi bước ra lần nữa, cô đã biến thành một người đàn ông trung niên bụng phệ.

Vốn dĩ cô muốn tìm thứ gì đó để quay về, nhưng khi gặp được thứ tốt như vậy, nếu không tận dụng, liệu cô có cảm thấy tiếc nuối khi tham gia chuyến đi này hay không?

Cô nhìn đồng hồ và thấy vẫn còn hai giờ nữa mới đến giờ giao dịch nên vẫn còn thời gian.

Sau đó, xe vừa rời đi trước cửa trạm phế liệu, Tần Sương liền đạp xe theo sau.

Bây giờ cô đã cải trang để không ai có thể nhận ra cô là phụ nữ. Ngay cả bàn tay dễ bị lộ cũng được che bằng găng tay lao động.

Đi được một đoạn, Tôn Bân ngồi trên xe đột nhiên nói: “Lão Tam, cậu nhìn phía sau xem có ai theo dõi chúng ta không?

“A, không có ai cả, chắc là người ta cùng đường thôi, giữa thanh thiên bạch nhật ai dám tấn công chúng ta, tôi nghĩ là do gần đây cậu căng thẳng quá đấy.”

Tôn Bân nhìn vào gương chiếu hậu và cảm thấy người này đang cố tình theo dõi họ.

Có rất nhiều con đường để đi, nhưng người đó chỉ đi cùng một con đường với bọn họ.

Đương nhiên có thể là cậu ta thực sự đã suy nghĩ quá nhiều.

Mãi cho đến khi chiếc xe tải lắc lư trên một con đường nông thôn, Tần Sương mới tăng tốc độ, giơ tay chĩa s.ú.n.g vào lốp xe và b.ắ.n hai phát “Bịch bịch”.

Tôn Bân nhìn thấy lốp ô tô bất ngờ bị nổ, cậu ta cũng không điều khiển được tay lái và đ.â.m thẳng vào một thân cây lớn bên đường.

Một tiếng “rầm”, chiếc xe tải cuối cùng cũng dừng lại.

Tần Sương để xe đạp bên đường, bước nhanh đi tới.

Cô phải đưa ra quyết định nhanh chóng, nếu không cô sẽ dễ dàng đụng phải người qua đường giữa ban ngày.

Sau khi Tôn Bân bị va chạm, trên trán cậu ta cũng có một vết sưng lớn, đúng lúc Lão Tam đang chửi bới.

Cửa xe đột nhiên mở ra.

“Này, mày là ai? Mày muốn làm gì?”

“Mày là người theo dõi bọn tao? Mày là người đ.â.m thủng xe bọn tao có đúng không?”

“Đáng chết, mày muốn chết? Sao dám đụng vào bọn tao!”

Tần Sương không nói một lời, giơ s.ú.n.g lên chĩa vào hai người.

Lúc này cô mới hạ giọng nói: “Nếu không muốn c.h.ế.t thì xuống xe ngồi xổm xuống. Nếu không ngoan, tao sẽ cho bây gặp Diêm Vương.

Bọn người Tôn Bân chỉ đang chạy việc vặt cho người ta, làm gì thấy khẩu s.ú.n.g bao giờ, mặc dù bọn họ rất bướng bỉnh nhưng bị dọa sợ đến mức không dám nói một lời.

Lão Tam cũng im lặng ngay sau khi nhìn thấy khẩu súng.

Sau khi xuống xe, Tôn Bân đang định hỏi thì Tần Sương lấy cán d.a.o “bốp” hai phát khiến họ bất tỉnh.

Cô không có thời gian nói chuyện vô nghĩa với họ ở đây.

Khi hai người đàn ông bất tỉnh, cô cất khẩu s.ú.n.g lục và chạy ra xe tải.

Tần Sương hai mắt sáng lên, mở một cái hộp nhìn xem.

Cô tự nhủ, tự nhiên có nhiều đồ tốt như vậy, quả nhiên có sự khác biệt nếu có người dựa dẫm ở trên.

Sau đó chỉ bằng một cái vẫy tay, mọi thứ trong xe đều được đưa vào trong không gian.

Tất nhiên, trước khi đi, cô còn dùng phấn viết dòng chữ to lớn lên xe: “Thay trời hành đạo, cướp của người giàu chia cho người nghèo!”

Những chuyện này không cần suy nghĩ, cô cũng đã biết ai muốn chúng.

Thay vì để bọn quan th*m nh*ng chiếm tiện nghi, chi bằng để cô mang đi nuôi dưỡng mấy đứa trẻ mồ côi.

Nuôi các em lớn khôn, cũng xem như làm việc có ích cho xã hội.

Kiếp này, ngoại trừ Ngô Địch và Hổ tử ra, mấy đứa trẻ khác, cô sẽ không nhận nuôi những đứa trẻ khác như kiếp trước.

Suy cho cùng, thân phận của cô ở kiếp này đã khác.

Ba cô hiện là một chiến sĩ nhân dân có uy tín.

Vì vậy, cô sẽ nhận mấy thứ này, rồi làm nhiều chuyện tốt.

Sau đó cô nhìn hai người đàn ông bất tỉnh rồi lên xe đạp phóng đi.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 132: Chương 132



Tần Sương cả buổi sáng đã làm rất nhiều việc lớn, hiện tại cô đang rất vui vẻ.

Tuy rằng thích những thứ này, nhưng cô cũng biết mình chỉ cần có đủ tiền để tiêu, nếu không sau khi c.h.ế.t cũng không biết ai sẽ được lợi.

Kiếp trước là một ví dụ rõ ràng.

Cô và ba cô rất giàu có nhưng một viên đạn và một vụ nổ đã đưa họ trở về trước ngày giải phóng.

Cho nên ở kiếp này có tiền thì nên tiêu, giúp được mấy đứa trẻ thì giúp.

Dù sao đi nữa, nếu chúng ta làm nhiều việc tốt thì sẽ luôn được báo đáp lại.

Sau khi cô thay lại trang phục của ông Sương, cô trực tiếp đi đến địa điểm giao dịch.

Nơi cô chọn là nơi gần như không có ai đến nên khá an toàn.

Sau khi chuẩn bị hết mọi thứ, cô chỉ cần đợi Phong Tứ tới giao dịch.

Nhưng hôm nay, khi hai người đang giao dịch thì bất ngờ xuất hiện một nhóm người.

Tần Sương nhìn khuôn mặt xa lạ hỏi Phong Tứ: “Kẻ thù không đội trời chung của cậu sao? Muốn dùng vũ lực đe dọa?”

Sắc mặt Phong Tứ âm trầm nhìn mấy vị khách này, nói: “Có lẽ hôm nay trời không tốt lắm, những người này không phải người tốt lành gì, xem ra chỗ tôi có kẻ phản bội rồi.”

“A ~! Thật xui xẻo ~!”

Tần Sương nghe vậy bắt đầu cân nhắc có nên ra tay giúp đỡ hay không.

Nhưng cô cũng không vội, dù sao người đàn ông có thể thống lĩnh thị trường chợ đen ở đây chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.

Sau đó cô nói: “Giao dịch đã xong, tôi không quan tâm đến việc của cậu, nhưng nếu cậu cần giúp đỡ, tôi sẽ cân nhắc nếu cậu đưa tiền cho tôi.”

Cô là người bình thường và không có sở thích xen vào việc của người khác. Đương nhiên, nếu đối phương đưa tiền, cô cũng sẽ không ngại ra tay.

Chỉ cần nghĩ về nó như kiếm được một khoản hoa hồng.

Phong Tứ nghe được Tần Sương lời nói, bất đắc dĩ đáp: “Ông Sương, chuyện này giao cho tôi, ông đi trước đi.”

Anh ta không muốn những tên khốn nạn này vô tình làm tổn thương cô, nếu như xảy ra chuyện gì, anh ta lấy đâu nguồn hàng trong tương lai.

Tần Sương thấy thế, chỉ có thể cong môi nói: “Được, chúc cậu may mắn, hy vọng lần sau còn có thể giao dịch cùng với cậu.”

Ngay khi Tần Sương rời đi, Phong Tứ và người của anh ta bắt đầu đánh nhau.

Nhìn hai bên đều tức giận, Tần Sương ngồi ở trên cây xa xa lắc đầu.

Nếu không phải cô lo lắng đối tác làm ăn của mình sẽ chết, cô thật sự sẽ không muốn xem kịch ở đây.

Ngoài ra, lão đại của Phong Tứ là Phong Tư Niên cũng là nhân vật có m.á.u mặt, nói không chừng sau khi cải cách mở cửa có thể hợp tác với nhau.

Vì vậy, vào thời điểm quan trọng, khi Phong Tứ không thể chịu đựng được nữa, cô sẽ cứu anh ta miễn phí.

Không phải có câu người mất tiền mất sao, cũng giống như g.i.ế.c cha mẹ.

Vì vậy, nếu Phong Tứ chết, cô sẽ đi đâu kiếm tiền mà vẫn có thể an tâm giao dịch như vậy.

Hơn 20 người đánh nhau bằng gậy, càng đánh, Tần Sương càng cau mày.

Khi cô liếc nhìn bàn tay, nếu cô đoán đúng, chắc chắn một lát sau sẽ có một tờ giấy nhắn đến với cô.

Sau đó, cô lấy nỏ ra và nhắm vào thủ lĩnh của đối thủ, phát ra âm thanh “vù”.

Mũi tên bay ra nhanh chóng.

Ngay sau tiếng “a” một tiếng, đối phương bị một mũi tên c*m v** thắt lưng.

Tần Sương không có ý định g.i.ế.c người nên cũng không g.i.ế.c anh ta.

Nhưng nếu trúng mũi tên của cô, anh ta vẫn có thể sống.

Những người ở đó chợt hoảng sợ khi thấy lão đại của mình bị thương.

Khi Phong Tứ nhìn thấy ai đó giúp đỡ mình, anh ta ngay lập tức biết ai đang ra tay.

Sau đó anh ta ra lệnh cho anh em lái xe đi ngay với hàng hóa.

Anh ta cũng không phải ngu ngốc, những người này hiển nhiên là đang câu giờ. Nếu không rời đi, bọn họ sẽ mất hết hàng hóa.

Chưa kể lỗ rất nhiều tiền, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến giá thị trường, mà giá cả thị trường ảnh hưởng thì giá hàng của anh ta cũng sẽ ảnh hưởng theo.

Nhìn thấy Phong Tứ đã giải quyết xong nguy cơ, Tần Sương cũng không xem nữa.

Suy cho cùng, nếu không thể thu dọn sạch sẽ, anh ta cũng không cần phải lang thang ở chợ đen.

Sau khi cô cởi bỏ lớp ngụy trang và đưa hai túi thức ăn cho bọn trẻ ở đây, cô tự mình cưỡi ngựa trở về làng.

Trên đường trở về, Tần Sương đang suy nghĩ về ngày mai, cũng không biết nơi đó xảy ra chuyện gì.

Lần trước cô giao dịch lộn xộn, lần này không có tin tức gì nên trực tiếp mua máy.

Nhưng người ta mua gì không quan trọng, cô chỉ là người phiên dịch mà thôi.

...

Lúc này ở kinh đô, Tần Phong đã giao xong đồ đạc trong tay, đi đến nhà cũ của nhà họ Dương.

Nhìn vào ngôi nhà cổ, Tần Phong luôn cảm thấy mình đến không đúng chỗ.

Nếu như Dương Minh Thần không nói kết quả giám định quả thực là sự thật, ông ấy thật sự không muốn tới.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nếu chiếm lấy cơ thể người khác thì ông ấy phải chấp nhận cả gia đình người đó.

Ông ấy mang theo quà, bước tới cửa và gõ cửa.

Đợi một lúc, không có ai mở cửa, sau đó ông ấy hét lên: “Có ai ở nhà không?”

Quả nhiên, ông lão ngồi trong phòng Dương Diệp nghe thấy tiếng hét của ông ấy.

“Bà à, bên ngoài có người kêu sao?”

Bà lão nghe xong, bỏ đồ khâu xuống, nói: “Để tôi đi xem xem, không chừng tên nhóc thối nào đi ra ngoài rồi quên mang theo chìa khóa.”

Tần Phong tưởng không có ai ở nhà, định rời đi.

Có tiếng nói phát ra từ bên trong cổng.

“Là ai vậy? Là Minh Diệu à, lúc ra ngoài lại quên mang theo chìa khóa à?”

Tần Phong nghe được lời nói từ bên trong, sửng sốt.

Sau đó ông ấy căng thẳng trả lời lại: “Xin chào, tôi là Tần Phong.”

Bà lão vừa nghe được cái tên Tần Phong, bàn tay mở cửa của bà ấy run rẩy kịch liệt.

Khi cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, bà cụ mới nhìn rõ người đàn ông đang đứng ngoài cửa.

Giống quá! Người này có ít nhất 8 phần giống với tướng mạo của chồng bà ấy khi còn trẻ.

Tần Phong nhìn bà lão trước mắt, nghĩ thầm, đây chính là mẹ ruột của nguyên chủ sao?

Thật bất ngờ.

Bà ấy thực sự trông quá giống mẹ ruột của ông ấy ở kiếp trước.

Tuy nhiên, lúc đó mẹ ông ấy còn trẻ hơn bây giờ, chưa đến 40 tuổi mà nhan sắc đã tàn.

Sau đó ông ấy ngập ngừng hỏi: “Xin chào, đây là nhà họ Dương sao? Minh Thần cho tôi địa chỉ...”

“Đừng nói nữa, con là lão tam nhà chúng ta, con còn sống, cuối cùng mẹ cũng chờ được ngày con trở về rồi, huhu…”

Bị cắt ngang, Tần Phong nhìn bà lão vừa nói vừa khóc, nhất thời ngơ ngác.

Ông ấy thực sự không biết cách dỗ người. Ai có thể dạy ông ấy đây?

Đang lúc ông ấy còn chưa biết phải làm sao, trong sân lại vang lên giọng nói của một người đàn ông.

“A Lan, ai ở bên ngoài vậy? Sao bà đi lâu quá vậy?”

Nghe thấy tiếng chồng, Âu Dương Lan lập tức đáp: “Ông ơi, mau ra đây đi, con trai chúng ta quay về rồi.”

“Về rồi thì thôi, không phải mỗi ngày đều quay về sao? Có gì mà lớn tiếng chứ, có phải chưa từng gặp đâu.”

Dù ông lão đã nói vậy nhưng ông ấy vẫn chống gậy bước tới.

Khi nhìn thấy người đàn ông ở cửa, ông ấy cuối cùng cũng hiểu tại sao vợ ông ấy lại phấn khích như vậy.

“Con... con là lão tam? Là lão tam nhà mình? Có đúng không?”

Nhìn ông lão hỏi, Tần Phong đành phải cắn răng nói: “Minh Thần đã nói như vậy thì con chắc là con trai của hai người rồi?”

Dù sao Dương Minh Thần nói sao thì là như vậy.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 133: Chương 133



Sau khi nhận được câu trả lời từ bên kia, ông lão càng hưng phấn nói: “Bà ơi, nhanh lên! Kêu bọn trẻ vào, nói cho tụi nó biết, bà mau gọi điện thoại cho con, nói anh ba quay về rồi.”

Tần Phong nhìn đôi vợ chồng già nhiệt tình như vậy, nhất thời không biết nên nói gì.

Ông ấy cầm món quà và bàng hoàng bước vào phòng chính.

Bà lão nhìn cậu con trai vừa trở về, lòng càng vui hơn.

Trong lòng vẫn trách Minh Thần, cháu trai lớn đã giấu kín chuyện lớn như vậy.

Đợi thằng bé về xem bà ấy có đánh gãy chân không.

Bà lão lấy lá trà ngon ở nhà đi pha trà cho con trai.

Ông lão ở trong phòng chính, nhìn Tần Phong nói: “Con bây giờ tên là Tần Phong đúng không?”

“Đúng vậy, là Tần Phong.”

“Ba nghe Minh Thần nói trước đây con đã tham gia một nhiệm vụ bí mật và mới trở về gần đây phải không?

“Vâng, chuyện đã qua rồi, nếu như con không đi gặp con gái mình thì con cũng không biết ba mẹ trước kia của con là ai.”

Nghe ông ấy nói như vậy, ông lão cũng có chút buồn bã nói: “Hồi đó là lỗi của bọn ta đã lạc mất con vì sự bất cẩn của mình. Cũng may con vẫn sống khỏe đến ngày hôm nay, nếu không khi ba và mẹ con xuống suối vàng cũng không thể an lòng.”

“Lúc đó thời thế hỗn loạn như vậy, con cũng không trách hai người.”

Tần Phong thật sự không trách bọn họ, họ có thể tìm kiếm con trai mình trên khắp nơi chứng tỏ họ không cố ý làm mất đứa con.

Và cách đây vài chục năm, đó là thời điểm đất nước hỗn loạn nhất.

Bây giờ gia đình có thể đoàn tụ lần nữa, cũng không có gì tiếc nuối.

Hơn nữa, hiện tại ông ấy cũng không phải nguyên chủ, cũng không có nhiệt tình với gia đình như vậy.

Ông ấy hạnh phúc khi có con gái bên cạnh.

Trong phòng chính, hai người hỏi một câu, ông ấy trả lời một câu.

Ngay sau đó, những người khác trong gia đình lần lượt quay về.

Dương Minh Thần vừa vào phòng đã cười nói: “Chú ba, hôm nay chú tới đây sao không gọi điện cho cháu? Chúng ta căn bản không có chuẩn bị gì cả.”

“Ha ha, hôm nay chú có thời gian, không cần suy nghĩ nhiều mà tới đây.” Tần Phong cười đáp lại.

Hôm nay ông ấy vốn không muốn tới mà lại đi xem nhà, ông ấy nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ đến nên mua quà ghé qua luôn.

Hơn nữa, trước mặt nhiều người như vậy, bọn họ sẽ không ăn thịt ông ấy.

Cùng lắm nếu có người không thích thì ông ấy có thể rời đi.

Con trai cả Dương Gia Bình lúc này mới trở về nhà nhìn Tần Phong vui vẻ nói: “Em trai, cuối cùng em cũng đã trở về. Những năm em mất tích, ba mẹ em chưa bao giờ ngủ ngon giấc. Năm đó cũng tại anh ham chơi, không trông chừng em, em đừng giận anh trai nha.”

Nhìn người đàn ông trung niên vừa vào cửa đã giải thích, Tần Phong thản nhiên nói: “Chuyện năm đó đều đã qua hết rồi, chúng ta đừng nhắc tới nữa, hơn nữa khi ấy anh còn nhỏ, ham chơi cũng là chuyện bình thường, em không trách anh đâu.”

“Đúng đúng đúng rồi, chuyện quá khứ rồi đừng nhắc lại nữa thì tốt hơn. Chỉ cần sau này mọi người đoàn kết với nhau mới là điều quan trọng nhất.”

Nghe đứa con trai thứ hai nói, Bà lão cũng phụ họa: “Lão nhị nói đúng, sau này chúng ta có thể đoàn kết với nhau so với bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn.”

Sau đó, toàn bộ người nhà họ Dương đều tới, cuối cùng Tần Phong cũng hiểu được tình hình của gia đình.

May mắn thay, mọi thứ đều rất ổn.

Tuy nhiên, khi nhà họ Dương yêu cầu ông ấy đổi họ, Tần Phong đã từ chối.

Ông ấy cũng sống đến từng tuổi này rồi, bây giờ lại đi đổi họ, ông ấy cảm thấy không quen lắm.

Dù sao ông ấy cũng chỉ có một đứa con gái, không cần nối dõi tông đường, cho nên ông ấy có đổi họ về họ Dương hay không cũng không sao cả.

Điều quan trọng nhất là ông ấy ở cả hai kiếp đều quen gọi Tần Phong, nếu đột nhiên đổi thành Dương Phong, nghe có vẻ khó xử chứ đừng nói đến Dương Sương thì còn khó nghe hơn nữa.

...

Tần Sương ở đây vừa trở về làng vào buổi chiều đã đi tìm Đường Mẫn.

Thấy cô về sớm như vậy, Đường Mẫn cũng nói: “Hôm nay mọi việc suôn sẻ chứ?”

“Mọi chuyện vẫn ổn, nhưng hôm qua dì quên đưa cho con một gói hàng và một lá thư à?

“Ôi trời ơi, đầu óc của dì, càng già càng hay quên, con mau tới đây, đều ở trong tủ của con.”

Đường Mẫn thật sự không có ý không đưa cho Tần Sương, bà ấy cất vào trong tủ rồi quên đi mất tiêu.

Tần Sương nghe được lời của bà ấy, mỉm cười nói: “Không có việc gì, hôm nay con vừa đi bưu điện gặp người đưa thư, anh ấy nói cho con biết, ngoài ra gần đây ở chỗ Đình Châu có chuyện, anh ấy không thể ghé qua được, tới lúc dì về kinh đô thì con đưa dì ra bến xe lửa.”

“Được rồi, thư giới thiệu của dì hai ngày nữa sẽ tới. Đến lúc đó dì sẽ ở lại một vài ngày nữa rồi dì sẽ quay về.”

“Được rồi, dì muốn ở bao lâu cũng được hết, dù sao ở đây cũng có rất nhiều phòng, dì cũng không cần vội về đâu.”

“Ngoài ra, hôm nay con có mua cho dì áo cotton dày, ở đây trời lạnh lắm, dì nên mặc thêm quần áo vào, đừng để bị cảm lạnh ốm đấy.”

Đường Mẫn nghe Tần Sương mua quần áo mới cho bà ấy, bà ấy vui vẻ nói: “Quả nhiên là đứa con gái đáng yêu, không như hai đứa con trai của dì, chẳng bao giờ mua quần áo mới cho dì cả, sớm biết như vậy dì thà không sinh tụi nó ra, suốt ngày chỉ biết chọc tức dì mà thôi.”

“Dì ơi, một người đàn ông trưởng thành làm sao có tính tỉ mỉ như con gái được chứ, chỉ cần bọn họ không gây rắc rối coi như tốt lắm rồi ạ.”

“Ồ, quả thực là như vậy, để dì đi xem xem, con cũng mau đi qua xem ai gửi thư và đồ đi.”

“Dạ được, đi vào phòng rồi nói.”

Hai người đi vào phòng ngủ, Đường Mẫn đưa gói hàng cùng lá thư cho Tần Sương, còn cô thì lấy áo mới để sang một bên.

Tần Sương nhìn thấy bao bì cũng không có động tới, xem ra bà ấy quả thực đã quên mất.

Sau đó cô mở phong bì ra thì thấy đó là một bức thư báo bình an của ba cô, nói rằng mọi việc ở đó đều ổn nên cô không phải lo lắng cho ông ấy, ông ấy sẽ nói cho cô biết khi mua được nhà.

Người ta cũng nói rằng bên bộ đội của ông ấy cũng thưởng cho ông ấy một ngôi nhà cấp hai như một phần thưởng cho những năm này.

Ngay cả chức vị cũng được thăng cấp.

Ông ấy cũng cho cô biết địa chỉ hiện tại của mình để cô có thể gọi điện hoặc nhắn tin trực tiếp nếu cần bất cứ điều gì.

Tần Sương cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy mọi thứ ở đó đều ổn.

Cô chỉ sợ ba cô là người ngu ngốc sẽ không quen với cuộc sống ở đó.

Dù sao kiếp trước ông ấy đã quen lười biếng, sợ kiếp này thay đổi thân phận sẽ không quen.

May mắn thay, cả hai đều là người luyện võ và ba cô có khả năng tiếp nhận tốt.

Sau đó là một gói hàng, địa chỉ cũng được gửi từ kinh đô, bên trong có gửi một số quần áo mới và những món đồ nhỏ cho con gái, sau đó là một số đồ ăn nhẹ, trông như thể chúng được đặc biệt mua cho cô.

Nhìn bức thư trên, hóa ra là của anh ba của cô, Dương Minh Diệu, anh ấy còn nói rằng tất cả đều là tiền gia đình anh ấy cho và nhờ anh ấy mua đồ cho cô.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 134: Chương 134



Trong thư cũng có viết ông bà cô rất vui khi nhận được gói hàng của cô ở nhà và yêu cầu cô sau này không cần gửi nữa mà hãy giữ lại ăn đi.

Tần Sương xem hai lá thư, sau đó cất và gói đồ lại.

Lúc này, Đường Mẫn thay quần áo mới, hỏi Tần Sương: “Con thấy dì mặc áo này có đẹp không?”

Tần Sương ngẩng đầu, nhìn mình mặc quần áo mới, cười nói: “Trông rất đẹp, kích cỡ vừa phải, có vẻ như con có gu thẩm mỹ khá tốt, dì nói xem có phải không?”

“Ừ, chất liệu của chiếc váy này thoạt nhìn không hề rẻ, chắc con tốn rất nhiều tiền.”

Tần Sương cười nói: “Đó là việc mà con nên làm, dì thích là được rồi. “

Đêm đó, khi mọi người tụ tập lại với nhau, Tần Sương nói thẳng: “Ngày mai, con sẽ vào trong thành phố, chắc ba ngày mới về, mọi người có cần con mua đồ gì mang về không?

Hoắc Đình Xuyên nghe cô nói lại đi vào trong thành phố, cậu ấy hỏi thẳng: “Bên đó lại có người đến làm việc à?”

“À, chú Đường gọi tôi qua đó, xưởng máy móc bên đó gặp vấn đề, đúng lúc gần đây tôi cũng không có việc gì làm, vì vậy đồng ý với chú ấy qua đó xem thử coi sao, sẵn tiện đem sách dịch qua cho chú luôn.”

Nghe Tần Sương giải thích, Đường Mẫn mới ý thức được, con dâu thật sự tài giỏi như vậy.

Có vẻ như công dụng lớn nhất của người con trai cả này chính là tìm được cho bà ấy một cô con dâu có tâm như vậy.

Sau đó bà ấy còn nói: “Sương Sương, sắp cuối năm rồi, bên ngoài rất hỗn loạn, con là con gái, đi ra ngoài nhất định phải cẩn thận.

“Đặc biệt là mấy kẻ móc túi và bọn buôn người, chúng rất khó đề phòng.”

“Dì cứ yên tâm, nếu mấy người đó gặp con thì coi như bọn họ xui xẻo, con cũng không phải là người ăn chay.”

“Nếu trên đường thực sự gặp phải loại người này thì sẵn tiện đưa bọn họ đến đồn cảnh sát rồi đổi lấy phần thưởng, dì nói xem có phải được hơn không?”

Nhìn cô con dâu không sợ gì của mình, Đường Mẫn cạn lời.

Xem ra người có thân thủ tốt thì tràn đầy tự tin, cái gì cũng không sợ hết.

Có điều như vậy cũng tốt, ít nhất bà ấy cũng cảm thấy yên tâm.

Sau đó, ngoại trừ Vu Viên Viên có thứ muốn mua về, những người khác đều không có thứ gì để mua.

Đêm đó, Tần Sương sắp xếp một ít đồ dùng rồi đi ra chuồng bò.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, dạo này cô cũng không có thời gian đi hỏi thăm tình hình, cũng không hình các cụ có bị bệnh không.

Sau khi đến nơi, cô nhìn thấy Sinh Khương đang ngồi xổm ở cửa với vẻ mặt rầu rĩ.

“Sinh Khương, khuya rồi sao em vẫn chưa ngủ, xảy ra chuyện gì sao?”

Nghe thấy tiếng cô, Sinh Khương ngẩng đầu lên, khóc nói: “Chị ơi, ông Tạ bị bệnh rồi, bà của em cũng cảm thấy không khỏe, em buồn quá.”

Tần Sương nghe thấy có người bị bệnh, lập tức nói: “Đưa chị vào trong xem xem, đúng lúc chị có mang theo thuốc tây, e rằng mọi người không có áo dày mặc nên mới bị bệnh.”

“Thật sai? Chị gái? “ Sinh Khương cũng không ngờ chị gái lại đến kịp thời như vậy.

“ Được rồi, đi thôi.

Sinh Khương mở cửa ra, Sinh Khương mở cửa ra, Tần Sương bưng theo bao đồ đi vào bên trong.

Khi bước vào bên trong, Tần Sương không rõ cảm giác của mình như thế nào, Rõ ràng là trụ cột của quốc gia, nhưng lại có kết cục như ngày hôm nay, đúng là kiếp nạn của con người mà.

Những người trong phòng nhìn thấy Tần Sương, đều lo lắng nói: “Sao con lại tới đây? Không bị ai nhìn thấy đó chứ? “

“Đúng vậy,sao con mang theo nhiều đồ như vậy? Bọn ta đã già rồi, sắp c.h.ế.t rồi, con cũng đừng vì chúng ta mà phải gánh chịu mọi phiền phức như vậy, không đáng đâu.”

“Đứa trẻ ngoan, sau này con đừng đến nữa, bọn ta không muốn con mệt.”

Tần Sương nghe bọn họ nói, bất đắc dĩ nói: “Con rất cẩn thận, không có ai nhìn thấy con đâu, sắp bước vào mùa đông rồi, con lo mọi người không có áo cotton mặc, cơ thể sẽ chịu không nổi.”

Trong bào có áo khoác cotton dày và giày cotton. Mọi người có thể tự khâu vài miếng vá lên trước khi mặc.” “

“Còn có ngũ cốc tinh chế và sữa mạch nha, mọi người giữ lại để bổ sung cho cơ thể. Con không thiếu tiền, mọi người không cần khách sáo, chỉ cần ngươi còn sống thì còn có hy vọng phải không?”

“Hơn nữa tình hình gần đây bên ngoài đã bắt đầu sáng sủa hơn rồi, chỉ cần cố gắng kiên trì thì bình minh sẽ sớm đến thôi.”

Mọi người nghe Tần Sương lời nói, băn khoăn liệu bình minh có thật sự đến không? Bọn họ không biết chuyện này đã trôi qua bao lâu, bọn họ còn tưởng rằng cả đời đều sẽ như vậy.

Tần Sương lúc này mới nhìn ông Tạ rồi nói: “Hôm nay vừa vặn con có mang theo thuốc tây tới đây, ông Tạ bị cảm lạnh, mọi người mau rót nước đem qua đây để con cho ông ấy uống thuốc, nếu tiếp tục để như vậy thì người sốt đến phát ngốc mất.”

“Chị, em đi rót nước, sẽ đến đây ngay.”

Sinh Khương nói xong bèn chạy vào bếp. Trong nồi trên bếp có nước sôi.

Họ không có bình giữ nhiệt nên nếu muốn uống nước buổi tối thì phải làm thế này.

May mắn thay, nước nóng vẫn chưa nguội hoàn toàn nên người bệnh có thể uống.

Sau khi Sinh Khương mang nước vào, Tần Sương nhờ họ giúp ông Tạ uống thuốc.

Ngay cả bà của Sinh Khương cũng uống thuốc tây để phòng bị cảm lạnh.

Dù sao thì những người như họ cũng có bệnh trong người. Một là do thời tiết lạnh nên bị cảm, hai là cơ thể suy kiệt lâu ngày nếu có vi rút, cơ thể sẽ không thể chịu đựng được.

Sau khi mọi người được phát thuốc uống và đồ đạc, cô đứng dậy và rời đi.

Cô nghĩ đến việc gửi hai con gà lôi đến để bổ sung sức khỏe cho mọi người.

Trở về nhà sau, Tần Sương trượt trên giường, sớm nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau khi trời tối, Đường Mẫn và Vu Viên Viên dậy sớm và làm bữa sáng cho mọi người.

Chỉ có Tần Sương hôm nay không dậy sớm tập thể dục mà chỉ ngủ nướng.

Trong thời tiết lạnh giá này, còn gì thoải mái hơn được ngủ trên chiếc giường ấm.

Mãi đến khi bữa sáng đã chuẩn bị xong, Tần Sương mới đứng dậy, rửa mặt đánh răng.

Ăn sáng xong, Tần Sương bảo anh tư chạy xe đạp đưa cô vào thành thị trấn.

Hôm nay cô không muốn đi bộ chút nào, và dù sao trên đồng cũng không có việc gì để làm, nên cô có thể nhờ anh trai đưa cô đến đó.

Sau khi hai người ra khỏi cửa, họ lên đường đi vào thị trấn.

Tần Sương nhìn thời gian trên tay, thấy còn nhiều thời gian nữa thì tàu mới khởi hành nên cô vẫn có thể tới kịp, vì vậy cô không quá lo lắng.

Sau khi vào thị trấn, Tần Sương nói với anh tư: “Mấy ngày nay em không ở nhà, nếu không có việc gì thì anh đọc thêm sách đi. Nếu sách không đủ thì đi đến trạm phế liệu xem sao.”

Dương Minh Trạch nghe em gái nói, gật đầu nói: “Anh hiểu rồi, em đi ra ngoài nhớ cẩn thận, nếu gặp phải người kẻ xấu thì đánh c.h.ế.t hắn. Em hiểu không? Không ai được phép bắt nạt em.”

“Vâng, em biết rồi, không có việc gì thì nhớ tranh thủ về sớm, sắp đến tết rồi, đàn ông như anh phải chú ý an toàn.”

“Được rồi, mau lên tàu đi rồi anh quay về.”

Nhìn thấy Tần Sương khách sáo như vậy, Dương Minh Trạch đạp xe rời đi.

Nghĩ đến những gì em gái mình nói, anh ấy thực sự đã đến trạm phế liệu.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 135: Chương 135



Anh ấy có chút hứng thú với việc đọc sách về nhân vật phản diện, nhưng không biết liệu anh ấy có thể tìm thấy chúng ở đây hay không.

Tần Sương lên xe sau, lập tức chú ý tới hai cái ánh mắt đầy ác ý.

Cô nghĩ, không thể nào ngẫu nhiên đến mức cô gặp phải một tên cướp ngay khi vừa ra ngoài phải không?

Cô ấy có vận may kiểu gì vậy?

Cô không thể ra ngoài đàng hoàng và đến thành phố một cách suôn sẻ sao?

Sau đó cô giả vờ như không biết gì rồi tìm một chỗ gần cửa ngồi xuống, nghĩ thầm nếu bọn họ dám ra tay thì đừng trách cô lợi dụng màn biểu diễn của bọn họ.

Tình cờ là cô rất tạo thành tích cho cảnh sát để đổi lấy một số tiền nhỏ.

Khi đến giờ và xe chưa đầy, tài xế khởi động xe.

Mãi cho đến khi xe buýt đi được nửa đường, hai người trên xe mới hành động.

“Không ai được phép di chuyển. Cướp… cướp… cướp đây~!”

“Phụt~!” Tần Sương nhịn không nỗi lập tức cười ra tiếng.

Đoạn mở đầu này ngay lập tức khiến cô nhớ đến một cảnh trong “Thiên hạ vô tặc”.

Ngay cả nói cũng không xong mà dám ra tay cướp bóc. Đúng là người xấu thường làm chuyện xấu!

Tên cướp nhìn thấy Tần Sương cười, lập tức tức giận.

“Mày... mày cười cái rắm! Đưa tiền cho tao, nếu không ông đây h.i.ế.p mày!”

Khi mọi người trong xe nhìn thấy tên cướp nói như vậy, lập tức đồng cảm với Tần Sương.

Thật đáng tiếc một cô bé xinh đẹp như vậy lại bị đám dã thú này hủy hoại.

Tuy nhiên, Tần Sương nghe tên cướp nói, không hề sợ hãi mà nhướng mày nói: “h**p? Muốn h.i.ế.p như thế nào? Trên xe? Hay dừng xe tại khu rừng nhỏ nào đó? Chơi một hay chơi ba?”

“Cướp tiền thì không có gì thú vị cả, vừa đúng lúc bà đây không có chuyện gì làm, nếu các người có hứng thú thì chúng ta xuống xe chơi với nhau một chút có được không? Tôi đảm bảo các người sảng khoái cả ngày.”

Khi hai tên cướp nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau.

Tất cả họ đều nhìn thấy h*m m**n của người đàn ông trong mắt nhau.

Đúng là mỹ nhân cực phẩm như vậy dù có tiền cũng không thể ngủ được.

Sau đó bọn chúng hét lên: “Dừng xe lại!”

Tài xế xe nghe tiếng hét, phanh gấp và dừng lại giữa đường, gần như văng ra khỏi xe.

Ngay cả những người khác trong xe cũng bị xô ngã.

Hai tên cướp ổn định thân thể, trực tiếp nói: “Mở cửa, mày xuống xe.”

Tần Sương nhìn thấy hai người nóng lòng muốn chết, cô bình tĩnh nói: “Được thôi, tôi mở cửa cho hai ngươi.”

Những người khác trên xe nhìn cô gái này có vẻ thiếu kiên nhẫn, lập tức cảm thấy cô gái này không trân trọng bản thân mình.

Cho dù gặp phải cướp không đánh được thì cũng không thể tàn nhẫn với chính mình như vậy. Nếu là bọn họ, thà c.h.ế.t cũng quyết giữ được sự trong sạch.

Tần Sương liếc mắt nhìn người trong xe, nghĩ tới khi gặp phải chuyện như vậy, không có người nào dũng cảm ra tay, cô có chút thất vọng.

Nếu không phải cô đang vội thì cô đã không thèm nói những điều vô nghĩa với họ.

Khi ba người xuống xe, một tên cướp có chút sốt ruột muốn ra tay.

Tuy nhiên, tay trái vừa duỗi ra, Tần Sương đã nhanh chóng đánh gãy nó.

“A!!!!”

Tên cướp hét lớn, người kia mới nhận ra mình đã bị lừa.

“Con đ**m thối tha, tao g.i.ế.c mày!”

Tần Sương nhếch môi, nhìn đối phương đang muốn tấn công mình, nhấc chân đá vào thằng em trai của đối phương.

Cú đá này diễn ra rất nhanh và kèm theo một tiếng “bịch”, mọi người trên xe đều nhìn thấy một hình parabol bay rất xa.

“A!!!!”

Mọi người nhìn bộ dạng khốn khổ của tên cướp, lập tức kẹp c.h.ặ.t c.h.â.n mình.

Bọn họ thầm nghĩ, cô gái này thật độc ác. Chẳng lẽ cô gái định cắt đứt dòng giống của bọn chúng?

Quả nhiên, cô gái càng xinh thì có độc, sợ là ...

Và khi người tài xế nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ông ta lập tức nhớ lại chuyện đã xảy ra cách đây đã lâu.

Chắc chắn bất kỳ tên cướp nào cũng sẽ xui xẻo khi gặp phải thanh niên tri thức này.

May mắn thay, ông ta đã thắng cược, nhìn có vẻ nguy hiểm nhưng không có chuyện gì xảy ra.

Ngày nay làm người tài xế đối với ông ấy dễ lắm.

Thỉnh thoảng lại xảy ra hiện trường cướp bóc nên mỗi lần ra ngoài ông ta chỉ dám mang theo hai tệ, không dám lấy nhiều hơn dù chỉ là một chút.

Ngược lại, nếu xui xẻo gặp phải cướp một lần, công sức trong một tháng sẽ mất hết.

Ông ấy tự nhủ, nếu thanh niên tri thức này được ra ngoài thường xuyên hơn thì tốt quá!

Lúc này, Tần Sương nhìn hai tên cướp nằm trên mặt đất đang khóc đòi cha, kêu mẹ, có chút chán ghét nói: “Chú tài xế, mau trói bọn chúng lại đi. Đợi cho đến khi tới thành phố thì cháu sẽ giao nộp cho cảnh sát, cuối năm rồi, vừa đúng lúc xét thành tích, hơn nữa sau này mọi người ra ngoài không phải gặp phải bọn chúng.”

Lái xe nghe vậy, ánh mắt đột nhiên sáng lên, sau đó nói với các đồng chí nam trên xe: “Sao các người không nhanh giúp cô gái này trói người đi, người ta cứu tài sản của mấy người, vậy mà mấy người chỉ biết đứng nhìn, các người xứng đáng bị cướp.”

Nghe lời nói của người tài xế, khuôn mặt của các đồng chí nam trên xe cũng đỏ bừng.

Vừa rồi bọn họ quả thật có chút hèn nhát, nhưng không có tiền cũng chỉ là chuyện nhỏ, tạ ơn trời nếu họ còn sống sót.

Lúc tài xế nói lời này, bọn họ mặc dù không cam lòng nhưng vẫn cùng nhau xuống xe, giúp Tần Sương trói hai người lại.

Tất cả những tên cướp bị bắt đều nhìn Tần Sương với vẻ mặt tức giận. “

“Tiện nhân, mày cứ chờ ông đấy… chờ… chờ đó!”

“Được thôi, tôi đợi, chỉ là không biết lần này các người vào đó rồi có cơ hội ra ngoài hay không. Nếu các người ra ngoài được thì tôi đây bất cứ lúc nào cũng đứng đợi mấy người trước cửa.”

Tần Sương căn bản không để ý tới hai tên hỗn đản này.

Nếu họ dám tìm cách trả thù cô, cô sẽ dám tiễn họ đến gặp Diêm Vương.

Dù sao thì chỉ cần cô xử lý sạch sẽ thì sẽ không ai biết cô đã làm gì.

Ngày nay không có người giám sát, trong núi lại có nhiều rừng già như vậy, muốn g.i.ế.c một tên cặn bã, hẳn là không quá khó.

Sau khi mọi người hộ tống hai tên cướp lên xe, tài xế tiếp tục lên đường.

Người bị Tần Sương đá một cước đã đau đến ngất đi.

Mãi cho đến khi xe khách đến thành phố, toàn bộ hành khách xuống xe, Tần Sương mới nhờ tài xế đưa hai tên cướp đến cục cảnh sát nơi đây.

Sau khi chờ đợi, tài xế xuống xe, bước vào và trình báo hành vi phạm tội.

Khi cảnh sát bước ra, nhìn hai kẻ bắt cóc trong xe, rồi nhìn Tần Sương bình tĩnh và điềm tĩnh, anh ta nghĩ, một cô gái xinh đẹp như vậy có thể tàn nhẫn như vậy sao?

“Xin chào, có phải cô là người đã làm hai người này bị thương nặng không? “

“Ừm, là tôi, làm việc nghĩa, không cần khách sáo.”

Nghe đối phương trả lời như vậy, hai vị cảnh sát đưa mắt nhìn nhau.

Trong lòng nghĩ phải cần bao nhiêu sức lực mới có thể đập tên cướp thành từng mảnh.

Bọn họ chỉ kiểm tra sơ qua thì phát hiện một trong hai người bị đứt cổ tay trái, người còn lại trở thành thái giám, có thể nói hành vi này quá tàn nhẫn.

Tần Sương nhìn thấy vết mực của họ, cau mày nói: “Tôi có thể gọi điện thoại không? Nếu cần ghi âm lời khai thì tốt nhất nên nhanh lên. Tôi còn có việc khác phải làm. “

“Khụ, mời cô vào trong nói chuyện, còn có tài xế nữa.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 136: Chương 136



Nghe thấy đối phương nói như vậy, Tần Sương cũng rất nhanh chóng xuống xe.

Sau khi vào đồn cảnh sát, cô trực tiếp gọi điện cho Đường Thành, nói hôm nay cô sẽ đến, việc này sẽ lãng phí thời gian, không thể để người khác chờ đợi mình.

Sau khi Đường Thành nhận được điện thoại, lập tức trả lời: “Cháu ở đó chờ chú, chú sẽ qua đón cháu.”

“Được, làm phiền chú Đường rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Tần Sương chờ ghi lại lời khai. Nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra, chờ đợi hồi lâu cũng không có người tới.

Đúng lúc cô đang kích động thì cuối cùng cũng có người đến.

“Xin chào, mời cô theo tôi đi lấy lời khai.

Tần Sương nhìn đồng chí nữ đi tới, đứng dậy đi theo cô ấy đến một căn phòng nhỏ gần đó.

“Tên, tuổi, địa chỉ CMND…”

“Tần Sương, 16 tuổi, thanh niên tri thức đội sản xuất thuộc đại đội Cảnh Dương…”

Tần Sương còn chưa viết xong biên bản, Đường Thành cùng tài xế vội vàng chạy tới.

Vừa bước vào, ông ấy đã đi tìm cục trưởng ở đây và nói: “Vừa rồi có một người tên Tần Sương ở đây, hiện tại tôi muốn đưa con bé đi. Người này là người tôi đã hẹn hôm nay, ngài không thể trì hoãn việc của tôi đi.”

Cục trưởng nhìn thấy Đường Thành đích thân tới tìm người, cho rằng người của mình có thể là bởi vì thiển cận mà bắt nhầm người phải không?

Sau đó tra hỏi và nhận ra người này làm việc nghĩa.

“À, các người đem thanh niên tri thức Tần tới đây, người ta dũng cảm làm việc nghĩa là chuyện tốt, tại sao các người lại coi người ta như phạm nhân, tra hỏi không ngừng?”

Cấp dưới nghe cục trưởng nói vậy bèn xấu hổ trả lời: “Tôi lập tức đưa người qua.”

Thật ra cũng không có chuyện gì xảy ra với Tần Sương đâu. Đồng chí nữ ghi lời khai cho cô có chút ghen tị khi thấy cô xinh đẹp như vậy. Ngoài ra cũng không tin cô có thể làm hai người đó bị thương nặng đến vậy, vì vậy mới cứ thăm dò mãi không ngừng.

Có người mở ra căn phòng nhỏ nói: “Tần Sương, có người tới đón cô, cô có thể đi được rồi.”

Cô gái ghi lời khai nghe thấy đồng nghiệp nói như vậy, trong lòng cô ta lẩm bẩm: Người này rốt cuộc có thân phận như thế nào?

May mắn thay vừa rồi cô ta không đi quá xa.

Tần Sương nhìn thấy đối phương nói như vậy là biết chú Đường cũng ở đây.

Sau đó cô đứng dậy, liếc nhìn người phụ nữ vừa lấy lời khai cô bước ra ngoài mà không nói một lời.

Đừng tưởng rằng cô không biết, người phụ nữ này đang cố tình kéo dài thời gian.

Nhưng vì cô ta chưa đi quá xa nên cô cũng không thèm quan tâm.

Đến văn phòng cục trưởng, Tần Sương nói: “Chú Đường, làm phiền chú phải đi một chuyến sang đây rồi.”

“Không phiền, nếu không phải cháu gọi cháu qua đây thì cháu đã không gặp rắc rối như vậy. Cháu có bị thương không?”

Tần Sương xấu hổ sờ mũi: “Cháu không sao, tên cướp mới là người gặp nạn, cháu ta tay hơi nặng.”

Cục trưởng nhìn thấy Tần Sương trẻ như vậy, trong lòng thầm nghĩ.

Trong lòng nghĩ có thể để Đường Thành đích thân đón cô, cũng không biết cô gái này có bản lĩnh gì.

Dù sao thì đó cũng sẽ không phải là loại quan hệ như vậy, dù sao Đường Thành cũng nổi tiếng yêu vợ.

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Tần Sương thở phào nhẹ nhõm nói: “Quy trình xử lý ở đồn cảnh sát thành phố ở đây phiền phức đến thế sao? Hiệu quả không bằng đồn cảnh sát trong thị trấn của cháu chút nào, quá kém!”

Nghe Tần Sương chọc ghẹo, Đường Thành cũng cười nói: “Mỗi nơi đều có một phong cách làm việc khác nhau. Sau này chú sẽ nói chuyện với cục trưởng của họ, đảm bảo sau này sẽ không như vậy.”

Ông ấy cũng không ngờ, chuyện nhỏ như vậy lại giải quyết quá lâu.

Có vẻ như đã đến lúc phải thay một số người.

Tần Sương nghe vậy, trong lòng lại lẩm bẩm, chú Đường này rốt cuộc là thế nào mà có thể trò chuyện uống trà cùng với cục trưởng.

Dường như cô có một chiếc đùi vàng trong tay.

Khi xe tới tiệm sách, Tần Sương đưa sách dịch ra, Đường Thành dẫn cô đi nhà hàng ăn trưa trước.

Ăn xong ông ấy đưa cô thẳng đến xưởng sản xuất máy móc.

Xe chạy rất êm, sau khi xuống xe, Đường Thành đưa cô đến văn phòng giám đốc nhà máy.

Quản đốc nhà máy Cung nhìn thấy người tới, lập tức hưng phấn nói: “Ông Đường, ông tới rồi, người tới chưa?”

Nhìn thấy ông ấy kích động như vậy, Đường Thành cũng cười nói: “Người không tới thì tôi không ghé qua được sao, đây là Tiểu Tần, trước đây ông cũng từng gặp qua rồi, con bé nói được nhiều tiếng, nhất định lần này sẽ giúp được nhiều việc.”

Tần Sương nghe nói Đường Thành nói vậy, cô cũng mỉm cười nói: “Xin chào, cháu là Tần Sương, rất vui khi được làm việc cho ngài.”

“Ôi trời, tôi nhớ ra rồi. Lâu rồi không gặp, xém tý nữa quên cháu rồi, lần trước nếu không nhờ cháu thì bọn ta sẽ thiệt hại rất nhiều.”

“Nào, cháu ngồi xuống đi, để chú nói với cháu tình hình trước.”

Tần Sương ngồi ở sô pha đối diện, dáng vẻ trông rất bình tĩnh.

Dù sao thì cô cũng nghe chú Đường nói chỉ giúp họ dịch cách sử dụng máy thôi.

Khi đang trò chuyện qua lại, giám đốc nhà máy Cung đột nhiên nói: “Tiểu Tần, những chiếc máy này có một số vấn đề, mong cháu có thể hợp tác với người sửa chữa để sửa lại máy móc. Nếu cháu thật sự không sửa được thì bọn ta chỉ đành từ bỏ.”

Dù sao thì họ cũng không chi quá nhiều tiền cho những chiếc máy bị lỗi này.

Ngay cả khi không sửa được thì vấn đề cũng không nghiêm trọng nên không cần phải lãng phí thời gian.

Nhưng Tần Sương nghe vậy, lại nói: “Ở đây chú có sách sửa máy móc gì không? Cháu muốn xem trước, ngày mai cháu có thể bắt đầu làm việc được không?’

“Sách? Cháu muốn học xong thực hành luôn sao?”

“À, trí nhớ của cháu rất tốt. Cháu có thể nhớ gần như tất cả những cuốn sách cháu đã đọc.”

“Thay vì để ngày mai cháu nói chuyện với các thợ sửa thì sẽ có một số thuật ngữ chuyên môn cháu không rõ lắm, chi bằng bây giờ cháu xem qua trước kiến thức cơ bản, ít nhất đến lúc giao tiếp thì cũng không qua mơ hồ.”

Giám đốc nhà máy Cung nghe được lời của Tần Sương, bèn liếc nhìn Đường Thành.

Nghĩa là, nếu ông ấy đồng ý thì có thể, dù gì người cũng tới rồi, cũng sắp tới chiều rồi.

Đường Thành quay đầu nhìn Tần Sương nói: “Nếu cháu đã nói như vậy, bây giờ chúng ta trở về tiệm sách đi, ở đó có đủ loại sách, vừa vặn buổi chiều có thể đọc ở đó và nghỉ ngơi.”

“Được, chú Đường, cháu nghe lời chú.”

Sau khi hai bên gặp mặt, Tần Sương rời đi cùng với Đường Thành.

Trên đường, Đường Thành hỏi: “Đầu óc của cháu thật hữu dụng, bình thường cháu hay đọc sách gì?”

“Cháu cũng không xem sách gì nhiều, chỉ đọc ở phế liệu có sách gì thì cháu đọc sách đó, dù sao sách cháu đọc đều rất lạ, tùm lum sách hết.”

“Chỉ là cháu thật sự chưa đọc qua cuốn sách máy móc nào cả.” Tần Sương cười trả lời. Thấy cô tựa hồ không có nói dối, Đường Thành cũng có chút đồng cảm với cô, ông ấy nói: “ Không phải gần đây cháu dịch sách nước ngoài sao, không cầm theo mấy cuốn sách đó sao?”

“Không có, mấy loại sách này khô khan buồn chán, cháu chỉ thích dịch mấy cuốn sách mà cháu thích thôi.”

“Ừ, chú nghĩ lần này cháu về nên mang theo mấy cuốn sách như thế này để xem. Tình cờ ở đây chú đang cần loại sách chuyên môn này, quay về rồi chú sẽ tăng giá cho cháu, cháu nghĩ sao?”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 137: Chương 137



Tần Sương nhướng mày, không ngờ ông ấy lại nói như vậy, cô chỉ trả lời: “Nếu đã như vậy thì cháu không thể không nhận lời, vừa đúng lúc sắp tới mùa đông, cháu cũng không có gì để làm.”

“Được rồi, được rồi, vậy cháu cứ dịch cho tốt, một khi dịch sai một từ trong những cuốn sách như vậy sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của các thợ máy, vì vậy không cần gấp gáp, cứ từ từ dịch cho tốt.”

“Chú yên tâm, cháu sẽ không làm bất cứ điều gì mà cháu không biết.”

Đường Thành nhìn thấy cô điềm tĩnh như vậy khiến ông ấy càng thêm trân trọng cô.

Ông ấy nghĩ thật đáng tiếc nếu một hạt giống tốt như vậy cứ chôn vùi ở vùng quê.

Ngay khi cả hai chuẩn bị đến tiệm sách thì một chiếc xe đạp bất ngờ từ trong ngõ lao ra và tông vào họ!

Tài xế phanh gấp, suýt chút nữa ném Tần Sương và Đường Thành ra khỏi xe.

Nếu Tần Sương không phản ứng kịp thời, có lẽ bây giờ cô lại đến bệnh viện.

Sau khi Đường Thành ổn định thân thể, ông ấy cau mày nói: “Có chuyện gì vậy?”

“Thưa ngài, có người tông vào xe của chúng ta, để tôi xuống xe xem sao.”

“Mau lên, xem có ai bị gì không?”

Tài xế sau khi được sự cho phép, mở cửa bước xuống xe.

Tần Sương xoa xoa trán cô, cảm giác được bầu không khí có gì đó không ổn.

“Này, tỉnh dậy đi, cậu có sao không?”

Người đàn ông nằm dưới đất nghe thấy tiếng của tài xế nhưng không vẫn không nhúc nhích.

Bởi vì giọng nói đó không đúng, không phải người cậu ta đang tìm.

Tần Sương đợi rất lâu, tài xế phía trước vẫn r*n r*.

Sau đó lại nói với Đường Thành: “Chú Đường, chú cứ ở trong xe, cháu xuống xem xem. Cháu cảm thấy có gì đó không ổn, chú nên cẩn thận một chút.”

Đường Thành nghe thấy lời này bèn lập tức trở nên cảnh giác.

Ông ấy hơi nheo mắt lại, tự hỏi danh tính của mình có bị lộ không?

“Cháu cẩn thận, có thể cậu ta đang hướng về phía chú.”

“Được, cháu sẽ cẩn thận.”

Tần Sương mở cửa xe, đi về phía xe.

“Anh tài xế, tại sao người đàn ông này vẫn chưa tỉnh lại? Chết rồi à?”

“Đồng chí Tần, tôi phanh gấp vừa kịp lúc. Người đàn ông này đáng lẽ không nên bị tông. Cô nói xem đây là vụ ăn vạ không?”

Suy cho cùng anh ấy đã từng nhìn thấy qua rất nhiều vụ ăn vạ như vậy.

Tần Sương nhìn t.h.i t.h.ể nằm trên mặt đất, thận trọng bước lại gần người đàn ông đang nằm.

Sau đó, cô nhìn thấy người đàn ông nằm trên mặt đất bị cô đá đứng dậy.

Người đàn ông trên mặt đất mở mắt ra ngay lập tức.

Tần Sương nhìn thấy đối phương quả nhiên là giả vờ, lập tức hét lớn: “Cẩn thận, mau trốn đi.”

Tần Sương vừa dứt lời, xe đã bị một khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa tập kích.

“Nhanh đi bảo vệ chú Đường!”

Khi người tài xế nhìn thấy cuộc đấu súng, anh ấy lập tức sợ hãi.

Anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy trước đây, ám sát trên đường phố, toàn thân ngưng trệ.

Kết quả là lúc anh ấy choáng váng, gần như ngất đi thì Tần Sương mắng anh ấy, cô vội vàng bay tới.

“SHIT!”

Hiện tại cô không nói nên lời, chẳng lẽ cô có thù oán gì với đạn sao?

Sao mà trùng hợp thế, lại bị trúng đạn!

Tần Sương lập tức bỏ chạy, để không lộ ra con át chủ bài của mình, cô đành lấy nỏ mang theo ra b.ắ.n về hướng súng.

Tuy nhiên, người đàn ông vừa đá lại bất tỉnh tiếp.

Đường Thành nằm sấp ở trong xe, nhìn thì nguy hiểm nhưng rốt cuộc không sao cả, cũng không có trúng đạn.

Kinh động trên đường như vậy nên trong phút chốc mọi người đã chạy mất hút.

Tần Sương trốn vào sau xe, nhẹ giọng hỏi: “Đường Thành, chú không sao chứ?

Đường Thành nghe được Tần Sương lời nói, bèn hạ thấp giọng nói: “Không sao, hai người không sao chứ? “

“Không sao, bất quá người còn chưa đi, trước chú cứ trốn ở chỗ này, cháu sẽ đi bắt người!”

“Nói nhảm, đối phương có súng, đừng đi, cảnh sát tới rồi chúng ta sẽ không sao!”

Tần Sương nghĩ thầm, khi cảnh sát tới thì món dưa chuột sẽ nguội lạnh,

Hơn nữa dám b.ắ.n cô bị thương, đừng mong trốn thoát.

Sau đó, mặc kệ Đường Thành can ngăn, cô nói thẳng: “Cháu có võ, cháu đảm bảo sẽ bắt được người, chú cứ yên tâm.”

Tần Sương nói xong, không đợi Đường Thành nói tiếp, vội vàng lao vào ngõ nhỏ.

Sau đó theo quỹ đạo phát s.ú.n.g vừa bắn, nhanh chóng tìm được tầng ba cao nhất gần đó.

Nhìn chân trái đang chảy máu, cô thản nhiên băng bó rồi trèo qua cửa sổ tầng một vào.

Cô phát hiện ra rằng kể từ khi đến vùng Đông Bắc, không phải người khắc cô mà là chỗ này khắc cô!

Rõ ràng bản thân là một vị vua, nhưng bây giờ lại hành động như một kẻ mới vào nghề.

Hoặc là cứu ai đó trên đường, hoặc là bị b.ắ.n trên đường đi.

Cô bây giờ tức giận đến mức không còn nơi nào để trút giận, và cô sắp nổi điên lên rồi.

Cô có cảm giác mình đã đến được đây sau khi vượt qua cơn hoạn nạn!

Khi đến tầng ba, chưa kịp tìm thấy ai, cô đã đụng phải kẻ sát thủ đang chuẩn bị rời đi.

Tại sao Tần Sương lại chắc chắn như vậy? Bởi vì chiếc hộp trong tay đối phương, nhìn giống như một khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa tiêu chuẩn, cho nên người chưa từng nhìn thấy sẽ không nhận ra được.

Hoàn toàn không thể đánh lừa được đôi mắt của cô.

Sau đó Tần Sương thấy đối phương chuẩn bị chạy, không quan tâm gì cả, chỉ trực tiếp duỗi thẳng chân.

Khi đối phương nhìn thấy có người tới liền ra tay, đương nhiên anh ta cũng không phải là người ăn chay.

Anh ta giơ tay chặn lại, mặc dù Tần Sương dùng lực mạnh, nhưng vẫn loạng choạng vài bước.

“Muốn chết!”

“Hừ ~! Đồ chó, nếu mày dám làm tổn thương bà đây, xem tao có đánh c.h.ế.t mày không.”

Khó khăn lắm mới đuổi kịp, muốn chạy.

Sau đó cả hai bắt đầu đánh nhau ở hành lang.

Tần Sương sợ đối phương lại ra b.ắ.n tiếp, cố gắng hết sức không cho đối phương cơ hội lấy lại hơi thở.

Bên phía Đường Thành, hồi lâu không có tiếng súng, mới biết đám thích khách đã rút lui.

Sau đó ông ấy đứng dậy, mở cửa xe hỏi: “Cậu có thấy Tiểu Tần đi đâu không?”

Người tài xế sợ hãi nhìn thấy ông chủ xuống xe, nói: “Bên đó.”

Ông ấy nhìn về phía hướng tài xế chỉ, Đường Thành nói thẳng: “Cậu ở đây đợi cảnh sát, tôi sẽ tìm người.”

Ông ấy sợ Tiểu Tần vì ông ấy mà xảy ra chuyện gì thì ông ấy sẽ cắn rứt lương tâm.

Ông ấy vốn tưởng rằng mình sẽ nghỉ hưu sớm và sống một cuộc sống trong sáng ở đây, nhưng những người đó vẫn không chịu để ông ấy yên.

Có vẻ như sự nhượng bộ của ông ấy càng khiến những người đó đi quá giới hạn hơn.

Một khi vấn đề ở đây được giải quyết, ông ấy sẽ hành động.

Vừa vặn gần đây có người tìm ông ấy, nói rằng công việc sắp hoàn thành, nên ông ấy không cần phải tiếp tục trốn ở đây.

Nhìn vết m.á.u trên mặt đất, Đường Thành biết Tiểu Tần đã bị thương.

Khi đến nơi đã trèo qua cửa sổ, ông ấy nhảy vào mà không hề suy nghĩ.

Ông ấy chỉ hy vọng không có chuyện gì xảy ra với Tiểu Tần.

Sau khi Tần Sương chiến đấu với đối thủ xong, cô đã phát hiện người này đến từ đâu.

Có vẻ như cuộc đấu tranh nội bộ trên đỉnh bây giờ đang nóng lên và có ai đó đang vội vàng nhảy qua tường.

Điều này một lần nữa khiến cô nghi ngờ về thân phận thực sự của Đường Thành.

Nếu ông ấy chỉ là một nhân vật tầm thường thì phía trên đó sẽ không hung hãn như vậy.

Tại sao cô biết ông ấy không phải là gián điệp, tất nhiên là cô phân biệt được rồi.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 138: Chương 138



Khi hai người họ chiến đấu, những người khác ở tầng 1 không ai dám ra ngoài.

Mà đối phương nhìn thấy Tần Sương giỏi đánh nhau như vậy, càng đánh càng nóng lòng.

Nếu không trốn thoát, có lẽ hôm nay anh ta sẽ phải nộp mình ở đây.

Có lẽ Tần Sương đã nhìn thấy ông ấy có chút lo lắng, động tác tay chân bắt đầu trở nên lộn xộn.

Khi Đường Thành gầm lên một tiếng, Tần Sương nhân cơ hội, lợi dụng lúc đối phương choáng váng, trực tiếp đ.ấ.m vào thái dương đối phương.

Sau đó một tiếng “Ầm” vang lên, đối phương ngã xuống đất.

Đường Thành nhìn thấy cảnh tượng khốc liệt như vậy, rất lâu sau ông ấy mới bình tĩnh lại được.

Tần Sương nhìn thấy đối phương cuối cùng ngã xuống đất, mới ngồi phịch xuống đất, th* d*c.

Nhưng bây giờ, cô đã kiệt sức, đôi mắt đầy sao...

(((φ(◎ロ◎;)φ)))

Sau khi Đường Thành tỉnh táo lại, sải bước đi tới nói: “Tiểu Tần, cháu cảm thấy thế nào? Có bị thương ở đâu không?”

Tần Sương xoa xoa cái đầu choáng váng, nhìn thấy ống quần ướt đẫm máu.

Cô biết đây là triệu chứng của tình trạng mất m.á.u quá nhiều.

Sau đó cô nói: “Cháu bị b.ắ.n vào chân trái, cần phải phẫu thuật ngay để cầm máu. Cháu nhờ chú Đường gọi điện về làng cháu và nhờ anh họ Dương Minh Trạch đến vì rất có thể cháu sẽ cần anh ấy truyền m.á.u cho cháu.”

Nếu vừa rồi không phải dùng sức quá nhiều thì cô ấy đã không phải khổ sở như vậy.

Sau khi giao những chuyện tiếp theo, cô không nhịn được nữa, nhắm mắt lại và ngất đi.

Đường Thành thấy vậy, sợ hãi đến tim đập thình thịch.

May mắn thay, cảnh sát lần theo dấu vết máu.

Nhìn thấy Đường Thành vẫn an toàn, cục trưởng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Các người còn đứng ngây làm gì? Không thấy có người bị thương sao?”

“Đưa phạm nhân về đồn, xem anh ta đã c.h.ế.t chưa, cũng tại các người chậm trễ như vậy, quay về rồi tính sổ với các người.”

Đường Thành lúc này không quan tâm tình hình như nào, ông ấy tức giận đến mức chỉ có thể trút giận lên mấy người này.

Cục trưởng biết lai lịch của Đường Thành, choáng váng đến mức không dám phản bác dù chỉ một lời mắng mỏ.

Đường Thành ôm Tần Sương đi ra ngoài lên xe cảnh sát lái.

Về phần chiếc xe của ông ấy, có lẽ đến giờ nó đã bị hỏng hoàn toàn.

Thậm chí, tài xế còn rơi vào trạng thái bối rối một lúc, không thể phục hồi và không thể làm việc được nữa.

Xe vừa đến bệnh viện, Đường Thành yêu cầu dẫn bác sĩ giỏi nhất tới đây, lập tức tiến hành phẫu thuật cho Tần Sương.

May mắn thay, vết thương ở chân trái lần này không làm tổn thương động mạch chủ hay xương. Ngoài việc mất m.á.u quá nhiều, cô có thể nghỉ ngơi sau khi xuất viện.

Đường Thành nhớ tới lời dặn của Tần Sương, lập tức gọi điện về quê.

Khi Dương Minh Trạch biết có người đang tìm mình, anh ấy nhanh chóng chạy đến đại đội bộ.

Đường Thành cũng không nói rõ mọi chuyện, ông ấy chỉ yêu cầu anh ấy lập tức vào trong thành phố ngay.

Cứ như vậy, trước khi Dương Minh Trạch chưa kịp hỏi chi tiết tình hình thì người gọi đã cúp máy.

Nếu như trước đó Tần Sương không nhắc tới cái tên của ông ấy thì anh ấy tuyệt đối sẽ không vì một cú điện thoại mà đi ra ngoài.

Sau đó anh ấy tìm đến đại đội trưởng và mở thư giới thiệu ra, ngay cả hành lý cũng không theo.

Anh ấy nói với Lục Thần rằng anh ấy có việc phải làm nên đi ra ngoài rồi rời đi với tiền và vé.

Dù đã buổi chiều nhưng vẫn chưa có chuyến xe khách nào vào thành phố.

Nhưng thỉnh thoảng vẫn có những chiếc xe giao hàng chạy tới chạy lui.

Ngay khi đến thị trấn, anh ấy đứng đợi xe ngay con đường nhỏ vào trong thành phố.

Anh ấy chỉ mong mình gặp nhiều may mắn hơn và sớm gặp được chuyến xe đi vào thành phố.

Không biết vì lý do nào đó, anh ấy luôn cảm thấy em gái mình xảy ra chuyện, nếu không Đường Thành sao lại gọi điện thoại bảo anh ấy đến ngay.

Và anh ấy cũng không biết ông ấy.

Lúc này trong bệnh viện, Đường Thành nhìn Tần Sương tái nhợt, bác sĩ không ngừng nói: “Ông Đường, bệnh nhân cần được truyền m.á.u gấp, nếu không truyền máu, bệnh nhân sẽ dễ dàng gặp phải biến chứng.”

Đường Thành cũng biết cô muốn truyền máu, nhưng trước khi nhắm mắt lại, cô kiên quyết nói rằng cô chỉ muốn m.á.u của người nhà mình chứ không phải của người khác.

Nếu cô được truyền m.á.u của người khác, cô nhất định sẽ đòi truyền lại.

Vì vậy, lúc này Đường Thành cũng lâm vào tình thế vô cùng khó khăn.

“Các anh cố gắng kiểm soát tình hình một lát, nếu trước đêm không có người tới thì cứ trực tiếp truyền m.á.u thôi.”

Ông ấy hiện tại chỉ có thể trì hoãn một lát.

Cũng may Tần Sương cũng kiên trì.

Về phía Dương Minh Trạch, anh ấy đã cố gắng hết sức, cuối cùng cũng thuyết phục được một tài xế xe tải đi ngang qua đưa mình vào thành phố.

Tất nhiên, anh ấy đã hào phóng cho bọn họ 5 đồng chỉ riêng chi phí đi lại.

Dù sao chỉ cần đưa anh ấy đi, có tiêu nhiều tiền hơn cũng không sao.

Anh ấy không biết tình hình hiện tại ở đó thế nào. Anh ấy thực sự lo lắng.

Sau khi Tần Sương hôn mê, cô có một giấc mơ dài.

Giấc mơ là quỹ đạo trưởng thành của kiếp trước của cô, có bi thương, có buồn bã, có hoài niệm, có đau đớn, có niềm vui, đương nhiên cuộc chia ly cuối cùng là đau đớn nhất.

Sau đó màn hình thay đổi, hiển thị quỹ đạo phát triển của nguyên chủ.

Cô nhìn những cảnh tượng trong giấc mơ, biết rằng nguyên chủ khi còn nhỏ đã rất hạnh phúc. Nhưng sau khi ba cô mất tích và mẹ cô qua đời, cô bắt đầu những chuỗi ác mộng của cuộc đời.

Nhưng khi quan sát, cô phát hiện ra rằng bọn họ rất giống nhau khi còn nhỏ. Nguyên chủ chỉ hơi yếu đuối và chậm chạp sau khi lên 6 tuổi.

Và cô nhớ rằng năm cô 6 tuổi, cô cũng mắc một căn bệnh hiểm nghèo.

Kể từ đó, cô không thể nhớ những gì đã xảy ra trước đó.

Sau đó, cảnh tượng lại thay đổi, xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng đang ôm một đứa trẻ, mỉm cười dịu dàng.

Cô biết đó chính là mẹ cô, người phụ nữ yêu cô nhất, là ánh trăng trắng không thể xóa nhòa trong lòng ba cô.

Ngay lúc cô đang định đưa tay ra tóm lấy người kia thì ánh mắt cô đột nhiên tối sầm.

“Bác sĩ, bác sĩ, mau tới xem xem...” Đường Thành lớn tiếng gọi.

Nhìn vào điện tâm đồ trên máy dò, nó phát ra tiếng bíp ngẫu nhiên.

Ba hồn bảy vía của Đường Thành sợ c.h.ế.t khiếp.

“Bệnh nhân cần được truyền m.á.u ngay lập tức. Chúng ta không thể đợi được nữa. Bệnh nhân sẽ không tỉnh lại nếu cứ tiếp tục đợi.”

“Truyền máu, truyền m.á.u ngay lập tức.

Đường Thành vừa dứt lời, Dương Minh Trạch đã lập chạy tới trước cửa phòng bệnh.

Nghe đến từ truyền máu, Dương Minh Trạch chen qua đám đông và lao vào.

Khi nhìn thấy em gái trên giường bệnh, toàn thân anh ấy cảm thấy khó chịu.

Đôi mắt anh ấy đỏ hoe, lớn tiếng hỏi: “Em gái tôi sao vậy? Ông đã làm gì em ấy vậy? Tại sao em ấy lại như thế này! Lúc sáng ra ngoài, em ấy vẫn tràn đầy sức sống mà!”

Đường Thành nhìn thấy người đã tới, không thèm trả lời câu hỏi của anh ấy, trực tiếp nói: “Cậu là Dương Minh Trạch à?”

“Đúng, là tôi. Em gái tôi sao rồi?”

“Ôi trời, chuyện đó để sau hãy nói. Hai người có cùng nhóm m.á.u không? Nếu cùng nhóm m.á.u thì nhanh đi truyền m.á.u đi, con bé đợi không kịp nữa rồi, có gì nói sau đi.”

Chương 140

Nghe thấy em gái cần truyền m.á.u gấp, Dương Minh Trạch lập tức nói: “Hai chúng tôi có cùng nhóm máu, tôi là anh họ của con bé, truyền m.á.u của tôi, mau lên!”

Dù sao thì bất kể thế nào thì cũng phải cứu em gái mình trước đã.

May mà anh ấy đến kịp lúc, nếu chậm hơn chút nữa chắc em gái anh ấy đã nằm trong quan tài rồi!

Tần Sương: Anh có biết lịch sự không? Mạng của cô lớn lắm!

Mãi đến khi Tần Sương được truyền m.á.u tươi, sắc mặt của cô mới cải thiện rất nhiều.

Ngay cả điện tâm đồ cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Đường Thành nhìn thấy người cũng không sao, liền lau mồ hôi lạnh trên trán.

Vừa rồi ông ấy thực sự sợ c.h.ế.t khiếp. Nếu một cô gái tốt như vậy mà có mệnh hệ gì thì không biết ông ấy phải giải thích thế nào với gia đình cô thế nào.

Cũng may không có nguy hiểm gì, người anh họ này coi như đáng tin cậy, tới cũng khá nhanh.

Khi mọi thứ trở lại bình thường, Dương Minh Trạch nhận ra rằng lần này cô em gái lại đang cố gắng cứu người, và thành ra như thế này sau khi bị b.ắ.n vào chân trái và mất quá nhiều máu.

Việc truyền m.á.u chậm trễ cũng là do em gái cô mắc bệnh sạch sẽ và không thích trên người có m.á.u của người lạ nên trì hoãn đến tận bây giờ.

May mắn thay, anh ấy thuận lợi tới kịp lúc, nếu không anh ấy cũng không dám nghĩ đến hậu quả.

Nhìn thấy m.á.u của mình chảy vào cơ thể em gái mình, Dương Minh Trạch cảm thấy mối quan hệ của anh ấy với em gái ngày càng bền chặt hơn.

Trong gia đình họ chỉ có một đứa em gái, và tất cả anh em của họ đều rất tò mò về con bé.

Nếu không phải đúng lúc anh ấy không có việc làm và có người trong nhà cần về quê thì chắc chắn sẽ không đến lượt anh ấy chăm sóc em gái.

Tất nhiên, sau khi anh ấy về quê, hầu hết đều do em gái chăm sóc.

Đường Thành nhìn Tiểu Tần được truyền m.á.u nên dần dần hồi phục, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ.

Sau đó ông ấy nhìn Dương Minh Trạch nói: “Tiểu Dương, em gái của cậu không sao rồi, chỉ là chảy m.á.u quá nhiều, con bé lại không muốn lấy m.á.u của người lạ, cho nên mới chờ đợi đến bây giờ.”

“Nếu như truyền m.á.u được sớm thì chúng tôi cũng không vội vã như vậy.”

Dương Minh Trạch nhìn em gái đang ngủ và liếc nhìn Đường Thành đang nói.

“Chú Đường, không phải em gái cháu đang làm việc ở đây sao? Làm sao em ấy có thể bị thương được?”

“Hơn nữa với thân thủ của em gái cháu tốt như vậy, người bình thường căn bản không thể làm cho em gái cháu bị thương được, chẳng lẽ có người gây khó dễ gì chứ?”

Không phải tự nhiên anh ấy hỏi như vậy, trên thực tế thì em gái anh ấy mỗi lần bị thương đều là do cứu người.

Hai lần trước đều là vì Hoắc Đình Xuyên nên bây giờ anh ấy đã yêu cầu em gái mình tránh xa họ ra.

Kết quả là vết thương lần trước đã ổn, chưa đến nửa tháng em gái lại phải nhập viện tiếp.

Không biết em gái của anh ấy có hợp với tử vi Đông Bắc hay không.

Trong mấy tháng ở quê, không phải bị thương ở trên đường thì cũng thường xuyên gặp nạn.

Đường Thành thấy anh ấy hỏi câu này, ông ấy cũng trả lời: “Trên đường xảy ra tai nạn, con bé gặp phải đặc vụ của địch đang ám sát nên vô tình bị b.ắ.n vì đang cố cứu tài xế của tôi.”

“Sau khi trúng đạn, vì muốn bắt người, nên giao đấu với kẻ địch trong thời gian dài, mất quá nhiều máu, kết cục như thế này.”

Nghe Đường Thành nói, Dương Minh Trạch nghĩ thầm, thật sự là vì cứu người.

Nếu không phải bọn họ biết em gái đến đây làm phiên dịch thì anh ấy suýt chút nữa nghi ngờ em gái đến đây để làm vệ sĩ.

Sau đó anh ấy thở dài nói: “Chú Đường, ở đây đã có cháu rồi, chú nên giải quyết những việc khác trước. Nhưng nếu chú còn có chuyện với em gái cháu thì coi như chú cho em cháu xin nghỉ phép, cảm ơn.”

“Không sao cả, tôi sẽ nói chuyện với bên đó, muộn vài ngày cũng không sao cả. Ngoài ra, phòng này là phòng đôi, tối nay cũng không có bệnh nhân nào cả nên cậu cứ nghỉ ngơi ở giường kế bên.”

“Còn về cơm tối thì chút nữa sẽ có người đem tới.”

“Nếu Tiểu Tần không sao rồi thì tôi đi trước, dù sao cũng bắt được người rồi, cũng không biết bên đó như thế nào rồi.”

“Được rồi, chú đi đường cẩn thận.”

Dương Minh Trạch đứng lên tiễn ông ấy, vừa tới cửa, Đường Thành nói: “Tôi cũng đã thanh toán viện phí ở đây rồi, cậu chỉ cần ở đây chăm sóc em gái mình là được. “

“Được rồi, tạm biệt.”

Vừa tiễn người đi, Dương Minh Trạch liền xoay người trở lại trong phòng, khóa cửa lại.

Anh ấy vừa nghe tin em gái mình bị thương vì đặc vụ của địch, giờ họ đều đã rời đi. Không biết bọn chúng có tìm cách trả thù em gái anh ấy không trong bệnh viện hay không.

Anh ấy có chút sợ hãi, điều anh ấy lo lắng nhất là em gái anh ấy lại bị thương lần thứ hai.

Bây giờ cuối cùng anh ấy mới cảm thấy mình đã thất bại như thế nào với tư cách là một người anh trai.

Nghĩ đi nghĩ lại, sau khi em gái anh ấy về nhà, bản thân anh ấy thật sự không thể lười biếng được nữa, anh ấy nên tập thể dục buổi sáng.

Sau khi Tần Sương được truyền máu, chức năng cơ thể của cô dần dần trở lại bình thường.

Mãi đến tận khuya, Tần Sương mới tỉnh lại vì mắc tiểu.

Cô mở mắt ra, nhìn vào căn phòng tối, cô suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra mình đã bình phục vết thương trước khi hôn mê.

Vừa ngửi nước khử trùng, không cần đoán cũng biết mình đang ở bệnh viện.

Vừa định đứng dậy, cô nhận ra mình đã hoàn toàn không dậy nổi.

“E hèm... Có ai ở đây không?”

“...”

Tần Sương cau mày, cho rằng cô như thế này không có người ở bên cạnh chăm sóc sao? Chú Đường có đáng tin cậy không vậy?

Nếu đợi thêm một chút, chắc chắn cô sẽ ướt quần.

Sau đó cô lại hét lên: “Có ai ở đó không? Tôi cần đi vệ sinh!”

Lần này giọng nói to hơn trước rất nhiều, Đường Minh Trạch đang ngủ có thể nghe thấy giọng nói đó.

Sau đó anh ấy đứng lên, có chút nghi hoặc hỏi: “Ai? Tìm ai...”

Nghe được trong phòng trả lời, Tần Sương nhất thời không nói nên lời, người chăm sóc mình mà lại đi ngủ mất.

Sau đó cô lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ, chiếu lên và nói: “Anh là ai?”

Khi Dương Minh Trạch nhìn thấy ánh sáng, cơn buồn ngủ biến mất.

“Là anh đây, em gái, anh tư, em tỉnh rồi sao?”

Tần Sương thấy mặt anh ấy liền thở phào nhẹ nhõm nói: “Đừng nói nhảm nữa, giúp em đi vệ sinh đi, bàng quang của em sắp nổ tung rồi!”

“Bàng quang? Là cái gì?” Dương Minh Trạch nghi ngờ hỏi.

“...Cơ quan chứa nước tiểu!!!”

Dương Minh Trạch xấu hổ cười, “Haha, anh tư giúp em đi vệ sinh liền.”

Sau khi Tần Sương thỏa mãn nhu cầu sinh lý của mình, thoải mái thở ra.

Có lẽ do truyền dịch quá nhiều nên cô mới tỉnh giấc vì mắc tiểu.

Cô đoán tình huống này của cô khá đặc biệt.

Trong đời cô chưa bao giờ chứng kiến một bệnh nhân nào tỉnh dậy vì mắc tiểu.

Cô bám vào tường sau khi đi ra ngoài, Dương Minh Trạch lập tức đi tới đỡ cô nói: “Em gái, em lấy cái đèn pin này ở đâu vậy? Nó nhỏ quá, anh chưa từng nhìn thấy.”

“Hừm, ở phía nam có, anh thích thì quay về rồi em tặng cho anh.”

“Thiệt không?”

“Ừm, em còn một cái nữa, cái này vừa vặn cho anh đi đường vào ban đêm. Nếu hết pin thì tìm em.”

“Được rồi. “
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 139: Chương 139



Sau khi hai người trở về phòng, bụng Tần Sương lúc này đang réo lên,

Dương Minh Trạch nghe được thanh âm, vui vẻ nói: “Em gái anh đói rồi phải không? Anh có để dành bữa tối cho em. Anh đoán bây giờ súp gà đã nguội rồi. Em có muốn ăn không? “

“Nếu em có thể kiên trì thì vẫn còn ba tiếng nữa, anh có thể ra ngoài mua bữa sáng cho em.”

Tần Sương nằm ở trên giường bệnh, sờ sờ cái bụng xẹp xuống của mình: “Anh tư, anh mang đồ ăn qua đây đi, em xem coi có còn ăn được không.”

“Được thôi.”

Dương Minh Trạch đem hết đồ ăn đặt ở trước mặt Tần Sương, nói: “Nhìn xem, chú Đường cho người đưa tới, anh cũng đã ăn rồi.”

Sờ đồ ăn nguội lạnh, Tần Sương thở dài: “Rót cho em một ly nước ấm, ăn không nổi.”

Đồ ăn nguội như này rồi ăn sao được, ăn vào chắc chắn bụng sẽ khó chịu.

Dù sao mấy tiếng nữa trời sẽ sáng.

Sau đó cô uống một cốc nước ấm lớn, sau đó nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi.

Sau khi Dương Minh Trạch dọn dẹp lại mọi thứ mới nói: “Em có muốn báo cho bên nhà tiếng không? Anh đã dùng thư giới thiệu ba ngày sau để đi ra ngoài, vì vậy anh không thể ở đây quá lâu.

“Không, đừng nói với họ là em bị thương. Sau khi trời sáng, anh có thể gọi điện về cho thôn nói với họ bên đây cần em làm việc, đừng để bọn họ lo lắng. “

“Được, anh nghe em, đi ngủ đi, em mất m.á.u quá nhiều, ngủ nhiều một chút sẽ hồi phục nhanh hơn.”

“Đến giờ thì anh sẽ ra ngoài mua bữa sáng cho em, đảm bảo em sẽ được ăn bánh bao nóng hổi càng sớm càng tốt.”

“Được rồi, cảm ơn anh tư. “

“Ngủ đi, anh tư sẽ trông chừng em…”

Tần Sương nhắm mắt lại liền ngủ ngay.

Đúng là cơ thể cô vẫn chưa hồi phục và cô không được phép thức đến rạng sáng.

Và khi Dương Minh Trạch nhìn thấy em gái mình ngủ say như vậy, anh ấy cũng không quay lại nằm trên giường kế bên.

Anh ấy vác một chiếc ghế đến ngồi cạnh em gái và nhắm mắt thư giãn.

Anh ấy sợ một khi lên giường, anh ấy không biết mình sẽ ngủ tới bao lâu.

Lát nữa anh ấy phải ra ngoài mua bữa sáng. Những người khác không biết em gái anh ấy ăn bao nhiêu, nhưng anh ấy biết rất rõ.

Nếu không mua thêm chắc chắn em gái anh ấy ăn không no.

Chỉ chờ bữa sáng do người khác mang tới, em gái nhỏ của anh ấy có lẽ sẽ c.h.ế.t đói.

Mặt trời đằng đông dần dần nhô ra khỏi đường chân trời.

Căn phòng cũng sáng lên.

Dương Minh Trạch ngủ gật và ngã thẳng xuống đất.

Anh ấy giật mình, và phải mất một lúc lâu anh ấy mới nhớ ra mình đang ở đâu.

Sau khi kiểm tra em gái mình chưa tỉnh dậy, anh ấy đứng dậy đi ra ngoài rửa mặt.

Sau khi tỉnh dậy hoàn toàn và kiểm tra xem em gái có ổn không, anh ấy rời bệnh viện để đi mua bữa sáng.

Ra ngoài không bao lâu, Tần Sương liền tỉnh lại.

Cô đói đến mức không thể ngủ được sau khi không ăn cả đêm.

Nhìn đồng hồ trên tay, trong phòng không có người, cô biết anh tư hẳn là ra ngoài mua bữa sáng.

Cô từ từ ngồi dậy, ngoại trừ cơn đau nhói ở chân trái, cơ thể cô đã tốt hơn rất nhiều.

Sau đó cô bước xuống đất và từ từ rời khỏi phòng bệnh.

Cô đi vào nhà vệ sinh, tắm sơ rồi đánh răng được cung cấp sẵn trong phòng rồi chậm rãi đi về lại phòng.

Kết quả vừa tới cửa, Đường Thành mang theo hộp cơm đi tới.

Nhìn thấy người bị thương đứng ở cửa, Đường Thành sửng sốt một chút, sau đó sải bước tới nói: “Cháu đang làm gì vậy? Thân thể còn chưa hồi phục, sao còn không nằm trên giường? Anh tư của cháu không quan tâm đến cháu à?”

“Còn nữa, cháu tỉnh dậy từ khi nào vậy?
 
Back
Top Bottom