Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiểm Quang Nhất Kiếm - Vô Lương Quý Phi

Thiểm Quang Nhất Kiếm - Vô Lương Quý Phi
Chương 50: Hứng Thú



"Tuyết Nhai? Chính là vị tuyệt thế kiếm khách, xuất thế giang hồ mấy năm trước, kiếm pháp tinh tuyệt, bách chiến bách thắng, được xưng thiên hạ đệ nhất kiếm, Tuyết công tử?"

Nghe thấy hai chữ "Tuyết Nhai," thanh âm của Thiên Phiên bỗng nhiên đổi khác, khóe môi nhẹ cong thành một nụ cười tuyệt mỹ, tựa hoa lan chớm nở giữa trời tuyết. Đôi mắt trong trẻo như băng pha lê khẽ xao động, không chút che giấu sự hứng thú dạt dào dành cho người này.

Có lẽ, trước một kẻ đã mù lòa, nàng không cần giữ gìn quá nhiều.

Lôi Tư Nhiên tuy mắt đã mù, nhưng lòng lại sáng như tuyết. Nàng tâm tư tinh tế, nhạy bén, nhất là khi liên quan đến Tuyết Nhai, từng chi tiết nhỏ bé đều có thể nhìn thấu.

Thiên Phiên là cung chủ Thiên Tuyệt Cung, bấy lâu dãi dầu mưa gió, luyện được một thân đồng da thiết cốt, vui giận không lộ ra ngoài. Lời đồn trên giang hồ nói rằng nàng không màng thế sự, cũng chẳng bận tâm đến bất kỳ ai.

Nhưng nay, nàng lại phá lệ mà dùng những lời lẽ tán dương tuyệt mỹ để nói về Tuyết Nhai, lại còn mang theo vẻ hưng phấn hiếm có. Chuyện này, quả thật có phần kỳ lạ.

Lôi tư Nhiên không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, nhưng qua thanh âm rộn ràng, hân hoan như dòng suối róc rách chảy qua khe đá, có thể đoán được Thiên Phiên rất để tâm đến Tuyết Nhai, thậm chí đã lưu ý từ lâu.

Có lẽ là trực giác của nữ nhân. Lôi Tư Nhiên mơ hồ cảm nhận được, giữa Thiên Phiên và Tuyết Nhai dường như có một loại cảm tình không tầm thường.

Nàng khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng dò hỏi:

"Thiên cung chủ cũng biết Tuyết Nhai?"

Thiên Phiên khẽ gật đầu, giọng điệu ung dung mà quả quyết:

"Đương nhiên! Người trong giang hồ ai mà không biết đại danh Tuyết Nhai? Dẫu bổn cung bế quan nơi Thiên Tuyệt Cung, rất ít khi đi lại giang hồ, nhưng cũng từng nghe kể không ít về vị tuyệt thế kiếm khách này."

"Bổn cung đối với hắn vô cùng hiếu kỳ, thật muốn có một lần diện kiến để tự mình chứng kiến phong thái ấy."

"Lẽ ra, bổn cung cũng định tham gia đại hội Thưởng Kiếm lần này. Tiếc rằng đúng lúc đó, dược liệu luyện chế giải độc đan vừa đến kỳ thu hoạch, sự tình cấp bách, bổn cung lại không thể phân thân, đành tiếc nuối từ bỏ cơ hội đến Thiên Nhận Sơn, Lạc Tuyết Phong."

Lời vừa dứt, trong thanh âm của nàng vương một chút tiếc nuối, như gió thoảng qua mặt hồ, lưu lại chút dư âm vấn vương.

Lôi Tư Nhiên nghe xong, lòng thoáng chua xót, không khỏi tự giễu mà nghĩ: Nếu hôm đó Thiên Phiên cũng đến Thưởng Kiếm Đại Hội, có lẽ đôi mắt ta đã không bị mù...

Từ lâu, nàng đã biết những nữ tử ngưỡng mộ Tuyết Nhai nhiều vô kể, nhưng người có thể sánh ngang Thiên Phiên, quả thật là hiếm như phượng hoàng lông đỏ.

Từ khi nàng vừa cập kê, những nam tử say mê Thiên Phiên đã nhiều như cá diếc qua sông. Mà Tuyết Nhai, dù sao cũng là một nam tử huyết khí phương cương, làm sao đảm bảo rằng khi gặp một tuyệt sắc giai nhân như Thiên Phiên, hắn sẽ không động tâm?

Thiên Phiên tiếc nuối vì bỏ lỡ cơ hội gặp Tuyết Nhai, cảm xúc lộ ra trong từng câu chữ. Nhưng Lôi Tư Nhiên lại không có lấy một chút vui sướng khi thấy nàng thất vọng.

Rốt cuộc, Tuyết Nhai từ chối ta là bởi không hề có tình cảm với ta, hay bởi trong lòng đã có người khác?

Nếu người đó là Thiên Phiên, ta thua cũng chẳng có gì đáng hổ thẹn...

Lúc này, Thiên Phiên nhận ra Lôi Tư Nhiên im lặng hồi lâu, cũng không lấy làm phiền lòng, mà chỉ mỉm cười hứng thú hỏi tiếp:

"Lôi cô nương, theo nàng thấy, Tuyết Nhai thật sự lợi hại như lời đồn chăng?"

Lôi Tư Nhiên bình tâm suy nghĩ, buông bỏ thành kiến, thản nhiên đáp:

"Còn hơn thế nữa..."

Thiên Phiên nghe xong, đôi mắt sáng rỡ, không kiềm được mà vươn tay nắm chặt tay Lôi Tư Nhiên, giọng điệu đầy mong đợi:

"Hãy tả lại cho ta nghe, diện mạo cùng tính cách của hắn thế nào?"
 
Thiểm Quang Nhất Kiếm - Vô Lương Quý Phi
Chương 51: Tình Tựa Độc



Từ khi Lôi Tư Nhiên đặt chân đến Thiên Tuyệt Cung, Thiên Phiên – cung chủ cao cao tại thượng – để thể hiện uy nghiêm chấn nhiếp lòng người, luôn xưng mình là "Bổn cung chủ".

Lôi Tư Nhiên từ giọng điệu của nàng có thể dễ dàng cảm nhận được sự cao ngạo cùng khí thế bức người, không giận mà uy.

Thân là thiên kim tiểu thư của Vô Cực Sơn Trang, bảo bối trên tay Minh Chủ Võ Lâm, lại là Quận chúa được hoàng thượng sắc phong, thân phận của nàng tự nhiên vô cùng tôn quý. Nhưng từ nhỏ được nuôi dưỡng trong khuê phòng, thân yếu tay mềm, chẳng khác nào một nữ tử yếu đuối chưa từng nếm trải khổ ải nhân gian.

Trong mắt Thiên Phiên, nàng chẳng qua chỉ là một bình hoa diễm lệ nhưng vô dụng, khó mà để vào mắt. Đối với nàng khách khí, chiếu cố cũng chỉ vì nể mặt phụ thân nàng – Lôi Vô Cực mà thôi!

Thế nhưng giờ khắc này, chuyện về Tuyết Nhai lại khiến Thiên Phiên thay đổi, ngay cả xưng hô cũng khác đi, trong lời nói không còn sự lạnh lùng xa cách nữa, mà lại có phần thân thiện lạ thường.

Một khắc trước, nàng còn là cung chủ Thiên Tuyệt Cung sát phạt quyết đoán, không ai dám khinh nhờn. Một khắc sau, lại biến thành một thiếu nữ đang độ xuân thì, thu lại ngạo khí, khẽ khàng thăm dò tin tức về người trong lòng.

Quả thật, đừng nhìn nàng thân là chủ nhân của đệ nhất đại cung võ lâm, mưu trí thâm sâu, tính cách trầm ổn, nhưng chung quy nàng cũng chỉ là một thiếu nữ đôi mươi, chính là độ tuổi tươi đẹp nhất của nữ nhân.

Nếu không vì thân phận trói buộc, ắt hẳn nàng cũng giống bao nữ tử khác, ngây thơ hồn nhiên, mộng tưởng về một ái tình trọn vẹn.

Lôi Tư Nhiên dù chẳng thể thấy được nét mặt biến hóa của Thiên Phiên, nhưng từ giọng nói vui vẻ như châu ngọc rơi trên khay ngọc, trong trẻo mà quyến rũ, cũng có thể đoán được lúc này trên gương mặt nàng kia, hẳn là một dáng vẻ rực rỡ như ánh tịch dương, vừa mỹ lệ, vừa động lòng người.

Trong khoảnh khắc ấy, lòng Lôi Tư Nhiên không khỏi xao động.

Đã từng có một thời, nàng cũng giống như Thiên Phiên lúc này, quấn quýt hỏi han đại sư huynh về mọi chuyện liên quan đến Tuyết Nhai. Khi ấy, mỗi lần nghe chuyện về hắn, nàng đều thấy lòng tràn ngập hạnh phúc, như thể chỉ cần có giấc mộng về Tuyết Nhai, ắt hẳn sẽ là một giấc mộng đẹp.

Nhưng giấc mộng dù đẹp đến đâu, cũng có lúc tỉnh giấc, mà lúc mộng vỡ, lòng người đau đớn tận xương.

Tuy vậy, trong những hồi ức đã phai nhạt ấy, không chỉ có thống khổ, mà còn vương vấn chút dư vị ngọt ngào.

Dù sao đi nữa, ít nhất nàng cũng đã từng có cơ hội ở bên người ấy, dù rằng kết cục lại thê lương đến vậy.

Mang theo những hồi ức vừa đau thương vừa luyến tiếc ấy, bóng dáng trắng toát quen thuộc dần hiện rõ trong tâm trí nàng.

Nàng nhẹ giọng kể:
"Tuyết Nhai, chàng là một nam nhân khoác bạch y, tay cầm thanh hàn kiếm thoạt nhìn không quá nổi bật, tính tình cô ngạo, trầm lặng ít nói, lạnh lùng xa cách."

"Người đời đều bảo, kiếm của chàng lạnh, mà lòng chàng còn lạnh hơn..."

Nói đến đây, giọng nàng bỗng nghẹn lại, thanh âm càng lúc càng nhỏ, rồi im bặt.

Nàng không thể nói tiếp nữa.

Nàng từng nghĩ rằng, sau bao nhiêu tháng ngày, cõi lòng mình sớm đã nguội lạnh, chẳng còn rung động, chẳng còn cảm giác. Nhưng đến cuối cùng, nàng vẫn tự đánh giá quá cao bản thân.

Khi một người đã lún quá sâu vào ái tình, muốn chỉ trong chốc lát mà thu liễm lại tâm tư, lạnh lùng vô cảm, há có thể dễ dàng như vậy?

Ký ức xưa cũ ùa về, nỗi nhớ nhung như kịch độc tràn vào huyết mạch, len lỏi qua từng tấc da thịt, thấm tận tim gan, đau đến khó mà chịu nổi.

Chẳng trách người đời thường nói: "Tình yêu là độc dược, còn độc hơn cả thạch tín."

Thiên Phiên chăm chú lắng nghe, trong lòng đã hình dung ra một Tuyết Nhai lạnh lùng mà tuyệt diễm. Nhưng chưa kịp chìm vào mộng tưởng, nàng vô tình liếc thấy vẻ mặt Lôi Tư Nhiên trầm xuống, đôi mắt cụp xuống mang theo vẻ bi thương khôn tả.

Chợt có điều gì đó lướt qua tâm trí, Thiên Phiên nghiêm mặt, chăm chú nhìn nàng rồi chậm rãi hỏi:

"Ngươi...?"
 
Thiểm Quang Nhất Kiếm - Vô Lương Quý Phi
Chương 52: Tâm Tư Gợn Sóng



Lôi Tư Nhiên khẽ "ưm" một tiếng, ngẩng đầu, ánh mắt hoang mang như thể đang trầm tư suy nghĩ mà bỏ lỡ lời Thiên Phiên vừa nói.

Thiên Phiên thấy nàng thần sắc mơ hồ, liền nhấn mạnh giọng lặp lại lần nữa:

"Ta hỏi ngươi, ngươi có phải thích Tuyết Nhai không? Nếu không, một tiểu thư khuê các không hiểu võ công như ngươi, cớ gì lại liều mạng đến Thiên Nhận Sơn, Lạc Tuyết Phong để tham dự Thưởng Kiếm Đại Hội?"

"Cuối cùng còn vì một biến cố mà đôi mắt bị mù!"

Thiên Phiên đối với suy đoán của mình vô cùng tin tưởng. Ngoài lý do ấy ra, nàng thật không nghĩ được điều gì khác có thể khiến Lôi Tư Nhiên bất chấp nguy nan, chẳng hối, chẳng oán.

Lời của Thiên Phiên quá sắc bén, lại quá đột ngột, khiến Lôi Tư Nhiên không kịp đề phòng mà giật mình, bàn tay cầm chén trà run lên, nước trà nhất thời đổ tràn, loang lổ trên mặt bàn, làm y phục nàng cũng ướt một mảng.

Nàng không thấy gì, chỉ cảm nhận được trên người ẩm ướt, vội vàng đứng bật dậy, hoang mang xoay sở muốn thu dọn, nhưng càng luống cuống càng rối loạn. Tay nàng vô ý hất đổ chén trà, chén lăn trên bàn vài vòng rồi rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh vụn!

"Ai da! Có bị bỏng không? Đừng nhúc nhích, cứ đứng yên đó, ta gọi nha hoàn đến dọn dẹp!"

Thiên Phiên vội đứng dậy, nắm lấy tay Lôi Tư Nhiên, nét mặt đầy lo lắng. Một mặt kiểm tra xem nàng có bị bỏng không, mặt khác quay đầu ra cửa gọi lớn:

"Người đâu! Mau dọn dẹp bàn ghế, rồi tìm một bộ y phục sạch sẽ để tiểu thư thay!"

Tiếng gọi vừa dứt, hai tiểu nha hoàn vận y phục phấn hồng lập tức tiến vào, cung kính thu dọn mọi thứ.

Lôi Tư Nhiên xấu hổ cúi đầu, dáng vẻ chật vật, lắp bắp xin lỗi:

"Xin lỗi... Ta... ta vụng về quá, lại gây phiền toái cho ngươi rồi!"

"Chỉ là chuyện cỏn con, không đáng bận tâm."

Thiên Phiên nhẹ giọng cười, thần sắc điềm nhiên, đồng thời khẽ đưa mắt ra hiệu cho một nha hoàn đứng chờ bên cạnh. Nha hoàn hiểu ý, nhanh chóng đỡ lấy Lôi Tư Nhiên, cẩn thận dìu nàng vào sau bình phong để thay y phục.

Sau khi bàn ghế được chỉnh trang lại ngay ngắn, Thiên Phiên lặng lẽ ngồi xuống chỗ cũ, vẻ mặt có phần trầm ngâm.

Nàng âm thầm hối hận vì đã quá đường đột, câu hỏi vừa rồi cũng quá mức trực diện, khiến Lôi Tư Nhiên kích động đến suýt bị thương, bầu không khí giữa hai người cũng trở nên gượng gạo.

Một lát sau, Lôi Tư Nhiên đã thay xong bộ y phục thanh nhã, được nha hoàn dìu trở lại, lặng lẽ ngồi xuống chỗ cũ.

Thiên Phiên khẽ phất tay, hai tiểu nha hoàn cúi mình hành lễ, nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Nhìn theo bóng họ khuất sau cửa, trong mắt Thiên Phiên thoáng hiện lên vẻ áy náy, nàng chân thành nói:

"Lôi tiểu thư, vừa rồi là ta thất lễ, lỡ hỏi ra điều không nên hỏi, vô ý đường đột mạo phạm đến nàng, mong nàng thứ lỗi."

"Không... không có gì! Thiên cung chủ khách sáo quá, chẳng qua chỉ là một cuộc đối thoại bình thường, nghĩ gì nói nấy, nào có gì gọi là mạo phạm."

Lôi Tư Nhiên vội vã khoát tay, có chút ngỡ ngàng vì sự hạ mình của Thiên Phiên. Nàng chỉ là do bị hỏi quá bất ngờ, mới giật mình đánh đổ chén trà, chứ chẳng liên quan gì đến Thiên Phiên cả.

Dừng lại một chút, nàng thấp giọng nói tiếp:

"Thiên cung chủ đoán không sai, ta từng thích Tuyết Nhai."

"Từng thích? Vậy bây giờ không thích nữa sao?"

Thiên Phiên khẽ nhướng mày, dường như chưa hoàn toàn tin tưởng.

Lôi Tư Nhiên lặng lẽ siết chặt vạt áo, khóe môi gợn lên nụ cười cay đắng, giọng nói nhẹ bẫng mà bi thương:

"Một người như Tuyết Nhai... sao có thể để tâm đến một kẻ mù lòa như ta được?"

Lời vừa dứt, nàng liền rơi vào trầm mặc.

Dường như, ngay cả chính nàng cũng chẳng còn muốn nói tiếp nữa.
 
Thiểm Quang Nhất Kiếm - Vô Lương Quý Phi
Chương 53: Khai Giải



Thiên Phiên nghe những lời ấy, lòng bất giác dâng lên một tia chua xót, cảm thương cho Lôi Tư Nhiên.

Người đời thường nói: "Ai bi thương hơn kẻ lòng đã chết." Lôi Tư Nhiên từ một thiếu nữ dám yêu, dám hận, chẳng ngại hiến dâng tất thảy, thậm chí mất đi đôi mắt vì tình, lại phút chốc biến thành kẻ nhút nhát, bạc nhược.

Dẫu trong tim nàng vẫn còn một chút chân tình dành cho Tuyết Nhai, nhưng vì hiện thực nghiệt ngã, nàng không dám nói ra, cũng chẳng dám biểu lộ, chỉ đành giấu kín tận đáy lòng, để mặc nỗi niềm ấy một mình thấu hiểu.

Không thể phủ nhận, những gì Lôi Tư Nhiên đã trải qua thật đáng thương, sự hi sinh của nàng vì chữ "tình" cũng đáng nể phục. Nhưng nhân duyên giữa nam nữ, vốn chẳng thể phân định bằng đúng hay sai.

Yêu là yêu, không yêu là không yêu, đạo lý đơn giản ấy, chẳng thể cưỡng cầu.

Nếu đã vô duyên, chi bằng dứt khoát buông tay, hà tất phải mãi si mê một mối tình không hồi đáp?

Thiên Phiên muốn an ủi nàng đôi câu, nhưng lời lên đến miệng lại chẳng biết phải nói thế nào. Chuyện tình cảm, nàng chưa từng trải qua, tự nhiên cũng chẳng thể khuyên giải tường tận.

Chuyện này, nàng chẳng qua cũng chỉ là người ngoài cuộc.

Nàng không rõ những ràng buộc giữa Lôi Tư Nhiên và Tuyết Nhai, vốn chẳng nên tùy tiện phỏng đoán. Nhưng từ những mảnh vụn ký ức mà nàng ghép lại, cũng có thể lờ mờ nhìn ra chân tướng.

Tuyết Nhai chưa bao giờ dành cho Lôi Tư Nhiên một chút tình ý, nếu không, sao hắn có thể nhẫn tâm khiến nàng mất đi đôi mắt? Với một người, đôi mắt quý giá nhường nào, ai cũng hiểu rõ. Hắn không chỉ tuyệt tình, mà còn là kẻ băng lãnh vô tình, tim như sắt đá.

Thời gian có thể xóa nhòa tất cả, dù là tình sâu nghĩa nặng cũng sẽ phai nhạt theo tháng năm, cuối cùng hóa thành hư vô, như gió thoảng qua tai.

Dù rằng Lôi Tư Nhiên có tự ti, sợ hãi mà cố lừa dối chính mình, nói rằng đó là tình cảm "đã từng", Thiên Phiên cũng chỉ mong nàng thực sự có thể đoạn tuyệt.

Không cần giấu giếm nữa. Một phần vì nàng đã từng quá si mê Tuyết Nhai, một phần vì lời nàng nói không sai—Tuyết Nhai kiêu ngạo, lạnh lùng, chẳng xem ai ra gì, một kẻ kiếm pháp cái thế, anh tuấn bất phàm, bao nhiêu nữ tử ái mộ hắn. Nếu hắn muốn, loại mỹ nhân nào mà chẳng có? Cớ gì lại đi yêu một kẻ mù lòa?

Lôi Tư Nhiên có si tình, nhưng nàng không ngốc. Nàng hiểu rõ bản thân, cũng biết thân phận mình ở đâu.

Thiên Phiên trầm ngâm một lát, rồi khẽ cười, giọng ôn nhu mà khách sáo:

"Lấy thân phận và địa vị của Lôi tiểu thư, muốn tìm một bậc anh tuấn tài hoa, chẳng lẽ lại khó?"

"Người ta thường nói: 'Trời đất rộng dài, đâu thiếu cỏ thơm, cớ gì phải treo mình trên một cành cây?'"

Vô Cực Sơn Trang, danh vọng hiển hách, trên giang hồ không thiếu kẻ muốn nương nhờ thế lực, thậm chí chen chúc nhau, mơ tưởng được kết thân với trang chủ, trở thành rể hiền của võ lâm minh chủ, bước một bước thành thân thích hoàng gia.

Danh vọng như mồi ngon, dù Lôi Tư Nhiên có mù, nàng vẫn là danh môn khuê tú, vẫn là hòn ngọc quý giá mà bao kẻ dòm ngó.

Chỉ tiếc rằng, Tuyết Nhai không phải một trong số đó.

Lôi Tư Nhiên nghe ra ý Thiên Phiên muốn khai giải cho mình, nhưng giọng điệu nàng có phần vụng về, hẳn là không quen khuyên nhủ người khác. Lời lẽ chân thành, nhưng lọt vào tai lại không quá dễ nghe. Dẫu vậy, nàng vẫn nhận lấy tấm lòng ấy.

Nàng nhẹ nhàng mỉm cười, giọng điệu ôn hòa:

"Phải, chuyện gả chồng ta chưa bao giờ lo lắng. Thiên hạ rộng lớn, nhân tài đầy rẫy, ta chỉ là nhất thời chưa nhìn ra mà thôi. Thêm một thời gian nữa, tự khắc sẽ buông bỏ được."
 
Thiểm Quang Nhất Kiếm - Vô Lương Quý Phi
Chương 54: Linh Đan Diệu Dược



Lôi Tư Nhiên không muốn tiếp tục chìm trong u sầu, ngày ngày tự trách, sống trong bi thương và đau khổ. Nàng cũng chẳng còn tâm tư hạ mình cầu xin lòng thương hại của người khác.

Khóe môi khẽ nhếch, giọng nói ngọt ngào, mang theo ý cười, nửa đùa nửa thật, cố gắng khuấy động bầu không khí nặng nề đến mức khiến người ta nghẹt thở trong căn phòng này.

"Ngươi có thể tự nghĩ thông suốt, tự nhiên là chuyện tốt nhất!" Thiên Phiên dường như rất hài lòng với thái độ tích cực của nàng trong việc tự chữa lành, thầm thở phào nhẹ nhõm: suýt nữa đã thành tình địch.

Hai người lại tùy ý hàn huyên thêm đôi câu, rồi Thiên Phiên kiếm cớ kết thúc cuộc trò chuyện, đứng dậy rời đi.

Với thân phận cung chủ, nàng sự vụ bận rộn, trăm việc quấn thân, Lôi Tư Nhiên đối với chuyện này chẳng hề nghi ngờ.

Sau khi Thiên Phiên rời đi, nàng vẫn lặng lẽ ngồi yên, vô sự tựa vào bàn, xuất thần suy nghĩ.

Những ngày qua, nàng luôn giống như một chiếc vỏ rỗng, ít nói ít cười, lạnh lùng thờ ơ. Mỗi ngày, với tiểu nha hoàn chăm sóc nàng, cũng chẳng nói được mấy câu.

Nha hoàn trong Thiên Tuyệt Cung khác hẳn những nơi khác, tuổi đều khoảng mười ba mười bốn, tính tình trầm ổn, ít lời. Có lẽ vì đã được căn dặn trước, nên ai nấy đều cẩn trọng từng câu chữ, không cần thiết tuyệt đối không nhiều lời, càng không dám chủ động tìm Lôi Tư Nhiên trò chuyện cười đùa.

Xem ra, cung quy của Thiên Tuyệt Cung nghiêm khắc đến mức nào, cũng không cần đoán nữa!

Mất đi ánh sáng, Lôi Tư Nhiên luôn cảm thấy bất an, tâm tư nặng nề, trong lòng lúc nào cũng lo lắng thấp thỏm. Nàng không dám dễ dàng thổ lộ tâm sự với bất kỳ ai.

Thế nhưng hôm nay, khi Thiên Phiên đột nhiên xuất hiện, nàng lại không kìm được mà trút bầu tâm sự với nàng ta, cũng thật lạ lùng.

Có lẽ, sự tín nhiệm khó hiểu này đến từ việc trong thâm tâm, nàng đã xem Thiên Phiên như một vị danh y đặc biệt.

Muốn chữa bệnh cần đúng thuốc, nếu muốn khôi phục đôi mắt, nàng cần nói rõ ngọn ngành về thương thế của mình, điều này chỉ có lợi chứ không có hại.

Mà với đại phu, người bệnh xưa nay luôn không giấu diếm điều gì.

Huống hồ, Thiên Phiên là ai chứ? Nhãn lực tinh tường, trí tuệ hơn người, dẫu Lôi Tư Nhiên không muốn nói, nàng cũng có thể đoán ra bảy tám phần.

Lừa dối cũng hao tâm tổn trí, chi bằng thẳng thắn để tránh người khác sinh nghi mà suy đoán lung tung, dễ dẫn đến hiểu lầm.

Có thể gom đủ dũng khí, đem những đau thương giấu tận đáy lòng nói ra, đối với Lôi Tư Nhiên mà nói, quả thực không dễ dàng. May thay, kết quả cũng không tệ.

Sau cuộc đối thoại cùng Thiên Phiên, ánh mắt nàng không còn u ám như trước, gương mặt vốn trầm lặng nay cũng dần dần hiện lên tia sáng yếu ớt nhưng không kém phần kiên định.

Tình thương tổn có thể giúp con người nhanh chóng trưởng thành, cũng khiến lòng người trở nên kiên cường.

Nàng lặng lẽ tự nhủ: đã đến lúc học cách buông bỏ rồi!

Hai ngày sau, Mê Độc Thảo và Hôi Bào Tử đã chín, Thiên Phiên tự tay hái xuống, phối hợp với hàng chục loại dược liệu quý hiếm khác, đưa tất cả vào đan lô luyện chế.

Nàng khép mình trong dược phòng suốt một ngày một đêm, không dám lơ là dù chỉ một khắc.

Đan dược luyện thành, không chậm trễ một giây, nàng lập tức sai người mang đến cho Lôi Tư Nhiên phục dụng.

Lôi Tư Nhiên không biết võ công, không thể vận chân khí hấp thụ dược lực nhanh chóng, vì vậy, Thiên Phiên đặc biệt căn dặn mấy đệ tử dìu nàng vào dược thất.

Nàng dùng Kim Châm - Thấu Huyệt, lần lượt khai thông các đại huyệt quan trọng như Thanh Minh, Can Du, Đồng Tử Liêu, Khúc Trì, mượn chân khí của mình mà đả thông huyết mạch bị bế tắc.

Nội phục đan dược, ngoại kết hợp châm cứu điều trị, song phương hỗ trợ lẫn nhau, thúc đẩy hiệu quả đạt đến cực hạn trong thời gian ngắn nhất.

Thiên Phiên phải tính toán kỹ càng thời gian như vậy, bởi vì dược tính của thảo dược này cực kỳ đặc biệt, một khi vượt quá thời hạn nhất định, dược thiện sẽ lập tức biến thành độc dược.

Nếu vậy, chẳng những không thể chữa trị đôi mắt của Lôi Tư Nhiên, mà còn khiến thương thế của nàng càng thêm trầm trọng, đến mức không thể cứu vãn.

Vậy nên, nàng không dám chậm trễ dù chỉ trong khoảnh khắc!
 
Thiểm Quang Nhất Kiếm - Vô Lương Quý Phi
Chương 55: Kiếm Tẩu Thiên Phong



Ước chừng sau mấy canh giờ, trên trán Thiên Phiên mồ hôi thấm đẫm, sắc mặt đầy vẻ mỏi mệt, rốt cuộc cũng đặt xuống cây ngân châm cuối cùng trong tay. Lúc này, toàn thân nàng run rẩy, hơi thở yếu ớt, khẽ ra lệnh:

"Tháo dải lụa trắng che mắt nàng ra đi!"

Lời vừa dứt, thân thể nàng đột nhiên lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất. May mắn thay, một nữ đệ tử đứng gần đó kịp thời nhanh chóng bước tới, đỡ lấy nàng.

Chỉ thấy Thiên Phiên cả người vô lực, mềm nhũn tựa vào lòng nữ đệ tử.

"Cung chủ, người vừa rồi thi châm trị thương đã hao tổn không ít nội lực, thân thể yếu nhược thế này, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, dưỡng thần đã."

Nữ đệ tử sắc mặt đầy lo lắng, nhẹ giọng khuyên giải. Những đệ tử khác cũng vội vây quanh, ánh mắt tràn đầy quan tâm dõi theo Thiên Phiên.

Thiên Phiên khẽ cụp mi mắt, nửa khép nửa mở, dừng lại một chút rồi yếu ớt gật đầu, để mặc các đệ tử dìu nàng đến ghế bên tường ngồi xuống.

Một nữ đệ tử khác nhanh chóng dâng lên một chén sâm trà vừa pha xong, cẩn thận đưa vào tay nàng.

Sâm trà này đã được chuẩn bị từ trước, bởi mỗi lần Thiên Phiên cứu người đều hao tổn tinh khí, khí huyết suy nhược, cần dùng trà sâm để bồi bổ.

Sắc mặt nàng tái nhợt như giấy, không chút huyết sắc, tinh thần uể oải, ngay cả nói chuyện cũng chẳng còn sức. Chỉ thấy nàng nhấp hai ngụm sâm trà, rồi đưa tay chống trán, lặng lẽ nhắm mắt điều tức.

Tính ra, nàng đã bận rộn suốt hai ngày hai đêm chưa từng chợp mắt. Việc luyện đan vốn đã hao tổn không ít chân khí, nay lại vận dụng Kim Châm - Thích Huyệt, dùng chính nội lực của mình truyền vào ngân châm, giúp Lôi Tư Nhiên khai thông mấy huyệt vị tắc nghẽn trên người, khiến cơ thể nàng càng thêm suy kiệt, khó lòng chống đỡ.

Chẳng mấy chốc, Lôi Tư Nhiên, người vẫn nằm mê man trên giường, chợt cảm nhận rõ ràng dược lực từ viên đan dược đã ngấm vào cơ thể.

Ban đầu là một cảm giác tê tê, nhẹ bẫng tựa như đang lơ lửng giữa tầng mây, hư ảo khó tả. Nhưng ngay sau đó, cơn nóng bỏng như lửa thiêu đột ngột bùng lên, thiêu đốt toàn thân nàng, khiến nàng đau đớn vô cùng.

Nàng vô thức giãy giụa kịch liệt, miệng há to nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Trên gương mặt tái nhợt, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống, thấm ướt mái tóc đen nhánh. Khuôn mặt nàng lộ rõ vẻ thống khổ, môi run rẩy lẩm bẩm điều gì đó, song người bên cạnh không ai nghe rõ.

Chỉ nhìn dáng vẻ hoảng loạn của nàng cũng đủ hiểu, dược lực quá mạnh, trong khi cơ thể nàng vốn dĩ yếu ớt, cường khí đột kích tất sinh phản ứng kịch liệt, hành h* th*n thể nàng đến tận cùng.

Nhưng muốn khôi phục ánh sáng, tất phải trả giá. Nỗi thống khổ này, nàng đành gắng chịu.

Thiên Tuyệt Cung xưa nay cứu người luôn "kiếm tẩu thiên phong", hành sự quỷ dị, không theo lẽ thường.

Những đại phu khác khi trị bệnh thường vô cùng cẩn trọng, rụt rè nhẫn nại, đa phần dùng các loại dược liệu ôn hòa để từ từ điều dưỡng thân thể, chậm mà chắc, vững vàng không sơ sót.

Chỉ sợ dược tính quá mạnh, tổn thương bệnh nhân, vướng vào kiện cáo, còn có thể khiến danh tiếng cả đời đổ sông đổ bể.

Nhưng Thiên Tuyệt Cung lại hoàn toàn tương phản. Dùng dược liệu bá đạo, hành y dứt khoát, luôn nhắm đến mục tiêu trị khỏi bệnh trong thời gian ngắn nhất. Nếu có thể cứu trong một ngày, quyết không kéo dài sang ngày thứ hai, nếu có thể trị trong một canh giờ, tuyệt không phí thêm một khắc.

Bởi vậy, lượng dược liệu sử dụng đều rất nặng. Tuy hiệu quả nhanh chóng nhưng lại mang theo nguy cơ cực lớn.

Những người bệnh lâu ngày, thân thể vốn suy yếu, quanh năm bám giường, ba bữa lấy thuốc làm cơm, thuốc vốn dĩ ba phần độc, thân thể đã sớm tiều tụy, khó có thể chịu nổi dược lực c**ng b**.

Không ít kẻ vì cơ thể hư nhược, chẳng những không thể hồi phục, mà còn lập tức mất mạng!
 
Thiểm Quang Nhất Kiếm - Vô Lương Quý Phi
Chương 56: Lạnh Lùng



Dĩ nhiên, vạn sự trên đời đều có ngoại lệ. Những kẻ có đủ bản lĩnh tìm đến Thiên Tuyệt Cung chữa bệnh, không ai là kẻ tầm thường. Nếu không có đủ dũng khí, bọn họ nào dám bước chân đến chốn này?

Người mù, nhờ vào diệu thủ của Thiên Tuyệt Cung, có thể lập tức nhìn thấy ánh sáng.

Kẻ cụt tay, gãy chân, chỉ trong chớp mắt liền có thể đứng dậy tung hoành, vui mừng cười lớn.

Thậm chí, những nữ tử dung mạo xấu xí, qua bàn tay thần diệu của Thiên Tuyệt Cung, liền có thể thoát thai hoán cốt, trở nên mỹ lệ vô song.

Dù là may mắn được chữa khỏi, thỏa nguyện ước mong, hay xui rủi mệnh vong nơi đây, chung quy cũng là do số mệnh đã định.

Người của Thiên Tuyệt Cung xưa nay chỉ lạnh lùng quan sát, tuyệt không bận lòng.

Dù bệnh nhân sống hay chết, chẩn kim vẫn thu đủ, đó là quy củ sắt đá, tuyệt đối không ai được phép phá lệ. Nếu có kẻ dám chống lại, nhất định sẽ rơi vào cảnh sống không bằng chết.

Thi thoảng cũng có kẻ ngu xuẩn, bệnh vừa khỏi liền trở mặt, không muốn giao chẩn kim, thực là tham tài quên mạng.

Những kẻ ấy, cuối cùng không ngoại lệ, đều trở thành vật thí nghiệm dược liệu cho Thiên Tuyệt Cung, kết cục thê thảm vô cùng.

Đây cũng chính là lý do giang hồ vừa kính sợ, vừa căm hận Thiên Tuyệt Cung.

Bởi thế, khi thấy Lôi Tư Nhiên đau đớn quằn quại, chẳng ai lấy làm lạ.

Chỉ có thể trách nàng thân thể quá yếu, đành chịu thêm một chút khổ mà thôi.

Lại qua hai tuần trà, thần sắc của Lôi Tư Nhiên dần trở nên bình ổn, thân thể cũng không còn run rẩy, hiển nhiên đã vượt qua cơn đau, hấp thụ hoàn toàn dược lực.

Ngay cả khi chìm vào giấc ngủ, khóe môi nàng vẫn khẽ cong, thấp thoáng một nụ cười mơ hồ. Nụ cười ấy ngọt ngào, tuyệt mỹ mà bi thương, tựa như một mỹ nhân tuyệt sắc say ngủ, khiến người ta không khỏi động lòng.

"Không xong rồi! Cung chủ, có kẻ xông vào cung..."

Bỗng nhiên, một thiếu nữ áo lục hốt hoảng chạy vào dược lư, vừa chạy vừa th* d*c, giọng đầy hoảng loạn.

Thiên Phiên vốn đang tựa ghế điều tức, vừa nghe có kẻ xông vào cung, liền lập tức mở bừng mắt, sắc mặt trầm trọng, lạnh lùng hỏi:

"Kẻ nào dám to gan xông vào cung ta?"

"Đệ tử không rõ. Đối phương là một công tử trẻ tuổi, khoác cẩm bào, tay cầm bảo kiếm, võ công cực cao. Không ít người đã bị hắn đánh trọng thương, căn bản không ai có thể cản nổi!"

"Ngay cả độc phấn của chúng ta cũng hoàn toàn vô dụng với hắn! Hiện giờ... hiện giờ e rằng hắn đã xông lên tiền điện rồi!"

Thiếu nữ áo lục sắc mặt hoảng loạn, vội vàng bẩm báo.

Lời vừa dứt, cả dược lư đều biến sắc, ai nấy bàng hoàng, chỉ có duy nhất Thiên Phiên là ngoại lệ.

Chỉ thấy nàng mặt không đổi sắc, trầm ngâm trong chốc lát rồi lạnh lùng quát:

"Sợ cái gì! Bản cung muốn xem thử, rốt cuộc là tên cuồng đồ nào không biết sống chết, dám đến Thiên Tuyệt Cung ta giương oai!"

Tuy sắc mặt nàng còn nhợt nhạt, nhưng trong đáy mắt lại lóe lên hàn quang rét buốt. Thanh âm mềm mại mà lạnh lẽo thấu xương, khiến người nghe không khỏi rùng mình.

Chúng đệ tử nín thở, không dám nói thêm nửa lời.

Lời vừa dứt, một bóng dáng như quỷ mị chợt lướt qua, trong chớp mắt, Thiên Phiên đã như cơn gió thoắt cái rời khỏi dược lư, thân ảnh phiêu dật tựa như bay, trong nháy mắt đã cách xa mấy trượng.

Chúng đệ tử bấy giờ mới sực tỉnh, vội vàng đuổi theo sau.

Lúc này, bên trong dược lư yên tĩnh lạ thường.

Chỉ có tiếng nước thuốc sôi sùng sục trong dược lô, hòa cùng hơi thở đều đặn của Lôi Tư Nhiên, người vẫn đang chìm trong mộng mị.

Đột nhiên, đôi mắt nàng khẽ động, hàng mi run nhẹ, chậm rãi mở ra.

Từ khi đôi mắt bị thương, nàng vẫn luôn dùng bạch lăng che phủ, chưa từng một lần mở ra.

Lâu ngày, nàng đã quen với bóng tối vô tận, tựa như nó đã trở thành một phần của sinh mệnh nàng...
 
Thiểm Quang Nhất Kiếm - Vô Lương Quý Phi
Chương 57: Hữu Quang



Lâu lắm rồi nàng chưa từng được khoan khoái như thế, cũng chưa từng có thể tùy ý mở mắt mà chẳng chút trói buộc. Tấm bạch lăng che phủ song mục đã chẳng còn, chỉ cảm thấy tầm nhìn thênh thang, gió mát khẽ lướt qua da, mang theo chút lành lạnh dễ chịu.

Bao nhiêu thống khổ, bao nhiêu bức bối, tựa hồ đều theo đó mà tiêu tán sạch, như thể nàng đã quay về thời điểm bản thân còn vẹn toàn nhất.

Lôi Tư Nhiên lặng lẽ nằm ngửa trên giường, đôi mắt đen tuyền trong vắt như thủy tinh, khẽ chớp vài cái. Song, trong ánh mắt ấy lại thiếu đi một phần linh động, chỉ còn lại sắc thái nhàn nhạt, mông lung, tựa như viên dạ minh châu mất đi thần quang.

Bỗng nhiên, nàng chợt bật dậy, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, lẩm bẩm tự nói:

— "Ta... ta dường như... có thể cảm nhận được ánh sáng rồi!"

Một tia quang mang mơ hồ thoáng hiện trong đôi mắt, khiến lòng nàng cuộn trào như sóng lớn, miệng nói năng cũng không khỏi trở nên lộn xộn.

Quả nhiên, y thuật của Thiên Phiên cao minh vô song, chỉ sau một đêm trị liệu, màn đêm vô tận trong mắt nàng đã dần tan biến. Tia sáng đầu tiên lặng lẽ len lỏi vào đáy mắt, như bình minh rẽ mây mù, như trăng sáng soi tỏ chốn nhân gian.

Lòng nàng hân hoan không kể xiết, chỉ cảm thấy bản thân cuối cùng cũng đã thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh, rốt cuộc có thể bước ra khỏi bóng tối triền miên.

Nay, nàng tha thiết khát khao được tận hưởng lại vạn trượng quang minh, được chiêm ngưỡng vẻ đẹp rực rỡ của thế gian.

Từng tia sáng dù nhạt nhòa, dù chưa rõ ràng, nhưng đối với nàng mà nói, đều là niềm vui khó lòng diễn tả bằng lời.

Nàng vội vã nhảy xuống giường, gần như tham lam mà hướng về quang nguyên (光源), từng bước dò dẫm tiến tới. Lòng không còn sợ hãi, không còn chùn bước, đột nhiên sinh ra dũng khí chưa từng có.

Vì quá đỗi nôn nóng, nàng chẳng hề nghĩ đến đôi mắt vừa hồi phục vẫn còn cần thời gian thích ứng. Tay nàng không ngừng chà xát song mục, mong muốn xua tan đi lớp mông lung, quét sạch hết thảy những bóng mờ lởn vởn trước mắt.

Nhưng bất luận nàng có tập trung cỡ nào, có mở to mắt đến đâu, cảnh vật xung quanh vẫn cứ mờ mờ ảo ảo, trông chẳng khác nào một bức tranh loang lổ mực đen.

Mơ hồ trong tầm mắt, dường như phía trước có một đạo đại môn rộng mở, nơi đó ánh sáng dào dạt tràn ra.

Vừa mới đặt chân ra khỏi phòng, bỗng nhiên một luồng quang mang chói lòa đập thẳng vào mắt.

Mắt nàng nhói lên như bị lửa thiêu, đau đớn đến mức giật mình co rụt lại, vội vàng cúi đầu, hai tay che lấy mắt, không dám nhúc nhích.

Trong lòng vừa kinh sợ (胆战心惊) vừa hối hận vì bản thân quá vội vàng, không nghĩ đến hậu quả.

Nếu lỡ như chỉ vì một lần lỗ m.ãng này mà lại đánh mất ánh sáng, vậy dù có Hoa Đà tái thế cũng không thể cứu vãn được nữa!

Lôi Tư Nhiên đứng trước cửa phòng, lòng tràn đầy hoang mang, không biết nên bước tiếp hay dừng lại.

Giữa bóng tối vừa tan và ánh sáng chưa tỏ, nàng bỗng thấy bản thân lạc lõng vô cùng.
 
Thiểm Quang Nhất Kiếm - Vô Lương Quý Phi
Chương 58: Giao đấu



Thiên Phiên thi triển khinh công, thân ảnh tựa cơn gió lướt nhẹ, chỉ trong chớp mắt đã phiêu nhiên đến trước điện.

Từ xa, nàng đã nghe rõ tiếng binh khí chạm nhau leng keng dồn dập, tựa chuỗi ngân châu vỡ nát giữa không trung.

Vừa đặt chân xuống đất, mấy đệ tử theo sau cũng lập tức đuổi kịp.

Một thiếu nữ áo lam vội vã tiến lên, vẻ mặt đầy lo lắng, hướng về phía nàng mà bẩm:

"Cung chủ, người xem! Chính hắn đã xông vào cung ta!"

Nàng vừa nói, vừa đưa tay chỉ về phía một nam tử cách đó vài trượng.

Chỉ thấy người nọ vận cẩm bào, tay cầm trường kiếm, đang bị một nhóm nữ tử áo trắng của Thiên Tuyệt Cung vây kín, nhất thời không thể thoát thân.

Kiếm khí rợp trời, bóng người đan xen, thanh âm đao kiếm va chạm không ngớt, tình thế vô cùng cấp bách.

Thế nhưng, dù biết rõ sự việc nguy nan, Thiên Phiên vẫn không hề vội vàng lao vào cuộc chiến.

Nàng đứng yên tại chỗ, thần sắc bình thản, lặng lẽ quan sát tình hình.

Mặc dù kẻ xông cung đã bị đệ tử Thiên Tuyệt Cung chặn đứng bên ngoài điện, vây hãm chặt chẽ, nhưng qua ánh mắt tinh tế của nàng, có thể nhận ra rằng—

Người này căn bản không phải đối thủ của bọn họ.

May mắn thay, kẻ xông cung dường như không có ác ý. Mỗi chiêu thức đều dừng lại đúng lúc, tuyệt không xuống tay tàn nhẫn.

Kiếm phong lướt nhẹ như du long, chỉ tránh né và phòng thủ, chứ chưa từng dốc toàn lực phản kích.

Trận chiến kéo dài một hồi lâu, hắn vẫn không có ý tấn công quyết liệt.

Ánh mắt hắn lộ vẻ trầm tư, dường như chỉ muốn tìm cơ hội rời đi.

Nhưng giữa vòng vây của mấy chục nữ tử, từng đạo kiếm quang như mưa bão đổ xuống, hắn chỉ có thể bị động tránh né, khó bề thoát khỏi.

Thời gian chầm chậm trôi qua, thần sắc hắn càng lúc càng nôn nóng, gương mặt cũng dần sa sầm.

Không thể phủ nhận, nam tử này dáng vẻ anh tuấn bất phàm, thân hình cao lớn, phong thái đường hoàng, võ công cũng thuộc hàng cao thủ.

Toàn thân hắn tỏa ra một cỗ chính khí bức người, ánh mắt kiên định, trong từng động tác đều lộ rõ sự nhẫn nhịn và tiết chế, không hề lỗ m.ãng.

Khác hẳn những kẻ xông cung trước đây—bọn chúng hoặc là thần thần bí bí, hoặc là mặt mũi ti tiện, bỉ ổi vô liêm sỉ.

Ước chừng một tuần trà trôi qua, chúng nữ đệ tử Thiên Tuyệt Cung dần có dấu hiệu đuối sức.

Thân ảnh họ trở nên chậm chạp, từng bước từng bước bị đẩy lùi.

Nam tử cẩm bào cầm kiếm trong tay, dáng đứng hiên ngang, từng bước từng bước tiến về phía trước điện.

Lúc này, khóe môi Thiên Phiên khẽ cong lên, thần sắc điềm nhiên, chậm rãi bước xuống bậc thềm.

Vừa đi, nàng vừa cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng cất tiếng:

"Kẻ đến là ai? Vì cớ gì vô cớ xông vào Thiên Tuyệt Cung?"

Thanh âm thanh thoát mà uy nghiêm truyền đến, khiến nam tử cẩm bào khẽ giật mình.

Hắn lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía giọng nói phát ra.

Khi thấy nữ tử đang chậm rãi tiến lại gần, ánh mắt hắn thoáng trầm xuống, đáy lòng bất giác sinh ra một tia tán thưởng:

"Thật là một nữ nhân tuyệt sắc!"

Khó trách giang hồ vẫn truyền tụng rằng nữ tử Thiên Tuyệt Cung đều có dung nhan quốc sắc thiên hương, khuynh thành khuynh quốc.

Nay tận mắt chứng kiến, quả nhiên danh bất hư truyền.

Mà nữ tử trước mặt—dung mạo thanh lãnh, tư thái uyển chuyển như tiên tử trên chín tầng trời, cao cao tại thượng, bất khả xâm phạm.

Không cần đoán cũng biết, nàng chính là Cung chủ Thiên Tuyệt Cung—Thiên Phiên.

Nam tử cẩm bào thu kiếm vào vỏ, chắp tay hành lễ:

"Vô Cực Sơn Trang, Lôi Minh, bái kiến Thiên Cung chủ."

Hắn trầm giọng nói tiếp:

"Lôi mỗ vốn không có ý xông cung, chẳng qua nghe nói sư muội của ta đang được chữa trị đôi mắt tại quý cung, cho nên đặc biệt đến tìm nàng.

Nửa canh giờ trước, ta đã đứng ngoài cung xin được diện kiến Cung chủ, nhưng thủ vệ lại từ chối, cũng không chịu truyền báo giúp ta.

Bất đắc dĩ, ta mới phải bất chấp mà xông vào, chỉ mong có thể gặp Cung chủ một lần, hỏi rõ tung tích của sư muội.

Nếu có điều gì mạo phạm, mong Cung chủ rộng lòng lượng thứ. Ta thực sự không có ác ý."
 
Thiểm Quang Nhất Kiếm - Vô Lương Quý Phi
Chương 59: Giải Độc Đan



Thiên Phiên nghe xong lời giải thích của Lôi Minh, ánh mắt khẽ lay động, ung dung cất giọng:

"Ồ? Ta còn tưởng là ai lại có bản lĩnh lớn đến vậy, có thể dễ dàng vượt qua tầng tầng độc trận ta bày ra bên ngoài cung, ngang nhiên xông vào Thiên Tuyệt Cung..."

"Thì ra là thiếu trang chủ Vô Cực Sơn Trang, cao đồ của Lôi Minh chủ, giang hồ vẫn gọi là Minh công tử—Lôi thiếu hiệp."

"Bổn cung trước đây đã nghe không ít lời đồn đại về ngươi, hôm nay diện kiến, quả nhiên danh bất hư truyền!"

"Chư vị đệ tử còn trẻ người non dạ, có điều sơ suất với Minh công tử, thật đáng trách!"

Lời nói này khiến Lôi Minh có chút bối rối, vội vàng đáp:

"Thiên Cung chủ quá lời rồi, là Lôi mỗ thất lễ trước, chưa được cho phép đã tùy tiện xông vào Thiên Tuyệt Cung, trong lòng thực cảm thấy hổ thẹn."

"Nói thật với Cung chủ, võ công của tại hạ vốn có hạn, thật không dám nhận lời khen quá cao. Ngược lại, sự phòng bị tầng tầng lớp lớp của Thiên Tuyệt Cung quả thực như tường đồng vách sắt, nhất là độc trận bày bố xung quanh cung, hiếm có trên thế gian, có thể nói là thiên la địa võng."

"Đừng nói là một con người, dù chỉ là một sinh vật nhỏ bé, nếu lỡ sa chân vào, tất sẽ lập tức trúng độc mà mất mạng."

"Lôi mỗ dám xông vào độc trận, chẳng phải vì tự tin vào võ nghệ của mình, cũng không phải vì xem nhẹ uy lực của độc trận, mà là vì đã có sự chuẩn bị từ trước."

"Lôi mỗ sớm biết độc trận của Thiên Tuyệt Cung lợi hại, nên trước khi nhập cốc đã uống sẵn một viên Giải Độc Đan do Bích Độc Thánh Quân ban tặng cho gia sư vài năm trước, nhờ vậy mới có thể tránh khỏi kịch độc lan tràn trong trận."

Giang hồ ai ai cũng biết Thiên Tuyệt Cung là tổ chức tàn nhẫn, máu lạnh vô tình, đặc biệt am hiểu thuật dùng độc, khiến người đời nghe danh liền biến sắc.

Nếu không phục sẵn Giải Độc Đan, dù là cao thủ hạng nhất như Lôi Minh cũng phải e dè mà không dám khinh suất bước vào.

Chính nhờ viên Giải Độc Đan này, hắn mới có thể ung dung xông vào mà không cần thông báo.

Tuy nhiên, hắn lại đem tất cả công lao quy về viên Giải Độc Đan của Bích Độc Thánh Quân, mà ai ai trong giang hồ cũng biết—Giải Độc Đan của Bích Độc Thánh Quân là thứ "ngàn vàng dễ kiếm, một đan khó cầu."

Đặc biệt, loại có thể giải trăm độc lại càng quý giá vô song.

Nghe đồn, để luyện một viên Giải Độc Đan, Bích Độc Thánh Quân phải mất mười năm, lại dùng đến hàng trăm loại dược thảo quý hiếm... vô cùng trân bảo.

Trên đời này, e rằng chỉ có Lôi Minh chủ của Vô Cực Sơn Trang mới có vinh hạnh sở hữu, còn người khác thì chỉ có thể "nghe danh mà chưa từng được thấy."

Lôi Minh lần này vì tìm Lôi Tư Nhiên mà không tiếc tiêu hao một viên đan dược quý báu như thế, quả là một quyết định đầy khí phách.

Thiên Phiên nhìn thần thái thành khẩn của Lôi Minh, không kiêu ngạo, không tự ti, đối với nàng lại hết sức tôn kính, cơn giận trong lòng phút chốc tiêu tan, khóe môi khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng cất giọng:

"Ồ, thì ra là vậy!"

Người đời vẫn đồn rằng Minh công tử là bậc chính nhân quân tử, cốt cách ngay thẳng, quang minh lỗi lạc. Nàng cũng từng nghĩ đến việc một ngày nào đó được gặp mặt, xem thử lời đồn có thực hay không.

Nay diện kiến, quả thật không khiến nàng thất vọng.

Lôi Minh quả không hổ danh thiếu niên hiệp sĩ, khó trách giang hồ đều ca ngợi hắn hết lời.

Về phần độc trận của Thiên Tuyệt Cung bị viên Giải Độc Đan của Bích Độc Thánh Quân hóa giải, nàng chẳng những không tức giận, mà ngược lại, cảm thấy hoàn toàn nằm trong dự liệu, chẳng có gì lạ lẫm.

Bởi lẽ, mấy tầng độc trận nàng bố trí quanh Thiên Tuyệt Cung vốn không phải để giết người, mà chỉ nhằm ngăn cản những kẻ tầm thường và đám tiểu nhân háo sắc, để tránh cảnh những con ruồi nhặng phiền nhiễu nơi cung điện, làm rối thanh tịnh của nàng.

Mục đích chính chỉ là để răn đe, cảnh cáo kẻ khác chớ nên tùy tiện lại gần, chứ không phải để tàn sát vô cớ.

Những bậc đại cao thủ, võ công siêu phàm tất nhiên không thể bị ngăn cản, mà các bậc tinh thông độc thuật như Bích Độc Thánh Quân, Tây Vực Độc Vương cũng không ngoại lệ.

Tính đi tính lại, trên đời này, số người có thể an nhiên vượt qua độc trận của nàng, e rằng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Thiên Tuyệt Cung xưa nay không thù không oán với những người này, tự nhiên chẳng lo họ vô cớ xông vào, lần này chỉ là ngoại lệ mà thôi.

Thiên Phiên thầm nghĩ, nếu Lôi Tư Nhiên cũng có được sự trầm ổn, thông tuệ như sư huynh Lôi Minh, thì đã chẳng đến mức suýt mất mạng vì trúng độc, để nàng phải hao tổn một viên Giải Độc Đan quý giá.

Giữa lúc hai người đang trò chuyện, chợt từ phía sau truyền đến một giọng nói rụt rè, yếu ớt, khe khẽ gọi:

"Thiên Hà... Thiên Hà... Ngươi ở đâu vậy?"
 
Back
Top Bottom