Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Cơ Điện

Thiên Cơ Điện
Chương 150: Lập Công



Nửa tháng sau, Ninh Dạ trở lại Cửu Cung sơn, đầu tiên là tới gặp Trương Liệt Cuồng.

Ngay khi nhìn thấy Ninh Dạ, Trương Liệt Cuồng khá ngạc nhiên: “Ngươi đã tới tầng thứ sáu?”

“Vâng.” Ninh Dạ không hề che giấu, mà thoải mái phóng thích khí thế bản thân, đúng là tu vi tầng thứ sáu, không chỉ có vậy, còn sắp đạt tới tầng thứ bảy.

Trương Liệt Cuồng nhớ Ninh Dạ mới đạt tới tầng thứ năm không lâu, không khỏi lấy làm lạ: “Sao lần này lại nhanh như vậy?”

Ninh Dạ bèn thuật lại tất cả mọi chuyện mình đã trải qua.

Trương Liệt Cuồng cũng biết chuyện Ninh Dạ đi chấp hành nhiệm vụ, cũng biết thậm chí y còn cứu Thường Vũ Yên, chỉ không ngờ ngoài viên yêu đan của con ba ba ra, y còn nhận được yêu đan của Tử Lân giao.

Con ba ba thì cũng thôi, quan trọng là con Tử Lân giao kia, giá trị của yêu đan nửa bước Vạn Pháp khá cao, tuy chuyển hóa thực lực yêu đan thì mười không được một, nhưng vẫn có thể tăng cường tu vi của Ninh Dạ thêm một tầng. Chẳng trách mới mấy ngày mà Ninh Dạ đã tiến bộ rõ rệt.

Nhưng Trương Liệt Cuồng vẫn nói: “Dùng tài nguyên tăng cường tuy nhanh chóng thuận tiện nhưng dẫu sao cũng không phải đường lối đúng đắn. Tu luyện quá nhanh khó tránh khỏi việc căn cơ bất ổn, ta không tán đồng, nhưng ngẫu nhiên làm vậy cũng không sao.”

Hắn nói câu này mục đích chủ yếu là giải thích không phải mình hẹp hòi không cho Ninh Dạ đan được chất lượng cao mà là đang nghĩ cho y.

Nhưng Ninh Dạ là người trùng tu, từng là Tàng Tượng đỉnh phong từ trước, đối với y hoàn toàn không có chuyện căn cơ bất ổn. Chỉ có điều từ trước tới nay y vẫn thiếu cơ hội tăng cường thực lực ngoài sáng cho mình.

Chuyện Cổ Tuyền trấn và Cố phủ tuy có thu hoạch riêng nhưng những thu hoạch đó đều là thực lực trong tối, không liên quan tới thực lực ngoài sáng. Do tư chất của Ninh Dạ có hạn, việc tăng cường thực lực ngoài sáng của y buộc phải có lý do hợp lý. Vì vậy hành trình tới khu vực sông nước Tây hà này cho y một cơ hội rất tốt để tăng cường thực lực.

Lúc này Ninh Dạ trả lời: “Đệ tử đã hiểu, xin sư phụ yên tâm, chắc chắn đệ tử không làm chuyện mổ gà lấy trứng, chỉ nhìn cái lợi trước mắt mà tu luyện cấp tốc đâu. Mời sư phụ xem!”

Nói đoạn Ninh Dạ chém một đao ra, đao phong sắc bén, nhắm thẳng vào ngực Trương Liệt Cuồng, sát khí ngập trời như muốn ám sát hắn.

Trương Liệt Cuồng lại chẳng hề để ý, vẫn dùng cơ thể mình nhận lấy đao này, đao phong chém vào ngực Trương Liệt Cuồng, lưu lại một vệt đao đỏ tươi, nhưng lại mạnh hơn trước đây không biết bao nhiêu lần.

Cho dù chưa thể chém rách da thịt Trương Liệt Cuồng, nhưng ánh mắt hắn vẫn rất kinh ngạc: “Ồ? Uy lực Sát Thân đao của ngươi mạnh hơn trước nhiều rồi. Nhưng đây không phải là Sát Thân đao đại thành mà chỉ đơn giản là uy lực tăng cường, có vẻ rất giống... Liệt Dương kiếm ý?”

Hắn kinh ngạc nhìn Ninh Dạ: “Sao ngươi lại có Liệt Dương kiếm ý?”

Ninh Dạ chắp tay: “Sư tôn quan sát rất chuẩn! Đệ tử đã hấp thu kiếm ý mà Liệt Dương Kiếm Quân ban tặng, dung nhập nó vào người mình, kính xin sư tôn chớ trách.”

Nói đoạn, y thuật lại chuyện Liệt Dương kiếm ý và Tử Lân giao.

Sau khi giải quyết Tử Lân giao, Ninh Dạ bắt đầu thử nghiệm hấp thu Liệt Dương kiếm ý.

Có hai phương thức hấp thu Liệt Dương kiếm, ý, một là lĩnh ngộ kiếm ý, hai là trực tiếp hấp thu.

Cái trước không tăng cường được gì nhiều nhưng có thể khiến Ninh Dạ cảm ngộ được nhiều hơn về Liệt Dương kiếm đạo, cái sau có thể trực tiếp tăng cường chiến lực, nhưng tu vi mạnh mẽ hơn, hiệu quả sẽ càng ngày càng kém.

Nhưng Ninh Dạ lại không hề do dự lựa chọn cách thứ hai.

Nguyên nhân rất đơn giản, Ninh Dạ có Thiên Cơ điện, sau này sẽ có đủ loại thần công diệu pháp, Liệt Dương Kiếm Quân chẳng qua chỉ là cảnh giới Vạn Pháp, Liệt Dương kiếm ý tuy mạnh nhưng nào phải kỳ công thần thuật gì, giá trị của kiếm ý không cao. Trực tiếp hấp thu lại có thể tăng cường chiến lực. Tuy về sau phương thức hấp thu này không còn tác dụng gì, nhưng trong cảnh giới Tàng Tượng đã đủ khiến chiến lực của Ninh Dạ nhảy lên một bậc thang mới.

Thứ Ninh Dạ muốn là tăng cường thực lực ngoài sáng trong giai đoạn hiện tại.

Yêu đan dùng để tăng cường tu vi, kiếm ý lại là tăng cường chiến lực trực tiếp của y.

20240107103410-tamlinh247.jpg

 
Thiên Cơ Điện
Chương 151: Xin Lỗi 1



Ngược lại, Trương Liệt Cuồng ngạc nhiên với thủ đoạn tiết kiếm luồng kiếm ý này hơn - khi nghe Ninh Dạ kể mình dùng đời sau của Tử Lân giao để uy h**p nó tự sát, Trương Liệt Cuồng chỉ thấy kinh ngạc, còn có thể làm như vậy à?

Thất Sát Thiên Đao cả đời này chỉ biết giết thẳng tới, có lúc nào cần phải uy h**p?

Quả nhiên tên Ninh Dạ này không giống mình, phong cách hành xử càng âm độc hơn, tất cả đều nhằm mục đích tối đa hóa lợi ích, lúc trong chiến trường khảo sát biểu hiện của ngươi có vậy đâu?

Trương Liệt Cuồng không thích phong cách hành động của Ninh Dạ, nhưng lại thích kết quả này, trong lúc nhất thời cũng không biết nên mừng hay nên giận.

Đột nhiên hắn nghĩ ra một vấn đề, thằng nhãi nhà ngươi đang ám chỉ ta có đúng không?

Liệt Dương Kiếm Quân - Minh Tứ Dã không phải sư phụ ngươi nhưng hắn còn truyền cho ngươi một luồng Liệt Dương kiếm ý, giúp chiến lực của ngươi tăng cường trên diện rộng, còn ta lại chẳng cho ngươi cái gì?

Lại nhìn sang phía Ninh Dạ, thấy ánh mắt y như cười mà không phải cười.

Trương Liệt Cuồng thầm tức giận: “Bây giờ ngươi rất khao khát được tăng cường sức mạnh?”

Ninh Dạ trả lời: “Thế giới đầy nguy hiểm, thời gian đâu chờ ta. Hành trình tới khu vực sông nước ở Tây hà này, nếu không nhờ đệ tử có đủ phù lục hộ thân, e là không cách nào trở về gắp sư tôn nữa. Chúng ta là đệ tử tiên môn, không thể đóng cửa ru rú trong nhà được, cái gọi là khổ tu thâm sơn cùng cốc ba mươi năm, một khi xuống núi vang danh thiên hạ, đó không phải con đường của chúng ta, càng không phải đường của Thất Sát đao.”

Nghe y nói câu này, Trương Liệt Cuồng hít một hơi dài: “Ngươi nói không sai, nếu ngươi đã quyết định như vậy, được thôi. Minh Tứ Dã đã cho ngươi Liệt Dương kiếm ý, sư phụ không thể hẹp hòi quá được. Lần này ngươi làm không tệ, sư phụ cho ngươi một phần thưởng.”

Nói xong y ấn nhẹ về phía mi tâm của Ninh Dạ, không ngờ lại là một luồng Thất Sát đao cương truyền vào mi tâm của Ninh Dạ.

Khác với Liệt Dương kiếm ý, Thất Sát đao cương của Trương Liệt Cuồng thích hợp với Ninh Dạ hơn hẳn, cũng mang lại cho y nhiều lợi ích hơn.

Sau khi cho Ninh Dạ thứ này, khí thế của Trương Liệt Cuồng cũng yếu đi một chút, hắn mắng: “Ngoan ngoãn hấp thu đi, đừng lãng phí tâm ý của ông đây. Mẹ nó, nếu sau này thằng nhãi nhà ngươi xuất thủ, đao đao đều là Liệt Hỏa chân cương, cái mặt già của ta biết giấu vào đâu?”

Lời cuối cùng lại nói rõ suy nghĩ trong lòng hắn, rõ ràng là không thể để kiếm đạo của Minh Tứ Dã vượt trên bản thân mình được.

Do tu luyện Thất Sát đạo, hoàn toàn không cần lý giải đao ý trong Thất Sát đao cương của Trương Liệt Cuồng, vì vậy chắc chắn Ninh Dạ sẽ trực tiếp hấp thu, để bản thân sử dụng.

Sau khi làm xong việc này, Trương Liệt Cuồng xua tay: “Được rồi, mau cút tới Tứ Phương điện đi. Lần này ngươi lập công, bên phía Tứ Phương điện cũng sẽ ban thưởng, không thể để bọn chúng bạc đãi ngươi được!”

“Vâng! Đa tạ sư phụ!” Ninh Dạ vui mừng nói.

Còn thứ gì khiến người ta vui vẻ hơn ban thưởng đây?

Tứ Phương điện.

Kim Chấn Lương nhìn Ninh Dạ: “Thằng nhóc, làm tốt lắm. Lần này nếu không có ngươi thì Thường cô nương đã gặp nguy hiểm rồi.”

Thực lực của Thường Vũ Yên không ra sao nhưng thân phận lại rất đặc biệt.

Nếu Thường Vũ Yên chết chắc chắn Tây Phong Tử sẽ nổi giận, ngay cả Kim Chấn Lương cũng gặp phiền toái.

Chính vì vậy, Kim Chấn Lương lại càng vừa mắt với Ninh Dạ hơn.

Lúc này hắn tiện tay lấy một cái thẻ ra ném cho Ninh Dạ: “Chuyện này ghi cho ngươi năm mươi công.”

Cống hiến của Hắc Bạch thần cung có tiêu chuẩn cơ bản là công.

Chuyện ở Cố gia vốn là một công, nhưng Ninh Dạ thể hiện xuất sắc, Kim Chấn Lương ghi cho y hai công. Tây Hà thủy yêu dính tới cấp bậc Hoa luân, khi tính công phải là hai chữ số, đặc biệt là còn dính tới loại nửa bước Vạn Pháp như Tử Lân giao, đáng lý phải là chín mươi công trở lên.

Nhưng do Liệt Dương Kiếm Quân ra tay, không thể tính tất cả công lao lên người Ninh Dạ, mặc dù thế, xét thấy y cứu Thường Vũ Yên, Kim Chấn Lương vẫn ghi cho y năm mươi công, cũng coi như ban thưởng rất hào phóng, tương đương với việc Ninh Dạ một mình g**t ch*t một yêu vật Hoa Luân trung kỳ.

Công tích của Hắc Bạch thần cung có thể trực tiếp đổi các loại tài nguyên quý giá, có công tích này, hành động của Ninh Dạ cũng thuận tiện hơn nhiều.

Nhưng còn chưa kết thúc.

Kim Chấn Lương lại vung tay tung một thứ ra, không ngờ lại là cây bút.

Kim Chấn Lương nói: “Nghe nói ngươi tu luyện phù đạo, lần này cứu được Vũ Yên cũng là vì dùng hết phù lục tích trữ, tiêu hao không nhỏ. Cái Bạch Chu phù bút này là Chưởng Bạch Sứ đại nhân ban xuống, là một pháp bảo chân chính, có phù bút này, tu vi phù lục của ngươi sẽ tăng lên một tầng.”

Ninh Dạ vui mừng: “Đa tạ đại nhân!”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 152: Xin Lỗi 2



Có phù bút này, chỉ cần mua chút mực phù và giấy phù tốt hơn, có hy vọng làm được phù chú lục phẩm.

Uy lực của phù chú được quyết định bởi phù pháp, cũng được quyết định bởi phẩm cấp. Phù chú cửu phẩm thường xấp xỉ với pháp thuật bình thường, lên tới lục phẩm đã tương đương với cảnh giới Hoa Luân vận dụng pháp thuật cảnh giới Tàng Tượng, có thể tăng cường thêm nhiều. Nếu lên tới tam phẩm sẽ tương đương với cảnh giới Vạn Pháp thi triển pháp thuật Tàng Tượng, cho dù là thủ đoạn bình thường nhất cũng có uy lực cực lớn.

Chính vì vậy cứ ba cấp lại là một bậc thang lớn.

Mà ba cấp bậc cỡ trung chỉ cần dùng bảo vật là đột phá được. Nhưng loại đột phá này không phải căn cứ vào thực lực bản thân, mức độ ổn định không cao, nhưng bây giờ Ninh Dạ chỉ cần nắm giữ chứ không cần lâu dài.

Nếu có được phù chú lục phẩm trong cảnh giới Tàng Tượng, chiến lực của Ninh Dạ sẽ đột phá một bậc dài.

Điểm quý giá nhất, đây là chiến lực ngoài sáng, Ninh Dạ có thể ngang nhiên sử dụng.

Kim Chấn Lương có nhiều việc, sau khi khen thưởng Ninh Dạ bèn bảo y đi khỏi.

Ninh Dạ nhận được Bạch Chu phù bút, lại có năm mươi hai điểm công tích, y bèn tới Thiên Tập phong, dùng công tích đổi lấy một bình mực phù tốt nhất và ba trăm tấm giấy phù chất lượng tốt, vội vội vàng vàng trở lại, định thử nghiệm chế tạo phù chú lục phẩm.

Vừa mới về đã thấy Thường Vũ Yên đang đứng chờ ở đó.

“Thường sư tỷ?” Ninh Dạ kinh ngạc, vội vàng đi tới chào hỏi.

Nửa tháng đã trôi qua, Thường Vũ Yên đã thanh tỉnh trở lại, chỉ có sắc mặt vẫn âm trầm như xưa.

Chứng kiến Ninh Dạ, Thường Vũ Yên nói: “Ta tới lần này là để cảm tạ ơn cứu mạng của sư đệ.”

Ninh Dạ cười nói: “Sư tỷ khách khí rồi, mời sư tỷ vào trong ngồi.”

Thường Vũ Yên khẽ lắc đầu: “Thôi, ta nói vài câu rồi đi ngay.”

Ninh Dạ lấy làm lạ: “Sư tỷ còn có gì muốn nói?”

Thường Vũ Yên đang định nói lại thôi, sau khi nghĩ một hồi mới hỏi: “Ngày đó ở vùng sông nước Tây hà, ngươi có trách sư tỷ không?”

Ninh Dạ sửng sốt, lúc này mới hiểu Thường Vũ Yên đang chỉ trong lúc nguy nan cô ta lại đẩy mình ra ngoài chặn đao.

Vì vậy cười rộ lên: “Sư tỷ đang nói chuyện đó à? Đã qua rồi mà, sư đệ có thể hiểu được tâm trạng lúc đó của sư tỷ. Con người ta gặp nguy cấp, khó tránh khỏi hành động sai lầm, cũng không có gì là lạ. Sư đệ biết không phải sư tỷ cố ý, đã quên từ lâu rồi, sư tỷ không cần canh cánh trong lòng.”

“Ngươi không hận ta thật chứ?” Thường Vũ Yên chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.

Ninh Dạ nghiêm túc trở lời: “Ninh Dạ xin lấy tiền đồ tu tiên ra thề, chưa bao giờ oán hận sư tỷ vì chuyện này. Thực ra nếu ta oán hận thì lúc trong miếu đã chẳng ra tay.”

Ninh Dạ không nói dối.

Đúng là y không hận Thường Vũ Yên vì chuyện này, nhưng không phải vì hắn bao dung độ lượng gì, mà vốn đã không coi đây là chuyện lớn.

Mọi người căn giận kẻ phản bội là vì kẻ phản bội từng là người thân cận nhất bên cạnh mình, kẻ phản bội bán đứng mình không chỉ mang tới thương tổn mà còn dằn vặt về tình cảm.

Thế nhưng vốn đã là kẻ địch, cần gì phải căm hận.

g**t ch*t là được.

Đúng là Ninh Dạ không hận hành động của Thường Vũ Yên, vì trong mắt y, Thường Vũ Yên chính là kẻ địch. Nếu đã là kẻ địch vậy thì phải g**t ch*t.

Hận?

Không cần thiết.

Ai lại đi hận một kẻ sắp chết?

Huống chi Ninh Dạ đã trả thù từ trước rồi.

Vì vậy Ninh Dạ thật sự không hận Thường Vũ Yên, trong mắt y Thường Vũ Yên chỉ là kẻ địch, cô ta làm gì mình cũng có thể hiểu được. Đương nhiên, hiểu thì hiểu, giết thì vẫn giết, đây là hai chuyện khác nhau.

Chính vì vậy y tha thứ cho tất cả mọi hành động của Thường Vũ Yên, thậm chí còn thích cách làm của Thường Vũ Yên -- cô ta càng như vậy, khi hạ thủ Ninh Dạ càng không cần e ngại.

Nếu như trước mắt là một cô gái tốt liều mình cứu y, ngược lại lương tâm của Ninh Dạ sẽ áy náy, lúc đó mới là gay go.

Bây giờ y không sợ thần cung có tiểu nhân, chỉ sợ thần cung có quân tử.

Thường Vũ Yên lại không biết y đang nghĩ như vậy, thấy Ninh Dạ nói rất nghiêm túc cho rằng y thật sự độ lượng không tính toán, thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt rồi.”

Ninh Dạ cười nói: “Sư tỷ yên tâm rồi chứ?”

Thường Vũ Yên đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Còn một chuyện cần nói qua với ngươi.”

“Sư tỷ cứ nói đừng ngại.”

“Chuyện liên quan tới ta và Lý Vân Kim... xin sư đệ hãy giữ bí mật.”

Hóa ra là chuyện này à? Ta đang bảo sao ngươi lại tốt bụng tới mức đến xin lỗi.

Ninh Dạ thầm cười lạnh nhưng sắc mặt vẫn rất nhiệt tình: “Ta hiểu ý sư tỷ rồi, sư tỷ cứ yên tâm. Sư đệ đã quên hết chuyện Tây hà rồi, cả đời này sẽ không nhắc lại.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 153: Sát Thân Đại Thành 1



Thường Vũ Yên thật sự yên tâm: “Thế thì tốt quá.”

“Nhưng...” Ninh Dạ lại bồi thêm một lời.

“Nhưng sao?” Thường Vũ Yên vội hỏi.

Ninh Dạ thở dài: “Sư đệ có thể giữ bí mật nhưng bên phía Liệt Dương Kiếm Quân và Vạn Xà Nhân Ma thì...”

Lý Vân Kim đã bị giết, không thể không cho Vạn Xà Nhân Ma một câu trả lời.

Nói cách khác, ngoài Ninh Dạ ra, ít nhất còn hai vị đại lão biết chuyện này.

Thường Vũ Yên khẽ cắn môi: “Bọn họ sẽ không nói.”

Nhưng nghe giọng điệu cô nàng chẳng có chút tự tin nào.

Đặc biệt là Vạn Xà Nhân Ma, rõ ràng đang có một đứa con trai nhưng giờ lại mất. Nếu nói trong lòng hắn không oán hận, e là không thể. Dù sao con trai mình không phản bội sư môn, chỉ hồ đồ nhất thời, lên cơn háo sắc nhưng lại thành ra bỏ mạng, nghĩ thôi cũng thấy uất ức.

Vạn nhất hắn nổi giận, âm thầm tung tin đồn...

Thường Vũ Yên chỉ cảm thấy cuộc đời u ám, chỉ hy vọng Vạn Xà lão nhân gia nể mặt Tây Phong Tử nghĩ thoáng một chút.

Chỉ có điều trong lòng vẫn chua xót, nghĩ vậy lại không nhịn được đổ lệ.

Trong lòng Ninh Dạ hơi động, nói: “Có phải trong lòng Thiên Chiếu sư huynh còn khúc mắc không?”

Tâm trạng Thường Vũ Yên chấn động, khẽ lắc đầu: “Đâu... đâu có. Chỉ có điều...”

Tuy không nói tiếp nhưng nhìn đôi mắt Ninh Dạ chỉ cảm thấy trong mắt y như lấp lánh ánh sáng, bất giác cảm thấy người có thể gửi gắm tâm sự ở chỗ người này.

Lại liên tưởng tới những uất ức mà mình phải chịu suốt mấy ngày qua, cô nàng không chịu nổi nữa, bật thốt lên: “Về đây đã mấy ngày nhưng huynh ấy không chạm tới ta nữa.”

Nói đến đây Thường Vũ Yên lại bắt đầu khóc rưng rức.

Không chạm tới ngươi? Không chạm tới ngươi là đúng thôi! Sau này hắn cũng chẳng chạm tới ngươi nữa!

Tục Mệnh tán của ông đây đâu dễ chịu gì?

Ninh Dạ thầm cười lạnh nhưng ngoài miệng lại nói: “Xin sư tỷ đừng lo, cho sư huynh chút thời gian, huynh ấy sẽ hiểu thôi.”

“Hy vọng là thế.” Thường Vũ Yên nói nhỏ một câu rồi đi khỏi.

Nhìn theo hướng Thường Vũ Yên đi khỏi, Ninh Dạ đang định về nhà nhưng lại thấy một người đã đứng sẵn cách đó không xa.

Lạc Cầu Chân.

Trong khu vườn nhỏ trước nhà, Ninh Dạ dâng trà cho Lạc Cầu Chân.

Lạc Cầu Chân thổi lá trà trên mặt nước, tiện lời nói: “Ta rất muốn nói trà của ngươi không tệ, khổ nỗi trà của ngươi thật sự quá tệ, ko thể khen nổi.”

Ninh Dạ chậm rãi uống trà: “Nhưng chấp sự có vẻ rất thích tới chỗ ta uống trà.”

“Thật ra ta muốn mời ngươi tới chỗ ta uống trà hơn.” Lạc Cầu Chân nói.

Ninh Dạ lắc đầu; “Trà của Giám Sát đường, không uống cũng được, ta sợ mình uống xong phát hiện, từ đó trở đi không ra được nữa.”

Lạc Cầu Chân bèn thở dài: “Đúng là thế nhân hiểu lầm quá sâu nặng về Giám Sát đường.”

Ninh Dạ nhẹ nhàng đáp lời: “Chấp sự có chắc là hiểu lầm không? Nhưng nói tới chuyện này thì nếu chấp sự không sắp xếp, chưa chắc ta đã có cơ hội lập công lần này. Người ta hay nói, muốn thành công cần có bốn loại người, cao nhân chỉ điểm, quý nhân tương trợ, thân nhân nâng đỡ, tiểu nhân ức h**p. Bây giờ nhìn lại, châm ngôn không sai.”

Lạc Cầu Chân nghe vậy thầm tức giận, ý ngươi là tên tiểu nhân khích lệ ngươi phấn đấu là ta?

Trong lòng hắn càng tức giận, sắc mặt càng không hề thay đổi, xoay tròn chén trà trong tay, nước trà hóa thành lốc xoáy nhưng không có giọt nào b*n r*.

Lạc Cầu Chân lạnh nhạt nói: “Nhưng nhắc lại thì, hình như Ninh sư đệ đúng là có tiềm chất gây họa, tới đâu cũng có chuyện.”

Ninh Dạ nghiêm túc gật đầu: “Câu này của chấp sự tuy không xuôi tai cũng cũng rất có lý, Ninh Dạ cũng đang lấy làm lạ sao lần nào ta cũng xui xẻo như vậy, lúc nào cũng gặp phải đủ loại phiền toái. Nhưng coi như Ninh Dạ may mắn, không gặp chuyện gì lớn chỉ có người bên cạnh gặp xui thôi. Chẳng lẽ Ninh Dạ là Thiên Sát cô tinh, không hợp hành động cùng người khác? Nếu thế thì chấp sự phải thật cẩn thận, không nên tới gần ta quá, bằng không có lẽ sẽ chết không có chỗ chôn thây đâu.”

Lạc Cầu Chân cười ha hả: “Nói hay lắm! Nếu Ninh sư đệ thật sự khiến ta chết không có chỗ chôn thây, Lạc Cầu Chân cũng xin chịu, chỉ sợ sư đệ không có bản lãnh đó.”

Ninh Dạ cười hì hì đáp lời: “Ninh Dạ nào dám làm vậy? Chẳng phải ta đang có ý tốt nhắc nhở chấp sự à? Thật ra nếu chấp sự nghi ngờ gì ta cũng có thể trực tiếp bắt ta vào Giám Sát đường tra hỏi... Đằng nào thì Giám Sát đường làm chuyện đó đâu phải một hai lần rồi.”

Không ngờ Lạc Cầu Chân lại gật đầu: “Đúng là ta có suy nghĩ này, hơn nữa ta còn rất hối hận sao mình không làm sớm một chút.’

“Bây giờ chấp sự làm vẫn kịp mà!”

Lạc Cầu Chân lại lắc đầu: “Đã hơi muộn mất rồi. Bây giờ ngươi là người có công, bây giờ Hứa Ngạn Văn, Trì Vãn Ngưng đều là bằng hữu tốt của ngươi, ngay cả Thường cô nương cũng nợ ngươi một ân tình lớn. Nếu ta bắt ngươi sẽ dính dáng tới rất nhiều người.”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 154: Sát Thân Đại Thành 2



Cuối cùng bố trí của Ninh Dạ cũng phát huy tác dụng, Lạc Cầu Chân đã phải e ngại khi muốn bắt y.

Nhưng rõ ràng lòng e ngại của hắn còn chưa đủ lớn!

Vì vậy Ninh Dạ nói: “Doãn Thiên Chiếu bảo Lý Vân Kim giả trang thành mình, Thường Vũ Yên không biết. Kết quả không ngờ Lý Vân Kim lại dùng thân phận của Doãn Thiên Chiếu làm chuyện tốt với Thường Vũ Yên.”

“Ngươi nói cái gì?” Lạc Cầu Chân kinh hãi.

Hắn lập tức ý thức được mục đích của Ninh Dạ khi nói lời này, đứng bật dậy: “Ngươi hãm hại ta?”

Ninh Dạ cũng chậm rãi đứng dậy nhìn chằm chằm vào Lạc Cầu Chân nói: “Chấp sự muốn bắt ta à? Không thành vấn đề, ta hoanh nghênh ngươi quan sát ta mọi nơi mọi lúc. Nhưng nếu không có chứng cớ gì đã tùy tiện bắt người, vậy ngươi phải cẩn thận. Bây giờ ngươi cũng là người biết bí mật này, một khi ta bị tóm, bí mật này lan truyền... Ngươi biết hậu quả rồi đấy.”

Khốn kiếp!

Lạc Cầu Chân tức tới nổ phổi.

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Ta biết chấp sự muốn lập công, ta có thể hiểu được. Nhưng ta thật sự không muốn tới Giám Sát đường, Đó là nơi nào chắc chấp sự còn hiểu rõ hơn ta, người nào đi vào, lúc ra cũng hóa quỷ mất rồi. Chuyện vu oan giá họa đổi trắng thay đen có phải lạ lùng gì đâu. Ninh Dạ tự hỏi lòng mình chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Hắc Bạch thần cung, nhưng chấp sự cố tình nghi ngờ, ta cũng hết cách. Chỉ hy vọng chấp sự có thể tiếp tục xử sự công bằng. Nếu sau này ngươi nắm được bằng chứng phạm tội của ta, vậy ngươi cứ trực tiếp ra tay với ta là được, Ninh Dạ tuyệt đối không nói hai lời miễn đừng có làm mấy trò vu oan giá họa nhắm vào ta là được.”

Nói xong đã khoát tay áo một cái, ra hiệu tiễn khách.

Lạc Cầu Chân hít một hơi dài: “Được, được lắm, làm tốt lắm! Ninh Dạ, nếu ngươi đã luôn miệng nói mình vô tội, vậy ta rửa mắt chờ xem.”

Nói xong hắn phất tay áo đi ra cửa.

Bây giờ hắn thật sự thấy hối hận, nên trực tiếp ra tay bắt lấy Ninh Dạ từ sớm, dùng nghiêm hình tra hỏi.

——————————————————

“Tên này đã nhắm thẳng vào ngươi rồi.”

Sau khi về phòng lại thấy Thiên Cơ thở dài nói.

“Không sao, vốn dĩ hắn có định bỏ qua cho ta đâu.” Ninh Dạ cười lạnh: “Vấn đề lớn nhất của Lạc Cầu Chân chính là hắn còn tư tâm. Có tư tâm thì sẽ không mạo hiểm bắt ta. Nhưng hắn không ngờ được, thời gian càng kéo dài, hắn càng khó mà động được vào ta.”

“Ngươi định gây dựng danh tiếng trong Hắc Bạch thần cung?” Thiên Cơ hiểu ý của y.

“Do hắn ép thôi.” Ninh Dạ trả lời.

Trước đâu Ninh Dạ quyết tâm kín tiếng, cố gắng xử lý mọi chuyện trong bóng tối.

Nhưng Lạc Cầu Chân nghi ngờ y, khiến Ninh Dạ không thể không hành động công khai, vì chỉ có thể hiện mới có thể bảo vệ bản thân mình.

Thời gian dần dần trôi qua, lòng nghi ngờ của Lạc Cầu Chân đối với Ninh Dạ sẽ càng lúc càng lớn, mà thứ duy nhất bảo vệ được Ninh Dạ là thực lực và địa vị của bản thân y. Qua đó Lạc Cầu Chân cũng sẽ phát hiện, càng lúc hắn càng không thể động vào Ninh Dạ.

Cảm giác đó chắc không dễ chịu gì.

“Đúng rồi, bây giờ Cố Tiêu Tiêu ra sao rồi?” Ninh Dạ hỏi.

“Tư chất của cô nhóc này không tệ, Thiên Cơ tâm pháp đã tới tầng ba, Vô Cực đạo đã tiểu thành, tiến bộ còn nhanh hơn ta.”

Lúc nói câu này giọng điệu của Thiên Cơ hơi ghen tị.

Nó cũng học pháp thuật trên Thiên Cơ lục nhưng có lẽ vì không phải nhân loại nên tiến bộ có hạn, ngược lại thuật độn thổ càng lúc càng thuần thục, khi giao chiến thì năng lực chiến đấu vẫn rất bình thường nhưng bản lĩnh chạy trốn đã tới mức lô hỏa thuần thanh.

“Vậy thì tốt.” Ninh Dạ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu cô nhóc ấy đã làm được, cũng đã đến lúc nên thu xếp chuyện kia cho cô nàng.”

————————————

Những ngày tiếp theo, Ninh Dạ tiếp tục tu luyện, vừa tiêu hóa Thất Sát đao cương mà Trương Liệt Cuồng cho y, vừa tìm đường đột phá phù chú lục phẩm.

Nhưng cho dù có Bạch Chu phù bút, muốn chế tạo được phù chú lục phẩm vẫn không phải chuyện dễ.

Ninh Dạ mất hai tháng rốt cuộc mới chế được một tấm phù chú lục phẩm, tỷ lệ thành công thấp tới mức phát tức.

Nhưng Ninh Dạ chẳng hề gấp gáp, có tấm thứ nhất thì sẽ có tấm thứ hai, thành công nối tiếp nhau thì tỷ lệ chế tạo thành công phù chú lục phẩm của Ninh Dạ cũng dần dần tăng cường.

Nhưng một khi Ninh Dạ còn dựa vào Bạch Chu phù bút để chế tạo được phù chú lục phẩm, xét rõ ra thì y vẫn chưa phải phù sư lục phẩm.

Đối với Ninh Dạ thì chuyện này quả là gánh nặng đường xa.

Ngược lại, Sát Thân đao của y tiến bộ rất rõ rệt.

Sau khi hấp thu Thất Sát đao ý của Trương Liệt Cuồng và Liệt Dương kiếm ý của Minh Tứ Dã, uy lực Sát Thân đao của Ninh Dạ đã tăng cường rõ rệt.

Hôm nay, Ninh Dạ đang tu luyện trong sân, trong đầu lại nghĩ tới tai ương khiến Thiên Cơ môn bị hủy diệt. Y thi triển Khi Thiên thuật, không ngừng thôi miên bản thân, chỉ cảm thấy trước mắt đều là kẻ thù, sát ý trong lòng như bão táp, cảm giác đau buồn càng đậm, sát ý càng mạnh.

Xoạt!

Ninh Dạ đột nhiên bổ một chưởng xuống, chém lên tảng đá lớn trước mặt. Tảng đá kia bị chém thành hai nửa nhẵn thính, rốt cuộc thời khắc này Sát Thân đao đã có một chút uy lực của pháp đao, thoát khỏi khuôn khổ của võ, bước vào tầng thứ của linh.

Sát Tâm đại thành, không đâu không dám chém, không e ngại trời đất.

Sát Thân đại thành, bản thân chính là đao, máu thịt cũng là binh khí.

Sát Thân đao, đại thành!
 
Thiên Cơ Điện
Chương 155: Ninh Dạ không hiểu



“Ồ, không tệ. Lúc trước sư tỷ của ngươi cũng làm được điều này khi tu vi tới tầng thứ sáu, tư chất của ngươi không bằng nó nhưng lại ngang với nó, xem ra cũng chịu khó đấy.”

Trong Thất Sát động, hiếm khi Trương Liệt Cuồng mở miệng khen ngợi Ninh Dạ.

Tuy Trương Liệt Cuồng và Minh Tứ Dã đã truyền đao ý kiếm ý cho Ninh Dạ, nhưng những thứ này không liên quan tới thành tựu Sát Thân đao.

Nếu nói Thất Sát đao là căn cơ, như vậy đao ý kiếm ý chỉ là thương tổn kèm theo, hai bên không phải một thể. Vì vậy Ninh Dạ có thể tu luyện Sát Thân đao tới đại thành khi tu vi còn trong tầng sáu đúng là nhờ sự nỗ lực của bản thân y.

Thấy thỏa mãn với tốc độ tiến bộ của Ninh Dạ, Trương Liệt Cuồng cũng nói nhiều hơn một chút: “Tiếp tục tu luyện đi, Tu vi hiện giờ của ngươi còn chưa đủ để tu luyện Sát Khí đao. Sát Tâm Sát Thân đại thành là điểm cuối nhưng cũng là điểm bắt đầu. Bây giờ ngươi mới chỉ hoàn thành việc tu luyện cơ bản, sau này phát triển ra sao phải dựa vào bản thân mình. Con đường tu hành có ngàn vạn lối, cho dù là cùng một loại đao pháp cũng có lựa chọn khác biệt. Sư tỷ của ngươi, Lăng Vô Duyệt đi theo con đường cực chiến, một đao chém ra có địch không có ta, vì vậy không chú trọng bản thân mà chú ý tới sát lực nhiều hơn. Phá thuẫn hủy phòng ngự như thái rau bổ dưa, cho dù có pháp bảo hộ thân cũng khó lòng chống cự. Nhưng con đường này quá nguy hiểm, một khi gặp cao thủ, thất bại cũng là chết. Còn ngươi, ngươi có con đường riêng của mình, ta sẽ không can thiệp.”

“Đệ tử đã hiểu.”

Đúng là Ninh Dạ sẽ không đi theo đường của Lăng Vô Duyệt.

Tuy trong lòng y có thù hận nhưng y tuyệt đối không phải người không để lại đường lui.

Thất Sát đao có con đường cực chiến, cũng có con đường tăng cường cơ thể, thậm chí còn có phương pháp bảo vệ.

Chỉ có điều nếu Thất Sát đao đi theo con đường bảo vệ sẽ là lẫn lộn đầu đuôi, vì vậy Ninh Dạ muốn chọn con đường tăng cường cơ thể hơn.

“Ta nghe nói ngươi dùng công tích đổi lấy mực phù giấy phù? Có thể chế tạo được phù chú lục phẩm rồi?” Giọng nói của Trương Liệt Cuồng đột nhiên thay đổi, lại xoay sang vấn đề cũ, nhắc lại phù đạo của Ninh Dạ.

Ninh Dạ hơi ngượng ngùng: “Tính tới giờ mới làm được có ba tấm.”

Trương Liệt Cuồng hừ một tiếng: “Đệ tử của Thất Sát Thiên Đao ta mà lại dùng tài nguyên tu luyện phù đạo, khi bạo phát lại là Nhật Luân kính. Nếu không phải Sát Thân đao của ngươi đại thành sớm, ta thật sự nghi ngờ không biết từ sáng tới tối rốt cuộc ngươi làm cái gì.”

Cảm giác của Trương Liệt Cuồng về Ninh Dạ hiện giờ chính là, rõ ràng gặp một học sinh ưu tú nhưng suốt ngày chỉ nghịch ngợm gây sự, không lo việc chính, thế nhưng mỗi lần kiểm tra lại luôn có thành tích ưu tú.

Đúng là muốn mắng muốn chửi cũng chẳng làm được, cuối cùng đành lắc đầu: “Thôi vậy thôi vậy, ta nhắc lại mấy chuyện này làm gì. Nhưng nếu Sát Thân của ngươi đã đại thành, cũng đã đến lúc cho ngươi chút thử thách.”

Hả?

Ninh Dạ không hiểu.

Trương Liệt Cuồng đã nói: “Đao của Thất Sát là trưởng thành trong lúc chiến đấu, đặc biệt là sau khi đại thành càng cần chiến đấu mới có thể xây dựng nền móng vững chắc cho phương hướng tương lai. Năm đó sau khi sư tỷ của ngươi đại thành, ta đã bảo con bé tới ven bờ Đông hải, lấy mật của Quỷ Sa. Bây giờ ngươi cũng đã đại thành, cũng nên sắp xếp một nhiệm vụ chiến đấu để thử thách ngươi.”

Ninh Dạ hiểu ý, nói: “vâng!”

Trương Liệt Cuồng nói: “Ngươi hành động luôn có chủ kiến, ta không cần đưa cho ngươi mục tiêu rõ rệt gì. Thế này đi, trong vòng nửa tháng ngươi phải tìm được một yêu thú có tu vi không thấp hơn bản thân, nhưng nếu đối phó với cảnh giới Tàng Tượng trở xuống, ngươi phải bảo đảm không sử dụng bất cứ phù lục nào.”

“...”

Ngươi biết cách bố trí quá nhỉ.

Nhưng Trương Liệt Cuồng đang muốn kiểm tra đao đạo của y chứ không phải có ác ý, Ninh Dạ đành nói: “Đệ tử đã hiểu, nhất định không phụ lời dạy của sư tôn!”

——————————————

Thiên Tú các.

Cừu Bất Quân hút tẩu xoành xoạch, đập tẩu thuốc xuống chân vài cái, đổ hết tàn thuốc đi đổi sang thuốc mới rồi nói: “Chuyện Tây hà con làm tốt lắm, chỉ có điều Tục Mệnh tán lại hơi dư thừa. Con không sợ Doãn Thiên Chiếu phát hiện ra điều gì à?”

Ninh Dạ trả lời: “Hắn sẽ không phát hiện. Con không hạ độc nhưng trong Tục Mệnh tán có chứa Ly Dương thảo mà trong độc châm mà hắn trúng lại có Thử Đài, hai thứ này kết hợp lại có thể khiến nam nhân không thể lên nổi. Chưa nói tới chuyện chưa chắc hắn đã tra ra được, cho dù có tra được thì...”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 156: Ví dụ như Tù Tiên cốc



“Nếu nói có nghĩa lý gì thì đương nhiên là có rồi. Không thể lên được là chuyện liên quan tới đời tư của đàn ông con trai, chắc Doãn Thiên Chiếu sẽ không nói ra. Hắn không nói nhưng lại không thể chạm vào Thường Vũ Yên, chắc chắn Thường Vũ Yên sẽ cho rằng Doãn Thiên Chiếu để tâm tới chuyện ngày hôm đó. Chuyện này sẽ phá hoại tình cảm của bọn chúng. Doãn Thiên Chiếu có thể trở thành đệ tử của Tây Phong Tử, được Hắc Bạch thần cung chiếu cố, đương nhiên có một phần là nhờ việc bán đứng Thiên Cơ môn. Nhưng thật ra Hắc Bạch thần cung không được lợi gì trong việc diệt trừ Thiên Cơ môn, vì vậy những gì Doãn Thiên Chiếu nhận được đều là nhờ Thường Vũ Yên. Nếu Thường Vũ Yên tách ra khỏi hắn, Doãn Thiên Chiếu sẽ không còn nhiều đặc quyền như trước nữa. Nhưng đây không phải nguyên nhân quan trọng nhất, nguyên nhân quan trọng nhất...”

Ninh Dạ thở dài: “Vẫn là con muốn báo thù. Doãn Thiên Chiếu bán đứng tông môn, sao con lại để hắn sống yên lành được? g**t ch*t thì lợi cho hắn quá, dẫu sao cũng phải dằn vặt hắn một phen mới giải tỏa được mối hận trong lòng.”

Cừu Bất Quân cau mày: “Người làm việc lớn không nên hành động như vậy.”

“Ngài nói rất đúng, nhưng không làm vậy thì con không chịu được, chưa nói tới chuyện đối mặt với các sư huynh sư tỷ đã chết...” Ninh Dạ nghiêm túc nói: “Cho dù chỉ vì nghĩa khí cũng phải làm một vố.”

Ninh Dạ đang gánh vác mối huyết hải thâm thù diệt môn, đối mặt với đại sơn môn như Hắc Bạch thần cung. Nếu không có mối căm thù mãnh liệt, vì sao y lại phải khiêu chiến?

Cừu Bất Quân cũng hiểu chuyện này nhưng vẫn thấy bất đắc dĩ nói: “Con đã vì nghĩa khí quá nhiều lần rồi.”

“Vì vậy lần tiếp theo con sẽ tập trung hơn, làm một số chuyện mà người báo thù nên làm.” Ninh Dạ trả lời.

“Làm cái gì?’

“Trương Liệt Cuồng cho con một nhiệm vụ.” Ninh Dạ thuật sơ qua về nhiệm vụ mà Trương Liệt Cuồng giao cho y.

Cừu Bất Quân hỏi: “Con định động chân động tay vào chuyện này?”

“Đã đến lúc thu hồi Thiên Cơ côn và tài nguyên của tông môn.” Ninh Dạ nhấn mạnh.

Sau khi thù hồi mảnh vỡ Thiên Cơ điện ở Thanh Mộc điện, Ninh Dạ đã có Tu Di ốc, không cần lo chuyện giấu diếm vật phẩm nữa. Thiên Cơ côn thì thôi, không thể để lộ ra ngoài sáng được, quan trọng là còn tài nguyên của tông môn được đặt cùng Thiên Cơ côn. Nếu lấy chúng về sẽ rất có ích trong việc tăng cường thực lực của Ninh Dạ.

Có nhiệm vụ của Trương Liệt Cuồng, Ninh Dạ có thể danh chính ngôn thuận ra ngoài.

“Nhắc tới Thiên Cơ côn thì, tới giờ con vẫn chưa nói với ta rốt cuộc con giấu Thiên Cơ côn ở đâu.” Cừu Bất Quân hiếu kỳ hỏi.

Nghe câu hỏi này, Ninh Dạ cười khổ: “Tình hình lúc đó có đặt Thiên Cơ côn ở đâu cũng không yên tâm được. Vì vậy con không còn lựa chọn nào khác, buộc phải đưa nó tới một nơi mà không ai tới được.”

Nghe y nói như vậy, Cừu Bất Quân biến sắc: “Không phải con ném Thiên Cơ côn vào đấy chứ?”

Ông không nói tên nhưng Ninh Dạ lại gật đầu ngầm thừa nhận.

“Mẹ nó chứ!” Ông lão chửi ầm lên: “Con điên rồi à? Đó đâu phải chỗ con dễ dàng tới được?”

Ninh Dạ thở dài: “Dù sao đó cũng là nơi thích hợp nhất, còn là vùng đất hy vọng của Thiên Cơ môn chúng ta. Vốn dĩ con còn định đợi thêm một thời gian nhưng không ngờ Cố Tiêu Tiêu lại lựa chọn tu luyện Vô Cực đạo, có lẽ đây là ý trời.”

——————————————

Đêm hôm đó.

Ngoài Chấp Tử thành, trang viên của Cố gia.

Cố Tiêu Tiêu phát ra tiếng hoan hô vui mừng: “Rốt cuộc sư phụ cũng bố trí nhiệm vụ cho ta? Sư phụ yên tâm đi, chắc chắn đệ tử sẽ hoàn thành!”

“Đừng vui mừng thái quá.” Thiên Cơ nhấn mạnh: “Nơi ta bảo ngươi tới rất không đơn giản. Nếu không cẩn thận có lẽ sẽ vĩnh viễn nằm lại ở đó.”

Mặc châu, Vân lâm.

Cách Thiên Cơ sơn hơn ba trăm dặm có một sơn cốc, quanh năm phủ kín mây mù, không thấy ánh mặt trời.

Người đi vào trong đó, nếu hơn một ngày chưa ra, vậy thì đừng mong ra được.

Đây là một trong tam đại cấm địa lừng lẫy ở Mặc châu - Tù Tiên cốc.

Tên cũng như ý nghĩa, cho dù là tiên nhân tới đây, nếu không thể đi ra trong vòng một ngày thì sẽ bị cầm tù trong đó, khó mà trốn thoát.

Nghe nói từng có tiên nhân cảnh giới Niết Bàn tới đây, may mắn trốn thoát, sau khi ra ngoài lại nói năng linh tinh, thần trí thất thường, có thể nói đã phát điên.

Từ đó trở đi, Tù Tiên cốc bị liệt là nơi tuyệt địa cực kỳ nguy hiểm, cho dù là tiên nhân cũng chẳng dám bước vào.

Tam đại cấm địa tồn tại ở Mặc châu đã lâu, nguồn gốc của chúng rất khác biệt nhưng mỗi nơi đều rất huyền bí.

Nhưng luôn có một số bí mật không phải là bí mật với một số người.

Ví dụ như Tù Tiên cốc.

Người ngoài không biết chứ Thiên Cơ môn lại hiểu rõ căn nguyên nguồn gốc của Tù Tiên cốc - bởi vì nơi đây vốn là do một mảnh vỡ cỡ lớn của Thiên Cơ điện biến thành.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 157: Thế thì làm sao con ra đuọc?



Tàng Thiên ngục.

Sau khi Thiên Cơ điện bị phá hủy, một mảnh vỡ cỡ lớn vốn thuộc về Tàng Thiên ngục rơi xuống nơi sau này là Tù Tiên cốc, không ngờ cơ duyên tình cờ, Tù Tiên cốc còn có huyền bí khác, hai bên kết hợp làm cho mảnh vỡ Tàng Thiên ngục phát huy một phần năng lực, hình thành cấm địa Tù Tiên cốc.

Sau khi gia nhập Thiên Cơ môn, năm thứ hai Tân Nhiễm Tử đã dẫn Ninh Dạ tới Tù Tiên cốc một lần, mong rằng y có thể dùng thân phận chủ nhân Thiên Cơ điện thu hồi mảnh vỡ Tàng Thiên ngục.

Kết quả lại khiến ông thất vọng - mảnh vỡ Tàng Thiên ngục đã kết hợp thành một thể thống nhất với sơn cốc, tuy Ninh Dạ có thể cảm nhận được chấn động của Tàng Thiên ngục nhưng mảnh vỡ kia... lại không cách nào thoát ly, cuối cùng chỉ có đường thất bại quay về.

Nhưng chuyện này cũng khiến Ninh Dạ biết, không phải không thể thu hồi mảnh vỡ Tàng Thiên ngục chẳng qua do hiện giờ thực lực của y còn chưa đủ, không thể chống lại phần lực lượng kết hợp với mảnh vỡ Tàng Thiên ngục kia.

Tân Nhiễm Tử từng cho là trong Tù Tiên cốc chính là một chút sinh cơ trong cửu tử nhất sinh của Thiên Cơ môn, bởi vì chỉ cần đứng trong cốc, ngăn cản cả thiên địa, dẫu là đại năng cũng khó lòng phát huy năng lực.

Nhưng khi tai họa giáng xuống, bọn họ không kịp đề phòng, Thiên Cơ môn cũng không kịp chuyển tới Tù Tiên cốc, cái gọi là sinh cơ chẳng qua là hoa trong gương, trăng dưới nước mà thôi.

Sau khi Thiên Cơ môn diệt vong, để bảo vệ Thiên Cơ côn, Ninh Dạ bèn bỏ phần lớn vật phẩm mà Tân Nhiễm Tử giao cho mình vào trong Tù Tiên cốc.

Còn bây giờ, y muốn thu hồi.

————————————————

“Tù Tiên cốc? Sao lại là nơi đáng sợ như vậy?”

Đứng ngoài Tù Tiên cốc, nhìn khoảng mây mù mịt mờ đó, Cố Tiêu Tiêu cũng không khỏi kinh hãi.

Đây là nơi được tôn là cảnh giới Niết Bàn đi vào cũng không ra nổi, sao lại bảo mình đến đó lấy một thứ, sư phụ, chẳng bằng người bảo con tự sát đi.

Giọng nói của Thiên Cơ đã vang lên bên tai: “Đừng lo, thứ thật sự đáng sợ của Tù Tiên cốc là ngăn cản thần thông trong thiên địa. Cho dù là đại nhân vật đại năng gì gì, cứ vào đâu là bị ngăn cách cảm ứng với thiên địa, không cách nào thi triển thần thông. Vì vậy chỉ cần không đột phá được hạn chế ngăn cách thiên địa này, tu vi cao thấp đến đaau thì vào Tù Tiên cốc cũng không có ý nghĩ gì.”

Cố Tiêu Tiêu không hiểu: “Nhưng nếu chỉ có vậy sao đã đi vào là không ra được?”

“Tù Tiên cốc còn có cấm trận có thể ngăn cản ra vào. Thật ra cấm trận không mạnh, chỉ cần có một thủ đoạn là vượt qua được. Vấn đề là sau khi ngăn cách thiên địa, tất cả các tu sĩ không thể sử dụng pháp thuật, cũng chẳng thể dùng thủ đoạn gì khác. Cấm trận này trở thành lạch trời, cũng như phàm nhân gặp phải tiên nhân, có mạnh tới đâu cũng không thể đối chọi nổi.”

“Thế thì làm sao con ra đuọc?”

Thiên Cơ trả lời: “Thứ nhất, cấm chế ở đây có sơ hở, vì vậy không thể lập tức phát huy công dụng mà cần có thời gian. Chỉ cần không ở trong núi quá mười hai canh giờ, cũng không bước vào phúc địa như vậy vẫn có thể thoát ly. Mục tiêu trong hành trình lần này của ngươi rất rõ ràng, chỉ cần không kéo dài thời gian là được, vào nhanh ra nhanh sẽ không có vấn đề gì. Thứ hai, tuy pháp thuật không có tác dụng nhưng Vô Cực đạo giỏi về cảm ứng thiên tâm, chỉ cần vận dụng khéo léo vẫn có thể bỏ qua làn sương che mắt, tìm được phương hướng. Vì vậy người tu luyện Vô Cực đạo là kẻ duy nhất có thể đi lại tự do trong khu vực ngoài Tù Tiên cốc, còn có thể đi tới đâu phải xem bản thân ngươi.”

Cố Tiêu Tiêu khẽ cắn môi: “Vậy nếu con nói con không đi thì sao?”

Thiên Cơ ngạc nhiên, rõ ràng nó không ngờ Cố Tiêu Tiêu lại nói như vậy: “Cái gì? Ngươi không muốn làm?”

Cố Tiêu Tiêu đã nói: “Không phải đệ tử không muốn cống hiến cho sư phụ, đệ tử tạ ơn sư phụ đã truyền thụ công pháp, công lao đấng sinh thành, cho dù trước mặt có là núi đao biển lửa, đệ tử có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không tiếc thân mình. Nhưng đến bây giờ sư phụ vẫn không chịu gặp đệ tử đến một lần, rõ ràng vẫn không tin tưởng đệ tử.”

Thiên Cơ im lặng.

Cố Tiêu Tiêu đã nói: “Những thứ người dạy con không phải pháp thuật của Hắc Bạch thần cung, tuy người không nói cho con tên của công pháp này nhưng ngôn ngữ sử dụng trong tu hành có phong cách riêng. Con không phải hạng ngu ngốc, cũng biết tìm hiểu, biết hỏi. Huống chi người tên là Thiên Cơ Tử, Tù Tiên cốc lại cách Thiên Cơ môn đã bị hủy diệt có ba trăm dặm, ngăn cách thiên địa là thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết thượng cổ... Sư phụ, thứ con học có phải là công pháp của Thiên Cơ môn không?”

Thiên Cơ không nói gì.

Cố Tiêu Tiêu đã đổ lệ nội ứng mưa; “Con có thể hiểu được sư phụ đang e ngại. Sư phụ có muốn đệ tử chết đi, đệ tử cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng nếu sư phụ thậm chí còn không muốn cho con thấy mặt chứng tỏ không tin tưởng con, con không cam lòng, không phục!”
 
Thiên Cơ Điện
Chương 158: Sao ngươi phải ép ta ra



Cô bé này cũng là người cứng đầu, cao giọng nói: “Người muốn bảo con làm gì cũng được, nhưng con có một yêu cầu, là người đi ra gặp con một lần!”

Nghe cô nói câu này, Thiên Cơ cũng bất đắc dĩ: “Con bé đã nói thế rồi, nếu ngươi vẫn không xuất hiện có vẻ không ổn!”

Một tiếng thở dài thong thả vang lên.

Bên cạnh Cố Tiêu Tiêu đã có một người xuất hiện, chính là Ninh Dạ.

Nhìn thấy Ninh Dạ, Cố Tiêu Tiêu vừa khóc lóc như mưa lập tức sững người, gương mặt đã lộ vẻ vui mừng: “Đúng là ngài rồi, Ninh công tử.”

Ninh Dạ cười khổ: “Sao ngươi phải ép ta ra.”

Cố Tiêu Tiêu chu môi: “Ngài mà không ra, con sẽ không đi vào.”

Nói đoạn con mắt đảo quanh, lại nói: “Còn một người nữa đâu?”

Cô biết rõ ràng, Thiên Cơ Tử tuyệt đối không phải Ninh Dạ.

Ngay sau đó một con khỉ đá đã xuất hiện trên bả vai Ninh Dạ, cười hì hì nói: “Ta ở đây này.”

Nghe thấy âm thanh quen thuộc này, Cố Tiêu Tiêu kinh ngạc: “Sư phụ... Sao người lại...”

“Ta là quái vật!” Thiên Cơ nói: “Sao nào? Không chấp nhận chuyện một quái vật là sư phụ của ngươi à? Hay cô bé nhà ngươi ước ao đại đạo, muốn lột da tháo xương sư phụ ta đây để tu luyện đắc đạo?”

Cố Tiêu Tiêu đỏ mặt: “Làm gì có... còn chỉ thấy lạ thôi.”

Ai mà ngờ vị sư phụ dạy dỗ mình nửa năm lại không phải nhân loại.

Ánh mắt cô lại quay sang phía Ninh Dạ, cô bé dịu dàng thi lễ: “Đệ tử Cố Tiêu Tiêu tham kiến sư phụ.”

Thiên Cơ thấy vậy nổi giận, nhảy dựng lên kêu gào: “Rõ ràng ta mới là sư phụ truyền pháp cho ngươi mà!”

Trong Tù Tiên cốc, sương trắng mịt mờ, mây mù che phủ, gần như giơ tay lên không thấy được năm ngón.

Đi lại ở nơi thị giác hoàn toàn không có tác dụng như vậy chỉ có thể dựa vào thính lực.

Tiếng chân đạp lên lá rụng sàn sạt trở thành chỉ dẫn tốt nhất, nhưng điều khiến Cố Tiêu Tiêu an tâm nhất vẫn là vạt áo của Ninh Dạ mà cô đang kéo.

Cô bé tập trung kéo vạt áo của Ninh Dạ, đôi mắt nhìn quanh, có vẻ hơi căng thẳng.

Dưới chân Ninh Dạ có buộc dây thừng, mỗi bước đều kéo dây thừng tới khoảng cách lớn nhất, như vậy có thể giữ độ dài bước chân bằng nhau.

Đây là cách để y tìm lại chỗ giấu Thiên Cơ côn lúc trước trong tình huống mắt không thể thấy đường.

Vì vậy y nhớ rất rõ mỗi bước đi của bản thân ngày hôm đó.

Nhưng cho dù thế vẫn khó mà làm đến mức không sai một bước, lúc này sẽ cần tới Cố Tiêu Tiêu.

Chỉ có Vô Cực đạo mới có thể cảm ứng trong hoàn cảnh này, trải nghiệm biến hóa của thiên cơ, tìm kiếm một đường sinh cơ.

Nhưng bây giờ trong lòng Cố Tiêu Tiêu đang rối ren, khó mà cảm ứng huyền cơ.

Ninh Dạ cảm thấy cô đang căng thẳng bèn nhẹ giọng nói: “Đừng vội, đừng hoảng, cảm thụ cẩn thận. Nơi đây là do Tàng Thiên ngục biến thành, cấm chế khu vực bên ngoài mỏng manh nhưng lại ẩn chứa đạo của thiên địa, vốn là nơi tốt nhất để tu hành Vô Cực đạo. Năm xưa chưởng giáo Thiên Cơ môn tu hành Vô Cực đạo cũng là ở đây, cảm ngộ chân lý của thiên địa. Vì vậy ngươi cứ coi như đây là một lần tu hành thôi.”

“Vâng.” Cố Tiêu Tiêu nhẹ nhàng trả lời, câu nói của Ninh Dạ như có tác dụng trấn an tâm thần, khiến tâm trạng của Cố Tiêu Tiêu vốn đang sốt sắng rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.

Cô nhẩm lại Vô Cực tâm quyết, vận chuyển khắp toàn thân, cuối cùng phát hiện tuy nơi đây ngăn cản liên kết với thiên địa nhưng khi vận chuyển Vô Cực đạo lại có một chút linh lực mơ hồ vẫn phát huy tác dụng, theo đó tầm nhìn cũng dần rõ rệt.

“Sư phụ, hình như con thấy được cái gì đó!” Cố Tiêu Tiêu vui vẻ nói.

“Suỵt, đừng nói!” Ninh Dạ nói: “Cũng đừng tạo tiếng động lớn.”

“Ơ? Vì sao?” Giọng nói của Cố Tiêu Tiêu nhỏ đi.

“Yêu thú.” Ninh Dạ trả lời.

Yêu thú? Cố Tiêu Tiêu kinh hãi: “Nơi này có yêu thú ư? Chẳng phải nơi này ngăn cách thiên địa, không thể thi triển mọi tiên pháp à?”

“Đúng vậy. Thế nhưng cấm pháp chứ không cấm thân thể, cơ thể của yêu thú mạnh mẽ tới mức nào, nếu chiến đấu bằng cơ thể, chúng ta không phải đối thủ của yêu thú.”

Cố Tiêu Tiêu thầm rùng mình, không dám nhiều lời nữa.

Ninh Dạ lại nhẹ nhàng nói: “Người tu luyện Vô Cực đạo là kẻ duy nhất có thể vận dụng một chút linh lực ở đây. Tuy lượng linh lực có thể vận dụng không nhiều, không đủ để chiến đấu nhưng lại có thể khám phá huyền bí xung quanh. Đừng dùng mắt nhìn, tầm nhìn do linh lực mang tới không có mấy ý nghĩa. Phải dùng tâm để cảm nhận, tâm thần dung hợp với thiên địa này, cảm thụ vô số vị trí trong khu vực này, còn làm được tới mức nào phải xem chính ngươi.”

Cố Tiêu Tiêu đã hiểu, lặng lẽ nhắm mắt lại, tâm thần trống vắng, cảm thụ thiên địa xung quanh.

Rõ ràng cô đã nhắm hai mắt lại nhưng trong lòng lại như xuất hiện một cảnh tượng tự nhiên.
 
Thiên Cơ Điện
Chương 159: Rõ ràng Cố Tiêu Tiêu đã căng thẳng



Đó là một hình ảnh mà ngôn ngữ không thể nào mô tả, mờ mờ ảo ảo, mơ mơ màng màng, chỉ có thể cảm nhận được đường nét, nhưng đúng là Cố Tiêu Tiêu cảm giác được.

Cô cảm nhận được cây cối ở đây, hoa cỏ ở đây, bụi cây cách đó không xa, còn cả trái cây lắc lư sắp rụng trên cây đằng kia.

“Đợi đã.” Cô nói.

“Hả?” Ninh Dạ kéo dây thừng tới mức giới hạn rồi đứng lại tại đó.

“Trước mặt người là cây, bước tiếp theo sẽ va vào.” Cố Tiêu Tiêu nói.

Ninh Dạ khẽ mỉm cười.

Không phải vì tránh được chuyện va vào cây mà là rốt cuộc Cố Tiêu Tiêu cũng bắt đầu lĩnh ngộ được.

Tù Tiên cốc là nơi tu luyện Vô Cực đạo tốt nhất, nhưng hiệu quả của việc tu luyện sẽ càng lúc càng kém. Vì vậy lần đầu tiên lĩnh ngộ được bao nhiêu phải xem bản thân.

Y không nói cho Cố Tiêu Tiêu là mong có thể dùng áp lực này để kích hoạt tiềm năng lớn nhất của cô.

Bây giờ xem ra hiệu quả không tệ.

Ninh Dạ ‘Ừ’ một tiếng rồi lại đi tiếp.

Y không đổi hướng mà sau khi tìm thấy thân cây, tiếp tục đi theo trí nhớ.

2,320 bước.

2,321 bước.

2,322 bước.

Ninh Dạ đếm từng bước chân.

Rốt cuộc khi đếm tới bước thứ 4568, Ninh Dạ dừng lại.

“Đến nơi rồi.” Y nói.

“Nơi này không có gì cả.” Cố Tiêu Tiêu hơi căng thẳng.

“Ta biết, dẫu sao cũng có sai lệch.” Ninh Dạ trả lời: “Tiếp đó phải nhờ vào ngươi, ngươi phải giúp ta tìm ra vị trí giấu Thiên Cơ côn.”

“Người đặt nó ở đâu?”

“Có một tảng đá cao bằng khoảng hai người, bên trên lại tách ra, trông như hai người ôm nhau. Ta để đồ ngay dưới tảng đá đó.”

Cố Tiêu Tiêu cảm thụ kỹ lưỡng một hồi rồi lắc đầu nói: “Không có ở đây.”

“Bây giờ ngươi dẫn đường, lấy nơi này làm trung tâm đi một vòng.” Ninh Dạ cởi dây thừng ở chân xuống.

Vì vậy người dẫn đường đổi thành Cố Tiêu Tiêu, Ninh Dạ đi theo cô, Thiên Cơ thì chẳng dám nói tới một câu.

Một khi bắt đầu đi vòng, rất dễ lạc mất phương hướng.

Nếu mất phương hướng, cũng khó mà ra ngoài được.

Cố Tiêu Tiêu hiểu rất rõ chuyện này, cho nên cô di chuyển bước chân rất cẩn thận, thân thể luôn đưa lưng về phía lối thoát.

Khu rừng yên tĩnh không một tiếng động nhưng lại ẩn chứa nguy hiểm cực lớn, áp lực khổng lồ đặt lên người cô bé, gương mặt cô bé lại có vẻ rất kiên nghị.

Có một số người trời sinh đã chịu được áp lực.

Lúc trước đối mặt với áp lực của Hắc Bạch thần cung, bị đại nương cưỡng ép, Cố Tiêu Tiêu vẫn kiên trì làm theo ý kiến mình, riêng chuyện đó đã đủ chứng minh tâm trí của cô gái này.

Còn lúc này, tâm thần của cô càng kiên định, bước chân không hề rối loạn, tâm thần cảm ứng kết hợp với thiên địa, không ngờ lại tiến bộ thêm.

Cô không biết đây là dấu hiệu Vô Cực đạo của mình tiến bộ, chỉ nghĩ rằng mình thích ứng với hoàn cảnh này, trong lòng không vui không buồn, chỉ tiếp tục đi tới.

Đúng lúc này, Cố Tiêu Tiêu đột nhiên dừng bước.

Thiên Cơ nghi hoặc đang định lên tiếng hỏi, Cố Tiêu Tiêu ‘suỵt’ một tiếng: “Cách đây hơn trăm bước có yêu thú.”

Ninh Dạ và Thiên Cơ cùng kinh hãi, đứng yên bất động.

Gió thổi qua rừng cây vang lên tiếng xào xạc, tiếp đó là từng tiếng kêu tràm trầm.

Một luồng gió tanh thổi tới.

Yêu thú kia đến gần.

Có lẽ ngửi thấy mùi, nó đang đi tới nơi này.

Rõ ràng Cố Tiêu Tiêu đã căng thẳng.

Lúc này Ninh Dạ dứt khoát đặt tay lên vai cô, hạ giọng nói: “Đạo của vô cực dùng vô pháp nhập hữu pháp, thuận theo thiên lý, chú trọng ở chuyên tâm, không phải chỉ có tác dụng khám phá huyền bí.”

Cố Tiêu Tiêu hít một hơi dài.

Cô đã hiểu ý Ninh Dạ, đột nhiên ngồi xuống khoanh chân, tay niết ấn pháp, chính là thức mở đầu của Vô Cực đạo.

Không ngờ cô lại tu hành ngay lúc này, một điểm linh quang hiện ra trong cơ thể cô, rõ ràng là đang lĩnh ngộ chiến pháp của Vô Cực đạo.

Nhưng ngay lúc nào tiếng gầm nổi lên.

“Gào!”

Yêu thú kia đã lao thẳng tới, chỉ chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Cố Tiêu Tiêu, móng vuốt sắc bén của nó đập thẳng xuống, không hề cho Cố Tiêu Tiêu bất cứ cơ hội nào.

Không ổn!

Ninh Dạ và Thiên Cơ lập tức biết không ổn, cùng nhảy lên. Toàn thân Ninh Dạ tỏa ra đao khí, xé tan làn sương xung quanh, đồng thời hô lên: “Tiêu Tiêu, ngươi tiếp tục đi, để ta chống đỡ cho.”

Tuy không thể sử dụng bất cứ pháp lực nào, thế nhưng Thất Sát đao vốn chú trọng thân thể, tu luyện cơ thể cũng khá mạnh mẽ, vì vậy Ninh Dạ vẫn có thể phát huy được một phần uy lực của Sát Thân đao.

Yêu thú xông đến kia gào lên đau đớn, tốc độ lại không hề giảm sút, vẫn giơ móng đập thẳng xuống.

Keng!

Một tiếng vang lanh lảnh cất lên, không ngờ Ninh Dạ lại dùng một tay của mình để đỡ nhát cào này. Cánh tay y cứng như sắt nhưng bốn móng thú sắc bén vẫn đâm vào tay Ninh Dạ, khiến y đâu tới mức hai mắt tối sầm lại.
 
Back
Top Bottom