Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Thế Tử

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
354891967-256-k234982.jpg

Thế Tử
Tác giả: yogamishiii3618
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Choi Yeonjun định kết thúc cuộc đợi chóng vánh của bản thân mình nhưng có vẻ mọi chuyện không dừng lại ở đó.

Couple chính: Soojun
Couple phụ: Taegyu
🥇Soojun!

 
Thế Tử
Chương 1


'Tôi đã sống một cuộc đời nhàm chán.'-Nhật ký của Choi Yeonjun, lần thứ 23.

Choi Yeonjun, một nam ca sĩ nổi tiếng vừa được truyền thông Hàn Quốc đưa tin đã tự tử tại toà nhà lớn của công ty.

Mọi đồng nghiệp cũng như fan đều tiếc thương cho một người trẻ tuổi tài năng như em.

Tại túi đồ của em, họ tìm được một quyển nhật ký.

'Tôi chán ghét việc phải giả tạo mỉm cười trước sân khấu.'-Nhật ký của Choi Yeonjun, lần thứ 19.

Một quyển nhật ký đã bị nhàu nát, những nét mực nét bút không ổn định.

Nhật ký có 24 phần, tương đương với 24 năm cuộc đời mình mà em kể lại.

Năm 19 tuổi debut trở thành một ca sĩ, Yeonjun dành cả ngày cả đêm chỉ để luyện thanh nhạc và vũ đạo.

Một người sống hết mình vì nghệ thật như em, họ thắc mắc tại sao em lại tự tử.

'Làm ơn để tôi được sống như một người bình thường đi.'-Nhật ký của Choi Yeonjun, lần thứ 20.Việc trở thành một idol như bán đi sự riêng tư của bản thân.

Hằng ngày em ăn gì, em làm gì đều phải chịu theo sự giám sát.

Yeonjun trên sân khấu, phải tỏ ra chuyên nghiệp và không được gây ra bất kì sự cố nào.

Ra đường luôn bị các nhà báo săn đón bám theo em mọi lúc mọi nơi.

'Tôi muốn nghỉ ngơi, tôi quá mệt mỏi rồi.'-Nhật ký của Choi Yeonjun, lần thứ 21.

Người ta thường nói tài không đợi tuổi.

Công ty chủ quản của Yeonjun đã giữ lấy em như một xiềng xích mà không thể thoát ra nổi.

Em xinh đẹp, em tài năng.

Em là cây hái vàng của họ, em là người của công chúng.

Nhưng những gì Yeonjun phải một mình chịu, có ai biết được không?

'Lẽ ra tôi không nên làm ca sĩ.'-Nhật ký của Choi Yeonjun, lần thứ 22.

Nếu có ai hỏi về việc bản thân có từng hối hận với quyết định của mình không?

Yeonjun ở buổi họp báo mỉm cười nói rằng bản thân chẳng hối hận điều gì.

Đằng sau nụ cười đó, sau buổi họp báo hay những lần ở trên sân khấu toả sáng.

Có một Choi Yeonjun thu mình trong góc kí túc xá, âm thanh từ đài về những bài hát hay thành tích em có được lại là lúc em cắm mặt trên chiếc bàn, nước mắt và đôi bàn tay chai sần, run rẩy viết trên một cuốn nhật ký mà bao nhiêu lần bị chính bàn tay em vò nát.

'Để tôi yên đi, tôi muốn được tự do.'-Nhật ký của Choi Yeonjun, lần thứ 24.

Hết!

Khoảnh khắc thả mình xuống từ tầng cao nhất của toà nhà, Yeonjun cũng không hề hối hận về việc bản thân đã làm.

5 năm qua bản thân như sống trong địa ngục, bị dư luận chèn ép.

Bị công ty bóc lột tài năng, bị phê bình chỉ trích đã là quá đủ.

Em không có bạn, em không được phép có bạn!

Em chỉ có thể một mình chịu đựng tất cả và bây giờ là lúc em được giải thoát.

Em không cảm thấy đau, cảm giác rơi từ trên cao xuống không tệ như em nghĩ.

Yeonjun mở mắt ra nhìn, ít nhất nhìn thấy cảnh Seoul phồn hoa trước khi chết cũng là một loại ngắm cảnh.

Nhưng đây là đâu vậy?

Em đang ở đâu vậy?

"Được rồi, vậy đây là thiên đường đó hả?"

Chẳng biết bản thân đang ở chốn bồng lai tiên cảnh nào mà lại kì cục thế này, nơi đây chẳng giống thiên đường gì cả.

Ai lại đột nhiên chết đi mà xuất hiện được ở một cái giếng trời thế này chứ?

Em cố gắng leo ra khỏi miệng giếng, nhiều người xung quanh đi lại và đều chăm chú nhìn khiến em có chút sợ.

Mấy người này ăn mặc cái kiểu gì thế?

Trên thiên đường mà cũng có vụ mặc hanbok đi vòng vòng thế à?

Vậy sao trên người em vẫn là bộ đồ siêu cá tính mà bản thân lựa chọn làm trang phục để tự tử nhỉ?

"Nhìn cái gì mà nhìn?

Không thấy người đẹp bao giờ à?"

Em cáu gắt chửi lên, ở đây em không còn làm idol nữa thì cần gì giữ hình tượng.

Yeonjun hiên ngang bước đi vòng quanh, nơi đây giống như những gian chợ truyền thống thường có ở lễ hội.

Dù sao cũng chết rồi, vui vẻ tận hưởng một chút vẫn là được.

Em đi hết gian hàng này đến hàng khác, cái điệu vừa đi vừa hát nhảy đúng chất Choi Yeonjun mà tung tăng vui chơi cho đến khi một đám người mặc trang phục đen đến trước mặt em.

"Gì đây?"

"Người dân cấp báo có kẻ khả nghi, là hắn ta sao?"

Đám người to nhỏ với nhau rồi cùng gật đầu, sau đó kẻ đè em ra kẻ dùng dây thừng buộc vào chân tay em vác lên cái cây đi như con heo quay.

Yeonjun hoảng loạn hét lớn.

"C-cái gì đấy!

Ai cho bắt người trái phép?

Công an đâu?

Bắt!

Bắt hết về đồn mau lên!"

Chẳng ai hiểu em nói gì cả, cuối cùng là lấy một miếng vải bịt miệng em lại khiến Yeonjun vừa bị treo ngược chóng mặt mà cũng chỉ ú ớ chẳng phát được tiếng gì.

"Có khi hắn là quân xâm lược, tốt nhất hãy đưa đến chố thế tử điện hạ xem sao."

Yeonjun cam chịu bị vác về cung, em trên đường đi vẫn cố gắng nhìn xung quanh cho đến khi được đưa vào.

Cái gì mà giống phim cổ trang quá vậy?

Em còn nghe họ nhắc đến Hanyang, nơi này là Hanyang?

Vậy không lẽ Yeonjun em không phải đang ở thiên đường hay sao?

Hanyang...này cái quái gì đấy.

Hanyang là Seoul bây giờ cơ mà?!

Em được tháo khỏi cái cây rồi bị ép quỳ xuống trước một cung, người bên trong bước ra khoác po trên người cùng gat.

Mọi hậu cần cung kính cúi chào.

"Bẩm thế tử điện hạ, chúng tôi được lệnh bắt kẻ ngoại xâm đến cho ngài."

Cuối cùng miếng vải trên miệng em cũng được tháo xuống, Yeonjun mắt đảo liên tục xung quanh nhìn bộ đồ người kia đang mặc, hắn mặc po và mũ gat vậy tức là...

"Triều đại Joseon?!

Đùa bố à?!"

Hậu cần không kịp bịt miệng Yeonjun lại, người kia nghe em nói vậy liền bước xuống.

Tay hắn nâng mặt em lên nhìn thật kĩ, Yeonjun thoáng ngơ người, đẹp trai thế?

"Bẩm thế tử-"

"Lui ra cổng.

Để tên này ta xử lý."

Mọi hậu cần nghe xong chỉ biết cung kính chào rồi ra ngoài, Yeonjun cười khẩy.

Cái tiểu tiết cổ trang cũ rít này mà cũng lôi được em vào, giở giọng mỉa mai trêu đùa người trước mặt.

"Bẩm thế tử điện hạ, thần thiếp có làm gì khiến hậu cần của ngài bắt thiếp diện kiến ngài?"

"Thật vô lễ, nhà ngươi tên gì?"

"Bẩm thế tử điện hạ, thiếp là Choi Yeonjun.

Thiếp ở Seoul mới nhảy một phát về Joseon, cho hỏi ở đây là đâu thế ạ?

Cơ mà thế tử tên gì thế?"

Người được xưng là thế tử kia nhăn mặt, tiện tì này sao lại hỗn xược như thế?

Hắn đưa đôi mắt phượng nhìn em, Yeonjun khẽ rùng mình.

"Ngươi không biết ta?

Vậy ra là kẻ ngoại xâm thật.

Tên ta là Choi Soobin, trong cung của ta tại sao có thể xuất hiện một tiện tì hẹn mọn như ngươi ở đây?"
 
Thế Tử
Chương 2


"Tên thế tử là Choi Soobin hả?

Cho hỏi anh có người yêu chưa?

Đẹp trai như này chưa có thì đúng là tinh hoa hội tụ á nha."

Yeonjun liền hốt hoảng khi thanh gươm trên tay người kia kề sát ngay cổ em.

Choi Soobin khó chịu nhìn người nãy giờ đang quỳ trước mặt mình.

Tay chân thì đang bị trói còn em thì cứ nói nhảm nhí gì đó hắn chẳng hiểu.

"Á!!

SGAHFFAHAJ!

Đừng đừng đùa!

Này kiếm thật đó!

Đừng có đùa với đồ bén như thế!"

"Trước khi bị trãm thì khai ra cho ta.

Nhà ngươi từ đâu tới đây?

Ngươi là nội gián ở đâu?"

Hình như hắn không đùa, em vận hết kiến thức từ đầu đến đuôi xem phim cổ trang để suy nghĩ một chút.

Đầu kiếm sắc nhọn kề ngay cổ em đã khiến chiếc cổ trắng chảy ra một ít máu đỏ thẫm.

Em cúi gập người xuống.

"Bẩm thế tử bệ hạ, thần là lữ khách đến đây để truyền tải về văn hoá Seoul cho cung của ngài!"

"Seoul?

Seoul là ở đâu?"

"Một vùng đất rất xa nơi đây, thần đã lặn lội rất lâu để có cơ hội diện kiến thế tử.

Cho kẻ hèn mọn như thần xin lỗi vì đã thất lễ với ngài."

Khi thấy hắn cất đi kiếm của mình em mới có thể hô hấp bình thường được.

Choi Soobin vẫn nghi hoặc nhìn em, hắn suy nghĩ một chút.

"Người đâu, dẫn tên này qua cung của Taehyun."

"Ê ê đã bảo đừng có động tay động chân mà!

Nãy treo lên chưa đủ chóng mặt hay sao?

Bỏ ra!

Ta có chân ta tự đi được."

Yeonjun dậm chân đi trước, đám người đưa em qua một khu khác nhưng cấu trúc cũng giống như chỗ mới nãy.

Chẳng biết tên thế tử điện hạ kia cho người đưa em đi đâu nữa.

Lại bị bắt quỳ xuống đất, này nhá chân em nãy giờ đau muốn chết đi được mà cứ bắt quỳ lạy cúng bái cái quái gì.

"Các người đưa ai đến đây vậy?"

"Dạ bẩm, thế tử điện hạ kêu chúng thần đưa tên này tới đây.

Hắn tự xưng là lữ khách đến từ Seoul."

"Seoul?"

Người ở trên liền bước xuống lại gần em, Yeonjun lúc này mới ngẩng mặt lên.

Khuôn mặt này rất quen, đây là..."

Taehyun!"

"Vô lễ!

Ai cho ngươi gọi kiểu đó!"

"Không sao, lữ khách đây là người quen của ta.

Các ngươi lui đi."

Yeonjun theo vào trong cung, Taehyun kêu em ngồi xuống và bản thân cũng ngồi đối diện em.

"Taehyun!

Kang Taehyun!

Em là Taehyun đúng không?"

"Yeonjun hyung, tại sao anh ở đây?"

Kang Taehyun, một đồng nghiệp trước đây của Yeonjun cũng vì bị trầm cảm mà tự tử.

Em còn nhớ bản thân đã đứng trước mộ cậu khóc lóc thế nào, Taehyun là bạn duy nhất của em vậy mà cậu lại bỏ em đi trước.

"Không lẽ...anh cũng chọn kết thúc cuộc đời rồi sao?"

"Taehyun ơi, đây là thiên đường hả em?"

"Không phải, lúc em nhảy xuống cũng đột nhiên lại xuất hiện nơi này.

Có phải anh thấy bản thân ở trong cái giếng không?"

"Đúng rồi đúng rồi!"

Taehyun thở dài, cậu không muốn hỏi vì sao Yeonjun lại tự tử vì chính cậu cũng phải chịu những nỗi khổ như em nên mới đưa ra quyết định dại dột.

Taehyun sai người mang đồ ăn lên cho Yeonjun.

"Em cũng thấy làm lạ, đây đúng là thời Joseon và hiện tại chúng ta đang ở Gyeongbokgung."

"Không thể nào, vậy ở thế giới thực tại anh và em đã chết nhưng chúng ta lại cùng xuất hiện ở nơi này."

"Nhưng em thấy bản thân may mắn hơn một chút, em cũng giống như anh lúc đầu.

May mắn gặp được thế tử Choi Beomgyu và thành hôn với người.

Anh xui xẻo hơn mới qua lại gặp ngay thế tử điện hạ Choi Soobin, anh ta nổi tiếng là người máu lạnh quyết đoán."

"Nhưng mà đẹp trai!"

Cậu cười bất lực, Yeonjun với cậu ngày trước chơi thân với nhau lắm.

Khổ đau gì cũng chia sẻ cho nhau, Taehyun luôn thấy có lỗi với em khi bỏ em mà đi trước.

Thật may mắn có thể gặp lại Yeonjun và cậu sẽ giúp em.

"Quyền hạn của em ở đây cũng lớn.

Em cũng thuộc tầng lớp yangban, cùng tầng lớp với thế tử điện hạ Choi Soobin nhưng anh ta ở đây mới là lớn nhất, mọi chuyện cần cấp báo cũng phải báo cho anh ta đầu tiên."

"Vậy vợ em, Choi Beomgyu gì á là ai?"

"Thế tử Beomgyu, là thê tử của em.

Ngài là em trai ruột của điện hạ."

Nhờ sự giúp đỡ của Taehyun, em trở thành một hầu cận ở trong cung của Soobin.

Em không cam tâm đâu nhưng đây là lệnh của hắn thì cậu không thể không làm.

Taehyun giúp em lựa trang phục để mặc.

"Không có quần đùi áo thun hả em?

Mặc hanbok nóng muốn chết."

"Ở đây không có đâu hyung.

Chịu khó mặc rồi sẽ quen thôi."

"Xì, chán phèo.

Vậy vợ em đâu?"

"Beomgyu chơi ở cung của thế tử Huening.

Nào về em sẽ cho anh gặp anh ấy."

Yeonjun cũng thắc mắc về chuyện của Taehyun lắm mà em sẽ hỏi cậu sau.

Vì hiện tại em đang được đưa về chỗ đầu tiên mà em gặp Soobin.

Hắn ta ngồi trên bệ ung dung uống trà.

"Nhà ngươi, nói ta xem ở Seoul có gì?"

"Mắc gì tôi phải nói cho anh biết chứ.

Cho tôi về chỗ Taehyun mau."

"Ngươi đúng là người kì lạ và láo xược nhất mà trước giờ ta gặp.

Văn hoá của Seoul là thế à?"

Em chán nản không buồn nhìn Soobin một cái.

Tay đưa lên chỉnh lại cái mũ nãy giờ cứ lỏng lẻo trên đầu mình, mũ này không vừa với em xíu nào cả.

"Sao đầu ngươi có màu cam vậy?"

"Ta đây là ăn cam nhiều nên đầu biến thành màu cam đó!

Vậy mà cũng hỏi."

Cái tên tiện tì đáng chết này, nãy giờ là đang cố trêu ngươi Choi Soobin sao?
 
Thế Tử
Chương 3


"Ối dời ơi bẩm thế tử điện hạ, thần biết lỗi rồi ạ xin người tha mạng."

Yeonjun chẳng biết gan lớn đến đâu mà em cũng phải phục chính mình vì cứ năm lần bảy lượt đùa bỡn với Soobin.

Đến khi hắn rút kiếm ra định trãm thì giở giọng xin tha mạng.

Choi Soobin kêu người mang lên một rổ toàn là đào, hắn đẩy đến trước mặt Yeonjun.

"Nhà ngươi tên là gì ấy nhỉ?"

"Ta là Choi Yeonjun!"

"Được rồi Yeonjun, ăn đi."

"Cho ta hả?"

"Ừ, ăn đi."

Không cần nể mặt hắn, Yeonjun hai tay hai tráo đào ung dung ngồi ăn.

Choi Soobin chống cằm nhìn em ăn đến trái thứ 4 là em đã thấy ngán rồi.

Yeonjun không ăn nữa, em đẩy lại rổ đào qua phía hắn.

"Thế tử điện hạ ăn đi, ta ăn no rồi."

"Ta bảo nhà ngươi ăn."

"Ngươi điếc à, ta no rồi!"

"Có ăn không?"

Lại là cái trò kề kiếm ngay cổ, Yeonjun tất nhiên biết sợ mà ôm nguyên rổ đào vào người.

Em miễn cưỡng ăn dần khiến đào từ từ vơi đi.

Cuối cùng ngán không chịu nổi mà hét lên.

"Nhà ngươi là bị điên đúng không?

Ta tưởng thế tử điện hạ ngươi đẹp trai tốt bụng nhưng ngươi rõ là đang ức hiếp ta.

Ta không ăn đào nữa, mắc gì cứ bắt ta ăn thế?"

"Chính miệng ngươi nói mà, ăn đi.

Ăn đống đào đó đến khi tóc ngươi thành màu hồng như đào đi.

Ngươi kêu vì ăn nhiều cam nên đầu ngươi màu cam còn gì."

"Thế sao ngươi không đi mà ăn.

Mắc gì bắt ta ăn."

Cả buổi sáng hôm ấy Yeonjun chỉ ngồi ăn đào bên cạnh Choi Soobin.

Hắn uống trà rồi ung dung viết thư pháp, đến khi nhìn thấy rổ đào mà em ôm đã hết sạch mới hả dạ nhìn em.

"Sao?

Đầu đã thành màu hồng chưa?"

"Ồ, đúng là có chút thành màu hồng nè."

"Ở đâu?"

"Ngài mau lại đây xem ta, ở đây màu hồng nè."

Choi Soobin lại gần em để nhìn kĩ, sau đó thì Yeonjun đã úp cả cái rổ rỗng vào đầu hắn rồi đứng dậy chạy mất dép.

Hắn đơ ra vài phút rồi lấy cái rổ trên đầu mình xuống, người cần thấy thì đã chạy mất rồi.

Còn mỗi cái mũ nãy giờ em chỉnh lên chỉnh xuống bị rớt ngay thềm, trên mặt Soobin nổi rõ gân xanh.

Hắn nghiến răng tức giận đập tay xuống bàn.

"Choi Yeonjun!

Nhà ngươi to gan thật!"

Yeonjun mải ôm bụng chạy quanh cung vài vòng rồi đứng thở hổn hển.

Bụng em giờ khó chịu quá, chắc chắn là vì tên thế tử điện hạ kia bắt em ăn một đống đào rồi.

Biết vậy em nên nói là do nhuộm tóc chứ không phải là do ăn cam nên đầu màu cam.

Có mà đầu heo ấy!Nghĩ lại thì ở đây nam nhân nào cũng để tóc dài, tóc của Taehyun cũng dài và chỉ mỗi mình em tóc ngắn đã vậy màu cam nổi bật khiến em rất dễ bị chú ý.

Em không thể để vậy được, nếu đầu em còn màu cam mà gặp lại tên Choi Soobin thì chắc hắn sẽ đưa đủ loại trái cây để tóc em thành màu cầu vồng mất.

"Ngươi là ai vậy?

Tại sao lại xuất hiện ở trong cung này?"

Giọng nói trong trẻo khiến em quay đầu lại nhìn, một thiếu niên đang bước dần về phía em.

Khuôn mặt đẹp phi giới tính, nếu không phải vì người trước mặt giọng trầm thì Yeonjun cũng lầm tưởng thành cung nữ.

"Ta là lữ khách đến từ Seoul."

"Vậy ngươi quen với phu quân của ta.

Chàng có nhắc đến ngươi."

"Vậy ngài đây là..."

"Ta là Choi Beomgyu."

"Ra là thế tử Beomgyu, rất vui được gặp ngài."

Beomgyu khác với thế tử điện hạ Soobin.

Cậu vừa dịu dàng lại tinh tế, tính cách ấm áp của cậu khiến Yeonjun cảm giác như đang nói chuyện với mẹ của mình vậy.

Beomgyu còn dẫn em đi tham quan cung thành.

"Thế tử, liệu ngài có thể đưa ta đến nơi trồng thảo dược được không?"

"Tất nhiên là được, ngươi cần gì ở đó sao?"

"Ta nghĩ bản thân cần một chút hương thảo."

Sau khi lấy được hương thảo về, Yeonjun em quyết định tự nhuộm tóc của bản thân.

Cây hương thảo có thể được cho là thuốc nhuộm tóc đen tự nhiên nhất và cũng rất dễ kiếm.

Em đã thành công tự nhuộm lại tóc mình trở thành màu đen trước sự trầm trồ của Beomgyu và Taehyun.

"Ta biết hương thảo tốt nhưng không ngờ còn có công dụng này."

"Sao hyung biết là có thể nhuộm lại được tóc đen hiệu quả như thế?"

"Hồi trước nhuộm tóc nhiều nên tóc anh hay bị tổn thương, nếu sử dụng thuốc nhuộm đen có hoá chất thì tóc không hồi phục được.

Anh có lên mạng xem thử và ra chợ mua hương thảo về nhuộm lại.

Cái này hay ho lắm đó nha!"

Cả ba người họ hôm ấy nói chuyện vui vẻ rôm rả nhưng ở bên cung của Soobin thì khác.

Hắn ta từ sau khi bị em chơi một vố thì cả ngày đều khó ở, quát hết người này người nọ trong cung rồi chẳng thể tập trung làm việc gì đàng hoàng.

"Gọi Choi Yeonjun qua đây cho ta."

"Vâng thưa thế tử điện hạ."

Biết chạy cũng không thoát được, Yeonjun như con mèo bị bắt ăn vụng mà rón rén gõ cửa.

Nghe được hiệu lệnh thì mới bước vào, Choi Soobin đang khoác lại áo choàng của mình thì hắn đã chú ý tới màu tóc đen của em.

"Màu đen?

Không lẽ nhà ngươi ăn đất đá để tóc màu đen à?"

"Ngươi là cố tình trêu ta đúng không?

Có biết từ sáng tới giờ ta chẳng ăn được gì thêm chỉ vì no cái đống đào mà ngươi bắt ta ăn không?"

"Đáng lắm!"

Đáng?

Đáng cái đầu nhà hắn tên thế tử điện hạ đáng ghét!
 
Thế Tử
Chương 4


Sáng sớm lúc mặt trời còn chưa ló đầu qua các dãy núi.

Yeonjun lại bị triệu tập qua cung của Soobin.

Em không mở nổi mắt mình, cơn buồn ngủ cứ khiến em gật gù trước cửa.

Choi Soobin kéo cửa ra là em ngã hẳn ra đằng sau.

"Tên điên kia, có biết hoạt động giờ hành chính không hả?"

"Hôm nay ngươi đi săn với ta."

"Ta không rảnh, ngươi tự mà đi."

Yeonjun đứng phắt dậy, gọi em dậy sớm chỉ vì cái điều vô bổ này sao?

Nếu hắn thèm vô rừng chơi với hổ thì tự mà đi một mình, em trắng trẻo cũng không mập mạp, không phù hợp làm bữa ăn sáng cho hổ đói.

"Bái bai, ta đi ngủ tiếp đây."

"Ai cho ngươi đi mà ngươi đi?"

Hắn nắm cổ áo em kéo lại, sao tên tiện tì này nhẹ tênh vậy.

Chỉ dùng sức một chút mà ngã hẳn vào lòng hắn, trên người Yeonjun thoang thoảng mùi đào.

Liệu có phải do hắn bắt em ăn đào nhiều quá nên nội tiết tố cũng đổi thành đào luôn rồi không?

"Bỏ ra coi, ta không muốn vô rừng!"

"Có ta thì ngươi sợ cái gì?"

"Ta sợ ngươi thì có!"

Choi Soobin thả tay ra, em đáp đất không hề nhẹ nhàng.

Xoa nhẹ mông mình rồi nhìn hắn, Soobin mím môi lại tỏ vẻ bản thân rất vô hại như loài thỏ, hắn lấy mũ của mình đeo vào cho em.

"Ta không làm gì ngươi đâu mà sợ.

Đi với ta, ta bảo vệ ngươi."

"Ta mà thấy hổ thì sẽ đá đít ngươi ra cho nó đó nghe chưa."

Choi Soobin sải bước chân dài của mình đi đằng trước còn em phía sau vừa phải cầm theo một túi đồ lớn mà còn xách cả cung cho hắn.

Người tàn ác thường sống thảnh thơi, hắn đi được 3 bước chân thì em phải chạy theo 10 bước.

Em đuối tới nỗi thở không ra hơi rồi, Soobin đứng lại đột ngột khiến em lao đầu vào lưng hắn.

"Cái gì đấy?!"

"Suỵt, ta thấy rồi.

Đưa cung cho ta."

Em đưa cung cho Soobin và hắn bắt đầu kéo cung để ngắm.

Một chú thỏ trắng lọt vào mắt hắn và rồi cung tên chuẩn xác bắn thẳng vào chân của nó.

Yeonjun thấy hắn hạ từng con một thì có chút rùng mình, cái tên máu lạnh này sao dám hại đồng loại của mình như thế.

"Trong túi có vải và thuốc, ngươi bôi thuốc vào chân bọn chúng rồi băng lại.

Sau đó thả lại về rừng."

"Ngươi rảnh à?

Đi săn xong là bắt ta chữa thương rồi thả đi.

Đúng là sinh nông nỗi mà."

Em ngồi bệt xuống đất băng bó cho từng con thỏ một, vậy ra hắn chọn bắn vào chân chúng là vì sẽ thả chúng đi.

Vết thương cũng không sâu, lực bắn vừa phải không làm tổn hại quá nhiều đến thỏ.

Một chú thỏ trắng nhỏ nhắn khiến em chú ý hơn những con thỏ khác, con này nhìn giống tên Choi Soobin quá đi.

"Soobin!

Ta nuôi nó nhé?"

"Kính ngữ của ngươi đâu?

Nói năng đàng hoàng chút thì ta còn nhân nhượng."

"Xì, đồ khó ưa.

Thế tử điện hạ cho thiếp đem con thỏ này về cung nuôi nhé?"

"Ngươi được phép."

Kiểu gì cũng cho vậy mà còn ra vẻ.

Em ôm thỏ trắng trong người rồi theo hắn về, đất trơn khiến Yeonjun bị trượt và té xuống.

Em ôm lấy chân mình, có vẻ vết xước từ cành cây làm em bị đau rồi."

Đợi chút đã Soobin...Thế tử điện hạ!"

Hắn quay đầu lại nhìn thấy em như thế, chạy lại nâng chân em lên xem xét rồi dùng thuốc băng bó cho em.

"Ta đi săn thỏ mà được hẳn con cáo này."

"Cáo cái đầu nhà ngươi!

Chân ta đau quá!"

"Ngươi ồn ào thật đấy."

"Đồ không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả-Á!

Gì đấy?"

Soobin là kẻ nói ít làm nhiều, hắn bế em như công chúa trong lòng rồi lụm túi đồ và cung vác lên vai mình.

Cứ vậy mà ôm cả cáo cả thỏ về lại cung.

Yeonjun ngoan ngoãn trong lòng hắn, em dùng hai tay ôm lấy thỏ trắng rồi cứ cảm thán.

"Quá đáng yêu, nhìn cưng giống tên thế tử điện hạ đáng ghét ghê."

"Ngươi dám kêu ta đáng ghét?

Ta quăng ngươi xuống."

"Đừng đừng, ngươi đúng là ác độc mà."

Em đưa tay lên câu lấy cổ hắn, Choi Soobin bật cười.

Ây ya cái tên này thật sự rất đẹp trai khi cười luôn, hắn có núm đồng tiền với cặp răng thỏ đáng yêu."

Thế ngươi phải nói thế nào?"

"Thế tử điện hạ đẹp trai tốt bụng muôn đời vạn tuế."

"Ngươi dẻo miệng thật."

Soobin đưa tay nhéo má em, hắn đưa em về đến cổng thì Yeonjun đòi xuống rồi.

Từ lúc qua chợ mọi người cứ nhìn chằm chằm họ nên em ngượng chín mặt rồi.

Dù vậy nhưng tay hắn vẫn vòng ngang qua eo em để đỡ.

"Thế tử điện hạ!"

"Yona, nàng làm gì ở đây?"

"Ta đến thăm chàng, không được sao?"

Yona chạy lại phía hắn muốn ôm nhưng Soobin đã né nàng ta, hắn kéo cả Yeonjun về phía mình.

Yona là con gái của quan lớn cung hắn, Soobin biết nàng thích hắn nhưng hắn thì không.

Lúc này nàng nhìn qua người đang ôm trong lòng thỏ trắng, khuôn mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo khó chịu.

"Tiện tì nhà ngươi là ai?

Ngươi nghĩ ngươi có thể đi cạnh thế tử điện hạ như thế sao?

Thứ tiện tì vô lễ!"

"Yona, ta cho phép nàng nói đến Yeonjun sao?

Không phải việc của nàng thì nàng về đi, ta không rảnh mà chơi với nàng đâu."

Yeonjun lúc này nép sau lưng Soobin, em biết Yona đã ghét mình nhưng với cái đức tính mà em cho là hơi máu chó của mình thì nào đi sợ một cung nữ.

Soobin không thấy được nhưng Yona thì thấy, Yeonjun sau lưng hắn đang làm bộ mặt chọc quê và lêu lêu nàng.

Yona tức không làm gì được, muốn đụng Yeonjun thì Soobin không để nàng đụng được một sợi tóc nào của em.

"Tiểu thư Yona, hình như nàng chọn sai người chọc rồi.

Ta đi trước."

Hắn đỡ em đi ngang qua nàng rồi vào trong cung, Yona mặt mày khó chịu bực tức.

Tên tiện tì Choi Yeonjun đó là ai mà dám hiên ngang với nàng như thế?
 
Thế Tử
Chương 5


"Thế tử điện hạ Soobin, cung nữ tên Yona là ai thế?"

"Nàng là con của quan trong triều ta.

Nhưng người đừng lo, ta không để nàng đụng được đến ngươi đâu."

Yeonjun ngại ngùng, em nhảy lò cò ra khỏi vòng tay hắn lên phía trước.

Miệng xinh lí nhí nói nhỏ khiến Soobin chẳng nghe được.

"Đồ ngốc...ta đã nói gì đâu chứ."

Thỏ trắng được Yeonjun đặt tên là Soob, nếu không muốn nói thẳng là vì em thấy nó giống Choi Soobin quá nên mới đặt cái tên như thế.

Soobin mỗi lần thấy em đi trong cung là trên tay luôn ôm theo thỏ trắng mà cưng nựng nó.

"Cây cà phê kìa!"

"Cà phê?"

"Không lẽ thời này chưa phát hiện được cà phê hả?

Nó rất thơm đúng không?"

Em hái một ít ra đưa lên cho Soobin ngửi, cà phê khi phơi xong thì sẽ thơm hơn lúc này nữa.

Trong đầu Yeonjun đã bắt đầu nghĩ lại về quy trình chế biến cà phê.

Em là một người có trí nhớ rất tốt và thật may nó luôn có tác dụng để giúp em.

"Ừ, thơm lắm."

"Thèm Americano quá đi."

"Nó là gì?"

Soobin thấy Yeonjun thu hoạch cà phê rồi lại lẽo đẽo theo em về cung.

Em phơi khô cà phê đến khi cả cung của hắn thơm ngát mùi rồi ngồi dưới đất giã tay đống cà phê.

"Nhìn gì?

Còn không mau phụ."

"Ta là điện hạ hay ngươi là điện hạ?"

"Thế không phụ thì không có phần."

Hắn dựt lấy cối giã từ tay em mà ngồi bệt xuống đất giã, Yeonjun nhìn hắn thấy đáng yêu thế không biết.

Soob vẫn đang ngủ ngon lành bên cạnh họ.

Choi Soobin hoạt động năng xuất giã hết đống cà phê mà em yêu cầu.

"Vải này lọc được cà phê nè, tuyệt ghê."

Yeonjun sau đó thành thạo pha ra 2 ly americano và 2 ly espresso.

Hơi tiếc vì nơi này không có đá, bộ ly được đúc tinh xảo đựng cà phê thơm ngát.

"Uống thử đi."

"Đắng quá!

Ngươi muốn giết ta sao?"

"Ngươi uống ly americano của ta!

Ta làm cho ngươi espresso mà."

Hẵn bĩu môi lấy ly trên tay em uống, mùi vị không tệ mà còn khiến cơ thể tỉnh táo.

Cây cà phê này công dụng rất tốt, Soobin sẽ cho người đi trồng trong khuôn viên cung thành.

Yeonjun cũng rất nóng lòng muốn thử cà phê, ly cà phê mới nãy hắn chạm môi qua em cũng kệ mà đưa lên miệng mình gián tiếp chạm môi với hắn.

Soobin thấy vậy khẽ nuốt nướt bọt rồi vội nói câu gì đó để em không để ý khuôn mặt hơi đỏ của mình.

"Seoul kì lạ vậy sao?

Các ngươi sao có thể phát hiện được thứ này."

"Mỗi ngày ở Seoul mà không có americano thì ta sẽ chết, cứu tinh đời ta đó."

"Ngươi qua đây 3 hôm rồi vẫn sống đấy thôi."

Yeonjun đá hắn một cái rồi mang cà phê qua cho Beomgyu và Taehyun.

Soobin đằng sau em cứ luôn trầm ngâm suy nghĩ, từ khi nào mà hắn lại dễ dãi cho một tên tiện tì đánh mình một cách tự nhiên thế nhỉ?

Tất nhiên là chẳng đau chút nào, Yeonjun như thế còn có chút đáng yêu nữa.

Em luôn khác biệt với mọi người xung quanh hắn.

"Cái này ngon quá, ta rất thích!"

"Lâu rồi em mới uống lại americano đó.

Yeonjun hyung đỉnh thật!"

"Thái tử điện hạ nhà ngươi có nên suy nghĩ phong cho ta chức đầu bếp không hả?

Ta thấy ta rất sáng giá đó."

Yeonjun và Soobin đi dạo bên hồ, em vừa nhảy chân sáo vừa ngân nga câu hát trong miệng.

Soobin lập tức sinh nghi ngờ với người này, không phải.

Hắn chưa bao giờ ngừng nghi ngờ về em và Seoul mà em nhắc tới.

"Yeonjun, ngươi là có chức vụ gì ở Seoul?"

"Ta?

Seoul hả?"

Seoul, Choi Yeonjun là một idol, một người của công chúng.

Em im lặng đến lạ khác với cái điệu bỡn cợt mỗi ngày hắn hay thấy.

Yeonjun gượng cười nhìn Soobin.

Ánh mắt vừa ghét bỏ vừa đau đớn khiến hắn biết em không hề muốn đề cập đến chuyện này.

"Ta ấy à...ta cũng chỉ là con người thôi."

"Yeonjun, ta nói gì sai sao?"

"Hửm, không có.

Xem ta ke đầu nhảy hip hop không?

Yeonjun ta nhảy hơi bị đẹp á nha."

Em liền bật mode nhảy nhót cho hắn xem, em nhảy giỏi, em nhảy đẹp.

Em còn hát hay nữa, xem ra Yeonjun vẫn còn kĩ năng trình diễn trên sân khấu.

Soobin chỉ đứng ngây người nhìn em nhảy dưới cái nắng nhẹ của một buổi chiều êm ả.

Đẹp thì đẹp thật đấy mà sao hắn cảm thấy trong sự đẹp đẽ ấy chẳng có nổi một tia hạnh phúc nào."

Ngươi đừng có nghĩ đến mơ tưởng được về lại Seoul đấy nhé."

"Ta đây là không thèm về lại đó đâu.

Ở đây vừa vui vừa có nhiều trò làm, chẳng phải tốt hơn Seoul nhiều sao thế tử điện hạ?"

Quay về làm gì?

Ở thế giới đó chẳng phải Choi Yeonjun đã chết rồi sao?

Mà em thì cũng chẳng muốn về chút nào, cứ ở đây với thân phận mới và chọc tên thế tử điện hạ này vui hơn nhiều.

Yeonjun quay qua bắt gặp ánh mắt nhẹ nhàng mà Soobin dành cho mình, tim em đập mạnh hơn bình thường.

Hắn biết hắn đẹp trai phải không?

Soobin chẳng khá hơn là bao, ở em có một sức hút gì đó khiến hắn không thể rời mắt nổi, tim hắn cứ hết đau rồi lại đập nhanh.

Có khi còn ngưng đập luôn chứ đùa.

"Đã có ai nói rằng người rất xinh đẹp chưa?"

"Ta nghe đâu đó trên dưới vạn lần."

"Nhiều vậy sao?

Tiểu xinh đẹp này có vẻ được rất nhiều người để ý nhỉ?"

"Ta là đệ nhất xinh đẹp mà.

Vậy đã có ai nói rằng ngươi đẹp trai chưa?"

"Có đẹp thì cũng chỉ ngươi thấy được."

Tự thả thính nhau tự đớp thính rồi tự ngại, Yeonjun đưa tay lên ôm hai má đỏ ửng của mình một phát chạy đi trước bỏ lại Choi Soobin khuôn mặt đỏ không kém gì la hét dưới gốc cây.

Hai người này làm sao thế nhỉ?
 
Thế Tử
Chương 6


Hôm nay Yeonjun bế Soob đi vòng quanh chơi, em gặp được Beomgyu đang ôm Taehyun cứng ngắt khiến cậu không tài nào lấy được con gấu nhỏ này khỏi người.

"Yeonjun hyung, giúp em với được không?"

Em đi lại xem xét tình hình, trước hết chắc là phải kéo Beomgyu ra khỏi người Taehyun đã.

Beomgyu sau khi bị kéo khỏi phu quân của mình thì cậu xị mặt thút thít, đã có ai nói bé gấu nhỏ này rất dính người chưa?"

Thế tử Beomgyu nói ta nghe, sao lại dính Taehyun không rời thế kia."

"Ngươi thử mà xem, ngày mai chàng ấy với hoàng huynh ta đi quân ra phía bắc rồi.

Một lần thì đi cả tháng, đã vậy về thì bị thương.

Ta lo cho phu quân ta, không muốn chàng ấy đi cũng không được sao?"

Thì ra là vậy, ngày mai Taehyun và Soobin sẽ đi ra phía bắc sao?

Vì sao không ai nói em hết vậy?

Đi còn tận cả tháng nữa, trêu chọc Soobin mỗi ngày là trò tiêu khiển của em vậy hắn đi thì em sẽ chơi với ai?

Với dế chắc?

"Từ mai có gì hyung để mắt và chơi thê tử của em giúp em nhé.

Mỗi lần đi Beomgyu cứ thế là em lại không kiềm được."

Gật đầu cho có rồi để cặp phu phu kia bên nhau trước khi tạm xa, Yeonjun một mình đi vào trong nhà bếp xem một lượt.

Đống đồ ăn có sẵn thế này có thể làm được đồ nhắm vì em đã chú ý đến mấy cái hũ rượu được để trên kệ gỗ rồi.

Ngồi dưới đất vừa ăn vừa tu rượu, Yeonjun trách tên Soobin vì dám không nói với em lời nào mà thích là đi.

Không phục, làm sao em phục được, Yeonjun ôm rượu trong người loạng choạng chạy qua cung của Soobin ngay trong đêm.

"Choi Soobin!"

"Yeonjun?

Trễ rồi ngươi tới đây làm gì?

Ta đâu có cho người gọi ngươi tới?"

"Ta ghét ngươi!"

"Ngươi say à?"

Bộ dạng say mèn của Yeonjun rất dễ thương, Soobin công nhận điều đó.

Hắn đỡ em vào trong để ngồi, Yeonjun đập mạnh hũ rượu xuống một hai đòi uống với Soobin.

Tửu lượng hắn vốn cũng chẳng tốt lắm nhưng vì em ăn vạ nãy giờ nên hắn đồng ý uống cùng em.

"Nhà ngươi!

Mai ngươi đi rồi sao không nói ta hả?!"

"Nếu ta nói thì sẽ như thế này đấy."

"Ta thì làm sao?

Ngươi không nói ta biết đã là tội rồi, ngươi phải cho ta đi theo cùng!"

Em thiệt tình, Soobin không nói gì cả.

Hắn vậy mà cũng đột nhiên tâm trạng nốc rượu liên tục, làm sao hắn cho em đến nơi nguy hiểm như thế được?

Yeonjun không có kỹ năng chiến đấu, việc đưa em ra chiến trường là điều không thể.

Hắn cũng sẽ thấy nhớ em nếu không thấy em trêu hắn mỗi ngày.

"Ta đi rồi về, em có thể gửi thử cho ta mà."

"Ta không chịu đâu màaa, ngươi phải cho ta theo.

Cho ta theo đi ta không muốn ở lại cung một mình đâu mà."

Yeonjun nắm lấy cổ áo Soobin mà lắc lắc liên tục, rượu men trong người khiến em không còn biết bản thân hiện đang làm gì.

Choi Soobin đưa tay nắm lấy hai bàn tay em lại, hắn nhìn em cười dịu dàng như trấn an.

Yeonjun vậy mà nhắm đến môi của hắn mà hôn, em nhắm mắt mình lại bắt đầu tận hưởng nụ hôn ngọt ngào men rượu.

Choi Soobin hoảng hốt lúc đầu nhưng hắn không có ý định đẩy em ra, đỡ lấy gáy em Soobin ấn đầu em kéo nụ hôn vào sâu hơn nữa.

Cả hai cứ vậy mà chìm đắm vào nụ hôn, Soobin hạ người dần đẩy Yeonjun nằm xuống.

Tay hắn bắt đầu không tự chủ mà lần mò vào bên trong áo.

Yeonjun nhạy cảm, đôi môi bị mút mát không có điểm dừng còn người thì tiếp nhận cái đụng chạm của bàn tay to lớn.

"Ư...ha..."

Miệng xinh bật ra tiếng mê người nhưng nó là hồi chuông cảnh tỉnh như vừa đánh vào đầu Soobin.

Hắn bật hẳn dậy khỏi người Yeonjun, hắn đang làm gì em vậy?

Hắn vậy mà cũng say đến mức không kiểm soát được hành vi của mình rồi.

Yeonjun sau đó ngủ luôn dưới sàn, Soobin bế em về giường của mình cho em ngủ ở đó rồi nằm bên cạnh ngắm nhìn em.

Hắn cứ vậy mà dùng tay mình nhẹ nhàng vén tóc của em qua một bên, ngắm vẻ đẹp mà hắn đã rung động.

Sáng sớm ngày hôm sau Soobin đã đi rồi, trước khi đi hắn hôn lên trán Yeonjun còn mê ngủ.

Dịu dàng xoa tóc em một chút rồi luyến tiếc rời đi.

"Chờ ta về, khi đó ta sẽ đủ mạnh mẽ để tỏ tình em.

Phải chờ ta nhé, Yeonjun của ta."

Yeonjun tỉnh dậy thấy trên người là áo choàng của Soobin, có lẽ hắn đi rồi.

Em xoa đầu mình ngồi dậy, hôm qua em uống rượu rồi qua đây phá hay sao?

Thật là mất mặt nam nhi mà, sau khi cố gắng nhớ lại thì ông trời cũng không khiến em thất vọng.

Bao nhiêu ký ức tối hôm qua cùng cái hôn cháy bỏng của bản thân và thế tử điện hạ khiến mặt em nóng bừng.

"Áaaaaaa mày điên rồi Yeonjun!

Mày điên thiệt rồi!!"

Đưa tay lên lướt nhẹ qua môi mình, Yeonjun vẫn chưa hết hoảng hốt.

Em lúc này mới để ý tờ thư được để trên bàn, là nét chữ của Soobin.

Hắn ta dặn em giữ sức khoẻ và ăn uống đầy đủ, còn cho phép em sử dụng đồ hay ngủ ở phòng của hắn thoải mái.

Yeonjun oà lên ôm chặt áo choàng của Soobin, dụi mặt hít mùi hương thoải mái của hắn."

Choi Soobin!

Nhà ngươi cứ làm ta thích ngươi hơn là sao hả?"
 
Thế Tử
Chương 7


Từ ngày Soobin đi, Yeonjun và hắn luôn trao đổi thư từ cho nhau.

Những câu hoa mỹ đều có, những câu nhớ nhung được gửi gắm qua nét mực nắn nót.'Yeonjun của ta có ăn uống đầy đủ không?

Ta mong em sẽ kiếm được niềm vui gì đó để chơi khi không có ta bên cạnh.

Ta ở đây vẫn khoẻ, ta mong em cũng giữ sức khoẻ để chờ ta về.

Ta thương em, ta nhớ em rất nhiều.

Choi Soobin.''Hôm nay em bận yêu đời.

Hẹn anh hôm khác chúng mình yêu nhau.

Choi Yeonjun."

"Gì thế này?

Đáng yêu thật đấy."

Soobin đọc thư của em, em chẳng có nhắn gửi mấy câu hỏi thăm thông thường mà toàn nhắn những câu thả thính hiện đại, hắn không hiểu nhưng vẫn thấy em đáng yêu.

Taehyun ở bên cạnh thấy hắn cười tủm tỉm cũng hiểu, cậu mở lá thư của thê tử nhà mình xem.

'Kang Taehyun!

Chàng mà không về ta nhảy xuống giếng cho chàng coi.

Có biết ta nhớ chàng lắm không?

Choi Beomgyu."

"Anh Yeonjun chỉ Beomgyu viết thế này chắc luôn."

Ở cung, mỗi ngày Yeonjun sống như hoàng tộc mà rong chơi đủ cái.

Dù em có hơi chán vì không được chọc tên thế tử điện hạ nhưng như này sống qua ngày cũng tạm.

Chơi một mình thì không vui, đúng như Taehyun dự đoán thì em đã dạy Beomgyu mấy trò quậy phá bá đạo.

"Yeonjun ơi, Taehyun phát hiện ngươi chỉ ta viết thư kiểu đó rồi.

Yeonjun?

Yeonjun!

Ngươi đâu rồi?"

Beomgyu đẩy cửa phòng của Soobin kiếm em nhưng không thấy.

Đi vòng quanh những chỗ em hay tới cũng không thấy đâu, kì lạ thật.

Yeonjun đi đâu mà không nói cậu nhỉ?

"Bỏ ra!"

"Ngươi còn mạnh miệng à?

Điện hạ đi rồi thì ngươi chẳng là cái thá gì trong cung, vậy mà dám lên mặt với ta sao?"

Lúc nãy Yeonjun vẫn còn nằm chơi ở phòng của Soobin, Yona dắt một đám hầu tới vây bắt em đi mà không ai hay biết.

Nàng đưa em về cung của mình rồi cho người quăng thẳng vô ngục.

Tay chân em đều bị trói lại, ngục tối đến mức chẳng biết đêm hay ngày.

"Không cho hắn ăn, cứ mỗi lần ta buồn chán thì các ngươi phải đến đây đánh hắn 100 roi.

Bắt đầu đi."

"Ngươi nghĩ ta sợ à?

Thích làm gì thì làm, đường đường là một tiểu thư quý tộc, hành động như con mất não vậy.

Ngươi càng đánh ta thì tội của ngươi càng tăng, ta sẽ chống mắt lên xem khi nào phu quân của ta về xử ngươi đây."

"Phu quân?

Ngươi tự tin vậy sao?

Ngươi nghĩ tiện tì thấp kém như ngươi sẽ được điện hạ để vào mắt ư?

Người đâu, đánh đi."

Tay chân không thể chống cự, em như vậy chứ cũng phải cắn răng chịu đựng những đòn roi vào lưng, vào người.

Thầm mong Beomgyu sẽ nhận ra sớm về sự mất tích bất thường của em.

Ngày thứ nhất không thấy Yeonjun.

"Ngươi thấy Yeonjun đâu không?

Từ hôm qua đến giờ ta không thấy."

"Thần không biết thưa thế tử, chúng thần sẽ đi xem coi ngài ấy ở đâu."

Ngày thứ hai không thấy Yeonjun."

Tiểu thư Yona làm gì trong cung của hoàng huynh ta vậy?

Ngươi thấy Yeonjun đâu không?"

"Thần không biết, có lẽ hắn ta đi chơi ở đâu đó chưa chịu về chăng?"

Ngày thứ 3 không thấy Yeonjun.

"Lũ tiện tì các ngươi dùng đầu để trưng bày à?

Tất cả lập tức đi tìm Yeonjun toàn vẹn về đây cho ta.

Đừng quên khi điện hạ không ở đây, người nắm quyền cao nhất là ta."

Đám người quỳ xuống cúi gầm mặt hoảng sợ, ai nấy đều sợ hãi bầu không khí bây giờ.

Beomgyu đứng trên bệ cao ban lệnh, cậu buông thêm một câu nữa rồi bản thân cũng mau chạy đi tìm Yeonjun.

"Cho các ngươi trong canh một phải tìm bằng được về.

Còn không thì tự tay ta cho các ngươi đầu lìa khỏi xác hết."

Canh một (giờ Tuất) là khoảng từ 7-9 giờ tối.

Soobin nhận tin Yeonjun mất tích, hắn và Taehyun lập tức chạy về cung thành.

Trong khi triều đình náo loạn tìm kiếm tung tích của Yeonjun thì em vẫn nằm co ro trong ngục tối, tay chân và lưng rướm đầy máu.

Em cũng kiệt sức không còn kêu la gì mà chỉ nằm cam chịu.

"Taehyun!

Chàng đây rồi, ta sợ lắm Taehyun à."

Beomgyu đang đứng chửi thấy phu quân của mình về liền xà vào lòng cậu khóc như đứa trẻ.

Taehyun vì bộ dạng đó mà xót thê tử của mình, cậu ôm Beomgyu trong lòng vỗ về và những kẻ ở đó thấy mới sợ.

Thế tử Beomgyu vừa mới doạ giết sạch vậy mà giờ vô hại như chú gấu bông vậy?"

Nhà ngươi quan trọng với thế tử và điện hạ vậy sao?

Cả cung ráo rác đang kiếm ngươi kìa."

"Ngươi đúng là tì nữ ngu ngục.

Nếu bây giờ mang ta đưa ra thì ngươi có khi được trọng thưởng thêm vài đồng.

Còn nếu giữ lại thì kiếm ra ngươi xui lắm thì mất cái đầu thôi."

"Ngạo mạn đến đấy thôi.

Chẳng ai tìm được ngươi đâu."

"Ngươi chắc chưa?"

Tiếng chân dồn dập ở phía trên khiến Yona hoảng sợ, nàng vội chạy vào mở cửa kéo Yeonjun khỏi chỗ đó nhưng với sức lực cuối cùng, em lấy sức cụng đầu vào nàng ta rồi cả hai cùng té xuống.

Yona choáng váng bất tỉnh tại chỗ, mắt em dần mờ đi nhưng em vẫn nhận ra được giọng nói của người thương.

"Yeonjun!"

Choi Soobin hoảng hốt bế em lên chạy thẳng ra phía ngoài, máu từ những vết thương trên người em chảy đầy trên trang phục hắn mặc.

Soobin vấp chân té xuống những vẫn ôm chặt Yeonjun trong lòng, hắn sợ đến mức nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống khuôn mặt xanh xao của em.

"Làm ơn đi Yeonjun, em sẽ không sao đâu mà.

Làm ơn, ta không sống thiếu em được đâu Yeonjun à.

Mau gọi thái y cho ta!"
 
Thế Tử
Chương 8


Yeonjun nhìn xung quanh, một màu tối đen bao trùm em.

Em nhớ là bản thân đã nghe thấy Soobin gọi mình nhưng không thể đáp lại, và giờ đây em đang lạc ở một chốn nào đó.

Ánh đèn được chiếu vào người em, Yeonjun nhìn chiếc mic bản thân cầm trên tay.

Em thấy khán giả đông đúc đang cổ vũ bản thân mình, lần đầu tiên em thấy run rẩy khi đứng trên sân khấu.

Soobin đâu rồi, em đang ở đâu đây?"

Hát đi chứ!"

"Cậu làm ca sĩ kiểu gì đấy!"

Tiếng hét của một vài người làm em giật mình, trong phút chốc em cảm thấy toàn thân mình lạnh toát.

Nếu thật sự em chết thêm lần nữa thì em sẽ đi về đâu, em có còn được gặp lại Choi Soobin hay không?

Hàn vạn câu hỏi trong đầu em nhưng cuối cùng Yeonjun vẫn đưa mic lên môi mình.

"Tôi là Choi Yeonjun, một idol.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi thời gian qua, nhưng tôi sống trong địa ngục như thế là đủ rồi.

Tôi bây giờ chỉ muốn lên thiên đường với người mà tôi yêu thôi."

Dưới khán đài, một bóng người cao ráo làm em chú ý.

Hắn chính xác là Choi Soobin, hắn biết em thấy mình.

Soobin đứng dậy bỏ đi, Yeonjun lập tức chạy theo hắn.

Hắn chỉ đi bộ mà sao đi nhanh quá, em chạy cách mấy cũng không theo kịp hắn được.

"Choi Soobin!

Em ở đây mà!

Quay lại nhìn em đi."

Em liên tục gọi hắn dù hắn vẫn cứ đi.

Cái bóng Soobin bước qua vệt sáng rồi biến mất, Yeonjun đứng lại trơ mắt nhìn.

Bây giờ không còn là sân khấu nữa, cả một vùng tối đen nhưng chỉ có mỗi vệt sáng duy nhất.

Em không dám bước vô, nếu nó thật sự là kiếp sau của em thì em không muốn.

Em còn phải quay về bên Soobin, còn phải trở về làm thê tử của hắn mà.

"Em còn đứng đó làm gì?

Mau về với ta!"

Giọng nói của Soobin vang lên, Yeonjun nhìn quanh không thấy hắn đâu cả.

Em dần nghe được những âm thanh xung quanh.

Những câu hỏi thăm những câu tâm sự mà Soobin đang nói với em, điều đó hối thúc chính em và em tin rằng nếu bước qua vệt sáng đó em sẽ trở về với hắn.

Yeonjun dứt khoát chạy thẳng vào trong vệt sáng."

Yeonjun!"

Yeonjun chầm chậm mở mắt ra, khung cảnh quen thuộc khiến em không thể kiềm lại được nước mắt.

Em trở về thật rồi, em không phải rời xa Soobin nữa rồi.

"Em sợ lắm đúng không?

Có ta ở đây, ta bên em đây rồi.

Em đừng khóc mà."

Soobin nắm tay em, chính xác là từ lúc đó hắn chẳng buông tay em ra chút nào.

Yeonjun muốn ngồi dậy, em nhào vào ôm lấy Soobin khóc.

Hắn xoa đầu em, hôn lên trán em.

Thật may quá, Yeonjun của hắn về rồi.

"Em nghe thấy ngài gọi em đó.

Nếu không phải do ngài đẹp trai quá nên em không nỡ đi trước."

"Em mới tỉnh dậy mà nói linh tinh gì thế hả?

Yeonjun em không được đi đâu hết, em sẽ ở đây với ta mãi.

Em thấy trong người sao rồi?"

"Chỉ hơi đau một chút, em làm ngài lo nhiều rồi."

Em tỉnh dậy chỉ được 1 tiếng đã đòi ra ngoài đi dạo, Yeonjun ghét cảm giác phải nằm im một chỗ.

Choi Soobin nhẹ nhàng nắm tay em dắt đi vòng quanh cung của mình.

"Yona sao rồi?"

"Ta chờ em khoẻ lại sẽ ban lệnh xử nàng ta.

Ta không bao giờ tha thứ cho bất cứ ai đụng đến Yeonjun của ta hết."

"Haha, ngài thích em vậy sao?"

"Ta thương em."

Soobin đứng lại, hắn xoay người Yeonjun qua phía mình rồi nhìn thẳng vào mắt em.

Trăng đêm nay tròn, đôi mắt em sáng lấp lánh như phản chiếu ngàn vì sao trên trời.

Hắn hôn vào tay em.

"Yeonjun, em nghĩ sao về việc có một phu quân như ta?

Em có muốn cùng ta cai quản đất nước này không?"

"Ngài cầu hôn em sao?

Em khó chiều lắm đó."

"Ta nghĩ là ta không thiếu gì để đáp ứng mọi thứ em cần."

"Đúng nhỉ, ngài là thế tử điện hạ Choi Soobin mà.

Nhưng...chắc là em phải suy nghĩ..."

Soobin hụt hẫng, hắn hoàn hảo thế này đẹp trai sáu múi thế này có chỗ nào khiến Yeonjun phải suy nghĩ hay sao?

Em thấy vẻ mặt đó của Soobin thì càng muốn trêu hắn thêm một chút.

"Thật ra em thắc mắc là, ngài nổi tiếng máu lạnh vậy vì sao ở bên em thì em chẳng cảm thấy ngài giống chút nào."

"Họ nói đúng, ta đúng là một kẻ không màng tình nghĩa cho lắm.

Nhưng lần đầu gặp em, ta thấy em đặc biệt.

Ở em luôn có sức hút gì đó đối với ta khiến ta muốn bảo vệ em, yêu thương em."

"Cũng đúng, nếu em không xinh đẹp mà dáng người còn mập mạp nữa thì mộ chắc giờ xanh cỏ rồi."

"Nha đầu ngốc, chỉ cần em là Choi Yeonjun thôi.

Chỉ cần là em thì ta nguyện yêu em suốt đời.

Lấy danh dự của cả triều đại này, ta nguyện làm phu quân cho em.

Yêu thương chăm sóc em, bảo vệ em cả đời."

Sau khi xác nhận Yeonjun gật đầu, Soobin nhẹ hôn lên môi em rồi ôm em vào lòng.

"Yeonjun, em có phải đến từ một thời đại nào khác không?"

"Sao...sao ngài biết..."

"Ta có thể dễ dàng nhận ra mà.

Dù không biết vì sao em có thể tới đây và gặp được ta.

Nhưng ta biết ơn điều đó và cảm thấy may mắn khi gặp em."

"Seoul em nói thật ra vẫn là Hanyang thôi.

Em ở thế kỷ 21 và làm một thần tượng, không chịu được áp lực cuộc sống nên em chọn tự tử và thế là bằng cách thần kì nào đó, em về được Joseon và gặp ngài."

Hắn thật sự bất ngờ với những gì em nói, thật sự có thể có một khoảng không gian và thời gian xáo trộn gây ra việc xuyên không giống như Yeonjun em gặp phải.

Nhưng nếu có Yeonjun cùng thời đại của em, hắn có thể cùng em xây dựng một bộ máy nhà nước phát triển toàn diện hơn.

Quan trọng nhất là hắn có thể bên em."

Em có suy nghĩ muốn trở về Seoul không?"

"Em không, ngài biết đấy.

Ở Seoul thì Choi Yeonjun chết rồi.

Chỉ còn Yeonjun ở Hanyang thôi, ở đây là thê tử của ngài thôi."

"Vậy liệu thê tử của ta có muốn cùng ta chung sống, cùng ta già đi.

Cùng yêu thương nhau đến hết đời không?"

"Em muốn."

"Nếu có kiếp sau.

Yeonjun, ta hứa rằng dù ở bất cứ thời đại nào thì ta vẫn yêu em.

Ta yêu em suốt đời suốt kiếp."________________________________
Nhóm nhạc TXT được coi là tân binh khủng long của Gen 4, nhóm có 5 thành viên và ai cũng hoàn hảo về mọi mặt."

Và chúng mình là Tomorrow by Together!"

Soobin nhìn chằm chằm vào anh cả của nhóm, mỗi lần nhìn vào anh thì tim cậu luôn cảm thấy thân quen và rạo rực.

Yeonjun nhìn lại cậu, anh cũng nở một nụ cười thật tươi.

Sau đó hai người họ thật sự hẹn hò sau khi thổ lộ tình cảm của nhau.

Kiếp này sống trọn vẹn bên chàng, kiếp sau vẫn nguyện yêu chàng thêm một lần nữa.

Hết.
 
Thế Tử
Ngoại truyện


Ê thiệt tâm sự một tẹo trước khi zô nhá.

Kiểu t viết truyện cũng một phần là thoả mãn đam mê thôi, bản thân t cũng k tự tin về văn phong của mình lắm.

Một cái đáng buồn là t rất hay bị bí ý tưởng và đó là lí do bé này ít chap vậy á 😅.

Nhưng mà được khen được ủng hộ nên t vui lắm luôn, đỉnh điểm là ẻm lên 🥇#soojun (hạnh phúc vãi, cảm ơn mọi người nhiều).

Một điều cuối là hi vọng các bạn đọc xong "Thế tử" cũng có thể đọc qua các fic khác của t tại vì cách viết và pha trộn sự hài hước thì fic nào t cũng hội tụ hết trơn.

Vì được yêu cầu viết thêm extra nhiều quá nên bây giờ thì có rồi nè.

Cảm ơn và yêu các bạn rất nhiều 🙇🏼‍♀️❤️.
_______________________________
+x+
Yeonjun nằm kê đầu lên đùi Soobin vào một buổi chiều hè nóng bức, tiếng ve kêu lảng vảng quanh đầu em khiến em cảm thấy hôm nay thật sự quá chán.

"Soobinie, ngài có muốn em làm gì đó cho sôi động mùa hè không?"

Choi Soobin chỉ mải ngắm nhìn thê tử của mình chứ không rảnh để ngắm cây ngắm cỏ.

Làm gì có cảnh nào đẹp hơn Yeonjun của hắn đâu chứ, xinh đẹp trong lòng hắn hình như lại có ý tưởng quậy phá gì đó.

Và tất nhiên dù em có phá banh cái bếp hay là hái đủ loại hoa quả mang về trồng trong cung thì hắn cũng không bao giờ khó chịu với những cái đó cả.

"Hửm?

Em muốn làm gì nào?"

"Em sẽ mở show ca nhạc, ngài muốn thì có thể gọi mọi người trong cung tới thưởng thức cũng được.

Em từng là ca sĩ nổi tiếng đó nha."

Và đó là lí do bây giờ ở giữa sân, mọi người hầu đều ngồi ngay ngắn để chờ đợi tiết mục gì đó và họ biết chỉ cần là Yeonjun thì mọi thứ đều trở nên thú vị.

Kể từ khi có Yeonjun, mọi trật tự trong cung cũng như sự phân biệt giai cấp đều không còn xuất hiện nữa.

Họ luôn dành cho em sự nể phục và kính trọng tuyệt đối.

"Taehyun biết đánh trống á!"

"Trống?

Nhưng cái trống to như vậy thì được không?"

"Cái đó phụ thôi à, ngài lấy dùm em mấy cái niêu cái nồi trong bếp đi.

Với lấy cái chày nào to to nữa á nha.

Taehyun ơi em cũng hành nghề đi, đều là sao hạng A ở Seoul còn gì."

"Em không còn nhớ được nhiều đâu."

Taehyun nhìn người hầu mang mấy cái nồi cái chảo lớn để xuống sân thì hơi lo, cậu đúng là biết đánh trống với hát đó nhưng mà tại sao bản thân lại bị lôi vào mấy trò con bò này của Yeonjun nhỉ?

"Tin anh không?"

"Ờm, không?"

"Đùa!

Chỉ cần bè theo còn lại anh lo."

Thức uống phục vụ khán giả không gì khác là cà phê, Yeonjun em thậm chí còn đầu tư đến mức tự thiết kế trang phục của mình theo hướng hiện đại.

Ở đây chỉ thiếu mic và cái dàn loa thôi là thành concert như khi đi tour luôn."

Bắt đầu nhé!"

"Trống đã sẵn sàng."

"FeEl lIkE CiNdErLlA NaEgA bYeoNhAe!"

Soobin nhìn Yeonjun vừa nhảy vừa hát hết mình giữa đám người.

Hắn biết em mê hát và nhảy lắm, nếu hắn ở thời của em liệu có thể cho xử trảm hết cả đám người đã dày vò bé yêu của hắn không nhỉ?

"Phu quân ta cháy quá!

Taehyunie cháy quá!

Taehyunie hát hay quá đi trời đất ơi!

Coi chàng ấy đánh trống kìa, ngươi thấy không Huening?

Thấy không trời ơi chàng ấy là phu quân ta đó!!!"

"Ta nghe rồi, ngươi hét to quá Beomgyu."

Yeonjun khuấy đảo cả một buổi chiều, xoá tan đi cái nóng bức mùa hè và mang lại sự sôi động mà thời này chắc chắn không bao giờ có được.

Soobin ngồi dưới nhìn em cười dịu dàng, hắn nói với các quan trong triều.

"Âm nhạc mà chí tình thì không có oán hận.

Lễ nghĩa mà chí tâm thì không có đôi co tranh giành.

Nếu âm nhạc được phổ cập rộng rãi thì thế gian sẽ không có chiến tranh, con người không phải lo lắng và không cần hình phạt."

"Choi Soobin!

Ngài lên hát với em đi!"

"Ta hát ư?"

Yeonjun kéo hắn lên sân khấu của em, lấy hoa cài hết lên đầu hắn rồi cười một cách tinh nghịch.

Soobin của em có giọng nói ấm áp lắm, tin chắc hắn mà hát thì sẽ rất hay."

Vâng, hát những gì ngài thích!"

"Ờm...Thế này cũng thái bình thịnh trị, thế kia cũng thái bình hỡi ơi~Là thời đại Nghiêu Vương, là thế gian Thuấn Vương~Chúng ta đều sống trong thái bình, hãy vui hãy chơi thỏa thích nào!"*Chính nhạc Gagok trong nhạc phẩm Taepyeongga có từ thời Joseon."

Ngài hát gì chán phèo!

Hát theo em nè."

"Say you love me, say you love me
Segyeui kkeutkkaji
All or nothing, I want all of you
I know I love you"Yeonjun đã hát nhiều đến mức giọng em bị khàn luôn, lâu rồi em mới được hát nhảy không giới hạn như thế này.

Mang nhạc pop vào thời đại Joseon, em không quan tâm lịch sử có bị chính em làm rối loạn lên hay không nhưng chỉ cần em muốn, Choi Soobin cho phép em làm tất cả.

"Nay em vui nhỉ?"

"Vâng, em vui lắm.

Ngài hát hay thật đó!

Nếu ngài thật sự ở thời của em thì với khuôn mặt và giọng hát này, ngài có thể rất nổi tiếng luôn."

"Nổi tiếng mà không có em bên cạnh thì ta không muốn đâu."

"Vậy thì thành lập một nhóm nhạc mà có chúng ta!"

Em ngồi trên bục đung đưa chân mình, buổi tối nơi đây nhiều sao và mát mẻ hơn ban ngày.

Soobin lại đặc biệt thích nhìn em như thế, hắn thích sự vô tư của Yeonjun.

Thích cách em ngẫu hứng mà làm mọi điều mình thích, hắn hôn nhẹ lên trán em.

"Thành lập nhóm nhạc cũng được, nổi tiếng cũng được.

Hay thậm chí chỉ là một người bình thường, ta cũng chỉ cần em thôi.

Yeonjun, em biết mà.

Ta yêu em."

"Ngài lại sến súa rồi đó.

Nhưng em cũng yêu ngài, ngài biết mà."
 
Back
Top Bottom