Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thê Chủ, Đừng Giận - Tể Tể Trảo Thư

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,316
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP-9uKlYdGv3Uv3UUlF2zOTw1hUXDQKak4QXq6PFeo9EW4lADbOZ_4iVbBKjx0LiuMAtJPFGc2za4ShL5LWqUHYR4wYPm9K3s_qAxLSoQvI7sDSjkmOpJTbZ2AegmH4-72cTmpVdU-XhVW0bPHBSHKD=w215-h322-s-no-gm

Thê Chủ, Đừng Giận - Tể Tể Trảo Thư
Tác giả: Tể Tể Trảo Thư
Thể loại: Ngôn Tình, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Tể Tể Trảo Thư

Thể loại: Ngôn Tình, HE, Hiện Đại, Sủng, Cường Thủ Hào Đoạt, Hư Cấu Kỳ Ảo, Nhân Thú, Ngọt

Team dịch: Cẩm Mộ Mạt Đào - 坎莫马道

Giới thiệu

“Vợ... Vợ ơi, anh đau quá.”

Người đàn ông mặc quân phục chỉnh tề, nhưng chỉ có thể cúi đầu, ngoan ngoãn quỳ trước mặt tôi.

Khóe mắt anh ấy rưng rưng, trên người đầy những vết đỏ chằng chịt.

Còn tôi nhìn cây roi dài trong tay mình, hoàn toàn chớt lặng.

Hình như... tôi đã xuyên vào truyện thú nhân và trở thành nữ phụ độc ác chuyên ngược đãi nam chính chăng?​
 
Thê Chủ, Đừng Giận - Tể Tể Trảo Thư
Chương 1: 1,2: Sau này ta không đánh ngươi nữa, được không?



1.

Vừa mở mắt ra đã thấy một người đàn ông đang quỳ trong phòng mình.

Thấy tôi tỉnh lại, anh ta giơ cao cây roi qua đầu rồi đưa về phía tôi: "Mời thê chủ trách phạt."

Tôi lập tức tỉnh táo hẳn.

Nhìn kỹ lại diện mạo của anh ta…

Lông mày sắc nét, sống mũi cao, đường nét khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, kết hợp với bộ quân phục liên bang thẳng tắp, hormone nam tính tràn ngập, khiến người ta chỉ cần nhìn thêm vài lần là tim đập rộn ràng, mặt đỏ bừng.

Trông hệt như nam chính cường tráng trong tiểu thuyết.

Tôi còn đang chìm đắm trong nhan sắc ấy thì bất ngờ chạm phải ánh mắt của anh ta. Đôi mắt xanh thẳm, trên đầu còn dựng lên một đôi tai sói lông xù.

Hả?

Tai sói?

Tôi lập tức đờ người.

Tối qua tôi thức khuya đọc một bộ truyện Mary Sue về thế giới thú nhân, kể về nữ chính có một dàn chín ông chồng xoay quanh mình, chuyện tình yêu ngọt ngào xen lẫn yếu tố 18+.

Nhưng tình huống hiện tại này rõ ràng cho thấy tôi không xuyên thành nữ chính. Mà là xuyên thành nữ phụ độc ác trùng tên với mình trong sách.

Trong truyện, không những tôi ngày ngày ngược đãi thú phu của mình mà còn cấu kết với gian phu để hãm hại anh.

Cuối cùng kế hoạch bại lộ, tôi bị anh – kẻ đã hắc hóa – tự tay g.i.ế.c chết, xé xác thành từng mảnh.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Sau đó là trong lúc anh đau khổ tuyệt vọng, anh gặp nữ chính, được cô ấy cứu rỗi rồi trở thành một thành viên trong nhóm nhân vật chính.

Lấy lại tinh thần, nhìn cây roi trước mặt, tôi thực sự có chút không dám nhận. Cố gắng nhớ lại cốt truyện trong đầu, cuối cùng tôi cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hôm qua nguyên chủ đến Thanh Phong Quán uống rượu giải trí đến tận ba giờ sáng mới về.

Mặc Bạch đã chờ cô ta ở phòng khách suốt cả buổi, vì lo lắng nên mới khuyên một câu, bảo cô chú ý nghỉ ngơi. Kết quả, nguyên chủ nghe xong liền nổi trận lôi đình.

Mắng Mặc Bạch một trận tơi bời, sau đó bắt người chồng thú nhân hay ghen này quỳ đến sáng để kiểm điểm. Hoàn toàn không để tâm đến việc ban ngày anh ta còn phải đi làm.

Thấy tôi mãi chưa nhận lấy cây roi, Mặc Bạch cẩn thận ngước đôi mắt xanh lên, nghi hoặc nhìn tôi một cái, như thể đang nghĩ sao tôi vẫn chưa đánh anh ta.

Bộ dạng thận trọng đó ngoan ngoãn đến cực điểm. Tạo nên một sự đối lập mạnh mẽ với ngoại hình của anh ta.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.

Gặp phải một thê chủ độc ác như vậy, đúng là bất hạnh.

Cũng khoảnh khắc đó, trong lòng tôi dâng lên một tia hy vọng… nếu bây giờ tôi đối xử tốt với anh, liệu có thể thay đổi kết cục?

Liệu có thể quay về thế giới ban đầu?

2.

Bước đầu tiên, từ bỏ bạo lực gia đình.

Nhưng tiếp theo phải làm gì đây?

Mặc Bạch là Thượng tướng Liên bang, chắc chắn có chỉ số thông minh cực cao. Tôi không thể để lộ dù chỉ một chút dấu vết rằng linh hồn đã bị hoán đổi, nếu không chắc chắn anh ta sẽ nhận ra.

Đến lúc đó, nếu anh ta coi tôi là yêu quái rồi đem thiêu sống, tôi cũng chẳng còn chỗ mà khóc.

Ánh mắt tôi chuyển đến Mặc Bạch.

Phải nói thật, đàn ông mặc quân phục đúng là siêu đẹp trai.

Vậy nên, bây giờ tôi phải đóng vai một kẻ háo sắc ham sắc.

Rất hợp lý.

Hê hê.

Tôi từ từ tiến lại gần Mặc Bạch, chống hai tay xuống giường, hơi ngửa người ra sau, nhấc chân phải đặt lên lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh ta.

Sau đó, từng chút một, chậm rãi di chuyển lên trên.

Nguyên chủ tuy tính khí nóng nảy, tâm trạng thất thường, nhưng lại có nhan sắc khuynh thành, làn da trắng nõn, ngón chân tròn trịa đáng yêu.

Trong suốt quá trình đó, Mặc Bạch vẫn cúi thấp đầu, nhưng đôi tai sói trên đỉnh đầu lại khẽ run rẩy.

Tôi thích thú dùng đầu ngón chân móc nhẹ cằm anh ta: "Nhìn ta."

Quả nhiên, tôi thấy gương mặt người đàn ông lập tức đỏ bừng. Anh ngửa đầu nhìn tôi, đôi mắt xanh thẳm như đại dương sâu hút, khiến người ta chìm đắm.

Giọng anh run rẩy cất lên, như thể đang nghẹn lại: "Thê chủ."

Tôi giật lấy cây roi trong tay Mặc Bạch, âm thầm trấn an: “Trước đây sao ta không phát hiện ra ngươi ngoan thế này nhỉ?

"Dùng roi quất lên người thì m.á.u me lắm.”

"Nếu chơi thì phải chơi mấy thứ k*ch th*ch hơn chứ."

Nói xong, tôi ghé sát vào Mặc Bạch, dùng roi trói chặt hai tay anh ta lại: "Sau này ta không đánh ngươi nữa, được không~"

Gen thú nhân rất mạnh, chiều cao trung bình đều trên 1m8. Mặc Bạch cao tận 2m, dù có quỳ xuống vẫn là một đống to lớn.

Nhưng giờ phút này, anh ta lại co người lại, ngay cả đôi tai thú trắng như tuyết cũng đỏ ửng lên, trông vô cùng bối rối.

Thấy vậy, tôi âm thầm vui mừng trong lòng. Xem ra việc chinh phục anh ta cũng không khó lắm nhỉ.

Nhưng đúng lúc tôi đang đắc ý, đột nhiên nhìn thấy trên đỉnh đầu Mặc Bạch xuất hiện một hàng chữ đen in đậm…

[Giá trị hắc hóa: 90%]

Tôi: "?"

Nụ cười trên môi tôi lập tức đông cứng lại.

Không vui nữa.

Tôi bắt đầu hoài nghi cuộc đời rồi đây.

Vậy nên, người đàn ông trước mặt này… dù mặt đỏ bừng, trông có vẻ vô cùng xấu hổ… nhưng trong lòng lại đang nghĩ xem làm sao để xé xác tôi ra từng mảnh ư?

Chỉ trong chớp mắt, tôi lập tức dẹp ngay ý định trêu chọc anh ta.
 
Thê Chủ, Đừng Giận - Tể Tể Trảo Thư
Chương 2: 3,4,5: Nếu không ta sẽ buồn lắm đó.



3.

Sau khi Mặc Bạch đi làm, tôi nằm trên giường suy nghĩ về cốt truyện.

Trong sách, thú nhân giống đực có sức mạnh chiến đấu vô cùng khủng khiếp nhưng lại luôn phải đối mặt với nguy cơ tinh thần lực bạo loạn. Chỉ có giống cái mới có thể giúp họ xoa dịu.

Nhưng trong thế giới thú nhân, số lượng giống đực nhiều đến mức đáng sợ, trong khi giống cái lại cực kỳ hiếm. Nhiều giống đực vì không được giống cái trấn an mà tinh thần lực sụp đổ, trở thành những con dã thú mất hết lý trí.

Để đảm bảo sự ổn định của xã hội Liên bang, chính phủ đã quy định một giống cái có thể có nhiều thú phu.

Giống cái có địa vị vô cùng cao, không cần làm việc, mỗi tháng chính phủ còn chuyển vào tài khoản cá nhân của họ một khoản tiền khổng lồ.

Địa vị của họ cao đến mức dù có đánh đập, hành hạ thậm chí g.i.ế.c c.h.ế.t thú phu, họ cũng không phải chịu bất kỳ sự trừng phạt pháp luật nào, chỉ bị lên án về mặt đạo đức mà thôi.

Nhưng điều này quá bất công.

Những thú nhân giống đực sở hữu sức mạnh khủng khiếp nhưng lại không nhận được sự tôn trọng xứng đáng. Mâu thuẫn này sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ.

Nguyên chủ chính là kẻ đã c.h.ế.t trong cuộc xung đột này.

Tôi cẩn thận sắp xếp lại toàn bộ cốt truyện liên quan đến nguyên chủ.

Sắc mặt tôi lập tức tái mét.

Mẹ ơi.

Chỉ còn một đoạn cốt truyện nữa thôi là Mặc Bạch sẽ xé xác tôi thành từng mảnh… chính là đoạn nguyên chủ cấu kết với gian phu mưu hại anh ta.

Trước đó, anh ta đã phải trải qua đủ loại ngược đãi… bị đánh đập, bị roi quất, thậm chí còn suýt bị nguyên chủ đổi sang thú phu khác.

Bảo sao giá trị hắc hóa của anh ta cao đến vậy. Vậy mà sáng nay tôi lại còn chọc vào họng súng.

Hai mắt tôi tối sầm. Tại sao cái đống rắc rối nguyên chủ để lại lại bắt tôi phải dọn dẹp chứ!

Nhưng than thở thì than thở, tôi vẫn không muốn chết. Thế nên sau khi rửa mặt và lấp đầy bụng, tôi bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.

Tôi phải dần dần cảm hóa Mặc Bạch, khiến anh ta từ bỏ ý định g.i.ế.c tôi.

Tôi cố nhớ lại trong ký ức của nguyên chủ xem anh ta thích ăn gì, nhưng đầu óc lại trống rỗng, chỉ toàn những ký ức ngược đãi và hành hạ anh.

Suy nghĩ một lúc, Mặc Bạch là bạch lang, chắc là thích ăn thịt cừu nhỉ?

Tay nghề nấu nướng của tôi không tệ, sau khi hoàn thành món sườn cừu thơm lừng và cho vào hộp cơm, tôi hướng về quân bộ nơi Mặc Bạch làm việc.

4.

Sau khi xác nhận danh tính, tôi nhanh chóng được đưa đến văn phòng của Mặc Bạch.

Khi các binh sĩ rời đi, tôi còn nghe thấy tiếng họ xì xào bàn tán:

“Tôi không nhìn nhầm chứ? Đó là một giống cái sao? Mà còn xinh đẹp thế nữa!"

“Cô ấy đang cầm hộp cơm? Là mang cơm trưa đến cho Thượng tướng Mặc Bạch sao?"

“Trời ơi! Thượng tướng Mặc Bạch đúng là quá hạnh phúc!"

Lúc này, quang não vang lên tiếng thông báo cuộc gọi… là Mặc Bạch đang liên lạc.

Trong video, anh mặc bộ quân phục màu xanh đậm, khí chất thượng vị giả lộ rõ, trông càng thêm trầm ổn và cuốn hút.

“Thê chủ, đợi ta một lát, ta sẽ đến ngay."

Khoảng thời gian chờ đợi khiến tôi vô cùng thấp thỏm. Không biết anh ta sẽ nghĩ gì đây…

Trong lúc tôi còn đang miên man suy nghĩ, cửa đột nhiên bị gõ.

Tưởng là Mặc Bạch đến, tôi vui vẻ chạy ra mở cửa. Kết quả, người đứng trước mặt lại là một gương mặt xa lạ.

Người mới đến có vẻ ngoài vô cùng tuấn tú nhưng lại mang nét âm trầm, làn da trắng bệch đến cực điểm, mái tóc dài màu lục trải xuống tận eo, đồng tử cũng mang sắc xanh lục tựa ngọc bích thượng hạng… nhưng lại là đôi mắt dọc hiếm thấy.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy hắn, hình ảnh một người đàn ông lập tức hiện lên trong trí nhớ của tôi ‘Kim Trần’.

Một xà thú nhân.

Cũng chính là “gian phu của "tôi".

Nhìn thấy tôi, vẻ u ám trên mặt hắn lập tức tan biến, thay vào đó là sự vui mừng, như một con cún nhỏ ấm ức đợi chủ nhân về nhà.

Tôi còn chưa kịp nói gì, miệng hắn đã bắt đầu tuôn ra một tràng dài như pháo nổ: “Uyên Uyên, tin nhắn ta gửi nàng đều không trả lời, có phải nàng đã có thú nhân khác nên quên mất ta rồi không?"

“Hu hu hu đừng bỏ rơi ta."

“Nếu không ta sẽ buồn lắm, buồn lắm đó."

Hắn liếc mắt nhìn hộp cơm trên tay tôi, bỗng dưng im bặt. Đôi mắt xanh lục trở nên ướt át, ánh lên tia sáng lấp lánh.

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn lao tới ôm chầm lấy tôi, giọng nói vừa vui mừng vừa nghẹn ngào:

“Cái này là dành cho ta sao?"

“Uyên Uyên, nàng thật tốt với ta, ta chưa bao giờ gặp giống cái nào chu đáo như nàng cả."

Đối mặt với sự nhiệt tình của hắn, tôi có hơi cạn lời.

Để tránh hiểu lầm, tôi lập tức phản bác: “Không không không, cái này không phải cho ngươi!"

Ngay lúc đó, tiếng bước chân trầm ổn vang lên từ hành lang, Mặc Bạch xuất hiện ở cuối dãy.

Vừa hay bắt gặp cảnh tôi “ôm nhau thân mật" với Kim Trần. Ánh mắt anh thoáng hiện lên tia sửng sốt, nhưng ngay khoảnh khắc sau lại khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày.

Rõ ràng anh không nói gì, nhưng tôi lại cảm thấy gáy mình lạnh toát.

Cảm giác sắp mất mạng.

Nhưng Kim Trần dường như không nhận ra điều đó, vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng, tiếp tục bám lấy tôi không buông, còn vô tư nói trước mặt Mặc Bạch và các đồng nghiệp của anh:

“Wow! Uyên Uyên, nàng còn nhớ sở thích của ta sao? Ta thích ăn sườn cừu nhất đấy!"

“Nàng thật tốt với ta!"

“Nàng đến đây là để gặp ta sao? Ta thực sự rất cảm động!"

Không khí lập tức đông cứng lại. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một đồng nghiệp có tai hổ của Mặc Bạch lỡ miệng nói:

“Đệt! Ta cứ tưởng hộp cơm này là mang đến cho Thượng tướng nên mới vội vàng gọi anh ấy qua đây!"

“Hóa ra không phải cho anh ấy à..."

“Vậy ta có bị phạt không đây… Huhu, quả nhiên thú sinh này không thể có 'tưởng là'."

Tôi trừng mắt lườm hắn: Ngươi đúng là ngu thật hay giả ngu thế hả!

Nghe vậy, biểu cảm của Mặc Bạch vẫn không thay đổi. Nhưng tôi lại thấy bàn tay dưới ống tay áo anh đang siết chặt, ánh mắt nhẫn nhịn liếc tôi một cái, sau đó lặng lẽ quay người bỏ đi.

Khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác “bầu trời sụp đổ”.

Chỉ lo lắng cho tính mạng của mình, tôi hoàn toàn không để ý sau khi Mặc Bạch rời đi, khóe môi Kim Trần lại thoáng hiện lên một nụ cười âm trầm, nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng trở lại bình thường.

Cảm nhận được lực ôm của Kim Trần đã lỏng ra, tôi lập tức đẩy hắn ra, tức giận giậm chân: “Hộp cơm này không phải cho ngươi!"

Tôi nghiêm túc nói rõ ràng với hắn: “Trước đây có thể ta không hiểu chuyện, đã làm ra một số hành động không đúng khiến ngươi hiểu lầm về mối quan hệ giữa chúng ta.”

"Nhưng từ bây giờ, trong lòng ta chỉ có Mặc Bạch, và ta cũng chỉ có mình anh ấy là thú phu.”

"Sau này, xin đừng làm những việc khiến thú nhân khác hiểu lầm nữa!” Nói xong, tôi không thèm để ý đến hắn nữa mà lập tức đuổi theo hướng Mặc Bạch rời đi.

Nhưng bọn họ đi quá nhanh, nội bộ tòa nhà quân bộ lại có quá nhiều lối rẽ, tôi không tìm được Mặc Bạch.

5.

Không biết vì sao, lúc mới đến tòa nhà quân bộ có rất nhiều thú nhân, nhưng bây giờ lại trống trải đến kỳ lạ.

Tôi liên tục gọi điện và nhắn tin giải thích cho Mặc Bạch qua quang não.

Nhưng anh ấy không hề trả lời.

Tôi lo lắng đến mức phát khóc, chỉ cảm thấy tương lai vô cùng u ám.

Hỏng rồi, hỏng thật rồi.

Mặc Bạch chắc chắn đã hắc hóa nghiêm trọng hơn rồi, giờ trong lòng anh ấy chắc hận tôi đến tận xương tủy.

Trong sách, cuộc hôn nhân giữa nguyên chủ và Mặc Bạch là do chính phủ Liên bang tự động ghép đôi dựa theo cấp bậc tinh thần lực.

Mặc Bạch là thiên tài nghìn năm có một của Liên bang, tinh thần lực đạt cấp SS, là duy nhất trên thế giới. Anh còn rất trẻ mà đã thăng lên chức Thượng tướng, trong tương lai sẽ trở thành Nguyên soái trẻ tuổi và xuất sắc nhất của Liên bang.

Nhưng nguyên chủ lại vô cùng chán ghét anh. Cô ta căm ghét thú nhân thuộc quân bộ, cho rằng bọn họ thô kệch, kiệm lời, cứng nhắc, không biết cách lấy lòng giống cái.

Ghét bọn họ lúc nào cũng rong ruổi bên ngoài, chẳng quan tâm gia đình, lại còn bị ép phải chấp nhận do quy định của quân bộ Liên bang.

Thế nên nguyên chủ chưa từng bước vào quân bộ của Mặc Bạch, càng chưa bao giờ mang cơm trưa đến cho anh.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Còn Kim Trần, dù cũng thuộc quân bộ, nhưng hắn lại hoàn toàn trái ngược với Mặc Bạch. Không chỉ có diện mạo tuấn tú, thư sinh, hắn còn rất biết cách lấy lòng thú nhân khác, là tình nhân trong mộng của nguyên chủ.

Quân bộ có sự kiểm soát nghiêm ngặt, người ngoài không thể tùy tiện ra vào.

Mặc Bạch chắc chắn nghĩ tôi mượn danh nghĩa của anh để vào đây tìm Kim Trần, vì thế mới tức giận đến vậy.

Tôi thở dài thật sâu, đây đúng là tình huống "Gậy ông đập lưng ông".

Trở về nhà, tôi căng thẳng chờ Mặc Bạch quay lại để giải thích rõ ràng.

Tôi hiểu rất rõ một điều: Mâu thuẫn giữa vợ chồng không thể kéo dài qua đêm, nếu không, khoảng cách giữa hai bên sẽ ngày càng xa.

Nhưng tôi chờ, chờ mãi... Chờ đến tận nửa đêm vẫn không có tin tức gì từ anh.

Mặc Bạch trước nay chưa từng như vậy. Chỉ cần anh còn làm việc trên tinh cầu chủ, anh luôn về nhà đúng giờ. Nếu có nhiệm vụ ra ngoài tiêu diệt hải tặc vũ trụ, anh cũng sẽ báo trước với tôi.

Anh luôn là một thú phu vô cùng mẫu mực. Nhưng giờ đây, anh lại hoàn toàn bặt vô âm tín.

Tôi thực sự hoảng hốt. Trong đầu không ngừng suy nghĩ liệu có phải anh đã gặp nguy hiểm rồi không?

Nhưng trong Liên bang, ai có thể gây tổn hại đến anh được?

Nếu thật sự có chuyện, tại sao bệnh viện không liên hệ với tôi… người thân cận nhất của anh?

Điều đó chỉ có một khả năng… Mặc Bạch không muốn về nhà.

Tôi tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất.

Hình ảnh trong sách hiện lên trong đầu, cảnh tôi và Kim Trần cấu kết đẩy anh xuống vực, để rồi từ địa ngục anh bò ra báo thù.

Từng nhát dao, từng nhát dao, xé xác tôi thành từng mảnh.

Tôi không muốn chết.

Lúc đó tôi đã nghĩ đến việc nhờ Hội Bảo Vệ Giống Cái tìm anh. Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên rồi lập tức bị tôi gạt bỏ.

Hội Bảo Vệ Giống Cái vốn cực kỳ cực đoan. Nếu tôi nhờ đến bọn họ, họ chắc chắn sẽ gán tội ghen tuông, lơ là vợ lên đầu Mặc Bạch, sau đó bắt anh về lao ngục để "cải tạo".

Như vậy đúng là lợi bất cập hại.

Đến trưa hôm sau, trong khi tôi đang bứt rứt không yên, cuối cùng cũng có tin tức về Mặc Bạch.

Nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, tôi lập tức lao đến hiện trường. Nhưng khi đến cửa phòng bệnh của Mặc Bạch, tôi lại nhìn thấy một người không thể ngờ tới.

Nữ chính của quyển sách này… Tô Nhiên Nhiên.

Cô ta sao lại ở đây?

Rõ ràng trước khi "tôi" chết, nam nữ chính không hề có bất kỳ mối liên hệ nào.
 
Thê Chủ, Đừng Giận - Tể Tể Trảo Thư
Chương 3: 6,7: Người ta đợi em lâu lắm rồi đó!



6.

Về ngoại hình của cô ấy, trong sách miêu tả thế này:

Cô có mái tóc dài, đen nhánh và xoăn như rong biển. Đôi mắt cún hơi cụp xuống, tròn trịa, sáng long lanh. Khi cô ấy e dè ngước lên nhìn, dáng vẻ yếu đuối ấy đủ để khơi dậy bản năng bảo vệ của mọi giống đực. Khi cười, khóe môi nở ra hai lúm đồng tiền nhỏ, khiến cả người trông vừa duyên dáng vừa đáng yêu.

Tôi sững sờ đứng tại chỗ, một nỗi hoảng sợ vì cốt truyện vượt khỏi tầm kiểm soát dần lan tràn trong lòng.

Trong lúc tôi còn đờ người ra, chỉ mơ hồ nghe thấy Tô Nhiễm Nhiễm đang làm nũng với bác sĩ, nói gì đó về việc “có thể chữa trị", “đưa Thượng tướng đi”…

Tôi lập tức bừng tỉnh, tuyệt đối không thể để cô ta mang Mặc Bạch đi!

Thế là tôi bước tới, trực tiếp cắt ngang cuộc trò chuyện: “Xin lỗi, tôi là thê chủ của Thượng tướng Mặc Bạch. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ tôi có thể đưa anh ấy về nhà không?"

Thế nhưng bác sĩ lại lộ ra vẻ mặt khó xử.

Từ lời thuật lại của ông ta, tôi mới hiểu được những gì đã xảy ra ngày hôm đó.

Sau khi Mặc Bạch giận dữ bỏ đi không lâu, họ đột nhiên nhận được tin có một nhóm hải tặc vũ trụ đột nhập vào khu trung tâm và bắt cóc một giống cái.

Mà giống cái nào cũng là báu vật của Liên bang, huống hồ người bị nhắm trúng lần này lại là “giống cái duy nhất trên thế giới có tinh thần lực cấp S”!

Liên bang lập tức điều động hai phần ba quân lực để truy bắt nhóm hải tặc này, trong đó bao gồm cả Mặc Bạch.

Nhưng không ngờ lũ hải tặc đáng c.h.ế.t ấy lại khó đối phó đến vậy.

Mặc dù giống cái đã được giải cứu, nhưng phía Liên bang cũng chịu tổn thất nặng nề, nhiều thú nhân bị thương.

Còn Mặc Bạch thì bị hải tặc ép đến mức “tinh thần lực bạo loạ, hiện tại đã mất đi lý trí, hoàn toàn hóa thành thú hình.

Để tránh gây hoảng loạn trong xã hội, chính phủ vẫn chưa công bố tin tức này ra ngoài.

Sau khi Mặc Bạch bị thương, bệnh viện vốn định lập tức liên lạc với tôi – thê chủ của anh ấy. Nhưng lại bị Tô Nhiễm Nhiễm ngăn cản.

Cô ta nói tôi chỉ có tinh thần lực cấp A, dù có đến cũng vô dụng. Còn cô ta lại là “giống cái duy nhất có tinh thần lực cấp S”, nhất định có thể xoa dịu Mặc Bạch.

Kết quả rất rõ ràng… “cô ta đã thất bại”.

Bệnh viện lo sợ phải chịu trách nhiệm nên mới vội vàng thông báo cho tôi đến đây.



Nghe xong mọi chuyện, tôi chỉ thấy “vô cùng cạn lời”.

Thấy sắc mặt tôi lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, Tô Nhiễm Nhiễm bĩu môi, có chút chột dạ: “Tôi cũng chỉ vì an toàn của Thượng tướng mới làm vậy thôi mà.”

"Giống cái chỉ có thể xoa dịu những giống đực có tinh thần lực thấp hơn mình một cấp. Tinh thần lực của tôi là cấp S, Thượng tướng Mặc Bạch là cấp SS, vừa khéo có thể an ủi được anh ấy.”

"Ai mà ngờ anh ấy lại cứng đầu như thế chứ."

Câu cuối cùng cô ta nói rất nhỏ, tôi nghe không rõ.

Nhưng ngay giây tiếp theo, không biết nghĩ đến điều gì, cô ta bỗng dưng ngẩng cao đầu, lại trở nên kiêu ngạo: “Theo tôi được biết, tinh thần lực của cô chỉ ở cấp A, hoàn toàn không đủ để an ủi Thượng tướng trong cuộc sống hằng ngày, chứ đừng nói đến tình huống sinh tử như thế này.”

"Là vì tôi mà Thượng tướng gặp nguy hiểm, trong lòng tôi cũng rất áy náy." Nói đến đây, cô ta bỗng e lệ cười duyên: “Vậy nên, tôi nguyện ý dâng hiến bản thân, cùng Thượng tướng tiến hành một “liệu pháp xoa dịu ở mức độ sâu hơn”.

"Chỉ có thể dùng phương thức của người buộc chuông để cởi chuông, tôi sẵn lòng giúp anh ấy vượt qua khó khăn này."

Sắc mặt tôi lập tức trở nên khó coi.

Cái gọi là “liệu pháp xoa dịu ở mức độ sâu hơn", chẳng phải chính là ‘giao phối’ sao?

Các nghiên cứu chính thức đã chứng minh, sự an ủi đạt hiệu quả tốt nhất khi thực hiện trong “khoảnh khắc h**n ** trên giường”.

Nếu tôi còn không hiểu được ‘ẩn ý sâu xa’ trong lời nói của cô ta, thì tôi đúng là đồ ngốc!

Tô Nhiễm Nhiễm tiếp tục nói: “Hơn nữa, lý do quan trọng nhất khiến tinh thần lực của Thượng tướng bạo loạn là vì từ trước đó nó đã cực kỳ bất ổn rồi. Điều này đủ để chứng minh sự xoa dịu của cô đối với anh ấy là hoàn toàn vô dụng."

Nghe vậy, bác sĩ bên cạnh cũng bắt đầu tha thiết khuyên bảo: “Đúng vậy, đúng vậy! Thượng tướng Mặc Bạch là quân nhân xuất sắc nhất trong lịch sử tinh tế, tinh thần lực SS trước nay chưa từng có, chứng tỏ anh ấy sẽ trở thành Nguyên soái trẻ tuổi nhất của Liên bang trong tương lai.”

"Ngài không thể vì tư lợi cá nhân mà hủy hoại tương lai của cả Liên bang được!”

Sắc mặt tôi đen như đáy nồi. Không được, tuyệt đối không được. Tôi còn chưa c.h.ế.t đâu, thú phu của tôi chỉ có thể thuộc về tôi!

Hơn nữa, hôn nhân của chúng tôi là hệ thống của Liên bang ghép đôi theo sự tương thích cao nhất. Trong nguyên tác, nguyên chủ và Mặc Bạch “chưa từng tiến hành an ủi sâu”, làm sao có thể khẳng định tôi không làm được?

Không khí nhất thời rơi vào trạng thái bế tắc.

Đúng lúc này, một y tá đột nhiên từ phòng bệnh của Mặc Bạch chạy ra, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, thậm chí vì quá kinh hãi mà đã bán thú hóa, trên đầu mọc ra hai chiếc sừng dê.

Trong lòng tôi dâng lên dự cảm chẳng lành.

Giây tiếp theo, một con sói trắng khổng lồ, tựa như một ngọn núi thu nhỏ, chậm rãi bước ra từ phòng bệnh.

Đó là hình thái thú hó của Mặc Bạch.

Tất cả mọi người như bị nhấn nút "tạm dừng", không ai dám động đậy.

Ai cũng biết, giống đực một khi rơi vào trạng thái thú hóa do tinh thần lực bạo loạn thì hoàn toàn mất đi lý trí. Huống hồ Mặc Bạch còn là chiến lực đỉnh cao nhất tinh tế. Chỉ cần anh ấy khẽ vung móng vuốt một cái, tất cả những người có mặt ở đây đều sẽ bị xé xác.

Ánh mắt của Mặc Bạch lạnh băng, sắc bé, đảo qua mọi người xung quanh, sau đó rơi thẳng xuống người tôi.

Rồi anh ấy bước từng bước về phía tôi.

Anh càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…

Gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh phả lên mặt mình.

Tim tôi như thắt lại, lần đầu tiên cảm nhận được cái c.h.ế.t gần ngay trước mắt.

Rồi anh từng bước tiến về phía tôi.

Anh đến càng lúc càng gần, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực phả ra từ miệng anh.

Tim tôi đột nhiên thắt lại, lần đầu tiên tôi cảm thấy cái c.h.ế.t gần kề đến thế. Chênh lệch sức mạnh quá lớn, tôi thậm chí sợ đến mức không dám động đậy, chỉ có thể đứng yên chờ đợi kết cục của mình.

Khoảnh khắc tôi nhắm mắt lại, vô tình bắt gặp nụ cười hả hê của Tô Nhiễm Nhiễm.

Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi, như thể tôi đã nắm bắt được điều gì đó, nhưng dưới áp lực sinh tồn, tất cả những điều này đều không còn quan trọng nữa.

Chờ đợi trong giây lát, nhưng cơn đau nhói vì bị cắn nát cổ mà tôi tưởng tượng lại không hề xảy ra.

Thay vào đó, một cái đầu lông xù mềm mại đột nhiên chui vào trong lòng tôi!

Tôi hoảng hốt mở mắt, chỉ thấy Mặc Bạch cúi đầu, ngoan ngoãn rúc đầu vào lòng tôi mà cọ cọ, miệng còn khe khẽ r*n r*, như thể đang làm nũng:

"Cuối cùng em cũng đến rồi!"

"Người ta đợi em lâu lắm đó!"

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Nhìn cảnh tượng kỳ lạ nhưng lại ấm áp này, bác sĩ và Tô Nhiễm Nhiễm không còn lý do gì để ngăn cản nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn để tôi dẫn người đi.

Thế là, tôi dắt theo một con sói khổng lồ biết làm nũng về nhà.

7.

Lúc nhỏ tôi từng bị một con ch.ó dữ trong làng đuổi cắn. Nó ch** n**c dãi ròng ròng, đuổi theo tôi không tha, tôi phải chạy đến mức gần như kiệt sức mới miễn cưỡng thoát thân.

Từ đó về sau, tôi luôn giữ khoảng cách với loài chó, thậm chí vô cùng sợ hãi chúng.

Mãi đến khi tốt nghiệp, vì không có kinh nghiệm nên tôi ngốc nghếch xin vào làm ở một công ty vô lương tâm. Ông chủ chẳng khác nào tội phạm ngoài vòng pháp luật, còn dọa nếu không tăng ca thì sẽ không trả lương.

Tôi là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã lớn lên lay lắt như cỏ dại, cô độc không nơi nương tựa. Thời gian khiếu nại quá lâu, tôi không có đủ tiền để sống tiếp, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Một ngày nọ, tôi bị ép làm việc đến tận mười một giờ đêm mới được tan ca. Thuê trọ trong khu ổ chuột, dân cư lộn xộn, con đường về nhà vừa tối tăm vừa đáng sợ.

Nhưng đúng là dây thừng rách luôn đứt ở chỗ mỏng nhất, vận rủi luôn ập đến với những kẻ khốn khổ.

Trên đường về, tôi gặp ba gã say rượu. Rượu làm gan chúng to hơn, vừa thấy tôi, mắt chúng liền sáng lên, định giở trò đồi bại. Ba gã đàn ông to béo, tôi không đánh lại cũng không chạy thoát được.

Ngay lúc tuyệt vọng, một con ch.ó đầy m.á.u me đột nhiên lao đến, liều mạng cắn xé mấy gã đàn ông kia, cuối cùng mới dọa chúng bỏ chạy.

Thoát nạn, tôi quên cả nỗi sợ chó, ôm chặt nó mà khóc nức nở. Khóc đủ rồi mới phát hiện con ch.ó này trông rất quen mắt.

Hóa ra nó là con ch.ó hoang vẫn hay lang thang quanh khu trọ của tôi.

Có lần tôi từng thấy trên mặt nó có một vết rạch rất sâu, con ch.ó nhỏ không biết cách xử lý vết thương, m.á.u thịt thối rữa, dòi bọ lúc nhúc.

Bình thường nó rất ngoan, chưa từng cắn ai. Nhìn nó mà tôi xót xa, cẩn thận giúp nó xử lý vết thương, còn cho nó ăn xúc xích.

Không ngờ, một hành động thiện ý vô tình lại cứu mạng tôi.

Sau đó, tôi nhận nuôi nó và đặt tên là Bạch Gia Gia.

Khi tắm sạch sẽ, Gia Gia rất đẹp, bộ lông trắng muốt, đôi mắt trong veo màu xanh thẳm.

Chúng tôi đã bên nhau ba năm, nhưng rồi một ngày, nó đột nhiên biến mất.

Không lâu sau, tôi liền xuyên đến thế giới này.

Nhìn sang Mặc Bạch bên cạnh, tôi càng nhìn càng thấy anh ta rất giống Bạch Gia Gia.

Giống như phiên bản phóng to, phóng to, phóng to...
 
Thê Chủ, Đừng Giận - Tể Tể Trảo Thư
Chương 4: 8,9: Thê chủ, dù nàng có làm gì, ta cũng không một lời oán trách.



8.

Sau khi Mặc Bạch biến thành sói, tôi không còn nhìn thấy chỉ số hắc hóa của anh nữa, cũng không biết khi tỉnh lại anh có nhớ khoảng thời gian này không, vì vậy tôi không dám lơ là.

Mỗi ngày đều chăm chỉ làm cơm sói cho anh ấy.

Nhưng phải đối mặt với một con sói to bự thế này, áp lực tâm lý vẫn rất lớn.

Có lúc tôi sợ anh ấy, nhưng cũng có lúc lại thấy anh ấy ngoan đến mức quá đáng.

Ví dụ như hôm nọ, sau khi tôi chuẩn bị xong bữa ăn cho Mặc Bạch, anh ấy lại nhe răng gầm gừ với cái bát.

Tôi sợ xanh mặt, nghĩ rằng anh ấy đã nhớ ra chuyện "tôi" từng ngược đãi anh ấy trước đây.

Đang run rẩy không dám động đậy, tôi lại thấy Mặc Bạch dùng móng vuốt cào miếng sườn cừu ra khỏi bát, sau đó còn ghét bỏ quất đuôi một cái hất bay đi.

Tôi: Không dám động, thật sự không dám động luôn.

Chọn xong đồ ăn, anh ấy lại tiếp tục ăn ngon lành.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Ăn xong rồi, nhìn thấy vết dầu mỡ mình làm b.ắ.n ra sàn, cả con sói đờ ra, đôi tai cũng cụp xuống như máy bay cánh cụp.

Vừa liếc mắt thăm dò sắc mặt tôi, anh ấy vừa vụng trộm dùng móng vuốt đè lên giẻ lau, định xóa sạch vết dầu. Kết quả bị quản gia máy thông minh bắt tại trận.

Giọng máy móc của tiểu quản gia không chút cảm xúc, vang lên thật to:

“Báo cáo chủ nhân Uyên Uyên! Bắt được một con sói không biết giữ gìn vệ sinh!

“Báo cáo…”

"…"

Tiểu quản gia tận tụy phát lại tận ba lần.

Thế là tôi nhìn thấy Mặc Bạch xấu hổ đến mức lấy móng vuốt che mặt, giả c.h.ế.t tại chỗ.

Hahaha, anh đáng yêu quá đi mất!

Sau khi biến thành thú hình và mất lý trí, Mặc Bạch lại ngoan lạ thường trước mặt tôi, hoàn toàn trái ngược với sự trầm mặc thường ngày.

Ví dụ như… mặc cho tôi “rua”!

Tôi nhớ lại hồi ở Trái Đất, từng thấy một tấm ảnh so sánh giữa mèo và chó. Khi “rua” mèo, chỉ có một số khu vực nhất định nó mới cho con sen xoa, mà nếu xoa lâu quá thì có khi còn bị cào. Nhưng với chó, dù “rua” ở đâu thì phản ứng của nó chỉ có một… sướng thấy bà!

Điều này thể hiện quá rõ trên người Mặc Bạch.

Dù là đầu hay móng vuốt cũng để tôi tùy ý x** n*n. Thậm chí ở bên nhau lâu rồi, có lần tôi nghịch tay chọc cả vào… chỗ đó của anh mà anh cũng không giận.

Chỉ ngước mắt nhìn tôi với ánh mắt vừa khiếp sợ vừa khó tin.

Lạ thật, tôi lại nhìn thấy gương mặt đỏ bừng trên một con sói.

Cứ thế, nửa tháng yên bình trôi qua, Mặc Bạch vẫn chưa khôi phục bình thường. Tôi hỏi bệnh viện, họ chỉ mập mờ nói rằng có thể thực hiện "trấn an sâu".

Tôi nhìn Mặc Bạch…

Đừng mà, đừng mà! Tôi không có nặng khẩu vị như vậy!

Thôi thế này cũng được rồi, có tiền, có thời gian, có chó mà không có chồng.

Cuộc sống thật mỹ mãn.

Nhưng chuỗi ngày thần tiên này chưa kéo dài bao lâu, tôi liền gặp phải một bi kịch nhân gian.

Mọi chuyện bắt đầu khi tôi ngồi trên sofa chơi game, còn Mặc Bạch thì nằm sát bên, lộ cả bụng mềm mong chờ được v**t v*. Nhưng lúc đó tôi chỉ mải mê chơi game, không thèm để ý đến anh ấy.

Lúc chơi đến cao trào, tôi vô tình đạp chân lên bụng Mặc Bạch. Tôi hoảng hốt vội xin lỗi, nhưng anh ấy lại quay lưng về phía tôi, trông có vẻ giận dỗi.

Nhưng cái đuôi lại vẫy điên cuồng.

Không hiểu gì cả…

Dỗ dành một lúc, tôi lại quay về sofa ngồi vắt chân tiếp tục chơi game.

Đang chơi say sưa, tôi chợt cảm nhận được một thứ lông xù mềm mại, vừa ấm áp vừa dễ chịu.

Nhìn xuống, Mặc Bạch đã lặng lẽ dán chặt vào tôi.

… Và bàn chân tôi đang đặt ngay trên bụng anh ấy.

Tôi: Toang rồi, đạp sướng mất rồi.

Thôi thì đã thích thì tôi cứ đặt chân lên bụng anh ấy, coi như tấm đệm lót. Hôm đó tôi còn cẩn thận hỏi bác sĩ, được biết thú nhân khi mất khống chế và biến về thú hình sẽ quên hết những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó.

Nên tôi hoàn toàn không lo lắng gì cả.

Thời gian cứ thế trôi qua một tuần.

Cho đến hôm nay, khi tôi như thường lệ đặt chân lên bụng Mặc Bạch, cảm giác lông xù đột nhiên biến mất, thay vào đó là một khối cơ săn chắc.

Tôi lập tức có linh cảm xấu. Cúi đầu nhìn xuống, suýt nữa tôi ngất xỉu.

Mặc Bạch đã trở lại hình người!

Anh để trần nửa thân trên, còn chân tôi thì đặt ngay trên cơ bụng tám múi của anh ấy.

Tôi: Rút chân cũng không được, mà không rút cũng không xong.

Chỉ có thể lúng túng nhìn anh ấy.

Không nhìn thì thôi, nhìn mà hết hồn!

Trên đầu anh ấy hiện lên một dòng chữ sáng lóa… [Hắc hóa giá trị 30%].

Tôi vui mừng đến phát khóc.

Hu hu hu, cuối cùng tôi cũng giữ được cái mạng nhỏ này rồi!

Mặc Bạch nhìn chằm chằm tôi, giọng khàn khàn: “Thê chủ, chuyện này là sao?"

“Ta nhớ rõ ràng mình đang ở trung tâm khu vực…"

Tôi chẳng nghĩ gì nữa, lập tức nhào tới, kể lại toàn bộ mọi chuyện giữa tôi và anh ấy.

Tôi không hề lợi dụng anh ấy.

“Người mà em muốn đối tốt chính là anh, và chỉ có anh mà thôi.

Tôi ấm ức nói: “Anh có thể tha thứ cho những gì em đã làm với anh trước đây không?"

“Sau này em sẽ không đánh anh nữa!"

“Chúng ta hãy sống thật tốt bên nhau!"

“Em thề, đời này chỉ có mình anh là thú phu của em!"

Nói xong, tôi cúi đầu, căng thẳng đến mức không dám nhìn Mặc Bạch.

Hai năm bị ngược đãi đã để lại tổn thương sâu sắc trong lòng anh ấy, không thể chỉ bằng vài lời nói mà xóa nhòa. Tôi chỉ hy vọng anh có thể cho tôi một cơ hội sửa sai.

Đáp lại tôi là một cái ôm ấm áp.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, lại chạm phải đôi mắt xanh thẳm dịu dàng của Mặc Bạch. Ánh mắt ấy như hồ nước xuân, khiến người ta đắm chìm.

“Người sói coi trọng sự trung thành nhất."

“Thê chủ, dù nàng có làm gì ta, ta cũng không một lời oán thán."

Tôi không kìm lòng được mà hôn lên môi anh ấy.



Sau khi nói rõ lòng mình với Mặc Bạch, tôi đã chính thức cảm nhận được sức hấp dẫn của một thú phu đạt chuẩn.

Lên được phòng bếp, xuống được phòng khách, việc gì cũng giỏi.

Còn có thể biến lại thú hình cho tôi “rua”, lông hơi cứng nhưng cảm giác vẫn siêu thích!

Chỉ có thể nói, chị em giới thú sống quá sung sướng đi!
 
Thê Chủ, Đừng Giận - Tể Tể Trảo Thư
Chương 5: 10,11: Chúng ta đâu có làm chuyện đó…



10.

Sau một tuần ngọt ngào bên nhau, tôi nhận được thiệp mời dự tiệc từ một người quen thuộc giới tính cái. Đây là kiểu tiệc tùng rất được các quý tộc giới tính cái ưa thích.

Nghĩ kỹ lại tình tiết trong truyện, nguyên chủ vốn xuất thân từ hành tinh xa xôi, sau khi cưới Mặc Bạch cũng thành công gia nhập giới thượng lưu và cực kỳ đam mê tham gia các loại tiệc này.

Vì hôm đó sẽ có rất nhiều thú nhân giống đực đẹp trai, mong muốn kết hôn với giống cái đến tham dự.

Để làm quen với quy tắc thế giới thú nhân và tránh bị lộ thân phận, tôi đã đồng ý tham gia.

Cuối tuần, tôi và Mặc Bạch cùng đến bữa tiệc, đến nơi mới phát hiện người tổ chức lại là Tô Nhiễm Nhiễm.

Tôi cảm thấy buồn nôn như thể vừa nuốt phải ruồi.

Trong sách luôn miêu tả cô ta là người lương thiện, nhưng kể từ sau chuyện lần trước, tôi đã hoàn toàn vỡ mộng về nữ chính này.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Nhưng đã đến rồi, cũng không tiện làm mất mặt người quen, tôi đành phải ngồi xuống.

Nghe nói đồ ăn trong tiệc rất ngon, thế nên tôi và Mặc Bạch ngồi trong góc vừa ăn vừa uống.

Anh bóc tôm vừa nhanh vừa khéo, nghiêm túc chiến đấu với con tôm hùm trong tay, chẳng mấy chốc đã bóc được cả một đĩa đầy cho tôi.

Nhưng trên đĩa anh ấy thì chẳng có con nào cả.

Tôi hỏi: “Sao lại chỉ để tôi ăn vậy?"

“Tôi không thích ăn cái này."

Được lắm, không thích ăn phải không?

Rõ ràng trước đây trong bữa ăn tôi làm cho anh ấy có cả thịt tôm, anh ăn ngon lành còn gì.

Tôi cầm một con tôm, kèm theo cả đầu ngón tay, nhét vào miệng Mặc Bạch, sau đó ghé sát lại hôn mạnh một cái: “Ở liên bang không có chuyện không thích mà không ăn đâu, nghe rõ chưa?"

Thành công nhìn thấy Mặc Bạch sững sờ một lúc, sau đó gương mặt lập tức ửng đỏ.

Chiếc đuôi sói của anh không biết từ khi nào đã lộ ra, quấn chặt lấy cánh tay tôi không chịu buông.

“Thê chủ, người đối xử với tôi thật tốt."

Tôi đang ngọt ngào khoe ân ái với Mặc Bạch thì bỗng cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo cực độ đang khóa chặt mình, như một con rắn độc ẩn trong bóng tối, sẵn sàng lao ra cướp đi mạng sống.

Nhìn quanh một vòng, tôi không phát hiện ra điều gì bất thường. Nhưng lại tình cờ gặp một người quen.

Kim Trần cũng là khách mời trong buổi tiệc này, nhưng hắn ta luôn vây quanh Tô Nhiễm Nhiễm, trông như một kẻ theo đuổi hoặc là một trong những thú phu của cô ta?

Tôi chẳng hề quan tâm nên cũng thu lại ánh mắt.

Trong lúc dự tiệc, loại trà trái cây tôi thích đã hết, Mặc Bạch liền chủ động đứng dậy đi tìm phục vụ để rót thêm.

Trong lúc chờ đợi, tôi vô cùng buồn chán, cứ chọc chọc miếng bánh kem.

Đúng lúc này, trong sảnh vang lên tiếng thủy tinh vỡ.

Nhìn về phía đó, tôi thấy một thú nhân sư tử quỳ dưới đất, m.á.u chảy ra từ vết thương trên trán, trong thịt còn lẫn vài mảnh thủy tinh.

Thê chủ của hắn ta đang điên cuồng mắng nhiếc: “Đều do cái đồ sao chổi như ngươi cứ lởn vởn bên cạnh ta, hại ta vận xui thua liên tục! Nhìn thấy ngươi là ta tức muốn chết, để xem ta trừng trị ngươi thế nào!"

Nói rồi, một thú phu khác của cô ta đưa tới một cây roi.

Trên roi đầy lưỡi d.a.o sắc bén.

Dù giống cái kia đối xử với thú phu sư tử như vậy, nhưng hắn ta vẫn không hề phản kháng, chỉ run rẩy quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Những giống cái khác đứng xem náo nhiệt, còn các thú nhân đực chỉ lạnh lùng quan sát.

Càng nhìn tôi càng kinh hãi, thế giới thú nhân này thực sự quá khắc nghiệt với giống đực.

Ngay lúc roi chuẩn bị giáng xuống, Tô Nhiễm Nhiễm bước ra.

Cô ta lớn tiếng hô lên: “Làm vậy là không đúng!"**

Tô Nhiễm Nhiễm đứng giữa đại sảnh, bày tỏ quan điểm của mình: “Hàng nghìn năm qua, thú nhân đực như những nô lệ, mặc cho thú nhân cái sỉ nhục, đánh đập, điều đó chẳng lẽ là đúng sao?”

“Họ là nền tảng duy trì sự ổn định của Liên bang, là nguồn cung cấp cho cuộc sống phồn hoa của chúng ta, vậy mà lại nhận sự đối xử bất công như thế này.”

“Đây là một xã hội méo mó, mối quan hệ bạn đời nên được duy trì bằng tình yêu, cả hai đều là cá thể bình đẳng, không phải để một bên mãi phục tùng, nhẫn nhịn.”

“Tôi chưa từng đối xử với thú phu của mình như vậy, tôi chưa từng đánh anh ấy."

Trong phút chốc, tất cả thú nhân đực có mặt đều nhìn cô ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ và si mê.

Tôi ngạc nhiên nhìn Tô Nhiễm Nhiễm, không ngờ cô ta lại dám nói ra những lời này trước mặt nhiều kẻ có quyền lực như vậy.

Không hổ danh là nữ chính, tôi thậm chí có chút kính nể cô ta. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô ta đổi giọng, mũi nhọn chĩa thẳng về phía tôi: “Nhưng ở đây lại có một thú nhân cái vô cùng độc ác.”

“Thú phu của cô ta là thú nhân mạnh nhất cấp SS duy nhất trong Liên bang, là vị tướng trẻ tuổi tài giỏi nhất, là thần hộ mệnh bảo vệ an toàn của Liên bang.”

“Thế nhưng cô ta lại ngày đêm đánh đập, hành hạ anh ấy, thậm chí ngay cả an ủi tinh thần cơ bản cũng không chịu làm.”

“Khiến anh ấy gần như mất kiểm soát tinh thần lực và suýt mất mạng!"

Kim Trần lập tức tiếp lời: “Tôi là đồng đội của tướng quân Mặc Bạch, thường xuyên thấy anh ấy đi làm với vết thương sau lưng.”

“Nhiều lần vết thương nghiêm trọng đến mức quân phục dày cũng không che nổi, m.á.u thấm ra ngoài lớp vải."

Nghe vậy, tất cả thú nhân cái có mặt đều giận dữ trừng tôi, hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi. Họ thi nhau đuổi tôi ra khỏi bữa tiệc, có kẻ còn muốn báo cảnh sát bắt tôi.

Tôi không nói được gì. Bởi vì suốt hai năm sau khi cưới Mặc Bạch, nguyên chủ thực sự đã làm đúng như những gì Kim Trần nói.

Tôi hoàn toàn không thể biện minh. Nhưng ngay giây tiếp theo, đám đông đột nhiên câm lặng.

Là Mặc Bạch đã quay lại.

Anh bưng ly trà trái cây tôi yêu thích, giọng nói lạnh lẽo đến tận xương: “Các người định làm gì thê chủ của ta?”

“Ai cho các người cái gan đó?”

“Đây chỉ là chút sở thích nhỏ giữa vợ chồng bọn ta, các người có ý kiến gì sao?"

[...]

Rời khỏi bữa tiệc, tôi tò mò hỏi Mặc Bạch: “Chúng ta đâu có làm chuyện đó, sao tinh thần lực của anh lại giảm nhanh như vậy?"

Anh dịu dàng cười: “Bởi vì tình yêu có thể vượt qua mọi khó khăn."
 
Thê Chủ, Đừng Giận - Tể Tể Trảo Thư
Chương 6: 13,14: Nếu chàng chết, ta quyết không sống một mình.



12.

Trong bữa tiệc, tôi uống quá nhiều nước hoa quả và trà, nên muốn đi vệ sinh.

Mặc Bạch đang đợi tôi bên ngoài.

Không ngờ vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi liền bị chặn lại.

Kim Trần chần chừ, ngập ngừng nói: “Uyên Uyên..."

"Dừng! Dừng lại!" Tôi vội vàng ngắt lời anh ta: “Đừng gọi tôi như vậy, giữa chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Làm ơn giữ khoảng cách!"

Nghe vậy, anh ta nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên bật cười khẽ. Nhưng khi ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ hiền lành thường ngày đã biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng và nham hiểm đặc trưng của loài rắn thú.

Kim Trần khẳng định: “Cô không phải Ninh Uyên."

"Rốt cuộc cô là ai?"

Tim tôi giật thót, vừa một mực phủ nhận, vừa tìm cơ hội chạy ra ngoài.

“Anh đang nói linh tinh gì vậy?”

"Tôi không phải Ninh Uyên thì còn có thể là ai?”

"Mặc Bạch đang ở ngoài kia, khuyên anh đừng làm loạn!"

Nói xong câu đó, tôi nắm chắc thời cơ, lập tức bỏ chạy. Nhưng chỉ mới chạy được vài bước đã bị Kim Trần kéo lại.

Khoảng cách sức mạnh giữa giống cái và giống đực quá lớn.

Hoảng sợ, tôi muốn gọi lớn tên Mặc Bạch, nhưng miệng lại bị Kim Trần bịt chặt.

Hắn ghé sát cổ tôi, giọng nói đầy tà khí: “Những con cái ngu xuẩn kia nhìn tôi chỉ với ánh mắt tham lam đầy ghê tởm, chỉ có cô là khác biệt.”

"Để tôi đoán xem, có phải từ lần mang cơm trưa đó, cô đã chiếm lấy cơ thể của cô ta rồi không? Tôi đã nghĩ, làm gì có giống cái nào lại tốt bụng như thế.”

"Cô đã g.i.ế.c c.h.ế.t Uyên Uyên mà tôi yêu nhất, vậy tôi nên báo thù cô thế nào đây?"

Tôi tuyệt vọng cào cấu cánh cửa, cố gắng tạo ra âm thanh để Mặc Bạch chú ý. Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi liền bị Kim Trần vô tình đánh ngất.

"Hết hy vọng đi, cô không thoát được đâu."

13.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, một thùng nước đá hắt thẳng vào người tôi, khiến tôi rùng mình tỉnh lại.

Tôi bị nhốt trong một căn hầm tối chật hẹp, miệng bị nhét vật gì đó khiến không thể nói chuyện, tay chân cũng bị trói chặt.

Trước mặt tôi là Kim Trần và Tô Nhiễm Nhiễm.

Thấy tôi tỉnh lại, Tô Nhiễm Nhiễm đưa ngón tay nâng cằm tôi lên. Khuôn mặt thanh tú ngày thường giờ đây trở nên méo mó vì căm hận.

"Nếu không phải cô liên tục phá hỏng chuyện của tôi, tôi có cần phải tốn công như thế này không?”

"Nữ phụ ác độc thì nên có giác ngộ của nữ phụ ác độc, cứ ngoan ngoãn theo kịch bản mà biến mất đi có phải tốt hơn không?”

"Bây giờ đến lượt cô phải nhường đường cho tình yêu của nam nữ chính rồi."

Lúc này, tôi cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường.

Thì ra Tô Nhiễm Nhiễm cũng biết cốt truyện, cô ta luôn biết tôi chỉ là bàn đạp cho tình yêu của bọn họ.

Mặc Bạch không còn thù ghét tôi nữa, khiến cốt truyện không thể tiếp tục, vì thế cô ta mới ra tay.

Nhưng tôi nhận ra điều này quá muộn.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Nhiễm Nhiễm lẩm bẩm một câu thần chú, ngay sau đó, tôi cảm thấy một cơn đau đớn như linh hồn bị xé rách.

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng linh hồn mình đang dần bị kéo ra khỏi cơ thể này.

Không!

Tôi liều mạng giãy giụa, chống lại thứ sức mạnh đó.

Sau đó, tôi nhìn Kim Trần cầu cứu.

Giống đực không thể làm hại giống cái, đây là quy tắc khắc sâu trong gen của họ suốt hàng nghìn năm. Tôi dùng ánh mắt đầy van nài, hy vọng anh ta sẽ cứu tôi.

Nhưng ánh mắt anh ta vẫn lạnh lùng, không chút d.a.o động.

Tôi chỉ có thể tuyệt vọng nhìn linh hồn mình rời khỏi cơ thể, sau đó bị Tô Nhiễm Nhiễm chiếm đoạt.

Cô ta dùng quang não gửi tin nhắn hẹn gặp Mặc Bạch, địa điểm chính là nơi mà theo kịch bản, tôi sẽ cùng Kim Trần đẩy Mặc Bạch xuống vực sâu vạn trượng.

Trong thế giới này, quang não rất thông minh, mỗi thú nhân từ khi sinh ra đã được liên kết với quang não, chỉ có chủ nhân mới có thể sử dụng.

Tôi đã đến đây, đã cố gắng hết sức để thay đổi cốt truyện, nhưng nó vẫn quay trở lại quỹ đạo vốn có.

Dù tôi có nỗ lực thế nào, cuối cùng vẫn quay về điểm xuất phát.

Theo kịch bản, Ninh Uyên sẽ bị nam chính g.i.ế.c chết, trở thành bàn đạp cho tình yêu của họ.

Nhưng tại sao chứ?

Sự bất cam trào dâng trong tôi.

Chính cảm xúc này giữ cho linh hồn tôi lơ lửng trên không, theo sát "tôi" đến điểm hẹn.



Tô Nhiễm Nhiễm đang giả dạng tôi, đứng bên rìa vách đá.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Mặc Bạch vừa đến, thấy cô ta đứng đó, tim như bị bóp nghẹt, vội vàng lao tới, ôm cô ta thật chặt, kéo khỏi mép vực.

“Thê chủ, tôi đã tìm người suốt một ngày một đêm." Giọng anh nghẹn ngào: “Đừng rời xa tôi nữa... Tôi sợ... Sợ chuyện không hay sẽ xảy ra."

Nhưng lúc này, người trong vòng tay anh lại ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy chán ghét.

Giống hệt thái độ của "Ninh Uyên" đối với Mặc Bạch suốt hai năm qua.

Một suy đoán điên rồ lóe lên trong đầu tôi. Chẳng lẽ... suốt hai năm qua, người thực sự hành hạ Mặc Bạch không phải là Ninh Uyên, mà là Tô Nhiễm Nhiễm?

Cô ta đã chiếm lấy cơ thể của Ninh Uyên rồi ngược đãi anh, cuối cùng lại xuất hiện như một vị thần cứu rỗi.

Vậy Ninh Uyên thật sự ở đâu? Còn tôi... rốt cuộc là ai?

Suy nghĩ của tôi hỗn loạn. Chỉ nghe thấy Tô Nhiễm Nhiễm nói: “Chúc mừng anh, linh cảm của anh hoàn toàn chính xác."

Cô ta từng bước ép sát Mặc Bạch, anh cũng từng bước lùi về phía sau, đến khi chân đạp lên rìa vực, không còn đường lui nữa.

"Khoảng thời gian qua, tôi đối xử tốt với anh chỉ là giả vờ. Mỗi giây mỗi phút ở bên anh, tôi đều cảm thấy ghê tởm.”

"Giống đực trầm lặng, ngốc nghếch như anh làm sao có thể sánh được với Kim Trần?”

"Sau này tôi sẽ sống thật tốt với anh ấy, tiêu xài toàn bộ tài sản của anh."

Cô ta hung ác nói ra toàn bộ lời thoại trong sách, sau đó đẩy mạnh Mặc Bạch xuống vực sâu.

"Vậy nên, anh c.h.ế.t đi!"

Không! Không được!

Mắt tôi trợn trừng, ngay khoảnh khắc Mặc Bạch rơi xuống, tôi dốc hết sức mạnh giành lại cơ thể, rồi nhảy xuống theo anh.

Tôi biết theo cốt truyện, Mặc Bạch không chết, mà còn đột phá sức mạnh tinh thần lên cấp SSS.

Nhưng khi tận mắt thấy anh rơi xuống, lý trí không còn quan trọng nữa.

Trong đầu tôi chỉ còn một suy nghĩ…

Nếu chàng chết, ta quyết không sống một mình.
 
Thê Chủ, Đừng Giận - Tể Tể Trảo Thư
Chương 7: 14,15,16: Người chồng ấy chính là Mặc Bạch.



14.

Hóa ra cảm giác rơi xuống c.h.ế.t là như thế này sao, mềm mại, lông xù, hoàn toàn không đau chút nào.

Nghĩ tới đây, tôi mơ màng mở mắt ra.

!!!

Chuyện gì thế này, tôi vẫn chưa c.h.ế.t sao?!

Lúc này, tôi đang nằm trong một hang động, không những toàn thân không bị thương, mà dưới người còn được lót một lớp cỏ khô mềm mại.

Tôi sững sờ.

Đây là do Mặc Bạch làm sao?

Nhưng tôi đã tận mắt nhìn thấy sau khi Tô Nhiễm Nhiễm đẩy anh ấy xuống, chỉ số hắc hóa của anh ấy lập tức tăng vọt đến 100.

Tôi buồn bã nghĩ, chắc chắn anh ấy hận tôi đến tận xương tủy rồi.

Thú nhân đâu có biết chuyện xuyên không đoạt xác, Mặc Bạch chắc chắn sẽ nghĩ rằng chính tôi đã làm những chuyện đó.

Anh ấy bây giờ chắc đã trở thành một con quỷ đen tối, giả vờ đối xử tốt với tôi, khiến tôi mất cảnh giác, rồi đợi đến khi tôi rung động, yêu anh ấy, sẽ g.i.ế.c tôi một cách tàn nhẫn.

Tôi tủi thân đến mức lau nước mắt.

Đột nhiên, bên ngoài hang động vang lên âm thanh kéo lê một cây rìu.

Toàn thân tôi run lên.

Anh ấy… anh ấy định chặt c.h.ế.t tôi ngay bây giờ sao?

Tôi gần như ngay lập tức muốn bỏ chạy, nhưng hang động quá nhỏ, không có chỗ nào để trốn.

Nếu chạy ra ngoài chẳng phải sẽ đụng mặt Mặc Bạch sao? Như vậy chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.

Mặc Bạch không cho tôi quá nhiều thời gian để suy nghĩ.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Chỉ trong nháy mắt, anh ấy đã bước vào.

Toàn thân anh ấy m.á.u me đầm đìa, vết thương chồng chất, trên mặt còn dính vết m.á.u tươi, tay phải kéo theo một cây rìu tinh thần lực to bằng cả người anh ấy, trông chẳng khác gì một ác quỷ vừa bò lên từ địa ngục đòi mạng.

Anh ấy từng bước tiến về phía tôi, âm thanh cây rìu cọ trên mặt đất sắc nhọn chói tai.

Tôi sợ đến mức bật khóc.

Nghĩ rằng ngay giây tiếp theo, anh ấy sẽ vung rìu lên, c.h.é.m tôi thành từng mảnh.

Nhìn thấy Mặc Bạch càng lúc càng tiến lại gần, tôi tuyệt vọng co người vào một góc.

Nhưng cơn đau đớn mà tôi tưởng tượng lại không ập đến, chỉ nghe thấy một tiếng động nặng nề.

Mặc Bạch quỳ một gối trước mặt tôi, khuôn mặt đầy vết thương m.á.u thịt mơ hồ, nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn sự dịu dàng và lưu luyến. Anh ấy nắm chặt rìu bằng tay phải, tay trái đặt lên ngực, ngẩng đầu nhìn tôi, từng câu từng chữ đầy thành kính:

**"Thê chủ, hoan nghênh người về nhà."**

Tôi sững sờ.

Khoảnh khắc tiếp theo, Mặc Bạch đổ sập xuống đất.

Tôi lao tới kiểm tra, trán anh nóng đến mức đáng sợ, vết thương trên người sâu đến tận xương.

Hèn gì tôi rơi xuống từ vách đá cao như vậy mà không bị thương, hóa ra là anh đã biến trở lại thành thú hình, dùng thân thể mình bao bọc lấy tôi để bảo vệ tôi.

Nhưng chính anh lại rơi vào tình trạng thê thảm như thế này.

Tôi lau nước mắt, mắng: “Mặc Bạch, anh đúng là đồ ngốc!"

Vách đá dưới vực sâu không có tín hiệu, chỉ có thể chờ Mặc Bạch tỉnh lại rồi mới rời đi được.

Nhưng tình hình lại càng trở nên tồi tệ hơn. Mặc Bạch bắt đầu lăn lộn trong đau đớn, rống lên đầy thống khổ, không ngừng biến đổi giữa hình thú và hình người.

Tôi biết đây là dấu hiệu của tinh thần lực bạo loạn, cũng là điềm báo anh sắp đột phá đến cấp SSS.

Nhìn anh đau đớn như vậy, hốc mắt tôi cay xè.

Trong sách, tất cả những điều này chỉ được miêu tả sơ sài vài dòng, nhưng mỗi một sinh mệnh có trí tuệ đều có cảm xúc, họ biết đau, biết tổn thương.

Vậy mà nữ chính Tô Nhiễm Nhiễm lại vì chiêu bài "cứu rỗi" mà cố ý dụ anh đến đây.

Rõ ràng tôi đã thay đổi cốt truyện, rõ ràng anh không cần phải trải qua những đau đớn này nữa.

Chớp mắt, Mặc Bạch đã biến thành một con sói khổng lồ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

Anh ngoan ngoãn đưa cái đầu to của mình lại gần, tôi nhẹ nhàng xoa lên đầu sói, trong lòng đã có quyết định.

Nghe nói trước khi thú nhân thăng cấp hoặc rơi vào tình trạng tinh thần lực bạo loạn, sự an ủi của thê chủ có thể giúp họ giảm bớt rất nhiều đau đớn, thuận lợi vượt qua nguy hiểm.

Cũng chính vì vậy mà địa vị của giống cái lại cao quý đến thế.

Tôi dịu dàng nói với Mặc Bạch: “Anh ngoan nào, biến trở lại hình người có được không?"



Một đêm h**n **.

15.

Mặc Bạch hồi phục rất nhanh, sáng hôm sau tỉnh lại, tất cả vết thương trên người đều đã lành.

Anh cõng tôi đi tìm lối ra, trên đường đi, ở gần cửa ra tôi nhìn thấy một đống xác chết.

Trên cánh tay một thi thể, tôi thấy có chiếc vòng trang sức từng thuộc về Tô Nhiễm Nhiễm.

Rõ ràng đó là xác của cô ta.

Tôi nhỏ giọng hỏi Mặc Bạch: “Là anh làm sao?"

Mặc Bạch sau khi được ăn uống no đủ, vẻ mặt thỏa mãn, nghe vậy thì tự hào gật đầu:

“Ừm. Cô ta là kẻ xấu, tôi hận cô ta.”

“Tất cả là tại cô ta, khiến chúng ta bỏ lỡ nhau lâu đến vậy."

Hả?

Vậy chỉ số hắc hóa trên đầu anh không phải là vì tôi, mà là do hận Tô Nhiễm Nhiễm?

Hóa ra tôi đã lo lắng suốt bấy lâu hoàn toàn vô ích!

Sau khi chúng tôi rời đi không lâu, t.h.i t.h.ể của Tô Nhiễm Nhiễm cũng biến mất như chưa từng tồn tại.

Trong vũ trụ, hành tinh tròn trịa dường như sinh ra ý thức của riêng nó, ghét bỏ mà nhấc bổng Tô Nhiễm Nhiễm cùng với hệ thống của cô ta, dùng hết sức vứt họ ra ngoài.

Từ đó về sau, tất cả thú nhân đều mất đi ký ức về Tô Nhiễm Nhiễm. Còn Kim Trần vì phạm tội bắt cóc giống cái, mưu sát nhân viên quân đội quan trọng, tội chồng thêm tội, bị bắt và nhanh chóng bị xử tử.

Tôi nhìn tài liệu về Kim Trần trong tay.

Hóa ra, sự ra đời của anh ta là một tai nạn… Nhưng tất cả những điều đó không còn liên quan đến tôi nữa.

16.

Tối đó, tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy mình đã đến thế giới thú từ rất lâu rồi. Mơ thấy mình xuyên không đến một hành tinh hẻo lánh trong thế giới thú, nhặt được một con ch.ó con trắng, và sống dựa vào nhau.

Cho đến khi tôi 18 tuổi, khi phát hiện có tinh thần lực cấp A, tôi được đưa đến hành tinh chủ, nhưng không lâu sau khi cuộc sống thoải mái bắt đầu, tôi lại bị phân đến một người chồng thú.

Người chồng ấy chính là Mặc Bạch.

Khi mới kết hôn, tôi thấy anh không có gì đáng yêu, cảm thấy dù đã đến không gian vũ trụ rồi mà còn có hôn nhân sắp đặt!

Nhưng dần dần tôi cảm động vì sự chu đáo và trung thành của anh ấy, cũng nhận ra anh ấy chính là con ch.ó con đã ở bên tôi ở hành tinh hẻo lánh.

Trong giấc mơ đó, anh không bị ngược đãi, không có người nào phá hoại.

Chúng tôi kết hôn trước, yêu sau, sống hạnh phúc đến hết cuộc đời.

(Hoàn chính văn).
 
Thê Chủ, Đừng Giận - Tể Tể Trảo Thư
Chương 8: Ngoại truyện: Ôi, yêu cô ấy chết mất. (Hoàn)



Ngoại truyện: Góc nhìn nam chính.

1.

Có một lần, khi tôi đi đến tiền tuyến tiêu diệt cướp sao, tinh thần lực của tôi bị suy yếu, và tôi vô tình lạc vào một hành tinh hẻo lánh.

Tôi được một cô giống cái nhỏ nhận nuôi.

Thần thú trên cao, tôi chưa bao giờ gặp một giống cái nào dịu dàng đến thế. Cô ấy sẽ chăm sóc vết thương cho tôi, bôi thuốc, băng bó cẩn thận. Cô ấy không hề kiêu ngạo như những giống cái khác.

Từ lúc ấy, tôi đã quyết định, tôi sẽ cưới cô ấy!

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Dưới sự điều khiển của tôi, mọi thứ đều rất thuận lợi.

Cuối cùng, tôi đã cưới được người trong mộng, người tôi luôn day dứt. Nhưng cuộc sống sau khi kết hôn lại không giống như tôi tưởng tượng.

Vợ tôi dường như đã thay đổi. Cô ấy không còn dịu dàng nữa, mà giống như những giống cái khác, ngang ngược đánh đập tôi.

Tôi không biết mình đã làm sai điều gì. Có phải vì tôi tham lam đòi hỏi quá nhiều, nên trời xanh mới trừng phạt tôi như vậy?

Hai năm sau hôn nhân, tôi vẫn chìm trong tình trạng mơ màng, không rõ ràng. Cho đến khi bị vợ đẩy xuống vách đá, tôi gặp một giống cái tên là Tô Nhiễm Nhiễm.

Tôi nhận ra mình luôn nghe thấy cô ấy trò chuyện với một thứ gọi là hệ thống.

Cô ấy nói: “Lúc này cứu Mặc Bạch chẳng khác gì thần linh xuống trần, anh ta chắc chắn sẽ yêu tôi."

“Đáng tiếc việc g.i.ế.c Ninh Uyên tốn mất tôi khá nhiều công sức."

“Tôi vốn phải đứng ở đỉnh cao của thế giới thú, tất cả những kẻ mạnh ở đây sẽ thuộc về tôi."

“Ninh Uyên? Cô ta là cái gì?"

Lúc này tôi mới hiểu, có vẻ cô ấy là một người xuyên không. Cô ấy đi khắp các thế giới để thực hiện nhiệm vụ, và đã trở thành nữ chính trong thế giới của chúng tôi.

Tôi chẳng quan tâm cô ấy có phải nữ chính hay không. Cô ấy g.i.ế.c vợ tôi, vậy thì tôi sẽ g.i.ế.c cô ấy. Giết cô ấy xong, tôi sẽ nghiền nát hệ thống của cô ấy.

Nhưng đột nhiên tôi nhận ra mọi thứ đang đảo ngược.

Thế giới này dường như sắp sụp đổ.

2.

Tôi bị đưa vào ý thức của thế giới, và Thế giới đó nói sẽ cho tôi một cơ hội, xem tôi có thể nắm bắt được hay không.

Tối qua tôi đã thức đêm đọc một cuốn tiểu thuyết Mary Sue về thế giới thú, kể về nữ chính có một mình trị vì chín người chồng.

Một.

Ở đây khả năng của tôi bị hạn chế, tôi trở thành một con ch.ó trắng.

Cuối cùng tôi cũng gặp được cô ấy, người tôi ngày đêm mong nhớ. Nhưng tôi bẩn thỉu như thế này, tồi tệ hơn cả lần đầu chúng tôi gặp nhau, tôi chỉ dám núp ở chỗ tối mà nhìn cô ấy.

Cuộc sống trên Trái Đất không dễ dàng, những con ch.ó hoang khác cũng muốn tranh giành lãnh thổ ở dưới khu chung cư nơi vợ tôi ở, và tôi đương nhiên không đồng ý.

Tôi đã tiến lên và đánh với chúng 800 hiệp, mặc dù tôi thắng, nhưng trên má lại bị cắn mất một miếng thịt.

Tôi càng không dám xuất hiện trước mặt vợ tôi nữa, cứ vậy mà trốn tránh.

Tôi không phải đang mơ chứ! Tôi thực sự thấy vợ tôi đang đi về phía tôi! Cô ấy giúp tôi bôi thuốc! Cho tôi ăn ngon!

Ôi, yêu cô ấy c.h.ế.t mất.

Tôi bẩn thỉu như vậy, toàn thân xộc xệch, thậm chí không phải là người, mà cô ấy vẫn đối xử tốt với tôi như thế.

Tôi không thể tin cô ấy lại thay đổi như vậy.

Tôi là vệ sĩ trung thành nhất của vợ tôi, không ai được phép làm tổn thương cô ấy.

Đã đến lúc quay lại thế giới thú rồi.

Mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, tôi tham lam nhìn vào đôi mắt vợ tôi, lần này tôi nhất định sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt.

(The end).
 
Back
Top Bottom