Siêu Nhiên The Man

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
399125392-256-k218075.jpg

The Man
Tác giả: ChouNakano
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Câu chuyện về chàng thanh niên tên Thanh sống ở một cái xã hội mà đầy rẫy "siêu anh hùng".

Những siêu anh hùng tưởng đâu trong phim ảnh, truyện tranh giờ đây xuất hiện ngoài đời thật.

Đối với nhiều người đó là một cái gì đó rất tuyệt vời nhưng cũng có một số ít xem đó là thảm họa khi lũ siêu anh hùng có sức mạnh áp đảo trở nên phát điên và hủy diệt tất cả đàn áp người bình thường.

Chưa thấy chuyện gì xảy ra nhưng hai bên đã chia thành hai phe phái đã phải đấu đá lẫn nhau, và Thanh nên làm gì trong cái xã hội này?

Đó là một câu hỏi khó.​
 
The Man
Chương 1: Tò mò


Sài Gòn 28/8/2026Hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhập học.

Tôi đang là sinh viên năm nhất của của trường đại học xxx.

Tôi đã chuẩn bị cho cuộc sống sinh viên từ lớp 12 nên tôi đã nuôi một bộ tóc dài tới vai bắt đầu từ lúc đó tới nay cho nó chất, và nó hơi hơi gọi là xoăn nhẹ.

Kết hợp với con mắt hai mí chuẩn soái ca của tôi thì hết bài tuy rằng suốt quãng thời gian sống chưa ai khen tôi đẹp trai trừ ba mẹ tôi.

Sau đó tôi bước đến gương và chải chuốt nón ngược ra phía sau kiểu long slick back cùng với một ít sáp sau khi nó rối bù lên sau khi trải qua một giấc ngủ, và rồi tôi mặc lên mình chiếc áo thun đen quần dài cùng cái áo khoác zip để lên đường đi học.

Cuộc sống ở Sài Gòn thật sự rất ồn ào và chật chội khi mới sáng sớm mà dòng người chạy đổ xô chen nhau để có thể đi làm, đi học. *VÙUUU*"Hử!?

Cái tiếng đó là..."

- tôi bất ngờ khi nghe được một âm thanh xé gió.Âm thanh đó dường như nó là của máy bay nhỉ?

Tôi nhìn lên trời.

Một mảng mây bị xé đôi trên bầu trời làm tôi khá bất ngờ-*BÍP BÍP* "Ê thằng kia đèn xanh rồi mày còn định đứng đó đến bao giờ nữa hả!!??"

- một giọng nói lớn phát ra từ phía sau tôi.

Đèn xanh rồi nhưng tôi cứ mơ mơ màng màng ấy nhỉ.

Tôi liền phóng xe đi nhanh, không thì người ta đấm thì thôi rồi.

Sau vài phút thì tôi đã đến trường.

Trường của tôi thực sự là một trường không hề bình thường tí nào vì nó là trường dành cho "Siêu Nhân" ấy.

Thật sự tôi không biết bản thân có bị ngu hay không khi tôi thực sự đăng ký nguyện vọng vào trường này, mặc dù tôi vô năng.

Đúng vậy, tôi thật sự thắc mắc làm thế quái nào vô năng nhưng vẫn đậu vào trường dành riêng cho siêu nhân. ...Lúc đó là giữa mùa hè.Cái giai đoạn trước thi một tuần thực sự lúc đó tôi chả biết làm cái gì cả vì tôi luôn lo lắng về vấn đề vô năng của mình nhưng đó không phải lí do tôi muốn trở thành siêu nhân như các nhân vật trong truyện tranh mà là tôi thực sự tò mò với cái thế giới này, bọn siêu nhân thật chất chúng là cái gì?, chúng đến từ đâu?Thực sự thì tôi đã có những câu hỏi đó từ những năm học cấp 2 rồi.

Lúc đó tôi học lớp 8, cái khoảng thời gian vô tư vừa học vừa chơi đó vậy mà tôi lại bị ám ảnh về cái chủ đề siêu anh hùng là gì.

Tôi tìm hiểu khắp các trang mạng xã hội, tôi phát hiện ra cư dân mạng họ đã chia phe phái ra.

Một bên thì họ ủng hộ sự tồn tại của siêu nhân, một bên thì họ phản đối và muốn chính quyền nên kiểm soát hoặc dẹp sạch cái bọn siêu nhân đó.Tôi nghĩ lí họ chia phe phái cũng đơn giản thôi, nếu được một thứ gọi là siêu nhân bảo vệ thì cuộc sống sẽ trở nên tốt hơn bao giờ hết.

Sẽ không còn phải lo nhiều về những vấn đề tệ nạn xã hội, trộm cắp, giết người nữa.

Nhưng bên phe phản đối thì họ cũng có những lập luận đúng khi họ cho rằng nên để mọi thứ đi theo quy luật tự nhiên, chỉ cần có chính quyền, luật pháp, công an bảo kê là được.

Họ không cần đến siêu nhân vì không ai biết được liệu bọn siêu nhân khi bọn chúng không còn muốn bảo vệ chúng ta rồi quay lưng để thực hiện những dục vọng của bọn chúng cùng với sức mạnh kinh khủng áp đảo đó thì thiệt hại sẽ còn cao hơn nữa.Đó là một chủ đề gây tranh cãi rất lâu rồi, và tôi muốn có câu trả lời chỉ vì cái tính tò mò này nên tôi quyết định phải tiếp xúc với bọn chúng và tìm hiểu nhiều hơn nữa.

Nhưng rất khó để có thể tiếp xúc với bọn chúng.

Bọn đó vừa nhanh vừa biết bay còn có địa vị cao vì được trọng dụng nên tôi đã nảy ra một quyết định là nếu bản thân bước vào môi trường của bọn chúng thì sao?

Tôi chưa từng chia sẻ với ai về những vấn đề này.

Đến cả ba mẹ tôi cũng chẳng biết gì.

Khi tôi đậu cấp 3.

Đó là lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với những kẻ được gọi là "siêu nhân".

Bọn chúng học chung trường chung lớp với tôi, chúng nó có đứa khỏe, có đứa có những khả năng đặc biệt.

Tôi gần như sốc nặng.

Tôi dành ba năm cấp 3 để có để có thể kết bạn với chúng nó và nhận ra rằng bọn chúng thực sự xem chúng tôi như là người da đen thời còn làm nô lệ và bọn chúng là người da trắng vậy.Cũng không trách được vì bọn nó dù sao cũng có chữ "nhân" trong từ "siêu nhân" mà.

Ở trong cái độ tuổi cấp 3 thì dễ bị ảo quyền lực lắm.

Cho nên tôi kết luận rằng...

SIÊU NHÂN CŨNG CHỈ LÀ CON NGƯỜI!!!Tới thời điểm cuối năm 12 rồi thì tôi có một đứa bạn và nó là người thường nó tên Trí.

Nó thì luôn là một người hoạt bát, năng động hơn tôi nhưng đôi khi bốc đồng nên nếu kết hợp với một thằng hơi rụt rè như tôi thì coi như cũng đỡ phần nào.

Nó là thằng duy nhất biết về việc tôi sẽ thi vào trường đại học dành cho bọn siêu nhân và cũng là người phản đối kịch liệt nhất.

Nghe quan tâm quá ha, nhưng tôi đã quyết định rồi thì trừ khi tôi rớt mới thôi.

Một tuần trước khi thi, đó là giai đoạn áp lực nhất, tôi thì sẽ không bao giờ bỏ cuộc rồi nhưng làm cách nào mà tôi có thể đậu được cái môn thi về năng lực.

Tôi đã phải suy nghĩ suốt hai ngày liền ăn, ngủ, đến cả đi vệ sinh cũng suy nghĩ.

Thế rồi tôi đã có một kế hoạch tuyệt vời cho chính mình đó là không làm gì cả!Rồi ngày thi đã tới và tôi đã hoàn thành những môn học bắt buộc bình thường.

Thứ tôi sợ nhất chỉ là trổ tài khả năng của chính mình.

Dù rằng tôi đang rất lo lắng nhưng đứng trước các ban giám khảo tôi vẫn tỏ ta cực kì tự tin bắt chước y chang thái độ ngạo mạn của tụi siêu nhân học chung hồi cấp 3 luôn.

Tôi khá đô con đấy dù không được cao cho lắm nhưng dù sao thì tôi nghĩ nhiêu đó cũng đủ để làm giám khảo để ý rồi.

Tôi trổ tài hít đất, backflip, shadow boxing cho giám khảo xem.

Nhìn biểu cảm từng người bọn họ thì tộ cũng hiểu rồi nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể làm...Cái ngày có kết quả cũng đã tới tôi không mong chờ gì lắm nhưng bằng cách nào đó tôi đậu!

Tôi đã quá lo lắng rồi nhưng không ngờ bản thân lại đậu dù chả có tài cán gì nhưng tôi không cần biết tôi sẽ tìm hiểu thứ gọi là "siêu nhân".

Tất cả chỉ là khởi đầu thôi.

Tôi sẽ nhân cơ hội này thỏa mãn sự tò mò bấy lâu nay!!...Mọi chuyện hôm đó cứ như giấc mơ vậy.

Bây giờ tôi đã đứng trước cửa lớp học rồi, và đây sẽ là ngày đầu tiên cho chuỗi hành trình khám phá của tôi.
 
The Man
Chương 2: Ngày đầu tiên


Tôi đang bắt đầu hành trình khám phá về cái bọn được gọi là "siêu nhân".

Đây là ngày đầu tiên tôi tìm hiểu về chúng, chắc chắn đây là một cuộc hành trình cực kì thú vị đây!

"Hoàng Thiên Thanh?"..."

Hoàng Thiên thanh!?.

Ai là Thanh trong lớp này hả??" !!!

Tôi giật bắn người, đứng dậy nói lớn:"Dạ em ạ!!"

"Đầu óc ông để ở đâu thế hả?!

Mới ngày đầu đã như vậy rồi."

Ôi trời thật sự quê chết đi được, cả lớp ai cũng đang nhìn tôi hết, đã vậy còn bị thầy chửi vào ngày đầu tiên nữa...Hóa ra là đang điểm danh, trời ơi tôi lơ đãng quá chẳng tập trung được gì vì cứ lo suy nghĩ những chuyện này chuyện kia.

Một phần vì háo hức, còn một phần thì hơi lo sợ khi họ phát hiện mình chỉ là người thường.Trong những tiết học tiếp theo tôi cứ ngồi đăm chiêu suy nghĩ về chuyện bị thầy mắng trước cửa.

Tất cả là vì tôi cứ đơ đơ như người mất hồn vậy.

Không biết vì chuyện đó mà có ai muốn kết bạn với tôi hay không, aghhhhh!!

Tôi thật là vô dụng.

Chắc chắn sẽ không còn ai muốn có một đứa bạn lơ đãng như tôi, cuộc hành trình này sẽ chấm dứt tại đây sao. ...*Nghỉ giữa tiết*Tôi vừa học xong vài ba môn học bình thường, và tôi nghĩ đến lúc phải đi kết bạn vào cái lúc rảnh rỗi này rồi.

Đừng suy nghĩ sợ hãi chi cho đau đầu nữa, mày vào đây để tìm hiểu bọn chúng mà.

Cố lên Thanh ơi tao tin mày.

Tôi bước ra khỏi chỗ của mình và đi một vòng lớp."

Chào mọi người mình là Thanh, tên đầy đủ là Hoàng Thiên Thanh.

Mình rất vui khi được học với tất cả mọi người và cũng mong được mọi người giúp đỡ nha!"

"Thằng hồi sáng bị thầy chửi đây mà""Ủa nó làm gì vậy?"

"Làm cái gì mà khó coi quá vậy trời!"

Những lời thì thầm đó dườn như đang biến thành những mũi tên rồi đâm thẳng vào con tin tôi vậy.

Tại sao chứ huhu, tôi rất muốn kết bạn với mọi người mà... *Bịch* "Huh?..."

- ai đó vừa vỗ vai tôi."

Ừm, tôi cũng rất mong muốn kết bạn với cậu đấy.

Tên Thanh nhỉ?"

Tất nhiên là Thanh rồi.

Tôi đã nói trước lớp rồi mà.

Nhưng mà cậu ta là ai nhỉ?

Một chàng thanh niên cao to lực lưỡng mặc áo vest lịch sự màu đen từ đầu tới chân cùng đôi giày da nhìn có vẻ đắt tiền.

Cậu ta sở hữu một gương điển trai nhưng nhìn hơi hư.

Có vẻ vì mũi cao và cái thần thái tự nhiên đó.

Mái tóc cậu ta chẻ ra hai mái nhìn cổ điển nhưng trông khá hợp đấy chứ.

Chẳng lẽ nào là một tổng tài??

Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm nữa.

Anh ta nói cũng muốn kết bạn với tôi mà, đây là cơ hội ngàn năm có một.

Người thông minh phải nắm bắt ngay."

Ahaha... chào cậu, mình rất vui khi cậu cũng muốn chạm bạn với mình" - tôi trả lời cùng với một nụ cười ngượng."

Đừng căng thẳng như thế chứ.

Tôi là Nguyễn Bá Đạt, mong được làm bạn lâu dài với cậu.

Bắt tay cái chứ?"

- cậu ta đưa tay ra với tôi."

Kh- không thành vấn đề ahahaha!"

- tôi cũng đưa tay ra bắt tay với cậu ta."

Cậu căng thẳng quá rồi đó.

Mồ hôi chảy ướt hết cả tay rồi kìa.

Không cần lo lắng đâu, chúng ta từ giờ sẽ bạn.

À không, phải là bạn thân."

- Đạt cười đáp.Cái gì chứ tên này thân thiện quá đi!!"

À à t- tôi xin lỗi nhé."

-tôi vội chùi tay vào áo của mình để lau đi mồ hôi."

Không có gì đâu mình không thấy phiền đâu!

Bên kia là nhóm bạn của tụi mình, bao gồm 3 đứa Thái, Minh, Bảo."

- cậu ta vẫn cười nói với tôi và chỉ tay về phía góc cuối lớp.Ở ngay góc bàn cuối lớp bên phải có ba tên đang đứng đó nhìn chúng tôi.

Tên đầu tiên từ bên trái qua có mái tóc vuốt cao lên kiểu 7/3 và nhuộm vàng, hắn khá cao nhưng không quá đô con nhìn cân đối.

Tên thứ hai là một tên phải gọi là siêu cơ bắp đầu đinh và có cả râu dưới cầm, nhìn hắn nghiêm túc như mấy ông chú tôi vậy.

Tên cuối cùng là một tên lùn nhất nhóm với mái tóc chéo, hắn có một khuôn mặt thân thiện vui tươi phải gọi là nhất trong cái nhóm đó.Bọn họ đang nhìn tôi, tôi cũng đang nhìn lại họ.

Tình huống này khó xử quá đi.

Có lẽ tôi nên đi xuống chào hỏi làm quen với người ta.Tôi và Đạt cùng đi xuống phía của họ."

M-mình là Thanh chắc hẳn là các bạn cũng nghe rồi nhỉ!"

- tôi ấp úng nói."

Chào ông nha, tôi cũng rất vui được làm quen với ông.

Tôi là Trần Biến Thái, và tôi rất mong được vui vẻ cùng ông ha."

"Còn tôi là Lê Thông Minh, rất mong được giao lưu một tí võ thuật với ông!"

- cậu ta nói với một giọng trầm mạnh mẽ uy lực, nghe có vẻ rất nghiêm túc."

Tui là Bảo nè, mà ông có kì thị người đồng tính hông á?!"

- cậu ta dí sát mặt vào mặt tôi với ánh mắt đang chờ tôi trả lời."

Ờ haha, mình không có kì thị ai hết nha..."

- tôi lùi lại ra sau tí rồi gãi đầu cười ngượng."

Này các cậu!

Hơi quá với người mới quen rồi đó" - Đạt lên tiếng với bọn họ."

Tôi chỉ muốn làm quen được nhanh với người ta thôi mà" - Thái đáp lại."

Đúng!

Tôi chỉ muốn giao lưu tăng thêm tình anh em thôi" - Minh gật đầu."

Tui hong quan tâm nhưng mà cậu ấy không kì thị tui là được hehe!!"

- Bảo cười tươi rồi ngồi xuống ghế."

Thật là hết nói nổi các cậu..."

- Đạt thở dàiiiiii.

Mặc dù hơi dồn dập nhưng tôi cũng thấy rất vui vì được kết bạn với những người mới.

Thật sự lâu rồi tôi mới thấy vui như vậy đấy.

Đúng là có bạn bè thấy khác hẳn luôn.

Tôi nhìn Đạt rồi nói:"Không sao đâu Đạt mình thấy điều này rất vui mà cứ tự nhiên đi"Đạt nhìn tôi rồi cười nhẹ."

Thật là... hết nói nổi cậu luôn rồi."

Không hiểu sao lúc đó tôi không thể kiềm chế được cái cảm xúc của mình.

Ngay đúng cái khoảng khắc thằng Đạt nói dứt câu thì tôi..."

Pfffff..."

"Ahahahahaha!!"

Tôi cười phá lên.

Cười như chưa bao giờ được cười.

Ôi trời đau bụng quá đi, tôi sẽ chết mất.

Tôi thực sự đã cố gắng cắn môi kiềm chế nhưng điều đó cũng chẳng khiến tôi có thể dừng cười được."

Chuyện g- gì thế này... ahaha... cứu... ahaha!"

- tôi cười đến mức đau hết cả bụng.Cũng lâu rồi tôi chưa có chuyện gì khiến bản thân phải phá lên cười như này mà.

Cái cảm giác yên bình này tôi muốn nó kéo dài thật lâu.

Thực sự ấm lòng quá, ấm hơn cả đắp chăn ấm ngủ cào mua đông nữa.

Khoảng khắc này tôi sẽ không bao giờ quên.

Đây chính là cái được gọi là "Đồng Chí".Cuối cùng tôi cũng nén lại được cơn cười của mình.

"Cậu ổn chứ Thanh!"

- Đạt nhìn tôi hơi lo nhẹ."

Người ta vui quá ấy mà, mấy ông không biết hả" - Bảo chống cằm nói."

Ahaha...

đúng rồi đó - mình lỡ vui quá đà, xin lỗi nha mấy bro!"

- tôi vừa ôm bụng vừa trả lời lại.Cạch!Cộp...

Cộp...

Giảng viên đã bước vào lớp.

Bọn tôi và cả lớp cũng nhận ra là đã hết giờ giải lao, đến lúc phải về chỗ rồi.

Nhưng điều đó cũng không sao vì bây giờ cuối cùng tôi cũng tìm được bạn rồi, việc tìm hiểu thêm về siêu nhân cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Nhưng không vì vậy mà tôi xem bọn họ chỉ là thứ giúp tôi tìm hiểu nghiên cứu, tôi vẫn trân trọng và xem họ là bạn thật sự của tôi.Tôi trở về chỗ ngồi của mình với một cảm xúc thật sự rất khó tả.

Tôi thiếu thốn tình cảm quá đi mà, biết đâu tôi lại có thêm người người yêu nữa thì sao.

"Ê nè, cậu ta bị sao cứ cười khúc khích một mình quài kìa..."

- Thái thì thầm với Đạt ngồi kế bên."

Ờ... không ổn" - Đạt cũng đơ ra mà nhìn....Các tiết học cứ thế mà trôi đi.

Tôi ngồi trong lớp không còn cảm thấy sự trống rỗng nữa.

Tôi thấy bản thân mình như được tái sinh, tôi bắt đầu cảm thấy yêu cái cuộc sống đại học dù ban đầu cảm thấy hơi lo ngại này rồi.
 
Back
Top Bottom