Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,381
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMKZB8E8CJ6njpo6tWy7vaHWTachZx_YBvm1EK6NXHZz3Kfh4BxE87FJNO8eTMNT4uz__9elzsN81tStZ_qVsAsyzCA-8HK8PALOnGWkTci8FBZUIc9C-wdKp-4d1BHAbkbCtd_EVJgooABaWJ7YZuC=w215-h322-s-no-gm

Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng
Tác giả: Dung Bất Năng
Thể loại: Nữ Cường, Cổ Đại, Ngược
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thái tử và Thái tử phi vô cùng ân ái, nhưng ta lại là Trắc phi của Thái tử.

Khi ta gả vào Đông cung, con trai trưởng của Thái tử và Thái tử phi đã mười một tuổi, còn ta khi ấy mới vừa tròn mười lăm.

Đêm đại hôn, Thái tử ngồi bên giường, gỡ chiếc quạt hỷ trong tay ta xuống, nhưng không cùng ta hành hợp cẩn lễ. Hắn chỉ khẽ thở dài, đặt chiếc quạt hỷ lên chăn thêu mẫu đơn rực rỡ.

"Ngươi vào Đông cung sẽ khác với khi còn ở nhà, khó tránh có chỗ chưa quen. Nếu có yêu cầu gì, dù là chuyện ăn uống hay vật dụng, cứ nói với Thái tử phi, nàng là người rất hiền hòa."

Sau đó là một khoảng lặng ngột ngạt, dường như hắn đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng có lẽ thật sự không biết nói thêm gì nữa, cũng không chịu nổi bầu không khí lúng túng này, bèn vỗ đầu gối rồi nói tiếp:

"Nếu ngươi không quen ăn cơm một mình, có thể đến chỗ Thái tử phi dùng bữa cùng chúng ta."

Nói xong, hắn xoay người rời đi, thậm chí chẳng thèm nhìn ta thêm lấy một lần.​
 
Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng
Chương 1



1.

Thái tử và Thái tử phi vô cùng ân ái, nhưng ta lại là Trắc phi của Thái tử.

Khi ta gả vào Đông cung, con trai trưởng của Thái tử và Thái tử phi đã mười một tuổi, còn ta khi ấy mới vừa tròn mười lăm.

Đêm đại hôn, Thái tử ngồi bên giường, gỡ chiếc quạt hỷ trong tay ta xuống, nhưng không cùng ta hành hợp cẩn lễ. Hắn chỉ khẽ thở dài, đặt chiếc quạt hỷ lên chăn thêu mẫu đơn rực rỡ.

"Ngươi vào Đông cung sẽ khác với khi còn ở nhà, khó tránh có chỗ chưa quen. Nếu có yêu cầu gì, dù là chuyện ăn uống hay vật dụng, cứ nói với Thái tử phi, nàng là người rất hiền hòa."

Sau đó là một khoảng lặng ngột ngạt, dường như hắn đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng có lẽ thật sự không biết nói thêm gì nữa, cũng không chịu nổi bầu không khí lúng túng này, bèn vỗ đầu gối rồi nói tiếp:

"Nếu ngươi không quen ăn cơm một mình, có thể đến chỗ Thái tử phi dùng bữa cùng chúng ta."

Nói xong, hắn xoay người rời đi, thậm chí chẳng thèm nhìn ta thêm lấy một lần.

Ta không nhịn được mà bước theo, phát hiện Thái tử phi đang đợi hắn ở ngoại viện Nàng thực sự rất đẹp, đôi mắt hiền hòa, gương mặt dịu dàng, giống như pho tượng Phật mà ta thường quỳ bái trước khi xuất giá. Chỉ cần nhìn thấy nàng, ta đã cảm thấy yêu thích.

Nàng khẽ cười, đưa tay về phía Thái tử. Thái tử bước tới, cũng mỉm cười nắm lấy tay nàng, ánh mắt chan chứa dịu dàng thâm tình, giống hệt cách phụ mẫu ta từng nhìn nhau.

Thái tử phi trông thấy ta đang tựa người vào khung cửa ở phía xa, khẽ mỉm cười với ta, gật đầu coi như chào hỏi rồi cùng Thái tử sóng vai rời đi.

Ta ngồi bệt xuống bên khung cửa, ngước nhìn vầng trăng trên cao, chợt cảm thấy nhớ nhà quá đỗi.

Nhà của ta không phải ở Trường An nhộn nhịp người xe qua lại này, mà là nơi xa xôi tận Ngọc Môn Quan, nơi có cát vàng, có đại mạc, có những hàng dương cao vút và từng đàn lạc đà nối đuôi nhau. Khi lữ đoàn lạc đà đi qua, tiếng chuông đinh đang vang vọng, ta sẽ chạy ra khỏi cửa, dùng viên trân châu Đại ca cho hay tấm lụa Tứ ca tặng để đổi lấy những món đồ mới lạ mà thương nhân từ Tây Vực mang về.

Khi đó ta tự do tự tại, vô lo vô nghĩ, chẳng biết mình đã hạnh phúc đến nhường nào.

Nhưng ba năm trước, phụ thân ta tử trận, mẫu thân tuẫn tiết theo người. Ta cùng Ngũ ca đưa linh cữu về, định cư tại Trường An để thủ tang ba năm. Trong yến tiệc Nguyên Tiêu năm nay, Hoàng thượng trông thấy ta, thương xót ta tuổi nhỏ đã mất cha mẹ, đến tuổi cập kê vẫn chưa có ai lo liệu, bèn nói vì nể tình phụ thân ta, nhất định sẽ ban cho ta một mối nhân duyên tốt nhất, thế là chỉ hôn ta cho Thái tử.

Ngũ ca nói, vì các ca ca đều trấn thủ ở Ngọc Môn Quan nên ta không thể quay về đó nữa. Ta sinh ra ở Ngọc Môn Quan, lớn lên ở Ngọc Môn Quan, nhưng bây giờ ta mãi mãi không thể quay trở về. Đêm ta bị chỉ hôn cho Thái tử, ta đã khóc suốt cả một đêm.

Bây giờ vừa nghĩ tới, ta lại muốn khóc rồi.

Vì sau khi ta thành thân, Ngũ ca là người thân duy nhất của ta ở Trường An, cũng là người yêu thương ta nhất cũng phải rời đi, huynh ấy phải trở về bên Đại ca bọn họ. Thành Trường An rộng lớn, bỗng chốc trở nên trống trải, chỉ còn lại mỗi mình ta.

Càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở, ta siết chặt đầu gối, ôm lấy chính mình, nước mắt lặng lẽ rơi.

Bỗng nhiên, một viên đá ném đến trước mặt ta vang lên tiếng lộp cộp. Ta ngẩng đầu nhìn thấy một đứa trẻ đang đứng trước mặt mình. Hắn khoanh tay ra sau lưng, vẻ mặt ngạo nghễ, ánh mắt nhìn ta có phần cao cao tại thượng.

Hắn bắt chước giọng điệu của người lớn:

"Ngươi chính là Trắc phi mới cưới của phụ vương ta?"

Ta lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên:

"Phải."

"Ngươi có biết phụ vương ta đã có mẫu phi của ta rồi không?" Hắn rướn người tới, muốn nhìn rõ mặt ta.

Ta quay đi, giọng khẽ khàng:

"Biết."

"Vậy ngươi có biết, phụ vương ta và mẫu phi tình cảm rất tốt, chẳng ai chen chân vào được không?" Hắn tiếp tục lại gần, nhìn chằm chằm vào ta.

"Ta không muốn chen vào." Ta có chút ấm ức, ta chỉ muốn theo Ngũ ca về nhà.

"Vậy ngươi khóc cái gì?" Hắn tò mò nhìn chóp mũ đội đầu của ta, vươn tay định chạm vào đôi cánh trên đó.

Nhìn đôi mắt đen láy sáng rực của hắn, ta không tránh, cứ để hắn chạm vào.

"Ta nhớ nhà."

"Ngươi lần đầu xuất giá ư?" Hắn mải mê nghịch cái mũ, không nhận ra mình vừa lỡ lời. Ta trừng mắt nhìn hắn, giận đến mức nói chẳng thành lời. Sỉ... sỉ nhục... người!

Nhìn vào ánh mắt tức tối của ta, hắn mới nhận ra mình lỡ lời, cuống quýt xin lỗi:

"Xin lỗi xin lỗi, ta nhất thời lỡ miệng! Ngàn vạn lần đừng mách phụ vương ta!"

Ta giận dỗi đứng dậy:

"Ngươi... đi đi!"

Ta xoay người định vào phòng, hắn vội vàng kéo tay áo ta:

"Này… Này, đừng giận mà! Ta thật sự không cố ý đâu, ta chỉ là... trẻ con nói bừa thôi!"

Ta trừng mắt nhìn hắn bằng ánh mắt mà ta cho là hung dữ nhất:

"Trẻ con để chỏm!"

Không ngờ hắn chẳng sợ chút nào mà còn sửng sốt kêu lên:

"Thì ra ngươi có thể nói bốn chữ một lần! Ta còn tưởng một lần ngươi chỉ nói được ba chữ thôi đó!"

Ta hất tay hắn ra, không thèm nhìn:

"Nhàm chán."

"Nhà của ngươi ở đâu? Nhà ta ở Đông cung, ta chưa bao giờ thấy quang cảnh bên ngoài cung là thế nào. Nhà ngươi có xa không? Lần sau về nhà có thể dẫn ta theo không? Này, nhà ngươi có ngựa không? Ta muốn cưỡi ngựa, nhưng năm sau mới được học cưỡi ngựa bắn cung. Ngươi biết cưỡi ngựa không? Cưỡi ngựa oai phong lắm! Nhưng chắc ngươi không biết đâu."

Hắn nhìn đôi mắt ngấn lệ của ta, lắc đầu:

"Ngươi hay khóc thế này, vừa nhìn đã biết không biết cưỡi ngựa rồi. Cưỡi ngựa bắn cung, ra chiến trường mới sảng khoái biết bao!"

"Ta biết cưỡi." Bị xem thường, ta bực bội lầm bầm.

"Ngươi nói gì?" Nhưng hắn có vẻ không nghe rõ.

"Chiến trường, không sảng khoái đến thế ." Ta không lặp lại. Bởi vì các ca ca nói nữ tử Trường An không được phép cưỡi ngựa, ta cũng không thể cưỡi ngựa nữa. Nếu ta cưỡi ngựa, vậy sẽ bị người ta cười chê.

Nhưng ta không hiểu, đường phố Trường An rộng lớn đến thế, có rất nhiều nam nhân cưỡi ngựa dạo phố, tại sao ta lại không thể?

Hắn không tiếp tục dây dưa, chỉ kéo ta ngồi xuống rồi hỏi tiếp:

"Này, ngươi tên là gì? Ta tên Lý Ngộ."

Ta hít thật sâu lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đáp:

"Tạ Xuân Phong."

Đêm đầu tiên ta vào Đông cung, ta và Lý Ngộ ngồi dưới mái hiên, những câu hỏi líu ríu của hắn đã làm vơi đi phần nào nỗi cô đơn của ta đêm ấy.
 
Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng
Chương 2



2.

Thái tử phi quả nhiên rất hiền hòa. Khi ta đến thỉnh an, nàng giữ ta lại dùng bữa sáng, còn đặc biệt hỏi sở thích ăn uống của ta.

Thái tử phi nắm tay ta, dịu dàng nói: "Về sau Đông Cung chính là nhà của ngươi, ta cùng Thái tử, còn có Tiểu Ngộ, đều là người nhà của ngươi."

Thái tử và Thái tử phi rất ân ái, thành thân hơn mười năm mà tình cảm vẫn như thuở ban đầu. Đông Cung chỉ có một chủ vị là Thái tử phi. Nếu không phải Hoàng đế kiên quyết ban hôn thì Thái tử và Thái tử phi quả thực là một đôi thần tiên quyến lữ. Ta có chút áy náy, ta không đành lòng cũng không muốn phá hoại mối quan hệ giữa họ.

Vì vậy, ta chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Thái tử phi đối xử với ta rất tốt, nàng sai người may y phục mới cho ta, tặng ta trang sức đẹp, thậm chí còn tự tay chải tóc cho ta, chăm sóc ta chu đáo đến từng li từng tí. Nàng nói rằng nàng thường xuyên ở Đông Cung một mình, không có ai bầu bạn trò chuyện. Nàng cũng nói nàng và Thái tử luôn mong có một nữ nhi làm tri kỉ nhưng đáng tiếc duyên phận mãi không thành.

Ta hiểu được hàm ý trong lời nàng. Nàng và Thái tử muốn coi ta như nữ nhi mà nuôi dưỡng. Thế nên, ta liền tự nhủ trong lòng, thân phận của ta không phải là "lương đệ", mà là "dưỡng nữ". Không ai muốn chia sẻ phu quân của mình, dù có là Thái tử phi đi nữa cũng không ngoại lệ.

Những ngày tháng ở Đông Cung vô cùng nhàn nhã. Thái tử phi thỉnh thoảng dạy ta thư pháp, hội họa, nữ công, đôi lúc lại dẫn ta du ngoạn trên hồ hoặc nghe hí kịch. Những ngày trôi qua tuy vui vẻ nhưng nàng không thể lúc nào cũng ở bên ta, nàng còn phải chăm sóc Thái tử điện hạ.

Vì vậy, ta thường xuyên quấn quýt cùng Lý Ngộ. Hắn rất nghịch ngợm. Có người tặng Thái tử một con khổng tước, hắn lại muốn nhổ lông khổng tước để làm quạt cho Thái tử phi, ta liền giúp hắn bắt khổng tước lại. Hai chúng ta lăn lộn đến mức người đầy bùn đất, đầu tóc rối tung, nhưng khi dâng cây quạt được làm từ lông không tước lên Thái tử phi, nàng cùng Thái tử nhìn bộ dạng thảm hại của chúng ta rồi phá lên cười sảng khoái. Đông Cung tràn ngập tiếng cười hoà thuận vui vẻ.

Về sau, cây quạt lông khổng tước ấy trở thành món quà mà Thái tử phi yêu thích nhất.

Dần dần, ta phát hiện rằng, ta càng nghịch ngợm, càng không câu nệ lễ nghi thì Thái tử và Thái tử phi lại càng vui vẻ, càng yêu quý ta hơn. Nhìn ánh mắt họ tràn đầy sự cưng chiều, ta lại càng thích cùng Lý Ngộ gây chuyện.

Họ nuông chiều ta, ta cũng nuông chiều Lý Ngộ. Họ coi ta như nữ nhi, ta cũng xem Lý Ngộ như nhi tử. Lý Ngộ trốn học, ta giúp hắn che giấu. Hắn bị phạt, ta thay hắn cầu xin. Hắn trèo cây bắt ve sầu, ta đứng dưới canh gác.

Lý Ngộ cũng đối xử với ta rất tốt. Hắn mang cho ta món điểm tâm ta thích ăn, chép lại bài học mà Thái tử phi giao cho ta. Khi ta ngủ, hắn quạt muỗi cho ta, lại để cho bản thân bị muỗi đốt đầy mặt. Thái tử phi nhìn thấy gương mặt đầy vết muỗi cắn của hắn, liền làm cho mỗi người chúng ta một túi thơm đuổi muỗi.

Khoảng thời gian ở Đông Cung chính là những tháng ngày vui vẻ nhất của ta kể từ khi đến Kinh thành.

Lúc này, Lý Ngộ đang bám trên tường viện của ta, nhỏ giọng gọi ta, cố sức thu hút sự chú ý của ta.

"Tiểu Ngộ!" Ta vội vàng xách váy chạy tới, "Mau xuống đi! Nguy hiểm lắm!"

"Nhanh nhanh, Tiểu Phong, mau giúp ta một tay, ta xuống không được!"

Ta lập tức chạy ra ngoài, kiễng chân muốn đỡ hắn xuống nhưng không ngờ lại bị trật chân, cả hai liền ngã nhào xuống đất. Ta cam chịu làm đệm thịt cho hắn.

Lý Ngộ vội vã bò dậy kiểm tra xem ta có bị thương không. Ta còn chưa kịp đứng dậy, đã thấy Thái tử đen mặt đứng ngay trên đầu. Ta lập tức bò dậy, cùng Lý Ngộ quỳ sụp xuống.

Thái tử xụ mặt, cầm thước gõ lên tay: "Chìa tay ra."

Ta và Lý Ngộ ngoan ngoãn đưa tay ra. Thái tử giơ thước lên, thấy ta len lén nhìn, hắn bực bội nói: "Không phải phạt ngươi." Dọa ta giật mình, vội vàng nắm tay lại, rụt sang một bên.

Thước giáng xuống tay Lý Ngộ vang lên một tiếng “Chát”, hắn đau đến mức nhe răng trợn mắt, lòng bàn tay lập tức đỏ ửng.

"Chát!"

Thước thứ hai hạ xuống, hắn đau đến chực trào nước mắt.

"Chát!"

Thước thứ ba giáng xuống, ta vội vã chìa tay ra đỡ thay hắn, lòng bàn tay rát bỏng.

"Tiểu Phong! Ngươi..."

Thái tử nghẹn lời, lắc đầu thở dài một hơi: "Ngươi và Thái tử phi sớm muộn gì cũng chiều hư nó thôi!" Nói xong liền tức giận bỏ đi.

Ta và Lý Ngộ nhìn nhau cười, chẳng mấy chốc lại vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lý Ngộ kéo ta đứng lên: "Tiểu Phong, đi, ta dẫn ngươi tới một chỗ hay lắm!"

"Ngươi không được gọi ta là Tiểu Phong."

"Nhưng ngươi cũng gọi ta là Tiểu Ngộ mà!"

"Ta là trưởng bối." Ta ra vẻ nghiêm túc.

"Vậy ta gọi ngươi là tỷ tỷ nhé? Ta vẫn luôn muốn có một tỷ tỷ!"

Ta vẫn lắc đầu: "Ngươi không thể gọi ta là tỷ tỷ."

"Tại sao?" Lý Ngộ khó hiểu. Rõ ràng ta trông rất giống tỷ tỷ của hắn.

Ta trầm ngâm một lúc rồi chần chừ đáp: "Tính ra... ta phải là mẹ nhỏ của ngươi mới đúng."
 
Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng
Chương 3



“Ôi dào, đừng nghĩ nhiều nữa. ĐI, ta đưa ngươi đến chỗ này. Chắc chắn ngươi sẽ thích!”

Lý Ngộ kéo ta chạy đi, cơn gió nhẹ lướt qua thổi tung mái tóc ta, khiến ta chợt nhớ về những cơn gió Ngọc Môn Quan. Gió ở Ngọc Môn Quan không dịu dàng như gió ở Trường An. Gió ở nơi ấy mạnh mẽ, đủ sức cuốn tung lớp lớp cát vàng, thậm chí có thể quật ngã người rơi khỏi lưng ngựa.

Ta từng rong ruổi trên lưng ngựa ngoài Ngọc Môn Quan, gió cuốn theo bụi cát quất thẳng vào mặt. Dù đã quấn khăn che mặt, đội mũ sa, ta vẫn cảm nhận được cát vàng lướt qua da thịt, nhám ráp và rát bỏng. Đã lâu lắm rồi ta không cưỡi ngựa.

Lý Ngộ dẫn ta đến bên hồ trong Đông Cung, giữa hồ có một hòn núi giả rất lớn, trên đỉnh là một đình nghỉ. Hắn cởi dây buộc con thuyền nhỏ bên bờ, kéo ta lên thuyền ngồi, sau đó cầm mái chèo khéo léo chèo về phía trung tâm hồ.

Cập bờ xong, hắn kéo ta lên bờ nhưng không đưa ta vào đình mà lại dẫn đến phía dưới, nơi có một góc khuất cực kỳ kín đáo. Ở đó có một hang động nhỏ, cửa hang hẹp đến mức ta chỉ vừa đủ lách qua, còn người trưởng thành như Thái tử thì phải nghiêng người khom lưng mới có thể đi vào.

Vừa chui vào trong, ta đã kinh ngạc đến mức không khép nổi miệng. Bên trong rộng hơn nhiều so với cửa vào nhỏ bé, chí ít cũng có thể chứa bốn, năm người. Trên vách đá treo đầy những bó dược thảo nhỏ được buộc lại bằng sợi gai. Những hốc đá xung quanh cũng chất đầy đủ loại đồ vật như tượng đất, con rối gỗ, tiểu đoản đao. Ở giữa là một phiến đá nhẵn như mặt bàn, trên đó đặt mấy quyển y thư, du ký và bàn cờ.

Lý Ngộ đắc ý khoe: "Sao hả? Chỗ này không tệ chứ?"

Hắn kéo ta ngồi xuống rồi lục lọi giữa những bó dược thảo treo trên vách. Hắn tháo một bó thảo dược nhỏ, cho vào cối giã thuốc không biết lấy từ đâu ra, tỉ mỉ nghiền nát, sau đó lấy phần dược thảo đã được giã nhuyễn còn đọng chút nước xanh nhạt đắp lên bàn tay ta, nơi vừa thay hắn chịu một thước của Thái tử. Thuốc lành lạnh, rất dễ chịu.

Hắn nhẹ nhàng thổi lên tay ta: "Tiểu Phong, còn đau không?"

Ta lắc đầu: "Đã không đau từ lâu rồi."

"Đây là căn cứ bí mật của ta, những thứ ta thích nhất đều ở đây. Phụ vương quản ta rất nghiêm, không cho làm cái này, không cho làm cái kia. Vui hay không vui, ta đều trốn đến đây. Ở Đông Cung, ta cũng chẳng có ai chơi cùng, bây giờ có ngươi rồi. Ngươi là người bạn duy nhất của ta. Nhất định không được phản bội ta đâu đấy, sau này nơi này sẽ thuộc về hai chúng ta! Nhất định ngươi phải thay ta bảo vệ đấy."

“Ừ.” Ta thuận theo mà gật đầu.

"Còn mấy ngày nữa là sinh thần của ta, đến lúc đó ta sẽ được đến trường luyện cưỡi ngựa bắn cung. Ngươi nhất định phải đến xem ta nhé. Ta chắc chắn sẽ là người học nhanh nhất, giỏi nhất!"

Ta không nhịn được mà hỏi: "Ngươi muốn học y thuật… sao?"

"Học y có gì không tốt sao?" Lý Ngộ nghiêng đầu nhìn ta. "Phu tử nói rằng thầy thuốc là người cứu giúp sinh mạng, rất đáng kính trọng. Hễ gặp đại phu lớn tuổi, chúng ta đều phải hành lễ với họ! Nhưng phụ vương lại không thích ta xem y thư, chỉ bắt ta học sách luận, học 'Tứ Thư'. Người nói y thuật với ta chẳng có ích gì, chỉ là tà đạo không đứng đắn, hoàng tử hoàng tôn không ai cần học y. Ài, nếu ta sinh ra trong một gia đình bình thường, có lẽ đã có thể học y rồi."

"Học cho giỏi rồi lang bạt thiên hạ, làm một lương y hành hiệp trượng nghĩa, cứu người độ thế." Lý Ngộ vừa nói vừa cười ngây ngô với vẻ mặt đầy mong chờ.

Ta không biết phải đáp gì, chỉ mơ hồ cảm thấy Thái tử nói không sai, nhưng lại thấy học y thực sự là một điều tốt đẹp. Tứ ca cũng từng nói với ta rằng người làm nghề y đều có tấm lòng nhân ái.

Thế nhưng, thân là một vị Hoàng tử, Lý Ngộ lại không được phép học y, cũng giống như ta ở Trường An không được phép cưỡi ngựa. Đột nhiên ta nảy sinh một cảm giác đồng cảm khó tả đối với hắn.

Ta muốn hỏi hắn vì sao lại muốn học y, nhưng cuối cùng vẫn không thể hỏi ra thành lời, bởi vì ta biết vì sao ta lại muốn cưỡi ngựa. Ta nghĩ, tâm tình muốn cưỡi ngựa của ta và tâm tình muốn học y của hắn, hẳn là giống nhau rồi.

Cũng giống như ta mong muốn được quay về Ngọc Môn Quan, cũng giống như hắn khao khát được chu du thiên hạ.

Sau này, ta mới biết tâm trạng ấy có một cái tên, gọi là "Cầu mà không được."
 
Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng
Chương 4



3.

Đông Cung vừa có một tin vui: Thái tử Phi có thai. Mọi người đều vui mừng, khắp Đông Cung đều ánh lên những nụ cười. Ta cũng không kém phần vui vẻ, vì đây là việc đầu tiên khiến ta thực sự cảm thấy hân hoan kể từ khi bước chân vào Đông Cung. Điều khiến cho ta càng vui hơn chính là Thái tử Phi không vì mang thai mà lơ là ta, nàng vẫn đối xử tốt với ta như thuở nào.

Ta khoác tay Thái tử Phi, đầu tựa vào vai nàng: "Nương nương, khi bảo bảo chào đời, ta có thể ôm nó chơi không?"

Thái tử Phi mỉm cười, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết: "Được, nhưng ngươi phải đối xử với nó thật tốt đấy."

Ta gật đầu thật nghiêm túc, hứa hẹn: "Chắc chắn rồi, ta sẽ đối xử tốt còn hơn cả với Tiểu Ngộ!"

Thái tử Phi nhẹ nhàng vỗ đầu ta, ánh mắt như muốn tan chảy: "Cô nương ngốc."

Thời gian từng ngày trôi qua, bụng Thái tử Phi ngày một lớn. Tất cả mọi người trong Đông Cung đều mong ngóng sự ra đời của sinh linh bé nhỏ. Hằng ngày, ta đều ghé người bên bụng nàng, lắng nghe những tiếng động của đứa trẻ mới bằng lòng rời đi.

Thời tiết mỗi ngày một lạnh hơn, tuyết rơi dày đặc, Đông Cung như bao phủ trong một lớp mây xám không chút hơi ấm. Mọi người dần không muốn ra ngoài, trong phòng than hồng cháy ấm, người nào người nấy trở nên lười biếng. Mỗi khi ra ngoài, chỉ cần thở ra là một làn hơi trắng mịt mù, giống như thân thể đã mất hết nhiệt lượng, bước tiếp một đoạn lại bị lạnh buốt thấm vào da thịt.

Khi ta lại đến thăm Thái tử Phi, ta không dám bước vào, sợ sẽ mang theo cái lạnh đến cho nàng, mỗi lần chỉ dám đứng bên ngoài cửa thăm hỏi đôi lời. Mỗi lần như vậy Thái tử Phi đều mắng ta, rồi lại thương xót sai người mang đồ giữ ấm đến cho ta.

"Không được không được, ta không vào đâu." Ta vội vàng từ chối, xua tay nói: "Cô cô hãy chăm sóc Thái tử Phi đi." Sau đó ta nhận lấy chiếc túi giữ ấm mà Thái tử Phi sai người đưa đến, đẩy cô cô quay trở về.

Ta quay người, tiếp tục từng bước lại từng bước đi giữa gió tuyết.

"Bịch." Một quả bóng tuyết trúng ngay trán ta, tức khắc lạnh buốt. Ta vội vàng xua tay gạt tuyết trên trán, quả nhiên ở trước mặt trông thấy Tiểu Ngộ đang cười khanh khách đến cong cả eo.

Ta giả vờ quay người, cúi xuống nắm một nắm tuyết rồi nhanh chóng ném về phía Tiểu Ngộ khi hắn lại gần, tức thì trúng ngay vào trán hắn. Lần này người khom lưng cười thành tiếng lại là ta. Chúng ta bắt đầu cuộc chiến ném tuyết, cứ thế rượt đuổi nhau, ném nhau những quả tuyết, người nào người nấy đều dính đầy những vụn tuyết vỡ.

Khi chơi đã chán chê, chúng ta nằm trên tuyết thở hồng hộc, hơi thở trắng bay lên rồi tan biến ngay lập tức trong không khí. Ta nhìn bức tường đỏ phủ đầy tuyết và bầu trời xám xịt đầy tuyết rơi, mở lời: "Tiểu Ngộ, ngươi sắp có đệ đệ hoặc muội muội rồi, ngươi có vui không?"

"Đương nhiên rồi!" Lý Ngộ phấn khởi đáp, "Đợi đứa bé lớn lên, ta sẽ cùng nó ném tuyết, cưỡi ngựa, leo núi, bắn cung, thả diều!"

"Vậy nếu là một bé gái thì sao?" Ta lại hỏi.

"Ừm..." Tiểu Ngộ suy nghĩ một chút rồi nói, "Vậy ta sẽ làm cho muội ấy thật nhiều xiêm y xinh đẹp, tặng cho nàng viên ngọc lớn nhất, trang sức tốt nhất, tất cả những thứ đẹp nhất trên đời này, ta sẽ tặng hết cho muội ấy!"

Ta vẫn chưa hài lòng, tiếp tục hỏi: "Nếu muội ấy không thích những thứ đó thì sao? Nếu nàng thích cưỡi ngựa, bắn cung, ném tuyết thì sao?"

"Vậy thì cứ để nàng cưỡi ngựa, bắn cung, ném tuyết! Dù sao đi nữa, nếu ta có muội muội, ta sẽ khiến cho nàng trở thành cô nương vui vẻ nhất trên đời!"

Nghe Lý Ngộ nói vậy, trong lòng ta như vỡ òa, cảm giác tự do như được trở lại những ngày tháng ở Ngọc Môn Quan. Các huynh trưởng chiều chuộng ta mặc Hồ phục, mang ngọc trai lớn nhất. Ta cưỡi ngựa nhỏ màu đỏ của mình, tự do chạy trên sa mạc, trên bờ hồ, những ngày ấy ta chính là cô nương hạnh phúc nhất trên đời. Ta chính là lớn lên như những gì Lý Ngộ đã nói.

Ta nằm trên tuyết, mặc cho tuyết rơi lên người, lên mặt, thấm vào mắt lạnh buốt rồi lại tan nhanh. Ta thở dài, nở một nụ cười, vì Lý Ngộ mà giờ đây ta bỗng dưng yêu thích Đông Cung hơn nhiều.

Mùa đông trôi qua từng ngày, Tết Nguyên Đán gần đến. Cuối cùng Thái tử Phi cũng sinh con vào đầu năm mới. Mọi người tụ tập chờ đợi bên ngoài cửa, nghe tiếng kêu đau đớn thống khổ của Thái tử Phi suốt cả một đêm, đến khi ánh sáng ban mai vừa ló rạng, chúng ta mới nghe thấy tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ.

Cô cô Hợp Tĩnh ra báo tin vui, là một bé gái.

Mọi người hân hoan reo hò, "Hoan hô!" rồi cùng nhau xúm lại bên Thái tử xin thưởng. Thái tử cười lớn, hô ba tiếng thưởng, không màng đến lễ nghi mà ôm Lý Ngộ đang cũng vui mừng đến ngơ ngác, quay vòng trong sân. Ta chen vào đám đông, chạy vào trong, cởi bỏ bộ lông chồn phủ đầy tuyết, đứng bên lò sưởi một hồi, cảm nhận hơi ấm dần lan tỏa mới tiến vào trong phòng thăm Thái tử Phi và đứa bé mới sinh.

Thái tử Phi nằm trên giường, tóc tai rối bời, vẻ mặt mệt mỏi, mồ hôi đọng trên trán. Thấy ta bước vào, nàng cười yếu ớt, giọng thều thào trách: "Ngươi nha đầu này, còn biết đến thăm ta sao?"

Ta lao nhanh đến, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, không kìm được nước mắt: "Nương nương, ta sợ lắm."

Thái tử Phi vỗ nhẹ lưng ta, giọng dịu dàng: "Tiểu Phong Nhi, Tiểu Phong Nhi, nương nương không sao đâu, nương nương ta phúc khí dài lắm."

"Đến đây, ôm đứa bé một cái đi." Thái tử Phi nhẹ nhàng ra hiệu cho ta ôm đứa bé trong chiếc giường nhỏ.

Ta nhìn Thái tử Phi ngẩn ngơ một hồi rồi lại chần chừ, nàng cười gật đầu đồng ý. Ta vui mừng ôm lấy đứa bé, nó nhắm mắt, khuôn mặt đỏ hồng, nằm trong khăn bọc.

Thái tử Phi nhìn đứa bé bằng ánh mắt dịu dàng, ta ôm đứa bé mà tay đổ mồ hôi, không kìm được lo lắng: "Ta... ta là người đầu tiên ôm muội ấy sao?"
 
Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng
Chương 5



Thái tử Phi cười gật đầu. Ta vui mừng đến mức suýt nữa bật thành tiếng. Ta đã là đứa bé nhỏ nhất trong gia đình, không có cơ hội được chứng kiến các đệ đệ muội muội sinh ra và lớn lên. Là em út, ta luôn bị các huynh trưởng trêu chọc về những chuyện ngớ ngẩn thuở bé. Nhưng giờ đây, cuối cùng thì ta cũng có cơ hội chứng kiến một sinh linh mới lớn lên từng ngày. Khi đứa bé lớn lên, ta sẽ kể cho nó rằng ta là người đầu tiên ôm nó, và nó đã lớn lên trong vòng tay ta. Ta nhìn đứa bé như đang nhìn chính bản thân mình.

Nhưng cuối cùng, ta lại không thể đợi được đến khi nó lớn lên. Đứa bé chỉ sống được ba ngày rồi rời đi. Khi Lý Ngộ ồn ào đòi ôm đứa bé, mới phát hiện cả người muội ấy đã lạnh ngắt.

Lý Ngộ đứng bên giường, sắc mặt tái nhợt, giọng điệu run rẩy: "Muội muội... muội muội... không khóc nữa."

Thái tử vội vàng chạy tới đẩy Tiểu Ngộ ra, Tiểu Ngộ ngơ ngác ngã xuống đất, đầu đập vào chiếc lư hương phía sau. Thái tử ôm đứa bé lên nhưng hơi thở của nàng đã rất mỏng manh, không thể khóc thành tiếng được nữa. Ta một tay ôm Tiểu Ngộ vào lòng, một tay che lại đầu hắn, Tiểu Ngộ chảy máu rồi.

Ta nhìn Thái tử điên cuồng, nam nhân cao quý ấy gần như phát điên, gào thét gọi đại phu. Thái tử Phi khóc la muốn lao xuống giường để nhìn nữ nhi mà nàng đã vất vả mang nặng mười tháng sinh ra, nhưng lại bị cô cô Hợp Tĩnh giữ chặt không cho nàng di chuyển. Mọi người đều luống cuống, các đại phu liên tục chẩn đoán chữa trị, nhưng vẫn không thể cứu vãn được sinh mệnh bé nhỏ ấy.

Nàng yên lặng nằm trong vòng tay của Thái tử, không còn hơi thở. Thái tử Phi đã ngất đi vì nỗi đau mất con. Đây là nàng đã mất đi đứa con thứ ba…

Ta ngồi khuỵu xuống đất, ôm Tiểu Ngộ vào lòng, lặng lẽ khóc. Cả người ta đã lạnh ngắt, máu trên tay cũng đã đông lại, giống như không khí bao trùm trong Đông Cung vậy. Toàn bộ Đông Cung bị một nỗi buồn sâu thẳm bao trùm, kéo dài, kéo dài thật lâu cũng chưa hề tan biến.

4.

Mùa đông chóng qua, xuân lại thoắt đến.

Thế nhưng, dường như Đông Cung vẫn mãi đọng lại trong cái rét buốt của mùa đông năm ấy. Thái tử phi bệnh tật triền miên trên giường, nụ cười cũng dần trở thành thứ xa xỉ, Thái tử ngày càng bận rộn, tính tình cũng trở nên nóng nảy, mà Tiểu Ngộ lại càng bị phạt nhiều hơn, mỗi lần trừng phạt đều nặng hơn lần trước. Hắn dần trở nên trầm mặc, chẳng còn hoạt bát như xưa, ngay cả ánh sáng trong mắt cũng theo từng ngày mà vụt tắt.

Ta vẫn luôn cảm thấy mùa đông năm ấy lưu lại trên người Tiểu Ngộ dài nhất, cũng lạnh lẽo nhất.

Khi ta vội vã chạy đến, Tiểu Ngộ đã quỳ trên nền đất băng giá, còn Thái tử thì đang vung roi, từng đợt lại từng đợt quất xuống tấm lưng gầy yếu của hắn. Máu thấm qua lớp y phục, loang lổ những vết đỏ ghê người. Hắn ương ngạnh mà thẳng lưng, cắn chặt môi không hề kêu đau, thế nhưng nước mắt lại không kìm được mà lặng lẽ rơi xuống.

Lòng ta quặn thắt, chẳng màng đến lễ nghi, vội vã vén váy chạy đến quỳ xuống, ôm chặt lấy hắn, nước mắt từng giọt lã chã rơi.

"Tiểu Phong! Tránh ra! Hôm nay bổn cung phải đánh chết nghịch tử này!" Thái tử đã bị cơn giận che mờ lý trí, chẳng khác nào một con sư tử điên cuồng. Ta sợ hắn thực sự sẽ đánh chết Tiểu Ngộ nên chỉ biết siết chặt lấy hắn, không chịu buông tay.

"Xin Điện hạ đừng đánh nữa! Người sẽ lấy mạng hắn mất!"

"g**t ch*t nó thì có sao! Một kẻ ham chơi biếng học, không biết tôn sư trọng đạo thì có ích gì?!" Cơn giận của Thái tử vẫn chưa nguôi, roi trong tay giơ cao, nhưng không tìm được chỗ hạ xuống, tức giận đến mức xoay vòng tại chỗ.

"Thái phó dạy dỗ hắn hết lòng, hắn lại bỏ bê không học, còn dám chạy đến Thái y viện để học y! Thái phó là ân sư của ta, bị hắn làm cho tức đến hộc máu! Nếu hôm nay ta không đánh hắn, hắn sẽ chẳng biết đến lễ nghi quân thần phụ tử! Chẳng biết thế nào là tôn kính sư trưởng!"

"Con chỉ muốn học y, vậy cũng là sai ư?" Tiểu Ngộ ngẩng cao cổ, quật cường không chịu nhận lỗi.

Thái tử giận đến cực điểm, giơ roi lên cao: "Học y thì làm được gì?! Thái y viện có biết bao nhiêu đại phu, ai ai cũng là gia truyền thế học, từ nhỏ đã đắm mình trong y đạo! Bọn họ có cái nào mà không hơn ngươi?! 'Khổng’ ‘Mạnh’ ‘QuảnTrọng ' ngươi không học, 'Hàn Tử, Tuân Tử, Lão Tử, Trang Tử' ngươi không học! Ngươi xem những du y lãng đàm kia có chỗ nào hơn được cổ thánh tiên hiền?!"

"Nếu một ngày kia thiên hạ này truyền vào tay ngươi, chẳng lẽ ngươi định dùng y thuật nửa vời ấy mà trị quốc hay sao? Nếu hôm nay ta không đánh cho ngươi tỉnh, ngày sau nếu ngươi trở thành quân chủ, e rằng sẽ trở thành tai hoạ của lê dân bá tánh! Chính là ta dạy dỗ không nghiêm, không xứng làm cha của một bậc minh quân!"

Nói đoạn, hắn mạnh tay kéo Tiểu Ngộ ra khỏi lòng ta, vung roi giáng xuống hai cái thật mạnh. Ta lập tức nhào đến ôm chặt lấy Tiểu Ngộ, khóc lạc cả giọng: "Xin Điện hạ đừng đánh nữa! Tiểu Ngộ biết sai rồi, xin người đừng đánh nữa!"

"Hắn biết sai? Ta thấy hắn vẫn chưa tâm phục khẩu phục đâu!" Thái tử giận đến mức lại giơ roi lên. Ta vội lao đến giữ chặt cánh tay hắn, vừa khóc vừa nói: "Nếu Điện hạ muốn đánh, vậy hãy đánh ta đi! Nếu Tiểu Ngộ bị người đánh chết, vậy thì ta và Thái tử phi cũng chẳng còn thiết sống nữa! Dù sao thì Đông Cung này cũng đã chìm trong tang tóc quá lâu rồi!"
 
Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng
Chương 6



Những lời ấy như mũi kim nhọn hoắt đâm thẳng vào tim Thái tử. Hắn lặng đi một thoáng rồi thở dài một tiếng, phẫn hận quăng roi, phất tay áo rời đi.

Ta ôm Tiểu Ngộ vào lòng, mãi đến khi Thái tử đi xa, hắn mới bật khóc nức nở. Từng giọt nước mắt to tròn thi nhau rơi xuống, mỗi giọt đều như rơi thẳng vào lòng ta, đau nhói.

Lúc ta dìu hắn về phòng bôi thuốc, lưng hắn đã bị đánh đến da tróc thịt bong, máu thịt bầy nhầy. Ta vừa bôi thuốc vừa run rẩy nức nở, thương xót đến không sao cầm lòng nổi. Thấy ta khóc đến nghẹn ngào, Tiểu Ngộ lại bật cười, nhẹ giọng dỗ dành: "Tiểu Phong, đừng khóc nữa, ta quen rồi. Chẳng mấy ngày ta sẽ lại khỏe mạnh thôi."

Ta nghẹn ngào, không nói nổi một lời, chỉ cúi đầu tiếp tục bôi thuốc.

Hắn chợt thở dài, thấp giọng thì thào: "Từ khi ta chào đời, đã có người nói rằng ta là thiên sát cô tinh chuyển thế, khắc phụ mẫu huynh đệ. Bởi vậy mà trong số bao nhiêu huynh muội, chỉ có mình ta là còn sống đến tận bây giờ."

"Không phải lỗi của ngươi. Muội muội là do phát ban mà qua đời."

"Nhưng lúc nhỏ ta cũng từng phát ban! Vậy tại sao ta không sao, mà muội ấy lại không thể qua khỏi."

"Không phải lỗi của ngươi." Ta không biết nên nói gì, không biết phải làm sao để xoa dịu nỗi đau trong lòng hắn.

Hắn lặng đi hồi lâu, sau đó nghẹn ngào nói tiếp: "Ta biết phụ thân không thích ta, nên ta làm gì cũng không thể khiến người hài lòng."

"Nhưng ta muốn học y chỉ vì không muốn mẫu thân phải mất thêm một đứa con nào nữa. Vậy cũng là sai ư?"

Lần này, hắn không kìm nén nữa, khóc rống lên như một đứa trẻ, tiếng khóc nghẹn ngào đến không thở nổi. Ta chỉ biết ôm chặt lấy hắn, mặc cho hắn khóc đến mệt lả, cuối cùng thiếp đi trong lòng ta.

Ngày qua ngày, trời dần ấm lên, nhưng tẩm cung của Thái tử phi vẫn u ám rét buốt như cũ. Nàng không cho ai đốt hương, không cho đặt lò sưởi, dường như muốn tự lừa mình rằng mùa đông vẫn chưa qua.

Dẫu bệnh thể đã khỏi, nhưng tâm bệnh lại không thể chữa lành. Nàng không chịu gặp Thái tử, cũng không chịu gặp Tiểu Ngộ, chỉ ngày ngày nằm trên giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không vô định. Chẳng bao lâu sau, nàng đã tiều tụy đến mức không còn bóng dáng vẻ đẹp ngày xưa.

Tiểu Ngộ đứng ngoài sân, mong chờ được vào bái kiến. Ta nhìn thoáng qua Thái tử phi, khẽ nắm tay nàng, dịu dàng nói: "Nương nương, Tiểu Ngộ đến thỉnh an người."

Thái tử phi thần sắc tiều tụy, uể oải khẽ lắc đầu, xoay lưng về phía ta, nhắm mắt không nói. Ta khẽ thở dài, chậm rãi lui ra ngoài, ngước mắt nhìn thấy Tiểu Ngộ đang đứng trong sân. Hắn mang theo chút mong chờ nhìn ta, nhưng ta chỉ có thể lắc đầu. Trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng trong mắt hắn chợt vụt tắt, hắn đột ngột quay người chạy đi, đôi vai khẽ run rẩy. Ta biết, hắn đang khóc.

“Tiểu Ngộ!” Ta vội vàng đuổi theo.

Đã mấy tháng nay, hắn không được gặp mẫu thân. Mỗi ngày, hắn đều đến thỉnh an nhưng Thái tử phi vì quá đau buồn mà dần trở nên tiều tụy, ngày càng suy sụp. Sự bi thương quá mức của phụ mẫu không ngừng đè nặng lên một đứa trẻ chưa tròn mười mấy tuổi như hắn. Đối với hắn mà nói, đây quả thật quá tàn nhẫn.

Hắn một mạch chạy về phía hồ, cởi dây buộc con thuyền nhỏ duy nhất còn sót lại rồi dốc sức chèo ra giữa hồ.

“Tiểu Ngộ!” Ta đứng trên bờ gọi hắn, nhưng hắn không hề ngoảnh lại.

Ta biết hắn rất đau lòng, bởi vì ta cũng giống hắn. Đông Cung đã chìm trong bi thương quá lâu, đã rất lâu rồi chúng ta không cùng ngồi ăn một bữa cơm. Gương mặt mỗi người đều hiếm khi xuất hiện nụ cười, cứ như mùa đông chưa từng rời đi.

Ta không thể để Đông Cung tiếp tục như vậy nữa. Không chút do dự, ta lao xuống nước. Tiểu Ngộ lập tức hoảng loạn, vứt mái chèo xuống, bám chặt mép thuyền, cuống quýt tìm kiếm trong làn nước.

“Tiểu Phong! Tiểu Phong!”

Ta nín thở bơi sang một bên thuyền, nhân lúc hắn đang tập trung tìm kiếm, bất ngờ nhô lên, bám vào mạn thuyền, dọa hắn giật mình kêu lên một tiếng, ngã ngồi xuống đáy thuyền.

Nhìn thấy ta mỉm cười với hắn, hắn mới thở phào một hơi, rồi cũng bật cười theo.

Sau lần giày vò này, cuối cùng ta cũng ngã bệnh. Ta lên cơn sốt, nằm trên giường không thể đi đâu được. Ta chỉ có thể ngủ một giấc thật sâu, đến khi tỉnh lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt thấy hoa đào đã nở rộ. Sau một mùa đông giá rét, dưới làn gió xuân, hoa đào bung nở rực rỡ, như được tái sinh thêm lần nữa.

5.

Sáng sớm, ta lao vào Ngự hoa viên, tìm một chiếc kéo rồi trèo lên cành cây cắt những bông hoa đào rực rỡ nhất. Chuyện trèo cây đối với ta chẳng đáng là gì, khi còn ở Ngọc Môn Quan, ta thường xuyên ngồi trên cây mà.

Ta biết hoa đào đẹp nhất khi nở trên cành, nhưng cây thì không thể tự mình bước đi để đến trước mắt người muốn ngắm nhìn nó. Vì vậy, ta cắt một ôm đầy hoa đào, mang đến dâng cho Thái tử phi. Ta dùng đủ loại hoa trộm được trong Ngự hoa viên để trang hoàng căn phòng của nàng, khiến nơi đó tràn ngập hơi thở mùa xuân. Ta sai người mở hết cửa sổ và cửa ra vào, để nàng có thể nhìn thấy bầu trời xanh thăm thẳm, những đám mây bồng bềnh trải rộng, lắng nghe tiếng chim hót líu lo và cảm nhận làn gió xuân nhẹ nhàng thổi tới.

Khi còn ở Ngọc Môn Quan, Tam ca từng nói với ta rằng mùa xuân ở Trường An rất khác. Mùa xuân ở Ngọc Môn Quan mang theo một niềm hy vọng tiêu điều, còn mùa xuân ở Trường An lại có thể chữa lành mọi vết thương. Ta muốn mang mùa xuân của Trường An làm món quà dành tặng cho Thái tử phi.
 
Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng
Chương 7



Dù rằng vết thương trong lòng không thể dễ dàng chữa khỏi, nhưng nếu mỗi ngày đều có thể nhìn thấy một căn phòng ngập tràn hoa tươi, tâm trạng con người hẳn cũng sẽ tốt hơn một chút mà, có đúng không? Dù rằng có thể chẳng giúp được gì cho nỗi đau của nàng, nhưng không phải cũng nên có người làm điều gì đó hay sao?

Suốt hơn một tháng, ta liên tục thay hoa mới, cuối cùng cũng xua tan được bóng tối trong lòng Thái tử phi, khiến nàng lại một lần nữa nở nụ cười. Nàng không muốn phụ tấm lòng của ta, ít nhất bây giờ nàng cũng bằng lòng cùng ta ra ngoài dạo bước trong hoa viên.

Ta giúp nàng thay bộ y phục rực rỡ, cô cô Hợp Tĩnh đích thân chải tóc trang điểm cho nàng. Chúng ta chậm rãi đi vào Ngự hoa viên, trời xanh nắng ấm, mây trắng gió nhẹ, trăm hoa đua nở, cảnh sắc đẹp đến nao lòng. Ta hái một nhành hoa đào cài lên mái tóc nàng, gương mặt nàng ửng hồng, tựa như hòa làm một với sắc hoa.

Thái tử phi nắm lấy tay ta đang khoác tay nàng, khẽ thở dài như thể vừa trút bỏ được gánh nặng ngàn cân, rồi mỉm cười dịu dàng nói:
"Tiểu Phong, cảm ơn ngươi vì tất cả."

Ta nhẹ nhàng tựa đầu vào vai nàng, mỉm cười nói:
"Nương nương, người xem, xuân đến rồi, mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp thôi."

Tựa như Đông Cung bỗng chốc tỉnh dậy từ một cơn ác mộng, mọi người dần lấy lại thần sắc, khí tức ảm đạm bao phủ bấy lâu cũng dần tan biến. Đông Cung lại tràn đầy sinh khí, tất cả là nhờ vào Thái tử phi.

Thái tử cuối cùng cũng gác lại ưu phiền mà trở về Đông cung. Chúng ta lại bắt đầu quây quần bên bàn ăn, trò chuyện cười đùa, mọi thứ dường như đã thay đổi, nhưng cũng lại như chưa từng đổi thay.

Tiểu Ngộ vẫn tiếp tục tập cưỡi ngựa bắn cung ở giáo trường, hắn năn nỉ ta đến xem. Ta quay sang nhìn Thái tử phi, nàng lại nhìn Thái tử, hai người khẽ mỉm cười, gật đầu đồng ý. Nhận được sự cho phép, ta lập tức kéo tay Tiểu Ngộ vui vẻ chạy đến giáo trường.

Tiểu Ngộ thay một bộ trang phục luyện tập, trông càng thêm anh tuấn. Hắn bắt đầu tập bắn bộ trước, cách mười bước, mười mũi tên thì chín mũi bắn trúng hồng tâm, cách hai mươi bước thì miễn cưỡng được năm mũi trúng vòng mười, một mũi trượt. Đến ba mươi bước thì độ chính xác giảm đi đáng kể. Nhưng đối với một đứa trẻ mà nói, như vậy đã rất đáng khen rồi.

Ta mỉm cười bước đến, xoa đầu hắn, khích lệ:
"Rất khá đấy."

Nhưng hắn lại không hài lòng với kết quả này, đổi cung rồi xoay người lên ngựa luyện tập cưỡi ngựa bắn cung. Ta cảm nhận được sự bực bội trong lòng hắn, thời điểm này không thích hợp để tập cưỡi ngựa bắn cung, nhưng còn chưa kịp ngăn cản thì hắn đã thúc ngựa lao đi mất rồi.

"Vút! Vút! Vút!" Ba mũi tên b.ắn ra liên tiếp nhưng tất cả đều trượt. Hắn không cam lòng, tiếp tục thúc ngựa bắn tiếp. Thế nhưng, con ngựa dường như cảm nhận được chủ nhân đang nổi giận, phút chốc bỗng hí vang, tung vó đầy bất an. Ta lập tức nhận ra điều không ổn – nó đang hoảng loạn rồi!

Ngựa tốt thường có tính khí mạnh mẽ, nếu bị kích động sẽ nổi điên mà hất văng người trên lưng xuống. Tiểu Ngộ hoảng hốt kêu lên, buông rơi cung tên, siết chặt dây cương để không bị ngã. Những người xung quanh hoảng loạn, càng khiến con ngựa thêm bất an. Nó mất kiểm soát, lao thẳng ra khỏi giáo trường.

Ta vội vén tay áo, tùy tiện kéo một con ngựa gần đó, xoay người lên yên, quất roi đuổi theo.

"Giá! Giá!" Ta lớn tiếng thúc ngựa, dốc toàn lực đuổi theo.

Gió mạnh thổi tung mái tóc ta, vạt áo bay phần phật, thế nhưng trong lòng ta lại dâng trào một cảm giác khoái ý mãnh liệt. Như thể ta vừa thoát khỏi một loại xiềng xích nào đó, như thể ta đã trở về thời thơ ấu, trở về với Ngọc Môn Quan. Ta phi ngựa lao đi trong gió, như một mũi tên rời cung, như cánh chim tự do bay lượn trên bầu trời, hơi thở cũng trở nên sảng khoái hơn. Dường như ta đã bỏ lại Trường An, bỏ lại hoàng cung xa vời phía sau, không gì có thể giam cầm ta được nữa. Ta hưng phấn đến mức suýt nữa đã hét lên thật lớn!

Nhưng ta vẫn nhanh chóng đuổi kịp con ngựa đang hoảng loạn. Ta điều khiển ngựa của mình dần áp sát, chờ đúng thời cơ rồi vươn tay ôm lấy Tiểu Ngộ kéo vào lòng.

Tiểu Ngộ trừng to mắt nhìn ta, kinh ngạc nói:
"Ngươi... ngươi... ngươi biết cưỡi ngựa sao?"

Ta nở nụ cười kiêu ngạo, không chút khiêm tốn mà nhấn mạnh:
"Hơn nữa còn cưỡi rất giỏi!"

Nhìn thấy ánh mắt sững sờ của hắn, một cảm giác tự hào mãnh liệt trào dâng trong lòng ta. Nhìn lên bầu trời, ta thấy một đàn chim bay ngang qua, liền lấy cây cung dự phòng trên lưng ngựa, giao dây cương cho Tiểu Ngộ.

"Giữ chặt dây cương!" Gió lớn có thể át đi giọng nói của ta, ta phải cất cao giọng dặn dò.

"Trên bầu trời có tổng cộng mười ba con chim, ngươi muốn bắn con nào? Bắn đầu hay là cánh?" Ta giương cung, nhìn Tiểu Ngộ kinh ngạc đến mức há hốc miệng, lại càng đắc ý hơn.

Ta ngó qua thấy hắn khiếp sợ không nói nên lời, khóe miệng khẽ nhếch, đắc chí tự quyết, đến âm cuối cũng nâng lên thật cao.

"Ta chọn... lông vũ trên cánh trái của con chim thứ ba từ bên trái qua."

“Tiểu Ngộ, nhìn cho kỹ!”

Nói rồi, ta kéo căng dây cung, "vút" một tiếng, mũi tên lao đi. Tiếng chim kêu ngắn ngủi vang lên, một chiếc lông chim xanh đen từ bầu trời cao chậm rãi rơi xuống. Lần đầu tiên, Tiểu Ngộ sững sờ đến mức không nói nên lời.

Từ ngày hôm đó, Tiểu Ngộ không còn ngủ trước canh ba nữa. Trong viện của hắn, tiếng vút tên “vèo vèo” vang vọng suốt đêm. Thực ra cũng không thể trách hắn, ngay cả Đại ca cũng từng nói ta là một thiên tài bắn cung. Khi ta bằng tuổi Tiểu Ngộ, trong quân doanh đã không còn ai là đối thủ của ta trên phương diện bắn cung nữa.

Dù sau khi trở về Trường An, ta đã buông bỏ cây cung trong tay, nhưng cây cung trong lòng ta chưa bao giờ được đặt xuống. Đại ca từng nói, muội có thể sống cùng bầy cừu, nhưng đừng bao giờ quên rằng bản thân là một con đại bàng. Vì thế, cuộc sống nhung lụa ở Trường An có thể mài mòn những vết chai trong lòng bàn tay ta, nhưng không bao giờ có thể xóa nhòa vết chai trong tim ta.

Bởi vì Đại ca từng nói, ta mãi mãi là cơn gió xuân mạnh mẽ nhất của Ngọc Môn Quan.

Nhờ có sự “giám sát” gián tiếp của ta, dưới sự thúc đẩy của lòng kiêu hãnh, kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung của Tiểu Ngộ tiến bộ thần tốc, ngay cả Thái tử cũng hiếm khi dành lời khen ngợi cho hắn.

Trong bữa ăn, Thái tử tò mò hỏi Tiểu Ngộ vì sao gần đây hắn lại chăm chỉ đến vậy. Tiểu Ngộ hiếm khi mím môi, không nói gì. Nhìn bộ dạng bối rối của hắn, ta khẽ mỉm cười. Hắn đã hứa với ta rằng sẽ giữ bí mật, giống như ta từng hứa sẽ giữ bí mật giúp hắn vậy.

"Tiểu Ngộ nói, hắn muốn săn được con mồi lớn nhất trong cuộc săn bắn mùa thu để dâng lên nương nương và ngài." Ta cười nói thay hắn.

Tiểu Ngộ trợn tròn mắt nhìn ta, hắn tự biết rõ năng lực của mình, nên không hề cảm kích trước lời nói này.

Nhưng ta chỉ vui vẻ nháy mắt với hắn. Không sao đâu, ta sẽ giúp ngươi.
 
Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng
Chương 8



6.

Bởi vì lại một lần nữa trở lại yên ngựa, khiến tâm hồn ta như được thả lỏng, lòng mong mỏi được giải phóng, ta không thể chờ đợi để mong ngóng lần thả ngựa tiếp theo. Mà mùa thu săn bắn là thời điểm tốt nhất. Ta tự nhủ lần này sẽ buông thả, trong lòng âm thầm tính toán.

Nhờ vào việc ta "giải vây" cho hắn, Tiểu Ngộ buộc phải chăm chỉ hơn. Dây cung siết chặt đến nỗi tay hắn đầy máu, hắn chỉ có thể nghiến răng mà chịu đựng. Sau khi ta quấn một chiếc khăn lụa lên tay hắn, buộc chặt lại, ta tiếp tục chỉ bảo hắn kéo cung. Dĩ nhiên là vào ban đêm, tránh sự chú ý của người khác, mọi việc đều thực hiện trong thầm lặng.

Mưu cầu bách phát bách trúng tuyệt không thể trong một sớm một chiều mà thành. Muốn bách phát bách trúng, ít nhất phải mỗi ngày kéo cung cả ngàn lần. Cho dù có tài năng bẩm sinh cũng phải gấp bội nỗ lực mới có thể đạt được sự thành thạo, trở thành kẻ tinh thông với vũ khí trong tay.

Loạt huấn luyện khô khan và lặp đi lặp lại khiến Tiểu Ngộ nhanh chóng mỏi mệt, tay hắn không còn sức, không thể nâng lên được nữa. Hắn buồn bã hạ cánh cung xuống. Ta đưa cho hắn chén trà, tay hắn không còn chút sức lực, ngay cả việc cầm chén trà cũng trở nên run rẩy. Ta đành cầm lấy chén trà, đút cho hắn uống.

"Phong à, cung thuật của ngươi sao lại giỏi như vậy?" Tiểu Ngộ ngồi dưới đất, nhìn ta bằng ánh mắt chờ đợi.

Ta ngồi xuống bên hắn, đưa cho hắn một chiếc khăn lụa để lau mồ hôi. Lắng nghe câu hỏi của hắn, ta suy nghĩ một chút rồi đáp: "Có lẽ là… thiên phú thôi!"

Tiểu Ngộ nghe vậy, r.ên r.ỉ rồi nằm lăn ra đất. Thiên phú sao có thể bị đánh bại? Ta chỉ biết lại gần, vỗ nhẹ lên đầu hắn, an ủi: "Cần cù bù thông minh." Tiểu Ngộ không cảm thấy được an ủi, ngược lại lại lăn ra đất r.ên r.ỉ to hơn.

Trong viện của Tiểu Ngộ có một cây ngô đồng rất lớn, để huấn luyện hắn, ta treo đầy kẹo mứt và những vật có thể treo lên cây trong hang động bí mật của hắn.

Tiểu Ngộ nhìn cây mà ta bày biện, không hiểu hỏi: "Tiểu Phong, ngươi muốn làm gì đây?" Hắn có vẻ đã cảm thấy có điều gì không ổn, trong giọng nói đã ẩn chứa vài phần xin tha.

"Từ hôm nay trở đi, không luyện ngắm bắn vào bia nữa. Ngươi sẽ bắn vào những viên kẹo mứt treo trên cây này."

Lý Ngộ có chút suy sụp, nước mắt sắp trào ra, nói: "Kẹo mứt nhỏ như vậy sao mà bắn được?"

"Hồng tâm ở trên bia ngắm bắn chưa chắc đã lớn hơn kẹo mứt đâu." Ta lắc đầu, không tán thành.

Tiểu Ngộ bắt đầu muốn tránh né: "Đó có phải là vấn đề đâu?" Thực ra, đó đúng là vấn đề, bia là vật chết, luyện ngàn lần mỗi ngày, dù có nhắm mắt ta cũng bắn trúng bia. Kẹo mứt nhỏ lại treo trên cây, gió thổi qua lại biến thành vật sống, mà bắn vào nó đem lại cảm giác thành tựu lớn hơn khi bắn vào bia rất nhiều. Nhưng ta không nói ra, sợ rằng nếu nói ra, Tiểu Ngộ sẽ không còn muốn luyện bắn nữa.

"Vậy thì ngươi bắn vào dây thừng đi." Ta đổi phương án khác, tưởng rằng sẽ dễ dàng hơn.

"Dây thừng chẳng phải càng khó bắn sao?" Tiểu Ngộ cảm thấy mình sắp bị ta làm cho tức điên rồi.

"Trên cây này treo đầy đủ những thứ mà ngươi yêu thích nhất, nhớ tránh xa chúng ra." Ta nhẹ nhàng nói, việc không bắn trúng dễ dàng hơn việc bắn trúng rất nhiều. Đây là cách dễ nhất trong tất cả các cách rồi.

Tiểu Ngộ k** r*n không ngừng rồi bắt đầu nằm xuống đất, lăn qua lăn lại như trẻ con: "Ta đương nhiên muốn tránh mà... A a a… Nhưng ngươi treo cái gì mà to hơn cả kẹo mứt, ta làm sao mà tránh được a..."

Lý Ngộ thật sự muốn khóc.

Ta đến gần, ngồi xuống bên cạnh hắn, khẽ thở dài rồi nói: "Trước kia ta toàn treo kẹo mứt lên chân bồ câu để bắn." Vì vậy mà ta tự tin hỏi hắn là bắn vào đầu hay là cánh.

Ngồi một hồi cảm thấy mỏi, ta liền ngồi bệt xuống đất, nói: “Tiểu Ngộ, cung thuật và cưỡi ngựa của ta tốt như vậy, không hoàn toàn là nhờ vào thiên phú. Ta cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức. Nếu bỏ qua thiên phú, chỉ riêng những nỗ lực ta bỏ ra cũng đủ để ta trở thành một xạ thủ xuất sắc rồi."

Tiểu Ngộ nghe đến đây thì không còn làm ầm ĩ nữa, ngay lập tức ngồi dậy, không còn nghịch ngợm, đôi mắt sáng lên nhìn ta.

"Nhưng mà sau khi ta trở về Trường An thì lại không bắn cung, không cưỡi ngựa nữa. Nhưng khi ta lại vươn tay kéo cung, ta cảm thấy như thể ta đã trở lại những ngày tháng ở Ngọc Môn Quan, như thể cánh cung chưa từng rời khỏi tay ta. Không phải vì thiên phú, mà vì ta có một niềm tin, ta tin rằng với ngàn vạn lần luyện tập, ta và cây cung đã hòa làm một, ta tin mũi tên trong tay mình, cũng giống như ta tin vào chính bản thân mình. Ta có thể bắn trúng là vì ta tin rằng mình sẽ bắn trúng."

Đây là lần đầu ta nói nhiều như vậy, nói xong, ta lặng lẽ quan sát phản ứng của Tiểu Ngộ. Hắn ngẩn người nhìn ta, trong mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ và kính trọng.

"Tiểu Phong," Tiểu Ngộ nghiêm túc nhìn ta rồi nói: "Ta hiểu rồi." Rồi hắn lại cầm cung, tiếp tục luyện tập.

Lần này, hắn biểu cảm kiên định, động tác gọn gàng dứt khoát, mỗi lần buông dây cung đều như vỡ trời, khí thế như chẻ tre. Như thể chỉ trong chốc lát, hắn đã trưởng thành.

Không biết từ lúc nào, nương nương đã đến sau lưng ta, lặng lẽ đứng đó. Khi ta quay đầu nhìn lại, phát hiện nàng chỉ lẳng lặng mỉm cười nhìn ta, ánh mắt dịu dàng. Ta vui vẻ bước tới, nàng đưa chén canh trong tay cho ta, sau đó âu yếm xoa xoa đầu ta, không nói lời nào mà chỉ cười rồi quay người rời đi.

Ngày thu săn bắn nhanh chóng đến gần, Thái tử phi đề nghị chúng ta đều tham gia, Thái tử vui vẻ đồng ý. Người vui nhất đương nhiên là ta và Tiểu Ngộ. Thái tử phi nhìn nụ cười của ta, trong ánh mắt dường như có vài phần đồng ý, ta vui mừng lao vào trong lòng nàng, trong lòng trào dâng một niềm cảm kích sâu sắc.

Hoàng đế tổ chức săn bắn mùa thu, đủ các quan lại đồng hành cùng. Sau khi dựng lều, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, cuộc thu săn chính thức bắt đầu. Bởi vì thân thể Hoàng đế không khỏe, chỉ tham gia quan sát, còn các quan lại thì hăng hái thử sức. Chỉ có Tiểu Ngộ là người bị ép phải tham gia. Vì sự siêng năng thái quá của Tiểu Ngộ, ngay cả Hoàng đế cũng nghe qua, vì vậy dù hắn chưa đủ tuổi nhưng vẫn được đặc cách tham gia.
 
Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng
Chương 9



Tiểu Ngộ ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, lo lắng liếc nhìn ta một cái. Ta khẽ gật đầu với hắn, lúc này hắn mới thúc ngựa theo đoàn người mà đi.

Đám nữ quyến đều ngồi tụ lại, theo Hoàng đế ngồi trên cao để quan sát lễ hội. Ta tĩnh lặng ngồi bên cạnh Thái tử phi, cố nén lại niềm vui trong lòng, gắng kiềm chế trong một khắc. Sau đó, ta lặng lẽ đặt tay lên mu bàn tay của nàng, khẽ nói: "Nương nương, ta muốn quay lại lều."

Thái tử phi mỉm cười ôn hòa, vỗ nhẹ lên tay ta, dặn dò: "Cẩn thận đấy."

Ta vui vẻ gật đầu, vội vàng quay về lều của mình thay y phục cưỡi ngựa, nhân lúc lính canh không để ý, lén lút ra ngoài, dẫn ngựa đã chuẩn bị sẵn, lao vào sân săn như tên bắn.

Ta đã hứa với Tiểu Ngộ sẽ giúp hắn săn được con mồi lớn nhất để dâng tặng Thái tử và Thái tử phi

Tiểu Ngộ đứng chờ ta cách đó không xa, mặc dù hắn đã săn được mấy con thỏ, nhưng đương nhiên thỏ không phải là con mồi lớn nhất rồi.

Khi thấy ta cưỡi ngựa đến, ánh mắt Tiểu Ngộ sáng lên.

"Ngươi đến rồi!"

"Đi!" Ta không dừng lại, thúc ngựa tiếp tục, giọng nói vang lên, "Đi! Chúng ta đi săn hươu!"

Ta nói là làm, chẳng bao lâu sau, ta và Tiểu ộ dễ dàng vây bắt được một con hươu đỏ. Sau khi săn được con hươu, ta và Tiểu Ngộ tách ra, hắn tiếp tục săn bắn, còn ta trở về lều.

Ngày thứ ba của cuộc săn, họ phát hiện dấu vết của gấu đen trong rừng. Mọi người đều hưng phấn, nhanh chóng bố trí bẫy quanh khu vực rừng.

Săn gấu đen chỉ dùng cung tên thì không đủ, vì vậy khi Tiểu Ngộ dẫn người đi bố trí bẫy, ta cũng chuẩn bị cung nỏ và thương dài. Dĩ nhiên, để đảm bảo sự an toàn khi săn gấu, ta và Tiểu Ngộ cũng đã lừa gạt. Chúng ta truyền đi tin giả nói rằng gấu đen xuất hiện ở phía Bắc, khi tất cả mọi người đều hùng hổ kéo về phía Bắc, ta và Lý Ngộ dẫn theo vài người lặng lẽ đi về phía Tây.

"Tiểu Phong!" Tiểu Ngộ ngồi trên lưng ngựa gọi ta, "Trước đây lúc ngươi săn gấu, đã từng gặp nguy hiểm chưa?" Vì ở trên lưng ngựa, mọi người phải la lên mới có thể nghe thấy.

"Chưa!" Ta hô to trong tiếng gió rít gào, đảm bảo giọng nói không bị gió hay tiếng vó ngựa át mất.

"Trước kia ta chưa từng săn gấu!" Ta thành thật trả lời. Đương nhiên là chưa, ở Ngọc Môn Quan đâu có gấu. Nghĩ đến đây, ta bỗng cảm thấy có chút hứng thú.

Nhưng khi ta trả lời xong và quay lại nhìn Tiểu Ngộ, đã thấy mặt mày hắn tái mét, nhìn ta bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi. Ta bị ánh mắt ấy làm cho không hiểu. Sau một chút suy nghĩ, ta mới ngỡ ngàng nhận ra, hắn nhìn ta tự tin như vậy, tưởng rằng ta là người giàu kinh nghiệm. Nhưng không ngờ, ta chỉ là kẻ tài cao gan lớn, nghé con mới sinh lại không sợ hổ.

"Tiểu Ngộ, ngươi đừng lo." Nhìn vẻ hoảng sợ của hắn, ta cảm thấy có chút bối rối, đành phải an ủi hắn, "Ta sẽ bảo vệ ngươi!" Ta cố gắng tạo dựng niềm tin cho hắn, nhưng cho dù có được lời hứa hẹn của ta cũng không khiến cho Tiểu Ngộ cảm thấy an tâm. Hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, ngoài việc tin tưởng ta ra, hắn cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

Ý cười của ta càng thêm sâu, thỏa sức tận hưởng niềm vui khi cưỡi ngựa.

7.

Chúng ta đã tìm kiếm khắp nơi trong suốt một thời gian dài, cuối cùng cũng phát hiện một con gấu đen ở rìa rừng. Tiểu Ngộ và những người theo sau vội vã lên cung, ta còn chưa kịp thốt lên chữ "đừng," thì đã nghe "vù vù" vài mũi tên bay đi, đã b.ắn ra mà không trúng đích.

Cung của Tiểu Ngộ và những người theo sau không đủ mạnh, những mũi tên này chỉ có thể xuyên qua lớp lông của con gấu mà không thể gây tổn thương đến điểm yếu. Con gấu bị chọc giận, gầm rú lao về phía chúng ta. Mọi người cưỡi ngựa vội vàng tản ra, con gấu gầm lên một tiếng, vài con ngựa chưa từng ra trận hoảng sợ hí lên, những kẻ cưỡi ngựa không vững vàng thì đã ngã xuống trước.

"Vù vù vù!" Ta kéo cung, ba mũi tên đồng loạt bay về phía cổ gấu, nhưng con gấu nhanh nhẹn né tránh, vọt lên không trung, gầm lên lao về phía ta. Ta lập tức quay đầu ngựa, né tránh trong gang tấc.

"Đưa nó vào bẫy rập!" Ta hét lên, đồng thời thúc ngựa chạy về phía gần bẫy. Những người khác vây quanh con gấu, ép nó phải lao theo một hướng duy nhất. Con gấu giận dữ vung móng vuốt xuống đất, đất cỏ bay tứ tung, chim muông bay tán loạn. Ta quay lại và trông thấy con gấu há miệng rộng, móng vuốt sắc nhọn vươn về phía ta. Không kịp kéo cung, ta chỉ kịp dùng nỏ bắn vào mắt nó.

Con gấu bị mũi tên bắn vào mắt, càng lúc càng trở nên hung dữ, gầm rú vung tay lao về phía ta. Ta chỉ kịp giơ tay lên, đỡ cú vỗ của nó vào phía sau đầu, nhưng cú vỗ ấy mạnh mẽ đến nỗi gần như đập nát vai ta, ta không thể chịu nổi mà rơi khỏi lưng ngựa, trong lúc rơi xuống ta kịp rút cây thương từ lưng ngựa.

Tay phải ta cầm thương, tay trái nắm nỏ, con gấu gầm gừ tiến lại gần, mồm đầy răng nanh sắc nhọn, móng vuốt vươn ra, nó từ từ tiến đến. Bẫy nằm ngay phía sau ta không xa.

"Vù vù vù!" Tiểu Ngộ dùng hết sức kéo cung, ba mũi tên đồng loạt bắn trúng lưng con gấu, nó lập tức quay đầu, nhắm vào Tiểu Ngộ mà lao tới. Tiểu Ngộ vội vã cưỡi ngựa, dẫn dụ con gấu về phía bẫy. Con gấu tức giận, tốc độ lao đi không kém ngựa bao nhiêu, ngựa của Tiểu Ngộ bị vỗ ngã, hắn bị văng ra xa cách đó mấy thước, cây cung rơi ra không xa. Tiểu Ngộ đau đớn r.ên rỉ, từ từ đứng dậy.

Nhìn thấy con gấu sắp đứng thẳng lên, bẫy ở ngay phía sau! Đây chính là cơ hội!

"Tiểu Ngộ! Nhắm vào!" Ta ném cây thương cho Tiểu Ngộ, chỉ khi con gấu đứng thẳng, nó mới lộ ra điểm yếu ngay bụng!

Tiểu Ngộ bắt được cây thương, không hề do dự, hắn nắm chắc cây thương, nhảy lên, dùng hết sức "a——" hét lớn, nhắm vào vị trí trái tim con gấu mà đâm tới! Cây thương xuyên vào cơ thể con gấu, nó gào lên ngã về phía sau, rơi xuống bẫy.
 
Back
Top Bottom