Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kiêu Lộ - Thất Thủy

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,226
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO-NbxpUKZKxaiqKx-x3WxmFu67R-2WA4WH5yjeUTfKZgQ7aUkz1ncUnB1_DbEvFgVvAWNWUwNtc_JBavPLUBk3YKL0PgZWa5quMR1toHZFJcnoMQ8npVTyvK7Xrwm1jG_YRKWClICbMSYYuZh6wyW8=w215-h322-s-no-gm

Thiên Kiêu Lộ - Thất Thủy
Tác giả: Thất Thủy
Thể loại: Xuyên Không, Nữ Cường, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Thất Thủy

Thể loại: Cổ Đại, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Xuyên Không

Team dịch: Liễu Như Yên

Giới thiệu

Sinh xong Ôn Nhi, mặt ta nổi tàn nhang, dáng người cũng chẳng ra sao. Tôn Viêm cuối cùng không nhịn được nữa, rước một cô nương về làm bình thê.

Hắn nói với ta: "Nhàn Nhi cùng chúng ta đến từ cùng một nơi, không thể để nàng ấy chịu thiệt thòi làm thiếp."

Lại nói: "Con cũng đã sinh rồi, ở thời cổ đại này, nàng làm được gì?"

Nhưng hắn quên mất, chúng ta cùng xuyên không đến đây.

Chuyện hắn làm được, ta cũng làm được; chuyện hắn không làm được, ta vẫn làm được.​
 
Thiên Kiêu Lộ - Thất Thủy
Chương 1: Chương 1



1

Tài nguyên y tế của thời đại này khan hiếm đến mức khó tưởng tượng. Khi biết bản thân mang thai, ta đã tìm bà đỡ có kinh nghiệm nhất và đại phu chuyên về phụ khoa. Dù vậy, một sợi dây rốn quấn cổ suýt nữa đã tiễn cả ta và con đi.

Vất vả lắm mới sinh hạ Ôn Nhi, ta còn chưa hết thời gian ở cữ.

Tôn Viêm nói với ta: "Ta muốn cưới tiểu thư phủ Thái Phó làm bình thê."

Lúc đó vẻ mặt của ta y hệt như: Ông già trên tàu điện ngầm nhìn chằm chằm vào điện thoại.

2

Ta và Tôn Viêm cùng xuyên đến thời đại này. Hắn xuyên thành công tử trưởng phủ Vệ Uý nước Ngụy, ta xuyên thành tiểu thư phủ Phụng Thường.

Còn nhớ, khi ta vừa mở mắt ra ở thời đại này, hắn đã vội vàng đến cầu hôn.

Trước khi xuyên không, chúng ta đã yêu nhau một năm thời đại học.

Nơi này chư quốc hỗn chiến, dân số giảm sút nghiêm trọng. Nước Ngụy có luật lệ, nữ tử mười lăm tuổi không lấy chồng sẽ phải vào tù. Hơn nữa, hai nhà chúng ta lại môn đăng hộ đối, gả cho hắn là lựa chọn đúng đắn nhất lúc bấy giờ.

Sau khi thành thân, quả thực chúng ta đã trải qua vài năm vợ chồng hoà hợp.

Ta kiên quyết muốn sau hai mươi tuổi mới sinh con, trước khi sinh Ôn Nhi, ta theo hắn chinh chiến khắp nơi.

Trước khi xuyên không, Tôn Viêm học khoa học và kỹ thuật, ta học sử.

Hắn có thể cải tiến binh khí, nhưng không biết chữ của thời đại này. Ban đầu, mỗi cuốn binh thư, đều là ta đọc cho hắn nghe.

Chúng ta vốn là một cặp trời sinh.

Trận Lộc Xuyên, hắn thống lĩnh bốn vạn quân, ta suất lĩnh hai vạn quân cản phía sau. Một trận đánh bại bốn mươi vạn đại quân của nước Tề, "bá chủ Thiên Thừa".

Từ đó một trận thành danh, hắn tuổi còn trẻ đã được phong chức Thượng khanh.

Sau trận Lộc Xuyên, ta cũng đã hai mươi ba tuổi, nên muốn sinh con. Không ngờ hắn mới ra ngoài hai năm, đã làm nên chuyện này.

Điều này khiến ta nhớ đến trước khi xuyên không, vì lý do chuyên ngành, ta đã hỏi hắn một câu: "Chàng nghĩ thế nào về chế độ một chồng nhiều vợ của thời cổ đại?"

Câu trả lời của hắn lúc đó là: "Thời đại bây giờ khác với thời cổ đại, bây giờ ta đương nhiên ủng hộ chế độ một vợ một chồng."

Lúc đó ta không để ý, mà nhìn nhận vấn đề từ góc độ chuyên ngành lịch sử, nghĩ dù sao chúng ta cũng không sống ở thời cổ đại.

Bây giờ nghĩ lại, ý của hắn là, ủng hộ chế độ một vợ một chồng chỉ là do hạn chế của thời đại.

3

Lúc này, đối mặt với việc Tôn Viêm đột nhiên đề nghị muốn cưới bình thê, ta không quá kích động.

Trước tiên giao Ôn Nhi đã được dỗ ngủ cho nhũ mẫu.

Sau đó ta nói: "Thời đại này không có bình thê. Nhưng mà, quân công chàng hiển hách, nên định cưỡng ép giành cho nàng ta danh phận này sao?"

Ánh mắt Tôn Viêm có chút lảng tránh, nhưng vẫn nói: "Thật ra, chủ yếu là vì nàng ấy và chúng ta là đồng hương."

Ta thản nhiên nói: "Ồ, vậy sao?"

"Ừ, nàng ấy đáng thương hơn nàng nhiều, xuyên thành thứ nữ phủ Thái Phó, bơ vơ một mình, cho nên chỉ có thể nhẫn nhục ở hậu viện."

Ta suy nghĩ ý tứ trong lời hắn, ý là ta may mắn, bởi vì có hắn?

Nghe hơi buồn nôn.

Nhưng ta lại nhớ tới vị Vương tiểu thư kia đã mười sáu tuổi, trước đây từng gặp trong cung yến.

Quả thật là một cô nương lanh lợi, ta hoàn toàn không nhìn ra là người xuyên không, thậm chí lễ nghi còn chu đáo hơn cả quý tộc bản địa.

Ta hỏi hắn: "Vậy chàng xem thế này, chúng ta hoà ly, chàng cưới nàng ta về được không?"

Ánh mắt Tôn Viêm thay đổi: "Nhuận Nguyệt, nàng đừng làm loạn. Đây là thời cổ đại, nàng đã sinh con rồi, nàng nỡ bỏ con sao?"

Xem ra Tôn Viêm đã sớm có dự mưu, e rằng hắn đã có ý định từ lâu, nhưng cố nhịn đến bây giờ mới nói.

Không tệ, mấy năm nay đọc binh thư không uổng phí.

Tối hôm đó ta đuổi Tôn Viêm ra ngoài.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Lúc hắn sắp đi, rất khó chịu, nói với ta: "Nàng có thể kiêu ngạo như vậy đều là vì có ta chống lưng cho nàng. Nàng sao không học Nhàn Nhi, học cách cúi đầu trước thời đại này!"

Đến cả Nhàn Nhi cũng gọi thẳng rồi.

Xem ra bọn họ đã sớm câu kết với nhau.

Lúc này ta chưa từng cảm thấy bất lực như vậy. Sinh nở khiến thân thể ta suy nhược.

Còn chưa kịp th* d*c, sự phản bội của người thân yêu nhất lại như lưỡi d.a.o đ.â.m vào lưng.

Nhìn Ôn Nhi trong tã lót, ta buộc mình phải bình tĩnh lại.

Điều kiện y tế của thời đại này quá kém, ta phải dưỡng tốt thân thể trước, mới có sức tính toán.
 
Thiên Kiêu Lộ - Thất Thủy
Chương 2: Chương 2



4

Tôn Viêm chiến tranh lạnh với ta, muốn ép ta cúi đầu.

Như vậy ta ngược lại có thể thở phào nhẹ nhõm.

Mỗi ngày ta đều gọi thái y, đảm bảo thân thể ta đang dần hồi phục theo cách ổn định và nhanh chóng nhất.

Vừa hết thời gian ở cữ, tỷ tỷ của Tôn Viêm, Tôn Vương hậu, liền gọi ta vào cung.

Nàng ta thấy Ôn Nhi rất vui, sai người thưởng không ít đồ.

Ta mỉm cười thay Ôn Nhi tạ ơn.

Tôn Vương hậu đột nhiên sai người lấy gương cho ta.

Ta nhìn người phụ nữ trong gương khác xa so với trước khi sinh con.

Mặt nổi tàn nhang, vì không thích dùng phấn chì nên chẳng hề che giấu, trông rất rõ ràng. Cằm vốn thon gọn cũng xuất hiện nọng cằm, chưa kể đến dáng người biến dạng nghiêm trọng.

Ta chưa từng vì điều này mà lo lắng, dù sao ta cũng vừa sinh con xong.

Với thể chất và khả năng tự chủ của ta, nhiều nhất một năm sẽ khôi phục lại trạng thái tốt nhất.

Ta nhìn gương, rồi nhìn Tôn Vương hậu với vẻ dò hỏi: "Nương nương có ý gì?"

Tôn Vương hậu cười nói: "Ngươi vì sinh Ôn Nhi mà chịu khổ rồi. Ta đây có loại thuốc mỡ trị tàn nhang rất tốt."

Nói xong, liền sai người lấy thuốc mỡ đựng trong hộp tinh xảo đưa cho ta.

Ta nhìn bao bì tinh xảo có hơi hướng hiện đại, hiểu ra, đây e rằng là do Vương Nhàn pha chế.

Vì vậy ta không đưa tay ra nhận, khẽ nhíu mày.

Tôn Vương hậu nói: "Nữ tử nào mà không yêu quý dung mạo của mình? Ngươi đấy, đừng cố chấp như vậy."

Ta không muốn dây dưa với nàng ta, liền thuận tay nhận hộp thuốc mỡ, đưa cho thị nữ Thiết Ngọc bên cạnh.

"Vâng, đa tạ Nương nương."

Nói xong ta định đứng dậy cáo lui.

Tôn Vương hậu gọi ta lại: "Hôm nay, ta vốn là đến khuyên ngươi. Ngươi có biết không, cha mẹ ngươi cũng đã đồng ý rồi. Nhàn Nhi là cô nương tốt, mẹ ngươi cũng rất thích nàng ấy."

Xem ra mấy thứ đồ nhỏ Vương Nhàn làm ra đã giúp nàng ta thành công lọt vào mắt xanh của các phu nhân quý tộc.

Nhưng mà, thật sự có tốt như vậy sao?

Ta thử nhắc nhở Tôn Vương hậu: "Thiếp và Tôn Viêm từng thề với nhau là duy nhất của đối phương, nương nương cũng biết rõ. Hơn nữa nương nương từng nói, chúng ta như tỷ muội ruột thịt."

Tôn Vương hậu nói: "Chính vì coi ngươi như tỷ muội ruột, ta mới mong ngươi nghĩ thông suốt."

Nghe vậy, ta chỉ biết thở dài.

Ta từng cõng Tôn Viêm ra khỏi núi thây biển máu.

Cũng từng khi Tôn Vương hậu sinh nở, dẫn binh xông vào cung, liều tội c.h.ế.t c.h.é.m c.h.ế.t ái phi định ám hại nàng ta.

Hôm nay nàng ta khuyên ta, thật ra ta đã mong như vậy, dù sao cũng là người cổ đại.

Chỉ là...

"Nương nương làm thuyết khách cho đệ đệ, ta không trách nương nương. Chỉ là, có rất nhiều cách để khuyên ta, tại sao nương nương lại chọn cách làm nhục dung mạo, chia rẽ ta với cha mẹ, để ta không thể không cúi đầu?"

5

Phu quân đã ngoại tình, đại cô tỷ từng coi như tỷ muội ruột cũng trở mặt.

Đôi phụ mẫu hờ của ta cũng nên ra sân rồi.

Mẹ ta đến thăm ta, bế Ôn Nhi chưa được một phút đã đặt xuống.

Bà ấy mang cho ta rất nhiều thuốc mỡ trị tàn nhang, mặt nạ kiểu dáng hiện đại, áo nịt n.g.ự.c định hình, vân vân.

"Vương thị kia rất quan tâm đến con. Con xem, những thứ này đều là thứ con đang cần dùng."

Ta nhìn lướt qua một cách hờ hững: "Những thứ này con không cần."

Thiết Ngọc nhìn sắc mặt ta, tự giác cất những thứ đó đi.

Dù sao ta cũng đã chuẩn bị đồ tốt hơn rồi.

Mẹ ta ngồi bên cạnh ta, khuyên nhủ: "Tôn Viêm là danh tướng trăm năm khó gặp, nếu bất hòa với hắn, cha con không tìm được con rể nào tốt hơn đâu."

Ban đầu ta còn đang cố gắng thông cảm cho bà ấy.

Dù sao cũng là người cổ đại, chuyện nhỏ như nạp thiếp, thật sự không thể trở thành lý do khiến hôn nhân tan vỡ.

Kết quả chưa được bao lâu, Thiết Ngọc mặt mày tái nhợt đi vào.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

"Phu nhân, thuốc mỡ đó có độc."

Ta giật mình: "Có độc?"

"Vâng, Trương thần y đã kiểm tra rồi, là độc mãn tính, không dễ phát hiện, nhưng dùng lâu dài, chắc chắn sẽ chết."

Ta tức giận trong lòng.

Kết quả mẹ ta giữ ta lại: "Nhuận Nguyệt, đừng kích động."

Ta khó hiểu nhìn bà ấy.

Ánh mắt bà ấy có chút lảng tránh: "Dù sao Tôn Viêm cũng thích nàng ta."

Ta: "..."

Bà ấy lại nói: "Huynh trưởng của con không nên thân, con đường làm quan của cha con cũng đến hồi kết, cả nhà chúng ta đều trông cậy vào hôn sự này. Con ở đây, dù sao cũng đã sinh hạ trưởng tử, lát nữa mẹ sẽ phái thêm người đến, giúp con, được không?"

Ta bị chọc cười: "Mẹ cũng thấy rồi đấy, e rằng nàng ta không cam lòng làm thiếp. Nếu nàng ta thật sự vào cửa, con bị độc c.h.ế.t thì sao?"

Mẹ ta theo bản năng nhìn Ôn Nhi.

Trong nháy mắt lòng ta lạnh đi một nửa.

Ta đoán, khoảnh khắc đó bà ấy đang nghĩ, có Ôn Nhi rồi, hôn sự vẫn thành.
 
Thiên Kiêu Lộ - Thất Thủy
Chương 3: Chương 3



Thời đại này, hôn nhân của hai gia tộc lớn, đều lấy việc duy trì huyết mạch làm trọng.

Ta đã thấy rất nhiều gia tộc khi liên hôn, nhà gái sẽ cho rất nhiều thê nữ cùng tộc đi theo.

Đều là vì thời đại này tỷ lệ tử vong khi sinh nở của nữ tử quá cao, có thêm một nữ tử cùng tộc sinh hạ huyết mạch của họ đó, mới có thể đảm bảo hôn phối tiếp diễn.

Mẹ ta cũng nghĩ như vậy, dù sao cũng đã có Ôn Nhi rồi.

Nhưng bà ấy không nói ra.

Bà ấy chỉ nói: "Con và Tôn Viêm là tình cảm sinh tử, chỉ cần dung mạo của con khôi phục như cũ, hắn nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý."

Ta không nói gì nữa.

Trước khi đi, bà ấy còn nói: "Nhuận Nguyệt à, nhất định phải nhớ lời mẹ, cố gắng chịu đựng mấy ngày này, chờ hắn hồi tâm chuyển ý là được."

6

Dọn đường nhiều như vậy, Tôn Viêm cuối cùng cũng dẫn Vương Nhàn đến gặp ta.

Nàng ta rất lễ phép hành lễ với ta, ta thản nhiên nhìn nàng ta.

Đúng vậy, nàng ta trẻ trung, xinh đẹp, trên mặt không có tàn nhang, eo cũng không thô.

Ta không nói gì, nàng ta thậm chí còn dám chủ động lên tiếng.

"Thiếp đã nghe rất nhiều chuyện về phu nhân, cũng rất hâm mộ phu nhân, có thể cùng Tôn lang đến thời đại này."

Ta liếc nhìn Tôn Viêm đang ngồi bên cạnh.

Ánh mắt Tôn Viêm nhìn nàng ta đầy yêu thương.

"Nhàn Nhi giờ cũng có người che chở rồi." Hắn nói.

Vương Nhàn nhìn ta: "Tỷ tỷ, thiếp không muốn làm tỷ khó xử. Chỉ là, ở thời đại này, thiếp thật sự rất không may mắn. Có lẽ tỷ tỷ sẽ không hiểu..."

Ta ngắt lời nàng ta: "Thật ra ta cũng đã nghĩ, nếu ta cũng một mình đến đây, liệu có giống như ngươi không."

Từ trước đến nay, Tôn Viêm luôn nói Vương Nhàn đáng thương như thế nào.

Xuyên thành thứ nữ nhà quan, không dám tranh giành với quý nữ bản địa, cho nên chỉ có thể che giấu bản tính để giấu tài.

Ta thật sự đã suy nghĩ nghiêm túc, đặc biệt là sau khi mẹ ta đến vài lần...

Gia tộc bên ngoại của ta cũng như vậy, nếu lúc đó Tôn Viêm không đến cầu hôn, liệu ta có trở nên giống Vương Nhàn không?

Vương Nhàn nhìn chằm chằm ta: "Tỷ tỷ là muốn nói, tỷ là tỷ, tỷ sẽ không giống ta."

Ta cười.

Cô nương này, cũng có chút bản lĩnh đấy.

Ta đúng là nghĩ như vậy, nhưng do nàng ta nói ra trước, ngược lại khiến ta có vẻ như đang hờn dỗi.

"Ta đương nhiên sẽ không," Ta quay đầu nhìn Tôn Viêm, "Hơn nữa ta còn đang nghĩ, chàng hình như đặc biệt thích chiêu trò này của nàng ta, thích cảm giác làm người cứu thế."

Tôn Viêm nheo mắt: "Nhuận Nguyệt, nàng là phu nhân Thượng khanh, nói năng phải cẩn thận."

Ta cụp mắt xuống: "Ta cho phép nàng ta vào cửa."

Vương Nhàn mừng rỡ, nhìn Tôn Viêm.

Tôn Viêm lại cảnh giác: "Thật sao? Nàng không gây rối nữa?"

Ta cười cười: "Chàng đã chuẩn bị chu đáo như vậy rồi, trong cung, nhà mẹ đẻ ta, đều đã thu xếp ổn thoả."

Tôn Viêm quay mặt đi, thản nhiên nói: "Cũng không phải ta cố ý thu xếp. Chỉ là Nhàn Nhi, tuy không giỏi sắp xếp bằng nàng, nhưng người nước Ngụy đều rất thích nàng ta."

Vậy còn ta?

Ta từng vì bảo vệ mảnh đất này mà đổ máu.

Nhưng ta nhanh chóng buông bỏ.

Ta và Tôn Viêm từng thân thiết như vậy, lúc ở trong quân doanh, thắp nến, hai người chui trong chăn, ta từng chữ từng chữ dạy hắn nhận mặt chữ cổ.

Hắn còn làm nũng nói không học, nói: "Chỉ cần có Nhuận Nguyệt, ta không cần học."

Lúc đó hắn chắc cũng là thật lòng.

Đến hắn bây giờ cũng ra nông nỗi này, ta sao có thể trông chờ người khác bênh vực ta?

7

Ta cho phép Vương Nhàn vào cửa.

Và cũng như đã hứa, ta lo liệu hôn lễ cho bọn họ.

Tôn Viêm giành cho nàng ta danh phận "bình thê" chưa từng có.

Nàng ta đương nhiên đắc ý, nhà mẹ đẻ phủ Thái Phó cũng chuẩn bị cho nàng ta của hồi môn mười dặm đường dài.

Ta biết có người sau lưng cười nhạo ta, cứ nhất quyết phải tự mình cho con bú, kết quả trong thời gian cho con b.ú lại để mặt mộc, trước mặt tân nương chẳng ra gì.

Ta cũng biết đây là do Vương Nhàn giở trò sau lưng.

Quý nữ nước Ngụy thích nàng ta.

Vương Nhàn mang toàn bộ thủ đoạn thao túng của phụ nữ hiện đại đến thời đại này.

Họ nói: "Quả nhiên điều quan trọng nhất của nữ tử vẫn là sắc đẹp, nếu không, dù là nữ trung hào kiệt như Vệ phu nhân, dung nhan phai tàn, phu quân cũng sẽ thay lòng."

Nghe nói vì hôn lễ này, Vương Nhàn kiếm bộn tiền, mặt nạ của nàng ta bán được không biết bao nhiêu.

Ta rất bình tĩnh nhìn bọn họ, trong lòng không chút gợn sóng.

8

Đêm tân hôn của bọn họ, Tôn Viêm vậy mà lại đến chỗ ta.

Đây quả thực nằm ngoài dự liệu của ta, cho nên ta thật sự không đề phòng.

Hắn thấy trúc giản màu đen trong tay ta, ánh mắt sắc bén: "Đó là cái gì!"

Ta suy nghĩ một chút, phẩy tay cho Thiết Ngọc đang sợ hãi lui xuống.

"Thư của Dương Công chúa nước Tần."

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Dương Công chúa nước Tần mời ta dẫn con trai sang đó làm khách.

Tôn Viêm nồng nặc mùi rượu, nắm chặt trúc giản, ánh mắt dần nheo lại.

"Vệ Nhuận Nguyệt, nàng đây là phản quốc!"
 
Thiên Kiêu Lộ - Thất Thủy
Chương 4: Chương 4



Nước Tần hùng mạnh, tuy liên hôn giữa các thế hệ với nước Ngụy, nhưng nước Ngụy nằm chắn ngang Tú Nhi Quan, khiến nước Tần không thể tiến về phía đông một bước, quanh năm bị vây hãm ở biên giới phía bắc.

Sớm muộn gì, Tần và Ngụy cũng sẽ giao chiến.

Sau khi ta gả cho Tôn Viêm, mấy năm đầu tham gia vô số trận chiến, trong đó mười bốn lần tự mình dẫn binh, chưa từng bại trận.

Còn nữa, ba trận đánh lấy ít địch nhiều khiến Tôn Viêm thành danh, đều là cùng ta kề vai sát cánh.

Dương Công chúa là công chúa nắm quyền, nàng ta mời ta, đương nhiên không chỉ là để đi dạo chơi.

Tất cả chỉ vì, nước Ngụy không công nhận nữ tướng quân, nước Tần thì có.

Ta thản nhiên nói: "Chàng nói như vậy là hơi quá, đây là quốc thư Dương Công chúa gửi cho Ngụy vương."

Dù sao, dưới sự sắp xếp của bọn họ, ta đã trở thành một người phụ nữ bị phu quân chán ghét vì dung nhan tàn phai.

Không còn bất kỳ giá trị nào.

Công chúa nước Tần mời ta, có gì không thể đồng ý?

Tôn Viêm tức giận nói: "Ta sẽ vào cung ngay! Vệ Nhuận Nguyệt, ta nói cho nàng biết, ta sẽ không để nàng rời khỏi nước Ngụy một bước!"

Ta không ngăn cản.

Dương Công chúa rất có thủ đoạn, nàng ta chắc chắn đã sắp xếp ổn thoả mọi chuyện.

9

Như ta dự đoán, Tôn Viêm trở về tay trắng.

Buồn cười là, hắn trở về nói với ta...

"Vương hậu nương nương ra gặp ta, tỷ ấy lo lắng bất an, nghe nói nước Tần muốn đưa Tĩnh Công chúa, người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân, sang đây để đổi lấy nàng."

Ngụy vương háo sắc, đương nhiên mong chờ, Vương hậu cảm thấy bị uy h**p.

Ta nói: "Ta nghĩ, về phương diện cung đấu, tân phu nhân của chàng sẽ giúp được Nương nương nhiều hơn."

Tôn Viêm tức giận: "Nàng muốn đi, thì nàng tự đi! Ta sẽ không cho phép nàng mang Ôn Nhi đi!"

Ta trực tiếp cười thành tiếng.

"Ngươi cứ thử xem."

Lúc trước hắn không phải nói, ta đã sinh con rồi thì làm được gì sao?

Bởi vì đây là thời cổ đại, nữ tử nếu muốn hoà ly, phải để lại con cái.

Nhưng ta lại có bản lĩnh, khiến Ngụy vương hạ chỉ, cho ta mang con đi.

Tôn Viêm cũng biết hắn giữ không được Ôn Nhi, dù sao hắn cũng đã vào cung rồi.

Ngụy vương vì mỹ nhân sắp có được trong tay, sao có thể để ý đến hắn.

Mắt hắn đỏ hoe trong đêm tân hôn của hắn, thật khiến ta cảm thấy ghê tởm.

Ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, trời đã sáng.

"Đại nhân không bằng về đi thôi, sao có thể để tân phu nhân chờ lâu?"

Tôn Viêm hỏi ta: "Nàng có biết nàng làm vậy, giận dỗi bỏ đi như thế, nghĩa là gì không? Nhuận Nguyệt, chúng ta cả đời này, sẽ không còn cơ hội nào nữa…"

Thời đại này xe ngựa chậm chạp, cơ hội vốn đã ít ỏi.

Cả ta và hắn đều bị cuốn vào vòng xoáy thời cuộc, sẽ có quá nhiều điều bất đắc dĩ.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Như lời hắn nói, ta rời đi lần này, cả đời này e là không còn bất kỳ khả năng nào nữa.

Ta cảm thấy vô cùng kỳ quái: "Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng, giữa ta và ngươi, còn có thể quay lại?"

Hắn nhìn ta, hồi lâu, mới nói: "Nếu, nếu ta nói ta hối hận, ta nhận sai với nàng, là ta hồ đồ, ta không biết ta làm sao nữa…"

"Thôi đi, Tôn Viêm." Ta chán ghét ngắt lời hắn.

"Nhuận Nguyệt…"

"Cả ta và ngươi đều là người trong quân ngũ, nên hiểu rõ, kẻ phản bội, vĩnh viễn không thể tha thứ."

Kỳ thực có gì mà ta không biết?

Vương Nhàn đã thoát khỏi luật lệ con gái mười lăm tuổi chưa lấy chồng phải vào ngục, có lẽ là đã sớm có sắp xếp.

Bọn họ đã dan díu với nhau ngay từ khi ta vừa mang thai.

Sau đó, hắn chọn lúc ta sinh con xong, khi yếu ớt nhất, đ.â.m ta một nhát chí mạng.

Kẻ như vậy, nói là kẻ thù cũng không ngoa.

10

Tôn Viêm hôm đó chắc là say rồi, cho nên mới mềm yếu xin lỗi.

Hắn rất nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ kiêu ngạo, cũng không nói nhiều với ta nữa.

Chỉ buông lời sẽ không để ta rời khỏi nước Ngụy.

Trương Thái Y đến nói với ta, ông ấy vào cung, nhiều lần trình bày lợi hại với Ngụy Vương.

"Hắn nói phu nhân thông thạo bố trận bày binh của nước Ngụy, lại có thể tự mình dẫn binh, nếu để phu nhân rời đi nước khác, hậu quả khó lường."

Nghe nói Ngụy Vương trước giờ chưa từng để ý, còn kinh ngạc sao nước mình lại có nhân tài như vậy.

Ta nghe xong chỉ khẽ cười nhạt: "Tôn Viêm về phương diện này thật là khách quan, tất cả chiến báo của hắn đều viết đúng sự thật."

Nói cách khác, hắn không hề chiếm đoạt công lao của ta.

Chỉ là Ngụy Vương, hắn xem chiến báo, từ trước đến nay chỉ xem "thắng" hay "bại", tướng lĩnh cũng chỉ chú ý đến chủ tướng.

Bản thân ta giỏi về chiến lược và chiến thuật, chẳng qua là quân sư phụ tá chủ tướng, loại người như ta hắn không chú ý tới.

Phải nói rằng, so với mấy đời hùng chủ trước của nước Ngụy, Ngụy Vương đời này thật sự tầm thường.

Trương Thái Y có chút lo lắng: "Nay đã trình lên Đại vương, Đại vương còn để phu nhân rời đi sao?"

Ta rất bình tĩnh: "Còn phải xem thủ đoạn của Dương Công Chúa."

Các nước đều cầu hiền như khát.

Ta đã thả ra thông tin chim khôn phải chọn cành mà đậu, lúc này nhất định phải giữ vững lập trường, chứ không phải tự mình rối loạn.

Dương Công Chúa nước Tần, phải chứng minh nàng ta xứng đáng là hùng chủ của ta.
 
Thiên Kiêu Lộ - Thất Thủy
Chương 5: Chương 5



11

Tôn Viêm và các quan lại dưới trướng hắn cuối cùng cũng thuyết phục được Ngụy Vương, Ngụy Vương hình như có chút do dự.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Khi hắn dẫn Vương Nhàn đến gặp ta, ta đang luyện võ.

Những ngày này ta cho người canh giữ nội viện, không gặp ai, Vương hậu mấy lần triệu kiến ta cũng từ chối.

Thiết Ngọc đi vào, kiên nhẫn đợi ta múa xong một bài thương.

Ta không phải từ nhỏ đã tập võ, thân là nữ nhi, sức lực trời sinh không bằng nam tử.

Trước đây chưa từng nghĩ mình luyện võ sẽ thành danh, bây giờ muốn đường ai nấy đi với Tôn Viêm, thêm một kỹ năng phòng thân cũng là bùa hộ mệnh của ta.

Vì vậy ta bận rộn lựa chọn binh khí thích hợp.

Thiết Ngọc hỏi ta: "Phu nhân thấy cây thương này thế nào?"

Ta v**t v* cây thương, cau mày: "Cũng không hẳn là hài lòng lắm."

Lúc này Tôn Viêm đi vào, hắn nói: "Nàng hà tất phải như vậy? Nàng không thể đến nước Tần được."

Ta buông thương xuống, nhìn hắn: "Ta sẽ chọn được thứ ta ưng ý."

Hắn đại khái cảm thấy ta nói bóng gió, có chút bực mình.

Không nhịn được liền nói móc: "Nàng chơi hơi lớn rồi đấy. Vốn dĩ thuyết phục Đại vương còn phải tốn chút công sức, nhưng các nước lại lần lượt gửi thư mời nàng, Đại vương ngược lại không chịu thả người."

Các nước này, thậm chí bao gồm cả nước Tề đã bị ta và hắn liên thủ đánh cho tan tác.

Cho dù Ngụy Vương không thông minh, hắn cũng sẽ nghĩ, tại sao mọi người đều tranh giành muốn có ta?

Vậy thì không thể dễ dàng thả người đi.

Tôn Viêm nói: "Nàng cho rằng nước Tề thật sự muốn nàng sao? Bọn họ chỉ là dùng kế để nhắc nhở Đại vương, không muốn nàng đến nước Tần mà thôi."

Dù sao nước Tần ngày càng cường đại, có thể dùng nước Ngụy ngăn chặn bọn họ ở Tú Nhi Quan là tốt nhất.

Ta nhìn hắn, nửa cười nửa không: "Có phải ngươi rất vui khi thấy ta khốn đốn không?"

Tôn Viêm nghẹn lời.

Ta nói: "Nhìn xem, đây chính là lý do ta muốn đường ai nấy đi với ngươi."

Ta đã từng thật lòng yêu hắn.

Khi yêu hắn, chỉ mong hắn bình an vô sự, không nỡ để hắn cau mày dù chỉ một chút.

Nhưng bây giờ hắn chỉ muốn chinh phục ta, thấy ta khốn đốn, thấy ta sa cơ lỡ vận.

Thậm chí đến bây giờ, còn dẫn Vương Nhàn đến trước mặt ta vênh váo ra oai.

Tôn Viêm nhìn ta, phẫn hận nói: "Nếu trong lòng nàng có ta, sao có thể nhẫn tâm như vậy? Chỉ là một lần thôi, nàng lại muốn làm tuyệt tình…"

Hừ, tại sao hắn được phép làm tổn thương ta, còn ta thì phải cho hắn cơ hội?

Ta quay lưng lại: "Mời ngươi đi đi, ta và ngươi đã là người dưng rồi."

Tôn Viêm nói sau lưng ta: "Nàng cứ yên tâm, chúng ta còn cả đời để dây dưa. Nàng, tuyệt đối không ra khỏi nước Ngụy được một bước."

Nói xong, hắn tức giận phất tay áo bỏ đi.

12

Trong mắt người nước Ngụy, ta chắc là đang khốn đốn.

Nghe nói gần đây việc buôn bán sản phẩm làm đẹp của Vương Nhàn rất tốt, đặc biệt là Tôn Vương hậu rất mê mẩn những sản phẩm làm đẹp đó, dẫn đến việc nó trở nên thịnh hành trong giới quý tộc.

Nàng ta đã tặng mặt nạ cho ta, đều bị Thiết Ngọc ném trả lại.

Mặt ta là do mang thai sinh con nội tiết tố rối loạn, không phải chỉ vài miếng mặt nạ làm đẹp của nàng ta là có thể giải quyết được.

Trương Thái Y tinh thông phụ khoa, từng là sủng thần trong lòng các phu nhân quý tộc nước Ngụy, thậm chí cả Vương hậu.

Kết quả bị kỹ thuật hiện đại đánh bại, khiến ông ấy tức tối ngày nào cũng chạy đến chỗ ta.

Vừa sắc thuốc cho ta, ông ấy vừa oán trách: "Bây giờ ta cũng giống như phu nhân, là một tiểu thần thất thế rồi. Đáng ghét…"

Ta luyện b.ắ.n cung mồ hôi nhễ nhại, Thiết Ngọc đưa khăn cho ta lau mồ hôi.

"Là bọn họ không có mắt nhìn, ngươi đi nước Tần với ta, ta bảo đảm ngươi sẽ lại thăng quan tiến chức."

Thản nhiên an ủi ông ấy vài câu, ta dặn Thiết Ngọc điều chỉnh lại cung.

Thiết Ngọc hỏi: "Bắn cung được không ạ?"

Ta nói: "Được, nhưng ta còn thiếu binh khí cận chiến."

Thiết Ngọc hiểu ý: "Nữ tử tập võ, nhất là phu nhân đây—người nhập môn giữa chừng, lấy khéo léo không lấy sức mạnh. Thuộc hạ sẽ lấy roi da rắn và đoản kiếm đến cho phu nhân thử."

Ta gật đầu, để nàng ta đi.

Trương Thái Y nói: "Tại sao phu nhân lại chắc chắn là nước Tần?"

Ta mỉm cười: "Tất nhiên là ta biết, vì những gì nàng ấy muốn, chưa bao giờ không có được."

13

Nước Tần phái Tĩnh Công Chúa đến trước.

Nghe nói, là để nàng ấy xem mặt Ngụy Vương.

Dương Công Chúa rất biết cách tạo dáng vẻ, nàng ta công khai tuyên bố: "Vương muội của ta, phải chọn được người mà nàng ưng ý mới được."
 
Thiên Kiêu Lộ - Thất Thủy
Chương 6: Chương 6



Ngày Tĩnh Công Chúa vào kinh, muôn dân đều đổ ra đường.

Ta phá lệ ra ngoài, nhìn nàng ấy một cái từ trên tửu lâu.

Chỉ một cái nhìn này, ta liền biết, có những người, sinh ra là để khiến người ta say đắm.

Tĩnh Công Chúa ba lần lấy chồng ba lần góa bụa, danh tiếng không tốt.

Trước khi nàng ấy đến, mọi người đều bàn tán, nói xấu sau lưng nàng ấy.

Nhưng khi nàng ấy ngồi trên xe hương, đi qua đường phố Ngụy đô, cả con phố bỗng chốc im phăng phắc.

Như thể vẻ đẹp của nàng ấy, có thể khiến tất cả mọi người nghẹt thở.

Nàng ấy đẹp, lại cao quý, cử chỉ không chê vào đâu được.

Cho đến khi đi qua dưới lầu thành nơi ta đang đứng, nàng ấy dường như cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu nhìn lên.

Sau đó, mỉm cười với ta.

Chỉ một nụ cười này, đêm nay không biết sẽ đi vào giấc mơ của bao nhiêu nam nhân nước Ngụy.

14

Tôn Vương hậu nhịn nhục tổ chức tiệc chiêu đãi nàng ấy.

Ta cũng tham dự, dù bấy lâu nay luôn đóng cửa không ra ngoài.

Lúc này Ôn Nhi đã được năm tháng, vóc dáng ta cơ bản đã khôi phục.

Thiết Ngọc nhỏ giọng hỏi ta có muốn trang điểm kỹ lưỡng, che đi vết nám trên mặt không.

Ta cười nói: "Hà tất phải vậy? Đêm nay, sẽ không có nữ nhân nào đẹp hơn Tĩnh Công Chúa."

Thật ra ta đã hoàn toàn chấp nhận diện mạo hiện tại của mình.

Ta biết có rất nhiều nữ tử, trong giai đoạn này của cuộc đời, cũng chịu khổ sở như ta.

Cho nên những thứ của Vương Nhàn mang đến mới có thị trường rộng lớn.

Nhưng khi ta luyện võ mồ hôi nhễ nhại, trở về bên Ôn Nhi, tâm trạng bỗng nhiên rộng mở.

Vệ Nhuận Nguyệt chính là Vệ Nhuận Nguyệt, không nên bị suy nghĩ của bất kỳ ai chi phối, càng không nên vì không được yêu mà biến thành một người khác.

15

Sau khi vào cung, quả nhiên ta thấy Tôn Vương hậu ăn mặc lộng lẫy.

Ừm, chỉ cần nhìn từ xa là biết đã quá lố rồi.

Nàng ta vẻ mặt chua xót kéo ta sang một bên: "Nhuận Nguyệt, người nước Tần đến chính là một yêu nữ."

Ta quay đầu nhìn tấm bình phong khổng lồ phía sau nàng ta, bật cười.

Ngụy Vương chắc đang ở phía sau nhìn trộm các nữ quyến dự tiệc, thật b**n th**.

Tôn Vương hậu đêm nay chắc chắn là như ngồi trên đống lửa.

Ta đẩy nàng ta ra: "Nương nương chẳng phải nói nữ tử đều nên quý trọng dung mạo của mình sao? Nàng ấy chỉ là sinh ra đã đẹp, có lỗi lầm gì đâu."

Thật nực cười, xấu hơn nàng ta thì khinh bỉ, đẹp hơn nàng ta thì là yêu nữ.

Đáng tiếc nàng ta không có quyền quyết định.

Sắc mặt nàng ta dần trở nên tái nhợt: "Ngươi, ngươi đã từng gánh tội c.h.ế.t thay ta, tình nghĩa của chúng ta vốn không tầm thường. Hơn nữa ta cũng mong ngươi và A Viêm có thể nối lại tình xưa, sao ngươi lại so đo với ta vì lời nói lúc trước…

“Vệ Nhuận Nguyệt."

Giọng của Tĩnh Công Chúa vang lên.

Mềm mại, quyến rũ, nhưng không hề phô trương, giọng điệu mang theo ý cười, khiến người ta say mê.

Ta quay đầu lại.

Quả nhiên, không biết từ lúc nào trong đại điện đã im phăng phắc.

Tất cả các quý phu nhân ăn mặc lộng lẫy đều nhìn nàng ấy, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Trong mắt nàng ấy chỉ có ta, cảm giác này, vậy mà khiến cho một nữ nhân như ta cũng cảm thấy lâng lâng.

"Vệ Nhuận Nguyệt." Nàng ấy khẽ gọi tên ta.

Ta: "..."

Sau đó nàng ấy bước tới, nắm tay ta, cười nói: "Cuối cùng ta cũng được gặp ngươi, ngươi giống hệt như trong tưởng tượng của ta."

Ta cười hỏi: "Trong tưởng tượng của Công chúa, phụ nhân là dáng vẻ như thế nào?"

Nàng ấy khẽ nheo đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt say mê: "Đương nhiên là anh tư hiên ngang, khí định thần nhàn. Tuy trong lòng có ngàn vạn hùng binh, nhưng lại mặt như hoa đào tháng ba, rực rỡ chói sáng."

Ta: "..."

Khoảnh khắc đó ta nhìn Tôn Vương hậu với ánh mắt thương hại.

Thật sự, nàng ấy không chỉ đẹp, mà còn có một cái miệng ngọt ngào.

Nàng ấy suýt chút nữa mê hoặc ta rồi, ai mà không yêu nàng ấy được cơ chứ.

16

Sự xuất hiện của Tĩnh Công Chúa nước Tần, đã chứng minh một điều.

Có những người, cho dù đắp mặt nạ đến nát mặt, cũng không thể dựa vào dung mạo để trở thành người chiến thắng trong cuộc đời.

Hơn nữa năng lực làm việc của nàng ấy còn siêu phàm.

Tối hôm đó ta nhìn Tôn Vương hậu dẫn đầu, hầu như tất cả các quý phu nhân nước Ngụy đều dùng lời lẽ vây công nàng ấy.

Nàng ấy chỉ mỉm cười, hóa giải tất cả.

Có thể thấy, khi người khác dốc hết sức lực, nàng ấy thậm chí còn có chút nhàm chán.

Nàng ấy như thể sinh ra đã ngồi trên đỉnh cao, những người này trước mặt nàng ấy như những chú hề nhảy nhót.

Dẫn đến việc sau đó Tôn Vương hậu bắt đầu uống rượu giải sầu.

Cuối bữa tiệc, Tĩnh Công Chúa rót rượu cho ta.

"Nhuận Nguyệt à Nhuận Nguyệt, đừng cùng bọn người ngu xuẩn này làm bạn. Đến nước Tần đi, tỷ tỷ của ta mới là người hiểu được ngươi."

Ta nhìn chén rượu nàng ấy đưa tới, đây là thư mời của nước Tần.

Công chúa đích thân kính rượu.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Ta đợi một lát, mới nhận lấy chén rượu, uống cạn.
 
Thiên Kiêu Lộ - Thất Thủy
Chương 7: Chương 7



17

Sau ngày hôm đó, khoảng nửa tháng sau, Tôn Vương hậu đánh Vương Nhàn năm mươi trượng.

Lý do là mặt nạ Vương Nhàn pha chế không hợp ý nàng ta, mà Vương Nhàn lại đi làm móng cho Tĩnh Công Chúa.

Vương Nhàn bản tính xu nịnh, nàng ta thuận miệng khen Tĩnh Công Chúa: "Trên đời sao lại có mỹ nhân như người chứ?"

Một câu nói truyền đến tai Tôn Vương hậu, nàng ta liền trở thành nơi trút giận.

Đây chỉ là Tĩnh Công Chúa tùy ý khiêu khích mà thôi.

Kết quả nàng ta bị đánh đến nửa sống nửa chết, Tôn Viêm lại không màng đến nàng ta.

Hắn không thể khuyên can Ngụy Vương nữa.

Ai bảo hắn là em vợ của Ngụy Vương, lại còn là đệ đệ của Tôn Vương hậu, tình địch với sủng thiếp mới của Ngụy vương.

Nhìn thế nào, cũng không tránh khỏi tư tâm.

Hắn không chịu từ bỏ, vẫn đang chạy vạy khắp nơi.

Còn ta đã đang thu dọn hành lý.

18

Cuối cùng, Ngụy Vương hạ chỉ đưa ta và Ôn Nhi đến nước Tần.

Buồn cười là, Tĩnh Công Chúa thậm chí còn chưa đồng ý vào cung nước Ngụy làm phi.

Chưa được lợi ích gì đã muốn người đẹp của nước khác… Hắn còn ngu muội hơn ta tưởng.

Vương mệnh đã ban xuống, Tôn Viêm không còn khả năng xoay chuyển.

Hành lý của ta đã sớm thu dọn gần xong, đang chuẩn bị những bước cuối cùng.

Đến bây giờ, Ôn Nhi đã được một tuổi.

Nó đã cai sữa, ta cũng đã chọn được binh khí thích hợp.

Tôn Viêm xuất hiện ở cửa sân của ta.

Hắn lặng lẽ nhìn ta.

Ta biết vóc dáng của ta đã hoàn toàn khôi phục, vết nám trên mặt cũng đã mờ đi nhiều nhờ sự điều trị của Trương Thái Y.

Giống như ta nghĩ, sau khi sinh một năm.

Chỉ là một năm này, lại không giống như những gì ta từng tưởng tượng.

Nhưng bây giờ ta đã quen với việc để mặt mộc, không biết Tôn Viêm, người đã chìm đắm trong làn sóng trang điểm đang thịnh hành hiện nay, thấy ta thì có cảm nghĩ gì.

Ta cười với hắn: "Tôn Viêm, kiếp này xem như từ biệt."

Hắn chắp tay sau lưng, đứng đó nhìn ta hồi lâu, cuối cùng cũng dần gù lưng xuống.

"Nàng thắng rồi." Hắn nói.

Ta nhìn hắn: "Hy vọng ngươi và Vương Nhàn, bất luận thắng thua, chỉ luận chân tình."

"Chân tình…" Hắn cúi đầu cười khẩy.

Bỗng nhiên lại ngẩng đầu nhìn ta: "Nếu gặp nhau trên chiến trường, nàng sẽ làm thế nào?"

Ta nghĩ một chút, nói: "Nếu thật sự có ngày đó, chúng ta cũng là chỉ làm việc cho chủ nhân của mình mà thôi."

Trong mắt hắn dần dần nhuốm màu máu.

"Vệ Nhuận Nguyệt, nàng cứ chờ đó. Nếu thật sự có ngày đó, ta tuyệt đối sẽ không nương tay, ta sẽ đánh bại nàng, bắt sống nàng!"

Ta nói: "Ta sẽ g.i.ế.c ngươi."

Tôn Viêm: "..."

"Ta không hiểu tại sao ngươi luôn muốn thắng ta. Nhưng sau này chúng ta không còn là vợ chồng, có thể phân thắng bại rồi. Cho nên, dù là ngươi, hay là ta, đều không cần phải nương tay nữa."

Hắn chắc cũng rất suy sụp, hét lên với ta: "Vệ Nhuận Nguyệt, kiếp trước kiếp này mười hai năm, sao nàng nỡ lòng nào?!"

Ta lặng lẽ nhìn hắn.

Phải, kiếp trước kiếp này mười hai năm, sao ngươi nỡ lòng nào, làm tổn thương ta như vậy.

Ta kiên quyết cho rằng, yêu không phải là chinh phục, càng không phải là tổn thương.

Vương Nhàn vội vàng chạy đến tìm hắn, cảnh giác nhìn ta, lo lắng nắm lấy cánh tay hắn: "Đại nhân…"

Tôn Viêm mất kiểm soát, đẩy nàng ta ra, tức giận phất tay áo bỏ đi.

"Vệ Nhuận Nguyệt, như nàng mong muốn, sẽ có một ngày ta g.i.ế.c c.h.ế.t nàng!"

Ta biết hắn đã rơi lệ, nhưng ta thì không.

Ta cũng sẽ không nói bảo trọng, đường dài phía trước, ta tự bảo trọng mình.

19

Nước Tần phái xe ngựa đến đón ta.

Tĩnh Công Chúa thay đổi phong cách thường ngày, mặc quân phục, tự mình đánh xe đưa ta ra khỏi thành.

Nàng ấy vẫn xinh đẹp như vậy, sau khi tẩy trang ngược lại càng xinh đẹp hơn.

Đứng trước xe, nàng ấy nói với ta: "Hy vọng ta có thể nhanh chóng trở về nước Tần."

Ta thầm nghĩ, nàng ấy có lẽ lại muốn làm quả phụ rồi.

Nhưng điều này cũng không có gì lạ, các nước hỗn chiến, mỹ nhân làm gian tế rất phổ biến.

Chỉ là không có ai có thiên phú dị bẩm như nàng ấy.

Ta chỉ có thể nói một câu: "Công chúa bảo trọng."

Nàng ấy quay đầu nhìn ta, mỉm cười: "Ngươi có biết ta thích nhất điều gì ở ngươi không?"

Ta nhướng mày.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Thật lòng mà nói, ta cứ tưởng trước đây nàng ấy nói thích ta, chỉ là một loại kỹ năng giao tiếp cao siêu.

Nàng ấy nói: "Trong số các nữ tử trên đời này, chỉ có ngươi, nhìn ta bằng ánh mắt giống hệt như tỷ tỷ của ta."

Ta ngẩn người.
 
Thiên Kiêu Lộ - Thất Thủy
Chương 8: Chương 8



Đột nhiên từ nụ cười rạng rỡ tuyệt sắc của nàng ấy nhìn thấy một tia đau khổ.

Đúng vậy, sắc đẹp trời sinh luôn là con d.a.o hai lưỡi.

Đợi xe ngựa đi đến cổng thành, nàng ấy muốn xuống xe.

"Nhuận Nguyệt, ngươi thật ít nói. Bây giờ phải tạm biệt nhau rồi, ngươi có gì muốn nói với ta không?"

Ta cúi đầu suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên: "Chúng ta đều là nữ nhân, ta cũng không giống như ngươi, có một cái miệng khéo nói…"

Nàng ấy nheo mắt nhìn ta cười: "Cho nên những lời Nhuận Nguyệt nói đều là lời thật lòng."

"Chúng ta đều là nữ nhân…" Ta dừng lại một chút.

Nàng ấy dần dần ngừng cười, nghiêm túc nhìn ta.

Ta cố gắng diễn đạt rõ ràng ý của mình.

"Chúng ta đều là nữ nhân, ta hy vọng ngươi xinh đẹp, khỏe mạnh, tự do, an lạc, cả đời này muốn gì được nấy, làm gì cũng không phải lo lắng."

Trong mắt Tĩnh Công Chúa dần dần nhuốm lên ý cười chân thành nhất.

Nàng ấy nghiêng người nhẹ nhàng ôm ta.

"Chúng ta đều là nữ nhân. Ta cũng hy vọng Nhuận Nguyệt, lần này đi sẽ tung cánh bay cao, cả đời này tự do tự tại."

20

Trải qua một chặng đường dài, ta và Ôn Nhi bình an đến nước Tần.

Ôn Nhi còn nhỏ, trên đường bị ốm một lần, may mà có Trương Lỗ, chính là Trương Thái Y nước Ngụy ngày xưa đi cùng.

Thật ra ông ấy và ta cũng ở trong hoàn cảnh tương tự, đều là những người tài giỏi bị đào thải.

Phía trước đã nói, thời đại này nguồn lực y tế vô cùng khan hiếm, thần y như ông ấy thực sự không nên bị kỹ thuật làm đẹp của Vương Nhàn áp đảo.

Vì vậy, vừa đến nước Tần, chưa gặp Dương Công chúa, ta đã tiến cử ông ấy cho Vương hậu nước Tần trước.

Khi ông ấy quay về, kích động đến mức hai chòm râu dê vểnh ngược lên.

"Ta đã gặp Dương Công chúa!"

Ta cười nói: "Dương Công chúa phá lệ triệu kiến? Chúc mừng chúc mừng."

Trương Lư thậm chí còn rưng rưng nước mắt.

Ta: "…"

Ông ấy lùi lại một bước, thi lễ thật sâu với ta

"Thế gian phải có Bá Nhạc trước, rồi mới có Thiên Lý Mã. Đa tạ ân tình thành toàn của phu nhân, lão phu cũng chúc mừng phu nhân tìm được minh chủ."

Ông ấy nói vậy làm ta càng thêm kỳ vọng.

21

Dương Công chúa cho triệu kiến vào đêm hôm sau, trực tiếp gọi ta vào tẩm cung của nàng.

Lần đầu gặp mặt, ta vô cùng chấn động .

Có những người, cho dù không đội vương miện, ngươi cũng sẽ biết nàng là bậc đế vương ngạo nghễ thiên hạ.

Dương Công chúa khoảng bốn mươi tuổi, khoác trên mình bộ hắc y sang trọng của nước Tần.

...

Mặc dù giữa đôi lông mày có nét mỹ mạo tương tự như muội muội của mình, nhưng nàng lại để mặt mộc, tóc mai đã điểm bạc.

Khí thế của nàng trầm ổn như núi biển, nhưng dung mạo lại ôn hòa.

Sau đó, nàng mở miệng.

"Nhuận Nguyệt, ngươi có cần muốn ông không?"

Ta: "…"

Nàng hứng thú nói: "Có tài tử, cũng có võ tướng, còn có người giỏi ca múa, chỉ cần ngươi thích, nhất định sẽ nghe lời."

Ta đau đầu nói: "Điện hạ, ta không muốn đàn ông."

Nàng ấy còn hỏi ta: "Tại sao?"

Ta vốn không giỏi ăn nói, bây giờ lại bị vị công chúa không theo lẽ thường này làm cho có chút choáng váng.

Nghẹn một lúc lâu, ta mới nói: "Đàn ông có ích gì? Chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của ta mà thôi."

Dương Công chúa cười ha hả, dáng vẻ vô cùng phóng khoáng, nhưng lại dò xét ta: "Vì ngươi bị Tôn Viêm phụ bạc nên mới bỏ đến nước Tần, đúng không?"

Ta hiểu ý của nàng, lập tức nghiêm túc nói: "Công chúa, Vệ Nhuận Nguyệt bây giờ, chỉ là Vệ Nhuận Nguyệt học thành văn võ nghệ, bán cho đế vương gia."

Cho nên chuyện đàn ông gì đó thực sự đã buông bỏ rồi, ta chỉ đến để tìm kiếm tiền đồ.

Nàng hao tâm tổn sức đón ta đến đây, nhưng quân thần gặp mặt, thăm dò lẫn nhau là chuyện tất yếu, ta hiểu điều đó.

Dương Công chúa suy ngẫm lời nói của ta, cười nói: "Học thành văn võ nghệ, bán cho đế vương gia. Vệ Nhuận Nguyệt, ngươi là bảo vật vô giá, ta lời to rồi."

Nói xong, nàng đứng dậy, đi đến trước bàn sách, vén tấm màn che khổng lồ lên.

Ta kinh ngạc đứng dậy.

Đó là một bức địa đồ các nước to lớn, chuẩn xác, vượt xa bản đồ của nước Ngụy.

Dư đồ như vậy đủ khiến cho mỗi võ tướng đương thời phải hoa mắt, say mê.

Dương Công chúa dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng v**t v* dư đồ.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

"Ta đã mất mười năm, tập hợp danh thợ nổi tiếng thiên hạ, mới chế tạo ra bức địa đồ này, chính là đang đợi một danh tướng xuất chúng."

Giây phút ấy, ta thậm chí còn có chút kính sợ lùi lại một bước.

Nàng nhìn ta, mỉm cười, trong lòng đã hiểu rõ, tựa như một bậc trưởng bối, nhìn thấu sự nhút nhát của vãn bối, lại bao dung.

"Ta đã nghiên cứu qua từng trận chiến của ngươi, chắc chắn ngươi chính là người ta đang đợi, là chủ nhân của bức địa đồ các nước này."

Thì ra là vậy.

Thì ra đây chính là nguyên nhân Trương Lư sau khi gặp nàng lại nước mắt lưng tròng.

Kẻ sĩ nguyện c.h.ế.t vì tri kỷ, quả nhiên nàng vừa gặp đã khiến người ta cam tâm tình nguyện xả thân vì nàng.

Ta trầm giọng nói: "Thần, tất không phụ công chúa."

Nàng đỡ ta dậy, cười nói: "Ta, cũng lập lời thề không phụ khanh."
 
Thiên Kiêu Lộ - Thất Thủy
Chương 9: Chương 9



22

Ban đầu khi đến nước Tần, ta chỉ muốn tìm lại chính mình.

Bởi vì rõ ràng, ta đã không còn được dung nạp trong cái vòng tròn nước Ngụy kia nữa.

Vòng tròn đó là một vũng bùn, ta đã có năng lực thì phải nhảy ra, chứ không thể lựa chọn thỏa hiệp với vũng bùn.

Có được minh chủ như tri kỷ này là niềm vui ngoài ý muốn.

Đêm đó, Dương Công chúa cùng ta đốt nến nói chuyện thâu đêm.

Tổ tiên của nước Tần là người chăn ngựa cho thiên tử, được phong đất ở nơi hoang vu, chống lại man di phương Bắc.

Ngày nay thiên tử suy yếu, các nước tranh hùng, nước Tần tuy mạnh nhưng lực bất tòng tâm.

Một là vì bị man di phương Bắc kiềm chế, hai là bị nước Ngụy chặn ở Tú Nhi Quan, không thể tiến ra phía Đông.

Chúng ta nói từ việc cải cách binh chế đến việc xuất binh chỉnh đốn đất nước.

Dương Công chúa có kiến thức cao siêu, nàng thậm chí còn chỉ ra khuyết điểm của tinh binh nước Ngụy.

"Các người rút tráng đinh luyện binh, trong thời gian ngắn có hiệu quả, cho nên mới dùng sáu vạn đại quân phá Thiên Thừa của Tề quốc. Nhưng cách này không lâu dài được, nhiều nhất hai mươi năm, hùng binh của nước Ngụy sẽ suy tàn."

Nàng nói đúng.

Khi đó ta và Tôn Viêm mới đến, đã chui vào chỗ sơ hở.

Thời đại này đa số là nông binh, nghĩa là lúc bình thường làm ruộng, lúc chiến tranh thì ra chiến trường c.h.é.m giết.

Nói cách khác, thiếu sự huấn luyện chuyên nghiệp.

Vì vậy, chúng ta đã thử rút tinh nhuệ trong nước, hứa hẹn ruộng đất, cho thoát ly sản xuất để luyện binh.

Điều này có ghi trong binh thư.

Thử qua rồi, hiệu quả cực tốt, năm đó trong trận Lộc Xuyên, Tề quốc xưng là bốn mươi vạn, nhưng lại bị sáu vạn tinh binh của chúng ta đánh cho tơi bời.

Nhưng binh sách này có tệ đoan.

Mấy vạn người thoát ly sản xuất, hơn nữa bất luận quân công đều ban cho ruộng đất thậm chí tước vị, lực lượng mới rất khó bổ sung, chỉ có tiêu hao.

Hai mươi năm, nước Ngụy tất suy.

Ta thành khẩn nói: "Thực ra nước Ngụy đã phát hiện ra tệ đoan của binh sách này, và đang cố gắng sửa đổi."

Dương Công chúa cười nói: "Binh sách của ta tốt hơn."

Ta đã xem qua… quả thực tốt hơn.

Nước Tần áp dụng quân công chế, có công mới thưởng, không những có thể giảm bớt chi phí quân sự, mà còn có thể cổ vũ binh sĩ anh dũng chiến đấu.

Ngoài ra, còn áp dụng luân binh chế, toàn dân phục dịch.

Năm đầu tiên, nam tử trưởng thành thay phiên nhau phục dịch một tháng, thời gian còn lại trở về sản xuất.

Năm thứ hai, thay phiên nhau phục dịch một năm.

Năm thứ ba, hạt giống binh lính tốt cũng đã chọn lọc ra, sẽ phục dịch lâu dài.

Từ đó tinh binh đã có, lực lượng dự bị cũng có, sức tái sinh cực mạnh.

Chế độ hoàn chỉnh hoàn thiện như vậy, Tôn Viêm còn chưa nghĩ ra được.

Ta nói: "Công chúa thật anh minh."

Dương Công chúa vỗ vỗ đầu ta: "Ngươi không cần nịnh ta. Nhuận Nguyệt, hãy chinh phạt Bắc Di cho ta trước, ta sẽ cho Bạch Vị, Vân Chinh hai đại tướng, điều động cho ngươi."

23

Dương Công chúa giao cho ta bộ lạc Khương khó nhằn nhất ở Bắc Di, đây là trận chiến lập thân của ta ở nước Tần.

Phái cho ta ba vạn nhân mã, Bạch Vị, Vân Chinh đều là tiểu tướng xuất thân danh môn.

Họ là những danh tướng thế hệ mới mà Dương Công chúa coi trọng, đặc biệt là Bạch Vị, trời sinh thần lực, tư duy nhanh nhạy.

Dương Công chúa nói riêng với ta: "Bạch, Vân hai vị tiểu tướng, vẫn chưa thể một mình gánh vác đại cục, tạm thời mượn ngọn đông phong của ngươi một phen."

Nhưng bản thân họ lại không nghĩ vậy.

Ta chỉ là một nữ tướng ngoại lai, nhiều năm sống dưới hào quang của chiến thần Tôn Viêm mà thôi.

Khi xuất chinh, Bạch Vị ngày ngày chạy đến trước mặt ta khoe khoang, khoe khoang kỹ thuật b.ắ.n tên bách bộ xuyên dương thần sầu của hắn.

Ta ngay cả một ánh mắt cũng lười cho hắn.

Cho đến khi tiến vào sâu trong thảo nguyên, quan sát xong địa hình.

Khương tộc tác chiến dũng mãnh, hơn nữa còn có tiếng ăn thịt người để uy h**p, lúc này ai cũng không rảnh khoe khoang nữa.

Ta phân tích chiến lược, điều hai vạn năm nghìn người cho Bạch Vị, lệnh cho hắn chính diện nghênh địch.

Bạch Vị vừa nghe, cảm thấy đây là muốn hắn gánh vác trọng trách.

Hắn kiêu ngạo nói: "Chủ soái cứ chờ tin thắng trận của mạt tướng."

Thuận tiện cho ta một ánh mắt khinh thường.

Ta trực tiếp nói với Vân Chinh: "Hắn sẽ thua."

Bạch Vị: "…"

Ta chỉ điểm địa đồ phân tích cho họ: "Khương nhân binh mã bất quá hai vạn, nhưng lại đánh mãi không hạ được, là bởi vì kỵ binh ở trên thảo nguyên, giống như cá gặp nước, vô cùng linh hoạt."

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Vân Chinh sắc mặt dần dần ngưng trọng: "Đánh không chết, chúng sẽ luôn quay lại."

Ta nói với hắn: "Vân tướng quân dẫn hai nghìn binh mã cản ở phía sau, trấn thủ ở Quan Nguyệt Giáp. Ta tự mình dẫn ba nghìn binh mã, thiên sư cùng tiếng, cuối cùng quyết chiến."

Bạch Vị nghe ra rồi, ý của ta là để hắn dẫn đại quân đi làm tiên phong cảm tử.

Đợi hắn thua rồi, mới là lúc thiên sư quyết chiến.

Hắn lập tức tức giận: "Chưa từng nghe qua cách đánh đầu nặng chân nhẹ như vậy!"

Ta nhìn hắn không nói gì.

Bạch Vị là quân nhân, có tố chất cơ bản của quân nhân.

Hắn không phục, cũng phải nghe theo.

Chỉ có thể mạnh miệng nói: "Ta sẽ không thua, không đến lượt thiên sư của ngươi xuất chiến! Chủ soái cứ an nhàn trong trướng uống rượu là được!"
 
Back
Top Bottom